K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Rewrite the following sentences so that the second sentence means the same as the first one 1, scientists have invented new devices to help people live a longer life -> new devices 2, i dont have enough time so i can't go on holiday this summer ->If 3, the man had a broken leg. He tried to save his wife ->In spite of 4, i can't tell you because i don't know the answer ->If 5, they wil do the test wel.they wil review them all hard ->if 6,the rescye workers evacuated the villagers...
Đọc tiếp

Rewrite the following sentences so that the second sentence means the same as the first one

1, scientists have invented new devices to help people live a longer life

-> new devices

2, i dont have enough time so i can't go on holiday this summer

->If

3, the man had a broken leg. He tried to save his wife

->In spite of

4, i can't tell you because i don't know the answer

->If

5, they wil do the test wel.they wil review them all hard

->if

6,the rescye workers evacuated the villagers in the raged flood to the safe place last night

-> the vilagers in the raged flood....

7, the students wil provide aids for the homless people tomorrow

->aids

8, the people will protect the environment now . the environment will be nice.

-> if

9, se asked Mr.armstrong how long he had worked on space projects

-> she asked

10,the storm destroyed many hoouses in this village last week

-> many houses

11, did they give food to homeless people last year

->was

12,although the weather was bad, the football match was not canceled

-> despite

13, many rivers and lakes are poisoned.Factories produce waste and pour it into rivers and lakes

-> because

14, plastic bags are a major source of waste.we shoul not throw plastic bags everwhere

->so

15, we won't hold the festival. it cost too much money

->if

16, the tortoise was running. The hare was sleeping

->(while)

17,the girl woked hard. Her stepmother wasn't happy

-> ( although)

4
22 tháng 4 2018

Nhầm môn r bn ơi

Bn đăng vào môn Tiếng Anh thì sẽ nhận đc trả lời nhanh hơn đấy

22 tháng 4 2018

Sửa kiểu j bh bn

3 tháng 11 2017

là sao mình ko hiểu

7 tháng 11 2017

Vô vị

9 tháng 11 2017

MK chúc bạn sinh nhật vui vẻ bên gia đình và bn thân !!vui

9 tháng 11 2017

Kết quả hình ảnh cho hinh anh banh sinh nhatKết quả hình ảnh cho hinh anh banh sinh nhatKết quả hình ảnh cho hinh anh banh sinh nhatKết quả hình ảnh cho hinh anh banh sinh nhatHappy birthday to you!!!!

19 tháng 2 2020

ukm

19 tháng 2 2020

có hỏi j cứ gọi tớ

M.n ơi, giải lao chút đi Chương 01: Đãng trí ​Dưới áng mây trắng bồng bềnh trong gió, những tia nắng ấm áp khẽ chiếu xuống sân trường nội trú Ngôi Sao. Một ngày đầu tuần với niềm háo hức của tất cả mọi người. Tiếng cười nói vui vẻ vang lên cạnh hàng cây phượng già ngày nào. Nhưng đâu đó, trên dãy hành lang, trong một lớp học, tiếng cãi nhau vẫn không ngừng tiếp diễn... “Tôi đã nói bao nhiêu lần...
Đọc tiếp

M.n ơi, giải lao chút đi

Chương 01: Đãng trí
​Dưới áng mây trắng bồng bềnh trong gió, những tia nắng ấm áp khẽ chiếu xuống sân trường nội trú Ngôi Sao. Một ngày đầu tuần với niềm háo hức của tất cả mọi người. Tiếng cười nói vui vẻ vang lên cạnh hàng cây phượng già ngày nào.

Nhưng đâu đó, trên dãy hành lang, trong một lớp học, tiếng cãi nhau vẫn không ngừng tiếp diễn...

“Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi. Cậu lau bảng kiểu này đấy hả?” Vân đang đứng trước cửa lớp chống tay cùng nét mặt hình sự hơn bao giờ hết.

“Nhiều chuyện.” Có vẻ như Phong chẳng buồn để ý đến sự tức giận của cô bạn lớp phó, cậu nằm vắt chéo chân trên bàn giáo viên mà thoải mái nghe nhạc.

“Cậu… Lớp trưởng Vũ Nhật Phong!” Ôi! Một tiếng hét với cường độ âm thanh bằng tiếng sấm sét giữa vũ trụ bao la. Tất cả học sinh cho đến giáo viên, từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, ai nấy đưa đôi mắt kinh hoàng về phía cửa lớp 11 Toán.

“Trời ơi! Người ta đang ăn mà làm hết hồn hà. Kì quá đi.” Giọng nói nửa nam nửa nữ không lẫn vào đâu được của bà tám Chí Nam với biệt danh là Chí Nữ.

