K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

16 tháng 12 2018

Mọi người có chắc rằng trên đời này có tồn tại một người hoàn hảo xuất sắc? Vả chăng đó cũng chỉ là hình mẫu tuyệt mỹ mà ta phác họa ra để hướng tới. Em cũng vậy, em không hoàn hảo và đã từng mắc những sai lầm thậm chí rất nghiêm trọng.

Năm nay em học lớp 7, em là lớp trưởng và cũng là một học sinh được cô giáo đánh giá có thành tích học tập tốt và ổn định tròn lớp. Nhưng có một lần, em đã phạm phải một lỗi lầm, khiến chính mình cảm thấy hổ thẹn vô cùng. Lỗi lầm đó trở thành một vết ố và cũng trở thành một bài học giúp tôi không ngừng nỗ lực và cố gắng nhiều hơn nữa.

Thời gian đó vào khoảng tháng 8, cũng là lúc kì thi đánh giá năng lực học sinh càng gần. Như mọi lần, tất cả các bạn trong lớp đang tất bật với những đề toán ôn tập, những bài văn dài cô cho. Cô giáo em cũng động viên và nhắc nhở các bạn cố gắng hết sức trong kì thi sắp tới. Chỉ riêng em, vì cho rằng mình sẽ vẫn đạt điểm cao như bao lần trước, em quên mất nhiệm vụ học tập của mình, ngày ngày mải mê với những cuốn truyện tranh lí thú, những bộ phim hoạt hình doremon dài tập. Về nhà, em luôn chạy một mạch vào phòng, tìm kiếm những cuốn truyện mới không màng đến những bài toán, bài văn đang đợi em trong cặp sách nằm trên bàn học không có ánh đèn vàng quen thuộc. Dường như em đã quên mất việc ngồi vào bàn mỗi tối. Rồi ngày qua ngày, kì thi cận kề chỉ còn ba ngày, em mở sách vở chợt giật mình sao những bài toán ấy khó giải đến vậy, sao bài văn kia dài đến thế. Hoảng sợ và hoang mang, sợ nếu lần này kì thi đạt điểm kém, sẽ phải chịu những ánh mắt hả hê từ bạn bè, những lời trách móc từ cô giáo và nỗi buồn của bố mẹ. Em dốc sức vào học, quên mọi thứ để chạy đua với thời gian. Nhưng có lẽ kiến thức quá nhiều mà ngày chỉ có 24 tiếng, toán em có thể làm những văn thì em không sao học được hết. Vì lo sợ, em chợt làm liều, chép những bài văn là mẩu giấy nhỏ gấp gọn trong ngăn cặp với ý định hết sức táo bạo đó là quay phim. Trong tâm trí em chỉ nghĩ mình không thể bị điểm kém , mình sẽ làm mọi cách để đạt điểm cao hơn. Thế là cũng đến kì thi văn, em đã thi qua môn như mong đợi. Thở phào nhẹ nhõm vì đã kết thúc môn thi khó nhất đối với em. Trên con đường về nhà, tâm trạng tốt lên một chút, không còn mải miết với những trang văn dài. Gặp mẹ, vẫn nụ cười hiền từ và giọng nói ấy, mẹ hỏi em:
_ Hôm nay con gái mẹ làm bài tốt chứ?
Em giật mình nhớ lại giờ thi văn trước đó. Ấp úng trả lời mẹ:
_Dạ .. tốt ạ.
Trả lời mẹ xong, em chạy lên phòng, trong lòng cảm thấy bứt dứt và hối hận vô cùng. Khi mình không trung thực, đã phụ lòng cô giáo và bố mẹ. Bố mẹ vì em lao động vất vả, chỉ mong em học giỏi và đạt được thành tích tốt. Ấy vậy mẹ em đã làm vậy với cô giáo và bố mẹ. Em ngồi trước ánh đèn bàn học, dằn vặt chính lương tâm của mình. Sau giờ ăn, em quyết định nói hết sự thật cho mẹ biết, có lẽ khi làm vậy trong lòng sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Em đến bên mẹ:
_ Mẹ, con muốn nói với mẹ một chuyện ạ.
_ Gì vậy, con gái? - mẹ nhẹ nhàng hỏi
Em ấp úng:
_Dạ, hôm nay thi văn... con đã.. đã thái độ sai, không trung thực làm bài mẹ ạ
Mẹ nghe xong câu nói của em, giật mình , cánh tay ngưng lại trên ghế sô pha, sững người nhìn em. Có lẽ mẹ đang ngạc nhiên, thảng thốt và dần thất vọng. Bởi từ trước đến nay, em đều rất ngoan ngoãn, đạt điểm cao trong các kì thi ở lớp. Vài phút sau mẹ mới cất tiếng hỏi:
_Vì sao con lại làm như vậy? Con có biết không trung thực rất đáng trách không?
Em cúi đầu, hối hận rất nhiều vì đã làm như vậy, vì trước kì thi không chịu học hành chăm chỉ. Em chỉ biết xin lỗi mẹ, mong mẹ tha thứ cho lỗi lầm này của em. Em biết mình phải nỗ lực bằng hành động, chăm chỉ học hành hơn nữa.
Vài ngày sau, mẹ đến bên em đang ngồi học bài và nói:
_ Không quan trọng ở điểm thấp hay cao, quan trọng nhất là tính trung thực con ạ, chúng ta sống phải tôn trọng sự thật và không được làm trái lương tâm của mình.
Vậy là em đã hiểu, hiểu ra một điều: điểm số không đánh giá toàn vẹn con người mà cả nhân cách của chúng ta nữa.

