K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

9 tháng 12 2016

tự làm như vậy bạn mới có thể tiến bộ được

cố lên :))

12 tháng 12 2016

Sống trong đời sống cần có một tấm lòng , để làm gì em biết không.

 

 

Để gió – cuốn đi.

 

 

Ngay từ thời xa xưa, dân tộc ta đã có truyền thống :

 

 

“Lá lành đùm lá rách”

 

“Nhiễu điều phủ lấy giá gương

 

Người trong một nước phải thương nhau cùng”

 

Do vậy, truyền thống tốt đẹp ấy được nhân lên , được truyền từ đời này qua đời khác và được người dân Việt Nam làm lẽ sống để đối nhân xử thế với nhau, người này yêu thương và đùm bọc người khác.

 

 

Trong thời kỳ chiến tranh ta không thể không nhắc tới những thắng lợi vẻ vang của dân tộc ta, tất cả đã làm lên một trang sử hào hùng và được truyền qua mọi thế hệ từ đời này qua đời khác. Nhưng để có những thắng lợi đấy, ngoài sự lãnh đạo của đảng, nhà nước, ta không thể không nhắc đến những con người thầm lặng hi sinh, không ai biết họ là ai, tên gì, học chỉ được gọi bằng những cái tên thật đơn sơ và bình dị như chị dân công, anh bộ đội cụ hồ, … hay những đứa nhóc , thằng bé bán báo và rồi sau này chúng ta gọi họ bằng cái tên “ người tốt”.

 

 

Một đất nước anh hùng, một đất nước thực dân đứng lên đấu tranh chống mọi kẻ thù xâm lực mạnh nhất lúc bấy giờ như: Anh, Pháp, Mỹ. Để làm lên một phần chiến thắng ấy là cả sự hi sinh của dân tộc ta, sự đoàn kết và đấu tranh của những con người “tốt đẹp thời đó”.

 

 

Vậy ngày nay thì sao?

 

 

Tôi đã từng nghe có người nói rằng: “Lòng tốt ngày nay ư, tất cả chỉ là sự giả dối, vụ lợi giữa con người với nhau. Họ chỉ giúp nhua khi điều đó mang lại lợi ích cho mình” hay “ngày nay, con người vô tâm với nhau lắm, tất cả đã tự đặt ra cho mình một vỏ bọc khép kín, không ai giúp ai, họ mắc một căn bệnh mang tên “vô cảm “từ lâu lắm rồi.

 

 

Nghe xong những lời này tôi buồn lắm chứ, những người nào có suy nghĩ hay nói những lời như vậy không phải họ sai mà họ đã không nhìn hết mọi việc qua “2 con mắt” . Đúng, hiện đại – con người ta dần trở lên xa lánh, vô tâm với nhau. Nhưng lòng tốt hiện nay không phải là không có mà mói diễn ra rất nhiều, từng ngày, từng giờ xung qanh chúng ta. Để tôi kể bạn một câu chuyện:

 

 

Tôi đã từng chứng kiến những con người thầm lặng mang tấm lòng “tốt”. Vào mỗi buổi tốt, khi mà các bạn đang chìm trong giấc ngủ, cuộc sống vẫn diễn ra nhưng con người nghèo khổ với mưu sinh cơm áo gạo tiền, họ đi nhặt ve chai, quét rác, chạy xe ôm, hay những người không có nhà để về phải ngủ gầm cầu, hiên nhà….

 

 

Thì lúc đó, nhưng thanh niên tình nguyện tuổi còn rất trẻ mà tôi vẫn thật sự quý trọng đã không ngủ, làm cơm nấu thức ăn, họ cẩn thận, tỷ mỷ xếp ra những hộp cơm để đem đến cho những con người nghèo khổ hơn mình ăn giúp họ xua tan đi con đói và làm việc hăng say hơn. Họ đều là những sinh viên, họ giúp người nghèo khổ không vì cái gì cả tất cả điều đó chỉ xuất phát bởi tấm lòng “tốt”, bởi ngay từ nhỏ họ đã được học những truyền thống tốt đẹp của cha ông ta.

