K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

28 tháng 5 2022

Gia đình của em có ba người: bố em, mẹ em và em. Bố em năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi. Bố em là chủ một xưởng gỗ có tiếng trong tỉnh. Mẹ em năm nay đã ở tuổi ba mươi chín. Mẹ em là một bà nội trợ vô cùng đảm đang. Ngày ngày mẹ ở nhà lo cơm nước, chăm sóc gia đình. Còn em là cô học sinh lớp Ba, là con một trong nhà nên luôn được bố mẹ cưng chiều. Bố mẹ rất quan tâm, lo lắng cho em. Em rất yêu quý gia đình em. Em sẽ cố gắng học tập thật tốt để bố mẹ vui lòng.

 

 

28 tháng 5 2022

Gia đình em gồm có bốn người đó là bố mẹ , mẹ em và người em trai của em. Bố em năm nay đã hơn 30 tuổi rồi. Hiện bố em đang làm một giáo viên dạy Toán ở trường cấp 3. Mẹ của em hiện đang ở tuổi 34 , mẹ em có một nước da trắng hồng và thân hình cao ráo. Mẹ em là một người bác sĩ đa tài làm ở bệnh viện. Em là học sinh lớp 3 đang học tại trường tiểu học. Em trai của em tên là ....., năm nay bé chỉ mới 4 tuổi và đang học tại trường mẫu giáo. Em rất yêu gia đình  của em

2 tháng 5 2022

một hình chữ nhật và một hình vuông cso chu vi bằng nhau.Biết hình chữ nhật có chiều dài 60m, chiều rộng 40m.Tính độ dài cạnh hình vuông

2 tháng 5 2022

khong biet bai noi

 

HQ
Hà Quang Minh
Giáo viên
28 tháng 11 2023

Trong gia đình mình, có lẽ người gắn nhất chính là ông nội của tôi. Tuy rằng hiện tại ông đã không còn nữa, nhưng những kỉ niệm về ông vẫn sống mãi trong lòng tôi. Ông nội của tôi có dáng người khá cao. Đôi bàn tay đầy những nếp nhăn đã suốt đời làm lụng vất vả để nuôi con cháu. Khuôn mặt phúc hậu, anh mắt hiền từ lúc nào cũng nhìn chúng tôi rất trìu mến.

Ông rất yêu thích công việc trồng cây nên vườn nhà lúc nào cũng đầy những cây trái. Khu vườn được ông chăm sóc nên cây cối quanh năm đều xanh tốt. Những cây ăn quả đã cho trái ngọt không biết bao nhiêu mùa. Sau khi làm xong những công việc vặt trong nhà, ông thường ra vườn chăm sóc cây cối. Lúc đó, tôi lại chạy theo ông để đòi được tưới tắm cho cây cối trong vườn. Ông còn dạy tôi cách lắng nghe âm thanh của khu vườn nữa. Phải nhắm mắt và cảm nhận từng sự chuyển động để thấy được những điều kỳ diệu.

Còn nhớ lúc nhỏ, tôi thường ngồi trong lòng ông nội, nghe ông kể những câu chuyện về thời xa xưa. Đó không phải là những truyện cổ tích mà bà thường hay kể, mà là những chuyện về cuộc sống của chính ông thời xưa. Những lúc như vậy, tôi thường chăm chú lắng nghe, sau đó còn hỏi ông rất nhiều câu chuyện ngây ngô.

Qua những câu chuyện của ông, tôi dần lớn lên. Còn ông ngày càng già đi. Ông không còn khỏe mạnh như trước nữa. Nhưng vẫn rất lo lắng cho con cháu của mình. Lo lắng từ cái ăn, cái mặc đến việc học hành của chúng tôi. Cuộc sống hiện đại dường như đã kéo tôi xa rời những câu chuyện ngày bé mà ông vẫn thường kể. Tôi cũng không còn quấn quýt bên ông như hồi nhỏ nữa. Rồi đến khi ông đổ bệnh, tôi mới chợt nhận ra bấy lâu nay mình đã quá vô tâm. Những ngày cuối đời của ông, tôi cố gắng ở bên ông nhiều hơn. Tôi cùng trò chuyện với ông, ăn cơm và chơi cờ cùng ông. Những lúc như vậy, tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi nhìn thấy nụ cười của ông. Và cho đến bây giờ, tôi vẫn chẳng thể nào quên được ánh mắt ông nhìn tôi lần cuối. Ánh mắt vẫn đầy trìu mến và yêu thương.

