K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

8 tháng 12 2016

Đừng buồn nữa bạn ơi !!!!!!

Sống trên cuộc đời này, tôi cảm thấy may mắn vì được sinh ra có đủ tay chân bộ phận, sức khỏe không yếu ớt, là một con người bình thường, có cha mẹ, anh chị, có tất cả. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi được tất cả yêu quý mà không ai đòi hỏi gì lại từ tôi. Tôi cảm thấy biết ơn khi được tất cả dạy cho những bài học cuộc sống, dù kẻ gian hay người tốt. Tôi chỉ cảm thấy...
Đọc tiếp

Sống trên cuộc đời này, tôi cảm thấy may mắn vì được sinh ra có đủ tay chân bộ phận, sức khỏe không yếu ớt, là một con người bình thường, có cha mẹ, anh chị, có tất cả. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi được tất cả yêu quý mà không ai đòi hỏi gì lại từ tôi. Tôi cảm thấy biết ơn khi được tất cả dạy cho những bài học cuộc sống, dù kẻ gian hay người tốt. Tôi chỉ cảm thấy xấu hổ khi tôi không thể thể hiện được lòng biết ơn và sự kính trọng của mình đối với tất cả những điều đã làm nên tôi của ngày hôm nay. Dù tôi có đi tới đâu, tôi cũng chỉ hướng về quê hương, đó là nơi an toàn và thân thiết nhất với tôi. Dù chông gai mưa bão, tôi chỉ cần nhớ về quê hương, tôi sẽ vượt qua. Mọi thứ tôi có sẽ không thể làm được, nếu không có sự yêu thương từ mọi người tại chốn quê hương này. Sống trên cuộc đời này, tôi cảm thấy may mắn vì được sinh ra có đủ tay chân bộ phận, sức khỏe không yếu ớt, là một con người bình thường, có cha mẹ, anh chị, có tất cả. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi được tất cả yêu quý mà không ai đòi hỏi gì lại từ tôi. Tôi cảm thấy biết ơn khi được tất cả dạy cho những bài học cuộc sống, dù kẻ gian hay người tốt. Tôi chỉ cảm thấy xấu hổ khi tôi không thể thể hiện được lòng biết ơn và sự kính trọng của mình đối với tất cả những điều đã làm nên tôi của ngày hôm nay. Dù tôi có đi tới đâu, tôi cũng chỉ hướng về quê hương, đó là nơi an toàn và thân thiết nhất với tôi. Dù chông gai mưa bão, tôi chỉ cần nhớ về quê hương, tôi sẽ vượt qua. Mọi thứ tôi có sẽ không thể làm được, nếu không có sự yêu thương từ mọi người tại chốn quê hương này.Sống trên cuộc đời này, tôi cảm thấy may mắn vì được sinh ra có đủ tay chân bộ phận, sức khỏe không yếu ớt, là một con người bình thường, có cha mẹ, anh chị, có tất cả. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi được tất cả yêu quý mà không ai đòi hỏi gì lại từ tôi. Tôi cảm thấy biết ơn khi được tất cả dạy cho những bài học cuộc sống, dù kẻ gian hay người tốt. Tôi chỉ cảm thấy xấu hổ khi tôi không thể thể hiện được lòng biết ơn và sự kính trọng của mình đối với tất cả những điều đã làm nên tôi của ngày hôm nay. Dù tôi có đi tới đâu, tôi cũng chỉ hướng về quê hương, đó là nơi an toàn và thân thiết nhất với tôi. Dù chông gai mưa bão, tôi chỉ cần nhớ về quê hương, tôi sẽ vượt qua. Mọi thứ tôi có sẽ không thể làm được, nếu không có sự yêu thương từ mọi người tại chốn quê hương này. Sống trên cuộc đời này, tôi cảm thấy may mắn vì được sinh ra có đủ tay chân bộ phận, sức khỏe không yếu ớt, là một con người bình thường, có cha mẹ, anh chị, có tất cả. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi được tất cả yêu quý mà không ai đòi hỏi gì lại từ tôi. Tôi cảm thấy biết ơn khi được tất cả dạy cho những bài học cuộc sống, dù kẻ gian hay người tốt. Tôi chỉ cảm thấy xấu hổ khi tôi không thể thể hiện được lòng biết ơn và sự kính trọng của mình đối với tất cả những điều đã làm nên tôi của ngày hôm nay. Dù tôi có đi tới đâu, tôi cũng chỉ hướng về quê hương, đó là nơi an toàn và thân thiết nhất với tôi. Dù chông gai mưa bão, tôi chỉ cần nhớ về quê hương, tôi sẽ vượt qua. Mọi thứ tôi có sẽ không thể làm được, nếu không có sự yêu thương từ mọi người tại chốn quê hương này.