“Bình tĩnh nào! Qua đây ngồi với tụi tui.” Trúc và Trân sau một hồi cố gắng trấn tĩnh thì cũng chạy lại kéo Vân về chỗ ngồi.

Còn Phong vẫn thế. Cậu bạn biết trước được tình huống này nên đã mở tiếng nhạc to nhất có thể. Nở một nụ cười nửa miệng xen lẫn đắc ý, Phong đứng dậy tiến lại phía Vân và ngồi đối diện. Hai tay khoanh lại trước ngực, chân bắt hình chữ ngũ, đưa đôi mắt màu nâu đậm nhìn cô bạn của mình chăm chú.

Vân thì cũng chẳng khác gì. Một tay chống cằm liếc mắt qua Phong, một tay gõ lốc cốc trên bàn. Nhỏ vẫn thường làm như thế mỗi khi suy nghĩ điều gì đó. Đôi mắt đen láy nhìn Phong với ánh mắt dò xét. Cậu muốn làm gì đây?

Không đợi cậu lên tiếng, nhỏ liền mở miệng “ra lệnh”:

“10 giây để làm sạch cái bảng trên.”

Và tất nhiên, người lau không phải Phong mà là... Huy “kính cận”. Khuôn mặt nhăn nhó cùng nụ cười đau khổ, cậu bước lên bục với dáng vẻ ngơ ngác.

Lúc này, thành viên trong lớp cũng đã tập trung lại đông đủ. Đánh ánh mắt sang hướng khác tỏ ý không hài lòng, Vân đứng dậy đi về phía bàn giáo viên. Nhưng có cái gì đó cứ ở dưới chân cô nhóc. Thấy chút khó chịu, nhỏ ngước xuống nhìn xem. Rồi...

“Trời ơi! Rác!!”

Lập tức như một phản xạ có điều kiện, Vân quay sang nhìn Phong với đôi mắt hình viên đạn. Nhỏ biết chắc người bày ra trò này không ai khác ngoài cậu. Bao nhiêu giấy vụn, vỏ bánh kẹo,... đều đổ dồn dưới chân ghế Lam Vân. Mặt nhỏ bắt đầu đỏ lên vì tức giận, liếc Phong một cái sắc lẻm, máu đã lên tới đỉnh não, nó chạy lại bàn cậu rồi xắn tay áo lên.

“Á á á!”

Tiếng la thất thanh của Phong lại vang vọng tận mây xanh. Một hành động không mấy đẹp lắm với dáng vẻ của cô lúc này. Khuôn mặt thanh tú phảng phất chiếc mái ngố xinh xắn. Mái tóc đen nhánh hơi xoăn nhẹ được buộc lên cao. Tay đeo đủ thứ vòng đầy màu sắc. Đặc biệt, dáng người nhỏ nhắn của nó rất hợp với chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc váy sọc đỏ ngắn ngang đầu gối. Cô học trò nhỏ dễ thương trong mắt các giáo viên gần xa đang dùng tay bóp cổ một cậu lớp trưởng ngỗ ngược.

“Reng!”

Dù tiếng chuông đã vang lên báo hiệu tiết học đầu tiên bắt đầu. Nhưng nhỏ vẫn không buông tha cậu. Mặc cho mọi người có nhảy vào kéo ra cũng không nổi với sự “mạnh mẽ” được tiềm tàng trong cô – Một thiếu nữ mười bảy tuổi. Và chắc hẳn sẽ có người nghe đến câu: “Thiếu nữ là từ viết tắt của thiếu nữ tính.” Có lẽ đây là minh chứng cho câu nói ấy.

“Dừng lại hết cho tôi.” Kèm theo một tiếng đập bàn lớn. “Rầm!”

Do mải mê lôi kéo một sát thủ và một nạn nhân ra, nên chẳng ai để ý đến sự hiện diện của “Nga hổ báo” lúc này. Và tất cả đã nhanh chóng yên vị trên chiếc ghế thân yêu của mình. Không phải vì sợ bà cô già ấy mà là… vì mệt. Mệt đến bở cả hơi tai.

“Các em làm cái gì thế hả? Muốn loạn à? Bây giờ muốn học hay muốn xuống phòng giám thị ngồi?” Tuy đang mặc một chiếc áo dài màu tím rất thướt tha, nhưng giọng nói vẫn “dữ dội” như thường.

“Tùy cô ạ.” Các bạn rất chi là đồng thanh.

“Các... các... em...” Sự ngập ngừng, đứt quãng trong lời nói cũng đủ để biết rằng sự tức giận của cô đang đến mức độ nào.

Đâu đó là tiếng cười khúc khích của những cô cậu “học trò quỷ”.

“Rầm!”

