K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

21 tháng 2 2019

I. Nội qui tham gia "Giúp tôi giải toán"

1. Không đưa câu hỏi linh tinh lên diễn đàn, chỉ đưa các bài mà mình không giải được hoặc các câu hỏi hay lên diễn đàn;

2. Không trả lời linh tinh, không phù hợp với nội dung câu hỏi trên diễn đàn.

3. Không "Đúng" vào các câu trả lời linh tinh nhằm gian lận điểm hỏi đáp.

Các bạn vi phạm 3 điều trên sẽ bị giáo viên của Online Math trừ hết điểm hỏi đáp, có thể bị khóa tài khoản hoặc bị cấm vĩnh viễn không đăng nhập vào trang web.

21 tháng 2 2019

đọc cho đỡ buồn

I. Nội qui tham gia "Giúp tôi giải toán"

1. Không đưa câu hỏi linh tinh lên diễn đàn, chỉ đưa các bài mà mình không giải được hoặc các câu hỏi hay lên diễn đàn;

2. Không trả lời linh tinh, không phù hợp với nội dung câu hỏi trên diễn đàn.

3. Không "Đúng" vào các câu trả lời linh tinh nhằm gian lận điểm hỏi đáp.

Các bạn vi phạm 3 điều trên sẽ bị giáo viên của Online Math trừ hết điểm hỏi đáp, có thể bị khóa tài khoản hoặc bị cấm vĩnh viễn không đăng nhập vào trang web.

đọc xong rồi kb rồi ib

9 tháng 4 2019

Sẽ buồn lắm đây ha

Người tớ từng thương , à không mà là người vẫn thương

Từ từng thương là từ của cậu khi nhắc đến tớ

Thi tốt nhé , ......

Xin lỗi mình không thể tiết lộ

27 tháng 1 2018

Sự lựa chọn của mình là người bạn quen từ 8 năm trước. (Đây là riêng ý kiến của mình)

Còn tùy thuộc vào sự cân nhắc của bạn, sự lựa chọn là của bạn. 

Chúc bạn thành công

27 tháng 1 2018

theo mk bn nên chọn người thứ 1 bởi vì có nhiều lúc các bn cãi nhau nhưng chính chuyện đó lại khiến các bn hiểu nhau hơn và thân vs nhau hơn 

kb nha

28 tháng 10 2018

Đó là một ngày đầy ý nghĩa đối với tôi. Một ngày tôi không thể quên. Cáu chuyện như sau:

Hôm đó, ba mẹ tôi được nghỉ nên đưa chị em tôi về quê thăm ông bà. Tôi rất háo hức. Không biết dạo này ông bà thế nào? Gặp tôi chắc ông bà mừng phải biết Bên đường, những hàng tre xanh ngắt. Xa xa, những bác nông dân đang làm đồng. Đi thêm một đoạn nữa, lấp ló sau bụi cây bàng già là ngôi nhà cổ xưa của ông bà tôi. Gặp nhau, mọi người mừng rỡ, tíu tít chào hỏi. Tôi nhanh chóng cất đồ rồi chạy ra sân chơi với bọn trẻ con. Chơi được một lúc thì chán, chúng tôi cùng thi nhau nghĩ ra những trò chơi mới. Chợt có đứa nói: "Chị Thuỳ Anh bày trò chơi trên thành phố cho bọn em chơi đi". Tôi nghĩ một lúc rồi nói với lũ trẻ: "Chúng ta chơi trò trêu gà đi". Bọn trẻ có vẻ không hài lòng. Tôi bực mình: "Đứa nào không chơi thì cút". Nghe thế, chúng sợ sệt vội hò nhau chia thành hai phe chơi trò đuổi bắt gà. Thấy chúng tôi chơi trò này, bà cũng không hài lòng, bảo: "Thôi, các cháu chơi trò khác đi, gà nhà ta dạo này yếu lắm". Nghe thấy thế, tôi bực mình cả với bà và bảo chúng cứ chơi tiếp. Một lúc sau, tôi thấy một chú gà nằm lăn ra đất. Tôi tưởng nó ngủ, hoá ra không phải, vì mệt quá, nó đã chết. Tôi sợ hãi cùng bọn trẻ đi tìm một cái hộp chôn chú gà xuống đất. Sau đó, ai về nhà nấy, coi như không có chuyện gì. Buổi tối, khi ăn cơm, ông tôi nói với cả nhà: "Nhà mình bị mất một con gà. Không hiểu nó chết ở đâu hay ai bắt mất?". Tôi im lặng coi như không Ịbiết. Ăn cơm xong, tôi cùng chị chuẩn bị đồ đạc để mai về thành phố sớm. Đêm đó, tôi ngủ không yên. Sáng sớm, bà vào đánh thức chị em tôi dậy. Ông bà và bọn trẻ con tiễn chị em tôi ra tận đầu làng. Tôi thấy hối hận quá. Tôi quay lại ôm chầm lấy bạ: "Cháu xin lỗi, lần sau cháu sẽ nghe lời bà". Ông bà xoa đầu tôi, mim cười: "Cháu biết nhận lỗi thế là tốt. Thôi về đi kẻo muộn". Tôi như trút được một gánh nặng, chào ông bà và chay ra xe.

