K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

5 tháng 12 2021

câu c nhé cậu

Truyện không hay lắm chủ yếu kể ace để có thêm kinh nghiệm mà đề phòng…Cái hồi ông Ba (anh ông ngoại )mất là cũng vàotháng bảy âm lịch,ông chết vì tuổi già chứ chẳng bệnh tật gì,lúc đó ông cũng cở chín mươiba tuổi. Hôm đó,buổi sáng ông bị mệt thì nhà quýnh quáng chở ông đi bệnh viện, đến trưa xe cứu thương chở ông về,dì hai(con ông ba) mặt thất thần ,mắt đỏ hoe nói với...
Đọc tiếp

Truyện không hay lắm chủ yếu kể ace để có thêm kinh nghiệm mà đề phòng…
Cái hồi ông Ba (anh ông ngoại )mất là cũng vàotháng bảy âm lịch,ông chết vì tuổi già chứ chẳng bệnh tật gì,lúc đó ông cũng cở chín mươiba tuổi. Hôm đó,buổi sáng ông bị mệt thì nhà quýnh quáng chở ông đi bệnh viện, đến trưa xe cứu thương chở ông về,dì hai(con ông ba) mặt thất thần ,mắt đỏ hoe nói với mọi người”Bác sĩ họ trả ba về,họ nói mấy bộ phận cơ thể ba giờ như đồ “hết đát” không cứu nỗi (lúc trước ông cũng mệt hai lần rồi lên bệnh viện bác sĩ chích mũi thuốc gì đó mà tới mười lăm triệu một mũi thì ông mới sống tới tận bây giờ) họ biểu cho về cho nhìn mặt con cháu lần cuối, chứ cở chiều nay là ba mất”….mọi người đưa ông vào phòng của ông, tắm rửa cho ông rồi thay quần áo ,họ thay cho ông cái bộ pijama mà ông thích nhất,lúc này ông không còn biết gì ,mắt ông nhắm lại,hơi thở của ông mỗi lúc lại chậm dần…gần ba giờ chiều, con cháu và mấy người lớn tuổi trong dòng họ đã có mặt đầy đủ,chợt…từ ngoài cổng, ông Tư ( em ông ba,anh ông ngoại mình,ông là một người tu tại gia nhưng cũng là người xem phong thủy,tướng số rất hay) chống gậy bước vào,vì ông tư là người được xem trọng nhất trong họ nhà mình nên ai cũng kính nể ổng,bà ngoại mình bước ra “nghe nói anh tư cũng bị bệnh ,nên tui tính chút nữa mới sai mấy đứa nhỏ qua rước ,ai ngờ anh qua tới”….ông tư ngồi vào ghế rồi bảo “hôm nay là ngày cực xấu,ngày chết trùng,không thể để anh ba chết ngày này kẻo con cháu gặp nguy”…nghe xong ai cũng nhăn mặt,nhíu mày đầy lo sợ.

Đoạn,ông tư nói tiếp “tui nói cô sáu (bà ngoại mình) nghe,tui có cách này giúp anh ba qua được bữa nay ,nhưng cần một số đứa hạp tuổi anh ba với có vía mạnh để giúp còn mấy người khác cô sáu bảo họ về đi,mai lại phụđám”…rồi ông chọn được bốn anh với mình nữa là năm người, dì hai và vài người nữa thì túc trực trong phòng ông ba,ông tư bày trước hiên nhà một cái bàn nhỏ,ông để ba chung nước xếp theo hình tam giác rồi gác ba chiếc đũa lên trên,chính giữa ông để một cây nến màu đỏ ,rồi ông kêu bọn mình ngồi xung quanh cái bàn để giữ cây nến không bị gió thổi tắt,sau đó ông thắp nhang trên bàn thờ rồi thắp nến,sau đó ông ngồi phía sau lưng mình (mình ngồi quay lưng vào trong nhà) theo kiểu thiền…. từ bốn giờ chiều mà ngồi đến tám giờ tối, cái lưng muốn rụng rời,mà ai muốn đi vs thì phải nói để ông tư vào ngồi thế chỗ,ai cũng ráng ngồi cho qua mười hai giờ để thoat tai kiếp…gần mười một giờ,lúc này là hai con mắt mình muốn mở hết lên,nhìn sang thì thấy mấy anh ai cũng đổ mồ hôi hột,may là trời tháng tám cũng có gió hiu hiu nên cũng đở,mà ngặt cái là gió hiu hiu thì buồn ngủ….ê đít quá ,nhúc nhích cái thì ông tư gõ đầu mình rồi nói “ráng đi con”,nhìn lại cây nến,nó cũng như mấy cây nến bình thường, nhưng lạ là đốt gần tám tiếng mà nó chỉ chảy gần nửa cây,nến bình thường hai,ba tiếng là chảy hết nên mình thấy lạ lắm…tự dưng trời chuyển mưa,ban đêm mà chuyển mưa đỏ hết cả bầu trời, gió mạnh thổi,ngọn nến lập lòe,ông tư nói “ráng giữ nó đừng tắt tụi con”…mưa ào ào,gió ngược tạt thẳng vào trong hiên nhà ,ông tư mới đưa mấy anh em tấm mũ lớn để trùm lại cho gió và mưa khỏi tạt làm tắt nến,mưa kéo dài,đến khi tạnh hẳn anh em giở mũ ra thì là đúng mười hai giờ,ai cũng mừng…là lúc dì hai chạy ra báo ông ba tắt thở rồi thì cũng là lúc ngọn nến tắt….khuya đó ngồi cùng với ông tư,mình mới hỏi “sao cây nến lâu cháy hết vậy ông” thì ông tư nói nhỏ “cây nến là sinh mệnh của ông ba ,lúc mưa gió thì ngoài cổng có hai âm hồn định vào bắt hồn ông ba thì thấy cây nến nên “họ” biết có người dùng cách giữ hồn ông ba lại,ông tư kêu tụi con trùm lại vì sợ lở có đứa nhẹ vía nó thấy thì phiền phức” nghe xong mình im re và muốn tè trong quần vì lúc đó mình ngồi nhìn thẳng ra cổng nếu không trùm lại ,lở mà thấy thì chắc đau tim rồi đi theo ông ba luôn quá…
Sáng,sau khi đã liệm ông ba vào hàng rồi, gia đình đặt ông giữa nhà, họ hàng làng xóm tới viếng ông đông lắm,phụ trà nước, tiếp khách mà quải chè đậu luôn…buổi tối lại thì cũng vắng rồi, mấy dì và mấy chị thì được đi nghỉ,chỉ còn lại ông tư và mấy cậu,mấy anh ở giữ.Nguyên đám con cháu của họ gần ba chục người ,ấy vậy mà chỉ có mười hai người nam (cháu ruột luôn nha) còn bao nhiêu là nữ hết,nên dòng họ có việc nặng nhọc là bắt làm thấy bà.Đêm đó còn chừng tám người gồm cả mình ở lại ,mấy anh mấy cậu thì đánh bài ngoài bàn ngay hiên nhà,còn mình thì bắt ghế ngồi sát mé vách với ông tư,lúc này gần mười giờ,ông tư chắc mệt quá nên ngủ gật trên ghế luôn,cũng tội ,tám mươi ,bốn tuổi rồi mà còn phải thức khuya dậy sớm như vầy…ngồi trong nhà nhìn cái hàng mà thấy rờn rợn,nhưng cái buồn nó chiếm nhiều hơn,mình nhớ lúc nhỏ ông ba hay cho bánh kẹo ,rồi ông ẳm đi khắp xóm,rồi lớn lên tí thì hay qua nhà nghe ông kể chuyện thủy hử….nhớ mà muốn khóc…mình nhắm mắt lại định chợp mắt tí thì tự nhiên có cảm giác nặng trên bụng…giật mình..mở mắt ra …thì ra là thằng Bi,con chị Sương (con dì hai),thằng nhỏ mới năm tuổi mà khôn lắm,không hiểu sao lúc nãy nó ngủ trong phòng rồi mà chạy ra đây…nó leo lên đùi mình ngồi, úp mặt vào bụng mình…”con ra đây làm gì vậy Bi?”…mình hỏi nó…nó ngóc đầu dậy rồi dụi mắt nói “Cậu K ơi,lúc nãy bi ngủ ngon lắm nhưng bi thấy ông cố(ông ba) đứng trước cửa phòng ,bi tỉnh dậy thì thấy ông cố đi ra nhà trước, bi chạy theo nhưng khi ra tới đây thì khong thấy ông cố đâu,chỉ thấy cậu K với cố tư ngồi đây ngủ….”….nghe xong mình xanh mặt ,ông tư cũng thức dậy,ông nhìn thằng bi rồi kêu mình ẳm nó vô phòng mẹ nó ,khi mình ra thì thấy ông tư đang thắp nhang,định mở miệng hỏi thì ông tư đã nói trước “con nít mà,chắc mơ bậy bạ đó” mình thì im luôn….gần mười mộtgiờ rưỡi,mấy anh vẫn còn đánh bài,ông tư thì tiếp tục ngủ trên ghế,mình đang ngồi thì bỗng nghe tiếng loạt xoạt phía ngoài vách (vách cây) nghĩ là chuột nên mình mới thúc nhẹ cùi chỏ vào vách thì tiếng động không còn nữa…không gian yên tĩnh …được chừng vài phút thì tiếng loạt xoạt lại vang lên ngay phía mé vách sau lưng mình,quay sang thì thấy ông tư vẫn ngủ,mà ông tư thì có tật lãng tai mới ghê…thúc cùi chỏ vào vách cái nữa thì nó lại ngưng…”xoạtxoạtxoạtxoạttttt” tiếng động lạ lại vang lên làm mình rợn người…. lần này mình không làm gì cả mà nhẹ nhàng quay về phía sau rồi nhìn qua khe hở của mé vách…thì..thứ mình thấy là…một con mèo đen…ánh đèn hắt ra từ mấy khe hở làm mình thấy nó rõ mồn một,lông nó đen bóng,đặt biệt là cái đuôi nó dàimà uốn cong lại như khoanh nhang muỗi….nó đứng bằng hai chân sau ,hai chân trước nó chồm lên mé vách ,thì ra tiếng động nãy giờ là do nó cào vào mé vách… “xuỵt xuỵt” mình hù nó, nó không chạy mà ngước lên nhìn mình,trong bóng tối mờ mờ ,hai con mắt mèo bình thường là màu xanh ,riêng con này thì một bên xanh,một bên đỏ…nó nhe nanh ra làm mình thấy sợ ….mình đá vào vách cái “ầm”,nó bỏ chạy…bấy giờ trong đầu mình nghĩ “nhà đâu có nuôi chó mèo gì đâu mà sao lại có con mèo này ?mà vòng vòng nhà ông ba cũng không ai nuôi mèo,chỉ nuôi chó thôi thì làm sao có con nào dám lại gần”…chợt giật mình vì nhớ lại lời ngoại kể “mèo đen mà bay qua nắp hàng là người chết bật dậy như cương thi”…lúc này da gà da vịt nổi cùng mình…nhưng đuổi nó đi rồi cũng không sao…đang suy nghĩ thì bỗng….tiếng mèo kêu “meomeomeo” vang lên…rồi sau đó tiếng mèo như tiếng con nít khóc “ngoengoengoe” làm mình dựng tóc gáy (ban đêm mà nghe tiếng nó kêu như vậy mà không sợ mới lạ,huống gì lại đang trong đám ma =…=) mình vội lay ông tư dậy “ông tư,ông tư….có …mèo…kêu ghê lắm ông tư ơi”….ông tư giật mình tỉnh dậy,lúc này mấy anh cũng chạy vô,mặt anh nào cũng tỏ vẻ căng thẳng,dì hai cũng đi ra….anh Sáng (chồng chị Sương) lấy vài cây dầu vuông dài chừng một thước đưa cho mn,khi thấy con mèo vào nhà thì đập…”ngoengoengoe” tiếng mèo vẫn kêu nghe thê lương và đáng sợ,ông tư kêu mẩy anh xịt đèn pin kiếm xung quanh nhà…rồi ông hỏi mình nó ra sao,mình diễn tả con mèo cho ông nghe,ông giật mình nói “linh miêu…chắc đây là linh miêu mà mấy ông bà xưa hay kể,cái loại mèo này sống dai lắm,nhiều khi lấy cây đập gãy xương thấy nó ói máu chết nằm im re vậy mà sơ hở là nó bỏ chạy liền”..”vậy nó có sợ gì không ông?”…”nó là mèo nhưng ba cái con chó bình thường gặp nó thì cụp đuôi không dám sủa,chỉ có con chó mực lưỡi màu đen mà có bốn mắt (hai bớt lông trắng trên mắt nha) thì nó mới sợ”….tiếng mèo đã không còn kêu,mấy anh cũng quay vào nhà hết rồi,ông tư hỏi thấy con nào không thì anh nào cũng lắc đầu…chợt…dì hai la lên “nó…nó…trên cây kèo kìa”…mọi người nhìn theo thì thấy con mèo đang nằm trên cột kèo nhìn xuống,anh Sáng lấy cây chổi dài(chổi lông gà loại quét mạng nhện trên cao á) định chọt hù nó thì nó đứng dậy xù lông lên kêu “gào gào”….mấy anh tay cầm chắc cây chuẩn bị nếu nó có nhảy xuống thì quất liền….mình chợt nhớ có cây ná trong rổ xe liền chạy ra lấy rồi đưa cho anh Hải(con dì hai),anh hải là thiện xạ của xóm,mình đưa anh hai viên đá xanh loại hơi to và nhọn,anh hải canh ngay con mèo bắn một phát trúng đầu nó làm nó hoảng rồi bỏ chạy phóng ra cửa sổ….vậy là mn phải canh suốt hai ngày liền cho tới khi chôn ông…..Hết phần 1….
Ace thấy hay thì ủng hộ mình
Vài ngày sau mình sẽ trả chuyện về cây đa và phần 2 của câu chuyện này đó là :Đi giữ mộ….

