K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

16 tháng 7 2019

Chắc nhầm r bn!

16 tháng 7 2019

nhầm gì bạn?

sau câu chuyện trên nhờ các bn giúp mk bt ai đúng ai sai nhớmơn trước(chuyện có thật đó) BẮT ĐẦU Chàng là 1 đứa con trai chưa từng bt yêu là gì, chàng xuất thân rất giàu có, nhưng lại sống rất tốt bụng, chưa từng đối xử tệ với ai. Một ngày chàng gặp nàng, khi vừa mới gặp chàng đã có thiện cảm với nàng, sau một thời gian, chàng đã yêu nàng thực sự. nàng cũng có vẻ thích chàng, ấy...
Đọc tiếp

sau câu chuyện trên nhờ các bn giúp mk bt ai đúng ai sai nhớ

mơn trước(chuyện có thật đó)

BẮT ĐẦU

Chàng là 1 đứa con trai chưa từng bt yêu là gì, chàng xuất thân rất giàu có, nhưng lại sống rất tốt bụng, chưa từng đối xử tệ với ai. Một ngày chàng gặp nàng, khi vừa mới gặp chàng đã có thiện cảm với nàng, sau một thời gian, chàng đã yêu nàng thực sự. nàng cũng có vẻ thích chàng, ấy vậy mà cả hai chưa bày tỏ gì với nhau, nhưng mọi hành động của chàng đã nói lên tất cả rồi, nhưng nàng cũng chẳng nói gì.

rồi mọi chuyện bị bàn tán khắp nơi, ai cũng biệt chàng và nàng thích nhau, nàng không tỏ ra gì cả, nhưng chàng lại càng chứng tỏ điều đó hơn, rồi 1 ngày, đứng trước mọi người mà chàng tỏ tình với nàng, nhưng chỉ vì vài lại đồn đại của bạn bè mà nàng không nhận lời và còn nói nặng lời với chàng vì thực sự ai cũng nghĩ họ không hợp nhau, chàng xuất thân quá kiêu sang mà nàng chỉ là con trong một gia đình rất đỗi bình thường, chàng xấu hổ bước khỏi đám đông. Tuy vậy tình yêu chàng dành cho nàng vẫn chưa chấm dứt, cũng từ sau vụ đó, nàng chuyển đi một nơi rất xa, và cắt đứt liên lạc với chàng. Sau 5 năm, tình yêu vẫn còn đó, chàng vẫn chưa yêu ai khác ngoài nàng. Nhưng một ngày, chàng đã tìm được mảnh ghép chính thức cho cuộc đơi mình, đương nhiên đó không phải nàng, 2 người đó rất hợp nhau và cũng yêu nhau, chàng được người ấy tỏ tình và đã đồng ý,nhưng vẫn chưa quên được nàng. 1 tháng sau, nàng quay lại và nói thích chàng,nhưng bây giờ đã quá muộn, chàng từ chối trước tấm lòng của nàng, nhưng vẫn giữ hình ảnh nàng trong tim như 1 người bạn, nàng đã rất đau khổ và tự tử. Tuy rất đau buồn nhưng không thể làm được gì, chàng chỉ biết giúp gia đình nàng rất nhiều và đã sau này đã cưới người yêu của chàng

11
Nguồn: TRẦN CẨM ANHĐề bài: Tưởng tượng lại cuộc gặp gỡ giữa Trọng Thủy và Mị Châu ở thế giới bên kia. Viết tiếp câu chuyện của họBài làm:Tương truyền rằng con người sau khi tạ thế sẽ phải đi qua một con đường tên gọi Hoàng Tuyền để đi tới Quỷ Môn Quan. Cát Hoàng Tuyền đỏ au như máu ,đất Hoàng Tuyền đen tựa màn đêm. Xung quanh trồng đầy giống hoá Bỉ Ngạn bung nở một...
Đọc tiếp

Nguồn: TRẦN CẨM ANH

Đề bài: Tưởng tượng lại cuộc gặp gỡ giữa Trọng Thủy và Mị Châu ở thế giới bên kia. Viết tiếp câu chuyện của họ

Bài làm:

Tương truyền rằng con người sau khi tạ thế sẽ phải đi qua một con đường tên gọi Hoàng Tuyền để đi tới Quỷ Môn Quan. Cát Hoàng Tuyền đỏ au như máu ,đất Hoàng Tuyền đen tựa màn đêm. Xung quanh trồng đầy giống hoá Bỉ Ngạn bung nở một dáng vẻ yêu kiều như nuốt trọn bi ai của nhân gian. Vậy sau khi bị phu quân phản hội, vua cha chém đầu, hồn Mị Châu sẽ đi về đâu? Không rõ nữa, có lẽ là Hoàng Tuyền.

