K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

20 tháng 10 2021

Social media is a great tool to help you stay connected with friends while quarantined at home. Please unleash your unlimited creativity by participating in a dance experiment on Tik-Tok. Dr. Damour “never underestimates the creativity of young people. According to my hunch, young people will find unprecedented ways to connect with each other online. " “However, you should not spend too much time sitting in front of the screen or living on social networks without conditions. That's not healthy or wise behavior because this job can make you even more confused. "Dr's suggestion. Damn it, young people and parents should set up a timetable for using social networks together.

20 tháng 10 2021

còn ko bn?

"Mày có bạn thân không?

Câu hỏi khá là quen thuộc với mọi người. Câu trả lời là có, không, nhiều lắm… Đấy là tùy thuộc vào mỗi người. Còn câu trả lời của tôi là “đã từng”. Tôi đã từng có một người bạn thân, thân thiết như chị em trong nhà. Nhưng một căn bệnh quái ác đã mang bạn tôi đi khỏi vòng tay của gia đình, bạn bè và tôi, một cách đột ngột và đau đớn.

Chúng tôi quen nhau từ những ngày tiểu học, chính xác là từ năm lớp 4. Ngày đó, tôi vốn cực kỳ nhút nhát, ít giao tiếp với các bạn học trong lớp. Rồi một ngày, cậu ấy tới, chủ động bắt chuyện với tôi. “Cậu có con gấu bông xinh thế!”, cậu ấy nói như vậy về con gấu của tôi, mặc dù các bạn cùng lớp chê nó kỳ quái, chỉ vì nó không giống những con gấu bông thông thường khác. Câu nói đó đã bắt đầu cho một tình bạn đẹp, cho những kỷ niệm không thể nào quên giữa hai người bạn.

Ban đầu chỉ là chơi chung gấu bông, nhưng rồi đến đọc truyện cũng đọc chung, hay cùng chơi, cùng vẽ tranh… Tôi dần mở lòng hơn, làm quen với những người bạn mà cậu ấy giới thiệu cho tôi. Và rồi tôi nhận ra, chúng tôi đã thành tri kỷ lúc nào chẳng hay.

Tôi đã rất buồn vào ngày cuối cùng của năm lớp 5, ngày mà tôi cứ nghĩ rằng sẽ không còn học chung với cô bạn thân của mình nữa. Nhưng cuối cùng thì lên cấp hai, hai đứa vẫn học chung với nhau, thân với nhau còn hơn cả trước kia nữa. Cùng yêu thích truyện tranh, cùng sáng tác truyện tranh về cuộc sống mơ ước của hai đứa. Cho tới bây giờ, tôi mới thực sự để ý đến dung mạo của nó. Tóc đen dài, mắt to, lúc nào cũng cười thật tươi. Da hơi ngăm ngăm, cao hơn trung bình các cô bạn học khác. Có thể đám con trai trong lớp gọi nó là hung dữ, bà chằn, còn tôi chỉ thấy một cô gái mạnh mẽ và cá tính. Ngày tháng cứ êm đềm trôi qua. Tâm sự vào giờ nghỉ trưa về những rung động đầu đời, những khúc mắc gia đình. Hai đứa gắn với nhau như hình với bóng vậy.

Một trong những kỷ niệm đáng nhớ nhất là sinh nhật năm lớp 7. Vốn có ít bạn bè nên tôi không tổ chức sinh nhật, chỉ rủ một vài người bạn thân tới chơi. Vậy mà, nó đã gọi thêm rất nhiều bạn cùng lớp khác, tới “đập phá” tại sinh nhật tôi thành một bữa ra trò. Từ bé tới giờ, chưa bao giờ có một bữa tiệc sinh nhật nào của tôi có nhiều bạn bè tới như vậy. Vui mừng, bất ngờ, hạnh phúc, những cảm xúc hòa lẫn vào với nhau, tạo thành một kỷ niệm vui cho tôi.

Lớp 8, nó trở thành một vị gia sư, bổ túc thêm các môn Toán và Anh cho tôi. Ngược lại, tôi giúp nó trong các môn Sử, Địa, Sinh. Một “đôi bạn cùng tiến” ăn ý. Nó càng ngày càng cao, ăn khỏe hơn, đánh tôi đau hơn, chạy nhanh hơn. Một bữa ăn năm bát cơm, ăn nhiều thịt nhưng không ăn rau nên bị thiếu chất xơ trầm trọng. Tôi phải làm một chế độ dinh dưỡng mới, bắt nó phải tuân thủ.

