K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

16 tháng 5 2017

Dân tộc Việt Nam là 1 dân tộc anh hùng,đất nước Việt Nam là 1 đất nước anh dũng.Trải qua mấy ngàn năm lịch sử,trải qua biết bao nhiêu cuộc chiến tranh,nhưng đã có bao giờ những người con dân nước Việt phải cúi đầu run sợ.Trong những năm tháng chiến đấu bi tráng ấy,đã có biết bao nhiêu anh hùng đã ngã xuống vì 1 chính nghĩa lớn,vì độc lập tự do của đất nước.Và tôi thật may mắn khi được gặp mặt 1 người con gái anh hùng : Triệu Thị Trinh trong 1 giấc mơ của mình

Hôm ấy,khi vừa thiếp đi,thì tôi nhìn thấy 1 đoàn quân, khí thế ngút trời.Đứng đầu là 1 vị nữ tướng.Qúa tò mò,tôi đến lại gần,cúi chào lễ phép và hỏi:

-Dạ thưa,bà là ai ạ? Và bà đang dẫn đoàn quân đi chinh chiến nơi đâu đó ạ?

1 viên tướng của người đàn bà ấy hùng hổ nói:

-Hỗn láo,đây là Bà Triệu,ngươi gặp mà sao còn không quỳ?

Người con gái anh hùng khí thế lẫm liệt là thế,trên lưng con hắc chiến mã càng tỏ rõ vẻ uy nghi mà lại trả lời tôi bằng 1 dọng hết sức hiền từ:

-Cháu đừng sợ,viên tướng của ta tuy lỗ mãn nhưng rất thật thà.À mà ta là Triệu Thị Trinh,ta đang dẫn quân đi đóng quân để phục kích lũ địch Ngô

Tôi ngạc nhiên,hỏi:

-Có phải là nữ tướng anh hùng Triệu Thị Trinh,người nữ tướng anh hùng dẫn đầu đoàn quân đánh quân Ngô vào năm 248 không ạ?Bà sẽ chẳng thể biết được đâu,sau này tên của bà sẽ được lưu trong sử sách,được mọi thế hệ biết đến và noi gương đấy.

-Thật vậy sao,mà cháu muốn hỏi ta việc gì vậy?

-Cháu chỉ muốn biết tại sao 1 người con gái như bà lại có quyết tâm đánh đuổi lũ giặc Ngô tàn bạo

-Cháu à,khi tổ quốc lâm nguy,thì dù gái hay trai,đều cùng phải chung sức đánh giặc.Đất nước còn,nhân dân có cuộc sống ấm no,là ước nguyện chung của tất cả mọi người.Vậy,ta phải hành động.Không chỉ ngồi đó mà ước muốn không.Ta chỉ nghĩ có nghiệp lớn,chứ làm sao nghĩ được được nhiều như vậy,gái trai thì có quan trọng gì?

Tôi lại hỏi tiếp:

-Nhưng sao bà không lấy chồng,sống 1 cuộc sống an nhàn yên ổn như bao người con gái khác? Sao bà lại chọn là 1 vị tướng dũng mãnh mà không là người mẹ hiền từ?

Bà đáp lời tôi với 1 dọng hào hùng đanh thép:

-Cháu biết không,ngay từ nhỏ ta đã có chí lớn nối lại non sông rồi.Nhìn thấy cảnh làng mạc chìm trong tang tóc và bóng đêm,nhân dân nghèo đói mà lòng ta nghẹn lại .Ta đã thề không chịu khom lưng làm tì thiếp cho người ,mà phải đánh đuổi lũ giặc Ngô,dựng lại cơ nghiệp của các vua hùng

-Ta đã quyết tâm,và thực hiện mơ ước của mình không mệt mỏi . Buổi đầu,thế lực của ta còn non trẻ lắm,còn bị địch đàn áp dữ dội lắm.Ta và các quân sĩ dưới trướng của ta đã có lúc tưởng chừng như muốn bỏ cuộc.Nhưng rồi,càng ngày càng có những người theo phe ta,thế lực càng mạn,giờ đã sắp diệt được quân thù.Hi sinh 1 đời con gái của mình để đổi lại đất nước giang sơn chẳng phải rất đáng sao.

