K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

CHIẾC HỘP QUÝ GIÁCó một người cha nghèo đã quở mắng đứa con gái 3 tuổi của mình vì tội lãng phí cả một cuộn giấy gói quà màu vàng. Tiền bạc eo hẹp, người cha nổi giận khi đứa bé cắt cuộn giấy quý ra thành từng mảnh nhỏ trang trí một chiếc hộp giấy. Sáng sớm hôm sau, cô bé mang chiếc hộp đến và nói với cha: "Con tặng cha".Người cha cảm thấy bối rối vì cơn giận dữ của mình hôm trước nhưng rồi cơn giận dữ lại bùng lên khi ông mở ra thấy cái hộp trống rỗng.Ông mắng đứa con gái. Cô bé ngước nhìn cha, nước mắt rưng rưng: "Cha ơi, đó đâu phải là chiếc hộp rỗng, con đã thổi đầy những nụ hôn để tặng cha mà!"Người cha giật mình. Ông vòng tay ôm lấy cô con gái bé nhỏ cầu xin con tha thứ.Ðứa con gái nhỏ sau đó không bao lâu qua đời trong một tai nạn. Nhiều năm sau người cha vẫn giữ khư khư chiếc hộp giấy bên cạnh mình. Mỗi khi gặp chuyện nản lòng, ông lấy ra một nụ hôn tưởng tượng và nghĩ đến tình yêu mà cô con gái bé bỏng của ông dã thổi vào chiếc hộp

1 thể loại 2 ptbdc 3 số từ và phó từ 4 từ láy 5 câu cuối có thành phần nào là mở rộng cụm chủ vị 6 vì sao người cha lại giận dữ trước hành động của con gái 7 món quà của cô con gái cho cha là gì 8 nếu đc vt giúp người cha viết câu xin lỗi em sẽ lựa chọn ptbđ nào 9 nhận xét tính cách của cô con gái 12 bài học

3
27 tháng 12 2023

1. Thể loại: truyện ngắn

2. Phương thức biểu đạt chính: Tự sự

3. Số từ: một, ba

Phó từ: đã, sáng, mà, lại

4. Từ láy: "rưng rưng", "khư khư", "bé bỏng"

5. Câu cuối có thành phần vị ngữ được mở rộng thành phần chủ vị

6. Người cha giận dữ vì cảm thấy cô con gái nhỏ đang lãng phí cuộn giấy gói quà quý giá trong khi tiền bạc eo hẹp.

27 tháng 12 2023

7. Món quà của cô con gái cho người cha là một chiếc hộp đầy ắp nụ hôn yêu thương. 

8. Nếu được viết giúp người cha câu xin lỗi em sẽ lựa chọn phương thức biểu đạt: biểu cảm.

9. Nhận xét tính cách của cô con gái: cô con gái là một đứa trẻ hồn nhiên, vô tư nhưng vô cùng yêu thương người cha của mình. Cách của cô con gái thể hiện tình yêu dành cho cha cũng vô cùng thông mình và tinh tế.

12. Bài học: 

- Trước khi nổi giận và đưa ra phán đoán sai lầm, hãy kiên nhẫn lắng nghe lời giải thích. 

- Dành thời gian bên những người thân yêu nhiều hơn

- Trân trọng tình cảm yêu thương của người khác dành cho mình.

Tóm tắt câu chuyện:Ngày xưa có một  gia đình chỉ sinh được một cô con gái nhưng cô gái lại lấy chồng xa nên nhà chỉ còn đôi vợ chồng già.  Một hôm người cha đến thăm con và khi đến nơi được con cháu tiếp đón niềm nở, ông cụ rất hài lòng. Ngày đầu con rể và con gái làm cơm rượu mời cha rất tử tế nhưng những ngày sau họ bận việc nên chẳng ai quan tâm đến cha nữa. Mới được...
Đọc tiếp

Tóm tắt câu chuyện:

Ngày xưa có một  gia đình chỉ sinh được một cô con gái nhưng cô gái lại lấy chồng xa nên nhà chỉ còn đôi vợ chồng già.  Một hôm người cha đến thăm con và khi đến nơi được con cháu tiếp đón niềm nở, ông cụ rất hài lòng. Ngày đầu con rể và con gái làm cơm rượu mời cha rất tử tế nhưng những ngày sau họ bận việc nên chẳng ai quan tâm đến cha nữa. Mới được ít ngày, ông cụ thấy không vui nên đành bỏ về. Về nhà ông cụ bàn với vợ rằng muốn kiếm một đứa con nuôi. Ít lâu sau ông rời khỏi làng và đi rao: “Có ai mua cha thì ra mà mua!”. Nhiều người chế giễu ông nhưng chỉ có đôi vợ chồng nghèo kia chịu mua ông và tất tả vay mượn 5 quan tiền chỉ để nuôi ông. Không may năm ấy xảy ra nạn mất mùa nhà đã nghèo lại còn nghèo thêm. Hai vợ chồng phải bán mọi thứ, kể cả 2 đứa con đi để nuôi ông lão. Đến 1 ngày họ không còn gì để bán nữa, ông lão mới lấy năm quan tiền ban đầu để chuộc 2 đứa con về. Sau đó, ông dẫn họ về gặp vợ và từ đó họ sống hạnh phúc với nhau đến cuối đời.

Đây chỉ là tóm tắt mà mình tự viết thôi (nên đọc hơi dở). Cái này là truyện “người con nuôi hiếu thảo nha”

**Giúp mình viết ý nghĩa câu chuyện và liên hệ thực tế đến bản thân, lớp và trường được ko các bạn ?

Giúp mình nha!!! Nhưng mà các bạn đừng viết dài quá. Mình sẽ tick cho các bạn !!!