 

 

Hay ngay ngày hôm trước, tôi đã thấy được một người phụ nữ bị ngã xe, có thể bạn đã thấy nhiều người lướt qua vô tâm không hỏi han gì cả. Nhưng hôm đó tôi thấy người ta xúm lại giúp đỡ người phụ nữ đó, người gọi điện, mgười biết thì sơ cứu, dựng xe… còn tôi đứng nhìn và cảm nhận người tốt xung quanh chúng ta rất nhiều, lúc ý tôi không giúp đỡ đuwọc nhiều vì tôi còn nhỏ. Tôi tự nhủ mai sau gặp phải người yếu, kém may mắn hơn mình, nình sẽ giúp đỡ họ thật nhiệt tìm, không vì một cái gì cả, chỉ vì tấm lòng giữa người với người mà thôi.

 

 

Có thể hôm đó bạn thấy người ta vô tâm với nhau nhưng bạn đừng bao trọn tất cả đều như vậy , ngày nay, tôi không phủ nhận con người không vô cảm với nhau, nhưng tôi vẫn có thẻ khanwgr định với bạn một điều “ người tốt ở xung quanh chúng ta không hề thiếu, và nagy cả bạn cũng chính làg một người tốt trong số đó”.

 

 

Mẹ tôi từng nói với tôi rằng: “Cuộc sống ngày nay không phải lúc nào cũng tốt đẹp như điều mà con nghĩ, nhưng không có nghĩ là nó xấu xa, con hãy cứ bước đi thật mạnh mẽ tiến về phía trước, nếu con ngã sẽ có rất nhiều người đỡ con, nhưng nếu con bị ngã thì hãy nhớ rằng vẫn có nhiều nguwòi tốt gia đình mình, hay mẹ chính là người ở đằng sau để kéo con dậy”.

 

 

Lòng tốt của con người không bao giờ có thể mất đi cả,trong trái tim của mỗi con người đều có lòng tốt dù ít hay nhiều. Hãy phát huy cái lòng tốt ấy ra, đối sử thật tốt với nhau, giúp đỡ nhau đừng vì một cái gì cả, đừng vì những lợi ích cá nhân tầm thường để kiến những truyền thống tốt đẹo của cha ông chúng ta bị phai nhạt. để kiến con cháu chúng ta nhìn và học hỏi theo điều xấu xa ấy.

 

 

Hãy giúp đỡ nhau, giữ vũng truyền thống tốt đẹp ngày xa xưa, người giàu giúp người nghèo, người có giúp người không có. Chúng ta không có về vật chất cũng có thể giúp đỡ nhau vè tinh thần, về những điều nhỏ nhất: như nhường nhau mẩu bánh, cái khăn khi trời chở lạnh. Làmnhư vậy chắc chắn bạn đã là một người tốt thật sự rồi.

 

 

Trái tim chúng ta thì tự chúng ta nắm giữ nó, hay để lòng tốt lấn át điều xấu xa , hãy để lòng tốt phát huy và chiếm phần nhiều, hãy để xã hội ngày nay và mai sau nữa con người đối sử thật tối với nhau, cùng nhau sống, cùng phát triển vì một cuộc sống tươi đẹp.

 

 

Mỗi ngày tôi chọn ngồi thật yên
Nhìn rõ quê hương, ngồi nghĩ lại mình
Tôi chợt biết rằng vì sao tôi sống
Vì đất nước cần một trái tim !