<--nextpage-->

những câu chuyện… phần 2 :giữ mộ bất đắc dĩ – Tác Giả Khói
Nhà mình có ông năm (anh ông ngoại) là người giữ nghĩa địa. Hồi đó ông cũng có vợ con đàng hoàng nhưng ông hay ăn nhậu nên bà năm dắt mấy dì (dòng họ mình toàn nữ) về nhà mẹ ruột ở,chắc buồn tình chán đời nên ông mới đi làm công việc này.Vừa làm đám giáp năm cho ông xong thì nghe tin ông năm bệnh,nhà mới giao việc đi thăm ông cho mình và anh hải (hai thằng rảnh nhất nhà ==).Đi xe máy năm tiếng đồng hồ mới tới chỗ,nguyên khu vực không có đến một cái nhà,xung quanh toàn vườn tược um tùm,từ chợ mà vào tới trong đây cũng gần mười cây số.Chỗ nhà mà ông ở thì nằm cuối nghĩa địa,nhà mái tôn ,vách cây nhìn khá là đẹp,nơi này có khoảng ba mươi ngôi mộ và một số huyệt bỏ trống vì người nhà tới bốc cốt mang về…có con cháu lên thăm ông mừng lắm ,ông mới kêu minh mình và anhhải ở lại chơi vài bữa sẵn phụ ông vài chuyện.Gần tối,ba ông cháu ra uống nước ở cái bàn ngoài mé hiên nhà,nguyên khu nghĩa địa hơn một mẫu đất mà có bốn cái bóng đèn càna thắp sáng cho có lệ,khung cảnh tĩnh mịch và lạnh lẽo như đang ở cõi âm vậy,nhìn đâu cũng toàn là mồ mả,nhìn mà muốn rầu thúi ruột,vậy mà ông năm ở được mới hay (có mấy lần nhà rước ông về mà ông không chịu).Thấy sợ sợ ,mình bèn kiếm chuyện nói cho vui “ông Năm ở đây được chục năm rồi,vậy có khi nào ông gặp “cái đó” hông?”…”có chứ sao không con,cái hồi ông mới vào đây ở,ông lão trước đây giữ chỗ này có dặn ông cúng bánh trái rồi hãy vào,vậy mà ông quên tuốt.Tối đó,ông nấu tô mì rồi lại gần cửa sổ ngồi ăn thì nghe chỗ vách như có người gõ vào vậy,ông nhìn ra cửa sổ thì thấy phía dưới cửa sổ có ba bốn đứa nhỏ nhìn lên rồi xòe tay ra như muốn xin ăn vậy,ban đêm trong nghĩa địa mà có con nít là ông hiểu chuyện gì rồi, ông bèn đóng cửa sổ lại.Ăn xong ,ông leo lên võng nằm thì ngủ quên,tới chừng có nắng dội vô mặt,ông giật mình tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm dưới đất mà tuốt ngoài gần cổng nghĩa địa..quay qua thì ông nhìn thấy bốn nấm mồ của con nít,ông mới đi vô nhà thì lạ thay…cửa nhà vẫn còn đóng,mà khóa chốt bên trong mới ghê,vậy ông ra bằng đường nào…sợ quá,ông mới đi ra phía lộ rồi bắt xe ra chợ mua đồ về cúng..”…nghe ông năm kể xong mà nổi da gà,mình bèn chạy vô giường nằm…khuya,mắc đái, kêu anh hải mà ảnh nói không mắc,sĩ diện nên mình mới đi một mình (mắc công ổng biết mình sợ ma),nhà vs thì tuốt phía sau cách nhà hai chục thước ,đường ra đó tối om,mình mới lại chỗ cây chùm ruột gần nhà mà “hành sự”…gió thổi qua hiu hiu,mát ghê,đang thả hồn theo gió thì đột nhiên….”khụkhụkhụ….cắc..kè….cắc….kè….” làm giật mình,mém tí nữa ướt mặt(==),hóa ra là trên cây có con tắc kè,làm hú hồn hà…mà nó kêu trong gió thì nghe trại ra thành “cắt…nè….cắt…nè” nên mình vội giải quyết nhanh rồi chạy vào nhà.
Trong nhà hơi nực nên mở cửa sổ cho gió vào,mình với anh hải thì nằm ở bộ ván gần cửa sổ,tối gió hơi lạnh nên mình mới ngồi dậy để đóng ,thì…ngay chỗ cái huyệt cách nhà chừng mười mấy thước… có cái gì đó sáng sáng…rồi cái thứ sáng sáng đó từ từ lơ lửng trên không…một cục lửa màu vàng xanh to như cái đầu người…lần đầu tiên mình nhìn thấy loại ma trơi mà các cụ hay kể.Mình quay sang kêu anh hải dậy “anh hải,ma trơi kìa…” anh hải ngồi dậy nhìn rồi đóng cửa sổ ,rồi nói “phản ứng hóa học đó mà,ma quỷ gì” rồi ảnh ngủ…mình cũng chui vô mền nằm…
Sáng hôm sau,mình kể ông năm nghe,ông năm cười rồi nói “ma trơi hiền lắm,không có chọc phá ai hết,chắc đó là linh hồn của người đã mất về thăm chỗ chôn mình thôi mà”…nghe xong mà da gà nổi rần rần…ông năm mới kêu mình và anh hải phụ nhổ cỏ,dọn dẹp mấy ngôi mộ.Làm tới gần trưa cũng gần xong,tới chỗ ngôi mộ nhìn có vẻ cũ nhất thì mình thấy có hàng chữ “sn1900-mn1979″mình mới quay qua hỏi anh hải “ông cụ này nếu còn sống chắc hơntrăm tuổi quá anh Hải?”mình hỏi làm anh hải giật mình nên lở tay làm ngã cái bình hoa trên mộ xuống, may là không bể,nhặt cái bình hoa lên xong anh hải mới trả lời…”ừ,chắc bằng tuổi ông sơ”…”vậy nếu ông sơ còn sống thì kêu anh em mình là gì ?”…”ừm,nếu ông sơ còn sống thì tao chắc được kêu là Chắt.Còn mày hả? Mày kêu bằng thằng Chịch hehe”…nói xong,ổng cười đê tiện rồi đi vô nhà,bỏ lại thằng em đang ngơ ngác vì bị dụ…Tự dưng có cơn gió mạnh bất thường thổi ngang làm mình thấy lành lạnh nênmình chạy vào theo..chiều hôm đó ,ông năm mua con gà về kêu làm món gà quay chảo ăn,mình xung phong đi cắt cổ.Thường thường trước khi cắt cổ gà ,người ta hay cởi dây trói chân rồi khấn,còn mình thì quên nên mình để luôn dây không khấn mà đè cắt cổ gà…hơn mười phút,con gà bị cắt hết mạch máu rồi mà nó vẫn mở mắt thao láo nhìn mình, quái..bình thường mình cắt chưa được hai phút là con gà im re…đợi tí xíu nữa…trong nhà,anh hải đã la làng “mày ngồi hửi phân gà hay gì lâu vậy mậy”….tức quá,mình mới lấy dao chặt cái cổ con gà muốn lìa ra luôn, chỉ còn dính miếng da ở cổ…vậy mà con gà vẫn mở mắt rồi còn kêu “quác..quác..”…ông năm ra tới ,ông năm nhìn rồi nói “con bậy quá,cắt cổ mà không cắt dây,vậy sao mà nó “đi” được”..mình mới cắt dây thì …con gà đứng dậy chạy…nhìn nó lúc này như mấy con zombie vậy…cái cổ thì lìa xuống đất,vậy mà hai cái chân chạy nhanh bà cố…tiệntay,mình cầm theo cái cây,chạy lại con gà,mình phang vào chân nó làm nó nằm khuỵu xuống… vậy mà nó vẫn kêu “quác..quác..”.mìnhmới khấn”con gà ăn dơ ở bẩn,đầu thai kiếp khác mần ăn(kiếp khác lại bị “mần” ăn (^^),kiếp sau làm phượng hoàng để ăn sang ở sạch”(không biết đúng không, tại hồi đó nghe lóm )…vậy mà nó ra “đi” thật..xong rồi thấy sợ nên mình đem vứt con gà,chiều ba ông cháu đành ăn cơm với đậu hủ..
Tối,lần này biết khôn nên mình đi tiểu trước rồi mới ngủ,đang thiu thiu thì bị bóng đè..mắt thì mở nhìn xung quanh được bình thường, nhưng tay chân cứng đơ,nặng như có cả chục ký sắt đè lên vậy..hai conmắt đảo xung quanh..kìa..cái đồng hồ mới có mười giờ rưởi,ông năm thì nằm ngủ trên ghế bố,còn bên cạnh thì anh hải ngủ ngáy như heo….nhưng…ngay cái ghế dựa gần góc nhà,có một ông già đang ngồi trên đó,ông già râu tóc bạc phơ,mặc bộ pijama màu trắng..mình định kêu anh hải mà miệng cứ ú ớ…rồi ổng đứng dậy rồi…lướt trên mặt đất….ổng lại gần cửa rồi quay lại nhìn…cái mặt ổng quen lắm,hình như mình thấy ở đâu rồi…”cái hình trên bia mộ hồi sáng” suy nghĩ chợt lóe qua làm mình muốn són trong quần…chợt thấy ông già không cần mở cửa…mà ổng đi xuyên qua luôn…giật mình tỉnh dậy,mồ hôi đổ dầm dề,nhìn lại đồng hồ mớimười giờ rưởi ,thở phào nhẹ nhõm vì nghĩ chắc là mơ..vì nhà có thờ cúng phật với ông địa thì ma sao vào được…đang nằm lim dim thì bên cạnh ,anh hải tự nhiên nói nhảm “ông ơi,tha con,đừng đánh con”…thấy ảnh nhắm mắt mà lảm nhảm là biết bị mớ,chắc nằm mơ thấy ghẹo con nhỏ nào nên bị ông già nó đánh,nên mình cũng không thèm kêu dậy
…khuya,gà gáy nên giật mình tỉnh dậy (thói quen,hồi xưa ở quê đi làm đồng sớm nên gà gáy gần sáng là phải dậy để phụ cơm nước) anh hảithì đâu mất tiêu,tưởng ảnh đi đái nên cũng không để ý,nhìn lên đồng hồ đã gần năm giờ sáng…mình mới vạch mùng rồi bước xuống …bỗng…chân mình đạp trúng thứ gì đó mềm mềm,lạnh lạnh…nhìn xuống là nguyên cánh tay người dưới sàn…”ááá” mình la làng lên làm ông năm cũng giật mình tỉnh dậy,ông năm lại gần thì mình chỉ cái cánh tay..ông năm kêu mình nắm lôi ra ..thì ra là anh hải…lúc này ảnh còn ngủ im re hà…ông năm lấy ca nước tạt vô mặt anh hải,anh hải mở mắt ra…”giường hông ngủ mà xuống đất ngủ mậy?”…ông năm hỏi rồi kêu mình đở anh hải lên ghế ngồi,anh hải uống xong ly nước mới kể…”hồi nãy ,con nằm mơ thấy cái ông già trên ngôi mộ mà con làm rớt bình hoa hồi sáng,ổng ngồi ngay trên cái ghế dựa trong nhà,mà lúc đó tay chân con cứng ngắc hà,miệng con thì nói không được, con quay qua thì thấy thằng k nó ngồi nhìn con nữa.ông già đó đi..à không..bay lại chỗ giường rồi lấy cây gậy gõ vào đầu con,xong ổng dùng một tay rinh con lên rồi thì con xỉu luôn,khi ông năm tạt nước thì con mới tỉnh dậy.”…nghe anh hải nói xong,mình muốn rụng rời…mình bèn hỏiông năm “nhà có thờ ,sao ma vô được đây vậy ông?”…”lúc chôn họ ở đây thì gia đình người dó có cúng đất đai và thổ địa cho họ nhập thổ,nên khu vực này như nhà của họ,dù có thờ cúng họ vẫn có thể ra vào bình thường, thôi để mai ra mua đồ về cúng,chắc tại thằng Hải làm gì đó đụng chạm nên người ta mới phá”…anh hải xoa đầu rồi xoa cái tay nói “hồi nãy nhớ ổng đánh vô đầu mà sao giờ cái tay (chỗ mình đạp á) đau quá” …”chắc té xuống đất chứ gì? mình nói cho qua rồi thôi. ..
Sáng hôm sau,anh hải lấy xe máy chở ông năm ra chợ mua đồ về cúng,mình ở nhà buồn nên ra trước ngồi chơi…bỗng …trên cái mộ gần nhà córắn rồng*( hổ ngựa,trong nhà rắn rồng-ra đồng rắn hổ ) to lắm,tính mình sợ rắn nên mình kiếm cái cây dài rồi khều nó xuống đất,ấy vậy mà nó rớt đất rồi, nó nhìn mình rồi mới bò đi.Ông năm và anh hải về tới,thì có vài người đi xe du lịch vào rồi đem đồ vô cúng,thì ra chỗ cái mộ có con rắn là mộ một cô gái,và hôm nay là ngày giỗ nên gia đình cổ mới đem đồ theo cúng.Đến chiều, ông năm tự dưng trở bệnh,mình với anh hải mới tống ba chở ông đi bệnh viện,anh hải thì lo giấy tờ thủ tục nhập viện nên kêu mình về canh nhà vì sợ bọn hút chích nó vào (khu đó hay có xì ke tụ tập lắm)mình về tới cổng thì trời cũng tối,xe tự dưng chết máy,làm mình dắt xe mà chạy như ma đuổi… vào tới nhà ,dẹp xe rồi đóng cửa,sao đó mình ăn cơm ,đốt nhang rồi leo lên võng nằm luôn …lúc này cũng gần mười một giờ..tự dưng có tiếng cú kêu “cúcúcú” từ đâu đó nghe vang vọng,bỗng mình nghe có tiếng gõ cửa…”cốccốccốc”..mình chưa kịp trả lời thì có tiếng ông năm “k ơi mở cửa”…mình mừng quá,định ra mở cửa thì tự dưng trong đầu mình lóe lên suy nghĩ “hồi nãy nghe bác sĩ nói ông nhập viện mai mới cho về mà sao giờ này về sớm vậy”…còn đang do dự thì có tiếng gấp gáp của anh hải “lẹ em ơi,ngoài đây lạnh lắm”…quái,anh hải toàn kêu mày ,tao với mình cho “thân thiết” chứ có bao giờ kêu bằng em đâu…thấy nghi nghi nên mình nhẹ nhàng đi lại rồi nhìn xuống phía kẽ hở của cửa…chẳng có ai cả…”cốccốccốc”… vậy mà tiếng gõ cửa vẫn vamg lên đều đều….mình sợ quá vội chạy lại bàn thờ phật…lúc này ngoài cửa có tiếng kêu”k ơi…k…” nhớ lại những câu chuyện ma gọi tên người vào lúc khuya của các cụ làm mình thấy sợ….bà nội nó…hồn mình muốn lìa khỏi xác vậy,lúc này rối rồi thì chợt nhớ chiêu ông tư,mình xá bàn phật rồi lấy một mớ tro nhang rải phía cửa,sau đó hốt một mớ gạo trắng trong nhà rồi hé cửa ra ném ra ngoài thì không còn tiếng động lạ gì nữa…mình cũng thức luôn tới sáng rồi xách xe (lúc tối thì tắt máy,lúc sáng thì bỗng dưng chạy được) chạy lên bv luôn…..từ đó về sau ,mỗi lúc lên thăm ông năm,mình đều chơi tới chiều rồi về,chứ tuyệt đối không ở đêm nữa…
Hết phần 2, ace thấy hay thì ủng hộ và đón đọc phần 3: miếng đất phong thủy….

0
Xin chào,mọi người mình đã quay trở lại để kể thêm 2 câu truyện ma ngắn..nói tóm lại là trong dịp tình cờ mà mình nghe đc thôi,thấy hay hay nên viết thành truyện cho mn đọc xin đừng chê bai nhé!!Có ném đá nhẹ tay dùm ạ!1.Truyện Ma ở Tân Uyên. Bình DươngĐây là câu truyện mà mình đc nghe kể từ chú Tr, mình hiện tại đang là 1 sinh viên xa nhà và hiện tại đang ở trọ trong nhà gd chú Tr.Vào...
Đọc tiếp

Xin chào,mọi người mình đã quay trở lại để kể thêm 2 câu truyện ma ngắn..nói tóm lại là trong dịp tình cờ mà mình nghe đc thôi,thấy hay hay nên viết thành truyện cho mn đọc xin đừng chê bai nhé!!Có ném đá nhẹ tay dùm ạ!
1.Truyện Ma ở Tân Uyên. Bình Dương
Đây là câu truyện mà mình đc nghe kể từ chú Tr, mình hiện tại đang là 1 sinh viên xa nhà và hiện tại đang ở trọ trong nhà gd chú Tr.Vào dịp cuối tuần thì cả nhà chú ngồi sum họp lại với nhau,thấy mình chú Tr cũng kêu mình vào ngồi nói chuyện vùng cho vui.Nói chung lúc đó nói khá nhiều chuyện,rồi coi 1 cái thời sự trên tivi thì chú Tr lại bảo:
– Tuổi trẻ bây giờ sướng hơn trước nhiều lắm rồi,cái gì cũng có bố mẹ lo,chứ thời chiến tranh thì khổ lắm,chết chóc,chạy giặc,loạn lạc,cái ăn cái uống cũng khổ hơn. (nói thêm chú Tr năm nay đã gần 60 rồi ạ)
Lúc này con trai chú mới lên tiếng:
– Thời đó chiến tranh mà bố,giờ thì hòa bình rồi.
Chú Tr nói tiếp:
– Uhm,thì hòa bình rồi những còn chịu những ảnh hường của chiến tranh để lại con ạ,giờ lại thêm mấy vụ ô nhiễm môi trường nghe ngán ngẩm quá.Ăn gì,uống gì cũng toàn hóa chất,thời đại càng phát triển thì càng hại con người.
Cứ nghe 2 bố con chú Tr nói chuyện luyên thuyên về chiến tranh rồi đến thời hòa bình mình cũng chọt vô 1 câu (lúc này hơi bị vô duyên nhỉ?):
– Mà chú Tr ơi,chú tin có chuyện ma cỏ k ạ? Chứ con thì thấy 1 lần rồi.
Anh con của chú Tr lên tiếng:
– Ma với chả cỏ,làm gì mà có trên đời hả cô nương.
Chú Tr quay ngoắc qua và nói ngay với con trai mình:
– Con ạ,có người sống ắt có người chết,khi họ chết đi nhưng chưa đến thời gian họ đầu thai họ vẫn là những linh hồn đó con. Bới vậy mới có thờ ông bà tổ tiên và thế giới cũng k thể chứng minh đc những cái vô hình ..nhưng họ k phủ nhận thế giới tâm linh. Con đừng nên nói bậy k tốt đâu, trc đây bố cũng k tin có ma cỏ nhưng chính bố thấy rồi nên bố tin con ạ.
Lúc này,mình nhanh miệng:
– Chú kể con nghe với ạ.
Chú Tr tiếp:
– Uhm,cũng đc.để chú kể cho 2 đứa nghe 2 câu chuyện ma nhé!
Chuyện xảy ra lúc chú Tr vừa mới bước qua tuổi 20.quê chú tít ngoài tận Vĩnh Phúc,mọi người gd nhà chú Tr đều vào tphcm để lập nghiệp,riêng chị của chú Tr lấy 1 người chồng ở dưới Tân Uyên Bình Dương.Lúc bấy giờ,mảnh đất Bình Dường chưa mọc lên những KCN và phát triển thế này,đất rất hoang sơ,đất đai ở đây cũng rẻ,mà thời đấy mua đc 1 căn nhà cấp 4 cũng là cả vấn đề. Nhà thì vừa được mua nhưng gd của chị chú Tr chỉ kịp dọn vài thứ lặt vặt qua nhà mới,nói chung trong 1 ngày thì k thể dọn hết qua được thế là chị chú ấy nhờ chú Tr ở lại nhà mới coi nhà 1 đêm và chú đồng ý luôn.
Chiều tối,chú nấu 1 bình trà ngồi nhâm nhỉ rồi rít 1 vài hơi thuốc,định bụng ngồi 1 chút thì vào ngủ,thời đó tivi còn là thứ xa xỉ,khu đất thì dân cư ít chỉ xa xa vài căn nhà vả lại cũng k quen biết ai nên chú cũng k nói chuyện với ai cả.
Khi chuẩn bị tắt đèn đi ngủ,chú mới đi vào tolet để giải quyết bầu tâm sự trước khi ngủ,thì nghe rất rõ tiếng gõ cửa nhà sau “lộc…cộc….lộc….cộc..” chú Tr la to:
– Ai đấy?Chị H à? (chị H là chị của chú Tr nhé)
Hỏi mãi k thấy ai trả lời chú tranh thủ nhanh nhanh đi ra khỏi tolet và chạy về hướng cửa sau,mở ra coi thì chẳng thấy ai cả nhưng lại có 1 cơn gió lùa vào lạnh ngắc..lạnh toát cả sóng lưng.Chú vội vàng đóng cửa lại rồi vào trong để ngủ.Vừa đặt lưng chưa đc bao lâu thì lại nghe tiếng người gõ cửa “lộc,…cộc..lộc..cộc” và nghe vang vang đâu đó 1 tiếng nói:
– Làm ơn,mở…cửa…làm…ơn …cho …tôi …xin ….miếng …nước..
Chú Tr nghe văng vẳng bên tai mình nên vội vùng dậy và mở cửa và 1 lần nữa chú k thấy ai cả.Chú cứ tự nghĩ,lạ thay giờ này ai còn trêu chọc mình cái kiểu này nhỉ..mà ngoài đường vắng tanh thế kia mà,lại chui vào mùng ngủ tiếp..và lần này chú lại nghe như tiếng 1 đoàn quân đang đi trước nhà và hô to:
– Một, hai. Một,hai.
Lại 1 lần nữa chú Tr dậy mở cửa để coi sao mà lính tráng gì mà hô to giữa ban đêm thế này,liệu giặc nghe thấy thì thế nào.Khi mở cửa ra thì hiện ngay trước mắt chú là 1 đoàn bộ đội mặc áo trắng đội nón cối,cúi đầu lụp xụp chẳng thấy đc gương mặt và cứ hô to :
– Một, hai. Một,hai.
Chú Tr nhìn chắm chằm vào đoàn bộ đội ấy nhưng lạ là những người bộ đội đang đi 1,2 thế kia mà họ như cứ dặm chân tại chỗ ấy,chú mới nhìn xuống chân họ thì thấy nguyên 1 đoàn quân k ai có chân cả.Biết mình đã gặp ma,chú cố vuốt vuốt mặt,rồi lặng lẽ bước vào trong nhà chùm mền kín mít.Nhưng tiếng bước chân của đoàn bộ đội vẫn văng vẳng bên tai,tiếng 1,2 vẫn vang đều,sợ lắm k biết làm sao,nằm run cằm cập.Rồi 1 lần nữa tiếng gõ cửa lại vang lên “lộc…cộc…lộc…cộc…”. Vì đã quá sợ nên chú k dám chui ra khỏi mền nhưng vẫn cố nói ra:
– Ai đấy?
Tiếng người trả lời nghe rất lạnh sóng lung:
– Làm …ơn…cho …chúng…tôi…đồ…ăn…với…chúng…tôi..đói…lắm….lạnh..lắm…rét…lắm…làm…ơn….
Chú Tr lấy hết bình tĩnh và cố thốt lên:
– Tôi xin mấy ông đừng phá tôi nữa,đi đi,tôi chỉ trông chừng nhà dùm thôi,mấy ông đi đi,mai tôi lại bảo chủ nhà cúng cơm cho.
Sau câu nói ấy của chú Tr thì mọi thứ trở lại bình thường,k còn nghe tiếng bước chân,k còn nghe tiếng đếm 1,2 và cũng k còn nghe tiếng gõ cửa xin đồ ăn,nước uống nữa.Chú cố nằm niệm phật 1 hồi và ngủ thiếp đi.Qua đến sang mai chú kể cho chị mình nghe,chị chú bảo:
– Chắc do âm hồn của âm bình chiến sĩ về đây,trong thời chiến tranh loạn lạc này,họ đói họ về họ xin chứ cũng chẳng làm hại ai đâu,thôi để chị dọn dẹp xong rồi chạy mua 1 ít đồ về nấu cơm mời các anh các chú về dung.
Kể xong câu chuyện thứ đầu mình lại tiếp tục hối chú Tr:
– Chú tiếp nữa đi,chú hứa kể 2 câu chuyện mà.
Chú Tr nói tiếp:
– Rồi để chú kể.
2. Ma trong Bệnh viện Nhi Đồng
Cách đây hơn 20 năm,khi anh M mới tầm 3 tuổi (anh M là con chú Tr nhé) thì lúc đấy anh M bị tiêu chảy và liên tục sốt cao nên gd chú Tr mới đưa anh M vào bệnh viện Nhi Đồng .Do cô vợ chú Tr nhiều đêm cũng mệt mỏi vì thức trông con nên hôm đó chú Tr kêu vợ mình về nhà nghỉ 1 đêm đi rồi mai lại vào.Trc khi về cô cũng dặn chú đủ điều.
Tối hôm ấy,do k quen chỗ nên chú cũng k ngủ đc …mà bệnh viện khi ấy thì tầm 9h tối là tắt đèn cho bệnh nhi ngủ rồi,chỉ còn anh đèn ngoài hành lang thôi,thấy con mình cũng chìm vào giấc ngủ nên chú Tr đi ra ngoài làm 1 điều thuốc,ra đến ngoài hành lang thì có vài người mệt mỏi cũng nằm ngủ la liệt ở dọc hành lang và cũng có vài ông bố ngồi đấy…cách tầm 1m có 1 người đàn ông cũng ngồi đấy,rồi cả 2 nói chuyện qua lại được vài câu thì bỗng nhiên chú Tr mới nói:
– Ủa giờ này con nít nhà ai còn mặc áo bệnh viện chạy lòng vòng khu hành lang mà k chịu ngủ nhỉ?
Người ngồi bến chú trả lời:
– Anh bị hoa mắt ak,tôi có thấy đứa trẻ nào đâu
Chú Tr dụi dụi mắt và nhìn lại 1 lần nữa thì quả thực là k thấy ai cả,chú nghĩ mình bị hoa mắt nên thôi.Chú cũng đứng dậy chào người bên cạnh rồi xin vào trong với con mình.Trước khi đi ngủ thì chú TR cũng đi tolet ( 1 phòng gồm có 10 giường và mỗi phòng đều có 1 tolet riêng).Khi đến cửa tolet thì thấy k mở đền mà đóng cửa cứng ngắc,nghĩ là có người nên chú cố đợi 1 chút nữa,nhưng hơn 5p trôi qua vẫn k nghe thấy tiếng gì cả,lần này chú mới gõ cửa rồi hỏi:
– Cho hỏi có ai trong đấy k?
Không nghe thấy ai trả lời,chú Tr cố đẩy cửa nhưng vẫn k được, giống như có ai đã khóa cửa trong tolet ấy.Cố thêm 1 lúc nữa thì chú nghe tiếng nước trong tolet chảy “róc…Rách…róc…rách” pha lẫn tiếng cười của đứa trẻ trong đó “ha…ha…ha,…..hí….hí…” Nhưng sao lạ thay là đứa bé nào vào tolet vào giờ này mà lại k bật đèn tolet nữa chứ..chú Tr cố gõ cửa “lộc…cộc.”và hỏi
– Cho hỏi có ai trong đấy k?
Vẫn k nghe tiếng ai trả lời chỉ nghe đc tiếng nước chảy và tiếng con nít cười trong đó vọng ra “ha…ha…hí,,,hí…”. Chú cố đứng gõ cửa 1 hồi nữa nhưng vẫn k đc,lúc này có 1 cô cũng ở lại coi con mình mới đến chỗ tolet hỏi:
– Anh làm gì,sao cứ đứng gõ cửa hoài mà k vào đi?
Lần này chú Tr lên tiếng:
– Có người trong đấy cô ạ,tôi gõ cửa và đẩy cửa mấy lần rồi mà ai khóa trong đó rồi.
Cô đó bước đến gần cửa tolet và đẩy thử thì cửa bật ra và chẳng có ai trong đó cả,cô nói:
– Anh này lạ nhỉ,có ai đâu mà,cửa vẫn mở đấy thôi.Anh vào đi rồi tôi còn vào nữa
Vào đến tolet chú Tr vẫn cứ nghĩ sao quái lạ thế này nhưng cũng tranh thủ cho nhanh để ra ngoài vì còn có người đợi đi tolet.Khi ra đến chỗ ngủ của mình chú cũng k quên nìn con mình và đắp chăn cận thẩn lại.Chú nằm liu thiu đc 1 lát thì nghe tiếng rúc rich nói chuyện của M,chú mới chòm dậy hỏi:
-Sao k ngủ đi con,con nói chuyện với ai đấy?
M bập bẽ lên tiếng :
– Bố k thấy bạn con đang chơi và nói chuyện với con ak,bố làm bạn ấy sợ bỏ đi rồi đấy…
Chú Tr cố nhìn xung quanh nhưng có thấy đứa nào đâu,thấy ai cũng ngủ hết cả rồi mà,nếu có đứa trẻ nào đi vào đi ra thì cũng có 1 cánh cửa duy nhất vào phòng này mà chú Tr có thấy đâu,chú lại vỗ về con:
– Thôi,nằm xuống ngủ đi con khuya rồi,muốn chơi thì mai bố dắt ra ngoài mà chơi
Anh M cũng ngoan ngoãn nằm xuống và với thêm :
– Bố hứa nhé,mai cho con chơi với bạn ấy nhé bố.
Nằm trằn trọc nghĩ mãi có thấy ai đâu mà thằng bé là bảo cho chơi với bạn ấy,cứ loay hoay nằm ngủ mãi k được bỗng dưng tự nhiên chú Tr lạnh toát cả người..giống như có 1 làn gió đâu thổi ập vào ấy,chú đắp mền lại thì mồ hôi lạnh cứ chảy và cứ run bần bật lên..k hiểu là bị gì nữa.Chú Tr cố gượng ngồi dậy để đắp mền lại cho con mình thì lúc đó chú thấy rõ mồn một có 1 đứa bé đang nằm kế con mình mặc bộ đồ của bệnh nhi,chú định khều đứa bé đó thì bỗng nhiên….đứa bé quay lại nhìn thẳng vào mắt chú cười rú lên “há….há….há….hí…hí…” Lấy hết can đảm chú hỏi :
– Con là ai sao nằm ở đây,về giường mà ngủ.
Đứa bé không trả lời nhưng tiếng cưới vẫn vang lên “há…há…hí…hí..” và lúc này gướng mặt đứa bé ngày càng trắng bệch ra và tự nhiên máu từ trong mũi chảy ra ( chú Tr thấy đc vì vẫn còn ánh đèn lờ mờ của hành lang rọi vào),lúc này chú Tr mới hoảng quá la lên:
– Á…á…á….
Cả phòng nghe tiếng la nên ai cũng thức dậy cọi chuyện gì,mở đèn lên thì thấy mặt chú Tr tái ngắc và mắt cứ trố lên,mấy ng phải tới lây chú thì chú mới hoàng hồn lại.Lúc này chú Tr mới kể cho mọi người xung quanh nghe.Ai cũng tỏ ra hoảng sợ,có 1 cô trông con ở đây lâu nên cũng nói:
-Trước vài hôm khi con anh chưa vào đây,cái giường này có 1 bé trai vừa mới mất,tuổi chắc chạc tuổi con anh đấy.Thôi thì để đèn ngủ hết đêm nay,anh coi mai giường nào trống rồi đổi đi.
Và cả đêm hôm đó chú Tr cũng k thể ngủ lại được vừa sợ và vừa đáng thương cho đứa bé vừa mất.
Hôm nay,mình tạm chốt 2 câu truyện tại đây nhé.chắc có lẽ k hấp dẫn nhỉ nhưng dù sao cũng mong ý kiến của các bạn.Hẹn các bạn vào bài sau,những câu truyện sau khá trùng rợn nhé!Nhớ đón đọc nha!Chúc mọi người buổi tối đọc truyện vui vẻ.