1
9 tháng 1 2020

Trong kho tàng văn học dân gian Việt Nam, nổi bật hơn cả là những tác phẩm truyện dân gian. Bởi lẽ, mỗi tích truyện xa xưa luôn hàm ẩn những bài học về lòng hiếu thảo, đức hi sinh, sự vị tha, độ lượng, cách đối nhân xử thế sâu sắc đến ngày nay vẫn còn ý nghĩa.

Chuyện kể theo tích người xưa về tấm lòng hiếu thuận của con đối với cha mẹ. Cho dù là con nuôi nhưng vợ chồng anh nông dân vẫn đối đãi rất tốt với cha mẹ và sau nay cả gia đình được hưởng phúc.

875849+7848743=Sau vụ án "đánh cắp ký ức", một tên sát nhân giết 14 mạng người, sonoko là người thứ 15, nhưng do Ran Mori đến kịp lúc nên Sonoko chỉ bị thương nhẹ ... trong vụ án này tên sát nhân thường dùng một thứ do hắn sáng chế ra, thứ thuốc này có thể làm đối phương mất đi trí nhớ của mình, tùy theo liều lượng dùng, dùng càng nhiều càng mất hết mọi ký ức có thể dẫn đến mất...
Đọc tiếp

875849+7848743=

Sau vụ án "đánh cắp ký ức", một tên sát nhân giết 14 mạng người, sonoko là người thứ 15, nhưng do Ran Mori đến kịp lúc nên Sonoko chỉ bị thương nhẹ ... trong vụ án này tên sát nhân thường dùng một thứ do hắn sáng chế ra, thứ thuốc này có thể làm đối phương mất đi trí nhớ của mình, tùy theo liều lượng dùng, dùng càng nhiều càng mất hết mọi ký ức có thể dẫn đến mất trí nhớ, dùng ít sẽ mất đi trí nhớ mà mình biết trước đó 1 tiếng hay 2 tiếng đồng hồ, hằn dùng thuốc này cho nạn nhân uống để làm mơ hồ trí nhớ của nạn nhân và giết nạn nhân. Ở trong chap này ayumi được tên sát nhân cứu thoát chết khỏi một tai nạn nhỏ, và Ayumi đi theo hắn về nhà để trị vết thương, hắn không hại Ayumi và hắn xem Ayumi như "con" của hắn, vì trước đó hắn cũng có 1 đứa con gái nhưng đã... qua đời. Trong lúc hắn ta đi "giết người" thì Ayumi đang ngủ mê ở nhà hắn và tỉnh dậy. Lúc này ayumi thấy đói bụng nên lục tìm đồ ăn, Ayumi nhìn thấy bịch thuốc trên bàn tưởng bịch đường và... ăn.Cùng lúc đó tên tội phạm cũng bị bắt, cảnh sát đột nhập vào nhà thì thấy ayumi ở dưới đất, do uống quá nhiều thuốc "lãng quên" của tên sát nhân thì Ayumi không nhớ gì nữa, mẹ của ayumi lúc này cũng chạy đến bệnh viện và đón ngay Ayumi về với một vẻ mặt sợ hãi... Những chap tiếp theo đội thám tử nhí conan, mitsu, genta, haibara luôn tìm chác giúp ayumi hồi phục trí nhớ...
Conan đã đưa Ayumi gặp một bác sĩ giỏi, lúc này bác sĩ này mới cho biết rằng Ayumi đã từng mất trí nhớ 1 lần. Conan nan và các bạn đến tìm mẹ của Ayumi để tìm hiểu rõ nguyên nhân, nhưng bà mẹ luôn nói không có. Mọi chuyện thêm đau đầu cho Conan.

Đang trong hôn mê, Ayumi luôn nhắc đến cha mình,nhưng không ai biết về cha cô, mẹ cô nói cha cô đã chết khi cô được sinh ra.Lúc này Ayumi mơ màng nhớ lại những gì đã xảy ra, thì ra cô rất ghét cha mình, vì cha mình là một kẻ xấu xa, giết người như giết một con kiến.Trong lúc nổi giận với cha mình cô ấy sơ ý vấp ngã và mất trí nhớ... ba cô đã cho cô uống viên thuốc teo nhỏ, để bí mật này và nỗi đau đó sẽ mãi mãi chôn giấu,thì ra Ayumy đã 17 tuổi. Ayumi về hỏi mẹ và houka đã kể cho cô về những điều đã xảy ra... Ayumi không biết có nên tố cáo ba mình hay không, mẹ cô thì khóc nức nở, và cô xem như chưa từng xảy ra điều gì...

Kid lúc này đã tìm ra chỗ bí mật của bọn mafia, và tính chuyện vạch mặt bọn chúng, một thân một mình làm sao chọi lại, anh đã biết conan chính là shinichi là nạn nhân của thuốc teo nhỏ, anh quyết định bỏ lớp bọc kid và hợp tác với conan

Ayumi sau khi qua chuyện "đó", ngày nào cô cũng nói tim, rất muốn nói bí mật này ra, cô đã đi gặp conan (lúc này cô vẫn chưa biết conan là shinichi thu nhỏ ), biết Conan thông minh nên cô đã nói ra hết chuyện cô biết, và conan đã hoảng hồn sau đó conan và haibara cùng đi gặp ayumi và nói rõ hết mọi chuyện. Ayumi ân hận vì làm cho Shinichi bị teo nhỏ và bao nhiêu mạng người chết.
Ayumi quyết định dẫn mọi người đi "bắt" cha mình.
Ông trùm đã bật khóc khi biết con gái mình đã dẫn cảnh sát đến... Haibara vì tức giận nên đã dùng súng bắn ông trùm, Houka nấp sẵn ở đó và nhảy ra đỡ đạn cho ông trùm... "... "...
Tên trùm lúc này đã cho kick hoạt trái boom đã chuẩn bị sẵn... còn nửa tiếng mà tầng này lại là tầng 50... làm sao đây???
Ran và Sonoko thì đang tiến lên tầng trên...

