K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Nàng tiên cá í hả😶

Chúc bn hok tốt 

16 tháng 6 2021

Trả lời :

k đăng linh tinh

đây mà là toán 4 à

~HT~

2 tháng 3 2017

tay ak bn

2 tháng 3 2017

là tôi chứ ai ngốc vậy

Mk viết lại cho đầy đủ        Tôi yêu Vương Tuấn KhảiTôi không giỏi Toán nhưng đủ để biếtVương Tuấn Khải đứng thứ mấy trong lòng tôiTôi không giỏi Văn nhưng đủ để miêu tả Vương Tuấn Khải đẹp như thế nàoTôi không giỏi Địa Lí nhưng đủ để biết Vương Tuấn Khải ở đâu trong tim mìnhTôi không giỏi Vật Lí nhưng đủ để biết Vương Tuấn Khải có lực hút hơn cả Trái ĐấtTôi...
Đọc tiếp

Mk viết lại cho đầy đủ

        Tôi yêu Vương Tuấn Khải

Tôi không giỏi Toán nhưng đủ để biết

Vương Tuấn Khải đứng thứ mấy trong lòng tôi

Tôi không giỏi Văn nhưng đủ để miêu tả 

Vương Tuấn Khải đẹp như thế nào

Tôi không giỏi Địa Lí nhưng đủ để biết 

Vương Tuấn Khải ở đâu trong tim mình

Tôi không giỏi Vật Lí nhưng đủ để biết 

Vương Tuấn Khải có lực hút hơn cả Trái Đất

Tôi không giỏi Lịch Sử nhưng đủ để biết 

Vương Tuấn khải sinh ngày 21/9/1999

Tôi không giỏi Sinh nhưng đủ để biết

Anh là một tế bào quan trọng trong tôi

Tôi không giỏi Hóa nhưng đủ để biết 

Vương Tuấn Khải là một loại chất gây nghiện

Tôi không giỏi Anh nhưng đủ để hiểu câu

I + Love + Karry + Forever = Tôi Yêu Vương Tuấn Khải mãi mãi

Và tôi không giỏi tiếng Trung nhưng đủ để nói :

" Wo ai ni , Wang Jun Kai "

Tất cả vì tôi yêu Vương Tuấn Khải .

8
8 tháng 1 2017

bài thơ rất hay bạn giỏi văn 

CHÚC BẠN HỌC GIỎI

TK MÌNH NHÉ

8 tháng 1 2017

Bài thơ rất hay

Chúc các bạn học giỏi

Viết thơ hay hơn nhé

        Tôi yêu Vương Tuấn KhảiTôi không giỏi Toán nhưng đủ để biếtVương Tuấn Khải đứng thứ mấy trong lòng tôiTôi không giỏi Văn nhưng đủ để miêu tả Vương Tuấn Khải đẹp như thế nàoTôi không giỏi Địa Lí nhưng đủ để biết Vương Tuấn Khải ở đâu trong tim mìnhTôi không giỏi Vật Lí nhưng đủ để biết Vương Tuấn Khải có lực hút hơn cả Trái ĐấtTôi không giỏi Lịch Sử nhưng...
Đọc tiếp

        Tôi yêu Vương Tuấn Khải

Tôi không giỏi Toán nhưng đủ để biết

Vương Tuấn Khải đứng thứ mấy trong lòng tôi

Tôi không giỏi Văn nhưng đủ để miêu tả 

Vương Tuấn Khải đẹp như thế nào

Tôi không giỏi Địa Lí nhưng đủ để biết 

Vương Tuấn Khải ở đâu trong tim mình

Tôi không giỏi Vật Lí nhưng đủ để biết 

Vương Tuấn Khải có lực hút hơn cả Trái Đất

Tôi không giỏi Lịch Sử nhưng đủ để biết 

Vương Tuấn khải sinh ngày 21/9/1999

Tôi không giỏi Sinh nhưng đủ để biết

Anh là một tế bào quan trọng trong tôi

Tôi không giỏi Hóa nhưng đủ để biết 

Vương Tuấn Khải là một loại chất gây nghiện

Tôi không giỏi Anh nhưng đủ để hiểu câu

I + Love + Karry + Forever = Tôi Yêu Vương Tuấn Khải mãi mãi

Và tôi không giỏi tiếng Trung nhưng đủ để nói :

" Wo ai ni , Wang Jun Kai

Tất cả vì tôi yêu Vương Tuấn Khải .

