K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

9 tháng 3 2022

Tham khảo: 

Trải nghiệm là hành trang quan trọng của mỗi người trong cuộc sống. Nhờ có những trải nghiệm mà chúng ta đã có thêm những bài học quý giá.

Tôi vẫn còn nhớ mãi về một trải nghiệm khi còn bé. Tôi đã được bố dạy đi xe đạp. Đó là vào dịp nghỉ hè năm tôi mười tuổi. Bố đã quyết định sẽ dạy tôi cách đi xe đạp. Lúc đó, tôi cảm thấy rất háo hức, nhưng cũng khá lo lắng. Sáng chủ nhật, bố đưa tôi ra một con đường vắng xe cộ qua lại ở trong làng để tập luyện. Đầu tiên, bố hướng dẫn tôi cách giữ thăng bằng. Đó quả là một điều không hề đơn giản. Nhưng nếu bạn giữ được chiếc xe thăng bằng rồi thì việc đi xe sau đó sẽ dễ dàng hơn. Bố đã ngồi ở yên sau để có thể chống chân cho xe khỏi đổ.

Hai bố con tôi miệt mài tập luyện đến gần trưa. Tôi phải loay hoay rất nhiều lần mà vẫn chưa thành công. Chiếc xe lúc thì nghiêng bên trái, lúc lại nghiêng sang phải. Điều đó khiến tôi cảm thấy chán nản. Sau giờ nghỉ trưa, bố con tôi lại tiếp tục tập luyện. Ngày đầu tiên tập đi xe đạp với tôi thật dài. Trên đường về nhà, bố kể cho tôi nghe về quá trình tập luyện xe đạp của mình. Bố đã không có ông nội ở bên hướng dẫn, mà phải tự mình học, với sự giúp đỡ của một người bạn. Nghe xong, tôi cảm thấy có động lực hơn rất nhiều. Tôi nói với bố ngày mai sẽ cố gắng hơn nữa.

Nhiều ngày qua đi, tôi bắt đầu đi được những quãng đường nhỏ. Trong quá trình tập, tôi đã bị ngã xe một lần. Đầu gối bị thương khiến tôi cảm thấy khá đau. Nhưng sau đó, tôi vẫn tiếp tục tập luyện. Tôi đã đi được một quãng đường xa mà không cần có bố ngồi đằng sau. Cảm xúc khi đó của tôi là vô cùng sung sướng, hạnh phúc. Ngay sau đó, trong dịp sinh nhật, bố mẹ đã tặng tôi một chiếc xe đạp rất đẹp.

Trải nghiệm này đã giúp tôi rèn luyện cho mình tính kiên trì. Tôi nhận ra rằng không có gì là không thể khi bạn đủ quyết tâm.

Tham khảo :

 

Mỗi chúng ta đều có những trải nghiệm quý giá trong cuộc đời. Qua những trải nghiệm đó, con người rút ra cho mình những điều có giá trị.

Người bạn thân nhất của tôi là Minh Hà. Chúng tôi vừa là hàng xóm, vừa là bạn cùng lớp. Điều đó khiến cho tình bạn của cả hai thêm gắn kết. Minh Hà là một cô bạn hiền lành và ít nói, còn tôi lại năng động và hướng ngoại. Tôi và Hà thường giúp đỡ nhau trong học tập nên đã trở thành đôi bạn cùng tiến.

Tôi còn nhớ một lần, tôi mải xem phim nên đã quên học bài. Buổi học hôm sau, cô giáo yêu cầu cả lớp làm bài kiểm tra mười lăm phút. Tôi ngồi loay hoay mà vẫn không làm được một câu nào. Thấy vậy, Minh Hà đã lén đập vào tay tôi. Thì ra, Hà muốn tôi chép bài của bạn. Tôi không nghĩ ngợi gì, chép luôn bài của Hà.

 

Tiết học sau đó, khi nhận xét về bài kiểm tra, cô giáo đã nói:

- Cô cảm thấy rất buồn vì trong lớp vẫn còn hiện tượng chép bài. Minh Hà và Thu Trang, hai em có điều gì muốn nói với cô không?

Tôi và Hà nghe cô giáo nhắc đến tên mình thì cảm thấy vô cùng lo lắng. Cả lớp bắt đầu bán tán xôn xao. Cô giáo nói tiếp:

- Cô vẫn thường dạy các em phải trung thực trong thi cử. Nếu như bài kiểm tra đạt kết quả không tốt, cô có thể cho các em gỡ điểm. Nhưng nếu hành vi gian lận thì cô tuyệt đối sẽ không tha thứ.