Lúc này biết chẳng thể thế nào hơn, những phút giây cuối này Shinichi gọi điện cho Ran và thú nhận lòng mình, và Shinichi lại một lần nữa tim đập khi biết rằng Ran đang đi đến chỗ mình... Shinichi nói Ran nên trở về nhưng Ran vẫn đi lên.

Haibara và Eyumi cũng thổ lộ tình cảm của mình với Shinichi... lúc này Shinichi rất hoảng loạng... ba người ôm nhau khóc...
Sonoko biết ran đang đi vào chỗ chết nên đã đập ran bất tỉnh và kéo Ran đi về...

Lúc này, Kid tung cánh sau cửa số, các máy bay trực thăng bên ngoài, đưa mọi người rời xa chỗ đó, ông trùm thì không đi và chạy thằng vào trong... Ayumi cũng chạy theo cha mình, mặc mọi người kêu gọi... mọi người đi hết, 10, 9,8,7,... ,3,2,1... "bùm" tòa nhà đổ nát, Shinichi quên rằng còn ran bên trong đó nữa... sau đó Sonoko đã đưa ran cho Shinichi, mọi người nhìn lên tầng lầu và khóc, có lẽ như thế cũng tốt, cả một gia đình cùng chết trong tòa nhà đó... kết thúc một ký ức đau buồn.

Haibara đi theo FBI, thám tử nhí chỉ còn Mitsu và Genta, do yêu Haibara nên Mitsu quyết định nhận lời tài trợ của FBI và đi theo Haibara, Haibara cũng chấp nhận, chỉ còn Genta mập thôi.

Và rồi, mọi chuyện cũng quay về, Ran và Shinichi đi học chung với nhau như mỗi lần, Yoko Okino bị giết hại trong 1 vụ án nên ông ấy cũng chẳng còn mơ mộng quay về với vợ mình... Shinich không nói chi tiết mình và ông thám tử "bất tài" này hợp tác phá án, vì là bố vợ mà...
Sau 3 năm cái ngày của cơn "ác mộng" đã trôi qua, và mờ nhạt đi, Ran Mouri chấp nhận lấy Shinichi... trong tấm ảnh cưới có tất cả những người trong năm đó và... bóng hình của cô bé (6t) Ayumi lấp ló bên cạnh...

6
8 tháng 4 2019

875849+7848743=8724592

(chap đó là do bạn tự nghĩ ra đúng k?)

Học tốt

8 tháng 4 2019

tap may rua ban

Đọc văn bản sau và thực hiện yêu cầu  Có một cậu bé nghèo bán hàng rong ở các khu nhà để kiếm tiền đi học. Hôm đó, cậu lục túi chỉ còn mấy đồng tiền ít ỏi mà bụng đang rất đói. Cậu quyết định xin một bữa ăn tại một căn nhà gần đó. Cậu hốt hoảng khi thấy một cô bé dễ thương ra mở cửa. Thay vì xin ăn, cậu ta đành xin một ly nước uống. Cô bé nghĩ rằng cậu ta trông đang...
Đọc tiếp

Đọc văn bản sau và thực hiện yêu cầu 

 Có một cậu bé nghèo bán hàng rong ở các khu nhà để kiếm tiền đi học. Hôm đó, cậu lục túi chỉ còn mấy đồng tiền ít ỏi mà bụng đang rất đói. Cậu quyết định xin một bữa ăn tại một căn nhà gần đó. Cậu hốt hoảng khi thấy một cô bé dễ thương ra mở cửa. Thay vì xin ăn, cậu ta đành xin một ly nước uống. Cô bé nghĩ rằng cậu ta trông đang đói nên đem ra một ly sữa lớn. Cậu uống từ từ, rồi hỏi: “Tôi nợ bạn bao nhiêu?” Cô bé đáp: “Bạn không nợ tôi bao nhiêu cả. Mẹ dạy rằng chúng tôi không bao giờ nhận tiền khi làm một điều tốt.” Cậu ta nói: “Vậy thì tôi cảm ơn bạn nhiều lắm.” Khi Howard Kelly (*) rời căn nhà đó, cậu ta không những cảm thấy trong người khoẻ khoắn, mà còn thấy niềm tin vào con người, vào cuộc sống rất mạnh mẽ. Sau bao năm, cô gái đó bị ốm nghiêm trọng. Các bác sĩ trong vùng bó tay và chuyển cô lên bệnh viện trung tâm thành phố để các chuyên gia chữa trị căn bệnh hiểm nghèo này. Tiến sĩ Howard Kelly được mời làm chuyên gia. Khi nghe tên nơi ở của bệnh nhân, một tia sáng lạ loé lên trong mắt anh ta. Anh đứng bật dậy và đi đến phòng cô gái. Anh nhận ra cô gái ngay lập tức. Anh quay trở lại phòng chuyên gia và quyết tâm phải gắng hết sức để cứu được cô gái. Anh đã quan tâm đặc biệt. Sau thời gian đấu tranh lâu dài, căn bệnh của cô gái đã qua khỏi. Anh cầm tờ hoá đơn thanh toán viện phí, viết gì đó bên lề và cho chuyển lên phòng cô gái. Cô gái lo sợ không dám mở tờ hoá đơn viện phí ra, bởi vì cô chắc chắn rằng đến suốt đời thì cô cũng khó mà thanh toán hết số tiền này. Cuối cùng cô can đảm nhìn, và chú ý đến dòng chữ bên cạnh tờ hoá đơn: “Đã thanh toán đủ bằng một ly sữa.” Ký tên: Tiến sĩ Howard Kelly. Mắt đẫm lệ, cô gái xúc động thốt lên: “Lạy chúa, tình yêu thương bao la của người đã lan rộng trong trái tim và bàn tay con người” 

