K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

7 tháng 4 2019

đm, mk cx thek,

7 tháng 4 2019

trẻ trâu

Tình bạn chính là những điều ngọt ngào nhất trong cuộc sống, những điều thoải mái nhất mà không có sự vụ lợi.

Tình bạn chính là món quà mà thượng đế ban cho mỗi người, hãy giữ gìn và trân trọng nó.

Tình bạn xuất hiện thật bất ngờ, bắt nguồn từ trong trái tim mỗi chúng ta, không phải là tình yêu nhưng cũng thật ngọt ngào và lãng mạn.

Tình bạn là những người đem lại cho ta những giây phút thoải mái, ta nguyện bên họ, trung thành cùng họ mà không so đo tính toán, đem lại cho ta những lời tuyệt vời nhất, rồi ta thật hạnh phúc khi có họ trong đời.

Hãy tìm cho mình người bạn thân thực sự, như vậy bạn mới có thể tìm ra lỗi sai của mình, vì chỉ có những người bạn thân mới thật lòng góp ý về ta.

Cái cần có mang lại hạnh phúc cho chúng ta chính là tình bạn và ta còn hạnh phúc hơn nữa khi có người tâm sự thầm kín.

Tình bạn nuôi ta lớn, cho ta những kinh nghiệm trong cuộc sống, giúp ta trưởng thành trong cuộc sống qua những vấp ngã.

 

Bạn thân là có thể ngồi cạnh nhau hàng giờ mà chẳng cần nói với nhau câu nào, nghe đi nghe lại một bản nhạc, để chờ… những chàng trai mà mình cảm nắng đi qua. Bạn thân là cùng nhau mơ mộng về những chuyến đi: tới cánh đồng hoa vàng, tới cao nguyên Langbiang lộng gió, tới một chân trời rộng lắm để mơ mộng về chàng hoàng tử của đời mình rồi lại… quên ngay sau đó khi chơi với thằng bạn cùng lớp. Bạn thân là thời gian chở nhau trên chiếc xe cào cào hồng tới lớp còn nhiều hơn thời gian ở nhà với bố mẹ. Cả hai hứa với nhau rằng nhất định hết cấp 3 phải phá xong chiếc đạp này để đại học còn được lên đời xe mới. Bạn thân là nhìn xung quanh phòng mình sao nhiều đồ của người kia thế: chiếc hộp bút con gấu màu xanh, cuốn từ điển Anh - Việt dày cộp, đôi khuyên tai màu đỏ, cuốn “Hạt giống tâm hồn”… cũng không có ý định hoàn trả.Bạn thân là cùng nhau trải qua ngày 8 tháng 3 độc thân thật vui, hai đứa lang thang khắp ngõ hẻm, rồi sà vào một hàng quán, ngồi thì thầm nhỏ to bên đĩa ốc luộc rồi cười khanh khách khi kể về những chàng trai. Mẹ bảo: “Hai đứa rồi lấy chung chồng mất thôi”. Bạn thân là tối ngủ ôm ghì lấy nhau dù trời nóng hay lạnh, sáng hôm sau mỗi đứa thức dậy ở một đầu giường mắt nhắm mắt mở, ê ẩm cả người vì đêm qua bị gác. Nhưng lúc nào bạn thân cũng muốn ngủ với nhau để những câu chuyện tuổi thơ được ôn đi ôn lại mà không biết chán. Bạn thân là đôi khi nói chuyện bằng ngôn ngữ của mình, chỉ có hai người hiểu. Nhiều lúc bị ăn mắng vì thành thói quen, chỉ nói những chữ cái đầu. Bạn thân là cùng bịa ra những câu chuyện không có thật, kẻ tung người hứng mà chẳng cần trao đổi trước làm ai cũng tin. Bạn thân là ôm nhau mà khóc, khóc chán chê rồi lại nhìn nhau mà cười: “Đúng là đồ ngốc, hai đứa lớn rồi mà còn khóc như  trẻ con”… Bạn thân là chẳng có chuyện đưa nhau đi đăng ký nên không có ngày lễ để kỷ niệm thế nhưng nó vẫn có thể kéo dài cả đời...
Gặp bạn, đúng hay sai?Hỏi tại sao cô đơn tồn tại,Để dừng lại làm hại lòng tôi?Khi tỉnh giấc trông mình nhìn lại,Một mình tôi chờ đến bao giờ?Có bạn rồi liệu hết cô đơn?Trông bạn rồi liệu có hết buồn?Trong lúc này lòng tôi chỉ sợTình bạn này kéo dài bao lâu.Cô đơn rồi lại cô đơn mãi,Đến một ngày rồi cũng sẽ quen.Bạn xuất hiện cô đơn...
Đọc tiếp

