K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

6 tháng 8 2017

- Hôm nay trời lụt hay sao mà bà mặc váy thế?

- Không phải lụt, mà là tui sắp đi hẹn hò với “giai xinh”!

- Là ai thế?

- Ông còn nhớ Tuấn không? Cậu ấy du học, nghỉ hè nên về nước chơi mấy bữa. Chiều nay tui ra sân bay đón cậu ấy!

- Thế bà kêu tui qua đây làm chi? Để ngắm bà mặc váy à?

- Ừ, thì tui chỉ có mình ông là bạn thân, không kêu ông thì biết kêu ai? Ông coi tui mặc bộ váy này có ổn hông? Có lòe loẹt lắm hông? Mà khi Tuấn nhìn thấy thì cậu ấy liệu có nhận ra tui hông?

Thằng Nam nhìn lướt từ đầu đến chân nhỏ My rồi phán một câu xanh rờn:

- Yên tâm, thằng Tuấn không thể nào nhầm bà với ai khác được đâu!

- Dzậy hả? - Nhỏ My tròn mắt (tưởng bở).

- Thì bà dòm lại mình đi. Giày đỏ, tất cam, váy vàng, áo xanh lá, băng đô hồng, kẹp tóc tím hoa cà... Bảy sắc cầu vồng thế thì nhầm lẫn vào đâu cho được! Mà sáng nay tui nghe đồn, sở thú vừa có một con tắc kè hoa bị xổng chuồng, không phải bà đó chứ?

Thằng Nam vừa nói vừa cười hô hố khiến nhỏ My tức anh ách. Nhưng mà chỉ tức được 30 giây thôi, rồi tụi nó lại quay sang cười hề hề với nhau như chưa hề có cuộc cãi cọ nào. Ờ thì cũng đúng, hai đứa nó là bạn thân chí cốt từ thuở nhỏ, lớn lên cùng nhau, đi học cùng nhau, ngồi cùng một bàn, đến nỗi cả cách ăn mặc cũng giống nhau tuốt. Quần jeans thụng, áo pull cộng thêm sơ mi khoác ngoài và cái nón lưỡi trai luôn luôn đội lệch trên đầu, nhìn hai đứa nó bụi bụi không khác gì hai anh em. Cũng vì lẽ đó mà dường như chả ai nghi ngờ gì về tình bạn của tụi nó cả. Chỉ có một lần, nhỏ Ngân cùng lớp bảo: “Tụi bay chơi thân nhau thế, có ngày thích nhau hổng chừng!”. Tức thì cả thằng Nam lẫn nhỏ My đều quay ra “ọ ọe”:

- Tao mà thích thằng Nam tao chết liền. Con trai gì yếu ớt y như con gái…

- Tui mà thích nhỏ My tui cũng chết liền, con gái gì mà hệt con trai!

Đấy, thế là hai đứa lại quay sang chí chóe nhau, khiến nhỏ Ngân không còn nghĩ là mối quan hệ của tụi nó sẽ tiến xa hơn mức tình bạn như trong phim Hàn Quốc nữa.

Như hôm nay, dù nhỏ My có khoác lên người bộ váy cực nữ tính cộng thêm cả tá phụ kiện điệu đà trên đầu thì thằng Nam cũng chẳng có cảm giác gì. Nhỏ My trong mắt nó vẫn là đứa bạn nam tính không hơn không kém. Chỉ có điều, khi nhỏ My kể sẽ đi hẹn hò với Tuấn, lòng nó cảm thấy bứt rứt đến lạ. Bởi thiếu gì con trai mà nhỏ My lại đi thích cái thằng cực kì chảnh chẹ, công tử kiểu như Tuấn không biết?

- Ớ, sao ông lại nói Tuấn như vậy? Người ta vừa đạt Huy chương Vàng Karatedo đấy. So với Tuấn, ông còn thua xa!

- Ờ, thì nó oách. Bà cứ ở đấy mà lo chưng diện để đi hẹn hò với “giai xinh” của bà đi. Tui cũng về để đi hẹn hò với “gái đẹp” đây!

Thằng Nam bỏ đi, không quên quẳng lại cho nhỏ My bịch xí muội - món khoái khẩu mà mỗi lúc buồn hay hờn giận, cứ ai đưa cho là nhỏ thôi không khóc nữa.