Yêu Cầu : Rút ra bài học từ câu chuyện trên bằng 1 đoạn văn

 

0
mọi người đọc và chấm điểm theo thang điểm 10 giúp mình vs a~ Thanks mọi người nhìu~Red christmasTại một thị trấn nhỏ ở ngoại ô thành phố, mọi người tấp nập trên đường hòa vào không khí Giáng Sinh. Đi đến đâu cũng thấy ánh đèn nhấp nháy. Bước đến đâu cũng nghe thấy tiếng nhạc vui nhộn. Tuyết rơi, những bông tuyết phủ khắp nơi, biến thị trấn thành một màu trắng.Ở đâu đó...
Đọc tiếp

mọi người đọc và chấm điểm theo thang điểm 10 giúp mình vs a~ Thanks mọi người nhìu~

Red christmas

Tại một thị trấn nhỏ ở ngoại ô thành phố, mọi người tấp nập trên đường hòa vào không khí Giáng Sinh. Đi đến đâu cũng thấy ánh đèn nhấp nháy. Bước đến đâu cũng nghe thấy tiếng nhạc vui nhộn. Tuyết rơi, những bông tuyết phủ khắp nơi, biến thị trấn thành một màu trắng.
Ở đâu đó trong thị trấn, có một công viên bị bỏ hoang từ lâu, cô gái ngồi trên xích đu cũ kĩ kia cũng tựa như ngồi ở đó từ rất lâu rồi, tuyết rơi làm cho cảnh vật thêm cô đơn, lạnh lẽo. Cô mặc một chiếc đầm màu xám, tay cầm hộp quà đã bạc màu, có lẽ là quà Giáng Sinh. Cô ngồi trên xích đu, miệng lẩm bẩm gì đó.
-Anh à, anh ở trên trời vẫn khỏe chứ? Có nhớ em không? Sao anh lại bỏ em? Tình yêu của chúng ta kết thúc rồi sao?
Cô không khóc, cô cười một mình như một kẻ điên, nụ cười của sự cô đơn, nụ cười chứa đầy buồn bã.
Giáng Sinh của hai năm về trước, cô vẫn còn tận hưởng mọi ngọt ngào . Và cũng ngày hôm đó, cô tận mắt thấy người mình yêu ra đi mãi mãi. 
Từ lúc đó, tâm trạng cô thẫn thờ, cứ đến Giáng Sinh, cô lại đến công viên này, nơi người đàn ông đó tặng quà Giáng Sinh cho cô. Cô đến đây, nhớ hình ảnh của anh.
Chợt một người đàn ông mặc một chiếc măng-tô đen đứng trước mặt cô, tay cầm chiếc khan choàng đeo qua cổ và đặt trên tay cô một ly cà phê.
Cô nhìn anh, tay vẫn cầm món quà cũ, lao đến.
-Anh, anh về rồi. Em nhớ anh, đừng đi nữa.
Cô điên dại lao về phía đối diện. Rồi cô ngã xuống đất, người đàn ông đó biến mất. Thì ra, cô bị ảo giác. Nhưng cô vẫn chạy đi, chạy đi kiếm hình dáng ấy.
Cô chợt dừng lại, cô tìm thấy rồi. Anh đang ở đối diện vẫy tay với cô. Cô chạy như điên về phía trước, cô vui mừng, cô cười một cách đáng sợ.
Bỗng có tiếng động mạnh, cả người cô bay lên, toàn thân cô đau điếng. Cô bị xe đụng.
Cô nằm trên nên tuyết lạnh lẽo, máu thấm qua lớp vải nhuộm đỏ tuyết trắng. Mắt cô ta hướng về phía bóng người đàn ông mình yêu, thấy anh đang dần biến mất. Cô nhìn tuyết từ từ rơi xuống, cô nhắm mắt lại.
Cô thấy anh mặc thật đẹp, anh nở nụ cười với cô. Cô ôm lấy anh.
-Dẫn em theo với, em không muốn ở nơi này cô đơn lạc lõng một mình.
Tối hôm đó, thời sự đưa tin một cô gái tầm 22 tuổi, qua đời vì tai nạn giao thông. Tay cô ấy vẫn giữ chặt hộp quà cũ kĩ, môi cười rất tươi.
-----------------------------------------------------

Tác giả: Quỳnh Như

3
24 tháng 1 2019

làm hay đó

nếu cho điểm mik cho 10 điểm nha

24 tháng 1 2019

9 phẩy nha bạn

thế là tốt rồi

                            Red christmasTại một thị trấn nhỏ ở ngoại ô thành phố, mọi người tấp nập trên đường hòa vào không khí Giáng Sinh. Đi đến đâu cũng thấy ánh đèn nhấp nháy. Bước đến đâu cũng nghe thấy tiếng nhạc vui nhộn. Tuyết rơi, những bông tuyết phủ khắp nơi, biến thị trấn thành một màu trắng.Ở đâu đó trong thị trấn, có một công viên bị bỏ hoang từ lâu, cô gái...
Đọc tiếp

