K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Câu chuyện xảy ra cách đây cũng đã nửa năm, nay mới có dịp kể lại. Chẳng là hồi em mới vào lớp 10, tụi em có tổ chức họp mặt và gặp lại mấy đứa bạn cũ học chung cấp 2 rồi bàn chuyện đi chơi, nhậu nhẹt tán dóc bla…bla. Sau một lúc tiệc tùng, vài đứa hơi có tí men bia trong người bắt đầu rủ rê nhau tìm “làn gió mới”. Có đứa rủ chơi mấy trò gọi hồn, cầu cơ..v.v.. nhưng chẳng mấy khả thi vì đã có lần thử hết nhưng chả thấy ma nào mà còn mém cháy nhà thằng Q. do mấy cây nhang tình cờ chạm vào can dầu nó để gần đó. (Em xin phép dấu tên toàn bộ mấy đứa bạn)
– Hay tụi mình vô trường cấp 2 kiếm ma đi, tao nghe kể hồi đó bãi đất trường mình là khu nghĩa địa, mấy ông bảo vệ cũng hay kể cho nhau nghe vụ nhìn thấy bóng trắng trong phòng Hội đồng vào buổi tối nữa đó – Thằng C. bỗng vỗ tay cái bốp.
– Nghe cũng hay, vậy triển luôn không? – thằng T. tán thành.
Nghe đến ma cỏ, tụi con trai nhốn nháo um sùm. Nào là “Đó giờ chưa thấy ma…”, “Anh đây đ*o ngán con ma nào…”, rồi kiểu như “Gặp ma anh bắt về nuôi..”…vân vân và mây mây.
– “Đm, lúc sáng thì đứa nào nói chả hay, thử tối đến coi tụi bây còn mạnh miệng được vậy không thì biết. Thử nhìn thấy con mụ Khẩu Liệt ngồi trên cành cây hát như tao xem có són mẹ ra quần không?” – Em thầm nhớ lại vụ lúc trước, vẫn hơi rùng mình. (Cái này các bác tìm trong Wall em sẽ thấy)
Thế là sau một hồi bàn tán um sùm, tụi em lựa ra được 10 mạng gan dạ nhất (à không, phải nói là “anh hùng” nhất), gồm 6 nam và 3 nữ để thực hiện “chuyến phiêu lưu này” , trong đó có em. Thực ra em cũng chẳng ham gì -_- nhưng thấy tụi nó không chút kinh nghiệm nào mà tự đi thế này cũng không ổn. Do nhiều lần gặp ma em thế nên cũng có ít kinh nghiệm, vì thế đi chung có chuyện gì còn biết cách giải quyết. Em dặn tụi nó chuẩn bị đủ các dụng cụ cần thiết như đèn pin, tỏi, muối trộn gạo nếp, cành dâu, dao…và vài thứ lặt vặt khác nữa sau đó giải tán, ai về nhà nấy hẹn mai gặp.
Đêm hôm sau, canh lúc cả nhà ngủ say, em rón rén mở cửa bên hông nhà và phóng đi cùng túi đồ đã chuẩn bị.
22h30, tại một góc khuất nơi cổng trường…
– Tụi bây chuẩn bị đầy đủ chưa? – Em hỏi
– Xong hết rồi – Cả đám bật đèn pin lên chiếu thẳng vào mặt em.
– Đcm! Tắt đi không mấy ông bảo vệ túm bây giờ!
Tụi nó tắt đèn, thằng H. rón rén đi về phía cổng, chỗ phòng bảo vệ. Nó ngó đầu nhìn vào, một lúc sau phất tay ra hiệu cho tụi em tiến vào. Mấy ông bảo vệ này đêm nào cũng nhậu nhẹt rồi nằm lăn ra ngủ không biết trời đất gì nữa, âu cũng là may mắn cho tụi em dễ dàng “đột nhập”. Một bóng đen lấp ló sau lưng bọn em…
Tại hành lang chính…
– Nghe rõ đây! Một lát nếu lỡ có gì xảy ra, hay nhìn thấy “nó” thì tuyệt đối không được la hét, phải bình tĩnh báo cho mọi người. Tuyệt đối không được la to, phải xem như không thấy nhớ chưa? Đặc biệt là tụi con gái. – Em nghiêm giọng cảnh báo, tụi nó thấy vậy cũng có vẻ sợ, vì bình thường không bao giờ thấy em nghiêm túc đến vậy :v
– Ok! Tụi tao nhớ rồi.
– Vậy thì yên tâm rồi, bắt đầu được rồi.
Sân trường hiện tại là một khung cảnh u ám đáng sợ, không như buổi sáng rộn rã thường ngày; chốc chốc lại có cơn gió nhẹ thổi qua làm cả đám sợ run cầm cập. Tụi em đi sát bên nhau, ngó qua từng phòng học. Bàn ghế sắp xếp ngay ngắn, rèm của lâu lâu lại bay lên làm tụi em sợ té đái.
Đi hết dãy tầng trệt vẫn chưa thấy có gì xảy ra, cả đám bắt đầu bước dần lên cầu thang, tiến lên tầng 2. Lần lượt bước đi, bọn em lảm nhẩm: 6A, 6B, 6C… cả đám đếm qua từng phòng học, ngó quanh. Tới gần phòng máy chiếu thì bỗng nhiên một nhỏ dừng lại, người nó như cứng đơ ra, miệng run cầm cập nói không ra lời. Em thấy động lạ liền chạy đến gần nó lay mạnh:
– Có chuyện gì vậy D.?
– Cái…cái…ở…ở…ở….trên nóc kìa! – Nó nói, giọng run run không thành câu.
Theo hướng tay nó chỉ, em nhìn lên trần nhà rồi cứng đơ người trong giây lát. Trên trần treo lủng lẳng một cái đầu người tóc tay rũ rượi đang quay tròn. Em nhanh chóng trấn tĩnh lại, ra hiệu cho tụi kia đứng lại.
– Đừng la lớn, nhìn kìa! – Em gằn giọng nói nhỏ, tay chỉ chỉ lên trên – phía cái đầu đang xoay. Cả bọn nhìn theo, vừa thấy cái đầu đang xoay tít thì mặt tái xanh, mấy đứa con gái chỉ chực hét thật to, vài đứa con trai phải nhanh chóng bịt mồm chúng nó lại.
– Đâu rồi? Đứa nào đòi bắt về nuôi thì làm lẹ đi! – Giọng em run run nói đùa.
– Đm! Nuôi cái con khỉ. Bây giờ lo chạy nhanh may ra còn sống mà về với gia đình. – Thằng H. mặt cắt không còn giọt máu, nói như muốn hét lên.
– Đúng đó, tìm cách trốn ra đi – Mấy đứa con gái cùng nói. Nhưng ngược lại, vài đứa trai thì lại thấy háo hức, đòi ở lại xem. “Đcm tụi bây, nay ăn trúng cái gì mà gan dữ vậy?”. Bỗng, cái đầu ngừng xoay, quay mặt về phía bọn em. Trời đất quỷ thần ơi, nó còn kinh khủng hơn cái bản mặt của con ma nữ năm xưa nữa. Hai hốc mắt đen sì, đôi mắt đã bị móc ra, một con mắt không biết rơi đâu mất, con mắt kia thì được mạch máu, dây thần kinh giữ lại treo lủng lẳng, dòi bọ cứ liên tục ào ra từ mắt, miệng của cái đầu. Nhìn kỹ, đây là cái đầu của nữ, con mắt trắng dã của ả liên tục lắc qua lắc lại. Mùi hôi tanh bốc ra nồng nặc, tụi em hai chân tê liệt, muốn nôn hết toàn bộ những thứ trong bụng ra ngoài. Trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất: “CHẠY”. Chẳng ai bảo ai, cả đám nhốn nháo lên chạy thục mạng.
– Bây giờ chia ra! Cứ hai đứa một đội, chui vào các lớp mà trốn. Nhớ rải muối gạo ở cửa lớp rồi đóng cửa lại. Chuyển hết điện thoại về chế độ im lặng, có gì liên lạc bằng tin nhắn. – Em vừa chạy vừa nói.
15 phút sau…
Em và thằng C. trốn dưới gầm bàn giáo viên lớp 7A (tầng 3). Cả hai run lẩy bẩy, nói không ra hơi.
– “Tất cả ổn chứ” – Em nhắn tin vào cho cả nhóm.
– “Chưa có gì xảy ra!”
– “Tụi tao không sao!”

Lần lượt 5 tin nhắn hiện lên, em đang thở phào nhẹ nhõm thì…
“Xoạch” (tiếng cửa mở) – “Không có…!” – Giọng nữ vang lên từ tầng dưới khiến em và thằng C. sởn hết cả da gà. Hai đứa trố mắt nhìn nhau, miệng đánh bò cạp liên hồi.
– “Bây nghe thấy gì không?” – Tin nhắn gửi từ nhóm thằng H. và con T.
– “Nghe rồi! Ráng trốn kỹ, giữ im lặng tuyệt đối!” – Em nhắn lại.
“Xoạch” – Không có…
“Xoạch” – Không có… …
– Ê C., nó sắp tới phòng tụi mình rồi. Ráng giữ im lặng, bình tĩnh nha! – Đ…được! Lúc đó, em chợt nhớ ra một điều cực kì nguy hiểm…
– “Tất cả chú ý! Vứt hết đống tỏi ra ngoài đi, chính mùi tỏi dẫn ả tới đó.” – Em vội mở điện thoại nhắn ngay cho các nhóm khác, đồng thời vứt ngay túi tỏi ra cửa sổ.
– “Chẳng phải tỏi để đuổi ma sao? Vứt đi thì chết à?”
– “Bây giờ không có thời gian, đợi thoát ra rồi tao giải thích sau!”
“Xoạch” – Không có…
– Nó đang tới kìa – Em cố gằn giọng để không nói lớn. Tay nắm chặt túi đồ, em và thằng C. run cầm cập chờ đợi… Một vật hình tròn bay lơ lửng ngoài hành lang, dừng lại ở cửa phòng bọn em đang trốn.
“Xoạch”…hai đứa em nín thở chờ đợi…
– Không có… Cả hai thở phào nhẹ nhõm, em ngó đầu ra cửa nhìn quanh…
– ‘Thấy rồi nhaaa’… Cái đầu xuất hiện ngay trước mặt bọn em, miệng mở to làm dòi bọ rơi vãi đầy ra…
Em sợ muốn xỉu tại chỗ, xém chút là ướt quần, tay em theo phản xạ cho vào túi, nắm lấy cái gương bát quái. Nhanh chóng rút ra chiếu thẳng vào cái đầu, nó như quả bóng tròn bắn thẳng ra phía cửa lớp trong khi em nhanh tay giấu đi cái gương. Thằng C. thấy cái đầu đột nhiên bắn ra thì bất ngờ lắm, nhưng may là nó không hỏi gì, cũng phải thôi vì hiện tại cái quan trọng nhất là mngj sống kia mà.
Đầu ả đập vào cửa rồi rơi xuống ngay đống muối gạo khi nãy tụi em rải. Hàng loạt tiếng nổ tí tách vang lên, đầu ả ta bốc khói xì xèo, ả hét lên đau đớn xen lẫn sự tức giận. Em quay sang nhìn thằng C. thì thấy nó đang bấm điện thoại, chắc là báo tin cho mấy nhóm khác. Tay em bắt đầu mò mẫm thử nhớ lại “Cửu tự ấn quyết”. Cái đầu đang lăn qua lăn lại trên nền đất, kèm theo là tiếng nổ của muối gạo khi chạm vào da thịt nó. Muối gạo dần hoá đen, khuôn mặt ả đầy vết thương, vẻ rất tức giận. Một lúc sau, khi muối gạo đã tiêu biến hết, ả ta lấy lại thăng bằng rồi bay thẳng hướng về phía em, miệng há rộng chực nuốt luôn em.
– Lâm – Binh – Đấu – Giả – Giai – Trận – Liệt – Tại – Tiền. – Em nhanh chóng bắt Cửu tự ấn quyết hướng về phía cái đầu đang bay đến.
Một tia sáng từ tay em bắn thẳng về phía ả, đẩy ả văng xa. Nhanh chóng em kéo thằng C. đứng dậy liều mạng phóng về phía cánh cửa. Đạp tung cánh cửa lớp, hai thằng nhanh chóng phóng ngay ra hàng lang thì gặp một ánh sáng đèn pin rọi từ chân cầu thang lên. Nghĩ rằng đó là một nhóm khác hoặc ông bảo vệ đi tuần, bọn em đẩy hết tốc lực phi về hướng ánh sáng. Phía dưới cầu thang là các nhóm khác đã tập trung từ bao giờ, cả đám đang nhốn nháo thì em chạy đến hét to:
– Chạy nhanh lên, nó đang đuổi theo!
Lập tức cả bọn lại chạy như điên hướng về phía cổng trường. Nhưng kỳ lạ, từ chỗ bọn em ra cổng tầm chỉ 2-3 trăm mét nhưng chạy mãi mà không ra được. Biết ngay chuyện gì đang xảy ra, em bảo bọn nó dừng lại rồi nói:
– Bây giờ có chạy cũng không ra được bên ngoài đâu, chỉ còn cách chờ trời sáng mà thôi. Bây giờ là mấy giờ rồi?
– 12 kém 15 rồi – Một đứa nói
– Vậy thì tìm chỗ an toàn mà trốn, đợi cho trời sáng mới thoát được.
12 giờ đúng, tại phòng thí nghiệm hoá sinh…
– Mấy đứa con trai, đứa nào còn zin cho tí “nước thánh” – Em hỏi.
3 phút sau, một chai đầy thứ nước bốc mùi amoniac nồng nặc được đưa đến tay em, còn phía đám con gái do mệt và sợ quá nên đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
– Hiện tại thì yên tâm được đôi chút – Em nói, đồng thời dùng “nước thánh” vẩy lên các ô cửa sổ, cửa chính, phần còn dư em để nguyên trong chai và giữ bên mình đề phòng bất trắc.
– Rồi! Bây giờ tranh thủ ngủ lấy sức đi! – Thằng T. vừa ngáp vừa nói. Cả bọn nằm xuống nền nhà, uể oải vươn vai ngáp ngắn ngáp dài rồi ngủ thiếp đi.
1h15 sáng…
Em giật mình tỉnh dậy vì đèn trong phòng thí nghiệm chớp tắt liên hồi, kèm theo đó là một giọng cười quái dị:
“É…hé…hé…hé…hé”
Bọn nó cũng giật mình tỉnh dậy, hoảng loạn nhìn quanh tìm nơi phát ra âm thanh quái dị đó. Đèn vẫn cứ chớp tắt liên hồi…”Phụt” ánh đèn tắt hẳn, toàn bộ hệ thống điện của trường bị mất, cả ngôi trường chìm trong bóng tối…Bọn con gái sợ hãi co rúm lại, người run cầm cập.
– Tất cả giữ bình tĩnh! Ngồi sát lại với nhau thành một hàng! Bật đèn pin lên! – Em hét.
– Đèn tao bật không lên!
– Tao cũng vậy!
Tất cả đèn pin đều trở nên vô dụng, cả bọn bắt đầu sợ hãi, hoảng loạn tột độ. Tiếng cười vẫn cứ vang lên…
– Tất cả ngồi yên đó để tao kiểm tra quân số, lỡ đứa nào bị ma giấu thì… – Em nói rồi đứng dậy, mò mẫm trong bóng tối đặt tay trên đầu từng đứa.
– Một, hai, ba,…mười đứa đủ! Được rồi, bây giờ đặt tay lên vai nhau nối thành hàng rồi ra khỏi phòng này đi, ở đây không an toàn nữa rồi!
Vậy là cả đám “rồng rắn lên mây” dắt nhau ra khỏi phòng thí nghiệm. Em là đứa bị tụi nó đưa lên đứng đầu hàng -_-
5 phút sau…
– Ê K. sao nãy giờ đi loanh quanh hoài mà chưa ra khỏi vậy? Hay bị ma dắt rồi…mày…mày thử kiểm tra lại quân số coi, tao sợ có đứa bị dắt đi rồi đó! – Là giọng thằng H. từ phía sau vọng lên.
– Ừ! Vậy tụi bây ngồi xuống đi để tao đếm lại! Một, hai, ba,…đủ mười! Đi tiếp đi – Em lại sờ đầu từng đứa và đếm, xong xuôi quay lên đầu đi tiếp.
– Khoan đã! Mày tự đếm mày chưa? – Giọng nhỏ N. run run hỏi.
– Chưa! Sao? – Chợt em nhận ra sự kỳ lạ và…
– Đcm! Ngồi xuống hết nhanh lên, trong hàng dư một đứa! – Giọng em hét toáng lên trong đêm.
Sực nhớ lại cái hộp quẹt trong túi, em nhanh chóng lôi ra, bật bật mấy cái thì…Trời đất ơi! Một bàn tay…không đúng, là một khúc xương tay trắng xóa đang đặt trên vai em. Mặt em lúc này tím tái, tay run run làm rơi cái hộp quẹt xuống đất, tất cả lại tối đen. Em hoảng quá, mò mẫm dưới đất tìm lại và bật lên, em quay từ từ ra sau và bắt gặp một cái đầu lâu đang nhìn chằm chằm.
– Hé…hé…hé…hé… – Cái đầu lâu há miệng cười lớn.
Em hoảng quá ném ngay cái hộp quẹt vào miệng nó, lại là bóng tối. Chợt đèn trong phòng lại chớp tắt liên hồi, cả bọn co rúm vào ôm chặt lấy nhau.
– Nhìn trên kia kìa! – Một đứa nói.
Bọn em cùng lúc nhìn lên phía cánh quạt thì xém chút ướt quần khi thấy nguyên một bộ xương ngồi vắt vẻo trên đó, thêm nửa thân người đoán là của con ma nữ kia và cái đầu đang bay lơ lửng. Ánh đèn cứ chớp tắt làm bọn em thêm sợ, tim cứ chực bay ra ngoài. Em mò xuống mở nắp chai “nước thánh” kia ra, đứng dậy tạt thẳng lên hướng cánh quạt. Hai con ma dính nước tiểu, bốc khói gào thét đau đớn. Nhân cơ hội đó bọn em nhanh chóng mở đường máu xông thẳng ra ngoài do lúc này nhờ ánh đèn chớp tắt nên cửa ra đã hiện rõ để bọn em nhận biết và phóng ra ngay. Khi tay em vừa chạm vào nắm đấm cửa thì đèn phụt tắt, cả bọn lúc này hét lên hoảng loạn. Kéo mãi không được, em và mấy thằng con trai dùng sức phá cửa ra. “RẦM!” tiếng cửa bung ra, cả đám phóng như bay ra ngoài màn đen tăm tối.
– Bác bảo vệ! Bác bảo vệ! “RẦM RẦM!” – Cả lũ nhốn nháo đập cửa phòng bảo vệ.
– Có chuyện gì? Mà sao tụi bây ở trong trường khuya vậy? – Ông bảo vệ ngáp ngắn ngáp dài ra mở cửa.
– Có…có…có ma trong phòng thí nghiệm! Một bộ xương và con ma nữ không đầu đó bác…
– Ma hả? Có phải như vầy không? – Ổng nói, đồng thời khuôn mặt dần dần biến đổi; lưỡi thè dài ra, hai mắt từ từ chảy xuống treo lòng thòng, miệng ngoác to xẻ dài tới mang tai, dòi bọ bò ra từ 7 cái lỗ trên mặt.
– A…A…A…A…A…A – Cả bọn hét lên, vài đứa con gái ngất xỉu.
“Xoẹt!” Đầu lão rơi xuống, một thanh niên áo đen xuất hiện, trên tay là một thanh kiếm gỗ đào. Người thanh niên cười, nụ cười nửa miệng quen thuộc… “Là anh Y. được cứu rồi!” – Lòng em mừng rỡ khi nhận ra anh ấy.
– Tụi bây gan lắm, dám vào trường kiếm ma nữa ha! Không nhờ thằng K. báo trước để đêm nay anh đi theo thì chắc mấy bây không được thấy mặt trời nữa rồi. Bây giờ mấy đứa đi về đi, mấy con ma trong đó để anh lo. Còn ông bảo vệ thật thì đang nằm ngủ ở nhà rồi, say xỉn hết mức!
– Dạ! – Cả đám cùng đồng thanh, nói chứ bây giờ ảnh có cho tiền cũng méo dám ở lại nữa là…
Cả thảy 10 đứa dẫn nhau đi về phía cổng trường – lối thoát ngăn cách hai thế giới. Quay lưng lại nhìn, bên trong là một bầu không khí u ám, khác hẳn với ngoài này. Trong bóng đêm, một thanh niên vác kiếm tự tin tiến vào…

