K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

12 tháng 2 2016

cái yếm đào

Cái yếm đào

chọn mk nha

3 tháng 12 2016

Là cái yếm đào.

4 tháng 12 2016

eoeo

5 tháng 12 2015

là cái yếm đào đó bạn tick cho mình nha bạn

23 tháng 2 2016

1 Lá thư                                                                                                                                                        2 chiếc nón                                                                                                                                                   3 cái yếm đào

20 tháng 1 2016

lá thư

cái nón lá

cái thứ 3 thì mik ko bt

20 tháng 1 2016

 

LƯU Ý

Các bạn học sinh KHÔNG ĐƯỢC đăng các câu hỏi không liên quan đến Toán, hoặc các bài toán linh tinh gây nhiễu diễn đàn (như 1+1 = ?). Online Math có thể áp dụng các biện pháp như trừ điểm, thậm chí khóa vĩnh viễn tài khoản của bạn nếu vi phạm nội quy nhiều lần.

Chuyên mục Giúp tôi giải toán dành cho những bạn gặp bài toán khó hoặc có bài toán hay muốn chia sẻ. Bởi vậy các bạn học sinh chú ý không nên gửi bài linh tinh, không được có các hành vi nhằm gian lận điểm hỏi đáp như tạo câu hỏi và tự trả lời rồi chọn đúng.

Mỗi thành viên được gửi tối đa 5 câu hỏi trong 1 ngày

Các câu hỏi không liên quan đến toán lớp 1 - 9 các bạn có thể gửi lên trang web hoc24.vn để được giải đáp tốt hơn.

8 tháng 6 2018

Mình thì vuông vức

Tay ngắn chân dài

Hai tay ôm lấy nàng tiên nữ

Trèo qua hai hòn đọng thiên thai

Trả lời : Cái yếm đào.

8 tháng 6 2018

Đó là cái yếm đào.

12 tháng 2 2016

viết dấu mình mới hiểu nha

tich ủng hộ nhé

12 tháng 2 2016

cái yếm đào

TRUYỆN Y THÁNH NƯƠNG TỬ CHAP 4 Ngày hôm sau, trời đã xế chiều, dần dần bị màn đêm nuốt trọn, Nhã Tình chật vật quay trở về, mang theo vết thương trên người. Khí sắc vô cùng nhợt nhạt, dường như nàng đã cố cầm cự để bản thân không quỵ ngã trong một thời gian không ngắn.Hốt hoảng với hình ảnh trước mắt, Lãnh Thiên giật mình ngỡ ngàng, trái tim như tan nát, khó thở vô cùng, nhưng...
Đọc tiếp

TRUYỆN Y THÁNH NƯƠNG TỬ

CHAP 4

Ngày hôm sau, trời đã xế chiều, dần dần bị màn đêm nuốt trọn, Nhã Tình chật vật quay trở về, mang theo vết thương trên người. Khí sắc vô cùng nhợt nhạt, dường như nàng đã cố cầm cự để bản thân không quỵ ngã trong một thời gian không ngắn.

Hốt hoảng với hình ảnh trước mắt, Lãnh Thiên giật mình ngỡ ngàng, trái tim như tan nát, khó thở vô cùng, nhưng hắn vẫn cố gắng trấn tĩnh, dìu Nhã Tình vào phòng.

Gương mặt tái nhợt ban đầu dần dần hồng hào hẳn lên, hơi thở ngày một dồn dập và gấp gáp, chỉ tăng chứ không hề giảm. Nhã Tình đau đớn, cắn răng chịu đựng càng khiến Lãnh Thiên ngày một lo sợ.

Phải! Hắn chính là đang lo sợ, một nỗi sợ hãi chưa từng có trong đời bỗng nhiên nảy lên. Hắn sợ mất nàng. Nàng không thể có mệnh hệ nào, sẽ không, chắc chắn sẽ không. Kể cả một kẻ ác ma như hắn cũng được nàng thu nhận, nàng thiện lương như thế, luôn sẵn lòng giúp đỡ người khác. Ông trời chắn chắn sẽ không thể bất công như vậy với nàng, và với cả hắn. Hắn tuyệt đối không cho phép nàng xảy ra chuyện gì.