13 tháng 5 2022

bài thuyết trình thik làm theo đội nhóm chứ nhỉ :)?

cái này cần bản powerpoint nên các bn tự làm theo yêu cầu thuyết trình nha

13 tháng 5 2022
16 tháng 12 2020

mn giúp mik vs,mik cần gấp lắm ạ xin luôn đó mn

 

 

Thác Đray Nur hay còn viết là Thác Dray Nur nằm cách thành phố Buôn Ma Thuột 25 km đi theo quốc lộ 14, qua thủy điện Buôn Kuốp‎ gần 3 km và đây là một ngọn thác hùng vĩ mà thiên nhiên đã ban tặng cho Đăk Lăk. Thác Đray Nur là thác trung nguồn nằm trong hệ thống 3 thác: Gia Long - Đray Nur - Dray Sáp của sông Serepôk, tỉnh Đăk Nông. Đray Nur nghĩa là thác cái. Vì thế thác còn có tên thông tục là thác Vợ, thác này cũng được gọi Đray Nur thượng như thác Gia Long phần Đray Nur hạ nằm ở tỉnh Đắk Nông. Thác có chiều dài trên 250m, chiều cao trên 30m, trải rộng khoảng 150m, nối liền địa bàn hai tỉnh Đăk Lăk và Đăk Nông. Bọt tung trắng xóa, hơi nước ngập tràn khiến quang cảnh xung quanh thác nên thơ. Ngoài ra thác còn đặc biệt bởi vì phía sau làn nước đổ xuống có một hang động lớn vì thế người ta có thể đi vào phía trong của dòng nước đổ xuống từ bên này sang bên kia mà không bị ướt áo. Nhưng hấp dẫn nhất không phải là việc chiêm ngưỡng thác mà là khám phá, tìm kiếm cảm giác mạnh trong hang động gần 3.000m2 phía sau thác.Nhìn màn nước mạnh mẽ, ào ạt đỗ từ trên cao xuống, không ít người rùng mình. Nhưng đối với những người yêu cảm giác mạnh, có thể trải qua cảm giác phiêu lưu khi lao thẳng người qua màn nước, cảm nhận cái rát của nước khi dội vào đầu, vào vai. Cảm giác từ một nơi tràn ngập ánh sáng, chìm trong bóng tối của hang động. Độ an toàn của việc lao vào màn nước được đảm bảo khá cao với những chiếc áo phao cho du khách mặc vào người và những tay bơi chuyên nghiệp được bố trí gần đó. Chuyện kể rằng, ngày xưa có một đôi trai gái của hai bản khác nhau yêu nhau tha thiết nhưng do hai bản có xung đột với nhau nên tìm đủ mọi cách ngăn cấm. Không nhận được sự cảm thông của dân làng, không thể hòa giải xung đột giữa hai bản, vào một đêm trăng, cả hai đã nhảy xuống sông để trọn đời bên nhau. Tức giận vì sự ích kỷ của dân làng dẫn đến quyết định sai lầm của đôi trẻ, trời nổi cơn giông bão, nước cuồn cuộn dâng cao, chia sông thành hai nhánh, ngăn cách đường đi của 2 dòng tộc. Và tạo thành hai ngọn thác kì vĩ là Đray Nur và Dray Sáp. Trong lòng hang là điểm tham quan thú vị nhất ở thác Dray Nur. Hệ thống hang động ở đây rộng hơn 3.000 m2, từ trong lòng thác nhìn ra cả một màn nước trắng xoá. Trong hang còn có những tảng đá đủ mọi hình thù lấp loáng sau ánh sáng mờ ảo, làm cho cảnh nước non thêm lung linh. Một lần tới Tây Nguyên, đến thác Dray Nur không chỉ để biết mảnh đất này nổi tiếng có hương vị cà phê nồng say, mà ẩn dấu sau tên gọi của mỗi dòng thác, cánh rừng còn là những huyền thoại về tình yêu, về mảnh đất, con người Tây Nguyên mến khách và giàu truyền thống văn hoá.