Có đôi lúc, chúng ta mắc sai lầm, chỉ vì đạt được mục đích đặt ra mà ta sẵn sàng bán rẻ đạo đức, bỏ phiếu chống lại sự trung thực. Có lẽ đó là hành động sai lầm nhất của em từng mắc phải, nó trở thành một bài học quý giá, thành hành trang cho em bước vào đời.

16 tháng 12 2018

Đọc sách, tôi rất thích một câu nói của nhà văn người Úc: "Không có gì là hoàn hảo, có chăng chỉ là sự đề cao mà thôi". Đúng, thử hỏi trong chúng ta có ai dám tự nói mình chưa mắc lỗi dù chỉ một lần không? Tôi cũng vậy, có lẽ tôi không thể quên lỗi lầm mình gây ra hôm đó, khiến người tôi yêu quý nhất - mẹ tôi, buồn lòng...

Hôm ấy, đất dát vàng ánh nắng, trời mát dịu, gió khẽ hôn lên má những người đi đường. Nhưng nó sẽ là ngày tuyệt đẹp, nếu tôi không có bài kiểm tra khoa học tệ hại đến như vậy, hậu quả của việc không chịu ôn bài. Về nhà, tôi bước nhẹ lên cầu thang mà chân nặng trĩu lại. Tôi buồn và lo vô cùng, nhất là khi gặp mẹ, người tôi nói rất chắc chắn vào tối qua: "Con học bài kỹ lắm rồi". Mẹ đâu biết khi mẹ lên nhà ông bà, ba đi công tác, tôi chỉ ngồi vào bàn máy tính chứ nào có ngồi vào bàn học, bởi tôi đinh ninh rằng cô sẽ không kiểm tra, vì tôi được mười điểm bài trước, nào ngờ cô cho làm bài kiểm tra mười lăm phút. Chả lẽ bây giờ lại nói với mẹ: "Con chưa học bài hôm qua" sao? Không, nhất định không.

Đứng trước cửa, tôi bỗng nảy ra một ý "Mình thử nói dối mẹ xem sao". Nghĩ như vậy, tôi mở cửa bước vào nhà. Mẹ tôi từ trong bếp chạy ra. Nhìn mẹ, tôi chào lí nhí "Con chào mẹ". Như đoán biết được phần nào, mẹ tôi hỏi: "Có việc gì thế con"? Tôi đưa mẹ bài kiểm tra, nói ra vẻ ấm ức: Con bị đau tay, không tập trung làm bài được nên viết không kịp”... Mẹ tôi nhìn, tôi cố tránh hướng khác. Bỗng mẹ thở dài! “Con thay quần áo rồi tắm rửa đi!”.

Tôi "dạ" khẽ rồi đi nhanh vào phòng tắm và nghĩ thầm: "Ổn rồi, mọi việc thế là xong". Tôi tưởng chuyện như thế là kết thúc, nhưng tôi đã lầm. Sau ngày hôm đó, mẹ tôi cứ như người mất hồn, có lúc mẹ rửa bát chưa sạch, lại còn quên cắm nồi cơm điện. Thậm chí mẹ còn quên tắt đèn điện, điều mà lúc nào mẹ cũng nhắc tôi. Mẹ tôi ít cười và nói chuyện hơn. Đêm đêm, mẹ cứ trở mình không ngủ được. Bỗng dưng, tôi cảm thấy như mẹ đã biết tôi nói dối. Tôi hối hận khi nói dối mẹ. Nhưng tôi vẫn chưa đủ can đảm để xin lỗi mẹ. Hay nói cách khác, tôi vẫn chưa thừa nhận lỗi lầm của mình. Sáng một hôm, tôi dậy rất sớm, sớm đến nỗi ở ngoài cửa sổ sương đêm vẫn đang chảy "róc rách" trên kẽ lá. Nhìn mẹ, mẹ vẫn đang ngủ say. Nhưng tôi đoán là mẹ mới chỉ ngủ được mà thôi. Tôi nghĩ: Quyển "Truyện về con người" chưa đọc, mình đọc thử xem". Nghĩ vậy, tôi lấy cuốn sách đó và giở trang đầu ra đọc. Phải chăng ông trời đã giúp tôi lấy cuốn sách đó để đọc câu chuyện "lỗi lầm" chăng! "...

Khi Thượng đế tạo ra con người, Ngài đã gắn cho họ hai cái túi vô hình, một túi chứa lỗi lầm của mọi người đeo trước ngực, còn cái túi kia đeo ở sau lưng chứa lỗi lầm của mình, nên con người thường không nhìn thấy lỗi của mình". Tôi suy ngẫm: "Mình không thấy lỗi lầm của mình sao?". Tôi nghĩ rất lâu, bất chợt mẹ tôi mở mắt, đi xuống giường. Nhìn mẹ, tự nhiên tôi đi đến một quyết định: Đợi mẹ vào phòng tắm, rồi lấy một mảnh giấy nắn nót đề vài chữ. Mẹ tôi bước ra, tôi để mảnh giấy trên bàn rồi chạy ù vào phòng tắm. Tôi đánh răng rửa mặt xong, đi ra và... chuẩn bị ăn bữa sáng ngon lành do mẹ làm. Và thật lạ, mảnh giấy ghi chữ: "Con xin lỗi mẹ" đã biến đâu mất, thay vào đó là một chiếc khăn thơm tình mẹ và cốc nước cam. Tôi cười, nụ cười mãn nguyện vì mẹ đã chấp nhận lời xin lỗi của tôi.