1
18 tháng 12 2022

Dì haha

Chap 8 :Đôi mắt ngọc bảo vẫn còn nhắm tít, đợi đến lúc chim hót véo von....- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!...Im lặng...- Ủa... ủa ủa ủa?! M...mới có 4 giờ sáng thôi sao?! Kero nói mớ- Ưm...bánh này mới ngon,không bánh kia ngon hơn,nè nè đấy là của tui,bánh dâu kem của tui xí trước,ê ê tui xí bánh đó luôn! Hờ...- Hihi...Sakura trìu mến nhìn Kero,tuy Kero không phải người thân trong gia đình hay dòng họ...
Đọc tiếp

Chap 8 :

Đôi mắt ngọc bảo vẫn còn nhắm tít, đợi đến lúc chim hót véo von....

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!

...Im lặng...

- Ủa... ủa ủa ủa?! M...mới có 4 giờ sáng thôi sao?!

Kero nói mớ

- Ưm...bánh này mới ngon,không bánh kia ngon hơn,nè nè đấy là của tui,bánh dâu kem của tui xí trước,ê ê tui xí bánh đó luôn! Hờ...

- Hihi...

Sakura trìu mến nhìn Kero,tuy Kero không phải người thân trong gia đình hay dòng họ gì,nhưng đối với cô,Kero vẫn là một con thú,một người bạn đáng quý. À cả Yue nữa.

Lết thân xuống giường,Sakura xem lịch,đến đoạn ngày 3 / 9...

- HOeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeee!!!!!!!! M....Mai là...là...sinh nhật Tomoyo rồi sao????!!!!!! Trời ạ sao mình vô tâm thế nào,may mà mai mới là sinh nhật. Yo ssss! Mình sẽ tìm cách làm Tomoyo bất ngờ mới được! À rủ thêm hai tên kia chọn quà chung.

....Bịch bịch bịch....

- EEi quái vật mới phát hiện thấy anh hùng ở quanh đây cần tiêu diệt à? - Touya chọc.

Sakura di tới...đi tới....và...

- (Vừa đạp vừa nói) Tên yêu quái kia,ta sẽ tiêu diệt ngươi,hây aaaaaaaaaa!

- H...huhu...rõ ràng là yêu quái đội lốt siêu nhân mà.

- Hứ!

Sakura lại chạy lên phòng...

- Ê này sao dậy sớm vậy!!!!!!!!!!!

Nhưng nào còn ai nghe,Sakura chạy lên lầu,thay bộ quần áo tập thể dục vào.

- Hừm... Mình sẽ chạy bộ quanh phố,sau rẽ vào công viên,chắc cũng tầm 5 : 00,sau đó...ừm....ừm....OK!

Chạy ra khỏi cửa,Sakura đón nhận khí mát của mùa thu,kèm theo sự lạnh lẽo sắp đổi mùa của mùa Đông.

Đang chạy,Sakura bắt gặp một người có mái tóc phất phơ màu chocolate,đôi mắt hổ phách có vẻ đượm buồn.

- Li - kun....

Giật mk,cậu ta ngẩng đầu lên...

- Ki...nomoya?

- KINOMOTO!!!!!!!!!!!!!!!!

- Nhầm...

Sakura dừng bước,lại gần...

- Sao cậu ngồi đây?

Nghe thấy,Li quay sang nhìn Sakura chằm chằm....

Chợt đỏ mặt,cậu quay đi...

- Ơ...này...

- T...tôi tập thể dục.....mệt....mệt mệt nên tôi ngồi đây.

- THật không? Hồi nãy cậu có vẻ buồn mà,có cần tớ giúp gì không?

Syaoran còn đỏ mặt hơn,khi cô bạn đáng yêu không nằm ở vị trí thứ hai đáng sợ đến nín thở kia thì Sakura rất xinh,không hổ danh thiên thần. Mẹ cô đã đc khen như vậy....từ lời của Fujitaka,điều đó đã khiến Nadeshiko đem lòng yêu Fujitaka. Giả sử Li nhà ta mà ns thế thì.... ( LI : Ta ns đây! T/g : Giỡn hả???????!!!! Muốn hốt Sakura về làm vợ à,mà thôi,thử xem thế nào.)

- Cậu...cậu....cậu nếu không...không đáng sợ như lần trc đó,trông cậu xinh vô cùng...như THIÊN THẦN ẤY!!!!!!!!!!

Sakura sững người...

- Cảm ơn cậu...thật tiếc khi cậu không phải ng đầu tiên.

- Ng đầu tiên?

- À thực ra cậu là người thứ...101 khen tớ xinh như thiên thần đấy.

Syaoran đờ người...sự u ám bay quanh cậu ( T/g : Thôi mà bỏ đi,có sao đâu. Li : Ta mở miệng ns câu đó rất khó khăn nghe chưa. T/g : Rồi rồi. )

- À... 5 : 00 rùi,về nhà thôi Li - kun.

- ừ...

.......................... Còn típ...................................

2
25 tháng 2 2019

Hay đó! Mau ra chap ms nha! À mà kết truyện là HE hay SE zợ t/g?

26 tháng 2 2019

HE đóa !

Ngôi nhà và cái Miếu hoang…..Con đường tắt từ ấp tôi đến ấp hai có một ngôi nhà tường được xây khang trang lắm, nguyên một đoạn đường mà chỉ có một ngôi nhà to đùng sơn màu trắng toát. Không ai trong xóm tôi dù có đất trong khu đó nhưng chẳng ai dám xây nhà , vì họ sợ…. ma…. Nghe mấy ông, bà lớn tuổi kể lại thì trong chỗ đất ấy lúc mà chưa làm cái đường tắt đó thì có...
Đọc tiếp

