K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

1 tháng 8 2018

Tôi luôn không thích giới nghệ sĩ, hay đúng hơn là không dám thích. Tôi sợ những toan tính, sự giả dối đằng sau thế giới hào nhoáng ấy. Tôi chỉ nghe nhạc mà mình thích chứ chẳng bao giờ muốn tìm hiểu, muốn làm fan của bất kì nghệ sĩ nào. Tôi lo một ngày nào đó, sự hy vọng và tin tưởng của bản thân tan vỡ, đổi lại hàng loạt bằng chứng về idol ấy thế này thế kia...

Nhưng rồi, tôi thấy BTS. Từ những tấm ảnh, những đoạn video ngắn ngủi trên Youtube đến những show giải trí hàng đầu. Sao ánh mắt của họ dành cho nhau lại ấm áp đến vậy? Sao cử chỉ của họ dành cho nhau lại nhiều tính yêu thương đến vậy? Sao 7 người  đứng cạnh nhau lại có thể toả sáng đến thế?

Và rồi, tôi say BTS, cơn say ngày một kéo dài, ngày càng nặng nhưng...tôi không hối hận. Có thể nhìn thấy họ cùng nhau đứng trên sân khấu, cùng nhau khóc, cùng nhau cười cũng đủ làm tôi cảm thấy hạnh phúc lắm. Có thể nhìn thấy từng thành viên ngày càng trưởng thành và hoàn thiện, có có cảm giác tự hào như bản thân đã làm đượv điều vĩ đại lắm. Và hơn cả, có thể nhìn thấy tình cảm họ dành cho nhau như người một nhà - đó là thứ tình cảm mà những nhóm nhạc khác tôi không thể nào cảm nhận được

Tôi suy nghĩ ' yêu BTS rất an toàn, sẽ chẳng sợ hãi các thành viên mà mày thích toan tính, đấu đá hay ghét bỏ lẫn nhau, cũng chẳng phải lo lắng các thành viên sẽ làm mày thất vọng'. Tôi nghĩ cái an toàn của BTS xuất phát từ nội tâm bình lặng chẳng nhuốm màu thời gian của họ, những con người nhỏ bé với khởi đầu chông gai, họ biết mục tiêu của mình là gì, họ biết bản thân mình có những ưu điểm gì hơn hết, đó là sự khao khát được toả sáng, khao khát truyền tải ý nghĩa sống đến mọi người mà chẳng hề toan tính...

Còn một điều nữa ..tôi sống trọng hoàn cảnh thiếu đi tình yêu thương của bạn bè...gia đình...và áp lực cuộc sống, cứ tưởng đã không còn ánh sáng, nhưng khi thấy BTS, tôi đã có một suy nghĩ khác về thế giới hiện tại

Khi 7 người họ đứng cạnh nhau, có thứ ánh sáng đẹp đến nổi tôi muốn chạm đến mà lại không đủ can đảm. Qua những ca khúc của họ, tôi cảm giác mình muốn sống, muốn trở thành con người mà bản thân hằng mơ ước. Tuổi trẻ - cả sự vui vẻ và đau khổ, rồi đến những lỗi sai chẳng thế cứu vãn mà giờ đây lại là sự cám dỗ khi trưởng thành. Họ cho tôi thấy một thế giới đầy màu sắc. Không chỉ tươi đẹp mà còn đầy góc khuất - đó là một thế giới thực, một thế giới không như cổ tích nhưng chẳng phải đó là điều mà ai cũng phải trãi qua sao? ( Nguồn : Wed)

Tôi bắt đầu yêu mến BTS từ năm 2015.  Chỉ tình cờ thôi...tôi vô tình nhìn thấy họ trên màn ảnh nhỏ ở một show Hàn Quốc... Lúc ấy tôi nghĩ họ cũng bình thường thôi! Nhưng không hiểu sao, khi nghe họ cất giọng hát...tôi lại càng muốn đi sâu vào nội dung của nó...tôi bắt đầu tìm hiểu nhóm, xem những video live stream nhỏ...rồi từ từ cảm thấy thích lúc nào không hay...