10
8 tháng 1 2017

Thật ngọt ngào làm sao!

8 tháng 1 2017

bài toán này hay quá đi ak, WO AI NI, WANG JUN KAI

Tích tớ đi, coment đầu tiên

Bữa cơm, ông ta gắp cái trứng cá to vàng để vào chén tôi. Bình thường tôi rất thích ăn trứng cá. Tôi soi vào chén. Giá như đây là của ba gắp cho mình thì hay quá. Tôi thầm nghĩ vậy, nhưng tôi kịp nhận ra ông ta không phải là ba tôi. Tôi hất vội cái trứng ra, cơm văng tung toé khắp mâm. Ông ta vung tay đánh tôi và hét lên:- Sao mày cứng đầu vậy hả?Tôi chợt nhận ra hành động vừa rồi của mình thật vô lễ, tôi thật là hư...
Đọc tiếp

Bữa cơm, ông ta gắp cái trứng cá to vàng để vào chén tôi. Bình thường tôi rất thích ăn trứng cá. Tôi soi vào chén. Giá như đây là của ba gắp cho mình thì hay quá. Tôi thầm nghĩ vậy, nhưng tôi kịp nhận ra ông ta không phải là ba tôi. Tôi hất vội cái trứng ra, cơm văng tung toé khắp mâm. Ông ta vung tay đánh tôi và hét lên:

- Sao mày cứng đầu vậy hả?

Tôi chợt nhận ra hành động vừa rồi của mình thật vô lễ, tôi thật là hư đốn. Nhưng cũng vì tôi không muốn nhận ông ta là ba. Nếu tôi nhận cái trứng đó có khác gì tôi nhận ông ta là ba. Tôi không thể ngồi với ông ta nữa. Tôi gặp lại cái trứng cá vào chén, lặng lẽ đứng dậy, bước ra khỏi mâm. Xuống bến, tôi nhảy xuống xuồng, mở lòi tói cố làm cho dây lòi tói khua rổn rảng, khua thật to, rồi lấy dầm bơi qua sông. Tôi sang nhà ngoại. Tôi sẽ kể cho ngoại nghe về người đàn ông đáng sợ ấy đáng ghét như thế nào. Tôi cảm thấy ức. Ông ta có quyền gì mà đánh tôi cơ chứ. Nhưng tôi cố kìm nén để sang ngoại mới khóc. Tôi không muốn khóc trước mặt ông ta, như vậy là tôi trở nên yếu đuối trước ông ta, tôi không muốn điều đó. Má tôi có sang dỗ tôi về, nhưng tôi không về. Tôi không thích ở bên cạnh ông ta thêm một chút nào nữa, tôi ghét ông ta. Có lẽ thấy tôi về cũng sẽ làm cả nhà không vui nên má tôi cũng chẳng bắt. Đêm đó, ngoại hỏi tôi:

- Ba con, sao con không nhận.

Tôi giãy lên:

- Không phải

- Sao con biết là không phải? Ba con đi lâu, con quên rồi chứ gì!

Không, tôi chẳng bao giờ quên ba cả, tôi luôn luôn nhớ đến ba. Những ngày ba đi, lúc nào tôi cũng lôi ảnh ba ra xem. Làm sao tôi quên cơ chứ.

- Ba không giống cái hình chụp với má.

Tôi bào chữa.

- Sao không giống, đi lâu, ba con già hơn trước thôi.

