K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

là đời thứ 18

25 tháng 11 2018

Tên nhóm mình có phải là tình bạn tuổi thơ không sư tử đắng yêu

Đang mê man trong giấc ngủ ,Lan mơ màng nhìn thấy một bóng đen đứng cạnh giường, qua chiếc mùng mờ ảo Lan không nhìn rõ được gì chỉ thấy một cặp mắt đỏ rực đang nhìn chằm chằm vào cô ,bóng đen bỗng dưng chồm tới chộp lấy Lan , Lan giật mình tỉnh dậy mồ hôi đỗ đằm đìa trên chán ,hồi lâu cô tự trấn an mình “ thì ra chỉ là giấc mơ “ , cô nhìn đồng hồ thì thấy đã 6h sáng...
Đọc tiếp

Đang mê man trong giấc ngủ ,Lan mơ màng nhìn thấy một bóng đen đứng cạnh giường, qua chiếc mùng mờ ảo Lan không nhìn rõ được gì chỉ thấy một cặp mắt đỏ rực đang nhìn chằm chằm vào cô ,bóng đen bỗng dưng chồm tới chộp lấy Lan , Lan giật mình tỉnh dậy mồ hôi đỗ đằm đìa trên chán ,hồi lâu cô tự trấn an mình “ thì ra chỉ là giấc mơ “ , cô nhìn đồng hồ thì thấy đã 6h sáng ,định bụng ngủ thêm tí nữa thì bỗng cô nghe tiếng gõ cửa dồn dập phía bên ngoài ,lúc này Quân cũng giật mình thức dậy ,dụi dụi mắt hỏi Lan :
– Ai gõ cửa dữ vậy em ?
– Em cũng không biết nữa ,để em ra xem sao .
Lan vội bước xuống giường ,thắp cây đèn dầu lên rồi bước ra mở cửa ,cánh cửa vừa hé mở Lan như chết điếng người đánh rơi cả chiếc đèn trên tay,cô vội khép cửa thật nhanh rồi tựa người giữ chặt cánh cửa ,miệng cô ú ớ :” Ma .. ma …cứu ..em ..cứu …em anh ơi “ ,nghe thấy tiếng la thất thanh của Lan ,Quân liền chạy thật nhanh ra ,lo lắng hỏi :
– Có chuyện gì vậy em ?
Lan sợ tái xanh mặt mài , lắp bắp trả lời :
– Ma .. ma .. anh ơi .
Quân vẫn chưa kịp định thần thì lại có tiếng vỗ cửa rất mạnh vang lên ,kèm theo giọng nói của một người đàn ông :
– Lan mở cửa ra , tao Hùng nè … chồng con Nhung nè ,biết mày về nên tao qua thăm mày đây ,sẵn tiện nói với mày ít chuyện , đi tỉnh mấy năm mà mày quên mặt tao rồi hả .mày mở cửa ra coi .
Lan vẫn đang rất hoảng sợ không biết làm thế nào thì người đàn ông đó lại nói tiếp :
– Trời sáng bét rồi mà mày còn định ngủ nữa hả ?
Lúc này Quân mới chợt hiểu ra vấn đề ,rồi quay sang nói với Lan :
– Đúng rồi em ,em thử nghĩ đi trời đã sáng rồi thì làm gì có ma , mở cửa ra xem sao đã .
Lan nhìn Quân suy nghĩ một hồi bình tĩnh rồi mới từ từ hé cửa ra ,phía bên ngoài đúng thật là Hùng chồng của Nhung ,nhìn vẻ mặt anh ta Lan vẫn cảm thấy rất sợ , Lan lúc này giữ thái độ thận trọng ,mở cửa xong là nép sau Quân ngay . Lan ấp úng :
– Anh là người hả ?
Hùng tỏ ra khó hiểu ,lớn giọng :
– mày khùng hả , chẳng lẽ là ma . rồi mày không định cho tao vô nhà hả ?
Lan ngượng ngùng đáp :
– Dạ em xin lỗi , Anh vào nhà chơi … để em ra sau pha ít trà nóng .
Lan định quay lưng đi thì Hùng ngăn lại :
– Thôi ,thôi …trà nước gì tao qua thăm mày chút ,nói ít chuyện rồi tao đi liền à .
Hùng cởi cái nón tay bèo xuống ,làm lộ rõ làn da rám nắng đặc trưng của người dân miệt vườn chính hiệu , nhìn không có vẻ gì là đáng sợ ,thấy vậy Lan cũng đỡ được phần nào lo lắng . Hùng bước vào nhà ngồi xuống bộ ván ngựa , anh phẩy phẩy cái nón cho khô mồ hôi một hồi rồi nói :
– Chiều hôm qua , tao đang cuốc mấy dòng khoai ở mé bờ đê thì thấy mày đang trên đường đi về nhà , tao định gọi lại nói chuyện chút mà không kịp nên thôi để sáng nay qua nói luôn nè . chuyện là vầy , hôm nay là đám 49 ngày của con Nhung vợ tao , nên tao qua đây báo mày hay ..
Nói xong ,Hùng không giấu được vẻ mặt u buồn .Còn Lan và Quân thì nhìn nhau ngạc nhiên , Lan vội quay lại nhìn Hùng hỏi :
– Anh nói hôm nay là đám 49 ngày của Nhung ?
Hùng thở dài đáp :
– Ừ . hôm đó vợ tao nó đi làm đồng về hơi muộn , trời thì mưa gió ầm ầm nó núp lại dưới góc cây nên bị sét đánh chết , cả gương mặt cháy đen hết .
Lan sững sờ vì câu nói của Hùng , mọi thứ dường như rối tung cả lên , Lan vẫn chưa thông suốt được , nên hỏi Hùng thêm lần nữa :
– Anh Hùng , thật tình đêm qua có nhiều chuyện xảy ra quá giờ em không hiểu gì hết , giờ em nói chuyện này ra nếu có gì sai xin anh đừng giận em nha .
Hùng trố mắt nhìn Lan :
– mày nay sao vậy , có gì thì nói đi tính tao đó giờ biết giận ai .
Lan lưỡng lự nói :
– Anh nói nay là đám 49 ngày của Nhung , nhưng sao đêm qua Ba em nói là vợ chồng anh mất cách nay một năm rồi ?
Câu nói của Lan làm Hùng thốt lên kinh hãi :
– Trời đất , mày đi đường xa về nhà nên bị trúng nắng rồi hả , nói khùng điên gì vậy . chú hai mất cũng gần cả năm rồi ở đâu ra mà nói . lúc chú thiếm mất không thấy mặt mũi mày đâu hết , vợ chồng tao thấy tội quá nên ngày nào cũng qua lao dọn nhà cửa đợi mày về đó , hôm nay qua tao cũng định nói chuyện này nè … mày thiệt tệ hết sức .
Nghe xong cả Lan và Quân ngẩn người thêm lần nữa , mặc dù là ban ngày nhưng cái lạnh dường như len lõi khắp cơ thể họ , Hùng lại nói tiếp :
– thiếm hai bệnh mất không bao lâu , thì chú hai vì thương nhớ quá ít lâu sau cũng ngã bệnh rồi mất luôn , hôm chú hai mất là ổng nằm trên cái võng này nè , trên miệng còn ngậm điếu thuốc rê nữa ,tao mà không qua chắc cái xác trương phình lên luôn quá .
Lan rưng rưng nước mắt nhìn chiếc võng tre , rồi đưa mắt nhìn lên bàn thờ … di ảnh ba mẹ Lan lại xuất hiện lần nữa đôi mắt họ đượm buồn , Lan không cảm thấy sợ , mà cảm thấy bản thân có tội vô cùng , tội bất hiếu nặng nề chồng chất trong trái tim cô , Lan tựa đầu vào vai Quân khóc nức nở , Quân hiểu được vội ôm chặt Lan vào lòng . Nhìn thấy cảnh này Hùng cũng xót lòng xót dạ . Hùng chợt nhớ ra điều gì đó rồi quay sang hỏi Lan :
– thôi chuyện cũng rồi mày khóc chi nữa . à mà Lan ,khi nãy mày nói đêm qua xảy ra nhiều chuyện thật ra là chuyện gì , rồi mày còn nói chú hai bảo là vợ chồng tao chết hết rồi , sao tao nghe thấy kì lạ vậy ? mày nói tao nghe rõ ràng coi .
Lan đưa tay lao nước mắt ,rồi bình tâm kể lại câu chuyện xảy ra đêm qua cho Hùng nghe . nghe xong Hùng tái xanh mặt mày nói :
– gì mà ghê vậy mậy . vậy là mày gặp ma rồi . Nhưng … mà ..tao thấy không sao đâu chú hai dù gì cũng là ba mày , chắc ổng nhớ mày quá nên về thăm thôi . còn con vợ tao theo tao nghe mấy ông bà già xưa nói người chết chưa đến 49 ngày thì họ sẽ không biết mình chết đâu , nên nó mới qua thăm mày đó . mà nói gì thì nói tao mà gặp kiểu đó chắc chỉ có ị ra quần . giờ tao mới hiểu ra tại sao mày vừa gặp mặt tao mà sợ đến như vậy .
Lan ngượng ngùng xin lỗi Hùng , Hùng khua tay rồi nhìn sang Quân :
– Đây là bạn trai mày hả Lan , chút nữa dẫn qua nhà tao dùng cơm luôn nha !
Lan gật đầu nói :
– Dạ , chút nữa em với ảnh sẽ qua .
– vậy thôi tao về trước à , còn chuẩn bị cơm canh cúng nữa .
Nói xong Hùng đứng dậy đội nón ra về , Quân nhìn Lan trầm tư một hồi rồi nói :
– Nghĩ lại mọi chuyện xảy ra , đến giờ anh vẫn còn chưa hết kinh hãi .
Lan ngước nhìn di ảnh ba mẹ thoáng buồn rồi nhẹ giọng :
– Thôi , giờ anh với em chuẩn bị qua thắp cho con Nhung nén nhang đi .