20 tháng 12 2021

a. 316. 

b. -2100

c. 

b2.

a. x=12

 

20 tháng 12 2021

mí cái đáp án trên là mk tính bừa ra nên ko đúng thì bn thông cảm hen

23 tháng 4 2021

giúp mình nhé các bạn yêu yeuyeu

23 tháng 4 2021

   Bạn nên tham khảo bài này và nếu có cần thì sửa vào cho đúng nha:

 

Enviroment is neccessary thing for this life. Enviroment is the air we breath, the water people drink and is everything they need for their life. But now the most important thing for the life is being polluted. This pollution affects the health of all living things. Air is damaged by lorry fumes and car, and power stations create acid rain which can destroys entire lakes and forests. When fossil fuels: gas, oil and coal are burned to provide energy for cooking, lighting etc. they form polluting gases. Not only on land but also in the sea, oils spills pollute sea water and kill marine life; chemical waste from sewage works and factories, and artificial fertilisers from farmland, pollute river water, spreading disease, and killing wildlife. Everything is being caused by human’s existence. Humans create rubbish! Each household produces about one tonne of rubbish each year! Most of this is taken away by dustmen and burned in incinerators or buried in enormous landfill sites – both of these actions can be dangerous for our environment.

But only people can change and solve it. Pollution could be prevented by all thing we do each day. First people can use recycled paper to save trees. Second try to avoid using plas. It is hard to recycle. People should refuse to use carrier bags. If people can not avoid buying plas bags, they should use re-use plas bags many times. Finally people must take their old clothes to charity shops. People also should save energy to protect environment. Switching off all electric things when they are not in use, walk or use a bicycle instead of car for short trips, keep healthy life and  keep clean atmosphere.

Keep clean environment isn’t only all ways are mentioned before but also to protect natural resources. That is the way to conserver wild life. First we need to conserve the old forest, rainforest, build more safari and national park, and plant more trees to make place to live for wild animals. Second we need to prohibit hunters who hunt animals too many out of the law allowance.

Finally, we now know that enviroment is the most important thing for life and we know how to protect and use it scientifically. Everyday we invent and find more and more way to protect enviroment. I hope that in the future the earth will be cleaner.

                                 ---Học Tốt Nha---

3 tháng 8 2018

“Ngày đầu tiên đi học, mẹ dắt em tới trường, em vừa đi vừa khóc. Mẹ dỗ dành yêu thương,...” Đó là những cảm xúc đầu tiên của tôi khi chuẩn bị vào lớp một. Khi tôi ngân nga bài hát này thì lòng tôi lại nhớ đến những kỉ niệm đẹp của ngày đầu tiên đi học.

Nhớ lại lúc ấy, cái thuở tôi còn bé xíu cùng mẹ bước chân vào một ngôi trường tiếu học rộng thênh thang. Khi mới vừa bước chân vào trường thì tôi nắm lấy tay mẹ tôi thật chặt chứ không như những lúc ở nhà; đi đâu cùng được và cũng chẳng sợ gi. Có lẽ vì tôi đã quá quen với từng con hèm nhỏ ở nhà tôi nên tôi chẳng sợ gì cả, tôi chạy bỏ mẹ lại thật xa. Vậy mà lúc ấy tôi lại chẳng dám  rời khỏi mẹ dù chỉ một bước. Giờ học bắt đầu, cồng trường đóng lại, tôi bơ vơ trong lớp nhìn ra ngoài cổng xem còn có mẹ không. Tôi như ở một thế giới hoàn toàn khác khi tôi vừa chia tay mẹ. Lúc đó tôi chẳng biết phải làm gì chỉ biết đứng đỏ mà khóc. Và rồi, cô đến bên tôi, cô nắm lấy tay tôi và cô nói ràng: “Đừng sợ, có cô đây” Tôi nghe cô nói, lời nói thật ngọt ngào và dịu dàng biết bao. Tôi cứ ngỡ cô là người mẹ thứ hai của tôi, che chở, quan tâm, chăm sóc và dạy dỗ tôi. Tôi lúc ấy không còn đi chơi như ngày trước nữa mà tôi đã đi học.

