K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

9 tháng 6 2020

                                                                                   Bài làm

     Trên sân trường em hàng cây bóng mát thật đẹp. Nhưng em yêu cây bàng ngay trước cửa lớp em. Không biết cây trồng từ bao giờ . Chỉ biết khi em đến trường đã thấy cây rợp bóng.

      Từ xa nhìn lại, cây đẹp như một cái dù lớn. Tán lá xòe rộng ra. Đến gần, em ngắm nhìn gốc cây to có màu nâu xỉn. Rễ nổi lên ngoằn ngoèo như con rắn hiền lành quấn quanh gốc. Thân cây cao bằng một vòng tay em. Thỉnh thoảng có vài cái u nổi lên như những cái mũ nhỏ. Vỏ cây cứng, sần sùi, già khô chắc chắn cây đẵ sống cao tuổi rồi. Trong lớp vỏ ấy có rất nhiều dòng nhựa đang dồi dào sức sống. Vào mùa xuân, cây thay áo mới, cành cây khẳng khiu của mùa đông. Giờ đây, đẵ có búp non nhú ra như những ngọn lửa xanh, mời gọi chim chóc trở về. Xuân qua hè tới, cây bàng xòe ra chiếc ô xanh che đi những nắng hè cho chúng em tha hồ vui chơi chạy nhảy. Dưới ô xanh khổng lồ, trong cây có đầy ắp kỉ niệm tuổi học trò. Thu sang, cây bàng trầm tư hơn, lá chuyển màu đỏ ối. Cả cây như một bức tranh sơn mài. Trong vòm lá, những bông hoa trăng trắng xinh, lấp ló những quả bàng chín vàng ươm ngọt lịm làm đung đưa bao cặp mắt của học trò chúng em. Đông về, những chiếc lá cuối cùng từ biệt thân mẹ để chuẩn bị sự hồi sinh mới của mùa xuân năm sau.

       Cây bàng sừng sững nơi đây. Chứng kiến mỗi bước em đi về. Xa trường, xa lớp , trong lòng em sẽ luôn nhớ mãi bóng mát bác bàng già ấy.

                                                            tk cho mik nhé, mik mỏi tay từ nãy tớ giờ đó!

12 tháng 6 2020

Tuổi thơ êm đềm, trong sáng ấy của mỗi người ngoài những dòng sông, cánh đồng, tiếng diều sáo vi vu, hay tiếng ve râm ran thì hẳn không thể khuyết mất hình ảnh cây bàng thân thương, cần mẫn tỏa bóng mát cho tâm hồn. Tôi cũng vậy, với riêng tôi cây bàng đã trở thành một mảng kí ức tuyệt vời, kì diệu.

Có những lần, vu vơ tự hỏi cây bàng tại sao bao tháng năm lại cứ trở nên cao lớn còn mình vẫn nhỏ bé như vậy? Đó là sự sinh sôi mà đã là quy luật của vạn vật, nhưng những câu hỏi ngây dại, non nớt ấy vẫn xuất hiện. Sau một hành trình dài trưởng thành, phát triển, cây bàng trước mặt tôi giờ đã trở thành chàng dũng sĩ khổng lồ, mặc trên mình chiếc áo xanh nõn nà, đầy cường tráng. Tưởng chừng chỉ là cánh tay xanh của anh ta thôi cũng che rợp cả một khoảng sân trường. Thế nhưng, những nắng mưa, bão gió mà anh phải trải qua đã in dấu lại nơi thân thể bao bọc bởi lớp vỏ nâu sần sùi của anh, trong anh thật rắn rỏi và khỏe khoắn. Bộ rễ dài, ăn sâu xuống lòng đất để hút chất dinh dưỡng cho cây, nổi lên những cuộn rễ to, chắc nịch là địa điểm tụi học trò như bọn tôi vẫn ghé vào để nghỉ ngơi trong những giờ ra chơi.

Cứ ngỡ rằng chỉ những cây ăn quả như na, chuối, mít hay những cây hoa duyên dáng, kiều diễm mới mang lại lợi ích, nhưng không. Cây bàng xanh đã làm tôi bất ngờ. Hóa ra ngoài việc che mát, tỏa bóng tâm thì cây bàng cũng có một số công dụng tuyệt vời khác. Vừa dùng để làm chất đốt, vừa để làm đồ mỹ nghệ, vừa để gói bánh...Quả là một người bạn tiện ích, giỏi giang làm sao.

Cây bàng cũng là nơi chúng tôi hay tụ tập hát hò, giải tỏa căng thẳng sau giờ học. Vậy nên dường như những vui buồn của tuổi học trò, mỗi lần chúng tôi “xả” ra không ai khác chính cây bàng là người nghe thấy. Cây bàng im lìm ở giữa một khoảng trời, một khoảng sân trường mà cất giữ trong đấy là bao nhiêu bí mật của lũ học trò chúng tôi. Dần già, qua năm tháng, tuổi tác ngày một cao anh chàng vạm vỡ ngày nào giờ đã là một lão trung niên trạc tuổi tứ tuần. Nhưng những bí mật vẫn luôn được giấu kín, thế mới biết cây bàng chính là người bạn trung thành tuyệt đối của chúng ta. Cùng với tuổi thơ, nó đi suốt một chặng đường dài và đằm mình vào trong từng nếp nghĩ rất non trẻ, hồn nhiên mà làm bạn với chúng ta.

Ôi cây bàng xanh, xuân qua, hè tới, thu về đông sang vẫn sừng sững hiên ngang, dang tay che chở cho lũ học trò tinh nghịch chúng tôi. Tôi yêu biết mấy những cây bàng thân thương ấy.

tk cho mình nhé

<'-'>

6 tháng 11 2019

* Yêu cầu.