Nghe cô giáo nói vậy, tôi biết mình là người có lỗi. Tôi liền đứng lên nói với cô giáo:

- Thưa cô… em là người đã chép bài của bạn Minh Hà ạ!

 - Không… cô ơi, là em đã để cho bạn Thu Trang chép bài của mình ạ!

Cô giáo liền nói:

- Thu Trang đã biết nhận lỗi, điều đó rất tốt. Nhưng việc Minh Hà để cho bạn chép bài cũng là sai. Lần này, cô sẽ để hai em làm lại một bài kiểm tra khác. Nếu có lần sau, cô sẽ phát nặng nhé?

Cả hai chúng tôi đều thở phào nhẹ nhõm:

- Vâng ạ.

Quả là một trải nghiệm đáng nhớ của tôi. Từ đó, tôi luôn chăm chỉ học tập để không phạm phải lỗi lầm như vậy. Tình bạn của tôi và Minh Hà cũng ngày càng gắn kết hơn.

10 tháng 1 2022

tham khảo:

Mỗi chúng ta đều có những trải nghiệm quý giá trong cuộc đời. Qua những trải nghiệm đó, con người rút ra cho mình những điều có giá trị.
Người bạn thân nhất của tôi là Minh Hà. Chúng tôi vừa là hàng xóm, vừa là bạn cùng lớp. Điều đó khiến cho tình bạn của cả hai thêm gắn kết. Minh Hà là một cô bạn hiền lành và ít nói, còn tôi lại năng động và hướng ngoại. Tôi và Hà thường giúp đỡ nhau trong học tập nên đã trở thành đôi bạn cùng tiến.Tôi còn nhớ một lần, tôi mải xem phim nên đã quên học bài. Buổi học hôm sau, cô giáo yêu cầu cả lớp làm bài kiểm tra mười lăm phút. Tôi ngồi loay hoay mà vẫn không làm được một câu nào. Thấy vậy, Minh Hà đã lén đập vào tay tôi. Thì ra, Hà muốn tôi chép bài của bạn. Tôi không nghĩ ngợi gì, chép luôn bài của Hà.
Tiết học sau đó, khi nhận xét về bài kiểm tra, cô giáo đã nói:- Cô cảm thấy rất buồn vì trong lớp vẫn còn hiện tượng chép bài. Minh Hà và Thu Trang, hai em có điều gì muốn nói với cô không?
Tôi và Hà nghe cô giáo nhắc đến tên mình thì cảm thấy vô cùng lo lắng. Cả lớp bắt đầu bán tán xôn xao. Cô giáo nói tiếp:
- Cô vẫn thường dạy các em phải trung thực trong thi cử. Nếu như bài kiểm tra đạt kết quả không tốt, cô có thể cho các em gỡ điểm. Nhưng nếu hành vi gian lận thì cô tuyệt đối sẽ không tha thứ.
Nghe cô giáo nói vậy, tôi biết mình là người có lỗi. Tôi liền đứng lên nói với cô giáo:
- Thưa cô… em là người đã chép bài của bạn Minh Hà ạ!
- Không… cô ơi, là em đã để cho bạn Thu Trang chép bài của mình ạ!
Cô giáo liền nói:
- Thu Trang đã biết nhận lỗi, điều đó rất tốt. Nhưng việc Minh Hà để cho bạn chép bài cũng là sai. Lần này, cô sẽ để hai em làm lại một bài kiểm tra khác. Nếu có lần sau, cô sẽ phát nặng nhé?
Cả hai chúng tôi đều thở phào nhẹ nhõm:
- Vâng ạ.
     Quả là một trải nghiệm đáng nhớ của tôi. Từ đó, tôi luôn chăm chỉ học tập để không phạm phải lỗi lầm như vậy. Tình bạn của tôi và Minh Hà cũng ngày càng gắn kết hơn.

5 tháng 1 2022

 cái này tui hok rùi nè

bn hok chiến dịch điện biên phủ chưa

5 tháng 1 2022

1. Mở bài

Giới thiệu về kỉ niệm đáng nhớ: được khen, bị chê, gặp may, gặp rủi, bị hiểu lầm…

2. Thân bài

  • Hoàn cảnh xảy ra sự việc đó.
  • Diễn biến của sự việc.
  • Suy nghĩ, cảm nhận về sự việc.