Ngày đầu đi học thật khó, tôi chẳng biết gì cả. Tôi chẳng biết cầm bút, chẳng biết sách vở là gì nhưng điều đó chẳng khó gì khi có cô bên cạnh tôi. Cô đã chỉ tôi cách cầm bút, tập cho tôi viết chữ. Và rồi ba tiếng trống trường vang lên, báo hiệu giờ về đã đến. Những bạn khác thì được ba mẹ đón về nhà. Cô cũng về nhà, chỉ còn lại một mình tôi - cậu học trò lớp một cô đơn trong căn phòng lạnh lẽo. Tôi đã khóc, khóc rất to rồi đột nhiên có ai đó khẽ đặt tay lên vai tôi và nói: “Mình về nhà thôi con”, lúc đó  tôi mới nhận ra là mẹ đã ở bên tôi.

Ôi! Sao tôi thương đến thế, sao tôi nhớ đến thế. Cái ngày đầu tiên đi học của tôi. Cái ngày mà tôi có nhiều ki niệm nhất trong tuổi thơ của mình.

k cho tớ nhé

3 tháng 8 2018

Bác Hồ đã từng nói: “Non sông Việt Nam có trở nên tươi đẹp hay không, dân tộc Việt Nam có sánh vai cùng với các cường quốc năm châu được hay không chính là nhờ phần lớn công học tập của các cháu”. Câu nói của Bác đã cho thấy việc học tập là vô cùng quan trọng. Nên hôm nay tôi đã nhớ lại câu nói của Bác rồi bỗng nhiên tôi nhớ lại những ngày đầu tiên di học.

