K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

ôi luôn tin vào thế giới của những linh hồn, thế giới bên kia dù chưa bao giờ tận mắt chứng kiến hay gặp ma. Một phần có lẽ cái thế giới huyền bí ấy nó có phần đáng sợ đối với tôi. Một phần có lẽ nó đã ăn sâu vào tiềm thức của tôi qua các câu chuyện mà khi còn rất nhỏ bà nội tôi đã kể cho tôi nghe. Nhân vật chính trong các câu chuyện này là bà nội tôi và những người hàng...
Đọc tiếp

ôi luôn tin vào thế giới của những linh hồn, thế giới bên kia dù chưa bao giờ tận mắt chứng kiến hay gặp ma. Một phần có lẽ cái thế giới huyền bí ấy nó có phần đáng sợ đối với tôi. Một phần có lẽ nó đã ăn sâu vào tiềm thức của tôi qua các câu chuyện mà khi còn rất nhỏ bà nội tôi đã kể cho tôi nghe. Nhân vật chính trong các câu chuyện này là bà nội tôi và những người hàng xóm của bà. Nay tôi xin thuật lại một vài câu chuyện. Nếu các bạn không thích thì cũng xin bình luận có văn hóa.

📷

Trước khi bắt đầu kể chuyện, tôi xin tả sơ về khu đất nơi tôi đang sống để các bạn có thể hình dung rõ hơn bối cảnh của chuyện. Nơi tôi sống là một xóm nhỏ ở Thị Trấn Hóc Môn đoạn ở KFC Hóc Môn đi theo đường nhỏ vào ấy (các bạn có thể tìm trên google map). Xóm này đã có từ lâu đời rồi, vào cuối thời Pháp thuộc và chống Mỹ thì nơi đây khá vắng người, chủ yếu là đất vườn trầu. Lúc bấy giờ, cây cối um tùm rậm rạp lắm cho tới lúc tôi còn nhỏ vẫn khá um tùm (hơn 20 năm trước). Bà nội tôi kể rằng thời trẻ bà gặp ma hoặc bị ma ghẹo khá nhiều lần, ngoài ra những người hàng xóm cũng có nhiều lần bị ma giấu hoặc bị ghẹo. Thôi bắt đầu vào chuyện nào. Để tiện cho các bạn theo dõi tôi xin đặt tên các câu chuyện.
Chuyện 1 : Ai lếch trên đường
Bà nội tôi lúc đó là một thiếu nữ độ 14 – 15 tuổi gì đó, gia đình nội lúc này khó khăn nên bà đi phụ người ta liễn trầu kiếm thêm thu nhập cho gia đình. Thường thì chiều người ta mới trả tiền công nên tới chiều mới có tiền đi đong gạo và mua dầu thấp trong nhà. Hôm đó bà nội đi liễn trầu về thì bà cố (tức mẹ của nội) cũng như thường lệ bảo nội đi ra chợ mua dầu về thắp đèn. Hôm đó trời cũng vừa nhá nhem tối, con đường đi ra chợ vắn vẻ và do cây cối um tùm nên càng làm cho khung cảnh thêm phần u ám. Nội thì trong bụng cũng sợ nên cố đi mau, ra tới đoạn qua khỏi cái ngả ba một tý thì bà bắt đầu nghe có tiếng sột soạt ở phía sau. Lúc đầu bà tưởng tiếng chổi quét nhưng giờ này đâu có ai quét sân, nghe kỹ có vẻ giống tiếng vải bố bị kéo lê trên nền đất hơn nhưng đứt quãng như người ta đang lếch. Nội dừng lại cái thứ tiếng đó cũng im bặc, nhìn quanh lại không thấy ai. Nội tiếp tục đi thì cái thứ tiếng ấy lại vang lên. Nội kể lúc đó bắt đầu sợ rồi cố chạy nhanh để ra tới chợ. Nhưng càng chạy thì cái tiếng sột soạt kia cứ càng gần càng rõ hơn. Chạy chậm thì tiếng sột sọat thưa chạy nhanh thì nó lại dầy hơn, và luôn có cảm giác nó ở sát ngay phía sau. Bà cứ cắm đầu chạy miết cho tới khi ra tới đường lớn chổ bến xe ngựa (nay là cái KFC) thì không còn nghe thấy tiếng sột soạt đó nữa. Nội run lẩy bẩy, may ở gần đó có nhà cặp vợ chồng người Hoa khá cao tuổi thấy nội vừa run vừa thở dốc, mặt lại tái xanh nên họ tới hỏi thăm dẩn vào nhà cho uống nước nóng. Lúc nội hoàn hồn lại thì bà kể mình nghe tiếng người lếch trên đường giờ sợ không dám về nhà. Hai cụ người Hoa thương tình cho ngủ nhờ, sáng hôm sau nội mới dám về nhà.
Chuyện 2 : Cây trúc kỳ lạ
Lúc này bà nội tôi đã sinh được ba và các bác của tôi rồi. Ông nội tôi vừa mất không lâu, nên bà lúc này phải tự đổ bánh bèo rồi gánh đi bán để nuôi 4 đứa con nhỏ vât vả không kể hết. Thường thì đêm lúc 2-3 giờ sáng là phải dậy chuẩn bị giống gánh rồi 4 giờ là quảy hàng ra chợ bán cho mấy người bạn hàng người ta đi chợ lấy mối hàng hóa rồi mang đi bán ở các chợ khác. Đêm hôm đó trời mưa to lại có giông nên sáng hôm sau thì con đường đất nó lầy lội trơn trượt và nhánh cây rớt đầy đường. Nội kể khoảng 4h như thường lệ nội lại gánh hàng ra chợ bán. Do sợ đường trơn nên có thắp thêm cây đèn treo ở đầu gánh để nhìn cho rõ đường (bình thường thì cứ đi không đèn đuốc gì hết tiết kiệm đồng nào hay đồng ấy). Tới cái khúc cua gần ra ngã 3 qua ánh đèn thì thấy hàng trúc gần đó có mấy cây đổ rạp nằm sát đất chắn ngang đường, nội cứ nghĩ là mấy cây trúc bị gió quật hồi hôm ngã thôi nên cứ bước qua, ai dè lúc nội bước qua mấy cây trúc đó bật dậy hất đổ cái gánh của nội. Gánh hàng đổ hết cây đèn cũng tắt, thế là nội đành quay về chờ trời sáng hơn thì ra nhặt lại cái gánh. Lúc đó nhìn vào bụi trúc chả có cây nào bị gãy đổ gì ráo. Chắc các bạn cũng biết một cái cây trúc khi bị đổ nằm sát mặt đất thì phần thân ở gần gốc thường phải bị tét và chắc chắn không thể bật lên được. Ấy thế mà mấy cây trúc hôm ấy lại bật lên hất đổ được cái gánh hàng thì thật không giải thích được. Nội tôi khi kể lại chuyện này cũng không thể hiểu là tại sao mấy cây trúc lại bật lên được.
Thôi tạm kể 2 chuyện đã nếu các bạn thích thì tôi sẽ kể tiếp mấy mẩu chuyện nữa vào lần sau.