Đến bây giờ đã ba năm trôi qua, mảnh giấy đó vẫn nằm yên trong tủ đồ của mẹ. Tôi yêu mẹ vô cùng, và tự nhủ sẽ không bao giờ để mẹ buồn nữa. Tôi cũng rút ra được bài học quý báu: Khi bạn biết xin lỗi bố mẹ, bạn sẽ có nhiều hơn một thứ bạn vẫn đang có, đó là tình thương.

Năm học lớp 6, lớp 7, tôi thi học sinh giỏi môn Toán toàn huyện, đều giành đuợc giải khuyến khích. Nhiều bạn chế giễu tôi là đạt được “giải khúc khích!".

Lên lớp 8, bố mẹ tôi chuyển nhà lên thị xã. Hai chị em tôi đều chuyển đến trường mới: trường Trung học cơ sở Phạm Ngũ Lão. So với các bạn học trong lớp thì tôi chỉ vào loại học khá môn toán, còn môn Ngữ văn, môn Tiếng Anh, tôi gồng mình lên mà chỉ được điểm trung bình. Tôi sinh ra tự ti, thậm chí có lúc tỏ ra hèn nhát. Giờ học Tiếng Việt, cô giáo lên giảng bài rất hay, nhưng tôi không dám giơ tay phát biểu. Sinh hoạt tổ học tập, sinh hoạt lớp, tôi ngồi im như thóc trong bồ. Các bài kiểm tra toán, tôi chỉ được 7, 8 điểm; cô Thanh vẫn phê là “trình bày rối” chưa khoa học. Thậm chí, có lần tôi còn làm trò cười cho cả lớp. Tôi gọi cây đàn ghi ta (Lục huyền cầm) là cây đàn "cai - nha" khi làm bài văn thuyết minh. Giờ ra chơi, tôi ít ra sân đá cầu, nhảy dây cùng các bạn, v.v...

Tôi trở nên vụng về khi bước vào phòng chức năng học vẽ, học đàn, học hát. Buổi học hôm ấy, khi các bạn kéo ra sân chơi, tôi ở lại một mình trong phòng chức năng. Không biết tôi hí hoáy thế nào đó mà làm đứt dây đàn vĩ cầm. Sự cố xảy ra, tôi vô cùng lo sợ. Tôi dặn mình: “Chẳng ai biết mình gây ra. Cứ im lặng và tỉnh bơ...". Buổi tập hát tiếp tục. Cái Diệu kêu lên: ''Đàn đứt dây rồi!” Cô Liên và cô Chi hỏi: “ Ai làm đứt dây đàn?" Nhưng tất cả đều nhìn nhau im lặng! Cô Liên và cô Chi đều tỏ ý không vui. Sau sự cố ấy, thầy chủ nhiệm lớp 8A, hạ mức hạnh kiểm của cái Diệu (nhóm trưởng) cái  Hoàn (nhóm phó) trong đội ca vũ xuống một bậc, từ loại tốt xuống loại khá. Năm học sắp kết thúc rồi. Diệu và Hoàn đều học giỏi, đàn ngọt, hát hay, được các thầy cô giáo và bạn học quý mến.

Chuyện ấy làm tôi day dứt trong lòng mãi. Nhiều đêm tôi trằn trọc và tự trách mình sao hèn nhát thế? Tại sao không dũng cảm tự nhận lỗi để Diệu và Hoàn mắc oan? Nhưng có lúc tôi lại nghĩ: "Mọi chuyện rồi sẽ trôi qua. Nhắc lại làm chi cho mệt..."

Lòng tự trọng đã nâng đỡ tâm hồn tôi. Tôi viết một bức thư dài gửi thầy chủ nhiệm nói rõ sự việc, xin nhận kỉ luật: đề nghị thầy không hạ mức hạnh kiểm của hai bạn Diệu, Hoàn...

Thầy Cảnh gặp riêng tôi. Thầy nói về lòng tự trọng, sự hèn nhát và lòng dũng cảm. Thầy an ủi, động viên tôi. Lúc đầu, tôi cứ ngỡ các bạn sẽ khinh ghét tôi, xa lánh tôi. Nhưng thật không ngờ, các bạn lại yêu mến, quý trọng tôi hơn trước. Tôi thấy tâm hồn mình thanh thản. Cuối năm học lớp 8, thi kiểm tra, tôi được 5 điểm 10, xếp loại giỏi văn hoá, loại tốt hạnh kiểm.

Nhớ lại kỉ niệm thời non dại ấy, bài học ngụ ngôn về chuyện “Đóng đinh lên cột và nhổ đinh” mỗi lần mắc một khuyết điểm và mỗi lần sửa chữa được một lỗi lầm... làm tôi cứ nao nao lòng.



 

20 tháng 10 2017

Bạn tham khảo vui

Cách đây hai tuần, em đã phạm một lỗi lầm mà em không bao giờ quên được. Đó là lần em đã quay cóp tài liệu khi đang làm bài kiểm tra. Việc làm đó đã khiến cho cô chủ nhiệm của em phải buồn lòng rất nhiều.