3. Kết bài

Cảm nhận của em về kỉ niệm.

Bất kì ai trong chúng ta cũng từng là những đứa trẻ, với một tuổi thơ đầy ắp biết bao kỉ niệm bên người thân, bạn bè. Em cũng vậy, dường như mỗi ngày, mỗi giờ đối với em đều là những kỉ niệm đáng nhớ. Tuy nhiên kỉ niệm mà em nhớ nhất đến tận bây giờ chính là một lần được cô giáo khen hồi lớp 3.

Hồi đó, em là một cậu bé học rất kém môn Tiếng Việt, đặc biệt là phần tập làm văn. Tính cách ham chơi, năng nổ quá mức khiến em khó mà ngồi yên một chỗ để viết từng câu văn thật nắn nót, truyền cảm được. Thế nên, mỗi tiết làm văn với em thực sự là một cơn ác mộng. Và cô Lan - giáo viên chủ nhiệm của em hồi ấy cũng đưa em vào nhóm những học sinh cần đặc biệt quan tập trong giờ học tiếng việt. Cứ thế, giờ tập làm văn của em cứ trôi qua nặng nề như thế.

Tuy nhiên, mọi thứ đã thay đổi vào một ngày mùa đông cuối năm, khi cô giáo yêu cầu em viết bài văn tả cảnh khu chợ ngày cuối năm, gần Tết. Lúc đó, em mang theo vở bài tập theo mẹ ra chợ bán hoa, người qua kẻ lại tấp nập, rộn ràng khiến em nhanh chóng quên đi phần bài tập cần làm. Nhưng cuối cùng mẹ vẫn buộc em đối diện với nó. Như thường lệ, em mở cuốn vở tập làm văn ra với một tâm trạng chán chường và mệt mỏi. Mẹ em thấy thế liền bảo rằng:

- Con hãy nhìn xung quanh đi, các cô chú bán hàng, rồi người đi mua, người đi chơi… con thấy như thế nào thì tả giống như vậy, không có khó đâu.

Nghe lời mẹ, em bắt đầu quan sát xung quanh thật kĩ rồi mới viết. Lần đầu tiên, em thấy việc viết văn cũng thú vị đến thế. Em viết liền mạch cả một bài văn thật dài. Em tả những hàng hoa, hàng bánh mứt của các cô, các chú được bày biện xinh đẹp, rực rỡ. Em tả những cô bé, cậu bé lăng xăng chạy theo mẹ rồi ngơ ngác trước khung cảnh lung linh. Em còn tả cả những nụ cười tươi rói của cô bán hoa khi có người mua hàng. Cứ thế, mà cả hai trang giấy phút chốc kín hết cả chữ. Kết thúc bài văn, lòng em vui đến lạ kì. Cả tối hôm ấy, em cứ thao thức mãi, mong thật nhanh đến ngày mai để nộp bài cho cô.

Đến giờ tập làm văn hôm sau, khi đọc đến bài văn của em, cô giáo ngừng lại, lật bìa vở ra xem lại tên rồi mới đọc tiếp. Em nín thở hồi hộp dõi theo từng cử chỉ của cô. Cô nhăn mày, rồi nheo mắt cũng khiến em hồi hộp theo. Và rồi cô cũng đọc xong. Cô giáo chẳng nói gì cả, mà điềm tĩnh đọc tiếp bài làm của các bạn khác trong lớp. Điều đó khiến em vô cùng thất vọng, mà nằm sấp xuống mặt bàn. Một lát sau, cô giáo yêu cầu cả lớp tập trung, cô từ tốn nhận xét những ưu, khuyết điểm của cả lớp trong bài viết lần này. Xong xuôi, tự nhiên cô cầm một cuốn vở ra đứng trước lớp và nói:

- Lần này, cô muốn cả lớp mình cùng dành một tràng vỗ tay cho bạn Trung, vì bạn ấy đã viết rất tốt. Tuy vẫn có một vài lỗi nhỏ, nhưng những gì bạn ấy miêu tả và kể lại vô cùng sinh động và hấp dẫn. Vậy nên cô đã cho bạn Trung một điểm mười. Cả lớp hãy mượn vở và xem bài của Trung để tham khảo nhé.