- Học sinh viết được bài văn tả cảnh ngôi trường đủ 3 phần: mở bài, thân bài, kết bài đúng yêu cầu đã học, độ dài bài viết từ 15 câu trở lên.

- Viết câu đúng ngữ pháp, dùng từ đúng, không mắc lỗi chính tả.

- Chữ viết rõ ràng, trình bày bài sạch.

* Cách đánh giá, cho điểm:

* Mở bài (1,0 điểm)

* Thân bài (4,0 điểm) :

- Nội dung (1,5 điểm)

- Kĩ năng (1,5 điểm)

- Cảm xúc (1,0 điểm)

* Kết bài (1,0 điểm)

* Chữ viết, chính tả (0,5 điểm). Dùng từ, đặt câu (0,5 điểm).

* Sáng tạo (1,0 điểm)

- Bài văn đảm bảo các yêu cầu trên : 8,0 điểm

- Tùy theo mức độ sai sót về ý, về diễn đạt và chữ viết, có thể cho các mức điểm cho phù hợp với thực tế bài viết..

* Lưu ý :

- Nếu chữ viết không rõ ràng, sai về độ cao, khoảng cách, kiểu chữ ; hoặc trình bày bẩn bị trừ 0,5 điểm toàn bài.

- Toàn bài kiểm tra bày sạch đẹp GV cho điểm tối đa.

* Tổ chuyên môn thống nhất cho điểm cụ thể

Trong sân trường em có trồng rất nhiều loại cây. Trong đó em thích nhất là cây bàng ở gần cửa lớp.

Cây bàng đã lớn lắm rồi, nhìn từ xa giống như một chiếc dù khổng lồ. Gốc cây bàng bằng một vòng tay em ôm không xuể. Rễ cây to nhô lên khỏi mặt đất như những con rắn hổ mang và có những rễ cắm sâu vào lòng đất để hút chất bổ nuôi cây và giúp cho cây đứng vững. Thân cây thẳng như cái cột đình, vỏ cây màu nâu xám có nhiều vết sẹo. Cây bàng đặc biệt hơn những cây khác và chia thành nhiều tầng che mát cả một vùng đất rộng lớn, càng lên cao màu xanh của tán lá càng nhạt dần. Lá bàng hình bầu dục có màu xanh và che kín không cho ánh nắng xuyên qua sân trường. Mùa thu lá bàng chuyển từ màu xanh sang màu đỏ, mỗi khi có gió thổi nhẹ những chiếc lá đỏ lìa cành để lại những cành khẳng khiu trụi lá trông rất tội nghiệp. Đông qua xuân đến cây bàng lại đâm chồi nảy lộc xuất hiện những chiếc lá non màu nõn chuối tràn đầy sức sống. Hoa bàng màu trắng ngà kết thành từng chuỗi. Ẩn mình sau kẽ lá là những quả bàng màu xanh lục hình tròn và dẹp hai đầu. Khi già trái bàng chuyển sang màu vàng lúc ăn có vị chát. Chúng em thường quây quần bên gốc cây bàng để chơi. Trên cây những chú chim hót líu lo như vui đùa với các em. Mỗi khi trực nhật em còn tưới nước cho cây tươi tốt.

Em rất quý cây bàng vì cây cho chúng em bóng mát để vui chơi mà còn tô điểm vẻ đẹp cho trường em. Những trưa hè êm ả được ngắm hoa bàng rơi thật thích thú biết bao.

Bài tham khảo 2

Trong sân trường nơi em học tập có rất nhiều cây xanh nào thì cây thông, cây bằng lăng, cây hoa khác nhưng trong đó em thích nhất là cây bàng, bởi nó có tán lá rộng và quả bàng hình giống nhọn.

Cây bàng được trồng trong sân trường em, nó được chúng em chăm sóc rất cẩn thận, mỗi tuần đều có các lớp lao động để tưới nước cho nó, mỗi khi trời mưa thì mới không phải tưới, chúng em chăm sóc nó từ khi nó mới được trồng chỉ cao hơn đầu người một chút, hình ảnh cây bàng luôn xuất hiện trong tâm trí của em bởi hình ảnh của nó mang những vóc dáng lớn lao và thân của nó thuộc dạng gỗ có màu nâu, lá của cây bàng to, mỗi khi chúng em học thể dục nóng chúng em thường nhặt những lá bàng rụng xuống để quạt mát, lá xanh to bản và khi vàng thì nó rụng xuống, hình ảnh cây bàng rất đẹp khi tán của nó xòe rộng ra, giống như một cái ô đang che cho chúng em, những buổi thể dục nóng, đó là nơi chúng em nghỉ ngơi và vui chơi ngồi nói chuyện, thân cây to và có nhiều tán, cây bàng còn có rất nhiều quả, quả của nó nhọn, có màu xanh, quả bàng còn có thể ăn được, khi nó chín nó màu vàng, lá của cây bàng to bằng bàn tay xòe, mỗi lá có các gân lá ở giữa và được xếp dày dặt trên cây, cành của nó cũng có màu nâu, đặc trưng của cây bàng đó là có rất nhiều tán.

Mỗi tán cây có rất nhiều cành và mỗi cành có nhiều lá và quả, lá bàng non và xanh vào mùa hè, đến mùa thu bắt đầu nó ra mầm non, và mùa thu thì nó rụng lá, lúc đó nhìn cây bàng chỉ xơ xác còn lại cành nhưng sau một vụ chút lá đó nó lại ra những mầm lá mới, người ta thương so sánh nó để ví cây bàng đang thay áo mới, hình ảnh cây bàng trong tâm trí của những người học sinh rất gần gũi và nó gắn bó trực tiếp với mỗi con người chúng ta, hình ảnh cây bàng đã in sâu trong tâm trí của mỗi lứa học sinh khi nó gắn bó trực tiếp với mỗi người học sinh, và nó là loại cây quen thuộc của chúng ta, hình ảnh cây bàng xanh hiện trước sân trường làm cho chúng em có những giây phút thoải mái để ngắm nhìn nó, hình ảnh của nó hiện diện lên gần gũi và thật đáng kính.