- Cho bà đấy! Cái này tui mua, định hôm nay hẹn hò tặng em Hằng, nhưng mà sực nhớ ra em í không thích ăn xí muội nên đem cho bà, chứ vứt đi uổng lắm. Bà cầm mà nhai trong lúc đứng ở sân bay đợi thằng Tuấn.

Cái thằng thiệt là... Nếu không vì quá thích xí muội thì nhỏ My đã ném trả thằng bạn ngay lập tức rồi. Làm gì có vụ mua cho bạn gái rồi bạn gái không ăn mới đem cho người khác chứ! Mà nghĩ lại, nhỏ cũng đâu tốt lành gì, gọi thằng Nam chạy bộ từ nhà nó sang đây chỉ để xem nhỏ mặc váy!

- Hôm qua bà hẹn hò với thằng Tuấn sao rồi?

Vừa thấy bóng nhỏ My ở công viên, thằng Nam đã sấn lại hỏi tới tấp.

- Ờ, vui lắm, thế còn ông?

- Ờ, tui cũng hẹn hò vui lắm! Ngày mai em Hằng mời tui đi Hà Nội chơi cùng em ấy!

- Ờ, vậy ông đi chơi vui nhé, nhớ mua về cho tui bịch xí muội! - Nhỏ My nói rồi chạy vụt đi...

***

Một tuần, hai tuần trôi qua, nhỏ My ngồi ngơ ngẩn ở nhà, không buồn đi chơi. Cứ nghĩ đến cái cảnh thằng Nam đang vi vu ở Hà Nội cùng nhỏ Hằng rồi tụi nó nắm tay nhau thân thân thiết thiết là nhỏ lại thấy tức. Dù gì nhỏ cũng mang tiếng là bạn thân chí cốt của Nam, hai đứa đi đâu cũng có nhau. Vậy mà giờ, Nam bỗng dưng bỏ quên nhỏ, đi chơi cũng không thèm gọi điện nhắn tin hỏi han một tiếng.

- Bà làm gì mà ngồi thừ ra thế, nhớ tui à? - Tiếng thằng Nam oang oang từ ô cửa sổ khiến nhỏ My giật mình.

- Tui có bị điên đâu mà nhớ ông!

- Chứ sao không đi chơi với thằng Tuấn mà ru rú ở đây?

- Thì tui không thích. Mà sao ông trèo lên được cửa sổ nhà tui dzậy?

- Bỏ ra hai tuần để học võ Karatedo, giờ leo cửa sổ nhà bà với tui là chuyện nhỏ.

- Tự dưng ông đi học võ làm gì?

- Chả phải bà chê tui yếu ớt hơn thằng Tuấn sao?

- Thế ông không đi chơi Hà Nội với em Hằng hả?

- Tui đi bà buồn chết thì sao? Cho bà bịch xí muội Hồ Gươm nè, tui mua hẳn hoi tặng bà đó!
Nhỏ My cầm bịch xí muội mà lòng vui vui đến lạ. Vì sao à? Chắc tại nhỏ vừa phát hiện ra có cậu bạn xí muội đi học Karatedo chỉ vì câu nói của nhỏ.

- Ớ, hôm trước ông cho tui bịch xí muội, bảo là xí muội Hồ Gươm mà sao tui ăn thấy hổng phải?

- Thì gần nhà tui có cái hồ, ở hồ đó có bán gươm nhựa, kiếm nhựa và cả xí muội nữa. Không gọi là xí muội Hồ Gươm thì gọi là gì?

- Ớ, ông dám lừa tui à?

- Ha... ha... Nhưng mà có điều này tui không dám lừa bà đâu.

- Điều gì?

- Bà mặc váy trông giống con gái hơn!

Thằng Nam lại nói và cười khà khà bằng cái điệu cười có một không hai của nó. Dưới cái nắng lấp loáng, hai đứa đuổi nhau chạy lòng vòng quanh công viên.

