K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

trên cành cây chim chết vì em phun thuốc trừ sâu

bao bạn thân chết đói vì em không cho ăn tiền

đá bóng với đá cầu nhảy dây bắn bi vỡ đầu

em rất thích

nhảy cầu đâm đầu vào bãi shit trâu

4 tháng 5 2019

Có con chim vành khuyên nhỏ nhìn vậy mà hung dữ lắm vừa gọi chửi ngay bố tiên sư chúng mày , chim đập bác chào mào bầm tím chim đập cô sơn ca bằm xanh chim đập anh chích chòe bầm đen chim đập chị sáo nâu bầm dập

12 tháng 3 2019

bây giờ tao mới bt

giọng chúng mày thật ghe

như mấy con 3d

đang nằm trên giường tr*ch

12 tháng 3 2019

vãi cả toán lớp 1

19 tháng 12 2018

        bò không ăn cỏ bò ngu

khương không ăn cỏ còn ngu hơn bò

19 tháng 12 2018

ai là vk vua hùng

Trời ơi ngày xửa ngày xưa

Nghe theo truyền thuyết có ông Vua Hùng

Ông là cha của Ngọc Hoa,...

Bây giờ tự hỏi mẹ nàng là ai?

15 tháng 4 2019

nhạc: baby shark
sáng tác: hội xóm nhiều chuyện tổ 4 lớp 8a1
tên: hằng nga lớp tui
lý do: vì HẰNG NGA đã đáng ghét, nóng tính khiến mọi ng trong tổ 4 tức giận nên vào tiết văn đã sáng tác bài này cùng hỗ trợ thêm từ 1 bn thân lazi
mở karaoke baby shark hát kèm vs bài này là hay lắm:
♪ HẰNG NGA đen đen đen đen đen đen 
♪ Làn da đen đen đen đen đen đen 
♪ Cực kì đen đen đen đen đen đen 
  Đen quá đi 

 NGA đi nắng nắng nắng nắng nắng nắng 
 ♪ Ở Châu Phi phi phi phi phi phi phi 
  Bị da đen đen đen đen đen đen 
 ♪ NGA Châu Phi  

  Bạn NGA nết rất xâú xấu xấu xấu 
 ♪ Mặt thì hâm hâm hâm hâm hâm hâm 
  Lợn chê hôi hôi hôi hôi hôi hôi 
 Gớm quá đi o~o 

15 tháng 4 2019

Tấm ơi Tấm à!
Ra dì xem nào 
Tấm Cám truyện Hậu Hoàng sắp kể
Con này lâu nhờ
Con ra ngay ạ
Con nè thưa dì
Ô ồ ô ồ
Hôm nay con đã ra đồng chăn trâu chưa?
Hôm nay con đã chăn trâu,gánh nước, vớt bèo
Không quên xay lúa, dã gạo xong nấu nướng
Xong xuôi hết mọi thứ rồi dì!
Ô ồ ô Ồ
Chưa xong đâu đừng có mà mừng
Ô ồ ô Ồ
Let's have some fun !
Em không cố tình
Đi lau đi đứng đấy mà nhìn
Ô ồ ô ồ
Bống bống bang bang
Nhà mình thì ăn cơm vàng
Đừng dại mà ăn thêm cháo hoa
Thêm cơm hẩm của nhà người ta
Bống bống bang bang
Nhà mình còn không có cơm
Mà chị lại đi cho cá ăn
Giỏi lắm cái con ranh này
Tấm ơi nghe dì dặn dò nói nhỏ
Làng mình giờ mới có nạn trộm chó
Con chăn chó nhớ chăn ở đồng xa

Chớ chăn đồng nhà kẻo làng bắt mất đó

Mau đi sớm không mặt trời tắt đỏ
Dạ con xin nghe lời dì giao phó
Mau đi xem thử con cưng của nó
 Cám ơi nhớ xách cho mẹ cái cái giỏ
Cơm vàng này cơm bạc này
Chớ ăn cơm hẩm cháo hoa nhà người
Cơm vàng này cơm bạc này

