K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Tham khảo:

Lòng tôi thật sự rối bời với tâm trạng đau đớn, ân hận lại trở nên vui mừng khôn xiết khi vừa gặp ba. Người mà tôi mong chờ bao nhiêu năm nhưng không nhận ra, ngày ba ra đi lòng tôi lại hụt hẫng vừa tự trách bản thân mình.

Ba tham gia chiến đấu từ khi tôi còn rất nhỏ. Tôi lớn lên cùng với mẹ với nỗi niềm mong mỏi được gặp ba. Mẹ tôi kể về ba người đàn ông điển trai, nụ cười hiền từ.

Một hôm khi tôi đang mải chơi thì bỗng nghe tiếng gọi lớn:

– Thu ! Con!

Tôi quay lại, người đàn ông vội tiến những bước dài về phía tôi. Người đàn ông vết thẹo dài bên má làm tôi hoảng sợ vội chạy vào nhà. Má tôi chạy ra báo rằng người đàn ông đó là ba tôi.

Tôi không tin đó là sự thật khi ba tôi người điển trai và nụ cười ấm áp, còn người đàn ông có khuôn mặt kinh dị không thể là ba tôi. Ông ấy ở trong nhà tôi, mặc cho má bảo tôi gọi Ba nhưng tôi nhất định không gọi.

Ông ấy càng gần gũi, quan tâm tôi càng thấy ghét. Tôi còn nói trổng khi mời ông vào ăn cơm:

– Vô ăn cơm. Cơm chín rồi.

Ông khổ tâm, mặt buồn rầu. Tôi ngồi im, ăn cho xong bữa. Tôi thắc mắc tự dưng ở đâu xuất hiện người lạ lùng, mặc thẹo vào ăn cơm cùng mình. Tôi nghĩ về ba ở phương trời nào đó với một nỗi buồn.

Tôi còn nói trổng khi nhờ ông chắt nước:

– Cơm sôi rồi, chắt nước giùm cái.

Ông vẫn làm theo nhưng có pha chút buồn rầu. Bữa cơm hôm đó, ông gắp một cái trứng cá to vàng để vào chén tôi. Tôi hất trứng cá ra, văng tung tóe.

Ông đứng dậy đánh và nói:

– Sao mày cứng đầu quá vậy, hả?

Tôi cúi mặt xuống, đứng dậy, bước ra khỏi mâm. Vội chạy sang nhà ngoại khóc… Ngoại tôi kể những tôi tôi chưa từng biết.

Ngoại kể ba tôi bị bom đạn Mỹ khiến ông bị thương, khuôn mặt không nguyên vẹn như xưa. Tôi như chột dạ và cảm thấy có lỗi. Ngày mai, ba tôi lại lên đường ra chiến trường, nghĩ đến nước mắt tôi trào ra. Tôi nghĩ về ông với sự ân hận, cố gần gũi, yêu thương nhưng tôi lại hắt hủi với ông.

Ba ơi! Con yêu ba nhiều lắm! Không phải do con không muốn mà là trong nhất thời con không nhận ra ba.

Tôi căm ghét chiến tranh, chiến tranh đã khiến gia đình ly tán và khiến ba tôi không còn được như ngày xưa. Với tôi tình cảm dành cho người ba luôn mãi không thay đổi, ông luôn là người tôi luôn tôn thờ và không ai có thể thay thế.

3 tháng 1 2022

Cho em hỏi là câu độc thoại và câu độc thoại nội tâm là câu nào vậy ạ?

2 tháng 1 2022

Tham khảo
 

Như thường lệ, 20/11 năm nào trường em cũng tổ chức viết báo tường để tri ân thầy cô. Năm nay, sớm hơn mọi năm một tuần, lớp trưởng đã hô hào:

- Lớp mình năm nay viết báo tường theo đề tài “Uống nước nhớ nguồn” nhé, mỗi người viết một bài thơ, bài văn và kèm theo một hình ảnh để minh họa. Sau đó, mọi người nộp cho tớ vào thứ bảy tuần sau trong giờ sinh hoạt lớp.

Cả lớp đồng thanh:

- Đã rõ.

Mọi người bắt đầu nghiên cứu chủ đề của mình. “Chuyến này lại cực rồi đây, với một đứa không có năng khiếu vẽ vời, lại không giỏi văn như mình thì quả là khó khăn, một tuần tới e là phải vật lộn với bài báo tường này”, em thầm nghĩ trong đầu.

- Chà, khó đấy nhỉ. Nhưng mỗi năm có một lần thôi mà, phải cố gắng để không thua kém mới được.

Về nhà, em bắt tay vào việc nghiên cứu, lên ý tưởng cho bài báo tường của mình. Cuối cùng, sau bao nỗ lực, em cũng hoàn thành với kết quả như ý. Đây là một hoạt động vô cùng ý nghĩa với các bạn học sinh trong quãng thời gian cắp sách đến trường, chúng ta cùng nhau cố gắng một chút để có một ngày ý nghĩa, tri ân thầy cô.

Đối thoại: khi lớp trưởng thông báo đề tài báo tường đến cho mọi người và mọi người đồng ý chấp hành.

Độc thoại: - Chà, khó đấy nhỉ. Nhưng mỗi năm có một lần thôi mà, phải cố gắng để không thua kém mới được.

Độc thoại nội tâm: “Chuyến này lại cực rồi đây, với một đứa không có năng khiếu vẽ vời, lại không giỏi văn như mình thì quả là khó khăn, một tuần tới e là phải vật lộn với bài báo tường này”