Em rất thích hình ảnh của cây bàng, nó mang những vẻ đẹp nhẹ nhàng và gắn bó trực tiếp với mỗi chúng ta, những lứa học sinh của trường, cây bàng đã gắn bó mật thiết với lứa tuổi học sinh của chúng ta.

20 tháng 6 2018

Ở trường em trồng rất nhiều cây bóng mát; cây phượng vĩ vào mùa hè nở đỏ rực, cây xà cừ đúng im lìm như cái dù khổng lồ, Những cây phi lao thẳng tắp như một hàng lính canh… nhưng có lẽ cây bàng đứng bên cổng trường để lại cho em nhiều ấn tượng nhất.

Từ xa, cây bàng trường em trông giống như một cái ô lớn. Với dáng đứng thẳng và những tán lá xanh mát. Đến gần, nổi bật trước ta là thân cây cao to và những tán lá dày đặc, xanh ngắt che rợp cả một khoảng đất rộng. Mỗi trưa tan học, chúng em thường ngồi hóng mát một lúc. Gốc cây to màu nâu xỉn, nhô lên những cái mắt to như cái gáo dừa. Mấy rễ lớn chôi lên như mời gọi chúng em ngồi lên đó để nghỉ tránh nắng.

Tán lá từng tầng từng tầng xếp đều, cao vượt hơn cả mái trường em. Thân bàng to gần một vòng tay ôm, vỏ màu xám, nham pháp, nhiều vết trầy xước, dấu tích của sự từng trải năm tháng. Trên cao, nhiều cành lớn chìa ngang hoặc chênh chếch tạo thành nhiều tầng tán lá.

Mùa thu lá từ màu xanh xẫm chuyển sang màu pha đỏ hay pha nâu. Gặp gió những chiếc lá vàng lìa cành trao qua trao lại rồi rơi xuống đất. Mùa đông, lá bàng cong cong như những chiêc bánh đa nướng đỏ quạch như màu đồng hun. Mỗi lần có cơn gió bấc thổi qua, những chiếc lá lả tả rơi theo chiều gió, rụng xuống để lại thân cành khẳng khiu, gầy guộc, lỏng chỏng in trên nền trời xanh xẫm. Xuân sang , chồi non lộc mới nhú lên, những lá xanh non xòe khắp các cành trông như một bầy chim.

Mùa này lá bàng xanh tươi một màu xanh nõn nà , óng ả. Những bông hoa trăng trắng, nhỏ như những trứng cua, bé xíu, thập thò giữa màu xanh của lá. Lá ken kín dày theo từng tầng, dày đặc khiến ánh nắng chói chang không thể xuyên qua. Cái nóng hầm hập như bủa vây khắp nơi nhưng dướ tán bàng, khí trời dìu dịu. Mấy chú chim ẩn mình trong lá hót líu lo. Thỉnh thoảng, một làn gió nhẹ thổi qua khiến cho những chiếc lá bàng to, xanh rì rào trò chuyện.

Bàng đã cho ta bóng mát, lá dùng để gói xôi và quả chín ăn được, nhân bùi bùi thơm thơm…Cây bàng đã sừng sững nơi đây qua nhiều năm tháng, luôn theo bước em mỗi buổi đi về… Nó là hình ảnh gắn liền với tuổi nhỏ của em, gắn liền với hình ảnh mái trường thân yêu của em.

9 tháng 8 2018

1. Mở bài:

- Giới thiệu tên trường, trường nằm ở trung tâm xã.

- Trường xây được 15 năm.

2. Thân bài:

Thứ tự cụ thể (tuỳ sự quan sát mà miêu tả theo thứ tự cụ thể)

a) Tả bao quát về ngôi trường

- Trường được xây dựng bằng gì? Mái lợp, tường, nền? (Trường xây bằng xi măng. Mái lợp ngói đỏ tươi. Đầu năm học, trường thường được quét vôi và sơn lại các cửa nên trông cứ như mới. Nền được lát gạch hoa rất sạch sẽ.)

- Địa điểm: cao ráo, khang trang hay ẩm thấp

b) Tả ngôi trường với những chi tiết nổi bật.

- Cảnh khu lớp học (chạy dài thẳng tắp, trang trí giống nhau, dãy bàn học ngay ngắn, thứ tự, gợi lên những khuôn mặt thân quen...)

- Cảnh dãy văn phòng: phòng thầy (cô) hiệu trưởng, phòng giáo viên, phòng chức năng...

- Sân trường: hàng cây, các bồn hoa, cột cờ sừng sững, sân trường rộng, khu vườn trường xinh xắn...

c) Cảnh sinh hoạt của học sinh: trước buổi học, trong giờ học, sau giờ học.

3) Kết luận

Nêu cảm nghĩ: yêu mến ngôi trường, góp phần xây dựng trường lớp sạch đẹp.

9 tháng 8 2018

I. Mở bài:

-  Quê em ở vùng biển.

-  Trường em mang tên vị anh hùng dân tộc Trần Quốc Tuấn.

II. Thân bài:

-  Trường em nằm ở chân đồi hướng ra biển, trên một diện tích rộng 3 mẫu tây.

-  Vườn trường có hơn một vạn cây bạch đàn bốn mùa xanh tốt.

