K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

10 tháng 7 2017

Quê hương -nơi chôn rau cắt rốn,nơi ta sinh ra và lớn lên,nơi chôn dấu kỉ niệm của tuổi thơ.Đối với tôi cũng vậy quê hương luôn là một người mẹ luôn dang rộng vòng tay ôm tôi-một người con xa xứ đã lâu. Quê hương là nơi tôi cất giấu rất nhiều kỉ niệm vừa vừa vui vừa buồn .Quê hương tôi có cánh đồng bao la rộng lớn và dòng sông xanh biếc một màu .Và với những đêm trăng tròn và sáng khiến khung cảnh quê tôi thật càng trở nên thanh bình ,yên ắng hơn lạ thường.Tôi yêu quê hương yêu từng thứ nhỏ nhặt nhất.Quê hương đối với tôi như một bức tranh phong cảnh hùng vĩ và với quê hương tôi luôn tự hào vì được sinh ra trong mảnh đất cằn cỗi này -một mảnh đất đầy những con người giàu tình yêu thương tha thiết.

10 tháng 7 2017

Linh Phương chị ơi giúp bạn ấy đi ko bạn ấy giết em đó

Trần My có làm đc ko vậy -.-

Robots play a very important role in my life. There are many types ò robot such as: home robots, doctors robots, worker robots. Each robot há diffrerent uses. Home robots can do the housework. Doctor robots can help sick people. And worker robots can buid big buidings. And I will have a toy robot in the future. It will play and joke with me. 

# study well#

#huyentran#

21 tháng 4 2019

Today robots can do a lot of things they couldn't before. In the past, robots could not teach; cannot communicate or take care of sick people. But now, teaching robots can teach simple lessons; Robots employees can serve, ask guests; Doctor robots have more types robo robots, super tiny robots, nurse robots that care for children with fever. And in the future, they can do more ...

26 tháng 9 2021

Sân trường em rộng thênh thang và được lát xi-măng phẳng lì. Ở giữa sân trường có cột cờ cao bằng thép tròn không gỉ. Lá cờ đỏ sao vàng tung bay phấp phới trong gió. Xung quanh sân có nhiều cây xanh toả bóng mát. Đẹp nhất là hàng phượng và bằng lăng tím trồng xen nhau. Mùa hè đến, đứng từ phòng học tầng hai trông xuống, sân trường em như một dòng suối hoa chỗ đỏ tươi, chỗ tím biếc. Sân trường ồn ào, tấp nập vào đầu giờ học mỗi sáng, rộn ràng mỗi lúc ra chơi và khi tan trường. Sân là nơi chúng em thường đá bóng, đá cầu, kéo co, nhảy dây và chơi trò đuổi bắt. Đứng giữa sân trường, lòng em thấy bâng khuâng và yêu hơn biết bao mái trường Tiểu học Thanh Xuân Bắc.

27 tháng 8 2019

Mở bài

- Có thể dẫn dắt bằng một đôi câu thơ hay bài hát "Ngày đầu tiên đi học, mẹ dắt

tay đến trường,... "

- Ngày đầu tiên đi học luôn là ngày để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng chúng ta.

Thân bài

Cảm xúc, tâm trạng cúa tôi trong đêm trước khi ngày mai đi học

- Chộn rộn, háo hức đến lạ.

- Chuẩn bị đầy đủ quần áo, cặp sách,... sẵn sàng cho ngày mai đi học.

- Lo lắng, trằn trọc, khó ngủ.

- Đã đi ngủ sớm nhưng vẫn không chợp mắt được vì mải lo nghĩ đến ngày mai sẽ ra sao?

a.Ngày dầu tiên đến trường.

Trên đường đến trường

- Sau khi mặc đồng phục, cả nhà chụp một tấm hình làm ki niệm “Ngày đầu tiên tôi đi học”.

- Mẹ dắt tay tôi đi học với tất cả sự háo hức tràn đầy niềm vui.

- Con đường quen thuộc sao mà hôm nay bỗng nhiên thấy cái gì cũng lạ lẫm. Con đường, hàng cây, tiếng chim hót, đường phố xe cộ đông đúc qua lại,.. tất cả đều lạ lẫm

- Nhìn xung quanh, tôi nhận thấy cùng cỏ nhiều bạn giống mình, cũng lần đầu tiên đến trường với biết bao điều thú vị.

b.Khi tới trường

Đứng trước cổng trường: Cổng trường to lớn, hàng cây thật đẹp, bảng tên trường rất to và nghe sao thật hay... tôi như bị choáng ngợp.

Mẹ dắt tôi vào trường, còn tôi trong lòng xiết bao hồi hộp, lo lắng.

- Bước vào sân trường: Sân trường thật rộng lớn, từng dãy phòng học khang

trang, đẹp đẽ khiến tôi thật thích thú.