Không, không phải vì ba già mà tôi không nhận ra ba…

- Cũng không phải già, mặt ba con không có cái thẹo như vậy.

Tôi đành thú thật.

Ngoại cười lớn. Cái cười làm tôi ngơ ngác và tò mò. Ngoại kể lại tội ác của mấy thằng Tây ở đồn. Hoá ra vết thẹo ấy là ba tôi đi đánh Tây, Tây bắn bị thương. Bọn Tây độc ác. Tôi chợt thấy thương ba thì cũng đến lúc ba đi rồi. Sáng hôm sau tôi bảo ngoại đưa tôi về.

Mọi người đến đông quá. Ba cũng đang phải tiếp khách. Má thì lo sửa soạn hành lí cho ba. Mọi người ai cũng có việc của mình. Còn tôi, tôi cứ đứng lặng ở một góc. Tôi nhìn kĩ người đàn ông tôi đã từng lạnh lùng, trốn tránh. Ngoài vết thẹo dài ra, tất thảy những điểm trên gương mặt ông đều giống hình ba trong ảnh. Đó đúng là ba rồi. Vậy mà mình lại làm ba buồn. Suốt bao nhiêu năm tôi chờ đợi ba, thế mà đến lúc ba đi tôi mới nhận ra ba… Ba ơi… Trời, ba vác ba lô lên vai rồi… Ba đã bắt tay mọi người rồi… Ba nhìn tôi… Ba ơi… Từ trong sâu thẳm, tiếng ba cứ thúc giục tôi nhưng cứ đến miệng là nghẹn đắng. Ba sắp đi rồi. Không biết ba có về không. Không, tôi phải giữ ba lại. Ba nhìn tôi bằng đôi mắt buồn rầu, khe khẽ nói:

- Thôi! Ba đi nghe con!

Vậy là ba tha thứ cho tôi. Ba vẫn nhận tôi là con. Ba thật hiền, tôi không thể mất ba thêm lần nữa:

- Ba… a… a… ba!

Tôi đã kêu thét lên sau bao nhiêu sự đè nén. Tôi lao đến ôm chặt lấy ba. Tôi khóc:

- Ba! Không cho ba đi nữa! Ba ở nhà với con!

Ba bế tôi lên. Vòng tay ba thật ấm. Tôi hôn khắp mặt ba, hôn cả vết thẹo nữa. Tôi hôn tất cả như muốn xin lỗi tất cả, nhất là vết thẹo.

- Ba đi rồi ba về với con.

- Không.

Tôi hét lên. Tôi sợ ba khó giữ được lời hứa của mình. Tôi quấn chặt lấy người ba bằng cả 2 tay 2 chân. Má tôi bảo:

- Thu! Để ba con đi. Thống nhất rồi ba con về.

Bà ngoại dỗ tôi:

- Cháu ngoại giỏi lắm mà! Cháu để ba cháu đi rồi ba sẽ mua về cho cháu một cây lược.

Tôi biết là tôi không thể giữ ba lại được nữa, liền mếu máo:

- Ba về! Ba mua cho con một cây lược nghe ba. Nói vậy chứ tôi chẳng cần một cây lược làm gì. Tôi chỉ cần ba mà thôi. Thế rồi ba đi.

Bao nhiêu năm qua đi, một hôm, lúc ấy tôi khoảng mười tám, tôi nghe tin ba tôi mất. Tôi suy sụp, tôi đã khóc rất nhiều. Nhưng tôi biết đó là điều khó có thể tránh khỏi. Tất cả là vì chiến tranh, vì bọn giặc tàn bạo kia. Tôi nuôi chí căm thù và sau đó tôi đi làm giao liên.