0
Chào các bạn, thấy các bạn cũng có hứng thú với các câu chuyện trước nên hôm nay đang rãnh rỗi tôi xin kể tiếp vài chuyện nửa.Chuyện 3 : Bị Ma giấuĐây là chuyện xảy ra với một người hàng xóm của bà nội tôi. Thường bà nội gọi thứ của những người bà quen như ông bảy, bà ba…Nhưng tôi quên mất thứ của ông này rồi vì cũng quá lâu nên sẽ gọi ông là ông A. Tính ra thì ông A cũng...
Đọc tiếp

Chào các bạn, thấy các bạn cũng có hứng thú với các câu chuyện trước nên hôm nay đang rãnh rỗi tôi xin kể tiếp vài chuyện nửa.
Chuyện 3 : Bị Ma giấu
Đây là chuyện xảy ra với một người hàng xóm của bà nội tôi. Thường bà nội gọi thứ của những người bà quen như ông bảy, bà ba…Nhưng tôi quên mất thứ của ông này rồi vì cũng quá lâu nên sẽ gọi ông là ông A. Tính ra thì ông A cũng xem xem tuổi nội. Nhà ông A ở gần cuối xóm chổ thông ra đường Bà Triệu. Đoạn đường cuối xóm hai bên đường lúc đó trồng nhiều tầm vông, tre gai và trúc. Chiều hôm đó giác tầm 4h30 5h gì đó thì mẹ ông A sai ông ra chổ gần bến xe ngựa cũ mua đồ cho bà. Ông A đi nhưng đến chập tối cũng không thấy về. Người nhà ông A ban đầu tưởng ông ham chơi nên chỉ tìm qua loa, hỏi thăm chủ bán hàng thì bảo ông A mua xong đi về lâu rồi. Đến tối mà vẫn chẳng thấy ông A đâu, gia đình sốt ruột đốt đuốc đi tìm. Nhưng tìm nào đâu có thấy, làng xóm thấy vậy cũng vào tìm phụ. Một cụ cao niên nói rằng không chừng bị giấu rồi, ngày xưa bị ma giấu ở khu này cũng không phải hiếm, nên bày cách kiếm 1 con chó mực dắt nó đi tìm thì sẽ thấy. Trong xóm, khổ cái lúc đó chả có con chó mực nào lớn hết kiếm mãi được con chó con chút xíu. Có còn hơn không nên bắt con chó bỏ vào cái lồng xách đi. Đi đến chổ bụi tre gai cách nhà tôi bây giờ độ 200m thì con chó kêu inh ỏi. Mọi người xúm vào rọi đuốc chỉ thấy bụi tre um tùm chằng chịt gai. Ông cụ giục mọi người phát bớt tre ra tìm. Phát được một lúc thì thấy ông A ngồi ngay giửa bụi tre, mặt mày đờ đẫn. Người nhà ông mừng quá nhưng không sao lôi ông ra được vì bụi tre nó khít quá phải chặt thêm lúc nữa mới kéo được ông A ra. Hỏi gì ông A cũng không trả lời, ông cụ cao niên bảo đi múc nước giếng giội, ba ông A làm theo thì ông A bắt đầu tỉnh, nôn ra cả đống đất sét trong họng. Sau đó ông mới kể, lúc đi mua đồ về ngang bụi tre thì chập tối thấy 1 đứa con gái trạc tuổi ông vẫy tay rủ ông vào chơi bảo cho ăn bánh ông A liền vào theo rồi chả biết gì nữa. Tỉnh dậy thì mọi người đã đứng quanh rồi. Sau trận đó ông A ốm cả tuần người nhà ông phải mang bánh trái ra chổ bụi tre cúng.
Chuyện 4 : Bắt heo và bán hàng ở nghĩa địa (Chính 2 bà này kể lại cho nội tôi nghe, truyện này vui thôi không có yếu tố kinh dị, hai bà hàng xóm của nội tôi bị trêu)
Bà Hai và bà Ba là dân buôn bán, hai bà thưởng đi bán chợ xa nên tầm 3 giờ sáng là phải ra chợ Hóc Môn lấy hàng rồi mang đi chợ khác bán. Hôm đó 16 sáng trăng hai bà như thường lệ lại cùng nhau đi ra chợ. Đến cái ngả tư (hôm kia tôi có viết nhầm cái ngã ba) thì nghe có tiếng heo kêu phát ra ở chổ cây da gần cái miểu, hai bà bèn đi lại xem thì thấy 1 bầy heo con ú nù độ chục con ở dưới gốc cây da. Hai bà nổi máu tham, không cần biết heo của nhà ai cứ bắt mang ra chợ bán. Sẵn cái trạc trong tay 2 bà chụp đám heo lại rồi bắt bỏ vào gánh, gánh ra chợ. Chẳng hiểu sao có chừng 4-5 con heo con mà hai bà cảm thấy nặng như gánh cả 20 kg gạo. Nhưng nghĩ heo nặng vầy bán chắc được giá nên hai bà cứ vui vẻ gánh thằng ra chợ. Ra đến chợ để cái gánh xuống nhìn lại thì hỡi ơi heo đâu chả thấy chỉ thấy mỗi bà gánh 4-5 cục đất to tổ bố. Biết bị trêu 2 bà hôm đó nghỉ bán mua đại mớ rái cây mang về gốc da cúng.
Cũng là 2 bà này kể có một hôm hai bà đang gánh bánh tét, bánh ích từ bến xe xuống chợ bán (trời lúc này mờ sáng), thì gặp một người đầu đội nón lá lụp xụp không thấy rõ mặt ngắc lại. Người này nói với 2 bà là xóm có tiệc, chợ lại xa nên gặp 2 bà bán hàng thì tiện kêu 2 bà gánh hàng vào xóm bán lấy tiền luôn, có nhiêu hàng họ mua hết. Hai bà mừng quá tưởng được về sớm nên đồng ý gánh hàng theo người này ngay. Họ đi theo một con đường nhỏ đi được chừng 20 phút thì tới 1 cái xóm nhà cửa cũng đông đúc lắm, dân trong xóm bu lại mua hàng của 2 bà trả tiền đàng hoàng, tiền giấy có, tiền xu có đủ cả, người nào cũng mua 1-2 đòn bánh tét, cả chục bánh ích. Bán một lúc là hết. Bán xong hai bà men theo đường cũ ra bến xe về. Lên xe móc túi tiền ra thì ôi chả thấy tiền đâu toàn đá cuội, giấy tiền vàng bạc, và lá mít. Hai bà xuống xe chờ trời sáng hẳn men theo đường cũ quay lại chổ đó coi sao Khi đến nơi thì làng xóm đâu không thấy chỉ thấy cái nghĩa địa toàn mồ mả. Trên mỗi cái mộ đều có bánh tét, bánh ích cả. Hai bà lạnh sống lưng vội chạy ra ngoài bến xe trở lại, từ đó cạch không đi vào cái hẻm đó nữa và có ai kêu gánh hàng vào xóm bán 2 bà cũng từ chối luôn.

