K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Viết bởi: Giáo viên X

Truyện ngắn: HOA NỞ GIỮA TRỜI ĐÊM

Đó là một cuộc chiến rất khốc liệt.

Nó đã diễn ra nhiều ngày liền. Kẻ thù rất mạnh, ta không biết bọn chúng từ đâu xuất hiện, nhưng bọn chúng có hình dáng kì lạ lắm, hơn nữa còn hung hãn và đáng sợ hơn rất nhiều so với đám khác mà ta biết.

Vùng đất xinh đẹp ta đang sinh sống có tên là Cơ Thể Người, bọn ta sinh ra đã mang trong mình sứ mạng bảo vệ nơi đây. Ta cùng một đám mà bọn ta hay gọi là Hồng Cầu sinh ra từ một tòa thành tuyệt đẹp có tên là Tim, nơi đó chưa đựng mọi sự yêu thương thổn thức của vùng đất này. Hằng ngày bọn ta tiến vào con đường Mạch Máu để đi tuần khắp vùng đất, nhiệm vụ của bọn đỏ lòe đỏ loẹt kia là sửa chữa, tu bổ cho Cơ Thể Người, còn công việc của bọn ta thì nguy hiểm hơn một chút, đó là ngăn cản bọn kẻ thù từ bên ngoài.

Từ lúc sinh ra cho đến nay, có một câu hỏi luôn khiến ta boăn khoăn là: “tại sao vùng đất của bọn ta xinh đẹp đến vậy, lại cứ cách vài hôm là có một bọn đến tàn phá?”

Có một đám tạp nham mang tên Cảm là ghé ngang nhiều nhất, đến mức mà bọn ta chẳng cần làm gì nhiều, vài bữa là bọn chúng tự vác xác đi do không làm gì nổi Cơ Thể. Lâu lâu bọn chúng lại dẫn theo đám đồng minh mang tên Ho, Sốt, Sổ Mũi. Đây là cái lũ vừa yếu vừa nhây, nghĩ mà chán với tụi nó.

Bọn này quen mặt quá rồi, không có gì đáng nhắc.

Một lần đó, ta nhớ có một bọn hung hãn hầm hố mang tên Thủy Đậu, chúng nó vào cả vùng đất rung chuyển và đỏ ửng cả lên, trông vô cùng nghiêm trọng. Tưởng như nào, ấy vậy mà dưới sự giúp sức của vài anh bạn thân thiện mang tên Thuốc cũng đến từ bên ngoài, bọn chúng đã một đi không trở lại.

Một lần khác, có một bọn gọi là Sốt Xuất Huyết, bọn này khá khoai, bao nhiêu viện binh kéo đến cũng phải mất hơn hai tuần mới tiêu diệt được bọn chúng, vùng đất xinh đẹp của ta bị tàn phá vô cùng nặng nề, nhắc đến mà đau lòng.

Thật ra cũng có vài bọn rất ngoan, như Uốn Ván, Viêm Gan B…, bọn chúng được gắn cái mác vắc xin, nên hiền lành và rất chịu nghe lời.

Nhưng…

Lần này hoàn toàn không giống, bọn trước mắt ta hiện tại vô cùng mạnh mẽ và hung bạo, bọn ta hoàn toàn không thể đứng vững trước sức công phá của chúng. May mắn là viện binh đến từ bên ngoài cũng khá đông, Cơ Thể xinh đẹp của bọn ta mới trụ vững đến giờ.

Ta nhớ đó là một trận chiến rất khốc liệt, ta tỉnh dậy giữa những cái xác của đồng đội, quân đội của ta chắc đã rút đi từ lâu, mọi người chắc ai cũng tưởng ta đã hi sinh.

Giữa cái chiến trường hoang tàn này, ta cũng chẳng biết làm gì, đành chờ mong một đội tuần tra vào hôm sau.

Bỗng nhiên…

Ta phát hiện có một kẻ cũng đang trong hoàn cảnh tương tự, hắn là một tên đen láy cả người đầy gai, đương nhiên là một kẻ trong bọn kia, hắn bây giờ có vẻ đang bị thương, ngồi một góc.

Không hiểu sao, bản tính tò mò lại trỗi dậy lúc này, ta mon men đến gần hắn.