Đi học là một niềm vui của biết bao dứa trẻ. Khi đi học, chúng được vui chơi, học tập cùng với bạn bè. Được thầy cô yêu mến dẫn dắt vào những bài học đạo đức thú vị, giàu ý nghĩa. Chính vì thế, đêm hôm trước khi ngày khai trường diễn ra, tôi rất háo hức và nôn nao. Đêm hôm đó, tôi đã cùng mẹ bao những quyên tập trắng tinh, thơm mùi giấy mới. Ba thì chở tôi đi mua những dụng cụ học tập. Ôi! Những cây bút, cục gôm thật xinh đẹp làm sao. Khi tất cả mọi thứ đã chuân bị xong thì mẹ đã mở tủ ra và lấy hai bộ đồng phục trắng tinh và được ủi phăng lì. Tôi trông mà thích mắt. Tuy nhà tôi không khá giả gì mấy nhưng đối với tôi nó thật là ý nghĩa làm sao. Hôm đó, tôi đã đi ngủ rất sớm không cần mẹ nhắc như người khác. Nằm trên giường mà tôi không sao ngủ được, lo lắng mãi vì ngày mai sẽ ra sao và sẽ làm gì. Tôi đã tâm sự với mẹ khoảng một thời gian. Rồi sau đó, tôi sà vào lòng mẹ như những chú chim non được mẹ ôm ấp vậy. Trong lúc ngủ, tôi đã nghe thấy ba đang làm việc gì đó. Tôi mở he hé mắt ra xem thì ra ba đang bơm bong bóng để tôi cầm vào buổi khai trường ngày mai. Mẹ đã ru tôi ngủ, cứ thế mà tôi đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Khi đến sáng hôm sau, tôi đã dậy từ rất sớm chuẩn bị vệ sinh cá nhân thật nhanh rồi tôi được mẹ khoác lên chiếc áo đồng phục mới. Mẹ thắt cho tôi hai bím tóc trông rất xinh rồi ba đưa cho tôi chùm bong bóng mà ba đã bơm tối qua. Sao tôi yêu ba mẹ quá! Mẹ dắt tôi đi đến trường. Trên đường đi tôi vừa hát vừa vui mừng nhưng sao con đường này trông rất lạ. Không giống như những con đường mà tôi đi học mẫu giáo. Khi đi trên đường, tôi còn thấy người ta treo băng-rôn: “Ngày toàn dân đưa trẻ đến trường". Câu nói ấy thật là giàu ý nghĩa. Một lúc sau, tôi và mẹ đã đến trường. Đập vào mắt tôi là bảng hiệu tên trường. Nó thật hoành tráng. Chiếc cổng trường thật to lớn đang chào đón chúng tôi bước vào. Một cảm giác kì lạ dâng lên trong lòng tôi. Khi vô trường, tôi thấy các anh chị lớp trên đang đứng trò chuyện cùng nhau. Tiếng xe bên ngoài kêu inh ỏi, cũng có những bạn như tôi núp vào lòng mẹ. còn một bên thì cầm hoa, cầm cờ như tôi vậy. Mẹ đã đưa tôi vô trường rồi mẹ bước về. Lúc đó, trong lòng tôi lo lắng và sợ hãi nhưng tôi cũng khắc phục được nỗi sợ hãi đó. Nhưng có một kỉ niệm ngày đầu tiên khai trường là tôi đi nhầm lớp. Tôi bước vào lớp nhưng ô hay! Bạn bè và thầy cô nhìn sao ai cũng lạ lầm đối với tôi. Khi cô giáo điểm danh không có tên tôi, tôi đã khóc òa lẻn vì sợ. Nhưng cô giáo hiền từ, giọng nhỏ nhẹ: “Con vô nhầm lớp à? Để cô đưa con về đúng lớp của mình nha”. Ngay lúc đó, tôi đã nín khóc ngay và được cô đưa vào đúng lớp của mình. Vô lớp, tôi được phân công ngồi với một bạn con trai Tôi cảm thấy khá ngại ngùng, nhưng một lúc sau cũng quen dần. Giao lưu với cô giáo xong, lớp tôi bắt đầu di chuyển xuống sân làm lễ. Đang đi, tôi bị cái gì đó quẹt trúng làm bể hết mấy cái bong bóng. Thế là đôi mắt tôi ngân ngấn nước mất nhưng bạn nam ngồi kế bên đã đưa cho tôi một cành hoa. Tôi biết ơn cậu ây nhiều lắm. Xuống sân, chúng tôi được xem văn nghệ, được nghe những lời nhấn nhủ của cô hiệu trường. Xong, tiếng trổng trường vang lên “Tùng... tùng... tùng...”. Lúc đó, tôi đã hiểu được ngày khai trường đã bắt đầu. Dự lễ khai giảng xong rồi chúng tôi được bố mẹ đến đón và chở đi ăn liên hoan mừng ngày tôi đi học ngày đầu tiên. Trong lòng tôi dâng lên bao cảm xúc kì lạ. Tôi thấy sung sướng và hạnh phúc rất nhiều.

Những kỉ niệm ngày đầu tiên tôi đi học tôi không bao giờ quên được. Bởi nó đã trờ thành kí ức, là hoài niệm, là những gì của hạnh phúc, của yêu thương, của tuổi học trò.

hok tốt

19 tháng 10 2023

7 năm rồi...

7 tháng 3 2016

Hoàng Tiến Đạt cái j?

5 tháng 11 2018

Có thể nói trong mắt mọi người, tôi chỉ là một con bé chỉ biết ăn không ngồi rồi. Ngoài việc học và chơi tôi chẳng còn biết làm gì khác. Điều mà tôi khiến cha mẹ vui lòng cũng chỉ là mấy tờ giấy khen và những điểm số mà thôi. Nhưng có một lần tôi đã làm được một việc tốt mà cha mẹ tôi đã rất tự hào về tôi. Đến bây giờ, câu chuyện ấy tôi vẫn còn nhớ mãi.