Sau chuyện đó, tôi hiểu rằng cần phải lắng nghe những gì người lớn khuyên bảo, cần phải biết dũng cảm nhận lỗi và sửa chữa lỗi lầm.

Chuyện xảy ra vào một mùa hè cách đây khoảng hai năm. Khi đó mẹ tôi là bác sĩ quân y, suốt ngày bận rộn việc cơ quan và gia đình. Hôm đó, nhìn thấy mẹ đi làm về, tôi chạy ra chào mẹ rồi chạy vội vào góc học tập đê đọc nốt quyên truyện tranh Co-nan. Một lát sau, tôi nghe tiếng mẹ gọi dưới nhà:

– Trang ơi, xuống quét nhà hộ mẹ đi con.

– Con đang bận mẹ ơi. – Tôi nói, mắt vẫn không rời quyển truyện.

Mẹ đột ngột bước vào phòng tôi, khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi:

– Sao con không quét nhà hộ mẹ mà vẫn ngồi đây đọc truyện? 

Tôi phụng phịu cất quyển truyện vào ngăn bàn, lê bước xuống nhà, cầm lấy cây chổi vung tứ tung cho xong. Đồ bị rơi xuống đất tôi cũng chẳng thèm nhặt lên. Mặt tôi cau có, giận dữ. Căn phòng khách gọn ghẽ, đẹp đẽ của mẹ dưới bàn tay tôi đã bừa bộn như một bãi chiến trường. Mẹ nhẹ nhàng bảo:

– Con nhẹ tay thôi không hư hết đồ đạc bây giờ.

Sự bực bội trong tôi chợt bùng lên. Tôi ném cái chổi xuống đất, hét vào mặt mẹ:

– Thế con phải làm thế nào. Nếu mẹ không vừa ý thì mẹ tự đi mà dọn lấy.

Mẹ sững sờ nhìn tôi, vì đây là lần đầu tiên tôi cãi mẹ, sau mẹ buồn rầu nói:

– Nếu con không muốn làm thì thôi, từ giờ mẹ sẽ không nhờ con nữa.

Mặc dù biết là mình có lỗi nhưng tôi vẫn chạy lên phòng, khoá cửa lại, ngồi vào bàn. Tôi lấy sách vở ra nhưng không làm nổi một bài nào. Hình ảnh mẹ với đôi mắt ngấn nước luôn hiện ra. Tôi đã hỗn láo với mẹ.

Trong bữa cơm buổi tối, bố hỏi vì sao tôi đã hỗn láo với mẹ, tôi không trả lời được. Sự hối hận làm tôi bật khóc. Lỗi của tôi đối với mẹ là không thể chấp nhận được. Tôi muốn xin lỗi mẹ nhưng không dám.

Đêm hôm ấy, mẹ tôi phải đi cấp cứu. Bác sĩ nói mẹ bị cảm nặng và kiệt súc. Nhìn mẹ xanh xao nằm trên giường bệnh, tôi hối hận vô cùng. Phải chăng lúc đó tôi cố giúp mẹ việc nhà thì mẹ đâu đến nỗi? Tôi nắm lấy bàn tay xương xương, gầy gầy của mẹ, nghẹn ngào nói trong nước mắt: "Mẹ ơi, con có lỗi với mẹ, mẹ hãy tha thứ cho con nhé!".

Đã hai năm trôi qua nhưng tôi không quên được ngày hôm ấy. Giờ tôi đã là nữ sinh lớp sáu, đã trưởng thành hơn và biết giúp mẹ nhiều việc nhà. Tói tự nhủ với lòng mình, sẽ không bao giờ được phép lặp lại lỗi lầm như thế nữa. Bởi vì, bạn biết không, nếu như chúng ta đối xử không tốt với những người thân yêu ruột thịt của mình, chúng ta sẽ cảm thấy cắn rứt và tội lỗi.

k nha

Học tốt

30 tháng 10 2016

mình nèhehe

1 tháng 11 2016

de to cho cau nhashihi

13 tháng 5 2019

Bài soạn Bài cảm nhận của học sinh về chuyến đi thăm quan VQG Xuân Thủy - Tài liệu text