Nói rồi, cô gọi em lên bục để nhận vở. Trước ánh mắt ngạc nhiên và ngưỡng mộ của các bạn, em tiến lại gần cô. Cô giáo dịu dàng và yêu thương nhìn em nhận lấy vở và trở về chỗ. Lúc ấy, cô giáo rồi đến các bạn lần lượt vỗ tay chúc mừng em. Đó là lần đầu tiên em được điểm mười và được cô khen trong môn làm văn. Niềm hạnh phúc, tự hào ấy không gì có thể diễn tả được. Suốt buổi học hôm ấy, cả người em cứ lâng lâng vì sung sướng, còn hơn cả vì kì nghỉ Tết sắp đến gần.

Từ hôm đó, em thêm yêu và đam mê việc viết văn. mỗi khi cô yêu cầu viết bài, em sẽ tìm hiểu thật kĩ rồi mới viết thật cẩn thận. Bằng tất cả sự nghiêm túc của mình. Nhờ vậy, mà khả năng viết văn của em ngày càng tốt hơn.

Giờ đây, việc viết văn đối với em đã trở thành một môn học hấp dẫn và thú vị. Tất cả chính là nhờ lời khen và điểm mười hào phóng của cô giáo ngày hôm đó. Chính nó đã tiếp thêm cho em sức mạnh, niềm tin để cố gắng hơn. Vì vậy, kỉ niệm ngày hôm đó, em vẫn luôn nhớ mãi đến về sau.

10 tháng 5 2023

Trong cuộc đời, mỗi người đều có những trải nghiệm đáng quý. Nó đã đem đến cho chúng ta nhiều bài học ý nghĩa trong cuộc sống.

Gia đình tôi vốn không hạnh phúc, bố mẹ thường cãi nhau. Điều đó khiến tôi rất buồn. Nhưng nhờ có anh trai, tôi luôn cảm thấy được yêu thương bảo vệ. Anh trai cũng chính đã dạy cho tôi rất nhiều điều thú vị.

Tôi còn nhớ vào một buổi chiều mùa hè, anh trai đã rủ tôi ra đồng câu cá. Tôi cảm thấy rất háo hức nên đã đồng ý với anh ngay. Hai anh em tôi - đứa xách giỏ, đứa cầm cần câu. Chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ. Cánh đồng làng nằm cạnh một con sông. Hai anh em ngồi trên bờ. Anh trai đã dạy tôi cách làm mồi câu, cách câu cả. Đây quả là một công việc đòi hỏi tính kiên nhẫn. Chỉ được một lúc, tôi đã bắt đầu đứng ngồi không yên.

Thấy vậy, anh trai mỉm cười nhìn tôi rồi hỏi:

- Bây giờ em thích cái gì để anh làm cho?

Tôi liền nói với anh:

- Anh ơi, em rất thích có một con thuyền lớn.

Nghe xong, anh dắt tôi đi hái những lá tre nghe thật to để gấp thuyền lá thả trôi sông. Anh chọn một chiếc lá to nhất gặp một con thuyền thật đẹp tặng tôi. Tôi cũng đòi anh dạy cho mình cách làm thuyền lá. Nhờ anh chỉ dạy tận tình, tôi đã làm được một chiếc thuyền lá. Tôi đem thuyền thả xuống dòng sông. Chiếc thuyền trôi theo dòng nước đi thật xa. Hai anh em tôi cùng nhìn theo nó.

Tôi liền nói với anh:

- Anh ơi, em ước gì có thể đi thật xa như con thuyền này. Em cảm thấy rất buồn vì chuyện của bố mẹ.

Anh lắc đầu rồi nói với tôi:

- Không, em sẽ giống chiếc thuyền này, nhưng là ở cách nó mạnh mẽ bước tiến phía trước. Chúng ta cùng giúp bố mẹ trở nên hiểu nhau hơn. Và gia đình của chúng ta sẽ lại hạnh phúc như trước đây.

Tôi mỉm cười nhìn anh:

- Em cảm ơn anh nhiều lắm!

Trải nghiệm lần đó với tôi thật vui vẻ và quý giá. Nó giúp tôi trở nên mạnh mẽ hơn. Tôi cũng mong rằng tôi và anh trai sẽ luôn được ở bên cạnh nhau.

10 tháng 5 2023

cho mình 1 like nha

 

7 tháng 11 2021

Đề 1:(mik k chép lại đề)

Tham khảo:

“Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình, dạt dào vô tận. Tình mẹ trong suốt như dòng suối ngọt…” Mẹ luôn là người yêu thương, quan tâm lo lắng cho ta trong mọi hoàn cảnh, luôn bên cạnh ta dù trong những phút yếu lòng. Nhất là khi chứng kiến cảnh mẹ chăm sóc tôi ốm, tôi càng thấm thía hơn điều ấy.