Rồi vào năm 2015, BTS về Việt Nam biểu diễn...trớ treo thay, tôi lại ở xa nơi BTS biểu diễn, lòng cứ nhen nhúm ánh sáng xem BTS hát...nhưng cũng may mắn, lúc ấy tôi vừa mới lãnh lương, số tiền đó tuy nhỏ nhưng cũng đủ để tôi bắt xe đi nhỉ? Vì BTS diễn ở TP HCM, cách xa nơi tôi ở rất nhiều...nên tiền đi xe cũng khá đắt. Tôi thu xếp đâu ra đó, đặt xe đi sẵn sàng...trong lòng đầy vui mừng ' cuối cùng cũng được nhìn thấy các anh..' . Nhưng cái ngày đi, tôi lại dỡ chứng ngủ quên...thôi rồi, vậy là xong, tôi bỏ lỡ cả một cơ hội vàng.

Rồi tôi chú tâm vào việc học, sáng thì đi học buổi chính, trưa thì làm thêm, còn tối thì đi rèn luyện tiếng Hàn Quốc, tôi quyết tâm phải dành được học bổng đến Hàn Quốc

Bất ngờ, mọi công sức được đền đáp, tôi đạt học bổng du học Hàn, mừng muốn khóc ấy..

Rồi tôi chuẩn bị đủ thứ, ra sân bay chuẩn bị hành trình mới..

Đến Hàn Quốc để dễ theo dõi các anh hơn...dễ dàng gặp các anh hơn....

1 tháng 8 2018

Tôi luôn không thích giới nghệ sĩ, hay đúng hơn là không dám thích. Tôi sợ những toan tính, sự giả dối đằng sau thế giới hào nhoáng ấy. Tôi chỉ nghe nhạc mà mình thích chứ chẳng bao giờ muốn tìm hiểu, muốn làm fan của bất kì nghệ sĩ nào. Tôi lo một ngày nào đó, sự hy vọng và tin tưởng của bản thân tan vỡ, đổi lại hàng loạt bằng chứng về idol ấy thế này thế kia...

Nhưng rồi, tôi thấy BTS. Từ những tấm ảnh, những đoạn video ngắn ngủi trên Youtube đến những show giải trí hàng đầu. Sao ánh mắt của họ dành cho nhau lại ấm áp đến vậy? Sao cử chỉ của họ dành cho nhau lại nhiều tính yêu thương đến vậy? Sao 7 người  đứng cạnh nhau lại có thể toả sáng đến thế?

Và rồi, tôi say BTS, cơn say ngày một kéo dài, ngày càng nặng nhưng...tôi không hối hận. Có thể nhìn thấy họ cùng nhau đứng trên sân khấu, cùng nhau khóc, cùng nhau cười cũng đủ làm tôi cảm thấy hạnh phúc lắm. Có thể nhìn thấy từng thành viên ngày càng trưởng thành và hoàn thiện, có có cảm giác tự hào như bản thân đã làm đượv điều vĩ đại lắm. Và hơn cả, có thể nhìn thấy tình cảm họ dành cho nhau như người một nhà - đó là thứ tình cảm mà những nhóm nhạc khác tôi không thể nào cảm nhận được

Tôi suy nghĩ ' yêu BTS rất an toàn, sẽ chẳng sợ hãi các thành viên mà mày thích toan tính, đấu đá hay ghét bỏ lẫn nhau, cũng chẳng phải lo lắng các thành viên sẽ làm mày thất vọng'. Tôi nghĩ cái an toàn của BTS xuất phát từ nội tâm bình lặng chẳng nhuốm màu thời gian của họ, những con người nhỏ bé với khởi đầu chông gai, họ biết mục tiêu của mình là gì, họ biết bản thân mình có những ưu điểm gì hơn hết, đó là sự khao khát được toả sáng, khao khát truyền tải ý nghĩa sống đến mọi người mà chẳng hề toan tính...