-  Trường có một dãy nhà 2 tầng, 2 dãy nhà mái nhọn, gồm tất cả 36 phòng học.

-  Một thư viện khiêm tốn có 2.000 đầu sách.

-  Một phòng để đồ dùng dạy học.

I. Mở bài:

-  Quê em ở vùng biển.

-  Trường em mang tên vị anh hùng dân tộc Trần Quốc Tuấn.

II. Thân bài:

-  Trường em nằm ở chân đồi hướng ra biển, trên một diện tích rộng 3 mẫu tây.

-  Vườn trường có hơn một vạn cây bạch đàn bốn mùa xanh tốt.

-  Trường có một dãy nhà 2 tầng, 2 dãy nhà mái nhọn, gồm tất cả 36 phòng học.

-  Một thư viện khiêm tốn có 2.000 đầu sách.

-  Một phòng để đồ dùng dạy học.

-  Hiệu bộ và văn phòng là một ngôi nhà 4 gian nằm bên phải trường.

-  Sân trường rộng mênh mông, lát xi măng.

-  Cột cờ bằng thép không gỉ, cao 8 mét, lúc nào cũng phấp phới tung bay lá cờ đỏ sao vàng.

-  Vườn hoa là niềm tự hào của chúng em.

-  Phòng học nào cũng có bảng màu xanh chống lóa, 12 bộ bàn ghế học sinh, bàn ghế giáo viên, cửa gương, đèn điện. Lớp học, bàn ghế sạch sẽ.

-  Thứ 2 nào trường em cũng tổ chức chào cờ. Thầy cô giáo và toàn thể học sinh đều mặc đồng phục. 800 học sinh hát Quốc ca.

-  Buổi sáng, 7 giờ trống trường dội vang. Thầy trò nô nức đến trường. 10 giờ rưỡi đã tan học, học sinh từ các lớp ùa ra đông vui.

III. Kết bài.

-  Em rất tự hào về trường em.

Trong kí ức của mỗi người, có những cảnh vật đã hằn sâu trong tâm trí mà suốt đời ta không thể nào quên. Con đường đi học là một trong số đó. Ta có thể đi qua nhiều nẻo đường khác nhau, nhưng con đường đi học thì luôn thân thuộc và gần gũi với bất kì người nào.

Con đường đi học đã gắn liền với tuổi thơ của tôi. Hàng sáng, mỗi khi ông mặt trời vén màn mây và tỏa ánh nắng chan hòa khắp muôn nơi, tôi lại cùng đám bạn đi đến trường trên con đường làng quen thuộc. Không khí buổi sáng thật trong lành và mát mẻ. Nắng sớm và gió mát làm tâm hồn tôi thật dễ chịu và thư thái. Đi trên đường, tôi có thể nghe thấy tiếng chim hót lảnh lót trên cao, ngắm những bông hoa dại ở ven đường, nhìn thấy những giọt sương còn đọng lại ở cánh hoa hay phiến lá. Hai bên đường là hai hàng cây xanh mát. Vào buổi sớm, cây cối dường như mới tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, ánh nắng chiếu qua cành cây làm cựa mình sự sống. Những chiếc lá khẽ đu đưa trong gió như muốn vẫy chào chúng tôi. Trên con đường đi học, tôi còn đi qua cánh đồng lúa rộng lớn thẳng cánh cò bay. Lúa đang thì con gái tỏa hương thơm dìu dịu mà ngọt ngào, ngây ngất. Cả cánh đồng như một tấm thảm khổng lồ màu xanh mướt, chỉ cần một cơn gió thoảng qua là cả biển lúa ấy nhấp nhô tạo thành muôn ngàn con sóng nhỏ. Tôi bắt gặp vài bác nông dân ra thăm đồng sớm, bên bờ ruộng, con cò trắng đang kiếm ăn bổng sải cánh bay lên. Đằng sau những khu vườn xanh tốt là nếp nhà ngói đỏ nằm im lìm trong nắng mới.

Trên con đường đi học, tôi cũng gặp các bạn học sinh đang đi thành từng tốp trên đường. Các bạn đeo khăn quàng đỏ thắm trên vai, khoác ba lô trên lưng, vừa đi vừa trò chuyện về chuyện bài vở, trường lớp. Các bà, các mẹ xách làn đi chợ sớm. Vài bác nông dân cùng chú trâu đang thong thả đi làm đồng buổi sớm, họ hỏi thăm nhau về việc đồng áng, tin tưởng vào một vụ mùa bội thu. Con đường buổi sớm thật náo nhiệt và rộn rã, gương mặt ai cũng ánh lên vẻ vui tươi, nụ cười thường chực trên môi. Tiếng nói, tiếng cười, tiếng gọi nhau í ới, tiếng còi xe ồn ào suốt cả con đường. Đi trên đường, tôi còn cảm nhận được mùi ngai ngái của đất, mùi của hương đồng gió nội quyện phả vào nhau.

Con đường đi học đã trở thành một phần quan trọng trong tuổi thơ của tôi. Con đường đi học cũng là con đường đưa tôi đến với tri thức, chắp cánh cho những ước mơ của tôi được bay cao bay xa.
 

26 tháng 2 2019

Con đường từ nhà em tới trường không xa lắm. Đã bao năm đi lại trên con đường này em không biết từ bao giờ nó đã trở thành người bạn thân thiết.

Nhìn từ xa, con đường như một dải lụa mềm mại nổi bật giữa tấm thảm màu xanh khổng lồ của cánh đồng lúa. Con đường tới trường chạy thẳng, có những ngã rẽ đi vào các thôn. Đường tới trường là con đường đất. Nó khoác trên mình chiếc áo màu nâu, trầm tĩnh và hiền lành. Mặt đường có những chỗ lồi lõm, bà tôi bảo đó là vết thương của thời gian in dấu. Bà tôi thỉnh thoảng cũng nói thơ văn lắm. Và mặc dù chẳng hiểu vết thương thời gian là gì nhưng tôi vẫn chăm chú lắng nghe từng lời nói của bà.