0
25 tháng 4 2018

Toi di xe dap vao cho mua rau.toi dung lai truoc cua hang rau va hoi mua.Ba cu ban rau khen toi xinh.Toi to ve thai do kho chiu voi ba cu va tra tien.Ba cu dua lai tien thua cho toi,toi ngung nguyen,nguyt dai roi dap xe di

Gio to Hung Vuong ma cung phai di hoc hay sao

Đây là những câu chuyện mình nghe bà ngoại kể lại thôi nha dở thì thôi chứ biết sao giờ . Mình mới viết lần đầu nên cũng không biết nói gì nhiều . Đọc nha .📷Ngoại mình quê ở Vĩnh Long . Mà chỗ quê mình đường sá nó ghê lắm chuẩn sông nước luôn ( hồi đó đi bằng ghe không à bây giờ mới có đường ) . Đi vào hẻm mà qua tận 7 cây cầu nhỏ mới tới nhà , đèn đường thì không có...
Đọc tiếp

Đây là những câu chuyện mình nghe bà ngoại kể lại thôi nha dở thì thôi chứ biết sao giờ . Mình mới viết lần đầu nên cũng không biết nói gì nhiều . Đọc nha .

📷

Ngoại mình quê ở Vĩnh Long . Mà chỗ quê mình đường sá nó ghê lắm chuẩn sông nước luôn ( hồi đó đi bằng ghe không à bây giờ mới có đường ) . Đi vào hẻm mà qua tận 7 cây cầu nhỏ mới tới nhà , đèn đường thì không có cây cối thì um tùm , hẻm thì nhỏ tầm 1 chiếc ford transit vào là bít cửa , nhà thì đối diện là sông lớn khuya nào ghe tàu cũng chạy ầm ầm . Đến bây giờ về lại quê thì quê vẫn hoàn quê vẫn quê như cái quê -_- . Em muốn diễn tả cho mọi người hiểu là khúc quê em thì kiểu như có ma là điều quá ư là phình phường luôn . Ok vào chuyện nha

1 Bà cố ngoại :

Bà ngoại mình lúc 16 tuổi thì vào Sài Gòn buôn bán quê nghèo quá sống không nổi . Ngoại thì sống khổ vậy chứ xóm mà ai có con mà bỏ đi ngoại cũng đem về nuôi hết . Đỉnh của đỉnh là lúc ngoại 18 thì có nhận 1 người sau này mình gọi bằng dì D lúc đó 9 tuổi làm con nuôi (sẽ có chuyện về dì này ) . Thì ngoại vào Sài Gòn sống rồi ở nhà chỉ còn lại Bà cố Ngoại và 1 cô T ( cũng con nuôi nốt và còn nhỏ ) . Sau khi khá khẩm thì Ngoại mình rước cô T vào Sài gòn sống . Bà cố Ngoại vẫn ở một mình dưới quê chuyện cũng chả có gì để nói khi Ngoại nghe tin Bà Cố bệnh sắp không xong . Ngoại liền bắt xe đò đi về lúc đó Bà Cố yếu lắm rồi , nhưng vẫn còn minh mẫn kể lại mấy bữa trước lúc Bà Cố đang quét sân trước nhà thì thấy con T ở ngoài cổng . Bà cố mới kêu dô thì cô T đi một mạch vào nhà đi từ đằng trước ra đằng sau luôn. Cố với theo gọi quài mà vẫn không quay đầu lại rồi biến mất sau sàn nước luôn . Như các bạn đã biết Cố ngã bệnh rồi 3 ngày sau đi luôn ( sáng ngày thứ 2 ngoại mình về mới nghe được chuyện ).
2 Chuyện dì D :