0
Hôm nay rãnh rỗi, em sẽ kể vài chuyện từng trải qua hoặc ít nhất là có mặt lúc nó xảy ra. Không biết bạn nào còn nhớ 2 câu chuyện lúc trước mình đăng không, vì những câu chuyện hôm nay sẽ xoay quanh ngôi nhà mình đã kể…Chuyện 1: Những âm thanh kỳ lạKể sơ qua ngôi nhà cho các bạn chưa đọc hoặc đã đọc nhưng quên rồi biết. Nhà đó là nhà tường xây kiểu chữ L, của dì hay cô gì đó...
Đọc tiếp

Hôm nay rãnh rỗi, em sẽ kể vài chuyện từng trải qua hoặc ít nhất là có mặt lúc nó xảy ra. Không biết bạn nào còn nhớ 2 câu chuyện lúc trước mình đăng không, vì những câu chuyện hôm nay sẽ xoay quanh ngôi nhà mình đã kể…

Chuyện 1: Những âm thanh kỳ lạ

Kể sơ qua ngôi nhà cho các bạn chưa đọc hoặc đã đọc nhưng quên rồi biết. Nhà đó là nhà tường xây kiểu chữ L, của dì hay cô gì đó của thằng em trong nhóm…cô đó không ở nữa nên bỏ không…thằng em mình mới xin rồi vô ở. Nhà trước có bàn thờ tổ tiên, bàn thờ của đạo Cao Đài, ông Địa…nói chung đầy đủ…chỉ có cái không có người thờ cúng nhang khói thường xuyên nên hơi ghê. Tiếp theo là 2 phòng ngủ, 1 phòng đã khóa từ lâu, phòng tiếp là của em mình ngủ, đối diện phòng nó là bộ salon, xuống nữa là toilet và bếp.

Hồi đó em và tụi bạn cứ rãnh giờ nào là kéo nhau qua đó chơi. Thời gian đầu không sao, nhưng từ hồi chơi ngu trong chuyện trước em đã kể thì mọi thứ bắt đầu thay đổi. Có lần cả nhóm mở nhạc bằng điện thoại để tập nhảy, nhạc vừa hết thì nghe có ai đó nói chuyện…nói câu gì đó mà không nghe ra chữ nào. Hỏi ra thì thằng nào cũng nghe, mà mở lại bài nhạc lúc nãy thì không có âm thanh đó. Rồi một lần khác…cả bọn tập nhảy xong rồi…đứa ngồi ghế đá, đứa ngồi dưới sàn nghỉ mệt nói dốc tí rồi về. Đang nói chuyện tự nhiên cả bọn im lặng chẳng biết vì sao…rồi nghe cái “đùng” như ai đó đấm mạnh vào tường sau ghế đá. Ai cũng nghe thấy…ngồi phục dựng hiện trường 1 hồi cũng không biết tiếng đó từ đâu ra nên thôi, ai về nhà nấy. Tụi em còn thường xuyên nghe cửa sổ phát ra tiếng “cộc” như có ai gõ vào…mà tìm không ra nguyên do.

Một lần khác…cả bọn 4 thằng tính luôn cả em, đang nằm dưới sàn kế bộ salon cho mát thì nghe tiếng “bịch” từ nhà trước. Ngó lên thì thấy trái xoài xanh lăn lông lốc dưới sàn, thằng em mới lên đặt lại lên bàn thờ ông Địa (bàn thờ để dưới sàn nhé). Nói chưa hết câu thì trái xoài rớt xuống lần 2…lại quay lại đặt lên. Thằng em lần này nói vui với tụi em “lần này rớt nữa là gọt ăn luôn”. Ai ngờ rớt thiệt…thế là 4 thằng có xoài chua chấm muối ớt…( Trước khi lấy ăn thằng em mình có khấn xin đàng hoàng).

Chuyện 2: Thằng bé ( xảy ra trước lúc chơi ngu)

Hôm đó là sáng chủ nhật…em đang nằm nhà định nướng tới trưa thì nhận được điện của thằng bạn bảo em qua nhà đó gắp. Qua tới thì mới 9h…thấy nó ngồi ở trước sân vẻ mặt thất thần…em mới hỏi han sự tình thì nó kể. ” Nãy tao đang nằm trong phòng nghe nhạc, nhà còn có mình tao, thằng Hiếu đi mua nước đá. Thì tao nhìn ra cửa phòng thì thấy có thằng nhỏ chừng 7 8 tuổi, mặc bộ áo dài cúng, đứng bên cái võng ngoài hành lang, tao sợ quá chạy ra đây ngồi đt cho mày.” Thằng em về tới mói hỏi nó trong nhà có ai như vậy không thì nó bảo không có. Thế là 3 thằng teo nhách…Giải thích sơ về lúc thằng bạn kể…Cửa phòng là cửa sắt, nữa trên là kính mờ, nữa dưới là sắt được sơn bóng nên có thể thấy phản chiếu như gương vậy. Lúc thằng bạn nằm trong phòng là nằm sấp, mắt hướng ra cửa nên có thể thấy phản chiếu của cái võng đặt ngoài hành lang. Những gì thằng bạn em thấy là do hình ảnh phản chiếu lại. Em có vào test thử nhưg chẳng thấy gì khác ngoài cài võng cả.

Chuyện 3: Người lạ ( xảy ra sau khi ngu)

Lúc đó tụi em không còn thân với thằng chủ nhà nữa. Nhưng thấy nó ở nhà 1 mình cũng tội nên tối đó dù mưa lất phất, em cũng chở thằng bạn qua đó chơi. Chỉ có em với thằng chủ nhà ngồi nói chuyện…còn thằng bạn em ngồi nghe. Lúc đó tụi em ngồi trên bộ salon, em với thằng bạn ngồi đối diện phòng ngủ, thằng chủ thì ngồi xoay lưng với phòng ngủ. Đang nói chuyện thì em quay qua thằng bạn ngồi kế bên…thấy nó ngồi im re không chớp mắt nhìn vô hướng phòng ngủ. Em mới hỏi “Nhìn gì nhìn dữ vậy pa” nó không trả lời, dường như là không nghe em hỏi. Em mới nhìn theo mắt nó nhìn vô phòng mà không thấy gì lạ. Kêu lần 2 thì nó mới giật mình. Em hỏi nó nhìn gì vậy, nó trả lời” thôi về mày ơi, chán quá, về tao nói mày nghe cái này.” Lúc em chở nó về nó mới kể “Nãy tao đang ngồi thì tự nhiên thấy trên lỗ thông gió của phòng ngủ có cái đầu, tóc dài, mặt mài xanh xao đang nhìn tao, tao chớp mắt 1 cái thì mất tiêu. Xong tao lại thấy người đó…lần này là nguyên người mặt bộ đồ trắng lướt từ nhà trên xuống nhà bếp”. Lúc này em viết mà cứ nổi da gà :>

Chuyện 4 : Mơ

Hồi đó thằng bạn em ở chuyện 3 có quen nhỏ gệ, nhỏ này là bạn học cũ của thằng chủ nhà…thua tụi em 1 tuổi. Hôm đấy nhỏ này buồn chuyện gia đình nên đi bụi…qua nhà thằng em mình ngủ nhờ. Ở từ sáng tới trưa thì nghe thằng em đt nói nhỏ này khóc dữ quá…Em mới chở thằng bạn qua xem sao. Nhỏ này mới khóc lóc kể là…”Nhà này thấy ghê quá anh ơi…có ai đứng ngoài cửa sổ nhìn em hoài à. Nãy em ngủ trưa em nằm mơ thấy đang ở giữa nhà…trước mặt là bàn thờ…xong em lại thấy 3 người…1 ông già ở trần mặc quần xà lỏn, 1 phụ nữ tóc xõa dài, 1 đứa nhỏ khoảng 7 8 tuổi…tất cả đều nhìn em đăm đăm”. Nghe kể vậy, thằng em chủ nhà phán 1 câu xanh rờn” Đm, đứa nào dám hù bạn đâu, ra đây tui chém chết mịa”. Em với thằng bạn chưỡi nó nói điên. Xong lấy xe chở nhỏ này về. Nói thật lúc em nghe nhỏ kể về giấc mơ thì em cũng hơi xanh. Vì tất cả những chuyện tâm linh tụi em gặp đều không kể nhỏ này nghe mà nó lại kể ra trúng phóc những người mà tụi em từng gặp tại nhà này. Thêm cái nữa là nhỏ này rất yếu vía…hay thấy ma dù là ban ngày.

Hết rồi! Có dịp mình sẽ viết tiếp những câu chuyện được nghe kể lại cho các bạn đọc…Cảm ơn m.n.

0
Chào mọi người, hai bài trước tui đã đọc tất cả các comment để lại của các bạn, tui thật lòng cảm ơn rất nhiều, và các bạn đã cho tui thêm động lực để kể tiếp những câu truyện mà tui trải qua / được kể lại. Trước khi vào truyện tui xin phép có đôi lời:1. Sau này lớn lên, tui không còn nghe hay thấy người âm nói chuyện nhiều như lúc nhỏ. Tui không biết diễn tả như thế nào,...
Đọc tiếp

Chào mọi người, hai bài trước tui đã đọc tất cả các comment để lại của các bạn, tui thật lòng cảm ơn rất nhiều, và các bạn đã cho tui thêm động lực để kể tiếp những câu truyện mà tui trải qua / được kể lại. Trước khi vào truyện tui xin phép có đôi lời:
1. Sau này lớn lên, tui không còn nghe hay thấy người âm nói chuyện nhiều như lúc nhỏ. Tui không biết diễn tả như thế nào, nhưng tả chính xác nhất là việc đó không phụ thuộc vào tui. Nghĩa là, nếu người ta cho mình nghe mình mới nghe, cho thấy mới thấy hoặc gọi là “hợp mạng” mới được cho nghe cho thấy cũng đúng. Vậy nên dù tui muốn và rất muốn giúp đỡ mọi người trong việc tìm lại cốt hay gặp ng thân, cũng đành lực bất tòng tâm. Tui thử một số lần rồi, cố gắng mấy cũng không nghe được. Sau có nhà sư đã nói với tui: ” Khả năng đó là “duyên”, không phải mình muốn giúp là được”. Tui lại không biết gì về âm dương số mệnh nên đành xin lỗi yêu cầu giúp đỡ của một số bạn. Rất xin lỗi và cầu mong các bạn sẽ sớm được hoàn thành tâm nguyện.
2. Lời hay nói : Nếu tui viết không hay chỗ nào, rất mong được nghe ý kiến để những bài sau tui có thể diễn tả tốt hơn cho mọi người dễ hình dung về các câu chuyện của mình. Đây là chuyện có thật xảy ra trong đời tui hoặc nghe người nhà, người quen kể lại, không phải tự sáng tác. Tui post lên đây để tâm sự và chia sẻ với mọi người những cái kì lạ, bí ẩn quanh cuộc sống mình mà không giải thích được. Nếu bạn tìm truyện ma đáng sợ, kinh dị thì xin lỗi vì mình không đáp ứng được ạ. Cảm ơn tất cả mọi người.

TRUYỆN 5: CHƠI TRỐN TÌM (chơi năm mười)

Sơ lược khu nhà tui, hơn 20 năm về trước, khu quận 9 khi đó vẫn còn đường đất đỏ, hoang sơ. Lũ trẻ hay tắm suối ở chỗ bây giờ là khu công nghệ cao, và rủ nhau đi coi cầu cơ hay vớt xác ở cầu Năm Lý. Nếu ai ở quận 9 khi đó đều biết khu đường Man Thiện, Lã Xuân Oai (tên bây giờ) trước kia chủ yếu hai bên toàn là nghĩa địa, mồ mả, cây cối nhiều – nhà dân ít.

📷

Nơi xảy ra chuyện là nhà anh họ, lớn hơn tui 1 tuổi – tên gọi là anh Mỹ. Nhà anh bây giờ là khu đường Man Thiện, chỗ khu nghĩa địa nằm đằng sau mấy con hẻm ở đối diện chung cư C6. Về cái nghĩa địa này, nó đã ở đó rất lâu rất lâu trước khi tui chuyển về nữa. Những ngôi mộ ở đó mới có cũ có. Mà những mộ cũ toàn mộ lâu đời rồi, có những mộ còn ngang tuổi với mộ đá ong “khu nghĩa địa cổ” bên Thủ Đức nữa. Và còn có những bụi tre lớn mọc dọc theo đường vào nghĩa địa (hồi nhỏ ba hay xuống đào mụt măng về cho mẹ nấu canh, tre mọc giữa đường không phải của ai nên ai lấy thì lấy). Ngày nhỏ ông bà hay dặn lũ trẻ trong xóm, chỗ đó toàn ông lớn bà lớn nằm nên họ khó tính, đi học về ngang qua thì không được chạy rầm rầm giỡn hớt cười đùa lớn tiếng, cứ đi qua nhanh thật nhanh thôi.

Năm đó, tui đã vào cấp 2. Như bao đứa trẻ khác, lũ trẻ xóm tui thường hay tụ họp đi chơi mỗi cuối tuần được nghỉ học. Tụi tui hay đi bộ xuống nhà anh Mỹ chơi vì nhà anh có vườn rộng, cây cối tỏa bóng mát mẻ và có ghế đá ngồi chơi nữa chứ. Tui vẫn nhớ hôm đó là thứ 7, theo thường lệ cả đám trai có gái có 5 đứa lại dắt nhau xuống nhà anh chơi từ sáng đến chiều về. Có thêm anh Mỹ và 1 thằng nhóc trong xóm là cả bầy được 7 đứa. Sau khi ăn trưa no nê chán chê ngồi tám nhảm đến tầm hơn 1 giờ thì cả bọn chán quá, mới rủ nhau đi lấy ít bánh kẹo, nhang và lon sữa ra chơi “ma lon” (hậu quả sau đó là mắt cá chân đứa nào cũng bầm đen thui). Dù nhà anh rất gần nghĩa địa nhưng cả đám vẫn sợ, chỉ dám chơi trước cổng nhà chứ ko dám ra nghĩa địa. Chơi chán chê từ “ma lon” rồi qua “ma gió” (hay còn gọi là trò khiêng ma, vì mỗi lần khiêng lên được là gió nổi lên ào ào) nhưng cả đám vẫn còn xung lắm. Thế là bày nhau chơi năm mười (trốn tìm), và đó là quyết định mà mãi sau anh Mỹ vẫn hay nói : CHƠI NGU NHẤT ĐỜI TAO.

Sỡ dĩ tại sao anh nói vậy, vì anh là người đầu têu trong việc ra chơi gần chỗ nghĩa địa. Mọi hôm chúng mình vẫn chơi năm mười ở khu vườn nhà anh, nhưng hôm nay nổi hứng anh bảo cả bọn ra đường lớn ngay gần nghĩa địa chơi, cổng nhà anh sẽ là đích đến. Tui nhớ đứa nào đấy trong bọn kêu lên coi chừng ma giấu đó, anh Mỹ rất hùng hồn : “Bọn mình chơi chục lần rồi đấy thôi, có đứa nào bị gì đâu. Giờ này 3 giờ mấy gần chiều rồi, khi nào chơi 12h trưa mới sợ”. Lời anh như thúc đẩy tinh thần cả đám, thế là vẫn chơi. Đứa làm “Cái” bắt đầu đếm “1, 2, 3, 4, 5… 50! Tao đến đây”.
Khi cả bọn nghe “Cái” bắt đầu đếm là túa ra chạy ào ào như ong vỡ tổ. Đứa thì chui vô kho củi nhà hàng xóm, đứa leo lên cây, đứa nấp sau mấy cái lu nước, đứa lại nấp sau xe máy người lớn dựng ở ngoài sân…hồi hộp chờ đợi! Tiếng hô hào chạy đến đích, tiếng la hét khi bị “cái” bắt, tiếng cười của đám nhỏ vang khắp khu xóm.

