K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

24 tháng 9 2021

Tham khảo

Nếu ai đã một lần ngắm cảnh hoàng hôn trên quê tôi thì chắc hẳn sẽ không thể nào quên được vẻ đẹp tuyệt vời của nó. Nhất là vào những buổi chiều hè như chiều nay.

Khi ông mặt trời vội vã đạp xe về đỉnh núi phía Tây kết thúc cuộc hành trình dài, cũng là lúc tôi học bài xong chạy ra đầu làng để hít thở bầu không khí trong lành, mát mẻ. Chà, quê hương mình lúc này mới đẹp làm sao! Không gian thật thoáng đãng, không khí trong lành đến tuyệt vời. Bầu trời cao xanh vời vợi, từng áng mây trắng mây hồng bồng bềnh trôi như đang đi du ngoạn. Những tia nắng vàng hoe như còn lưu luyến, bịn rịn đổ dài trên những cành cây, mái nhà và tràn xuống cả ao làng. Tất cả trông như rực sáng hơn. Những làn gió Nam hiu hiu thổi mang theo hương thơm dìu dìu của cánh đồng lúa giống mới làm nao nao lòng người. Trên cành cây, cô gió vui mùng đánh nhịp cho lá cây vui hát rì rào. Tôi khoan thai bước trên con đường ra đầu làng để ngắm cảnh quê hương. Chà, đẹp quá! Trên nền trời cao thẳm những cánh diều sáo vút cao của ai đó vi vu vi vút trên khoảng không bao la. Xa xa, những chỏm núi màu xanh biếc nhấp nhô trông thật tuyệt! Dưới mặt ao, ánh nắng chênh chếch làm cả mặt ao rực lên lóng la lóng lánh như người ta vừa giát một mẻ vàng mới luyện xong. Phía chân đê, từng đàn trâu đủng đỉnh ra về.

Mải ngắm quê hương, ông mặt trời xuống núi từ bao giờ. Trong làng, khói bếp bay là là quyện vào dải sương mờ như tấm khăn voan mỏng làm cho cảnh vật mờ dần, mờ dần. Trên cành cây, những chú chim ríu rít gọi nhau về tổ hòa nhịp với loa phóng thanh của hợp tác xã tạo nên một bản nhạc du dương trầm bổng để kết thúc một ngày làm việc bổ ích. Càng ngắm tôi lại càng thấy yêu quê mình hơn. Tâm hồn sảng khoái lâng lâng một niềm vui khó tả.

Chà, quê mình đẹp quá! Đẹp quá đi! Tôi thật sung sướng và tự hào khi được sinh ra và lớn lên trên mảnh đất quê hương thanh bình êm ả này. Tôi mong mình sẽ học thật giỏi để xây dựng quê hương đất nước thêm giàu đẹp

tham khảo:

Hoàng hôn buông xuống làng quê âm thầm, lặng lẽ từ những vệt nắng cuối cùng đang tắt dần sau rặng tre ngà cuối làng. Những tia nắng rực rỡ đang đùa nghịch trên đường như những đứa trẻ, bỗng bị mẹ gọi về. Vì vậy, dù không muốn nhưng chúng cũng dần dắt tay nhau đi về. Mặt trời đỏ ửng cũng dần hạ xuống, trở về nhà sau cả ngày vất vả. Trên bầu trời giờ chỉ còn “bảng lảng bóng hoàng hôn”- một chút sắc cam cho còn sót lại. Thay vào đó, màu đen từ đâu đến dần chiếm lấy cả bầu trời. Những đám mây cuối ngày cũng vội vã bay về nhà nơi cuối trời để nghỉ ngơi. Những đàn chim thấy thế cũng gọi nhau về tổ. Hoàng hôn tức là nghỉ ngơi, là thư giãn sau một ngày mệt mỏi thì phải?

Ở kia, nơi những bông lúa còn xanh mơn mởn, vang lên những tiếng cười nói vui vẻ của người nông dân. Bên bờ ruộng, văng vẳng có tiếng người vợ gọi chồng nghỉ sớm. Họ nghỉ tay, xếp lưỡi cày và dắt trâu ra sông để tắm rửa. Những chú trâu lại được thỏa mình tắm trong nước. Còn những tiếng cười đùa chuyển từ nơi đồng ruộng đến bên bờ sông. Tiếng trai gái trêu nhau, tiếng mấy bác nông dân cười khoái chí rộn vang cả một vùng. Khi tiếng nói cười đã xa khuất vào làng, thì ngoài kia, họ hàng nhà cò vẫn cần mẫn, chăm chỉ kiếm ánh. Cánh cò trắng mềm mại trước mênh mông biển lúa khiến tôi nhớ đến mà cất tiếng:

“Việt Nam đất nước ta ơiMênh mông biển lúa đâu trời đẹp hơn” (Nguyễn Đình Thi)

Thật không ở đâu có những cảnh đẹp hơn thế! Bức tranh còn có cả âm thanh của tiếng ếch nhái ngân vang bên bờ để gọi đêm xuống, tiếng sáo diều của những đứa trẻ vi vu trong không gian. Cứ tối đến, lũ chúng tôi lại thi nhau chơi sáo diều, xem diều ai bay cao, diều ai kêu to hơn. Dần dần, mặt trăng màu trắng nhạt hiện ra bên những cánh diều.