Những tài năng của nó ngày càng được thể hiện rõ ràng. Vốn nổi tiếng viết chữ rất đẹp, từng đoạt giải năm lớp 5 nên nó được giao nhiệm vụ viết sổ, viết đề mục cho các cô. Vẽ đẹp hơn, bộ truyện tranh mà hai đứa cùng thực hiện năm lớp 6 lại tiếp tục dày hơn rồi. Luôn nhắc nhở tôi khắc phục những khuyết điểm của bản thân, “viết nhanh lên mày!”, “đứng thẳng cái lưng lên!”. Những lời nói này, dần đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống học sinh của tôi.

“Mày ơi, tao mệt quá”.

Năm lớp 9, sức khỏe của nó đột ngột suy giảm. Sau một trận sốt xuất huyết, tỷ lệ hồng cầu trong máu của nó giảm tới mức nguy hiểm và không thể hồi phục. Nghỉ học hai tuần liền bặt vô âm tín. Rồi nó đi học trở lại, sụt năm cân. Từ đó, nó chỉ ngồi im vào mỗi giờ ra chơi, không chơi bóng, không đuổi bắt với tôi, không đi ăn trưa cùng nhau nữa. Vẫn vui tính, hay cười, hay trêu đùa như trước, nhưng bây giờ lại đi kèm với một sự đau đớn, mệt mỏi ẩn sâu trong đôi mắt đen láy đó. Rồi tần suất những ngày nghỉ học tăng lên, kéo dài hơn. Chỉ có thể gặp nhau vào những ngày ôn thi học sinh giỏi, nên sự tiều tụy của nó càng trở nên rõ nét hơn sau mỗi lần gặp.

Cô gái mà tôi biết khi xưa, mỗi bữa ăn năm bát cơm, mà bây giờ hai má hóp lại, tay chân teo tóp, không còn lực. Đôi mắt vô hồn, tràn đầy sự mệt mỏi đau đớn. Ngay cả việc đi lại bây giờ với nó cũng khó khăn, phải có người dìu đi, không tự đạp xe đến trường như vẫn làm bao lâu nay. Nó rất yêu thích môn Tiếng Anh, và thực sự rất mong chờ tới kỳ thi học sinh giỏi để thể hiện khả năng của mình. Nhưng cơn bệnh đó đã ngăn cản ước mơ của nó được thực hiện. Tôi đi thi, đoạt giải và bước tiếp tới vòng thành phố. Còn ước mơ của nó, đành dừng lại ở đây, vì cơn bạo bệnh ấy.

Sau kỳ thi ấy, nó nghỉ học liền một tháng. Và ở lớp rộ lên những tin đồn. “Mày ơi, con Khánh bị làm sao thế?”, “Nó bị bệnh gì liên quan đến sức đề kháng ấy”, “Dạo này nó yếu lắm”, “Nó nghỉ học được cả tháng rồi ấy nhỉ?”. Lần đầu tiên, cả tập thể lớp 9A1 chúng tôi thật lòng quan tâm tới một người, lo lắng cho một người. Thay phiên nhau chép vở trên lớp, ghé thăm nó để giảng bài cho nó, chuẩn bị cho kỳ kiểm tra cuối kỳ sắp tới. Những ngày cuối cùng nó tới lớp, mọi người đều động viên, cố gắng hết sức để giúp đỡ nó. Chỉ bài, giảng bài, pha nước, giúp nó ăn sáng, chỉ nó cách làm bài thi… Tạo điều kiện kết sức có thể đưa nó qua kỳ thi này, một bước tới gần hơn với kỳ thi cấp ba - kỳ thi quan trọng mà chúng tôi sắp phải đối mặt.