Chơi đến lượt thứ 3, khi mà cả đám đều đã về đến đích, cả bọn đợi hoài đợi hoài không thấy thằng A. đâu hết. Túa nhau ra đi tìm khắp xóm vẫn không thấy nó đâu cả. Cả đám kéo nhau về sân nhà anh Mỹ ngồi chờ đợi, những mong thằng A. thấy lâu không ai tìm được sẽ chạy về đích. Có đứa bảo hay là nó chạy về nhà rồi, anh Mỹ bèn lấy điện thoại bàn gọi về nhà nó nhưng không ai bắt máy. Lại chờ đợi, lúc này cả bọn bắt đầu lo lắng nhen nhóm sợ hãi:
“Hay là nó bị ma giấu ?”
“Bậy, đừng nói xui. Chắc nó đang chơi mắc tè hay ị nên kiếm chỗ đi thì sao”
“Sao nó không chạy về nhà anh Mỹ đi ?”
“Cổng nhà là đích, nó sợ về bị bắt sao.”
“Nhưng em vẫn nghi quá, có khi nó bị giấu đó.”
“Tụi bây đừng có tự hù nữa, chờ chút nó cũng về à.”
… Lại chờ đợi đến gần 18h, trời chiều dần sụp tối vẫn không thấy thằng A đâu. Lúc này nhà thằng A có gọi lại hỏi sao giờ chưa thấy về, thì cả đám mới sợ hãi cực độ. Anh Mỹ trả lời điện thoại là lát tụi nó về liền. Miệng nói vậy chứ anh bắt đầu run, anh kêu “Đợi cha ta làm về đi rồi mình kể cho người lớn”. Cả đám lấm lét, cúi gằm mặt chẳng đứa nào buồn lên tiếng nữa. Phần vì lo lắng không biết thằng A giờ ở đâu, phần vì sợ rủi có chuyện gì người lớn lôi cả đám ra đánh đòn. Mà điều đáng sợ nhất, cái điều đang len lỏi trong đầu óc đám nhỏ mà không đứa nào dám thốt ra, điều ghê hơn cả việc bị ăn đòn, đó là : THẰNG A BỊ MA GIẤU !

Sau ít phút là cha anh Mỹ về. Dắt xe vào sân, thấy cả bọn ngồi 1 bầy ở ghế đá bác nhăn mặt khó hiểu:
“Ủa, nay bây chơi trễ dữ, giờ chưa về tắm rửa ăn cơm. Con Mén nhỏ muốn má mày qua lôi đầu về như bữa ko ?”
“Cha ơi, thằng A nó bị lạc mất tiêu rồi – anh Mỹ nói.”
Nghe tới đây, nhìn thêm gương mặt đứa thì hoảng hốt đứa thì ủ rũ của xấp nhỏ, bác đi nhanh lại chỗ ghế đá giọng bất an: “Đâu, bây kể cha nghe coi”
Anh Mỹ lớn nhất nên lên tiếng kể lại, những đứa khác thỉnh thoảng thêm vô thông tin mà tụi nó biết. Có đứa bảo: “Lúc con trốn sau xe máy, con thấy nó chạy về hướng nghĩa địa”. Nghe xong hết, bác trấn an cả đám “Chắc nó bỏ đi đâu chơi thôi, để bác gọi người nhà qua đón tụi bây về rồi người lớn đi tìm nó”. Sau đó, bác vào nhà nói với bác gái rồi lấy điện thoại gọi người nhà từng đứa qua. Có cả người nhà thằng A. Khi những đứa kia về hết, chỉ còn lại người nhà thằng A, ba mẹ tui thì người lớn bắt đầu bàn bạc với nhau. Sở dĩ tui được ở lại vì tui là em họ thằng Mỹ mà, người trong nhà. Lúc này anh Mỹ mới kể lại 1 lần nữa cho mọi người nghe. Nhà thằng A gọi về nhà lần nữa thì người ở nhà vẫn nói không thấy nó về. Chạy hết xóm hỏi cũng không có ai thấy nó ghé chơi nhà nào hết. Nghĩa địa cũng không có. Má thằng A lúc này đã bắt đầu rưng rưng nước mắt và ba nó thì ngày càng đăm chiêu căng thẳng.
“Hay mình báo công an đi anh, nhờ họ tìm.”
“Nó mới lạc có mấy tiếng, sợ công an chưa xử đâu.”
“Có khi nào nó đi bơi bên suối không anh ?”
“Nó chơi với đám này, không có tụi này mình nó sao dám đi ra ngoài đó bơi.”
“Tui tính vầy, anh T (ba tui) qua tìm ông Hai với mấy thằng con ổng nhờ ra suối kiếm giùm, sẵn tạt ngang báo CA phường giùm tui nhờ họ thử tìm xa hơn. Tui với ba mẹ thằng A chạy vô xóm với ra nghĩa địa tìm lần nữa. Còn mẹ con Mén về xóm bà mượn giùm con chó mực của ông Tư qua nha, sẵn mua giùm ít trái cây, tiền giấy.”
Nói xong mạnh ai nấy chạy đi làm việc của mình theo lời cha anh Mỹ dặn. Tui với mẹ về nhà tui lấy giỏ đi chợ rồi qua mượn con chó mực của ông Tư, bỏ vào giỏ và ôm qua nhà anh Mỹ. Tả sơ về con chó này : nó là chó cỏ, đen thui thùi lui từ đầu tới chân, mắt nó cũng đen nốt. Mọi người nói nó khôn nhất xóm, ít khi sủa bậy như những con khác trong xóm. Nếu ban đêm nó sủa, thì con nít không được ra đường.

Qua nhà anh Mỹ, đợi mọi người tới đông đủ. Bên nhóm cha anh Mỹ không có thông tin gì. Bên nhóm ba tui ra suối tìm, cũng không thấy đồ đạc hay dấu vết gì của thằng A ngoài đó. Nhóm người lúc này đã có thêm vợ chồng ông Hai và hai anh con chừng hai mấy tuổi. Lúc này cha anh Mỹ hỏi ông Hai :
“Chú Hai nhớ hồi con mười mấy tuổi có vụ thằng N xóm mình bị giấu không?”
“Ờ, nãy nghe kể tao cũng nghi là bị giống vậy. Đám con nít ranh, kêu không được ra đó chơi mà lỳ như trâu như bò” – ông Hai đáp mà không quên lườm cho tui với anh Mỹ một phát.
“Chú Hai ở đây lớn nhất, có ông bà con với ba mẹ chú, ông bà chú nằm đó, nhờ chú ra thắp giúp con nén nhang xin giúp tìm thấy thằng nhỏ. Nếu nó lỡ quấy phá chọc giận tới ai ngoài đó thì xin tha lỗi cho nó còn nhỏ dại. Còn con, dắt con chó mực đi tìm chỗ bụi tre. Nãy con tìm giáp vòng không thấy nhưng con nghi là chỗ bụi tre.”
“Ừ, đi bây. Đưa nhang đèn, trái cây đây, tao ra tao xin cho. Ba mẹ thằng A ra khấn chung với tao, nhớ nói : chúng con xin các cụ, các ông bà, các anh chị em chiến sĩ khuất mặt khuất mày về đây nhận giúp lòng thành của chúng con mà cho vợ chồng con xin cho thằng nhỏ về. Nó còn nhỏ dại, có mạo phạm gì xin tha thứ cho nó”

Lúc này trời đã tối, bầu trời quang đãng, từng cơn gió thổi qua rặng tre nghe xào xạc. Những ngọn tre đong đưa trong gió, hắt bóng xuống mặt đường. Bóng của rặng tre như muốn bao trùm luôn nhóm người đang soi đèn đi về hướng nghĩa địa. Khi đó chưa có đèn đường, chỉ có ánh đèn từ các nhà gần đó hắt bóng qua. Tui và anh Mỹ đi nép sát vào mẹ mình không dám buông tay. 2 ông bố thì soi đèn và dắt con chó mực bắt đầu rảo tìm từ rặng tre đầu tiên tính từ ngoài đường lớn vào. Ông Hai bày đồ ra trước khu nghĩa địa, quỳ cùng ba mẹ thằng A và bắt đầu khấn vái. Khi ông Hai cắm nhang vào bát, bó nhang bỗng cháy phựt lên làm tui và anh Mỹ muốn rớt tim ra ngoài. Đốt nhang đèn và tiền xong ông Hai và ba thằng A đã đứng dậy, chỉ có mẹ thằng A vẫn quỳ đó liên tục khấn và xin lỗi giùm nó. Bác thành tâm lắm – nhìn rất tội nghiệp, đúng là con dại cái mang, khổ thân bác gái.

Khi đến chỗ bụi tre gần sát trong cùng của nghĩa địa, bổng con chó mực sủa lên dữ dội. Nó chạy tới ngửi ngửi và sủa liên hồi. Mọi người chạy quýnh quáng lại đó, rọi đèn vào trong. Lúc này cha anh Mỹ la lên “Thấy nó rồi, thấy thằng A rồi”. Tui quên mất sợ cũng chạy lên chỗ bụi tre đó, và hình ảnh thằng A lúc đó không thể nào tui quên được. Thằng A đang ngồi bó gối trong bụi tre, đầu tóc nó thì đầy lá tre, mặt thì lấm lem đất cát. Nó mếu máo ú ớ ú ớ không nghe được nói gì, nước mắt nước mũi tèm lem. Không biết làm sao nó vô đó được, chứ lúc mang nó ra cực ghê nơi. Hai anh con ông Hai phải cưa ít cây tre bên ngoài mới lôi được nó ra. Đem nó ra, miệng mồm nó toàn là đất và lá tre không. Ba nó phải móc hết ra và móc họng cho nó ói thêm ra một bãi như bùn nhão.
Về nhà anh Mỹ rồi nó mới kể lại mà mặt vẫn chưa hết bàng hoàng :
“Con đang đi tìm chỗ trốn, có một cô đứng trong đó kêu vô đây trốn nè, con thấy bụi tre có chỗ ở giữa lớn lắm nên con chui vô ngồi kế bên cô đó. Cô đó còn cho con bánh kẹo để ăn nữa. Sau con không đứng dậy đi ra được, mà cô đó cũng biến đâu mất. Con cứ ngồi đó quài không đi được, con nghe tiếng mọi người kêu con mà mắt con tối tui, con cũng không la lên được, con chỉ biết khóc thôi”.

Sau bữa đó, ba mẹ thằng A đem nó về nhà, nó còn bị sốt mấy ngày phải nghỉ học. Tui và anh Mỹ thì bị lôi về ăn đòn nhừ tử cái tội chơi ngu và bị quỳ gối cả buổi. Đám nhỏ trong xóm sợ quá chừng không dám sang nhà anh Mỹ chơi gần mấy tháng. Nhưng rồi đâu lại vào đó, chỉ có điều cả đám không dám chơi năm mười vào buổi trưa nữa, thay vào đó là tạt hình, tạt lon. Khu nghĩa địa đó vẫn còn cho đến giờ, mấy bụi tre thì bị chặt hết để mở đường. Tuy lớn rồi nhưng mỗi lần sang nhà anh Mỹ chơi, đi ngang nghĩa địa tui vẫn chạy xe qua thật nhanh, không dám nhìn lại. Hết.

Bầu Bí.

P/s: Nếu bạn nào muốn xem chơi ma lon hay ma gió như nào để lại lời nhắn cho mình nhé, bữa sau mình viết một bài bày cho cách chơi. Còn lên hay không thì hên xui =)) Lúc bé tụi mình chơi thì lúc được lúc không ah, nhưng mà vẫn rất thích và chơi hoài không chán.

0
Ngôi nhà và cái Miếu hoang…..Con đường tắt từ ấp tôi đến ấp hai có một ngôi nhà tường được xây khang trang lắm, nguyên một đoạn đường mà chỉ có một ngôi nhà to đùng sơn màu trắng toát. Không ai trong xóm tôi dù có đất trong khu đó nhưng chẳng ai dám xây nhà , vì họ sợ…. ma…. Nghe mấy ông, bà lớn tuổi kể lại thì trong chỗ đất ấy lúc mà chưa làm cái đường tắt đó thì có...
Đọc tiếp

