K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

28 tháng 12 2020

cậu tham khảo bài văn này nha:

Chiến tranh luôn là nỗi đau đau trong lòng của mỗi con người. Nhưng có lẽ đau đớn và xót xa khôn nguôi hơn cả là những con người đã oằn mình trong cuộc chiến ấy vì bảo vệ biên cương. Hôm nay, nhân ngày Quân đội nhân dân Việt Nam, trường tôi có mời một bác cựu chiến binh đã tham gia chiến trường chống Pháp năm xưa. Trò chuyện, tâm sự với bác sau buổi lễ kết thúc tôi mới có dịp được hiểu rõ và biết được bác chính là anh lính năm xưa được nhà thơ Chính Hữu khắc họa qua bài thơ Đồng chí.

 Biết rằng hôm nay sẽ có một cựu chiến binh đến thăm trường nhân ngày Quân đội nhân dân Việt Nam nên tôi vô cùng háo hức. Tôi ấn tượng khi nhìn thấy bác bởi vẻ ngoài thật đặc biệt. Chân dung bác là chân dung người lính đứng tuổi vô cùng uy nghi trong bộ quân trang màu xanh cùng rất nhiều quân hàm. Đó có lẽ là niềm kiêu hãnh và tự hào khôn cùng ở bác. Dáng đi của bác có phần chậm chạp hơn bởi tuổi tác. Nhìn mái tóc bạc trắng, những vết chân chim nơi khóe mắt bác giúp tôi nhận ra dấu hiệu thời gian. Để ý kĩ hơn tôi có thể thấy cánh tay hoạt động không được linh hoạt mà có phần chậm hơn bình thường. Tôi chợt hiểu ra đó có lẽ là vết thương chiến tranh đã để lại. Bác vô cùng xúc động khi bài hát Quốc ca vang lên và khi nghe về truyền thống lịch sử của dân tộc. Tôi còn chú ý hơn cả đến ánh mắt, sự chú tâm nhìn xuống các bạn học sinh phía dưới dõi theo từng hoạt động của chúng tôi.  Cuộc gặp gỡ, nói chuyện với bác diễn ra dù chỉ ít phút nhưng khiến tôi xúc động khôn nguôi. Tôi rất đỗi may mắn khi được là người đại diện cho toàn khối để lắng nghe câu chuyện của bác khi buổi lễ kết thúc. Bác hiền hậu, ân cần qua từng cử chỉ, hành động. Và tôi còn thêm bất ngờ khi biết bác chính là người lính trong bài Đồng chí của Chính Hữu. Bác kể về xuất thân của bác và đồng đội đều là người lính nông dân nghèo khó. Đồng đội cùng chung nhau lí tưởng, đồng đội cùng sống trong hoàn cảnh gian khó và đồng hành vượt lên khắc nghiệt với căn bệnh sốt rét, với áo rách, quần vá...Các bác đã động viên nhau vượt qua khó khăn và trở thành tri kỉ, là người bạn thân thiết gắn bó với trăng, với không khí chiến trường khắc nghiệt. Tôi chỉ biết điều ấy qua trang thơ, nay qua lời kể của bác tôi càng thêm bồi hồi, xúc động khôn nguôi.  Bác nhìn tôi với ánh mắt ánh lên niềm tin tưởng, hi vọng cũng như niềm tin vào thế hệ trẻ tương lai của đất nước. Giọng bác dịu hiền yêu thương: ''Các cháu hãy cố gắng nối tiếp truyền thống cha anh. Bác và cả dân tộc đều trông chờ vào thanh niên sức dài vai rộng''. Người lính đồng chí năm xưa nay vẫn ở đây như một chứng nhân lịch sử để nhắc nhở tất cả chúng tôi bằng tình yêu thương lớn lao.  Cuộc trò chuyện với bác kết thúc giúp tôi hiểu ra nhiều điều. Chiến tranh khắc nghiệt gian khổ nhưng cũng làm sáng rõ và nổi bật vẻ đẹp của anh lính bộ đội cụ Hồ dẫu mấy chục năm qua thì vẻ đẹp ,khí thế ấy sống mãi. 
28 tháng 12 2020

à tớ quên Chúc cậu học tốt :))))))))

1 tháng 12 2023

 

Khi nhìn lại quá khứ, có một kỷ niệm đẹp mà tôi không thể quên được. Đó là khoảng thời gian tuyệt vời mà tôi đã trải qua cùng với bạn thân của mình. Trong kỷ niệm đó, chúng tôi đã trải qua nhiều trải nghiệm thú vị và tạo dựng mối quan hệ đáng trân trọng.