Quan sát ở cự ly gần thế này, ta mới có dịp nhìn rõ diện mạo của tên kia.

Đen láy, đầy gai nhọn và sẹo, khuôn mặt không chút biểu cảm, như tỏa ra một luồng hơi lạnh, khiến ai nhìn vào đều rét run, ta để ý thấy trên mặt của hắn cũng có một vết sẹo dài cắt ngang.

“Thứ màu trắng xấu xí, né xa ta ra.”

Cái giọng khản đặc phát ra khiến ta không khỏi giật mình

Ta vẫn dùng ánh nhìn săm soi hướng vào hắn, ta cũng không hiểu tại sao lúc đấy mình lại gan dạ đến nhường ấy. Có lẽ do hắn gọi ta là thứ màu trắng xấu xí, nói sao nhỉ, tính toán kỹ ra thì trong đội của mình, ta được xếp vào những Bạch Cầu có hình dáng đẹp nhất đấy chứ, tại sao hắn dám gọi ta như thế?

Ta cũng lười di chuyển, đành ngồi xuống tại chỗ, tiếp tục nhìn hắn.

Hắn chẳng thèm nhìn lại ta.

Một vòng tuần hoàn trôi qua, không có đội tuần tra nào đi ngang cả.

Cũng không có đội quân nào đến tìm hắn cả.

Ta cảm thấy có chút buồn chán, chợt nhớ ra vấn đề bấy lâu bản thân tò mò, ta buột miệng hỏi hắn: “Tại sao các ngươi cứ phải tàn phá vùng đất của ta?”

Hắn sẽ trả lời ta ư? Đương nhiên là không rồi, nhìn cái bản mặt chẳng chút thân thiện nào của hắn đi, điều đó đâu dễ xảy ra.

Nhưng ta vốn là một kẻ vừa tò mò lại kiên trì, vì tò mò nên mới kiên trì, và cũng vì kiên trì nên mới tò mò.

“Ngươi nghĩ sao nếu chúng ta chung sống hòa bình?”

“Ngươi thấy chỗ này có đẹp không?”

“Ngươi thich đánh nhau đến vậy à?

Ta không nhớ rõ mình đã hỏi hắn bao nhiêu câu.

Cuối cùng dường như tên kia cũng đạt đến ngưỡng giới hạn của mình, bỗng nhiên hét toáng vào mặt ta: “Ngươi có im đi không?”

Ta giật mình một cái, suýt nữa bật khóc.

Hắn gầm gừ: “Ngươi cho rằng bọn ta muốn tàn phá lắm sao? Ngươi cho rằng bọn ta muốn trở thành thứ mà ai cũng căm ghét sao? Ngươi cho rằng bọn ta muốn đến đây lắm sao?”

Nói xong hắn lại im bặt.

Từ lúc đó, ta cũng không hỏi hắn thêm gì nữa.

Lại một vòng tuần hoàn nữa trôi qua.

Mọi chuyện vẫn không có gì khởi sắc, nhưng bỗng nhiên ngay vị trí của bọn ta, xuất hiện một vài ba tên Cảm Cúm, bọn này thường nhân cơ hội loạn lạc mà tranh thủ đánh lén, ta đương nhiên vô cùng căm ghét.

Bọn chúng vừa thấy ta, e sợ lui lại vài bước, sau đó dường như nhận ra ta chỉ có một mình và đang bị thương, ba tên lại hùng hổ tiến lên.

Vì vinh quang Bạch Cầu, ta há lại sợ mấy tên lôm côm, nhưng tinh thần và thể trạng không phải lúc nào cũng tỷ lệ thuận, vừa được vài ba đòn, ta bị ba tên dồn vào chân tường, ngay khi ta tưởng cuộc đời oanh liệt của mình sắp kết thúc vào tay mấy tên chiếp hôi này, thì một việc đột ngột xảy ra.

Ta bất ngờ!

Ba tên kia cũng bất ngờ!

Nếu đồng đội và đám kẻ thù của ta xuất hiện ở đây chắc chắn cũng bất ngờ!