Lan bước cùng Quân trên con đường quen thuộc ngày nào , cô đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh gương mặt đượm vẻ u buồn , Lan lại nhớ về ba mẹ . họ đi cũng gần đến nhà của Hùng chợt Lan khựng lại vẻ mặt suy tư kì lạ , Quân thấy vậy cũng dừng lại hỏi :
– em sao vậy ? thấy không khỏe trong người hả ?
Lan ngước nhìn Quân nhíu mài nói :
– Em thấy cảnh vật xung quanh có điều gì đó lạ lắm mà em lại không nghĩ ra nó lạ chỗ nào .
Quân nhìn Lan lo lắng :
– Anh thấy có gì lạ đâu , chắc tại em mệt quá đó . thôi qua nhà anh Hùng xong rồi anh đưa em về nghỉ ngơi sớm cho khỏe lại
Lan khẽ gật đầu rồi bước tiếp cùng Quân . cuối cùng họ cũng đến nhà Hùng , vừa đến cổng rào là đã nghe mùi nhang khói nồng nặc , bóng dáng Hùng thì đang loay hoay dọn mâm cơm trong nhà ,Lan đưa mắt nhìn cây mận cạnh hàng rào làm cô bồi hồi nhớ về Nhung , lúc rời quê đi tỉnh làm ,Lan còn cùng Nhung tưới nước cho cây mận , mà giờ đã âm dương hai ngã , cô nhìn kỹ thì cây mận vẫn y như ngày nào không cao lên tí nào nữa . Thấy bóng Lan và Quân trước sân Hùng vội chạy ra :
– Hai người đến rồi à . vào nhà ngồi đi tôi đốt sấp vàng mã cho vợ xong rồi mình dùng cơm .
Lan sực nhớ ra mình chưa mua đồ cúng cho Nhung nên vội nói với Hùng :
– Thôi chết , để em với anh Quân chạy ra chợ mua ít trái cây cúng Nhung ,khi nãy đi vội quá em mất . anh Hùng đợi hai đứa em tí nha .
– trời ơi mày bày vẽ chi , vào thắp nén nhang cho vợ tao là được rồi .
– vậy coi sao được , anh đợi tụi em chút thôi chợ gần đây mà , vậy nha tụi em đi đây .
Nói xong Lan kéo tay Quân đi nhanh , Hùng đứng đó nhìn theo . Từ nhà Hùng ra đến chợ chỉ mất ít phút , nói là chợ nhưng thật ra chỉ là nơi người dân trong xóm đem những thứ có được như rau củ trồng được hay vật dụng thủ công ra bày bán , thậm chí còn không có sạp,họ chỉ bày hàng ra đất thôi , dân ở đây gọi là chợ “chồm hổm” . đến nơi Lan đưa mắt nhìn xung quanh thì thấy chỗ bán trái cây của dì sáu ,Lan đi đến chào hỏi :
– Con chào dì sáu
Dì sáu đang ngồi sắp xếp lại trái cây , nghe giọng nói vội kéo chiếc nón lá lên ngẩng nhìn ,Dì sáu nhận ra Lan liền tươi cười đứng dậy:
– Lan hả con , trời đất quỷ thần ơi con về khi nào vậy ? lâu lắm rồi mới gặp lại con ,nay dẫn cả bạn trai về nữa hả.
Lan cũng tươi cười đáp :
– Dạ , con mới về hồi chiều hôm qua , Dì sáu vẫn mạnh khỏe chứ ?
– Ừ , dì khỏe . con nay đi đâu đây ?
– Dạ , nay là đám 49 ngày của con Nhung vợ anh Hùng đó Dì sáu nên con ra đây mua ít trái cây cúng nó .
Nghe đến đây Dì sáu nét mặt biến sắc lùi lại một bước , bà tháo chiếc nón lá trên đầu xuống rồi nói :
– Con nói sao Lan ? hôm nay là đám 49 ngày của con .. con .. Nhung . mà .. mà ai nói cho con biết như vậy ?
– Dạ , thì là anh Hùng chồng Nhung đó Dì sáu , anh ấy đang dọn cơm cúng ở nhà đó . vừa nãy con có ghé nhà ảnh mà quên mua chút gì đó cúng cho Nhung nên chạy ra đây mua ít trái cây nè .
Nghe xong lời của Lan , Dì sáu như thất kinh hồn vía , mặt cắt không còn giọt máu , bà lắp bắp hỏi tiếp :
– Con .. con … nói là vừa gặp thằng Hùng ở nhà nó hả ?
– Dạ , đúng vậy ! sáng sớm anh Hùng còn qua nhà báo tin cho con hay , nên con mới biết hôm nay là đám 49 ngày của Nhung . mà có chuyện gì vậy Dì sáu , mặt Dì sao tái nhợt vậy , bộ Dì không khỏe hả ?
Dì sáu đưa mắt nhìn Lan , rồi lại đưa mắt nhìn Quân .tay bà run lên bần bật , nói với giọng run run :
– Lan … hai đứa con … gặp ma giữa ban ngày rồi . Dì khuyên hai đứa nên tìm thầy về giải nạn đi .
Lan và Quân nghe xong trố mắt nhìn nhau , Lan vội hỏi :
– Dì sáu nói gì con không hiểu , gặp ma giữa ban ngày là sao hả Dì ?
– Trời đất ơi , Thằng Hùng với con Nhung , hai đứa nó… chết cả năm nay rồi thì thứ bây gặp là .. là .. ma chứ là gì . nghe bây kể mà Dì sởn hết gai ốc nè .
Lan trợn mắt kinh hãi liền hỏi kỹ lại :
– Dì nói là họ chết gần cả năm rồi hả ? sao có thể như vậy được , con với anh Quân vừa mới gặp anh Hùng đây mà .

📷

Dì sáu giậm chân xuống đất hùi hụi :
– Bởi vậy Dì mới nói con gặp ma . hai vợ chồng nó đi làm đồng về núp mưa dưới cây to bị sét đánh chết cả người co cụm lại xém chút không nhận dạng được luôn đó . người trong xóm góp công góp sức chôn hai vợ chồng nó sau nhà , hôm chôn hai đứa nó cũng có mưa gió sấm chớp ghê lắm ,còn điều đáng sợ hơn nữa là lúc khâm liệm vào quan tài máu miệng hai đứa nó cứ tuôn ra ,mắt mở trân trân ai vuốt cũng không nhắm lại ,chôn xong được mấy ngày thì cái mộ đất của hai đứa nó nứt ra nhìn ghê lắm , Dì đây ở cạnh nhà nó sợ đến mất ngủ mấy hôm liền , giờ kể lại còn sợ tái cả mặt đây này .
Nghe xong cả Lan và Quân cũng hoảng sợ , trong thời gian ngắn mà lại có nhiều chuyện tà quái xảy ra như vậy , Lan quay sang nói với Dì sáu :
– Không được , con phải quay lại đó xem thử mọi chuyện là như thế nào .
Dì sáu vội ngăn lại :
– Con điên hả Lan , rõ ràng con bị nó ám rồi , dì khuyên con nên tìm thầy về giải nạn đi .
Quân nhìn Lan rồi tiếp lời Dì sáu :
– Anh thấy em nên nghe lời dì sáu đi , mọi chuyện càng ngày càng kì quái rồi , lỡ để xảy ra chuyện gì thì không hay đâu .
Lan mặc dù rất sợ nhưng vẫn hạ quyết tâm :
– Em phải tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra , ban ngày ban mặt thì ma làm sao xuất hiện được , nếu có thật là như vậy đi nữa em tin con Nhung và anh Hùng sẽ không hại em .
Dì sáu chen ngang :
– Lan , con nói vậy là con không tin lời Dì sáu hả ? hai vợ chồng nó thật sự chết rồi .
– không phải con không tin Dì , chỉ là con không tin ma lại xuất hiện ban ngày thôi , con phải quay lại xem thử , anh Quân nếu sợ thì anh cứ ở đây để em đi một mình .
Quân nhíu mài khó chịu :
– Em nói gì vậy , có đi thì anh cũng đi với em .
Dì sáu thở dài :
– Dì khuyên con hết lời rồi , bị nó hại thì đừng có trách .
Cả hai người họ vội bươc quay lại nhà Hùng , đến cửa thì quả đúng thật căn nhà hoang tàn kì lạ khác xa lúc nãy , cây mận cũng héo khô gốc rễ , mái nhà đỗ nát hoang tàn , Lan và Quân chậm rãi bước vào nhà , Lan cẩn trọng đẩy cánh cửa mục nát làm bụi bay tứ tung ,cô khua tay xua tan đám bụi ,lúc này mọi thứ dần hiện ra trước mắt họ là bàn thờ cũ kĩ bám đầy bụi và trên đó là tấm hình của hai vợ chồng Nhung với ánh mắt kì lạ ,lư hương thì lâu ngày không ai thắp nằm lăn lốc trên bàn thờ tơ nhện vương đầy ,Lan lại nhìn xuống cái bàn đặt giữa nhà thì cô vô cùng kinh sợ khi thấy một mâm cơm cúng vẫn còn mới nhưng mọi thứ trong đó toàn là dòi bọ đục khoét thức ăn , Quân đưa tay nắm lấy tay Lan , tay Quân lúc này cũng toát cả mồ hôi lạnh , hai người từ từ bước ra nhà sau ,ánh mắt của vợ chồng Nhung trên bức ảnh tựa hồ đang dõi theo họ từng chút từng chút một , vừa đến cửa nhà sau bỗng có một con mèo đen nhảy sồ từ góc nhà vào người Lan làm cô té ngã hét toáng lên , Quân vội đỡ Lan dậy trấn an :
– Không sao , không sao đâu em . chỉ là con mèo thôi , nó chạy mất rồi . mình ra sau xem thử coi có ngôi mộ nào không ?
Lan bình tĩnh gật đầu rồi bước ra sau nhà ,Quân đưa mắt nhìn xung quanh rồi liền giật mạnh Lan nói :
– Em nhìn kìa .
Lan nhìn theo hướng mắt của Quân , phía gần đó quả thật có hai ngôi mộ đất bị nứt làm đôi , cô căng mắt nhìn kỹ đúng là có cả ảnh của vợ chồng Nhung trên bia mộ , Lan và Quân lùi lại mấy bước vì hoảng loạn , đầu óc như quay cuồng , Lan lẩm bẩm trong miệng “ chuyện quái quỷ gì đang xảy ra ở đây vậy ?” trong lúc chưa định thần được thì bỗng có một tiếng động lớn phát ra phía sau lưng họ ,hai người giật mình quay lại , nhìn vào phía trong nhà thì thấy cái lư hương nằm trên bàn thờ lúc nãy bễ nát trước cửa nhà sau , chưa hết thất kinh hồn vía thì có tiếng một con mèo kêu ma mị như trẻ em khóc vang lên phía bên kia hàng rào , cả hai người họ lại quay sang hướng âm thanh phát ra , lúc này Lan đã ôm siết lấy Quân run lên bần bật , họ nhìn qua hàng rào thì thấy con mèo đen lúc nãy đang phục nằm trên một ngôi mộ mắt nhìn phía họ , Lan khẽ nói với Quân :
– Phía bên đó là nhà của Dì sáu mà , sau lại có ngôi mộ ở đó được , lúc trước qua nhà Dì chơi em có thấy ngôi mộ nào đâu .
– chắc là mộ người thân của Dì sáu đó .
– Dì sáu là người sứ khác đến với lại trước giờ dì ở một mình mà .
Cả hai nhìn nhau như cùng nghi ngờ điều gì đó , họ từ từ bước đến cạnh hàng rào , lúc này con mèo đen lại kêu lên một tiếng đáng sợ rồi vụt chạy mất ,đám chim chóc gần đó cũng giật mình vỗ cánh bay đi , Quân cố nhìn vào tấm bia mộ xem là ai , khi nhận ra anh liền lắp bắp nói :
– Đó .. chẳng phải là ….
Lan thì thào trong miệng :
– ….. Dì sáu !
Đột nhiên có một tiếng cười ma quái vang lên từ phía ngôi hai ngôi mộ của vợ chồng Nhung . làm cho Lan và Quân giật nảy người , Quân nhanh trí chộp tay lan kéo chạy đi thật nhanh ,họ chỉ biết cắm đầu chạy một mạch không dám ngoáy lại nhìn , vô tình lại chạy thẳng về hướng chợ ,họ ngừng lại thở một hồi , Lan ngước nhìn quang cảnh khu chợ thì không thấy một bóng người chợt nhận ra điều bất thường mà mình luôn suy nghĩ từ khi trở về đến giờ là gì , liền quay sang nói với Quân :
– Anh .. anh còn nhớ em từng nói khung cảnh xung quanh trong xóm có điều kì lạ không ?
Quân vừa thở vừa trả lời :
– Anh nhớ chứ ,thật ra có điều gì kì lạ hả em ?
– Đến giờ em mới nhận ra , mọi thứ ở đây không hề thay đổi gì so với lúc em rời quê lên tỉnh làm , mọi người mà chúng ta từng gặp, họ cũng không khác gì lúc trước , không hề già đi . em càng lúc càng thấy sợ rồi . không hiểu chuyện gì đã xảy ra ở nơi này .
Vừa nói dứt câu , một cơn gió lạ thổi đến làm cát bụi bay mù mịt bay cả vào mắt làm hai người họ không thấy gì cả ,đầu óc mụ mị và rất đau điều kinh hãi hơn là khi họ mở mắt ra là trời đã tối rồi , ánh trăng vằng vặt nửa mảnh trên cao soi xuống mặt đất , không gian im ắng đến rợn người , họ nín thở quan sát thấy khi chợ đã hoang tàn sơ xác tựa như đã lâu lắm rồi không ai buôn bán ở nơi này , lâu lâu lại có tiếng cú mèo vang lên thê lương . cả Lan và Quân chỉ biết trơ mắt nhìn nhau lo sợ ,Lan tiến sát lại gần Quân khẽ nói vào tai Quân :
– Anh có biết lại chuyện gì xảy nữa không , thật sự em sợ đến không đứng nỗi nữa rồi .
– Anh cũng không biết nữa . Nhưng em đừng sợ có anh ở đây mà .
Mặc dù nói vậy nhưng trong lòng Quân còn hoang mang hơn cả Lan ,Quân đưa tay nhìn đồng hồ thì thấy là 12h đêm .Quân giật mình thốt lên :
– chuyện …chuyện này là sao ?
Lan lo lắng hỏi Quân :
– Có chuyện gì hả anh ?
– Em nhìn xem , giờ là 12h đêm … nhưng điều lạ là … 12h đêm của ngày hôm qua .
– 12h đêm của ngày hôm qua là sao , anh nói gì em vẫn chưa hiểu ?
– Vậy mà em không hiểu hả , thật ra mọi thứ diễn ra với chúng ta chỉ xảy ra trong mấy tiếng đồng hồ thôi ,nhưng ma đưa lối quỷ dẫn đường làm ta bị ảo giác tưởng đã trải qua một ngày nữa .anh cảm giác trong xóm này có điều gì đó kì quái lắm .
– ý anh nói là… chúng ta thật sự bị ma quỷ nó ám sao ?
Quân đưa mắt nhìn quanh ,rồi khẽ gật đầu :
– Em nói xem nếu không phải ma quỷ thì là thứ gì ?
………( Vẫn còn tiếp …)

