K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Mận lấy hai tay ném con nhện rồi nói.Mận: Tại sao lại là như vậy ?Mẹ của Mận: Con ơi ! Tại sao nó ở trong miệng con vậy ?Mận bắt đầu nói với Mẹ của Mận.Mận: Mẹ ! Tại sao lại là như vậy ? Tại sao không phải là ngọc mà là con nhện này ?Mận giận hờn Vị Thần rồi nói.Mận: Ba Vị Thần thật khốn kiếp.Dám lừa ta.Khốn kiếp !Mận lại tiếp tục trúng Hình phạt nhưng mà lần 2.Chắc chắn hình phạt...
Đọc tiếp

Mận lấy hai tay ném con nhện rồi nói.

Mận: Tại sao lại là như vậy ?

Mẹ của Mận: Con ơi ! Tại sao nó ở trong miệng con vậy ?

Mận bắt đầu nói với Mẹ của Mận.

Mận: Mẹ ! Tại sao lại là như vậy ? Tại sao không phải là ngọc mà là con nhện này ?

Mận giận hờn Vị Thần rồi nói.

Mận: Ba Vị Thần thật khốn kiếp.Dám lừa ta.Khốn kiếp !

Mận lại tiếp tục trúng Hình phạt nhưng mà lần 2.Chắc chắn hình phạt lần 2 có rắn,rết làm hại Mận.

Mẹ của Mận: Con ơi ! Tại sao vậy con ?

Thấy được miệng của Mận có Bọ cạp chứ không phải rắn,rết để phạt Mận.Vị Thần không biết nên nói nhầm sau khi Mận về nhà.Mẹ của Mận sợ hãi khi nhìn thấy chúng.

Mận: AAAAAAA ! Tại sao lại như vậy ? Tại sao trong miệng của con toàn nhện độc và rắn,rết không vậy nè ?

Mận thấy Mẹ của Mận nhìn Mận nên Mận la hét.

Mận: Làm gì mà mẹ cứ nhìn con hoài vậy ?

Mẹ của Mận: Nó càng độc.Nó càng xấu.

Mận: Cái gì ? Con xấu nhất chứ không phải là đẹp sao ? Con như thế nào hả mẹ ?

Mẹ của Mận: Ghê quá con ơi !

Mận: Con không chịu đâu ! Thơm ! Em ra đây cho chị !

Mẹ của Mận: Con Thơm ! Con Thơm đâu rồi ?

Thơm: Dạ !

Mận: Em ra đây !

Thơm: Chị này là ai ?

Mận: Em còn hỏi chị câu đó hả ? Chị là Mận nè.Chị là chị của em nè !

Mẹ của Mận: Con ? Con nói đi.

Mận: Em nhìn cái gì ? Bây giờ Chị gặp Quái Vật đúng không ? Em lừa chị hả ! Em dám hại chị

Mận đánh Thơm nhưng tia Laser trúng Mận vì Vị Thần tự tạo ra là Lời nguyền để trừng phạt Mận khi nói chuyện xấu.

Mận: A !

Mẹ của Mận: Con ơi ! Con bị sao vậy ?

1.Mẹ của Mận nói với Thơm rằng Con ? Con........ đi.

A.Nói

B.Vào

C.Rời khỏi

7
27 tháng 4 2022

B

27 tháng 4 2022

1.Mẹ của Mận nói với Thơm rằng Con ? Con........ đi.

A.Nói

B.Vào

C.Rời khỏi

Mẹ của Mận: Con đi qua đây ! Đi qua đây.Mận: Đi qua đây để coi.Thơm xinh đẹp hơn Mận mà Mẹ của Mận hốt hoảng.Mẹ của Mận: Trời ơi !Thơm: Con là Thơm nè dì ! Dì không nhận ra sao ?Mận: Sao nó đẹp quá vậy ? Sao nó đẹp quá vậy mẹ ?Mẹ của Mận: Cái ý tưởng này là của Thơm.Sau khi Mẹ của Mận nói với Mận xong nên nói với Thơm.Mẹ của Mận: Con vô đây ! Con vô đây kể chuyện cho dì nghe coi. Nhanh lên !Mẹ...
Đọc tiếp

Mẹ của Mận: Con đi qua đây ! Đi qua đây.