Truyện xưa kể lại, sau khi Mị Châu qua đời không lâu, Trọng Thủy cũng đột ngột ra đi. Triệu Đà xót thương con trai, ngày đêm mời pháp sư về cúng chiêu hồn, nhưng kì lạ là gọi mãi không thấy hồn chàng hiện lên. Có người nói: hồn Trọng Thủy đã ra thành cát bụi, cũng có người nói, chàng đang đi tìm Mị Châu,... Lời đồn thì vô kể nhưng sự thực thì mấy ai hay?

"Nhân duyên" - cái gọi là nhân duyên xem ra cũng chỉ là món nợ phải trả cho người

Hồng trần như mộng, người tỉnh mộng tan, nhân sinh như kịch, người tan kịch tàn. Chớp mắt đã qua ngàn năm. Hàng năm, số lượng người chết đi qua sông Vong Xuyên lại nhiều vô kể . Lão quỷ sai lái đỏ ở đây đã bao năm, lại luôn trông thấy một năm tử lạ kì ngồi dựa vào đá Tam Sinh, tay ôm chậu hoa Bỉ Ngạn, ngồi thẫn thờ nhìn về phía trước, thi thoảng lại vô lực mỉm cười nói với đóa hoa đỏ rực trong tay:
- A Châu, lại một mùa hoa nở rộ, khi nào nàng mới trở về bên ta?

Nói đến đây, hẳn các người cũng biết hẳn nam nhân đó là ai rồi chứ?

Hồn Trọng Thủy sau khi lìa khỏi xác đã lang thang dưới âm phủ bốn mươi chín ngày đêm để tìm Mị Châu, nhưng đáp lại hắn là những cái lắc đầu đầy tiếc nuối. Trọng Thủy tìm gặp Mạnh Bà, xin không uống nước sông Vong Xuyên, nguyện không đầu thai, ở lại đây chờ thê tử quay về.

Mạnh Bà là người cai quản Vọng Hương đài, nếu muốn đến thập điện chuyển sinh, phải uống canh từ bảy giọt lệ do bà điều chế để quên đi mọi sự ở nhân gian. Mạnh Bà giao cho Trọng Thủy một bông hoa và nói rằng:

- Tình ái, tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, nếu nó úa tàn thì còn có thể cứu chữa. Nhưng nếu nó chết rồi, thì phải làm sao đây? Mị Châu vì không muốn quên đi người mà nguyện hoá thành Bỉ Ngạn. Bỉ Ngạn hoá, vốn dĩ đau thương đến cùng cực, vẫn còn nở rộ dể mê hoặc chúng sinh. Trăm năm ra hoa một lần, diệp sinh vô hoa, hoa khai vô diệp. Lá và hoa mãi mãi không có cơ hội nở chung một lúc. Đợi qua ngàn năm, khi lá và hoa có duyên nở cùng, ngươi sẽ gặp lại thê tử của mình, chỉ trong một canh giờ thôi, nàng ta sẽ đi tới một thế giới khác. Một thế giới mà nàng ước mong. Và rồi, rốt cục đã đến kì hạn một nghìn năm, Trọng Thủy ngồi bên Tam Sinh thạch, chỉ sợ rời đi nửa bước sẽ vụt mất nàng. Hắn đợi một ngày, nhưng không thấy nàng đâu, trời tối đen như mực và hi vọng của hắn. Giữa trời đất này, giữa dòng sông này, thứ còn sót lại chỉ còn là nước mắt.

- A Châu, nàng có thể nhẫn tâm như vậy sao? Nguyện không chuyển sinh ngàn năm, nhưng lại không muốn gặp mặt tướng công của mình. Là nàng lạnh lùng hay vốn không hề có trái tim?

Lời vừa dứt, một giọt lệ lăn xuống phiến lá mỏng, một đạo hồng quang bay quanh đóa Bỉ Ngạn lồ bung nở một dáng vẻ yêu kiều. Sau cái nhoè nhoẹt của nước mắt, thấp thoáng một nhân ảnh gầy mòn. Một nghìn năm, hắn đã chờ nàng một nghìn năm rồi, hắn lo sợ sau khi tỉnh dậy, nàng có chê hắn già không?