Một trong những yếu tố quan trọng trong kỷ niệm đó là miêu tả. Chúng tôi thường xuyên đi dạo quanh khu phố nơi chúng tôi sống. Tôi nhớ rõ những chiều hè nóng bức, khi chúng tôi cùng nhau đi qua những con đường nhỏ, ngắm nhìn những ngôi nhà cổ xưa và ngắm nhìn những bông hoa đầy màu sắc. Mỗi chi tiết nhỏ trong cảnh vật đều được miêu tả kỹ lưỡng, từ màu sắc của bầu trời đến hương thơm của hoa. Những miêu tả này giúp chúng tôi tạo ra một không gian thực tế và sống động trong kỷ niệm của chúng tôi.

Ngoài ra, miêu tả nội tâm cũng đóng vai trò quan trọng trong kỷ niệm đó. Chúng tôi thường xuyên chia sẻ những suy nghĩ, cảm xúc và ước mơ của mình với nhau. Tôi nhớ rõ những buổi tối dài, khi chúng tôi ngồi bên nhau và trò chuyện về cuộc sống, tương lai và những điều quan trọng trong trái tim chúng tôi. Những miêu tả nội tâm này giúp chúng tôi hiểu rõ hơn về nhau và tạo dựng một mối quan hệ thân thiết và chân thành.

Kỷ niệm đó không chỉ là những miêu tả và miêu tả nội tâm, mà còn là những trải nghiệm thú vị mà chúng tôi đã trải qua cùng nhau. Chúng tôi đã cùng nhau khám phá những địa điểm mới, thử những món ăn lạ và tham gia vào những hoạt động thể thao. Mỗi trải nghiệm đều là một cảm xúc đáng nhớ và tạo dựng thêm những kỷ niệm đẹp trong tâm trí chúng tôi.

Kỷ niệm đó đã giúp tôi hiểu rõ hơn về tình bạn và giá trị của một người bạn thân. Nó đã cho tôi những trải nghiệm đáng nhớ và những bài học quý giá về tình yêu thương, sự chia sẻ và sự đồng hành. Tôi biết rằng những kỷ niệm đó sẽ mãi mãi ở trong trái tim tôi và tôi sẽ luôn trân trọng mối quan hệ đặc biệt này.

Trong cuộc sống, chúng ta luôn gặp gỡ và chia tay với nhiều người. Nhưng những kỷ niệm đẹp với bạn thân sẽ mãi mãi ở trong trái tim chúng ta. Hãy trân trọng những kỷ niệm đó và tạo dựng những mối quan hệ thân thiết trong cuộc sống của bạn.

26 tháng 11 2021

tham khảo nhé

Trong tuổi thơ của mỗi người, ai cũng có những kỉ niệm đáng nhớ về thầy, cô giáo cũ của mình, những kĩ niệm đẹp xen lẫn nỗi buồn đều được khắc sâu trong trí nhớ của chúng ta. Riêng tôi có một kỉ niệm mà tôi không bao giờ quên, kỉ niệm sâu sắc về một người thầy đáng kính của tôi.Năm ấy, khi tôi còn học lớp một, tôi có những kỉ niệm đẹp về thầy giáo chủ nghiệm của mình. Tôi đã bước sang lớp một, ngưỡng cữa của bậc tiểu học, có nhiều bạn mới, thầy cô mới. Trong lòng tôi hết sức bồi hồi, lúc thì vui vui, lúc lại hơi buồn khi không có bố mẹ ở bên. Tới lúc vào lớp, khi thầy bước vào, dáng người thầy thật nhanh nhẹn và thầy chào chúng tôi. Tôi trông thầy cũng đã đứng tuổi, tóc thầy cũng đã điểm bạc, khuôn mặt thầy gầy, bàn tay thầy có nhiều vết nhăn, chắc thầy đã có mấy chục năm ''lận đận'' với học sinh. Thầy bước lên bục giảng, thầy ra hiệu cho chúng tôi im lặng và thầy nói:''chào các con, thầy tên là Hồ Viết Cảnh, thầy sẽ chủ nhiệm lớp các con trong suốt bậc tiểu học''. Giọng thầy thật ấm áp, nhẹ nhàng, làm cho những suy nghĩ trong đầu tôi về một người thầy giáo chủ nhiệm thật dữ dằn và nghiêm khắc đều tan biến, nỗi sợ hãi trong lòng không còn nữa, tôi an tâm phần nào...