Mận: Đi qua đây để coi.

Thơm xinh đẹp hơn Mận mà Mẹ của Mận hốt hoảng.

Mẹ của Mận: Trời ơi !

Thơm: Con là Thơm nè dì ! Dì không nhận ra sao ?

Mận: Sao nó đẹp quá vậy ? Sao nó đẹp quá vậy mẹ ?

Mẹ của Mận: Cái ý tưởng này là của Thơm.

Sau khi Mẹ của Mận nói với Mận xong nên nói với Thơm.

Mẹ của Mận: Con vô đây ! Con vô đây kể chuyện cho dì nghe coi. Nhanh lên !

Mẹ của Mận bắt buộc Thơm vào nhà rồi nói.

Mẹ của Mận: Con kể cho dì nghe.Chuyện gì xảy ra ở trong rừng ?

Thơm: Dạ thưa dì.Theo lời sai của dì.Con vô tận rừng sâu để hái nấm.Cũng may con gặp được người tốt.Họ chỉ chỗ cho.

Mẹ của Mận: Rồi,Tự nhiên con đẹp lên như vậy đó hả ?

1.Mẹ của Mận nói với Mận là Cái........... này là của Thơm.

A.Thuyết trình

B.Ý tưởng

C.Lý thuyết

2
Thơm: Dạ ! Con cũng không biết nữa.Mận: Em đừng có nói dối.Đừng có giấu.Mẹ của Mận: Rồi ! Còn nấm này ở đâu ? Mùa này làm gì có nấm để mà hái ?Mận: Đúng rồi ! Tại sao Em kiếm được nấm.Hay là Em học phép thuật ở đâu hả em ?Mẹ của Mận: Đúng rồi ! Có thể là con gặp Quái Vật làm phép đúng không ?Thơm: Dạ không ! Họ là người tốt.Hình hài của họ không bình thường nhưng họ đã giúp con.Phép thuật do...
Đọc tiếp

Thơm: Dạ ! Con cũng không biết nữa.

Mận: Em đừng có nói dối.Đừng có giấu.

Mẹ của Mận: Rồi ! Còn nấm này ở đâu ? Mùa này làm gì có nấm để mà hái ?

Mận: Đúng rồi ! Tại sao Em kiếm được nấm.Hay là Em học phép thuật ở đâu hả em ?

Mẹ của Mận: Đúng rồi ! Có thể là con gặp Quái Vật làm phép đúng không ?

Thơm: Dạ không ! Họ là người tốt.Hình hài của họ không bình thường nhưng họ đã giúp con.

Phép thuật do Vị Thần tạo ra vì Thơm nói lời hay, ý đẹp và sự thật nên ban phép như vậy.

Mận: Cái gì ghê quá vậy ? Em làm cái gì ghê quá vậy hả ?

Mận thấy được viên ngọc do Vị Thần ban phép nên Mận lấy viên ngọc.

Mẹ của Mận: Gì vậy con ?

Mận: Ngọc trai.Mẹ ! Ngọc trai kìa.

Mẹ của Mận: Trời ơi ! Ngọc trai thật.Mà sao trong miệng của con rớt ra ?

Thơm: Con cũng không biết nữa.

1.Mận nói với Thơm rằng Em đùng có nói dối.Đừng có.........

