K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

21 tháng 12 2018

Bảo vệ môi trường không phải là công việc của riêng ai mà là nhiệm vụ của tất cả mọi người. Ngày nay môi trường bị ô nhiễm không chỉ bởi khói bụi, hiệu ứng nhà kính mà môi trường còn bị ô nhiễm bởi sự vứt rác bừa bãi của mọi người. Bảo vệ môi trường vô cùng cần thiết vì môi trường sạch sẽ mang lại cho chúng ta không khí trong lành, sức khỏe cho mọi người. Hàng tuần, nhà trường tổ chức tổng vệ sinh lớp học. Mỗi bạn đều chuẩn bị khẩu trang, theo sự phân công các bạn trong lớp đi lấy dụng cụ lao động: chổi, xẻng hót rác, xô đựng nước, chổi lau nhà. Cô giáo giao cho tổ chúng em nhặt rác xung quanh lớp, lau sàn lớp.... Các bạn nữ trong tổ lau sàn lớp, giặt giẻ lau bảng, lau bàn học, quét lớp. Các bạn nam kê lại bàn ghế gọn gàng. Chỉ sau 45 phút, lớp học của chúng em đã sạch sẽ, sáng sủa. Các bạn đều nhanh nhẹn khẩn trương hoàn thành công việc được giao. Mồ hôi mồ kê nhễ nhại nhưng trên khuôn mặt ai cũng hiện rõ niềm vui vì vừa làm được việc tốt góp phần làm cho lớp học khang trang, sạch sẽ.

21 tháng 12 2018

P/s : Tự làm

*Đề 1 :

MB : Trong cuộc sống , nếu ta cứ mãi nhìn đời bằng con mắt khinh bỉ và coi thường thì ta sẽ thấy ai cũng là người xấu , ai cũng là người vô văn hóa . Nhưng nếu ta nhìn họ bằng một con mắt khác , ta sẽ thấy ở họ có những thứ thật đáng quý , có những thứ đáng để cho ta học hỏi . Anh Thành - người cùng phố với tôi chính là một nhân vật tiêu biểu đó .

TB :

Anh Thành sinh ra trong một gia đình nghèo khó , bố mẹ đều là nông dân . Nhưng không vì thế mà anh trở thành 1 người không tốt . Tôi nghe mẹ tôi kể : 9 năm liền ( kể từ năm lớp 1 ) anh đều đạt danh hiệu học sinh suất sắc , ngoài ra anh còn lên tỉnh tham gia cuộc thi Ngữ Văn và đoạt giải nhì . Sau khi học xong lớp 9 , anh không học tiếp mà chuyển lên thị trấn - nơi tôi đang sinh sống để làm việc . Tôi thấy có gì đó hơi lạ ở anh , rõ ràng anh học giỏi như thế, tại sao anh không học tiếp để lấy bằng rồi kiếm 1 công việc nhẹ nhàng hơn mà anh lại chuyển len thị trấn rồi mở một tiệm sửa chữa xe máy , xe điện ? Tôi thắc mắc hỏi mẹ nhưng mẹ chỉ cười mà không nói .

Anh Thành rất vui vẻ và hòa đồng với mọi người , vì thế mà ai ai trong phố tôi cũng quý anh cả . Tôi , cái Thanh , cái Mai và thằng Hùng chiều nào được nghỉ cũng rủ nhau sang nhà anh để chơi . Nói là chơi chứ thực ra toàn là thằng Hùng rủ chúng tôi đi rồi nó bỏ chúng tôi ở đấy , còn nó thì cùng anh Thành sửa chữa đồ , chúng tôi chả biết làm gì cũng chỉ biết đứng đấy rồi xem bọn họ cần gì thì đi lấy . Rồi có khi có bài nào không hiểu , chúng tôi lại sang nhà anh để nhờ anh giảng giải hộ , anh giải rất ngắn gọn và dễ hiểu nên chúng tôi hiểu rất nhanh và nhớ rất lâu .

Vốn những việc làm ấy của anh đã đủ để chúng tôi ngưỡng mộ anh rồi , nhưng chúng tôi còn ngưỡng mộ anh hơn nữa sau cái ngày hôm ấy .

Ngày hôm ấy , như thường lệ , chúng tôi lại cầm sách vở sang nhà nah Thành để nhờ anh giảng giải . Nhưng khi đến nhà anh , chúng tôi lại thấy khóa cửa . Tôi nghĩ chắc là anh về quê thăm ba mẹ nên không có nhà . Rồi thằng Hùng đề nghị là đến trại trẻ mồ côi - nơi mà mẹ nó hay đến để ủng hộ đồ dùng cho mấy em nhỏ ở đó . Thấy là ý kiến hay nên chúng tôi quyết định đến đó . Khi đến chỗ để xe , chúng tôi thấy xe của anh Thành ở đây , đúng chiếc xe đạp màu xanh mà anh hay dùng để đi chợ . Thấy lạ nên chúng tôi bèn đi vào trong . Thật ngạc nhiên ! Khi vào trong , chúng tôi thấy anh Thành cầm một thùng mỳ tôm , bên cạnh là bánh kẹo , rồi đồ chơi , rồi hoa quả , rồi nhiều vật dụng linh tinh khác. Tổng tiền những thứ này , tôi tính ra thì là gần bằng số tiền anh làm được trong vòng 1 tháng .