12 tháng 1 2022

TK:
 

Tôi vẫn còn nhớ như in đó chính là một buổi tối cuối tuần mùa hạ mà sau mấy ngày nóng bức mưa tầm sáng rồi bầu chiều hửng nắng nhè nhẹ cho nên buổi tối không khí mát mẻ và thoải mái lắm. Nằm trên chiếc chõng của bố mắc ở hiên, ngắm nhìn lên trên bầu trời kia có muôn vàn ánh sao, em như ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Trong giấc ngủ say của ngày thời tiết mát mẻ thì tôi nhìn thấy ông nội. Ôi! Thật không thể tin nổi đây là hiện thực. Tôi sung sướng đến nghẹt thở ngắm nhìn gương mặt phúc hậu và gương mặt ông cũng vô cùng hồng hào và mái tóc bạc phơ mà chỉ cần nhìn loáng thoáng là tôi có thể nhận ran gay được dáng hình thân thuộc của ông mà lâu lắm rồi tôi không được gặp ông. Dáng người của ông cao và hơi đậm, ông đi những bước chậm rãi và mặc bộ quần áo nâu nâu mà trước kia ông cũng hay mặc. Ông cười hiền từ với tôi, cảm giác thân quen đến lạ lùng biết bao nhiêu. Tôi nhanh chóng gọi và chào ông rất nhanh. Nhìn ông mà tôi vui lắm, bao nhiêu năm rồi tôi mới được nhìn thấy ông, chẳng thắc mắc gì cả tôi nhanh chóng ngồi bên ông, tay nắm bàn tay của ông và như để tận hưởng niềm vui được nâng niu như thuở còn thơ bé mà tôi cũng đã đánh mất lâu nay rồi. Hai ông cháu ngồi dưới chiếc vỏng ở hiên nhìn trăng sao và tôi lại muốn hỏi những ngày qua ông sống như thế nào? Và ông ở đâu? Sao không về thăm nhà thường xuyên hơn. Cháu cũng có mấy cái chữ nho mà quên mất tên rồi, ông chỉ cho cháu nhé!

Ông mỉm cười và nói: Có mấy cái chữ thế mà vẫn không thuộc thế hả thằng đích tôn?. Lúc này đây tôi cũng cứ lắc lắc cái đầu và kêu khó. Nhanh chóng tôi cũng kể cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích trước nay ông kể mà giờ tôi đã thuộc. Ông lại thỉnh thoảng hát lên những câu quân hành khi vui vui hay thoải mái. Nhìn ông mới thật gần gũi biết bao nhiêu. Ánh mắt bao nhiêu năm dường như cũng cứ hiền lành mặc dù giờ đây không được tinh nhanh như trước nữa. Ông dắt tôi vào bàn học vè hỏi tình hình học tập của tôi, ông vẫn lật từng trang vở xem chăm chú và cũng nói “Cháu không được lười nhé! Đi học phải ghi bài khoa học từng ý từng ý một, gạch đầu dòng và nhớ đánh dấu sao khi cần ghi nhớ và chú ý. Khi cháu cần thì chỉ cần mang ra đọc là thấy rất rõ”. Ông lại nhìn tôi vô cùng bao dung và cũng không ngừng khích lệ tôi cố gắng hơn trong học tập thật tốt hơn nữa.