Nhưng nếu lỡ như nàng có mệnh hệ nào, thì hắn sẽ ra sao?? Chỉ cần nghĩ đến điều này, hắn càng hoảng loạn hơn. Lãnh Thiên tiến gần đến bên Nhã Tình hơn, nắm chặt lấy bàn tay của nàng, áp lên má của mình. Trong lòng hắn là một mảnh hỗn loạn không nói nên câu, đôi mắt hắn giờ đây đã ngân ngấn tầng sương, chỉ chực muốn trào ra. Hắn run rẩy, hắn sợ, sợ rằng không chạm đến nàng, không giữ chặt lấy nàng lúc này, hắn sẽ mất nàng hay có chăng nàng sẽ tan biến.

“ Tình nhi!!! Nàng tuyệt đối không được có chuyện gì! Nàng có nghe thấy không?? Nếu nàng có mệnh hệ gì, ta biết phải làm sao đây?? Sẽ không còn ai yêu thương ta, không còn ai quan tâm ta, chăm sóc ta, không còn ai nấu thức ăn ngon cho ta, không còn ai nấu thuốc cho ta lúc ta bị bệnh. Nàng có biết không?? Ta không biết từ lúc nào nàng đã đi vào trong trái tim của ta. Kể từ giây phút đó, ta đã không còn coi nàng là trưởng bối nữa rồi. Ta đã xem nàng như một nữ nhân, là nữ nhân của Nam Cung Lãnh Thiên. Ta Yêu Nàng!! Vì vậy, nàng tuyệt đối không được có chuyện gì, ta sẽ dùng cả đời này để thương yêu nàng, dùng cả tính mạng để yêu nàng. Nàng mau tỉnh lại đi!!! Tình nhi!!! ” trong cơn hoảng loạn, Lãnh Thiên bộc bạch hết tất cả nỗi lòng đã chôn kín bấy lâu của mình. Nói đến đây, nước mắt hắn không cầm cự được mà rơi lên tay nàng, giai nhân trên giường đột nhiên có chuyển biến, từ từ nhận thức lại được hoàn cảnh, nhưng hơi thở vẫn hỗn loạn.

Hắn cũng cảm nhận được điều này, cố trấn tĩnh bản thân, tập trung nhìn vào nàng, với hy vọng kỳ tích xuất hiện.

Đôi mắt Nhã Tình từ từ cử động. Vừa chợt mở mắt ra, nàng nhìn thấy hắn đang ngồi ở góc giường, nắm lấy tay nàng khóc sướt mướt. Nàng đau lòng, cố gắng áp chế khó chịu của bản thân, đưa tay nhẹ nhàng lau đi lệ trên gương mặt hắn.

“ Đồ ngốc!! Ta còn chưa chết, con khóc cái gì?? ”

“ Con không có khóc. Cô Cô, người không sao chứ?? ” hắn nhìn thấy nàng tỉnh, vui mừng vô cùng, lấy tay lau đi lệ trên mặt. Thế nhưng vui mừng không được bao lâu thì lại nhìn thấy nàng có biến chuyển lạ thường.

“ Ta……. ” nàng đau đớn, nói không thành lời.

“ Cô Cô!!!! Người không sao chứ?? Người đừng làm con sợ mà……Tình nhi…….. ” hắn hốt hoảng, tay chân rối bời, hắn chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình lại thất bại đến như vậy.

Lãnh Thiên không hề am hiểu y thuật, nên quả thật lực bất tòng tâm trong hoàn cảnh này. Lúc này đây, hắn chỉ có thể trách mình thật vô dụng, không thể làm được gì cho nàng. Thường ngày, Lãnh Thiên chỉ phụ giúp Nhã Tình những việc lặt vặt, chứ y thuật thì chỉ có thể nói là hiểu chút ít một vài thứ.

Hắn phải cố gắng làm trấn tỉnh lại nàng, chỉ có nàng mới biết bản thân bị gì, như thế sẽ dễ dàng chỉ bảo hắn cần phải làm gì.

Không một chút chần chừ, Lãnh Thiên lập tức nhét Lộc Nhung đan vào miệng Nhã Tình, bón cho nàng chút nước để đan dược dễ dàng hoà tan. Tuy nhiên, nó vẫn không thể phục hồi sức lực như thường ngày, chỉ có thể làm cho Nhã Tình tỉnh táo được đôi chút.

