K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Dân tộc Việt Nam có truyền thống đạo đức tốt đẹp được xây dưng trên nền tảng của tư tưởng nhân nghĩa. Suốt mấy ngàn năm, nhân dân ta nhắc nhở nhau sống theo đạo lý: “Uống nước nhớ nguồn”, vì thế nên sáng chủ nhật tuần trước, phường em tổ chức đi thăm một số gia đình thương binh, liệt sĩ ở địa phương. Tổ em được phân công thăm nhà bà Phan, mẹ liệt sĩ và gia đình chú Hiển, thương binh nặng, mất cả hai chân trong chiến dịch giải phóng Sài Gòn 1975. Nhà bà Phan nằm sâu trong một con ngõ nhỏ ở đường Phan Châu Trinh. Bà là mẹ của liệt sĩ Trương Tấn Quang, hi sinh anh dũng trong chiến dịch biên giới Tây Nam. Bản thân bà trước đây cũng là một cơ sở hoạt động cách mạng nội thành và đã từng bị địch bắt giam, tra tấn dã man. Tuổi già sức yếu, bà Phan sống dựa vào tiêu chuẩn gia đình liệt sĩ và sự đùm bọc của nhân dân trong phường. Cách đây hơn hai năm, phòng GD đã tặng bà ngôi nhà tình nghĩa, thay thế cho ngôi nhà rột nát năm xưa. Thấy mọi người tới, bà mừng lắm: “Các cháu đến thăm bà đấy ư?”. Khuôn mặt bà nhăn nheo vụt tươi lên bởi nụ cười dôn hậu. Bác Thành thay mặt cho tổ hỏi thăm sức khoẻ của bà. Chú Hoàng cắm một bó hoa tươi vào bình rồi kính cẩn đặt lên bàn thờ. Mùi nhang trầm toả ấm cả gian nhà. Từ trong ảnh, đôi mắt trong sáng của chú Quan nhìn tất cả mội người chìu mến. Chúng em biếu bà mấy món quà nhỏ nhưng cần thiết cho đời sống neo đơn của bà như: Đường, sữa, chục trứng gà, chục cam và ít thuốc bổ…Bà xúc động cảm ơn mọi người. Em thầm nghĩ: “Không gì có thể đền đáp xứng đáng công lao của nhưng người mẹ đã cống hiến, hi sinh đứa con ruột thịt của mình cho Tổ Quốc. Rồi tất cả mọi người quây quần bên bà, nghe kể chuyện về chú Quang,…

Từ giã bà Phan, mọi người sang thăm chú Hiển. chú ngồi trên xe lăn, tươi cười chào đón mọi người. Tuy là một thương binh nặng nhưng chú vẫn rất lạc quan. Chú là một tấm gương sáng về nghị lực và ý chí khắc phục khó khăn. Theo lời dạy của Bác: “Thương binh tàn nhưng không phế!”,chú Hiển vẫn cần cù làm việc bằng đôi tay tài hoa của mình. Bàn tay cầm súng năm xưa giờ đây đang thoăn thoắt luồn những sợi mây óng chuốt, tạo nên những chiếc khay, những chiếc giỏ xinh xắn, làm đẹp cho đời.

Khi chia tay với chú Hiển, em cảm thấy mọi người cần phải biết ơn tới người đã tạo ra thành quả đó. Thế hệ sau phải ghi nhớ công ơn của thế hệ trước. Khắp đất nước, nơi nào cũng có Đền, Miếu, chùa chiền thờ phụng các bậc tiền bối, các vị anh hùng có công dựng nước và giữ nước. Bảo tàng lịch sử, bảo tàng cách mạng, phòng truyền thống,… nhắc nhở mọi người về lịch sử oai hùng của dân tộc,… Các nghĩa trang liệt sĩ được xây dựng tô đẹp, đàng hoàng thể hiện lòng biết ơn của thế hệ sau dối với những người đi trước đã hi sinh cho Tổ Quốc. Phong trào “ Phụng dưỡng các bà mẹ Việt Nam anh hùng”, đền ơn đáp nghĩ các gia đình, cá nhân có công với nước, đang phát triển rộng rãi trong toàn xã hội.

Các thế hệ sau không chỉ hưởng thụ mà còn phải biết giữ gìn, vun đắp, phát triển những thành quả mà các thế hệ đi trước đã tạo dựng nên. Buổi đi thăm các gia đình thương binh, liệt sĩ đã kết thúc tốt đẹp. Đạo lý: “Uống nước nhớ nguồn” của nhân dân ta nhắc nhở tất cả mọi người sống sao cho có nghĩa, có tình đối với những người đã đem lại cuộc sống bình yên cho chúng ta. Em càng hiểu sau sắc hơn về lòng biết ơn-nền tảng đoạ đức, đạo lý, truyền thống của dân tộc ta.

