K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

sau câu chuyện trên nhờ các bn giúp mk bt ai đúng ai sai nhớmơn trước(chuyện có thật đó) BẮT ĐẦU Chàng là 1 đứa con trai chưa từng bt yêu là gì, chàng xuất thân rất giàu có, nhưng lại sống rất tốt bụng, chưa từng đối xử tệ với ai. Một ngày chàng gặp nàng, khi vừa mới gặp chàng đã có thiện cảm với nàng, sau một thời gian, chàng đã yêu nàng thực sự. nàng cũng có vẻ thích chàng, ấy...
Đọc tiếp

sau câu chuyện trên nhờ các bn giúp mk bt ai đúng ai sai nhớ

mơn trước(chuyện có thật đó)

BẮT ĐẦU

Chàng là 1 đứa con trai chưa từng bt yêu là gì, chàng xuất thân rất giàu có, nhưng lại sống rất tốt bụng, chưa từng đối xử tệ với ai. Một ngày chàng gặp nàng, khi vừa mới gặp chàng đã có thiện cảm với nàng, sau một thời gian, chàng đã yêu nàng thực sự. nàng cũng có vẻ thích chàng, ấy vậy mà cả hai chưa bày tỏ gì với nhau, nhưng mọi hành động của chàng đã nói lên tất cả rồi, nhưng nàng cũng chẳng nói gì.

rồi mọi chuyện bị bàn tán khắp nơi, ai cũng biệt chàng và nàng thích nhau, nàng không tỏ ra gì cả, nhưng chàng lại càng chứng tỏ điều đó hơn, rồi 1 ngày, đứng trước mọi người mà chàng tỏ tình với nàng, nhưng chỉ vì vài lại đồn đại của bạn bè mà nàng không nhận lời và còn nói nặng lời với chàng vì thực sự ai cũng nghĩ họ không hợp nhau, chàng xuất thân quá kiêu sang mà nàng chỉ là con trong một gia đình rất đỗi bình thường, chàng xấu hổ bước khỏi đám đông. Tuy vậy tình yêu chàng dành cho nàng vẫn chưa chấm dứt, cũng từ sau vụ đó, nàng chuyển đi một nơi rất xa, và cắt đứt liên lạc với chàng. Sau 5 năm, tình yêu vẫn còn đó, chàng vẫn chưa yêu ai khác ngoài nàng. Nhưng một ngày, chàng đã tìm được mảnh ghép chính thức cho cuộc đơi mình, đương nhiên đó không phải nàng, 2 người đó rất hợp nhau và cũng yêu nhau, chàng được người ấy tỏ tình và đã đồng ý,nhưng vẫn chưa quên được nàng. 1 tháng sau, nàng quay lại và nói thích chàng,nhưng bây giờ đã quá muộn, chàng từ chối trước tấm lòng của nàng, nhưng vẫn giữ hình ảnh nàng trong tim như 1 người bạn, nàng đã rất đau khổ và tự tử. Tuy rất đau buồn nhưng không thể làm được gì, chàng chỉ biết giúp gia đình nàng rất nhiều và đã sau này đã cưới người yêu của chàng

11
TRUYỆN : Y THÁNH NƯƠNG TỬCHAP 2 : Thấm thoát 10 năm lặng lẽ trôi qua, Nhã Tình đã hoàn toàn nắm được tình hình ở thế giới này. Nơi đây là một lục địa kỳ lạ, bởi những loài thú hiếm thấy và khó có thể nào tin được. Chúng được phân thành Linh thú và Tà thú. Nếu Linh thú được loài người cung phụng như thần thì Tà thú lại là kẻ đối đầu với loài người.Tất cả những chân...
Đọc tiếp

TRUYỆN : Y THÁNH NƯƠNG TỬ

CHAP 2 :

Thấm thoát 10 năm lặng lẽ trôi qua, Nhã Tình đã hoàn toàn nắm được tình hình ở thế giới này. Nơi đây là một lục địa kỳ lạ, bởi những loài thú hiếm thấy và khó có thể nào tin được. Chúng được phân thành Linh thú và Tà thú. Nếu Linh thú được loài người cung phụng như thần thì Tà thú lại là kẻ đối đầu với loài người.

Tất cả những chân truyền y học của Thánh Y đều đã truyền hết lại cho Nhã Tình, thậm chí ông còn dạy cho nàng tuyệt thế võ công, và cách khống chế điểu khiển công lực trong người. Trong khoảng thời gian dài vừa qua, Nhã Tình còn thay ông chữa bệnh cho rất nhiều thần thú vào những lúc ông đi vắng. Thế nên hầu như cả hai giới Tà thú và Linh thú đều biết rõ Thánh Y đời thứ 2 của Tam giới chính là nàng – Tống Nhã Tình.

Con người dù tài giỏi cách mấy, dù võ công cao bao nhiêu, bản lĩnh hơn người như thế nào, thì vẫn không thể tránh khỏi sinh lão bệnh tử. Thánh Y cũng không ngoại lệ, dù gì ông cũng đã có người kế thừa, tuổi đã cao, ông rất yên lòng nhắm mắt để hoà quyện cùng đất trời. Vì vậy, khi ra đi ông rất thanh thản, nụ cười mãn nguyện đọng mãi trên môi.

Nhã Tình chính thức trở thành Thánh Y đời thứ hai của Tam giới, bắt đầu những chuỗi ngày hái thuốc trị thương, chữa bệnh cho thần thú như lão Thánh Y trước đây. Thế nhưng, nàng khác với sư phụ của mình, là một con người đầy nguyên tắc. Chính vì vậy mà “Nhất cứu, Tam bất cứu” đã được ra đời.

Đầu tiên là “Tam bất cứu”:

*Nhất: Không nặng, không cứu.

*Nhị : Đại gian đại ác, không cứu.

*Tam: Đắc tội nàng, không cứu.

Về “Nhất cứu” thì: Chỉ cần là kẻ thù của kẻ thù nàng, bất kể là ai, nhất định cứu. Chẳng phải người xưa thường nói “Kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu” hay sao?? Đây chính là nguyên nhân ra đời quy tắc “Nhất cứu”.

Hôm nay cũng giống như mọi ngày, Nhã Tình lên núi hái dược. Mỗi chuyến đi của Nhã Tình đều phải mất ít nhất ba ngày mới quay về, nào ai biết được chuyến đi này sẽ thay đổi cuộc đời nàng.

“ Thiên Linh thảo, Thiên Linh thảo, ngươi đâu rồi a~~ Mau xuất hiện đi!!!!! Rốt cuộc là ở đâu hả trờiiii~~~ ” Nhã Tình đã đi suốt mấy canh giờ với hy vọng tìm được Thiên Linh thảo, một loại thuốc có khả năng trị thương rất tốt, nhưng mãi vẫn chưa tìm ra. Thiệt tức chết mà, nàng đã mệt lắm rồi đó nha~

“ Aaaaaa~~~~~ ” Nhã Tình sơ ý vấp phải một vật cản, làm nàng chút nữa là phải nằm đo đất. Cũng may, phản ứng của nàng luôn nhanh nhạy, nên không sao. Cứ tưởng là cành cây, nào ngờ nhìn lại thì thấy là một tiểu hài tử đang nằm bất tỉnh giữa đường.

“ Bé con, không sao chứ??? Bé con…… ” Nhã Tình cố gắng lay tỉnh tiểu hài tử kia, kiểm tra mạch tượng, phát hiện đứa bé này chẳng qua vì đói quá mà ngất xỉu. Không một chút chần chừ, Nhã Tình liền nhanh chóng mang nó quay về, kết thúc chuyến hái dược liệu sớm hơn dự định.

(TN: đấy nam chủ xuất hiện rồi đấy bà con >.)

“ Ưm….~~~~ ” ngủ suốt ba ngày ba đêm, rốt cuộc tiểu hài tử trên giường cũng đã tỉnh lại. Đôi mắt khẽ động đậy, mở ra, để lộ một cặp huyết đồng to tròn lấp lánh. Đập vào mắt nó là khung cảnh của một gian phòng xa lạ, nhưng trong không khí lại có một mùi hương rất thơm, khiến tâm hồn thư thái và dễ chịu.

Nó đang ở đâu?? Nó nhớ là nó bị các ca ca và tỷ tỷ ăn hiếp, chịu không nổi nên đã bỏ nhà ra đi. Sau đó, bởi vì không có lương thực để lót dạ, nên mới bất tỉnh bên đường. Nó đã từng nghĩ có lẽ lần này khó có thể sống sót, xem ra là có người đã cứu nó.

Nhưng nếu đã như vậy thì sao??? Nếu họ thấy được đôi mắt của nó thì cũng sẽ sợ hãi mà đuổi nó đi. Chi bằng nhân lúc chưa ai phát hiện, nó nên đi trước thì hơn, tránh người ta xua đuổi, cũng tránh việc lại bị chửi rủa là yêu nghiệt.

Nghĩ là làm, nó từ từ leo xuống giường, đang có ý định tiến ra mở cửa rời đi, thì cánh cửa đột nhiên mở toang. Tiến vào là một nữ nhân xinh đẹp, “Nhất cố khuynh nhân thành, Tái cố khuynh nhân quốc”. Đây là điều đầu tiên mà nó nghĩ đến khi nhìn thấy nữ nhân trước mắt, nàng làm cho nó không thể nào dời mắt đi được. (TN: còn nhỏ mà đã háo sắc a, không được đâu nha >.)

Nhã Tình cũng đánh giá tiểu hài tử trước mặt mình, điều làm nàng ngạc nhiên chính là đôi mắt huyết đồng kia. Nhã Tình không kiềm nén được suy nghĩ trong lòng, liền thốt ra một câu khiến cho tiểu hài tử giật mình và ngạc nhiên.

“ Đôi mắt thật đẹp nha~ ”

“ Ngươi vừa mới nói cái gì?? ” tiểu hài tử ngạc nhiên, không thể tin vào điều mình vừa nghe được, nó muốn khẳng định lại lần nữa.