Hoàng hôn buông xuống, chính là lúc mọi người về nhà, tụ họp đầy đủ với nhau. Tiếng những bác nông dân chào nhau, những bà, những mẹ đi chợ về còn đang rôm rả chưa hết chuyện. Lũ trẻ trong xóm thì nghĩ xem tối nay sẽ chơi trò chơi gì mới. Rồi không ai bảo ai, từ những ngôi nhà mái ngói, những làn khói gặp nhau, nghi ngút rồi tan vào cùng với mây. Tiếng lách cách của bát đũa, xoong nồi của những người nội trợ chuẩn bị cơm tối cho gia đình. Ở ngoài vườn, bầy gà con được mẹ mớm cho no, giờ lại xếp hàng, “chiếp chiếp” theo gà mẹ về tổ. Rồi chúng vui vẻ chào bác chó vẫn đang cần mẫn làm việc, canh gác cho ngôi nhà. Những ngôi nhà đã bật đèn sáng trưng, bố ngồi xem tin tức và hỏi thăm chúng tôi việc học hôm nay thế nào. Chúng tôi lại hào hứng kể cho bố nghe những điều thú vị học được. Khi tiếng mẹ gọi ăn cơm, chúng tôi lại quây quần bên mâm cơm, kể tiếp những chuyện còn dang dở. Tiếng cười vang khắp cả không gian.

Và thế là trời đã tối rồi. Một buổi hoàng hôn đẹp mà tôi chưa từng được cảm nhận và thưởng thức.

tham khảo:

Cảnh bình minh ở biển em thật đẹp. Quang cảnh ấy khiến em nhớ mãi không quên. Buổi sáng em cùng bố mẹ thức dậy thật sớm để đi ra biển. Biển lúc này còn vắng bóng người. Mặc dù là giữa mùa hè nhưng những cơn gió biển khiến em cảm thấy se se lạnh. Trên mặt biển, những cơn gió nhẹ khiến cho sóng biển nhấp nhô.

Thi thoảng lắm mới có một con sóng đánh mạnh vào bờ. Ông mặt trời lúc này mới từ từ nhô lên khỏi mặt biển. Em có cảm giác như mặt trời ở biển to hơn và gần hơn bao giờ hết. Cứ như với tay ra là có thể chạm vào. Ông mặt trời di chuyển mỗi lúc một nhanh, chẳng mấy chốc đã như quả cầu lửa lơ lửng giữa không trung. Ánh nắng mặt trời chiếu xuống làm nước biển trở nên lấp lánh như dát vàng. Không gian cũng trở nên bừng sáng hơn.

Phía đằng xa, một vài chiếc thuyền đi đánh cá đêm đã trở về. Những người ngư dân đang túm tụm lại với nhau để kiểm tra mẻ cá của mình. Mùi cá biển hòa quyện với mùi gió, mùi cát tạo nên một mùi đặc trưng của biển.

Nhắm mắt lại em vẫn như đang nhìn thấy cảnh bình minh trên biển. Nếu có dịp được quay lại biển, em vẫn sẽ ngắm cảnh bình minh trên biển thêm nhiều lần nữa

24 tháng 9 2021

Tham Khảo

 

Quê hương - Hai tiếng thiêng liêng mà tha thiết ấy là tiếng gọi mà em luôn trân quý. Đối với em, quê hương luôn xinh đẹp lạ kì, và đẹp nhất chính là vào những buổi sớm bình minh.

Đó là khoảnh khắc bắt đầu của một ngày mới với những gì tinh khôi nhất. Từ phía đằng xa, mặt trời từ từ nhô lên đỉnh đồi, xua tan đi sương giá. Cảnh vật được kéo khỏi đêm đen, chậm rãi bước vào vùng sáng. Nhưng mà chỉ mới là tờ mờ sáng mà thôi, chứ trời chưa thực sự sáng. Màn sương lúc này hãy còn dày, giăng mắc lên mọi thứ, tựa như cả thế giới đang đẫm mình trong thế giới cổ tích hư ảo. Trên từng nhành lá, ngọn cỏ, những giọt sương đọng lại, long lanh như pha lê. Chúng khẽ rùng mình dưới ngọn gió sớm, nhưng vẫn ngoan cường bám trụ, chờ đợi cuộc hẹn với ánh nắng ban mai mới chịu về nhà.