Hôm ấy là một ngày đẹp trời, bầu trời trong xanh, gió mát, tôi đang tung tăng trên con đường về nhà để khoe điểm mười với cha mẹ. Nhưng đi được một đoạn, bỗng tôi thấy một bà cụ đang đứng trên vỉa hè. Trông bà cụ tầm bảy mươi tuổi, đầu tóc bạc phơ, lưng bà đã còng. Trông bà thật gầy gò và yếu ớt làm sao. Chân bà cứ bước xuống đường rồi lại rút lên. Chắc bà đang muốn qua đường nhưng lại sợ sệt trước cảnh xe cộ tấp nập dưới lòng đường. Thật tội nghiệp cho bà quá! Bỗng một ý nghĩ vụt lên trong đầu tôi: “Sao mình không giúp bà cụ qua đường nhỉ?” Tôi định chạy đến giúp bà nhưng trong lòng lại băn khoăn một điều không biết nên giúp không. Tôi lại qua đường không được giỏi lỡ xảy ra chuyện gì thì tính sao. Với lại tôi đang muốn chạy lẹ về nhà để khoe điểm với cha mẹ. Nhưng thấy bà cụ như vậy lòng tôi lại dấy lên một nỗi thương tâm. Tôi quyết định chạy đến giúp bà. Bây giờ tôi mới thấy được vẻ mặt hiền hậu của bà trông rất giống nội tôi. Tôi liền hỏi bà: "Bà ơi, bà muốn qua đường phải không? Để con giúp bà nhé!”, vẻ mặt bà đang lúng túng nhưng khi nghe tôi nói xong, bà cụ trông rất vui vẻ và trả lời: "Ồ, nếu vậy thỉ tốt quá, bà cảm ơn cháu nhé!”.Tôi liền dắt tay bà cụ bước xuống đường. Thấy cảnh xe cộ đông đúc như vậy, tôi cũng cảm thấy ngập ngừng, e sợ. Nhưng tôi lấy hết can đảm, đưa một tay lên xin qua đường, tôi chú ý nhìn qua nhìn lại rồi dắt bà bước đi. Bà cụ chắc còn sợ lắm nên nắm chặt lấy tay tôi. Qua được bên kia đường, bà cụ thở phào một cách nhẹ nhõm và nói: “Bà cảm ơn con rất nhiều”. Tới đây, tôi mới thấy đựơc bà đang xách một túi gì trông có vẻ rất nặng. Tôi liền xách dùm bà về nhà trong khi bà cụ không muốn làm phiền tôi nữa. Vừa đi, tôi vừa trò chuyện cùng bà. Thì ra bà sống một mình trong nhà còn con cháu bà ở xa và bận bịu công việc nên không thể thường tới thăm và chăm sóc bà. Nghe thế, tôi thấy ái ngại và tội nghiệp cho bà quá! Về tới nhà, bà vui vẻ cảm ơn tôi rất nhiều và bà còn cho tiền tôi mua quà vặt nhưng tôi đã từ chối không nhận. Bởi vì đối với tôi giúp được bà mới là điều quan trọng. Tôi tạm biệt bà và chạy một mạch về nhà. Ôi! Thế là tôi về trễ cả tiếng rồi. Về đến nhà, tôi thấy cha mẹ đang đi đi lại lại với vẻ mặt lo lắng. Tôi bước vào nhà, thế là cha mẹ tôi liền hớt hải chạy ra hỏi: “Sao con đi học về trễ thế?". Tôi liền xin lỗi và kể hết đầu đuôi câu chuyện cho cha mẹ nghe. Nghe xong cha tôi liền bảo: “Con làm thế là phải lắm, cha mẹ rất tự hào về con”.

Tôi cũng thấy rất vui vì đã làm được việc tốt và khiến cha mẹ vui lòng. Tôi cũng thấy rất hãnh diện về mình. Tuy là câu chuyện đã xảy ra khá lâu nhưng nó mãi in sâu vào tâm trí tôi.