“ Tình nhi, nàng mau nói cho ta biết, nàng bị trúng phải độc gì??? Cần phải dùng những loại đan dược nào để giải??? Tình nhi!!! Mau nói cho ta biết. “ Lãnh Thiên hỏi dồn dập, cố gắng lay nàng cho tỉnh táo. Lúc này đây, hắn đã hoàn toàn bỏ qua tiểu tiết nhỏ nhoi, trực tiếp thân mật gọi nàng. Nhã Tình dĩ nhiên không hề phản đối, chỉ là lúc này ý thức của nàng đã hoàn toàn mơ hồ rồi.

“ L..on…g….N.ha…..tán…..vốn..dĩ là…..độc…..hương…, chỉ là…….ta…cùng…lúc trúng phải…..ám khí….có T..hanh..Lân. Cả hai thứ này……tạo nên….tác dụng phụ…..chính là…x..uân hồn… “ Nhã Tình đã bắt đầu mất ý thức vốn có, hô hấp ngày một loạn nhịp, vặn vẹo thân mình, miệng lẩm bẩm vài điều đã nghĩ trước khi mất tỉnh táo hoàn toàn.

“ Xuân Hồn???? Chẳng lẽ là Xuân Hồn không có bất kì thuốc giải nào ngoài việc giao hoan giữa nam và nữ?? Nếu không….thì sẽ bị cạn kiệt nội lực, đứt kinh mạch mà chết đi……….. “ Lãnh Thiên cố gắng nghe từng lời của Nhã Tình, chấn động cả người. Thảo nào, sắc mặt của nàng ngày một hồng hảo hơn, hơi thở cũng vô cùng gấp gáp.

Xuân Hồn có tác dụng mạnh gấp trăm ngàn lần Xuân dược, vốn dĩ nó được điều chế bởi Nhã Tình. Không một ai biết được nó điều chế ra sao, chỉ là trăm ngàn lần không ngờ được, tác dụng phụ khi va chạm của hai loại độc dược lại tạo nên cớ sự này.

Không đành lòng nhìn Nhã Tình thống khổ, đặc biệt là mạng sống của nàng. Mặc dù biết sau khi giải độc, có thể nàng sẽ chán ghét hắn, nhưng ngoài việc giải cứu nàng, hắn còn dụng tâm khác.

Gần đây, hắn đã trở nên ngày một khó hiểu, bởi vì hắn muốn có được nàng. Hắn bất an, hắn lo sợ, sợ rằng nàng sẽ gặp được ý trung nhân, sẽ không còn là của riêng hắn nữa. Hắn sợ mất nàng, sợ rằng trong đôi mắt của nàng, sự hiện diện của hắn sẽ không cần thiết và là duy nhất nữa.

Lãnh Thiên không suy nghĩ nhiều hơn, ngay lập tức cởi bỏ áo ngoài của mình. Ngồi xuống, thân thể nhích gần sát bên nàng, tay khẽ lướt qua làn môi đỏ mọng, hôn nhẹ.

“ Tình nhi. Nàng là của ta, mãi mãi. Ta yêu nàng. “

Lãnh Thiên vươn đại chưởng ôm Nhã Tình trọn vẹn trong vòng tay của mình, cảm thấy rung động cả tâm can. Đây là điều mà hắn đã mong muốn thực hiện từ lâu. Phải! Nàng trong vòng tay hắn lúc này, là nữ nhân, nữ nhân của hắn. (TN: ôm thôi mà ca cũng xúc động đến vậy….hổng biết…….~.~; )

Lãnh Thiên mải mê hưởng thụ nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng mà quên mất đại sự mình cần phải làm, nhưng là cái con người mất đi lí trí kia thì không hề nha. Cơ hồ thân thể của cả hai đã cọ xát với nhau thật gần, thật nhẹ nhàng mà khơi mào dục vọng của cả đôi bên cho dù cách nhau mấy lớp quần áo.

Lãnh Thiên chưa kịp phản ứng, Nhã Tình đã chủ động dán sát vào làn môi mỏng của hắn. Không còn là nụ hôn chạm nhẹ như lúc ban đầu, chỉ còn lại sự ngọt ngào khiến hắn trầm luân.