Ngôi nhà và cái Miếu hoang…..
Con đường tắt từ ấp tôi đến ấp hai có một ngôi nhà tường được xây khang trang lắm, nguyên một đoạn đường mà chỉ có một ngôi nhà to đùng sơn màu trắng toát. Không ai trong xóm tôi dù có đất trong khu đó nhưng chẳng ai dám xây nhà , vì họ sợ…. ma…. Nghe mấy ông, bà lớn tuổi kể lại thì trong chỗ đất ấy lúc mà chưa làm cái đường tắt đó thì có một ngôi miếu, ngôi miếu đó được cho là để thờ cô hồn….Chuyện kể là lúc vừa hoà bình xong (1975) có đám con nít khoảng ba, bốn đứa gì đó tầm 12-13 tuổi đi vào trong đó câu cá, rồi có đứa nhặt được mấy quả bom bi dưới đìa, nó đem lên tưởng là đồ chơi nên lấy cây gõ , ai ngờ bom phát nổ, cả đám chết mà máu thịt tung tóe….. Bẵng đi một thời gian, bà Chín (là cựu du kích xã ) có miếng đất trồng cam trong đó, tới lúc thu hoạch nên bà kêu người vào hái. Đến giữa trưa thì mấy người đó đi về nhà nghỉ trưa, có đem cơm theo ăn nên bà Chín ở lại sẵn giữ mấy cần xé cam luôn…. Ăn xong bà nằm nghỉ , gió thổi hiu hiu, cây che bóng mát, bà đang nằm thì bỗng nghe thấy tiếng động phát ra gần đó …Cho là mấy cái cây bị gió thổi phát ra tiếng động nên bà không thèm để ý… Nhưng… Tiếng động đó ngày một lớn hơn như thu hút sự chú ý của bà… Nghe kỹ hơn thì đó là tiếng “lộp …Bộp… Lộp… Bộp…” Như có ai gõ vào thân cây.Bà ngồi dậy rồi nhìn xung quanh, dường như đã phát hiện tiếng động từ đâu đến nên bà đi về hướng cái đìa, bà thấy có mấy đứa nhỏ đang cầm cây gõ gõ xuống vật gì đó tạo nên tiếng kêu mà bà nghe thấy.Tưởng tụi nhóc hay phá làng phá xóm nên Bà lên tiếng “tụi nào đó bây?” Thì cả đám bỏ chạy để lại cái “vật” nằm trên đất… Mắt yếu vì có lần bị miểng của lựu đạn văng vào nên nhìn không rõ, Bà mới đi lại gần để xem cái “vật ” kia là gì…Tự nhiên có đám mây che mặt trời lại, lúc này âm u như muốn chuyển mưa vậy, ở trong vườn cây cối um tùm còn âm u dữ hơn. Nhìn xuống cái vật đó, bà Chín bỗng tái mặt lại, vì cái thứ trên nền đất rõ ràng là một cái đầu con nít…. Một bên mặt thì cháy nám đen, bên còn lại thì da thịt rách bươm, con mắt lòi cả ra ngoài…. Bỗng nhớ lại cái vụ nổ bom bi năm xưa, bà Chín biết ngay mà mình đang bị nhát, vì dù là ban ngày nhưng ngay giữa trưa, trúng giờ linh nên vẫn bị nhát như thường. Mặc dù vậy, nhưng đối với một người du kích từng vào sinh ra tử ,dùng gậy tầm vông đối đầu với súng ống của giặc, thì nhanh chóng bà lấy lại được bình tĩnh. Hít vào thật sâu, bà ấn ngón cái vào giữa lòng bàn tay rồi nắm chặt lại, miệng bắt đầu niệm phật… Rồi bà quay người lại rồi bước đi thật nhanh để ra khỏi khu đất….Vừa đi bà vừa quay lại nhìn thì thấy có ba, bốn đứa đứng chỗ cái đầu nhìn theo bà, đứa nào đứa nấy mình mẩy máu me , có đứa cụt tay lòi cả khúc xương ra ngoài ….Bà đi một hồi thì phát hiện nãy giờ mình đi lòng vòng…. Nhìn phía trước là lại tới chỗ cái đìa… Lúc này thì không thấy mấy hồn ma đó nữa… Biết bị ma che mắt nên bà tuột cái quần đen ra ,sau đó đi tiểu, rồi lấy nước tiểu rửa mặt… Đoạn bà cầm cái quần đen vừa đi vừa quơ xung quanh cho đến khi ra khỏi khu vườn mới mặc vào rồi đi thẳng về nhà….Cũng có ông Năm ở ấp một hay đi đặt lợp , biết chỗ này mương, đìa nhiều nên không ai dám chài hay đặt lợp bắt cá vì sợ… Ma ,nên ông mới đem lợp vô đặt. Đặt lúc sáng sớm nhưng ông quên béng đi vì lo nhậu ….Đến gần tối khi tỉnh tỉnh lại thì ông mới nhớ, xách theo cây đèn đầu, ông đi lại chỗ cái đìa, men theo bờ ,ông mò được cái đầu lợp, nắm lên thấy hơi nặng nặng nên ông mừng thầm trong bụng vì chắc là có cá nhiều.Kéo cái lợp lên bờ rồi hé nắp ra nhìn thì ông thấy có gì đó là lạ, ông cầm lên rồi trút xuống thì…. Dưới ánh sáng mờ mờ của cây đèn dầu… Những thứ mà ông tưởng là cá…. Lại là mấy cái tay, chân toàn là máu….Sợ xanh mặt…. Ông Năm bỏ chạy….. Hôm sau khi người nhà đi kiếm thì thấy ông Năm nằm trong bụi tre gai cách đìa có vài bước chân, mình mẩy ông bị gai tre cào đến rướm máu, miệng thì toàn đất….Đem ông về nhà thì ông chỉ kể lại được đến đoạn bỏ chạy rồi thì ông không nhớ chuyện gì xảy ra sau đó nữa, mà kể từ đó về sau ông cứ ngơ ngơ làm sao ấy, ai cũng nói là ông bị ma bắt mất vía nên trở thành như vậy…. Còn nhiều chuyện xảy ra nữa nên những người có đất trong khu đó mới dựng một cái miếu nhỏ để thờ mấy cái vong hồn đó cho đừng có phá…. Miếu dựng lên là để cho vong ở nên chắc là ma kéo về ở nhiều lắm, người nói trong đó là maổ luôn. Gần chục năm sau, có cơn bão lớn quét qua làm mấy chục cái mái nhà tróc nóc, cây trái thì bật gốc, cái miếu cũng chung cảnh ngộ, nhưng còn tệ hơn vì nó tan tành hết không còn vết tích gì của cái miếu… Ấy mà bụi tre gai lại không bị gì…Người dân trong ấp cũng không quan tâm vì lo sửa lại nhà cửa cũng đã mệt còn hơi sức đâu mà lo tới, vậy là cái miếu cũng chìm vào quên lãng.Cái khu đất đó bị bỏ hoang luôn, cỏ dại mọc um tùm… Nhiều năm sau, trên xã mới có quyết định mở con đường tắt thông qua ấp một nên mới xin người dân có đất trong khu đó cho đất để làm đường đi. Sẵn làm cỏ rồi chặt bỏ bớt cây cối cho ít âm u hơn. Cái đìa nằm cách đường đi có hơn mười bước chân, mở vậy chứ cũng ít ai đi đường đó, trừ mấy đứa học trò ham chơi mới đi đường tắt để về nhà nhanh hơn, còn ban đêm thì không ai dám đi cả. Sau này có một người ở trên sài gòn xuống mua đất để cất nhà, mà nghe đâu là mở trại nuôi gà đá, người này là cháu bà con bên vợ của ông Hùng trưởng công an xã , mấy ông bà già thì lắc đầu vì biết cái sự tích của khu đất đó, đất mà có dính dáng đến đình- miếu là ở cũng chẳng được, mần ăn cũng chẳng xong mà tệ hơn là gặp chuyện liên quan đến ma quỷ. Rồi ngôi nhà được xây lên hoành tráng, vậy mà thấy người trong nhà ở được chừng một tuần là cuốn đồ về lại sài gòn, cái trại gà vẫn chưa được cất…. Người ta hỏi thì ông Hùng nói rằng do đứa cháu có công việc gấp trên sài gòn, nên phải về. Người trong xóm ai cũng tin lời ổng. Ngôi nhà bị bỏ hoang cũng gần ba năm, chỉ có gia đình ông Hùng lâu lâu lại quét dọn, phía bên phải thì có bụi tre gai, phía bên trái thì có nhà bỏ hoang làm tăng thêm phần đáng sợ cho con đường.Có lần có nguyên đám học sinh cấp ba đi chơi cắm trại về tối, đi ngang qua căn nhà thì thấy vô số bóng trắng , vài bóng trắng lơ lửng trên nóc nhà, xung quanh ngôi nhà…. Rồi có người còn kể buổi trưa đi ngang qua thì thấy cánh cửa nhà mở ra rồi khép lại mặc dù không có ai trong đó… Rồi chuyện mấy con gà nhà anh Quang ở đầu đường đi lạc vào trong ngôi nhà, chiều anh đi kiếm thì thấy con gà đi vào đó, thấy cửa mở nên anh bước vào để kiếm con gà thì…. Cánh cửa như có người khép lại… Phía sau anh có giọng nói vang lên “đi đâu vậy…” Quay lại rồi nhìn vòng vòng không thấy ai, sợ quá anh bỏ con gà rồi chạy về nhà…. Ai nghe rồi cũng cảm thấy rùng mình… con trai út của ông Hùng mới dọn qua ngôi nhà đó ở, mặc cho ông Hùng ngăn cản, dân trí thức mà, ma quỷ cho là mê tín hết…..Tối Hôm đó, cả nhà tôi chuẩn bị đi ngủ thì nghe ngoài đường có tiếng kêu la, mở cửa ra thì thấy là anh Tú(con trai út ông Hùng) chạy quíu đít, miệng thì la bài hãi “có… Ma…. Có ma trong nhà….” Mọi người mới chạy ra kéo anh vô nhà, thắp đèn lên cho sáng, ngoại tôi lấy dầu nóng thoa lên trán với lòng bàn tay ,bàn chân cho anh Tú, vừa bớt sợ anh Tú mới ngồi kể đầu đuôi câu chuyện….
” con đi làm trên xã về rồi ghé qua nhà cha con chơi, gần bảy giờ con mới đi về nhà( nhà tường) , đi vào tới nhà thì con thấy cửa mở, mặc dù lúc đi làm là khóa lại rồi, sợ có trộm nên con đi nhẹ nhẹ vào… Cái võng mà con giăng trong nhà đang nằm im tự nhiên đong đưa qua lại, hai cánh cửa sổ thì khép lại nghe “két…. Két…”, Giật mình quay lại chỗ cánh cửa sổ thì không thấy ai, con lúc này bắt đầu sợ rồi, cái võng không có ai nằm mà đong đưa như có người vậy, tự nhiên con thấy chỗ cái đường đi xuống nhà sau có người đang đứng, nhìn kỹ hơn thì thấy người này lùn lắm…. Rồi người đó bước về hướng con… Càng lại gần thì người đó càng cao hơn…. Lúc này hai chân con cứng lại luôn, miệng thì ú ớ vì sợ… Cách tầm mười bước là cái đầu người đó đã đụng tới cây cột kèo… Gắng hết sức con mới bỏ chạy ra tới ngoài đây…..”….”Bộ nhà mày không có thờ cúng gì ha “….” Dạ không, ba con tính vài hôm nữa mới thỉnh phật về thờ….” …”Vậy là đúng rồi, nhà bỏ hoang, không có hơi người , lại nằm đối diện chỗ nền đất cũ của cái miếu nên mấy cái vong nó kéo qua nó ở, đáng lý ra mày vô ở thì phải thỉnh phật ,cửu huyền thất tổ về thờ cúng rồi mới ở yên ổn được…..”…. Sau vụ đó thì anh Tú dọn đi luôn, ngôi nhà lại tiếp tục bỏ hoang….. Vài tuần sau thì đến lượt cậu tôi gặp…. Ma… Số là cậu qua nhà mợ (lúc này chưa cưới) bên ấp hai chơi, bên nhà mợ có tiệc nên mới ru cậu ở lại chơi, tới khi nhìn đồng hồ thì thấy gần mười giờ, cậu mới xin đi về…. Hơi xỉn xỉn nên cậu thấy mệt, mà đi đường vòng thì xa quá, vậy là có chút rượu vô cái bản tánh lỳ lợm của cậu nổi lên, cậu đi đường tắt về nhà…. Trời mát, trăng sáng, đang chạy thì thấy nhà đã ngay trước mắt, cậu còn thấy bà ngoại đứng ngoài cửa đợi, vừa vào nhà là bị ngoại mắng xối xả, còn lấy cây đánh vào đít nữa… Mệt …Xỉn…. Nên cậu cất chiếc xe vào nhà rồi lên giường nằm…. Sáng có ông Sáu (em bà con của ngoại) có công việc đi ngang qua thì thấy cậu nằm ngoài hiên của ngôi nhà hoang, chiếc xe đạp dựng sát bên, liền kêu cậu dậy đi về nhà. Về tới nhà cậu vẫn còn ngơ ngác nên đem chuyện kể cho ngoại nghe…. Cái vết roi đánh còn in hằn trên đít cậu… Mà từ nhỏ đến lớn có bao giờ ngoại đánh cậu đâu…” Vậy là mày bị ma quỷ trong nhà nó ghẹo rồi, cũng may là mày mạnh vía nên nó không làm gì được nữa, chứ nếu không là giờ mày cũng ngu ngu ngáo ngáo rồi”…. Từ đó về sau cậu không bao giờ dám đi đường đó dù là ngày hay đêm…. Mãi về sau, có lần chủ căn nhà về đây, người ta mới nghe người đó kể sự thật lý do dọn đi, mà nghe qua ai cũng kinh hãi….” Khi nhà xây xong thì tui dọn vào ở, vẫn chưa kịp thờ cúng gì cả, chỉ mới cúng đất đai thôi, vậy mà mấy đêm đầu nằm ngủ thì nghe có tiếng gõ cửa, rồi có tiếng người kêu tên, mở cửa ra thì không thấy ai cả… Có lần tui tức quá nên lén núp sau cửa sổ mà nhìn… Khi nghe tiếng gõ cửa tôi nhìn ra thì thấy một đoàn người xếp hàng từ cửa ra tới bụi tre chỗ cái đìa…. Sợ quá tui niệm phật cả đêm ,rồi trời hừng sáng là chạy qua nhà cậu Hùng liền….”
Sau đó thì có một đoàn sư bên chùa được mời qua để làm lễ trừ tà siêu độ gì đó, chắc là có linh nghiệm nên không ai gặp chuyện gì nữa, còn cái nhà thì bị xuống cấp nên được phá bỏ mà cũng chẳng có xây căn nào nữa, bỏ lại cái nền nhà trống trơn nhìn thẳng qua bụi tre……….
Chuyện nghe có phần hơi ảo nhưng thuộc loại nghe sao kể vậy chứ không phải ngồi suy nghĩ mà viết nên không rùng rợn hay kinh dị đến mức không dám đi tè đâu há…Mọi người đọc xong thì ngủ ngon nha…
Ace nhớ ủng hộ và đón đọc tiếp những câu chuyện tiếp theo nha…. Truyện tiếp theo sẽ là truyện mà chính mắt Khói chứng kiến chứ khong phải nghe kể nữa đó…

0
Ai đọc truyện ma ko ạk HỒN MA ĐỨA BÉ GÁICâu chuyện mà chị Trâm kể cho tôi nghe cũng không kém phần ly kì và rùng rợn. Chị nói hồi chị còn lên Sài Gòn học đại học, có thuê nhà chung với cả mấy đứa, đó là một căn nhà hai tầng, bếp và phòng khách thì ở dưới tầng một, còn hai buồng ngủ với hai buồng tắm thì ở trên tầng hai. Căn nhà này cũng không to lắm nhưng được cái tiện nghi...
Đọc tiếp

Ai đọc truyện ma ko ạk

HỒN MA ĐỨA BÉ GÁI

Câu chuyện mà chị Trâm kể cho tôi nghe cũng không kém phần ly kì và rùng rợn. Chị nói hồi chị còn lên Sài Gòn học đại học, có thuê nhà chung với cả mấy đứa, đó là một căn nhà hai tầng, bếp và phòng khách thì ở dưới tầng một, còn hai buồng ngủ với hai buồng tắm thì ở trên tầng hai. Căn nhà này cũng không to lắm nhưng được cái tiện nghi và cũng thoải mái, nó nằm gần một chợ lớn ở Sài Gòn. Cuộc sống của những sinh viên lên thành phố học mà đi xa nhà thiệt là khổ, nhưng bù lại được cái tự do. Chị Trâm có kể là hồi đó có thuê nhà cùng với ba chị nữa tên là Chi, Trang, và Ngọc. Hai chị Trang và Ngọc thì ở buồng bên cạnh, còn chị thì ở với chị Chi. Chị Chi có một anh người yêu ở Sài Gòn nên thường xuyên không ngủ lại tại cái nhà đó, nên chị Trâm tự nhiên gần như được ở hẳn một mình một buồng. Cứ tưởng rằng cái cuộc sống sinh viên cứ mãi chôi qua êm đẹp như vậy, cho đến một ngày. Nhớ cái hôm đó, chị Trâm đang phải ngồi ôn thi cho bài kiểm tra môn tiếng Anh, với một trồng sách vở trên bàn, nào là từ điển, nào là vở ghi chép, nào là sách tham khảo. Chị Trâm cứ mãi chìm đắm vào cái biển toàn chữ là chứ đó cho đên khi chi linh cảm được một điều gì đó rất là. Nói là lạ ở đây là vì chị đang tập chung học bài, chợt chị mất hẳn cái dòng suy nghĩ của mình, mà điều này rất hiếm khi sảy ra chỉ trừ khi nào có một cái gì đó tác động thì người bình thường mới mất đi cái dòng suy nghĩ mà trong lúc họ đang tập chung cao độ như vậy. Chị Trâm đặt bút xuống nhìn quanh phòng, không có ai cả, vẫn là cái tiếng ti vi không to lắm phát ra từ buồng bên cạnh của hai chị kia. Chị Trâm uống ngụm nước rồi tiếp tục học, nhưng xem ra không thể nào học nổi nữa. Chị liền vô buồng tắm rửa cái mặt cho tình táo, nhưng khi ngồi lại vào bàn chị vẫn không tài nào học nổi. Trong đầu chị cứ có một cái ý nghĩ rất khó hiểu, như kiểu không thấy an tâm học bài tiếp vậy. Cuối cùng quá chán nản, chị Trâm liền tắt đèn và quyết định sáng mai dậy sớm học tiếp, vì chị tính là đã học từ chiều đến tận giờ rồi, có lẽ đã đến lúc cho cái bộ não nó nguội tí đã, sợ từ nãy giờ học nhiều quá máy nó nóng. Chị vô buồng tắm, rồi tắm rửa sạch sẽ. Sau đó ra sấy tóc và chui vào chăn ấm đệm êm ngủ. Nhưng thật lạ thay, lên giường rồi mà chị không tài nào ngủ được, trong đầu chị cứ suất hiện ba cái ý nghĩ nhảm nhí. Chị trở mình qua lại, cố gắng nghĩ đến một giấc mơ thật đẹp để chìm vào giấc ngủ nhưng xem ra vô vọng. Cứ trằn trọc như vậy mãi đến gần hai giờ sáng chị mới ngủ được. Thức dậy với tinh thần mệt mỏi, đã năm giờ hơn rồi, bẩy giờ vào học. Chị Trâm vô đánh răng rửa mặt, trong đầu chị nghĩ rằng thật là chán khi đêm qua lại mơ đi bắt ma nhưng đi mãi chả bắt được con ma nào. Chị Trâm nấu tô mì gói ăn lẹ rùi chạy qua buồng bên gọi hai bà kia dậy đi học. Chị Trang thấy chị Trâm qua liền dụi mắt và nói:
– Hôm nay hai tụi tui cúp học, bà đi đi, nếu có gì thì về bảo tụi tui. 
Chị Trâm bực mình, nhảy vô kéo chân bà Trang và nói:
– Bà đại lãn nó vừa vừa thôi, zậy đi học lẹ đi.
Nhưng dù có kéo thế nào thì chị Trang vẫn giả vờ ngủ như chết. Chán nản chị Trâm đi học một mình. Buổi chiều hôm đó về nhà, sau cái bài kiểm tra đáng nguyền rủa, chị Trâm quăng cặp vô góc buồng rồi nhảy thẳng lên giường. Chị tính nằm nghỉ ngơi một lúc rồi sẽ đi chợ mua đồ ăn về nấu. Nằm vậy một hồi mà chị Trâm chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, Khi tỉnh giậy chị nhìn giờ đã hơn tám giờ tối. Chị Trâm uể oải bò dậy, chị vòng qua phòng bên kia thì không thấy ai, chắc hai cô bạn đã đi ăn với nhau mà không rủ chị đi cùng, chị Trâm nghĩ thầm trong đầu “bọn này nhớ đấy, về thì chúng mày biết tay với bà”. Chị cầm điện thoại, bấm gọi cho chị Chi thì không ai nhấc máy, chắc lại đang quấn lấy anh người yêu rồi, chị Trâm nghĩ bụng. Để cho qua bữa, chị vòng xuống nhà tính kiếm coi có mỳ gói không thì nấu ăn tạm. Lúc chị đang bước xuống cầu thang, chợt chị để ý ra phía ngoài cửa, thấy có bóng một con bé gái mặc váy trắng cứ đứng đó cúi đầu. Chị Trâm bỏ kính ra dụi mắt rồi đeo lại hỏi lớn:
– Ai zậy?
Con bé đó không trả lời, chỉ đứng đó. Chị Trâm chợt có cái linh tính chẳng lằng. Theo đà chị chạy ngược vội lại lên buồng, vửa mở cửa thì chị hụt chân nghã. Lúc này một bàn tay lạnh tóm lấy chân chị. Chị Trâm quay đầu lại nhìn, thì thấy là con bé lúc nẫy, chị có dằng chân ra thì nó càng túm chặt, rồi nó ngẩng cái đầu lên, cái khuôn mặt trắng bệnh với hai hốc mắt xâu hoắm đó khiến chị rùng mình, chị Trâm vừa cố dằng chân ra vừa hét:
– KHÔNG!!!! Buông tôi ra!