Kìa mẹ ơi con cá lên rồi

Ô ồ ô ồ

Con gái yêu ăn món gì nào
Ăn lẩu ăn lẩu
Let's have some fun
Ô ồ ô ồ
Kìa mẹ ơi chị Tấm về rồi
Bống bống bang bang
Nhà mình thì ăn cơm vàng
Đừng dại mà ăn thêm cháo hoa
Thêm cơm hẩm của nhà người ta

Bống bống bang bang
Đừng doạ chị nha bống bang

Mày bị làm sao thế bống bang 

Dân chúng nghe đây !

Mùng 1 mùng 2 tháng sau

Là ngày nhà vua sẽ kén vợ

Mại dzô đê các con zời

Mẹ ơi mẹ đức vua sắp tuyển vợ
Mày lo gì chuyện kinh thành xa xôi

Mẹ ơi mẹ nhưng mà không phải vậy

Tất cả dân thường đều sẽ được tham gia

OMG con vừa nói cái gì

Con cũng có thể làm hoàng hậu ư?

Con gái mẹ ngực to nhất kinh thành

Con đi được không dì

Chị Tấm đòi đi kìa

Đi thì cũng được

Nhưng phải làm hết việc.

Đi mau thôi con

Việc nhà thì con xong rồi

Dì đợi dì cho con đi cùng

Từ từ mày chờ dì ở đây

Lấy đỗ xanh ra

Rồi trộn vào với đỗ đen

Giờ mày ngồi nhặt riêng 2 loại

Nhặt xong mới được đi hội

Cống rãnh kênh mương

Đòi đậm đà như nước tương

Ngực nhìn thì như cái bức tường

Mà tưởng mình là Hồ Quỳnh Hương

Cống rãnh kênh mương

Dì ngời chửi con nãy giờ

Con đã nhặt xong xuôi hết rồi

Giờ 3 chúng ta đi hội

Chưa xong đâu con

Ngồi nhặt rồi chia các loại

Tìm bằng được điểm nào khác nhau

Giống nhau chỗ đ nào đâu mà chả khác

Khác nhau chỗ nào?

Mày ngồi mày nghĩ tiếp đi

Tìm bằng được điểm nào khác nhau

Tìm xong mới được đi hội

Mỏi hết cả tay lun chị ơi

29 tháng 9 2018

bạn k cho mình đi, rồi mình nói cho

29 tháng 9 2018

Tuổi thơ là quãng thời gian tươi đẹp nhất của những đứa trẻ. Nhưng trong những kỷ niệm hạnh phúc, vô tình hay cố ý, mỗi đứa trẻ lại phải đối mặt với những vết thương khác nhau. Là một người mẹ, sai lầm trong quá khứ của vợ chồng tôi đã khiến hai đứa con bé bỏng của tôi tổn thương thời thơ ấu. Cuộc chia tay ngày ấy mãi mãi là kí ức ám ảnh trái tim tôi.

Chúng tôi có một cậu con trai và một cô con gái, đặt tên Thành và Thủy. Chung sống được vài năm sau khi hai đứa ra đời, tình cảm vợ chồng dần rạn nứt. Chúng tôi có những bất đồng gay gắt và đi đến quyết định li hôn, tôi sẽ đưa Thủy về quê ngoại, Thành ở lại với bố. Thành và Thủy rất yêu thương nhau, nghĩ đến tình cảm anh em bị chia lìa, tôi cũng không đành lòng. Đêm trước ngày chính thức rời đi, nhìn hai đứa trẻ quấn quýt, lưu luyến, lòng tôi nhói lên từng đợt.