7
27 tháng 2 2021

Hay quá

27 tháng 2 2021

chán lắm 

Đọc truyện sau và trả lời câu hỏi:NGƯỜI ĂN XINMột người ăn xin đã già. Đôi mắt ông đỏ hoe, nước mắt ông giàn giụa, đôi môi tái nhợt, áo quần tả tơi. Ông chìa tay xin tôi.Tôi lục hết túi nọ đến túi kia, không có lấy một xu, không có cả khăn tay, chẳng có gì hết. Ông vẫn đợi tôi. Tôi chẳng biết làm thế nà. Bàn tay tôi run run nắm chặt bàn tay run rẩy của ông:– Xin ông đừng...
Đọc tiếp

Đọc truyện sau và trả lời câu hỏi:

NGƯỜI ĂN XIN

Một người ăn xin đã già. Đôi mắt ông đỏ hoe, nước mắt ông giàn giụa, đôi môi tái nhợt, áo quần tả tơi. Ông chìa tay xin tôi.

Tôi lục hết túi nọ đến túi kia, không có lấy một xu, không có cả khăn tay, chẳng có gì hết. Ông vẫn đợi tôi. Tôi chẳng biết làm thế nà. Bàn tay tôi run run nắm chặt bàn tay run rẩy của ông:

– Xin ông đừng giận cháu! Cháu không có gì cho ông cả.

Ông nhìn tôi chăm chăm, đôi môi nở nụ cười:

– Cháu ơi, cảm ơn cháu! Như vậy là cháu đã cho lão rồi.

Khi ấy tôi chợt hiểu ra: cả tôi nữa, tôi cũng vừa nhận được một cái gì đó của ông.

(Theo Tuốc-ghê-nhép)

Vì sao người ăn xin và cậu bé trong truyện đều cảm thấy mình đã nhận được từ người kia một cái gì đó? Có thể rút ra bài học gì từ câu chuyện này?

2
22 tháng 3 2019

a, Trong mẫu chuyện Người ăn xin, cả hai nhân vật, người ăn xin và cậu bé trong câu chuyện đều cảm thấy mình nhận được từ người kia một điều gì đó.

- Nhân vật “tôi” không khinh miệt người nghèo khổ, khốn khó mặc dù không có gì để cho

- Ông lão ăn xin cảm thấy được tôn trọng, chia sẻ, cả hai người đều thấy hài lòng

b, Có thể rút ra bài học quý từ câu chuyện: trong giao tiếp cần tế nhị, tôn trọng người khác

22 tháng 5 2021

Trong câu chuyện trên người ăn xin nhận được sự kính trọng và ấm áp. Còn nhân vật tôi nhận được một nụ cười hiền hậu. Có thể rút ra một điều là ai cũng cần có sự kính trọng và yêu thương.

Khi em và tôi gặp nhauChúng ta đã cùng tạo nên một phép lạTôi đoán đó là giấc mơ chung của chúng ta.Ngay cả khi tôi nhắm mắt lạiNó trông vẫn thật rõ ràngThật đáng tiếc là tôi không thể làm tốt hơnCho dù đó không phải là ý tôi, tôi luôn muốn ở bên emKhi em nhìn thấy ánh sáng sau khi đi qua một đường hầm dài.Những kỷ niệm ấm áp mà chúng ta có thể cảm nhận cùng nhauTất cả bên cạnh...
Đọc tiếp

Khi em và tôi gặp nhau
Chúng ta đã cùng tạo nên một phép lạ
Tôi đoán đó là giấc mơ chung của chúng ta.
Ngay cả khi tôi nhắm mắt lại
Nó trông vẫn thật rõ ràng
Thật đáng tiếc là tôi không thể làm tốt hơn
Cho dù đó không phải là ý tôi, tôi luôn muốn ở bên em

Khi em nhìn thấy ánh sáng sau khi đi qua một đường hầm dài.
Những kỷ niệm ấm áp mà chúng ta có thể cảm nhận cùng nhau
Tất cả bên cạnh khiến cho tôi tỏa sáng (làm tôi tỏa sáng)
Những nụ cười những giọt nước mắt uh
Giọng nói gọi tên tôi
Tôi sẽ luôn giữ nó thật tối
Thậm chí tôi sẽ bỏ lỡ khi mắt chúng ta gặp nhau
Cảm giác đầu tiên của tình yêu này sẽ luôn còn mãi

Chúng ta chắc chắn sẽ gặp lại
Khi cơn gió mùa xuân đi qua
Nở một nụ cười thật rạng rỡ
Khi cơn gió mùa xuân đi qua (ôm lấy em)

Tôi thật sự xin lỗi vì dường như tôi luôn là người nhận lấy.
Thật sự rất cám ơn em
Em đã hoàn toàn lấp đầy trái tim trống rỗng của tôi,
Vươn tay ra khi tôi mệt mỏi

Em là người duy nhất khiến tôi duy trì hơi thở này
Bây giờ mỗi ngày đều là sinh nhật. Tôi mới sinh ra
Luôn luôn ở bên tôi như hình bóng (là của tôi).
Kể cả những nụ cười và cả giọt nước mắt uh