Tuy bây giờ, ông đã không còn nữa. Nhưng tôi vẫn nhớ đến ông với những kỉ niệm thật đẹp. Kỷ niệm nào cũng sâu sắc và đáng trân trọng biết bao nhiêu.

Trong thời gian gần đây, tôi đã tham gia và giúp đỡ gia đình mình trong nhiều công việc khác nhau. Một trong số đó là việc tôi đã giúp mẹ tôi chăm sóc nhà cửa hàng ngày. Tôi đã dọn dẹp và lau chùi nhà, làm sạch bếp và phòng tắm, và giặt giũ quần áo. Ngoài ra, tôi cũng đã giúp bố tôi trong việc làm vườn, tưới cây và cắt tỉa cành lá. Bên cạnh đó, tôi đã hỗ trợ em trai của mình trong việc hoàn thành bài tập về nhà và hướng dẫn anh ấy trong việc học tập. Tôi cũng đã giúp đỡ gia đình trong việc mua sắm và nấu ăn. Tất cả những công việc này đều là để giúp gia đình có một môi trường sống sạch sẽ và thuận tiện hơn. Tôi rất vui khi có thể đóng góp và giúp đỡ gia đình của mình.

3 tháng 7 2023

Thứ sáu, em được nghỉ học. Em đã làm việc nhà giúp mẹ. Buổi sáng, em quét dọn nhà cửa. Sau đó, em ra vườn tưới cây. Đến trưa, em phụ giúp nấu cơm. Buổi chiều, em đi chợ mua rau. Công việc nhà thật vất vả. Em cảm thấy yêu thương mẹ nhiều hơn.

16 tháng 12 2021

Gia đình em gồm ba người. Đó là bố mẹ em và em. Năm nay, bố em đã ba mươi sáu tuổi. Bố làm nghề thợ mộc. Bố làm mộc rất khéo và giỏi. Còn mẹ em ba mươi hai tuổi. Mẹ bán hàng tại nhà. Mẹ nấu thức ăn rất ngon. Em là học sinh lớp hai Trường Tiểu học Kiền Bái. Em thấy gia đình em thật hạnh phúc và tràn ngập tiếng cười. Em rất yêu gia đình em.

16 tháng 12 2021

tham khảo

Trong gia đình em gồm có ba người: bố, mẹ và em. Bố em năm nay ba mươi lăm tuổi, bố là một kiến trúc sư. Mẹ em năm nay ba mươi ba tuổi, mẹ là giáo viên dạy môn Ngữ Văn. Hằng ngày, mẹ đều dậy rất sớm để chuẩn bị bữa ăn sáng cho cả gia đình. Bố thì có nhiệm vụ là đánh thức em dậy và đưa em tới trường. Còn em hiện đang là học sinh lớp 3 trường Tiểu học Mĩ Đình 2. Trong các môn học em thích nhất là môn Toán. Mọi người trong gia đình em đều rất yêu thương nhau.

25 tháng 10 2023

Đây là bài đã đọc nhưng mà nó trên gg nha bạn:

 

Người mà tôi phải gọi là ba đã xuất hiện sau bao đêm dài tăm tối, nhưng trong tôi vẫn chẳng có chút cảm xúc nào với ông ấy.

Từ nhỏ tôi chỉ biết đến mẹ, tuổi thơ tôi là những ngày tháng sống trong căn nhà lạnh lẽo chỉ có hai người. Mẹ luôn đi sớm về muộn, nhiều khi mẹ còn chẳng về nhà nữa. Căn nhà mái ngói nhỏ luôn dột mỗi khi trời mưa, bóng điện ngoài hiên đã hỏng từ lâu mà chẳng có ai sửa chữa. Có lẽ mọi người thấy nó giống căn nhà của một gia đình vượt khó, nhưng thực sự nhà tôi không nghèo, ngôi nhà ấy chỉ là từ lâu thiếu đi sự quan tâm của người lớn, thiếu hơi ấm của một người đàn ông mà thôi.