Tôi chợt nhớ về ngày Thủy còn bé xíu, gia đình khá giá, anh em thương nhau, Thủy lại rất ngoan. Thành học lớp 5, đi đá bóng, áo bị xoạc một miếng to, dù vết rác đã được vá lại cẩn thận nhưng tôi vẫn nhận ra. Tôi biết Thủy đã khéo léo vá lại áo cho anh. Từ ngày đó, Thành cũng chú ý quan tâm đến Thủy nhiều hơn, khác hẳn lúc trước chỉ lo vui chơi với bạn. Từng kỉ niệm cứ ùa về, tôi không kìm được nước mắt. Mãi đến khuya, tôi cất giọng khàn đặc từ trong màn:

– Thôi, hai đứa liệu mà đem chia đồ chơi ra đi.

Qua tấm màn mỏng, tôi đau xót thấy con gái mình run lên bần bật, nó kinh hoàng đưa cặp mắt tuyệt vọng nhìn Thành. Thủy đã khóc suốt đến nỗi bờ mi sưng mọng lên. Cả đêm hôm qua, tôi biết con bé cứ khóc tức tưởi, nức nở mãi. Nhưng quyết định đã đưa ra, và cũng bởi vì sự ích kỉ của vợ chồng tôi ngày đó đã không để chúng tôi nghĩ lại. Thằng Thành cũng khóc, sáng dậy tôi thấy gối nó ướt đầm đìa nước mắt.

Hôm sau, hai đứa nhỏ đều dậy sớm, Thành ra vườn, Thủy cũng ra theo. Thủy đặt tay lên vai Thành, còn Thành lại khẽ vuốt mái tóc em. Khung cảnh đó ghim chựt vào trái tim tôi, tôi không nhìn nữa, quay vào nhà thu dọn đồ đạc để chiều đi. Không biết hai anh em chúng ngồi như vậy làm gì, đến khi trời hửng dần phía đông. Hoa nở rực rỡ, chim hót nhảy nhót, tiếng xe cộ và tiếng nói cười ríu ran, hai anh em vẫn ngồi như vậy. Tôi thấy thời gian đã muộn, cất tiếng gọi:

– Thằng Thành, con Thủy đâu?

Chúng giật mình, líu ríu dắt nhau đứng dậy. Tôi cố gắng giữ giọng mình cương quyết hơn.

– Đem chia đồ chơi ra đi!

Nói xong tôi nhìn Thủy mở to đôi mắt như người mất hồn, loạng choạng bám vào cánh tay Thành. Vừa dìu em vào nhà, thằng Thành vừa nói:

– Không phải chia nữa. Anh cho em tất.

Thủy cứ ngẩn ngơ mãi, Thành nhắc lại lần thứ ba, con bé mới giật mình. Nó buồn bã lắc đầu từ chối, nó bảo để lại hết. Sự chần chừ của hai đứa khiến tôi khó chịu. Tôi quát:

– Lằng nhằng mãi. Chia ra!

Bước ra gần đến cổng tôi nghe tiếng Thủy sụt sịt:

– Thôi thì anh cứ chia ra vậy.

Đồ chơi của chúng không nhiều, Thành dành hầu hết cho em: bộ tú lơ khơ, bàn cá nhựa, những con ốc biển và bộ chỉ màu. Thủy không để tâm, thỉnh thoảng con bé lại nấc lên. Vậy mà khi Thành tôi vừa lấy hai con búp bê từ trong tủ ra, đặt sang hai phía thì Thủy bỗng tru tréo lên giận dữ:

– Anh lại chia rẽ con Vệ Sĩ với con Em Nhỏ ra à? Sao anh ác thế!

– Thì anh đã nói với em rồi. Anh cho em tất cả.

Tôi nghe tiếng thằng Thành buồn bã đáp lại. Nó lại đặt con Vệ Sĩ vào cạnh con Em Nhỏ, Thủy dịu lại, rồi nó chợt kêu lên:

– Nhưng như vậy lấy ai gác đêm cho anh?