Đáp lại sự kích động đến trào nước mắt của Trọng Thủy, Mị Châu bình thản như người xa lạ. Ai đó từng nói với hắn, con người có ba cảnh giới của đau khổ: thấp nhất là gào thét, cao hơn là điên loạn, đau nhất là bình thản. Nàng nhìn xa xăm và trả lời nhẹ bẫng:
- Sao có thể không có trái tim? Ta đã để nó ở chỗ chàng rồi nhưng Trọng Thủy, chàng để nó ở đâu?

Trọng Thủy trân trân nhìn nàng, cổ họng như có một hòn thân nóng rực chèn lại. Chàng đã hi vọng biết bao, có thể ôm nàng vào lòng và nói:
- Đi cùng ta, tới một nơi không ai hay biết. Chúng ta tứ hải, tam san, lưỡng nhân, một đời.

Nhưng thật bi thương biết bao, "chúng ta" của trước đây bây giờ chỉ còn là "ta và nàng."

Trọng Thủy những muốn tiến lên nhưng lại không thể, sợ rằng nàng sẽ ghê sợ mà bỏ hắn đi. Mùi Bỉ Ngạn thơm ngát che đi dáng vẻ của đau thương nhưng lại làm tim cả hai tê tái đến thấm nhuần vào tận cốt tủy. Bao nhiêu năm nay, thứ gặm nhấm chàng không chỉ có cô đơn.
Mãi lúc lâu sau, hắn mới có thể lên tiếng:
- Là ta sai, ta luôn vì Nam Việt, luôn vì con dân, nhưng ta chưa bao giờ vì nàng. Ta không phụ Nam Việt, không phụ con dân, nhưng ta lại phụ nàng. Nhưng A Châu, ta yêu nàng là thật, thương nàng là thật, lúc trước nói muốn ở bên nàng cũng là thật. Nàng rất quan trọng với ta

Khẽ thấy Mị Châu mỉm cười nặng nề, nàng cười, nhưng nước mắt lại rơi:
- Quan trọng, thế nào là quan trọng?

- Là khi trời nổi giông bão, ta không đi tìm nến, ta đi tìm nàng

Trọng Thủy ôm lấy nàng, sợ rằng hai tay sẽ không đủ sức giữ nổi người mình yêu. Nhưng siết chặt thì sợ nàng đau, nới lỏng lại sợ vuột mất, thâm tình khổ, một đời khổ, si tình chỉ vì vô tình mà khổ.

Trái tim như bị đâm thủng, có cái gì trong nàng vừa mới chết. Lòng nàng như gào thét rằng: "Vậy khi bão tới rồi chàng ở đâu?" Thế nhưng vẻ ngoài của nàng lại lãnh đạm hết sức. Bởi trong cuộc sống, có những nỗi đau không nói lên lời, có những nỗi lầm phải trả giá bằng cả kiếp người, nhưng nỗi lầm nàng lại phải trả giá bằng máu của cả dân tộc.

Nàng khoác lên mình lớp áo bình thản mà trong lòng dậy sóng :
- Trọng Thủy, chàng không sai, ít nhất với con dân Nam Việt. Nhưng ta là công chúa Âu Lạc, chàng và ta vĩnh viễn không thể đi tới vĩnh viễn. Mà hai từ "vĩnh viễn", thực chất chỉ là một loại ảo tưởng được sinh ra từ nỗi cô đơn

Trọng Thủy dùng hai tay ôm trọn khuôn mặt nàng, sau cùng phát hiện ra những giọt lệ của nàng chỉ là ảo giác :
- A Châu, tại sao nàng lại không có nước mắt ?

Mị Châu mỉm cười nhắm mắt lại, từng lời khi xưa An Dương Vương hiện về trong tâm trí nàng : "Mị Châu, ta chém con, không phải vì ta hận, mà vì ta thà để con một đao chết trong vòng tay cha còn hơn là bị kẻ thù giày xéo. Đá không đầu vô tri cô giác, không có đầu lấy đâu lệ mà rơi".