Trong mắt mẹ dường như là không tồn tại. Bà chưa từng nhìn thẳng vào tôi, chưa từng âu yếm hay nói với tôi những lời dỗ dành ngon ngọt. Trong kí ức năm tháng tuổi thơ tôi luôn nhớ về mẹ với những câu đay nghiến, trì chiết và chửi rủa. Đôi khi tôi cảm thấy hận bà vô cùng. Bà ghét tôi đến vậy tại sao lại sinh ra tôi trên cõi đời này. Tôi hận bà cho tôi sự sống để rồi ruồng bỏ tôi như một nghiệp chướng. Tôi rất ghét, rất hận nhưng chưa từng nghĩ tới việc rời bỏ mẹ vì suy cho cùng bà vẫn là một người phụ nữ tội nghiệp. Nhiều khi đêm về tôi vẫn nghe thấy bà khóc rồi tự chửi mình mà thấy xót xa.

Bà chưa từng kể cho tôi về bố, cuộc sống của tôi không biết đến một người thân nào khác ngoài mẹ. Ngày trước khi học cấp 1 tôi vẫn luôn bị bạn bè cười trêu là đứa con hoang, mỗi lần như vậy tôi chỉ biết khóc mà chạy về nhà. Tôi đã từng hỏi mẹ về bố nhưng lần nào bà ấy cũng chỉ khóc mà gào lên “mày làm gì có bố”. Từng câu, từng chữ của bà đã luôn đi theo tôi suốt chặng đường tuổi thơ dài, nó cứ bám theo tôi đến cả giấc mơ, một sự thật mà tôi không bao giờ chấp nhận nổi.
Tôi hay xem phim trên tivi, có nhiều bộ phim về những đứa trẻ như tôi nhưng mẹ chúng hay nói rằng bố chúng chết rồi và… tôi cũng từng ước mẹ sẽ nói vậy chứ không phải câu “không có bố” kia. Tôi căm ghét cụm từ “con hoang” của lũ bạn, cũng ghét lời mắng chửi của mẹ, ghét ánh mắt diễu cợt , coi thường của bọn trẻ trong xóm. Ghét nhưng tôi vẫn cứ sống và lớn lên như vậy.

Lớn hơn một chút, tôi chẳng còn quan tâm về bố, cũng chẳng quan tâm tới mẹ nữa. Bà vẫn chỉ xuất hiện vào ban đêm và đóng tiền học cho tôi đúng kì, vậy là đủ. Tuy rằng căn nhà này có hai người sống nhưng về căn bản luôn chỉ có mình tôi. Nhiều khi tôi cũng từng rất nhớ một ông bố tưởng tượng, và cũng từng vẽ ra những hình ảnh về bố, rồi còn cả viết thư cho ông ấy nữa. Những bức thư đã đầy trong một hộp sắt đựng bánh nhưng bố thì chưa một lần xuất hiện.

Mỗi ngày, ngoài việc học thật giỏi tôi chẳng còn thú vui nào khác nên việc đỗ vào một trường chuyên không có gì là khó. Ngày đầu tiên bắt đầu đi học tôi đã rất yêu thích môi trường ấy. Ở đó không ai hỏi bố tôi là ai cả, cũng không ai hỏi tôi sống ở đâu hết, mỗi người nơi ấy chỉ nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ khi tôi học giỏi, và mọi người luôn cười với tôi khi tôi được thầy cô khen ngợi. Vào cấp ba, tôi thực sự quên hết bao chuyện không vui trước kia và chỉ sống như một cô học trò ngoan, một người bạn thân thiện. Không còn nghĩ về bố, không còn nghĩ về mẹ, không còn nghĩ mình đã sinh ra như thế nào.