                            Red christmas

Tại một thị trấn nhỏ ở ngoại ô thành phố, mọi người tấp nập trên đường hòa vào không khí Giáng Sinh. Đi đến đâu cũng thấy ánh đèn nhấp nháy. Bước đến đâu cũng nghe thấy tiếng nhạc vui nhộn. Tuyết rơi, những bông tuyết phủ khắp nơi, biến thị trấn thành một màu trắng.
Ở đâu đó trong thị trấn, có một công viên bị bỏ hoang từ lâu, cô gái ngồi trên xích đu cũ kĩ kia cũng tựa như ngồi ở đó từ rất lâu rồi, tuyết rơi làm cho cảnh vật thêm cô đơn, lạnh lẽo. Cô mặc một chiếc đầm màu xám, tay cầm hộp quà đã bạc màu, có lẽ là quà Giáng Sinh. Cô ngồi trên xích đu, miệng lẩm bẩm gì đó.
-Anh à, anh ở trên trời vẫn khỏe chứ? Có nhớ em không? Sao anh lại bỏ em? Tình yêu của chúng ta kết thúc rồi sao?
Cô không khóc, cô cười một mình như một kẻ điên, nụ cười của sự cô đơn, nụ cười chứa đầy buồn bã.
Giáng Sinh của hai năm về trước, cô vẫn còn tận hưởng mọi ngọt ngào . Và cũng ngày hôm đó, cô tận mắt thấy người mình yêu ra đi mãi mãi. 
Từ lúc đó, tâm trạng cô thẫn thờ, cứ đến Giáng Sinh, cô lại đến công viên này, nơi người đàn ông đó tặng quà Giáng Sinh cho cô. Cô đến đây, nhớ hình ảnh của anh.
Chợt một người đàn ông mặc một chiếc măng-tô đen đứng trước mặt cô, tay cầm chiếc khan choàng đeo qua cổ và đặt trên tay cô một ly cà phê.
Cô nhìn anh, tay vẫn cầm món quà cũ, lao đến.
-Anh, anh về rồi. Em nhớ anh, đừng đi nữa.
Cô điên dại lao về phía đối diện. Rồi cô ngã xuống đất, người đàn ông đó biến mất. Thì ra, cô bị ảo giác. Nhưng cô vẫn chạy đi, chạy đi kiếm hình dáng ấy.
Cô chợt dừng lại, cô tìm thấy rồi. Anh đang ở đối diện vẫy tay với cô. Cô chạy như điên về phía trước, cô vui mừng, cô cười một cách đáng sợ.
Bỗng có tiếng động mạnh, cả người cô bay lên, toàn thân cô đau điếng. Cô bị xe đụng.
Cô nằm trên nên tuyết lạnh lẽo, máu thấm qua lớp vải nhuộm đỏ tuyết trắng. Mắt cô ta hướng về phía bóng người đàn ông mình yêu, thấy anh đang dần biến mất. Cô nhìn tuyết từ từ rơi xuống, cô nhắm mắt lại.
Cô thấy anh mặc thật đẹp, anh nở nụ cười với cô. Cô ôm lấy anh.
-Dẫn em theo với, em không muốn ở nơi này cô đơn lạc lõng một mình.
Tối hôm đó, thời sự đưa tin một cô gái tầm 22 tuổi, qua đời vì tai nạn giao thông. Tay cô ấy vẫn giữ chặt hộp quà cũ kĩ, môi cười rất tươi.
-----------------------------------------------------

Tác giả: Quỳnh Như

2
24 tháng 1 2019

đọc và chấm theo thang điểm 10 hộ mik nhé các bạn. thanks nhìu

24 tháng 1 2019

hay mà, tầm 8/10

 Một cô gái ngồi trên tàu vào đêm nọ để ý thấy người phụ nữ ngồi đối diện mình cứ nhìn chằm chằm vào cô. Bà ta ngồi bất động giữa hai người đàn ông trung niên. Cô gái cố đưa mắt đi chỗ khác, nhưng bà ta vẫn nhìn chằm chằm vào cô. Ở bến kế tiếp, một hành khách mới đi lên tàu. Ông ta mặc chiếc áo màu đen và ngồi xuống bên cạnh cô gái. Nhưng người phụ nữ kia không thèm...
Đọc tiếp

 Một cô gái ngồi trên tàu vào đêm nọ để ý thấy người phụ nữ ngồi đối diện mình cứ nhìn chằm chằm vào cô. Bà ta ngồi bất động giữa hai người đàn ông trung niên. Cô gái cố đưa mắt đi chỗ khác, nhưng bà ta vẫn nhìn chằm chằm vào cô. Ở bến kế tiếp, một hành khách mới đi lên tàu. Ông ta mặc chiếc áo màu đen và ngồi xuống bên cạnh cô gái. Nhưng người phụ nữ kia không thèm để ý đến người khách mới vào. Bà ta vẫn cứ nhìn chằm chằm vào cô. Hai người đàn ông ngồi bên cạnh bà không hề nhìn về hướng cô. Khi tàu dừng lại ở ga tiếp theo, người đàn ông mặc áo đen ngồi cạnh cô gái đứng dậy. Bỗng nhiên, ông ta cầm lấy tay cô gái, kéo cô ra khỏi tàu dù đây không phải là bến đỗ của cô bé và cô cũng không hề muốn xuống tàu. Khi chỉ còn 2 người trên sân ga, cô gái hoảng hốt la hét nhưng người đàn ông chỉ nói:“Bình tĩnh đi. Tôi vừa mới cứu mạng cô xong đấy. Tôi không muốn làm cô sợ nhưng tôi phải đưa cô ra khỏi con tàu”.Tại sao ông ta lại làm như vậy?câu này no khó

4
27 tháng 9 2018

vì ổng bị điên

27 tháng 9 2018

vì bả chưa ổn định tâm lý(bị điên)