Còn một điều nữa ..tôi sống trọng hoàn cảnh thiếu đi tình yêu thương của bạn bè...gia đình...và áp lực cuộc sống, cứ tưởng đã không còn ánh sáng, nhưng khi thấy BTS, tôi đã có một suy nghĩ khác về thế giới hiện tại

Khi 7 người họ đứng cạnh nhau, có thứ ánh sáng đẹp đến nổi tôi muốn chạm đến mà lại không đủ can đảm. Qua những ca khúc của họ, tôi cảm giác mình muốn sống, muốn trở thành con người mà bản thân hằng mơ ước. Tuổi trẻ - cả sự vui vẻ và đau khổ, rồi đến những lỗi sai chẳng thế cứu vãn mà giờ đây lại là sự cám dỗ khi trưởng thành. Họ cho tôi thấy một thế giới đầy màu sắc. Không chỉ tươi đẹp mà còn đầy góc khuất - đó là một thế giới thực, một thế giới không như cổ tích nhưng chẳng phải đó là điều mà ai cũng phải trãi qua sao? 

Tôi bắt đầu yêu mến BTS từ năm 2015.  Chỉ tình cờ thôi...tôi vô tình nhìn thấy họ trên màn ảnh nhỏ ở một show Hàn Quốc... Lúc ấy tôi nghĩ họ cũng bình thường thôi! Nhưng không hiểu sao, khi nghe họ cất giọng hát...tôi lại càng muốn đi sâu vào nội dung của nó...tôi bắt đầu tìm hiểu nhóm, xem những video live stream nhỏ...rồi từ từ cảm thấy thích lúc nào không hay...

Rồi vào năm 2015, BTS về Việt Nam biểu diễn...trớ treo thay, tôi lại ở xa nơi BTS biểu diễn, lòng cứ nhen nhúm ánh sáng xem BTS hát...nhưng cũng may mắn, lúc ấy tôi vừa mới lãnh lương, số tiền đó tuy nhỏ nhưng cũng đủ để tôi bắt xe đi nhỉ? Vì BTS diễn ở TP HCM, cách xa nơi tôi ở rất nhiều...nên tiền đi xe cũng khá đắt. Tôi thu xếp đâu ra đó, đặt xe đi sẵn sàng...trong lòng đầy vui mừng ' cuối cùng cũng được nhìn thấy các anh..' . Nhưng cái ngày đi, tôi lại dỡ chứng ngủ quên...thôi rồi, vậy là xong, tôi bỏ lỡ cả một cơ hội vàng.

Rồi tôi chú tâm vào việc học, sáng thì đi học buổi chính, trưa thì làm thêm, còn tối thì đi rèn luyện tiếng Hàn Quốc, tôi quyết tâm phải dành được học bổng đến Hàn Quốc

Bất ngờ, mọi công sức được đền đáp, tôi đạt học bổng du học Hàn, mừng muốn khóc ấy..

Rồi tôi chuẩn bị đủ thứ, ra sân bay chuẩn bị hành trình mới..

Đến Hàn Quốc để dễ theo dõi các anh hơn...dễ dàng gặp các anh hơn....

  • Linda01092008

 Kiều Phương trong truyện ngắn " Bức Tranh Của Em Gái Tôi " là 1 cô bé vô tư , hồn nhiên và rất say mê hội họa .Cô bé cũng rất hiếu động , thường xuyên hay mày mò pha màu, vẽ tranh và làm bẩn của chính mình trong khi vẽ , vì thế được người anh trai đặt cho biệt danh là "Mèo " . Tài năng hội hoạ của Kiều Phương nhanh chóng được phát hiện , nó làm người anh trai không khỏi ghen tỵ nhưng ngược lại , tình cảm của cô bé dành cho anh mình không hề thay đổi .Trong mắt mọi người Kiều Phương là 1 họa sĩ đích thực nhưng với người anh thì ngược lại. Và điều ấy được chứng minh khi Kiều Phương quyết định quan sát tỉ mỉ người anh trai và vẽ lại chân dung anh của mình .Khi bức tranh được đoạt giải ,cô bé rất vui mừng , ôm choàng lấy cổ người anh trai .Còn người anh xấu hổ khi nhận ra điều ấy , song, nó cũng làm người anh nhận ra rằng ,em gái mình- Kiều Phương là 1 cô bé nhân hậu ,trong sáng , luôn yêu thương và tin tưởng vào phẩm chất tốt đẹp của anh trai mình