Tôi từng ước thời gian cứ êm đềm trong sự lãng quên như vậy, nhưng có lẽ cuộc đời không bao giờ diễn ra như người ta muốn. Lần sinh nhật thứ 18 cũng là lần đầu tiên mẹ về sớm mua bánh, mua kẹo, mua những món ăn ngon. Khi ấy mẹ đã cười với tôi, lần đầu trong đời bà cười và nhìn tôi như vậy, thậm chí bà còn mua cho tôi một chiếc váy làm quà sinh nhật và cứ khen mãi tôi mặc đẹp.

Tất cả như thể trong mơ, giấc mơ mỗi đêm tôi đã từng thấy. Khi thức ăn bày xong xuôi trên bàn, mẹ cứ bắt tôi phải mặc bộ váy mới, và bà nói có mời thêm một vị khách. Ở nơi đây 18 năm rồi, tôi chưa từng biết đến một vị khách và điều này càng khiến tôi tò mò. Tôi hỏi nhưng mẹ chỉ cười.Tôi lạ lẫm, tôi khó hiểu chỉ biết nhìn mẹ rồi nhìn người đàn ông ấy. Cùng lúc ấy, mẹ nói với tôi “ Con chào bằng ba đi”.

Một tiếng “ba”, mẹ nói ra thật dễ dàng nhưng nó lại khiến tai tôi ù đi, mọi thứ ong ong trong đầu, không còn suy nghĩ nổi những gì mẹ vừa nói. 18 năm, khoảng thời gian dài đến vậy mà lần đầu tiên mẹ nói với tôi về ba, người đàn ông lịch thiệp kia tiến lại gần vuốt lên mái tóc dài của tôi rồi nói với mẹ “con gái chúng ta lớn quá rồi”.

Thật nực cười, tôi thấy nực cười và giả dối vô cùng trước sự xuất hiện ấy, trước những lời nói ấy. Sau đó, tới vài tháng sau, tôi vẫn chưa từng gọi ông ấy là “ba”. Chúng tôi đã rời khỏi căn nhà nhỏ cũ kỹ và đến một nơi sang trọng hơn rất nhiều. Mẹ cũng chẳng còn đi sớm về muộn mà luôn ở nhà nấu cơm, làm việc nội trợ như bao người phụ nữ khác. Lúc này đây tôi vẫn chưa thể hiểu nổi điều gì đang diễn ra. Mọi thứ thật sự quá nhanh, 18 năm sống cùng bóng tối của chiếc đèn hiên đã hỏng, tôi chưa từng nghĩ những ngày tháng này dù chỉ trong mơ.

Giây phút này đây, ngồi viết ra những dòng tâm sự tôi vẫn hoang mang, lạ lẫm với cuộc sống trước mắt. Tôi không biết mình có nên gọi người đàn ông kia là “bố” không nữa. Tôi hận người đàn ông đã sinh ra tôi và bỏ mặc. Con đường tiếp theo, tôi sẽ phải làm gì đây? Người mà tôi phải gọi là ba đã xuất hiện sau bao đêm dài tăm tối, nhưng trong tôi vẫn chẳng có chút cảm xúc nào với ông ấy. Tôi có nên rời bỏ gia đình này không? Thực sự tôi không có cảm giác đây là một gia đình, các bạn ạ…

Trong gia đình em, mọi người đều quan tâm đến em. Người gần gũi và chăm sóc cho em nhiều nhất là mẹ. Mẹ thường xuyên nhắc nhở: “Con gái phải dịu dàng, nhỏ nhẹ, cố gắng học tốt”. Mỗi ngày, ngoài việc nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa, mẹ còn dạy bảo, hướng dẫn em trong việc học tập. Những ngày nghỉ, mẹ dẫn em đi chơi, đi siêu thị. Mọi việc ở lớp, ở trường dù vui hay buồn, em đều tâm sự cùng mẹ. Bên mẹ, em cảm thấy tự tin hơn. Mẹ là tất cả của em.