Lãnh Thiên cảm giác bản thân đã bị sự vô tình của nàng đốt lên dục hoả chưa từng có, vội vàng đoạt lấy tất cả những sự ngọt ngào nhất của nàng.

Lúc này đây, hắn không một chút ngại ngùng, từ bị động trở thành chủ động, tách đôi môi cánh hoa phấn nộn mềm mại của nàng. Đầu lưỡi của hắn linh hoạt, mạnh mẽ công phá mọi đường đi ngóc ngách, quấn quýt đến mê say.

Sự ngọt ngào, mềm mại của nàng như là độc dược, khiến hắn mê say, không cách nào tách ra được. Lãnh Thiên ngày một giữ chặt lấy Nhã Tình hơn, thân hình mềm mại của nàng cùng hắn gần như hoà làm một thể, không thể tách biệt.

Đôi mắt của Nhã Tình lúc này đã nhiễm một tầng sương tình dục mờ mịt, gương mặt trắng nõn lúc này đã đỏ ửng hơn. Đôi môi phấn hồng mềm mại kia, bởi vì nụ hôn cuồng nhiệt vừa rồi mà vừa sưng vừa đỏ. Nhã Tình lúc này kiều diễm đến động lòng người, hận không thể đem nàng nuốt trọn vào bụng.

“ Nàng, đúng là tiểu yêu tinh của lòng ta. “ Lãnh Thiên không khỏi hít một ngụm khí, khàn giọng lẩm bẩm.

Hơi thở của cả hai đã ngày một dồn dập hơn, không khí cũng trở nên cuồng nhiệt và nóng bỏng (TN: mặc dù là cái gì cũng chưa có làm >”

Bàn tay to lớn đã dần tìm đến đôi gò bồng đào, cách một lớp vải quần áo mỏng manh, vuốt ve nhũ hoa mềm mại non mịn kia.

“ Ư….ưm…… “ Nhã Tình như cảm nhận có ngọn lửa đang thiêu đốt mình lúc này, yêu kiều rên nhẹ. Bất cứ nơi đâu, chỉ cần có sự va chạm giữa nàng cùng Lãnh Thiên, đều có sự nóng bỏng cuồng nhiệt khó nói nên câu.

Bộ dáng mê người của Nhã Tình, rất thành công khơi mào hoàn toàn dục hoả của Lãnh Thiên, hạ thân buộc chặt.

Hắn đã thật sự muốn-nàng!!

Bàn tay hắn nhanh nhẹn tách lớp yếm bên ngoài ra, nhẹ nhàng luồn vào bên trong, bừa bãi vuốt ve nhũ hoa mềm mại trắng nõn kia. Nhã Tình rên nhẹ vài tiếng, theo bản năng vặn vẹo, ưỡn ngực ngửa đầu ra sau.

Lãnh Thiên mặc dù bị dục vọng khống chế, nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn, hắn muốn thưởng thức nàng toàn diện. Môi hắn không nhanh không chậm di chuyển từ trán, mắt, mũi, hai bên má xuống tới đôi môi mềm mại của nàng. Chiếc lưỡi linh hoạt của hắn tiến vào trong miệng của nàng, tiếp tục trầm luân trong sự ngọt ngào chết người đó.

Bàn tay hắn cũng không hề nhàn rỗi, tham lam thăm dò trên người nàng, từ từ đi xuống, cảm thụ cảm giác làn da mịn màng trong lòng bàn tay.

Cảm thấy quần áo của cả hai lúc này thật vướng bận đối với hắn, Lãnh Thiên trực tiếp thoát hết tất cả quần áo cho cả hai, chỉ chừa lại tiết khố.

Như đã nhấm nháp hương vị đủ, hắn cúi đầu vồ lấy nụ hoa mê người của nàng, chậm rãi cắn, mút. Tay còn lại chụp lấy ngực bên kia, nhẹ nhàng vân vê, lúc mạnh lúc nhẹ.

Một trận khoái ý đánh sâu vào cảm quan của Nhã Tình lúc này, nàng đã hoàn toàn trầm luân. Mặc cho Lãnh Thiên hành động, nàng chỉ có thể bị động mà đón nhận, có thể thấy dược tính của hai loại động đã bòn rút hết tất cả lí trí lẫn sức lực của nàng.