Gặp bạn, đúng hay sai?

Hỏi tại sao cô đơn tồn tại,

Để dừng lại làm hại lòng tôi?

Khi tỉnh giấc trông mình nhìn lại,

Một mình tôi chờ đến bao giờ?

Có bạn rồi liệu hết cô đơn?

Trông bạn rồi liệu có hết buồn?

Trong lúc này lòng tôi chỉ sợ

Tình bạn này kéo dài bao lâu.

Cô đơn rồi lại cô đơn mãi,

Đến một ngày rồi cũng sẽ quen.

Bạn xuất hiện cô đơn biến mất,

Bạn rời tôi cô đơn lại về.

Nhưng lúc này liệu còn giống trước?

Cô đơn ấy đã quen bao ngày,

Cô đơn này chỉ vừa mới tới,

Mà làm sao tập mãi không quen?

Đúng hay sai khi tôi gặp bạn,

Ánh sáng nhỏ chiếu rọi lòng tôi?

Đúng hay sai khi lòng tôi mở,

Để khép lại thảm hại hơn xưa?

Đúng hay sai cô đơn biến mất,

Để một ngày trở lại đau thương?

Đúng hay sai chúng ta là bạn?

Đúng hay sai tôi tựa nơi này?

Nếu bạn không đứng cùng tôi mãi,

Mong bạn đừng cho tôi nơi tựa.

Hỏi ai khi nào cô đơn nhất?

Là lúc cô đơn bỗng trở về.

Bây giờ bạn đứng lại cùng tôi,

Mong bạn mãi đừng rời đi nữa.

Đừng làm tôi cô đơn trở lại,

Đừng làm tôi hối hận vì xưa.

0
Người viết truyện: Đặng TiênTruyện tự sáng tácTa gặp chàng lần đầu tiên, là vào năm 6 tuổi. Khi ấy, chàng hơn ta hai tuổi, lúc nào cũng cúi thấp đầu, im lặng chịu đựng những trò nghịch ngợm của ta. Thái sư Trần Thủ Độ nói rằng, đó chính là tình yêu, rồi tự ý công bố hai ta là phu thê. Ta hỏi mẫu thân, phu thê là gi,̀ bà xoa đầu ta, ánh mắt trầm...
Đọc tiếp

Người viết truyện: Đặng Tiên

Truyện tự sáng tác

Ta gặp chàng lần đầu tiên, là vào năm 6 tuổi. Khi ấy, chàng hơn ta hai tuổi, lúc nào cũng cúi thấp đầu, im lặng chịu đựng những trò nghịch ngợm của ta. Thái sư Trần Thủ Độ nói rằng, đó chính là tình yêu, rồi tự ý công bố hai ta là phu thê. Ta hỏi mẫu thân, phu thê là gi,̀ bà xoa đầu ta, ánh mắt trầm tư:

-Chiêu Hoàng, phu thê chính là mãi ở cạnh nhau, không bao giờ chia lìa.

Một đứa trẻ như ta, sao có thể hiểu được hết ý của mẫu thân, chỉ ngây ngô gật đầu. Trần Cảnh tốt với ta, nếu ở cùng hắn chắc sẽ rất vui. Chỉ là, thế sự biến hóa khôn lường, mới hôm qua thôi hắn phải cúi mình trước ta, vậy mà hôm nay ta phải ngoan ngoãn trở thành hoàng hậu, làm một trong vô vàn sự lựa chọn của hắn. Thái sư thật nhanh tay, nhân cơ hội đó để đảo chính, tôn Trần Cảnh là vua, hiệu Trần Thái Tông, còn ta trở thành Chiêu Thánh Hoàng hậu.