Hình ảnh của em đã trở nên quen thuộc với tôi, có thể nó sẽ thay đổi sau nàu.
Đối mặt với những kỷ niệm của chúng tâ giống như bây giờ
Cảm giác yêu thương đầu tiên sẽ còn mãi

Cảm giác thú vị của tình yêu đầu rất rõ ràng
Chúng ta chắc chắn sẽ gặp lại
Khi cơn gió mùa xuân đi qua
Nở một nụ cười thật rạng rỡ
Khi cơn gió mùa xuân đi qua (tôi sẽ ôm lấy em)

Đừng sợ hãi
Chúng ta đều hiểu rõ trái tim của mình mà
Đừng lo lắng gì cả
Vì anh sẽ mãi là của em

Chúng ta chắc chắn sẽ gặp lại
Khi cơn gió mùa xuân đi qua
Nở một nụ cười thật rạng rỡ
Khi cơn gió mùa xuân đi qua (ôm lấy em)

Chúng ta chắc chắn sẽ gặp lại
Khi cơn gió mùa xuân đi qua (nếu cơn gió đi qua)
Nở một nụ cười thật rạng rỡ (tôi sẽ ôm em thật chặt)
Khi cơn gió mùa xuân đi qua

1
25 tháng 12 2018

dài ghê

ai thấy cảm động thì trả lời"Tuổi thơ tôi không được may mắn như bao đứa trẻ khác. Từ khi sinh ra tôi đã mồ côi cha. Một mình mẹ nuôi tôi khôn lớn, mẹ là người cha, người mẹ tuyệt vời nhất trên đời này. Nhưng khi tôi lên chín tuổi, thời gian quá ngắn giữa mẹ và tôi thế nhưng mẹ đã bỏ tôi một mình bơ vơ trên cõi đời này mà ra đi. Chỉ chín tuổi tôi còn quá nhỏ để hiểu...
Đọc tiếp

ai thấy cảm động thì trả lời

"Tuổi thơ tôi không được may mắn như bao đứa trẻ khác. Từ khi sinh ra tôi đã mồ côi cha. Một mình mẹ nuôi tôi khôn lớn, mẹ là người cha, người mẹ tuyệt vời nhất trên đời này. Nhưng khi tôi lên chín tuổi, thời gian quá ngắn giữa mẹ và tôi thế nhưng mẹ đã bỏ tôi một mình bơ vơ trên cõi đời này mà ra đi. 

Chỉ chín tuổi tôi còn quá nhỏ để hiểu được sâu sắc việc mãi mãi không có mẹ bên cạnh. Như hình ảnh ngày nào của mẹ thì không bao giờ phai trong tôi, mỗi bước chân tôi đi như có bóng mẹ soi đường, chỉ tôi. Mẹ là người sống mãi mãi trong lòng tôi. Mẹ tôi là người phụ nữ mạnh mẽ, mẹ luôn sống vì tôi. 

Tuy cuộc sống vất vả và phải sống chung với căn bệnh hiểm nghèo nhưng mẹ sống rất lạc quan, yêu đời. Mẹ tôi cao, làn da xám đen vì nắng gió. Khuôn mặt phúc hậu, hiền từ. Mẹ luôn dạy bảo tôi những điều tốt nhất. 

Mẹ động viên tôi những khi tôi buồn, tôi thất bại. Mẹ luôn lo lắng, mang những điều tốt đẹp đến cho tôi còn tôi thì chỉ biết làm mẹ buồn, mẹ khóc. Mẹ dạy tôi rất nhiều điều "Phải sống trung thực, ngay thẳng. Phải biết ơn nhưng không được nhớ oán. 

Phải biết tha thứ yêu thương người khác. Nhất định chị em phải đoàn kết với nhau mà sống, đừng để mọi người chê cười con không có dạy". 

Đó là tất cả những gì mẹ để lại cho tôi trước lúc ra đi. Lúc đó, tôi chẳng hiểu gì cả, tôi sống vô tư có mẹ cũng như không có mẹ. Nhưng Mẹ ơi? Giờ con mới hiểu mồ cô mẹ là gì? 

Bài văn tả mẹ đạt điểm 10 của nữ sinh Kiểu Vân. (Ảnh chụp màn hình)

Giờ con mới biết những lời nói đó là tài sản quý giá nhất mà mẹ đã dành cho con. Con nhớ me nhiều lắm, nhất định cn sẽ làm theo những gì mẹ dạy. 

Mẹ tôi đã vượt qua khó khăn để sống và tôi cũng sẽ thế. Mẹ luôn là một vầng ánh sáng soi dẫn đường tôi. Những nụ cười của mẹ sao nó cứ hiện mãi trong đầu tôi cả lúc mẹ ra đi nữa. 