0
24 tháng 11 2019

Cái...ch..ế...ết

Ngôi nhà và cái Miếu hoang…..Con đường tắt từ ấp tôi đến ấp hai có một ngôi nhà tường được xây khang trang lắm, nguyên một đoạn đường mà chỉ có một ngôi nhà to đùng sơn màu trắng toát. Không ai trong xóm tôi dù có đất trong khu đó nhưng chẳng ai dám xây nhà , vì họ sợ…. ma…. Nghe mấy ông, bà lớn tuổi kể lại thì trong chỗ đất ấy lúc mà chưa làm cái đường tắt đó thì có...
Đọc tiếp

Ngôi nhà và cái Miếu hoang…..
Con đường tắt từ ấp tôi đến ấp hai có một ngôi nhà tường được xây khang trang lắm, nguyên một đoạn đường mà chỉ có một ngôi nhà to đùng sơn màu trắng toát. Không ai trong xóm tôi dù có đất trong khu đó nhưng chẳng ai dám xây nhà , vì họ sợ…. ma…. Nghe mấy ông, bà lớn tuổi kể lại thì trong chỗ đất ấy lúc mà chưa làm cái đường tắt đó thì có một ngôi miếu, ngôi miếu đó được cho là để thờ cô hồn….Chuyện kể là lúc vừa hoà bình xong (1975) có đám con nít khoảng ba, bốn đứa gì đó tầm 12-13 tuổi đi vào trong đó câu cá, rồi có đứa nhặt được mấy quả bom bi dưới đìa, nó đem lên tưởng là đồ chơi nên lấy cây gõ , ai ngờ bom phát nổ, cả đám chết mà máu thịt tung tóe….. Bẵng đi một thời gian, bà Chín (là cựu du kích xã ) có miếng đất trồng cam trong đó, tới lúc thu hoạch nên bà kêu người vào hái. Đến giữa trưa thì mấy người đó đi về nhà nghỉ trưa, có đem cơm theo ăn nên bà Chín ở lại sẵn giữ mấy cần xé cam luôn…. Ăn xong bà nằm nghỉ , gió thổi hiu hiu, cây che bóng mát, bà đang nằm thì bỗng nghe thấy tiếng động phát ra gần đó …Cho là mấy cái cây bị gió thổi phát ra tiếng động nên bà không thèm để ý… Nhưng… Tiếng động đó ngày một lớn hơn như thu hút sự chú ý của bà… Nghe kỹ hơn thì đó là tiếng “lộp …Bộp… Lộp… Bộp…” Như có ai gõ vào thân cây.Bà ngồi dậy rồi nhìn xung quanh, dường như đã phát hiện tiếng động từ đâu đến nên bà đi về hướng cái đìa, bà thấy có mấy đứa nhỏ đang cầm cây gõ gõ xuống vật gì đó tạo nên tiếng kêu mà bà nghe thấy.Tưởng tụi nhóc hay phá làng phá xóm nên Bà lên tiếng “tụi nào đó bây?” Thì cả đám bỏ chạy để lại cái “vật” nằm trên đất… Mắt yếu vì có lần bị miểng của lựu đạn văng vào nên nhìn không rõ, Bà mới đi lại gần để xem cái “vật ” kia là gì…Tự nhiên có đám mây che mặt trời lại, lúc này âm u như muốn chuyển mưa vậy, ở trong vườn cây cối um tùm còn âm u dữ hơn. Nhìn xuống cái vật đó, bà Chín bỗng tái mặt lại, vì cái thứ trên nền đất rõ ràng là một cái đầu con nít…. Một bên mặt thì cháy nám đen, bên còn lại thì da thịt rách bươm, con mắt lòi cả ra ngoài…. Bỗng nhớ lại cái vụ nổ bom bi năm xưa, bà Chín biết ngay mà mình đang bị nhát, vì dù là ban ngày nhưng ngay giữa trưa, trúng giờ linh nên vẫn bị nhát như thường. Mặc dù vậy, nhưng đối với một người du kích từng vào sinh ra tử ,dùng gậy tầm vông đối đầu với súng ống của giặc, thì nhanh chóng bà lấy lại được bình tĩnh. Hít vào thật sâu, bà ấn ngón cái vào giữa lòng bàn tay rồi nắm chặt lại, miệng bắt đầu niệm phật… Rồi bà quay người lại rồi bước đi thật nhanh để ra khỏi khu đất….Vừa đi bà vừa quay lại nhìn thì thấy có ba, bốn đứa đứng chỗ cái đầu nhìn theo bà, đứa nào đứa nấy mình mẩy máu me , có đứa cụt tay lòi cả khúc xương ra ngoài ….Bà đi một hồi thì phát hiện nãy giờ mình đi lòng vòng…. Nhìn phía trước là lại tới chỗ cái đìa… Lúc này thì không thấy mấy hồn ma đó nữa… Biết bị ma che mắt nên bà tuột cái quần đen ra ,sau đó đi tiểu, rồi lấy nước tiểu rửa mặt… Đoạn bà cầm cái quần đen vừa đi vừa quơ xung quanh cho đến khi ra khỏi khu vườn mới mặc vào rồi đi thẳng về nhà….Cũng có ông Năm ở ấp một hay đi đặt lợp , biết chỗ này mương, đìa nhiều nên không ai dám chài hay đặt lợp bắt cá vì sợ… Ma ,nên ông mới đem lợp vô đặt. Đặt lúc sáng sớm nhưng ông quên béng đi vì lo nhậu ….Đến gần tối khi tỉnh tỉnh lại thì ông mới nhớ, xách theo cây đèn đầu, ông đi lại chỗ cái đìa, men theo bờ ,ông mò được cái đầu lợp, nắm lên thấy hơi nặng nặng nên ông mừng thầm trong bụng vì chắc là có cá nhiều.Kéo cái lợp lên bờ rồi hé nắp ra nhìn thì ông thấy có gì đó là lạ, ông cầm lên rồi trút xuống thì…. Dưới ánh sáng mờ mờ của cây đèn dầu… Những thứ mà ông tưởng là cá…. Lại là mấy cái tay, chân toàn là máu….Sợ xanh mặt…. Ông Năm bỏ chạy….. Hôm sau khi người nhà đi kiếm thì thấy ông Năm nằm trong bụi tre gai cách đìa có vài bước chân, mình mẩy ông bị gai tre cào đến rướm máu, miệng thì toàn đất….Đem ông về nhà thì ông chỉ kể lại được đến đoạn bỏ chạy rồi thì ông không nhớ chuyện gì xảy ra sau đó nữa, mà kể từ đó về sau ông cứ ngơ ngơ làm sao ấy, ai cũng nói là ông bị ma bắt mất vía nên trở thành như vậy…. Còn nhiều chuyện xảy ra nữa nên những người có đất trong khu đó mới dựng một cái miếu nhỏ để thờ mấy cái vong hồn đó cho đừng có phá…. Miếu dựng lên là để cho vong ở nên chắc là ma kéo về ở nhiều lắm, người nói trong đó là maổ luôn. Gần chục năm sau, có cơn bão lớn quét qua làm mấy chục cái mái nhà tróc nóc, cây trái thì bật gốc, cái miếu cũng chung cảnh ngộ, nhưng còn tệ hơn vì nó tan tành hết không còn vết tích gì của cái miếu… Ấy mà bụi tre gai lại không bị gì…Người dân trong ấp cũng không quan tâm vì lo sửa lại nhà cửa cũng đã mệt còn hơi sức đâu mà lo tới, vậy là cái miếu cũng chìm vào quên lãng.Cái khu đất đó bị bỏ hoang luôn, cỏ dại mọc um tùm… Nhiều năm sau, trên xã mới có quyết định mở con đường tắt thông qua ấp một nên mới xin người dân có đất trong khu đó cho đất để làm đường đi. Sẵn làm cỏ rồi chặt bỏ bớt cây cối cho ít âm u hơn. Cái đìa nằm cách đường đi có hơn mười bước chân, mở vậy chứ cũng ít ai đi đường đó, trừ mấy đứa học trò ham chơi mới đi đường tắt để về nhà nhanh hơn, còn ban đêm thì không ai dám đi cả. Sau này có một người ở trên sài gòn xuống mua đất để cất nhà, mà nghe đâu là mở trại nuôi gà đá, người này là cháu bà con bên vợ của ông Hùng trưởng công an xã , mấy ông bà già thì lắc đầu vì biết cái sự