Cái con nhỏ đó chợt nó há cái miệng xâu hoắm đen ngòm phát ra tiếng rên ghê rợn. Chị Trâm càng đạp tợn.
Chị mở mắt ra, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, thì thấy bạn mình, Chi đang đứng kéo chân gọi:
– Trâm, làm gì mà la lối om xòm rồi mồ hôi mồ kê nhễ nhại zậy mẹ?
Chỉ là một giấc mơ, chị Trâm đến giờ vẫn còn nghe tim mình đập thình thịch. Chị Trâm đạp mạnh người chị Chi khiến chị ta ngã dập mông xuống đất. Chị Chi nhăn mặt:
– Con quỷ, đá tao đau zậy may?
Chị Trâm ngồi dậy nói dọng bực bội:
– Đáng đời. Ai bảo hù tao mày.
Rồi chị nhìn đồng hồ mới có hơn sáu giờ. Chị Trâm thở phào rồi hỏi chị Chi:
– Mà bà ăn cái gì chưa? Sao giờ này mới về?
Chị Chi loay hoay đứng dậy nói:
– Thì giờ tui về rủ bà đi ăn nè, nhanh lên. ảnh đang đợi ở dưới kìa.
Chị Trâm liền vào rửa mặt mũi và đi cùng với chị Chi xuống nhà. Trên đường, chị Chi cứ nằng nặc hỏi chị Trâm coi nằm mơ cái gì mà lại sợ hãi đến thế. Chị Trâm biết con bạn cùng buồng mình nhát ma lắm, nói ra thể vào cũng sợ té đái nên cứ nhất thiết nói là không có gì, chỉ là một cơn ác mộng. Không lâu sau cái giấc mơ đó, có một lần vào buổi tối, chỉ có chị Trâm ở nhà học bài một mình, còn ba người kia đã đi chơi hết. Tuần sau có một bài kiểm tra rất quan trọng, nên chị Trâm quyết tâm học cho bằng được. Đang ngồi học chăm chú, chợt cái cảm giác hôm nào lại hiện về. Chị Trâm lại bị cắt đứt dòng suy nghĩ, không tài nào học nổi. Chị buông bút xuống và quay đầu nhìn quanh, chị tự hỏi không biết tại sao lại có cái cảm giác kì quái này. Đang ngồi nghĩ vẩn vơ, bỗng cái bóng đèn vàng góc buồng chập trờn lúc sáng lúc tối. Chị Trâm giật bắn mình, và bắt đầu nổi da gà, một cái cảm giác không an toàn bắt đầu hiện về. Bỗng tim chị Trâm đập mạnh thình thịch, rồi thì cái bóng đèn góc phòng nổ đánh “ĐOÀNG”. Chị Trâm giật thót mình, quay lại nhìn. Cái bóng đèn nổ thật rồi, cả căn phòng giờ chìm trong bóng tối. Chỉ còn mỗi cái bóng đèn bàn chiếu rọi cả căn phòng. Chị Trâm bẻ cái bóng đèn bàn hướng về phái cái đèn góc buồng. Chị từ từ tiến lại, thật quái lạ, rõ ràng chị nghe tiếng nổ, vậy mà khi lại gần cái bóng đèn vẫn còn nguyên, chị thử bật lại mấy lần nhưng nó không có sáng. Chị Trâm lấy điện thoại cầm tay, soi vào cái bóng đèn để nhìn kĩ hơn, thật đáng buồn, tóc đèn ở trong đã cháy rồi. Chị gỡ cái bóng đèn ra định xuống nhà lấy bóng đèn dự phòng lên thay, thì khi vừa bước đến cửa phòng. Cái bóng đèn bàn bắt đầu chập trờn lúc sáng lúc tối. Giờ đây thì chị Trâm thực sự sợ hãi, chị đặt cái bóng đèn bàn lên tủ, đứng nhìn về phía cái bàn học. Bóng đèn vẫn chập chà chập trờn như vậy. Chị từ từ tiến lại, khi còn cách cái bàn hai bước chân thì bóng đèn bàn vụt tắt. Chị Trâm bắt đầu cảm thấy sợ hãi, một cái cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng chị. Rồi chị bắt đầu lo lắng, bất an, vì trong đầu chị đã xuất hiện một cái ý nghĩ rằng chị không phải là người duy nhất trong phòng này. Chị lấy cái điện thoại ra soi, rồi với tay bật lại cái bóng đèn bàn, bầt lên bật xuống, cái đèn cứ sáng rồi lại tối. Đến khi nó sáng lên lần thứ ba, cái ánh sáng hắt hết cả căn phòng. Chị Trâm sau khi an tâm là bóng đèn đã sáng lại, chị quay đầu định đi xuống lấy bóng khác thì chợt chị giật nẩy người, té ngửa ra đằng sau khi mà ngay trước mặt chị đây là con bé trong mơ hôm nào. Chị Trâm hét toáng lên, được mấy giây thì bóng đèn vụt tắt, cả căn buồn lại chìm vào trong bóng tối. Chị Trâm ngồi dưới đất run rẩy, chị như không tin vào cái thứ mà mình vừa nhìn thấy. Chị thử béo má mình một cái thật mạnh, nhưng không, chị không hề nằm mơ. Chị Trâm có chấn tĩnh, rồi lấy tay run run lần mò cái điện thoại trêm mặt đất mà lúc nãy chị đánh rơi. Lần mò một hồi thì chị sờ được một vật cứng cứng hình chữ nhật, đúng là cái điện thoại rồi, có cả phím bấm nữa. Chị Trâm đang định kéo lại về phái mình, thì chợt cái điện thoại rung lên bần bật, kèm theo cái nhạc chuông vang inh ỏi vô màn đêm. Chị giật nẩy mình, nhưng chị còn kinh hãi hơn và hết toáng lên khi mà cái ánh sáng phát ra từ màn hình điện thoại hắt lên một khuôn mặt trắng bệch tóc dài đang ngồi xổm xuống nhìn về phía chị. Như một phản xạ tự nhiên, chị Trâm cầm cái điện thoại ném về phía cái vong đó. Nhưng chỉ nghe tiếng điện thoại đập cái đốp vô tường và vỡ ra làm hai hay ba mảnh. Chị Trâm ngồi co ro run rẩy, nhìn về phía mà cái vong kia vừa mới hiện lên. Nam phút sau, thì ba chị kia về, lúc họ đi lên bật đèn ngoài hành lang, lúc nhìn vào thì vô cùng ngạc nhiên khi thấy chị Trâm đang ngồi co ro dưới đất, mặt cắt không còn một giọt máu. Chị Trang và chị Ngọc vội chạy lại đỡ chị Trâm dậy, chị Ngọc nói:
– Trâm, bà làm sao zị?
Chị Chi chạy lại bật thử cái đèn góc phòng thấy không sáng liền nói:
– Các bà ở trên này nha, tui chạy xuống lấy bóng đèn thay.
Chị Trang và chị Ngọc đỡ chị Trâm ngồi lên giường, chị Trang chạy lại bàn học bật cái đèn bàn lên và rót một ly nước đưa cho chị Trâm. Chị Ngọc lúc này mới hỏi:
– Trâm, có chuyện gì mà nhìn bà có vẻ sợ sệt vậy?
Chị Trâm làm một ngụm nước nhỏ, vừa tầm chị Chi chạy lên thay bóng đèn, giờ thì cả căn phòng đã lại bừng sáng. Chị Trâm dọng vẫn còn run run nói:
– Tui… Tui nhìn thấy bóng ma các bà ạ …. Mà lại ngay trong căn phòng này.
Nghe bà Trâm nói vậy, cả ba chị kia rùng mình mà nổi da gà. Họ không còn giám nghi ngờ chị Trâm vì nhìn cái sắc mặt chị lúc nẫy, chắc chắn phải có điều gì kinh hãi lắm sảy ra với chị. Bà Chi lúc này mới thở dài và nói:
– Có phải bà nhìn thấy con nhỏ với cái váy trắng, tóc dài đen, khuôn mặt trắng bệch và hai hốc mắt xâu hoắm đúng không?
Chị Trâm quay ra chị Chi, với vẻ mặt kinh ngạc:
– Chả lẽ bà…

3
31 tháng 5 2019

có thật ko vậy??///

2 tháng 6 2019

Xạo đời

lúc đầu thì tôi ở tạm trong nhà trọ tập thể của công ty nhưng về sao thấy ngột ngạt với không được tự do nên tôi muốn tìm trọ khác bên ngoài mà ở , sáng đó tôi được nghĩ nên ra ngoài uống cafe sẳn đi tìm nhà trọ , bà chủ quán cafe chỉ tôi một căn kiot giá rẻ nên tôi đến xem thử , ban đầu thì cũng không tin giá rẻ nhưng không ngờ nó rẻ thiệc , rộng hơn nhà trọ gấp hai lần , có...
Đọc tiếp

lúc đầu thì tôi ở tạm trong nhà trọ tập thể của công ty nhưng về sao thấy ngột ngạt với không được tự do nên tôi muốn tìm trọ khác bên ngoài mà ở , sáng đó tôi được nghĩ nên ra ngoài uống cafe sẳn đi tìm nhà trọ , bà chủ quán cafe chỉ tôi một căn kiot giá rẻ nên tôi đến xem thử , ban đầu thì cũng không tin giá rẻ nhưng không ngờ nó rẻ thiệc , rộng hơn nhà trọ gấp hai lần , có gác , nhà vệ sinh và một chỗ để bếp gas đc xây lên khá đẹp , tôi hỏi chủ thì ông nói lúc đầu xây cho công nhân làm cao su ổng ơ , nhưng sao thì không cho ở nữa nên bỏ trống , giờ để đó ai muốn thuê thì thuê , giờ tôi mới biết vì sao căn kiot rẻ thế rồi , nó nằm trong một khu trồng cao su , đường đất kéo dài từ quốc lộ ào nhà khá bẩn khi tháng mưa , tôi nghĩ cũng gần công ty thôi mướn luôn , nhưng đúng là lợi trước mắt nó hại phía sao

📷

Tôi dọn đến trong ngày , rửa nhà lau nhà mệt vl các bác ạ (ai đi làm mà dọn phòng trọ chắc biết cảm giác đó ) tôi dọn tầm 1h trưa thì xong , tôi nằm đó bấm điện thoại thì ông chủ nhà đến bảo
“Ủa con dọn xong rồi à ”
“Có gì không chú ” tôi hỏi
“Không có gì , nhà chú gần đây , tính qua dọn phụ con nhưng mà con dọn xong rồi ”
“Dạ cảm ơn bác ”
“Ừ mà này , tối con nên ít ra nha , đây khá vắng vẻ , nghe gì cũng đừng mở cửa , nguy hiểm lăm ”
Nói rồi ông cũng chạy xe đi , tôi thấy lạ lạ nhưng cũng dạ rồi vào đóng cửa ngủ luôn , lấy tối đi ……. Chơi game (em ghiền game lăm -_- , đừng ai cmt chữi em ) tôi ngủ ly bì đâu tới tận 10h tối mà quên ăn luôn , thức dậy chạy ra đầu đường ăn tô bún rồi về luôn , mười giờ rồi mà còn đánh game chắc mai tôi nghĩ không phép thì khổ .
Nằm xuống trằn trọc không ngủ chăc vì trưa ngủ nhiều quá , mở điện thoại lên truy cập facebook và zalo chat chít tý thì ngủ quên hồi nào chả hay , đến tầm 1h thì tôi nghe tiêng lục đục bên ngoài ( có thói quen mở điện thoại lên xem giờ khi thức giấc ) nên tôi định mở cửa ra xem nhưng nhớ lại lời ông chủ trọ nên thôi chỉ lén nhìn ra ngoài theo đường cửa sổ thì không thấy gì , tôi nghĩ là do mèo chó nó phá nên thôi vào ngủ tiếp , vưa quay lưng vào thì tôi nghe tiếng mấy con mèo nó ré lên y như tiếng con nít khóc vậy , nghe rợn cả người , nhưng tôi cũng chả quan tâm đi vào ngủ tiếp , qua mấy ngày sao thì đến lược tôi đi ca đêm , hôm đó lại đúng lúc đủ hàng nên công ty cho về sớm (12h sớm trong đây la không phải làm đến sáu giờ sáng ) tôi chạy xe về nhà cũng cở 10-15p , còn khoảng 200m thì tôi nhìn thấy có ba bốn cái bóng đen to và mấy cái bóng con nít đang ngồi trước cửa nhà tôi , tôi nghĩ thầm
“Chết mẹ rồi , không lẽ cái bọn xì ke nó mò đến đây ”
Tôi dừng xe lại lấy con dao bấm ra để trong túi quần phòng thân (hông có giang hồ gì đâu , chỉ bỏ túi phòng thân thôi =.= ) lúc đos cũng khá sợ nhưng nghĩ không lẽ bỏ ngồi đợi nó giai tán mới vào nhà ngủ , thà chết còn hơn , ngồi đây muỗi nó khiên đi luôn chứ giỡn , nghĩ vậy tôi lên xe chạy chầm chậm về phía nhà nhưng đến gần nhà thì tôi chẳng thấy ai , đôi dép tôi cũng để ngay ngăn trên cái ghế ko có dấu hiệu có người , tôi nghĩ cũng lạ nhưng chắc buồn ngủ rồi thấy tào lao vậy thôi
Tôi vào nhà tắm rửa chuẩn bị ngủ thì đèn tắt ngúm đi , nhìn ra cửa sổ thì thấy mấy cái đèn đường và đèn chiếu trong khu cao su sáng , thế dell nào đien nhà mình tắt , tôi đi coi cầu chì và đường dây trong nhà thì không có gì bất thường , không nghĩ ngợi nhiều , tôi khoá cửa lại rồi …….. Đi ngủ (giờ đó có kêu ai đến sửa đc ) . Trong cơn mê ngủ tôi nghe thấy nhưng âm thanh hỗn độn , nào là tiêng cười tiếng khóc , tiếng con nít giỡn , tiếng hát , nói chung là hàng ngàn âm thanh kỳ lạ cứ văng vẳng bên tai làm tôi phải giật mình tỉnh giất , đồng hồ điểm đúng 3h sáng ,
Chuyện không có gì đáng kể nếu như đêm đó tôi không mở cửa chính ra , tôi còn nhớ rõ đêm đó khoảng 12h đêm nghe tiếng ai đó nói chuyện inh ỏi bên ngoài , tôi lại có ít hơi men cộng thêm tính cọc cằn nên mở luôn cái cửa ra định chữi thì tôi đớ lưỡi khi thấy hai người đan bà mặc áo trắng đang đứng trươc cửa nhìn tôi chằm chằm , tôi còn nhớ rõ cái khuôn mặt trắng bệt , hai mắt đen sâu ngoắm và cái nụ cười kinh hãi . Tôi sợ quá đóng xầm cửa thở hổn hển nhưng cũng tự trấn ai là do men bia làm hoa mắt , phần vì buồn ngủ nên tôi cũng ngủ luôn không thèm nghĩ ngợi nhiều .
Sự việc diễn ra không phải hai hay ba đêm , mà nó diễn ra hằng ngày à nhầm hằng đêm , tôi bực lăm nhưng chưa có thời gian đi qua nhà ông chủ nhà hỏi , nhưng có hỏi thì chắc cũng trả lời là không biết hay đại loại là vậy , đêm đó tôi găn một cái camera hành trình (ông nào hay đi phượt thì biết loại camera đó ) rồi mới đi ngủ , đêm đó cũng nghe những tiếng tương tự nhưng tôi đách thèm quan tâm mà đi ngủ luôn , khoá cửa trong rồi nên tôi nghĩ chẳng ai mà vào đuoc , nhưng tôi đã lầm , ổ khoá và cửa tôi chỉ chống được trộm không chống được những thế lực vô hình mà tôi chưa từng được thấy …….. Và đêm đó chính là đêm kinh hoàng mà tôi phải chứng kiến
P/s câu chuyện không kể theo trình tự thời gian , chỉ kể theo những ngày mà tôi ngủ ở nhà vào ban đêm , vì khi tôi làm đêm thì sáng ở nhà , mà sáng thì làm gì có chuyện gì sảy ra chứ , mà có thì tôi cũng chẳng biết vì làm đêm về tôi ngủ như chết , có khiên bỏ sông cũng không biết .
-khi tôi gắn camera và an tâm để đi ngủ thì sóng chén tôi bổng rung lên dữ dội , tôi nghĩ có chuột nên mở đèn ra định đuổi chúng đi thì không thấy bất cứ con chuột nào trong nhà , tắt đèn lên nệm nằm ngủ thì tiếng động lại phát lên dư dội làm tôi hoảng hồn đứng dậy mở đèn lên , bực quá tôi ném hết vào cái thao rửa chén ở dưới bếp cho dù chúng chưa đc sử dụng (chơi ngu sáng rửa thấy mẹ ) thế là không còn tiếng động nào phát ra nữa , tôi còn nhớ tôi nằm xuống ngủ được một thời gian thì tôi bị bóng đè , lờ mờ mở mắt để vùng dậy nhưng không được , tiếng mưa bên ngoài và tiếng gió cộng thêm đang bị đè làm tôi hoảng sợ tột độ nhưng bây giờ có la thì cũng chẳng ai đến giúp , mà cửa tôi lại khoá trái (loại cửa kéo sắt ) tôi càng cố vùng thì cái bóng càng dữ chặc , bổng tôi nhớ đến lời mẹ tôi , khi bị bóng đè cứ niệm phật hay kêu bà nội thì sẽ hết , tôi làm thữ và cái bong biến mất , tôi lừ đừ rồi ngủ luôn cho tới sáng
Đi đến công ty với tinh thần mệt mõi , nguyên ngày đó không nói chuyện hay cươi giỡn vơi ai , chỉ cấm đầu vào công việc và chỉ muốn thơi gian qua nhanh để đươc về nghĩ ngơi . Khi về đến nhà thì tôi mở cái camera gắn vào laptop coi thì chẳng thấy có ai bên ngoài , ngồi next khoảng 30p xem có gì lạ không thì bổng nhiên cái laptop tắt liệm đi , khởi động mấy lần không được cho đến khi tôi tháo dây kết nối với camera thì mới khởi động được , đang ngồi thất thân thì “reeeeeeng ” tiếng chuông điên thoại phát lên làm tôi giật mình
“Anh à , nguyên ngày nay em thấy anh lạ lắm , có bệnh không ” hoá ra là nhỏ bạn làm chung công ty , lớn hơn nó nên toàn kêu là anh , tôi bảo không sao và sẳn tiện rủ nó đi trà sữa luôn cho thư giản đầu óc , tôi ngồi kể cho nó nghe câu chuyện thì nó đòi đến thử một đêm
( bà bắn , nhỏ này nay bạo dư , hằng ngày ai lỡ chạm vào người nó là la làng y như bị cưỡng hiếp mà nay đòi ở chung , ko lẽ ko sợ nữa đêm tôi làm gì nó à )
Nhưng tôi thì không đồng ý vì nó là con gái , hai đứa mà ở chung thế nào sáng ra cũng bị đồn ầm lên , lúc đó thì chỉ có biết kiếm chỗ mà chui =.= ( tôi nhát gái bẩm sinh , lại ghét ba cái thứ đồn đại phía sau lưng)
Dắt nó đi một hồi thì tôi chở nó về phòng trọ , tôi cũng về luôn định nghĩ chủ nhật thì đi kiếm trọ mới nhưng lỡ đóng một tháng tiền nhà rồi nên khá tiếc nhưng ở thì bị tra tấn tinh thần kiểu này chắc có mà chết sớm . Đêm đó tôi ngủ với 3 cái bóng đèn mở tolet hàng ba trong nhà mở hết (nói thật chói ko ngủ được, đó giờ ngủ tối quen rồi , đèn ngủ cũng ko thèm mở ) tôi khó khăn lắm mơi chìm vào giất ngủ đuoc thì lại bị tiếng động bên ngoài làm phiền , mà lạ lăm , hễ tôi mở mắt ra thì hết , bị bóng đè thì tâm 2 3h sáng , đêm đó tôi ngủ được tầm 1h thì hết chịu được bèn lấy điện thoại gọi cứu trợ ( mell hiểu sao gọi ngay cho nhỏ ý ) tôi nói trong hoảng sợ
“Em em còn ngủ không , anh không ngủ được ”
Nó chỉ hỏi tôi vì sao , tôi nói y như mấy lúc trước , không ngờ nó kêu qua phòng nó ngủ tạm trên gác phòng nó đêm nay đi , mai không có làm vì được nghĩ thứ 7 nó dắt đi lên chùa . Chỉ đợi có vậy tôi xách xe chạy đi ngay , đến nơi đã thấy nó chờ ở trước rồi nó dắt vào phòng kêu lên gác ngủ đi , còn dặn không được đi xuống dưới (mẹ tối mắc thì đi trên gác luôn à =.=) tôi lên gác lam luôn một giấc cho đến sáng , chở nó đi ăn xong nó bảo đi lên chùa xin bùa ngãi gì đó , tôi chở đi đến chùa đó coi bói thì đuoc thầy biết là tôi đang bị người âm theo dõi , phá phá chứ người ta không có làm hại mình , cứ làm một cái miếu nhỏ để trước nhà đốt nhan khói thì không sao nữa , về nhà tôi làm theo nhưng công nhân làm gì có thời gian xây miếu thờ , tôi mua cái ly hương để trên mấy viên gạch ống cùng mâm hoa quả khấn vái một hồi thì vào nhà dán mấy cái bùa thầy đã cho , đêm đó tôi được ngủ yên lành , lâu lâu lại có những tiếng động bên ngoài nhưng tôi mặc kệ , không bị.ngta vào nhà phá là an tâm cmnr , thỉnh thoảng tôi lãnh lương cũng mua trái cây , bánh mà cúng thì không sao
Viết tới đây thôi nhé , tiếng động trươc cửa lại rầm rộ lên rồi , mai được nghĩ , nay đi chơi nguyên đêm được , rủ nhỏ đi ăn 📷 à mà quên , do đi với tôi mấy ngày nên tôi tỏ tình luôn , ai ngờ nó đồng ý , thôi đi chơi đây , chúc mấy bác buổi tối vui vẻ ấm áp cùng những người thân bạn bè nha . Nhớ đừng ra ngoài vào ban đêm nhiều quá

minh ke luyen thuyen thoi dung de y

0
Đang mê man trong giấc ngủ ,Lan mơ màng nhìn thấy một bóng đen đứng cạnh giường, qua chiếc mùng mờ ảo Lan không nhìn rõ được gì chỉ thấy một cặp mắt đỏ rực đang nhìn chằm chằm vào cô ,bóng đen bỗng dưng chồm tới chộp lấy Lan , Lan giật mình tỉnh dậy mồ hôi đỗ đằm đìa trên chán ,hồi lâu cô tự trấn an mình “ thì ra chỉ là giấc mơ “ , cô nhìn đồng hồ thì thấy đã 6h sáng...
Đọc tiếp

