K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

26 tháng 12 2021

Năm em học lớp 5 có một lần em mắc lỗi đã làm mẹ buồn. Chuyện đã qua lâu rồi nhưng em vẫn còn buồn mỗi khi nghĩ về chuyện ấy. Hồi đó vì mải chơi game nên em đã nói dối mẹ là lên nhà bạn hỏi bài, thực chất là để ra hàng nét chơi game cùng nhóm bạn. Hôm ấy, em đã say sưa chơi game mà không biết rằng mẹ đã đi tìm em suốt buổi trưa nắng ấy. Buổi chiều khi về đến nhà em không thấy mẹ đâu. Hoảng sợ chạy khắp các phòng tìm thì thấy mẹ đang nằm ở trong phòng. Thì ra vì đi tìm em suốt buổi trưa mà mẹ đã bị sốt. Ngồi bên giường mẹ em cứ nắm lấy tay mẹ, nước mắt cũng đã rơi từ lúc nào. Nhìn thấy gương mặt tiều tuỵ và mệt mỏi của mẹ, em ân hận vô cùng. Thế nhưng mẹ thì vẫn như vậy, không lời trách cứ còn mỉm cười vỗ về em rằng: Mẹ sẽ nhanh khoẻ lại thôi. Mấy ngày sau mẹ khoẻ lại, em ôm trầm lấy mẹ nức nở khóc rồi nói rằng: Con xin lỗi mẹ, từ lần sau con sẽ không nói dối mẹ, không làm mẹ buồn và khổ vì con như thế này nữa. Mẹ xoa đầu em rồi dịu dàng nói: Con ngoan biết lỗi như vậy là được rồi. Đó là một bài học nhớ đời dành cho em. Sau này em nghĩ lại vẫn luôn tự dặn lòng mình rằng: Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, xin đừng bao giờ làm cha mẹ phải buồn lòng.

                                     Bạn tham khảo!

26 tháng 12 2021

Tham khảo:

Gia đình đối với mỗi người gần gũi và quen thuộc đến mức nhiều người dường như quên mất, xao nhãng, bỏ mặc để đi kiếm tìm hạnh phúc ở đâu đó xa xôi. Chỉ đến khi vấp ngã chợt tỉnh, con người ta mới thấy rằng gia đình mới là tổ ấm, là nơi bao dung, che chở cho mình đi qua những giông bão. Đã có những lúc tôi trẻ con, thầm trách ba mẹ không yêu thương tôi. Nhưng với tất cả những gì ba mẹ dành cho mình, tôi mới cảm nhận được tình yêu bao la như biển trời của những người sinh thành ra mình. Câu chuyện về lần mắc lỗi với mẹ hôm ấy đã gợi trong tôi biết bao suy nghĩ về ý nghĩa của tình cảm gia đình. Đó là kỉ niệm mà tôi nhớ mãi không quên.

Tôi vẫn nhớ như in câu chuyện ngày đó. Khi ấy tôi là một cô bé học sinh lớp năm. Tôi luôn được ba mẹ cưng chiều vì ba mẹ tôi chỉ có mỗi mình tôi là đứa con duy nhất. Chiều hôm ấy, khi bác trống trường vừa vang lên những hồi trống giòn giã báo hiệu buổi học kết thúc, tôi cùng đám bạn vội cất sách vở, tung tăng ra về. Đang cùng đám bạn bước ra, tôi nghe loáng thoáng ai đó gọi tên mình : “Út ơi”. Tôi quay người lại, thì ra đó là mẹ. “Mẹ mày đó hả ? Út là tên gọi của mày sao ?” – Bọn bạn tôi cười cười nói nói khiêu khích khiến mặt tôi đỏ bừng. Tôi thấy xấu hổ khi tiếng cười nhạo của bạn bè cứ bám sau lưng tôi. Càng xấu hổ hơn khi bên cạnh mẹ là một chiếc xe Wave, trông khá cũ kỹ, mẹ đã đi chừng được hai mươi năm. Mẹ lại ăn mặc trông thật quê mùa. Tôi vùng vằng chạy đến mẹ, mặt mày bí xị : “Sao mẹ lại đi chiếc xe này ? Coi mẹ kìa. Con ghét nó lắm, mẹ biết không ? Mẹ nhìn xem, bạn bè ai cũng cười chê con đấy?” Khoảnh khắc ấy, tôi chỉ thấy nỗi xấu hổ bám chặt lấy tâm trí mình. Đáp lại sự vùng vằng khó chịu của tôi, mẹ lặng thinh không nói, khóe mắt rưng rưng. Mẹ lặng lẽ nổ máy xe chở tôi về.