Một ngày cuối tháng 12 năm 2016, tôi và một người bạn tới thăm nó tại nhà riêng. Nó nằm đó, trên cái giường mà chúng tôi hay ngồi chơi với nhau khi xưa, đang ngủ. Có lẽ là một giấc ngủ yên bình, vì nó không còn phải đối mặt với đau đớn, với những cơn co giật, nhức khớp luôn thường trực. Tôi ngồi chờ cho tới khi nó thức dậy. Ban đầu là cau có, tức giận và mệt mỏi, nhưng có lẽ, trong giây phút ấy, nó nhận ra đây có thể là lần cuối cùng chúng tôi được gặp nhau, nên đã ngồi dậy, để chúng tôi có thể cùng ngồi nói chuyện.

Chúng tôi kể về những chuyện thú vị trên lớp, những câu chuyện hài hước. Nó cười, nụ cười tươi rói mà tôi vẫn luôn chờ mong bấy lâu nay, cùng với ước mơ nó được khỏe lại, có thể cùng tới trường với tôi như trước. Cùng học, cùng vẽ, cùng đọc truyện, sẻ chia những tâm sự… Đó là mong ước thiết tha nhất của tôi trong giây phút ấy.

Rồi nó bắt đầu kể cho chúng tôi nghe về những ngày ở bệnh viện. Thời gian nó ở bệnh viện thậm chí còn nhiều hơn ở nhà mình. Liên tục phải trải qua những xét nghiệm, sinh thiết, chọc tủy… Những cơn đau nhức khắp người, ngay cả việc ăn uống cũng khó khăn, liên tục hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần của cô gái kiên cường ấy. Có những lúc, tưởng chừng như bạo bệnh đã đánh gục nó, nhưng chiến binh ấy vẫn đứng vững, vẫn vươn lên như bông hoa hướng dương hướng về mặt trời.

Mái tóc đen bết lại vì không thể tắm gội thường xuyên, tóc cũng thưa dần, để lộ ra những mảng da đầu trắng bệch. Nước da vàng bủng, trên người chi chít những vết tím bầm do chọc kim hay bị tụ máu. Tay chân teo lại, việc cử động cũng trở nên yếu ớt. Trước kia, bữa nào nó cũng ăn năm bát cơm, vậy mà vẫn than đói suốt ngày. Còn bây giờ, ngay cả việc húp vài thìa cháo cũng trở nên khó khăn. Kể từ ngày bị ốm cách đây bốn tháng, nó đã sụt hơn 10 cân. Hôm đó, lúc chuẩn bị về, nó đã nói với tôi một câu: “Có lẽ là bọn mày nên chuẩn bị sẵn tinh thần đi. Tao không nghĩ là tao qua được Tết năm nay đâu”.

Đêm hôm ấy, tôi không ngủ được. Không ngừng nghĩ về câu nói ấy. Cho tới lúc ấy, tôi vẫn không biết được tình trạng bệnh tình thật của nó. Chỉ biết là nó đang bệnh rất nặng. Mặc dù ngoài miệng luôn động viên nó, nhắc nó rằng phải có niềm tin, nhưng chính niềm hy vọng lớn nhất, vững chãi nhất trong lòng tôi lúc này lại đang dao động. Lần đầu tiên, tôi nghĩ đến viễn cảnh một ngày, tôi không còn được nhìn thấy nó, cái ngày mà nó rời xa tôi mãi mãi. Một nỗi sợ vô hình dâng lên trong lòng, và mong ước phép màu xảy ra chưa bao giờ trở nên mạnh mẽ như lúc ấy.

Sau buổi gặp gỡ cuối cùng ấy, tôi phải đối mặt với nhiều áp lực. Đối mặt với kỳ thi cấp thành phố. Áp lực học trên trường tăng lên. Nhưng tôi không ngừng nghĩ tới nó, với khát vọng cháy bỏng về một điều kỳ diệu sẽ xảy ra, ngày mà nó sẽ khỏe lại, sẽ lại tới trường. Nhưng phép màu đã không xảy ra. Mồng 3 Tết Đinh Dậu (tức ngày 30/1/2017), nó đã ra đi, bỏ lại gia đình, bạn bè và tôi, để đi tới một nơi khác, không có đau đớn, mệt mỏi.