Thấy trời đã sáng,bà bảo thôi:

-Thôi,đã canh 3,canh 4 rồi,ta phải đi đây.Cháu là con trai,phải tìm ra cái oai hùng khí thế của con trai,đừng bao giờ run sợ trước kẻ thù cháu nhé.Tạm biệt cháu,hẹn ngày tái ngộ.Rồi bà ngoảnh lại bảo quân sĩ:"đi thôi"

Tôi nhớ đến 1 câu mà bà Triệu đã từng nói:"Tôi muốn cưỡi cơn gió mạnh,đạp luồng sóng dữ,chém cá kình ở biển khơi,đánh đuổi quân Ngô giành lại giang sơn ,cởi ách nô lệ,đâu chịu khom lưng làm tì thiếp cho người!".Tôi thầm cảm phục bà,cảm phục cái chí lớn bất tận của người con gái anh hùng ấy.

17 tháng 5 2017

very good!vui

4 tháng 1 2021

Viết văn tưởng tượng một ngày em gặp đc người đã gắn bó với em 

 

7 tháng 5 2019

1 là vì tết mậu thân là tết đón giao thừa thì địch đón giao thừa xong mới chiến mà quân ta chiến luôn nên địch ko biết gì

2 có đặc điểm lạnh nhất trên thế giới và ko có người ở

3 ngày 17/1/1960

4 nhằm mục đích để chi viện sức người,vũ khí,lương thực,...của miền Bắc cho chiến trường miền Nam,góp phần to lớn vào sự nghiệp giải phóng miền Nam

7 tháng 5 2019

Vì quân dân miền Nam đồng loạt khởi nghĩa tiến công và nổi dậy ở khắp các thành phố và thị xã ,....

Đặc điểm là châu Nam Cực là châu lạnh nhất thế giới

Vào ngày 17 / 1 / 1960

Nhằm mục đích góp vũ khí , lương thực , .... cho chiến trường

9 tháng 11 2018

chế truyện F.A

Vớ vẩn

chuyện f.a mk ko biết chế

26 tháng 12 2023

a.dũng chưa có tính tự lập

26 tháng 12 2023

đầy đủ được ko bạn

 

2 tháng 12 2016

Việc làm của bạn Liên là sai. Nếu bạn ấy là 1 học sinh giỏi thì bạn ấy còn phải có trách nhiệm và nhiem vụ vậy mà bạn ấy lại vờ ốm để ở nhà để tránh gây ảnh hương đến học tập của mk .

Nếu em là bn của Liên em sẽ khuyên bạn ấy là bn ạ, mk biết bn là 1 học sinh giỏi, nhưng mk ns bn nghe nè. là một học sinh giỏi chúng ta đâu phải chỉ có học giỏi ko đâu mà chúng ta còn phải tham gia các hoạt động trên lớp nữa... và nhất là các dịp lể về quân đội thì mình nên đi chứ chúng mình phải đi và thắp nhang, dọn dẹp để cảm ơn và tưởng nhớ đến các ng chiến sĩ ấy giúp chúng ta có 1 cuộc sống tốt đẹp như hôm nay. hoặc ko vì dịp lễ nào hết nhưng mk vẫn tham gia, thì ms có trách nhiệm tốt.