Tôi nhớ, trước đây có thời kì Thành toàn mê ngủ thấy ma. Thủy bảo: “Để em bắt con Vệ Sĩ gác cho anh”. Thủy buộc con dao díp vào lưng con búp bê lớn và đặt ở đầu giường Thành. Đêm ấy, Thành không mơ thấy ma nữa. Từ đấy, Thủy luôn làm như vậy trước khi đi ngủ, trời sáng mới đem chia ra. Bây giờ, tự nhiên bắt hai con búp bê chia lìa, Thủy không chịu đựng nổi. Một lát sau, Thủy đem đặt hai con búp bê về chỗ cũ. Chúng lại thân thiết quàng tay lên vai nhau và âu yếm như trước. Thủy bỗng trở nên vui vẻ:

– Anh xem chúng đang cười kìa!

Thành cố vui vẻ theo, nhưng nước mắt lại ứa ra. Bỗng Thủy lại xịu mặt xuống:

– Sao bố mãi không về nhỉ? Như vậy là em không được chào bố trước khi đi.

Đã nhiều ngày, ông ấy không về nhà. Quyết định chia tay của vợ chồng tôi, có lẽ cũng khiến chính chúng tôi khó chấp nhận được. Tôi nghe tiếng hai anh em dẫn nhau xuống trường.

Hai anh em đi đến tầm giữa trưa mới dắt nhau về, mắt Thủy càng sưng hơn. Sau này, tôi mới biết, Thủy đến chào tạm biệt cả lớp, cô Tâm đã tặng con bé vở và bút nhưng nghĩ đến lời tôi nói quê ngoại nghèo lắm, sẽ sắm cho con bé một rổ hoa quả ra chợ bán nên nó không nhận. Cả cô và các bạn trong lớp đều khóc.

Khi hai anh em về đến nhà, tôi và hàng xóm đang khuân đồ đạc lên xe. Tôi không báo trước nên quá đột ngột, Thủy lại như người mất hồn, mặt tái xanh như tàu lá. Nó chạy vội vào trong nhà mở hòm đồ chơi, lấy con Vệ Sĩ ra đặt lên giường anh, rồi bỗng ôm ghì lấy con búp bê, hôn gấp gáp lên mặt nó:

– Vệ Sĩ thân yêu ở lại nhé! Ở lại gác cho anh tao ngủ nhé! Xa mày, con Em Nhỏ sẽ buồn lắm đấy, nhưng biết làm thế nào…

Nó khóc nấc lên và chạy lại nắm tay Thành dặn dò:

– Anh ơi! Bao giờ áo anh có rách, anh tìm về chỗ em, em vá cho, anh nhé…

Lúc ấy, Thành cũng khóc, hàng xóm cũng xúc động theo. Tôi đi vào, vuốt tóc Thành và nhẹ nhàng dắt tay Thủy:

– Đi thôi con.

Tôi dắt tay coin gái lên xe, không quay đầu nhìn con trai đang khóc. Bỗng Thủy tụt xuống chạy về phía sau, tay ôm con búp bê. Nó lại đặt con Em Nhỏ quàng tay vào con Vệ Sĩ.

– Em để nó ở lại. Anh phải hứa với em không bao giờ để chúng nó ngồi cách xa nhau. Anh nhớ chưa? Anh hứa đi

– Anh xin hứa

Hai đứa nhỏ nói với nhau như vậy. Chúng tôi theo xe, hòa vào phía xa, mất hút. Nỗi đau tôi để lại phía sau, có lẽ chính là nỗi đau lớn nhất tuổi thơ hai đứa con của tôi.

    THAM KHẢO THÔI NHÉ!!