Hai ngày sau, tôi về Hà Nội. Việc làm đầu tiên là tới nhà nó. Để chia buồn với gia đình nó, những người yêu thương tôi như con ruột. Tôi đã rất bình tĩnh và nghĩ rằng mọi chuyện sẽ đơn giản thôi. Nhưng khi tới trước cửa nhà nó, những kỷ niệm tràn về, như một thước phim quay chậm chạy trong ký ức. Tôi đã dặn lòng mình rằng không được khóc, phải làm điểm tựa cho cha mẹ nó, nhất là trong những giây phút đau lòng này. Nhưng, khi nhìn thấy mẹ nó, mở cửa cho tôi, nhìn thấy vị trí của cái giường nơi nó thường nằm trước kia đã được thay thế bằng một cái bàn thờ mới dựng, bát hương vẫn còn nghi ngút khói, nước mắt đã tuôn rơi không ngừng. Bức ảnh nhỏ trên bàn thờ cũng không phải là một tấm ảnh thẻ tử tế, là bức ảnh chụp vào một ngày nó khỏe mạnh, đang cười. Bầu không khí ấy, như bóp nghẹt trái tim tôi vậy. Đau đớn, xót xa, hụt hẫng.

Trong tiếng nấc nghẹn, mẹ nó kể cho tôi về căn bệnh thực sự của nó. Là ung thư máu. Một căn bệnh di căn rất nhanh và có những dấu hiệu giống như cảm cúm thông thường. Lúc phát hiện ra căn bệnh này đã là giữa tháng 11 năm 2016, tức là chỉ ba tháng trước khi nó ra đi. Buổi chiều hôm trước đó, nó có dấu hiệu phát bệnh. Đau đớn, quằn quại, vùng vẫy, gào thét hàng tiếng liền, trước khi lịm đi. Tỉnh dậy một chút vào ban đêm, để nhìn mặt những người thân yêu lần cuối trước khi chìm vào giấc ngủ, mãi mãi. Lúc đó là 0 giờ 15 phút sáng. Bố nó động viên tôi và trước khi ra về, dặn rằng, “Con đừng buồn quá, phải tiếp tục cố gắng, cố gắng thay cả phần của bạn nữa”.

Chưa có một đám tang nào mà tôi khóc nhiều như vậy. Dặn lòng rằng không được khóc, phải mạnh mẽ lên, khóc là nó không siêu thoát được đâu, nhưng một lần nữa, nước mắt lại trào ra, trước linh cữu nó. Cả tập thể lớp, những người bạn đã gắn bó với nhau nhiều năm, cũng có mặt đông đủ. Những tiếng thút thít vang lên không ngừng, và lần đầu tiên, tôi nhìn thấy những chàng trai rơi lệ nhiều đến vậy. Khoảnh khắc linh cữu nó được đưa vào lò hỏa thiêu, là lúc những tiếng khóc vang lên to nhất. Có thể lúc còn sống, nó không nói chuyện với những người bạn khác, nhưng một khi đã ra đi, dù còn thù hằn gì trong lòng, những lời trân trọng, cao quý nhất đều dành cho nó. Vì chúng ta là một gia đình. Dù nước mắt rồi sẽ ngừng rơi, nhưng nỗi nhớ trong lòng sẽ không bao giờ nguôi ngoai.

Sau đó, tôi bị khủng khoảng một thời gian. Thành tích học tập có sự sa sút, kết quả thi học sinh giỏi thành phố cũng không được như mong muốn. Nhưng câu nói của bố nó như một lời nhắc nhở tôi phải nỗ lực, bởi mình đang cõng trên vai cả phần của nó. Cắm đầu vào học, chuẩn bị sẵn sàng cho kỳ thi, cho ước mơ của cả tao với mày.

Bọn tôi tới thăm nó vào lễ 100 ngày. Bàn thờ đã dời lên tầng ba, cái giường đã đặt vào chỗ cũ, như xưa. Cảm giác buồn bã, hụt hẫng là điều không thể tránh khỏi. Nhưng bên cạnh đó, bây giờ có thêm mục tiêu, thêm quyết tâm để mà hướng tới. Là tiếp tục bước đi trên con đường đời, dù không có mày sánh bước bên cạnh. Là đi tiếp cả phần của mày, bởi tao biết rằng mày luôn đồng hành với bọn tao, theo một cách nào đó. Hôm đó, một đại diện của lớp được đề nghị đứng lên, để thay mặt lớp, bày tỏ cảm nghĩ. Tôi đã từ chối không đảm nhiệm vai trò ấy. Thương nhớ chỉ để ở trong lòng là đủ, bởi không lời nào có thể diễn tả được nó.