Công việc của mẹ tôi bận bịu lại càng bận hơn khi tôi bị ốm. Cơn sốt kéo dài do tôi bị cảm nắng, người mệt lả, toàn thân nóng ran, miệng khô đắng lại…Tôi nằm rên ừ ừ…còn mẹ thì hai chân như đánh ríu vào nhau. Mẹ vo gạo bắc lên bếp chút cháo, rồi chườm túi đá cho tôi. Sau đó mẹ giúp tôi đo nhiệt độ.

Chốc chốc, mẹ lại đến sờ vào trán tôi. Đôi tay nhẹ nhàng và ấm áp. Cái khô ráp chai sạn biến đâu cả rồi,tôi chỉ thấy dường như đôi bàn tay ấy có sức mạnh diệu kỳ khi chạm vào da thịt tôi. Mẹ đỡ tôi ngồi dậy, kê đầu tôi vào cánh tay, mẹ chăm cho tôi từng viên thuốc. Thấy tôi uống có vẻ khó khăn mẹ tôi lại động viên: “Ráng uống cho mau lành bệnh rồi còn đến trường với thầy cô, bạn bè, còn nghe mẹ kể chuyện, dạy con học nữa chứ?”

Dù mệt nhưng tôi vẫn nhìn thấy nếp quầng thâm trên mắt mẹ,tóc lòa xòa dính bết vào trán với những giọt mồ hôi nhễ nhại. Trong đôi mắt dịu hiền ấy như ngân ngấn nước mắt.Mẹ cho tôi nằm xuống gối, vừa thổi cháo, vừa đút cho tôi. Cái hương vị quen thuộc của bàn tay nội trợ thường ngày lại ùa về trong tôi. Tay mẹ luồn chiếc khăn lau mồ hôi dọc sống lưng cho tôi. Gió từ tay mẹ lại làm hạ nhiệt cho tôi.

Lúc này, tôi mong mình chóng khỏe để ánh mắt mẹ lại cười thật vui mỗi khi tôi đi học về, mỗi khi tôi “khoe” với mẹ được thầy cô khen. Nhà tôi nghèo, mẹ lại phải thức khuya dậy sớm tảo tần nên tôi ốm mẹ vất vả nhiều hơn. Mẹ xanh xao và hao gầy nhiều hơn.

Tôi lớn khôn từ đôi tay của mẹ, tấm lòng yêu thương và chở che của mẹ. Sự ấp ủ yêu thương của mẹ để lại cho tôi bao nghĩ suy về cái mênh mông, bao la của tình mẹ! Tôi lại cầu mong mẹ tôi mãi bình an. Và, tôi cũng mong mình khỏe mạnh để mẹ bớt vất vả vì tôi.

Không hẳn ai trong số chúng ta cũng đều được mẹ chăm sóc, đó là một thiệt thòi rất lớn. Vì vậy hãy trân trọng từng khoảnh khắc bên cạnh mẹ khi ta còn có thể bạn nhé.

7 tháng 11 2021

chọn 1 trong  3 đề

22 tháng 12 2021

Bạn có kỉ niệm đáng nhớ gì ko vậy

22 tháng 12 2021

Em tham khảo:

Bị điểm kém đối với nhiều người có lẽ chẳng phải là điều gì quá ghê gớm, thế nhưng đối với với một học sinh được xếp nhất lớp, thì đó là một sự xấu hổ vô cùng với bạn bè, với thầy cô và cả sự sợ hãi nếu như bố mẹ biết. Thế nên một đứa như tôi đã làm một việc rất hài hước và ngờ nghệch.

Lúc đó là thời lớp 5, khi mọi đứa trẻ đã bắt đầu lớn đã có suy nghĩ riêng và cũng nhận thức được tầm quan trọng của sĩ diện, lớp chúng tôi có sự phân bì rất lớn giữa những cá nhân có lực học tốt nhất lớp. Và bản thân tôi luôn là đứa đứng đầu, lại là lớp trưởng thế nên mẹ tôi tự hào về tôi lắm, cô chủ nhiệm cũng rất thích nói về tôi khi họp phụ huynh. Rồi có một ngày trong buổi kiểm tra thường xuyên, chẳng biết đầu óc tôi lú lẫn thế nào lại làm sai hai trên tổng số ba bài, kết quả là tôi được ba điểm, khi phát bài tôi sốc vô cùng. Tôi cảm thấy mặt mình nóng lên, tôi vội cất bài kiểm tra của mình đi. Cả buổi học hôm ấy tôi không thể vui vẻ nổi, tôi lại nghĩ đến mẹ và tôi tìm cách giấu bài kiểm tra, bởi sợ mẹ sẽ thất vọng và sẽ buồn vì tôi lắm.