Giờ tôi muốn được nắm tay mẹ, muốn được ngồi vào mẹ nhưng tôi không thể! Mẹ tôi rất thương yêu tôi, mẹ đã hi sinh cuộc đời mình để tôi được sống tốt hơn. Ngày ấy, lúc mẹ đau đớn giữa đêm khuya, thấy mẹ đau tôi chẳng biết làm gì mà chỉ biết khóc. Mẹ nắm tay tôi và cười trong những giọt nước mắt "Mẹ không sao đâu con. 

Thế là tôi đã ngủ thiếp đi, sao tôi lại khờ dại đến ngu ngốc thế chứ? Tôi hiểu mẹ yêu tôi nhường nào và tôi cũng vậy. Tuy giờ không có mẹ bên cạnh nhưng mẹ vẫn sống trong tâm trí tôi. Tôi sẽ sống thật tốt để mẹ được vui lòng, giờ tôi chỉ có thể làm được thế thôi. 

Mẹ tôi là người thế đó, tôi chỉ có thể nói là mẹ tôi rất tuyệt. Mẹ là người tôi yêu quý nhất trên đời và dù me đi xa nhưng mẹ vẫn như còn đó đứng bên cạnh tôi. 

Giá như, tôi được sống với mẹ dù chỉ là một ngày. tôi sẽ chăm sóc cho mẹ, việc mà tôi chưa từng làm, tôi sẽ làm mẹ vui, không làm mẹ phải khóc. 

Và điều tôi muốn nói với mẹ là "Mẹ ơi! Con yêu mẹ rất nhiều, con rất muốn được sống và lo cho mẹ. Mẹ ơi! Con rất muốn". Hỡi những ai còn mẹ thì đừng làm mẹ mình phải khóc, dù chỉ là một lần!".

3
17 tháng 1 2020

Huhu, Cảm động muốn khóc luôn ấy!

* bạn là người rất hiếu thảo ba mẹ bạn rất xứng đáng khi có bạn

* Nghĩ vậy ^_^

25 tháng 4 2020

cảm động quá

hu hu hu hu (<_>)

muốn khóc quá hu hu u

chúc  bạn học tốt

Mỗi lần nghe ai nói: "Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn.", tôi lại nghĩ ngay đến mẹ, nhớ đến đôi mắt đong đầy tình yêu thương của mẹ. Tôi yêu quý đôi mắt của mẹ biết bao! Chính đôi mắt mẹ đã cho tôi bao nhiêu niềm vui sống. Tôi không rành lắm khi nhận định về một đôi mắt. Nhưng tôi thấy mẹ có một đôi mắt khá đẹp - đôi mắt đen, tròn và nhân hậu. Bây giờ, tuy mẹ phải mang kính...
Đọc tiếp