Tôi đã vượt qua được kỳ thi ấy. Ngay hôm tôi thi xong môn cuối, tôi đã tới mộ thăm nó, không nói gì cả. Chỉ lặng lẽ ngồi, tựa lưng vào tấm bia mộ. Từ xưa tới nay, tôi vốn đã kém khoản ăn nói, ngay cả trong những giây phút quan trọng như thế này. Những lời muốn nói như một mớ tơ vò, muốn thốt ra nhưng lại mắc lại trong họng. Và lại tiếp tục kéo dài sự im lặng. Những tia nắng vàng lọt qua kẽ lá của cây xà cừ cổ thụ, rủ bóng xuống ngôi mộ nhỏ. Những giọt nắng ấy chứ dập dờn, nhảy nhót như đàn bướm ánh sáng, lượn quanh những ngôi mộ đá, như một điềm báo từ thế giới bên kia. Hãy luôn ủng hộ tao nhé, trên con đường đầy chông gai này, để tao có một điểm tựa vững chắc, vươn tới tương lai.

Đã hơn một năm kể từ ngày nó ra đi. Tôi đã bước được một nửa tuổi mười sáu, cái tuổi mạnh nhất, khỏe khoắn nhất. Đạt được ước mơ, vào được ngôi trường mà mình hằng mong ước. Còn nó mãi dừng ở đó, ngưỡng cửa mười lăm đầy khát vọng, hoài bão. Mãi mãi ra đi, để lại mọi thứ, để lại một ước mơ còn đang dang dở, để lại sự đau buồn trong trái tim của những người ở lại. Nhưng tôi biết rằng, ít ra ở thế giới bên kia, nó sẽ không còn phải chịu đau đớn nữa. Không còn những xét nghiệm dài đằng đẵng, những ngày xạ trị đau đớn. Hy vọng ở nơi ấy, thế giới của nó sẽ tốt đẹp hơn.

Mất đi một người bạn thân thiết là rất đau đớn, nhưng mong rằng, cuộc sống của nó sẽ tốt đẹp hơn nơi miền cực lạc. Nó để lại cho tôi những kỷ niệm đẹp, một tuổi thơ hạnh phúc, những ký ức không thể nào quên. Nó cũng đã để lại cho tôi một bài học về nghị lực sống, về sự kiên cường chống chọi trước cơn bạo bệnh. Những bài học đáng giá sẽ theo tôi suốt cuộc đời. Vĩnh biệt, tao hứa sẽ không quên mày, bạn thân".

25 tháng 5 2019

CHÉP MANG RA NGAY , CHO MÌNH KẾT BẠN

Có lẽ anh đã quên em rồi. Chắc anh đang hạnh phúc bên người khác rồi. Chỉ có em phải sống vật vã trong nỗi nhớ anh. 

Chúng ta đến với nhau quá nhanh và chia tay cũng quá nhanh, đúng không anh. Anh là mối tình đầu của em, là người em đã trao trọn yêu thương dại khờ. Em đã nghĩ được cùng anh đi đến cuối con đường. Vậy mà yêu nhau chưa được một năm đã chia xa rồi. Có lẽ vì chúng ta yêu xa nên không có nhiều thời gian bên nhau, những khi cãi nhau cũng không thể chạy đến bên nhau làm lành như bao cặp đôi khác. Chúng ta đã đeo nhẫn xem như đính ước rồi, anh nói em là người đầu tiên anh quen đến mức đeo nhẫn. Vậy mà em đã đành tâm vứt bỏ tất cả, em thật ngốc đúng không anh.

Chia tay cũng hơn bảy tháng rồi, trong em chưa bao giờ ngừng nhớ anh. Em biết trong khoảng thời gian yêu nhau, em đã làm khó anh nhiều chuyện. Anh ơi, cái ngày mà em có thể chấp nhận tất cả con người anh thì anh đã ra đi. Anh hứa với em nhiều chuyện như vậy, hứa để làm gì rồi anh ra đi không một lời nhắn. Em đã rất đau đó, anh à.

Em muốn chia tay anh không phải vì em ghét anh hay coi thường anh. Điều em muốn là anh có thể tìm được người con gái tốt với anh hơn em. Người ấy có thể cho anh tất cả, có thể toàn tâm toàn ý lo cho gia đình anh chứ không phải người có quá nhiều gánh nặng như em. Vì thế em có nhiều lúc nặng lời với anh, thật sự không phải vì coi thường anh.