- Trời ơi ! Anh Thành lấy hết tiền tháng này của mình để mua những thứ này ư ! . Cái Mai hét lên

Thằng Hùng vội kéo Mai và chúng tôi đi ra chỗ khác , sợ anh Thành nhìn thấy . Thảo nào , ngày nào đến cũng chỉ thấy anh ăn bánh mỳ , mỳ tôm , có hôm anh chỉ ăn mỗi rau luộc, rồi khoai..... Thì ra anh nhịn ăn để dành tiền mua đồ cho các em mồ côi . Anh thật vĩ đại và đáng khâm phục .

KB : Sau lần ấy , chúng tôi càng cảm thấy yêu quý anh Thành hơn . Anh hành quả là một tấm gương sáng cho chúng tôi noi theo . Chúng tôi mong sau này anh Thành sẽ trở thành một người đàn ông thành đạt , được nhiều người biết đến và tôn trọng , và nah cũng sẽ kiếm được một cô vợ chu đáo nữa . Vì dân ta thường có câu '' Ở hiền gặp lành '' mà .

20 tháng 3 2020

Các bạn trả lời giúp mik với, mik cần gấp. Ai trả lời nhanh mik k cho.

22 tháng 4 2021

Mỗi người khi sinh ra đều dược đất trời ban phát một tài năng. Có người thì hát hay, múa đẹp hoặc giải toán rất nhanh. Tất nhiên, em gái tôi cũng vậy, Kiều Phương vẽ rất đẹp, những bức tranh em vẽ có thể treo ở bất cứ phòng nào mặc dù trông chúng rất ngộ nghĩnh. Con mèo nhà vào tranh, to hơn cả con hổ, cái bát múc cám sứt một miếng cũng trở nên rất đẹp.

Ở nhà, tôi toàn gọi nó là Mèo vì khuôn mặt bầu bĩnh trắng trẻo của Kiều Phương luôn bị bôi bẩn với đủ thứ màu. Cái ngày mà tài năng hội hoạ của em còn chưa được phát hiện, Kiều Phương suốt ngày pha chế thuốc màu bằng những nguyên liệu sẵn có trong nhà. Có lần tôi nhìn thấy em nhào một thứ bột gì đó trông rất ghê! Trời ạ, thì ra nó chế thuốc vẽ. Thảo nào các đít xoong chảo bị cạo trắng cả.Ôi chao! Sao hồi ấy tôi yêu em gái đến thế? Tôi rất thích véo đôi má trắng hồng và hầu bĩnh cùa Kiều Phương, kéo hai bím tóc tết xinh xinh của nó. Đôi mắt của Phương đen láy như hạt nhãn trông dịu hiền nhưng pha chút tinh nghịch. Chiếc mũi dọc dừa cao cao rất hợp với khuôn mặt của em, ấy thế mà tôi luôn cho mũi nó "tẹt”, khen mũi mình cao có dáng. Mỗi lần như thế, nó lại cười toe toét khoe hàm răng sún quá nhiều vì ham ăn kẹo và bánh bích quy. Tôi rất thích đôi môi đỏ thắm như tô son, mái tóc đen dài và làn da mịn màng trắng trẻo của Phương. Đặc biệt là cái cổ thanh tú và có ngấn của em. Hồi năm ngoái, tôi đã mua cho nó một chiếc vòng bạc để đánh gió. Giờ nó mà mặc quần áo dân tộc thì chẳng khác gì người Hmông chính hiệu, còn tôi chỉ hợp với bộ quần áo hoàng gia thôi...Những ngón tay thon nhỏ và nõn nà của em mới trắng trẻo làm sao! Tôi luôn ước mơ có đôi bàn tay như vậy để kéo đàn hay hoặc múa đẹp. Kiều Phương thật lộng lẫy trong những bộ váy bố mẹ mua. Trông em thật xinh đẹp chẳng khác gì Bạch Tuyết. Phương rất thích chơi búp bê, đặc biệt là cô người mẫu "ba bi" của nó. Vào mỗi bữa ăn nó thường giả vờ cho búp bê uống nước rồi sau đó đưa búp bê đi ngủ. Cứ mỗi sáng, nó dậy thật sớm và kéo tôi dậy luôn. Suốt ngày tập thể dục, chán chết! Nhưng làm anh chả lẽ lại không gương mẫu, tôi đành cùng nó nhong nhong ra đường chơi chút xíu. Đến nửa đường, nó kêu mỏi chân khiến tôi đành cõng. Nặng ê lưng! Trời ạ! Nó nhỏ bé thế mà nạng tựa cối đè. Hừm! Đúng là làm anh ăn thèm vác nặng. Sau khi vòng qua vài dãy phố, nó nắm tay tôi nhảy chân sáo, vừa đi vừa hát vui vẻ sướng lắm trong khi tôi thì mỏi nhừ chân, nó có cõng ai đâu mà biết vác đá xây Vạn Lý Trường Thành vất vả như thế nào. Phương nhìn tôi cười. Tôi ghen tị chết đi được hai má có lúm đồng tiền và cái nốt ruồi ửởtai nó. Coi chừng sau này nó giàu hơn mình mất thôi! Rồi đến khi em đạt giải nhất cuộc thi vẽ, tôi cảm thấy không còn thân thiết với em như trước nữa. Nhưng khi nhìn vào bức tranh của em tôi cảm thấy em thật nhân hậu, em đã tha thứ cho tôi, tha thứ cho những cử chỉ lạnh nhạt. Ôi! Tôi yêu em quá!