Và rồi, mặt trời dần lên cao hơn, ánh sáng lúc này cũng rõ ràng hơn, màn sương đã mờ dần, cảnh vật hiện rõ ra trước mắt em. Những mái nhà ngói đỏ, những hàng cây xanh, những con đường làng quanh co khúc khuỷu, và cả những tường vôi trắng xóa. Tất cả mới đẹp làm sao. Không khí buổi sáng ở quê trong lành đến khó tả. Hít một hơi thật căng lồng ngực, em cảm nhận rõ được chút lạnh giá của tàn sương, chút ngọt lành của cỏ nội, và cả chút gì đó thơm ngát của những bông cỏ dại ven đường. Sao mà xao xuyến quá. Những cơn gió lúc này đây cũng thật nhẹ nhàng, khẽ lướt qua cánh đồng rộng lớn. Thổi bay cả những lá cờ đỏ sao vàng phấp phới trên mái nhà.

Và rồi, những chú gà bắt đầu cất tiếng gáy chào đón bình minh. Từng tiếng gáy vang vọng, phá vỡ sự yên tĩnh của không gian, xé toạc màn mây, kéo ánh nắng ban mai về với mặt đất. Người dân lần lượt thức dậy. Họ í ới gọi nhau tập thể dục, sửa soạn, nấu đồ ăn sáng. Tiếng dép, tiếng xoong nồi, tiếng nhạc, tiếng cười nói… râm ran cả xóm làng. Đó là âm thanh của cuộc sống, đánh thức dậy cả mặt đất dậy cùng đón chào ngày mới.

Khung cảnh bình minh trên quê hương thực sự là khung cảnh yên bình và đẹp nhất mà em từng chiêm ngưỡng. Dù đã từng được ngắm bình minh ở những thành phố lớn, hiện đại, sầm uất thì vẫn chẳng nơi đâu đẹp được bằng quê hương em.

9 tháng 12 2021

Nếu ai đó hỏi em rằng: "Quê hương em có gì đẹp không?", em sẽ trả lời có và kể cho họ nghe về con suối nơi quê hương em. Con suối quê hương không chỉ là vẻ đẹp mà còn là cái nôi của tuổi thơ của những đứa trẻ làng quê.

Đến quê em vào mùa lúa chín là thời điểm ngắm nhìn con suối đẹp nhất, dưới cái nắng vàng tươi tắn chiếu rọi xuống mặt nước nơi con suối đang róc rách chảy, nhìn giống như từng đàn cá vàng óng ánh đang bay nhảy trên mặt nước. Đứng từ xa và từ trên cao nhìn ra suối sẽ thấy nó giống như một chiếc khăn lụa, mềm mại, óng ả và có màu xanh biếc. Con suối đẹp không chỉ nhờ bản thân dòng nước trong xanh, mát lành của nó mà còn nhờ vẻ đẹp của hai bên bờ suối và những đám hoa lục bình, hoa súng, hoa sen trên dòng suối. Chảy giữa cánh đồng lúa vàng khiến cho dòng suối vô cùng nổi bật, điểm xuyết trên dòng suối trong xanh là vài bông lục bình màu tím biếc, những bông hoa súng trắng tinh khôi, hoa sen hồng thanh tao. Thỉnh thoảng lại có chiếc xuồng nhỏ của người đi đánh cá trên dòng suối, họ vừa chèo xuồng vừa gõ gõ vào mạn xuồng để thu hút cá.

Em yêu con suối quê em, con suối gắn với bao kỉ niệm tuổi thơ đi tắm mát, chăn bò, câu cá, hái sen, hái súng của em, thật vui và hạnh phúc khi nhớ về những kỉ niệm bên con suối nhỏ.

Biển dốc lết là biển gì:)

1 tháng 12 2021

Chịu

23 tháng 4 2022

Mình nhớ là giúp bạn rồi mà ._.

10 tháng 11 2021

Mỗi dịp nghỉ hè, em lại được bố mẹ cho về quê chơi. Em thích nhất là được thức dậy sớm và đón bình minh trên cánh đồng cùng ông nội. Ông mặt trời từ từ vươn mình qua những dãy núi phía xa. Những ánh nắng tinh nghịch chiếu xuống mọi sự vật như đang tô điểm thêm vẻ đẹp cho thiên nhiên. Cánh đồng lúa bát ngát với những bông lúa xanh mơm mởn lắc lư trong gió. Em hít một hơi thật sâu và cảm nhận sự thanh bình, êm ả của buổi bình minh trên quê hương. Nó thật đẹp biết bao!