Mỗi lần nghe ai nói: "Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn.", tôi lại nghĩ ngay đến mẹ, nhớ đến đôi mắt đong đầy tình yêu thương của mẹ. Tôi yêu quý đôi mắt của mẹ biết bao! Chính đôi mắt mẹ đã cho tôi bao nhiêu niềm vui sống. 
Tôi không rành lắm khi nhận định về một đôi mắt. Nhưng tôi thấy mẹ có một đôi mắt khá đẹp - đôi mắt đen, tròn và nhân hậu. Bây giờ, tuy mẹ phải mang kính khi làm việc, vì mẹ đã lớn tuổi rồi, mắt mẹ có lẽ đã không còn sáng như hồi còn trẻ, nhưng tôi vẫn thấy nó rất đẹp. Cái đẹp mà tôi yêu quý nhất từ đôi mắt mẹ là cái đẹp của một tâm hồn. Đôi mắt ấy đã trao cho tôi bao tình thương mến từ khi tôi còn nằm trong đôi tay của mẹ thuở bé thơ. Đôi mắt mẹ cho tôi sự bình an tuyệt vời. Đôi mắt mẹ dõi theo tôi từng bước tập tễnh thuở mới tròn năm. Đôi mắt ấy theo tôi từng phút, từng giờ, ... quan sát, chăm sóc cho tôi từng li từng tí, từ miếng ăn, giấc ngủ đến việc ăn mặc, học hành, chơi đùa,... 
Nhớ mãi những ngày đầu tiên đi học, mẹ đưa tôi đến trường rồi mà vẫn đứng từ xa nhìn theo tôi mãi. Đôi mắt mẹ lúc ấy vừa vui để động viên tôi, vừa lo cho tôi còn vụng dại, ngỡ ngàng... Những khi tôi vui khỏe, học hành tiến bộ, tôi thấy mắt mẹ cười, lấp lánh niềm vui khôn tả. Tôi biết mẹ vô cùng hạnh phúc. Nhớ nhất là những lần tôi bị bệnh, sốt cao. Mẹ lo lắng vô cùng. Mẹ ở bên tôi suốt để chăm sóc tôi, vỗ về, an ủi... Đôi mắt của mẹ lúc ấy sao mà xót xa, lo buồn và băn khoăn đến thế. Những lúc như thế, tôi đều cố gắng uống thuốc, ăn uống theo yêu cầu của mẹ để chóng lành bệnh cho mẹ yên tâm. 
Nhưng đã bao lần, chính tôi đã làm cho đôi mắt mẹ đượm một nỗi buồn khó tả. Đó là những lúc tôi không ngoan, không vâng lời. Nhìn vào đôi mắt mẹ lúc ấy, tôi thấy ân hận và thương mẹ biết bao. Tôi muốn nói lời xin lỗi mẹ để mẹ vui, nhưng đôi khi tôi lại không thốt được nên lời. Thật lạ lùng, lúc ấy mẹ như hiểu thấu lòng tôi, đôi mắt mẹ ánh lên sự thương yêu, tha thứ. Mẹ mãi chia sẽ cùng tôi những băn khoăn, vui buồn, như một người bạn. Tôi đặt hết niềm tin vào mẹ.
Tôi đặt biệt hãnh diện vì tấm lòng nhân hậu của mẹ dành cho những người nghèo khổ. Đó là điều mẹ đã dạy tôi từ thuở ấu thơ. Tôi cảm nhận sâu sắc điều ấy trong đôi mắt đầy thương cảm của mẹ khi gặp một cảnh thương tâm, một em bé mồ côi hay một kẻ tật nguyền... Mẹ luôn thể hiện lòng thương bằng một hành động cụ thể để chia sẻ cùng người khốn khó. Ôi, đôi mắt của mẹ, dịu hiền và sâu lắng, là nguồn an ủi, là niềm vui của cả cuộc đời tôi. 
Xin cho tôi nói vài lời cùng người mẹ dấu yêu: "Mẹ ơi, con hiểu rằng đôi mắt đầy yêu thương của mẹ sẽ mãi dõi theo con trong suốt cuộc đời. Con cám ơn mẹ đã cho con cả một tuổi thơ hạnh phúc trong vòng tay mẹ. Con tự hứa rằng, con sẽ cố gắng học hành, sống xứng đáng là con của mẹ, biết "cho đi" để mang lại niềm vui cho tha nhân và nhất là để con được nhìn thấy đôi mắt mẹ mãi tràn đầy niềm hạnh phúc." 
"Ngài thật trên cả tuyệt vời vì Ngài đến với cuộc đời con thật kì diệu qua đôi mắt Mẹ con với sự hi sinh và tình yêu vô bờ bến. Con xin cảm tạ Ngài."