3 tháng 12 2016

bạn làm ơn ghi chữ đoàng hoàng đừng viết tắt

25 tháng 4 2018

Con người vẫn thường tự hỏi: “Tương lai sau này của mình sẽ như thế nào?”. Hãy tưởng tượng về cuộc sống của em 20 năm sau và kể lại cho các bạn Trên cuộc sống này, ai cũng cần có một gia đình. Tôi cũng vậy, tổ ấm của tôi bao giờ cũng tràn ngập hạnh phúc và tiếng cười. Người ta thường ví thời gian như một dịng sơng trơi mãi, mới đó mà đã hai mươi năm. Tôi bây giờ đã là một bác sĩ làm việc ở bệnh viện tỉnh được khoảng năm năm nay rồi. Tôi ngày nào cũng tất bật lo cho công việc ở bệnh viện. Có khi về đến nhà thì con tôi cũng đã ngủ từ lâu. Chồng tôi đi dạy học ở một trường trung học khá lớn ở tỉnh. Ngày ngày anh ấy đi làm, trưa về nhà lo cơm nước rồi lại đi tiếp. Ngày qua ngày, mỗi người một việc, không ai trách ai. Cô con gái bé bỏng của tôi đang học lớp một. Tuy bằng tuổi với mấy đứa bạn cùng lớp nhưng nó cao hơn và thông minh hơn hẳn chúng bạn. Cô bé sở hữu chiều cao của cha, trí thông minh của cả mẹ và cha. Từ lúc bé, tôi đã mơ ước rằng mình sẽ được làm một người bác sĩ thật giỏi. Điều đó bây giờ đã trở thành sự thật sau một thời gian dài phấn đấu không ngừng. Cái mơ ước ấy bắt đầu xuất hiện trong tôi từ khi ông của tôi bị bệnh, không đủ chi phí để điều trị nên đã qua đời. Tôi buồn lắm. Nhưng bây giờ, tôi đã biến cái ước mơ cao xa đó thành sự thật. Tôi chuyên khoa tai mũi họng, khám cho những người lớn. Tôi không biết bệnh nhân của tôi có hài lòng về thái độ và tác phong làm việc của tôi hay không nhưng có lẽ họ sẽ bảo thầm: “Cũng rất tốt đấy chứ. Thái độ không đến nỗi tệ”. Tôi tự mình ngồi xét lại những hồ sơ bệnh nhân vào cuối mỗi ngày, và cũng ngồi xét lại những hành động, thái độ trong ngày. Tối về nhà, tôi cùng ngồi ăn cơm với gia đình, làm phần việc còn lại của mình và đi ngủ. Bao giờ chồng tôi cũng dậy sớm hơn tôi. Sáng nào cũng vậy, sau khi lo xong bữa điểm tâm cho cả nhà, anh ấy trở về phòng, đánh thức tôi dậy, rồi cả hai chúc nhau một buổi sáng tốt lành. Cả nhà ăn sáng xong, bố của đứa con thân yêu của chúng tôi đưa nó đến trường, tiện thể đưa tôi đến bệnh viện. Đứa con gái ngồi nấp sau lưng ba, dựa vào lòng mẹ, ríu rít ca hát suốt quãng đường đến trường. Chồng tôi vừa đi vừa hỏi chuyện học hành, làm việc của hai mẹ con, nhắc lại những điều hai mẹ con cần sữa chữa, lưu ý. Đến trường của con, chồng tôi đón lấy con gái yêu từ bàn tay tôi, hôn lên má rồi trao lại để tôi dắt bé vào lớp học. Sau đó chở tôi đến bệnh viện, anh ấy không quên câu nói quen thuộc: “chiều nay anh lại đến đón nhé!”. Chồng tôi, anh ấy lúc nào cũng làm tốt công việc của mình. Rồi còn cả cô con gái xinh xắn bé bỏng của tôi nữa. Về trí tuệ của nó thì tôi không phải lo. Cô bé giỏi đều các môn, nhất là cô bé viết chữ khá đẹp và học giỏi nhất môn Toán. Nó lúc nào cũng tự giác làm bài tập về nhà. Cô con gái của tôi lại còn rất yêu thích thiên nhiên và trồng cây từ khi nó vừa vào lớp Mầm. Tôi yêu nó hơn cũng chính vì điều đó. Hiện tại, gia đình tôi tuy không sống với ông bà của cháu bé nhưng đều đặn chúng tôi vẫn thường về thăm cha mẹ. Nhà nội gần nên