Về đến nhà, tôi vứt cặp sách nơi ghế rồi chạy vào phòng nhốt mình trong đó. Tôi buông mình xuống giường, khóc thút thít như một đứa trẻ. Đến giờ ăn tối, mẹ gọi cửa mãi tôi mới chịu ra ngoài, ngồi xuống bàn ăn với bố mẹ. Không khí tối hôm đó thực sự rất nặng nề. Có lẽ mẹ đã kể cho bố nghe. Vừa ăn cơm xong, bố hỏi tôi tại sao lại cư xử với mẹ như vậy. Tôi im lặng, chẳng chịu nói câu nào. Thế là bố tức quá, liền mắng :

- Con thôi cái thái độ đó đi, xem thử mình có quá đáng với mẹ không hả ? Con xin lỗi mẹ ngay cho bố.

Tôi cũng chẳng thua kém gì, bao nhiêu uất ức bấy lâu trong tôi dường như bùng phát :

- Đừng bắt con xin lỗi. Mẹ có thương con đâu. Hôm nay vì mẹ mà con bị các bạn chê cười. Mẹ làm con xấu hổ trước mặt tụi bạn. Tốt nhất mẹ đừng xuất hiện trước mặt các bạn con.

Tôi vừa nói chưa dứt câu, bố đã phừng phừng đỏ mặt, giáng tay định bạt tai tôi thì bị mẹ ngăn cản. Tôi tức đến nỗi chẳng để bố mẹ nói câu nào, tôi liền bỏ ra khỏi nhà thật nhanh dù ngoài trời, mưa đang rất to. Đêm mưa giá rét ấy, trên người chỉ mặc bộ đồ phong phanh, chân không mang lấy nỗi một đôi dép, tôi chỉ biết chạy sang nhà bà ngoại. Tôi vừa khóc vừa kể cho ngoại nghe, ngoại cố giải thích cho tôi hiểu ra vấn đề. Nhưng tôi vẫn cố chấp, cho rằng mình chẳng có lỗi gì, thậm chí còn tức điên lên vì sao mẹ không đuổi theo mình, tôi thầm nghĩ : “Có lẽ mẹ đã hết thương mình thật rồi” Đêm càng về khuya, tôi nằm ngủ trọn trong vòng tay của ngoại, không hiểu sao hình bóng mẹ lại hiện lên trong tâm trí tôi một cách rõ ràng. Trong giấc mơ, một tai nạn kinh hoàng đã xảy ra mà đến giờ tôi vẫn còn ám ảnh : mẹ vì cứu tôi khỏi chiếc

xe tải to lớn ở đằng xa mà đi mãi không ở bên cạnh tôi nữa bởi cơn nguy kịch chẳng thể cứu được mẹ. Bừng tỉnh dậy, tôi hốt hoảng xem đó có phải là sự thật không, và may thay đó chỉ là giấc mơ. Tôi khóc sướt mướt, thầm nghĩ : “Phải chăng tôi đang cảm thấy có lỗi” Sáng hôm sau, bố đến đón, tôi thực sự mới biết giấc mơ đêm qua chính là một điềm báo. Tối đó, vì đã cố đuổi theo đứa con hư hỏng này trong cơn mưa lạnh lẽo mà mẹ đã sốt cao và phải nhập viện. Tôi hốt hoảng vô cùng, mình đã gây ra một lỗi lầm lớn thật rồi. Bố liền đưa tôi đến bệnh viện, trên đường đi, bố cũng trò chuyện tâm sự với tôi. Những gì bố nói suốt quãng đường hôm đó chính là tất cả mọi điều mà mẹ đã hy sinh vì tôi. Những gì mẹ đã trải qua, những gì mẹ đã chấp nhận từ bỏ để có được điều tốt nhất cho tôi. Bố cũng nói thêm vì hồi mang bầu tôi khó, mẹ phải nghỉ việc ở nhà dưỡng thai và sau này tôi khó nuôi, hay bị bệnh, mẹ phải bỏ luôn công việc của mình ở một công ty lớn trong thành phố,ở nhà nội trợ. Vậy mà giờ đây tôi còn làm mẹ ra nông nỗi này. Đến phòng bệnh viện, tôi nhìn thân hình gầy gò, gương mặt xanh xao ốm yếu, tôi thương mẹ nhiều lắm. Cầm bàn tay sần sùi, ngăm đen vì suốt ngày làm lụng, nước mắt tôi cứ thế mà rơi. Nghĩ lại lời bố nói, tôi thấy đúng thật. Sáng nào mẹ cũng dậy thật sớm chuẩn bị bữa ăn cho gia đình, hay mỗi bữa trưa, về đến nhà, bố con tôi chẳng phải làm gì, chỉ cần ngồi sẵn vào bàn đợi mẹ dọn cơm,pha sẵn nước cam. Rồi những món ngon mẹ tự tay làm, những chiếc áo được mẹ giặt ủi cẩn thận, tinh tươm. Mẹ tỉnh dậy trong cơn mơ màng, tôi vui mừng thốt lên :