Dì D không phải bị bỏ rơi mà là Mẹ mất không ai nuôi nên ngoại mới nhận , Dì D còn một đứa em nhỏ nữa nhỏ xíu không nhớ nhiêu tuổi mà vẫn còn phải bồng trên tay. Thì đám ma mẹ Ruột dì D xong tầm 1 tuần hơn thì bà P bạn của ngoại qua phụ trông hai đứa nhỏ đêm đó ngủ thì mơ thấy Mẹ của dì D về đòi đem thằng nhỏ đi nhưng bà P không chịu thì cứ giằng co qua lại thì bà P mới giật mình tỉnh dậy tìm thằng nhỏ liền . Thằng nhỏ nóng sốt quá mà im ru không khóc gì hết . Bà P mới gọi ngoại mình dậy hai bà lật đật kêu ghe tới chở thằng nhóc đi bệnh viện . Nhưng không kịp ghe vừa tới là thằng nhóc cũng đi luôn . Mọi chuyện xong xuôi rồi thì ngoại nói qua nhà ngoại ngủ đi tối hôm đó thì cũng thấy bà Mẹ về tiếp , lần này thì cả hai người ( ngoại mình và Bà P đều thấy luôn ) trong mơ bả cũng giành dì D đi mà ngoại nói nhìn bả ghê lắm , bà P thì khóc nói sao mày ác quá mày tha cho con D đi . Ngoại mình thì chửi bà nói bả biến đi thì đột nhiên sét đánh một cái rầm ( ngoại nói là nghe cực gần luôn ) thì hai người mới tỉnh dậy dì D thì vẫn ngủ bình thường sau đó thì không còn gì xảy ra nữa sau này dì D vào SG sống với ngoại rồi sau sau đó đi nước ngoài luôn . Ngoại mình có nói là có lẻ bà Mẹ dì D bắt đứa nhỏ xong rồi thành quỷ luôn nên ông trời mới thấy mà đánh cho nhờ đó dì D mới thoát nạn .

3 Những chuyện nhỏ :

Lúc đó ngoại mình còn nhỏ có chơi năm mười ở nhà . Mà chơi lựa giờ không dễ sợ 5h mấy . Như mình đã kể ở quê cây cối nhiều lắm giờ này núp thì chắc lấy đèn pin mà soi thôi . Thì cả lũ chơi còn ngoại mình “bị” thế là trốn hết trơn . Ngoại bắt đầu đi tìm tìm cũng gần đủ rồi thì còn 3 người . Lúc đó nghi là có đứa trốn trong nhà tắm rồi . Thì hù nó nhảy dô vỗ vào người “ xí thằng T “ . Tối thui thùi lùi mà thấy gì đâu xí đại thôi . Ráng nhìn một chút thì giống như có người ngồi quay lưng vô trong góc vậy đó ( trời tối nên trông như 1 cục thịt bự vậy ) vỗ dô một cái thì như cái bong bóng bị xẹp ra rồi tan luôn . Tay ngoại thì nhớt nhợt toàn nhớt xanh . Hết hồn là lên thì cả đám chạy ra đầy đủ chứ không hề có ai trốn trong nhà tắm hết -_- .

Sau này ở SG sống không ổn tại ngoại buôn bán mà mấy cha giang hồ cứ lân la tới quán cua mà không chịu thì nó phá quán không ổn nên ngoại mới về Bà Rịa ở . Thì buôn gánh bán bưng mà dậy sớm nấu bánh nhào bột là chuyện quá bình thường ( bánh canh nhé ) . Thì bưng gánh đi sớm tầm 4 h là đi rồi mà đường đi thì tối thui phải đi ngang đình nữa đường nhỏ hẹp ô tô vào không được đâu . Ngoại với cô T đang đi gần tới đình thì tự nhiên đâu ra quá trời heo con luôn chạy lúc nhúc dưới chân vậy đó , mà các bác nghĩ xem mới giải phóng xong đói thấy mẹ làm gì có ai có nhiều heo con như vậy mà lại thả rong chạy long nhong nữa chứ , thì các bác cũng hiểu và ngoại em cũng hiểu . Ngoại bỏ gánh xuống chắp tay nhắm mắt vái là tui là dân xa quê khổ quá mới dô đây làm ăn nếu mọi người đừng phá phách để tui yên ổn làm ăn thì ngày mai tui làm mâm cúng cho , nên đừng phá tui nữa . Xong rồi thì biến mất hết luôn như chưa từng có gì xảy ra ngoại gánh đi bán tiếp và gánh bánh canh của ngoại từ đó trở đi khi đi thì đầy khi về đều hết sạch đến nổi phải bán thêm cái khác chứ không đi lại về sớm buồn . Bonus thêm là tại cái chỗ gần đình đó cứ tới hội đình là thường mổ heo ở đó và em vẫn còn hơi ngờ ngợ nhưng có lần em còn nhỏ đi chơi đình thì bước vào cái hẻm đó ( đầu hẻm mổ heo làm thịt trong hẻm thì mọi người bày bán lo tô , tài bao xỉu đủ thứ nên em mới đi vào chứ không có vào làm gì ) thì em thấy có mấy con heo từ hướng đó chạy ra chạy qua em luôn mà cứ như không ai thấy hay bắt lại hay sao á không biết phải ma hay không nữa .Mà cả nhà em hay nói hồi nhỏ ông ứng bà hành gì em cho số đề cực chính xác cho là trúng cho là trúng mà em chẳng nhớ gì . Còn nữa mà viết điện thoại nên lười mọi người thích thì em sẽ kể thêm cho .