- Xếp hàng: Mẹ buông tay tôi và bảo tôi vào xếp hàng với các bạn theo sự

điều động của nhà trường.

- Cảm xúc của tôi lúc này mắt rơm rớm nước mắt vì lo sợ mẹ sẽ bỏ mình, bấu

víu lấy áo mẹ không rời,...

- Mẹ tôi dịu dàng khuyên tôi phải mạnh dạn hơn.

c. Trong giờ học

- Cô chủ nhiệm dắt cả lớp lên phòng học.Tôi vẫn cố ngoái nhìn xem mẹ có còn đứng trong sân trường không? Tôi không thấy, lòng lại càng hồi hộp hơn nhưng tự nhủ sẽ mạnh mẽ hơn.

- Bước lên phòng học, tôi và các bạn rất ngạc nhiên vì phòng học quá đẹp.

- Phòng học đẹp là vì: Sơn phết màu sắc rất đẹp đẽ, từng cái bàn cái ghế được xếp gọn gàng, ngàn nắp. Trên các bức tường được trang trí hình ảnh dễ thương bắt mắt.

- Chúng tôi bước vào bài học đầu tiên trong cuộc đời mình.

- Cô giảng bài thật hay. Lời giảng du dương, trong treo, ngọt ngào đưa chúng tôi đến với sự thú vị của từng bài học.

- Sau tiết học, tôi cảm thấy thật thích thú và hạnh phúc khi được đi học. Được cô giáo yêu thương, được làm quen bạn bè mới. Ôi thích thú làm sao!

Giờ ra về

- Vừa bước chân xuống cầu thang, tôi đã nhìn thấy mẹ mình.

- Tôi vui mừng chạy đến, hôn lên má mẹ.

- Mẹ hỏi tôi nhiều điều về lớp học, về cô giáo, về bài học ngày hôm nay. Tôi kể

mẹ nghe mọi việc.

- Thấy tôi vui khi đi học về, mẹ cũng thấy hạnh phúc.

III. Kết bài

- Kỉ niệm ngày đầu tiên đi học của tôi là thế đó.

- Biết bao cảm xúc xen lẫn vào nhau khiến tôi nhớ mãi.

27 tháng 8 2019

Tôi năm nay mười bốn tuổi, trải qua rất nhiều kì thi, gặp rất nhiều bạn, học rất nhiều thầy cô giáo và đã từng tham dự bảy lần khai giảng. Nhưng đối với tôi, ngày đầu tiên đi học là kỉ niệm tôi không bao giờ quên.

Tôi đã suýt được học mẫu giáo nếu lần ấy tôi không khóc và ôm mẹ khư khư, nên buổi đầu tiên vào lớp một là một ngày rất trọng đại đối với tôi và gia đình tôi.

Mẹ sợ tôi sẽ khóc và đòi về. Mẹ cũng sợ rằng tôi phải tạm dừng việc học sang năm sau, khi đã đủ lớn để mẹ không cảm thấy lo sợ nữa. Từ mấy tuần trước, gia đình tôi đã nhộn nhịp hẳn lên. Bố mẹ mua cho tôi bao nhiêu thứ lạ: bút chì, thước kẻ, cặp sách, vở và rất nhiều đồ dùng khác mà tôi không thể nào nhớ nổi. Tôi có rất nhiều váy áo nhưng lần này mẹ vẫn mua cho tôi một bộ khác: áo trắng, váy đỏ. Mẹ nói với tôi đó là “đồng phục”. Tôi được bố mẹ kể nhiều về trường lớp. Tôi cũng rất thích trò “tập viết”. Tôi có nhiều ước mơ. Tôi thích làm lớp trưởng, muốn có nhiều bạn, muốn học thật giỏi. Tối hôm đó, tôi nghĩ rất nhiều và mong cho đến ngày mai, ngày đầu tiên đi học. Tôi nghĩ, sáng hôm sau, trời sẽ trong xanh, mát dịu, tôi sẽ tung tăng cùng mẹ đến trường. Ôi! Thích quá!

Đúng như tôi dự đoán, sáng thu ấy, một buổi sáng thật đẹp, trời rất cao và mây cũng rất xanh. Ngồi sau mẹ, tôi hút sữa chùn chụt và nhìn ngắm con đường lạ. Tôi chưa đi con đường này bao giờ. Con đường rất đẹp, hai bên cây xanh rì rào như chào đón tôi. Mẹ hỏi tôi rất nhiều nhưng chung quy là mẹ sợ tôi khóc nhè, đòi về. Sau khi tôi uống hết hai hộp sữa thì thấy mẹ đi chậm lại và nói: “Đến rồi. Trường của con đấy. Trường Nam Thành Công”.