“ Ta nói nha bé con, tiểu tử ngươi có đôi mắt rất đẹp a~ ” Nhã Tình cười dịu dàng, nhẹ giọng trả lời, như khẳng định, như thưởng thức, như tán thưởng.

Tiểu hài tử đôi mắt rưng rưng, đến khi mí mắt không chịu đựng nổi sức nặng của những giọt nước mắt nữa, thì chúng lần lượt rơi xuống. Nước mắt cứ thế thi nhau tuôn trào, cấp tốc rơi xuống liên tục.

Tiểu hài tử “òa” khóc lớn lên, làm Nhã Tình luống cuống tay chân, không biết mình đã làm sai cái gì, cũng không biết dỗ dành con nít như thế nào. Thật là một tình huống dở khóc dở cười mà, nàng đành ôm lấy hài tử, mang nó nhẹ nhàng đặt lên giường.
Tiểu hài tử vùi đầu vào cổ của Nhã Tình khóc lớn, Nhã Tình mất cả canh giờ an ủi mới chịu ngừng khóc.

“ Ngoan a~ Nam tử hán đại trượng phu, không thể tùy tiện khóc a~ Như vậy sẽ bị người ta chê cười, không khóc nữa, nói cho cô cô biết con tên gì nào?? ”

“ Nam Cung Lãnh Thiên ” tiểu hài tử ngẩng đầu nhìn Nhã Tình, trong đôi mắt ánh lên một cái gì đó, nhưng ngay lập tức biến mất.

“ Nga~ Tên hay nha~ Thế cho cô cô biết tại sao con lại khóc nào?? ” Nhã Tình ngữ khí ôn nhu, tươi cười hỏi. (TN: câu này quen quen, bộ tỷ tính làm ‘ông bụt’ hả -.-, : bụt cũng được a, tỷ có thể thực hiện ước nguyện của ca ấy mà, *cười gian trá* >.)

“ Từ trước đến nay, mọi người nhìn thấy con đều bảo con là yêu nghiệt. Vì chỉ có yêu nghiệt mới có đôi mắt huyết đồng này. Không một ai thương yêu con, không một ai đối xử tốt với con, càng không một ai quan tâm, nói chuyện dịu dàng với con như vậy. Đây là…..là…..lần đầu tiên….. ” Lãnh Thiên càng nói càng nức nở.

“ Ngoan a~ Vậy phụ thân và mẫu thân con đâu?? Tại sao họ lại để người khác ức hiếp con như vậy?? ”

“ Họ còn mong con chết sớm thì có, làm gì có chuyện che chở con. ” Lãnh Thiên trong giọng nói không giấu nổi hàn ý, cùng thù hận.

Một tiểu hài tử mà lại có hận ý mãnh liệt như vậy, huống hồ còn là phụ mẫu của mình. Không nói cũng biết trước kia nó đã từng chịu bao nhiêu uất ức, thật khiến cho người ta đau lòng.

“ Thế bây giờ con định đi đâu?? Làm gì?? ”

“ Con không biết. Con bị đại ca ức hiếp, chịu không nổi nên bỏ nhà đi. Bây giờ con cũng không biết đi đâu cả. ”

“ Thế thì con cứ ở đây với ta đi. Dù sao ta cũng chỉ có một mình, chúng ta cùng nhau bầu bạn. Thế nào?? Được không?? ”

“ Cô Cô!!! Người thật sự chịu thu nhận con sao?? Người không ghét bỏ con sao?? ”

“ Khờ quá, ghét bỏ gì chứ. Nếu con còn ngại về đôi mắt huyết đồng của mình thì cô cô cho con biết, ánh mắt của con không xấu chút nào, mà còn rất đẹp. Nó giống như hai viên đá quý tỏa sáng dưới ánh mặt trời vậy. Thật sự rất đẹp!!! ” Nhã Tình giọng nói nhẹ nhàng, ánh mắt vô cùng chân thành, khiến cho Lãnh Thiên thật sự cảm động.

“ Nhưng mà…..nhưng mà con còn có….. ”

“ Ta biết con nói vết bớt trên người con chứ gì?? Ta thấy rồi, có phải con ngại nó không?? ”

“ Người thấy rồi?? Thấy khi nào?? ”

“ Lúc con bất tỉnh, ta thấy quần áo của con bị rách nên đã giúp con tắm rửa, thay y phục, cho nên ta mới nhìn thấy. ”

“ Người…người……. ” nghĩ đến việc mình bị một nữ nhân xem hết toàn bộ cơ thể, Lãnh Thiên toàn thân đều đỏ bừng vì ngượng ngùng.

“ Khờ quá, ngại cái gì?? Con là tiểu hài tử thôi mà, không việc gì phải ngại. Còn nữa, ta nói cho con biết, vết bớt trên người con không phải cái gì kỳ dị cả, mà là ấn ký của Kỳ Lân tộc, còn về việc tại sao nó lại có trên người con thì ta không rõ. Nói tóm lại, con không cần lo ngại gì nữa cả. Thế con có đồng ý ở lại với đây với ta không??? Ta nói trước, ở đây không có sơn hào hải vị, toàn là thức ăn đạm bạc, cũng không có cái gì vui, có thể nói là rất nhàm chán, nếu con không sợ thì có thể ở lại. ”

“ Con đồng ý, đương nhiên đồng ý. Huống hồ ra ngoài mọi người nhìn thấy con đều ghét bỏ con, chi bằng ở đây sống tiếp quãng đời còn lại. Ít ra có cô cô yêu thương con, như vậy tốt hơn. Không phải sao?? ” Lãnh Thiên cười tươi, hai má phụng phịu, trông rất đáng yêu.

“ Tiểu tử này!! Được rồi, đến, con chắc cũng đói rồi, mau đến ăn thử xem, cô cô nấu có ngon không?? ”

“ Ân ”

Hai con người đến từ hai thế giới khác nhau đã không còn cô đơn nữa. Trước đây, có lẽ cả hai đều đơn độc. Nhưng kể từ bây giờ, họ đã có chỗ để nương tựa lẫn nhau. Chỉ là, không ai biết cuộc trò chuyện ngày hôm nay sẽ thay đổi hết tất cả cuộc đời sau này của họ.

0
#ngontinh_reviewTên: TỪNG NGHE GIỌNG NÓI CỦA ANH Tác giả: Nhĩ Đông Thố Tử Thể loại: Hiện đại, eSport, sạch, sủng, ngọt, HE Số chương: 70 chương + 4 phiên ngoạiTình trạng: Hoàn edit 📷📷Sau một khoảng thời gian không tìm được cảm xúc đọc truyện thì gặp được list Top 50 Ngôn tình năm 2016. Thế là nhảy hố bộ này. Bộ truyện xếp hạng 4/50.Thực sự cảm thấy mình rất hợp với số 4. Không...
Đọc tiếp

#ngontinh_review

Tên: TỪNG NGHE GIỌNG NÓI CỦA ANH

Tác giả: Nhĩ Đông Thố Tử

Thể loại: Hiện đại, eSport, sạch, sủng, ngọt, HE

Số chương: 70 chương + 4 phiên ngoại

Tình trạng: Hoàn edit

📷📷Sau một khoảng thời gian không tìm được cảm xúc đọc truyện thì gặp được list Top 50 Ngôn tình năm 2016. Thế là nhảy hố bộ này. Bộ truyện xếp hạng 4/50.
Thực sự cảm thấy mình rất hợp với số 4. Không hổ danh là một trong 4 truyện top đầu. Bộ truyện này rất hay, không quá ngược tâm, không quá nặng nề. Cái gì cũng vừa đủ. Nhưng chỉ cần thế thôi cùng đã khiến cho mình cảm thấy thoả mãn.

📷📷Truyện có một mô tuýp không mới. Nữ chính là một người con gái tài giỏi nhưng cô độc. Cô đã từng có gia đình, có ba mẹ, có em gái. Nhưng từng người một lần lượt cứ thế bỏ cô mà đi. Để lại trên đời một cô gái nhỏ. Cứ như vận mệnh của cô là sẽ phải cô độc cả đời vậy. Một cô gái cô độc đến mức khi quay trở lại quê hương, quay trở lại nơi mình sinh ra và lớn lên nhưng lại chẳng có nhà để về, chẳng có ai chờ đợi cô. Cô là một sinh viên xuất sắc tốt nghiệp chuyên ngành máy tính, ngoài ra cũng là một nhà văn mạng nổi tiếng. Nhưng mọi thứ đối với cô đều chỉ là phù du, cô cứ vật vờ sống vô mục đích, mọi thứ cô làm, đơn giản chỉ để khiến bản thân không suy nghĩ, muốn khiến bản thân trở nên bận rộn mà không phải ngày ngày đối mặt với sự cô độc của mình mà thôi.