Cái gã kia, không nghe nhầm đâu, chính là cái gã cục súc kia đấy, hắn đứng trước mặt ta, khuôn mặt sẹo trừng lên đầy hung ác, bộ dáng như muốn ăn tươi nuốt sống bọn kia: “Cút ngay! Trước lúc ta cho các ngươi vào bụng.”

Ba tên kia hồn vía lên mây, vội vã chạy mất.

Ta cũng chẳng kém cạnh, ba hồn bảy vía chưa kịp về thì hắn đã rời đi, trở về cái góc của mình.

“Sao lại cứu ta?” Ta lắp bắp.

“Không biết!” Hắn trả lời vô cùng ngắn gọn.

“Dù sao cũng cảm ơn”. Ta ngượng ngùng nói

Hắn ta không trả lời.

Ta không biết đã mấy vòng tuần hoàn rồi nữa.

Chỉ biết ta sắp chết vì chán rồi.

“Ngươi tên gì?” Ta nhất thời buồn miệng, lập tức chuẩn bị tâm lý để tiếp nhận một phen lồi lõm từ gã kia.

Nhưng không, hắn lại đáp lời ta: “Corona!”

“Cái tên nghe Tây nhỉ? Bọn xâm lăng trước giờ toàn những cái tên buồn cười, Cảm, Ho, Sốt, có một tên nghe hơi hay hay hơn là Sốt Siêu Vi, cái tên Tây như ngươi lần đầu ta mới nghe đấy.” Ta vô cùng ngây ngô nói với hắn.

Tên kia nhìn ta, mặt đơ ra, chắc hắn không hiểu cái cụm từ “nghe Tây” của ta có ý nghĩa gì, thật ra cụm từ này ta học lõm được từ chúng bạn, chứ cũng có biết nó có ý nghĩa ra sao, chỉ là sẵn dịp sử dụng.

“Này Cô…rô..”

“Corona!”

“À ừ! Cô rô… na! Ngươi từ đâu đến?”

Hắn chẳng thèm nhìn ta lấy một cái, cứ thế lạnh giọng nói: “Từ một nơi mang tên Cơ Thể Dơi, chỗ đó không rộng lớn như chỗ của bọn ngươi, nó tối tăm chật hẹp, nhưng bọn ta sống ở đó rất vui vẻ.”

Ta tròn mắt: “Thế tại sao?”

Tên hiểu ý câu hỏi kia của ta, tiếp tục kể: “Ta cũng chẳng biết tại sao? Một ngày vùng đất của bọn ta bị đem đi làm thí nghiệm, bọn ta bỗng nhiên trở nên biến dị, không thể kiếm soát được hành vi của mình, hung hãn và điên cuồng hơn rất nhiều.”

Ta hơi bất ngờ, không nghĩ ra tên xấu xí này lại có một quá khứ như vậy.

Hắn lại tiếp lời: “Từ lúc đó, bọn ta sinh sôi rất nhanh, lại dễ dàng bước ra thế giới bên ngoài, Cơ Thể Người của bọn người là vùng đất khiến chúng ta rất kích thích, khi chạm vào vùng đất này, bọn ta như trở về với bản năng, hưng phấn đến cực điểm, vì thế bọn ta đã xâm chiếm rất nhiều vùng đất này. Hiện nay tên bọn ta bị kêu vang và nguyền rủa khắp nơi.”

Ta im lặng, cũng chẳng biết nói gi với hắn nữa.

Một vòng tuần hoàn nữa qua đi.

“Ngươi sống vì điều gì?”

Lần này thật bất ngờ, hắn lại là người lên tiếng trước.

Ta lập tức đáp: “Sứ mệnh của ta là bảo vệ nơi đây, từ khi sinh ra cho đến khi trước đi, ta rất vui vẻ và tự hào với sứ mệnh này.”

Nhìn bộ dạng của ta, hắn thở dài: “Ta cũng từng có thời gian vui vẻ như ngươi, lúc đó chẳng ai biết đến cái tên của ta, chẳng nơi nào bị chúng ta tàn phá, không phải là chuỗi ngày chiến đấu bất chấp mạng sống như bây giờ, lúc đó, bọn ta được vùng đất của mình đua đi khắp nơi, ngắm bầu trời đêm rộng lớn ngoài kia, thật tự do biết mấy.”