6 tháng 8 2017

Tôi đã có một kỉ niệm về tình bạn vô cùng đẹp đẽ, có lẽ tôi hợp với bạn trai hơn là chơi với mấy bạn nữ, đặc biệt là người bạn này " Khánh Dương". Tụi tôi quen nhau cũng đã 3 năm rồi kể từ khi chúng tôi học chung trường THCS Nguyễn Trung Trực. Ngày nào cũng thế, tôi thì đi trể hơn bạn ấy vì phải đợi Thùy Dương cùng đi học, ngày nào cũng thế lúc nào cũng gọi tôi là " con mập" hay" heo Hân" nghe rất bực nhưng những lúc nghỉ hè không có ai gọi mình như vậy cũng thấy buồn buồn. Tại bạn ấy gọi thế mà bây giờ cả lớp đều gọi tôi là heo thay cho Hân. Ngày nào cũng như thế này:

- Nè con mập!

- Cái gì? Tui không có mập nghe, sao suốt ngày cứ kêu tui bằng mập này mập nọ vậy hả? Gừ gừ, bạn muốn ăn cây và ăn đấm của tui không hả? Tui có 41 kí chứ bao nhiêu mà cứ thích gọi mập vậy hả? Bạn nặng hơn tui đó nha cái tên heo Dương kia!

Thế là tôi đánh nó một cái, nó đánh lại tôi rồi bỏ chạy, tôi đuổi theo nó, chạy quanh suốt cái sân trường cho đến khi chạy hết nổi thì dừng lại, tôi hay nắm áo nó lắm, nắm rồi đánh, cảm giác được đánh nó thích lắm. Cũng có lúc Khánh Dương nó dễ thương lắm đó! Lúc nào cũng thế, gần đến kì thi là nó bớt chọc tôi lại và thường trao đổi bài với tôi, cùng soạn đề cương và mấy bài tập Olympic Toán nữa, có hôm Thùy Dương rủ Khánh Dương soạn Toán chung rồi Khánh Dương bảo Minh qua soạn chung với tôi như sợ tôi ngồi soạn một mình buồn vậy, rồi ra về nó vỗ vào vai tôi nói:

- Đừng giận tui nghen!

- Ủa! Tui có giận gì bạn đâu, có gì đâu phải giận chứ!

Nó dễ thương lắm! Có nhiều lúc ra chơi nó đi ăn xong thấy tôi đứng trên hành lang rồi lại đánh tôi một cái, nó đánh đau lắm, đau muốn chết luôn, có nhiều lúc tôi tưởng nó lợi dụng tôi còn véo má tôi nữa, nó nói nhìn bạn dễ thương quá! Làm tôi đỏ mặt luôn. Tụi tui nói chung là cũng rất thân và có thể xem là bạn thân, thân đến nổi mấy bạn trong nhóm tôi cứ hiểu nhầm tôi với nò là này là cái kia rồi chọc ghẹo, có hôm còn xô tôi vào người nó rồi nó té xuống tôi nhán xíu đè lên mình nó luôn, rồi thấy tôi gần gần nó là cứ xô xô như thế làm tôi bực mình lắm. Không hiểu sao chế Phương Uyên , một chế học lớp 9, tôi vs Khánh Dương thân với chế đó lắm cả anh Quốc Hưng nữa, cứ chọc tôi với nó hoài, nói hai đứa hợp lắm, một đứa thì công tử nhà giàu cũn khá đẹp trai còn một đứa thì bướng bỉnh, dễ thương, hai đứa rất hợp nhau đó. Chế đó mới nói hôm qua luôn đó, mà tôi đã nói rồi, tôi với Heo Dương không có gì mà không ai tin cả. Chán thật!

Cũng có nhiều lúc tôi với nó giận nhau, có lần giận cả tuần không nói gì luôn đó, mà giận vì lí do gì tôi quên mất tiêu òi! Hjhj, nói chung nó là thằng bạn là con trai mà tôi chơi thân nhất và kế đó là Minh rồi thằng ngồi chung Quốc Dương rồi thằng kêu tôi bằng sư tổ Đạt. Khánh Dương cũng có nhiều lúc rất dễ thương và rất hám ăn đấy! Nó nói chuyện mắc cười lắm, cả lớp cười đau bụng vì nó đấy, và nó cũng được nhiều thầy cô yêu mến nhất là thầy Phương dạy Sử có khi tôi ganh tị luôn... Nhưng giờ hết òi.... Tôi vừa mới thua nó trong kì thi Sử vòng 1 này và phải đãi nó chầu da- ua (hjhj ko bt vt chữ đó), haizz, lúc nào cãi với nó tôi cũng thua, ít khi nào được thắng.