4 tháng 10 2023

Tôi yêu quý nhất trong gia đình là mẹ của tôi. Mẹ là người luôn đồng hành và chăm sóc tôi từ khi tôi còn bé. Mẹ là người luôn lắng nghe và đồng cảm với những khó khăn và niềm vui của tôi. Mẹ là người luôn dạy tôi những giá trị sống và đạo đức tốt nhất. Mẹ là người mạnh mẽ và kiên nhẫn, luôn đứng vững giữa những khó khăn và thách thức của cuộc sống. Mẹ là nguồn động lực và nguồn cảm hứng lớn nhất của tôi. Mẹ là người luôn nấu những món ăn ngon và thơm ngon cho gia đình. Mỗi bữa cơm của mẹ đều mang đến sự ấm áp và hạnh phúc cho tôi. Mẹ là người luôn đồng hành và ủng hộ tôi trong mọi quyết định và lựa chọn của tôi. Mẹ là người tôi luôn có thể tin tưởng và chia sẻ mọi điều trong cuộc sống. Mẹ là người tôi yêu quý nhất trong gia đình và tôi biết rằng tình yêu và sự quan tâm của mẹ sẽ luôn bên cạnh tôi mãi mãi.

                    ______________HT______________

15 tháng 3 2022

TK

Đại gia đình em có tám người. Ông bà nội đã ngoài tám mươi tuổi vẫn khỏe mạnh, minh mẫn. Chú Kiều là sĩ quan Hải quân đã và đang trấn giữ đảo Trường Sa. Cô Uyên là con út của ông bà, là kỹ sư địa chất thường đi công tác trên Tây Bắc. Bố em là con cả của ông bà, tên là Nguyễn Đức Thìn, năm mươi tuổi, lái xe lửa trên đường Bắc - Nam. Mẹ em là Nguyễn Thị Bình, bốn sáu tuổi làm y tá bệnh viện thị xã. Chị gái em là Nguyễn Thị Cẩm Tú đang học lớp 10, rất xinh đẹp và học giỏi. Em là Nguyễn Đức Châu tám tuổi, thân hình có chút đầy đặn và học lớp 2. Chị gái em gọi là “Trâu Đen”. Ngày tết hay ngày giỗ, chú Kiều, cô Uyên mới về chơi, ông bà vui lắm.

15 tháng 3 2022

Gia đình là tổ ấm của em. Gia đình em có ba người, đó là bố mẹ em và em. Bố mẹ em là Bộ đội công tác tại Bộ tư lệnh Thủ đô. Mặc dù bận việc ở cơ quan nhưng bố mẹ vẫn chăm lo cho em từng li từng tí. Em là con trai duy nhất trong gia đình. Năm nay em học lớp 2, trường tiểu học Minh Khai. Em luôn cố gắng học giỏi để bố mẹ vui lòng. Em rất yêu gia đình em. Em mong gia đình em luôn tràn ngập tiếng cười.

5 tháng 2 2022

Gia đình của em có ba người: bố em, mẹ em và em. Bố em năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi. Bố em là chủ một xưởng gỗ có tiếng trong tỉnh. Mẹ em năm nay đã ở tuổi ba mươi chín. Mẹ em là một bà nội trợ vô cùng đảm đang. Ngày ngày mẹ ở nhà lo cơm nước, chăm sóc gia đình. Còn em là cô học sinh lớp Ba, là con một trong nhà nên luôn được bố mẹ cưng chiều. Bố mẹ rất quan tâm, lo lắng cho em. Em rất yêu quý gia đình em. Em sẽ cố gắng học tập thật tốt để bố mẹ vui.
ko cop mạng

5 tháng 11 2023

Ai viết được mình cho 1like nha

5 tháng 11 2023

hôm nay là thứ Sáu, ngày cuối cùng đi học trong tuần. Hôm nay em được học môn Toán,Tiếng Việt,Tiếng Anh.Tiết đầu là môn Toán,em đươc học về 'mi-li -mét'.Tiết thứ hai là môn Tiếng việt,em được cô day viết văn về ước mơ tương lai của em.Còn tiết cuối là môn Tiếng Anh, em được học Unit 4,nói về cách hỏi tuổi của nhau.Ra chơi,em đánh cầu lông với bạn.Kết thúc buổi học em lại thấy vui lắm, vì em được tiếp thu những kiến thức mới.