k cho mk nha 

14 tháng 4 2020

-Bài học có thể rút ra từ truyện ngắn này là: Trước thành công hay tài năng của người khác, mỗi người cần vượt qua những thói xấu như ganh ghét, đố kị hay mặc cảm tự ti để hoà chung niềm vui với mọi người. Lòng nhân hậu và sự độ lượng, vị tha giúp con người tự vượt lên bản thân để sống thanh thản, tốt đẹp hơn.Qua câu chuyện của hai anh em, tác giả đã gợi lên trong người đọc sự suy ngẫm để đi tới nhận thức và hành động đúng đắn trước những tình huống tương tự. Tác phẩm có ý nghĩa giáo dục nhân cách nhưng không rơi vào giáo huấn khô khan, vì bài học được thể hiện một cách tự nhiên mà sâu sắc qua sự nhận thức của nhân vật chính.

- hãy viết một đoạn văn miêu tả về nhân vật kiều phương qua bức tranh minh hoạ ở văn bản bức tranh em gái tôi    

Bài làm

Kiều Phương là một cô bé hồn nhiên, hiếu động, thích tìm tòi, khám phá. Chính vì sự tìm tòi ; khám phá đó mà khuôn mặt của cô hay lấm lem ; nhem nhuốc.Vậy nên anh trai của cô bé hay gọi Kiều Phương là mèo.  Đôi mắt to, trón và long lanh như hai hòn bi ve toát lên vẻ thông minh, tinh nghịch của tuổi thơ mèo. Mái tóc dài, óng ả được Phương thắt hai bím trông rất dể thương và dịu dàng. Mèo rất thích cười, mỗi khi cười dôi môi chúm chím, đỏ như anh đào để lộ hàm răng trắng, đều như hạt bắp. Làn da trắng hồng càng làm cho gương mắt trái xoan thêm phần xinh đẹp. Đặc biệt ; không chỉ thích tìm tòi khám phá; Phương còn có một lòng nhân hậu và sự độ lượng, vị tha cao quý ; cao đẹp.Chính tấm lòng nhân hậu đó đã lay động tâm hồn của anh cô ; khiến cho anh cô hiểu ra lỗi lầm ngày nào.

người anh trai đẹp trai

mạnh khỏe

nhưng sống khép mik tự kỉ (me too)

10/10 point đó

8 tháng 2 2016

Ôi trời mk chịu bây h mk ko có hứng khi khác nha ah hay bn thử lên mạng tra coi

21 tháng 4 2020

1. Dế Mèn là một chàng dế thanh niên có vẻ đẹp cường tráng khỏe mạnh, oai vệ.

2. Cảnh chợ năm căn nhộn nhịp, nhiều màu sắc, cảnh quang sôi động.

4. Anh trai kiều Phương là một người anh ghen tịn với em gái, tự ti với những gì em gái làm được, do đó mà ddooid xử không tốt với em, tuy nhiên đã biết sửa lỗi.

21 tháng 6 2016

 Trong đời học sinh của mình, tôi nhận được sự dạy dỗ của rất nhiều thầy cô giáo, nhưng người thầy cô để lại cho tôi nhiều ấn tượng nhất đó là cô Oanh, cô giáo chủ nhiệm của tôi năm lớp 4.