Buổi tối trước hôm đó, em đã xem thời khóa biểu và biết rằng ngày mai không có gì phải làm cả, chỉ riêng môn Văn là phải học thuộc lại các ghi nhớ, xem lại tất cả các bài tập làm văn cô cho. Nhưng vì hôm đó có bộ phim rất hay nên em mải mê xem phim mà quên không học bài gì cả. Sáng hôm sau, khi vào tiết Văn em đã rất ngạc nhiên khi nghe cô nói rằng: “Ôn lại bài năm phút rồi lấy giấy ra làm kiểm tra nhé các em”. Lúc đó, trên trán em toát cả mồ hôi, ướt cả tóc. Em không biết phải làm sao nếu như điểm kém thì sẽ bị bố mẹ la rầy còn các bạn sẽ cười chê mình. Thẫn thờ một lúc lâu thì cô giáo bắt đầu đọc đề. Cô vừa đọc xong thì các bạn chăm chú làm bài, chỉ riêng em thì loay hoay hỏi bài nhưng chẳng ai chỉ em cả. Nhìn lên đồng hồ em thấy không còn kịp thời gian để ngồi hỏi bài nữa. Em đánh liều một phen thử xem sao. Em lấy cuốn tài liệu ra và chép lia lịa cho đến hết giờ, cô kêu cả lớp nộp bài. Nộp bài xong, các bạn ríu rít hỏi xem nhau có làm được không, còn em chỉ ngồi cười mỉm một mình vì em biết chắc rằng mình sẽ được điểm cao thôi.

Qua ngày hôm sau, khi cô trả bài kiểm tra, em đạt được điểm số rất cao. Khi cô kêu đọc điểm cho cô ghi vào sổ thì em đã rất tự tin đứng lên nói lớn rằng: “Thưa cô, mười ạ!”. Cả lớp ồ lên tuyên dương em, cô thì mỉm cười nói rằng: “Em làm bài tốt lắm!”. Lúc đó, em cảm thấy rất vui. Vừa tan học, em chạy một mạch về nhà khoe với bố mẹ và mọi người trong nhà. Ai cùng khen em giỏi, em cũng cảm thấy rất hãnh diện vì điều đó nhưng không biết vì sao, tối hôm đó em không thể nào ngủ được. Cứ mãi trằn trọc suốt đêm, cứ cảm thấy mình không trung thực với cô, với những người xung quanh đã luôn tin tưởng ở mình. Điểm này không phải là con điểm thật sự do chính thực lực của mình làm, mà nó chỉ do em quay cóp mà có. Em cứ suy nghĩ mãi, không biết làm sao vì bây giờ nếu nói ra sự thật thì mọi người sẽ nghĩ mình như thế nào? Em đắn đo một lúc em quyết định sẽ nói rõ ràng cho cô biết. Sáng hôm thứ hai, em đã lấy hết can đảm để gặp cô và nói rằng: “Thưa cô, em xin lỗi cô rất nhiều vì em đã không trung thực trong lúc làm bài. Em đã quay cóp tài liệu mới có điểm mười đó”. Nghe xong, cô giáo không nói gì chỉ im lặng sửa điểm trong sổ. Nhưng em biết rằng, thẳm sâu trong đôi mắt cô là sự buồn lòng và thất vọng khi có một học sinh như em. Cuối giờ học, cô gọi em lên và nói : “Cô mong rằng sẽ không có lần thứ hai em quay cóp tài liệu trong giờ kiểm tra nữa. Đó là việc làm không đúng. Em cần khắc phục. Tuy vậy, cô cũng có lời khen ngợi vì em đã biết trung thực nhận lỗi, đó là điều đáng khen. Em phải hứa với cô sẽ cố gắng học hành chăm chỉ hơn và đừng làm như vậy nữa em nhé!”. Nghe cô nói xong, tự dưng hai khóe mắt em cay cav, nghẹn ngào, lí nhí xin lỗi cô mà trong lòng chan chứa bao cảm xúc khó tả. Trong lòng em giờ đây đã nhẹ nhõm hơn vì mình đã can đảm nói ra sự thật.

Qua sự việc này, em muốn nói với mọi người rằng: trong cuộc sống đầy bộn bề như bây giờ, chúng ta cần phải biết sống một cách trung thực, đừng làm người khác phải buồn lòng vì mình. Là một học sinh, ngay từ bây giờ, em sẽ cố gắng học hành chăm chỉ, không ham chơi nữa. Em sẽ không phải khiến cho các thầy, các cô và mọi người xung quanh mình buồn lòng thêm lần nào nữa.



Mỗi người ai cũng có những kỉ niệm vui buồn bên gđ và bạn bè.Tôi cũng vậy cũng có nhiều kỉ niệm lắm chứ ,nhưng cái kỉ niệm mà tôi nhớ mãi đó là lần trót xem trộm nhật kí của Giang-1 học sinh mới của lớp. Chính sự việc đó đã là cầu nối tình bạn giữa tôi và Giang.

Tôi là lớp trưởng gương mẫu, lại là học inh giỏi của lớp vì thế tôi luôn được thầy cô và các bạn quý mến. Cuộc sống lúc đó với tôi chẳng khác nào"mỗi ngày đến trường là một ngày vui".