0
26 tháng 8 2016

Đây là kiểu bài tự sự sáng tạo: 
Bạn dựa vào các dữ kiện đã cho để xây dựng thành một câu chuyện hợp lí. 
Các yếu tố đã cho khá đầy đủ về nhân vật, tình tiết. Bạn phải tưởng tượng: miêu tả, bổ sung chi tiết, liên kết các sự kiện lại để tạo thành một câu chuyện hoàn chỉnh. Bạn có thể có các cách kể khác nhau nhưng phải làm nổi bật được nội dung theo hướng: 
Nhân vật “tôi” - người kể - chứng kiến, ghi lại câu chuyện xảy ra giữa bà cụ bán rau và cô gái đi xe đạp. Ở đây muốn phê phán thái độ khinh người, thiếu lễ độ của cô gái.Từ câu chuyện này các em rút ra cho mình bài học về ứng xử trong giao tiếp: Phê phán thói vô lễ, lạnh lùng, coi thường người khác;biết thôngcảm với hoàn cảnh và tôn trọng người trên; phải lịch sự trong giao tiếp. 

13 tháng 2 2017

chép mạng ghê

oeoehum

Chào mọi người. Mình tàu ngầm lâu rồi, đọc truyện mọi người chia sẻ nhiều nên nay mình cũng muốn được lên sóng một lần cho biết hehe. Đa số đây là những chuyện mình được nghe kể lại bởi những người lớn tuổi đã từng trải nên thiết nghĩ có lẽ là thật. Mình sẽ kể trước một số truyện ngắn mọi người đọc đừng ném đá tội em nhỏ nhé ^^Nhỏ bạn chơi thân với mình có ông...
Đọc tiếp

Chào mọi người. Mình tàu ngầm lâu rồi, đọc truyện mọi người chia sẻ nhiều nên nay mình cũng muốn được lên sóng một lần cho biết hehe. Đa số đây là những chuyện mình được nghe kể lại bởi những người lớn tuổi đã từng trải nên thiết nghĩ có lẽ là thật. Mình sẽ kể trước một số truyện ngắn mọi người đọc đừng ném đá tội em nhỏ nhé ^^
Nhỏ bạn chơi thân với mình có ông chú sống ở quê. Có lẽ mọi người cũng biết, vùng quê thỉnh thoảng thường hay họp tổ dân phố định kì lắm. Chú bạn mình lại là cán bộ xã gì dưới ấy. Một hôm do quá nhiều việc nên họp về trễ không rõ là mấy giờ, nhưng theo lời chú nói chắc cũng tầm hơn kém 12h AM vì lúc đó mặt trời đứng bóng và gắt lắm. Con đường nối từ điểm họp về nhà chú 2 bên là hàng cây dừa và con rạch nhỏ. Đang đạp vội về nhà thì từ xa, trên bờ rạch, chú thấy bóng 1 bé trai tầm 5 6 tuổi đang ngồi quay lưng về phía mặt đường cầm nhánh cây vẽ vẽ dưới mặt đất. Chú mới đạp tới rồi chống chân đứng sau lưng nó với qua hỏi: mày con cái nhà ai trưa nắng không về ngủ mà ngồi đây phá? Dứt lời, đứa nhỏ quăng nhánh cây qua một bên, hậm hực quay đầu lại liếc chú ấy một cái rồi vùng vằng đi 1 mạch xuống con rạch tới khi mất hút luôn. Lúc này thì ôi thôi chú ấy chỉ có nước vác xe đạp lên vai mà chạy cho lẹ. Sau chuyện đó, tới tận bây giờ, mỗi khi đi đâu là chú thà đánh vòng xa 1 chút chứ không đi ngang khúc rạch đó nữa. Có hỏi chú mặt cậu bé vuông tròn thế nào cũng không nhớ chỉ duy nhớ cặp mắt liếc xéo đầy ám ảnh hôm đó thôi. Có lẽ khi sống cậu bé đã từng chơi và sẩy chân đuối nước ở đây.
Câu chuyện thứ 2 xảy ra ở nhà nội mình. Khu này thì khi xưa là rừng, ma nhiều nên chuyện kể chắc đóng được thành sách. Mình cũng xin kể 1 chuyện ngắn. Tả sơ thì khi trước, lúc bà nội mình đến đây ở thì chỉ là cánh rừng thôi. Bà giỏi lắm, 1 tay phát đất dựng nhà rồi ở đó đến nay đã nhiều năm lắm rồi. Sau giải phóng, người ta thấy nội ở vậy lại đất nhiều nên kéo nhau đến ở rồi lấn đất nên nội phải xây hàng rào chắn khuôn viên phần đất còn xót lại và con cháu ở gần nhau trong đây luôn. Bên ngoài hàng rào có 1 cái hố khá to và sâu chắc cũng tầm hơn 4 5m và ngang tầm 8m cách bởi con đường ghồ ghề rộng tầm 1m. Nói là hố vậy chứ thật ra nó là con rạch chạy dài uốn éo ngang qua khúc nhà nội mình thôi. Bây giờ thì bên dưới cũng toàn là rác nhưng khi xưa nghe nội và mấy bác kể đó là hố chôn tập thể của nhiều người lắm. Hễ cứ ai chết là người ta lại quăng xác xuống đó. Nhà cô út mình thì ngay sát hàng rào và có nương theo đó trồng 1 vườn rau lan tươi lắm. Chuyện cũng không có gì đặc biệt khi 1 hôm mờ sáng ngủ dậy cô út mình ra tới vườn thì thấy 1 bà nằm soải lai cày nát cả đám rau luôn. Cô mình hoảng quá mới la lên mấy bác tới đỡ dậy thì may là còn sống, bà đó lắp bắp nói mà mồm miệng cứng ngắc thở không nổi. Bà kể lúc rạng sáng gánh chè ra chợ bán ngang qua đường này thì nghe tiếng huýt sáo lanh lảnh, bà cứ đi tới thì thấy dáng 1 người đàn ông mặt quân phục đang nằm giữa đường huýt sáo. Mà kinh khủng ở chổ cái đầu thì bên bờ hố bên đây mà cả người thì kéo dài bắt qua tới bên kia. Bà sợ quá đứng không nổi, quẳng gánh chè mà bò lết trên đường, may thay thấy cánh cửa hàng rào nhà nội mình mở nên bò vào tới giữa vừơn rau của út mình kêu cứu thì ngất xỉu. Nghe tới đây mấy bác mình cũng lắc đầu ngao ngán. Khu này ai cũng từng bị chọc cho thành chai lì hết rồi, chỉ có người nào mới thì không biết thôi. Bà khóc lóc chân quíu cả lại chả dám ra về. Mọi người chỉ biết an ủi rồi chở bà về nhà giúp.
Đó là 2 câu chuyện ngắn nhất trong số những chuyện mình được biết. Lần đầu viết nên giới thiệu hơi dài cho mọi người hiểu được quan cảnh mong sẽ có người chịu khó đọc hết. Mong mọi người nhận xét tích cực mình sẽ cố gắng phát huy ^^ xie xie