10 tháng 12 2018

cn bành thị thần thái là con nao z

5 tháng 12 2016

Mở bài: Trẻ em trên thế giới hiện đại hầu hết đều tiếp xúc với máy tính, điện tử hoặc có thể do học chưa đủ ánh sáng vì vậy, thị lực của họ ngày càng giảm sút và bị cận thị. Khi bị cận thị, chiếc kính đeo mắt là rất cần thiết đối với mỗi người. Kể cả tuổi già, họ cũng cần kính khi đọc báo, xem tivi và mọi người cần kính để đi du lịch, ánh sáng quá cao không làm hại đến mắt. Như vậy, chiếc kính đeo mắt là rất cần thiết trong cuộc sống

Mình viết phần mở bài thôi nha!!!

24 tháng 11 2017

???

25 tháng 10 2019

Nhân vật chị Dậu trong đoạn trích Tức nước vỡ bờ là một người phụ nữ hết lòng yêu thương chồng con. Hình ảnh của chị đã gợi lên trong lòng ta niềm thương xót ngậm ngùi về số phận bi thảm của chị cũng như của bao người nông dân lương thiện. Từ đó ta lại càng căm phẫn chế độ thực dân phong kiến, căm phẫn xã hội mục nát đầy bóng tối đã đưa đẩy con người đến bước đường cùng. Chị Dậu là nhân vật chính diện trong đoạn trích. Ở chị có sự xung đột nội tâm nhưng không biến đổi theo hoàn cảnh: trước sau vẫn là người đảm đang, chung thủy, thương chồng, thương con và căm thù bọn cường hào áp bức. Chị tiêu biểu cho người nông dân Việt Nam trước Cách mạng. Sức mạnh của chị cũng là sức mạnh của người lao động. Tuy vốn hiền lành, nhẫn nhục nhưng khi bị áp bức nặng nề thì người lao động, sẵn sàng vùng lên đấu tranh.

24 tháng 10 2019

cac bangiup mk chi ra cau bi dong nhoaaaahihi

4 tháng 12 2016

Trong cuộc sống hiện đại hiện nay, việc sử dụng các loại viết để học tập và làm việc là không thể thiếu nhưng để lựa chọn loại viết phù hợp với thời đại công nghệ thông tin sao cho vừa nhanh, tiện lợi và ít tốn kém cũng là điều vô cùng quan trọng và sự ra đời của bút bi đáp ứng nhu cầu đó.

Từ những năm bắt đầu việc học người ta đã biết sử dụng các công cụ để có thể viết chữ. Thô sơ nhất là sử dụng lông vịt, lông ngỗng chấm vào mực, mực được bào chế từ các loại lá, quả, hoa có màu sắc giã nát ra. Nhưng đó là trong những năm còn lạc hậu việc sử dụng viết lông ngỗng để viết rất bất tiện vì lúc nào cũng phải mang theo lọ mực, sử dụng xong lại phải lau sạch và việc cứ phải liên tục chấm đầu lông ngỗng vào mực cũng rất mất thời gian và sau đó một nhà báo người Hungari đã chế tạo ra cây viết mực Lazso Biro. Việc sử dụng bút mực để rèn chữ là một điều rất tốt vì nét chữ sẽ đẹp song giá thành một cây bút máy khá đắt, nặng và khi viết khá chậm. Cho đến những năm gần đây người ta mới phát minh ra bút bi. Nó vừa đáp ứng nhu cầu rẻ, tiện lợi và nhẹ nữa phù hợp với nhiều đối tượng, nhất là học sinh, sinh viên.

Cấu tạo bên trong của bút cũng khá là đơn giản: vỏ bút được làm bằng nhựa hoặc bằng các kim loại dẻo trong suốt. Bên trong là ruột bút, ống dẫn mực, ngòi bút, lò xo. Ngòi bút có đường kính từ 0,25mm đến 0,7mm tùy theo nhu cầu của người sử dụng. Còn về việc sử dụng bút cũng khá là dễ dàng, khi cần thiết chỉ cần ấn vào đầu bút ngòi bút sẽ tự động lộ ra để

 

chúng ta có thể sử dụng. Khi không sử dụng nữa ta chỉ cần ấn lại đầu bút, ngòi bút sẽ tự động thụt lại, lúc đó bạn có thể mang bút đi khắp mọi nơi mà vẫn yên tâm tránh được các tác nhân bên ngoài va chạm vào ngòi bút.

Hiện nay người ta còn tìm ra cách để chế tạo những bút lạ hơn như bút nhũ, bút nước, bút dạ quang… phù hợp với người tiêu dùng, vừa phù hợp với túi tiền vừa có thể theo học sinh đến trường, theo các nhân viên văn phòng đến cơ quan,… Ngoài ra còn có các phát minh về một số loại viết có thể viết được dưới nước, ở những nơi có áp suất khí quyển thấp. Nói gì thì nói, ta cũng không thể phủ nhận những khuyết điểm còn có ở bút bi là rất khó rèn chữ vì ngòi bút nhỏ, trơn và rất cứng không phù hợp với những học sinh cấp Một đang luyện chữ vì khi nào nét chữ đã cứng và đẹp ta hãy sử dụng, ngoài ra bút còn rất dễ bị tắc nghẽn mực trong khi sử dụng có thể là do lỗi của các nhà sản xuất hoặc cũng có thể do chúng ta làm rơi viết xuống đất và làm ngòi bút va chạm vào các vật cứng.