Đã có lần, ta hỏi vì sao, mẫu thân ôn nhu nhìn ta, ngọt ngào:

-Thiên Hinh, thân là nữ nhi, chỉ nên an ổn chăm sóc phu quân. Việc chính sự, vẫn nên là để nam nhân lo.

Ta biết, ta đã không còn là Lý Chiêu Hoàng, mà chỉ là Lý Thiên Hinh, Chiêu Thánh Hoàng hậu. Vương triều họ Lý ta, đã sụp đổ rồi. Phụ hoàng à, người thấy không, mẫu thân đã theo họ Trần rồi, mà Thiên Hinh cũng không đủ sức giữ được vương vị.

-Mẫu thân, người nói đi, đã bao giờ người thật tâm lo lắng cho Hinh nhi, hay trong mắt người chỉ có mỗi họ Trần?

Bốp! Má trái ta đau rát, mẫu thân tức giận quát:

-Hỗn xược, ai cho con nói những lời này? Con nên biết đâu là con đường nên đi, đừng để đến một ngày ta bà con là kẻ địch.

Ai nói một đứa trẻ 7 tuổi không biết gì? Ta biết, biết rất rõ, những lời phụ hoàng căn dặn từ thủa bé, ta vẫn luôn ghi lòng.

"Thiên Hinh, con nhất định, phải bảo vệ họ Lý."

Chỉ là, Hinh nhi vô dụng, đã đánh mất vương triều họ Lý rồi. Phụ hoàng, xin hãy tha tội cho nữ nhi.

-Con biết, người là mẫu thân con, con phải nghe lời người.

Hôm ấy, trời rất lạnh, lạnh như lòng ta lúc bấy giờ. Những tháng ngày sau đó, ta chỉ im lặng mà sống, tựa như chiếc lá quạnh quẽ cô đơn trong cung cấm. Nhưng, số phận vốn trêu ngươi, nó không buông tha cho bất kì một ai...

Vào năm mười lăm tuổi, ta sinh ra đứa con đầu lòng của mình, Trần Trịnh. Đây đáng lẽ là tin vui, cả ta và chàng đều vui mừng không ngớt. Nỗi canh cánh trong lòng ta lúc bấy giờ, đã vơi đi ít nhiều.

-Thiên Hinh, nàng đã vất vả rồi. Tin ta, sau này thằng bé sẽ là một thái tử, rồi hoàng đế tốt. Tin ta, nàng nhất định phải tin ta.

Nhìn đứa trẻ có khuôn mặt bầu bĩnh nằm bên cạnh, lại nhìn vẻ qủa quyết của chàng, ta an lòng nhắm mắt. Mẫu thân và thái sư lại có vẻ không vui lắm...Nhìn sắc mặt âm trầm của mẫu thân, ta linh cảm có chuyện chẳng lành...

Mấy hôm sau, khi ta có việc ra ngoài, lúc quay về, đã nghe tin Trần Trịnh qua đời, vì bị cảm lạnh. Cái xác của thằng bé lạnh ngắt, đôi mắt mới hôm trước còn long lanh nước mắt, giờ đã nhắm nghiền, đôi môi từng cười rất tươi, nay đã tím tái. Con ta, con ta!! Không, ta không tin thằng bé đã chết, ta không tin. Đứa con ta dùng nửa mạng sinh ra, giờ chỉ còn là cái xác không hồn. Đau, đau qúa! Trái tim như nghẹn thắt, nước mắt không kìm được lăn dài, ta đã khóc lên như một đứa trẻ. Ai đó hãy nói với ta, thằng bé còn sống, đây chỉ là một trò lừa bịp thôi, làm ơn!

-Con ơi, tỉnh lại đi, mẫu thân xin con tỉnh lại! Đừng dọa mẫu thân nữa, mẫu thân không vui đâu. Con mở mắt ra đi, nhìn mẫu thân, con ơi!!

Bỗng nhiên, ta chú ý đến cổ của Trịnh nhi. Cần cổ trắng nõn lộ rõ vết thâm tím, có lẽ nào....con ta là bị sát hại?