Đi trên con đường đất này thấy bàn chân mát rượi. Vào những ngày mưa, đường trơn như đổ mỡ. Lúc đi, những ngón chân phải bám chặt cho khỏi ngã. Hai bên đường, hàng cây bạch đàn cao vút, lá xanh rì đu đưa trong gió. Những buổi đi học, chúng tôi thường chạy xuống vệ đường, đi dưới tán cây và trên đám cỏ xanh mềm xen lẫn vài bông hoa dại bé nhỏ. Lác đác bên đường người ta trồng những luống rau.

Những bông hoa cải màu vàng làm cho con đường thêm rực rỡ. Vừa đi chúng tôi vừa ngắm cánh đồng thẳng cánh cò bay. Gió từ ngoài thổi vào làm dịu đi cái oi ả trưa hè. Bên cạnh con đường có một cái hồ khá rộng. Chiều chiều đi học về, học trò chúng tôi hay xuống đó nghịch nước, hái hoa sen, hoa súng, nô đùa ầm ĩ.

Con đường từ nhà tới truờng vào lúc tan tầm thật ồn áo, náo nhiệt, có bao người đi lại. Học trò đi học về, từng tốp, từng tốp một vừa đi vừa chuyện trò rôm rả. Chúng nói chuyện với nhau về bài giảng của cô giáo hôm nay, về thầy hiệu trưởng, về bác bảo vệ hay cô lao công… bao nhiêu là thứ chuyện. Chúng chạy tung tăng trên đường. Có đứa còn bỏ cặp trên lưng, lội xuống hồ hái sen. Có cậu học trò đi trên vệ cỏ trơn, tự dưng ngã oạch. Chúng bạn quay ra trêu đùa khiến cậu xấu hổ chạy mất. Giờ này người lớn cũng đi làm về. Người đi xe đạp, nguời đi bộ hối hả. Các bác nông dân sau một ngày vất vả, vội vàng quang gánh ra về lo cơm tối. Dưới đồng, lác đác vài người đang làm cố. Mấy chú trâu, chú bò thảnh thơi gặm cỏ ngon lành. Trong khi mọi người đang về với tổ ấm của mình thì những chú đánh tôm, đánh tép mới bắt đầu công việc. Trên tay chú lỉnh kỉnh bao đồ, chuẩn bị sẵn sàng cho một chuyến đi may mắn.

Con đường tới trường, thật đẹp và thơ mộng. Nó đã gắn bó vơi tôi suốt thời gian dài. Tôi thích nhất con đuờng lúc tan tầm. Đó là khoảng thời gian sôi động nhất. Lúc ấy, tôi lại lặng yên ngắm nhìn mọi thứ, cảnh vật thanh bình và con người thuần hậu. Nhìn con đường đi học, tôi nhớ về câu nói của một nhà văn, trên đời này làm gì có đường, người ta đi lại nhiều thì thành đường mà thôi. Vì thế mà tôi cũng chẳng biết con đường này đã bao nhiêu tuổi nữa.

13 tháng 5 2021

Thời gian thấm thoắt tựa thoi đưa, mới ngày nào em chỉ là học sinh lớp Một mà hôm nay đã là học sinh cuối cấp Tiểu học, sắp phải rời xa mái trường thân yêu gắn bó biết bao nhiêu kỉ niệm. Ngắm nhìn ngôi trường, em thấy trong lòng trào dâng những niềm xúc động nghẹn ngào.

Trường của em nằm trên một khu đất hình chữ nhật rộng lớn, đối diện sân vân động của thành phố. Từ xa nhìn lại, ngôi trường như một cậu học trò đứng oai nghiêm sừng sững ở đó đã mấy mươi năm. Con đường quốc lộ với những hàng cây tán rộng đưa ta đến cánh cổng trường. Cổng trường rất rộng, có một cổng chính và một cổng phụ. Hai bên cổng chính là hai cột trụ được xây rất chắc chắn và lát một lớp đá hoa màu đỏ sẫm như hai chàng lính khổng lồ đứng đó để canh gác cho ngôi trường. Nổi bật lên trên hai chiếc cột trụ ấy là tên trường được in khắc rất công phu trên nền đá hoa với dòng chữ: “Trường Tiểu học Trần Quốc Toản”. Hai cánh cổng trường màu xanh rộng lớn, nơi đã mở ra để chào đón lớp lớp những thế hệ học sinh.

Bước vào trong sân trường là hai hàng cây bóng mát chạy dọc theo hai dãy nhà. Trường được xây dựng như một chữ U khổng lồ và phân làm ba dẫy nhà lớn. Hai dãy nhà là các phòng học của học sinh và dẫy nhà còn lại là văn phòng của các thầy cô giáo, hội trường và phòng hội đồng của nhà trường. ba dẫy nàh được sơn màu vàng rất đẹp mắt. Trường được xây dựng đã lâu nên nước sơn đã bạc màu, thấm đượm vào nó những vết tích của thời gian, của bao thế hệ học trò đã học tập và thành công từ mái trường. Mỗi dẫy nhà có ba tầng, mỗi tầng có bảy phòng học. Các phong học đều được trang trí giản dị và rất khang trang sạch sẽ. Cánh cửa lớp màu xanh giản dị trông rất mát mắt trong những ngày hè nắng gắt. Mỗi lớp đều được trang thiết bị bảng đen, bàn ghê, kệ sách, máy chiếu, quạt,… rất đầy đủ. Vừa qua, trường em được đơn vị thành phố công nhận là trường sanh sạch đẹp. Để có được thành tích đó là nhờ ý thức nhắc nhở của các thầy cô giáo, đồng thời cũng nhờ ý thức tự giác giữ gìn vệ sinh của học sinh nhà trường.