Nói thật thì tôi cũng rất quý người bạn Dương Phan Khánh Dương này, dễ thương mà cũng thấy ghét lắm! Chắc có lẽ do di truyền , anh Hai cũng nó thân với chế của tôi, giờ thì đến tôi thân với nó. Hjhj!

Tôi yêu những kỉ niệm tuổi học trò hồn nhiên như thế này!haha

4 tháng 2 2021

Ai trong cuộc sống cũng có những tình bạn đẹp mãi mãi chẳng thể nào quên được. Và em cũng vậy. Một trong những tình bạn đẹp nhất của em đó là với bạn An, người bạn đã đồng hành cùng em suốt 5 năm tiểu học. Thật may mắn là nhà An cũng gần nhà em nên chúng em thường xuyên chơi với nhau khi còn nhỏ. Khi vào lớp 1, em và An lại may mắn được học chung một lớp. Từ đó, tình bạn của chúng em cứ thế nảy nở và gắn bó. Trong cuộc sống hàng ngày, chúng em không chỉ là những người bạn thân thiết của nhau mà còn giúp đỡ nhau rất nhiều trên con đường học tập. Chúng em cùng học, cùng chơi và cùng giúp đỡ nhau học hành và tiến bộ. Khi em có bài khó thì An sẽ giúp em hiểu và làm được. Khi An có vấn đề gì khó khăn thì em sẽ luôn sẵn sàng giúp đỡ bạn. Một trong những kỷ niệm mà em mãi mãi chẳng thể nào quên được với An đó là việc bạn đã từng chạy mưa suốt 5 tiếng đồng hồ để mang bài tập đến cho em. Hôm đó, em sang nhà bà ngoại vì thăm bà ốm nên em đã xin phép cô giáo cho mình được nghỉ học. Thế nhưng hôm đó lớp em học phần kiến thức vô cùng quan trọng và khó nhằn. Ngày mai còn có bài kiểm tra liên quan nữa. Em cảm thấy vô cùng lo lắng không biết phải làm sao. Hôm đó trời còn mưa rất to nữa. Tầm 2 tiếng sau giờ tan học chiều, em thấy có người bấm chuông cửa, em liền chạy ra và thật bất ngờ khi đó là An. Người An ướt nhẹp, tay chân run lẩy bẩy nhưng miệng thì vẫn mỉm cười thật tươi đưa cho em quyển vở rồi nói "Tớ biết cậu lo lắng nên đã bảo bố mẹ rằng tớ sang đây rồi. Cậu yên tâm". Khoảnh khắc ấy em đã suýt khóc. Khoảnh khắc ấy khiến em trân trọng tình bạn quý báu này biết bao nhiêu. Em mời An vào nhà. Sau khi lau người xong, An còn giảng lại bài cho em hiểu. Thật may vì sau đó bạn không bị cảm lạnh Tóm lại, tình bạn của em và An là một tình bạn đẹp và đáng quý biết bao. Dù cho lên cấp hai chúng em học những ngôi trường khác nhau nhưng em vẫn thường xuyên qua nhà bạn chơi và vẫn thân thiết như xưa.

Em tham khảo :

Đề số 3 :

Em rất thích câu chuyện cổ tích “Cây khế”. Em sẽ kể lại câu chuyện này theo lời của nhân vật chú quạ.

    “Trong đợt về cây cổ thu vừa rồi, tôi đã kể chuyến phiêu lưu của tôi cho các cháu tôi nghe. Câu chuyện như sau :

Tôi đang bay trên trời thì khát nước quá, tôi quay đầu xuống thấy cây khế có quả mọng nước, liền đậu xuống ăn. Ăn được năm, sáu quả thì có một cặp vợ chồng nghèo đi ra khỏi căn nhà gỗ và nói :Ngươi ăn hết khế thì chúng tôi lấy gì kiếm sống đây ?Ăn khế trả vàng, may túi ba gang, mang đi mà đựng. Ngày mai hẹn gặp lại ở đây. Tạm biệt! – Tôi nói

Hôm sau, tôi đã chở người chồng đến đảo vàng. Sau khi về căn nhà gỗ ấy, tôi chào và hẹn gặp lại.