Đang mê man trong giấc ngủ ,Lan mơ màng nhìn thấy một bóng đen đứng cạnh giường, qua chiếc mùng mờ ảo Lan không nhìn rõ được gì chỉ thấy một cặp mắt đỏ rực đang nhìn chằm chằm vào cô ,bóng đen bỗng dưng chồm tới chộp lấy Lan , Lan giật mình tỉnh dậy mồ hôi đỗ đằm đìa trên chán ,hồi lâu cô tự trấn an mình “ thì ra chỉ là giấc mơ “ , cô nhìn đồng hồ thì thấy đã 6h sáng ,định bụng ngủ thêm tí nữa thì bỗng cô nghe tiếng gõ cửa dồn dập phía bên ngoài ,lúc này Quân cũng giật mình thức dậy ,dụi dụi mắt hỏi Lan :
– Ai gõ cửa dữ vậy em ?
– Em cũng không biết nữa ,để em ra xem sao .
Lan vội bước xuống giường ,thắp cây đèn dầu lên rồi bước ra mở cửa ,cánh cửa vừa hé mở Lan như chết điếng người đánh rơi cả chiếc đèn trên tay,cô vội khép cửa thật nhanh rồi tựa người giữ chặt cánh cửa ,miệng cô ú ớ :” Ma .. ma …cứu ..em ..cứu …em anh ơi “ ,nghe thấy tiếng la thất thanh của Lan ,Quân liền chạy thật nhanh ra ,lo lắng hỏi :
– Có chuyện gì vậy em ?
Lan sợ tái xanh mặt mài , lắp bắp trả lời :
– Ma .. ma .. anh ơi .
Quân vẫn chưa kịp định thần thì lại có tiếng vỗ cửa rất mạnh vang lên ,kèm theo giọng nói của một người đàn ông :
– Lan mở cửa ra , tao Hùng nè … chồng con Nhung nè ,biết mày về nên tao qua thăm mày đây ,sẵn tiện nói với mày ít chuyện , đi tỉnh mấy năm mà mày quên mặt tao rồi hả .mày mở cửa ra coi .
Lan vẫn đang rất hoảng sợ không biết làm thế nào thì người đàn ông đó lại nói tiếp :
– Trời sáng bét rồi mà mày còn định ngủ nữa hả ?
Lúc này Quân mới chợt hiểu ra vấn đề ,rồi quay sang nói với Lan :
– Đúng rồi em ,em thử nghĩ đi trời đã sáng rồi thì làm gì có ma , mở cửa ra xem sao đã .
Lan nhìn Quân suy nghĩ một hồi bình tĩnh rồi mới từ từ hé cửa ra ,phía bên ngoài đúng thật là Hùng chồng của Nhung ,nhìn vẻ mặt anh ta Lan vẫn cảm thấy rất sợ , Lan lúc này giữ thái độ thận trọng ,mở cửa xong là nép sau Quân ngay . Lan ấp úng :
– Anh là người hả ?
Hùng tỏ ra khó hiểu ,lớn giọng :
– mày khùng hả , chẳng lẽ là ma . rồi mày không định cho tao vô nhà hả ?
Lan ngượng ngùng đáp :
– Dạ em xin lỗi , Anh vào nhà chơi … để em ra sau pha ít trà nóng .
Lan định quay lưng đi thì Hùng ngăn lại :
– Thôi ,thôi …trà nước gì tao qua thăm mày chút ,nói ít chuyện rồi tao đi liền à .
Hùng cởi cái nón tay bèo xuống ,làm lộ rõ làn da rám nắng đặc trưng của người dân miệt vườn chính hiệu , nhìn không có vẻ gì là đáng sợ ,thấy vậy Lan cũng đỡ được phần nào lo lắng . Hùng bước vào nhà ngồi xuống bộ ván ngựa , anh phẩy phẩy cái nón cho khô mồ hôi một hồi rồi nói :
– Chiều hôm qua , tao đang cuốc mấy dòng khoai ở mé bờ đê thì thấy mày đang trên đường đi về nhà , tao định gọi lại nói chuyện chút mà không kịp nên thôi để sáng nay qua nói luôn nè . chuyện là vầy , hôm nay là đám 49 ngày của con Nhung vợ tao , nên tao qua đây báo mày hay ..
Nói xong ,Hùng không giấu được vẻ mặt u buồn .Còn Lan và Quân thì nhìn nhau ngạc nhiên , Lan vội quay lại nhìn Hùng hỏi :
– Anh nói hôm nay là đám 49 ngày của Nhung ?
Hùng thở dài đáp :
– Ừ . hôm đó vợ tao nó đi làm đồng về hơi muộn , trời thì mưa gió ầm ầm nó núp lại dưới góc cây nên bị sét đánh chết , cả gương mặt cháy đen hết .
Lan sững sờ vì câu nói của Hùng , mọi thứ dường như rối tung cả lên , Lan vẫn chưa thông suốt được , nên hỏi Hùng thêm lần nữa :
– Anh Hùng , thật tình đêm qua có nhiều chuyện xảy ra quá giờ em không hiểu gì hết , giờ em nói chuyện này ra nếu có gì sai xin anh đừng giận em nha .
Hùng trố mắt nhìn Lan :
– mày nay sao vậy , có gì thì nói đi tính tao đó giờ biết giận ai .
Lan lưỡng lự nói :
– Anh nói nay là đám 49 ngày của Nhung , nhưng sao đêm qua Ba em nói là vợ chồng anh mất cách nay một năm rồi ?
Câu nói của Lan làm Hùng thốt lên kinh hãi :
– Trời đất , mày đi đường xa về nhà nên bị trúng nắng rồi hả , nói khùng điên gì vậy . chú hai mất cũng gần cả năm rồi ở đâu ra mà nói . lúc chú thiếm mất không thấy mặt mũi mày đâu hết , vợ chồng tao thấy tội quá nên ngày nào cũng qua lao dọn nhà cửa đợi mày về đó , hôm nay qua tao cũng định nói chuyện này nè … mày thiệt tệ hết sức .
Nghe xong cả Lan và Quân ngẩn người thêm lần nữa , mặc dù là ban ngày nhưng cái lạnh dường như len lõi khắp cơ thể họ , Hùng lại nói tiếp :
– thiếm hai bệnh mất không bao lâu , thì chú hai vì thương nhớ quá ít lâu sau cũng ngã bệnh rồi mất luôn , hôm chú hai mất là ổng nằm trên cái võng này nè , trên miệng còn ngậm điếu thuốc rê nữa ,tao mà không qua chắc cái xác trương phình lên luôn quá .
Lan rưng rưng nước mắt nhìn chiếc võng tre , rồi đưa mắt nhìn lên bàn thờ … di ảnh ba mẹ Lan lại xuất hiện lần nữa đôi mắt họ đượm buồn , Lan không cảm thấy sợ , mà cảm thấy bản thân có tội vô cùng , tội bất hiếu nặng nề chồng chất trong trái tim cô , Lan tựa đầu vào vai Quân khóc nức nở , Quân hiểu được vội ôm chặt Lan vào lòng . Nhìn thấy cảnh này Hùng cũng xót lòng xót dạ . Hùng chợt nhớ ra điều gì đó rồi quay sang hỏi Lan :
– thôi chuyện cũng rồi mày khóc chi nữa . à mà Lan ,khi nãy mày nói đêm qua xảy ra nhiều chuyện thật ra là chuyện gì , rồi mày còn nói chú hai bảo là vợ chồng tao chết hết rồi , sao tao nghe thấy kì lạ vậy ? mày nói tao nghe rõ ràng coi .
Lan đưa tay lao nước mắt ,rồi bình tâm kể lại câu chuyện xảy ra đêm qua cho Hùng nghe . nghe xong Hùng tái xanh mặt mày nói :
– gì mà ghê vậy mậy . vậy là mày gặp ma rồi . Nhưng … mà ..tao thấy không sao đâu chú hai dù gì cũng là ba mày , chắc ổng nhớ mày quá nên về thăm thôi . còn con vợ tao theo tao nghe mấy ông bà già xưa nói người chết chưa đến 49 ngày thì họ sẽ không biết mình chết đâu , nên nó mới qua thăm mày đó . mà nói gì thì nói tao mà gặp kiểu đó chắc chỉ có ị ra quần . giờ tao mới hiểu ra tại sao mày vừa gặp mặt tao mà sợ đến như vậy .
Lan ngượng ngùng xin lỗi Hùng , Hùng khua tay rồi nhìn sang Quân :
– Đây là bạn trai mày hả Lan , chút nữa dẫn qua nhà tao dùng cơm luôn nha !
Lan gật đầu nói :
– Dạ , chút nữa em với ảnh sẽ qua .
– vậy thôi tao về trước à , còn chuẩn bị cơm canh cúng nữa .
Nói xong Hùng đứng dậy đội nón ra về , Quân nhìn Lan trầm tư một hồi rồi nói :
– Nghĩ lại mọi chuyện xảy ra , đến giờ anh vẫn còn chưa hết kinh hãi .
Lan ngước nhìn di ảnh ba mẹ thoáng buồn rồi nhẹ giọng :
– Thôi , giờ anh với em chuẩn bị qua thắp cho con Nhung nén nhang đi .

Lan bước cùng Quân trên con đường quen thuộc ngày nào , cô đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh gương mặt đượm vẻ u buồn , Lan lại nhớ về ba mẹ . họ đi cũng gần đến nhà của Hùng chợt Lan khựng lại vẻ mặt suy tư kì lạ , Quân thấy vậy cũng dừng lại hỏi :
– em sao vậy ? thấy không khỏe trong người hả ?
Lan ngước nhìn Quân nhíu mài nói :
– Em thấy cảnh vật xung quanh có điều gì đó lạ lắm mà em lại không nghĩ ra nó lạ chỗ nào .
Quân nhìn Lan lo lắng :
– Anh thấy có gì lạ đâu , chắc tại em mệt quá đó . thôi qua nhà anh Hùng xong rồi anh đưa em về nghỉ ngơi sớm cho khỏe lại
Lan khẽ gật đầu rồi bước tiếp cùng Quân . cuối cùng họ cũng đến nhà Hùng , vừa đến cổng rào là đã nghe mùi nhang khói nồng nặc , bóng dáng Hùng thì đang loay hoay dọn mâm cơm trong nhà ,Lan đưa mắt nhìn cây mận cạnh hàng rào làm cô bồi hồi nhớ về Nhung , lúc rời quê đi tỉnh làm ,Lan còn cùng Nhung tưới nước cho cây mận , mà giờ đã âm dương hai ngã , cô nhìn kỹ thì cây mận vẫn y như ngày nào không cao lên tí nào nữa . Thấy bóng Lan và Quân trước sân Hùng vội chạy ra :
– Hai người đến rồi à . vào nhà ngồi đi tôi đốt sấp vàng mã cho vợ xong rồi mình dùng cơm .
Lan sực nhớ ra mình chưa mua đồ cúng cho Nhung nên vội nói với Hùng :
– Thôi chết , để em với anh Quân chạy ra chợ mua ít trái cây cúng Nhung ,khi nãy đi vội quá em mất . anh Hùng đợi hai đứa em tí nha .
– trời ơi mày bày vẽ chi , vào thắp nén nhang cho vợ tao là được rồi .
– vậy coi sao được , anh đợi tụi em chút thôi chợ gần đây mà , vậy nha tụi em đi đây .
Nói xong Lan kéo tay Quân đi nhanh , Hùng đứng đó nhìn theo . Từ nhà Hùng ra đến chợ chỉ mất ít phút , nói là chợ nhưng thật ra chỉ là nơi người dân trong xóm đem những thứ có được như rau củ trồng được hay vật dụng thủ công ra bày bán , thậm chí còn không có sạp,họ chỉ bày hàng ra đất thôi , dân ở đây gọi là chợ “chồm hổm” . đến nơi Lan đưa mắt nhìn xung quanh thì thấy chỗ bán trái cây của dì sáu ,Lan đi đến chào hỏi :
– Con chào dì sáu
Dì sáu đang ngồi sắp xếp lại trái cây , nghe giọng nói vội kéo chiếc nón lá lên ngẩng nhìn ,Dì sáu nhận ra Lan liền tươi cười đứng dậy:
– Lan hả con , trời đất quỷ thần ơi con về khi nào vậy ? lâu lắm rồi mới gặp lại con ,nay dẫn cả bạn trai về nữa hả.
Lan cũng tươi cười đáp :
– Dạ , con mới về hồi chiều hôm qua , Dì sáu vẫn mạnh khỏe chứ ?
– Ừ , dì khỏe . con nay đi đâu đây ?
– Dạ , nay là đám 49 ngày của con Nhung vợ anh Hùng đó Dì sáu nên con ra đây mua ít trái cây cúng nó .
Nghe đến đây Dì sáu nét mặt biến sắc lùi lại một bước , bà tháo chiếc nón lá trên đầu xuống rồi nói :
– Con nói sao Lan ? hôm nay là đám 49 ngày của con .. con .. Nhung . mà .. mà ai nói cho con biết như vậy ?
– Dạ , thì là anh Hùng chồng Nhung đó Dì sáu , anh ấy đang dọn cơm cúng ở nhà đó . vừa nãy con có ghé nhà ảnh mà quên mua chút gì đó cúng cho Nhung nên chạy ra đây mua ít trái cây nè .
Nghe xong lời của Lan , Dì sáu như thất kinh hồn vía , mặt cắt không còn giọt máu , bà lắp bắp hỏi tiếp :
– Con .. con … nói là vừa gặp thằng Hùng ở nhà nó hả ?
– Dạ , đúng vậy ! sáng sớm anh Hùng còn qua nhà báo tin cho con hay , nên con mới biết hôm nay là đám 49 ngày của Nhung . mà có chuyện gì vậy Dì sáu , mặt Dì sao tái nhợt vậy , bộ Dì không khỏe hả ?
Dì sáu đưa mắt nhìn Lan , rồi lại đưa mắt nhìn Quân .tay bà run lên bần bật , nói với giọng run run :
– Lan … hai đứa con … gặp ma giữa ban ngày rồi . Dì khuyên hai đứa nên tìm thầy về giải nạn đi .
Lan và Quân nghe xong trố mắt nhìn nhau , Lan vội hỏi :
– Dì sáu nói gì con không hiểu , gặp ma giữa ban ngày là sao hả Dì ?
– Trời đất ơi , Thằng Hùng với con Nhung , hai đứa nó… chết cả năm nay rồi thì thứ bây gặp là .. là .. ma chứ là gì . nghe bây kể mà Dì sởn hết gai ốc nè .
Lan trợn mắt kinh hãi liền hỏi kỹ lại :
– Dì nói là họ chết gần cả năm rồi hả ? sao có thể như vậy được , con với anh Quân vừa mới gặp anh Hùng đây mà .