Bàn tay Lãnh Thiên lần dò tìm xuống giữa hai chân nàng, cách tiết khố mỏng manh, nhẹ nhàng ma sát hoa hoạch mẫn cảm, rất nhanh chóng đã ấm ướt, tiết ra nhiều dịch mật.

Hành động này đã khiến Nhã Tình phản ứng mãnh liệt, ngày một vặn vẹo hơn, vô tình ma sát giữa hai thân thể đang nóng bỏng, mật nước cũng vì thế mà chảy ra càng nhiều. Còn có, lửa nóng nơi hạ thân của Lãnh Thiên càng thêm buộc chặt, dục vọng càng bị dấy lên mãnh liệt. Cả hai lúc này hoàn toàn không còn ngăn cách bất cứ cái gì, y phục bừa bãi ở khắp nơi trên mặt đất.

Không dừng lại ở đó, hắn không ngừng ma sát, di chuyển ngón tay vào bên trong hoa huyệt, chật hẹp và mềm mại đến mê người. Nhưng nàng vẫn còn nhỏ so với hắn, chỉ sợ làm đau nàng, mặc dù dục vọng đã lên đến đỉnh điểm nhưng hắn vẫn không đành lòng.

Bỗng nhiên, đôi tay trắng mịn gắt gao vòng qua cổ Lãnh Thiên, dường như tiếp thêm sức mạnh cho hắn, mặc dù chỉ là hành động vô ý thức.

Nghe tiếng thở gấp của nàng, sự ham muốn có nàng lại một lần nữa dâng lên một cách mãnh liệt. Mãi cho đến khi trán hắn lấm tấm mồ hôi, cảm thấy thân thể nàng đã có thể thích ứng được sự xâm nhập của hắn.

Lửa nóng sưng đỏ bắt đầu xâm nhập vào bên trong cơ thể nàng, nhẹ nhàng đong đưa, cố gắng nhẫn nhịn để cho hoa huyệt của nàng thích ứng sự tồn tại to lớn của hắn, dần dần tấn công càng lúc càng sâu, và cuối cùng đẩy thật mạnh vào chỗ sâu nhất.

“ A…….. “ Nhã Tình hét lớn, nàng có thể cảm nhận cảm giác đau đớn như xé rách cả cơ thể vào lúc này, theo bản năng như muốn đẩy người trước mặt ra.

Lãnh Thiên nhanh chóng an ủi, ngăn cản hành động của nàng. Dù sao vào thì cũng đã vào rồi, lúc này bắt hắn rời khỏi nàng là điều không thể. Hai tay nhẹ nhàng nâng mông của nàng lên để bản thân có thể đi vào sâu hơn.

Đau đớn buổi ban đầu dần dần qua đi, thay thế vào đó là một cỗ thoả mãn, vui sướng đến kỳ lạ. Nhu cầu gấp gáp, cuồng nhiệt đến mức bốc cháy giữa cả hai lúc này khiến cho Nhã Tình cong người nghênh đón hắn tiến vào.

Cả hai đều tìm kiếm, khát vọng lẫn nhau nhiều hơn. Một lần rồi lại một lần nữa, mỗi lần như thế hắn càng thêm mạnh mẽ, càng thêm kích thích và cuồng nhiệt hơn.

Hai chân Nhã Tình theo bản năng đã kẹp chặt lấy thắt lưng của Lãnh Thiên tự lúc nào khiến cho dục vọng của hắn ma sát trong nàng càng lúc càng sâu, càng nhanh, càng nhiều. (TN: =.= má ơi ta muốn xỉu……………; )

Từng đợt cao tốc kịch liệt co rút nhanh, tăng vọt không ngừng đong đưa trong hoa huyệt, gắt gao bao phủ lửa nóng cứng rắn bên trong. Một cỗ khoái ý tăng vọt, đạt tới đỉnh cao nhất của dục vọng, ở chỗ sâu nhất trong hoa huyệt non mềm bắn ra mầm móng nóng ấm.

Thân thể cả hai không tự chủ rung động cả thân thể, Lãnh Thiên thở dốc thả mình lên thân thể nàng, không có ý định rút quân hay nhúc nhích. Khuôn mặt ở hõm vai của nàng nhẹ nhàng điều hoà lại hơi thở, gắt gao siết chặt thân thể của nàng hơn nữa, mỉm cười mãn nguyện.