1 tháng sau, tôi cũng ra cây khế ấy và định xin vài trái khế. Nhưng tôi không thấy cặp vợ chồng nào nữa và thay vào đó là một người đàn ông to béo. Ông tự xưng là anh trai của người chồng đó và cho tôi ăn vài chục quả rồi tôi cũng nói :

Ăn khế trả vàng, may túi ba gang, mang đi mà đựng. Ngày mai hẹn gặp lại ở đây. Tạm biệt!

Hôm sau, tôi rất ngạc nhiên vì thấy cái túi chín gang mà ông anh đang cầm. Sau khi bỏ hết vàng vào túi, ông còn nhét vào túi áo, túi quần. Trên đường trở về, tôi nói bỏ bớt vàng đi nhưng ổng không chịu. Tôi mỏi quá nên bị nghiêng cánh và giờ đây đã thấy nhẹ hơn. Hóa ra ông anh đã rơi xuống biển và bị chết đuối. Sau đợt đó, cánh của tôi bị đau ê ẩm. Mà đến bây giờ tôi vẫn còn thấy đau.”

  Câu chuyện trên rút cho ta bài học là nếu ta không tham thì ta sẽ sống tốt. Còn nếu ta tham thì ta sẽ phải trả giá cho lòng tham của mình. Giống như câu thành ngữ : “Tham thì thâm” 

17 tháng 10 2021

Chúc mừng chị San❄

17 tháng 10 2021

Em xin cái comment đầu trước đã leuleu

15 tháng 11 2022

 đây là mik tự sáng tác bạn coi đc ko:))

Công cha nặng tựa đất trời

Nghĩa mẹ như nước ngoài trời biện Đông

  Ơn cha, mẹ như nắng hồng

Báo ơn cha, mẹ bao giờ mới xong

Bài làm

Trong tâm trí mỗi người đều có những kỉ niệm đẹp, em cũng vậy. Kỉ niệm khó quên của em là một lần đi biển Nha Trang cùng với My - người bạn thân của em đã lâu.

Lần đó thật vui, chúng em chất hết đồ đạc vào va li và đi máy bay đến Nha Trang. Biển thật đẹp! Những rặng dừa rì rào trong gió. Những con sóng đua nhau chạy vào bờ tung bọt trắng xóa. Biển có lúc hiền hòa, lặng sóng, nhưng có lúc lại giận dữ, ngạo mạn đánh dạt tất cả cái gì xung quanh nó ra xa. Đứng trên bờ nhìn ra biển sẽ thấy thấp thoáng những đoàn thuyền đánh cá ra khơi, mang về cho mọi người những mẻ lưới nặng trịch cá. Trên bờ, người đi tắm biển rất nhiều. Em và My cùng nhau xây lâu đài cát và " thu hoạch " được rất nhiều vỏ sò, ốc, san hô,.... Tắm biển đã thỏa thích, hai gia đình của em và My dẫn nhau ra một nhà hàng cao cấp. Ở đó, bọn em được ăn đặc sản của Nha Trang cùng rất nhiều món ngon khác. Buổi tối, cả hai đứa lại ra biển hóng mát và đi dạo. Lúc ngồi nghỉ, bọn em thi nhau tán ngẫu những câu chuyện không có thật trên đời. Tiếng cười đùa của bọn em hòa vào tiếng dế đêm nghe rất hay, buổi đêm trên biển thật yên tĩnh ......

Đến giờ đã ba năm kể từ ngày em đi chơi với My nhưng em sẽ không bao giờ quên được ngày ấy vì nó đã khắc sâu vào trong tâm trí của em. Ngày ấy, là một kỉ niệm khó quên, một kỉ niệm tình bạn đẹp.

# học tốt #

26 tháng 8 2019

Thấy tôi về nhà trễ hơn mọi bữa, mẹ tôi hỏi: "Hôm nay sao con về trễ vậy? Thường ngày độ 11 giờ hay hơn một chút là con về. Chắc ở lớp có sinh hoạt gì phải không con?" "Chút nữa, con kể mẹ nghe, mẹ nhé". Trả lời mẹ xong, tôi vào cất cặp rồi ra bể nước rửa chân tay mặt mũi sạch sẽ mới vào ngồi cạnh mẹ thỏ thẻ.