3

Mỗi lần nghe ai nói: "Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn.", tôi lại nghĩ ngay đến mẹ, nhớ đến đôi mắt đong đầy tình yêu thương của mẹ. Tôi yêu quý đôi mắt của mẹ biết bao! Chính đôi mắt mẹ đã cho tôi bao nhiêu niềm vui sống. 
Tôi không rành lắm khi nhận định về một đôi mắt. Nhưng tôi thấy mẹ có một đôi mắt khá đẹp - đôi mắt đen, tròn và nhân hậu. Bây giờ, tuy mẹ phải mang kính khi làm việc, vì mẹ đã lớn tuổi rồi, mắt mẹ có lẽ đã không còn sáng như hồi còn trẻ, nhưng tôi vẫn thấy nó rất đẹp. Cái đẹp mà tôi yêu quý nhất từ đôi mắt mẹ là cái đẹp của một tâm hồn. Đôi mắt ấy đã trao cho tôi bao tình thương mến từ khi tôi còn nằm trong đôi tay của mẹ thuở bé thơ. Đôi mắt mẹ cho tôi sự bình an tuyệt vời. Đôi mắt mẹ dõi theo tôi từng bước tập tễnh thuở mới tròn năm. Đôi mắt ấy theo tôi từng phút, từng giờ, ... quan sát, chăm sóc cho tôi từng li từng tí, từ miếng ăn, giấc ngủ đến việc ăn mặc, học hành, chơi đùa,... 
Nhớ mãi những ngày đầu tiên đi học, mẹ đưa tôi đến trường rồi mà vẫn đứng từ xa nhìn theo tôi mãi. Đôi mắt mẹ lúc ấy vừa vui để động viên tôi, vừa lo cho tôi còn vụng dại, ngỡ ngàng... Những khi tôi vui khỏe, học hành tiến bộ, tôi thấy mắt mẹ cười, lấp lánh niềm vui khôn tả. Tôi biết mẹ vô cùng hạnh phúc. Nhớ nhất là những lần tôi bị bệnh, sốt cao. Mẹ lo lắng vô cùng. Mẹ ở bên tôi suốt để chăm sóc tôi, vỗ về, an ủi... Đôi mắt của mẹ lúc ấy sao mà xót xa, lo buồn và băn khoăn đến thế. Những lúc như thế, tôi đều cố gắng uống thuốc, ăn uống theo yêu cầu của mẹ để chóng lành bệnh cho mẹ yên tâm. 
Nhưng đã bao lần, chính tôi đã làm cho đôi mắt mẹ đượm một nỗi buồn khó tả. Đó là những lúc tôi không ngoan, không vâng lời. Nhìn vào đôi mắt mẹ lúc ấy, tôi thấy ân hận và thương mẹ biết bao. Tôi muốn nói lời xin lỗi mẹ để mẹ vui, nhưng đôi khi tôi lại không thốt được nên lời. Thật lạ lùng, lúc ấy mẹ như hiểu thấu lòng tôi, đôi mắt mẹ ánh lên sự thương yêu, tha thứ. Mẹ mãi chia sẽ cùng tôi những băn khoăn, vui buồn, như một người bạn. Tôi đặt hết niềm tin vào mẹ.
Tôi đặt biệt hãnh diện vì tấm lòng nhân hậu của mẹ dành cho những người nghèo khổ. Đó là điều mẹ đã dạy tôi từ thuở ấu thơ. Tôi cảm nhận sâu sắc điều ấy trong đôi mắt đầy thương cảm của mẹ khi gặp một cảnh thương tâm, một em bé mồ côi hay một kẻ tật nguyền... Mẹ luôn thể hiện lòng thương bằng một hành động cụ thể để chia sẻ cùng người khốn khó. Ôi, đôi mắt của mẹ, dịu hiền và sâu lắng, là nguồn an ủi, là niềm vui của cả cuộc đời tôi. 
Xin cho tôi nói vài lời cùng người mẹ dấu yêu: "Mẹ ơi, con hiểu rằng đôi mắt đầy yêu thương của mẹ sẽ mãi dõi theo con trong suốt cuộc đời. Con cám ơn mẹ đã cho con cả một tuổi thơ hạnh phúc trong vòng tay mẹ. Con tự hứa rằng, con sẽ cố gắng học hành, sống xứng đáng là con của mẹ, biết "cho đi" để mang lại niềm vui cho tha nhân và nhất là để con được nhìn thấy đôi mắt mẹ mãi tràn đầy niềm hạnh phúc." 
"Ngài thật trên cả tuyệt vời vì Ngài đến với cuộc đời con thật kì diệu qua đôi mắt Mẹ con với sự hi sinh và tình yêu vô bờ bến. Con xin cảm tạ Ngài."

Mỗi lần nghe ai nói: "Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn.", tôi lại nghĩ ngay đến mẹ, nhớ đến đôi mắt đong đầy tình yêu thương của mẹ. Tôi yêu quý đôi mắt của mẹ biết bao! Chính đôi mắt mẹ đã cho tôi bao nhiêu niềm vui sống. 
Tôi không rành lắm khi nhận định về một đôi mắt. Nhưng tôi thấy mẹ có một đôi mắt khá đẹp - đôi mắt đen, tròn và nhân hậu. Bây giờ, tuy mẹ phải mang kính khi làm việc, vì mẹ đã lớn tuổi rồi, mắt mẹ có lẽ đã không còn sáng như hồi còn trẻ, nhưng tôi vẫn thấy nó rất đẹp. Cái đẹp mà tôi yêu quý nhất từ đôi mắt mẹ là cái đẹp của một tâm hồn. Đôi mắt ấy đã trao cho tôi bao tình thương mến từ khi tôi còn nằm trong đôi tay của mẹ thuở bé thơ. Đôi mắt mẹ cho tôi sự bình an tuyệt vời. Đôi mắt mẹ dõi theo tôi từng bước tập tễnh thuở mới tròn năm. Đôi mắt ấy theo tôi từng phút, từng giờ, ... quan sát, chăm sóc cho tôi từng li từng tí, từ miếng ăn, giấc ngủ đến việc ăn mặc, học hành, chơi đùa,... 
Nhớ mãi những ngày đầu tiên đi học, mẹ đưa tôi đến trường rồi mà vẫn đứng từ xa nhìn theo tôi mãi. Đôi mắt mẹ lúc ấy vừa vui để động viên tôi, vừa lo cho tôi còn vụng dại, ngỡ ngàng... Những khi tôi vui khỏe, học hành tiến bộ, tôi thấy mắt mẹ cười, lấp lánh niềm vui khôn tả. Tôi biết mẹ vô cùng hạnh phúc. Nhớ nhất là những lần tôi bị bệnh, sốt cao. Mẹ lo lắng vô cùng. Mẹ ở bên tôi suốt để chăm sóc tôi, vỗ về, an ủi... Đôi mắt của mẹ lúc ấy sao mà xót xa, lo buồn và băn khoăn đến thế. Những lúc như thế, tôi đều cố gắng uống thuốc, ăn uống theo yêu cầu của mẹ để chóng lành bệnh cho mẹ yên tâm. 
Nhưng đã bao lần, chính tôi đã làm cho đôi mắt mẹ đượm một nỗi buồn khó tả. Đó là những lúc tôi không ngoan, không vâng lời. Nhìn vào đôi mắt mẹ lúc ấy, tôi thấy ân hận và thương mẹ biết bao. Tôi muốn nói lời xin lỗi mẹ để mẹ vui, nhưng đôi khi tôi lại không thốt được nên lời. Thật lạ lùng, lúc ấy mẹ như hiểu thấu lòng tôi, đôi mắt mẹ ánh lên sự thương yêu, tha thứ. Mẹ mãi chia sẽ cùng tôi những băn khoăn, vui buồn, như một người bạn. Tôi đặt hết niềm tin vào mẹ.
Tôi đặt biệt hãnh diện vì tấm lòng nhân hậu của mẹ dành cho những người nghèo khổ. Đó là điều mẹ đã dạy tôi từ thuở ấu thơ. Tôi cảm nhận sâu sắc điều ấy trong đôi mắt đầy thương cảm của mẹ khi gặp một cảnh thương tâm, một em bé mồ côi hay một kẻ tật nguyền... Mẹ luôn thể hiện lòng thương bằng một hành động cụ thể để chia sẻ cùng người khốn khó. Ôi, đôi mắt của mẹ, dịu hiền và sâu lắng, là nguồn an ủi, là niềm vui của cả cuộc đời tôi. 
Xin cho tôi nói vài lời cùng người mẹ dấu yêu: "Mẹ ơi, con hiểu rằng đôi mắt đầy yêu thương của mẹ sẽ mãi dõi theo con trong suốt cuộc đời. Con cám ơn mẹ đã cho con cả một tuổi thơ hạnh phúc trong vòng tay mẹ. Con tự hứa rằng, con sẽ cố gắng học hành, sống xứng đáng là con của mẹ, biết "cho đi" để mang lại niềm vui cho tha nhân và nhất là để con được nhìn thấy đôi mắt mẹ mãi tràn đầy niềm hạnh phúc." 
"Ngài thật trên cả tuyệt vời vì Ngài đến với cuộc đời con thật kì diệu qua đôi mắt Mẹ con với sự hi sinh và tình yêu vô bờ bến. Con xin cảm tạ Ngài."