Em yêu anh nhiều như thế, em cũng rất tin tưởng anh yêu em là thật lòng. Ấy vậy mà một ngày có người nói với em, anh đã quen người khác trong lúc còn quen em. Tất cả niềm tin vào tình yêu trong tan vỡ. Anh đã cho em một bài học sâu sắc trên tình trường. Dù biết như vậy nhưng em vẫn không thể nào quên được anh. Không biết thời gian có thể xóa nhòa tình cảm trong em không. Nhưng em dám khẳng định anh là người yêu đầu cũng là người yêu cuối của em - OX à.

Bây giờ sống cùng một thành phố, vậy mà muốn gặp anh cũng không dám gọi cho anh vì sợ làm phiền anh. Thôi thì cứ thuận theo tự nhiên vậy, có duyên sẽ gặp được nhau trên đường đời mai sau. Không có duyên thì em sẽ mãi cất những kỷ niệm đẹp về anh trong tim.

Mik nghĩ là bạn nên nói chuyện cụ thể mọi việc với các bạn và cô giáo đi, xem mọi người sẽ thế nào.

Nếu đc thì tk mik nha

~~~Học tốt~~~

#songngukute#

16 tháng 10 2018

Bạn giải thích luôn với cô giáo 

24 tháng 2 2019

n family, life and career. So that, It's necessary to keep your fit.
There are hundreds of thousands of way for you keep your fit. But in my opinion, you can noe some following point:
+ You should do morning exercises or play sport as ride bicycle in fresh air. Riding bicycle helps to reduces polluted environment too.
+ You should have a good diet, eat enough the nutriment. Always have breakfast ( The nutrionist proves that breakfast is the most important meal per day). You should have meal in time. The best time to have lunch is about 11am to 12am, and for dinner is about 6 to 7pm. You should eat less meat, especial beef, turkey, fork...and should eat a lot fruit and vegetable, salad, fish; should drink a lot water, about 1l to 2l per day. Don't smoke and drink strong wine.
+ You should breathe fresh air, away from polluted areas.
+ You should have sufficient sleep, at least 6 hours per day, not stay at late. I deal sleeping is about 11pm.
+ You shouldn't work too hard, reduce the pressure, prevent from stress.
+ You should keep yourself and your home, especially your room lean, tidy.
+ You should see the doctor regularly periodic examine.
If you want to live long, the most important thing is that you have to be always happy.
You should be more optimis, cheerful, try to comfort all the time, always keep the smile on your lips. You can tell jokes, be funny.
You can get married earlier, love and be loved, devote to your happy, get a good job...
The winter is coming, you take care more for your health please! Be always strong!
Finally, I want to wish you guys all the best!
" Health to the sick, honour to the brave, success to the lover, and freedom to the slave" - the proverb of chinese.


Hoặc
There are some ways to have a good health in our life. First of all, we should have a reasonable diet. For example, we should eat more nutrition food instead of smoking or using alcoholic drinks. It is very important because what we eat highly affects our health. Besides, we can do exercise every morning such as: walking, jogging, riding bicycle and so on to keep fit. That helps us to have a well-proportioned body and always in good spirit. Finally, sleeping is also very important so we must sleep enough. If we sleep enough we will be high-spirited. We should not stay up late because it is harmful to our health. In short, we just need to try our best to take care of ourselves. Having a good health, we can do whatever we want and can get success in our life. 

24 tháng 2 2019

The health is very important with our life. Many people said that " Having a good health is having every things". And the truth, if you haven't got a good health, you will not have perfect happiness in family, life and career. So that, It's necessary to keep your fit.