Ông nói ước mơ của tôi là trở thành một bác sĩ chính vì vậy tôi cần phải có kiến thức thì mới có thể biến ước mơ thành hiện thực. Những bài học, những lời dạy của ông luôn luôn khiến cho tôi có động lực, có niềm tin vào trong cuộc sống. Thực sự khi có ông bên cạnh tôi như được tiếp thêm những khát vọng cao đẹp và khiến cho tôi phải cố gắng hơn nữa để có thể đạt được mục tiêu trong cuộc sống. Những bài học về cuộc sống thực sự tôi học được rất nhiều từ ông. Từ lối sống của ông luôn được mọi người kính trọng nhất. Ông chính là tấm gương để cho tôi noi theo.

Ông lại đi khắp nhà, bước ra khu vườn nhỏ có loài hoa xương rồng. Mà lạ thật những chậu hoa xương rồng này cứ mãi đẹp và để ra những cái gai nhọn hoắt của minh vươn ra uống sương nhưng nay không biết sao mà chúng đều nở ra hoa, chậu thì màu hồng, màu cam,… và ông cũng lấy một chậu xương rồng hoa đỏ đẹp nhất, to nhất và nói “Cháu hãy sống như loài cây xương rồng này nhé! Cho dù đất cằn cỗi, cho dù không có được sự chăm sóc của những người khác thì vẫn cứ vươn lên mạnh mẽ để ra những bông hoa đẹp như thế này”. Nói rồi ông sắp xếp các chậu cây hoa xương rồng ra chỗ thoáng một chút để mai chúng có thể đoán được ánh nắng mai sớm nhất. Ông cứ đang nói chuyện vui vẻ thì bỗng sao tiếng chuông đồng hồ báo thức đi học của tôi cũng đã báo ing ỏi và tôi choàng dạy. Lúc này đây tôi mới biết tôi đang mơ, tôi vừa vui vừa luyến tiếc và vội cạy ra ban thờ ông và trong lòng trào dâng một sự xúc động. Tôi tự hứa mình sẽ học thật tốt để không phụ lòng mong mỏi của ông.

Tôi như cũng biết được rằng chính giấc mơ chỉ là một khoảnh khắc kỳ diệu đáp ứng niềm mong nhớ của tôi mà thôi. Thế nhưng tôi cũng mong được gặp ông cho dù là trong giấc mơ. Ở ông luôn là động lực là sự thân thiện luôn răn dạy tôi phải biết vươn lên trong cuộc sống.

1 tháng 1

cảm ơn ạ ko ngờ trên đời còn có người tốt như bro

17 tháng 10 2021

Em tham khảo:

Tôi là đứa được coi là nghịch ngợm nhất lớp. Và cứ như thường lệ đến giờ sinh hoạt lớp là y như rằng tôi được nêu gương trước lớp. Tất cả là do nhỏ lớp trưởng khó ưa ấy, mặc cho tôi nói khản cả giọng mong nó đừng kể chuyện tôi gây ra trong tuần qua trong giờ sinh hoạt mà nó vẫn thưa với cô giáo. Thế mới tức chứ, tôi nghĩ bụng sẽ có lần tôi trả thù đồ lắm chuyện này. Và rồi như tôi mong ước, trong giờ ra chơi chúng tôi đang chơi đá bóng, bỗng nhiên tôi thấy nó đi gần sân bóng. Như bắt được vàng tôi sung sướng và nghĩ đây là cơ hội để tôi trả thù, thế rồi tôi sút một cái, quả bóng bay trúng đầu đứa lớp trưởng, nó choáng và ngã xuống. Tôi nghĩ tôi phải vui sướng mới đúng chứ, ai dè tôi lại thấy mình có lỗi quá. Tôi vội chạy ra cùng đám bạn xem nó có làm sao không. Ôi! Tôi như muốn nổ tung khi thấy nhỏ bị chảy máu, nhỏ choáng tới mức không thể đứng dậy được. Tôi càng hối hận hơn. Tôi vội vã cúi xuống bế nhỏ tới phòng y tế. Thấy băng gạc ở trên đầu nhỏ mà thấy bứt rứt, tôi liền nói thật việc đã làm. Nhỏ liền tha lỗi cho tôi, lúc ấy tôi vui không xao tả xiết. Tôi hứa sẽ không bao giờ nông nổi để xảy ra sự việc tương tự nữa.

18 tháng 10 2021

cảm ơn nhiều ạ

30 tháng 11 2021

Không chép mạng thì em nên tự làm đi em 

30 tháng 11 2021

Kkk