 Cô giáo chủ nhiệm của tôi là một người rất giản dị, cách ăn mặc của cô khác hẳn với những thầy cô khác. Hàng ngày đến lớp cô thường diện chiếc áo sơ mi và chiếc quần âu đen, nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp dịu hiện của cô. Cô có mái tóc rất dài, mượt mà, đen nhánh và luôn phảng phất hương thơm. Với mái tóc ấy, khi thì cô tết tóc hai bên, khi cô búi cao trên đỉnh đầu, khi thì buộc cao lên. Dù tạo theo kiểu nào, nhìn cô vẫn rất trẻ trung và duyên dáng.  Đôi mắt cô to tròn, đen láy, vô cùng cương nghị nhưng cũng không kém phần dịu dàng. Dù chúng tôi có mắc khuyết điểm cô vẫn luôn nhìn chúng tôi với ánh mắt trìu mến. Còn mỗi khi chúng tôi mắc lỗi, đôi mắt cương nghị của cô lại đượm buồn. Đôi bàn tay cô thon dài, luôn viết ra những mạch văn giàu cảm xúc để chuyển tải bài học đến với chúng tôi. Giọng nói của cô thật truyền cảm, khi thì dịu dàng, ấm áp, lúc lại dí dỏm, vui tươi khiến cho chúng tôi luôn tập trung vào bài học, quên cả thời gian. Khi giảng bài cô thường pha trò thêm để tạo không khí vui vẻ cho chúng tôi học bài, vì vậy tiết học của cô khiến chúng tôi rất thích thú. Những khi cần nghiêm khắc cô cũng rất nghiêm khắc với chúng tôi. Với cô dạy học không chỉ là một nghề, mà còn là một niềm đam mê. Cô luôn chuẩn bị rất kỹ cho bài giảng của mình, nhiều khi cô còn sử dụng cả những đoạn clip ngắn về bài học, giúp chúng tôi có thể tiếp thu bài nhanh nhất. Dù cô đã là một giáo viên nhưng cô vẫn học, đó là sở thích của cô.  Trước giờ lên lớp cô luôn soạn giáo án rất cẩn thận và giảng bài rất nhiệt tình với học sinh. Cả lớp chúng tôi ai cũng yêu thích tiết học của cô.

 Ngoài giờ học cô thường đến bên chúng tôi để giúp đỡ những bạn học kém, hoặc kể chuyện cho chúng tôi nghe. Những bạn học kém trong lớp được cô đến tận nhà để thăm và chỉ bảo. Bạn Nam học kém nhất lớp, và gia đình có hoàn cảnh khó khăn nhất, nhưng nhờ sự giúp đỡ ân cần của cô, cùng với những món quà nhỏ mà cô đã trích ra từ đồng lương ít ỏi của mình, bạn Nam đã vượt qua khó khăn và vươn lên thành học sinh giỏi của lớp.

 Tôi còn nhớ rất rõ lần ấy, tôi bị ốm và nghỉ học một tuần, khi đến lớp tôi rất lo lắng vì không theo kịp các bạn. Nhưng ánh mắt và sự tận tình của cô đã giúp tôi bình tĩnh trở lại. Cuối buổi học cô đã gọi tôi ở lại để giảng lại bài cho tôi nghe, cô nhắc bạn bên cạnh cho tôi mượn vở để tôi chép lại bài và căn dặn chỗ nào chưa hiểu cứ hỏi để cô giảng lại bài. Tôi rất vui và xúc động trước thái độ của cô, sau lần đó tôi đã học tập chăm chỉ hơn nhiều và cuối năm học đó tôi đã trở thành học sinh xuất sắc của lớp.

 Bây giờ cô giáo chủ nhiệm của tôi đã là một cô giáo khác, nhưng hình ảnh về cô giáo chủ nhiệm năm lớp 4 làm tôi không bao giờ quên. Suốt cuộc đời này tôi sẽ luôn lưu giữ hình ảnh cô trong tim mình và cố gắng học tập thật tốt để xứng đáng với những gì mà cô đã dành cho chúng tôi.

8 tháng 5 2018

Trong khu vườn nhà em được bà nội trồng rất nhiều loài hoa. Ngay lối đi vào khu vườn là một khóm hoa hồng đỏ tươi rực rỡ một khoảng không gian. Đây là loài hoa mà em yêu quý nhất.