Mọi chuyễn sẽ chẳng có gì thay đổi khi có sự xuất hiện cái Giang trong lớp tôi. Nó là học sinh mới chuyển về lớp tôi từ giũa học kì I . Nhớ cái ngày khi cô giáo dẫn nó vào lớp là tôi đã không ưa nó rồi . Vốn là con nhà giàu ,lại học giỏi nên nó nhanh chóng chiếm vị trí ưu ái trong lòng mọi người. Qủa đúng như thế, chỉ mấy ngày sau thôi nó đã phát huy tài năng của mình, những bài khó mà ngay đến cả một đứa học sinh giỏi như tôi cũng bó tay mà nó lại xung phong lên làm. Và từ khi đó mọi người đều quây quanh nó để khen ngợi, hỏi bài mà lẵng quên tôi. Vì ngồi cùng bàn với nó nên thấy khó chịu lắm ,nhiều lúc còn hét toáng lên đuoiỉ mọi người về chỗ. Tôi càng ngày càng căm tức nó , có lúc tôi chỉ ước "ước chi nó không xuất hiện... ước chi nó biến mất đi, đúng là con nhỏ đáng ghét ..." . Ghét nó nên tôi rủ các bạn trong lớp không chơi với nó nữa. Giờ ra chới khi chúng tôi đang vui vẻ nô đùa thì nó lại thui thủi một mình ngồi một chỗ làm bài hay ghi chép cái gì đó. Thấy thế chúng tôi bảo nhau

-" Nai đang học bài kìa tụi bay ..."

-" Thấy gớm, làm ra vẻ ngoan hiền chăm chỉ cho mọi người khen ngợi ấy mà"

Nghe lũ bạn nói mà tôi thấy hả hê lắm. Cũng có lúc thấy tội nó nhưng ai bảo nó chiếm vị trí của tôi chứ" cho mày chết". Có lần tôi giải mãi 1 bài toán không ra , hỏi cô thì cô nó " Em ra hỏi Giang nhé, cô đang bận rồi". Nghe cô nói thế tôi bĩu môi " ai thèm hỏi con nhỏ đó chứ, cứ tưởng như học giỏi lắm í "

Thời gian cứ thế trôi chẵng mấy chốc là thi hết HKI rồi. Vẫn như mọi hôm, tôi về muộn nhất để khóa cửa .Lúc thu dọn sách vở,tôi thấy dưới chân bàn chỗ nó có cuốn vở màu hồng trông đẹp mắt lắm. Cầm lên xem, tôi dòng chữ "Những tâm sự riêng tư" thì à lên một tiếng " ra đây là nhật kí của nó .Hay đây mình sẽ đọc để xem bí mật của nó rồi mai khoe với cả lớp trêu nó" Nghĩ thế thôi mà tôi cười khoái trí . Nhưng rồi nhớ tới lời mẹ dặn xâm phạm quyền riêng tư của người khác là rất xấu , là người thiếu đạo đức ,văn hóa... Tôi liền đặt cuốn nhật kí vào ngăn bàn rồi đi về, ra đến của lớp tôi lầm bầm" Hơ, việc gì mình phải làm vậy, nó là kẻ thù của mình cơ mà, đọc xong mai mang đi sớm để lại chỗ cũ, có ai biết đâu.." ngĩ thế thôi tôi liền quay lại lấy cuốn nật kí bỏ vào cặp rồi về.

Tối hôm đó, sau khi học xong tôi lôi nó ra đọc. Lật mấy trang đầu nó viết rất ngắn, đều nói về việc ở lớp, ở nhà. Giowr dến trang tiếp tôi thấy trang này dài lắm, những giọt nước mắt vẫn còn đọng lại trong trang sách. Tôi đọc" ...Đã một tuần kể từ hôm mình chuyển trường về đây nhưng sao mình thấy buồn quá, chẳng ai chơi với mình cả, các bạn đều xa lánh mình ... Mình có làm gì sai thì các cậu nói mình với đừng xa lánh mình, mình buồn lắm" . Tôi cười" ủa không phải vì nó chảng chọe ra vẻ nên bọn mình mới tránh xa nó sao..." . Đến trang tiếp theo "... Bố ơi , mẹ oi con nhớ 2 người nhiều lắm, bố mẹ về với con đi. Khihấy những đứa trẻ cùng trang lứa đi bên người thân con thấy tủi thân lắm...Con mệt mỏi lắm bố mẹ ạ, không ai quan tâm con hết..." . Dường như tôi đã nín thở khi đọc hết. Thật không ngờ một người như Gian lại có hoàn cảnh như vậy, bố mẹ Giang li hôn, vì không ai chăm sóc nên Giang đã về quê sống với bà ngoại .Vì hoàn cảnh thế mà tôi lại tưởng bạn kiêu căng chảnh chọe mà đâm ra ghét bạn khiến bạn tự ti vì hoàn cảnh của mình,tôi ích kỉ quá nhỉ. Đọc đến trang cuối tôi đã xúc động không nói nên lời"... Mẹ à con kể cho mẹ nghe nhé, ở lớp con có bạn lớp trưởng xinh lắm, lại học giỏi nứa. Con ghen tị với bạn ấy quá ,bạn tốt bụng, ui vẻ lại òa đồng, mẹ à con muốn két bạn với bạn ấy.Nhưng hình như bạn ấy ghét con mất rồi..." Tôi hiểu si về nó mất rồi, mình ghét nó như thế mà ns còn ghét mình ... tôi gục mặt xuống bàn nghĩ lại những lúc huờ theo các bạn nói xấu trêu chọc nó ... sao mình có thế làm vậy được... mình nên làm gì để giúp cậu ấy đây?