- Chuyện là thế này mẹ ạ! Tan học, con và Phương con nhà dì Tư đi về sau cùng. Chúng bạn đều đi xe về trước cả, chỉ mình con và Phương đi bộ. Trời nắng quá, hai đứa nép vào vệ đường mà đi. Đến ngã tư đầu làng, vừa mới bước sang bên kia đường, cả hai đứa đều nghe một tiếng rên nho nhỏ. Con bảo Phương dừng lại:

- Phương ơi! Hình như có tiếng ai rên?

- Mình cũng nghe như thế.

Chúng con nhìn quanh quất không thấy một bóng người. Bỗng, tiếng rên lại cất lên. Cả hai đứa như đã định hướng tiếng rên phát lên từ hướng nào rồi. Chúng con bước đến gần gốc me tây nằm sâu trong vệ đường một chút.

- Ôi! Một bà già.

Phương phát hiện ra trước rồi kéo tay con cùng chạy đến. Bà nằm gối đầu lên rễ me. Bộ quần áo màu nâu sẫm lấm lem bụi đường. Chiếc gậy tre trơn bóng nằm cạnh chân. Mái tóc bà đã bạc trắng. Khuôn mặt nhăn nheo xanh nhợt. Con sờ lên trán bà thấy lạnh toát.

- Làm sao bây giờ hả Phương?

Phương vội để cặp xuống theo, run run nói:

- Cậu có mang theo dầu không?

Lúc này, con mới sực nhớ ra vội với lấy chiếc cặp, nhanh nhẹn kéo dây khóa lấy ra một lọ dầu gió Kim mà mẹ vừa mới mua cho con hôm trước. Phương vừa thấm dầu lên trán, mũi, thái dương bà xoa mạnh. Chừng độ mười lăm phút, chúng con thấy người bà ấm lại hơi thở bắt đầu đều dần. Bà mở mắt nhìn chúng con rồi thều thào:

- Cho bà chút nước.

Nghe bà vừa nói xong, Phương quay lại con nói nhanh:

- Cậu ngồi đây với bà, mình chạy đi mua nước nhé!

- Phương chạy lùi lại gần một trăm mét, ngay quán cô Lựu, mua một túi nước chanh có ống hút rồi tất tả trở lại đưa cho con. Cầm túi nước, con từ từ cho bà uống. Được nửa túi, bà bảo cho bà nằm nghỉ một tí. Phương ngồi xuống bên cho bà tựa. Một lúc sau, bà uống tiếp hết túi nước rồi nhìn hai đứa chúng con:

- Bà ờ làng bên kia đi thăm đứa cháu gái ở xóm Đông. Qua đây, thây nắng quá, bà dừng lại nghỉ tạm ở gốc me này. Không ngờ, ngồi được một chút thì thấy xây xẩm cả mặt mày, chẳng có ai mà kêu cả.

- Bây giờ, bà đã thấy đỡ chưa hở bà?

- Bà đỡ rồi nhưng vẫn còn thấy mệt.

Ngồi với bà một lúc, chúng con bàn với nhau. Một đứa ra đường đón xe, đưa bà vào bệnh viện rồi nhắn với người nhà của bà lên. Con chạy ra đường đứng chờ. Từ xa, một chiếc honda vù tới. Con giơ tay ra hiệu cho xe dừng lại. Bác này có lẽ trạc tuổi với bố, dừng lại, nhìn con hỏi:

- Cháu đi về đâu?

- Thưa bác, cháu không đi nhưng có một bà cụ bị mệt. Chúng cháu đi học về, thấy bà ngất xỉu ở đây. Nhờ bác đưa hộ bà vào bệnh viện giúp ạ!

Bác xuống xe cùng con đi đến gốc me. Thấy bà cụ đang nằm tựa vào Phương, bác vội nói:

- Một cháu đứng chờ ở đây. Còn một cháu theo bác đưa bà vào bệnh viên.

Bác bế bà cụ trên tay rồi cùng Phương lên xe. Hai mươi phút sau, bác đưa Phương trở lại. Khi chia tay với chúng con, bác nói:

- Hai cháu thật là ngoan. Bác rất vui vì hành động của hai cháu. Bây giờ hai cháu yên tâm mà về. Bác đến xóm Đông, báo cho cô cháu gái của bà đến bệnh viện ngay.