Ngôi nhà và cái Miếu hoang…..
Con đường tắt từ ấp tôi đến ấp hai có một ngôi nhà tường được xây khang trang lắm, nguyên một đoạn đường mà chỉ có một ngôi nhà to đùng sơn màu trắng toát. Không ai trong xóm tôi dù có đất trong khu đó nhưng chẳng ai dám xây nhà , vì họ sợ…. ma…. Nghe mấy ông, bà lớn tuổi kể lại thì trong chỗ đất ấy lúc mà chưa làm cái đường tắt đó thì có một ngôi miếu, ngôi miếu đó được cho là để thờ cô hồn….Chuyện kể là lúc vừa hoà bình xong (1975) có đám con nít khoảng ba, bốn đứa gì đó tầm 12-13 tuổi đi vào trong đó câu cá, rồi có đứa nhặt được mấy quả bom bi dưới đìa, nó đem lên tưởng là đồ chơi nên lấy cây gõ , ai ngờ bom phát nổ, cả đám chết mà máu thịt tung tóe….. Bẵng đi một thời gian, bà Chín (là cựu du kích xã ) có miếng đất trồng cam trong đó, tới lúc thu hoạch nên bà kêu người vào hái. Đến giữa trưa thì mấy người đó đi về nhà nghỉ trưa, có đem cơm theo ăn nên bà Chín ở lại sẵn giữ mấy cần xé cam luôn…. Ăn xong bà nằm nghỉ , gió thổi hiu hiu, cây che bóng mát, bà đang nằm thì bỗng nghe thấy tiếng động phát ra gần đó …Cho là mấy cái cây bị gió thổi phát ra tiếng động nên bà không thèm để ý… Nhưng… Tiếng động đó ngày một lớn hơn như thu hút sự chú ý của bà… Nghe kỹ hơn thì đó là tiếng “lộp …Bộp… Lộp… Bộp…” Như có ai gõ vào thân cây.Bà ngồi dậy rồi nhìn xung quanh, dường như đã phát hiện tiếng động từ đâu đến nên bà đi về hướng cái đìa, bà thấy có mấy đứa nhỏ đang cầm cây gõ gõ xuống vật gì đó tạo nên tiếng kêu mà bà nghe thấy.Tưởng tụi nhóc hay phá làng phá xóm nên Bà lên tiếng “tụi nào đó bây?” Thì cả đám bỏ chạy để lại cái “vật” nằm trên đất… Mắt yếu vì có lần bị miểng của lựu đạn văng vào nên nhìn không rõ, Bà mới đi lại gần để xem cái “vật ” kia là gì…Tự nhiên có đám mây che mặt trời lại, lúc này âm u như muốn chuyển mưa vậy, ở trong vườn cây cối um tùm còn âm u dữ hơn. Nhìn xuống cái vật đó, bà Chín bỗng tái mặt lại, vì cái thứ trên nền đất rõ ràng là một cái đầu con nít…. Một bên mặt thì cháy nám đen, bên còn lại thì da thịt rách bươm, con mắt lòi cả ra ngoài…. Bỗng nhớ lại cái vụ nổ bom bi năm xưa, bà Chín biết ngay mà mình đang bị nhát, vì dù là ban ngày nhưng ngay giữa trưa, trúng giờ linh nên vẫn bị nhát như thường. Mặc dù vậy, nhưng đối với một người du kích từng vào sinh ra tử ,dùng gậy tầm vông đối đầu với súng ống của giặc, thì nhanh chóng bà lấy lại được bình tĩnh. Hít vào thật sâu, bà ấn ngón cái vào giữa lòng bàn tay rồi nắm chặt lại, miệng bắt đầu niệm phật… Rồi bà quay người lại rồi bước đi thật nhanh để ra khỏi khu đất….Vừa đi bà vừa quay lại nhìn thì thấy có ba, bốn đứa đứng chỗ cái đầu nhìn theo bà, đứa nào đứa nấy mình mẩy máu me , có đứa cụt tay lòi cả khúc xương ra ngoài ….Bà đi một hồi thì phát hiện nãy giờ mình đi lòng vòng…. Nhìn phía trước là lại tới chỗ cái đìa… Lúc này thì không thấy mấy hồn ma đó nữa… Biết bị ma che mắt nên bà tuột cái quần đen ra ,sau đó đi tiểu, rồi lấy nước tiểu rửa mặt… Đoạn bà cầm cái quần đen vừa đi vừa quơ xung quanh cho đến khi ra khỏi khu vườn mới mặc vào rồi đi thẳng về nhà….Cũng có ông Năm ở ấp một hay đi đặt lợp , biết chỗ này mương, đìa nhiều nên không ai dám chài hay đặt lợp bắt cá vì sợ… Ma ,nên ông mới đem lợp vô đặt. Đặt lúc sáng sớm nhưng ông quên béng đi vì lo nhậu ….Đến gần tối khi tỉnh tỉnh lại thì ông mới nhớ, xách theo cây đèn đầu, ông đi lại chỗ cái đìa, men theo bờ ,ông mò được cái đầu lợp, nắm lên thấy hơi nặng nặng nên ông mừng thầm trong bụng vì chắc là có cá nhiều.Kéo cái lợp lên bờ rồi hé nắp ra nhìn thì ông thấy có gì đó là lạ, ông cầm lên rồi trút xuống thì…. Dưới ánh sáng mờ mờ của cây đèn dầu… Những thứ mà ông tưởng là cá…. Lại là mấy cái tay, chân toàn là máu….Sợ xanh mặt…. Ông Năm bỏ chạy….. Hôm sau khi người nhà đi kiếm thì thấy ông Năm nằm trong bụi tre gai cách đìa có vài bước chân, mình mẩy ông bị gai tre cào đến rướm máu, miệng thì toàn đất….Đem ông về nhà thì ông chỉ kể lại được đến đoạn bỏ chạy rồi thì ông không nhớ chuyện gì xảy ra sau đó nữa, mà kể từ đó về sau ông cứ ngơ ngơ làm sao ấy, ai cũng nói là ông bị ma bắt mất vía nên trở thành như vậy…. Còn nhiều chuyện xảy ra nữa nên những người có đất trong khu đó mới dựng một cái miếu nhỏ để thờ mấy cái vong hồn đó cho đừng có phá…. Miếu dựng lên là để cho vong ở nên chắc là ma kéo về ở nhiều lắm, người nói trong đó là maổ luôn. Gần chục năm sau, có cơn bão lớn quét qua làm mấy chục cái mái nhà tróc nóc, cây trái thì bật gốc, cái miếu cũng chung cảnh ngộ, nhưng còn tệ hơn vì nó tan tành hết không còn vết tích gì của cái miếu… Ấy mà bụi tre gai lại không bị gì…Người dân trong ấp cũng không quan tâm vì lo sửa lại nhà cửa cũng đã mệt còn hơi sức đâu mà lo tới, vậy là cái miếu cũng chìm vào quên lãng.Cái khu đất đó bị bỏ hoang luôn, cỏ dại mọc um tùm… Nhiều năm sau, trên xã mới có quyết định mở con đường tắt thông qua ấp một nên mới xin người dân có đất trong khu đó cho đất để làm đường đi. Sẵn làm cỏ rồi chặt bỏ bớt cây cối cho ít âm u hơn. Cái đìa nằm cách đường đi có hơn mười bước chân, mở vậy chứ cũng ít ai đi đường đó, trừ mấy đứa học trò ham chơi mới đi đường tắt để về nhà nhanh hơn, còn ban đêm thì không ai dám đi cả. Sau này có một người ở trên sài gòn xuống mua đất để cất nhà, mà nghe đâu là mở trại nuôi gà đá, người này là cháu bà con bên vợ của ông Hùng trưởng công an xã , mấy ông bà già thì lắc đầu vì biết cái sự tích của khu đất đó, đất mà có dính dáng đến đình- miếu là ở cũng chẳng được, mần ăn cũng chẳng xong mà tệ hơn là gặp chuyện liên quan đến ma quỷ. Rồi ngôi nhà được xây lên hoành tráng, vậy mà thấy người trong nhà ở được chừng một tuần là cuốn đồ về lại sài gòn, cái trại gà vẫn chưa được cất…. Người ta hỏi thì ông Hùng nói rằng do đứa cháu có công việc gấp trên sài gòn, nên phải về. Người trong xóm ai cũng tin lời ổng. Ngôi nhà bị bỏ hoang cũng gần ba năm, chỉ có gia đình ông Hùng lâu lâu lại quét dọn, phía bên phải thì có bụi tre gai, phía bên trái thì có nhà bỏ hoang làm tăng thêm phần đáng sợ cho con đường.Có lần có nguyên đám học sinh cấp ba đi chơi cắm trại về tối, đi ngang qua căn nhà thì thấy vô số bóng trắng , vài bóng trắng lơ lửng trên nóc nhà, xung quanh ngôi nhà…. Rồi có người còn kể buổi trưa đi ngang qua thì thấy cánh cửa nhà mở ra rồi khép lại mặc dù không có ai trong đó… Rồi chuyện mấy con gà nhà anh Quang ở đầu đường đi lạc vào trong ngôi nhà, chiều anh đi kiếm thì thấy con gà đi vào đó, thấy cửa mở nên anh bước vào để kiếm con gà thì…. Cánh cửa như có người khép lại… Phía sau anh có giọng nói vang lên “đi đâu vậy…” Quay lại rồi nhìn vòng vòng không thấy ai, sợ quá anh bỏ con gà rồi chạy về nhà…. Ai nghe rồi cũng cảm thấy rùng mình… con trai út của ông Hùng mới dọn qua ngôi nhà đó ở, mặc cho ông Hùng ngăn cản, dân trí thức mà, ma quỷ cho là mê tín hết…..Tối Hôm đó, cả nhà tôi chuẩn bị đi ngủ thì nghe ngoài đường có tiếng kêu la, mở cửa ra thì thấy là anh Tú(con trai út ông Hùng) chạy quíu đít, miệng thì la bài hãi “có… Ma…. Có ma trong nhà….” Mọi người mới chạy ra kéo anh vô nhà, thắp đèn lên cho sáng, ngoại tôi lấy dầu nóng thoa lên trán với lòng bàn tay ,bàn chân cho anh Tú, vừa bớt sợ anh Tú mới ngồi kể đầu đuôi câu chuyện….
” con đi làm trên xã về rồi ghé qua nhà cha con chơi, gần bảy giờ con mới đi về nhà( nhà tường) , đi vào tới nhà thì con thấy cửa mở, mặc dù lúc đi làm là khóa lại rồi, sợ có trộm nên con đi nhẹ nhẹ vào… Cái võng mà con giăng trong nhà đang nằm im tự nhiên đong đưa qua lại, hai cánh cửa sổ thì khép lại nghe “két…. Két…”, Giật mình quay lại chỗ cánh cửa sổ thì không thấy ai, con lúc này bắt đầu sợ rồi, cái võng không có ai nằm mà đong đưa như có người vậy, tự nhiên con thấy chỗ cái đường đi xuống nhà sau có người đang đứng, nhìn kỹ hơn thì thấy người này lùn lắm…. Rồi người đó bước về hướng con… Càng lại gần thì người đó càng cao hơn…. Lúc này hai chân con cứng lại luôn, miệng thì ú ớ vì sợ… Cách tầm mười bước là cái đầu người đó đã đụng tới cây cột kèo… Gắng hết sức con mới bỏ chạy ra tới ngoài đây…..”….”Bộ nhà mày không có thờ cúng gì ha “….” Dạ không, ba con tính vài hôm nữa mới thỉnh phật về thờ….” …”Vậy là đúng rồi, nhà bỏ hoang, không có hơi người , lại nằm đối diện chỗ nền đất cũ của cái miếu nên mấy cái vong nó kéo qua nó ở, đáng lý ra mày vô ở thì phải thỉnh phật ,cửu huyền thất tổ về thờ cúng rồi mới ở yên ổn được…..”…. Sau vụ đó thì anh Tú dọn đi luôn, ngôi nhà lại tiếp tục bỏ hoang….. Vài tuần sau thì đến lượt cậu tôi gặp…. Ma… Số là cậu qua nhà mợ (lúc này chưa cưới) bên ấp hai chơi, bên nhà mợ có tiệc nên mới ru cậu ở lại chơi, tới khi nhìn đồng hồ thì thấy gần mười giờ, cậu mới xin đi về…. Hơi xỉn xỉn nên cậu thấy mệt, mà đi đường vòng thì xa quá, vậy là có chút rượu vô cái bản tánh lỳ lợm của cậu nổi lên, cậu đi đường tắt về nhà…. Trời mát, trăng sáng, đang chạy thì thấy nhà đã ngay trước mắt, cậu còn thấy bà ngoại đứng ngoài cửa đợi, vừa vào nhà là bị ngoại mắng xối xả, còn lấy cây đánh vào đít nữa… Mệt …Xỉn…. Nên cậu cất chiếc xe vào nhà rồi lên giường nằm…. Sáng có ông Sáu (em bà con của ngoại) có công việc đi ngang qua thì thấy cậu nằm ngoài hiên của ngôi nhà hoang, chiếc xe đạp dựng sát bên, liền kêu cậu dậy đi về nhà. Về tới nhà cậu vẫn còn ngơ ngác nên đem chuyện kể cho ngoại nghe…. Cái vết roi đánh còn in hằn trên đít cậu… Mà từ nhỏ đến lớn có bao giờ ngoại đánh cậu đâu…” Vậy là mày bị ma quỷ trong nhà nó ghẹo rồi, cũng may là mày mạnh vía nên nó không làm gì được nữa, chứ nếu không là giờ mày cũng ngu ngu ngáo ngáo rồi”…. Từ đó về sau cậu không bao giờ dám đi đường đó dù là ngày hay đêm…. Mãi về sau, có lần chủ căn nhà về đây, người ta mới nghe người đó kể sự thật lý do dọn đi, mà nghe qua ai cũng kinh hãi….” Khi nhà xây xong thì tui dọn vào ở, vẫn chưa kịp thờ cúng gì cả, chỉ mới cúng đất đai thôi, vậy mà mấy đêm đầu nằm ngủ thì nghe có tiếng gõ cửa, rồi có tiếng người kêu tên, mở cửa ra thì không thấy ai cả… Có lần tui tức quá nên lén núp sau cửa sổ mà nhìn… Khi nghe tiếng gõ cửa tôi nhìn ra thì thấy một đoàn người xếp hàng từ cửa ra tới bụi tre chỗ cái đìa…. Sợ quá tui niệm phật cả đêm ,rồi trời hừng sáng là chạy qua nhà cậu Hùng liền….”
Sau đó thì có một đoàn sư bên chùa được mời qua để làm lễ trừ tà siêu độ gì đó, chắc là có linh nghiệm nên không ai gặp chuyện gì nữa, còn cái nhà thì bị xuống cấp nên được phá bỏ mà cũng chẳng có xây căn nào nữa, bỏ lại cái nền nhà trống trơn nhìn thẳng qua bụi tre……….
Chuyện nghe có phần hơi ảo nhưng thuộc loại nghe sao kể vậy chứ không phải ngồi suy nghĩ mà viết nên không rùng rợn hay kinh dị đến mức không dám đi tè đâu há…Mọi người đọc xong thì ngủ ngon nha…
Ace nhớ ủng hộ và đón đọc tiếp những câu chuyện tiếp theo nha…. Truyện tiếp theo sẽ là truyện mà chính mắt Khói chứng kiến chứ khong phải nghe kể nữa đó…

0
Em xin phép góp vui cho mọi người vài câu chuyện nữa ạ.#1.Em có một người anh họ, là con của dì L. đã mất mà em kể trong part trước. Anh này hay đi chơi đêm với bạn bè, vì kiểu chưa có người yêu nên cũng thoải mái lắm. Rồi có một lần, anh ấy bị tai nạn, ngất tại chỗ. Bạn anh đưa tới bệnh viện thì tỉnh, anh này thì lì, nhất quyết đòi về, không thăm khám gì hết. Mà kiểu mới bị...
Đọc tiếp

Em xin phép góp vui cho mọi người vài câu chuyện nữa ạ.

#1.

Em có một người anh họ, là con của dì L. đã mất mà em kể trong part trước. Anh này hay đi chơi đêm với bạn bè, vì kiểu chưa có người yêu nên cũng thoải mái lắm. Rồi có một lần, anh ấy bị tai nạn, ngất tại chỗ. Bạn anh đưa tới bệnh viện thì tỉnh, anh này thì lì, nhất quyết đòi về, không thăm khám gì hết. Mà kiểu mới bị tai nạn xong còn hoảng hay sao ấy, mà không về nhà, rủ bạn bè ra quán cafe ngồi. Đang ngồi, bỗng dưng anh của em nói với bạn: “Cái bà này là ai mà nãy giờ cứ đi theo tao vậy bây?”. Bạn của anh xanh mặt hết, vì khuya rồi, quán vắng, có mấy thằng ngồi, lại có người đàn bà nào ở đây? Mọi người nghi nghi, mới hỏi lại, thì anh em tả người phụ nữ ấy mặc một bộ đồ màu nâu, cứ đi theo nãy giờ, ảnh thấy mà. Mà bạn bè thì chẳng ai thấy. Mọi người phát hoảng, cứ sợ anh này lúc nãy tai nạn có bị đập đầu xuống đất, ảnh hưởng đến não không. Bạn bè định đưa anh tới bệnh viện, nhưng anh này nhất định nói không phải tưởng tượng, là thật, nghe nói cãi qua cãi lại mém thì đánh nhau. Một người trong nhóm thấy vậy mới quyết định cho anh em rưa mặt bằng nước tiểu, rửa xong, anh em không còn thấy người phụ nữ nào nữa hết.
Anh em là dân đi đêm, lại là con trai, ổng ít nói nhất nhà, và gan cực, vậy mà đêm đó về lại chủ động kể cho bà em nghe. Ai cũng tin hết, và suy nghĩ chung của mọi người là mẹ anh ấy lo cho con nên về.

Sẵn kể thêm chuyện này, dì út em hay kể lại, em cũng không nhớ là xảy ra ngoài quê hay trong này (nhà em gốc miền Trung, di cư vô đây), dì kể hồi dì L. mới mất, không rõ là bao lâu sau, một năm hay hai năm, nhưng năm đó các anh con dì còn nhỏ lắm. Có một lần ba đứa đang chơi ngoài ngõ thì đồng loạt chạy vào mếu máo, đứa nào cũng lắp bắp: “Có người…. có người…” Bà em bảo chắc các anh thấy mẹ về thăm, nhưng đứa lớn biết mẹ mất rồi nên mới không dám nói là thấy mẹ…

#2.

Ông bà em năm nay đều gần 100 tuổi rồi, nên chứng kiến nhiều lắm. Bà em kể, ngày xưa ngoài làng của em có nhiều ma quỷ lắm. Cữ hễ trời giông là ở hai đầu làng lại có hai cái đốm lửa to, bay từ hai đầu tới giữa làng, hai đốm lửa ấy gặp nhau lại bay ngược trở về hai phía. Mà bay đến đâu, lại nghe tiếng “cốc…cốc…”, tiếng hai thanh tre đập vào nhau ấy ạ, đến đấy. Được cái làng không ai sợ cả. Cứ hễ thấy là cả làng lại rủ nhau ra coi :3. Mới đầu nghe em cũng nghĩ là ma trơi theo khoa học bây giờ, cơ mà nếu vậy tại sao lại gặp nhau xong quay lại? Với nếu đó là photpho cháy thì tiếng gõ kia ở đâu ra?

À, ngoài đó hồi xưa theo người lớn kể là còn có một con quỷ thế này: hễ nó đứng ngõ nhà ai là nó sẽ giống y đúc người đàn ông chủ nhà đó. ĐỒng chí “quỷ” này từng một thời khiến thanh niên làng bà không dám đi chơi khuya luôn.

#3.

Ngoài quê em ấy, người ta hay trồng cây tra lắm (ai không biết cây này lên google gõ là sẽ có hình ạ). Mà người lớn bảo, cây này mà trồng lâu năm sẽ có quỷ ở. Hồi đó ngoài làng em có một nhà kia có một cây tra to lắm, ở trước sân. Tối nọ thanh niên chủ nhà mới dậy đi vệ sinh, mở cửa ra định ra bụi giải quyết thì thấy ngay chỗ cây tra ấy có một người đang đứng sẵn. Chẳng biết người hay ma, nhưng đang mắt nhắm mắt mở, thấy người lù lù trước mặt như vậy mà không giải quyết luôn tại chỗ là hay rồi. Thanh niên này mới quyết định lùi lại, vào nhà, đóng cửa và tiến về phía cửa sổ. Ngụ ý của anh ấy là tao không dám ra ngoài, nhưng tao sẽ có cách. Ai dè, vừa mở cửa ra, còn chưa kịp hành sự, thấy bên ngoài cửa sổ có người cũng đang hành động y chang mình. Thế là thôi, chàng ấy quyết định ôm luôn “nỗi buồn” đi ngủ, dù sao trong hoàn cảnh ấy có cái ngủ chung vẫn an tâm hơn. Chắc vậy.

Em xin tạm dừng. Mong mọi người đóng góp ý kiến cho em với. Nhưng cũng mong mọi người không cmt kiểu em chém hay ảo nhé, vì đây đều là truyện người lớn kể lại, em tin tưởng 100%, hơn nữa, em được dạy rất kĩ “nói xạo về tâm linh là sẽ gặp m…a…”

1
21 tháng 5

cho bn 1 vé báo cáo

quê mình ở đông hà – ninh hải – ninh hoà – khánh hoà .một làng chài quen biển , dân cư làm nghề biển , nuôi tôm , làm muối ….truyện 1 : vào năm 2008 . mình học lớp 12 ..ở quê mình khi đó học sinh 12 thì phải có 3 bữa / tuần học phụ đạo vào ban đêm để ôn thi tốt nghiệp . nhà mình nằm trong hẻm hẹp và dài 2 bên là tường vách và một bên là dây kẽm ngăn hẽm với khu đất trống .....
Đọc tiếp

quê mình ở đông hà – ninh hải – ninh hoà – khánh hoà .một làng chài quen biển , dân cư làm nghề biển , nuôi tôm , làm muối ….

truyện 1 : vào năm 2008 . mình học lớp 12 ..ở quê mình khi đó học sinh 12 thì phải có 3 bữa / tuần học phụ đạo vào ban đêm để ôn thi tốt nghiệp . nhà mình nằm trong hẻm hẹp và dài 2 bên là tường vách và một bên là dây kẽm ngăn hẽm với khu đất trống .. đường thì nhỏ hẹp thiếu sáng .. lúc ấy tầm 10 giờ tối trên đường đi học về .. đạp xe đạp lúc quẹo vào nhà mình thì mình có phát hiện phía trước có một người con gái mặt áo trắng , không trong rõ mặt nhưng chắc chắn 1 điều là khá xinh .. vì là con trai mới lớn nên mình cũng nhát gái lúc chạy lại sát người con gái đó thì người con gái đó có lách qua để cho mình đi ( vì đường hẹp ) lúc qua mặt thì mình cũng có lén nhìn nhưng không dám nhìn trực diện .. vì như thế là mất lịch sự .. nhưng khi đi được 1 đoạn khoản 5 mét mình mới tiếc nuối vì lúc dậy thì giờ chưa thấy người nào đẹp như vậy . mình quay đầu lại nhìn thì …… không thấy cô gái đó nữa … lúc ấy vẫn chưa xoắn lắm chỉ thấy tiếc thôi .. nhưng khi mình đi được 1 đoạn nữa thì cảm giác lạnh cả người và đầu óc mình lại mụ mị nhớ về khoản khắc lúc chạy qua mặt cô gái đó .. hình ảnh rõ mồn một là cô gái đó đứng lách sát vào tường cảm giác như là tờ giấy bị dính chặc vào tường vậy .. lúc nhở lại cảnh đó thì hoản hồn mà chạy .. về tới nhà rồi mà biết bao nhiêu suy nghĩ ùa về .. từ bé đến lớn ở trong thôn mình chưa gặp người con gái ấy bao giờ .. vì ở quê rất ít người nên ai cũng biết mặt nhau cả .. và điều đáng nói là cái hẽm dài 50m chỉ có mỗi nhà em thôi … sau này mình có tâm sự với mẹ thì được kể gần đó lúc trước có người con gái mang thai chết tại đó

📷

đây là câu chuyện có thật 100% .. nếu các bác thích mình có thể kể tiếp 2 câu chuyện nữa ..