📷

Dì sáu giậm chân xuống đất hùi hụi :
– Bởi vậy Dì mới nói con gặp ma . hai vợ chồng nó đi làm đồng về núp mưa dưới cây to bị sét đánh chết cả người co cụm lại xém chút không nhận dạng được luôn đó . người trong xóm góp công góp sức chôn hai vợ chồng nó sau nhà , hôm chôn hai đứa nó cũng có mưa gió sấm chớp ghê lắm ,còn điều đáng sợ hơn nữa là lúc khâm liệm vào quan tài máu miệng hai đứa nó cứ tuôn ra ,mắt mở trân trân ai vuốt cũng không nhắm lại ,chôn xong được mấy ngày thì cái mộ đất của hai đứa nó nứt ra nhìn ghê lắm , Dì đây ở cạnh nhà nó sợ đến mất ngủ mấy hôm liền , giờ kể lại còn sợ tái cả mặt đây này .
Nghe xong cả Lan và Quân cũng hoảng sợ , trong thời gian ngắn mà lại có nhiều chuyện tà quái xảy ra như vậy , Lan quay sang nói với Dì sáu :
– Không được , con phải quay lại đó xem thử mọi chuyện là như thế nào .
Dì sáu vội ngăn lại :
– Con điên hả Lan , rõ ràng con bị nó ám rồi , dì khuyên con nên tìm thầy về giải nạn đi .
Quân nhìn Lan rồi tiếp lời Dì sáu :
– Anh thấy em nên nghe lời dì sáu đi , mọi chuyện càng ngày càng kì quái rồi , lỡ để xảy ra chuyện gì thì không hay đâu .
Lan mặc dù rất sợ nhưng vẫn hạ quyết tâm :
– Em phải tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra , ban ngày ban mặt thì ma làm sao xuất hiện được , nếu có thật là như vậy đi nữa em tin con Nhung và anh Hùng sẽ không hại em .
Dì sáu chen ngang :
– Lan , con nói vậy là con không tin lời Dì sáu hả ? hai vợ chồng nó thật sự chết rồi .
– không phải con không tin Dì , chỉ là con không tin ma lại xuất hiện ban ngày thôi , con phải quay lại xem thử , anh Quân nếu sợ thì anh cứ ở đây để em đi một mình .
Quân nhíu mài khó chịu :
– Em nói gì vậy , có đi thì anh cũng đi với em .
Dì sáu thở dài :
– Dì khuyên con hết lời rồi , bị nó hại thì đừng có trách .
Cả hai người họ vội bươc quay lại nhà Hùng , đến cửa thì quả đúng thật căn nhà hoang tàn kì lạ khác xa lúc nãy , cây mận cũng héo khô gốc rễ , mái nhà đỗ nát hoang tàn , Lan và Quân chậm rãi bước vào nhà , Lan cẩn trọng đẩy cánh cửa mục nát làm bụi bay tứ tung ,cô khua tay xua tan đám bụi ,lúc này mọi thứ dần hiện ra trước mắt họ là bàn thờ cũ kĩ bám đầy bụi và trên đó là tấm hình của hai vợ chồng Nhung với ánh mắt kì lạ ,lư hương thì lâu ngày không ai thắp nằm lăn lốc trên bàn thờ tơ nhện vương đầy ,Lan lại nhìn xuống cái bàn đặt giữa nhà thì cô vô cùng kinh sợ khi thấy một mâm cơm cúng vẫn còn mới nhưng mọi thứ trong đó toàn là dòi bọ đục khoét thức ăn , Quân đưa tay nắm lấy tay Lan , tay Quân lúc này cũng toát cả mồ hôi lạnh , hai người từ từ bước ra nhà sau ,ánh mắt của vợ chồng Nhung trên bức ảnh tựa hồ đang dõi theo họ từng chút từng chút một , vừa đến cửa nhà sau bỗng có một con mèo đen nhảy sồ từ góc nhà vào người Lan làm cô té ngã hét toáng lên , Quân vội đỡ Lan dậy trấn an :
– Không sao , không sao đâu em . chỉ là con mèo thôi , nó chạy mất rồi . mình ra sau xem thử coi có ngôi mộ nào không ?
Lan bình tĩnh gật đầu rồi bước ra sau nhà ,Quân đưa mắt nhìn xung quanh rồi liền giật mạnh Lan nói :
– Em nhìn kìa .
Lan nhìn theo hướng mắt của Quân , phía gần đó quả thật có hai ngôi mộ đất bị nứt làm đôi , cô căng mắt nhìn kỹ đúng là có cả ảnh của vợ chồng Nhung trên bia mộ , Lan và Quân lùi lại mấy bước vì hoảng loạn , đầu óc như quay cuồng , Lan lẩm bẩm trong miệng “ chuyện quái quỷ gì đang xảy ra ở đây vậy ?” trong lúc chưa định thần được thì bỗng có một tiếng động lớn phát ra phía sau lưng họ ,hai người giật mình quay lại , nhìn vào phía trong nhà thì thấy cái lư hương nằm trên bàn thờ lúc nãy bễ nát trước cửa nhà sau , chưa hết thất kinh hồn vía thì có tiếng một con mèo kêu ma mị như trẻ em khóc vang lên phía bên kia hàng rào , cả hai người họ lại quay sang hướng âm thanh phát ra , lúc này Lan đã ôm siết lấy Quân run lên bần bật , họ nhìn qua hàng rào thì thấy con mèo đen lúc nãy đang phục nằm trên một ngôi mộ mắt nhìn phía họ , Lan khẽ nói với Quân :
– Phía bên đó là nhà của Dì sáu mà , sau lại có ngôi mộ ở đó được , lúc trước qua nhà Dì chơi em có thấy ngôi mộ nào đâu .
– chắc là mộ người thân của Dì sáu đó .
– Dì sáu là người sứ khác đến với lại trước giờ dì ở một mình mà .
Cả hai nhìn nhau như cùng nghi ngờ điều gì đó , họ từ từ bước đến cạnh hàng rào , lúc này con mèo đen lại kêu lên một tiếng đáng sợ rồi vụt chạy mất ,đám chim chóc gần đó cũng giật mình vỗ cánh bay đi , Quân cố nhìn vào tấm bia mộ xem là ai , khi nhận ra anh liền lắp bắp nói :
– Đó .. chẳng phải là ….
Lan thì thào trong miệng :
– ….. Dì sáu !
Đột nhiên có một tiếng cười ma quái vang lên từ phía ngôi hai ngôi mộ của vợ chồng Nhung . làm cho Lan và Quân giật nảy người , Quân nhanh trí chộp tay lan kéo chạy đi thật nhanh ,họ chỉ biết cắm đầu chạy một mạch không dám ngoáy lại nhìn , vô tình lại chạy thẳng về hướng chợ ,họ ngừng lại thở một hồi , Lan ngước nhìn quang cảnh khu chợ thì không thấy một bóng người chợt nhận ra điều bất thường mà mình luôn suy nghĩ từ khi trở về đến giờ là gì , liền quay sang nói với Quân :
– Anh .. anh còn nhớ em từng nói khung cảnh xung quanh trong xóm có điều kì lạ không ?
Quân vừa thở vừa trả lời :
– Anh nhớ chứ ,thật ra có điều gì kì lạ hả em ?
– Đến giờ em mới nhận ra , mọi thứ ở đây không hề thay đổi gì so với lúc em rời quê lên tỉnh làm , mọi người mà chúng ta từng gặp, họ cũng không khác gì lúc trước , không hề già đi . em càng lúc càng thấy sợ rồi . không hiểu chuyện gì đã xảy ra ở nơi này .
Vừa nói dứt câu , một cơn gió lạ thổi đến làm cát bụi bay mù mịt bay cả vào mắt làm hai người họ không thấy gì cả ,đầu óc mụ mị và rất đau điều kinh hãi hơn là khi họ mở mắt ra là trời đã tối rồi , ánh trăng vằng vặt nửa mảnh trên cao soi xuống mặt đất , không gian im ắng đến rợn người , họ nín thở quan sát thấy khi chợ đã hoang tàn sơ xác tựa như đã lâu lắm rồi không ai buôn bán ở nơi này , lâu lâu lại có tiếng cú mèo vang lên thê lương . cả Lan và Quân chỉ biết trơ mắt nhìn nhau lo sợ ,Lan tiến sát lại gần Quân khẽ nói vào tai Quân :
– Anh có biết lại chuyện gì xảy nữa không , thật sự em sợ đến không đứng nỗi nữa rồi .
– Anh cũng không biết nữa . Nhưng em đừng sợ có anh ở đây mà .
Mặc dù nói vậy nhưng trong lòng Quân còn hoang mang hơn cả Lan ,Quân đưa tay nhìn đồng hồ thì thấy là 12h đêm .Quân giật mình thốt lên :
– chuyện …chuyện này là sao ?
Lan lo lắng hỏi Quân :
– Có chuyện gì hả anh ?
– Em nhìn xem , giờ là 12h đêm … nhưng điều lạ là … 12h đêm của ngày hôm qua .
– 12h đêm của ngày hôm qua là sao , anh nói gì em vẫn chưa hiểu ?
– Vậy mà em không hiểu hả , thật ra mọi thứ diễn ra với chúng ta chỉ xảy ra trong mấy tiếng đồng hồ thôi ,nhưng ma đưa lối quỷ dẫn đường làm ta bị ảo giác tưởng đã trải qua một ngày nữa .anh cảm giác trong xóm này có điều gì đó kì quái lắm .
– ý anh nói là… chúng ta thật sự bị ma quỷ nó ám sao ?
Quân đưa mắt nhìn quanh ,rồi khẽ gật đầu :
– Em nói xem nếu không phải ma quỷ thì là thứ gì ?
………( Vẫn còn tiếp …)

0
Chào các bạn, mình hiện đang sinh sống và làm việc tại Đà Nẵng, mình vào thẳng vấn đề luôn nhé. Các bạn đọc xong thì cho mình 1 vài ý kiến để mình cải thiện hơn nha. Cám ơn các bạn.Mở đầu là chuyện của chú mình, nhà mình ngày xưa chưa giải tỏa thì nó nằm ở phía Bắc Tượng Đài, sau cây đa cổ thụ mà đến giờ cây đó vẫn sum xoê. Chú mình mất khi đó mới 28 tuổi, chú chưa có gia...
Đọc tiếp

Chào các bạn, mình hiện đang sinh sống và làm việc tại Đà Nẵng, mình vào thẳng vấn đề luôn nhé. Các bạn đọc xong thì cho mình 1 vài ý kiến để mình cải thiện hơn nha. Cám ơn các bạn.
Mở đầu là chuyện của chú mình, nhà mình ngày xưa chưa giải tỏa thì nó nằm ở phía Bắc Tượng Đài, sau cây đa cổ thụ mà đến giờ cây đó vẫn sum xoê. Chú mình mất khi đó mới 28 tuổi, chú chưa có gia đình. Trước khi nhận được tin chú bị tai nạn thì hàng xóm quanh nhà kể lại là tối đó nghe tiếng cú mèo kêu thảm thiết, qua ngày hôm sau tầm chiều tối thì cả nhà nhận được tin chú bị tai nạn, cả nhà khi đó đạp xe lên bệnh viện quân y thì bác sĩ bảo ko có khả năng cứu được, chiều hôm sau người ta đưa chú về. Chú nằm đó rút ống oxi máu từ miệng, tai và mắt thấm đầy cả mấy cái khăn. Sau đó chú mất. Chuyện sẽ chẳng có gì nếu chỉ đơn giản như vậy, sáng hôm sau trước khi khâm liệm chú. Bà họ hàng phía nội, chú mình gọi bằng cô ruột ấy đứng khóc và nói ” con ơi con chết chi tội rứa con, có chết thì để cô chết thay cho con, con ơi là con ” và chỉ đúng 3 4 tháng sau bà ấy chết. Khi chôn chú xong, 3 ngày sau thì mở cửa mả ấy thì tối đó trên mái tôn nhà chú 4 mình tự dưng nó rung lên thằng cu em họ mình khi đó còn nhỏ, mẹ nó đưa nó ra trước cửa để đi vệ sinh nó nhìn lên mái tôn nhà chú 4 tự dưng nó hét lên thất thanh.
Nhà cô hai của mình có anh con trai tên Toàn, khi chú Tám mất anh ở xa ko về chịu tang Cậu được. Vài tháng sau anh về, anh qua ngoại thắp nhang cho cậu. Tối đó anh đi vệ sinh Cậu Tám về gọi anh” Toàn ơi, cậu chết răng con ko về” ông anh mình ông nín tè vọt vô nhà luôn.
Khoảng thời gian sau này thì chú mình ko về nữa, có lẽ chú đi đầu thai nơi khác rồi và chuyện của chú thì nhiều phen mình sợ phát khiếp lên. Ví dụ như khi chú mất, cả nhà mấy anh chị em ngồi chơi trước bàn thờ. Bà nội mình nói : Chú tụi bây chết rồi mà đứa mô hỗn với người lớn là chú hiện về vứt trái cây trên bàn thờ xuống. Nội vừa nói xong trái táo trên bàn thờ hắn rơi xuống 1 phát cả đám la thất thanh bỏ chạy tán loạn.
Chuyện thứ 2 là về cậu Thạch mình: Cậu mất khi đó mình chưa ra đời, chỉ nghe mẹ kể lại thôi. Mẹ kể cậu hồi kháng chiến là sinh viên đi học xa nhà, cậu thuê trọ ở chung với 1 anh nữa nhưng anh đó thì nhát gan hơn cậu mình. Mẹ nói cậu thuê trọ mọi lần ko xảy ra chuyện nhưng tự dưng có 2 đêm, lúc cậu đang học thì nghe ngoài cửa có người gọi tên, cậu ra mở cửa thì ko thấy ai. Đêm hôm sau vẫn vậy vẫn gọi tên và lần này là 1 cô gái, sau 2 đêm đó cậu sốt li bì sốt đến độ ông bà ngoại mình đưa cậu về, cho cậu vào bệnh viện đa khoa đà nẵng cậu nằm khoa hồi sức mà cũng lạ kỳ là ko tìm ra bệnh, cậu sốt mê man ko có cách nào tỉnh, ông ngoại mình khi đấy là thầy thuốc đông y ông bao giờ tin vào chuyện bói toán hay ma quỷ, bà ngoại mình thì sợ ông ngoại nên ko dám đi xem thầy, chỉ dám nhờ cô nào đấy đi xem hộ. Cô đó đi xem vừa ló mặt tới thì bà thầy bói chỉ thẳng mặt ” về đi ko còn chi đâu nữa mà xem ” cô về cũng là lúc cậu mình mất. Lúc cậu mất, ông ngoại tự dưng đập hết đồ đạc trong nhà luôn miệng nói: Tại răng ko cứu con? Tại răng để cho nó bắt con đi? Tại răng??? Rồi ông ngoại ngất. Đến khi ông tỉnh lại thì cậu cũng mồ yên mả đẹp, khi đấy ông mới nhận thức được chuyện con trai mình chết, lúc đó ông khóc ông bảo : Con ơi con chết mà ba ko biết chi hết. Lỗi tại ba và vì cậu mình chết nên bà ngoại mình suy sụp tinh thần vài năm sau bà cũng chết vì lao phổi, lúc đó bà chỉ 60t thôi. Bà mất khi ấy mình chỉ có 1tuổi hơn nên mình ko biết đc bà ngoại của mình như thế nào.
Chuyện thứ 3: Ông nội mình, ông mất cũng đc 8 năm rồi, ông bị suy tim trước khi ông nội mất thì cũng có vài lần mình thấy ông khóc, khóc rấm rức tội lắm. Mình hỏi thì ông nói ” nội sợ chết”. Rồi tết năm đó cả nhà họp mặt, nội nói : Ông bà nói rồi đó, ra giêng là đi. Mình sợ tái mặt, nội lúc đó ăn nhiều lắm bao nhiêu ăn cũng hết mà sau này mình mới biết là người gần chết họ ăn rất nhiều, ko biết phải ko. Mọi chuyện êm xuôi qua đi cho tới giữa năm, mùng 6 tháng 5 âm lịch, tức là qua ngày tết đoan ngọ 1 ngày, sáng sớm thím hay nấu bún bán buổi sáng. Sáng nào cũng vậy 4h sáng thím dậy, nội nói : Thảo, có 2 thằng hắn rình nhà mình, rình cả đêm. Thím sợ tưởng ăn trộm, thím hé cửa nhìn, nội nói hắn thấy mi hắn tuôn đầu bỏ chạy rồi. 6h sáng, thím gọi vào nhà bảo chú mình dậy cho con đi học. Nội cũng gọi : Và Hai ( bà nội mình) bà vô kêu thằng Tuấn dậy cho con Quỳnh đi học. 6h30 sáng, bà hàng xóm qua ăn bún hỏi vọng vào nhà ” ông ơi, ông khỏe chưa? ” ông bảo ” tui khỏe cô ơi “. Bà ăn xong bà đi chợ, thím chạy vào nhà lay nội dậy ăn sáng, lây mãi ko thấy ông dậy, thím hoảng chạy qua kêu chú 4. Chú qua nhìn rồi sờ bảo ông đi rồi. Bà hàng xóm khi đó đi chợ về đi ngang qua nhà, thấy nhà rộn ràng bà chạy vào hỏi, hỏi xong biết nội mất bà tái cả mặt vì sợ. Mình khi nghe xong mới hiểu, 2 thằng mà nội nói thật ra là người âm họ về họ đưa nội mình đi.
Chuyện về ông ngoại: Ngoại mình thì lúc sống thì ông là thầy thuốc đông y. Ông khó tính và ko tin về tâm linh. Ông ngoại mất vì trụy tim mạch, trước khi mất ông có gặp lại ông cố ngoại của mình. Sáng sớm mẹ mình lên ngoại mở quán bán bún thì ông ngoại chạy ra hỏi : Mi có thấy ba ta đâu ko? Ông mới ngồi với ta đây mà chừ ông đi mô ko thấy, mẹ mình cười bảo chừng này mà còn có ba hả??? Rứa là ông vô phòng, sáng dậy ông đau nhưng vẫn gắng gượng đi vệ sinh, mẹ thấy tình hình ko ổn mẹ gọi cậu đưa ông đi bệnh viện hoàn mỹ, lên tới nơi ông ko còn tỉnh táo và rơi vào hôn mê. Chị họ của mình thấy vậy thì làm thủ tục đưa ngoại mình qua đa khoa, ở khoa hồi sức. Ngoại nằm đấy tầm 5 ngày thì mất. Đưa ngoại về lúc đó 2h sáng, đi xem thầy thì thầy bảo ko tốt, ngày trùng giờ trùng. Nếu chôn thì chỉ nên để 1 ngày, ko thì phải để 1 tuần sau. Khâm liệm thì phải qua ngày hôm nay, hôm sau mới được liệm. Rứa là đám ngoại diễn ra cả tuần lễ. Ông ngoại mình mất căn nhà chỉ còn bà ngoại kế ở, chuyện của bà này thật sự rất sợ. Bà thấy quỷ. Mai mình kể cho các bạn nghe. Chúc các bạn vui vẻ.
Chuyện gia đình nên các bạn ném nhẹ tay. Chuyện thật ko thêm bớt nhé.

0
Thời buổi kinh tế khó khăn, sinh viên chúng tôi lại càng phải tiết kiệm chi tiêu từng đồng. Tôi và 2 anh bạn cùng khoá là Nam và Min quyết chuyển tới khu nhà trò rẽ tiền mới tìm được, căn phòng chúng tôi thuê là căn phòng giá rẽ nhất dãy. Căn phòng này nằm riêng biệt, cách xa dãy trọ cùng chủ 50m, và căn phòng chúng tôi nằm gần nhà vệ sinh chung của dãy, còn có 1 cái nhà vệ sinh dối diện...
Đọc tiếp

Thời buổi kinh tế khó khăn, sinh viên chúng tôi lại càng phải tiết kiệm chi tiêu từng đồng. Tôi và 2 anh bạn cùng khoá là Nam và Min quyết chuyển tới khu nhà trò rẽ tiền mới tìm được, căn phòng chúng tôi thuê là căn phòng giá rẽ nhất dãy. Căn phòng này nằm riêng biệt, cách xa dãy trọ cùng chủ 50m, và căn phòng chúng tôi nằm gần nhà vệ sinh chung của dãy, còn có 1 cái nhà vệ sinh dối diện nhưng bỏ hoang. Vì dãy nhà trọ này nằm khuất phía dưới phía sau, xa khu chợ, trường học, cây cối lại hơi rậm rạp nên giá khá rẻ, đặc biệt chẳng hiểu tại sao phòng chúng tôi sắp thuê lại rẽ nhất, chỉ có 500k/tháng.