Ta đành nhanh nhẩu nói: “Này Cô rô! Ngươi cũng có thể trở về ngày tháng như vậy mà.”

Hăn lắc đầu, gai nhọn xù cả lên, dường như rất kích động: “Muộn rồi! Đối với bọn biến dị như bọn ta, tàn phá hoặc chết, đó là con đường duy nhất.”

Ta vẫn chưa hiểu lắm câu nói của hắn.

Hôm đó cũng là một ngày bình thường, ta với hắn lại theo thói quen trò chuyện, bỗng nhiên cả vùng đất của ta sáng rực lên.

Một quân đoàn kéo đến trước mặt bọn ta.

Nhìn bộ dáng của bọn họ, chắc là viện binh từ bên ngoài.

Ta trước hết là vô cùng vui mừng, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, cả người ta run lên, sự sợ hãi kéo dài từ đầu đến chân, ta quay sang nhìn hắn, chỉ lắp bắp buông một câu: “Ngươi… chạy đi.”

Hắn mỉm cười nhìn ta, lần đầu tiên ta được thấy nụ cười trên khuôn mặt thô kệch của hắn, hóa ra lại hồn nhiên, thanh khiết đến vậy, vết sẹo kia bỗng nhiên trở thành một loại hoa văn thật đẹp, thật ra không biết từ khi nào, ta chẳng còn thấy vết sẹo đó đáng sợ nữa rồi.”

“Bạch Cầu nhỏ, thật ra ngươi rất xinh đẹp.”

Đó là câu cuối cùng hắn nói với ta.

Đội quân chi viên đang làm công tác báo cáo, ta cũng được trở về với tòa thành Tim để nghỉ ngơi.

“Báo cáo! Toàn bộ Corona đã bị tiêu diệt! Nơi này đã trở lại trạng thái bình thường.”

Ta nghe thấp thoáng tiếng ai đó đến từ đoàn viện binh.

Vùng đất xinh đẹp của ta lại bình yên rồi.

Đây là một việc rất vui, ta phải reo lên vui sướng như mọi khi chứ nhỉ?

Nhưng tại sao ta không làm được, ta lại thấy mình nặng trĩu, ta thấy thật trống trải.

Hôm đấy, bọn ta đi thu dọn một vết thương bị hở, ngăn chặn bọn xâm nhập từ bên ngoài, bỗng nhiên …

Ta nhìn thấy bầu trời đêm đầy sao!

“Cô rô! Ngươi có đâu đó ngoài kia, ngắm nhìn trời sao cùng ta không?” Ta khẽ lẩm bẩm, bỗng nhiên cảm thấy mặt có chút ướt.

Mặc dù đen láy, nhưng những vì sao lấp lánh trên kia đẹp thật! 

Đẹp như chính nụ cười của hắn vậy!

18 tháng 8 2016

Sau mười tháng trời vất vả học tập, thế là ba mẹ tôi đã cho tôi về quê thăm ông bà, thư giãn. Nhưng không ngờ sau khi về quê tôi mới nhận ra được rằng : '' Mình đã để ý quá nhiều  vào học tập và cũng mải mê chơi game nên đã không quan tâm gì đến cuộc sống xung quanh - một cuộc sống rất gần gũi và thân thương.''

Hôm đó, vừa bước xuống xe tôi đã lon ton chạy vào thăm ngay ông bà ngoại. Thấy tôi về hai ông bà vui mừng hết sức, chạy đến ôm trầm lấy tôi. Sau một thời gian hỏi han về sức khỏe, tình hình học tập của tôi. Ông quyết định sẽ dẫn  tôi đi câu cá. Hai ông cháu bước trên con đường làng dài, quanh co, mịn cát thì cuối cùng cũng đã đến nơi. Ôi ! Hồ đẹp quá! Rộng quá. Thế là, 2 ông cháu tôi ngồi xuống câu. Ông dạy cho tôi từng cách mắc mồi, cầm cần, ..... Một lúc sau đó ông tôi đã câu được quá trời cá luôn. Thời gian lặng lẽ trôi đi, ông tôi bỗng nói rằng: Cháu à ngồi đây câu tiếp nhá, ông về nhà lấy nước cho cháu nha. Ông tôi vừa đi ông nhiên có tiếng nói vọng lên :

- Cô bé ơi có hãy tha cho tôi được không.