"En-ri-cô con ơi! Việc học đối với con hình như khó nhọc, mẹ con nói phải đấy. Cha chưa bao giờ trông thấy con đi học với cái dáng quả quyết và nét mặt hớn hở như cha mong muốn! Con thử tưởng tượng nếu con ngồi không ở nhà thì ngày giờ của con sẽ trống trải biết là dường nào! Cha chắc chỉ trong vòng một tuần lễ là con lại muốn trở lại nhà trường. Con ơi! Hiện thời, không một...
Đọc tiếp

"En-ri-cô con ơi! Việc học đối với con hình như khó nhọc, mẹ con nói phải đấy. Cha chưa bao giờ trông thấy con đi học với cái dáng quả quyết và nét mặt hớn hở như cha mong muốn! Con thử tưởng tượng nếu con ngồi không ở nhà thì ngày giờ của con sẽ trống trải biết là dường nào! Cha chắc chỉ trong vòng một tuần lễ là con lại muốn trở lại nhà trường. Con ơi! Hiện thời, không một đứa trẻ nào là không đi học. Con hãy nghĩ đến những người thợ làm lụng cặm cụi cả ngày, tối đến còn phải cắp sách đi học, những cô thiếu nữ suốt tuần lễ bị giam giữ trong xưởng, chủ nhật đến cũng rủ nhau đi học, những binh lính hết giờ luyện tập cũng đem ra học, viết. Cho đến những trẻ mù, trẻ câm, chúng cũng đều học cả
... Cố lên! Tên lính nhỏ trong đạo quân lớn lao kia! Cố lên! Con ơi! Lấy sách vở làm khí giới, lấy lớp học làm quân đội, lấy thế giới làm bãi chiến trường, coi sự ngu dốt là cừu địch và lấy sự văn minh của nhân loại làm cuộc khải hoàn, con phải phấn đấu luôn luôn và chớ hề làm tên lính hèn nhát".

(Trích “Những tấm lòng cao cả”, Ét-môn-đô-đơ A-mi-xi, Dịch giả: Hoàng Thiếu Sơn)
                         Qua đoạn trích trên, em cảm nhận được tình cảm của người cha dành cho "tên lính nhỏ" như thế nào? Từ đó viết bài văn khoảng 2/3 trang giấy thi kể về người bố hoặc người mẹ thân yêu của em

2
11 tháng 10 2021

bỏ đi mà làm người

6 tháng 5 2022

ngáo

Nhận xét Đã bao giờ bạn tự hỏi thành công là gì mà bao kẻ bỏ cả cuộc đời mình theo đuổi? Phải chăng, đó là kết quả hoàn hảo trong công việc, sự chính xác đến từng chi tiết? Hay đó là cách nói khác của từ thành đạt, nghĩa là có được một cuộc sống giàu sang, được mọi người nể phục? Vậy thì bạn hãy dành chút thời gian để lặng mình suy ngẫm. Cuộc sống sẽ chỉ cho bạn có...
Đọc tiếp

Nhận xét

Đã bao giờ bạn tự hỏi thành công là gì mà bao kẻ bỏ cả cuộc đời mình theo đuổi? Phải chăng, đó là kết quả hoàn hảo trong công việc, sự chính xác đến từng chi tiết? Hay đó là cách nói khác của từ thành đạt, nghĩa là có được một cuộc sống giàu sang, được mọi người nể phục? Vậy thì bạn hãy dành chút thời gian để lặng mình suy ngẫm. Cuộc sống sẽ chỉ cho bạn có những người đạt được thành công theo một cách giản dị đến bất ngờ.

Thành công là khi bố và con trai có dũng khí bước vào bếp, nấu những món ăn mẹ thích nhân ngày 8-3. Món canh có thể hơi mặn, món cá sốt đáng lẽ phải có màu đỏ sậm thì lại ngả sang màu… đen cháy. Nhưng nhìn mâm cơm, mẹ vẫn cười. Bởi vì hai bố con không thể thành công trên “chiến trường” bếp núc, nhưng lại thành công khi tặng mẹ “đoá hồng” của tình yêu. Một món quà ý nghĩa hơn cả những món quà quý giá, hạnh phúc ấy long lanh in trong mắt mẹ.

Thành công còn là hình ảnh một cậu bé bị dị tật ở chân, không bao giờ đi lại bình thường được. Từ nhỏ, cậu đã nuôi ước mơ trở thành cầu thủ bóng đá. Sau bao nỗ lực khổ luyện, cậu bé trở thành cầu thủ dự bị trong một đội bóng nhỏ, và chưa bao giờ được chính thức ra sân. Nhưng đó không phải là thất bại. Trái lại, thành công đã nở hoa khi cậu bé năm xưa, với bao nghị lực và quyết tâm, đã chiến thắng hoàn cảnh để theo đuổi ước mơ từ ngày thơ bé. Thành công ấy, liệu có mấy người đạt được?

Sau mỗi mùa thi đại học, có bao “sĩ tử” buồn rầu khi biết mình trở thành “tử sĩ”. Hai bảy điểm, cao thật đấy. Nhưng cao mà làm gì khi NV1 lấy tới hai bảy phẩy năm? Đó thật ra không phải là thất bại, chỉ là khi thành công – bị – trì – hoãn mà thôi. Cuộc sống vẫn chào đón họ với NV2, NV3. Quan trọng là họ đã nỗ lực hết sức để khẳng định mình. Đó là ý nghĩa vẹn nguyên của các kỳ thi, và cũng là bản chất của thành công.