📷

Khi dọn đến, chúng tôi ngạc nhiên vì phòng có khá nhiều đồ đạc có sẵn, phòng có cả 1 chiếc giường, bàn, và 1 chiếc áo sơ mi nữ màu trắng cổ viền đỏ của ai bỏ quên lại.Ngày đầu dọn phòng đến xong xuôi, chúng tôi đi tham quan các phòng trọ khác thăm hỏi với họ rằng mình mới đến, có gì giúp đỡ lẫn nhau. Các phòng trọ ban ngày thường cũng vắng, phòng toàn công nhân thuê, chỉ có vài người già và mấy đứa trẻ là có ở phòng, tất cả đều đi làm đến chiều tối mới về. Nhưng cũng may là đầu dãy trọ có 1 phòng sinh viên nữ thuê nên cũng đỡ buồn. Sáng hôm mới chuyển đến, chúng tôi lau dọn lại căn phòng, thấy cái áo sơ mi cũng đẹp nên tôi treo lại vào góc phòng,biết đâu bạn nữ chuyển phòng trọ quay lại lấy áo. Thằng Nam được phân công đi chợ nấu bữa trưa nay, tôi với Min thì đi qua chào chủ dãy trọ rồi 1 lát ghé phòng 2 bạn nữ làm quen luôn. Bác chủ nhà mời chúng tôi vào nhà uống trà, rồi hỏi:
– Các cháu thấy phòng trọ thế nào? Ở được không? Ở lâu dài bác sẽ giúp đỡ cho về vài đồ dùng cần thiết.
Chúng tôi cảm thấy rất vui vì gặp được bác chủ nhà tốt bụng như vậy, tôi trả lời:
– Dạ, chúng cháu cảm ơn bác, chắc chúng cháu ở đây ít nhất cũng vài tháng.Àh mà chiếc giường, cái bàn là của bác đặt cho phòng chúng cháu phải không ạ?.
Bác chủ nhà thể hiện nét mặt có vẻ ngần ngại: “Mấy thứ đó của người trọ trước để lại, cháu coi dùng không được thì đem bỏ đi cũng được.
Tôi đáp: – Dạ không, đồ dùng vẫn còn tốt lắm bác, bọn cháu lau sạch lại là dùng rất thoải mái.
Bác ấy thở dài: “Ừ, thôi các cháu về lo bữa trưa đi. Mà này, Vài người ở đây có hơi nhiều chuyện, lại thích tám chuyện trêu chọc, các cháu giao tiếp cẩn thận nha, đừng bận tâm nhiều họ nói gì, miễn mình sống tốt là được”.
Tôi và Min chào bác rồi ra về, thằng Nam cũng đã đi chợ về, nó đang hì hục nấu cơm. Chúng tôi bàn nhau ghé qua phòng 2 bạn nữ đầu dãy rồi hãy về ăn cơm luôn thể. Phòng 2 cô bạn khép cửa, tôi bước tới gõ cửa. Chờ một lát thì 1 bạn nữ tóc khá dài mở của ra, tôi cười chào:
– Chào bạn, mình tên Đin và đây là Min, 2 đứa mới chuyển tới dãy trọ này sáng nay, nên ghé phòng bạn làm quen có gì học hỏi những quy định sống ở chỗ này để tạo quan hệ tốt đẹp để còn trọ lâu dài. – Tôi cười cười trêu chọc.
Cô bạn cũng trạc tuổi chúng tôi cười rồi giới thiệu: “Mình là Nhung, cũng ở đây được 2 tháng à, mình ở với chị Tin lớn hơn Nhung 1 tuổi. Mời 2 bạn vào phòng chơi”. Nhung lấy chai nước lọc mời chúng tôi uống rồi tiếp chuyện:
– Ở đây ban ngày mọi người đi làm cả nên rất yên tĩnh, ban đêm lại càng tĩnh lặng hơn. Àh mà 2 bạn ở phòng trọ nào vậy, hình như đâu còn phòng trống nhỉ!
– Bọn tớ ở phọng trọ cuối dãy, gần nhà WC đó, khi nào rãnh thì ghé phòng bọn tớ chơi cho biết
– Hả, căn phòng đó hả???…
– Uh, căn phòng đó cũng khá tiện nghi mà giá thuê khá rẽ nữa, Nhung thấy sao?
– Àh, không có gì, các bạn là con trai, ở hai ba người thì chắc ổn.
Chị Tin đang nấu ăn dưới bếp nghe đến đây cũng lên góp chuyện: “Căn phòng đó hình như cũng 1 tháng rồi chưa có ai ở phải không Nhung? Hy vọng mấy đứa em mạnh mẽ, khí chất tốt tới đây ở để xua đi cái u ám ở đây”.
– Dạ, chị yên tâm, bọn em vui tính, hoà đồng lắm, hi. Cũng gần trưa rồi, bọn em về ăn cơm, thằng Nam đang chờ ở nhà.
– Uh, các em về dọn phòng cho sạch sẽ đi cho thoáng mát.
Chúng tôi bước ra được một đoạn, để ý thấy 2 chi em họ vẫn đang liếc nhìn mình rồi bàn tán gì đó, đúng là cũng nhiều chuyện thật nhỉ, bác chủ nhà nói quả không sai. Bước vô phòng, thằng Nam đã dọn cơm xong rồi, tôi báo cáo lại tình hình khu trọ cho nó rõ, đặc biệt về 2 hotgirl đầu dãy trọ. Ba anh em, ăn cơm vui vẻ, rồi đánh một giấc ngủ trưa đến chiều.
Khi tôi thức dậy thì đã 17h rồi, chúng tôi ra tiếp tục dọn dẹp phòng rồi chặt bỏ vài bụi cây xung quanh phòng. Căn nhà vệ sinh bỏ hoang đã bị khoá lại, đứng bên ngoài nhìn vô chỉ thấy được phần phía trên qua ô thông gió. Hai căn nhà về sinh đối diện nhau, phần đại tiện được xây cao lên nên ngồi lên đấy có thể nhìn ra ngoài thông qua ô thông gió và nhìn thấy nhà vệ sinh bỏ hoang.
Dọn dẹp xong, khoảng 19h tối, thằng Nam đi tắm đầu tiên, vì buổi trưa nó nấu cơm rồi nên tôi với Min dọn cơm rồi tắm sau. Thằng Nam cũng là thằng nhát gan nhất trong 3 đứa, nó sợ ma nhất, ít khi nào tắm khuya, tối lại rủ xem phim ma cũng sợ ra mặt. Tôi với thằng Min hay doạ nó cho vui phòng, được bữa cười sảng khoái. Nam vừa tắm xong bước vào bảo:
– Sao tự dưng đang tắm tao nghe thấy gió rít qua ô thông gió lạnh quá nên tao vô nhanh.
– Mày khùng hả, bọn tao đang nóng gần chết đây nè, coi măm cơm bọn tao đi tắm nè.
Giờ này, công nhân họ cũng về rồi, khi nhà vệ sinh chung đầu dãy trọ kín thì họ xuống đây dùng đỡ. Nhưng mọi người đã đến dùng lúc 5h rồi, khi đi qua phòng chúng tôi, họ cứ nhìn nhìn, liếc liếc vào phòng , chắc có lẻ thấy chúng tôi lạ vì mới đến. Thằng Min đi tắm trước, nó tắm nhanh hơn mọi khi rồi vào:
– Phòng tắm ở đây như có máy lạnh vậy, tao mới dội vài gáo nước mà thấy lạnh ngắt.
– Kì vậy bây, chắc tại ô thông gió lớn quá, mà gió ở ngoài tập trung thổi vào nên vậy, ở ngoài thấy bình thường à. Chắc cũng vì vậy mọi người tắm sớm hết là phải.
Tới lượt tôi đi tắm, tôi dội gáo đầu tiên thật sảng khoái, nước cuốn đi hết mệt nhọc và mồ hôi của một ngày dọn phòng mệt nhọc. Đến gáo thứ 5, tự dưng gió cứ thổi lạnh buốt cứ như mùa đông đến vậy, nghe tiếng gió như từ nơi hoang vu rừng sâu thổi đến vậy, lạnh thật, cả người cứ run run, tôi cũng vội chạy vô phòng.
Tôi lao vào mâm cơm cùng với bọn nó ăn tích cực. Ăn cơm xong thì cũng chỉ biết ôm lấy cái máy tính mà chat chit, xem phim. Ở đây, mọi người cũng ngủ sớm nên đúng là càng yên tĩnh hơn cả ban ngày, phòng của 2 cô sinh viên nữ cũng thấy khép cửa, họ chưa ngủ nhưng cũng chẳng thấy động tĩnh gì, cũng không thấy qua thăm phòng chúng tôi như lời tôi mời lúc sáng. Khung cảnh đêm khuya ở đây cũng thật hoang vu, cứ như trong một bộ phim kinh dị vậy, tiếng ếch nhái kêu ngoài kia văng vẳng, lâu lâu các bụi cây lại rung lên soạt soạt vì gió. Với hoàn cảnh như thế này thì thưởng thức một bộ phim ma hay kinh dị thì thật tuyệt, tôi rủ thằng Min và thằng Nam cùng xem.
Tôi bật bộ phim The conjuring mới ra lên, thằng Nam nhát gan nhưng nghe tôi quảng cáo và thách thức cũng tò mò xem cùng. Bộ phim rùng rợn với những cảnh giật thót tim ám ảnh lấy ba chàng sinh viên, người vẫn đang con run bần bật là chàng Nam. Hết phim cũng 23h30 rồi, chúng tôi cũng lo đi ngủ, mai còn tôi với thằng Nam còn đi học tiết đầu, thằng Min mai tới phiên đi chợ nấu cơm.
Tôi chọc thằng Nam:
– Đi gửi tình yêu của mày vào đất gì thì đi trước đi, lát bọn tao đi xong rồi thì đừng có mà nín rồi làm mưa lụt trên giường nha
– Đùa à, bộ phim đó chỉ doạ con nít, tao chỉ sợ bọn bây đi sau lại không dám tối tè ra quần cho xem.
– Haha, ngon.Thôi đi đi ông nội!
Thằng Nam bước ra ngoài khoảng sân tối mịt chỉ có ánh đèn nhà WC le lói hắt lên cả cái WC bỏ hoang thật rùng rợn. Tôi thì vốn chỉ thấy lành lạnh với khí trời khuya này thôi, chứ bộ phim này thì chỉ để giải trí chứ trên đời này làm sao có ma. Ma mà có thì thật thì chắc những người chết oan có thể linh ứng báo thù rồi, những cái thứ tưởng tượng này làm phim thì doanh thu cao khỏi phải bàn. Đang ngồi tắt máy tính thì bổng dưng thằng Nam mặt tái mắt, miệng ú ớ thở hổn hển, khoá kéo quần chưa kéo lên chạy ào vào phòng, bọn tôi vội lại đỡ nó, lấy nước cho nó uống. Đây là lần đầu bọn tôi thấy nó sợ như vậy, không lẽ bộ phim với cảnh khuya vắng đáng sợ ám ảnh nó như thế, chắc đang tiểu tiện thì có con gì gây kinh động anh chàng thỏ đế này rồi, chắc là con dơi đêm thôi. Một lát sau khi hoàn hồn, Thằng Nam mới kể chuyện:
– Ma…Ma.Tao đang tiểu thì nghe tiếng rú từ phía ô thông gió nhà vệ sinh bỏ hoang, trời tối nên lúc đầu tao không thấy gì nhưng lúc ánh đèn hắt vào thì tao thấy một con ma tóc dài mặc áo sơ mi trắng hình như đang lè lưỡi treo cổ. Tao chắc chắn không phải tao ảo tưởng từ bộ phim đâu, tao dụi mặt nhìn kĩ lại thấy nó thò tay qua ô thông gió nên tao sợ quá chạy thẳng vào đây…
– Mày chắc không ảo tưởng chứ, lúc nãy tao có thấy con ma nào đuổi theo mày đâu. Lúc nãy còn nói hùng hổ lắm mà giờ bộ dạng thảm thương quá, haha. Thôi để tao ra doạ con ma đó trả thù cho mày, tao có đeo tượng Phật mà. – Thằng Min trấn an nó.
Nghe nó kể cũng ớn lạnh thật, gió ở chổ này về khuya từng hồi cũng buốt quá, lại mới xem phim nữa nhưng đi hai đứa cũng chả sợ gì .Tôi với thằng Min đi vệ sinh, vừa tiểu vừa liếc xung quanh xem sao, liếc vào ô thông gió WC bỏ hoang thử cũng chỉ thấy tối om, cái bóng đèn nhà vệ sinh đối diện đung đưa theo gió hắt vào lúc sáng lúc tối. “Bịch”… cái gì đó rớt xuống đất phía nhà vệ sinh bỏ hoang, bọn tôi giật mình, chẳng lẻ con ma nó treo cổ bị rớt sao? Liếc nhìn về phía đó, nhưng chẳng có gì cả. Sau đó, chúng tôi lại gần thì thấy có một sợi dây thừng to nằm gần cánh cửa nhà vệ sinh đã khoá. Chúng tôi nhặt lên và đem vô khoe với thằng Nam:
– Bọn tao mới doạ con ma của mày bỏ chạy rồi, nó để lại cái dây thừng treo cổ nè. Còn sợ hết? Ngủ đi rồi mai đi học.
– Bọn bây đi chung vậy chắc nó không xuất hiện đâu, tao còn thấy nó nữa chắc tao chuyển chổ trọ khác thôi.
– Trời, thôi lần sau không rủ mày xem phim ma quỷ nữa.
Tôi vắt sợi dây lên cái cây gần phòng định để mai cột làm dây phơi đồ. Rồi tất cả tắt đèn đi ngủ, chắc thằng Nam đêm nay khó ngủ hoặc gặp ác mộng rồi. Đêm khuya gió ngoài kia thổi như tiếng người ta rú âm ỉ vậy, nhưng đêm đó cũng trôi qua yên bình.
Sáng hôm sau, tôi gọi thằng Nam dậy đi học, chắc gần sáng nó mới ngủ được đây. Bốn tiết học ngủ gục trên giảng đường cũng trôi qua, bọn tôi về căn phòng trọ mới. Đi ngang qua phòng 2 cô sinh viên đầu dãy trọ thấy chị Tin đang nấu ăn. Chị Tin gọi bọn tôi lại vào phòng chơi lát, rồi chị nói cứ ấp a ấp úng thế nào đó:
– Tối qua…mấy đứa em…có ngủ ngon không?
– Hi, không ngon sao sáng nay dậy đi học được chị. – Tôi đáp
– Uh, vậy tốt rồi. Có thấy gì lạ không?
– Dạ chị ơi, tối qua lúc đi vệ sinh, rõ ràng em thấy có con ma…hình như là một cô gái mặc áo màu sơ mi trắng, tóc thả che cả mặt đang treo cổ trong nhà WC, em kể lại nhưng 2 thằng cùng phòng bảo em bị ảo tưởng, đến giờ em vẫn còn nhớ như in chuyện tối qua. – Nam kể.
– Chị đừng nghe nó nói, tối qua bọn em có cùng xem bộ phim ma nên thằng gan thỏ đế đó mới bị ảo tưởng vậy, bọn em đã ra xem lại chổ nhà vệ sinh mà chẳng thấy con ma nào cả, nhưng lượm được sợi dây thừng.
– Dây thừng? Các em dẫn chị đi xem thử?
Bọn tôi dẫn chị Tin tới phòng mình chơi, thằng Min đang nấu cơm thơm nức mũi. Tôi đến cành cây mình vắt dây thừng tối qua nhưng không có. Trên cây chỉ còn mỗi dây cỏ dại. Tôi hỏi Minh:
– Mày cất cái dây thừng tối quá tao với mày lượm đâu rồi Min?
– Tối qua tao tưởng mày vứt đâu rồi, tao có cất đâu.
– Lạ nhỉ, rõ ràng là dây thừng sao bây giờ là dây cỏ dại thế này?
– Chết rồi, vậy là nó vẫn ám chổ này rồi! – Chị Tin sửng sốt nói.
– Là sao hả chị? Bọn em không hiểu.. – Chúng tôi cũng sửng sốt không kém…
– Là như thế này, một tháng trước đây ở chổ trọ này có một con bé sinh viên thuê cái phòng này ở, không biết nó bị thất tình hay sao mà treo cổ tự tử trong cái nhà vệ sinh kia. Từ khi chuyện đó xảy ra, chẳng ai dám thuê cái phòng này cả. Ông chủ nhà khoá luôn cái vệ sinh kia, mấy người ở đây cũng ít khi lui tới chổ này, nhưng buổi chiều phải chạy qua dùng cái nhà vệ sinh đối diện cái nhà vệ sinh bỏ hoang. Hôm ấy, có một chú công nhân về hơi muộn qua bên này tắm, cảm thấy gió buốt qua cửa thông gió lạnh quá, chú đứng lên bồn cầu nhìn qua ô thông gió thì thấy cảnh tượng như em Nam thấy tối qua vậy. Vài ba người cũng nghe thấy tiếng rên rỉ của con bé khi đi tắm muộn. Sau đó mọi người có thấp nhang, đốt giấy khẩn cầu rồi.Vì vậy nên cứ 5h chiều là tất cả đã tắm xong.Mấy em hồn vía có mạnh thì ở chứ ở không nổi thì nên chuyển sớm đi, con bé mà nhát ai đứng tim chết thì chắc mọi người cũng chuyển đi hết quá, tại bọn chị còn tiếc cái chổ trọ giá rẻ này.
– Thôi chị đừng kể nữa, kẻo thằng Nam nó chuyển trọ ngay bây giờ luôn mất. – tôi nói.
– Uh chị về chuẩn bị bữa trưa đây, các em cũng đừng bận tâm nhiều, chắc con bé cũng không làm hại ai đâu.
Chi Tin đã ra về, những để lại cho chúng tôi một đống suy nghĩ lẫn lộn. Tôi cũng nữa tin, nữa ngờ chắc có thể là ai chơi trò doạ moa mọi người thì sao? Từ bé đến giờ có gặp bao giờ đâu. Toàn thấy trong phim.Nếu có tối qua đã gặp rồi, mà mình chắc vía mạnh, ma quỷ không trêu chọc được. Chúng tôi thôi bàn tán lao vào ăn cơm. Buổi chiều đến cũng rất nhanh, hoàng hôn ở đây khá đẹp, không hoang vu như về khuya, thằng Nam đã chuẩn bị đi tắm rồi, nó làm sao dám để tắm khuya nữa. Nó tắm xong đem luôn cái thau giặt đồ vào phòng để tối còn đi tè, đúng là con nhát hết chổ nói. Thằng Min cũng lo đi tắm sớm rồi, có lẻ nó cũng sợ ít nhiều từ khi nghe chuyện chị Tin kể. Bữa tối bắt đầu, hai thằng bạn thấy có vẻ lơ cơm, ăn ít hơn mọi hôm. Tôi chọc:
– Thôi nào, ăn cho no còn có sức khoẻ để thấy ma còn chạy kịp. Lát nó xuất hiện có mà đói run chân khỏi chạy nhá.
– Mày ăn nhiều lát đi vệ sinh nhiều rồi cũng gặp ở đó mà hí hửng. – Thằng Nam càu nhàu.
Tôi ăn nhiều hơn mọi khi, phải nói là no căng cả bụng. Ăn xong dọn cái đống chén rồi tôi lại bật máy tính lên online, chat facebook. Đến giữa khuy bỗng dưng cái bụng cứ ọt ẹp, chắc bị gió lạnh với lại ăn no quá nó hành rồi.
23h25, hai đứa kia chuẩn bị đi ngủ, còn tôi phải ra WC giải quyết cơn đau bụng thôi. Bây giờ trong đầu chỉ nghỉ đến việc cho cái bụng xổ ra hết mới khoẻ thôi. Tôi chạy thật nhanh ra căn nhà vệ sinh, bước lên bồn cầu. Tôi nhắm mắt xổ đợt đầu tiên, cảm giác cứ như trút được một gánh nặng to lớn vậy, thoái mái quá. Sau đó, tôi mới bình thản ngồi chờ xổ đến khi hết đau mới thôi, tôi mở mắt ra nhìn thẳng thì thấy được ô thông gió của căn nhà vệ sinh bỏ hoang, vẫn một màu tối thui. Gió lạnh xộc vào rít bên tai, trong đầu tự dưng nhớ lại chuyện thằng Nam kể rồi chuyện chị Tin kể. Tôi cảm thấy ớn lạnh quá, rồi tự trấn an mình: “Trên đời này làm gì có ma, nếu có thì người đã chết có thể gặp nói chuyện với người thân rồi. Tôi nghĩ chắc ma cũng không muốn gặp tôi bộ dạng này đâu, bốc mùi quá mà”.
Tiếng gió rít nghe càng lạ hơn, nghe như tiếng rên, tiếng rú lên của một người đang lạnh lắm thì phải. Tôi cố lãng tránh những âm thanh xung quanh bằng cách lấy điện thoại ra lướt web. Đang lướt tới tin bóng đá thì, cái gì đó rơi lất phất trên vai và đầu tôi, đưa tay hất chúng xuống đất. Tôi tiếp tục nhìn vào màn hình điên thoại….AAAAA…..một búi tóc xoã xuống màn hình điện thoại, tôi thót ngay ra phía cửa rồi nhìn lên. Không nhìn rõ mặt nhưng một cô gái tóc xoã treo ngược trên đó mặt chiếc áo sơ mi trắng viền đỏ mà hôm tôi chuyển trọ đến có thấy…..Tôi sợ quá đạp cửa chạy tót vô phòng, tôi lay hai thằng bạn đang ngủ say tỉnh dậy. Kéo bọn chúng lại chổ cửa sổ nhìn ra nhà WC. Cả ba đứa há mồm nhìn thấy cái bóng áo trắng lướt từ nhà vệ sinh bên này sang nhà vệ sinh bỏ hoang, nó bay vào lổ thông gió. Cả ba đứa trùm mền nhưng thức luôn tới sáng.
Sáng hôm sau chúng tôi báo lại với ông chủ và dọn phòng luôn trong ngày. Ông chủ bảo cũng nghe mọi người kể lại nhưng chưa biết giải quyết như thế nào. Chúng tôi chẳng quan tâm nữa, ở được vài ngày mà đã mắc bệnh đau tim cả rồi.

0