Bao lời muốn thốt ra chung quy lại vẫn chỉ là sự bất lực, một canh giờ sắp hết, nàng cần một lời giải thích từ Trọng Thủy :
-Hãy cho thiếp một lí do để tiếp tục yêu chàng

Trọng Thủy nhìn người con gái trong tay, hạ giọng thật thấp :
- Vào ngày cuối cùng ta còn ở Âu Lạc, ta nhận được thư của vua cha ở phía Nam. Người nói rằng, ta là một đứa con bất hiếu, vì chuyện nhi nữ tình trường mà quên đi trọng trách quốc gia. Quả thực, ta có ý lừa dối cha để bảo vệ Âu Lạc cho nàng. Ta nghĩ, nàng chỉ đi ngang, gieo vào tim ta một hạt mầm nhỏ bé, ban đầu cứ nghĩ là cỏ dại, đến khi ngoảnh lại thấy một rừng hoa. Thế nhưng ta là một hoàng tử, cha nói, muốn làm kẻ mạnh thì phải giết, bao gồm cả sự thiện lương trong tâm hồn. Nhưng A Châu, Trọng Thủy ta nào đâu muốn làm kẻ mạnh, ta chỉ muốn cùng người ta thương sống bách niên giai lão. Nếu năm đó, ta yêu nàng sớm hơn một chút, ta không phải hoàng tử, nàng không phải công chúa, chúng ta cùng nhau cao bay xa chạy thì tốt biết bao?"

Trọng Thủy ngừng lại, nhìn về phía Mị Châu đang đờ đẫn trong nước mắt
- Nhưng với ta, hạnh phúc và bình yên là hai từ quá xa xỉ. Cha ta uy hiếp ta...

Mị Châu ngước mắt nhìn chàng, âm điệu pha lẫn bi ai :
-Một người mạnh mẽ như chàng cũng có điểm yếu để bị uy hiếp sao ?

Khẽ thấy Trọng Thủy cười khổ :
- A Châu, cho dù người đời có nói ta mạnh mẽ thế nào. Rốt cuộc ta vẫn có ba điểm yếu. Một : nàng. Hai : yêu nàng. Ba : ta yêu nàng. Đó là những gì ta đánh đổi để giữ lại tính mạng của nàng. Thế nhưng trời xanh cho ta bao năm quên lãng, lại không cho ta được một đời quên. A Châu, nàng có thể tha thứ cho ta không ?

Nhìn vào ánh mắt tràn đầy niềm tin của Trọng Thủy, Mị Châu cứ nắm duỗi bàn tay, cánh hoa bỉ ngạn đã bắt đầu héo úa, bóng nàng thấp thoáng rồi mờ dần. Trọng Thủy vội vã chạy đến giữ chặt nàng, nhưng nàng đã sắp tan thành mây khói, nước mắt chàng rơi chỉ một khắc là vỡ oà, là giải thoát, là một đời cô đơn
- Tướng công, với thân phận là công chúa Âu Lạc, thiếp không thể tha thứ cho chàng, nhưng với thân phận là A Châu, thiếp nguyện ý. Hãy cứ coi đoạn tình này là một giấc mơ. Giấc mơ của chàng là thiên hạ thống nhất, giấc mơ của ta là một gia đình nhỏ. Giấc mơ của chàng không có ta, vì ta không thể giúp chàng bình định thiên hạ, giấc mơ của ta không có chàng, vì chàng chẳng thể cho ta những điều ta ước mong. Giấc mơ của hai ta quá ngắn ngủi, một giấc mơ trưa. Nhưng nếu kiếp sau, nhân sinh nếu như lần đầu gặp gỡ, ta vẫn sẽ yêu chàng như ngày đầu ta yêu".

Dứt lời, nụ cười của nàng cũng tan biến, bỉ ngạn úa tàn, chỉ có Trọng Thủy ngồi giữa đơn côi. Bởi vậy, "yêu" và "đồng hành" là hai chuyện hoàn toàn khác biệt.

Mạnh Bà múc chén canh đi đến cạnh Trọng Thủy nãy giờ vẫn ôm đoá hoa, nhẹ hỏi một câu môt câu : -Người muốn đầu thai hay chờ đợi

Chỉ thấy chàng vân vê cánh hoa nhỏ, mỉm cười nói một chữ "đợi" rồi trông về phương xa. Chàng tin rằng ở một thế giới khác, thế giới của những con người bình thường, chàng sẽ gặp lại Mị Châu. Chàng đợi hết kiếp này, kiếp sau nữa, kiếp sau nữa nữa. Gặp nàng sớm một chút, yêu nàng nhiều một chút, sẽ có ngày Mị Châu đứng trước mặt chàng và mỉm cười nói rằng : "Ta đã về".