Đi giữa sân trường vào những giờ giải lao buổi chiều, em có cảm giác như mình đang lạc vào một xứ sở thần tiên. Hai dãy cây bóng mát tỏa bóng rộng ngợp khắp sân trường. Những cơn gió chiều thổi qua kẽ lá, như du dương, như trầm bổng và dường như mát hơn nó vốn có, lùa vào áo, vào tóc,… Vào mùa hè, sân trường như được trải thảm đỏ bởi những cánh phượng rơi chi chít trên mặt đất. Ánh nắng mặt trời như càng làm cho sân trường lung linh, lộng lẫy hơn bao giờ hết.

Phía trước dãy nhà của giáo viên hướng ra cổng còn có một khu vườn nhỏ. Tại đây được trồng rất nhiều loài cây. Bao nhiêu cây là bấy nhiêu thế hệ học sinh đã từng học tập tại mái trường. Có cây cho hoa vào mùa hạ, cây lại cho hoa vào mùa động, bởi thế trong khu vườn nhỏ ấy bao giờ cũng ngập tràn sắc màu của những bồng hoa tươi thắm và rực rỡ nhất.

Đi giữa những hàng cây, đi trên từng hành lang lớp học, ngắm nhìn mái trường thân yêu, trong em chợt ùa về biết bao kỉ niệm buồn vui của những năm tháng đầu tiên cắp sách đến trường. Những bài giảng lí thú, những trò nô đùa tinh nghịch đầy hồn nhiên và trong sáng,… Rồi đây, em sẽ phải rời xa nơi này, rời xa mái trường thân yêu đã gắn bó. Thời gian thay đổi sẽ khiến chúng em trưởng thành hơn, bước đến những chân trời của mơ ước, đi đến những chân trời mới, những ngôi trường mới đẹp đẽ và tiện nghi hơn. Xong mái trường Tiểu học thân yêu, nơi đã gắn bó những năm tháng đầu tiên của thuở cắp sách đến trường vẫn sẽ mãi là một ấn tượng và một tình yêu chân thành và mãnh liệt, không bao giờ có thể thay thế!

1 tháng 11 2017

Càng đến những buổi học cuối, tôi lại càng thấy yêu ngôi trường này hơn vì mỗi góc sân, mỗi hàng cây đã gắn với tôi bao nhiêu kỉ niệm. Sáng nay, tôi đến trường sớm hơn mọi ngày để được ngắm cảnh trường được nhiều hơn.

Ôi chao, cảnh trường lúc này mới tuyệt làm sao! Dù cho lúc này còn khá sớm. Bác mặt trời vừa tỉnh giấc, mặt đỏ như quả cầu lửa bẽn lẽn nấp sau lũy tre làng. Một dải sương mờ còn phảng phất trong vòm cây. Ấy thế mà bác cổng trưởng đã dậy từ lúc nào, dang tay đón chúng tôi vào lớp.

Tôi lững thững một bước vào sân trường, trong lòng chào dâng một cảm xúc khó tả. Bất giác một làn gió thoảng qua, mang theo hương thơm của bồn hoa chúng như mời gọi tôi nói lời tạm biệt. Tôi bước lại gần nhìn những bông hoa hồn nhiên trước gió mà mà muốn mình cũng được như những bông hoa đó. Tôi ngồi xuống gốc bàng ngước nhìn bầu trời xanh mướt, trong đầu lại hiện về bao kỉ niệm. Cũng dưới gốc bàng này chúng tôi có bao nhiêu trò chơi lí thú.

Lúc này, bác mặt trời vẫn tươi cười, ban phát những tia nắng vàng tươi làm cho màn sương mỏng tanh vội vã chốn biệt chỉ để lại những hạt sương long lanh còn đọng trên lá cây, ngọn cỏ.

Cảnh trường lúc này hiện ra rõ mồn một, rực rỡ sắc mầu. Bác phượng già như trở lại tuổi đôi mươi rực rỡ trong tấm áo đỏ rực cả một góc trời. Chỉ cần một làn gió nhẹ thoảng qua thì những cánh hoa dung dinh như muôn ngàn con bướm thắm vỗ cánh bay lên. Bên kia, bác bàng trông thật cườm tráng với tấm áo mầu xanh mượt. Những ánh nắng xuyên qua kẽ lá thật tinh nghịch như đang chơi trò chốn tìm. Tất cả như không hề biết tôi đang sắp phải xa ngôi trường này. Tôi bước về đứng trước cửa lớp của mình, ôi sao mà thân thương quá!

Trước mắt tôi như hiện ra hai mươi tám gương mặt trìu mến thân thương của các bạn đang nói cười, đang say sưa học bài. Tôi như thấy giọng nói thân thương, ấm áp của cô. Tất cả như đang bên cạnh tôi. Lòng tôi sao xuyến, bâng khuâng quá. Tôi chỉ muốn tổ ấm 5B cùng người mẹ hiền yêu dấu này mãi mãi không dời xa. Ôi quang cảnh trường lúc đó thật tươi đẹp nhưng sao lòng tôi bỗng thấy chống trải. Tôi biết dù không muốn nhưng cũng chỉ mai đây thôi, tôi phải xa tất cả những gì tôi đã gắn bó năm năm qua. Ước gì thời gian quay trở lại để tôi mãi là cô bé bỡ ngỡ ngày nào.