A.Lừa dối

B.Giấu

C.Cãi lời

5
11 tháng 4 2022

B

11 tháng 4 2022

b

Mận: Mẹ ! Con không biết đâu.Sao bây giờ nó đẹp hơn con ? Con không chịu đâu !Mẹ của Mận: Bình tĩnh đi con.Bình tĩnh đi.Mẹ của Mận nói với Thơm.Mẹ của Mận: Con nói cho dì nghe.Mận: Nói thì nói đi ! Nếu không nói thì Chị đánh em.Mẹ của Mận lại tiếp tục nói với Thơm.Mẹ của Mận: Con kể câu chuyện cho dì ngheMận: Kể đi !Sau khi Thơm kể chuyện,đến ngày mai.Mận lấy 3 cơm nắm và 1 bình nước rồi mà Mẹ...
Đọc tiếp

Mận: Mẹ ! Con không biết đâu.Sao bây giờ nó đẹp hơn con ? Con không chịu đâu !

Mẹ của Mận: Bình tĩnh đi con.Bình tĩnh đi.

Mẹ của Mận nói với Thơm.

Mẹ của Mận: Con nói cho dì nghe.

Mận: Nói thì nói đi ! Nếu không nói thì Chị đánh em.

Mẹ của Mận lại tiếp tục nói với Thơm.

Mẹ của Mận: Con kể câu chuyện cho dì nghe

Mận: Kể đi !

Sau khi Thơm kể chuyện,đến ngày mai.Mận lấy 3 cơm nắm và 1 bình nước rồi mà Mẹ của Mận hỏi Mận.

Mẹ của Mận: Con ! Kiểm tra mà con còn thiếu cái gì không ?

Mẹ của Mận biết được Thơm dặn từ lúc hôm qua.

Mẹ của Mận: Nhớ lời con Thơm dặn là con phải đi vào sâu cuối rừng để gặp ba Vị Thần đó.Nhớ chưa ? Con phải lấy ba vắt cơm đưa cho Vị Thần ăn thì mới ban phép cho con.

Mận: Hiểu rồi !

Mẹ của Mận: Con phải để dành cơm.Không được ăn mất cơm.Con làm con xấu cái nết đói lắm đấy !

Mận: Con biết rồi !

1.Mẹ của Mận nói với Mận là Nhớ lời con Thơm dặn là con phải đi vào sâu...... rừng để gặp ba Vị Thần đó.

A.Cuối

B.Đầu tiên

5
13 tháng 4 2022

A

13 tháng 4 2022

A

Mận: Mẹ !Mẹ của Mận: Gì ?Mận: Mà có khi nào Thơm lừa gạt mẹ con không ?Mẹ của Mận: Nó dám hả ? Mẹ đập mặt con ra đấy.Mận: Thôi.Con đi nha.Kì này con phải đẹp hơn nó và nhiều ngọc thì con mới chịu.Mẹ của Mận: Ồ !Mận: Con đi nha !Mận đến nhà Vị Thần rồi trả lời.Mận: Đúng cái nhà này rồi ! Cái nhà mà con Thơm nói như thế vậy nè.Mận không thấy Vị Thần rồi gọi.Mận: Ê ! Ba ông lùn ơi ! Có ở nhà...
Đọc tiếp

Mận: Mẹ !

Mẹ của Mận: Gì ?

Mận: Mà có khi nào Thơm lừa gạt mẹ con không ?

Mẹ của Mận: Nó dám hả ? Mẹ đập mặt con ra đấy.

Mận: Thôi.Con đi nha.Kì này con phải đẹp hơn nó và nhiều ngọc thì con mới chịu.

Mẹ của Mận: Ồ !

Mận: Con đi nha !

Mận đến nhà Vị Thần rồi trả lời.

Mận: Đúng cái nhà này rồi ! Cái nhà mà con Thơm nói như thế vậy nè.

Mận không thấy Vị Thần rồi gọi.

Mận: Ê ! Ba ông lùn ơi ! Có ở nhà không ?

Mận không thấy Vị Thần trong nhà mà ngoài nhà Vị Thần dơ bẩn.

Mận: Đi đâu hả ? Nhà gì đâu mà bê bối dơ bẩn dữ vậy ? Hình như Thơm nói là mình phải quét dọn.