———————————————————————————————-
truyện 2 :quê mình gần biển nên nhỏ lớn giờ mình hay chứng kiến nhiều vụ đuối nước lắm .. khoản thời gian trước thì có một bé trai bị đuối nước .. thằng bé này thì mình có nhớ mặt nó ngờ ngợ thôi chứ mấy đứa nhỏ mình nhìn đứa nào cũng như đứa nào … năm 2009 . mình học năm 1 dh công nghiệp tphcm .. nghĩ hè về quê chơi .. ở thành phố quen rồi nên mình đi chơi rất khuya .. tầm 11h30 gì đấy mình về nhà .. cũng trên đường về nhà thì mình mắc tiểu quá nên tạc ra ngoài biển đi ( vừa nhanh vừa mát ) .. nơi mình gần biển nhưng không phải có bãi biển như mấy bác nghĩ đâu nhé .. nhà vẫn được xây ra sát mép nước .. vì là nơi kín gió nên không có sóng to gió lớn gì đâu .. kiểu như trong vịnh ấy .. nhà thằng bạn mình thì nằm gần mép nước .. mình đi ra gần nhà nó tiểu sẳn tiện có gặp nó thì anh em tán gẫu cho vui

.. ở quê thì trời tối lắm .. khoản 8 9 h là không thấy ai ở ngoài đâu hết .. đang hưởng thụ không khí của gió biển thì lúc đó có 2 đứa bé nắm tay nhau 1 trai 1 gái vừa chạy vừa cười chạy ngang qua mình . mặc đồ cũng bình thường như

mấy đứa khác thôi .. nói chung không có gì đặc biệt cả .. một lúc sau thì tụi nó cũng chạy ra đến ngay nhà thằng bạn mình .. mình cũng đi theo sau .. ( mình đi tiểu ) .. chúng nó vui vẻ như là không có mình ở đó vậy … mình để ý thấy tụi nó chạy quanh nhà thằng bạn mình .. vừa chạy vừa cười .. lúc đầu mình cũng thấy bình thường thôi .. nhưng khi mình gần ra tới nới thì mình thấy thằng bé trai nó đang đứng lên cái bờ tường nhà thằng bạn .. nó đưa tay kéo bé gái vào nhà thằng bạn .. lúc đấy mình cảm nhận có điều đéo ổn rồi .. cái tường mà ngày thường mình cũng nhãy qua để vào nhà thằng bạn cao hơn gắp 3 lần mấy đứa này nhé .. mình cũng đi ra xem sao .. nhưng nhìn vào nhà thằng bạn thì không thấy gì hết .. lúc ấy mình về luôn .. éo dám tiểu nữa .. cái mà mình nhớ nhất là khuôn mặt của thằng bé trai là mình đã gặp ở đâu rồi … không chắc chắn là thằng nhóc ngày trước không .. nhưng mình đảm bão 80% là nó .. sáng hôm sau mình có qua nhà thằng bạn để thông báo cho nó biết

và được nó kể câu chuyện thứ 3 …

có ai muốn nghe nữa không .. chứ mình thấy truyện 2 nhạt nhẽo quá

————————————————————————-

sau khi em kể nó chuyện tối hôm qua thì thằng bạn em nó cũng hơi ngạc nhiên nhưng cũng không phản ứng gì .. nó nói nhà nó có ma rồi nó kể chuyện này cho em ..

chuyện 3 :dạo gần đây thằng em út nó hay bị chói mắt và nói cái gì đó không ai hiểu , như đại loại là .. đang ăn cơm thì nói ” buổi sáng mà ai mở đèn vậy trời” … “chói mắt quá” .. “đuổi nó ra đi má” .hôm rồi bà gì nó có qua nhà nó chơi .. đang thay tả cho con bã trên ván

( như cái giường nhưng được ghép lại bằng những tấm ván to) thằng em út của bạn em thì đứng bên cạnh xem . nó tầm 6 hay 7 tuổi gì đó

đang xem thì thằng nhỏ nó chỉ tay về góc nhà hướng từ dưới biển sau nhà đi lên và nói : nó lại lên nữa kìa dì , chói mắt quá . lúc này bà dì mới quãn hồn nhìn theo hướng nó chỉ thì chẳng thấy gì .. nhưng thằng nhóc cứ khăn khăn là đang tiến lại gần phía bà với thằng bé trên ván .. hoảng quá bà ta sẳng tay cầm tả lót đầy shit vơ tứ tung và luôn mồm chửi cút .. một lúc sau thì thằng nhóc kia mới nói nó đi xuống nhà dưới rồi .. về sau người nhà gặn hỏi thì thằng nhóc mới bảo là đã thấy mấy hôm nay rồi

nhưng nói không ai nghe . có người hỏi nó thấy gì thì nó nói thấy người mà mắt sáng như cái đèn xe hơi vậy ..

4
26 tháng 11 2019

hoan ho

26 tháng 11 2019

no no no no

Xin chào các bác, sau đây là câu chuyện mà chính em đã trải qua.Hồi đó em mới khoảng 7,8 tuổi mà trong xóm em trẻ con vẫn còn nhiều lắm, như các thím biết nơi nông thôn hồi xưa rồi đó, những bụi cỏ rậm rạp hay những bụi cây rừng thì đâu có ai rảnh đâu mà phát hay chặt đi. Và nơi đó cũng rất có ích cho tụi trẻ con chơi trốn tìm. Hôn đó là vào 1 buổi tối khoảng 9h chúng em khoảng 15,16...
Đọc tiếp

Xin chào các bác, sau đây là câu chuyện mà chính em đã trải qua.
Hồi đó em mới khoảng 7,8 tuổi mà trong xóm em trẻ con vẫn còn nhiều lắm, như các thím biết nơi nông thôn hồi xưa rồi đó, những bụi cỏ rậm rạp hay những bụi cây rừng thì đâu có ai rảnh đâu mà phát hay chặt đi. Và nơi đó cũng rất có ích cho tụi trẻ con chơi trốn tìm. Hôn đó là vào 1 buổi tối khoảng 9h chúng em khoảng 15,16 đứa cùng tập hợp nhau lại để bắt đầu trò chơi, và cũng chính ngày hôm đó nó đã cho em gặp thứ mà em hằng mơ ước được nhìn thấy dù 1 lần (hồi đó nghe người lớn kể chuyện ma thì cứ nghĩ là người lớn hù để chúng em không đi chơi đêm chứ đâu có tin là có ma)
Oản tù tì xong thì thằng bạn em nó bị, nó úp mặt vào tường năm mười để chúng em chạy. Cách chỗ nó năm mười khoảng 2m có 1 cái hẻm, em liền chạy hết tốc lực vào trong đó. Khi vừa vào hẻm liền liếc qua liếc lại thì thấy có con đường vào nhà thằng T bạn em và trước cái hẻm đó thì cách đó khoảng 50m có 1 bụi cỏ lá dài đủ cho 2 người ngồi, em nghĩ thầm:
-Quả này nó không cho mình ăn cháo mới lạ (ăn tráo là không tìm được nên cho đi ra mà không bị). Nghĩ sao làm vậy, em liền chui vào đó ngồi, vào được 5 phút thì hình như bên ngoài đã bị gần hết. Em nghe thấy tiếng nói của con bạn em nó nói là:
-Thằng Hưng nó chốn đâu mà kĩ thế nhỉ?
Em nghe vậy thì cười đắc ý và quay sang chỗ tay phải (chỗ có con hẻm) thì thấy 1 người phụ nữ trạc 29,30tuổi mặc bộ áo bà ba ngồi gục mặt xuống nên em chưa nhìn rõ. Lúc đó em cũng sợ nhưng lại nghĩ là ma thì mặc áo trắng chứ ai mặc áo bà ba, nghĩ vậy em cũng bớt sợ nên em liền hỏi:
-Cô ơi, cô là ai vậy ạ? Sao lại ngồi ở đây?
Nhưng đáp lại tôi là 1 sự im lặng.
Em gọi tiếp: “cô ơi, cô ơi” cũng không thấy trả lời. Tính tò mò nổi dậy (con nít mà) em đưa tay định nâng mặt cô đó lên xem là ai, khi tay em cách cô ấy khoảng 5,10cm thì cô ta liền gẩng mặt lên. Đập vào mắt em là cặp mắt trắng như tuyết, cái lưỡi dài thòng lòng. Em la lên um sùm, chạy ra ngoái đường chính khi gần tới đường chính thì em quay lại thì vẫy thấy cô ta đứng đó với cái lưỡi cứ đu đưa qua lại. Khi em chạy ra đường chính thì đám bạn em nó thấy mặt em cắt không còn giọt máu chúng nó hỏi em bị sao vậy thì em mếu máo hét to vào mặt bọn nó: đ* sao bọn mày nghe thấy tao la hét mà đ*o chạy vào? Chúng nó ngơ ra và nói là có nghe thấy gì đâu. Rồi hỏi em mãi em mới nói là em gặp con ma như vậy, chúng nó nói lần sau chơi đừng vào đó nữa và cũng từ đó em mới tin ma lá có thật. Mà cái bụi với cái đường cách nhau cỡ 55m sao em la to thế mà chúng nó lại không nghe thấy nhỉ???

0
Truyện không hay lắm chủ yếu kể ace để có thêm kinh nghiệm mà đề phòng…Cái hồi ông Ba (anh ông ngoại )mất là cũng vàotháng bảy âm lịch,ông chết vì tuổi già chứ chẳng bệnh tật gì,lúc đó ông cũng cở chín mươiba tuổi. Hôm đó,buổi sáng ông bị mệt thì nhà quýnh quáng chở ông đi bệnh viện, đến trưa xe cứu thương chở ông về,dì hai(con ông ba) mặt thất thần ,mắt đỏ hoe nói với...
Đọc tiếp

Truyện không hay lắm chủ yếu kể ace để có thêm kinh nghiệm mà đề phòng…
Cái hồi ông Ba (anh ông ngoại )mất là cũng vàotháng bảy âm lịch,ông chết vì tuổi già chứ chẳng bệnh tật gì,lúc đó ông cũng cở chín mươiba tuổi. Hôm đó,buổi sáng ông bị mệt thì nhà quýnh quáng chở ông đi bệnh viện, đến trưa xe cứu thương chở ông về,dì hai(con ông ba) mặt thất thần ,mắt đỏ hoe nói với mọi người”Bác sĩ họ trả ba về,họ nói mấy bộ phận cơ thể ba giờ như đồ “hết đát” không cứu nỗi (lúc trước ông cũng mệt hai lần rồi lên bệnh viện bác sĩ chích mũi thuốc gì đó mà tới mười lăm triệu một mũi thì ông mới sống tới tận bây giờ) họ biểu cho về cho nhìn mặt con cháu lần cuối, chứ cở chiều nay là ba mất”….mọi người đưa ông vào phòng của ông, tắm rửa cho ông rồi thay quần áo ,họ thay cho ông cái bộ pijama mà ông thích nhất,lúc này ông không còn biết gì ,mắt ông nhắm lại,hơi thở của ông mỗi lúc lại chậm dần…gần ba giờ chiều, con cháu và mấy người lớn tuổi trong dòng họ đã có mặt đầy đủ,chợt…từ ngoài cổng, ông Tư ( em ông ba,anh ông ngoại mình,ông là một người tu tại gia nhưng cũng là người xem phong thủy,tướng số rất hay) chống gậy bước vào,vì ông tư là người được xem trọng nhất trong họ nhà mình nên ai cũng kính nể ổng,bà ngoại mình bước ra “nghe nói anh tư cũng bị bệnh ,nên tui tính chút nữa mới sai mấy đứa nhỏ qua rước ,ai ngờ anh qua tới”….ông tư ngồi vào ghế rồi bảo “hôm nay là ngày cực xấu,ngày chết trùng,không thể để anh ba chết ngày này kẻo con cháu gặp nguy”…nghe xong ai cũng nhăn mặt,nhíu mày đầy lo sợ.