There are hundreds of thousands of way for you keep your fit. But in my opinion, you can noe some following point:
+ You should do morning exercises or play sport as ride bicycle in fresh air. Riding bicycle helps to reduces polluted environment too.
+ You should have a good diet, eat enough the nutriment. Always have breakfast ( The nutrionist proves that breakfast is the most important meal per day). You should have meal in time. The best time to have lunch is about 11am to 12am, and for dinner is about 6 to 7pm. You should eat less meat, especial beef, turkey, fork...and should eat a lot fruit and vegetable, salad, fish; should drink a lot water, about 1l to 2l per day. Don't smoke and drink strong wine.
+ You should breathe fresh air, away from polluted areas.
+ You should have sufficient sleep, at least 6 hours per day, not stay at late. I deal sleeping is about 11pm.
+ You shouldn't work too hard, reduce the pressure, prevent from stress.
+ You should keep yourself and your home, especially your room lean, tidy.
+ You should see the doctor regularly periodic examine.
If you want to live long, the most important thing is that you have to be always happy.
You should be more optimis, cheerful, try to comfort all the time, always keep the smile on your lips. You can tell jokes, be funny.
You can get married earlier, love and be loved, devote to your happy, get a good job...
The winter is coming, you take care more for your health please! Be always strong!
Finally, I want to wish you guys all the best!
" Health to the sick, honour to the brave, success to the lover, and freedom to the slave" - the proverb of chinese.


Hoặc
There are some ways to have a good health in our life. First of all, we should have a reasonable diet. For example, we should eat more nutrition food instead of smoking or using alcoholic drinks. It is very important because what we eat highly affects our health. Besides, we can do exercise every morning such as: walking, jogging, riding bicycle and so on to keep fit. That helps us to have a well-proportioned body and always in good spirit. Finally, sleeping is also very important so we must sleep enough. If we sleep enough we will be high-spirited. We should not stay up late because it is harmful to our health. In short, we just need to try our best to take care of ourselves. Having a good health, we can do whatever we want and can get success in our life. 
Nguồn yahoo

MN có thể giúp mik đọc hiểu câu này được ko ạ:     Số cô chẳng giàu thì nghèo,Ngày ba mươi tết thịt ‡ heo trong nhà.      Số cô có mẹ, có cha,Mẹ cô đàn bà, cha cô đàn ông.1-Xác định nội dung chínhlà lời của ai,nói về điều j?2-phân tích-Phán về những phương diện j trong cuộc đời của con người .-ở mỗi phương diện , thầy bói nói ntn?->cách nói nỳ chứng minh thầy bói là người...
Đọc tiếp

MN có thể giúp mik đọc hiểu câu này được ko ạ:

     Số cô chẳng giàu thì nghèo,
Ngày ba mươi tết thịt ‡ heo trong nhà.
      Số cô có mẹ, có cha,
Mẹ cô đàn bà, cha cô đàn ông.

1-Xác định nội dung chính

là lời của ai,nói về điều j?

2-phân tích

-Phán về những phương diện j trong cuộc đời của con người .

-ở mỗi phương diện , thầy bói nói ntn?

->cách nói nỳ chứng minh thầy bói là người ntn?

->người xem bói là người ntn?

3-khái quát

nghệ thuật:

-nêu ra những hiện tượng đang cười

-cách nói ỡm ờ ,nước đôi ,nói những điều hiển nhiên.

nội dung:

phê phán ai?phê phán điều j?

4-bài học

+hiểu được...

+lên án,thái độ phê phán,.......

+hành động:bài tín dị đoan ,làm chủ cuộc sống của mik ,ko tin vào những dự đoán mơ hồ, thiếu căn cứ,....

mn giúp mik nhé,mik cần gấp 5h mik phải nộp r

mong mn giúp đỡ

3