tích của khu đất đó, đất mà có dính dáng đến đình- miếu là ở cũng chẳng được, mần ăn cũng chẳng xong mà tệ hơn là gặp chuyện liên quan đến ma quỷ. Rồi ngôi nhà được xây lên hoành tráng, vậy mà thấy người trong nhà ở được chừng một tuần là cuốn đồ về lại sài gòn, cái trại gà vẫn chưa được cất…. Người ta hỏi thì ông Hùng nói rằng do đứa cháu có công việc gấp trên sài gòn, nên phải về. Người trong xóm ai cũng tin lời ổng. Ngôi nhà bị bỏ hoang cũng gần ba năm, chỉ có gia đình ông Hùng lâu lâu lại quét dọn, phía bên phải thì có bụi tre gai, phía bên trái thì có nhà bỏ hoang làm tăng thêm phần đáng sợ cho con đường.Có lần có nguyên đám học sinh cấp ba đi chơi cắm trại về tối, đi ngang qua căn nhà thì thấy vô số bóng trắng , vài bóng trắng lơ lửng trên nóc nhà, xung quanh ngôi nhà…. Rồi có người còn kể buổi trưa đi ngang qua thì thấy cánh cửa nhà mở ra rồi khép lại mặc dù không có ai trong đó… Rồi chuyện mấy con gà nhà anh Quang ở đầu đường đi lạc vào trong ngôi nhà, chiều anh đi kiếm thì thấy con gà đi vào đó, thấy cửa mở nên anh bước vào để kiếm con gà thì…. Cánh cửa như có người khép lại… Phía sau anh có giọng nói vang lên “đi đâu vậy…” Quay lại rồi nhìn vòng vòng không thấy ai, sợ quá anh bỏ con gà rồi chạy về nhà…. Ai nghe rồi cũng cảm thấy rùng mình… con trai út của ông Hùng mới dọn qua ngôi nhà đó ở, mặc cho ông Hùng ngăn cản, dân trí thức mà, ma quỷ cho là mê tín hết…..Tối Hôm đó, cả nhà tôi chuẩn bị đi ngủ thì nghe ngoài đường có tiếng kêu la, mở cửa ra thì thấy là anh Tú(con trai út ông Hùng) chạy quíu đít, miệng thì la bài hãi “có… Ma…. Có ma trong nhà….” Mọi người mới chạy ra kéo anh vô nhà, thắp đèn lên cho sáng, ngoại tôi lấy dầu nóng thoa lên trán với lòng bàn tay ,bàn chân cho anh Tú, vừa bớt sợ anh Tú mới ngồi kể đầu đuôi câu chuyện….
” con đi làm trên xã về rồi ghé qua nhà cha con chơi, gần bảy giờ con mới đi về nhà( nhà tường) , đi vào tới nhà thì con thấy cửa mở, mặc dù lúc đi làm là khóa lại rồi, sợ có trộm nên con đi nhẹ nhẹ vào… Cái võng mà con giăng trong nhà đang nằm im tự nhiên đong đưa qua lại, hai cánh cửa sổ thì khép lại nghe “két…. Két…”, Giật mình quay lại chỗ cánh cửa sổ thì không thấy ai, con lúc này bắt đầu sợ rồi, cái võng không có ai nằm mà đong đưa như có người vậy, tự nhiên con thấy chỗ cái đường đi xuống nhà sau có người đang đứng, nhìn kỹ hơn thì thấy người này lùn lắm…. Rồi người đó bước về hướng con… Càng lại gần thì người đó càng cao hơn…. Lúc này hai chân con cứng lại luôn, miệng thì ú ớ vì sợ… Cách tầm mười bước là cái đầu người đó đã đụng tới cây cột kèo… Gắng hết sức con mới bỏ chạy ra tới ngoài đây…..”….”Bộ nhà mày không có thờ cúng gì ha “….” Dạ không, ba con tính vài hôm nữa mới thỉnh phật về thờ….” …”Vậy là đúng rồi, nhà bỏ hoang, không có hơi người , lại nằm đối diện chỗ nền đất cũ của cái miếu nên mấy cái vong nó kéo qua nó ở, đáng lý ra mày vô ở thì phải thỉnh phật ,cửu huyền thất tổ về thờ cúng rồi mới ở yên ổn được…..”…. Sau vụ đó thì anh Tú dọn đi luôn, ngôi nhà lại tiếp tục bỏ hoang….. Vài tuần sau thì đến lượt cậu tôi gặp…. Ma… Số là cậu qua nhà mợ (lúc này chưa cưới) bên ấp hai chơi, bên nhà mợ có tiệc nên mới ru cậu ở lại chơi, tới khi nhìn đồng hồ thì thấy gần mười giờ, cậu mới xin đi về…. Hơi xỉn xỉn nên cậu thấy mệt, mà đi đường vòng thì xa quá, vậy là có chút rượu vô cái bản tánh lỳ lợm của cậu nổi lên, cậu đi đường tắt về nhà…. Trời mát, trăng sáng, đang chạy thì thấy nhà đã ngay trước mắt, cậu còn thấy bà ngoại đứng ngoài cửa đợi, vừa vào nhà là bị ngoại mắng xối xả, còn lấy cây đánh vào đít nữa… Mệt …Xỉn…. Nên cậu cất chiếc xe vào nhà rồi lên giường nằm…. Sáng có ông Sáu (em bà con của ngoại) có công việc đi ngang qua thì thấy cậu nằm ngoài hiên của ngôi nhà hoang, chiếc xe đạp dựng sát bên, liền kêu cậu dậy đi về nhà. Về tới nhà cậu vẫn còn ngơ ngác nên đem chuyện kể cho ngoại nghe…. Cái vết roi đánh còn in hằn trên đít cậu… Mà từ nhỏ đến lớn có bao giờ ngoại đánh cậu đâu…” Vậy là mày bị ma quỷ trong nhà nó ghẹo rồi, cũng may là mày mạnh vía nên nó không làm gì được nữa, chứ nếu không là giờ mày cũng ngu ngu ngáo ngáo rồi”…. Từ đó về sau cậu không bao giờ dám đi đường đó dù là ngày hay đêm…. Mãi về sau, có lần chủ căn nhà về đây, người ta mới nghe người đó kể sự thật lý do dọn đi, mà nghe qua ai cũng kinh hãi….” Khi nhà xây xong thì tui dọn vào ở, vẫn chưa kịp thờ cúng gì cả, chỉ mới cúng đất đai thôi, vậy mà mấy đêm đầu nằm ngủ thì nghe có tiếng gõ cửa, rồi có tiếng người kêu tên, mở cửa ra thì không thấy ai cả… Có lần tui tức quá nên lén núp sau cửa sổ mà nhìn… Khi nghe tiếng gõ cửa tôi nhìn ra thì thấy một đoàn người xếp hàng từ cửa ra tới bụi tre chỗ cái đìa…. Sợ quá tui niệm phật cả đêm ,rồi trời hừng sáng là chạy qua nhà cậu Hùng liền….”
Sau đó thì có một đoàn sư bên chùa được mời qua để làm lễ trừ tà siêu độ gì đó, chắc là có linh nghiệm nên không ai gặp chuyện gì nữa, còn cái nhà thì bị xuống cấp nên được phá bỏ mà cũng chẳng có xây căn nào nữa, bỏ lại cái nền nhà trống trơn nhìn thẳng qua bụi tre……….
Chuyện nghe có phần hơi ảo nhưng thuộc loại nghe sao kể vậy chứ không phải ngồi suy nghĩ mà viết nên không rùng rợn hay kinh dị đến mức không dám đi tè đâu há…Mọi người đọc xong thì ngủ ngon nha…
Ace nhớ ủng hộ và đón đọc tiếp những câu chuyện tiếp theo nha…. Truyện tiếp theo sẽ là truyện mà chính mắt Khói chứng kiến chứ khong phải nghe kể nữa đó…

0
Xin chào mọi người hôm nay em lại trồi lên nữa đây. Lặn mất mấy tháng rùi :v. Mấy nay em lười viết truyện lắm mà đọc truyện của mọi người hay quá em lại có cảm hứng viết tiếp. Hôm nay em xin kể câu chuyện về chị họ em.Chị em tên là T (xin lỗi mn vì không tiện nói tên), chị cỡ 20tuổi. Chị còn trẻ tuổi vả lại gia đình lại rất buông lỏng chị nên chị có bồ và đã có thai khi...
Đọc tiếp