Đoạn,ông tư nói tiếp “tui nói cô sáu (bà ngoại mình) nghe,tui có cách này giúp anh ba qua được bữa nay ,nhưng cần một số đứa hạp tuổi anh ba với có vía mạnh để giúp còn mấy người khác cô sáu bảo họ về đi,mai lại phụđám”…rồi ông chọn được bốn anh với mình nữa là năm người, dì hai và vài người nữa thì túc trực trong phòng ông ba,ông tư bày trước hiên nhà một cái bàn nhỏ,ông để ba chung nước xếp theo hình tam giác rồi gác ba chiếc đũa lên trên,chính giữa ông để một cây nến màu đỏ ,rồi ông kêu bọn mình ngồi xung quanh cái bàn để giữ cây nến không bị gió thổi tắt,sau đó ông thắp nhang trên bàn thờ rồi thắp nến,sau đó ông ngồi phía sau lưng mình (mình ngồi quay lưng vào trong nhà) theo kiểu thiền…. từ bốn giờ chiều mà ngồi đến tám giờ tối, cái lưng muốn rụng rời,mà ai muốn đi vs thì phải nói để ông tư vào ngồi thế chỗ,ai cũng ráng ngồi cho qua mười hai giờ để thoat tai kiếp…gần mười một giờ,lúc này là hai con mắt mình muốn mở hết lên,nhìn sang thì thấy mấy anh ai cũng đổ mồ hôi hột,may là trời tháng tám cũng có gió hiu hiu nên cũng đở,mà ngặt cái là gió hiu hiu thì buồn ngủ….ê đít quá ,nhúc nhích cái thì ông tư gõ đầu mình rồi nói “ráng đi con”,nhìn lại cây nến,nó cũng như mấy cây nến bình thường, nhưng lạ là đốt gần tám tiếng mà nó chỉ chảy gần nửa cây,nến bình thường hai,ba tiếng là chảy hết nên mình thấy lạ lắm…tự dưng trời chuyển mưa,ban đêm mà chuyển mưa đỏ hết cả bầu trời, gió mạnh thổi,ngọn nến lập lòe,ông tư nói “ráng giữ nó đừng tắt tụi con”…mưa ào ào,gió ngược tạt thẳng vào trong hiên nhà ,ông tư mới đưa mấy anh em tấm mũ lớn để trùm lại cho gió và mưa khỏi tạt làm tắt nến,mưa kéo dài,đến khi tạnh hẳn anh em giở mũ ra thì là đúng mười hai giờ,ai cũng mừng…là lúc dì hai chạy ra báo ông ba tắt thở rồi thì cũng là lúc ngọn nến tắt….khuya đó ngồi cùng với ông tư,mình mới hỏi “sao cây nến lâu cháy hết vậy ông” thì ông tư nói nhỏ “cây nến là sinh mệnh của ông ba ,lúc mưa gió thì ngoài cổng có hai âm hồn định vào bắt hồn ông ba thì thấy cây nến nên “họ” biết có người dùng cách giữ hồn ông ba lại,ông tư kêu tụi con trùm lại vì sợ lở có đứa nhẹ vía nó thấy thì phiền phức” nghe xong mình im re và muốn tè trong quần vì lúc đó mình ngồi nhìn thẳng ra cổng nếu không trùm lại ,lở mà thấy thì chắc đau tim rồi đi theo ông ba luôn quá…
Sáng,sau khi đã liệm ông ba vào hàng rồi, gia đình đặt ông giữa nhà, họ hàng làng xóm tới viếng ông đông lắm,phụ trà nước, tiếp khách mà quải chè đậu luôn…buổi tối lại thì cũng vắng rồi, mấy dì và mấy chị thì được đi nghỉ,chỉ còn lại ông tư và mấy cậu,mấy anh ở giữ.Nguyên đám con cháu của họ gần ba chục người ,ấy vậy mà chỉ có mười hai người nam (cháu ruột luôn nha) còn bao nhiêu là nữ hết,nên dòng họ có việc nặng nhọc là bắt làm thấy bà.Đêm đó còn chừng tám người gồm cả mình ở lại ,mấy anh mấy cậu thì đánh bài ngoài bàn ngay hiên nhà,còn mình thì bắt ghế ngồi sát mé vách với ông tư,lúc này gần mười giờ,ông tư chắc mệt quá nên ngủ gật trên ghế luôn,cũng tội ,tám mươi ,bốn tuổi rồi mà còn phải thức khuya dậy sớm như vầy…ngồi trong nhà nhìn cái hàng mà thấy rờn rợn,nhưng cái buồn nó chiếm nhiều hơn,mình nhớ lúc nhỏ ông ba hay cho bánh kẹo ,rồi ông ẳm đi khắp xóm,rồi lớn lên tí thì hay qua nhà nghe ông kể chuyện thủy hử….nhớ mà muốn khóc…mình nhắm mắt lại định chợp mắt tí thì tự nhiên có cảm giác nặng trên bụng…giật mình..mở mắt ra …thì ra là thằng Bi,con chị Sương (con dì hai),thằng nhỏ mới năm tuổi mà khôn lắm,không hiểu sao lúc nãy nó ngủ trong phòng rồi mà chạy ra đây…nó leo lên đùi mình ngồi, úp mặt vào bụng mình…”con ra đây làm gì vậy Bi?”…mình hỏi nó…nó ngóc đầu dậy rồi dụi mắt nói “Cậu K ơi,lúc nãy bi ngủ ngon lắm nhưng bi thấy ông cố(ông ba) đứng trước cửa phòng ,bi tỉnh dậy thì thấy ông cố đi ra nhà trước, bi chạy theo nhưng khi ra tới đây thì khong thấy ông cố đâu,chỉ thấy cậu K với cố tư ngồi đây ngủ….”….nghe xong mình xanh mặt ,ông tư cũng thức dậy,ông nhìn thằng bi rồi kêu mình ẳm nó vô phòng mẹ nó ,khi mình ra thì thấy ông tư đang thắp nhang,định mở miệng hỏi thì ông tư đã nói trước “con nít mà,chắc mơ bậy bạ đó” mình thì im luôn….gần mười mộtgiờ rưỡi,mấy anh vẫn còn đánh bài,ông tư thì tiếp tục ngủ trên ghế,mình đang ngồi thì bỗng nghe tiếng loạt xoạt phía ngoài vách (vách cây) nghĩ là chuột nên mình mới thúc nhẹ cùi chỏ vào vách thì tiếng động không còn nữa…không gian yên tĩnh …được chừng vài phút thì tiếng loạt xoạt lại vang lên ngay phía mé vách sau lưng mình,quay sang thì thấy ông tư vẫn ngủ,mà ông tư thì có tật lãng tai mới ghê…thúc cùi chỏ vào vách cái nữa thì nó lại ngưng…”xoạtxoạtxoạtxoạttttt” tiếng động lạ lại vang lên làm mình rợn người…. lần này mình không làm gì cả mà nhẹ nhàng quay về phía sau rồi nhìn qua khe hở của mé vách…thì..thứ mình thấy là…một con mèo đen…ánh đèn hắt ra từ mấy khe hở làm mình thấy nó rõ mồn một,lông nó đen bóng,đặt biệt là cái đuôi nó dàimà uốn cong lại như khoanh nhang muỗi….nó đứng bằng hai chân sau ,hai chân trước nó chồm lên mé vách ,thì ra tiếng động nãy giờ là do nó cào vào mé vách… “xuỵt xuỵt” mình hù nó, nó không chạy mà ngước lên nhìn mình,trong bóng tối mờ mờ ,hai con mắt mèo bình thường là màu xanh ,riêng con này thì một bên xanh,một bên đỏ…nó nhe nanh ra làm mình thấy sợ ….mình đá vào vách cái “ầm”,nó bỏ chạy…bấy giờ trong đầu mình nghĩ “nhà đâu có nuôi chó mèo gì đâu mà sao lại có con mèo này ?mà vòng vòng nhà ông ba cũng không ai nuôi mèo,chỉ nuôi chó thôi thì làm sao có con nào dám lại gần”…chợt giật mình vì nhớ lại lời ngoại kể “mèo đen mà bay qua nắp hàng là người chết bật dậy như cương thi”…lúc này da gà da vịt nổi cùng mình…nhưng đuổi nó đi rồi cũng không sao…đang suy nghĩ thì bỗng….tiếng mèo kêu “meomeomeo” vang lên…rồi sau đó tiếng mèo như tiếng con nít khóc “ngoengoengoe” làm mình dựng tóc gáy (ban đêm mà nghe tiếng nó kêu như vậy mà không sợ mới lạ,huống gì lại đang trong đám ma =…=) mình vội lay ông tư dậy “ông tư,ông tư….có …mèo…kêu ghê lắm ông tư ơi”….ông tư giật mình tỉnh dậy,lúc này mấy anh cũng chạy vô,mặt anh nào cũng tỏ vẻ căng thẳng,dì hai cũng đi ra….anh Sáng (chồng chị Sương) lấy vài cây dầu vuông dài chừng một thước đưa cho mn,khi thấy con mèo vào nhà thì đập…”ngoengoengoe” tiếng mèo vẫn kêu nghe thê lương và đáng sợ,ông tư kêu mẩy anh xịt đèn pin kiếm xung quanh nhà…rồi ông hỏi mình nó ra sao,mình diễn tả con mèo cho ông nghe,ông giật mình nói “linh miêu…chắc đây là linh miêu mà mấy ông bà xưa hay kể,cái loại mèo này sống dai lắm,nhiều khi lấy cây đập gãy xương thấy nó ói máu chết nằm im re vậy mà sơ hở là nó bỏ chạy liền”..”vậy nó có sợ gì không ông?”…”nó là mèo nhưng ba cái con chó bình thường gặp nó thì cụp đuôi không dám sủa,chỉ có con chó mực lưỡi màu đen mà có bốn mắt (hai bớt lông trắng trên mắt nha) thì nó mới sợ”….tiếng mèo đã không còn kêu,mấy anh cũng quay vào nhà hết rồi,ông tư hỏi thấy con nào không thì anh nào cũng lắc đầu…chợt…dì hai la lên “nó…nó…trên cây kèo kìa”…mọi người nhìn theo thì thấy con mèo đang nằm trên cột kèo nhìn xuống,anh Sáng lấy cây chổi dài(chổi lông gà loại quét mạng nhện trên cao á) định chọt hù nó thì nó đứng dậy xù lông lên kêu “gào gào”….mấy anh tay cầm chắc cây chuẩn bị nếu nó có nhảy xuống thì quất liền….mình chợt nhớ có cây ná trong rổ xe liền chạy ra lấy rồi đưa cho anh Hải(con dì hai),anh hải là thiện xạ của xóm,mình đưa anh hai viên đá xanh loại hơi to và nhọn,anh hải canh ngay con mèo bắn một phát trúng đầu nó làm nó hoảng rồi bỏ chạy phóng ra cửa sổ….vậy là mn phải canh suốt hai ngày liền cho tới khi chôn ông…..Hết phần 1….
Ace thấy hay thì ủng hộ mình
Vài ngày sau mình sẽ trả chuyện về cây đa và phần 2 của câu chuyện này đó là :Đi giữ mộ….

<--nextpage-->

những câu chuyện… phần 2 :giữ mộ bất đắc dĩ – Tác Giả Khói
Nhà mình có ông năm (anh ông ngoại) là người giữ nghĩa địa. Hồi đó ông cũng có vợ con đàng hoàng nhưng ông hay ăn nhậu nên bà năm dắt mấy dì (dòng họ mình toàn nữ) về nhà mẹ ruột ở,chắc buồn tình chán đời nên ông mới đi làm công việc này.Vừa làm đám giáp năm cho ông xong thì nghe tin ông năm bệnh,nhà mới giao việc đi thăm ông cho mình và anh hải (hai thằng rảnh nhất nhà ==).Đi xe máy năm tiếng đồng hồ mới tới chỗ,nguyên khu vực không có đến một cái nhà,xung quanh toàn vườn tược um tùm,từ chợ mà vào tới trong đây cũng gần mười cây số.Chỗ nhà mà ông ở thì nằm cuối nghĩa địa,nhà mái tôn ,vách cây nhìn khá là đẹp,nơi này có khoảng ba mươi ngôi mộ và một số huyệt bỏ trống vì người nhà tới bốc cốt mang về…có con cháu lên thăm ông mừng lắm ,ông mới kêu minh mình và anhhải ở lại chơi vài bữa sẵn phụ ông vài chuyện.Gần tối,ba ông cháu ra uống nước ở cái bàn ngoài mé hiên nhà,nguyên khu nghĩa địa hơn một mẫu đất mà có bốn cái bóng đèn càna thắp sáng cho có lệ,khung cảnh tĩnh mịch và lạnh lẽo như đang ở cõi âm vậy,nhìn đâu cũng toàn là mồ mả,nhìn mà muốn rầu thúi ruột,vậy mà ông năm ở được mới hay (có mấy lần nhà rước ông về mà ông không chịu).Thấy sợ sợ ,mình bèn kiếm chuyện nói cho vui “ông Năm ở đây được chục năm rồi,vậy có khi nào ông gặp “cái đó” hông?”…”có chứ sao không con,cái hồi ông mới vào đây ở,ông lão trước đây giữ chỗ này có dặn ông cúng bánh trái rồi hãy vào,vậy mà ông quên tuốt.Tối đó,ông nấu tô mì rồi lại gần cửa sổ ngồi ăn thì nghe chỗ vách như có người gõ vào vậy,ông nhìn ra cửa sổ thì thấy phía dưới cửa sổ có ba bốn đứa nhỏ nhìn lên rồi xòe tay ra như muốn xin ăn vậy,ban đêm trong nghĩa địa mà có con nít là ông hiểu chuyện gì rồi, ông bèn đóng cửa sổ lại.Ăn xong ,ông leo lên võng nằm thì ngủ quên,tới chừng có nắng dội vô mặt,ông giật mình tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm dưới đất mà tuốt ngoài gần cổng nghĩa địa..quay qua thì ông nhìn thấy bốn nấm mồ của con nít,ông mới đi vô nhà thì lạ thay…cửa nhà vẫn còn đóng,mà khóa chốt bên trong mới ghê,vậy ông ra bằng đường nào…sợ quá,ông mới đi ra phía lộ rồi bắt xe ra chợ mua đồ về cúng..”…nghe ông năm kể xong mà nổi da gà,mình bèn chạy vô giường nằm…khuya,mắc đái, kêu anh hải mà ảnh nói không mắc,sĩ diện nên mình mới đi một mình (mắc công ổng biết mình sợ ma),nhà vs thì tuốt phía sau cách nhà hai chục thước ,đường ra đó tối om,mình mới lại chỗ cây chùm ruột gần nhà mà “hành sự”…gió thổi qua hiu hiu,mát ghê,đang thả hồn theo gió thì đột nhiên….”khụkhụkhụ….cắc..kè….cắc….kè….” làm giật mình,mém tí nữa ướt mặt(==),hóa ra là trên cây có con tắc kè,làm hú hồn hà…mà nó kêu trong gió thì nghe trại ra thành “cắt…nè….cắt…nè” nên mình vội giải quyết nhanh rồi chạy vào nhà.
Trong nhà hơi nực nên mở cửa sổ cho gió vào,mình với anh hải thì nằm ở bộ ván gần cửa sổ,tối gió hơi lạnh nên mình mới ngồi dậy để đóng ,thì…ngay chỗ cái huyệt cách nhà chừng mười mấy thước… có cái gì đó sáng sáng…rồi cái thứ sáng sáng đó từ từ lơ lửng trên không…một cục lửa màu vàng xanh to như cái đầu người…lần đầu tiên mình nhìn thấy loại ma trơi mà các cụ hay kể.Mình quay sang kêu anh hải dậy “anh hải,ma trơi kìa…” anh hải ngồi dậy nhìn rồi đóng cửa sổ ,rồi nói “phản ứng hóa học đó mà,ma quỷ gì” rồi ảnh ngủ…mình cũng chui vô mền nằm…
Sáng hôm sau,mình kể ông năm nghe,ông năm cười rồi nói “ma trơi hiền lắm,không có chọc phá ai hết,chắc đó là linh hồn của người đã mất về thăm chỗ chôn mình thôi mà”…nghe xong mà da gà nổi rần rần…ông năm mới kêu mình và anh hải phụ nhổ cỏ,dọn dẹp mấy ngôi mộ.Làm tới gần trưa cũng gần xong,tới chỗ ngôi mộ nhìn có vẻ cũ nhất thì mình thấy có hàng chữ “sn1900-mn1979″mình mới quay qua hỏi anh hải “ông cụ này nếu còn sống chắc hơntrăm tuổi quá anh Hải?”mình hỏi làm anh hải giật mình nên lở tay làm ngã cái bình hoa trên mộ xuống, may là không bể,nhặt cái bình hoa lên xong anh hải mới trả lời…”ừ,chắc bằng tuổi ông sơ”…”vậy nếu ông sơ còn sống thì kêu anh em mình là gì ?”…”ừm,nếu ông sơ còn sống thì tao chắc được kêu là Chắt.Còn mày hả? Mày kêu bằng thằng Chịch hehe”…nói xong,ổng cười đê tiện rồi đi vô nhà,bỏ lại thằng em đang ngơ ngác vì bị dụ…Tự dưng có cơn gió mạnh bất thường thổi ngang làm mình thấy lành lạnh nênmình chạy vào theo..chiều hôm đó ,ông năm mua con gà về kêu làm món gà quay chảo ăn,mình xung phong đi cắt cổ.Thường thường trước khi cắt cổ gà ,người ta hay cởi dây trói chân rồi khấn,còn mình thì quên nên mình để luôn dây không khấn mà đè cắt cổ gà…hơn mười phút,con gà bị cắt hết mạch máu rồi mà nó vẫn mở mắt thao láo nhìn mình, quái..bình thường mình cắt chưa được hai phút là con gà im re…đợi tí xíu nữa…trong nhà,anh hải đã la làng “mày ngồi hửi phân gà hay gì lâu vậy mậy”….tức quá,mình mới lấy dao chặt cái cổ con gà muốn lìa ra luôn, chỉ còn dính miếng da ở cổ…vậy mà con gà vẫn mở mắt rồi còn kêu “quác..quác..”…ông năm ra tới ,ông năm nhìn rồi nói “con bậy quá,cắt cổ mà không cắt dây,vậy sao mà nó “đi” được”..mình mới cắt dây thì …con gà đứng dậy chạy…nhìn nó lúc này như mấy con zombie vậy…cái cổ thì lìa xuống đất,vậy mà hai cái chân chạy nhanh bà cố…tiệntay,mình cầm theo cái cây,chạy lại con gà,mình phang vào chân nó làm nó nằm khuỵu xuống… vậy mà nó vẫn kêu “quác..quác..”.mìnhmới khấn”con gà ăn dơ ở bẩn,đầu thai kiếp khác mần ăn(kiếp khác lại bị “mần” ăn (^^),kiếp sau làm phượng hoàng để ăn sang ở sạch”(không biết đúng không, tại hồi đó nghe lóm )…vậy mà nó ra “đi” thật..xong rồi thấy sợ nên mình đem vứt con gà,chiều ba ông cháu đành ăn cơm với đậu hủ..
Tối,lần này biết khôn nên mình đi tiểu trước rồi mới ngủ,đang thiu thiu thì bị bóng đè..mắt thì mở nhìn xung quanh được bình thường, nhưng tay chân cứng đơ,nặng như có cả chục ký sắt đè lên vậy..hai conmắt đảo xung quanh..kìa..cái đồng hồ mới có mười giờ rưởi,ông năm thì nằm ngủ trên ghế bố,còn bên cạnh thì anh hải ngủ ngáy như heo….nhưng…ngay cái ghế dựa gần góc nhà,có một ông già đang ngồi trên đó,ông già râu tóc bạc phơ,mặc bộ pijama màu trắng..mình định kêu anh hải mà miệng cứ ú ớ…rồi ổng đứng dậy rồi…lướt trên mặt đất….ổng lại gần cửa rồi quay lại nhìn…cái mặt ổng quen lắm,hình như mình thấy ở đâu rồi…”cái hình trên bia mộ hồi sáng” suy nghĩ chợt lóe qua làm mình muốn són trong quần…chợt thấy ông già không cần mở cửa…mà ổng đi xuyên qua luôn…giật mình tỉnh dậy,mồ hôi đổ dầm dề,nhìn lại đồng hồ mớimười giờ rưởi ,thở phào nhẹ nhõm vì nghĩ chắc là mơ..vì nhà có thờ cúng phật với ông địa thì ma sao vào được…đang nằm lim dim thì bên cạnh ,anh hải tự nhiên nói nhảm “ông ơi,tha con,đừng đánh con”…thấy ảnh nhắm mắt mà lảm nhảm là biết bị mớ,chắc nằm mơ thấy ghẹo con nhỏ nào nên bị ông già nó đánh,nên mình cũng không thèm kêu dậy
…khuya,gà gáy nên giật mình tỉnh dậy (thói quen,hồi xưa ở quê đi làm đồng sớm nên gà gáy gần sáng là phải dậy để phụ cơm nước) anh hảithì đâu mất tiêu,tưởng ảnh đi đái nên cũng không để ý,nhìn lên đồng hồ đã gần năm giờ sáng…mình mới vạch mùng rồi bước xuống …bỗng…chân mình đạp trúng thứ gì đó mềm mềm,lạnh lạnh…nhìn xuống là nguyên cánh tay người dưới sàn…”ááá” mình la làng lên làm ông năm cũng giật mình tỉnh dậy,ông năm lại gần thì mình chỉ cái cánh tay..ông năm kêu mình nắm lôi ra ..thì ra là anh hải…lúc này ảnh còn ngủ im re hà…ông năm lấy ca nước tạt vô mặt anh hải,anh hải mở mắt ra…”giường hông ngủ mà xuống đất ngủ mậy?”…ông năm hỏi rồi kêu mình đở anh hải lên ghế ngồi,anh hải uống xong ly nước mới kể…”hồi nãy ,con nằm mơ thấy cái ông già trên ngôi mộ mà con làm rớt bình hoa hồi sáng,ổng ngồi ngay trên cái ghế dựa trong nhà,mà lúc đó tay chân con cứng ngắc hà,miệng con thì nói không được, con quay qua thì thấy thằng k nó ngồi nhìn con nữa.ông già đó đi..à không..bay lại chỗ giường rồi lấy cây gậy gõ vào đầu con,xong ổng dùng một tay rinh con lên rồi thì con xỉu luôn,khi ông năm tạt nước thì con mới tỉnh dậy.”…nghe anh hải nói xong,mình muốn rụng rời…mình bèn hỏiông năm “nhà có thờ ,sao ma vô được đây vậy ông?”…”lúc chôn họ ở đây thì gia đình người dó có cúng đất đai và thổ địa cho họ nhập thổ,nên khu vực này như nhà của họ,dù có thờ cúng họ vẫn có thể ra vào bình thường, thôi để mai ra mua đồ về cúng,chắc tại thằng Hải làm gì đó đụng chạm nên người ta mới phá”…anh hải xoa đầu rồi xoa cái tay nói “hồi nãy nhớ ổng đánh vô đầu mà sao giờ cái tay (chỗ mình đạp á) đau quá” …”chắc té xuống đất chứ gì? mình nói cho qua rồi thôi. ..
Sáng hôm sau,anh hải lấy xe máy chở ông năm ra chợ mua đồ về cúng,mình ở nhà buồn nên ra trước ngồi chơi…bỗng …trên cái mộ gần nhà córắn rồng*( hổ ngựa,trong nhà rắn rồng-ra đồng rắn hổ ) to lắm,tính mình sợ rắn nên mình kiếm cái cây dài rồi khều nó xuống đất,ấy vậy mà nó rớt đất rồi, nó nhìn mình rồi mới bò đi.Ông năm và anh hải về tới,thì có vài người đi xe du lịch vào rồi đem đồ vô cúng,thì ra chỗ cái mộ có con rắn là mộ một cô gái,và hôm nay là ngày giỗ nên gia đình cổ mới đem đồ theo cúng.Đến chiều, ông năm tự dưng trở bệnh,mình với anh hải mới tống ba chở ông đi bệnh viện,anh hải thì lo giấy tờ thủ tục nhập viện nên kêu mình về canh nhà vì sợ bọn hút chích nó vào (khu đó hay có xì ke tụ tập lắm)mình về tới cổng thì trời cũng tối,xe tự dưng chết máy,làm mình dắt xe mà chạy như ma đuổi… vào tới nhà ,dẹp xe rồi đóng cửa,sao đó mình ăn cơm ,đốt nhang rồi leo lên võng nằm luôn …lúc này cũng gần mười một giờ..tự dưng có tiếng cú kêu “cúcúcú” từ đâu đó nghe vang vọng,bỗng mình nghe có tiếng gõ cửa…”cốccốccốc”..mình chưa kịp trả lời thì có tiếng ông năm “k ơi mở cửa”…mình mừng quá,định ra mở cửa thì tự dưng trong đầu mình lóe lên suy nghĩ “hồi nãy nghe bác sĩ nói ông nhập viện mai mới cho về mà sao giờ này về sớm vậy”…còn đang do dự thì có tiếng gấp gáp của anh hải “lẹ em ơi,ngoài đây lạnh lắm”…quái,anh hải toàn kêu mày ,tao với mình cho “thân thiết” chứ có bao giờ kêu bằng em đâu…thấy nghi nghi nên mình nhẹ nhàng đi lại rồi nhìn xuống phía kẽ hở của cửa…chẳng có ai cả…”cốccốccốc”… vậy mà tiếng gõ cửa vẫn vamg lên đều đều….mình sợ quá vội chạy lại bàn thờ phật…lúc này ngoài cửa có tiếng kêu”k ơi…k…” nhớ lại những câu chuyện ma gọi tên người vào lúc khuya của các cụ làm mình thấy sợ….bà nội nó…hồn mình muốn lìa khỏi xác vậy,lúc này rối rồi thì chợt nhớ chiêu ông tư,mình xá bàn phật rồi lấy một mớ tro nhang rải phía cửa,sau đó hốt một mớ gạo trắng trong nhà rồi hé cửa ra ném ra ngoài thì không còn tiếng động lạ gì nữa…mình cũng thức luôn tới sáng rồi xách xe (lúc tối thì tắt máy,lúc sáng thì bỗng dưng chạy được) chạy lên bv luôn…..từ đó về sau ,mỗi lúc lên thăm ông năm,mình đều chơi tới chiều rồi về,chứ tuyệt đối không ở đêm nữa…
Hết phần 2, ace thấy hay thì ủng hộ và đón đọc phần 3: miếng đất phong thủy….