17 tháng 8 2019

Đáp án: C

28 tháng 9 2018

Tuổi thơ là quãng thời gian tươi đẹp nhất của những đứa trẻ. Nhưng trong những kỷ niệm hạnh phúc, vô tình hay cố ý, mỗi đứa trẻ lại phải đối mặt với những vết thương khác nhau. Là một người mẹ, sai lầm trong quá khứ của vợ chồng tôi đã khiến hai đứa con bé bỏng của tôi tổn thương thời thơ ấu. Cuộc chia tay ngày ấy mãi mãi là kí ức ám ảnh trái tim tôi.

Chúng tôi có một cậu con trai và một cô con gái, đặt tên Thành và Thủy. Chung sống được vài năm sau khi hai đứa ra đời, tình cảm vợ chồng dần rạn nứt. Chúng tôi có những bất đồng gay gắt và đi đến quyết định li hôn, tôi sẽ đưa Thủy về quê ngoại, Thành ở lại với bố. Thành và Thủy rất yêu thương nhau, nghĩ đến tình cảm anh em bị chia lìa, tôi cũng không đành lòng. Đêm trước ngày chính thức rời đi, nhìn hai đứa trẻ quấn quýt, lưu luyến, lòng tôi nhói lên từng đợt.

Tôi chợt nhớ về ngày Thủy còn bé xíu, gia đình khá giá, anh em thương nhau, Thủy lại rất ngoan. Thành học lớp 5, đi đá bóng, áo bị xoạc một miếng to, dù vết rác đã được vá lại cẩn thận nhưng tôi vẫn nhận ra. Tôi biết Thủy đã khéo léo vá lại áo cho anh. Từ ngày đó, Thành cũng chú ý quan tâm đến Thủy nhiều hơn, khác hẳn lúc trước chỉ lo vui chơi với bạn. Từng kỉ niệm cứ ùa về, tôi không kìm được nước mắt. Mãi đến khuya, tôi cất giọng khàn đặc từ trong màn:

– Thôi, hai đứa liệu mà đem chia đồ chơi ra đi.

Qua tấm màn mỏng, tôi đau xót thấy con gái mình run lên bần bật, nó kinh hoàng đưa cặp mắt tuyệt vọng nhìn Thành. Thủy đã khóc suốt đến nỗi bờ mi sưng mọng lên. Cả đêm hôm qua, tôi biết con bé cứ khóc tức tưởi, nức nở mãi. Nhưng quyết định đã đưa ra, và cũng bởi vì sự ích kỉ của vợ chồng tôi ngày đó đã không để chúng tôi nghĩ lại. Thằng Thành cũng khóc, sáng dậy tôi thấy gối nó ướt đầm đìa nước mắt.

Hôm sau, hai đứa nhỏ đều dậy sớm, Thành ra vườn, Thủy cũng ra theo. Thủy đặt tay lên vai Thành, còn Thành lại khẽ vuốt mái tóc em. Khung cảnh đó ghim chựt vào trái tim tôi, tôi không nhìn nữa, quay vào nhà thu dọn đồ đạc để chiều đi. Không biết hai anh em chúng ngồi như vậy làm gì, đến khi trời hửng dần phía đông. Hoa nở rực rỡ, chim hót nhảy nhót, tiếng xe cộ và tiếng nói cười ríu ran, hai anh em vẫn ngồi như vậy. Tôi thấy thời gian đã muộn, cất tiếng gọi:

– Thằng Thành, con Thủy đâu?

Chúng giật mình, líu ríu dắt nhau đứng dậy. Tôi cố gắng giữ giọng mình cương quyết hơn.

– Đem chia đồ chơi ra đi!

Nói xong tôi nhìn Thủy mở to đôi mắt như người mất hồn, loạng choạng bám vào cánh tay Thành. Vừa dìu em vào nhà, thằng Thành vừa nói:

– Không phải chia nữa. Anh cho em tất.

Thủy cứ ngẩn ngơ mãi, Thành nhắc lại lần thứ ba, con bé mới giật mình. Nó buồn bã lắc đầu từ chối, nó bảo để lại hết. Sự chần chừ của hai đứa khiến tôi khó chịu. Tôi quát:

– Lằng nhằng mãi. Chia ra!