Xin chào mọi người hôm nay em lại trồi lên nữa đây. Lặn mất mấy tháng rùi :v. Mấy nay em lười viết truyện lắm mà đọc truyện của mọi người hay quá em lại có cảm hứng viết tiếp. Hôm nay em xin kể câu chuyện về chị họ em.
Chị em tên là T (xin lỗi mn vì không tiện nói tên), chị cỡ 20tuổi. Chị còn trẻ tuổi vả lại gia đình lại rất buông lỏng chị nên chị có bồ và đã có thai khi chưa cưới, kiểu sống thử ấy. Theo em nghĩ thì 20 tuổi còn khá trẻ và chưa nghề nghiệp ổn định không nên lập gia đình sớm quá. Chuyện có bồ là bình thường với em, có thai cũng bình thường nốt nhưng mà ác một cái là do chưa có công ăn việc làm nên không cưới được, chị bắt buộc phải bỏ cái thai đó, em không hiểu vì sao chị lại không giữ lại cái thai đó, chắc có lẽ là chị sợ mất anh. Ba mẹ cũng can ngăn lắm mà chị không nghe. Nhà bên chồng đã chấp nhận chị làm con dâu, hứa là sang năm sẽ cưới nhưng tinh thần chị vẫn suy sụp hẳn ra. Em biết được điều đó bởi em đã vô tình đọc được dòng tâm sự của chị trên fb để chế độ riêng tư. Cũng cảm thấy bản thân hơi có lỗi vì đọc trộm những điều riêng tư của người khác nhưng cũng nhờ vậy mà em mới biết được nỗi lòng của chị và an ủi chị kịp thời. Số là hôm đó em qua nhà chị chơi, mượn máy ipad của chị rồi ngồi nghịch fb. Mò mò rồi vào trang cá nhân của chị ấy, nick hiện tại em đang vào là của chị. Lướt lướt dài xuống em thấy có mấy dòng status đại loại như ” tại mấy người bắt tôi phải làm như vậy…đó chính là đứa con của tôi…mấy người làm sao có thể hiểu được…giờ các người đã toại nguyện rồi…đã thoả mãn rồi… ” nói chung là đầy cảm xúc luôn, em đọc mà cảm thấy sự đau xót của chị khi mất đứa con lớn vô cùng. Đọc xong thì em ngồi suy nghĩ rồi ngẫm một mình,lúc đó lại nghĩ là lỡ chị đau buồn quá rồi làm điều gì thì sao nên em chạy vội ra chỗ chị ngồi nắm tay chị bảo:
_ Chị ơi dù sao chuyện cũng đã qua rồi chị đừng có buồn lòng quá mà ảnh hưởng đến bản thân nge chị..
Chị cười cười cốc đầu em một cái rồi nói:
_ Con này hôm nay nói chuyện gì khó hiểu vậy..chị có làm sao đâu nào..
_ Nhưng mà chị nhớ là phải sống thật tốt đó nha!
_ Ừ…Ừm..
Sau đó chuyện về cái thai dần chìm vào quá khứ. Gần một năm sau chị và chồng cưới nhau và có một đứa con gái rất dễ thương tên là Ni. Khi con bé Ni lên 3 tuổi,lúc ấy nó cũng đã biết nói khá rõ ràng. Nó thường hay kể cho mẹ nó nghe về câu chuyện người bạn bí ẩn của nó luôn luôn đi theo và chơi cùng nó nhưng mẹ nó lại tưởng là con nít hay có trí tưởng tượng phong phú nên chẳng nghi ngờ gì. Có hôm em sang nhà con bé chơi. Mẹ nó bận việc giao nó cho em chăm giúp. Em thì chỉ ngồi chơi với đt thôi, chủ yếu là con trai Hàn,em fan kpop mà =)) em không mê con nít nên chơi vui với nó lúc đầu nên bỏ nó ngồi mình chơi lúc sau :v Đang ngồi xem live thì bé Ni lại kêu:
_ Dì N chơi với con đi!
_ Con chơi đô chơi đi, chút dì lại chơi với con..
_ Con giận dì N luôn!
Vậy là nó giận rồi đi chỗ khác chơi, em mặc kệ :v ngồi xem live tiếp. Ngồi khoảng 15′ thì cảm thấy sao nãy giờ không gian yên ắng quá.Ấy chết, con Ni đâu rồi?? Em lật đật tắt đt đi tìm nó. Đi xuống cầu thang thấy nó đang ngồi chơi liền thở phào nhẹ nhõm. Mà kì lạ thật, nó ngồi nói chuyện một mình, ngồi chơi một mình rồi cười, giỡn các thứ. À mà cũng bth mà, con nít nào chả như thế – em nghĩ vậy. Em kêu lớn tiếng:
_ Ni, hết giận dì N chưa? Nãy giờ con chơi cái gì đấy?
_ Vẫn còn giận nhưng mà ít hoi à hihi… Nãy giờ con chơi với bạn này vui lắm,ngày nào bạn cũng chơi với con hết á.
Em thắc mắc ủa có thấy ai đâu mà chơi, hỏi lại:
_ Bạn nào vậy sao dì N không thấy?
_ Bạn này chỉ cho con thấy hoi,không cho dì thấy đâu.
_ Ờ..Ờ..Dì muốn gặp bạn con quá!
Tự nhiên nói xong câu đó em lại cảm thấy ớn lạnh gáy như có thứ gì đi ngang,một thứ gì đó mà em không thấy được nhưng lại cảm nhận được hơi lạnh của nó. Sao kì vậy, mùa hè mà? Nhưng mà em cũng kệ xuống chơi với con bé một lát mắc công mẹ nó về lại mắng một trận bỏ bê cháu ham chơi thì toi.
Qua mấy tuần sau nghe chị T kể lại là dạo này bé Ni kì lắm, hay nói chuyện một mình,ngủ nửa đêm giật mình dậy ngồi chơi,nói chuyện mà mắt vẫn nhắm,như mộng du vậy. Sáng chị hỏi nó thì nó bảo là có bạn rủ thức dậy chơi. Mẹ hỏi là ai thì nói là một đứa con trai,rất hiền cứ theo nó đòi chơi miết. Chị khá là sợ vì chị tin vào tâm linh,sợ có ai theo quấy phá con bé nên chị đã đi chùa xin một lá bùa cho bé phòng thân. Từ lúc đeo lá bùa ấy thì mọi thứ trở lại bình thường. Chuyện sẽ không có gì nếu hôm đó bé Ni lúc đi tắm đã tháo lá bùa ra và quên mang vào lại. Do mặc đồ ngủ có cổ áo nên ba mẹ không nghi ngờ gì cả. Buổi tối đó con bé Ni thật lạ, bình thường khi ba mẹ bảo đi ngủ,nó sẽ cố gắng năn nỉ rồi nghịch đến khi mệt mới ngủ nhưng hôm nay …
(Còn nữa)

0
Mấy chuyện này của em có thật và em chỉ nói kiểu giao lưu thôi nên là không dám nói tên người hay tên tổ chức.. nếu ai là người trong câu chuyện hoặc biết đến mà đọc được thì mong tha thứ cho em. Theo em được nghe cô giáo kể lại.. hồi cô vừa làm chủ nhiệm có một chị rất xinh Nhưng là người bị ám bởi ma gà thấy đồn vậy. Vì trường em có học sinh trên toàn miền bắc mà nên là...
Đọc tiếp

Mấy chuyện này của em có thật và em chỉ nói kiểu giao lưu thôi nên là không dám nói tên người hay tên tổ chức.. nếu ai là người trong câu chuyện hoặc biết đến mà đọc được thì mong tha thứ cho em. Theo em được nghe cô giáo kể lại.. hồi cô vừa làm chủ nhiệm có một chị rất xinh Nhưng là người bị ám bởi ma gà thấy đồn vậy. Vì trường em có học sinh trên toàn miền bắc mà nên là chuyện gì cũng thấy có nghe cô nói chị đấy ban ngày thì bình thường nhưng ban đêm thì cực kì xinh đẹp trời tối là mắt sáng long lanh da trắng hồng tóc đen các kiểu nhìn chung là xinh nhưng chả anh nào dám yêu .Có lần có đám ma đi qua cạnh trường tự nhiên chị đấy bị kiểu gì đấy nhưng tự nhiên khỏe mạnh nhảy phát qua cái tường hơn 2m Có cả thép gai .

📷

Bao nhiêu anh khỏe mạnh vào giữ mà ko được cô đi tìm cả buổi không thấy đâu cuối cùng lại gặp chị đấy đứng canhj nhà đám ma nghe tiếng kèn. nhưng bà cô sợ quá không dám vào hỏi luôn . Rồi tới hôm sau chị đấy về. thầy cô hỏi xem đi đâu thì chị ấy chỉ bảo là đi nghe kèn đám ma rồi đoạn trước đấy ko nhớ gì cả… sau thì chị đấy bị cho chuyển về nhà vì gây hoang mang cho bạn bè ..À mà chị đấy chỉ cần khen con gì đẹp là con đấy chết thẳng cẳng luôn máu còn phụt ra mồm với đít nữa nghe người ta nói là bị ma gà nhập vào và ăn hết nội tạng. Nếu khi biết con gì bị ma gà nhập thì dùng súng bắn vào đầu con đấy cho nó chết luôn .con ma không kịp thoát ra thì tiêu diệt được con ma.. còn con ma nhập vào người thì thường là không ăn nội tạng nhưng vẫn có trường hợp bị ăn.. bình thường nó chỉ đòi các thứ thôi. Sau khi bị nhập thì đổi luôn giọng với cử chỉ sức khỏe các thứ luôn…Nhưng cái chị đấy không đáng sợ chị đấy cũng chả muốn như thế đâu… chị đấy chỉ là con trong nhà có truyền thống nuôi con ma nên nó ko hại chị đấy nghe nói là truyền từ đời này qua đời khác không nuôi thì cả nhà chết có chuyện kể lại là nhà nuôi ma gà có một cái chum trong nhà. Mỗi tháng ném vào đấy một con gà sống cho con ma ăn không hiểu kiểu gì tháng sau con gà bốc hơi luôn chả còn cả lông. Nếu quên cho nó ăn nó sẽ đi phá làng xóm. Đấy là truyện ở trường..