- Mẹ tỉnh rồi hả ? Con xin lỗi mẹ nhiều lắm, mẹ đừng giận đứa con bất hiếu này nhé !

- Không sao đâu con à, mẹ cũng xin lỗi con – Mẹ tôi nghẹn ngào

Hôm sau mẹ xuất viện, gia đình chúng tôi lại quây quần bên mâm cơm do chính tôi và mẹ tôi chuẩn bị. Thật ấm áp và hạnh phúc biết bao ! Từ hôm ấy, tôi mới hiểu thêm về tình thương của mẹ và mẹ quan trọng với cuộc sống của mình như thế nào. Giờ đây, mỗi lần thiếu hơi mẹ là tôi cuống cuồng cả lên. Sau tất cả, tôi yêu mẹ nhiều hơn, thật bất hạnh đối với những ai không có mẹ. Vì vậy, tôi càng trân trọng những phút giây ở bên mẹ, tôi mong mẹ có thể trẻ mãi để có thể ở cạnh tôi, chăm sóc tôi và là bờ vai vững chắc cho tôi trong những bước ngoặt tiếp theo của cuộc đời.

Câu chuyện hôm ấy thật sự giúp tôi trưởng thành hơn. Đó là bài học thật sự đáng giá để bản thân không lần nào được khiến mẹ buồn lòng nữa. Qua đó, tôi mới hiểu được ý nghĩa thực sự của câu : “Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ,.

5 tháng 1 2022

Phần Mở bài có vai trò như thế nào trong một văn bản?

A. Giới thiệu các nội dung của văn bản.

B. Nêu diễn biến của sự việc, nhân vật.

C. Giới thiệu sự vật, sự việc, nhân vật

Một chàng trai đang gặp nhiều khó khăn, anh bị tổn thương và trở nên mất niềm tin vào cuộc sống. Anh đến hỏi một ông già thông thái.
Nghe kể xong, ông chẳng nói lời nào mà chỉ im lặng đặt chiếc nồi lên bếp, đổ vào nồi một ít nước và cho vào một củ cà rốt, một cục muối và một quả trứng. Sau khi đun sôi, ông mở nắp và trầm ngâm im lặng nhìn anh ta.

Sau một hồi ông bắt đầu nói:
- Ai sống trên đời cũng phải trải qua khó khăn, thử thách cả. Nhưng điều quan trọng là sau đó mọi việc sẽ như thế nào?
Hãy nhìn xem cục muối với vẻ rắn chắc bên ngoài nhưng khi bỏ vào nước là tan, củ cà rốt cứng cáp khi bị nóng cũng trở nên mềm đi. Còn quả trứng tuy mỏng manh nhưng khi qua nước sôi nóng bỏng lại trở nên cứng cáp hơn.

Tham khảo:

Dàn bài Kể chuyện lần đầu được đi chơi xa - Mẫu 2

I. Mở bài: giới thiệu chuyến đi chơi xa

Năm học vừa rồi em được thành tích tốt trong học tập nên ba mẹ thưởng cho em một chuyến đi chơi xa. Em rất phấn khởi và hứng thú cho chuyến đi của mình. em đã chọn một chuyến đi Đà Lạt thơ mộng, em đã được nghe nhiều về nơi này nhưng chưa 1 lần đặt chân đến. Em đã có một chuyến đi thật thú vị và bổ ích.

II. Thân bài: kể về chuyến đi xa

1. Cảnh dọc đường:

- Trên đường đi rất nhiều cây lá

- Hai bên đường rậm rạp

- Những đường đèo quanh co và uốn khúc

- Em đi trên những vực đều sâu thẳm

- Mọi người trên xe nói chuyện rôm rả, có những người say xe nên đã ngủ thiếp đi

- Tâm trạng em lúc đó rất hồi hộp và chờ mong.