📷📷Có lẽ cô sẽ cứ cô độc như thế, cứ sống không mục đích như thế. Nhưng số phận đã khiến cô thay đổi khi cô gặp anh. Gặp Từ Gia Diễn – nam chính của chúng ta. Tình yêu của cô đối với anh đó chính là “Nhất kiến chung tình” – vừa gặp đã yêu. Nhưng cũng có lẽ cô đã yêu anh từ lâu rồi, từ trước cả khi hai người gặp mặt. Cô đã bị anh thu hút từ cái ngày cô tình cờ xem được video anh thi đấu, vì thế ngay khi gặp được anh bằng xương bằng thịt, cô không thể tự chủ được mà cứ thế bị hút về phía anh. 📷📷

📷📷Nam chính Từ Gia Diễn của chúng ta là một nam chính đúng tiêu chuẩn ngôn tình. Muốn đẹp có đẹp, muốn tài có tài, muốn danh vọng có danh vọng. Nhưng để đạt được cái danh vọng đó, anh đã phải đánh đổi biết bao nhiêu, phải chịu đựng sự đay nghiến chỉ trích từ chính gia đình của mình. Chỉ bởi vì đam mê mà anh theo đuổi nó không phải là thứ mà ai cũng có thể hiểu được. Vâng, nam chính của chúng ta là một game thủ, hay nói chính xác hơn là một tuyển thủ lừng danh của eSport. Thực sự khi đọc truyện này mình cũng lần đầu tiên được biết đến môn thể thao điện tử được gọi là eSport. Anh là người tiên phong, là tượng đài vĩ đại của môn thể thao điện tử này. Anh là Pot – là Đại Thần của hàng nghìn hàng vạn người – và có lẽ, anh cũng chính là Đại Thần trong lòng Tô Trản..!~

📷📷Tình yêu của hai người rất nhẹ nhàng bình dị. Tô Trản quay trở về quê hương, thuê trọ tình cờ lại là hàng xóm của anh. Và thế là quá trình truy nam bắt đầu. Cách tiếp cận Từ Gia Diễn của Tô Trản không khiến mình cảm thấy phản cảm mà rất thú vị. Cô là một người biết tiến biết lùi, lại vô cùng thẳng thắn. Cô không hề giấu diếm việc mình thích anh, muốn cưa đổ anh. Nhưng cô cũng luôn biết chừng mực và kiên trì. Cô không đeo bám, không khiến anh thấy phiền. Cho dù anh từ chối nhưng cô vẫn lặng lẽ quan tâm anh, lặng lẽ bên cạnh và ủng hộ anh. Rồi mưa dầm cũng thấm đất, cho dù có lúc anh vẫn cố gắng đẩy cô ra xa, nhưng khi thấy người khác tán tỉnh cô, anh lại ghen, anh ăn dấm chua lúc nào không hay. Và cứ thế tình yêu chớm nở, họ đến với nhau như lẽ thường của tự nhiên 📷📷

📷📷Tình yêu nào cũng sẽ phải trải qua sóng gió, thử thách. Và tình yêu của hai người cũng vậy. Tô Trản yêu Từ Gia Diễn nhiều hơn tất thảy. Nhưng chính vì quá yêu, nên khi biết được sự thật rằng cha của Từ Gia Diễn là người đã gián tiếp hại chết em gái mình. Cô đã không thể chịu đựng được. Cô yêu em gái mình, hơn ai hết cô cũng yêu anh. Nội tâm cô giằng xé không biết phải làm thế nào. Cô không muốn nghĩ tới việc sau này cô phải gọi kẻ giết em gái mình một tiếng “Cha”. Vì thế cuối cùng cô đã chọn phương án rời xa anh. Cô chia tay anh vào đúng cái ngày anh giải nghệ. Anh đồng ý, quật cường quay lưng đi bỏ lại cho cô một bóng lưng đơn bạc. Và thế là họ chia xa..

📷📷Khi đọc ngôn tình, mình rất ghét những khi nhân vật luôn tự giấu diếm nỗi đau của mình. Tự gặm nhấm để rồi khiến cả hai trái tim cùng bị tổn thương. Trong trường hợp này mình cũng thấy vậy. Khi đó mình cảm thấy ghét Tô Trản khi cô không hề nghĩ đến cảm nhận của Từ Gia Diễn, cô yêu anh nhưng cô lại không cùng chia sẻ với anh. Cô cứ mặc nhiên vậy, mặc nhiên bỏ anh lại nơi đó rồi ra đi, sau ba năm trời đằng đẵng thì lại mặc nhiên quay trở lại. Mình đã có chút hả hê vì khi gặp lại anh đã ngó lơ cô như chưa từng quen biết, mình đã nghĩ cô cần phải bị trừng phạt khi luôn thích làm theo ý mình. Nhưng khi càng đọc, càng hiểu được suy nghĩ của cô, mình lại càng thương cô, mình thương cả hai người, hai con người quá yêu nhau nhưng lại không thể đến bên nhau chỉ vì một vách ngăn vô hình mang tên: Thù hận.

📷📷Ba năm cô ra đi là ba năm cô lăn xả tới những nơi chiến tranh nguy hiểm nhất, tới những nơi tràn ngập mùi thuốc súng, tràn ngập khói lửa của bom đạn. Cô ra đi không phải để tìm chết, để quên anh, mà cô ra đi để khiến mình mãi nhớ đến anh, để tự nói với bản thân mình rằng – khi đối mặt với sự sống chết, mọi thù hận sẽ như gió thoảng, được ở bên cạnh người mình yêu mới là điều quan trọng nhất. Và khi trúng đạn, khi đối mặt với cái chết, cô đã tìm ra được đáp án cho mình, cô muốn quay về tìm anh, dù chỉ nhìn qua một lần thôi thì cô cũng cảm thấy đủ rồi…
📷📷Anh cũng như cô, 3 năm trời không có cô bên cạnh nhưng anh chưa giây phút nào quên cô, anh vẫn ngày đêm tin tưởng rồi một ngày cô sẽ trở lại. Và khi đó anh sẽ chẳng bao giờ buông tay cô ra nữa.!~. Sau khi biết được tội lỗi của cha mình, anh đã thay cha mình ăn chay niệm phật. Một người thanh niên mới hai mươi mấy tuổi đầu nhưng lại thường xuyên chép kinh phật, chỉ để sám hối tội lỗi thay cha mình, và cũng để cầu phúc cho người anh yêu được bình an. Thực sự mình vô cùng cảm động bởi tình yêu của hai người. Dù không còn ở cạnh nhau nhưng lúc nào cũng cầu mong bình an cho người kia. Một tình yêu vô cùng đẹp và cũng vô cùng buồn thương.!~
📷📷Mình rất thích văn phong của tác giả. Mọi thứ dù nặng nề đến mấy đều trở nên nhẹ nhàng. Mình thích Từ Gia Diễn vì tình yêu của anh, thích cái cách anh đối xử với Tô Trản sau 3 năm gặp lại. Không hề có giày vò chỉ trích. Mà anh chỉ dùng tình yêu và sự nhung nhớ dồn nén suốt 3 năm trời mà giữ chặt lấy cô, yêu thương và trân trọng cô!~
📷📷Bộ truyện này cũng có những nhân vật phụ khiến mình vô cùng thích. Một Lục Diệp Minh yêu Tô Trản suốt bao nhiêu năm trời, cho dù cô không yêu anh, nhưng anh vẫn một lòng che chở, bảo vệ.. và chúc phúc cho cô bên người mà cô yêu. Một Nam Sơ lạnh nhạt nhưng tinh tế, một người khiến cho Tô Trản như nhìn thấy chính bản thân mình. Một Hàn Văn Văn trong sáng và vô cùng nhân hậu, cô là nhân vật phụ khiến mình thương cảm nhất. Một cô gái tốt đẹp biết bao nhưng lại chọn cho mình cái kết quyên sinh, kết thúc cuộc đời để đến bên cạnh người yêu đã nằm xuống của mình… Rồi một Thịnh Thiên Vi vui vẻ tốt bụng, một Đại Minh hồn nhiên ngốc nghếch, một Mạnh Thần cay nghiệt dữ dằn… Tất cả đã khiến cho bộ truyện có một màu sắc vô cùng phong phú.
📷📷Truyện hay, vô cùng đáng đọc. Hơi tiếc là truyện chỉ toàn thịt vụn không đáng kể, nhưng nó cũng không thể ảnh hưởng đến độ hay của truyện. Rất muốn có thêm nhiều người cùng đọc và biết đến nó 📷📷
Review by Hà Bảo Ngọc

2
15 tháng 6 2019

dài dữ zowh bn

ngan r ..

#ngontinh_reviewTên: TỪNG NGHE GIỌNG NÓI CỦA ANHTác giả: Nhĩ Đông Thố TửThể loại: Hiện đại, eSport, sạch, sủng, ngọt, HESố chương: 70 chương + 4 phiên ngoạiTình trạng: Hoàn edit📷📷Sau một khoảng thời gian không tìm được cảm xúc đọc truyện thì gặp được list Top 50 Ngôn tình năm 2016. Thế là nhảy hố bộ này. Bộ truyện xếp hạng 4/50.Thực sự cảm thấy mình rất hợp với số 4. Không hổ...
Đọc tiếp

#ngontinh_review

Tên: TỪNG NGHE GIỌNG NÓI CỦA ANH

Tác giả: Nhĩ Đông Thố Tử

Thể loại: Hiện đại, eSport, sạch, sủng, ngọt, HE

Số chương: 70 chương + 4 phiên ngoại

Tình trạng: Hoàn edit

📷📷Sau một khoảng thời gian không tìm được cảm xúc đọc truyện thì gặp được list Top 50 Ngôn tình năm 2016. Thế là nhảy hố bộ này. Bộ truyện xếp hạng 4/50.
Thực sự cảm thấy mình rất hợp với số 4. Không hổ danh là một trong 4 truyện top đầu. Bộ truyện này rất hay, không quá ngược tâm, không quá nặng nề. Cái gì cũng vừa đủ. Nhưng chỉ cần thế thôi cùng đã khiến cho mình cảm thấy thoả mãn.

📷📷Truyện có một mô tuýp không mới. Nữ chính là một người con gái tài giỏi nhưng cô độc. Cô đã từng có gia đình, có ba mẹ, có em gái. Nhưng từng người một lần lượt cứ thế bỏ cô mà đi. Để lại trên đời một cô gái nhỏ. Cứ như vận mệnh của cô là sẽ phải cô độc cả đời vậy. Một cô gái cô độc đến mức khi quay trở lại quê hương, quay trở lại nơi mình sinh ra và lớn lên nhưng lại chẳng có nhà để về, chẳng có ai chờ đợi cô. Cô là một sinh viên xuất sắc tốt nghiệp chuyên ngành máy tính, ngoài ra cũng là một nhà văn mạng nổi tiếng. Nhưng mọi thứ đối với cô đều chỉ là phù du, cô cứ vật vờ sống vô mục đích, mọi thứ cô làm, đơn giản chỉ để khiến bản thân không suy nghĩ, muốn khiến bản thân trở nên bận rộn mà không phải ngày ngày đối mặt với sự cô độc của mình mà thôi.