Sống trên cuộc đời này, tôi cảm thấy may mắn vì được sinh ra có đủ tay chân bộ phận, sức khỏe không yếu ớt, là một con người bình thường, có cha mẹ, anh chị, có tất cả. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi được tất cả yêu quý mà không ai đòi hỏi gì lại từ tôi. Tôi cảm thấy biết ơn khi được tất cả dạy cho những bài học cuộc sống, dù kẻ gian hay người tốt. Tôi chỉ cảm thấy...
Đọc tiếp

Sống trên cuộc đời này, tôi cảm thấy may mắn vì được sinh ra có đủ tay chân bộ phận, sức khỏe không yếu ớt, là một con người bình thường, có cha mẹ, anh chị, có tất cả. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi được tất cả yêu quý mà không ai đòi hỏi gì lại từ tôi. Tôi cảm thấy biết ơn khi được tất cả dạy cho những bài học cuộc sống, dù kẻ gian hay người tốt. Tôi chỉ cảm thấy xấu hổ khi tôi không thể thể hiện được lòng biết ơn và sự kính trọng của mình đối với tất cả những điều đã làm nên tôi của ngày hôm nay. Dù tôi có đi tới đâu, tôi cũng chỉ hướng về quê hương, đó là nơi an toàn và thân thiết nhất với tôi. Dù chông gai mưa bão, tôi chỉ cần nhớ về quê hương, tôi sẽ vượt qua. Mọi thứ tôi có sẽ không thể làm được, nếu không có sự yêu thương từ mọi người tại chốn quê hương này. Sống trên cuộc đời này, tôi cảm thấy may mắn vì được sinh ra có đủ tay chân bộ phận, sức khỏe không yếu ớt, là một con người bình thường, có cha mẹ, anh chị, có tất cả. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi được tất cả yêu quý mà không ai đòi hỏi gì lại từ tôi. Tôi cảm thấy biết ơn khi được tất cả dạy cho những bài học cuộc sống, dù kẻ gian hay người tốt. Tôi chỉ cảm thấy xấu hổ khi tôi không thể thể hiện được lòng biết ơn và sự kính trọng của mình đối với tất cả những điều đã làm nên tôi của ngày hôm nay. Dù tôi có đi tới đâu, tôi cũng chỉ hướng về quê hương, đó là nơi an toàn và thân thiết nhất với tôi. Dù chông gai mưa bão, tôi chỉ cần nhớ về quê hương, tôi sẽ vượt qua. Mọi thứ tôi có sẽ không thể làm được, nếu không có sự yêu thương từ mọi người tại chốn quê hương này.

55
27 tháng 2 2021

đầu bài đâu??????????????????????????????????????????????????????????