0
Rồi mấy phòng bên cũng dậy ra ngoài xem nhưng mà không có gì nên vào ngủ lại hết, 2 thằng phòng e cũng thế chỉ có mình e sợ quá chưa ngủ được, e nằm tới đâu 5 rưỡi thì đi vào giấc ngủ êm đềm.(khò khò)Sáng e dậy lúc 10h, định đi qua phòng em ấy hỏi thử có nghe gì hôm qua không nhưng e chưa vệ sinh cá nhân nên e mới dậy vệ sinh sạch sẽ, chãi đầu bôi keo, lăn nách đủ các kiểu rồi...
Đọc tiếp

Rồi mấy phòng bên cũng dậy ra ngoài xem nhưng mà không có gì nên vào ngủ lại hết, 2 thằng phòng e cũng thế chỉ có mình e sợ quá chưa ngủ được, e nằm tới đâu 5 rưỡi thì đi vào giấc ngủ êm đềm.(khò khò)
Sáng e dậy lúc 10h, định đi qua phòng em ấy hỏi thử có nghe gì hôm qua không nhưng e chưa vệ sinh cá nhân nên e mới dậy vệ sinh sạch sẽ, chãi đầu bôi keo, lăn nách đủ các kiểu rồi mới qua. Đứng trước phòng nó ngay cạnh cái giếng nghe cũng ớn ớn rồi, mà nhìn phòng e ấy thì thấy không khóa ngoài mà đóng cửa im lìm, thôi chắc con này đi khuya còn ngủ nên e về lại, vác cái xác đi chợ nấu ăn cho 2 thằng cờ hó cùng phòng.
Về nấu ăn xong, đợi tụi này đi học về là chiến chứ đói lả người rồi thì thấy e ấy mở cửa phòng. Lúc này e nhanh như sóc, bôi keo, lăn nách, chải chuốt các kiểu lần 2 rồi phi qua phòng nó. Với gương mặt lạnh như băng e hỏi nó hôm qua về phòng có nghe gì lạ không, có đi vs ai không? Em ấy trả lời một câu xanh hơn lá chuối khô: ” đồ điên”. E mới kể chuyện thấy cái bóng đi theo sau nó vs cái người tắm ở ngay cái giếng. Em ý trả lời còn lạnh hơn em: ” ông bị khùng hả?” rồi bỏ vào phòng đóng cửa.(Em này hình như ở cánh trong chứ không phải người miền trung vs bắc, nó chửi e mà e nghe ngọt lắm mấy bác à.hix.) WTF con này, mày mà không dễ thương là a cho ăn tai nhé. E chỉ nghĩ vậy thôi, rồi về phòng lên face tìm mấy cái về ma cỏ đọc.
Qua một, hai tuần thì e cũng quên chuyện này nhưng vẫn theo dõi diễn biến của e ấy. E ấy thì vẫn hay đi về khuya, đc cái là hình như đi vs 2,3 thằng tại e hay chơi game khuya nên nghe tụi này nói chuyện ngoài cổng, ban ngày thì ngủ ghê lắm. E biết là e ấy sv trường Duy Tân nữa, hihi. Nhưng mà ban ngày con này có biểu hiện lạ, mặt mày thì hình như xanh xao hẳn, về phòng thì y như là không dễ gì nhìn thấy ẻm lun. Rồi e lân la, hỏi thăm, do thám cũng chẵng nghe được chuyện gì ở cái giếng vs cây mận. E nghĩ là người ta biết mà giấu, tại e thấy chỗ đó có cái lư hương nhỏ nằm khuất về phía trong.
Nói thật vs mấy bác chứ ngồi viết cũng mỏi tay lắm mà thôi ráng.hi.
Rồi một hôm sáng khoảng 8-9h bố mẹ em này ra thăm, tay sách đùm đề đủ thứ hết, e chạy ra đứng trước phòng hút thuốc để hóng thì nghe bà mẹ la ẻm là sao phòng mày bẩn mà hôi mùi khó chịu vậy con, rồi trách sao không lo ăn uống để người ngợm xanh xao, nói chung la ẻm không chăm sóc bản thân. Em chỉ thấy ông bố nhìn đăm chiu lắm, ổng ra trước cửa phòng rồi nhìn lên cây mận, rồi nhìn sang cái giếng, rồi đi quanh 1 vòng cái giếng. Rồi lẩm bẩm gì đó mà e không nghe, chỉ thấy mặt ổng có một ít biến sắc không hề nhẹ, vào phòng lại rồi lôi bà vợ ra ngoài nói nhỏ gì đó, rồi bà mẹ cũng có vẻ sợ hãi nhưng cố kiềm nén thì phải.
Sao đó họ vào phòng lại, e cũng vào phòng rồi ngồi ngay ngắn, mắt luôn hướng về phía 10h nơi có phòng trọ của em ấy. Một lát sau thì thấy bà mẹ đi đâu đó thì phải, dắt xe em nó ra đi thì đạp không nổ, ông chồng ra đạp cũng không nổ, rồi 2 người nhìn thấy e nên nhờ qua đạp thử nổ máy không? Cơ hội ngàn năm có 1, em phi nhanh như gió qua đó rồi lấy 1 hơi thật dài, dồn khí ở đan điền rồi đưa khí xuống chân phải, đạp mười mấy phát liên hồi. Do nội công thâm hậu nên cái xe cũng nổ máy được, vắt hết kiến thức về xe cộ của em ra thì để xe chạy ga xăn-ti 1 lúc cho nóng máy rồi đi, e nói với cô đó. Nhưng tư tưởng thì không quên nhiệm vụ, liếc nhìn vào trong thấy một đống đồ lộn xộn, 1 đống rác mà bà mẹ vừa mới quét, phòng thì nghe mùi ẩm, mốc, mùi tanh tanh sao ý. Mũi thì hít mà mắt thì đưa quanh phòng, chợt nhìn thấy ẻm ngồi ngay chổ ra vào phòng vệ sinh mà e giật cả mình. E ý phải nói đứng trong bóng tồi thì chắc như ma mấy bác à, mặt hốc hác, da xanh, mắt như lồi ra trước. Kinh lắm mấy bác à, văn em dốt thì viết tới đây thôi chứ nhìn ghê vãi cả *ái lắm.
Rồi bà vợ cũng đi, ông chồng thấy e phản ứng khi thấy con ổng thì ổng cũng nói cảm ơn rồi nói e về. E thì kệ thôi chuyện của nhà ổng chứ mình xen vào có khi ăn đạp. Bà vợ đi về e thấy mua trái cây, đồ cúng..v.v. là e nghi rồi. Nấu cơm xong e quyết định cho tụi cờ hó cùng phòng ăn cơm vs mắm để em hóng chuyện cũng như xem có biến gì không.
Lúc ăn cơm trưa thì vừa nghe tụi trong phòng chửi vừa hóng bên kia. Lúc đó e ngửi thấy mùi hương(nhan) e mới chạy ra xem thì thấy ông chồng đang cúng ngay cái giếng, kêu 2 thằng kia ra xem thì nó nói e tao lao chuyện của nhà họ cúng bái xem làm gì. E thì quyết định đứng xem, có chi thì nghỉ học ở nhà xem luôn chứ mấy vụ ma cỏ ni thì em khoái lắm. Thấy ông chồng mặt có vẻ căng thẳng, cúng xong thì tiền vàng đốt không cháy, hương thì tự nhiên tắt tại e thấy ổng đốt 5,6 lần. Ổng cúng xong thì mặt sợ sệt lắm. E mới quyết định bay qua phòng em ấy để kể ỏng nghe vụ em thấy. Em qua kể ổng nghe xong thì ổng tái mặt, vào nói với bà vợ là ổng chắc chắn luôn rồi. Lần này thì con M nó bị vong theo thật rồi, chắc phải mời ông chú gì của ổng đó ra giúp. Rồi ông ấy điện thoại nói chuyện, e nghe thì hình như mai ra sớm, chính xác là mai từ gia lai ra. Rồi ông chồng( gọi chú L cho dễ nhé) chú L mới kể là lúc chú ở nhà hay điện thoại cho em M lắm nhưng dạo gần đây em ấy ít nghe điện thoại mà nghe giọng thì có vẻ không khỏe, hỏi thì em M không chịu nói chỉ bảo vẫn bình thường, rồi chú L thấy không ổn nên mới quyết định ra thăm em nó. Trước đó thì cô C(mẹ của M) có đi coi bói thì ông thầy nói con bà có hạn lớn, ổng không giải quyết được chỉ khuyên bà nên về chăm sóc cho cẩn thận. Khi chú L vs cô C ra tới phòng thì chú L thấy em M khác lạ hỏi thì hay cáu ghét, tức giận, ánh mắt thì sắt lẹm, chú mới đi quanh phòng kiểm tra rồi ra phía trước xem xét thêm(lúc mà e thấy chú ấy đi quanh cái giếng). Chú L nói là chú thấy nhiều trường hợp giống em M mà ngay chính gia đình người em ruột của chú cũng từng bị trường hợp tương tự nên chú sinh nghi ngờ nhưng chưa chắc chắn. Chú mới bảo cô C đi mua đồ cúng cho chắc ăn, phòng trước ai ngờ gặp em qua kể lúc đó nên chú chắc chắn lun. Chú bảo em tối chở chú qua nhà bà chủ trọ hỏi một số chuyện, chú không nói chuyện gì nhưng em cũng hiểu là định hỏi có ai chết ở chổ cái giếng hay cây mận không, chẳng qua là không chia sẽ ra thôi. Rồi đúng lúc đó có thằng thanh niên chạy se máy tới phòng, thằng này thì da trắng, đẹp trai sơ sơ, kiểu công tử nhà giàu ý, đi xe Sh 150i. Nó vào chào chú L rồi hỏi có con M ở phòng không? Nó bảo nó học cùng lớp vs con M, nó là lớp trưởng, mấy bữa nay nó không thấy em M đi học nên tới hỏi thăm. Vãi cả lớp trưởng với hỏi thăm, chắc là 1 trong những thằng hay đưa đi chơi khuya đây chứ bạn bè gì. Chú L bảo là M bị bệnh, chú là ba nó ra thăm, rồi thằng đó vào thăm ẻm. Lúc này ẻm đang ngủ, mà ngủ mớ, mơ thấy gì mà cứ nói là:”tôi không đi đâu, xin anh hãy cho tôi yên” “buông đôi tay nhau ra, chúng ta không thuộc về nhau” ( câu sau là em lấy tên của mấy bài hát thằng tùng núi thêm vào cho phần hấp dẫn.hêhê). Được khoảng mấy câu là nằm im re luôn. Thằng đó nói chuyện xã giao tí rồi cũng xin về, e thì xin về trước. Tối sau khi sắp xếp để cô C ở lại phòng chăm sóc em M thì chú L qua phòng kêu e đi. E thì nhanh lắm, mặc cái quần lửng vs cái áo thun chạy đi lun. Qua nhà bà chủ, cách đó khoảng 800m, e cũng không nhớ rõ cách bao nhiêu chỉ nhớ là đi cũng gần lắm. Chú L qua giới thiệu sơ lược về chú cho bà chủ biết xong ổng hỏi thẳng lun là có ai chết ngay chỗ cây mận với cái giếng không. Thì bà chủ mới nói không, nhưng mà kiểu như bị nói trúng tim rồi nên có vẻ bối rối lắm. Bằng biện pháp nghiệp vụ và với vẻ đập chai của mình chú L cũng khiến bà chủ siêu lòng kể ra. Thì ra là lúc mới xây phòng trọ lên thì tiếc cái giếng nên để vậy cho sinh viên vs mấy người ở trọ sử dụng. Còn cây mận thì để cho mát. Xây lên được vài tháng thì có biến, ngay phòng đó có con bé ở trọ quen biết thằng sở khanh nào đó quốc nó có bầu rồi dùng 72 phép biến hóa để tẩu thoát, nó buồn nên treo cổ ở cây mận. Vãi, e nghe kể tới đây là ớn rồi, không sợ nhưng nghe ớn ớn. Rồi bà chủ kể tiếp là khoảng 2 năm sau thì có thằng thuê đúng phòng đó, nó ở một mình, thằng này con nhà giàu nhưng hiền lắm, ở ai cũng thương hết, nhưng không biết vì lí do gì mà nhảy giếng tự tử nhưng được mọi người cứu, nhưng số nó đoản mạng, 5 ngày sau thì nó chết ngay cây mận, cũng y kiểu cô kia. E nghe sinh nghi, có khi thằng này thấy em M hợp nên bắt thế mạng đây, mày mà bắt em M thì lấy gì tụi ta soi đây. Nghe xong chú L nói chuyện tí nữa rồi về. Rồi chú bảo là đi làm vài ly cho tỉnh, em nghe rủ thì cũng nhát đi do em không ham nhâụ, đúng lúc đó cô C điện hỏi xong chưa về phòng em M chuyện cần nói. Về tới phòng thì thấy cô C đứng với vài người trong khu trọ nữa, đang bàn chuyện em M. Cô C thấy chú L về nên nói là mọi người ở đây ai cũng biết chỗ cây mận có ma hết, có mấy người bị thằng này chọc phá ở không được nên để cái bát hương để cúng cho nó khỏi phá. Có bà chị kể là có hôm bả đi làm về trể thấy có thằng ngồi dưới gốc cây đen thui, bả sợ không dám đi tới luôn, rồi nó quay lại cười vs bả mà bả chạy bỏ xe lại đó luôn, mọi người nghe bà ấy la lên chạy ra thì không thấy gì chỉ thấy chiếc xe máy còn nổ máy nằm đó, sau đó bả điện chồng bả ra dẫn vào. Cũng có vài người như e, nghe có người tắm ở giếng nhưng không dám ra xem vì biết ai rồi. E mới hỏi là sao lúc trước e hỏi thì không ai nói, họ mới nói là để cho e đỡ sợ vs yên tâm mà sống chứ cũng thấy vong này chưa làm hại ai nên không kể. Em mới hỏi tiếp là có ai thấy con gái mà có con nít nữa không thì họ nói không, bảo chỉ có vong nam thôi. Rồi mọi người có nói cho chú L nghe vụ em M. Họ nói là cũng thấy khác thôi chứ họ cũng lo đi làm vs đi học không để ý nhiều, rồi nói e ấy hay đi đêm nên cũng không rõ. Lúc này chú L nghe nói hay đi chơi khuya về nhìn có vẻ giận lắm hay sao ấy, e thấy mặt chú lạ lạ. Haha, em nó mà chữa xong chắc sưng đít với chú L.
Lúc này thì khoảng 9h mấy đó. Lúc đó cô C mới quay vào phòng xem thử em M ra sau thì thấy e ấy ngồi xâu trong góc phòng nhìn ra bên ngoài cười, cô C thấy thế mới lại hỏi ẻm thì em M chỉ cười chứ không nói gì, khuôn mặt ghê lắm, cười kiểu cười đẻo ý. Em nhìn vào thì giật mình kinh hãi, mọi người xung quanh thì bàn tán xôn xao. Lúc này chú L chạy vào, hỏi gì em M cũng không nói chỉ cười rồi liếc nhìn chú L với cô C thôi. Cô C thấy thế thương con nên không cầm được nước mắt mà khóc trong nghẹn ngào, không khí bắt đầu căn thẳng, không gian như đặc quánh lại, gió nhẹ ùa vào thêm phần lạnh lẽo. Tất cả tạo ra một khung cảnh ám ảnh, sợ hãi, chú L thì lấy bình tĩnh tát cho em M một cái thật mạnh nhưng cũng chẳng ăn thua chỉ làm cho em M nhìn chú với vẻ sung sướng hơn, em M cười phá lên xé tan không gian mà chính em ấy tạo ra(lúc này chắc không phải em). Rồi một người kéo tay em đưa cho 1 cái bô đựng nước tiểu, bảo vs e là đưa cho chú đổ vào người em M, đây là nước tiểu của con ông ấy. WTF sao ổng không đưa luôn đi, vãi nhìn em ấy thôi là lạnh gáy rồi, lỡ đưa cho chú L đổ lên nó xuất thì nó thù luôn em chắc em khổ theo. Em lúc này quyết định kêu cô C ra đưa cho cô cho chắc, trong đó chú L hỏi đủ kiểu, rồi có người bảo em ấy bị nhập nên vậy đó. Chú L mới hỏi là ai nhập, ở đâu, muốn gì nhưng em M mà lúc này em nghỉ là chắc vong kia thôi. Thì vong không nói chỉ cười khì khì, điệu cười tới giờ em còn không quên, nghe ghê ghê. Rồi cô C vào đưa chú L cái bô, lúc này vong sợ nên hừ hừ lên kiểu tức giận mà nói không được ấy. Chú L càng tới gần thì vong càng gào thét ghê hơn, rồi chỉ trỏ tùm lum, rồi gào thét co rúm lại, mặt em lúc này tỏ ra rất giận dữ rồi đột nhiên cười to, cười to lắm kiểu như đang đắt ý thì chú L cầm bô nước tiểu hất vào người em M. Em ấy ré lên một tiếng rồi ngã khụy xuống, ngất đi trong sự chứng kiến của nhiều người.
Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao, gió lạnh vẫn thổi, không khí đỡ căng thẳng hơn nhưng được một lúc thì tất cả mọi người ra về, lúc này e cũng chẳng biết làm gì nữa nên về phòng mình chơi game chờ biến.hihi. Chơi được một tí thì buồn ngủ chiụ không nổi, nên em đưa ra quyết định đến bây giờ em vẫn thấy đúng đó là đi ngủ chứ chờ mà mắt mở không ra thì cũng ngủ gật.kaka.
Sáng ra sau khi vệ sinh, chỉnh đốn trang phục thì em ra xem có biến gì chưa thì em thấy phòng em M vẫn đóng cửa, chắc hôm qua cô chú vs em M ngủ trể. E ra sau phòng trọ làm ly cf cho tỉnh, vs điện thằng bạn qua chém gió cho vui. Ngồi cf khoảng 1h là e chạy vào xem như thế nào rồi, e thấy phòng chú L có ông nào đó mà e đoán là ông chú của chú L nên ra kêu thằng bạn em vào và tính tiền luôn. Vào tới nơi thì cũng có vài người đứng trong phòng hóng hớt như em. Em thì qua thẳng phòng em M luôn,hi. Lúc này thì ông L(chú của chú L) đang sắp đồ cúng, vẻ mặt của mọi người trong phòng em M thì đang căng thẳng, rất căng thẳng. Chuẩn bị xong thì khoảng 10h kém, ông L bảo 10h sẽ bắt đầu, mọi người không ai nói với ai câu nào ngồi đợi mong tới 10h để ông L làm lễ mong cứu được cho em M. Đúng 10h ông L bắt đầu cúng, ông mặc bộ đồ màu đen, giống mấy ông võ sư hay bận nhưng dài hơn, ông đọc thầm trong miệng nên e cũng chẳng biết ông nói gì chỉ biết ông đọc xong rồi xin keo, xong thì em M bắt đầu có biến, em M ngồi bên cạnh 2 vợ chồng chú L sau lưng ông L với mấy người đi theo ông L xuống. Lúc đó em M nhìn giống như hồi tối hôm qua, nhìn ban ngày mà hơn phim kinh dị, lúc này thì ông L quay lại, hỏi nhẹ nhàng như thân nhau lắm, ông hỏi tại sao lại theo em M, tại sao lại hành em ấy quá vậy. Thì em M lúc này em gọi là vong cho dễ đi, em M mãi chán quá. Vong cũng chỉ trợn mắt rồi hừ hử, rồi cười thôi chứ cũng chẳng nói gì.
– ông L: thế có muốn nói chuyện không thầy khai khẩu cho?
– Vong: gật đầu, nhưng cũng không quên cười khinh, ngó nghiên..
Ông L đặt 2 ngón tay trỏ và ngón giữa lên trán vong rồi lẩm bẩm đọc chú.
– ông L: rồi, con tên gì, ở đâu, bao nhiêu tuổi, tại sao lại không đi đầu thai làm kiếp khác mà lại ở đây quấy phá người khác, làm hại người khác?
– Vong: cười to, to lắm mấy bác à, rồi chỉ thẳng mặt ông L nói: mày hỏi nhiều quá, nhà ta ở đây thì ta phá, tao thấy con này dễ thương với hợp mạng tao nên tao định bắt về hầu tao, làm vk tao. Mày định làm gì tao, tao thách!
– ông L: tại sao con lại bắt nó, nó có tội tình gì đâu, nó có làm gì phật lòng con không? Thôi con cần gì thì ta cúng cho, cần gì thì ta giúp chỉ xin con hãy tha thứ cho nó.
– Vong: tao chết ở đây được 7 năm rồi, ở đây tao ăn đồ cúng của tụi này là được rồi, tao chỉ cần bắt con nhỏ này về làm vợ, tụi mày cút đi.
Nói rồi vong nhảy tới đòi đánh ông L nhưng may mà có mấy anh đi cùng để cản vs có bố mẹ em M nữa nên vong không làm gì được. Lúc đó thì ông L tay bắt quyết, bắt ấn gì đó tay còn lại thì ấn vào đầu em M, vong bắt đầu gào thét, rồi khóc lóc bla bla thì ông L lấy tay khỏi đầu vong. Lúc này ông mới hỏi:
– ông L: Bây giờ sao? Con có tha cho xác này không? Con tha cho nó rồi đi theo ta học đạo, đọc kinh xám hối tội lỗi để được đầu thai. Nếu con không chịu tha cho nó thì ta sẽ đánh bay hồn phách của con, con sẽ không còn gì nữa đâu. Vong kia bắt đầu khóc lóc rồi kể do buồn gia đình nên quyết định ra ở riêng, gia đình không cho vong theo đuổi sở thích của mình nên mới tìm đến cái chết. Lúc đầu em cứ nghĩ chắc do vong 2 mẹ con người trước nhưng mà bây giờ mới biết không phải.hihi. may chứ không là e vu oan cho họ rồi. Rồi xong ông L làm cái gì nữa đó mà em cũng chẳng nhớ nữa. Nói chung là em không nhớ hết được.
Sau khi làm lễ, cúng thành công xong thì vào phòng trọ mọi người hỏi thăm em M nhiều lắm, em cũng lót dép hóng tin dữ lắm, hehe. Em M bắt đầu kể là sau khi chuyển đến phòng được vài ngày thì em ấy nghe tiếng tắm khuya rất nhiều nhưng mà mỗi lần hé cửa ra xem thì lại không thấy gì, rồi cứ tưởng ai đó chọc phá nên em cũng bỏ qua mà không kể ai nghe. Thế éo nào nói xong ẻm quay sang chỗ em. Rồi từ đó em ấy hay nằm mơ thấy có 1 anh, đẹp trai, cao to, hay tới nói chuyện với em ấy lắm, em này cứ tưởng là chắc người trong mộng mà trong phim người ta hay nói. Con bé này xem phim hàn xẻng nhiều đâm ra lú lẫn đây mà, chắc cũng ảo tưởng sinh hoang tưởng.kaka. Em nó bảo cứ như thế cả tuần mấy bác à. Rồi dần dần về sau thì ẻm bảo là mỗi lần như thế ẻm mệt lắm nên ban ngày ẻm ngủ mê man lắm bỏ học vì ngủ luôn. Em ấy vẫn biết cơ thể mình suy nhược lắm nhưng em ý vẫn không thể cưỡng lại được.
Sau vụ này thì em thấy mấy vụ có người âm theo nguy hiểm vãi ra mấy bác à, không khéo mất mạng như chơi. Em thì chỉ muốn cuộc sống bình yên thôi chứ gặp trường hợp này chắc chưa biết sẽ như thế nào. Chuyện tới đây thôi, chắc cũng ít hồi hộp gay cấn nên mấy bác cũng chưa hài lòng, nhưng mà em cũng bó tay, tại văn vở em dỡ lắm. Ngày trước đi học văn em 6,7d là cao lắm rồi đó mấy bác.
P/s: Em học trường CĐ Công Nghệ, lịch học thì tự sắp xếp nên mấy bác đừng hỏi sao lại trùng hợp này nọ, nhiều khi cũng do lười đi nên em nghỉ, hihi. Còn 2 thằng cùng phòng thì nó học đại học duy tân. Còn vài chuyện vặt em gặp vs nghe kể thì để có thời gian em kể sau
Chào thân ái và quyết thắng nha mấy bác, mấy thím