Mận lấy chổi quét dọn tất cả lá rụng.Vị Thần nhìn vào cửa sổ để xem thói quen của Mận.Mận quét mà chẳng gọn vì quét dọn tư thế sai.

Mận: Mệt quá ! Nhà gì dơ như Quái vật vậy à ? Quét dọn chừng nào mới sạch ? Thôi,mệt quá.Quét như vậy là được rồi.

Mận nói với Mẹ của Mận là Kì này con phải đẹp hơn nó và nhiều........ thì con mới chịu.

A.Vàng

B.Tiền

C.Ngọc

5
14 tháng 4 2022

C

14 tháng 4 2022

c

15 tháng 9 2021

Dự báo 1 đều chẳng lành sắp xảy ra

15 tháng 9 2021

 Mâu thuẫn ở chỗ một mặt Thuỷ rất giận dữ không muốn chia rẽ hai con búp bê ,nhưng mặt khác em rất thương anh ,sợ đêm đêm đêm không ai canh giấc ngủ cho anh ,nên em rất bối rối sau khi đã “tru tréo lên giân dữ” Đưa ra mâu thuẫn này tác giả muốn khẳng định chỉ có cách gia đình Thành –Thuỷ đoàn tụ thì hai anh em sẽ không phải chia tay ,khi đó mâu thuẫn mới được giải quyết

Ở nhà mà mẹ của Mận kể.Mẹ của Mận: Nghĩ sao mà ba mẹ gọi nó là tên Thơm ?Mận: Mẹ hiền lành quá mà ! Mẹ đánh nó đi mẹ !Mẹ của Mận: Ăn cơm xong đi rồi làm gì thì làm.Thơm đang nấu canh mà đang làm cho được 7 món.Mẹ của Mận: Hôm nay mà Thơm làm phải được đủ 7 món.Giờ này Thơm chỉ có làm 4 món thôi.Thơm đang nấu canh mà Mẹ của Mận kêu.Mẹ của Mận: Mang tô canh cho dì !Thơm: Dạ !Thơm mang tô canh để lên...
Đọc tiếp

Ở nhà mà mẹ của Mận kể.

Mẹ của Mận: Nghĩ sao mà ba mẹ gọi nó là tên Thơm ?

Mận: Mẹ hiền lành quá mà ! Mẹ đánh nó đi mẹ !

Mẹ của Mận: Ăn cơm xong đi rồi làm gì thì làm.

Thơm đang nấu canh mà đang làm cho được 7 món.

Mẹ của Mận: Hôm nay mà Thơm làm phải được đủ 7 món.Giờ này Thơm chỉ có làm 4 món thôi.

Thơm đang nấu canh mà Mẹ của Mận kêu.

Mẹ của Mận: Mang tô canh cho dì !

Thơm: Dạ !

Thơm mang tô canh để lên bàn ăn rồi trả lời.

Thơm: Con phải hâm canh lại cho canh nóng.

Mẹ của Mận ăn canh mà nóng rát cái miệng.

Mận: Gì vậy mẹ ? Mẹ bị sao vậy ?

Mẹ của Mận: Nóng ! Nóng quá !

Thơm: Con xin lỗi dì !

1.Thơm nói với Mẹ của Mận là dì rằng Con phải hâm.......... cho canh nóng.

A.Rau củ

B.Canh

C.Thịt

6
3 tháng 4 2018

ta có: 8 quả mận bằng: 1-1/3=2/3

=>Số mận khi hai chị lấy rồi còn lại là: 8:2/3=12(quả)

tương tự số mận còn lại sau khi Bảo lấy là: 12:2/3=18(quả)

Rồi sau đó tín số mận bản đầu mẹ mua là: 18:2/3=27(quả)

(chú ý: có một số bước mình làm tắt nên thông cảm nhé)

CHÚC BẠN HỌC TỐT

3 tháng 4 2018

\(\frac{1}{3}\) số mận còn lại trong rổ khi mẹ về là: \(8:2=4\) (quả)