Đã từ lâu, mái trường đã trở thành ngôi nhà thứ hai của tôi. Ở đó có thầy cô hiền như mẹ, bạn bè thân thiết như anh em. Dù biết rằng tôi phải chia tay nó song có lẽ hình ảnh ngôi trường tiểu học thân thương cùng thầy cô với bạn bè sẽ mãi mãi in đâm trong tâm trí tôi.

9 tháng 10 2017

Mở bài:

ngôi trường thân yêu em đã học suốt năm năm học vừa qua nó gắn rất nhiều ký ức với bạn bè, thầy cô từng hàng cây, từng lớp học, nụ cười, rồi lẫn vào đó là nước mắt. Cây bao nhiêu lá ký ức của em bấy nhiêu.

27 tháng 11 2021

Mái trường đầu tiên của em và cũng là mái trường đã gắn bó, đồng hành cùng em trong suốt 5 năm học vừa qua chính là trường Tiểu học Lê Quý Đôn. Trường của em như là một không gian hoàn toàn khác và cách biệt với sự đông đúc, nhộn nhịp của vị trí trung tâm quận Hà Đông.

Trên con đường Nguyễn Trãi - Hà Đông, nơi nào có nhiều cây xanh và cây cổ thụ cao to nhất, đó chính là ngôi trường Tiểu học Lê Quý Đôn của em. Trường của em đứng sừng sững, nghiêm trang với quy mô rộng lớn, nhiều phòng học khang trang. Những dãy nhà học 2-3 tầng tuy không cao bằng những tòa nhà cao tầng xung quanh nhưng lại nổi bật nhất với màu sơn vàng và mái ngói đỏ chót.

Trường của em gồm 4 dãy nhà, 2 dãy nhà hai tầng và 2 dãy nhà ba tầng. Dãy nhà hai tầng là phòng hội đồng, phòng giáo viên và phòng đoàn đội, còn có một số phòng học chức năng (học vẽ, học hát) tại dãy nhà hai tầng. Còn dãy nhà ba tầng là toàn bộ các lớp học, tổng trường em có đến hơn 20 lớp học. Những lớp học đều rộng rãi, khang trang và sạch đẹp, có bảng từ, quạt trần, cửa kính và điều hoà, máy chiếu. Tất cả các trang thiết bị dùng cho việc học tập và giảng dạy đều đầy đủ. Các thầy cô giáo ở trường em đều là những thầy cô trẻ, nhiệt huyết yêu nghề và đầy tình thương yêu học sinh. Học sinh trường em luôn chăm ngoan, học giỏi, các bạn ngày nào cũng mặc đồng phục, quàng khăn đỏ ngay ngắn và tới trường từ rất sơm. Trường em là trường điểm của quận, năm nào cũng có học sinh đi thi học sinh giỏi thành phố nhiều nhất.

Em rất tự hào về ngôi trường của em, đó là một môi trường giáo dục hoàn hảo và đầy tình yêu thương.

nhớ tk nha

27 tháng 11 2021

Ngôi trường mà luôn gắn bó với em đó là trường THCS krôngana. Đây cũng là mái nhà thứ hai của em nơi có thầy cô và bè bạn.

Hôm nay là ngày em trực nhật nên em đến trường từ rất sớm mới có dịp quan sát toàn cảnh ngôi trường. Cổng trường to với hai cánh cổng được sơn màu vàng như cánh tay của người khổng lồ chào đón chúng em. Bác bảo vệ tươi cười ra mở cổng cho em vào trường. Sân trường luôn khoác lên mình màu áo xám, vì là mùa thu nên ở sân trường có rất nhiều chiếc lá vàng rụng xuống giống như những chiếc thuyền tí hon mắc cạn.

Khi chuẩn bị đến giờ vào học tiếng cac bạn học sinh nô đùa làm cả ba dãy phòng học như bừng tỉnh giấc vươn vai sau một giấc ngủ dài. Ba dãy phòng học được xếp theo hình chữ U nổi bật với màu ngói đỏ tươi. Các hành lang các phòng học đều được dọn dẹp sạch sẽ. Trong các phòng học bàn ghế được kê ngay ngắn, hình ảnh Bác Hồ được treo trên tường với nụ cười trìu mến nhìn theo chúng em. Các phòng học đều có biển tên được đánh theo thứ tự và treo trên của lớp học.

Em rất yêu ngôi trường của em vì nơi đây chính là nơi gắn bó với bao kỉ niệm vui buồn của thầy và bạn.
     
                                                                       Tham khảo thôi nha

Em về lại ngôi trường xưa sau bao nhiêu năm xa cách .................................

Ổi , ngôi trường mới thay đổi nhiều thứ quá vậy ! Từ xa nhìn lại , nó như một người khổng lồ ẩn núp sau một rậm cây ...........................

Nó được khoác lên mk một chiếc áo màu vàng tươi như được Thần Mặt Trời bạn tặng chiếc áo diệu kì đó .......................................Những ngày hè về , nó lại thiu thiu buồn vì nhớ những tiếng cười vang rộn của chúng em .................................................................................

 Sao mà cái cảm giác này mới đỗi thân thương biết bao . Ngôi trường - một người bạn tri kỉ của mỗi lứa tuổi học trò.

Thời gian thấm thoát thoi đưa thật nhanh. Thế là năm năm học đã dần trôi qua. Tôi lại sắp phải xa mái trường. Càng đến những buổi học cuối, tôi lại càng thấy yêu ngôi trường này hơn vì mỗi góc sân, mỗi hàng cây đã gắn với tôi bao nhiêu kỉ niệm. Sáng nay, tôi đến trường sớm hơn mọi ngày để được ngắm cảnh trường được nhiều hơn.