0
Điều gì làm bạn sợ nhất, đó không phải cảm giác nói dối bị phát hiện, không phải cảm giác đang chạy phi phi ngoài đường chợt thấy chú công an giơ tay mời chào, không phải cảm giác ai đó đang cầm một con dao hùng hổ đi về phía mình. Đó là cảm giác bạn nhận ra có ai đó luôn bên cạnh mình, ai đó luôn đi phía sau mình, và chợt nhận ra trong bóng đêm bên chiếc giường ngủ của bạn, cái...
Đọc tiếp

Điều gì làm bạn sợ nhất, đó không phải cảm giác nói dối bị phát hiện, không phải cảm giác đang chạy phi phi ngoài đường chợt thấy chú công an giơ tay mời chào, không phải cảm giác ai đó đang cầm một con dao hùng hổ đi về phía mình. Đó là cảm giác bạn nhận ra có ai đó luôn bên cạnh mình, ai đó luôn đi phía sau mình, và chợt nhận ra trong bóng đêm bên chiếc giường ngủ của bạn, cái bóng đen luôn ở bên cạnh ấy đang đứng phía đuôi giường nhìn bạn và cười một nụ cười ma mị.
Tôi năm đã được 23 tuổi đời, với những ước mơ hoài bão lớn lao vào làm việc với khả năng của mình. Cuộc sống vội vã nên luôn làm tôi không để ý những chuyện nhỏ nhặt xung quanh cho đến một ngày, cái ngày định mệnh đã đưa tôi vào một ngã rẻ khác, một ngã rẻ đến thế giới tâm linh, với những câu chuyện huyền bí, ma mị khó lí giải được.
Cách đây cũng được 1 tháng khi tôi vừa tròn 23 tuổi, tôi có đi cùng bạn tham gia một bữa tiệc giới thiệu CLB, tôi chợt khựng lại khi nghe tên của CLB này vì nó khá kì dị mà lại hơi tào lao-CLB Tâm linh-. Lúc tôi nhập tiệc, mọi người vẫn như bình thường cho đến khi có một người đàn ông đến bên cạnh tôi bắt chuyện, ông ấy nói với tôi ngắn gọn một câu và bỏ đi trong tích tắc khi tôi chưa hiểu vì sao ông ấy lại nói vậy
“Trong vòng 3 ngày nữa, con sẽ gặp chuyện con sẽ chưa bao giờ gặp trước đây. Nếu cần gì thì cứ lại đây tìm ta”
Khi về nhà tôi thấy lạ lùng câu nói của ông ta, không hiểu ý nghĩa của câu nói ấy là gì, 3 ngày nữa tôi sẽ làm sao. Nhưng rồi tôi nghĩ ông ấy chắc không được bình thường nên cũng chóng quên câu nói ấy.
Vào cái ngày cuối cùng, tức tròn 3 ngày tôi gặp ông ấy. Lúc ấy là khoảng 11h, tôi có qua nhà bạn và làm vài lon bia. Nhưng không hiểu sao tối hôm ấy tôi cảm thấy hơi mệt trong người dù tửu lượng tôi không quá yếu. Tôi xin phép đi về trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê. Đến khúc cua một đoạn đường, tôi không nhớ rõ lắm vì lúc ấy không để ý. Tôi cảm thấy phía trước có một cô gái đang chạy xe đạp trên đường, nhưng xung quanh thì trời tối thui. Tôi chỉ thấy cô gái dựa vào ánh đèn xe từ chiếc Dream của mình, tuy cô ấy chạy xe đạp nhưng sao chạy nhanh thật, tôi chạy mà cứ không theo kịp. Bỗng, vừa qua khúc cua ” Rầm” “Xoẹt…xoet.” Tôi tông phải một cái gì đó và theo quán tính tôi ngã xe và lao người xòe ra xa. Chân tay trầy xước hết cả lên, tôi vừa đau vừa nghĩ tuy mệt nhưng mình đâu đến nổi không thấy đường để mà chạy cơ chứ. Quay lại xem thử mình đâm phải cái gì, thì dưới ánh đèn xe đang nằm dưới thì tôi thấy cô gái lái xe đạp đang nằm im trước mũi xe tôi. Máu từ đầu cô ta chảy ra rất nhiều, ướt đỏ cả đường. Tôi tỉnh hẳn, giật mình không biết cô ta ở đâu ra mà tôi lại đâm phải chứ. Run run bước tới, tôi gọi cô ta nhưng không nghe tiếng trả lời. Khi tôi tới lật mặt cô ta ra xem thử thì khuôn mặt be bét máu, phần bên phải bị đập xuống đường bị biến dạng, bẹp dí như bị gì cán qua vậy. Tôi hoảng sợ thả cô ta ra, trong lòng lo lắng mình đã giết người rồi. Lúc ấy với cái suy nghĩ của một thằng con trai 23t thì tôi chỉ biết cách lên xe bỏ chạy. Trong lúc tôi chạy, tôi có quay đầu lại nhìn về phía sau xem thế nào. Tuy trong ánh đèn đuôi xe mờ mờ tôi giật mình lạnh người khi ngờ ngợ nhận ra cô ta giống như đang bò theo đuôi xe tôi vậy, hai bàn tay bám chặt xuống mặt đường bò rất nhanh. Tôi run run tay lái, do đang quay lại nên không để ý tung phải cái cột mốc km ngã xuống. Tôi quay lại thì không thấy gì cả, chắc là do mình tưởng tượng mà ra. Rồi lại nhanh chóng lên xe về nhà. Tôi không hề biết rằng, hôm đó đã thay đổi cuộc đời tôi như thế nào.