Tôi đã giấu nó ở ngăn trong cùng của cặp sách, rồi khóa lại chỉ đơn giản vì tôi nghĩ mẹ sẽ không bao giờ lục cặp sách của tôi đâu. Ai ngờ tôi đã lầm, mẹ đã tìm ra bài kiểm tra của tôi, nhưng mẹ không mắng tôi mà mẹ chỉ lắc đầu cười nói với tôi: “Mẹ chưa thấy đứa nào dốt như mày, ai đời lại đi giấu bài kiểm tra trong cặp sách, tưởng mẹ không xem chắc, ít nhất ngày xưa mẹ còn biết thủ tiêu nó đi cơ. Sao mẹ sinh ra mày mà mày lại chẳng thông minh được như mẹ gì cả”. Tôi đứng hình với câu nói hóm hỉnh của mẹ, bỗng tôi thấy mình ngốc thật, đúng là trẻ con thì khó mà nghĩ xa xôi được. Sau đó mẹ nhẹ nhàng nói với tôi: “Mẹ nói nhé, con người cũng có lúc sai lầm, có lúc thất bại, nhìn xem bố mẹ trồng cà phê đâu phải chưa từng có cây bị chết, nhưng chính từ những cây chết đó bố mẹ mới rút được kinh nghiệm để trồng thành công cả vườn cà xanh tốt như bây giờ. Học tập cũng vậy, điểm kém là để con phấn đấu và không lơ là trong học tập, đó là tiếng chuông cảnh tỉnh dành cho con, chứ không việc gì phải xấu hổ, người có bản lĩnh chính là người đứng lên từ thất bại để thành công con ạ”.

 

Những lời mẹ nói từ lâu ấy, tôi vẫn nhớ mãi đến hôm nay, tôi không biết nó là bài học thứ bao nhiêu mẹ dạy, mẹ ít chữ nhưng những gì mẹ dạy đều quý giá vô cùng. Nghĩ vậy tôi lại càng yêu mẹ hơn. Tuổi thơ của tôi lại có thêm một ký ức về lần phạm lỗi ngô nghê nhưng đắt giá.

14 tháng 4 2022

TK:

Em đã nhận được một món quà đặc biệt trong kì nghỉ hè năm ngoái tại quê ngoại. Đó là một hạt thóc do bác nông dân tặng cho em. Vì sinh ra và lớn lên ở thành phố nên đối với em cánh đồng rất xa lạ. Kì nghỉ đó, em về khi đang thu hoạch lúa, e vô cùng thích thú. Em đi chơi cùng các bạn cùng xóm ngoài cánh đồng trải dài đang rất nhộn nhịp như mùa hội. Em được bác nông dân tặng cho một hạt lúa và bảo em mang về trồng thử sẽ quan sát được quá trình cây trưởng thành

6 tháng 3 2023

Em đã nhận được một món quà đặc biệt trong kì nghỉ hè năm ngoái tại quê ngoại. Đó là một hạt thóc do bác nông dân tặng cho em. Vì sinh ra và lớn lên ở thành phố nên đối với em cánh đồng rất xa lạ. Kì nghỉ đó, em về khi đang thu hoạch lúa, e vô cùng thích thú. Em đi chơi cùng các bạn cùng xóm ngoài cánh đồng trải dài đang rất nhộn nhịp như mùa hội. Em được bác nông dân tặng cho một hạt lúa và bảo em mang về trồng thử sẽ quan sát được quá trình cây trưởng thành

D
datcoder
CTVVIP
31 tháng 12 2023

Hè năm ngoái khi về quê nội chơi em đã nhận được một món quà đặc biệt. Đó chính là chùm ổi chín nơi thôn quê của người bạn hàng xóm do chính tay bạn trồng cây, chăm bón và chùm ổi chín đầu tiên bạn đã dành tặng em. Món quà tuy không lớn lao về giá trị vật chất nhưng đó là cả tấm lòng của người bạn nơi thôn quê nên em vẫn nhớ mãi và quý trọng nó.