Ôi chao, cảnh trường lúc này mới tuyệt làm sao! Dù cho lúc này còn khá sớm. Bác mặt trời vừa tỉnh giấc, mật đỏ như quả cầu lửa bẽn lẽn nấp sau lũy tre làng. Một dải sương mờ còn phảng phất trong vòm cây. Ấy thế mà bác cổng trưởng đã dậy từ lúc nào, dang tay đón chúng tôi vào lớp. Tôi lững thững một bước vào sân trường, trong lòng chào dâng một cảm xúc khó tả. Bất giác một làn gió thoảng qua, mang theo hương thơm của bồn hoa chúng như mời gọi tôi nói lời tạm biệt. Tôi bước lại gần nhìn những bông hoa hồn nhiên trước gió mà mà muốn mình cũng được như những bông hoa đó. Tôi ngồi xuống gốc bàng ngước nhìn bầu trời xanh mướt, trong đầu lại hiện về bao kỉ niệm. Cũng dưới gốc bàng này chúng tôi có bao nhiêu trò chơi lí thú.

Lúc này, bác mặt trời vẫn tươi cười, ban phát những tia nắng vàng tươi làm cho màn sương mỏng tanh vội vã chốn biệt chỉ để lại những hạt sương long lanh còn đọng trên lá cây, ngọn cỏ. Cảnh trường lúc này hiện ra rõ mồn một, rực rỡ sắc mầu. Bác phượng già như trở lại tuổi đôi mươi rực rỡ trong tấm áo đỏ rực cả một góc trời. Chỉ cần một làn gió nhẹ thoảng qua thì những cánh hoa dung dinh như muôn ngàn con bướm thắm vỗ cánh bay lên. Bên kia, bác bàng trông thật cườm tráng với tấm áo mầu xanh mượt. Những ánh nắng xuyên qua kẽ lá thật tinh nghịch như đang chơi trò chốn tìm. Tất cả như không hề biết tôi đang sắp phải xa ngôi trường này. Tôi bước về đứng trước cửa lớp của mình, ôi sao mà thân thương quá! Trước mắt tôi như hiện ra hai mươi tám gương mặt trìu mến thân thương của các bạn đang nói cười, đang say sưa học bài. Tôi như thấy giọng nói thân thương, ấm áp của cô. Tất cả như đang bên cạnh tôi. Lòng tôi sao xuyến, bâng khuâng quá. Tôi chỉ muốn tổ ấm 5B cùng người mẹ hiền yêu dấu này mãi mãi không dời xa. Ôi quang cảnh trường lúc đó thật tươi đẹp nhưng sao lòng tôi bỗng thấy chống trải. Tôi biết dù không muốn nhưng cũng chỉ mai đây thôi, tôi phải xa tất cả những gì tôi đã gắn bó năm năm qua. Ước gì thời gian quay trở lại để tôi mãi là cô bé bỡ ngỡ ngày nào.

Đã từ lâu, mái trường đã trở thành ngôi nhà thứ hai của tôi. Ở đó có thầy cô hiền như mẹ, bạn bè thân thiết như anh em. Dù biết rằng tôi phải chia tay nó song có lẽ hình ảnh ngôi trường tiểu học thân thương cùng thầy cô với bạn bè sẽ mãi mãi in đâm trong tâm trí tôi.

~Hok tốt~

7 tháng 6 2019

Trường của em mang tên một vị anh hùng dân tộc - Trường Tiểu học Trần Hưng Đạo. Nơi ấy luôn vọng ra bao tiếng cười hồn nhiên, bao tiếng hát ngọt ngào và tiếng giảng bài ấm áp cùa thầy cô giáo. Và có lẽ đây là nơi em có nhiều kỉ niệm nhất.

Trường nằm trung tâm phường. Vườn trường rộng, có bờ thành xung quanh, cổng trường hướng ra phía Bắc, cổng chính rộng ba mét, cổng phụ rộng hơn một mét. Hai trụ cổng được đúc bê tông vững chãi, bên ngoài có áp gạch men bóng loáng, trụ cổng đã tảng thêm phần trang trọng của trường em. Phía trên hai trụ cổng là tấm biển ghi tên trường. Biển trường thật đẹp với hàng chữ màu trắng nổi lên nền biển màu xanh đậm. Nơi đây đã in đậm vào những cặp mắt hồn nhiên đầy tinh nghịch của chúng em khi mới đặt chân đến cổng trường.

Bên trong cổng trường là phòng trực. Nơi ấy là một căn phòng be bé để đội cờ đỏ làm việc. Những cây cờ đội được đặt trên giá gỗ thật trang nghiêm, chúng sừng sững trước hàng hiên của phòng trực. Bên trong phòng trực là sân trường. Tuy chưa được tráng bê tông nhưng sân trường luôn sạch đẹp. Hàng ngày, sân được bác bảo vệ và các đội trực nhật nhặt sạch rác. Ai cũng giữ gìn sân trường em sạch đẹp. Và đẹp nhất là những cây xanh chạy dọc sân trường. Những cây bàng cao, to tỏa nhiều cành tựa như những cái lọng khổng lồ tiêp nối trên sân. Mặc cho bao nhiêu năm tháng đã đi qua, mặc cho bao gió mưa đã thổi tới, cây vẫn đứng đấy để lâm vui cho cảnh trường. Giữa sân trường còn có trụ cờ sừng sững, lá cờ tung bay trong gió sớm. Trước trụ cờ này, mỗi sáng thứ hai, chúng em làm lễ chào cờ. Cảnh tượng các buổi lễ đã giúp chúng em luôn nhớ ơn các anh hùng liệt sĩ, hiểu sâu sắc hơn về Tổ quốc Việt Nam.