📷📷Có lẽ cô sẽ cứ cô độc như thế, cứ sống không mục đích như thế. Nhưng số phận đã khiến cô thay đổi khi cô gặp anh. Gặp Từ Gia Diễn – nam chính của chúng ta. Tình yêu của cô đối với anh đó chính là “Nhất kiến chung tình” – vừa gặp đã yêu. Nhưng cũng có lẽ cô đã yêu anh từ lâu rồi, từ trước cả khi hai người gặp mặt. Cô đã bị anh thu hút từ cái ngày cô tình cờ xem được video anh thi đấu, vì thế ngay khi gặp được anh bằng xương bằng thịt, cô không thể tự chủ được mà cứ thế bị hút về phía anh. 📷📷

📷📷Nam chính Từ Gia Diễn của chúng ta là một nam chính đúng tiêu chuẩn ngôn tình. Muốn đẹp có đẹp, muốn tài có tài, muốn danh vọng có danh vọng. Nhưng để đạt được cái danh vọng đó, anh đã phải đánh đổi biết bao nhiêu, phải chịu đựng sự đay nghiến chỉ trích từ chính gia đình của mình. Chỉ bởi vì đam mê mà anh theo đuổi nó không phải là thứ mà ai cũng có thể hiểu được. Vâng, nam chính của chúng ta là một game thủ, hay nói chính xác hơn là một tuyển thủ lừng danh của eSport. Thực sự khi đọc truyện này mình cũng lần đầu tiên được biết đến môn thể thao điện tử được gọi là eSport. Anh là người tiên phong, là tượng đài vĩ đại của môn thể thao điện tử này. Anh là Pot – là Đại Thần của hàng nghìn hàng vạn người – và có lẽ, anh cũng chính là Đại Thần trong lòng Tô Trản..!~

📷📷Tình yêu của hai người rất nhẹ nhàng bình dị. Tô Trản quay trở về quê hương, thuê trọ tình cờ lại là hàng xóm của anh. Và thế là quá trình truy nam bắt đầu. Cách tiếp cận Từ Gia Diễn của Tô Trản không khiến mình cảm thấy phản cảm mà rất thú vị. Cô là một người biết tiến biết lùi, lại vô cùng thẳng thắn. Cô không hề giấu diếm việc mình thích anh, muốn cưa đổ anh. Nhưng cô cũng luôn biết chừng mực và kiên trì. Cô không đeo bám, không khiến anh thấy phiền. Cho dù anh từ chối nhưng cô vẫn lặng lẽ quan tâm anh, lặng lẽ bên cạnh và ủng hộ anh. Rồi mưa dầm cũng thấm đất, cho dù có lúc anh vẫn cố gắng đẩy cô ra xa, nhưng khi thấy người khác tán tỉnh cô, anh lại ghen, anh ăn dấm chua lúc nào không hay. Và cứ thế tình yêu chớm nở, họ đến với nhau như lẽ thường của tự nhiên 📷📷

📷📷Tình yêu nào cũng sẽ phải trải qua sóng gió, thử thách. Và tình yêu của hai người cũng vậy. Tô Trản yêu Từ Gia Diễn nhiều hơn tất thảy. Nhưng chính vì quá yêu, nên khi biết được sự thật rằng cha của Từ Gia Diễn là người đã gián tiếp hại chết em gái mình. Cô đã không thể chịu đựng được. Cô yêu em gái mình, hơn ai hết cô cũng yêu anh. Nội tâm cô giằng xé không biết phải làm thế nào. Cô không muốn nghĩ tới việc sau này cô phải gọi kẻ giết em gái mình một tiếng “Cha”. Vì thế cuối cùng cô đã chọn phương án rời xa anh. Cô chia tay anh vào đúng cái ngày anh giải nghệ. Anh đồng ý, quật cường quay lưng đi bỏ lại cho cô một bóng lưng đơn bạc. Và thế là họ chia xa..

📷📷Khi đọc ngôn tình, mình rất ghét những khi nhân vật luôn tự giấu diếm nỗi đau của mình. Tự gặm nhấm để rồi khiến cả hai trái tim cùng bị tổn thương. Trong trường hợp này mình cũng thấy vậy. Khi đó mình cảm thấy ghét Tô Trản khi cô không hề nghĩ đến cảm nhận của Từ Gia Diễn, cô yêu anh nhưng cô lại không cùng chia sẻ với anh. Cô cứ mặc nhiên vậy, mặc nhiên bỏ anh lại nơi đó rồi ra đi, sau ba năm trời đằng đẵng thì lại mặc nhiên quay trở lại. Mình đã có chút hả hê vì khi gặp lại anh đã ngó lơ cô như chưa từng quen biết, mình đã nghĩ cô cần phải bị trừng phạt khi luôn thích làm theo ý mình. Nhưng khi càng đọc, càng hiểu được suy nghĩ của cô, mình lại càng thương cô, mình thương cả hai người, hai con người quá yêu nhau nhưng lại không thể đến bên nhau chỉ vì một vách ngăn vô hình mang tên: Thù hận.

📷📷Ba năm cô ra đi là ba năm cô lăn xả tới những nơi chiến tranh nguy hiểm nhất, tới những nơi tràn ngập mùi thuốc súng, tràn ngập khói lửa của bom đạn. Cô ra đi không phải để tìm chết, để quên anh, mà cô ra đi để khiến mình mãi nhớ đến anh, để tự nói với bản thân mình rằng – khi đối mặt với sự sống chết, mọi thù hận sẽ như gió thoảng, được ở bên cạnh người mình yêu mới là điều quan trọng nhất. Và khi trúng đạn, khi đối mặt với cái chết, cô đã tìm ra được đáp án cho mình, cô muốn quay về tìm anh, dù chỉ nhìn qua một lần thôi thì cô cũng cảm thấy đủ rồi…
📷📷Anh cũng như cô, 3 năm trời không có cô bên cạnh nhưng anh chưa giây phút nào quên cô, anh vẫn ngày đêm tin tưởng rồi một ngày cô sẽ trở lại. Và khi đó anh sẽ chẳng bao giờ buông tay cô ra nữa.!~. Sau khi biết được tội lỗi của cha mình, anh đã thay cha mình ăn chay niệm phật. Một người thanh niên mới hai mươi mấy tuổi đầu nhưng lại thường xuyên chép kinh phật, chỉ để sám hối tội lỗi thay cha mình, và cũng để cầu phúc cho người anh yêu được bình an. Thực sự mình vô cùng cảm động bởi tình yêu của hai người. Dù không còn ở cạnh nhau nhưng lúc nào cũng cầu mong bình an cho người kia. Một tình yêu vô cùng đẹp và cũng vô cùng buồn thương.!~
📷📷Mình rất thích văn phong của tác giả. Mọi thứ dù nặng nề đến mấy đều trở nên nhẹ nhàng. Mình thích Từ Gia Diễn vì tình yêu của anh, thích cái cách anh đối xử với Tô Trản sau 3 năm gặp lại. Không hề có giày vò chỉ trích. Mà anh chỉ dùng tình yêu và sự nhung nhớ dồn nén suốt 3 năm trời mà giữ chặt lấy cô, yêu thương và trân trọng cô!~
📷📷Bộ truyện này cũng có những nhân vật phụ khiến mình vô cùng thích. Một Lục Diệp Minh yêu Tô Trản suốt bao nhiêu năm trời, cho dù cô không yêu anh, nhưng anh vẫn một lòng che chở, bảo vệ.. và chúc phúc cho cô bên người mà cô yêu. Một Nam Sơ lạnh nhạt nhưng tinh tế, một người khiến cho Tô Trản như nhìn thấy chính bản thân mình. Một Hàn Văn Văn trong sáng và vô cùng nhân hậu, cô là nhân vật phụ khiến mình thương cảm nhất. Một cô gái tốt đẹp biết bao nhưng lại chọn cho mình cái kết quyên sinh, kết thúc cuộc đời để đến bên cạnh người yêu đã nằm xuống của mình… Rồi một Thịnh Thiên Vi vui vẻ tốt bụng, một Đại Minh hồn nhiên ngốc nghếch, một Mạnh Thần cay nghiệt dữ dằn… Tất cả đã khiến cho bộ truyện có một màu sắc vô cùng phong phú.
📷📷Truyện hay, vô cùng đáng đọc. Hơi tiếc là truyện chỉ toàn thịt vụn không đáng kể, nhưng nó cũng không thể ảnh hưởng đến độ hay của truyện. Rất muốn có thêm nhiều người cùng đọc và biết đến nó 📷📷
Review by Hà Bảo Ngọc


1
16 tháng 7 2019

mk thấy truyện này rất hay

mk sẽ đọc

cảm ơn bn dã chia sẻ cho mk và mn 1 câu chuyện hay như vậy

Trong suy nghĩ của nhiều người, "crush" là viết tắt của một ai đó thường khiến trái tim họ cứ tự nhiên đau nhói, lên xuống thất thường. Crush có thể chưa phải là tình yêu, nhưng đôi khi có thể để lại những vết hằn sâu không kém gì tình yêu thực sự. Nói yêu thì sợ bị từ chối, không nói thì cứ như cái bóng, mãi dõi theo sau lưng người ta, rồi người ta thân thiết với ai đó cũng có...
Đọc tiếp

Trong suy nghĩ của nhiều người, "crush" là viết tắt của một ai đó thường khiến trái tim họ cứ tự nhiên đau nhói, lên xuống thất thường. Crush có thể chưa phải là tình yêu, nhưng đôi khi có thể để lại những vết hằn sâu không kém gì tình yêu thực sự. Nói yêu thì sợ bị từ chối, không nói thì cứ như cái bóng, mãi dõi theo sau lưng người ta, rồi người ta thân thiết với ai đó cũng có thể biến một ngày đẹp trời bỗng nhiên đầy u ám. 

Nút thắt trong lòng những bạn trẻ lỡ không may "dính thính" crush đa số đều mang một phần tự ti trong lòng, cho rằng bản thân chưa hoản hảo, và cảm thấy có chút sợ hãi nếu chẳng may crush trở nên không thích mình vì những khía cạnh chưa hoàn hảo ấy. Nhưng không phải ai cũng vậy. Một số người thì lại dùng chính nút thắt ấy làm động lực cố gắng, cảm thiện mình ngày một tốt đẹp hơn.