Tôi giật mình, nhìn vào trường rồi tò mò tự hỏi: Sao trường to thế? Sao nhiều người thế? Tôi chợt thấy lo lo. Mẹ gửi xe rồi nắm tay tôi dắt quạ cái cổng trường to ơi là to. Nếu có ai bảo tôi diễn tả sự to lớn của nó thì tôi chỉ có thể nói: “Nó to đến mức không biết mình có được đi qua không?”. Vì tôi nghĩ cổng to chỉ dành cho những người lớn mà thôi. Giữa một biển người, tôi thấy mình thật nhỏ bé. Nếu không có mẹ, chắc tôi bị họ đè bẹp mất. Mẹ dẫn tôi đi lòng vòng một lúc rồi dừng lại ở một dãy những bạn học sinh khác cũng ngơ ngác như tôi. Mẹ nói:”Các bạn lớp con đấy. Con vào với các bạn đi!”. Tôi thấy sợ, níu chặt tay mẹ. Tôi ước mẹ học cùng tôi, mặc dù mẹ có to hơn tôi và các bạn một chút.

Trên loa là tiếng cô hiệu trưởng. Tôi không nghe thấy gì vì lúc đó mẹ lại dắt tôi đi. Tôi tự hỏi: “Mẹ dắt mình đi đâu?”. Tôi đứng trước cửa của một căn phòng rất to, có nhiều bộ bàn ghế đẹp, nhìn thật sáng sủa, sạch sẽ. Xung quanh tôi có rất nhiều bạn, người thì nắm tay mẹ, người thì níu áo bố, có bạn còn bắt cả bà bế. Cái phòng mà tôi đứng đó là lớp 1D. Từ căn phòng có một người lạ bước ra. Cô ấy còn trẻ và nom rất đẹp. Cô mặc áo dài màu hồng phấn. Cô cười rất tươi, ngồi xuống hỏi thăm từng bạn. Cô hỏi đến tôi, tôi hơi sợ vì nhớ lời mẹ dặn: “Ai hỏi nhiều là mẹ mìn đấy. Họ hỏi để biết con ở đâu rồi tối đến bắt đi. Vì vậy, con đừng nói chuyện với người lạ”. Nhưng tôi thấy cô dịu hiền quá thành ra khi cô hỏi, tôi trả lời hết, cả việc tôi tưởng cô là mẹ mìn. Cô cười và xoa đầu tôi. Tôi cười và nhìn mẹ. Mẹ tôi cười thật tươi, gương mặt mẹ không còn lo âu mà rạng rỡ vô cùng. Tôi nghĩ thầm: “Đi học, chẳng có gì đáng sợ!”.

Rồi cô giáo đọc tên từng bạn. Nghe đọc đến tên, có bạn khóc nấc lên, và mẹ phải đẩy vào lớp. Các bạn sợ, tôi hiểu tại sao, vì mọi thứ mới lạ quá. Nhưng tôi không khóc, mẹ tôi cũng không phải đẩy hay ấn. Tôi tự đi. Tôi chẳng thấy lo ngại, tôi thấy mọi việc đều tốt đẹp: trời đẹp, phòng đẹp, bàn ghế đẹp, cô giáo đẹp, mẹ tôi cũng đẹp.Tôi không muốn những cái đẹp ấy bị nước mắt làm xấu đi. Và mẹ cũng đã dặn trước phải làm gì khi đến trường. Tôi ở lại học, mẹ sẽ về. Nhưng rồi tôi lại thấy sợ, cũng chẳng biết sợ gì nữa. Tôi ngoái nhìn mẹ, tạm biệt mẹ và tạm biệt cả tuổi ấu thơ, cái tuổi đầy ắp trò chơi. Tôi nhìn bạn bên cạnh, nó cũng không rơi một giọt nước mắt, thậm chí còn cười hớn hở. Nó có vẻ cao hơn tôi. Tôi hỏi nó: “Sao cậu can đảm vậy?”. Nó bảo đây là lần thứ hai nó dự khai giảng. Vậy là nó bị đúp. Thảo nào… Tôi quay ra cửa sổ, nhìn mẹ. Mẹ cười, tôi cũng cười. “Đi học, bình thường thôi, đâu có gì đáng sợ”. Ngoài trời, nắng nhảy nhót như cũng đang đi học.

Ngày đầu tiên đi học của tôi đấy! Thật là đặc biệt phải không? Tôi cũng không hiểu vì sao lúc ấy tôi không khóc nhưng rõ ràng hôm đó mẹ tôi rất vui. Tôi hãnh diện vì làm cho mẹ vui. Tôi đã vào lớp một bằng một nụ cười…

13 tháng 4 2021

mk vt đc rồi nhg nó lại bị sao ý nên mk ko vt nx , mệt lắm mới vt đc 

Bạn tham khảo

Ngôi trường Tiểu học của em tên là Võ Thị Sáu. Trường có diện tích rất rộng. Từ cổng trưởng đi vào phía bên trái là nhà để xe. Sân trường được lát gạch rất đẹp. Những bồn cây xanh tốt. Các dãy phòng học được xây dựng theo hình chữ U. Mỗi dãy nhà có ba tầng. Trong các phòng học có bàn ghế, bảng đen, điều hòa… Em rất yêu ngôi trường của mình.