cứ cuối tuần, vào ngày chủ nhật, chúng tôi lại đưa đứa cháu duy nhất của ông bà về nhà chơi. Cháu gái của ông bà rất thích những món đồ chơi mà ông bà làm tặng cho nó như những con cào cào làm bằng lá dừa, những cái kèn lá… Vườn cây nhà ông bà luôn cuốn hút đứa trẻ thơ ngây. Nhà ngoại thì xa lắm nên thỉnh thoảng, ông bà ngoại chỉ gặp cháu có mấy tuần hè thôi. Cịn cháu khi về ngoại thì cũng vui không kém gì về nội. Về ngoại, con tôi được nô đùa dưới sóng biển cùng với anh chị em họ của nó. Gió và sóng đã xóa đi những căng thẳng về học tập của con gái tôi, cháu lại được hòa mình cùng với chúng bạn hàng xóm bằng những trò chơi dân gian mà lúc nhỏ tôi vẫn hay chơi. Đây cũng là những dịp để chúng tôi báo hiếu cho cha mẹ. Gia đình tôi bây giờ tuy luôn bận rộn nhưng lúc nào cũng dành thời gian quây quần bên nhau, trao đổi sinh hoạt với nhau, trò chuyện chia sẻ nỗi buồn chuyện vui cho nhau nghe. Khoảng bảy giờ tối thứ bảy, gia đình của tôi lại tổ chức sinh hoạt với những nội dung như nói về thời sự, chuyện học tập của con, công việc của ba và mẹ… “Có lúc cả nhà lại kể những mẫu chuyện vui cho nhau nghe, mở truyền hình xem những chương trình bổ ích, nói về sai sót của thành viên nào đó trong gia đình và còn nhiều lắm. Giờ đây theo thời gian, con tôi lớn dần lên. Rồi một ngày tôi nhận được từ tay nó tấm bằng vở sạch chữ đẹp cấp trường, cấp huyện rồi cả cấp thành phố, rồi tấm bằng khen học sinh giỏi Toán… Mấy ngày hôm đó, cả gia đình tôi ai cũng thêm yêu thương đứa con gái bé bỏng của gia đình mình nhiều hơn nữa. Rồi đến chồng tôi lại được nhận bằng giáo viên giỏi. Tôi cũng được khen. Cả gia đình từ đó nhân đôi niềm hạnh phúc. Những buổi sinh hoạt gia đình sau hôm đó chỉ toàn đưa ra những thành tích tốt của mọi người. Phần nhỏ còn lại để dành cho một vài lời góp ý. Cô bé con tôi được nghỉ hè. Vào một buổi trưa hè, nó đến nói với tôi như ngày xưa tôi đến nói với bà ngoại nó, khẽ hỏi tôi: “Tương lai sau này của con sẽ như thế nào hả mẹ?”. Tôi chợt nhớ lại những khi xưa, trong một buổi trưa hè, tôi cũng đến bên mẹ tôi hỏi đúng như câu đó. Và vẫn cứ câu trả lời khi xưa mà mẹ dành cho tôi, tôi nhẹ cười và bảo: “tương lai con sẽ do chính con quyết định. Nếu con muốn trở thành giống như mẹ thì cố gắng lên con sẽ làm được. Hãy dựa vào chính mình, cố gắng quyết tâm thì tương lai của con sẽ ngoan ngoãn trong tay con, nó sẽ vâng theo những lệnh mà con nói với nó. Cố gắng lên con nhé!”. Và cứ như thế, dòng thời gian đã làm cuộc sống ta thay đổi. Tương lai của tơi đã được dệt nên từ ước mơ của hai mươi năm về trước. Quan trọng là ta phải có nghị lực để có thể quyết định chính tương lai của mình

Chúc bạn học tốt 

15 tháng 11 2015

1/Cắt trong 495 giây

2/Tôi sẽ bị treo cổ

3/cái bóng

15 tháng 11 2015

Câu 1: 500 giây

Câu 2:Tôi muốn bị chém đầu nếu nói dối tôi sẽ bị treo cổ

Câu 3:Là cái bóng của mình(vì nắng 3 năm mình vẫn thấy bóng của mình,nhưng mưa 1 ngày mình không thấy được cái bóng của mình)

Suy ra:Nắng ba năm tôi không bỏ bạn,mưa một ngày bạn lại bỏ tôi là cái bóng.

MÌNH ĐOÁN MÒ ĐẤY KHÔNG BIẾT ĐÚNG HAY SAI NỮA! ^_^