Cây hoa hồng được bà ưu ái trồng ngay lối đi để ai từ ngoài cũng đều quan sát thấy. Hoa hồng được mệnh danh là nữ hoàng trong các loài hoa. Thân cây nhỏ, màu xanh được chia thành nhiều nhánh, cành. Lá cây hoa hồng có màu xanh thẫm, mỗi nhánh cây có có rất nhiều lá đan xen, xung quanh có đường viền hình răng cưa. Gai là một đặc điểm dễ thấy nhất của hoa hồng. Gai của hoa hồng nếu bị đâm vào tay sẽ khá là đau đấy.

Đầu mỗi cành cây là một chùm nụ nhỏ xinh nhìn từ xa như những ngọn nến nhỏ được bao bọc trong lớp đài hoa xanh. Những cánh hoa mỏng tang như lụa, mềm như nhung, màu đỏ thắm. Từng cánh hoa xếp chồng lên nhau từng tầng một, ôm ấp lấy nhụy vàng ở bên trong. Hoa hồng có mùi thơm thoang thoảng, dễ chịu. Em có thể hít hà mãi không thôi.

Hoa hồng thu hút biết bao nhiêu là cô ong, chị bướm đến hút mật, rong chơi. Hoa hồng kiêu sa giống như một cô công chúa của khu vườn. Nhất là những buổi sáng sớm tinh mơ. Em rất thích ngắm hoa hồng buổi sáng. Những giọt sương long lanh đọng trên từng cánh hoa hồng khiến cho bông hoa trở nên kiêu sa hơn bao giờ hết.

Nhiều người nói "hoa hồng là biểu tượng của tình yêu" bởi vì vẻ đẹp dịu dàng mà kiêu kỳ của nó. Với em, hoa hồng là biểu tượng của tình yêu thương của bà dành cho cây cối. Những cánh hoa hồng bà ngắt trang trí trong nhà khiến nhà em đẹp hơn biết bao nhiêu. Em rất thích hoa hồng và thường xuyên giúp bà nội tưới nước cho cây.

8 tháng 5 2018

2.Tôi vẫn nhớ mãi lần đầu tiên về quê. Lúc đó tôi sáu tuổi. Trên đường đi, mọi thứ thật mới mẻ làm sao. Khi xe đi trên đường làng, các khóm tre xanh rờn ôm lấy mái đình, mái chùa. Khi xe đỗ, mấy đứa em họ tôi từ trong làng chạy ùa ra. Đám trẻ dẫn mọi người vào nhà. Nhà ông bà không rộng nhưng lại sáng sủa, ấm cúng. Chào ông bà và thắp hương các cụ xong, tôi theo mấy đứa trẻ ra vườn nhà ông bà.

Ánh nắng vàng rực rỡ trùm lên khu vườn. Mây trôi lững lờ. Những vầng mây đó không đủ để che bớt cái nắng chói chang của ngày hè. Gió thổi nhè nhẹ. Khu vườn không rộng nhưng trồng nhiều loại cây, nhiều nhất là cây ăn quả. Mấy đứa em tôi bảo, ông yêu cây lắm, thấy cây nào lạ cũng đem về trồng.