0
Chap 1 : Hai đứa trẻ kì lạ Trên đời này thứ mỏng manh nhất là tình bạn, thứ dễ vỡ nhất là tình yêu. Tình bạn mỏng manh để chúng ta gìn giữ và trân trọng, tình yêu dễ vỡ nhưng lại cho chúng ta những hoài niệm thật tuyệt vời. Thân không có nghĩa là yêu, yêu không có nghĩa là thân, tình bạn và tình yêu không thể đánh đồng, nhưng trong từ điển của loài người lại có một cụm từ mang...
Đọc tiếp

Chap 1 : Hai đứa trẻ kì lạ

Trên đời này thứ mỏng manh nhất là tình bạn, thứ dễ vỡ nhất là tình yêu. Tình bạn mỏng manh để chúng ta gìn giữ và trân trọng, tình yêu dễ vỡ nhưng lại cho chúng ta những hoài niệm thật tuyệt vời. Thân không có nghĩa là yêu, yêu không có nghĩa là thân, tình bạn và tình yêu không thể đánh đồng, nhưng trong từ điển của loài người lại có một cụm từ mang tên: "Bạn thân nhất"!
***
Thời điểm bé gái ấy ra đời là thời điểm bình thường nhất. Mặt trời không toả ánh nắng rạng rỡ, gió không thổi, mưa không rơi, vạn vật vẫn duy trì hoạt động bình thường của nó, vì vậy mẹ em bé đặt tên cho em là Giản Đơn. Có nghĩa là tuy thời điểm em sinh ra rất bình thường nhưng bù lại, tình yêu thương của người thân thì lại dành hết cho em, đó là thứ tình cảm giản dị nguyên thuỷ nhất mà lại đẹp đẽ nhất. Cuộc sống đôi khi chỉ cần những thứ "giản đơn" đó là đủ.
Trước đó 11 tháng cũng có một bé trai được chào đời ở đúng chỗ này. Khi đó ngược lại mặt trời lại toả ra ánh nắng rất chói mắt, bé trai đang khóc bị nắng chiếu vào liền nhắm tịt mắt lại. Bố em bé buồn cười trước hành động này liền đặt tên bé là Minh, mẹ bé phản bác, nói vì em bé trốn tránh ánh nắng mặt trời nên phải đặt là Từ Minh.
***
Nghe đồn bé trai nhà họ Dạ rất ít nói, tuy được thừa hưởng gen trội từ bố mẹ nên mới 5 tuổi đã viết thành thạo tiếng việt, làm toán đơn giản và phân biệt chính tả, bù lại bé chẳng nói năng với ai mấy. Cả bố và mẹ đều rất lo lắng. Ngày xưa cả hai người bọn họ tính cách đều không được dễ chịu cho lắm, liệu con trai của bọn họ có bị gộp tính cách giữa hai người vào không?
- Hay là thử cho nó tiếp xúc với những đứa trẻ khác xem?
Bố Dạ đưa ra ý kiến liền được sự đồng thuận của mẹ Dạ. Bé Minh được đưa đến trường mẫu giáo để tiếp xúc với các bạn, tiếc thay mới được nửa ngày bố mẹ đã phải mang bé về bởi khuôn mặt đằng đằng sát khí của bé đã doạ cho trẻ con toàn lớp khóc nhè loạn lên.
Bố mẹ Dạ đành bó tay trước cậu con trai của mình. Đúng lúc họ đang sốt sắng hết cả lên thì phía căn hộ gần sát có người chuyển đến. Bố mẹ Nguyễn mang đứa con gái đầu lòng đến chào hỏi là làm quen. Bố mẹ Dạ niềm nở tiếp đón, để cho bé Đơn và bé Minh vào phòng đồ chơi tự chơi với nhau.
Cửa phòng đóng lại, các bố mẹ rời đi. Minh như thường lệ lờ đi em bé kém mình 11 tháng phía đối diện, cầm máy điện tử lên chơi.
- Anh ơi, anh bị câm à?
Em bé tầm 4 tuổi kia nhìn Minh suốt từ đầu giờ mới mở miệng, nhưng đã mở miệng thì sẽ có độ sát thương cực lớn. Minh ngây ngốc nhìn vào khuôn mặt cũng thờ ơ chả kém gì mình kia.
- Sao ?
Kì thực cả ngày nay, đây là chữ đầu tiên Minh mở miệng. Cô bé kia thực sự là quá lợi hại. Ấn tượng của Minh với em bé kia rất đặc sắc. Đầu tiên chỉ hơi chú ý vì em có đôi mắt to màu nâu rất đẹp, về sau bị một câu nói của em làm cho nhớ mãi cái mặt lạnh tanh kia.
- Cái bộ mặt của anh, thật là khó chịu! Lạnh đến chán ghét!
- Cậu có quyền gì mà nói?
- Vâng em không có quyền, em chỉ góp ý cho anh biết. Anh có biết là bố mẹ anh lo lắng thế nào vì cái thái độ đấy của anh không? Em nói thế thôi, anh nghe hay không thì tuỳ!
Minh ngồi im re tại chỗ, mắt cụp xuống biểu hiện sự áy náy và suy tư. Em bé kia từ từ tiến lại gần Minh, nâng mặt Minh lên, dùng đôi tay bụ bẫm của mình nhéo hai má Minh thật đau, nhéo đến khi hai má Minh đỏ lừ lên em mới chịu cười ha hả:
- Cười lên một tí có phải đẹp trai không?
Khoảnh khắc lúc đó Minh không thể diễn tả thành lời. Em chỉ cảm thấy nụ cười của em bé kia thật là đẹp, thật là rạng rỡ, là nụ cười ấm áp nhất mà Minh từng gặp. Em bé cười xong vô cùng tự nhiên chui rúc vào lòng Minh dụi mắt:
- Hôm nay em phải dậy sớm để theo mẹ sang nhà anh, anh cho em nằm nhờ trong lòng ngủ tí, không có người ôm em không chịu được.
Minh hơi hiếu kì cùng mất tự nhiên, lát sau thích ứng được Minh liền ôm em bé kia vào lòng, ôm như mẹ hay ôm Minh, rồi Minh cũng ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Các bố mẹ trò chuyện chán chê liền đi vào phòng đồ chơi tìm con. Lúc mở cửa ra bố mẹ Dạ suýt rớt tròng mắt. Bé Đơn được bế gọn trong lòng bé Minh, hai đứa ôm nhau ngủ, cảnh tượng thật yên bình mà cũng thật... không thể tin nổi ! Bố mẹ Dạ lúc đó mừng toé nước mắt, túm lấy túm để bố mẹ Nguyễn đòi nhận bé Đơn làm con dâu.
***
Từ cái hôm nhớ mãi không quên đó mà bé Minh trở nên thích bé Đơn đến lạ thường, cứ canh lúc bố mẹ Nguyễn đến lại chạy ra hỏi bạn Đơn đâu. Bé Đơn ngày xưa hở ra là bố mẹ giờ cái gì cũng anh Minh: Anh Minh ơi với em cái này, anh Minh ơi hộ em cái kia. Hai đứa tầm tuổi chơi với nhau nên rất hợp tính, Minh thì thông minh đến ưu việt, nhiều lúc sự thông minh quá mức này làm cho người rất đau đầu, Đơn thì lại có trí nhớ siêu tốt, đã lỡ hứa với bé cái gì rồi thì đừng mơ nuốt lời được.
***
Năm nay Minh và Đơn 5 tuổi, nghĩa là năm sau vào lớp 1 rồi. Các bé cùng trang lứa trong khu háo hức lắm. Nào là bắt bố mẹ dắt đi mua cặp, mua sách vở, nào là hỏi han loạn lên, "Mẹ ơi cô giáo có ác không ?"
Thế mà, hai đứa con nhà này, một đứa cứ tanh tách máy chơi game, một đứa chui vào lòng đứa còn lại, lặng lẽ ghi nhớ chiêu thức để tăng lever. Cả hai đứa rất bàng quan, thẩn thơ tự chơi với nhau, coi như là người phải đi lớp 1 không phải mình vậy. Bố mẹ Dạ cùng bố mẹ Nguyễn nhìn nhau, lắc đầu. Mẹ Nguyễn mở lời:
- Minh Đơn à, hai con có muốn đi hiệu sách sắm đồ không?
- Không ạ!
Rất đồng thanh, hai đứa lại tạch tạch máy chơi game, điệu bộ hờ hững quá thể.
- Thế các con không muốn mua đồ dùng, sách vở chuẩn bị cho năm học mới à?
Bố Nguyễn nói đỡ vợ, nhận lại là cái nhìn chăm chăm của Đơn. Ông cười, hỏi Đơn:
-Sao thế?
- Buổi chiều thứ 7 tuần trước nữa, cách đây 2 tuần 12 giờ 34 phút, bố mẹ đã hứa là nếu con chịu thơm anh Minh một cái bố mẹ sẽ chuẩn bị toàn bộ sách vở cho con và anh Minh.
Minh chen thêm lời, mắt không rời màn hình máy chơi game:
- Bố mẹ con cũng hứa nếu con chịu ngồi yên để Đơn thơm cho mọi người chụp một kiểu, toàn bộ đồ dùng học tập của con và Đơn bố mẹ sẽ lo tất.
Các bố mẹ sau câu nói của hai đứa trẻ liền nhìn nhau, thở dài ngao ngán. Họ mong ước lắm, một đứa con bình thường!!!
- À anh Minh ơi!
- Sao?
Đơn xoay mái đầu nhỏ lại làm mái tóc đen mượt như lông tơ của cô bé cọ vào cằm Minh, ngưa ngứa.
- Năm sau bọn mình vào lớp một rồi.
- Ừ...
- Đến lúc đó sống chết anh phải ngồi cạnh em!
- Ừ, tất nhiên rồi…
Đơn cười toét miệng, Minh vẫn tạch tạch bấm máy, coi việc ngồi cạnh Đơn là một việc hiển nhiên.
...
***
Trường tiểu học Thanh Lịch, bóng bay rực rỡ, cổng trường mở rộng, chuẩn bị đón các em lớp 1 vào trường. Các cô giáo mặt mày niềm nở, hiền từ như một người mẹ đích thực, tay chỉ đường tay vỗ về các em nhỏ, giúp các em xếp đúng hàng. Các em nhỏ, em nào em đấy mắt ngấn nước níu ống tay áo bố mẹ, ngập ngừng không muốn bước vào trường.
Bố mẹ Dạ cùng bố mẹ Nguyễn thèm thuồng nhìn những đứa trẻ khác, một lúc lại quay qua nhìn con mình. Một thằng đang theo sự chỉ dẫn của cô giáo xếp ngay ngắn vào hàng, một con nắm chặt gấu áo thằng kia bước theo, trước khi đi còn bỏ lại mấy chữ:
- Bye bye mọi người~
- ...
Họ hận, họ hận cuộc đời này!
Minh và Đơn xếp vào hàng dưới sân trường, phía các em nhỏ đang khóc nhè kia cũng đã bắt đầu ổn định hàng ngũ, thầy hiệu trưởng mỉm cười đầy hiền từ:
- Thôi nào các em, chúng ta lớn rồi, cần phải thôi dựa dẫm vào bố mẹ chứ ! Các em thấy không, các anh chị lớp lớn hơn đây này, thầy cô, mái trường này, ai cũng chào đón các em. Bước vào mái trường.....v.v.....
Minh nhăn mặt, huých huých tay Đơn đang đứng cạnh bên, hỏi:
- Cậu thấy sao?
Đơn ngáp ngắn ngáp dài, cả người mệt mỏi dựa hẳn vào người Minh, hay cánh tay ôm chặt lấy cánh tay phải của cậu, nũng nịu lắc la lắc lư:
- Bài phát biểu này so với bài khai giảng năm ngoái không sai một chữ.
- Hửm, sao cậu biết?
- Anh quên à ? Năm ngoái bố mẹ chả cho chúng mình lên trường tham quan thử còn gì ?
- Ừ...
❤️❤️❤️