Tiếc thương cho chiếc bàn giáo viên. Dưới nội công thâm hậu đã được “luyện ngày luyện đêm” ngần ấy năm cũng đủ để tấm gỗ vỡ làm đôi. Còn chiếc bàn thì... chỉ nứt nẻ tí thôi. Cầm chiếc cặp màu đen, cô bước ra khỏi lớp trong bộ dạng “mặt đỏ tía tai”.

Đợi bóng dáng ấy khuất khỏi sau dãy hành lang, bà tám Chí Nữ chạy về mà sự vui sướng hiện rõ trên khuôn mặt. Xem như là trống tiết.

Nhưng thật sự mà nói thì lũ “trời ơi” này mặc dù có quậy đến đâu cũng không bao giờ đối xử với các thầy cô như vậy. Chỉ duy nhất có “Nga hổ báo” là ngoại lệ. Bởi cái tính khó chịu kiêm dữ dằn đây thì phải dùng đến giải pháp này mà “xử lí” thôi.

Sau vài phút im lặng đến kinh ngạc, thì Phong mới đưa tay ra hiệu. Vậy là đã hiểu.

Tấm rèm được kéo xuống, bao nhiêu cánh cửa sổ đều khép lại. Bây giờ cái lớp học chẳng khác nào một đám hỗn loạn, tiếng hét, tiếng nhạc,... Đối với phe Vân là một đống tạp âm khủng khiếp. Phong vẫn ngồi đó, mà nói đúng hơn là nằm trên bàn đưa hai tay gác lên trán. Hoàng Anh nhìn Vân mà thở dài thườn thượt. Không biết làm cách nào mà nhỏ vẫn cứ chăm chú vào cuốn tiểu thuyết trên tay. Quả là bái phục. Có lẽ một năm hai tháng sống chung với cái lớp này suốt rồi cũng quen.

Rồi cậu lại ngước nhìn lên trên, hai chị em sinh đôi Trúc và Trân. Có lẽ đặc điểm dễ nhận ra của hai người nhất là tính cách. Người chị Ngọc Trân thì dịu dàng, nhẹ nhàng và lặng yên. Trái ngược với cô em Ngọc Trúc với sự hồn nhiên, vô tư đến cá tính. Thêm một chi tiết nữa, tông màu của cô chị là trắng còn của cô em là đen.

Có những lúc tụi nó tự hỏi, sao tụi nó lại gặp nhau? Duyên phận chăng? Bởi không có lúc nào là không có tiếng cãi cọ. Từ chuyện nhỏ cho đến chuyện to, từ hiền cho đến dữ, không khí nơi đây luôn là sự ồn ào. Cũng như lúc này...

“Này này! Cậu vừa phải thôi nhá! Lấn qua bàn người khác mà còn nói nữa hả? Uống nước sao lại phun qua chỗ tui hả? Ướt hết áo tui rồi nè! Ôi! Mấy cái vòng tay tui mới mua nữa. Hức...” Thảo “điệu đà” đập bàn đập ghế và đập cả ai kia. “Bốp! Bốp!”

“Đau! Trời ơi tui nói xin lỗi rồi mà. Ai kêu tui đang uống nước bà gác chân lên người tui. Đồ... đồ...” Huy “kính cận” đau khổ la oai oái.

“Đồ gì? Hả? Tui gác thì sao?” Đôi mắt tròn xoe của nhỏ giờ lại thêm tròn hơn. Mặc kệ ai đó nhăn nhó đến phát tội, nhỏ vẫn dùng nội lực của mình mà đánh.

Duy Khang ngồi kế bên, vẫn thản nhiên như không. Cậu luôn là vậy. Cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra thì vẫn như vậy, lặng lẽ xem xét tình hình. Có thể nói, đây là một sự đặc biệt của riêng cậu. Rất đặc biệt.

“Reng. Reng.”

Tiết hai sắp bắt đầu. Chí Nữ vội chạy vào thông báo. Tất cả tạm gác trận hỗn chiến qua một bên, vì tiết này là tiết kiểm tra Sinh. “Phao”đã chuẩn bị đầy đủ. Sẵn sàng để... chép. Nhưng không phải ai cũng như “phe phái nhà lớp trưởng”, bên đội nhà lớp phó đều thuộc bài hết cả rồi.

Thầy Sinh bước vào lớp, nở một nụ cười thân thiện, bảo mọi người lấy giấy kiểm tra rồi từ từ viết đề lên bảng. Và một phát hiện...

“Ý chết! Quên mang cặp rồi.” Vân hoảng hốt.

Cả lớp cười lớn. Thật hết nói nổi với cô học trò đãng trí này. Thầy giáo cố nén một nụ cười, quay xuống nói:

“Em là học sinh có một không hai đó.”

“Hậu đậu đến thế là cùng.” Phong bình thản lên tiếng. Nhưng thật sự trong lòng cậu rất muốn cười phá lên. Nhưng lại sợ... mất “hình tượng” nên thôi.