30 tháng 10 2020

Tôi đi học được bố cục theo dòng hồi tưởng của nhân vật "tôi” về những kỉ niệm buổi tựu trường. Tiết trời vào những ngày cuối thu, hình ảnh các em nhỏ đến trường gợi cho nhân vật “tôi” nhớ lại ngày đầu tiên đi học. "Tôi" nhớ lại con đường cùng mẹ đến trường, cảnh vật trên đường vốn rất quen nhưng lần này tự nhiên thấy lạ, “tôi” cảm thấy có sự thay đổi lớn trong lòng mình. Đó là cảm giác trang trọng và đứng đắn trong chiếc áo vải dù đen dài, cùng mấy quyển vở mới trên tay. Bàn tay cẩn thận, nâng niu mấy quyển vở, lúng túng muốn thử sức nên xin mẹ được cầm cả bút, thước như các bạn khác. Khi nhìn thấy ngôi trường ngày khai giảng, "tôi" thấy ngạc nhiên vì sân trường hôm nay dày đặc cả người, ai cũng ăn mặc sạch sẽ, gương mặt tươi vui và sáng sủa. Ngôi trường vừa xinh xắn vừa oai nghiêm khác thường, “tôi” cảm thấy mình bé nhỏ, do đó lo sợ vẩn vơ. Đặc biệt, lúc ngồi vào chỗ của mình trong giờ học đầu tiên, nghe thầy giáo gọi tên, bắt đầu học bài học thứ nhất,... nhân vật chính của thiên truyện vừa thấy hồi hộp, ngỡ ngàng lại vừa tự tin, sung sướng.

Điều gì sẽ còn lại khi một cuộc tình đã đi qua cậu có biết không? Đó là nỗi vấn vương, là chút gì đó buồn thương và nuối tiếc. Quan trọng là gì nữa cậu biết không? Đó là nỗi đau của con tim, là sự nhức nhối nơi ngực trái mỗi khi đêm về chợt nhớ tới bóng hình đã khuất xa. Mối tình đầu của tớ ơi, cậu có nhớ tớ như mỗi đêm tớ vẫn nhớ về cậu? Nơi xa ấy trời có đang mưa không cậu? Nơi xa...
Đọc tiếp

Điều gì sẽ còn lại khi một cuộc tình đã đi qua cậu có biết không? Đó là nỗi vấn vương, là chút gì đó buồn thương và nuối tiếc. Quan trọng là gì nữa cậu biết không? Đó là nỗi đau của con tim, là sự nhức nhối nơi ngực trái mỗi khi đêm về chợt nhớ tới bóng hình đã khuất xa.

Mối tình đầu của tớ ơi, cậu có nhớ tớ như mỗi đêm tớ vẫn nhớ về cậu? Nơi xa ấy trời có đang mưa không cậu? Nơi xa ấy có cơn mưa nào nhắc cậu kỉ niệm xưa? Liệu có bao giờ bất chợt mưa đến, cậu nhớ cậu của ngày xưa vẫn thích luồn tay vào túi áo của tớ? Và có bao giờ khi đêm về lạnh lẽo, cậu chợt nhớ một hơi ấm là tớ chăng?

Những kỉ niệm của một thời xưa cũ vẫn khắc sâu trong tim tớ đấy cậu à. Nhớ cơn mưa nhỏ nào đã mang cậu đến bên tớ để rồi tớ nhớ ngày mưa tầm tã nào đã mang cậu đi xa, xa khỏi vòng tay tớ. Nhớ những cảm xúc ngọt ngào ta bên nhau ngày mưa để rồi lại nhớ nỗi đắng cay của cơn mưa chia tay ngày ấy. Tớ và cậu có quá nhiều kỉ niệm cùng mưa. Tớ vẫn nhớ về chúng như tớ nhớ về cậu vậy. Nhưng chỉ thỉnh thoảng thôi. Vì tớ không muốn chìm sâu vào quá khứ, không muốn nỗi buồn xưa vương trong đáy mắt, nỗi đau cũ cào xé trái tim. Và dù quá khứ có đẹp cũng chỉ là hồi ức, không thể là hiện tại. Phải không cậu? Yêu thương ấy vốn dĩ rất đẹp, tình cảm ấy vốn dĩ rất nồng nàn. Nhưng tất cả cũng chỉ là đã từng, cậu nhỉ?

Có thể định mệnh cho tớ và cậu gặp nhau không phải để bên nhau suốt đời. Chúng ta suy cho cùng chỉ là bến đỗ tạm thời của nhau thôi. Chỉ là vào một ngày mưa nhỏ nào đó, ta cần một chốn dừng chân, cần truyền cho nhau một hơi ấm thân thương. Để rồi khi cuộc hành trình mới bắt đầu, khi hơi ấm ấy chẳng còn đủ cho những ngày mưa lớn, ta phải xa nhau thôi. Tớ không thể níu kéo cậu, vì tớ không muốn làm lỡ chuyến xe của cậu và vì bàn tay nhỏ bé này chẳng thể làm ấm bàn tay to lớn của cậu nữa.