Bước ra gần đến cổng tôi nghe tiếng Thủy sụt sịt:

– Thôi thì anh cứ chia ra vậy.

Đồ chơi của chúng không nhiều, Thành dành hầu hết cho em: bộ tú lơ khơ, bàn cá nhựa, những con ốc biển và bộ chỉ màu. Thủy không để tâm, thỉnh thoảng con bé lại nấc lên. Vậy mà khi Thành tôi vừa lấy hai con búp bê từ trong tủ ra, đặt sang hai phía thì Thủy bỗng tru tréo lên giận dữ:

– Anh lại chia rẽ con Vệ Sĩ với con Em Nhỏ ra à? Sao anh ác thế!

– Thì anh đã nói với em rồi. Anh cho em tất cả.

Tôi nghe tiếng thằng Thành buồn bã đáp lại. Nó lại đặt con Vệ Sĩ vào cạnh con Em Nhỏ, Thủy dịu lại, rồi nó chợt kêu lên:

– Nhưng như vậy lấy ai gác đêm cho anh?

Tôi nhớ, trước đây có thời kì Thành toàn mê ngủ thấy ma. Thủy bảo: “Để em bắt con Vệ Sĩ gác cho anh”. Thủy buộc con dao díp vào lưng con búp bê lớn và đặt ở đầu giường Thành. Đêm ấy, Thành không mơ thấy ma nữa. Từ đấy, Thủy luôn làm như vậy trước khi đi ngủ, trời sáng mới đem chia ra. Bây giờ, tự nhiên bắt hai con búp bê chia lìa, Thủy không chịu đựng nổi. Một lát sau, Thủy đem đặt hai con búp bê về chỗ cũ. Chúng lại thân thiết quàng tay lên vai nhau và âu yếm như trước. Thủy bỗng trở nên vui vẻ:

– Anh xem chúng đang cười kìa!

Thành cố vui vẻ theo, nhưng nước mắt lại ứa ra. Bỗng Thủy lại xịu mặt xuống:

– Sao bố mãi không về nhỉ? Như vậy là em không được chào bố trước khi đi.

Đã nhiều ngày, ông ấy không về nhà. Quyết định chia tay của vợ chồng tôi, có lẽ cũng khiến chính chúng tôi khó chấp nhận được. Tôi nghe tiếng hai anh em dẫn nhau xuống trường.

Hai anh em đi đến tầm giữa trưa mới dắt nhau về, mắt Thủy càng sưng hơn. Sau này, tôi mới biết, Thủy đến chào tạm biệt cả lớp, cô Tâm đã tặng con bé vở và bút nhưng nghĩ đến lời tôi nói quê ngoại nghèo lắm, sẽ sắm cho con bé một rổ hoa quả ra chợ bán nên nó không nhận. Cả cô và các bạn trong lớp đều khóc.

Khi hai anh em về đến nhà, tôi và hàng xóm đang khuân đồ đạc lên xe. Tôi không báo trước nên quá đột ngột, Thủy lại như người mất hồn, mặt tái xanh như tàu lá. Nó chạy vội vào trong nhà mở hòm đồ chơi, lấy con Vệ Sĩ ra đặt lên giường anh, rồi bỗng ôm ghì lấy con búp bê, hôn gấp gáp lên mặt nó:

– Vệ Sĩ thân yêu ở lại nhé! Ở lại gác cho anh tao ngủ nhé! Xa mày, con Em Nhỏ sẽ buồn lắm đấy, nhưng biết làm thế nào…

Nó khóc nấc lên và chạy lại nắm tay Thành dặn dò:

– Anh ơi! Bao giờ áo anh có rách, anh tìm về chỗ em, em vá cho, anh nhé…

Lúc ấy, Thành cũng khóc, hàng xóm cũng xúc động theo. Tôi đi vào, vuốt tóc Thành và nhẹ nhàng dắt tay Thủy:

– Đi thôi con.