Khi lên xe, bác còn quay lại mỉm cười với chúng con. Chuyện con về trễ là vì lí do thế đấy, mẹ ạ!

Bây giờ thì Phương - người bạn gái thân thiết của tôi đã theo gia đình về Thành phố Hồ Chí Minh. Chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc với nhau. Câu chuyện trên là một kỉ niệm đáng nhớ trong tình bạn của chúng tôi.

~Châu's ngốc

Thói đời, người ta dễ nảy sinh thói ghen tị, đố kị hay mặc cảm tự tì khi chứng kiến tài năng và sự thành đạt của người khác. Ngược lại, kẻ có tài năng khi được đề cao cũng dễ sinh ra kiêu ngạo, tự mãn, coi thường những người xung quanh. Vì thế, tài năng dần dần thui chột, bởi không có điều kiện, môi trường tốt Đềphát triển.Bài học có thể rút ra từ truyện ngắn này là: Trước thành công hay tài năng của người khác, mỗi người cần vượt qua những thói xấu như ganh ghét, đố kị hay mặc cảm tự ti Đềhoà chung niềm vui với mọi người. Lòng nhân hậu và sự độ lượng, vị tha giúp con người tự vượt lên bản thân Đềsống thanh thản, tốt đẹp hơn.Qua câu chuyện của hai anh em, tác giả đã gợi lên trong người đọc sự suy ngẫm Đềđi tới nhận thức và hành động đúng đắn trước những tình huống tương tự. Tác phẩm có ý nghĩa giáo dục nhân cách nhưng không rơi vào giáo huấn khô khan, vì bài học được thể hiện một cách tự nhiên mà sâu sắc qua sự nhận thức của nhân vật chính.

1.
Anh em nào phải người xa
Cùng chung bác mẹ, một nhà cùng thân
Yêu nhau như thể tay chân
Anh em hoà thuận, hai thân vui vầy

2.

Anh em trong nhà đóng cửa bảo nhau.

~~~ Học tốt

28 tháng 8 2021

Em tham khảo:

Đoạn thơ mà em yêu thích nhất trong bài thơ Chuyện cổ tích về loài người là đoạn thơ viết về sự ra đời của mẹ. Từ những dòng thơ mà tác giả viết, người đọc có thể hình dung được sự ra đời của người mẹ đó chính là dành cho trẻ con tình yêu thương, chăm sóc và những lời ru tiếng hát. Những lời ru tiếng hát ấy mở ra cho trẻ con sự hiểu biết về thế giới xung quanh, từ cành hoa, cánh cò cho đến vị nguồn, cơn mưa. Tác giả đã liệt kê hình ảnh, hương vị, màu sắc mà người mẹ đem đến cho trẻ con. Và ý nghĩa của chính sự xuất hiện của mẹ đó chính là đem đến cho trẻ con tình yêu thương và chăm sóc. Nhờ giọng thơ vui vẻ, người đọc có thể hình dung được ý nghĩa của người mẹ đối với trẻ con một cách kỳ diệu, thiêng liêng và tràn ngập màu sắc.

30 tháng 9 2021

Đoạn thơ mà em yêu thích nhất trong bài thơ Chuyện cổ tích về loài người là đoạn thơ. Trong khổ thơ cuối, hình ảnh trường lớp và thầy giáo hiện lên như một minh chứng cuộc sống này ngày một phát triển và đi lên. Khi đó có tiếng nói, có chữ viết, có nền giáo dục. Và khi đó con người được học hành và gần hơn với văn minh. Đó là việc biết mở trường dạy trẻ em học biết đào tạo và dạy dỗ trẻ em. Khi này thế giới được thay đổi hơn bằng việc có lớp, bàn, trường, cái ghế...Đó là những biểu tượng của sự thay đổi kì diệu của cuộc sống này. Trong sự phát triển ấy đã làm con người ta văn minh hơn.

31 tháng 10 2018

ĐẾN 9H NHÉ . MK SẼ K CHO AI ĐÚNG ,NHANH VÀ KẾT BẠN VỚI MK

31 tháng 10 2018

kb

hoc tot

kick nha