Hôm sau tôi đến lớp đặt cuốn nhật kí vào trong ngăn bàn.Tôi lên văn phòng nói cho cô chủ nhiệm biết về hoàn cảnh của Giang để bàn xem có cách nào giúp cậu ấy không... Trở về lớp thấy Giang đang học bài, tôi đến bên cạnh, hơi ngập ngùng tôi nói " Um... Giang nè... bài toán ôm qua cậu giải thế nào vậy...?" Khi tôi nói xong thì không chỉ Giang ngạc nhiên mà còn các bạn trong lớp nữa. Chắc bạn bất ngờ lắm, vì tôi nói xong bạn cứ nhìn tôi mãi như kiêu khó tin í. Mãi sau ban mới đáp

-" À... mình làm như vầy ne..." vừa nói Giang vừa mở sách đưa cho tôi xem

-" Mình cũng nghĩ như này, nhưng mình thấy cách của mình nhanh hơn..."

Và từ hôm đó tôi và các bạn không xa lánh Giang nữa, mỗi giờ ra chơi đều có Giang chơi cùng , chúng tôi thân nhau hơn hẳn.Nhìn thấy nụ cười tươi trên khuôn mặt bạn tôi thấy mình thật có lỗi , tôi nhìn Giang với ánh mắt xin lỗi và mong bạn vượt ua khó khăn gia đình...

Việc đã xảy ra cách đây 2 năm rồi nhưng tôi chắc rằng cái kỉ niệm này sẽ in sâu trong tâm trí tô. Cũng nhớ lần mắc lỗ đó mà tooivaf Giang trở thành đôi bạn cùng tiến, vượt qua biết bao khoskhawn. Qua đó tôi cũng rút ra được bài học là xâm phạm uyền riêng tư của người khác là việc xấu đáng lên án. để giữ tình bạn lâu dài bền chặt thì ta phải tôn trọng nhau không nên xâm phạm quyền riêng tu của nhau.

KHÔNG COPY MẠNG NHÁ, BÀI MK TỰ LÀM ,BẠN THAM KHẢO NẾU CHỖ NÀO KHÔNG HỢP LÍ THÌ GÓP Ý MK NHAK <3

11 tháng 12 2018

Cảm ơn nhiều nha chị

19 tháng 12 2017

Đã có ai phải tự hỏi: “mình đã làm cho thầy cô vui hay chỉ làm thầy cô thêm mệt mỏi?”. Riêng tôi,tôi chỉ là 1 học sinh tầm thường mà tôi đã biết bao lần làm cho cô tôi buồn. Tuy đã bao nhiêu năm,nhưng tôi không thể quên được cái lỗi lầm ấy,cái lỗi lầm tôi gây ra khiến cô buồn…

Đó là 1 buổi sáng đẹp trời,tôi đến lớp sớm như mọi ngày. Nhưng hôm nay,tôi vừa vào lớp thì đã thấy tụi thằng Thuận đợi sẵn. Thấy tôi,nó chạy đến vỗ lên vai tôi,nói: “Ê! Hôm nay đi trễ thế mài?”.”Tau không đi trễ,tại tụi mài đi sớm thôi”-tôi trả lời. Thuận thở dài nói tiếp:”thôi dù sao cũng vô rồi. Buồn ghê! Hay là chúng ta tổ chức 1 cuộc thi vẽ đi. Và phần thưởng sẽ là 1 chuyến đi tham quan phòng thí nghiệm của cô Bích. Tụi mày đồng ý ko?”.” Ok,nhưng tao không cung cấp giấy để thi đâu à nha!”-thằng Tâm tiếp lời. Tôi nói:” Tường trắng,bàn gỗ mới “tin” đây này,cần gi giấy chứ!”.

Thế là cuộc thi bắt đầu. Sau vài phút căng thẳng,cả bọn buôn ra xem cái thành quả của mình. Ôi! Cái gì thế này-tôi thốt lên. Những bức hình trong thấy ghê. Thế là chả có thằng nào thắng cuộc. Nhưng bọn tôi vẫn quyết định đi 1 chuyến tham quan trong phòng thí nghiệm của cô Bích. Cả đám hì hục trèo vô phòng. Đi 1 vòng quanh phòng,tôi lấy 1 lọ nước,đổ vào 1cái gì đó. Bổng dưng 1 tiếng nổ phát lên,cả bọn hoảng hốt bỏ chạy. Chạy 1 mạch ra tới bờ sông mới dám dừng lại. Tôi nói:”thôi,quay lại học đi”. Thằng Thuận ngắt lời:”Thôi đi mài. Lỡ ra đây rồi,không tắm thì uổng lắm”. Thế là cả đám lao xuống sông tắm. Có thằng thì leo lên cầu,ra dáng vận động viên bơi lội rồi nhảy xuống. Tắm sông xong,chúng tôi ra đồng chơi đánh trận giả,sau đó qua nhà Ông Sáu,trốn trong vườn ổng mà ăn ổi. Ôi! Hương ổi chín khiến chúng tôi không thể cưỡng lại. Thấm thoát đã xế chiều,chúng tôi trở về trường lấy cặp vở. Vừa tới trước cổng trường,tôi đã thấy cô Thu-cô chủ nhiệm của tôi, đã đứng đợi sẵn. Nước mắt cô rưng rưng nhìn thẳng vào hướng chúng tôi không nói gì. Tôi bước đến,cô ghì chặt lấy tay tôi thét lên trong tiếng nấc:”em có biết hôm nay lớp chúng ta dự giờ không? Em có biết lọ chất hoá học mà em là đổ là dùng để cho buổi dự giờ hôm nay không? Chỉ vì việc làm của bọn em mà cả lớp phải bị thiệt vì buổi dự giờ hôm nay”. Nói xong cô quay đi,bỏ lại trong tôi nổi nghẹn ngào khôn xiết. Bỗng thằng Thuận nói: ” thằng Minh chứ không ai vào đây. Chắc chắn nó là thằng mách với cô,hồi sáng chạy ra tao thấy nó đây mà. Để ông gặp mày,ông cho mày ốm đòn con à!”.”thôi đi,bây giờ mà mài còn nói thế nữa hả Thuận!”-tôi hét lên.