0
TRUYỆN Y THÁNH NƯƠNG TỬ CHAP 4 Ngày hôm sau, trời đã xế chiều, dần dần bị màn đêm nuốt trọn, Nhã Tình chật vật quay trở về, mang theo vết thương trên người. Khí sắc vô cùng nhợt nhạt, dường như nàng đã cố cầm cự để bản thân không quỵ ngã trong một thời gian không ngắn.Hốt hoảng với hình ảnh trước mắt, Lãnh Thiên giật mình ngỡ ngàng, trái tim như tan nát, khó thở vô cùng, nhưng...
Đọc tiếp

TRUYỆN Y THÁNH NƯƠNG TỬ

CHAP 4

Ngày hôm sau, trời đã xế chiều, dần dần bị màn đêm nuốt trọn, Nhã Tình chật vật quay trở về, mang theo vết thương trên người. Khí sắc vô cùng nhợt nhạt, dường như nàng đã cố cầm cự để bản thân không quỵ ngã trong một thời gian không ngắn.

Hốt hoảng với hình ảnh trước mắt, Lãnh Thiên giật mình ngỡ ngàng, trái tim như tan nát, khó thở vô cùng, nhưng hắn vẫn cố gắng trấn tĩnh, dìu Nhã Tình vào phòng.

Gương mặt tái nhợt ban đầu dần dần hồng hào hẳn lên, hơi thở ngày một dồn dập và gấp gáp, chỉ tăng chứ không hề giảm. Nhã Tình đau đớn, cắn răng chịu đựng càng khiến Lãnh Thiên ngày một lo sợ.

Phải! Hắn chính là đang lo sợ, một nỗi sợ hãi chưa từng có trong đời bỗng nhiên nảy lên. Hắn sợ mất nàng. Nàng không thể có mệnh hệ nào, sẽ không, chắc chắn sẽ không. Kể cả một kẻ ác ma như hắn cũng được nàng thu nhận, nàng thiện lương như thế, luôn sẵn lòng giúp đỡ người khác. Ông trời chắn chắn sẽ không thể bất công như vậy với nàng, và với cả hắn. Hắn tuyệt đối không cho phép nàng xảy ra chuyện gì.

Nhưng nếu lỡ như nàng có mệnh hệ nào, thì hắn sẽ ra sao?? Chỉ cần nghĩ đến điều này, hắn càng hoảng loạn hơn. Lãnh Thiên tiến gần đến bên Nhã Tình hơn, nắm chặt lấy bàn tay của nàng, áp lên má của mình. Trong lòng hắn là một mảnh hỗn loạn không nói nên câu, đôi mắt hắn giờ đây đã ngân ngấn tầng sương, chỉ chực muốn trào ra. Hắn run rẩy, hắn sợ, sợ rằng không chạm đến nàng, không giữ chặt lấy nàng lúc này, hắn sẽ mất nàng hay có chăng nàng sẽ tan biến.

“ Tình nhi!!! Nàng tuyệt đối không được có chuyện gì! Nàng có nghe thấy không?? Nếu nàng có mệnh hệ gì, ta biết phải làm sao đây?? Sẽ không còn ai yêu thương ta, không còn ai quan tâm ta, chăm sóc ta, không còn ai nấu thức ăn ngon cho ta, không còn ai nấu thuốc cho ta lúc ta bị bệnh. Nàng có biết không?? Ta không biết từ lúc nào nàng đã đi vào trong trái tim của ta. Kể từ giây phút đó, ta đã không còn coi nàng là trưởng bối nữa rồi. Ta đã xem nàng như một nữ nhân, là nữ nhân của Nam Cung Lãnh Thiên. Ta Yêu Nàng!! Vì vậy, nàng tuyệt đối không được có chuyện gì, ta sẽ dùng cả đời này để thương yêu nàng, dùng cả tính mạng để yêu nàng. Nàng mau tỉnh lại đi!!! Tình nhi!!! ” trong cơn hoảng loạn, Lãnh Thiên bộc bạch hết tất cả nỗi lòng đã chôn kín bấy lâu của mình. Nói đến đây, nước mắt hắn không cầm cự được mà rơi lên tay nàng, giai nhân trên giường đột nhiên có chuyển biến, từ từ nhận thức lại được hoàn cảnh, nhưng hơi thở vẫn hỗn loạn.

Hắn cũng cảm nhận được điều này, cố trấn tĩnh bản thân, tập trung nhìn vào nàng, với hy vọng kỳ tích xuất hiện.

Đôi mắt Nhã Tình từ từ cử động. Vừa chợt mở mắt ra, nàng nhìn thấy hắn đang ngồi ở góc giường, nắm lấy tay nàng khóc sướt mướt. Nàng đau lòng, cố gắng áp chế khó chịu của bản thân, đưa tay nhẹ nhàng lau đi lệ trên gương mặt hắn.

“ Đồ ngốc!! Ta còn chưa chết, con khóc cái gì?? ”

“ Con không có khóc. Cô Cô, người không sao chứ?? ” hắn nhìn thấy nàng tỉnh, vui mừng vô cùng, lấy tay lau đi lệ trên mặt. Thế nhưng vui mừng không được bao lâu thì lại nhìn thấy nàng có biến chuyển lạ thường.

“ Ta……. ” nàng đau đớn, nói không thành lời.

“ Cô Cô!!!! Người không sao chứ?? Người đừng làm con sợ mà……Tình nhi…….. ” hắn hốt hoảng, tay chân rối bời, hắn chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình lại thất bại đến như vậy.

Lãnh Thiên không hề am hiểu y thuật, nên quả thật lực bất tòng tâm trong hoàn cảnh này. Lúc này đây, hắn chỉ có thể trách mình thật vô dụng, không thể làm được gì cho nàng. Thường ngày, Lãnh Thiên chỉ phụ giúp Nhã Tình những việc lặt vặt, chứ y thuật thì chỉ có thể nói là hiểu chút ít một vài thứ.

Hắn phải cố gắng làm trấn tỉnh lại nàng, chỉ có nàng mới biết bản thân bị gì, như thế sẽ dễ dàng chỉ bảo hắn cần phải làm gì.

Không một chút chần chừ, Lãnh Thiên lập tức nhét Lộc Nhung đan vào miệng Nhã Tình, bón cho nàng chút nước để đan dược dễ dàng hoà tan. Tuy nhiên, nó vẫn không thể phục hồi sức lực như thường ngày, chỉ có thể làm cho Nhã Tình tỉnh táo được đôi chút.

“ Tình nhi, nàng mau nói cho ta biết, nàng bị trúng phải độc gì??? Cần phải dùng những loại đan dược nào để giải??? Tình nhi!!! Mau nói cho ta biết. “ Lãnh Thiên hỏi dồn dập, cố gắng lay nàng cho tỉnh táo. Lúc này đây, hắn đã hoàn toàn bỏ qua tiểu tiết nhỏ nhoi, trực tiếp thân mật gọi nàng. Nhã Tình dĩ nhiên không hề phản đối, chỉ là lúc này ý thức của nàng đã hoàn toàn mơ hồ rồi.

“ L..on…g….N.ha…..tán…..vốn..dĩ là…..độc…..hương…, chỉ là…….ta…cùng…lúc trúng phải…..ám khí….có T..hanh..Lân. Cả hai thứ này……tạo nên….tác dụng phụ…..chính là…x..uân hồn… “ Nhã Tình đã bắt đầu mất ý thức vốn có, hô hấp ngày một loạn nhịp, vặn vẹo thân mình, miệng lẩm bẩm vài điều đã nghĩ trước khi mất tỉnh táo hoàn toàn.

“ Xuân Hồn???? Chẳng lẽ là Xuân Hồn không có bất kì thuốc giải nào ngoài việc giao hoan giữa nam và nữ?? Nếu không….thì sẽ bị cạn kiệt nội lực, đứt kinh mạch mà chết đi……….. “ Lãnh Thiên cố gắng nghe từng lời của Nhã Tình, chấn động cả người. Thảo nào, sắc mặt của nàng ngày một hồng hảo hơn, hơi thở cũng vô cùng gấp gáp.

Xuân Hồn có tác dụng mạnh gấp trăm ngàn lần Xuân dược, vốn dĩ nó được điều chế bởi Nhã Tình. Không một ai biết được nó điều chế ra sao, chỉ là trăm ngàn lần không ngờ được, tác dụng phụ khi va chạm của hai loại độc dược lại tạo nên cớ sự này.