2. Khi đến nơi:

- Trước mắt em là muôn vàng cảnh đẹp và hoa lá

- Bầu trời se lạnh và nên thơ

- Một thành phố rất đáng để đến

- Em đã ở lại chơi 1 tuần và đi khám phá khắp Đà Lạt: vườn hóa, thác, hồ Xuân Hương,….

- Con người ở đây rất hiền hòa và tận tình

3. Lúc ra về:

- Kết thúc 1 tuần em lại về

- Tâm trạng luyến tiết và không muốn rời xa

III. Kết bài: nêu cảm nghĩ của em về chuyến đi xa

- Em cảm thấy rất vui

- Em sẽ đến đây vào một ngày không xa

20 tháng 1 2022

GIUP MNH VOI NHOA!!!!!!!

các bạn giúp mình với mình đang cần gấp cảm ơn ạ.Câu 1: Trong văn bản tự sự, yếu tố miêu tả có vai trò và ý nghĩa như thế nào đối với sự việc được kể?A.   Làm cho sự việc được kể ngắn gọn hơn.B.   Làm cho sự việc được kể đầy đủ hơn.C.   Làm cho sự việc được kể đơn giản hơn.D.   Làm cho sự việc được kể sinh động và hiện lên như thật. Câu  2: Trong văn tự sự, yếu tố biểu cảm...
Đọc tiếp

các bạn giúp mình với mình đang cần gấp cảm ơn ạ.

Câu 1: Trong văn bản tự sự, yếu tố miêu tả có vai trò và ý nghĩa như thế nào đối với sự việc được kể?

A.   Làm cho sự việc được kể ngắn gọn hơn.

B.   Làm cho sự việc được kể đầy đủ hơn.

C.   Làm cho sự việc được kể đơn giản hơn.

D.   Làm cho sự việc được kể sinh động và hiện lên như thật.

Câu  2: Trong văn tự sự, yếu tố biểu cảm có vai trò gì ?

A.   Giúp người viết thể hiện thái độ, tình cảm sâu sắc của mình đối với sự việc

B.   Giúp người viết hiểu sâu sắc về sự việc được kể.

C.   Giúp người viết hiểu một cách toàn diện về sự việc được kể.

D.   Giúp sự việc được kể hiện lên sinh động và phong phú.

Câu 3: Trong các câu văn sau, câu nào có yếu tố miêu tả?               

A.   Những bông hoa đang nở.

B.   Những thử ruộng đã được cày xới kĩ càng.

C.   Bụi hoa hướng dương nở rộ, vàng óng bên cây dừa lớn dáng sừng sững.

D.   Những ngôi nhà cao rộng .

Câu 4: Trong các câu văn sau, câu nào chứa yếu tố biểu cảm ?

A.   Chao ôi! Đối với những người ở quanh ta, nếu ta không cố tìm mà hiểu họ, thì ta chỉ thấy họ gàn dở, ngu ngốc, bần tiện, xấu xa, bỉ ổi, … toàn những cớ để cho ta tàn nhẫn ; không bao giờ ta thấy họ là những người đáng thương ; không bao giờ ta thương.

B.   Vợ tôi không ác nhưng thị khổ quá rồi.

C.   Khi người ta khổ quá thì người chẳng còn nghĩ gì đến ai được nữa.

D.   Tôi biết vậy nên tôi chỉ buồn chớ không nỡ giận.

1
21 tháng 10 2021

1D

2D

3C

4A

5 tháng 1 2022

Câu 1 : Phần Mở bài có vai trò như thế nào trong một văn bản?

A. Giới thiệu các nội dung của văn bản.

B. Nêu diễn biến của sự việc, nhân vật.

C. Giới thiệu sự vật, sự việc, nhân vật

Câu 2: Phần Mở bài và Kết bài thường có cấu tạo như thế nào?

A. Không cần tách thành những đoạn riêng biệt.

B. Hai đoạn văn.

C. Một đoạn văn.

D. Nhiều đoạn văn.

5 tháng 1 2022

Câu 1 : Phần Mở bài có vai trò như thế nào trong một văn bản?

A. Giới thiệu các nội dung của văn bản.

B. Nêu diễn biến của sự việc, nhân vật.

C. Giới thiệu sự vật, sự việc, nhân vật.

Câu 2: Phần Mở bài và Kết bài thường có cấu tạo như thế nào?

A. Không cần tách thành những đoạn riêng biệt.

B. Hai đoạn văn.

C. Một đoạn văn.

D. Nhiều đoạn văn.

25 tháng 12 2021

A

25 tháng 12 2021

A

20 tháng 11 2021

D. Làm cho sự việc được sinh động và hiện lên như thật

20 tháng 11 2021

D