Nguồn: Trần Cẩm Anh (Arthur Tố Cẩm)

📷

1
14 tháng 4 2019

mình thích đọc lắm

vâng, đây vốn là câu chuyện viết theo văn phong của người viết truyến, một phong cách mới lạ và văn phong cổ kính, lôi kéo người đọc

Hôm nay em nói em cần đôi tay. Ôm lấy em và dắt em đến những chốn yêu xa ngàn mây. Hôm nay tạm ngưng hết những âu lo thường ngày. Chỉ cần em ngồi sau cùng anh ta đi đến đâu cũng đc. Nếu như một ngày anh không giống như em từng trông mong. Chẳng ôm được thế giới liệu em có yêu không. Vì anh ôm được mỗi trái tim thật nhỏ bé của người anh yêu. Có em thật ấm áp như một bài hát anh phiêu....
Đọc tiếp

Hôm nay em nói em cần đôi tay. Ôm lấy em và dắt em đến những chốn yêu xa ngàn mây. Hôm nay tạm ngưng hết những âu lo thường ngày. Chỉ cần em ngồi sau cùng anh ta đi đến đâu cũng đc. Nếu như một ngày anh không giống như em từng trông mong. Chẳng ôm được thế giới liệu em có yêu không. Vì anh ôm được mỗi trái tim thật nhỏ bé của người anh yêu. Có em thật ấm áp như một bài hát anh phiêu. Mình giữ nhau thật chắc nhé nếu đi ta cùng đi. Mọi bão giông đếu qua khi con tim cùng theo lí trí. Giờ gió đông lạnh giá lắm cứ yêu tâm còn anh và nắng vàng. Cùng sưởi ấm để em cảm thấy yêu thương nhiều hơn. Việc của em là yêu anh có mưa giông thì để anh lo. Chẳng hứa xua đc mây đen nhưng bình yên khi bên anh. Tìm thấy em người anh yêu lúc yêu thương tựa như nắng cuối chiều. Từ nay em sẽ làm cuộc sống tốt hơn bao điều.

5
2 tháng 7 2019

hay

Chap 1 : Hai đứa trẻ kì lạ Trên đời này thứ mỏng manh nhất là tình bạn, thứ dễ vỡ nhất là tình yêu. Tình bạn mỏng manh để chúng ta gìn giữ và trân trọng, tình yêu dễ vỡ nhưng lại cho chúng ta những hoài niệm thật tuyệt vời. Thân không có nghĩa là yêu, yêu không có nghĩa là thân, tình bạn và tình yêu không thể đánh đồng, nhưng trong từ điển của loài người lại có một cụm từ mang...
Đọc tiếp