Không đành lòng nhìn Nhã Tình thống khổ, đặc biệt là mạng sống của nàng. Mặc dù biết sau khi giải độc, có thể nàng sẽ chán ghét hắn, nhưng ngoài việc giải cứu nàng, hắn còn dụng tâm khác.

Gần đây, hắn đã trở nên ngày một khó hiểu, bởi vì hắn muốn có được nàng. Hắn bất an, hắn lo sợ, sợ rằng nàng sẽ gặp được ý trung nhân, sẽ không còn là của riêng hắn nữa. Hắn sợ mất nàng, sợ rằng trong đôi mắt của nàng, sự hiện diện của hắn sẽ không cần thiết và là duy nhất nữa.

Lãnh Thiên không suy nghĩ nhiều hơn, ngay lập tức cởi bỏ áo ngoài của mình. Ngồi xuống, thân thể nhích gần sát bên nàng, tay khẽ lướt qua làn môi đỏ mọng, hôn nhẹ.

“ Tình nhi. Nàng là của ta, mãi mãi. Ta yêu nàng. “

Lãnh Thiên vươn đại chưởng ôm Nhã Tình trọn vẹn trong vòng tay của mình, cảm thấy rung động cả tâm can. Đây là điều mà hắn đã mong muốn thực hiện từ lâu. Phải! Nàng trong vòng tay hắn lúc này, là nữ nhân, nữ nhân của hắn. (TN: ôm thôi mà ca cũng xúc động đến vậy….hổng biết…….~.~; )

Lãnh Thiên mải mê hưởng thụ nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng mà quên mất đại sự mình cần phải làm, nhưng là cái con người mất đi lí trí kia thì không hề nha. Cơ hồ thân thể của cả hai đã cọ xát với nhau thật gần, thật nhẹ nhàng mà khơi mào dục vọng của cả đôi bên cho dù cách nhau mấy lớp quần áo.

Lãnh Thiên chưa kịp phản ứng, Nhã Tình đã chủ động dán sát vào làn môi mỏng của hắn. Không còn là nụ hôn chạm nhẹ như lúc ban đầu, chỉ còn lại sự ngọt ngào khiến hắn trầm luân.

Lãnh Thiên cảm giác bản thân đã bị sự vô tình của nàng đốt lên dục hoả chưa từng có, vội vàng đoạt lấy tất cả những sự ngọt ngào nhất của nàng.

Lúc này đây, hắn không một chút ngại ngùng, từ bị động trở thành chủ động, tách đôi môi cánh hoa phấn nộn mềm mại của nàng. Đầu lưỡi của hắn linh hoạt, mạnh mẽ công phá mọi đường đi ngóc ngách, quấn quýt đến mê say.

Sự ngọt ngào, mềm mại của nàng như là độc dược, khiến hắn mê say, không cách nào tách ra được. Lãnh Thiên ngày một giữ chặt lấy Nhã Tình hơn, thân hình mềm mại của nàng cùng hắn gần như hoà làm một thể, không thể tách biệt.

Đôi mắt của Nhã Tình lúc này đã nhiễm một tầng sương tình dục mờ mịt, gương mặt trắng nõn lúc này đã đỏ ửng hơn. Đôi môi phấn hồng mềm mại kia, bởi vì nụ hôn cuồng nhiệt vừa rồi mà vừa sưng vừa đỏ. Nhã Tình lúc này kiều diễm đến động lòng người, hận không thể đem nàng nuốt trọn vào bụng.

“ Nàng, đúng là tiểu yêu tinh của lòng ta. “ Lãnh Thiên không khỏi hít một ngụm khí, khàn giọng lẩm bẩm.

Hơi thở của cả hai đã ngày một dồn dập hơn, không khí cũng trở nên cuồng nhiệt và nóng bỏng (TN: mặc dù là cái gì cũng chưa có làm >”

Bàn tay to lớn đã dần tìm đến đôi gò bồng đào, cách một lớp vải quần áo mỏng manh, vuốt ve nhũ hoa mềm mại non mịn kia.

“ Ư….ưm…… “ Nhã Tình như cảm nhận có ngọn lửa đang thiêu đốt mình lúc này, yêu kiều rên nhẹ. Bất cứ nơi đâu, chỉ cần có sự va chạm giữa nàng cùng Lãnh Thiên, đều có sự nóng bỏng cuồng nhiệt khó nói nên câu.

Bộ dáng mê người của Nhã Tình, rất thành công khơi mào hoàn toàn dục hoả của Lãnh Thiên, hạ thân buộc chặt.

Hắn đã thật sự muốn-nàng!!

Bàn tay hắn nhanh nhẹn tách lớp yếm bên ngoài ra, nhẹ nhàng luồn vào bên trong, bừa bãi vuốt ve nhũ hoa mềm mại trắng nõn kia. Nhã Tình rên nhẹ vài tiếng, theo bản năng vặn vẹo, ưỡn ngực ngửa đầu ra sau.

Lãnh Thiên mặc dù bị dục vọng khống chế, nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn, hắn muốn thưởng thức nàng toàn diện. Môi hắn không nhanh không chậm di chuyển từ trán, mắt, mũi, hai bên má xuống tới đôi môi mềm mại của nàng. Chiếc lưỡi linh hoạt của hắn tiến vào trong miệng của nàng, tiếp tục trầm luân trong sự ngọt ngào chết người đó.

Bàn tay hắn cũng không hề nhàn rỗi, tham lam thăm dò trên người nàng, từ từ đi xuống, cảm thụ cảm giác làn da mịn màng trong lòng bàn tay.

Cảm thấy quần áo của cả hai lúc này thật vướng bận đối với hắn, Lãnh Thiên trực tiếp thoát hết tất cả quần áo cho cả hai, chỉ chừa lại tiết khố.

Như đã nhấm nháp hương vị đủ, hắn cúi đầu vồ lấy nụ hoa mê người của nàng, chậm rãi cắn, mút. Tay còn lại chụp lấy ngực bên kia, nhẹ nhàng vân vê, lúc mạnh lúc nhẹ.

Một trận khoái ý đánh sâu vào cảm quan của Nhã Tình lúc này, nàng đã hoàn toàn trầm luân. Mặc cho Lãnh Thiên hành động, nàng chỉ có thể bị động mà đón nhận, có thể thấy dược tính của hai loại động đã bòn rút hết tất cả lí trí lẫn sức lực của nàng.

Bàn tay Lãnh Thiên lần dò tìm xuống giữa hai chân nàng, cách tiết khố mỏng manh, nhẹ nhàng ma sát hoa hoạch mẫn cảm, rất nhanh chóng đã ấm ướt, tiết ra nhiều dịch mật.

Hành động này đã khiến Nhã Tình phản ứng mãnh liệt, ngày một vặn vẹo hơn, vô tình ma sát giữa hai thân thể đang nóng bỏng, mật nước cũng vì thế mà chảy ra càng nhiều. Còn có, lửa nóng nơi hạ thân của Lãnh Thiên càng thêm buộc chặt, dục vọng càng bị dấy lên mãnh liệt. Cả hai lúc này hoàn toàn không còn ngăn cách bất cứ cái gì, y phục bừa bãi ở khắp nơi trên mặt đất.

Không dừng lại ở đó, hắn không ngừng ma sát, di chuyển ngón tay vào bên trong hoa huyệt, chật hẹp và mềm mại đến mê người. Nhưng nàng vẫn còn nhỏ so với hắn, chỉ sợ làm đau nàng, mặc dù dục vọng đã lên đến đỉnh điểm nhưng hắn vẫn không đành lòng.

Bỗng nhiên, đôi tay trắng mịn gắt gao vòng qua cổ Lãnh Thiên, dường như tiếp thêm sức mạnh cho hắn, mặc dù chỉ là hành động vô ý thức.

Nghe tiếng thở gấp của nàng, sự ham muốn có nàng lại một lần nữa dâng lên một cách mãnh liệt. Mãi cho đến khi trán hắn lấm tấm mồ hôi, cảm thấy thân thể nàng đã có thể thích ứng được sự xâm nhập của hắn.

Lửa nóng sưng đỏ bắt đầu xâm nhập vào bên trong cơ thể nàng, nhẹ nhàng đong đưa, cố gắng nhẫn nhịn để cho hoa huyệt của nàng thích ứng sự tồn tại to lớn của hắn, dần dần tấn công càng lúc càng sâu, và cuối cùng đẩy thật mạnh vào chỗ sâu nhất.

“ A…….. “ Nhã Tình hét lớn, nàng có thể cảm nhận cảm giác đau đớn như xé rách cả cơ thể vào lúc này, theo bản năng như muốn đẩy người trước mặt ra.

Lãnh Thiên nhanh chóng an ủi, ngăn cản hành động của nàng. Dù sao vào thì cũng đã vào rồi, lúc này bắt hắn rời khỏi nàng là điều không thể. Hai tay nhẹ nhàng nâng mông của nàng lên để bản thân có thể đi vào sâu hơn.

Đau đớn buổi ban đầu dần dần qua đi, thay thế vào đó là một cỗ thoả mãn, vui sướng đến kỳ lạ. Nhu cầu gấp gáp, cuồng nhiệt đến mức bốc cháy giữa cả hai lúc này khiến cho Nhã Tình cong người nghênh đón hắn tiến vào.

Cả hai đều tìm kiếm, khát vọng lẫn nhau nhiều hơn. Một lần rồi lại một lần nữa, mỗi lần như thế hắn càng thêm mạnh mẽ, càng thêm kích thích và cuồng nhiệt hơn.

Hai chân Nhã Tình theo bản năng đã kẹp chặt lấy thắt lưng của Lãnh Thiên tự lúc nào khiến cho dục vọng của hắn ma sát trong nàng càng lúc càng sâu, càng nhanh, càng nhiều. (TN: =.= má ơi ta muốn xỉu……………; )

Từng đợt cao tốc kịch liệt co rút nhanh, tăng vọt không ngừng đong đưa trong hoa huyệt, gắt gao bao phủ lửa nóng cứng rắn bên trong. Một cỗ khoái ý tăng vọt, đạt tới đỉnh cao nhất của dục vọng, ở chỗ sâu nhất trong hoa huyệt non mềm bắn ra mầm móng nóng ấm.