Tôi hiểu sai về em! Tôi thấy thật ân hận: Tôi thật không ngờ bằng lòng nhân từ, tâm hồn trong sáng, hồn nhiên của em, tôi đã thay đổi. Tôi thật biết ơn em, tôi sẽ là người anh gương mẫu, tốt đẹp như em mong đợi.

22 tháng 4 2021

Sau khi Kiều Phương tham gia trại thi vẽ quốc tế trở về, bố mẹ tôi vui lắm vì bức tranh của nó được trao giải nhất. Kiều Phương muốn tôi cùng đi nhận giải trong ngày lễ phát thưởng. Tuy trong lòng không vui nhưng tôi vẫn phải cùng bố mẹ dự triển lãm tranh thiếu nhi. Người xem đông lắm. Bố mẹ kéo tay tôi chen qua đám đông để xem bức tranh của Kiều Phương được đóng khung, lồng kính treo ở một vị trí trang trọng. Dưới bức tranh có hàng chữ đề: Giải nhất – Kiều Phương – 8 tuổi. Bức tranh vẽ một chú bé đang ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bầu trời trong xanh. Mặt chú bé như tỏa ra một thứ ánh sáng rất lạ. Toát lên từ cặp mắt, tư thế ngồi của chú không chỉ sự suy tư mà còn rất mơ mộng nữa.

Khi nghe mẹ thì thầm hỏi: Con có nhận ra con không? thì tôi giật sững người và chẳng hiểu sao tôi phải bám chặt lấy tay mẹ. Một cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng tôi. Thoạt tiên là sự ngỡ ngàng. Chú bé trong tranh kia là tôi đấy ư? Có lẽ nào như vậy được? Hóa ra những lần “Mèo” (biệt danh của em gái tôi) xét nét khiến tôi bực mình, khó chịu chính là những lúc em quan sát thật kĩ để vẽ chân dung tôi. Em đã có chủ ý chọn tôi làm đề tài cho bức tranh của nó từ trước lúc đi thi. Vậy mà vì thói ghen tị xấu xa, tôi đã không nhận ra thiện ý ấy của nó. “Mèo” yêu quý tôi thực sự nên nó phát hiện ra những nét đẹp ẩn giấu dưới vẻ mặt “khó ưa” của tôi để thể hiện lên tranh, biến tôi thành chú bé suy tư và mơ mộng. Ôi! Em gái tôi có tấm lòng vị tha và nhân hậu đáng quý biết chừng nào!

Ngắm kĩ bức tranh, tôi thấy em gái tôi quả là có tài năng thật sự. Nét vẽ của nó linh hoạt và sinh động. Đôi mắt của chú bé trong tranh rất có thần, phản ánh được trạng thái tâm hồn nhân vật. Phải, tôi vốn hay suy tư và mơ mộng nhưng sự đố kị đã biến tôi thành kẻ nhỏ nhen đáng ghét. Tôi xấu hổ vì cảm thấy nhỏ bé đến tội nghiệp trước đứa em gái bé bỏng. Tôi nhủ thầm hãy vượt khỏi mặc cảm tự ti, hãy đánh giá lại mình một cách khách quan để tìm ra mặt mạnh, mặt yếu. Từ đó cố gắng phấn đấu để trở thành một người anh trai xứng đáng với cô em gái tài hoa.

22 tháng 4 2021

viết sai chính tả chị ơi 

24 tháng 7 2017

Số cái bắt tay là :

                   50 x ( 50-1) : 2 = 1225 ( cái ) 

24 tháng 7 2017

Ta áp dụng tính chất:n*(n-1):2

Vậy có tất cả số cái bắt tay là:50*(50-1):2=1225

17 tháng 11 2021

đừng lấy trên mạng nhá!

 

- Nhóm em chọn sự kiện khai giảng vì nó rất ý nghĩa.

- Bức tranh là hình ảnh người thầy trang nghiêm trên khá đài đang truyền tải đến các học sinh và phía dưới là những bạn học sinh vui vẻ nghe lời.

5 tháng 6 2018

Học sinh tự tìm.