Quan sát sắc mặt cũng như nhịp thở của nàng đã đều đặn, nhịp nhàng hơn, hắn vô cùng hài lòng. Ngay sau đó, hắn liền nhanh chóng lấy chăn đắp cho cả hai, nếu không phải lo sợ lần đầu tiên của nàng, hắn hận không thể tiếp tục. Lãnh Thiên đè nén tất cả dục vọng xuống, trực tiếp ôm Nhã Tình vào lòng, chìm vào giấc ngủ sau một trận kích tình.

5
10 tháng 5 2019

cảm ơn bn

TRUYỆN : ĐẾ VƯƠNG SỦNG ÁICHAP 2 : sợ hãi Không đợi Lâu Thất định thần lại sau kinh hãi, huyết nhân bất ngờ ôm nàng đứng dậy, khí tức toàn thân lạnh băng: "Chuẩn bị kháng địch!"Vừa dứt lời, mấy thị vệ lập tức không còn ngạc nhiên nữa, như thể đã từng rèn luyện qua hàng trăm lần, bốn người lần lượt tản ra bốn phía quanh hắn, rút kiếm hướng ra ngoài, khí tức chùng xuống.Ưng...
Đọc tiếp

TRUYỆN : ĐẾ VƯƠNG SỦNG ÁI

CHAP 2 : sợ hãi

Không đợi Lâu Thất định thần lại sau kinh hãi, huyết nhân bất ngờ ôm nàng đứng dậy, khí tức toàn thân lạnh băng: "Chuẩn bị kháng địch!"

Vừa dứt lời, mấy thị vệ lập tức không còn ngạc nhiên nữa, như thể đã từng rèn luyện qua hàng trăm lần, bốn người lần lượt tản ra bốn phía quanh hắn, rút kiếm hướng ra ngoài, khí tức chùng xuống.

Ưng nhón mũi chân, thân người lập tức lao nghiêng đi, hạ xuống trên một ngọn cây um tùm ở phía xa, che chắn thân mình, nhưng ở góc độ của Lâu Thất vẫn có thể nhìn qua kẽ lá thấy tay phải hắn đang giơ về phía trước, trên tay có nắp một chiếc nỏ nhỏ, nhắm thẳng về phía trước.

Một gã đàn ông khác thì bước lên trước hai bước, thể hiện tư thế tiên phong, cả người giống như một kiếm một thuẫn.

Lâu Thất rất kinh ngạc, lúc này nàng mới nhìn ra thực lực của những người này, có điều rốt cuộc là kẻ địch nào có thể khiến họ bày thế trận chờ đón thế này? Họ đang bị truy sát sao?

"Mắt đỏ, thương lượng chút được không?" Lâu Thất thì thầm nói: "Ngươi nhìn xem, ta là một cô gái bé nhỏ, yếu ớt không có chỗ dựa, nếu ngươi cứ ôm ta thế này, khi giao chiến ta sẽ trở thành gánh nặng, hay là ngươi đặt ta xuống, ta nấp vào một chỗ trước có được không?"

Chỉ cần đặt nàng xuống, đợi khi hai bên giao chiến nàng sẽ có thể nhân lúc hỗn loạn mà bỏ trốn.

Gã mắt đỏ cúi đầu liếc nhìn nàng không lên tiếng.

Không đồng ý? Cố gắng thêm nữa.

Lâu Thất đang định tiếp tục thuyết phục, một tiếng hát trong trẻo bất ngờ vọng tới.

Người hát có giọng khó đoán biết là nam hay nữ, cũng không biết hát thứ tiếng của địa phương nào, Lâu Thất nghe không hiểu. Nhưng giọng hát giống như gió mát dưới trăng, nhẹ nhàng lướt qua tai; giống như bàn tay thon thả của thiếu nữ tinh nghịch vẩy nước hồ mát trong; lại giống như mưa đêm tháng ba, nhỏ nhẹ tí tách đập vào lá chuối ngoài cửa sổ; hoặc giống như một thiếu nữ mười tám uyển chuyển dịu dàng bước đi trong sương khói Giang Nam, trong tay cầm một chiếc dù dầu nhẹ nhàng xoay chuyển hất những giọt mưa ra xung quanh, và tiếng nói cười khe khẽ của nàng ta.