Tôi ngơ ngác nhìn xung quanh nhưng không thấy ai, nhìn vào xô cá của ông bỗng tôi thấy một con cá đang ngẩng lên nhìn tôi. Tôi bèn lên tiếng :

- Có chuyện gì thế hả cá.

Con cá lại lên tiếng tiếp :

- Cô hãy thả tôi về với nơi tôi sống được không.Ở nơi đấy tôi được sống rất hạnh phúc. Hằng ngày, được cùng cha cùng mẹ, các anh chị em của mình bơi lội tung tăng ngắm bình minh lên, hoàng hôn buông xuống. Chắc có lẽ vì tôi đã quá ham chơi nên mới bị ông cô câu lên. Nhưng tôi xin cô hãy thả tôi về với gia đình của mình. Về với hồ nước mênh mông, không khí trong lành, cảnh đẹp đằm thắm. Tôi biết khi mình đã bị mắc mồi thì tôi nhất định sẽ chẳng còn sống được bao lâu nữa. 

Tôi ngơ ngác nhìn, cười và nói tiếp :

- Thật vậy ư, cuộc sống, thế giới này lại phong phú sinh động đến thế á..... Tôi chưa bao giờ nghĩ đến vậy....

Con cá với vẻ mặt hốt hoảng trả lờ tôi :

- Đúng vậy đấy cô bé à, cuộc sống, thế giới này thật rộng lớn và phong phú. Tôi đã từng trải qua rất nhiều rồi... Vượt quá những cơn bão, lũ lụt nhưng tôi cảm thấy vẫn rất yêu thế giới rộng lớn này cô ạ

Tôi mỉm cười rồi từ từ đưa hai tay xuống nhấc nhẹ cá con lên và nói :

- Nghe cậu nói tôi cảm thấy bỗng nhiên mình như gần gũi với thiên nhiên hơn, cuộc sống này hơn. Giờ tôi sẽ trả các bạn cá bọn cậu lại hồ nước trong kia để cậu sống trong một thế giới hạnh phúc và tràn ngập niềm vui nhé.

Tôi thả các bạn cá con xuống mà trong lòng cảm thấy vui vẻ hẳn lên. Một lúc sau, ông tôi quay lại và ngạc nhiên khi trong xô không còn một con cá nào. Ông nói : '' Ơ, sao các con cá trong xô đâu rồi cháu." Tôi nói với ông rằng :

- Dạ, cháu muốn trả các con cá về với thế giới, hồ nước xanh của chính bọn nó ạ.

Ông nhìn tôi và nói :

- Ừ! Cháu còn nhỏ mà đã biết quan tâm đến cuộc sống, thế giới phong phú sinh động của mỗi loài, mỗi vật. Thôi cũng gần trưa rồi hai ông cháu ta về nhà ăn cơm nhé.

Vậy là sau lần về quê chơi này tôi đã học được rất nhiều điều từ thế giới bên ngoài này rồi. Từ giờ, tôi không chỉ quan tâm đến việc học tập mà còn cả thế giới bên ngoài xung quanh chúng ta......

 

21 tháng 8 2016

uk

 

2 tháng 4 2017

Đáp án: A

Hãy tưởng tượng hai kiểu gia đình hoàn toàn khác nhau, mỗi bên đang sum vầy quanh bữa cơm tối.Trong Gia Đình Một: lũ trẻ rất ngoan ngoãn, chúng khen mẹ nấu thức ăn ngon thế nào, chúng kể chuyện học hành ở trên lớp, chúng lắng nghe những gì cha mẹ căn dặn và khi ăn xong, chúng tự động đem bát vào bồn và vào phòng làm bài tập.Trong Gia Đình Hai: mọi chuyện có vẻ khác. Lũ trẻ dám gọi mẹ...
Đọc tiếp

Hãy tưởng tượng hai kiểu gia đình hoàn toàn khác nhau, mỗi bên đang sum vầy quanh bữa cơm tối.