Sống trên cuộc đời này, tôi cảm thấy may mắn vì được sinh ra có đủ tay chân bộ phận, sức khỏe không yếu ớt, là một con người bình thường, có cha mẹ, anh chị, có tất cả. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi được tất cả yêu quý mà không ai đòi hỏi gì lại từ tôi. Tôi cảm thấy biết ơn khi được tất cả dạy cho những bài học cuộc sống, dù kẻ gian hay người tốt. Tôi chỉ cảm thấy xấu hổ khi tôi không thể thể hiện được lòng biết ơn và sự kính trọng của mình đối với tất cả những điều đã làm nên tôi của ngày hôm nay. Dù tôi có đi tới đâu, tôi cũng chỉ hướng về quê hương, đó là nơi an toàn và thân thiết nhất với tôi. Dù chông gai mưa bão, tôi chỉ cần nhớ về quê hương, tôi sẽ vượt qua. Mọi thứ tôi có sẽ không thể làm được, nếu không có sự yêu thương từ mọi người tại chốn quê hương này. Sống trên cuộc đời này, tôi cảm thấy may mắn vì được sinh ra có đủ tay chân bộ phận, sức khỏe không yếu ớt, là một con người bình thường, có cha mẹ, anh chị, có tất cả. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi được tất cả yêu quý mà không ai đòi hỏi gì lại từ tôi. Tôi cảm thấy biết ơn khi được tất cả dạy cho những bài học cuộc sống, dù kẻ gian hay người tốt. Tôi chỉ cảm thấy xấu hổ khi tôi không thể thể hiện được lòng biết ơn và sự kính trọng của mình đối với tất cả những điều đã làm nên tôi của ngày hôm nay. Dù tôi có đi tới đâu, tôi cũng chỉ hướng về quê hương, đó là nơi an toàn và thân thiết nhất với tôi. Dù chông gai mưa bão, tôi chỉ cần nhớ về quê hương, tôi sẽ vượt qua. Mọi thứ tôi có sẽ không thể làm được, nếu không có sự yêu thương từ mọi người tại chốn quê hương này

7 tháng 2 2016

chúc mừng năm mới nha

7 tháng 2 2016

Tết rồi!giải trí nha mọi người:1.Khi tớ đang bực mình chỉ cần một nụ cười của ai đó cũng đủ để tôi cho nó một cái tát.2Nếu không có học sinh thì tất cả giáo viên đều mất dạy.3bất mãn chiều cao tự hào chiều rộng.4thà khốn nạn công khai..còn hơn là giả nai thánh thiện.5Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui..chọn mãi không ra nên tôi lại buồn.6Cuộc đời thật ngắn ngủi..hãy cười thật nhiều khi bạn còn có răng.7tự hào là hai bàn tay trắng lập nên..vô số nợ

Nếu một ngày con đường bạn đang đi có quá nhiều nước mắt, quá nhiều cay đắng, chông gai và không có ai đủ mạnh mẽ, đủ tin cậy cho bạn mượn bờ vai để tựa vào thì bạn cũng đừng buồn và thất vọng nhé! Hay là những lúc nhìn người ta tay trong tay sánh đôi, còn bản thân mãi một mình thì cũng đừng vì thế mà tự ti, mà buồn chán bản thân mình. Những lúc ấy, xin bạn hãy nhớ đến...
Đọc tiếp

Nếu một ngày con đường bạn đang đi có quá nhiều nước mắt, quá nhiều cay đắng, chông gai và không có ai đủ mạnh mẽ, đủ tin cậy cho bạn mượn bờ vai để tựa vào thì bạn cũng đừng buồn và thất vọng nhé! Hay là những lúc nhìn người ta tay trong tay sánh đôi, còn bản thân mãi một mình thì cũng đừng vì thế mà tự ti, mà buồn chán bản thân mình. Những lúc ấy, xin bạn hãy nhớ đến đứa con trai là tôi bạn nhé! Một đứa ít nói như tôi đã vì bạn mà mở lòng, một đứa không dám tin tưởng người khác như tôi vì có bạn mà tôi lấy lại được niềm tin vào mọi người; một đứa lầm lì như tôi nhờ có bạn mà tôi đã cười rất nhiều; một đứa chỉ quanh quẩn một mình như tôi nhờ có bạn mà những tháng ngày học sinh của tôi đã thêm nhiều màu sắc … Vì đó mà đầu óc tôi tràn ngập hình ảnh của bạn, trái tim tôi đập liên hồi mỗi khi gần bạn, đôi môi tôi mỉm cười hạnh phúc khi nhìn bạn từ cuối lớp và trong đôi mắt tôi chỉ có bạn mà thôi. Chúc bạn sẽ hạnh phúc và thành công với sự lựa chọn của mình. Bạn sẽ mãi là người bạn “lớn” và đặc biệt trong tôi. ♥️♥️♥️

0