Số mận còn trong rổ trước khi Tâm Như lấy mận là:

  \(4:\frac{1}{3}=4.\frac{3}{1}=12\) (quả)

\(\frac{1}{3}\) số mận còn trong rổ trước khi Tâm Như lấy mận là: \(12:2=6\)(quả)

Số mận còn trong rổ trước khi Trâm Anh lấy mận là:

  \(6:\frac{1}{3}=6.\frac{3}{1}=18\) (quả)

\(\frac{1}{3}\)số mận còn trong rổ trước khi Tâm Như lấy mận là: \(18:2=9\) (quả)

Số mận hôm ấy mẹ mua là:

  \(9:\frac{1}{3}=9.\frac{3}{1}=27\) (quả)

Xin chào mọi người, hôm nay mình xin kể lại 1 câu truyện có thật của 1 gia đình trong xóm mình.-Hôm đó cỡ tháng 8, gia đình chị Phương sinh ra được 1 đứa con nhưng tiếc thay nó không được lành lặng như bao đứa trẻ khác, khuôn mặt bị tật nguyền, tay chân thì co lại. Khi đem con về thì gia đình buồn lắm, mọi người khuyên anh chị nên bỏ đứa con đó đi rồi sinh đứa khác nhưng anh chị vẫn...
Đọc tiếp

Xin chào mọi người, hôm nay mình xin kể lại 1 câu truyện có thật của 1 gia đình trong xóm mình.
-Hôm đó cỡ tháng 8, gia đình chị Phương sinh ra được 1 đứa con nhưng tiếc thay nó không được lành lặng như bao đứa trẻ khác, khuôn mặt bị tật nguyền, tay chân thì co lại. Khi đem con về thì gia đình buồn lắm, mọi người khuyên anh chị nên bỏ đứa con đó đi rồi sinh đứa khác nhưng anh chị vẫn cố giữ lấy. Nhưng sau 2 năm 1 phần vì kinh tế khó khăn và 1 phần vì con mình bị tật nguyền phải nằm yên 1 chỗ nên anh chị nản quyết định đem vứt đứa bé đi, anh đem đứa bé lên núi rồi ném nó xuống (nhẫn tâm thế không biết). Mọi chuyện sau đó vẫn diễn ra bình thường và anh chị quên đi đứa con chính tay mình sát hại. Sau 1 thời gian chị Phương lại có thai và mọi chuyện bắt đầu xảy ra. Khi anh Khải đi làm không có nhà thì cứ tối đến chị lại nghe tiếng bát đĩa va vào nhau, quần áo thì bị lục tung lên nhưng không mất gì cả, đôi khi còn nghe thấy tiếng khóc của trẻ con. Một hôm chị đi vệ sinh (thời đó nhà vệ sinh cách nhà khoảng 5,6m) chị vừa bước ra khỏi cửa thì thấy 1 bóng trắng bị tật nguyền luôn miệng hỏi:
-“Tại sao cha mẹ lại giết con? Tại sao lại ném con xuống để con chết không được nguyên vẹn? Tại sao? Tại sao? Con có tội tình gì mà cha mẹ nhẫn tâm với con như vây?”
-Khi nghe được như vậy chị ú ớ không ra lời rồi ngất lịm đi, hôm sau tỉnh dậy thì thấy mình đã nằm trong nhà và mọi người xung quanh hỏi tại sao chị lạ ngất ngoài vườn thì chị chỉ nói đi vệ sinh mà mệt quá nên ngất đi thôi (vì cái chết của con chị anh chị nói là nó bị bệnh mà mất) khi mọi người đi về hết thì chị mới kể với anh mọi chuyện, anh kêu thôi để anh đốt nhang làm 1 con gà để cầu xin cho con để cho vợ chồng mình được yên. Sau khi làm xong mọi chuyện trở về bình thường, và ngày chị sinh nở cũng tới, chị dinh được 1 đứa con trai vô cùng kháu khỉnh, anh chị thương yêu nó lắm luôn cưng chiều và chăm sóc nó. Khi nó lên 6 tuổi anh chị dẫn nó đi chơi không biết vô tình hay cố ý mà lại lên ngay núi chỗ anh ném đứa con tật nguyền xuống. Đang ngồi chơi bỗng thấy đứa con đứng dậy và bước tới vách núi (lúc đó được rào chắn cẩn thận rồi) anh chin nghĩ con mình tò mò nên kêu là cẩn thận rớt xuống nha con. Nhưng thấy con mình cứ đứng ngó xuống thì anh chị hỏi con đang làm gì vậy? Thì cậu bé cười lên và quay lại nhìn 2 người với ánh mắt đỏ ngàu của sự giận dữ, nó quay sang hỏi:
-“Cha còn nhớ chỗ này không? Là chỗ cha đã ném con xuống đó, hơn 10 năm rồi cha nhỉ!? Bây giờ con xinh đẹp rồi cha còn muốn vứt bỏ con nữa không?” Hahaha
-Anh chị nghe vậy liền van xin
-“Cha mẹ xin lỗi, vì ngày xưa gia đình mình nghèo khó và con còn bị tật nguyền nên cha mẹ nghĩ quẩn đã vứt con đi, cha mẹ xin lỗi, con hãy tha thứ cho cha mẹ và tha cho em con đi!”
-Thì thằng bé nói với giọng giận dữ:
-“Chả nhẽ cứ tật nguyền là phải chết ư? Chả nhẽ nhà ngheo không nuôi được con cái là có quyền giết nó à? Cha mẹ đã coi mạng sống con người quá tầm thường rồi!”
-Sau đó đứa bé liền leo qua rào và nhảy xuống vực, và từ dưới vọng lên tiếng nói:
-“Đây là giá cha mẹ phải trả khi đã giết tôi”
-Truyện tuy không kinh dị cho lắm nhưng nó cho ta phải suy nghĩ 1 điều:
-“Con người có bao giờ tôn trọng sự sống của người khác chưa? Chính con cái mình cũng có thể giết được hay các thai nhi chưa kịp cất tiếng khóc chào đời mà chúng ta đã lôi ra khỏi, tự hỏi tâm con người còn hay không?”