Một lần chặn địch tôi đã gặp được bác Ba. Sau một vài lời làm quen, bác đã nhận ra tôi. Bác run run đưa cho tôi cây lược ngà, bác đã thực hiện lời hứa với ba tôi. Lúc ấy tôi ngạc nhiên và xúc động lắm. Tôi biết ba đã mất nhưng tôi không ngờ ba vẫn giữ lời hứa với tôi - một cây lược. Tôi đón nhận cây lược ngà như đón nhận một kỉ vật. Đó là tấm lòng của ba tôi, là tình phụ tử thiêng liêng. Bác Ba nói dối tôi rằng ba tôi còn sống. Tôi biết bác sợ tôi buồn nên nói vậy. Lòng tôi đau thắt khi nhớ tới ba.

Nhưng cuộc gặp gỡ chỉ trong phút chốc rồi mỗi người lại đi mỗi ngả. Trước khi đi bác Ba chợt chào.

- Thôi, ba đi nghe con.

Tôi giật mình, câu ấy hơn mười năm về trước tôi đã được nghe. Giờ nó sống lại trong tôi. Một cảm giác ấm áp lạ thường.

Sau ngày đất nước thống nhất, tôi gặp lại bác Ba. Bác kể cho tôi về ba. Bác bảo ba từ khi làm được cây lược cho tôi, lúc nào cũng lấy ra chải cho cây lược thêm bóng, và cho đỡ nhớ tôi. Trước khi ra đi, ba không nói được gì. Nhưng ánh mắt của ba làm bác Ba hiểu rằng cần phải mang cây lược cho tôi. Trước khi mất, ba vẫn nghĩ đến tôi. Mãi mãi, tôi không bao giờ quên được ba.

0
18 tháng 8 2015

Bạn thích 1600, vì bạn thích những số chính phương

19 tháng 8 2015

1600                                   

7 tháng 10 2019

tôi là cái bản đồ

1 tháng 10 2019

bản đồ

quả địa cầu

Bài làm

~ Mấy con rối hình người. Ma-la-canh. ~
# Học tốt #

12 tháng 4 2019

Trả lời: Đôi găng tay.

~Học tốt~

  Câu 1: Mồm bò mà không phải mồm bò. Đố là con gì? Câu 2: Vừa bằng hạt đỗ, ăn giỗ cả làng. Là con gì? Câu 3: Tôi có 4 cái chân, 1 cái lưng nhưng không có cơ thể. Tôi là ai? Câu 4: Nắng lửa mưa dầu tôi đâu bỏ bạn. Tối lửa tắt đèn sao bạn lại bỏ tôi. Đó là cái gì? Câu 5: Vì tao tao phải đánh tao, vì tao tao phải đánh mày. Hỏi đang làm gì? Câu 7: Bàn gì mà lại bước gần bước xa? Câu 8: Con gì có mũi có lưỡi hẳn hoi. Có...
Đọc tiếp

 

Câu 1: Mồm bò mà không phải mồm bò. Đố là con gì? Câu 2: Vừa bằng hạt đỗ, ăn giỗ cả làng. Là con gì? Câu 3: Tôi có 4 cái chân, 1 cái lưng nhưng không có cơ thể. Tôi là ai? Câu 4: Nắng lửa mưa dầu tôi đâu bỏ bạn. Tối lửa tắt đèn sao bạn lại bỏ tôi. Đó là cái gì? Câu 5: Vì tao tao phải đánh tao, vì tao tao phải đánh mày. Hỏi đang làm gì? Câu 7: Bàn gì mà lại bước gần bước xa? Câu 8: Con gì có mũi có lưỡi hẳn hoi. Có sống không chết người đời cầm luôn? Câu 9: Hột để sống: Một tên. Hột nấu lên: tên khác. Trong nhà nông các bác. Đều có mặt cả hai? Câu 10: Da thịt như than. Áo choàng như tuyết. Giúp người trị bệnh. Mà tên chẳng hiền. Câu 11: Mặt gì tròn trịa trên cao. Toả ra những ánh nắng đào đẹp thay? 

0
6 tháng 7 2016

là j chả hỉu

đồ tâm thần