 

16 tháng 12 2018

cần copy link không sao chép àgianroi

5 tháng 1 2022

Mỗi một ngày trôi đi với biết bao sự kiện, bao nhiêu thăng trầm khiến cho con người ta ngày càng trưởng thành hơn, tôi cũng như vậy. Tôi nhận thấy bản thân mình ở hiện tại có rất nhiều điểm khác so với quá khứ ngây ngô đến ngờ nghệch trước kia. Tôi đã khôn lớn thật rồi. Những thay đổi trong tôi đa số đều theo hướng tích cực, để tôi để cho các bạn nghe về quá trình trưởng thành của tôi.

Thời gian trôi đi thật nhanh, mới ngày nào tôi còn là một cậu bé đang chập chững biết đi, đang nói những tiếng bi ba bi bô gọi mẹ thì ngày hôm nay, tôi đã trở thành một cậu học sinh lớp 8. So với những năm tháng tiểu học, tôi thấy mình thay đổi khá nhiều, đặc biệt là ở ngoại hình. Hồi còn học mẫu giáo, tôi bị coi là thấp nhất lớp. Ấy vậy mà giờ đây, khi cơ thể phát triển, chiều cao của tôi tăng vọt, nó tăng nhanh đến mức mà những người họ hàng nhà tôi mỗi khi đến chơi đều phải trầm trồ nhận xét rằng: "Thằng cu Long này lớn lên cao nhỉ?". Đúng thật là như vậy, chiều cao hiện tại của tôi là một mét tám mươi mốt. Mẹ tôi thường đùa rằng: "Con đi thi người mẫu được rồi đấy!". Nhưng chiều cao chỉ là một trong những thay đổi đầu tiên khi tôi nhận ra mình đang trưởng thành, cái làm tôi ngạc nhiên nhất là giọng nói của mình. Các bạn có thể tưởng tượng được không, bỗng một ngày, vào buổi sáng, tôi thức dậy với một giọng nói "ồm ồm" như một ông cụ non. Tôi khá sốc, giọng nói trong trẻo ngày xưa của tôi đã biến mất, thì ra, tôi đã bắt đầu vỡ giọng rồi, để trở thành một người con trai trưởng thành hơn.

Ngoài những thay đổi đáng kể về ngoại hình, tôi còn nhận thấy trong từng suy nghĩ của bản thân là những rung động đối với những người bạn khác giới. Tôi có để ý đến một bạn nữ trong lớp. Từng cử chỉ, điệu cười của bạn nữ như khiến lòng tôi nở hoa, xao xuyến lạ thường. Không những thế, tôi còn cố gắng học thật tốt để có thể chỉ và giúp đỡ bạn đối với những bài tập khó. Tôi cố gắng tạo ấn tượng tốt nhất có thể để ghi điểm đối với cô bạn gái học cùng lớp. Hóa ra, tôi đã trưởng thành hơn thật rồi! Tôi biết cả những cách để cưa đổ cô bạn mà tôi thích, tôi có những rung động đầu tiên của một thằng con trai mới lớn.

 

Trưởng thành hơn, tôi biết lo cho gia đình nhiều hơn. Mỗi buổi chiều đi học về, tôi không còn la cà trong những quán game ở gần trường nữa mà thay vào đó là về nhà và phụ giúp cha mẹ. Tôi cũng biết cách cư xử hơn. Một lần, khi tôi và mẹ cãi nhau, tôi đã cố gắng kìm chế và không to tiếng đối với mẹ, vì tôi biết rằng mình không phải là đứa trẻ con khóc òa lên khi không được mua cho đồ chơi của ngày xưa nữa. Tôi còn tự sửa chữa được một vài đồ vật trong nhà mà không phải để bố mẹ phải đem ra ngoài tiệm, thấy ai khen mình, bản thân tôi cũng không dám nhận, vì thực ra tôi cũng chưa làm được gì mấy.

Khi tôi nhận ra mình đã lớn khôn, tôi cảm nhận được những thứ mới mẻ đang len lỏi từng ngày vào tâm hồn và tính cách của mình. Cảm giác hơi đột ngột nhưng cũng thật thú vị. Trưởng thành hơn để trở thành một người sống có ích hơn, biết suy nghĩ cho người khác hơn là một điều mà tôi hằng mong mỏi. Hồi bé, tôi mong sao mình lớn thật nhanh, nhưng khi lớn thật nhanh rồi, tôi vẫn thấy ngỡ ngàng và ngạc nhiên lắm!

Chặng đường đời phía trước vẫn còn dài. Sau này, khi rời xa mái trường và đi làm việc trong một môi trường mới, tôi còn cần phải trưởng thành hơn bây giờ nhiều. Nhưng tôi không hề lo lắng, tôi vẫn cứ tận hưởng những gì mình đạt được ở độ tuổi học sinh này, bởi bất kì một sự trưởng thành nào cũng cần có thời gian. Thời gian sẽ tôi luyện cho tôi trở thành một con người kiên cường hơn và dũng cảm hơn. Tôi tin là thế.

8 tháng 1 2019

Thêm dấu bạn ơi ... Bạn ơi mất dấu ..!!!