Trong vườn, xanh nhất là cây dủ dẻ. Cây mọc thành bụi rậm, cao lút đầu trẻ con chúng tôi. Những chiếc lá cây màu xanh khoẻ khoắn, mình lá rất cứng, dày đều, cạnh lá trơn láng. Trong tán lá xanh rậm rạp ấy nở nhiều chùm hoa. Năm cánh hoa dủ dẻ màu vàng nhạt, không phải vàng chanh, vàng nghệ, mà là màu vàng của đất. Những cánh hoa rất dày, dày một cách bất thường như được nặn bởi bàn tay khéo léo của những người làm tò he. Hoa không sắc nhưng đầy hương. Dọc hàng rào là những khóm xương rồng cảnh, hoa đủ màu sắc. Góc vườn là cây mít to, sai trĩu quả. Thân cây nâu, có chỗ còn dòng nhựa trắng chảy ra. Cành mít đan xen, lá to như bàn tay người lớn. Từng quả mít nhỏ nằm chen chúc nhau. Hương mít thoang thoảng thật quyến rũ. Đến khi mít chín, quả xanh thẫm. Bên cạnh đó là bụi chuối. Mấy cây chuối mẹ, chuối con đứng quay quần ở góc vườn. Lá chuối to, xoè ra bốn phía, lá non cuộn tròn, dựng đứng lên như cuộn giấy. Lá chuối bóng láng, xanh tươi. Giàn hoa giấy vấn vít leo trên hiên nhà. Hoa màu đỏ thắm, lá xanh tươi. Cạnh hàng rào là một bụi hoa hồng đỏ thắm. Hoa hồng đỏ rực rỡ như muốn ganh đua với sắc đỏ chói chang của ánh mặt trời. Ong bay vòng quanh để lấy phấn hoa và lấy mật. Các chú bướm xanh, bướm trắng bay quanh trên các bông hoa. Mấy giò phong lan rực rỡ được treo trên hàng rào. Hoa phong lan mọc thành từng chùm mềm mại, có phong lan vàng như màu vàng của ánh nắng rực rỡ. Có cành lại trắng muốt, màu trắng của những làn mây. Giữa vườn là một cây nhãn xanh tốt. Hoa nhãn không thơm bằng hoa lan, hoa huệ nhưng tôi cảm nhận được cái mùi thơm phảng phất dịu nhẹ đó. Gần đó là cây ổi. Quả ổi tròn, to mọc thành từng chùm. Kế tiếp đó là mấy cây cau cao ngất ngưởng, thân thẳng đứng. Ông tôi còn trồng rất nhiều loại rau. Luống rau xanh được chia ra hai góc: một góc trồng để bán, một góc để ăn hằng ngày. Những cây rau đay lá xanh mướt. Những cây mùng tơi xoăn, ngọn nhô lên như những chiếc vòi voi bé xíu. Trong vườn, có vài đàn chim sẻ sà xuống ríu rít. Góc vườn phía sau là chỗ nuôi gà. Cô gà mái mơ thấy mồi kêu "tục tục" gọi đàn con lại. Mấy chú gà con rối rít chạy lại, tranh nhau mồi. Khi thấy chúng tôi, đám gà con hốt hoảng chạy về núp dưới cánh mẹ. Gà mẹ xù lông, kêu "quác quác" có ý bảo chúng tôi đi. Trên cành cây treo mấy lồng sáo. Con sáo lông đen mượt, mỏ vàng, chân chì lanh lợi trong chiếc lồng bằng nan tre. Mấy đứa nó bảo, con sáo này khôn lắm, bắt chước tiếng người tốt lắm. Cạnh vườn là ao cá. Trong ao, ông thả cá quả, cá rô, cá chép,… Thế mà tôi câu cả buổi mà chẳng thấy con nào cắn câu. Chị em tôi tha thẩn trong vườn, trò chuyện ríu rít. Nào là chuyện học hành, chuyện ở lớp, đủ thứ chuyện,… 

Đã hơn năm giờ chiều, tôi sắp phải về Hà Nội. Khi về, ông bà lại đem quà quê. Nào nếp, nào lạc, gói cho mẹ tôi mỗi thứ một chút để cầm về. Mẹ tôi từ chối thế nào cũng không được. Tôi thích lũ trẻ con dễ gần, thích con đường quê vắng vẻ và đặc biệt là khu vườn nhà ông. Tôi ước mong sao trên thành phố cũng có nhiều khu vườn đẹp như khu vườn nhà ông tôi.

19 tháng 4 2016

tra google đi

20 tháng 4 2016

1 ng co 1 phong văn riêng nên chẳng ai giống ai đâu.

bn đã làm những bài văn trước z bây giờ tui cho bn bài văn của tui thì khi cô bn đọa bài là zero đó bn