Còn ở làng em cũng có nhà như vậy cũng nuôi ma gà. Vào nhà đấy có đặc điểm là nhà không có mạng nhện một tí nào cả..Và không có chổi quét nhà ai. để ý thì nhìn cái biết luôn.. nghe nói mấy ông thầy có cách làm kiểu gì đấy.. hình như là chôn than trước cửa nhà làm con ma ko ra được là cả nhà đấy chết sạch..Việc ma gà nhập thì xảy ra cơm bữa nên em cũng thấy quen rồi..Nó thường đi theo người nhà nuôi nó rồi nhập vào người khác đòi này nọ…Không được thì người đấy bị ăn hết nội tạng nghe nói vậy .. nghĩ cũng ghê .Trước có bà tầm 50 tuổi bị nhập vào người .. mọi người xung quanh vào hỏi thì bà kia bảo đói muốn ăn cơm.. thế là người ta gói cho gói cơm rồi bà đấy ôm gói cơm cười rồi nhảy phát qua cái hàng rào cao mà không sao rồi ngất luôn .Sau bà đấy tỉnh thì bảo không nhớ gì hết và rất mệt.. liệt giường mấy ngày luôn. Cái lạ là sau đấy con ma đấy nhập vào người khác rồi chửi ầm ý cả là cho cơm ko cho thịt 📷 .

Nói đúng cái giọng lúc nhập bà kia luôn. Rồi sau đấy mọi người phát hiện ra con ma này đi theo một cái cô xinh xinh…. và nhà đấy có ma gà. Cô đấy mặc dù xinh nhưng không ai dám lấy làm vợ hết cả. Hình như là có con với một anh nhưng gia đình anh đấy không cho lấy sau phải vác cái bụng bầu đến lấy một anh xấu nhất làng… xấu quá cũng ko ai chịu lấy luôn ..Rồi cô đấy sợ con ma kia nhập vào người trong làng nên là đi vào trong rừng sâu làm một cái nhà sống cùng anh đấy cách khá xa làng em . Nhưng lâu lâu chị đấy ra chợ mua rau lại có người bị nhập. À mà theo lời mấy anh chị kể thì ai bị ma gà bám theo trước khi bị nhập thường mơ thấy rắn hoặc là con vắt

Những người bị nhập phải chạy mà bị ngã úp mặt xuống đất thì con ma mới ra được

hoặc là có ông thầy làm phép.. nghe có vẻ buồn cười nhưng là truyện thật. Có bà bị ma nhập người ta đi gọi thầy về đang khóc đòi các kiểu ông thầy vừa bước chân đến cửa nhà… chỗ người bị nhập ngồi ko nhìn thấy cửa nhà đâu nhưng không hiểu sao vẫn sợ chạy toán loạn ở trên nhà sàn tầng trên mà nhảy phát xuống. Chạy biến luôn :)) Còn nhiều nữa nhưng mà em lười kể quá .cái chuyện đầu là em được nghe từ bà cô dạy sinh học bà cũng khá là già rồi và trường cấp 3 em học cũng có tuổi đời 60 năm rồi nên truyện ma nhiều lắm có mấy chuyện nữa này..Mọi chuyện bắt đầu khi có một chị có khả năng nhìn thấy ma. chắc có căn cửa gì đó vào trường em học cách đây cũng tầm lâu rồi chắc khoảng 8-10 năm gì đó . Có lần chị đấy lên phòng cô hiệu trưởng thì hốt hoảng chạy ra rồi bảo với cô là sao trên vai cô lại có đứa trẻ con thế cô nhưng lúc đấy làm gì có ai đâu làm bà cô sợ hãi tột độ . Trường em cũng có truyền thống giáo dục nên không thể mê tín dị đoan kiểu đó được nhưng bà hiệu trưởng vẫn quyết định gọi thầy về trừ tà… sau thì mọi người mới biết lí do là

Ngày xửa ngày xưa có một chị mang bầu ở nhà rồi rồi mới xuống trường em nhâp học nhưng ko ai biết là có bầu cả … đến khi bụng to thì là mùa đông nên là mặc nhiều áo khoác.. người ta nhìn cũng ko biết.. tưởng là béo thôi..Và sau đấy có đợt tiêm phòng sởi. chị kia không có biết và đi tiêm thế là sảy thai. Nhưng cũng cũng chả ai biết . Chị đấy trốn ở phòng. một mình chị đấy khác đẻ và khác mang đứa con đi vứt vào thùng rác OMG. Sau thì có người qua đấy mới phát hiện ra.. và truy ra là chị đấy.. Nhưng trong trường mà.. chả ai làm lễ gì đâu. À mà em quên nói trường em là nội trú :)) . Tiếp theo đến khi ông thầy pháp kia đến trường và làm lễ trong bí mật mới tòi ra thêm nhiều con ma nữa.. và nhiều câu truyện đáng buồn nữa.. sau em sẽ kể tiếp

0
30 tháng 6 2019

ba có con đúng ko bn

1 tháng 7 2019

mk cx chịu, vì mk viết sai

òa thành Bạc Tuyết tuyệt đẹp còn được gọi là Bạc Tuyết bảo. Đây như một chốn yên vui, là nơi những bông hoa ngọc sơn bạc tuyết* nở rộ quanh năm. Cô bé vừa bước xuống từ chiếc xe cao cấp liền lạc vào tổng thể kiến trúc to lớn này, suốt dọc đường đi càng lúc càng thấy kinh ngạc.Đúng là một tòa thành! Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một tòa thành ở khoảng cách gần như...
Đọc tiếp

òa thành Bạc Tuyết tuyệt đẹp còn được gọi là Bạc Tuyết bảo. Đây như một chốn yên vui, là nơi những bông hoa ngọc sơn bạc tuyết* nở rộ quanh năm. Cô bé vừa bước xuống từ chiếc xe cao cấp liền lạc vào tổng thể kiến trúc to lớn này, suốt dọc đường đi càng lúc càng thấy kinh ngạc.

Đúng là một tòa thành! Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một tòa thành ở khoảng cách gần như vậy, nơi này cao sang, tuyệt đẹp như thiên đường vậy.

Mặt trời ló từ trong đám mây chiếu rọi ánh sáng rực rỡ, làn sương mù mờ ảo, lập lờ như biển mây vây lấy Bạc Tuyết bảo, tựa như một bức thi họa; đỉnh mái trắng tinh, tạo hình duyên dáng, cao thấp đan xen, lầu trong lầu, cửa sổ thông thiên thẳng xuống, cột trụ đều thiết kế dáng vòm, điển hình cho phong cách kiến trúc Rô-ma.

Ánh mặt trời chiếu xuyên qua những tán cây xanh, người hầu đều mặc đồng phục trắng tinh nối đuôi nhau đi ra. Không khí thật mộng ảo, hương thơm ngát tự nhiên tràn ngập, còn có hồ nước xanh biếc bao quanh tòa thành. Tất cả đều khiến cô bé chợt cảm thấy mình như công chúa Bạch Tuyết thời hiện đại vậy.

Người quản gia dắt tay cô bé, mỉm cười nói: “Từ hôm nay trở đi, đây là nhà con, có thích không?”

Cô bé hưng phấn gật đầu. Tim cô đập nhanh tưởng chừng muốn vọt ra ngoài, cho tới bây giờ cô chưa bao giờ có ảo tưởng mình sẽ có một ngày được như cô công chúa sống tòa thành tuyệt đẹp thế này. Mà nay mọi thứ lại diễn ra chân thực ngay trước mắt, bàn tay nhỏ bé của cô không kìm được nắm thật chặt, theo bản năng, cô nuốt nước miếng.

"Cô bé chính là thiên kim tiểu thư của Lôi gia, còn không ra chào tiểu thư?” Giọng nói của quản gia không cao không thấp, nhưng lại mang vẻ uy nghiêm của một người bề trên.

Người hầu đứng hai bên cửa tòa thành cung kính chào: “Kính chào Đại tiểu thư!”

Đôi mắt cô bé mở to ra, lộ vẻ trong suốt, tựa như con búp bê xinh đẹp được muôn người yêu quý, chỉ có điều, bộ quần áo cũ nát trên người phần nào nói lên thân phận của cô.

"Ta đã xem qua tư liệu của con, con tên là Mạch Khê, năm nay tám tuổi đúng không?”

Người quản gia ngồi xổm xuống, trên mặt mang theo nụ cười hiền lành, thân thiết, giọng nói ôn hòa, dịu dàng như làn nước trong hồ bao quanh thành, khiến người khác cảm thấy rất ấm áp.

Cô bé gật đầu, bộ dáng ngoan ngoãn khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng.

Quản gia cười cười. Không ai có thể nghĩ được một cô bé bề ngoài nhu thuận lại có thể quật cường đến vậy. Ông vẫn còn nhớ rõ cảnh gã đàn ông kia bị cô bé dùng cây gậy đả thương, xem ra, đại tiểu thư Lôi gia của bọn họ cũng là một con báo con đây.

"Bọn họ đều là người làm trong Bạc Tuyết bảo, về sau chuyện ăn uống thường ngày của đại tiểu thư sẽ có chuyên gia phụ trách, còn có người giúp việc giúp tiểu thư tắm rửa, thay quần áo.” Quản gia nói một mạch cho cô nghe.

Mạch Khê kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, sẽ có nhiều người giúp việc hầu hạ cô như vậy sao? Hơn nữa, trên mặt họ đều là nụ cười hiền lành, dưới ánh mặt trời trang phục trắng tinh của họ thật sự rất đẹp. Cho tới bây giờ cô mới biết, thì ra làm người hầu mà cũng có thể đẹp như vậy.

Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt cô bé, hàng lông mi cong dài khẽ chớp, một lúc lâu sau, Mạch Khê rốt cục cũng lên tiếng nói chuyện, “Bác! Con…con…về sau thật là có thể ở đây sao?” Tiếng nói nho nhỏ, vẻ sợ hãi, trong trẻo lại có chút dịu dàng, mang theo cả sự chờ mong.

Quản gia nghe thấy cô bé đã chịu nói chuyện thì thở phào nhẹ nhõm. Ông còn tưởng rằng cô bé sẽ không nói gì, dọc đường đi chỉ trầm mặc, sợ hãi, trên ngón tay còn dính máu của gã cha nuôi.

"Bác là quản gia ở đây, về sau tiểu thư có thể gọi bác là bác Hàn Á, từ nay con chính là đại tiểu thư của Lôi gia, đây là nhà của con.”

"Con có thể ở đây lâu dài sao?” Mạch Khê cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy.

"Đúng, có thể ở lại mãi. "

"Giống như công chúa Bạch Tuyết sao? Con, con không phải làm việc kiếm sống nữa sao?”