Lâu Thất đắm chìm trong giọng ca diệu kì kia, trong lòng có chút nghi hoặc, giọng ca hay như vậy tại sao đám người của gã mắt đỏ này lại phải thận trọng chuẩn bị chống trả tới vậy?

Nàng quay đầu nhìn về phía giọng ca, tưởng rằng có thể nhìn thấy tỳ nữ xinh đẹp khiêng kiệu bay tới, sau đó rắc cánh hoa rực rỡ khắp trời, mỹ nhân trong kiệu xinh tươi như hoa khiến người ta si mê. Nhưng khi nàng chú ý quan sát chỉ thấy dưới ánh trăng sáng có mười mấy bóng đen bay tới, kẻ nào kẻ nấy mặt trắng bệch như ma quỷ, mắt thâm quầng trũng sâu, ánh mắt sắc lạnh, răng nhe ra như cương thi, vung đôi tay gầy như que củi khô, móng tay dài chừng mười cm được cắt nhọn hoắt, tô sơn móng tay màu đỏ máu, còn quá cả Mai Siêu Phong.

Lâu Thất khiếp đảm, suýt chút nữa kêu ré lên. Ai lại có hứng thú quái đản thế này? Hát một khúc hát trong trẻo, diệu kì, nhưng lại phái ra một nhóm cương thi kiểu Mai Siêu Phong.

Đừng tởm lợm vậy chứ?

Cánh tay ôm nàng lại siết chặt hơn nữa, gã mắt đỏ trầm giọng nói: "Bịt tai, nhắm mắt lại!"

"Hử?" Lâu Thất còn chưa kịp bừng tỉnh sau cú sốc giữa giọng hát và cương thi. Gương mặt của gã mắt đỏ dần trở lên mơ hồ, mùi máu trên người hắn càng trở nên nồng hơn, ánh mắt Lâu Thất dần dần mơ màng...

Một gương mặt quỷ bất ngờ nhào tới, đôi môi đen sì như lưỡi đao lạnh, u ám đang định cắn vào mũi nàng!

Lâu Thất vô cùng hốt hoảng, nhưng nàng phát hiện ra mình không thể cử động được, cơ thể như không còn là của mình nữa. A! Miệng quỷ há to tướng, không phải là đang định cắn mũi nàng mà là cắn xuống cổ họng của nàng.

"Keng!"

Tiếng kiếm chém vào nhau, âm thanh lanh lảnh, trái tim Lâu Thất chấn động, ánh mắt lập tức trở lên tinh tường, đầu quỷ cắn về phía cổ họng nàng lập tức tan thành mây khó!

Là ảo giác?

Cốt trảo trắng toát đột ngột túm về phía nàng, mang theo gió lạnh buốt.

Lâu Thất trợn tròn mắt, đây không phải ảo giác!

Huyết nhân quay người, mục tiêu của quỷ trảo sắc lạnh kia lập tức thay đổi, móng tay dài thượt liền đâm về phía cổ hắn, nếu như chiêu này thành công, cổ huyết nhân nhất định sẽ xuất hiện năm lỗ máu!

"Muốn chết à?"
Thị vệ bên cạnh lập tức lấy kiếm chém về phía bàn tay kia, chỉ nghe phụt một tiếng, bàn tay bị chém đứt rời, năm ngón tay đồng loạt rơi xuống đất, Lâu Thất trợn tròn mắt, không dám tin vào những gì mình nhìn được, nàng thấy huyết nhân giơ chân lên, giẫm mạnh xuống, di, nghiến năm ngón tay kia.

"Ộc..."

Lâu Thất thấy mình mắc ói.

Nhưng không đợi nàng kịp ói, hai "cương thi" đồng thời túm về phía một thị vệ ở bên cạnh, mỗi tên giữ lấy một cánh tay của hắn, giật mạnh! Lâu Thất kêu lên thất thanh, không biết tại sao nàng có thể tưởng tượng được ra rằng, sau cú giật mạnh đó, hai cánh tay của thị vệ kia sẽ bị giật tung ra.