-An An, khi ta đi, là ai đã tới thăm thái tử?

-Dạ, bẩm...là Thiên Cực công chúa.

Mẫu thân đã đến đây? Như bừng bừng tỉnh khỏi giấc mộng, ta hiểu rồi! Chính bọn họ đã giết con ta, một cách rất quang minh chính đại. Người mẫu thân ấy, đã tước đi sinh mệnh của một đứa trẻ, bọn họ thật nhẫn tâm.

-Tại sao? Người nói đi, tại sao?

Ta gần như đã hét lên khi nhìn thấy mẫu thân, dùng chút sức tàn lay mạnh người bà.

-Bởi vì, thái tử của nhà Trần không được phép có huyết thống của nhà Lý. Hinh nhi, mẫu thân xin lỗi con.

Lại là nói dối. Người tưởng ta sẽ tin sao? Ta không phải đồ ngốc. Rõ ràng, là bọn họ kiêng kị ta, vì ta chính là vị vua cuối cùng của nhà Lý. Ta không giống tỉ tỉ, ta không bao giờ tỏ vẻ khuất phục nhà Trần, vậy nên..bọn họ sợ ta mưu phản, Trịnh nhi sẽ khôi phục nhà Lý năm xưa. Vậy nên, bọn họ không tiếc giết đi con ta, dẫu có là máu mủ tình thân. Quyền lực thật đáng sợ, nó khiến con người đều trở thành dã thú, mà ta lại vô lực đứng nhìn.

Dường như là để bù đắp, bọn họ gửi tới cho ta rất nhiều qùa cáp, nhưng đó đâu phải thứ ta cần. Còn Trần Cảnh, chàng luôn nhìn ta với ánh mắt bối rối, hẳn chàng cũng biết tất cả, vậy mà chàng vẫn đứng nhìn, là không đủ sức hay cũng tin theo lời bọn họ nói? Cuối cùng, chỉ duy nhất có ta, là ôm nỗi đau mất con, còn bọn họ rất nhanh rồi sẽ quên đi.

4 năm, ta sống như một cái bóng giữa chốn hoàng cung thâm độc ấy, chờ tới một ngày...

-Hoàng hậu Lý thị do không thể sinh con nối dõi, nay vì lo cho huyết thống hoàng tộc, phế thành Chiêu Thánh Công chúa. Khâm thử!

Ta chẳng bàng hoàng, cũng không khóc lóc sướt mướt, chỉ im lặng lĩnh chỉ. Tim ta, từ lâu đã hóa thành sỏi đá, chút chuyện này, sao có thể khiến ta đau lòng...

Đêm ấy, chàng đến tìm ta.

-Ta không muốn như vậy, là thái sư ép buộc ta...

Khuôn mặt chàng vẫn như hơn mười năm trước, tuấn tú khôi ngô, nhưng ta đã không còn là cô bé ngây thơ ngày nào. Mà chúng ta bây giờ, cũng là cách nhau muôn trùng nghìn dặm.

Ta có yêu chàng không? Có, ta đương nhiên là yêu, nhưng ta không thể tiếp tục nữa. Từ bây giờ, ta sẽ thôi oán trách chàng, bởi chàng cũng đâu làm gì ta...

-Thiếp biết, vậy nên thiếp không oán chàng. Chỉ mong kiếp sau, chúng ta không bao giờ gặp lại. Kiếp này, coi như chúng ta không ai nợ ai, ân đoạn nghĩa tuyệt.

Nhìn bóng lưng chàng lẻ loi trong đêm, ta thầm xót xa. Nhưng hỡi ơi, giá như chàng đừng làm vua, ta cũng chỉ là một nữ nhân bình thường, có lẽ cuộc đời hai ta sẽ khác. Chỉ tiếc rằng, không có giá như...

Tình yêu, như là một ván cờ...Ai thông minh sẽ thắng, kẻ khờ dại sẽ luôn vạn kiếp không thể thoát ra, mãi mãi trầm luân.

Tình yêu, giống như một giấc mộng...Mộng tỉnh, tình tan...

P/S: mong đừng sao chép mà k ghi nguồn

0