Khoảng 2h sáng tôi chạy về tới nhà với vết thương trên người đã khô máu, nhanh chóng cởi đồ vào tắm rửa. Lúc tôi đang tắm, thì do bên ngoài phòng tắm có bật đèn, và cửa phòng tắm là một tấm kính đục. Nhưng qua lớp kính tôi thấy một bóng người đang đi qua lại trong phòng, tôi nghĩ thằng bạn mình nó về nên vẫn tắm tiếp. Nhưng chỉ được vài giây thì tôi đứng hình, im lặng dưới vòi nước khi nhớ ra thằng bạn tôi nó dang đi du lịch với bạn gái nó ở Đà Nẵng mất rồi. Tôi đơ người, không lẽ là trộm nhưng không nếu là trộm thì nó đã biết tôi trong phòng tắm rồi. Tại sao lại đi qua lại, và dáng đi lững thững như bị què thế kia. Tôi nghĩ đến cô gái lúc nãy chợt rùng mình, không lẽ cô ta chưa chết kiếm mình để trả thù, nhưng với vết thường như vậy cô ta dậy nổi cũng là may mắn lắm rồi. Tôi vừa sợ đối diện với pháp luật vừa sợ trả thù, nhưng một ý nghĩa vụt qua đầu tôi khi tôi chợt nghĩ rằng cô ta là ma. Một luồn sóng lạnh chạy dọc lưng tôi khiến tôi nổi cả da gà lên. Cái bóng đó vẫn đi qua lại, nhưng hình như đang tiến về phía phòng tắm. Vì tôi thấy cái bóng đen qua tấm cửa nó càng ngày càng gần. Tôi im lặng nín thở dưới vòi sen. Bây giờ chỉ còn tiếng nước với tiếng tim tôi đập liên hồi, tôi run run khi cái bóng ấy đứng trước cửa phòng tắm.
“Rầm” Tôi đẩy mạnh cánh cửa phòng tắm ra, sẵn sàng chấp nhận nếu là trộm hay là ai đi nữa. Nhưng không, cái mà tôi sợ nhất đã xảy ra đó chính là không ai cả. Chỉ có đúng những bước chân hướng về phòng tắm và phía dưới cửa nhà tắm là một vủng máu khô đọng lại. Tôi hoảng sợ nhìn quoanh, suy nghĩ bấn loạn không biết làm thế nào cả, không kịp mặc quần áo tôi chụp lấy điện thoại gọi điện thoại cho thằng bạn tôi chạy qua nhà tôi gấp. Quấn đại cái khăn, tôi ngồi suy nghĩ nhưng không biết cái gì đang xảy ra với mình. Có phải cô gái tìm mình báo thù không, nhưng tại sao cô ta vào nhà được khi mình đã khóa cửa, và vũng máu ở đâu ra, cô ta đang ở đâu trong nhà. Tôi giật mình khi nghĩ đến chuyện này chợt lùi lại vào góc tường ngồi nhìn xung quanh, từ cầu thang lên nhà trên cho đến cửa xuống bếp.
5p sau tôi nghe tiếng gõ cửa, quái lạ sao thằng bạn tôi đến nhanh vậy. Tôi đi ra định mở cửa chợt khựng lại khi phát hiện ra không phải thằng bạn tôi, mà qua cái khe cửa sắt đã bị lởm chởm khe tôi nhận ra có một cái bóng đen cao thù lù, cao lắm đứng phía trước. Tôi lạnh người lùi lại, bỗng “Rầm, rầm rầm” tiếng đập cửa càng lớn, tôi sợ hãi la lớn.
“Ai đó, ai đang ở ngoài đó..”
Đáp lại tôi là một khoảng không im lặng đáng sợ, bỗng sợt qua tai tôi một âm thanh khiến tôi ngồi sụp xuống run run.
” Đền..mạng…đi…”
Tôi lắp bắp không nên lời, bỗng tiếng đập cửa lại vang lên.
Tôi run run lùi lại, chụp lấy cái dù bên cạnh. Tiếng thằng bạn tôi vang lên, tôi đi từ từ tới nhận ra nó liền mở cửa lôi nó vào kể hết mọi chuyện. Nó quả quyết cô gái đó không phải là người, tôi thì cho rằng là phải vì tôi đã nhìn khuôn mặt cô ta, và tôi là người tông cô ta mà. Nhưng điều gì đang xảy ra với tôi thì tôi không biết.
Tôi chợt nhớ tới lời ông già ở bữa tiệc hôm ấy, phải kiếm ông ta cho bằng được.
Còn nữa….

0
gửi e aya aya anh làm hộ e r đấy Hôm nay, bà nội tôi lên chơi. Mẹ tôi nghỉ việc, ở nhà làm cơm đón bà.Mới sáng tinh mơ, mẹ đã chuẩn bị làn, túi để đi chợ. Mẹ rủ tôi cùng đi với mẹ. Tôi "dạ" liền và hí hửng đi theo.Ra tới chợ, tôi lẽo đẽo bám theo mẹ. Chợ mới sáng sớm mà sao đông người thế. Trong chợ đủ loại tạp hóa và đủ màu sắc. Mẹ mua nhanh để ra về. Ra ngoài cổng...
Đọc tiếp

gửi e aya aya anh làm hộ e r đấy 

Hôm nay, bà nội tôi lên chơi. Mẹ tôi nghỉ việc, ở nhà làm cơm đón bà.