Thân thể cả hai không tự chủ rung động cả thân thể, Lãnh Thiên thở dốc thả mình lên thân thể nàng, không có ý định rút quân hay nhúc nhích. Khuôn mặt ở hõm vai của nàng nhẹ nhàng điều hoà lại hơi thở, gắt gao siết chặt thân thể của nàng hơn nữa, mỉm cười mãn nguyện.

Quan sát sắc mặt cũng như nhịp thở của nàng đã đều đặn, nhịp nhàng hơn, hắn vô cùng hài lòng. Ngay sau đó, hắn liền nhanh chóng lấy chăn đắp cho cả hai, nếu không phải lo sợ lần đầu tiên của nàng, hắn hận không thể tiếp tục. Lãnh Thiên đè nén tất cả dục vọng xuống, trực tiếp ôm Nhã Tình vào lòng, chìm vào giấc ngủ sau một trận kích tình.

5
10 tháng 5 2019

cảm ơn bn

TRUYỆN : Y THÁNH NƯƠNG TỬ CHAP 1 : “ Ân….. ” trên giường, giai nhân đang mê man dần lấy lại ý thức, hàng mi cong nhẹ nhàng rung động, dần dần hé mở. Đập vào mắt nàng lúc này là trần nhà gỗ đơn sơ, sững người một lúc, cố gắng nhận diện cảnh vật trước mắt.Đây-là-có-chuyện-gì???Nàng nhớ rõ ràng là nàng đang trên đường đi làm, sau đó bỗng nhiên một cơn lốc xoáy xuất hiện...
Đọc tiếp

TRUYỆN : Y THÁNH NƯƠNG TỬ

CHAP 1 :

“ Ân….. ” trên giường, giai nhân đang mê man dần lấy lại ý thức, hàng mi cong nhẹ nhàng rung động, dần dần hé mở. Đập vào mắt nàng lúc này là trần nhà gỗ đơn sơ, sững người một lúc, cố gắng nhận diện cảnh vật trước mắt.

Đây-là-có-chuyện-gì???

Nàng nhớ rõ ràng là nàng đang trên đường đi làm, sau đó bỗng nhiên một cơn lốc xoáy xuất hiện và bị nó hút vào.

Tại sao nàng lại có-thể ở đây?? Đây là đâu a~??????

Nàng dùng hết sức lực hiện có, cố chống đỡ thân mình ngồi dậy, tựa người vào đầu giường, nghiên cứu khung cảnh xung quanh. Đây là một gian phòng nhỏ đơn sơ, đồ vật xung quanh gọn gàng và ngăn nắp, không gian cũng thật thoáng đãng và dễ chịu. Thế nhưng…….Nhã Tình khẽ nhíu mày, sắc mặt không thoát khỏi nghi hoặc cùng thắc mắc.

Sao tất cả đều là đồ cổ vậy nè??????? Nhã Tình đang còn bâng quơ suy nghĩ, như tự hỏi, như muốn được ai đó giải thích một chút cái điều kì quái đang diễn ra với nàng lúc này, thì một đạo giọng nói vang lên làm nàng giật mình.

“ Nha đầu, ngươi đã tỉnh rồi sao??? Thật tốt quá! ” cánh cửa được mở ra, tiến vào là một lão nhân đầu tóc bạc phơ, khuôn mặt tươi cười hí hửng.

“ Cho hỏi…ông là ai vậy??? ” nàng thắc mắc, tại sao lão già này trên người lại ăn mặc giống như mấy bộ phim cổ trang mà nàng từng xem vậy nà?? Đây không phải là mơ chứ??? Nghĩ vậy, nàng dùng tay, hết sức ngắt mình một cái, rất đau, vậy là không phải mơ rồi, không lẽ nàng…..

“ Nha đầu!!! Ngươi không sao chứ??? ” lão nhân thấy nàng mất hồn, đưa tay quơ quơ trước mặt nàng, lôi hồn nàng trở về. Không lẽ thuốc còn tác dụng phụ khác sao?? Không có a, đã kiểm tra kỹ mà, không những không có tác dụng phụ mà còn có rất lớn lợi ích mà, nghĩ đến đây trong lòng ông không khỏi mừng thầm.

“ A! Ta không sao. Lão bá, cho hỏi ông là ai vậy?? Còn nữa, đây là đâu?? Hiện giờ là triều đại nào?? Còn có….tại sao ta lại ở đây a~?? ” nàng bây giờ có rất-rất-rất nhiều thắc mắc a, không lẽ nàng “hên” vậy sao, không chừng mua vé số cũng có thể trúng độc đắc a.

“ Nha đầu, ngươi hỏi từ từ thôi. Hỏi cùng lúc nhiều vấn đề như vậy, ta làm sao mà trả lời hết a. ”

“ Xin lỗi, ta quên mất. ”

“ Được rồi, không sao, đây là nhà ta, mấy hôm trước ngươi ngất xỉu trước cửa nhà, là ta đã cứu ngươi, mang người vào đây. Đây là Nhật quốc, bây giờ đang là năm Thiên Vũ thứ 10. Còn ta hả?? Khụ…..Ngươi nghe cho kỹ nha, đừng bị dọa ngốc a, ta là Thần Y danh trấn Tam giới. Xét về y thuật khắp tam giới này, ta nhận thứ hai, không ai dám nhận thứ nhất, người người đều biết đến ta với danh hiệu Thánh y. Thế nào?? Sợ chưa?! ”

“ Nha đầu, ngươi không sao chứ?? Nha đầu nè?! Không lẽ thuốc còn tác dụng phụ a?? Không thể nào nha, dù là mới chế, nhưng rõ ràng là đã kiểm tra rồi mà, không có tác dụng phụ mà, kỳ lạ nha. Nha đầu!!!!!!!” Thánh Y dùng sức lay lay người trên giường cả buổi mới có phản ứng.

“ Hả???? Ta…ta không sao, mà khoan đã, vừa rồi ông nói cái gì??? Cái gì mà thuốc mới chế?? Cái gì mà tác dụng phụ?? Ông dám lấy ta làm chuột bạch thí nghiệm sao?? ”

“ Cái này, cái này…. ” Thánh Y chột dạ, tiêu rồi, lộ ra rồi, làm sao bây giờ.

“ Nói mau!!! ” nàng tức giận quát lớn. Đùa! Nàng là bác sĩ tương lai, bây giờ lại bị người ta đem làm chuột bạch, đây là lý gì đây trời.

“ A, cái này không thể trách ta a, là do ngươi bị thương quá nặng. Ta không còn cách nào, đành làm liều, cho ngươi dùng loại thuốc đó thôi. Hơn nữa thuốc của ta tuyệt đối không có vấn đề, với lại ngươi không phải khỏi bệnh rồi sao?? Còn nữa, ta cỏn một tin mừng muốn nói cho người biết nữa. Ngươi bây giờ trong người không những không sao, mà còn có được một thân công lực 5000 ngàn năm và có thể trường sinh. Đây không phải chuyện tốt sao?? ” phù, Thánh Y nói xong thở dài, không còn cách nào khác, đành nói dối vậy. Nhìn con nha đầu này hung dữ vậy, nếu nói cho nó biết mình dùng nó làm thí nghiệm thật, chứ không phải có ý tốt cứu nó, nói không chừng nó sẽ xé xác mình mất. Nó bây giờ có một thân 5000 năm công lực, mình vốn không phải đối thủ của nó, không còn cách nào khác, bảo toàn mạng quan trọng hơn.

“ Thánh Y, cứu mạng aaaaa~~~ ” hai người đang nói chuyện, thì nghe được bên ngòai có giọng kêu cứu, Thánh Y lập tức chạy ra. Nhã Tình cũng tò mò, theo bước chân của lão, bước ra cùng. Cảnh tượng trước mắt làm nàng trơ ra, không nói được gì, trước mắt nàng là một con thú trông giống như nhân sư Ai Cập, hơn nữa nó đang bị thương, và nếu nàng không lầm thì vừa rồi tiếng kêu cứu đó là của nó.

Nhã Tình đơ người, đây rốt cuộc là có chuyện gì đây trời…..có ai nói cho nàng biết tại sao nàng lại biến thành như thế này không?? Tại sao nàng lại ở đây, một nơi vô cùng xa lạ cùng kì quặc không??

“ Đau quá a….Thánh Y…..đau quá~~~~ ” trên người con nhân sư kia có rất nhiều vết thương, nhất thời một mình Thánh Y không thể băng bó hết. Nhân sư thì cứ than đau, làm ông rối loạn cả lên. Nhã Tình lấy hết can đảm, tiến lại gần giúp Thánh y băng bó cho nhân sư, ông và nhân sư đều rất ngạc nhiên.

Nhân sư chưa từng nghĩ rằng một con người bình thường lại dám đến gần thần thú như chúng nó, từ trước giờ ngoại trừ Thánh Y ra, không có ai ngoại lệ cả. Nhưng nha đầu này lại ở cùng Thánh Y, không chừng lả đệ tử của Thánh Y, thôi thì cũng kệ.

Thánh Y thì nghĩ thầm, con nha đầu này, băng bó vết thường một cách thuần thục, sử dụng dược diệu cũng rất rõ ràng, vừa nhìn là biết người trong nghề. Ông và con nha đầu này xem ra cũng có duyên, xem ra đã đến lúc ông nên có để tử chân truyền rồi. Nghĩ là làm, sau khi băng bó vết thương cho nhân sư, ông quyết định nhận Nhã Tình làm đồ đệ. Còn Nhã Tình, do tạm thời cũng không biết đi đâu, làm gì, nên cũng nhận lời, dù sao y thuật cũng thuộc sở trường của nàng, cũng chẳng có gì đáng ngại, nên nàng đã nhận lời.

4
8 tháng 5 2019

rảnh

9 tháng 5 2019

ý bn là sao ?