Quản gia đau lòng nhìn cô bé, trìu mến nói: “Tiểu thư Mạch Khê của chúng ta từ hôm nay trở đi là công chúa, ở đây không ai dám bắt nạt con nữa, không cần phải làm việc gì cả. Chỗ này là nhà của tiểu thư Mạch Khê, mỗi ngày sẽ có người hầu hạ, tiểu thư Mạch Khê cũng được học ở trường quý tộc danh giá nhất, còn có tài xế riêng đưa đón. Con muốn ăn gì, mặc gì đều được cả, chỉ cần nói với người làm, họ sẽ chuẩn bị cho con.”

Trong mắt Mạch Khê lộ ra vẻ kinh ngạc, vui mừng, nhưng trong nháy mắt lại chuyển thành vẻ nơm nớp lo sợ.

“Sao vậy?” Quản gia phát hiện thấy ánh mắt cô bé có điểm bất thường.

Mạch Khê đan chặt tay vào nhau, cắn môi thật chặt, nét ngây thơ lại mang theo vẻ hoảng sợ, “Bác Hàn Á, có phải con sẽ có ba mẹ mới không?”

Quản gia sửng sốt, ngay lập tức hiểu rõ nỗi lo lắng trong đôi mắt cô bé, nhất thời tâm tư trở nên phức tạp. Ông đau lòng nhìn Mạch Khê, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư Mạch Khê sẽ có ba mới.”

Mạch Khê nghe thấy thế đột nhiên mở to hai mắt, thân thể vốn yếu ớt khẽ run lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng bắt đầu hiện vẻ kháng cự. Ngay cả ánh mắt cô cũng tràn ngập vẻ cảnh giác, ngỗ ngược, tựa như thú hoang trong rừng, tùy thời cơ có thể nhảy ra cắn người ta một nhát.

Vị quản gia thấy thế vội vàng nói: "Đừng sợ hãi, ba mới của tiểu thư Mạch Khê sẽ không bắt nạt con, lại càng không đánh con. Ba mới của Mạch Khê họ Lôi, chúng ta đều gọi cậu ấy là Lôi tiên sinh, là chủ nhân tòa thành này. Quần áo đẹp, phòng riêng đẹp đều là cậu ấy phân phó người làm chuẩn bị cho đại tiểu thư đấy.”

Mạch Khê sợ hãi, tuy rằng thân thể có chút thả lỏng, nhưng sự cảnh giác trong mắt thì vẫn chưa tan hết.

Quản gia thở dài, chắc là do bị người cha nuôi trước dọa chết khiếp nên bây giờ mới có định kiến với cha nuôi mới đây. Đứa nhỏ này thật đáng thương!

Theo quản gia đi xuyên qua đại sảnh xa hoa của tòa thành, ánh mắt Mạch Khê dường như nhìn không kịp. Bên trong tòa thành thiết kế như cung điện, mái vòm cao vút như che kín cả bầu trời rộng lớn, chỉ để lại những chấm nhỏ. Cột đèn thạch anh dát vàng, hình dáng bén nhọn cực kì giống vương miện. Đèn tường bốn phía tỏa ra đẹp như đóa hoa, đá chạm khắc cùng ngà voi trang trí, thậm chí còn có ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra từ những ngọn nến. Thế giới này thật xa hoa, mộng ảo, tuyệt đẹp. Còn có phòng giải trí, phòng tập thể thao, phòng tắm, phòng ngủ to nhỏ đủ loại, bể bơi ngoài trời; Thậm chí quầy rượu cũng không khó để nhìn ra là danh tác.

Phòng của Mạch Khê đã sớm được chuẩn bị tươm tất, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể vùi mình trong căn phòng xinh đẹp này. Sắc trắng trong kết hợp cùng sắc hồng công chúa đến ảo diệu. Ngay cả trên tấm rèm lụa cũng đều có hình những bông hoa tuyết đẹp mê người. Phòng đồ chơi, phòng kê dương cầm, thậm chí còn có phòng thay quần áo riêng, phòng để đồ trang sức, nơi đó đều treo những bộ quần áo đẹp tuyệt khiến cô bé không khỏi mở to mắt.

Khoảng hơn ba giờ, mười người vây quanh hầu hạ Mạch Khê, từ tắm rửa, thay quần áo đến chọn trang sức cho phù hợp, tất cả đều diễn ra theo trình tự tỉ mỉ. Rốt cục Mạch Khê cũng được họ sửa sang trở thành một người hoàn toàn khác.

Bộ quần áo cũ nát không còn nữa, thay vào đó là bộ váy công chúa lịch sự, tao nhã, chất liệu thoải mái, kiểu dáng sang trọng, làm toát lên khí chất thật tương xứng với sự xa hoa của tòa thành này.

Lại nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, vốn dĩ vô cùng bẩn thỉu nhưng giờ khắc này cũng rạng rỡ, như là đã ở trong tòa thành lâu năm. Ánh mặt trời dịu đi chiếu lên màu da có chút trong suốt, tái nhợt của cô bé, nhưng đôi con ngươi tản ra sự mơ hồ khiến cho mọi người đều phải kinh ngạc mà thốt lên.

Mái tóc dài hơi xoăn giờ được cuốn xoăn kiểu công chúa, lại được chăm sóc tốt ánh lên sắc nâu tự nhiên như màu cây đay. Mạch Khê nhìn qua thật giống cô công chúa bước ra từ tòa lâu đài, vô cùng xinh đẹp, sống động.

Quản gia Hàn Á mỉm cười nhìn cô, theo ánh mắt khiếp đảm cùng lơ đãng thì trong đầu thoáng hiện ra một bóng dáng quen thuộc.

Năm đó, người kia và cô bé trước mặt này rất giống nhau, chỉ có điều trong mắt người kia không có vẻ khiếp đảm mà trước sau là tràn ngập vẻ cảnh giác.

"Tiểu thư Mạch Khê thật xinh đẹp!” Ông tán thưởng tự đáy lòng.

Không khó để đoán được trong tương lai không xa, cô bé trổ mã sẽ xinh đẹp đến cỡ nào. Tuy rằng trên cơ thể nhỏ bé của cô vẫn có những vết sẹo nông sâu khác nhau, nhưng nếu chăm sóc tốt thì chắc chắn sẽ không để lại dấu vết gì.

Mạch Khê nhìn chính mình trong gương. Tấm gương kiểu cung đình phản chiếu hình ảnh một cô bé mặc bộ váy công chúa, mái tóc xoăn dài, hàng mi kiều diễm, đôi mắt to tròn sáng trong, tựa như một con búp bê vậy.

Đây là mình sao?

______________

Đêm tối bao phủ bốn phía căn phòng rộng lớn, từ cửa sổ trên mái nhà rọi ra ánh trăng, phủ cả lên chiếc sofa đen. Thân hình người đàn ông trẻ tuổi như chìm trong bóng đêm mị hoặc.

"Thiếu gia, chuyện của tiểu thư Mạch Khê đều đã sắp xếp ổn thỏa rồi. Tiểu thư sửa sang bên ngoài một chút nhìn vô cùng xinh đẹp, chỉ là đối với người ngoài thì còn e dè. Hơn nữa, trên người tiểu thư rất nhiều vết thương.” Quản gia Hàn Á dừng một chút, nhìn thoáng qua người đàn ông trẻ trong bóng tối, “Hay là đợi cô bé dưỡng thương đã rồi hẵn đến trường?”

"Ngày mai đưa con bé đến trường!” Trong bóng đêm, người đàn ông lên tiếng, tiếng nói thản nhiên lại lộ ra vẻ quyền uy không thể chống lại được.

"Tôi biết rồi! "Quản gia Hàn Á liền nói.

Không khí trong nháy mắt như ngưng đọng lại.

Một lúc lâu sau, quản gia Hàn Á cẩn thận nói: “Thiếu gia, hôm nay lão gia gọi điện tới, ông ấy đã biết chuyện cậu nhận nuôi tiểu thư Mạch Khê rồi.”

Người đàn ông trẻ cười lạnh.

"Ý của lão gia là muốn tìm cho tiểu thư Mạch Khê một gia đình thích hợp, ông ấy cho rằng thiếu gia mới hai mươi hai tuổi đã làm cha nuôi, chuyện này mà bị người ngoài biết…”

"Không cần!"

Giọng nói của người đàn ông vô cùng lãnh đạm, thậm chí thân mình cao lớn cũng không động đậy. “Từ hôm nay trở đi con bé là người của Lôi gia, cha nuôi con bé cũng chỉ có một người, chính là tôi…Lôi Dận.”

Cô nhỏ Mạch Khê nguyên một đêm không ngủ, không phải vì sợ hãi quá khứ kinh khủng kia, mà vì phòng ngủ của cô quá đẹp, quá ấm áp.

Cả buổi tối cô bé đều trong trạng thái tò mò và hứng thú, từ phòng ngủ cho đến phòng đồ chơi, cô bé gần như xem qua từng góc nhỏ, chạm vào với vẻ cẩn thận cùng dè dặt sợ làm hỏng đồ. Tòa thành này rất lớn, lớn đến mức gần như thời gian một đêm không đủ để cô khám phá hết nó.

Bởi vậy sáng ngày thứ hai, khi người làm chuyên hầu hạ Mạch Khê rửa mặt thay quần áo đến phòng ngủ, không hề nhìn thấy dáng vẻ còn ngái ngủ của cô bé, ngược lại còn thấy cô ngồi thoải mái trên thảm lông dày, trong lòng còn ôm một chú gấu Pooh sản xuất với số lượng hạn chế trên thế giới. Bộ dáng ngoan ngoãn làm mọi người giật mình.

Bữa sáng phong phú cũng làm Mạch Khê hoảng hốt mở to hai mắt nhìn lại. Có rất nhiều món mà cô bé chưa từng ăn qua, thậm chí cả nhìn cũng không, ngay cả sữa tươi nhập khẩu cũng có hương hoa ngọt ngào, khiến cô không nỡ uống thêm ngụm nào nữa.Bạc Tuyết Bảo lúc sáng sớm rất đẹp. Căn phòng phản màu xanh um tươi tốt đem theo hương vị đẹp nhất của thiên nhiên. Hồ nước xinh đẹp phản chiếu hình ảnh ngược của tòa thành, trong cả tòa nhà, người hầu với trang phục trắng đều vô cùng xinh đẹp tao nhã.

Hàng xe hơi sang trọng dưới ánh mặt trời từ từ lộ ra hơi thở quý tộc. Chạy dài hai bên là những cây cọ dài trên con đường lát gạch, không khí tươi mát mang theo từng mùi hương thoang thoảng thấm vào tim gan.