Trong Gia Đình Một: lũ trẻ rất ngoan ngoãn, chúng khen mẹ nấu thức ăn ngon thế nào, chúng kể chuyện học hành ở trên lớp, chúng lắng nghe những gì cha mẹ căn dặn và khi ăn xong, chúng tự động đem bát vào bồn và vào phòng làm bài tập.

Trong Gia Đình Hai: mọi chuyện có vẻ khác. Lũ trẻ dám gọi mẹ mình là ngốc nghếch, chúng dám nhếch miệng khi người cha nói gì đó sai lầm; chúng không chịu ngồi yên trên ghế của mình mà cứ liên tục nghịch thức ăn.

Nếu ba mẹ có hỏi chúng đã làm bài tập về nhà chưa, chúng sẽ nói rằng trường học là một thứ ngu ngốc và đóng cửa "rầm" một cái.

Nhìn bề ngoài thì chúng ta cứ tưởng Gia Đình Một vô cùng hạnh phúc và Gia Đình Hai rất tồi tệ. Nhưng khi nhìn sâu vào bên trong tâm trí đứa trẻ, chúng ta có thể thấy một bức tranh hoàn toàn khác.

Trong Gia Đình Một, đứa trẻ vẫn được gọi là "ngoan" có hàng đống những cảm xúc không được thể hiện. Không phải bởi vì chúng không muốn bộc lộ mà bởi vì chúng cảm thấy con người thật của mình không được chào đón.

Chúng cảm thấy không thể để cha mẹ thấy mình tức giận hay buồn chán bởi vì dường như cha mẹ có một kỳ vọng hoàn toàn khác về chúng.

Vì vậy, chúng phải giấu giếm con người thật của mình vào một góc khuất và dựng lên một hình tượng "đứa con ngoan" cho cha mẹ mình chiêm ngưỡng.

Bất kỳ chỉ trích nào của người lớn (chúng tưởng tượng) cũng sẽ làm chúng suy sụp rất nhanh, vì chúng chưa giờ giỏi đối mặt với những điều trái ngược trong cuộc đời. Trẻ ngoan mà!

Trong Gia Đình Hai, đứa trẻ vẫn được gọi là "hư" biết rằng mọi thứ rắn rỏi hơn vẻ bề ngoài.

Chúng cảm thấy mình có thể dám gọi mẹ là một người ngốc nghếch bởi vì chúng biết trong thâm tâm mẹ yêu chúng và rằng chúng cũng yêu bà và rằng một chút cộc cằn sẽ không không phá hủy tình yêu giữa mẹ và con.

Chúng biết rằng cha mình sẽ không suy sụp hay trả thù khi chúng dám không nghe lời ông. Không khí gia đình đủ ấm áp và mạnh mẽ để hấp thụ những nỗi tức giận, thất vọng, bực dọc, thậm chí có phần "hỗn hào" của đứa trẻ.
-------------------------

Vì vậy, có một kết quả không ai ngờ tới: đứa trẻ ngoan sau này lớn lên lại gặp những vấn đề rất lớn trong cuộc sống trưởng thành, thường thường liên quan đến việc vâng lời quá mức, khô cứng, thiếu sáng tạo, hiếm khi được làm sếp và thành công tài chính và rất hay dằn vặt lương tâm, một sự tự đầy đọa bản thân có thể kích thích những suy nghĩ tự tử.

Và đứa trẻ hư thường đang bước trên con đường hướng đến sự trưởng thành lành mạnh, bao gồm khả năng chấp nhận thất bại, sẵn sàng thừa nhận những khuyết điểm của bản thân, dám làm phật lòng người khác, rất hay được làm ở những vị trí quản lý, thành công hơn nhiều những đứa trẻ sinh ra trong một gia đình quá nề nếp, quy củ.

Khi là một đứa trẻ hư, chúng ta có thể sáng tạo hơn bởi vì bản thân sẵn sàng dám thử những thứ người khác không đồng ý. Chúng ta có thể mắc sai lầm hoặc tạo ra một đống rắc rối hoặc bị đánh giá là lố bịch và không sao cả, chẳng có gì là thảm họa.

Sai rồi có thể sửa chữa và cải thiện.