1

tuy bạn viết khá lâu r nhg mình bây giờ mới đọc đc và nó thực sự rất hay

8 tháng 11 2021

Giúp mình với!

16 tháng 11 2021

Trong văn bản "Mẹ tôi", mẹ của En-ri-cô là người mà "cách đây mấy năm, mẹ đã phải thức suốt đêm, cúi mình trên chiếc nôi trông chừng hơi thở hổn hển của con, quằn quại vì nỗi lo sợ khi nghĩ rằng mình có thể mất con!" qua lời của bố. Bố En-ri-cô đã khéo léo nhắc lại những kỉ niệm của hai mẹ con. Mẹ En-ri-cô có thể "hi sinh một năm hạnh phúc để tránh cho con một giờ đau đớn, người mẹ có thể đi ăn xin để nuôi con, có thể hi sinh tính mạng để cứu sống con". Người mẹ có tấm lòng yêu thương con hết mực, luôn hướng về con, giành mọi điều tốt lành cho con. Người mẹ sẵn sàng tha thứ mọi lỗi lầm của con, mỉm cười với con khi con nhận lỗi. Trong thư, người bố đã nói hết về người mẹ của En-ri-cô. Mẹ không bao giờ than khổ khi nuôi con khôn lớn. Mẹ sẽ luôn dõi theo con dù con ở nơi nào. Ôi! Lòng mẹ bao la biết bao! Những ai đã làm mẹ buồn, họ "sẽ cay đắng khi nghĩ lại nhưng lúc làm cho mẹ đau lòng...". "Lương tâm con sẽ không một phút nào yên tĩnh"... Những lời của bố vừa nghiêm khắc vừa có sức lay động đối với tấm lòng En-ri-cô. Mẹ En-ri-cô tuy không xuất hiện trực tiếp trong văn bản nhưng qua lời bố, hình ảnh người mẹ đã được thể hiện rất rõ. Đó là một người mẹ có tấm lòng bao dung, cao cả vô bờ.