Ngày còn nhỏ, tôi đã được đọc một câu chuyện rất xúc động. Truyện kể về một cậu bé nghèo với bài văn tả lại mẹ – người phụ nữ đã che chở cuộc đời em. Cậu bé viết về một người mẹ với mái tóc pha sương, với đôi bàn tay ram ráp nhăn nheo nhưng dịu hiền và ấm áp. Cậu kết luận rằng: bà ngoại là người mẹ – người phụ nữ đã nâng đỡ em trong suốt hành trình của cuộc đời. Bài văn lạc đề, phải về nhà viết lại. Nhưng đó mới chính là một tác phẩm thành công, bởi ở đó chất chứa tình yêu thương của đứa cháu mồ côi dành cho bà ngoại. Liệu có thành công nào, tình cảm nào thiêng liêng hơn thế?

Nhiều năm trước, báo chí từng vinh danh một cậu học trò nghèo thi đậu đại học với vị trí thủ khoa. Đối với cậu, đó là một thành công lớn. Nhưng có một thành công khác, lặng thầm mà lớn lao, đó là chiến thắng của một người cha gần 20 năm trời đạp xích lô nuôi con ăn học. Bao niềm tin và hi vọng hiện lên trên gương mặt vốn đã chịu nhiều khắc khổ. Và ngày con trai đậu đại học cũng là ngày tốt nghiệp khoá – học – của – một- người – cha.

Tôi biết có một nữ sinh tốt nghiệp đại học với tấm bằng loại ưu gần hai mươi năm trước. Với tài năng của mình, cô có thể gặt hái thành công trên con đường sự nghiệp và danh vọng. Nhưng cô sinh viên năm ấy đã chấp nhận hi sinh những cơ hội của đời mình để trở thành một người vợ đảm đang, một người mẹ dịu hiền của hai cô công chúa nhỏ. Cho tới bây giờ, khi đã là một phụ nữ trung niên, Người vẫn nói với tôi rằng: “Chăm sóc bố và hai con chu đáo, đối với mẹ đã là một thành công lớn”. Mỗi khi nghe câu nói ấy, tôi lại rơi nước mắt. Gia đình là hạnh phúc, là thành quả đẹp đẽ của đời mẹ, và chúng tôi phải cảm ơn mẹ vì điều đó.

Con người luôn khát khao thành công, nhưng mù quáng theo đuổi thành công thì thật là vô nghĩa. Bạn muốn mình giàu có, muốn trở thành tỷ phú như Bill Gates? Vậy thì hãy gấp đồng tiền một cách cẩn thận rồi trao nó cho bà cụ ăn xin bên đường. Với việc làm đẹp đẽ ấy, bạn sẽ cho mọi người hiểu được bạn không chỉ giàu có về vật chất mà còn giàu có tâm hồn. Khi đó, bạn đã thực sự thành công.

Cũng có khi bạn ước mơ thành công sẽ đến với mình như đến với Abramovich – ông chủ của đội bóng toàn những ngôi sao? Thành công chẳng ở đâu xa, chỉ cần bạn dành thời gian chăm sóc cho “đội bóng” của gia đình bạn. Ở đó, bạn nhận được tình yêu thương vô bờ bến, thứ mà Abramovich không nhận lại được từ những cầu thủ của ông ta. Thành công đến với mọi người một cách giản dị và ngọt ngào như thế!

Bạn được sinh ra, đó là một thành công vĩ đại của cha và mẹ. Trách nhiệm của bạn là phải gìn giữ cho vẻ đẹp hoàn thiện của thành công ấy. Đừng bao giờ ủ ê nghĩ rằng cuộc sống là một chuỗi của thất bại, bởi như một giáo sư người Anh từng nói: “Cuộc sống này không có thất bại, có chăng là cách chúng ta nhìn nhận mọi việc mà thôi”. Còn đối với tôi, thành công là khi ai đó đọc được bài viết nhỏ này. Có thể sẽ chẳng được điểm cao, nhưng gửi gắm được những suy nghĩ của mình vào trang viết, với tôi, đó là một thành công.

3

rất có ý nghĩa, nội dung thực tế :)))

Phan Ngọc Cẩm Tú

Nhận xét Đã bao giờ bạn tự hỏi thành công là gì mà bao kẻ bỏ cả cuộc đời mình theo đuổi? Phải chăng, đó là kết quả hoàn hảo trong công việc, sự chính xác đến từng chi tiết? Hay đó là cách nói khác của từ thành đạt, nghĩa là có được một cuộc sống giàu sang, được mọi người nể phục? Vậy thì bạn hãy dành chút thời gian để lặng mình suy ngẫm. Cuộc sống sẽ chỉ cho bạn có...
Đọc tiếp

Nhận xét

Đã bao giờ bạn tự hỏi thành công là gì mà bao kẻ bỏ cả cuộc đời mình theo đuổi? Phải chăng, đó là kết quả hoàn hảo trong công việc, sự chính xác đến từng chi tiết? Hay đó là cách nói khác của từ thành đạt, nghĩa là có được một cuộc sống giàu sang, được mọi người nể phục? Vậy thì bạn hãy dành chút thời gian để lặng mình suy ngẫm. Cuộc sống sẽ chỉ cho bạn có những người đạt được thành công theo một cách giản dị đến bất ngờ.

Thành công là khi bố và con trai có dũng khí bước vào bếp, nấu những món ăn mẹ thích nhân ngày 8-3. Món canh có thể hơi mặn, món cá sốt đáng lẽ phải có màu đỏ sậm thì lại ngả sang màu… đen cháy. Nhưng nhìn mâm cơm, mẹ vẫn cười. Bởi vì hai bố con không thể thành công trên “chiến trường” bếp núc, nhưng lại thành công khi tặng mẹ “đoá hồng” của tình yêu. Một món quà ý nghĩa hơn cả những món quà quý giá, hạnh phúc ấy long lanh in trong mắt mẹ.