Sáng hôm sau,chúng tôi đến gặp cô xin lỗi cô 1 lần nữa. Lúc này cô tôi đã bớt giận rồi. Vì chúng tôi đã biết lỗi,đến xin lỗi cô Bích,lao sạch những hình vẽ ghê tởn. Cô tôi có nói “siêu nhân vẫn là người,không ai mà không mắc lỗi,không ai là hoàn thiện tất cả. Quan trọng là làm lỗi mà có biết lỗi và sửa lổi hay không!”.

Tôi khuyên các bạn,đừng nên làm gì khiến người xung quanh mình phải buồn,nếu ko 1 ngày nào đó,người hối hận sẽ là chúng ta!

19 tháng 12 2017

thank you bạn

24 tháng 11 2019

Giờ đây sau nhiều năm trôi qua thì chính bản thân tôi mới có đủ dũng khí cũng như dám kể về những năm tháng êm đềm trôi qua của tuổi học trò kèm theo kỷ niệm khi để xảy ra một chuyện có lỗi với bạn – đây có lẽ sẽ lần đầu tiên và cũng là duy nhất nhưng đã đủ để khiến tôi phải cảm thấy hổ thẹn đến tận bây giờ. Tôi vẫn nhớ như in câu chuyện đó…

Mấy năm trước đây khi tôi vừa ra khỏi tiệm net chơi game cùng với lũ bạn thân, bọn tôi bước ra ngoài đường thì gặp thằng Quy – đứa bạn cùng trường với bọn tôi. Nó đang ngồi say sưa đếm tiền với một vẻ mặt say mê, đôi mắt nó ánh lên một niềm vui vô cùng khó tả. Tôi chợt reo lên với lũ bạn: “Chắc thằng này vừa trộm tiền của bố mẹ nó đây mà!”. Rồi bọn tôi kích nhau xem đứa nào dám ra đó lấy được tiền của nó và tất nhiên là tôi rồi bởi vì tôi mạnh mẽ, dũng cảm nhất trong nhóm mà. Thế là tôi chạy ngay lại giật xấp tiền trên tay của nó rồi cả bọn hò nhau chạy trốn và đem chia nhau. Rồi cho đến một hôm tôi có dịp gặp lại nó nhưng là từ đằng xa thôi.

Tôi không dám tin vào mắt mình nữa khi thằng Quy đang đứng trước một cửa hàng bán đồ chơi mà nó chỉ dám đứng nhìn qua cửa kính mà thôi, trên lưng còn đang cõng thằng anh nó bị bệnh tật thần kinh, lưng nó phải oằn xuống vì chắc không chịu nổi sức nặng quá lớn. Tôi lại gần nấp lưng vào bức tường bên cạnh và vểnh tai lên lắng nghe: “Tiếc quá nhỉ, giá như em còn số tiền đó thì em sẽ mua cho anh chiếc xe tăng đẹp nhất ở đằng kia, nhưng không sao vì chỉ một tuần rửa chén thuê nữa thôi là em sẽ có đủ tiền để mua cho anh thôi mà”. Thằng anh cười một cách vô cùng hồn nhiên rồi nhắc lại “xe tăng, xe tăng”. Tôi đứng nép hẳn vào trong góc tường, tự dưng tôi thấy bản thân mình có tội.

Tôi bỏ chạy một mạch về nhà mà rơm rớm nước mắt, sao tôi cảm thấy xấu hổ quá! Sau đó tôi đã cố gắng dành dụm được một số tiền để trả cho nó cũng như bù đắp được phần nào lỗi lầm mà tôi đã gây ra. Sau này tôi vẫn hay qua nhà nó chơi, hỏi thăm về người anh bị bệnh của nó và chia sẻ với nhau khá nhiều điều trong cuộc sống. Kể về lần lấy tiền đó cả hai cứ nhìn nhau cười mà thôi.

24 tháng 11 2019

Tôi có cô bạn thân từ hồi tiểu học, chúng tôi chơi với nhau được 4 năm từ khi còn là học sinh lớp 2. Giờ tôi đã lớn, có đôi lần nhìn vào mắt Hà tôi lại nhớ đến lỗi lầm của mình khi còn là còn là cậu bé ngốc nghếch, dại dột.