0
Bấy lâu đọc free ở đây…nay em xin đóng góp câu chuyện mà em từng chứng kiến hoặc ít nhất là có mặt ở đó lúc mọi chuyện xãy ra. Giới thiệu trước em tên Khanh ở Tây Ninh,lần đầu viết mong mọi người góp ý và đây là câu chuyện…Hồi năm em học lớp 11, vì đam mê Hiphop nên có chơi thân với 3 đứa bạn cùng trường. Trong đó có 1 đứa em nhỏ hơn 1 tuổi tên H, 2 đứa kia là T và G. Mọi...
Đọc tiếp

Bấy lâu đọc free ở đây…nay em xin đóng góp câu chuyện mà em từng chứng kiến hoặc ít nhất là có mặt ở đó lúc mọi chuyện xãy ra. Giới thiệu trước em tên Khanh ở Tây Ninh,lần đầu viết mong mọi người góp ý và đây là câu chuyện…
Hồi năm em học lớp 11, vì đam mê Hiphop nên có chơi thân với 3 đứa bạn cùng trường. Trong đó có 1 đứa em nhỏ hơn 1 tuổi tên H, 2 đứa kia là T và G. Mọi chuyện xãy ra ở nhà của H. Thực ra đó là nhà của dì 2 nó…do người đó đi nơi khác sinh sống làm việc nên bỏ trống rồi T mới dọn vào ở do ba mẹ li dị nên nó ở 1 mình. Vào 1 tối mùa hè, em, T và G quyết định troll dọa ma thằng H. Khoảng 9h30, em T và G giả vờ về nhà sớm có việc, khoảng 5p sau bọn em quay lại. Xe để bên hông nhà, em ở ngoài trông xe, còn T và G leo rào vào đứng ngay cửa sổ phòng ngủ của H để troll. Vào lúc đó…em đứng ngoài đường đảo mắt nhìn quanh thì thấy một hiện tượng rất lạ. Có 1 chiếc lá dưới đường tự nhiên bay lên cao khoảng nửa mét rồi rơi xuống đất 1 cách rất chậm…giống như có ai đang cầm chiếc lá trên tay chơi đùa vậy. Em thề là khi đó là mùa hè, không hề có 1 tí gió, em đứng 1 chỗ mà còn chảy mồ hôi vì nóng mà. Trở lại với T và G, khoảng 5p sau khi troll, tụi nó chạy ra để bàn tính troll nữa như thế nào. Cả 3 đang nói chuyện thì xảy ra 1 chuyện nữa…nhà của H xây theo chữ L, trên lối vào cửa dưới có đặt 1 cái võng và 1 cái ghế đá sát cửa. Gió đột nhiên thổi mạnh như bão…lạ ở chỗ gió chỉ thổi ngay vào cái võng…cuốn lá và bụi bay lên thềm, nhưng các cây xung quanh cách đó 2m lại không hề thấy nhúc nhích. Lúc đó cả bọn chỉ thấy lạ thôi chứ không sợ tí nào nên quyết định chơi tiếp. T đứng ngay cửa gian trên có bàn thờ, G thì leo lên nằm võng, em thì qua chỗ khác đứng để dễ quan sát. Đột nhiên T bỏ vị trí leo rào ra ngồi với em vì sợ ở đó 1 mình. Em và T vờ gọi điện cho H bảo tìm cái ví của em hộ, mục đích để dụ nó ra cửa để thấy G nằm võng cho H giật mình. Nhưng H sợ quá k dám ra khỏi cửa…lúc đó có 1 chuyện kinh dị nữa mà lát nữa em sẽ kể. Do H không ra nên G xuống sàn nhà nằm…được khoảng 5p thì cũng leo ra ngoài, hỏi T và trách T leo ra hồi nào bỏ nó 1 mình ở đó. Cả bọn xách xe về thì G thốt lên :” Đm, tao thấy rồi tụi mầy ơi, về lẹ, về đi tao kể cho nghe”. T nghe vậy cũng nói : ” Mày cũng thấy nữa hả.” Em cũng thấy nhưng im lặng chẳng kịp thốt ra lời. Lúc đó T và G đã thấy 1 ông già ở trần, mặc quần đùi nằm trên cái võng lúc nãy G đã nằm lên, ổng nằm 1 chân trên võng 1 chân để dưới sàn. Em cũng thấy, nhưng do chỗ đứng nên gốc độ quan sát hẹp hơn nên em chỉ nhìn thấy 1 cái chân trắng toát như tỏa ra ánh sáng trên võng. Khi bước ra khỏi chỗ đó mất khoảng 2s, nhìn lại thì chỉ còn cái võng, không hề có ai ở đó.

Cả bọn về nhà…trên đường về nghe G kể lại chuyện lúc nó nằm trên võng 1 mình trong nhà mới nổi da gà. G bảo nó đang nằm thì nhìn qua bên hông có bụi chuối. Nó thấy trên đọt chuối có cái đầu người xanh lét, tóc dài đang cúi mặt nhìn nó. Nó chớp mắt thì cái mặt mất tiu, đổi lại là tiếng lá xẹt xẹt như có ai đang chạy từ bụi chuối ra cửa sau kèm theo tiếng cười ” hí hí hí”. Nó sợ quá tính bỏ ra ngoài, nhưng nghĩ còn thằng T ở nhà trước nên troll tiếp nhưng xuống sàn nằm không nằm võng nữa. Nhưng nó đâu biết T đã ra ngoài với em từ đầu. G đang nằm dang 2 tay 2 chân ra thì nghe nhà trước có tiếng gõ cửa, đúng ngay chỗ T đứng lúc đầu luôn. G tưởng T troll nên quay lại và ngoắt lại. Khoảng vài giây sau G lại nghe tiếng gõ cửa, nhưng lần này là ở cửa sổ thứ nhất phía trước. G cũng quay lại ngoắt tiếp rồi lại nằm xuống. Tiếng gõ cửa lại xuất hiện, nhưng lần này là ở cửa sổ ngay chỗ G đang nằm luôn. G sợ quá mới chạy ra leo rào về. Có 1 mâu thuẫn trong lúc G nằm dưới sàn, mà tới giờ em vẫn thắc mắc. Đó là lúc đó, em thấy G nằm…sau đó chui rúc xuống dưới ghế đá. T ngồi chung với em lại bảo thấy G nằm…sau đó ngồi dậy leo lên ghế đá. Nhưng G lại xác nhận là nó chỉ nằm đó…2 lần ngồi dậy ngoắt khi nghe tiếng gõ cửa chứ không hề hành động như em và T thấy??? Khoảng cách chỉ tầm 20m, nhà H lại mở hết đèn sáng trưng, không thể cả 2 thằng đều nhìn nhầm. Lúc thấy cảnh đó em còn buộc miệng thốt lên rằng :” Đm, thằng G chui xuống ghế đá làm gì vậy mậy?”. Bạn nào giải thích chuyện này dùm mình với. Hôm sau 3 thằng lại nhà H chơi, thì nghe H kể là :” Lúc 3 anh về được 1 lúc thì em bị thằng nào đó hù, đm, em tính lấy dao đâm chết mịa tụi nó rồi”. :)) Tụi em mới hỏi khéo nó chuyện ông bà ngoại của nó còn sống hay đã mất nhưng không tiết lộ chuyện tụi em troll nó, thì được biết đó là ông ngoại của T đã mất lâu rồi. Lúc còn sống ông hay ở trần mặc quần đùi và nằm võng đúng như những gì tụi em thấy.

0