TL

Bạn tham khảo nha

Thời gian trôi qua, ngôi trường tiểu học đã trở thành ngôi nhà thứ hai của tôi. Nơi đây đã chứng kiến thật nhiều kỉ niệm đáng quý của một cô học trò nhút nhát, đó chính là tôi.

Còn nhớ ngày đầu tiên đi học, mẹ đưa tôi đến trường. Trong lòng tôi cảm thấy háo hức nhưng cũng thật hồi hộp. Từ nhà đến trường mất khoảng mười lăm phút đi xe máy là đến nơi. Đứng từ ngoài nhìn vào, trông nó thật rộng lớn và đẹp đẽ. Cổng trường to làm bằng sắt, phía trên là tấm biển ghi tên của trường. Mẹ nói với tôi rằng ngôi trường này đã hai mươi năm tuổi rồi.

Bước vào bên trong sân trường được lát gạch, rất rộng nhưng không có một chút giấy rác nào. Những tán cây xà cừ, phượng vĩ, bằng lăng… đứng sừng sững trên sân trường, toàn những loài cây quen thuộc với tuổi học trò. Dãy nhà hiệu bộ và hai dãy phòng học cao tầng được bố trí theo hình chữ U ôm lấy sân trường rộng. Mỗi dãy nhà đều có ba tầng. Các phòng học đều được quét vôi màu vàng, cửa sổ và cửa ra vào sơn màu xanh rất đẹp. Các phòng học rộng rãi và có đầy đủ các thiết bị học tập. Bàn ghế được kê ngay ngắn thành ba dãy thẳng hàng.

Vào những giờ ra chơi, sân trường luôn là nơi nhộn nhịp nhất. Tiếng cười nói của chúng tôi vang vọng khắp ngôi trường. Vào những giờ học, ngôi trường lại im lặng đến kỳ lạ. Thỉnh thoảng mới nghe thấy tiếng đọc bài văng vẳng từ các lớp học. Bây giờ, tôi đã là học sinh lớp năm, sắp phải chia tay ngôi trường tiểu học này. Thời gian học tập tại nơi đây đã cho tôi thật nhiều kỉ niệm đẹp đẽ.

Tôi vô cùng yêu mến mái trường, cũng như yêu mến những người bạn và thầy cô giáo của mình.

Hok tốt

#Kirito

It took hundreds of thousands of years for the world population to grow to 1 billion. However, in just another two centuries, it grew sevenfold. You know, in 2011, the total population of the world reached 7 billion. And today, it's about 7.5 billion. Tokyo, with 37.8 million residents, continues to be the largest city in the world in terms of population.

Advances in modern medicine are the main cause of this drama growth in the world population. It helps the birth rates increase and the death rates decline. The second contributor is the improvement in living standards. This leads to the rise of global lifespan, from 64.8 years in the early 1990s to 70.0 years today. Last but not least, the number of women of reproductive age is increasing day by day.

However, the rapid population growth can lead to the shortage in medical and educational facilities and services. The population grows fast so the demand for energy also increases.Therefore, energy shortages are also a big problem. In addition, air, water and land pollution caused by growing population in big cities has bad effects on people's health.

Trả lời vì đam mê

7 tháng 5 2019

Mạng à cậu?

27 tháng 4 2020

Một ngày mùa xuân,mẹ em thường đưa em về quê. Bước đi trên ''nơi chôn rau  cắt rốn'' của mình ,  em cảm nhận được vẻ đẹp mộc  mạc ; bình dị nhưng lại đầy chất thơ tại chính nơi quê hương của em.Ôi , quê em đẹp quá! Những tia nắng mạnh mẽ của mặt trời chiếu sáng ;  bao trùm lên toàn bộ cảnh vật nơi đây. Ôi! Thật đẹp! Những chồi non mà nhà ở quê của em trồng đang nhú lên dần dần. Lá ơi! Mau mọc lên nhanh thật nhanh để quê hương này tràn ngập trong màu xanh của lá ; màu xanh của sự sống; màu xanh của thiên nhiên nhé!  Quê em thật đẹp ; tuy nó không có nét đẹp  nhân tạo - nhà cao cửa rộng ; không khí đông  đúc như  trên thành phố ; nhưng quê em lại có 1 vẻ đẹp bình dị ; mộc mạc; bình yên; đầy chất thơ ca của thiên nhiên ; cây cối và của con người chính nơi  đây.

có chép mạng ug z?! NGuyễn thái Sơn