K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Trong bài Thái sư Trần Thủ Độ,chuyên quyền có nghĩa là gì?Dưới đây là bài đọc:Thái sư Trần Thủ ĐộTrần Thủ Độ là người có công lập nên nhà Trần, lại là chú của vua và đứng đầu trăm quan, nhưng không vì thế mà tự cho phép mình vượt qua phép nước.Có lần, Linh Từ Quốc  Mẫu, vợ ông, muốn xin chức câu đương, không thể ví như những câu đương khác. Vì vậy phải chặt một ngón chân để phân biệt.Người...
Đọc tiếp

Trong bài Thái sư Trần Thủ Độ,chuyên quyền có nghĩa là gì?

Dưới đây là bài đọc:

Thái sư Trần Thủ Độ

Trần Thủ Độ là người có công lập nên nhà Trần, lại là chú của vua và đứng đầu trăm quan, nhưng không vì thế mà tự cho phép mình vượt qua phép nước.

Có lần, Linh Từ Quốc  Mẫu, vợ ông, muốn xin chức câu đương, không thể ví như những câu đương khác. Vì vậy phải chặt một ngón chân để phân biệt.

Người ấy kêu van mãi, ông mới tha cho.

Một lần khác, Linh Từ Quốc Mẫu ngồi kiệu đi qua chỗ thềm cấm, bị một người quân hiệu ngăn lại. Về nhà, bà khóc:

- Tôi là vợ thái sư mà bị kẻ dưới khinh nhờn.

Ông cho bắt người quân hiệu đến. Người này nghĩ là phải chết. Nhưng khi nghe anh ta kể rõ ngọn ngành, ông bảo:

-Ngươi ở chức thấp mà biết giữ phép nước như thế, ta còn trách gì nữa.

Nói rồi, lấy vàng, lụa thưởng cho.

Trần Thủ Độ có công lớn, vua cũng phải nể. Có viên quan nhân lúc vào chầu vua, ứa nước mắt tâu:

- Bệ hạ còn trẻ mà thái sư chuyên quyền, không biết rồi xã tắc sẽ ra sao. Hạ thần lấy làm lo lắm.

Vua đem viên quan đến gặp Trần Thủ Độ và nói:

- Kẻ nào dám tâu xằng với trẫm là Thượng phụ chuyên quyền, nguy cho xã tắc.

Trần Thủ Độ trầm ngâm suy nghĩ rồi tâu:

- Quả có chuyện như vậy. Xin bệ hạ quở trách thần và ban thưởng cho người nói thật.

Theo ĐẠI VIỆT SỬ KÍ TOÀN THƯ

0

a)  Miêu tả mái tóc.

(đen nhánh, đen mượt, đen mướt, đen huyền, hoa râm, muối tiêu, bạc phơ, mượt mà, mượt như tơ, óng ả, óng mượt, óng chuốt, lơ thơ, xơ xác, cứng như rễ tre, dày dặn, lưa thưa…)

b)  Miêu tả đôi mắt.

(một mí, hai mí, bồ câu, ti hí, đen láy, linh lợi, linh hoạt, sắc sảo, tinh anh, gian giảo, soi mói, long lanh, mờ đục, lờ đờ, lim dim, mơ màng…)

c) Miêu tả khuôn mặt

(trái xoan, thanh tú, nhẹ nhõm, vuông vức, vuông chữ điền, đầy đặn, bầu bĩnh, phúc hậu, mặt choắt, mặt ngựa, mặt lưỡi cày…)

d)   Miêu tả làn da. d) (trắng trẻo, trắng nõn nà, trắng hồng, trắng như trứng gà bóc, đen sì, ngăm đen, ngăm ngăm, bánh mật, đỏ như đồng hun, mịn màng, mát rượi, mịn như nhung, nhẵn nhụi, căng bóng, nhăn nheo, sần sùi, xù xì, thô ráp…)

   

e)miêu tả vóc dáng 
(vạm vỡ, mập mạp, to bè bè, lực lưỡng, cân đối, thanh mảnh, nho nhã, thanh tú, vóc dáng thư sinh, còm nhom, gầy đét, dong dỏng, tầm thước, cao lớn, thấp bé, lùn tịt…)

16 tháng 11 2023

cậu có biết miêu tả hàm răng và miêu tả đôi tay

 

23 tháng 1

Có năm câu chuyện được kể trong bài "Thái sư Trần Thủ Độ".

 

 

2 tháng 11 2021

Đây nha :

undefined

2 tháng 11 2021

Đây nữa :undefined

11 tháng 3 2022

Trần Thủ Độ: Ta nghe phu nhân nói ngươi muốn xin chức câu đương, đúng vậy không?

Phú nông: Bẩm, vâng!

Trần Thủ Độ: Ngươi có biết chức câu đương phải làm những việc gì không?

Phú nông: (gãi đầu, lúng túng) Dạ bẩm… bẩm… Con phải… phải… đi bắt tội phạm ạ!

Trần Thủ Độ: Làm sao ngươi biết kẻ nào là tội phạm?

Phú nông: Dạ bẩm… bẩm… Con cứ thấy nghi nghi là bắt ạ.

 

11 tháng 3 2022

Từ đầu năm học lớp một cho đến bây giờ là lớp năm, em đã được học qua rất nhiều thầy cô giáo khác nhau, trong đó có những thầy cô để lại cho em tình cảm tốt đẹp mà em sẽ ghi nhớ suốt đời, một trong số thầy cô mà em yêu quý và kính trọng nhất là cô giáo Lan.

Cô Lan chỉ kém mẹ em một tuổi nhưng trông cô trẻ trung hơn mẹ em rất nhiều. Cô có dáng người thanh mảnh, cao ráo, vóc dáng cân đối. Cô Lân là cô giáo chủ nhiệm năm lớp hai của em, khi đó cô còn giữ mái tóc dài thẳng, đen óng ả, lúc nào cũng tết đuôi sam nhìn rất gọn gàng và đẹp mắt.

Dù không còn học cô nữa nhưng em vẫn nhớ như in dáng người, dáng đi của cô, dù nhìn từ xa em vẫn chưa từng nhận nhầm cô bao giờ. Dáng cô đi rất thanh thoát, từng bước chân rảo nhanh nhưng vẫn giữ phong thái nhịp nhàng không gấp gáp. Chiếc cặp da sờn cô luôn đeo trên vai đến nay vẫn còn đó. Cô giản dị lắm, ngày nào đi dạy cũng mặc quần âu với áo sơ mi, chỉ khi nhà trường có dịp lễ gì cô mới mặc áo dài. Em còn nhớ nụ cười tỏa nắng của cô, khi cô giảng bài miệng cười ấy phát ra âm thanh trầm bổng, du dương, đưa chúng em vào bài học. 

Cô luôn là người đến sớm nhất và ra về cuối cùng. Cô để ý đến từng học sinh, nhớ hết từng tính nết, sở thích và thói quen của mỗi bạn. Ngay cả em, em rất bất ngờ khi được cô chúc sinh nhật vào đúng ngày thi lên lớp.