Mới sáng tinh mơ, mẹ đã chuẩn bị làn, túi để đi chợ. Mẹ rủ tôi cùng đi với mẹ. Tôi "dạ" liền và hí hửng đi theo.
Ra tới chợ, tôi lẽo đẽo bám theo mẹ. Chợ mới sáng sớm mà sao đông người thế. Trong chợ đủ loại tạp hóa và đủ màu sắc. Mẹ mua nhanh để ra về. Ra ngoài cổng chợ, mẹ thở phào nhẹ nhõm rồi lẩm bẩm:

- Chẳng biết có thiếu gì không nhỉ? Ừ, mà xem. Mẹ cầm giấy ghi thực đơn rồi quay sang nhìn tôi nói: Con gái đứng đây trông nhé, mẹ quay lại mua mấy bó hành.

Mẹ lách dòng người chen vào. Lát sau, mẹ quay ra với nụ cười tươi rói trên môi. Hai mẹ con tôi vội vã về.
Tôi và mẹ bước vào cổng, con Mích từ trong nhà chạy ra vẫy đuôi rối rít. Bố tôi lúi húi lau xe. Chắc là bố chuẩn bị đón bà. Tôi thầm nghĩ.

Hai mẹ con bắt tay ngay vào công việc. Đầu tiên, tôi giúp mẹ nhặt rau, vo gạo. Ngày thường tôi làm nhàn vậy mà hôm nay lại quýnh lên, chẳng biết có phải vì hồi hộp không. Mẹ thì luôn mồm nhắc tôi, tay vẫn không ngừng hoạt động. Mùi thơm bay ngào ngạt. Tôi hít lấy hít để. Sao hôm nay mẹ tôi nấu cơm lắm món ngon đến thế!

Khi mẹ cất tiếng nói mãn nguyện nhìn mâm cơm cũng là lúc con Mích mừng rỡ chạy ra cửa. Tôi sung sướng cùng hai em ùa ra chào bà:

- Bà, hoan hô bà đã lên!

Bà ôm tôi vào lòng, cốc nhẹ lên trán:

- Bố cô, sao lớn nhanh thế!

Mẹ tôi vội vã chào bà rồi chuẩn bị nước cho bà tắm. Bà tắm xong vào nhà. Cả gia đình tôi quây quần bên mâm cơm bốc khói nghi ngút. Bé Việt và Thúy lau nhau nhắc ghế cho bà và bố mẹ, chỉ mỗi tôi là chúng nó không nhắc. Tôi nguýt dài một cái. Việt len lén nhìn tôi cười khì.

Mâm cơm mẹ tôi làm thật thịnh soạn. Giữa mâm mẹ không quên để một bát cà muối. Đó là món bà tôi thích lắm. Bố cầm đũa lên so. Vừa chia đũa, bố vừa nói:

- Con mừng là mẹ đã lên thăm chúng con. Các cháu vui lắm đấy mẹ ạ. Chúng con cũng vui, lâu quá mới được gặp mẹ mà.

Bà cười, đôi mắt bà sáng lấp lánh. Dường như bà đang vui lắm thì phải. Bà ngắm khắp lượt mọi người, nhìn bằng ánh mắt âu yếm. Tôi gắp cho bà một quả cà thật to. Thúy trêu tôi: "Mời gì không mời đi mời cà". Tôi chông chế: "Tại bà thích cà". Bà cười móm mém xoa đầu tôi. Mẹ nhìn bà cười và nói:

- Mẹ nếm thử các món con nấu xem nào. Món nào mẹ cùng phải nếm đấy nhé.

Bà gật đầu:

- Ừ! Ừ! Từ từ chứ, nhiều món thế này cơ mà. Mẹ ăn sao hết!

Căn nhà tôi bỗng trở nên ấm cúng lạ thường. Trong tiếng cười tôi nhận thấy niềm vui lấp lánh trong ánh mắt mọi người. Hết thảy ai cũng gắp thức ăn chúc bà. Bà cứ cười nói:

- Từ từ thôi chứ, để mẹ còn ăn hết đã, gắp thức ăn cho mẹ nhiều thế!

Bố hỏi bà:

- Mẹ ơi, năm nay mùa tốt chứ ạ?

- Còn phải nói. Tốt nhất vùng đấy con ạ! - Bà nói rồi quay sang ba chúng tôi: - "Mấy cây ổi chín lắm chờ mãi chẳng ai về. Nhớ mọi năm ba đứa bé tí, thế mà bây giờ đã lớn vổng lên rồi. Mẹ nó mát tay đấy".

Mẹ nhìn chúng tôi vui lắm. Bà và bố mẹ nói rất nhiều chuyện. Chúng tôi chăm chú ngồi nghe. Mà cũng chỉ biêt nghe thôi chứ chẳng lẽ cắm cúi ăn. Thỉnh thoảng, bà hỏi chúng tôi về chuyện học hành, chuyện trường lớp. Bé Việt bi bô nói bằng cái giọng ngọng nghịu. Cả nhà ồ lên. Tôi cảm thấy lòng ấm áp lạ kỳ.

Những bữa cơm như vậy có lẽ chẳng bao giờ tôi quên. Trong tôi lúc nào cũng ngân lên tiếng cười của bà, bố mẹ và Thúy, Việt, ấm áp đến lạ kì.

0
3 tháng 1 2016

Chặt cổ = ra máu = rau má

3 tháng 1 2016

chặt cổ thì ra máu 

ra máu là rau má