26 tháng 8 2020

ố cô:

-Chẳng giàu thì nghèo

-Có mẹ có cha

-Có vợ có chồng

-Sinh con, chẳng gái thì trai

=> Châm biếm những người hành nghề mê tín dị đoan và phê phán sự mù oán của một số người mê tín trong xã hội

26 tháng 8 2020

sao ngắn vậy ạ 

bạn làm theo hướng dẫn của cô mik đề ra được ko ạ

6 tháng 7 2016

bài 1:một ngày cần số người dắp xong đoạn đường là:

60x5=300(người)

cần số người đáp dường là

300:6=50(người)

           đs:50 người

bài 2:một người ăn hết trong:

120x0=2400(ngày)

số ngày ăn là

20-4=16(ngày)

số người có tất cả là

2400:16=150(người)

số người mới là

150-120=30(người)

         đs:30 người

bài 3:Để hoàn thành chỗ công việc còn lại trong 1 ngày cần:

15 x 5 = 75(người)
Nếu có thêm 10 người thì số công nhân là 

 15 + 10 = 25 người
25 người cần làm trong số ngày thì xong chỗ công việc còn lại là:
75 : 25 = 3(ngày)
Công việc được hoàn thành sớm hơn so vs dự tính số ngày là:

5 - 3 = 2(ngày)

               đs:2 ngày

6 tháng 7 2016

Bài 1:

Tỉ số giữa 5 ngày và 6 ngày là:

       5 : 6 = \(\frac{5}{6}\)

Vậy tỉ số giữa số người trong đội và số người trong đội bớt 1 là \(\frac{6}{5}\)(vì chung công việc, số người và thời gian là hai đại lượng tỉ lệ nghịch với nhau)

Vậy số người trong đội công nhân là:

       1 : (6 - 5) x 6 = 6 (người)

             Đáp số: 6 người

Bài 2:

1 người ăn hết số gạo đó trong:

        120 x 20 = 2400 (ngày)

Sau khi có người đến thêm thì số gạo dự trữ đủ ăn trong:

        20 - 4 = 16 (ngày)

Số người sau khi đến là:

        2400 : 16 = 150 (người)

Số người đến thêm là:
       150 - 120 = 30 (người)

            Đáp số: 30 người

Bài 3:

Sau khi làm được 2 ngày thì 15 công nhân phải làm thêm số ngày nữa là:

        7 - 2 = 5 (ngày)

Sau khi đến thêm thì có số công nhân là:
        10 + 15 = 25 (người)

25 người gấp 15 người số lần là:

       25 : 15 = \(\frac{5}{3}\)

Vậy sau khi làm được 2 ngày thì 25 người còn phải làm số ngày nữa là:
        5 : 5 x 3 = 3 (ngày)

Số ngày sớm hơn dự định là
        5 - 3 = 5 (ngày)

            Đáp số: 5 ngày

Các bạn ơi ! Các bạn có thể giúp mik phiếu bài tập này không ? Do mik còn phải làm mấy môn khác nên không có thời gian làm bài ! Mong các bạn giải nhanh giúp mik, mik cần gấp!  Thiêng liêng hai tiếng gia đìnhNơi mọi người sống hết mình vì taCon cháu cha mẹ ông bàXung quanh tất cả đều là người thânCho ta cuộc sống tinh thầnCho ta vật chất không cần nghĩ suyCha mẹ ta thật diệu kỳYêu thương ta nhất từ khi lọt lòngMẹ...
Đọc tiếp

Các bạn ơi ! Các bạn có thể giúp mik phiếu bài tập này không ? Do mik còn phải làm mấy môn khác nên không có thời gian làm bài ! Mong các bạn giải nhanh giúp mik, mik cần gấp! 

 

Thiêng liêng hai tiếng gia đình
Nơi mọi người sống hết mình vì ta
Con cháu cha mẹ ông bà
Xung quanh tất cả đều là người thân

Cho ta cuộc sống tinh thần
Cho ta vật chất không cần nghĩ suy
Cha mẹ ta thật diệu kỳ
Yêu thương ta nhất từ khi lọt lòng

Mẹ cho ta bú ẵm bồng
Cha nuôi ta lớn tính công thế nào
Như là biển rộng trời cao
Cha làm bệ phóng dẫn vào tương lai

  1. Đoạn thơ trên được tác giả viết theo thơ nào ? Chỉ ra dấu hiệu của thể thơ đó?

  2. Em hiểu nghĩa của từ gia đình là gì? Đặt câu với từ gia đình?

  3. Hay câu thơ cuối tác giả sử dụng biện pháp tu từ nào ? Chỉ rõ và nêu tác dụng của biện pháp tu từ đó.

  4. Từ đoạn thơ trên hãy viết đoạn văn khoảng 5 câu nêu suy nghĩa của em về công lao của cha mẹ đối với con cái.

0
8 tháng 5 2018

 câu hỏi gợi ý :

-         Mùa hè bắt đầu từ tháng nào trong năm ?

-         Mặt trời mùa hè như thế nào ?

-         Cây trái trong vườn như thế nào ?

-         Học sinh thường làm gì vào dịp nghỉ hè ?

CHÚC BẠN HỌC GIỎI VÀ HOÀN THIỆN ĐƯỢC BÀI VĂ NHÉ.