Cô bé Mạch Khê gần như dán cả gương mặt vào cửa sổ xe, nhìn xe đi qua vườn hoa, thoáng chốc, đôi mắt đẹp như dòng suối mát mở lớn…

Đó như là một thế giới băng tuyết rộng lớn!

Sở dĩ nói như vậy, là vì vườn hoa mênh mông rộng lớn chỉ trồng một loài hoa, loài hoa này có lá ngoài màu trắng, từng tầng từng tầng bao phủ cả vườn hoa, giống như những bông tuyết kết thành băng, giữa màu xám trắng hay lá cây xanh là những đóa tuyết nở rộ.

Đây là lần đầu tiên Tiểu Mạch Khê nhìn thấy một bức tranh về hoa đẹp đến như thế, ở giữa ngày hè, như cánh đồng tuyết trong thế giới cổ tích, nở rộ trong tòa thành ở thế giới cổ tích, tựa như một chốn yên ả, mộng ảo lạ thường.

“Wow…”

Theo bản năng, cô bé khẽ kêu một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn như rạng ngời lên, quay đầu nhìn về quản gia ở bên, lại khiếp đảm không dám hỏi nhiều.

Quản gia Hàn Á thấy cô tò mò lại không dám hỏi nhiều, thương tình giải thích: “Tiểu thư Mạch Khê vừa mới nhìn đến một loại hoa tên là Ngọc Sơn Bạc Tuyết, còn gọi là Hạ tuyết, Vân Tuyết. Nghe nói, loại thực vật này còn lại từ kỳ băng hà, vốn chỉ sinh trưởng ở núi Alps, mùa xuân nảy mầm, mùa hạ nở sáng trắng một vùng, như trước mắt tiểu thư được thấy vậy, có đẹp không?”

Tiểu Mạch Khê hưng phấn gật đầu, trong đôi mắt lớn kia ngập tràn vẻ thích thú.

Quản gia nhìn ra tâm tư của cô bé, nhẹ nhàng cười nói: “Tiểu thư Mạch Khê hôm nay đến trường nhập học, rồi có thể đến hoa viên chơi.”

Ông tự tiện quyết định, lần đầu tiên trong đời làm trái lệnh thiếu gia. Nhìn thấy vết thương trên người cùng dáng vẻ buồn thiu của đứa trẻ này, ông thật không đành lòng, muốn hôm nay chỉ đưa cô đến trường nhập học, chờ cô thích ứng với hoàn cảnh rồi thì lên lớp học cũng chưa muộn, dù sao thiếu gia cũng rất ít khi trở về tòa lâu đài này.

Cô bé Mạch Khê nghe vậy thì khuôn mặt nhỏ nhắn hiện toàn vẻ vui mừng và bất ngờ, thật lâu sau mới cẩn thận hỏi lại: “Bác Hàn Á, con thật sự có thể đến vườn hoa ạ?”

Giọng nói yếu ớt lộ ra sự sợ hãi, còn có điểm chờ mong.

Quản gia thấy thế, thương tiếc nói: “Tiểu thư Mạch Khê lại quên rồi, nơi này là nhà con, tất cả nơi đây đều thuộc về con, đương nhiên con có thể đến vườn hoa chơi rồi.”

Mạch Khê nở nụ cười, đôi mày xinh đẹp nhẹ nhàng giãn ra, nụ cười ngọt ngào tựa như mực nước lan tỏa trên giấy Tuyên Thành.

Quản gia thấy nụ cười ngọt ngào trên môi cô, tảng đá nặng đặt trong lòng kia cuối cùng cũng biến mất. Đứa bé này cho đến giờ rất ít khi nói chuyện, do vừa tò mò, lại vừa sợ hãi, nghĩ đến những chuyện đáng sợ trước kia cô bé đã trải qua, im lặng trở thành cách thức tự vệ. Hôm nay thấy gương mặt nhỏ nhắn của cô bé thoáng tươi tắn trở lại, so với ngày hôm qua còn nói nhiều hơn một chút, thật là tốt, chứng tỏ cô đã dần chấp nhận hoàn cảnh mới.

“Tiểu thư Mạch Khê, tối hôm qua vì sao lại không ngủ?”

Tiểu Mạch Khê rũ hàng mi dài xuống, che lại ánh sáng lấp lánh như ngọc lưu ly sau đôi mắt, theo bản năng đan mười ngón tay, mãi sau mới sợ hãi nói:

“Giường lớn đó đẹp quá, con sợ ngủ sẽ quen mất.”

Ở ngôi nhà trước kia, cái gọi là giường chỉ có những tấm ván gỗ người khác dùng thừa tạm thời ráp lại, thậm chí cả nệm cũng chẳng có, chỉ có tấm chăn không thể rách thêm, xuân hạ thu đông đều vậy, chẳng hơn.

Một câu nói làm lòng quản gia chua xót vô cùng.

“Tiểu thư Mạch Khê, chiếc giường lớn xinh đẹp đó sau này cũng là của con, nếu con không thích, dặn người hầu đổi nhiều cái đẹp hơn nữa. Tất cả quần áo đẹp trong phòng cũng đều là của tiểu thư cả, còn có những món đồ chơi này đều là của con. Cho nên, đêm nay không thể không ngủ, nếu không Lôi tiên sinh mà biết, cậu ấy nhất định sẽ không vui.”

Tiểu Mạch Khê mở to đôi mắt trong suốt, cuối cùng, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng và sợ hãi, “Ba mới sẽ không vui ạ?”

“Đúng vậy, nếu tiểu thư Mạch Khê nghỉ ngơi không tốt, thân thể sẽ không khỏe, Lôi tiên sinh sẽ đau lòng vì tiểu thư Mạch Khê, thiếu gia rất quan tâm đến tiểu thư.”

Quản gia nhẹ giọng nói. Tất cả đây đều là ông nói bừa, ông biết trời sinh tính thiếu gia lạnh lùng cứng rắn, chắc chắn sẽ chẳng lấy người con gái nuôi này làm quan trọng.

Mạch Khê nghe vậy, ngoan ngoãn gật đầu, “Con sẽ vâng lời ạ.”

Quản gia nở nụ cười.

“Bác Hàn Á, ba mới của con có hung dữ không ạ?”

Trong giọng nói nhỏ của Tiểu Mạch Khê lộ ra một sự lo lắng. Nghĩ đến ông ba nuôi lúc trước, cả trái tim cô bé cũng run lên.

tập3

6
1 tháng 2 2019

chịu

3 tháng 2 2019

truyen "Tro choi nguy hiem" dung ko

Đây là lần đầu tiên mình viết câu chuyện để kể cho các bạn nghe, nếu thấy hay các bạn ủng hộ mình nhé.Còn nếu có gì sai sót mong các bạn bỏ qua cho mình.Hihi .Đây là câu chuyện có thật về anh hai mình mà tới bây giờ khi kể lại cho mình nghe, nước mắt mẹ cứ lăn dài.Mình xin phép được kể .Vào năm 1983, năm mà mẹ mình không bao giờ quên, lúc mang thai anh 2 mẹ và cha mình đã rất hạnh...
Đọc tiếp

Đây là lần đầu tiên mình viết câu chuyện để kể cho các bạn nghe, nếu thấy hay các bạn ủng hộ mình nhé.Còn nếu có gì sai sót mong các bạn bỏ qua cho mình.

Hihi .Đây là câu chuyện có thật về anh hai mình mà tới bây giờ khi kể lại cho mình nghe, nước mắt mẹ cứ lăn dài.Mình xin phép được kể .

Vào năm 1983, năm mà mẹ mình không bao giờ quên, lúc mang thai anh 2 mẹ và cha mình đã rất hạnh phúc khi biết được cái thai mẹ đang mang là con trai.Sau đó cha mẹ mình đã về chợ Bến Miễu sinh sống ở trong nhà của bà chị con của Dì tư mình.Mấy bữa đầu ở thì không sao nhưng khi mấy chị lớn con của dì tư về chơi thì đêm đó đi xem tuồng cải lương của đoàn Hàm Luông ngày xưa về nhà ngủ mấy chị đã khóa chốt cẩn thận rồi mới lên giường đi ngủ.Buồng ngủ có 3 giừơng , mẹ mình nằm ở giường giữa, mấy chị chia nằm giường ngoài và giường trong ,kế đó là cái vách treo đầy thau nhôm .Đêm đó khoảng 1 giờ đang ngủ thì chị lan nghe tiếng dỗ vách đùng đùng mấy cái thau thay nhau rớt xuống làm chị giật mình thức giấc.

Chị ngồi dậy mới hỏi “Ai đó” thì không ai trả lời, tiếng ếch kêu dế kêu râm ran làm không gian đêm khuya vô cùng tĩnh mịch..Không nghe ai trả lời chị mới nằm xuống ngủ tiếp thì tới 2g30 đang ngủ thì mẹ mình nghe tiếng cười khúc khích, mới dậy lấy đèn dầu rọi thì thấy cái bóng đen ngồi thù lù bên dưới chân giường chị lan , tay thì đang đưa lên cù lét chân chị lan, chị lan thì nằm cười. Mẹ mình sợ quá nằm xuống ngủ mà ngủ không được nên thức tới sáng. Mấy đêm sau tình trạng cũng lặp đi lặp lại như vậy, riết rồi mẹ cũng quen không còn sợ nữa.Cho tới khi sinh anh 2, anh 2 vừa tròn 6 tháng thì đêm đó mẹ nằm mơ thấy bà tư mẹ của dì tư nói với mẹ “Cho tao nựng con mày tí xíu nha Đ” mẹ mình không cho rồi bà tư nói “Vậy con mày nuôi suốt đời cũng không lớn nổi đâu”.

Nghe mẹ mớ la um sùm cha từ nhà trước chạy xuống, mẹ kể lại cho cha nghe , rồi sáng cha kêu dọn đồ đạc về nhà nội ở. Mới về nội ở được mấy ngày thì anh 2 mình bị sốt xuất huyết phải đưa đi bệnh viện, 3 ngày sau thì anh 2 mất.Đêm tối về chôn cất cho anh 2 xong, mất con mẹ như người điên trầm cảm cả 2 năm trời sau đó mẹ mình được đưa đi điều trị chứng trầm cảm vì bị sóck.Câu chuyện này mình kể không có gì là ghê rợn nhưng mình muốn khuyên các bạn đừng đùa giỡn với “người ấy” sẽ mang họa vào thân.Mình không làm gì”người ấy” nhưng có thể do hạp tuổi hay 1 số lý do khác mà họ hại mình.Cám ơn các bạn đã đọc.

0