Thành công còn là hình ảnh một cậu bé bị dị tật ở chân, không bao giờ đi lại bình thường được. Từ nhỏ, cậu đã nuôi ước mơ trở thành cầu thủ bóng đá. Sau bao nỗ lực khổ luyện, cậu bé trở thành cầu thủ dự bị trong một đội bóng nhỏ, và chưa bao giờ được chính thức ra sân. Nhưng đó không phải là thất bại. Trái lại, thành công đã nở hoa khi cậu bé năm xưa, với bao nghị lực và quyết tâm, đã chiến thắng hoàn cảnh để theo đuổi ước mơ từ ngày thơ bé. Thành công ấy, liệu có mấy người đạt được?

Sau mỗi mùa thi đại học, có bao “sĩ tử” buồn rầu khi biết mình trở thành “tử sĩ”. Hai bảy điểm, cao thật đấy. Nhưng cao mà làm gì khi NV1 lấy tới hai bảy phẩy năm? Đó thật ra không phải là thất bại, chỉ là khi thành công – bị – trì – hoãn mà thôi. Cuộc sống vẫn chào đón họ với NV2, NV3. Quan trọng là họ đã nỗ lực hết sức để khẳng định mình. Đó là ý nghĩa vẹn nguyên của các kỳ thi, và cũng là bản chất của thành công.

Ngày còn nhỏ, tôi đã được đọc một câu chuyện rất xúc động. Truyện kể về một cậu bé nghèo với bài văn tả lại mẹ – người phụ nữ đã che chở cuộc đời em. Cậu bé viết về một người mẹ với mái tóc pha sương, với đôi bàn tay ram ráp nhăn nheo nhưng dịu hiền và ấm áp. Cậu kết luận rằng: bà ngoại là người mẹ – người phụ nữ đã nâng đỡ em trong suốt hành trình của cuộc đời. Bài văn lạc đề, phải về nhà viết lại. Nhưng đó mới chính là một tác phẩm thành công, bởi ở đó chất chứa tình yêu thương của đứa cháu mồ côi dành cho bà ngoại. Liệu có thành công nào, tình cảm nào thiêng liêng hơn thế?

Nhiều năm trước, báo chí từng vinh danh một cậu học trò nghèo thi đậu đại học với vị trí thủ khoa. Đối với cậu, đó là một thành công lớn. Nhưng có một thành công khác, lặng thầm mà lớn lao, đó là chiến thắng của một người cha gần 20 năm trời đạp xích lô nuôi con ăn học. Bao niềm tin và hi vọng hiện lên trên gương mặt vốn đã chịu nhiều khắc khổ. Và ngày con trai đậu đại học cũng là ngày tốt nghiệp khoá – học – của – một- người – cha.

Tôi biết có một nữ sinh tốt nghiệp đại học với tấm bằng loại ưu gần hai mươi năm trước. Với tài năng của mình, cô có thể gặt hái thành công trên con đường sự nghiệp và danh vọng. Nhưng cô sinh viên năm ấy đã chấp nhận hi sinh những cơ hội của đời mình để trở thành một người vợ đảm đang, một người mẹ dịu hiền của hai cô công chúa nhỏ. Cho tới bây giờ, khi đã là một phụ nữ trung niên, Người vẫn nói với tôi rằng: “Chăm sóc bố và hai con chu đáo, đối với mẹ đã là một thành công lớn”. Mỗi khi nghe câu nói ấy, tôi lại rơi nước mắt. Gia đình là hạnh phúc, là thành quả đẹp đẽ của đời mẹ, và chúng tôi phải cảm ơn mẹ vì điều đó.

Con người luôn khát khao thành công, nhưng mù quáng theo đuổi thành công thì thật là vô nghĩa. Bạn muốn mình giàu có, muốn trở thành tỷ phú như Bill Gates? Vậy thì hãy gấp đồng tiền một cách cẩn thận rồi trao nó cho bà cụ ăn xin bên đường. Với việc làm đẹp đẽ ấy, bạn sẽ cho mọi người hiểu được bạn không chỉ giàu có về vật chất mà còn giàu có tâm hồn. Khi đó, bạn đã thực sự thành công.

Cũng có khi bạn ước mơ thành công sẽ đến với mình như đến với Abramovich – ông chủ của đội bóng toàn những ngôi sao? Thành công chẳng ở đâu xa, chỉ cần bạn dành thời gian chăm sóc cho “đội bóng” của gia đình bạn. Ở đó, bạn nhận được tình yêu thương vô bờ bến, thứ mà Abramovich không nhận lại được từ những cầu thủ của ông ta. Thành công đến với mọi người một cách giản dị và ngọt ngào như thế!

Bạn được sinh ra, đó là một thành công vĩ đại của cha và mẹ. Trách nhiệm của bạn là phải gìn giữ cho vẻ đẹp hoàn thiện của thành công ấy. Đừng bao giờ ủ ê nghĩ rằng cuộc sống là một chuỗi của thất bại, bởi như một giáo sư người Anh từng nói: “Cuộc sống này không có thất bại, có chăng là cách chúng ta nhìn nhận mọi việc mà thôi”. Còn đối với tôi, thành công là khi ai đó đọc được bài viết nhỏ này. Có thể sẽ chẳng được điểm cao, nhưng gửi gắm được những suy nghĩ của mình vào trang viết, với tôi, đó là một thành công.

1
23 tháng 10 2016

Được ok

23 tháng 10 2016

Thạch Bùi Việt Hà