“Hứ!” Nhỏ liếc xéo Phong một cái.

Rồi cũng bắt đầu làm bài. Cũng nhờ có Trân cho mượn cây bút và tờ giấy kiểm tra. Không thì tiêu mất.

Hết giờ học và cũng đến giờ ra chơi.

Cả lớp chạy tán loạn xuống căn tin. Riêng nhỏ thì xụ mặt xuống đi về kí túc xá để lấy cặp. Vừa bước nhỏ vừa tự rủa bản thân mình về cái tính hay quên trầm trọng. Lấy về xong, tâm trạng cũng đã thoải mái hơn nhiều, Vân tung tăng nhảy chân sáo về phía sân sau của trường. Một nơi mà nó rất thích. Bình yên và tĩnh lặng.

Đến nơi, khẽ đặt chân mình lên thảm cỏ xanh mướt, nhỏ thích thú nghịch những bông hoa. Nắng hôm nay rất dịu, đúng là mùa thu có khác. Một tiếng hát cất lên từ miệng nhỏ.

I believe I can love
You give me your loving care
I believe in what we are
I don't know where I would be
Without you staying with me.

Sometimes, I'm lost in misery
You will take me all the way, I'm not afraid
Oh, you and me, hand in hand
To everywhere amazing
Be my friend, oh friend
We are forever friends
Oh baby, you give me all the love I need
You are the only one.

I believe I can love
You give me your loving care
I believe in what we are
You will take me all the way, as day by day
Oh, you and me, hand in hand
To everywhere amazing
Be my friend, oh friend
We are forever friends
Oh baby, you give me all the love I need
You are the only one.

You will take me all the way, as day by day
Oh, you and me, hand in hand
To everywhere amazing
Be my friend, oh friend
We are forever friends
Oh baby, you give me all the love I need
You are the only one.

“Có vẻ như cậu rất thích đến nơi này nhỉ?”

Nhỏ thoáng giật mình và quay đầu lại.

2
23 tháng 10 2017

tuyệt

22 tháng 10 2017

M.n xem phần giới thiệu nha!

Một lớp học cực kì rắc rối…

Bao gồm hai mươi tám thành viên “quái dị”…

Bốn dãy nam và nữ đồng đều…

Được chia làm hai phe phái khác nhau…

Với nhiều tình huống dở khóc dở cười…

Từ học sinh cho đến giáo viên…

Tất cả đều phải bó tay…

Vũ Nhật Phong - Cậu lớp trưởng nghịch ngợm, ranh ma.

“Mọi người cứ tự nhiên mà quậy nhé!”

Trần Lam Vân - Cô lớp phó nghiêm túc, cứng đầu.

“Cậu nên nhớ mình là lớp trưởng đấy! Tôi bảo là dừng lại ngay.”

Và những học sinh đặc biệt khác…

“Trời ơi! Lại có chiến tranh nữa rồi.” Chí Nam bà tám.

“Cho tớ xin giây phút bình yên.” Hoàng Anh điềm đạm.

“Các cậu một ngày không gây là không ăn ngon hả?” Thanh Linh nhu mì.

“Từ từ mà đánh. Để mình soi gương tí.” Phương Thảo điệu đà.

“Sẵn sàng để chiến đấu.” Chị em sinh đôi Ngọc TrúcNgọc Trân.

“Chậc chậc!” Huy “kính cận” lắc đầu.

“Các em dừng lại hết cho tôi!” Cô chủ nhiệm lừng danh “Nga hổ báo.

“Không!”

Và liệu... Lớp 11 Toán sẽ tiếp tục ra sao trước công cuộc “chiến đấu” của hai vị thần Phong - Vân?

Mọi chuyện sẽ diễn biến thế nào trong suốt quá trình học tập?

Ai có thể ngăn cản nổi được đây?

Đến giây phút cuối cùng, là nụ cười hay là nước mắt?

Là hạnh phúc hay là chia tay?

Mời mọi người tiếp tục theo dõi nhé!

(Sơ đồ lớp)

[​IMG]

5 tháng 12 2017

tặng bn nè:

Imagen de anime

Foto

Me tranquiliza que no sea él pero basta con que me fije para que ...

No pin limits.

Sovereign O.M She Lived In The Sky For So Long Time, That Now She Live In Water

nếu bn thích cứ ns mk gửi tiếp cho

5 tháng 12 2017

Rất hân hạnh lm wen vs bn

1 tháng 12 2017

mk cx muốn xem MAMA nhưg chưa bik chỗ, cho xin link với

3 tháng 2 2020

Tui .Một cái tát cực đau vào mặtgianroi

3 tháng 2 2020

Oaaaaakhocroi

Muốn gặp crush mà không đcoho