Đọc tiếpĐúng 0Bình luận (0) Nguyễn Hà GiangNguyễn Hà Giang9 tháng 11 lúc 21:16  

Tham khảo!

Mẹ của En-ri-cô có tình yêu thương con sâu sắc, cao cả. Bà tận tụy, lo lắng cho En-ri-cô suốt ngày đêm trong những ngày cậu ốm: “thức suốt đêm, cúi mình trên chiếc nôi trông chừng hơi thở hổn hển của con, quằn quại vì nỗi lo sợ, khóc nức nở khi nghĩ rằng có thể mất con” bà cũng giống như bao bà mẹ khác, luôn quan tâm, săn sóc và hết mình vì con. Thậm chí bà còn có thể hi sinh vì con “bỏ hết một năm hạnh phúc” để “tránh cho con một giờ đau đớn” hình ảnh tương phản kết hợp với “mẹ có thể đi ăn xin để nuôi con, có thể hi sinh tính mạng để cứu sống con” càng làm nổi bật rõ hơn sự hi sinh, tình yêu thương của bà dành cho đứa con yêu quý của mình. Không chỉ yêu thương con, mẹ còn có vị trí vô cùng quan trọng với con. Mẹ là điểm tựa, là sự cưu mang, che chở trong suốt cuộc đời con: “mong ước thiết tha được nghe lại tiếng nói của mẹ, được mẹ dang tay đón vào lòng”, dù có khôn lớn trưởng thành thì cũng sẽ cảm thấy yếu đuối nếu không có mẹ ở bên che chở. Nỗi bất hạnh, đau đớn nhất đối với con là không còn mẹ: “ngày buồn thảm nhất tất sẽ là ngày mà con mất mẹ”. Bằng những lời lẽ vừa tha thiết, xúc động vừa nghiêm khắc, cảnh tỉnh người cha đã cho thấy vai trò to lớn của mẹ trong cuộc đời mỗi con người và “thật đáng xấu hổ và nhục nhã cho kẻ nào chà đạp lên tình yêu thương đó”. Văn bản đã cho thấy chân dung của một người mẹ có tình yêu thương con tha thiết, sâu nặng mà thầm lặng và vị tha. Qua hình ảnh người mẹ của En-ri-cô, ta càng thấy yêu mẹ hơn vì tình yêu thương vô bờ bến của người dành cho ta. Bởi vậy, mỗi chúng ta cần phải yêu quý, kính trọng cha mẹ, cố gắng thành người để đền đáp công ơn sinh thành và dưỡng dục lớn lao của cha mẹ đối với mình.

Đọc tiếpĐúng 0Bình luận (0) YoungMi ChuYoungMi Chu 9 tháng 11 lúc 9:48  

Giúp mik vs ạ

 

Đọc tiếp  Theo dõi Báo cáo Lớp 7Ngữ vănMẹ tôi00

 

duy leeGửi  Phan Thị Anh ThưPhan Thị Anh Thư8 tháng 11 lúc 7:53  

Trong văn bản “Mẹ tôi”, tại sao tác giả lại viết: “Sự hỗn láo của con như một nhát dao đâm vào tim bố vậy”?

  Theo dõi Báo cáo Lớp 7Ngữ vănMẹ tôi10

 

duy leeGửi Phan Thị Anh ThưPhan Thị Anh Thư8 tháng 11 lúc 8:00  

Giúp mình với!

Đúng 0Bình luận (0) TrướcSau123lý thuyếttrắc nghiệmhỏi đápbài tập sgk Bài trướcBài tiếp theo  Khoá học trên Online Math (olm.vn)Toán lớp 7Ngữ văn lớp 7