Dù vậy cậu à, với tớ cậu vẫn là một người quan trọng. Cậu đã đến bên tớ những ngày mưa tớ cô đơn, lạc lõng. Cậu sưởi ấm trái tim tớ để con tim thôi sợ hãi những cơn mưa. Cậu đến để tớ biết yêu thương một người là như thế nào. Và cậu đã đi khi bất ngờ trời đổ mưa to. Cậu đi để tớ biết tớ phải một mình vượt qua những cơn mưa. Cậu đi để tớ biết chẳng ai có thể bên ai dài lâu. Cậu đến, cậu đi và cậu dạy tớ rằng tớ phải mạnh mẽ giữa cuộc đời còn lắm cơn mưa.

Cuộc tình của tớ và cậu không lâu nhưng sâu. Chúng ta không bên nhau đằng đẵng với thời gian những chúng ta có những kỉ niệm khắc sâu trong trí nhớ. Khoảng thời gian ấy đủ để tớ và cậu trải qua mọi cung bậc cảm xúc của tình yêu. Cái nắm tay thẹn thùng, cái ôm bỡ ngỡ, nụ hôn đầu vụng dại của những ngày mưa. Nỗi nhớ nào cựa mình nơi trái tim khi mưa đến mà ta chẳng bên nhau. Ai giận hờn ai vì mưa bất chợt làm ta lỡ hẹn. Tình yêu ấy, chẳng dài nhưng trọn vẹn. Bởi tớ đã để trong tim hình bóng cậu ngay từ lúc trời đổ mưa rả rích. Và tớ đã thật sự yêu cậu khi giọt mưa nặng hạt bắt đầu rơi xuống. Và cậu cũng đã như thế. Đã thương tớ thật nhiều, đã yêu tớ thật nồng nàn. Cậu đã làm cho tớ những việc mà những người yêu nhau vẫn làm. Tớ đã rất hạnh phúc trong cơn mưa tình yêu ấy. Vì suy cho cùng tớ đã biết yêu, đã biết hạnh phúc.

Cậu đi khi trái tim tớ vẫn còn rộn ràng những yêu thương dành cho cậu. Nhưng tớ không trách cậu đâu. Cậu đi không vì cậu đã yêu ai khác. Tớ biết, bên tớ, yêu tớ cậu chưa từng phản bội tớ. Chỉ là cậu không giữ được cảm xúc ban đầu đối với tớ. Chỉ là cơn mưa nhỏ ngày nào đã vụt mất với thời gian, chỉ còn đây cơn mưa nặng hạt cuốn cậu về phương xa. Chỉ là tớ chẳng giữ được trái tim cậu nữa. Vậy thôi, tớ để cậu đi. Không khóc lóc, không níu kéo, vẫn mỉm cười chúc cậu hạnh phúc. Hãy để những gì cậu nhớ về tớ là một cô gái mạnh mẽ, cô gái đã mỉm cười vào ngày mưa cậu đến, cô gái ấy vẫn mỉm cười vào ngày mưa cậu đi, nụ cười đã từng làm trái tim cậu say. Nhé cậu!

Những tháng ngày không có cậu đã để lại trong tớ một sự chơi vơi, một khoảng không vô hình. Tớ thấy mình lạc lõng giữa cuộc đời. Có những lúc bất chợt mưa rơi, tớ thấy tim mình giá rét vô cùng. Những kí ức nào lại theo mưa đến đây, hình bóng nào lại ngự trị trong tim. Nhưng không phải là tớ tổn thương đâu cậu. Chỉ là cuộc tình đã qua để lại chút nhớ, chút thương, chút vấn vương và chút nhói trong tim. Tớ vẫn cho phép bản thân tớ hoài niệm về cậu, hoài niệm về cuộc tình của tớ và cậu. Để làm gì cậu biết không? Để tớ nhớ rằng đã từng có một người yêu thương tớ. Để nhớ rằng tớ từng có một tình yêu đẹp. Và ngày nào đó không xa tớ cũng sẽ có một tình yêu đẹp như thế- tình yêu của những cơn mưa.

-Nam-

phây búc mới của Nam : https://www.facebook.com/cau.tothiks.9

5
14 tháng 12 2017

Túm cái quần lại cái bài văn này nói về 7L?

17 tháng 12 2017

Viết hay lắm. Nhưng sao mn lại ko xem nhể?