Tôi dắt tay coin gái lên xe, không quay đầu nhìn con trai đang khóc. Bỗng Thủy tụt xuống chạy về phía sau, tay ôm con búp bê. Nó lại đặt con Em Nhỏ quàng tay vào con Vệ Sĩ.

– Em để nó ở lại. Anh phải hứa với em không bao giờ để chúng nó ngồi cách xa nhau. Anh nhớ chưa? Anh hứa đi

– Anh xin hứa

Hai đứa nhỏ nói với nhau như vậy. Chúng tôi theo xe, hòa vào phía xa, mất hút. Nỗi đau tôi để lại phía sau, có lẽ chính là nỗi đau lớn nhất tuổi thơ hai đứa con của tôi.

28 tháng 9 2018

Cảm ơn bạn nhưng đây là trên mạng rồi!!!

2 tháng 12 2018

bài 1 của tui nè:

Ko có việc gì khó

Chỉ sợ hàng không bền

Đục cây và đục là

Hàng xịn ắt làm nên

2 tháng 12 2018

1. THƠ CHẾ 18+ TỤC TĨU

Đông đến rồi em bên hắn lạnh không?

Anh nhớ em, nhớ vãi lồng ra ấy

Nhớ năm xưa anh cùng em chống đẩy

Không mặc gì mà có thấy lạnh đâu

Em thích chơi kiểu 69 quay đầu

Nhưng chân ngắn, ta gồng lâu cũng mỏi

Mùi nước hoa, anh ngửi thêm phát ói

Phút cao trào nên chẳng nói chê bai

Em vẫn khen, anh sung sức dẻo dai

50 phút, ôn các bài đã học

Thế sau lưng anh sờ qua mái tóc

Rất vui mà, sao em khóc lạ ghê

Thấy thương thương, anh chưa hiểu vấn đề

Em lên tiếng "ôi trời!! phê quá mất"

Mấy phút sau người em run bần bật

Ta đắm chìm trong tiếng giật con tim

Bữa đó xong anh ngã xuống nằm im

Sau hôm ấy, em cứ tìm anh gấp

Cũng thế thôi lúc đầu đâm phầm phập

Khi chán dần ta chỉ nhấp qua loa.

https://i2.vitalk.vn/thread/src/2018/01/15/5192923568_1516002668.jpg

2. THƠ CHẾ BẬY BẠ NHẤT 18+

Đêm nay cờ 'dục' trống dồn

Cái hồn lại ngứa bồn chồn nhớ anh

Em đây nhớ cái củ hành

Nhớ sao những lúc thả phanh gầm gừ

Tiếng rên vô nghĩa ư ...ư

Cái hồn sung sướng ngất ngư quên trời

Bao đêm em bị tả tơi

Bao lần há miệng lấy hơi không ngừng

Cuộc vui chả có điểm dừng

Nhũ hoa cứ mãi tưng bừng ngược xuôi

"Vừa đầu cũng lại vừa đuôi

Vừa là cái lưỡi vừa chuôi để cầm"

Còn cưa lui,tới ầm ầm

Chẳng kể lớn bé cứ đâm nhiệt tình

Nhưng giờ chả thấy bóng hình

Toàn thân căng mọng cửa mình nhớ anh

Nhớ nhiều nên nước bao quanh

Anh đi hãy nhớ đi nhanh rồi về

Em căm ngày tháng lê thê

Em ghét cái cảnh phòng khuê một mình.

Cùng chia sẻ những bài thơ chế hài hước này nào. Chúc mọi người ngày mới tốt lành.

Nguồn:  Gocbao.com

30 tháng 7 2018

mk có đấy................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................mk có cần,mk cũng cần lắm

17 tháng 6

mik làm òi

 

15 tháng 10 2021

undefinedundefinedKimetsu Yaiba và Nezuko đó bạn