Ánh mắt huyết nhân lạnh lùng, hất nàng lên lưng, bất ngờ bay lên giơ chân đạp về phía một tên "cương thi", đồng thời một tay chớp nhoáng tấn công vào cổ gã.

Lâu Thất kinh hãi nhưng vẫn ôm chặt lấy cổ hắn theo phản xạ, hai chân quặp chặt lấy eo, chỉ sợ mình sẽ bị hất văng ra.

Răng rắc hai tiếng, một gã bị hắn đạp bay đi, nhưng trong khi bay đi móng tay gã vẫn bấu chặt vào cánh tay thị vệ, móng tay sắc nhọn xé toạc tay áo của hắn ta, để lại mấy vết thương sâu hoắm, suýt chút nữa có thể nhìn thấy xương.

Một tiếng răng rắc khác vang lên, xương cổ của gã còn lại đang túm tay thị vệ cũng bị huyết nhân đánh gãy, đầu gã ta lập tức gập xuống.

Lưng Lâu Thất bất ngờ nhói đau, sau đó nàng bị một luồng sức mạnh kéo ra khỏi lưng của huyết nhân, huyết nhân lập tức quay người lại nhưng Lâu Thất nhìn thấy máu trên người hắn bắt đầu nhanh chóng rỉ ra, người hắn run lên, ngã rầm xuống đất, gương mặt trở nên nhăn nhó, giống như đang đau đớn tột cùng.

Rời xa nàng, hắn còn không thể đứng vững được sao? Lâu Thất kinh hãi nhìn huyết nhân đang đau đớn co giật trên mặt đất.

"Chủ tử!" Ưng trên bắn liền mấy phát nỏ, ngăn cản cương thi lao về phía huyết nhân.

Lâu Thất bị hất mạnh ra xa, rơi rầm xuống đất, khiến tim gan nàng như muốn dập nát.

Một gã "cương thi" bật cười quái dị cúi người nhìn nàng, thò tay về phía ngực nàng, giọng nói sắc như sao: "Tim của trinh nữ rất ngon..." năm ngón tay quắp lại thành trảo, móng sắc đã chạm tới vị trí tim nàng, chuẩn bị cắm vào thịt. Lâu Thất đã bị biến cố nằm ngoài phạm vi nhận thức này làm cho ngớ người, gã "cương thi" này muốn ăn tim nàng! Muốn ăn tim nàng!

"A a a... Cứu mạng!" Nàng kêu ré lên.

"Cứu cô ta..." Giọng nói khàn khàn vang lên ở phía xa, dường như phải khó khăn lắm mới có thể nói ra được.

Kiếm quang lóe sáng, phụt một tiếng, một dòng máu đen phun thẳng vào mặt Lâu Thất, mùi tanh hôi khiến nàng buồn nôn. "Cương thi" bị đá văng đi, nhưng bàn tay bị chặt đứt vẫn còn túm trên ngực Lâu Thất...

Một bàn tay bị chặt đứt...

Một bàn tay bị chặt đứt có móng tay sắc nhọn...

Một bàn tay bị chặt đứt phun ra máu đen... cứ như thế móc trên ngực nàng!

"A a a!" Lâu Thất lại kêu lên thất thanh.

"Câm miệng!" Ưng xông tới, nhấc bổng nàng lên, ném về phía huyết nhân.

Lâu Thất giận dữ lấn át sợ hãi. Mẫu thân nhà các ngươi chứ! Đây đã là lần thứ ba trong ngày nàng bị ném qua ném lại! Nhưng cúi đầu nhìn bàn tay bị chặt đứt trắng bệch, rỉ máu đen, móng tay nhọn hoắt đang móc trên ngực mình, nàng lại muốn kêu lên!

Cho dù không còn sợ hãi thì nàng cũng thấy kinh tởm!

Các thị vệ đều đang khổ chiến với đám "cương thi", bóng kiếm sắc lạnh, máu đen phun ra, cương thi gào thét gầm rú, khiến người ta cảm thấy rùng mình. Tiếng hát êm ái sớm đã ngừng lại, nhưng lúc này Lâu Thất cũng không còn nhớ tới nữa, giọng ca đó rõ ràng chỉ có tác dụng tạo ảo giác!

"Lại... đây..." Huyết nhân ngã trên mặt đất, chảy lệ máu nhìn nàng.

0