Chúng ta sẵn sàng đón nhận những chỉ trích về bản thân mình, cố gắng khám phá đâu là sự thật về mình, và trả lại phần xấu tính trong nhận xét của người khác.
-Sưu tầm-

2

cám ơn đã khen*cúi đầu*

Trích đoạn sau: (...) Hiện nay có rất nhiều bạn trẻ đang sống vô cảm, không quan tâm đến những chuyện diễn ra xung quanh. Họ không hề mảy may trước những cảnh tượng bắt bình đau khổ, cũng như không biết chiến ngưỡng, tổn thường những điều mang lại cho mình những cảm xúc tích cực.(...) Gia đình, nhà trường và xã hội có một vai trò hết sức quan trọng. Gia đình chính là mỗi trưởng đầu đôi hình thành...
Đọc tiếp

Trích đoạn sau: 
(...) Hiện nay có rất nhiều bạn trẻ đang sống vô cảm, không quan tâm đến những chuyện diễn ra xung quanh. Họ không hề mảy may trước những cảnh tượng bắt bình đau khổ, cũng như không biết chiến ngưỡng, tổn thường những điều mang lại cho mình những cảm xúc tích cực.
(...) Gia đình, nhà trường và xã hội có một vai trò hết sức quan trọng. Gia đình chính là mỗi trưởng đầu đôi hình thành nền những cảm xúc yêu thương, lòng nhân ái, giáo dục và trang bị cho trẻ những chuẩn mực đạo đức, giúp họ học cách làng nghe, thấu hiểu và chia sẽ. Khi người lớn sống có trách nhiệm, quan tâm tới nhau, có những hành vi, ứng xử đẹp, mang tinh nhân văn thì đó sẽ là tấm gương để giới trẻ noi theo. Cùng với gia đình, nhà trường nên trang bị cho thanh thiếu niên những kĩ năng sống thiết thực, biết giúp đỡ mọi người, khơi dậy ở họ lòng nhân ái và tinh thần đấu tranh trước cái xấu và cái ác. Xã hội phải đề cao và tôn vinh những tấm gương sống đẹp, sống có trách nhiệm và nghĩa tinh, sẵn sàng xả thân vì cộng đồng; tôn vinh và phát triển các giá trị truyền thống và đạo đức của dân tộc: “Là lành đùm lá rách", "Thương người như thể thương thân. Có như vậy, lối sống vô cảm trong xã hội, trong thế giới trẻ mới bị đẩy lui, xã hội ta mới phát triển trong sự hài hòa và nhân văn.
Thực hiện các yêu cầu sau:
( Theo http://tuyengiao bacgiang gov.vn.ngày 27/06/2022)
Câu 1 (0.5 điểm): Thể loại của trích đoạn là:
A. Nghị luận
C. Văn bản thông tin
B. Truyện ngắn
D Hồi ký

3
12 tháng 5 2023

câu 1: A

13 tháng 5 2023

A

 

3 tháng 1 2022

CÁI NÀY CJ TỰ LÀM NHÉ 

ĐÂY LÀ VĂN , VĂN PHẢI DO MIK TỰ VIẾT , TỰ NGHĨ

Ko viết thì thôi đừng lên tiếng
22 tháng 10 2017

cái này mik tự làm có j ko hay góp ý nha hihi

Tôi là một nông dân nghèo ở làng Vũ Đại. Một lần nọ tôi qua nhà ông giáo mượn cái nồi nấu cháo tiếp khách.Ông giáo là người tri thức ,có học rộng hiểu sâu được mọi người trong làng quý trọng. Mượn được nồi, tôi cảm ơn gia đình ông giáo và đang định về ,thì nghe đâu tiếng hớt hải gọi ông giáo.Quay lại ,tôi nhìn thấy lão Hạc. Lão Hạc cách nhà tôi mấy căn , tuổi đã ngoài ngũ tuần,lão góa vợ và có một người con trai nhưng vì quá nghèo nên không thể lấy vợ cho người con mình.Song với tính lập dị, lão cố sống kham khổ ko chịu bán đất ,có tiền ko tiêu ,sống đói khát nên tôi và ko ít người ko ưa lão .Còn 1 điều quái dị nữa, đó là con chó của lão mà lão cưng nựng gọi là “cậu Vàng” như một bà hiếm hoi gọi đứa con cầu tự. Lão cho nó ăn cơm bằng một cái bát như 1 nhà giàu chốc chốc gắp thức ăn cho nó.Vừa thấy ông giáo bước ra chào, lão vôi nói :

- Cậu Vàng đi đời rồi ,ông giáo ạ !