Hồi ấy tôi học lớp hai. Hầu hết các bạn trong lớp đã quen nhau từ hồi mới vào lớp một. Tôi vốn là cậu bé thông minh, nhưng vô cùng hiếu động. Giữa năm học lớp hai, chúng tôi có thêm một thành viên mới là Hà. Cô bé nhỏ nhắn, đáng yêu lắm. Cô xếp chỗ cho Hà ngồi cạnh tôi. Vì là học sinh mới đến nên Hà chưa quen các bạn trong lớp, cậu ấy có vẻ rụt rè, có khi tôi hỏi chuyện Hà cũng im lặng, không trả lời tôi. Vì thế tôi không ưa cô bạn này, nên nhiều lần tôi tìm cách trêu trọc bạn ấy trên lớp. Tôi bỏ bút chì của Hà vào ngăn bàn, tôi giấu tẩy của bạn ấy vào trong hộp giẻ lau mặc cho Hà cứ loay hoay tìm mãi. Tôi rất khoái trá vì những trò mình bày ra. Rồi một lần, trong giờ ra chơi thấy Hà đang cầm trên tay cuốn truyện tranh, tôi chẳng ngần ngại chạy đến cướp luôn cuốn truyện của bạn. Lúc ấy tôi thấy Hà bực bội lắm, nhưng tôi thì mặc kệ có bao giờ quan tâm đến cảm xúc của bạn ấy đâu. Tôi cố tình cầm cuốn truyện đưa lên cao để Hà không lấy được, ấy vậy mà cô bạn của tôi nào có bỏ cuộc. Hà trèo lên ghế, cố với lấy cánh tay tôi để đòi lại truyện. Nhưng lúc ấy Hà không đứng vững cậu ấy trượt chân ngã nhào, đầu Hà đập xuống nền lớp học. Tôi chẳng biết lúc ấy, trong đầu mình nghĩ gì chỉ vội vứt quyển truyện xuống đất , sợ hãi tôi vừa lay Hà dậy: “Mình xin lỗi, mình xin lỗi…. cậu có làm sao không?”. Cũng may cậu ấy không bị chảy máu, Hà mở mắt nhìn tôi nhưng chẳng nói gì. Lúc ấy cô giáo tôi đã đến, cô nhanh chóng đưa Hà lên phòng y tế. Tôi vừa chạy theo cô vùa khóc nức nở vì biết mình vừa làm một việc vô cùng ngu ngốc. Nhìn cô bạn, nằm im trên giường, tôi sợ hãi vô cùng. Tôi như thế, cô chủ nhiệm lớp tôi đến dỗ tôi nói là Hà không sao, lần sau không được nghịch ngợm như thế nữa, bảo tôi về lớp đi cô đã gọi bố mẹ Hà đến đưa bạn ấy về.

Sau buổi học hôm ấy, tôi về nhà trong trạng thái hoang mang vì biết cô đã gọi điện về cho mẹ tôi. Vừa về đến nhà, mẹ tôi đã ngồi ở phòng khách chờ tôi. Tôi thấy ánh mắt mẹ tôi buồn lắm, mẹ chỉ hỏi tôi: “Tại sao con lại trêu Hà?”. Tôi kể cho mẹ nghe ngọn nguồn câu chuyện, và giải thích với mẹ rằng, con trêu bạn ấy chỉ vì muốn bạn ấy nói chuyện với con, bạn ấy ngồi cùng con nhưng chẳng bao giờ nói với con câu nào. Lúc ấy, mẹ tôi không trách mách tôi mà ôn tồn nói: “Hà mới chuyển đến lớp con, bạn ấy chưa quen môi trường mới chứ không phải là khó gần, mà con thì luôn tìm cách trêu trọc bạn ấy, thì bảo sao bạn ấy không muốn nói chuyện với con”. Mẹ tôi nói với tôi, con vừa gây ra một lỗi lớn, đừng xin lỗi mẹ mà hãy tự tìm cách giải quyết việc của con nhé, con hãy cho mẹ biết bây giờ con muốn làm gì. Tôi ngồi lặng im trên ghế sô pha sau một hồi suy nghĩ, tôi nói với mẹ: “Mẹ dẫn con đến nhà bạn Hà nhé, để con xin lỗi bố mẹ bạn ấy, và mong Hà tha lỗi cho con. Từ giờ con sẽ không trêu bạn ấy nữa”. Mẹ tôi đồng ý với quyết định của tôi, mẹ đưa tôi đến nhà Hà để xin lỗi. Rất may là cú ngã ở lớp không gây ra trấn thương gì với Hà. Lời xin lỗi của tôi được chấp nhận. Tôi trở về nhà, mà trong lòng nhẹ nhõm. Nhưng cứ nhớ đến khuôn mặt của Hà khi ngã trong lớp tôi lại bị ám ảnh.Sau lần nghịch dại đó, tôi cảm thấy rất có lỗi với Hà. Tôi không bao giờ dám trêu ghẹo bạn ấy nữa. Cảm giác có lỗi vẫn cứ giày vò tôi, tôi đã tìm mọi cách để chuộc lại lỗi lầm của mình. Tôi lấy nước giúp Hà, giặt giúp bạn ấy dẻ lau bảng, tôi thường mang kẹo đến lớp cho Hà. Cứ thế, tôi với Hà thân nhau lúc nào không hay.

Cô bạn tôi giờ đây, không còn ít nói như hồi đầu mà cởi mở nhiệt tình với tôi và tất cả mọi người. Tôi đã có tình bạn tuyệt vời, trong hoàn cảnh vô cùng éo le. Bây giờ, thỉnh thoảng Hà vẫn trêu tôi vì cú ngã hồi lớp 2 ấy mà chúng tôi trở nên thân thiết, gần gũi nhau hơn.

Chúc bạn học tốt !