Tôi giật mình sửng sốt .Con chó lão thương quý mà còn là kỉ vật của con trai lão sao tự dưng lại bán? Vốn có tính tò mò tôi cố nán lại nghe câu chuyện của lão.Ông giáo hỏi :

-Cụ bán rồi sao ?

Lão lặng yên một lúc ko chịu nói gì ,dường như lão muốn khóc thì phải? Nhưng rồi lão cố ra vẻ vui vẻ lão nói :

- Bán rồi ! họ vừa bán xong .

Trông lão cố vui vẻ,giả bộ cười nhưng tôi nhìn lão thì lão như mếu và đôi mắt ầng ậng nước.Ông giáo cx ái ngại hỏi tiếp:

-Thế nó cho bắt à?

Lúc này đây quả thật lão hạc khóc những giọt nước mắt của một ông lão dạn dày trong vất vả ,lam lũ.Mặt lão co rúm lại những vết nhăn xô lại nhau ép cho nước mắt chảy ,còn miệng lão móm mém mếu như đứa trẻ .Lão hu hu khóc…Sau một lúc khóc lão nói :

-Khốn nạn …Ông giáo ơi!...Nó có biết j đâu! Nó thấy tôi gọi thì chạy ra, vẫy đuôi mừng .Tôi cho nó ăn cơm…

Lão khóc nấc,rồi định thần đc 1 lúc lão tiếp:

-Nó đang ăn thì thằng Mục nấp trong nhà tóm lấy 2 cẳng sau nó dốc ngược nó lên.Bấy giờ cu câu câu mới biết cu câu chết! Rồi nó nhìn tôi như trách rằng “ A! Lão già tệ quá ! Tôi ăn ở vs lão như thế mà đối xử vs tôi như vậy à?”Thế ra tôi bằng ấy tuổi rồi mà đi lừa một con chó .

Nghe những lời nói chua xót của lão tôi cảm thấy những định kiến của tôi vs lão bỗng dưng biến mất ,sự đáng ghét của lão lúc trước được thay thế bằng sự đáng thương.Bỗng dưng tôi như muốn cảm thông.Cả ông giáo cx vậy ,ông ấy cũng muốn cảm thông .Ông giáo ns:

-Cụ cứ khéo tưởng tượng chứ nó chả biết j đâu! Vả lại ai nuôi chó mà chả bán hay giết thịt!Ta giết là hóa kiếp cho nó ,để cho nó làm kiếp khác.

Lão chua chát bảo :

-Ông giáo nói phải! Kiếp chó là kiếp khổ thì ta hóa kiếp cho nó để nó làm kiếp người ,may ra được sung sướng 1 chút …như kiếp tôi chẳng hạn!..

Thế rồi ông giáo mời ở lại uống trà và ăn mấy củ khoai luộc với hút thuốc lào .Chợt tôi nhớ nhà mình có khách ,muốn ở lại xem lão thế nào nhưng cx phải về .

Trên đường về tôi nghĩ đến lão Hạc. Một con người đầy tình thương và giàu lòng tự trọng .Một người mà đã mếu máo, khóc hu hu như trẻ con vì nỡ lừa một con chó. Một người đáng kính như vậy mà phải sống khổ, sống sở như vậy sao?Rồi câu nói của lão vs ông giáo hiện lên trong đầu tôi “kiếp chó là kiếp khổ thì ta hóa kiếp cho nó để nó làm kiếp người ,may ra được sung sướng 1 chút …như kiếp tôi chẳng hạn!”Những người nghèo khổ như chúng tôi, bị xã hội dồn đến đường cùng mà vẫn phải sống, vẫn phải tồn tại trên cái thế giới mục nát này.Vậy phải làm gì đây cho cuộc đời tươi sáng ,tốt đẹp và hạnh phúc hơn ?

22 tháng 10 2016

ai giúp tôi nhanh đi sắp kt rùi

tick cho bn 4 cái