Chap 1 : Hai đứa trẻ kì lạ

Trên đời này thứ mỏng manh nhất là tình bạn, thứ dễ vỡ nhất là tình yêu. Tình bạn mỏng manh để chúng ta gìn giữ và trân trọng, tình yêu dễ vỡ nhưng lại cho chúng ta những hoài niệm thật tuyệt vời. Thân không có nghĩa là yêu, yêu không có nghĩa là thân, tình bạn và tình yêu không thể đánh đồng, nhưng trong từ điển của loài người lại có một cụm từ mang tên: "Bạn thân nhất"!
***
Thời điểm bé gái ấy ra đời là thời điểm bình thường nhất. Mặt trời không toả ánh nắng rạng rỡ, gió không thổi, mưa không rơi, vạn vật vẫn duy trì hoạt động bình thường của nó, vì vậy mẹ em bé đặt tên cho em là Giản Đơn. Có nghĩa là tuy thời điểm em sinh ra rất bình thường nhưng bù lại, tình yêu thương của người thân thì lại dành hết cho em, đó là thứ tình cảm giản dị nguyên thuỷ nhất mà lại đẹp đẽ nhất. Cuộc sống đôi khi chỉ cần những thứ "giản đơn" đó là đủ.
Trước đó 11 tháng cũng có một bé trai được chào đời ở đúng chỗ này. Khi đó ngược lại mặt trời lại toả ra ánh nắng rất chói mắt, bé trai đang khóc bị nắng chiếu vào liền nhắm tịt mắt lại. Bố em bé buồn cười trước hành động này liền đặt tên bé là Minh, mẹ bé phản bác, nói vì em bé trốn tránh ánh nắng mặt trời nên phải đặt là Từ Minh.
***
Nghe đồn bé trai nhà họ Dạ rất ít nói, tuy được thừa hưởng gen trội từ bố mẹ nên mới 5 tuổi đã viết thành thạo tiếng việt, làm toán đơn giản và phân biệt chính tả, bù lại bé chẳng nói năng với ai mấy. Cả bố và mẹ đều rất lo lắng. Ngày xưa cả hai người bọn họ tính cách đều không được dễ chịu cho lắm, liệu con trai của bọn họ có bị gộp tính cách giữa hai người vào không?
- Hay là thử cho nó tiếp xúc với những đứa trẻ khác xem?
Bố Dạ đưa ra ý kiến liền được sự đồng thuận của mẹ Dạ. Bé Minh được đưa đến trường mẫu giáo để tiếp xúc với các bạn, tiếc thay mới được nửa ngày bố mẹ đã phải mang bé về bởi khuôn mặt đằng đằng sát khí của bé đã doạ cho trẻ con toàn lớp khóc nhè loạn lên.
Bố mẹ Dạ đành bó tay trước cậu con trai của mình. Đúng lúc họ đang sốt sắng hết cả lên thì phía căn hộ gần sát có người chuyển đến. Bố mẹ Nguyễn mang đứa con gái đầu lòng đến chào hỏi là làm quen. Bố mẹ Dạ niềm nở tiếp đón, để cho bé Đơn và bé Minh vào phòng đồ chơi tự chơi với nhau.
Cửa phòng đóng lại, các bố mẹ rời đi. Minh như thường lệ lờ đi em bé kém mình 11 tháng phía đối diện, cầm máy điện tử lên chơi.
- Anh ơi, anh bị câm à?
Em bé tầm 4 tuổi kia nhìn Minh suốt từ đầu giờ mới mở miệng, nhưng đã mở miệng thì sẽ có độ sát thương cực lớn. Minh ngây ngốc nhìn vào khuôn mặt cũng thờ ơ chả kém gì mình kia.
- Sao ?
Kì thực cả ngày nay, đây là chữ đầu tiên Minh mở miệng. Cô bé kia thực sự là quá lợi hại. Ấn tượng của Minh với em bé kia rất đặc sắc. Đầu tiên chỉ hơi chú ý vì em có đôi mắt to màu nâu rất đẹp, về sau bị một câu nói của em làm cho nhớ mãi cái mặt lạnh tanh kia.
- Cái bộ mặt của anh, thật là khó chịu! Lạnh đến chán ghét!
- Cậu có quyền gì mà nói?
- Vâng em không có quyền, em chỉ góp ý cho anh biết. Anh có biết là bố mẹ anh lo lắng thế nào vì cái thái độ đấy của anh không? Em nói thế thôi, anh nghe hay không thì tuỳ!
Minh ngồi im re tại chỗ, mắt cụp xuống biểu hiện sự áy náy và suy tư. Em bé kia từ từ tiến lại gần Minh, nâng mặt Minh lên, dùng đôi tay bụ bẫm của mình nhéo hai má Minh thật đau, nhéo đến khi hai má Minh đỏ lừ lên em mới chịu cười ha hả:
- Cười lên một tí có phải đẹp trai không?
Khoảnh khắc lúc đó Minh không thể diễn tả thành lời. Em chỉ cảm thấy nụ cười của em bé kia thật là đẹp, thật là rạng rỡ, là nụ cười ấm áp nhất mà Minh từng gặp. Em bé cười xong vô cùng tự nhiên chui rúc vào lòng Minh dụi mắt:
- Hôm nay em phải dậy sớm để theo mẹ sang nhà anh, anh cho em nằm nhờ trong lòng ngủ tí, không có người ôm em không chịu được.
Minh hơi hiếu kì cùng mất tự nhiên, lát sau thích ứng được Minh liền ôm em bé kia vào lòng, ôm như mẹ hay ôm Minh, rồi Minh cũng ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Các bố mẹ trò chuyện chán chê liền đi vào phòng đồ chơi tìm con. Lúc mở cửa ra bố mẹ Dạ suýt rớt tròng mắt. Bé Đơn được bế gọn trong lòng bé Minh, hai đứa ôm nhau ngủ, cảnh tượng thật yên bình mà cũng thật... không thể tin nổi ! Bố mẹ Dạ lúc đó mừng toé nước mắt, túm lấy túm để bố mẹ Nguyễn đòi nhận bé Đơn làm con dâu.
***
Từ cái hôm nhớ mãi không quên đó mà bé Minh trở nên thích bé Đơn đến lạ thường, cứ canh lúc bố mẹ Nguyễn đến lại chạy ra hỏi bạn Đơn đâu. Bé Đơn ngày xưa hở ra là bố mẹ giờ cái gì cũng anh Minh: Anh Minh ơi với em cái này, anh Minh ơi hộ em cái kia. Hai đứa tầm tuổi chơi với nhau nên rất hợp tính, Minh thì thông minh đến ưu việt, nhiều lúc sự thông minh quá mức này làm cho người rất đau đầu, Đơn thì lại có trí nhớ siêu tốt, đã lỡ hứa với bé cái gì rồi thì đừng mơ nuốt lời được.
***
Năm nay Minh và Đơn 5 tuổi, nghĩa là năm sau vào lớp 1 rồi. Các bé cùng trang lứa trong khu háo hức lắm. Nào là bắt bố mẹ dắt đi mua cặp, mua sách vở, nào là hỏi han loạn lên, "Mẹ ơi cô giáo có ác không ?"
Thế mà, hai đứa con nhà này, một đứa cứ tanh tách máy chơi game, một đứa chui vào lòng đứa còn lại, lặng lẽ ghi nhớ chiêu thức để tăng lever. Cả hai đứa rất bàng quan, thẩn thơ tự chơi với nhau, coi như là người phải đi lớp 1 không phải mình vậy. Bố mẹ Dạ cùng bố mẹ Nguyễn nhìn nhau, lắc đầu. Mẹ Nguyễn mở lời:
- Minh Đơn à, hai con có muốn đi hiệu sách sắm đồ không?
- Không ạ!
Rất đồng thanh, hai đứa lại tạch tạch máy chơi game, điệu bộ hờ hững quá thể.
- Thế các con không muốn mua đồ dùng, sách vở chuẩn bị cho năm học mới à?
Bố Nguyễn nói đỡ vợ, nhận lại là cái nhìn chăm chăm của Đơn. Ông cười, hỏi Đơn:
-Sao thế?
- Buổi chiều thứ 7 tuần trước nữa, cách đây 2 tuần 12 giờ 34 phút, bố mẹ đã hứa là nếu con chịu thơm anh Minh một cái bố mẹ sẽ chuẩn bị toàn bộ sách vở cho con và anh Minh.
Minh chen thêm lời, mắt không rời màn hình máy chơi game:
- Bố mẹ con cũng hứa nếu con chịu ngồi yên để Đơn thơm cho mọi người chụp một kiểu, toàn bộ đồ dùng học tập của con và Đơn bố mẹ sẽ lo tất.
Các bố mẹ sau câu nói của hai đứa trẻ liền nhìn nhau, thở dài ngao ngán. Họ mong ước lắm, một đứa con bình thường!!!
- À anh Minh ơi!
- Sao?
Đơn xoay mái đầu nhỏ lại làm mái tóc đen mượt như lông tơ của cô bé cọ vào cằm Minh, ngưa ngứa.
- Năm sau bọn mình vào lớp một rồi.
- Ừ...
- Đến lúc đó sống chết anh phải ngồi cạnh em!
- Ừ, tất nhiên rồi…
Đơn cười toét miệng, Minh vẫn tạch tạch bấm máy, coi việc ngồi cạnh Đơn là một việc hiển nhiên.
...
***
Trường tiểu học Thanh Lịch, bóng bay rực rỡ, cổng trường mở rộng, chuẩn bị đón các em lớp 1 vào trường. Các cô giáo mặt mày niềm nở, hiền từ như một người mẹ đích thực, tay chỉ đường tay vỗ về các em nhỏ, giúp các em xếp đúng hàng. Các em nhỏ, em nào em đấy mắt ngấn nước níu ống tay áo bố mẹ, ngập ngừng không muốn bước vào trường.
Bố mẹ Dạ cùng bố mẹ Nguyễn thèm thuồng nhìn những đứa trẻ khác, một lúc lại quay qua nhìn con mình. Một thằng đang theo sự chỉ dẫn của cô giáo xếp ngay ngắn vào hàng, một con nắm chặt gấu áo thằng kia bước theo, trước khi đi còn bỏ lại mấy chữ:
- Bye bye mọi người~
- ...
Họ hận, họ hận cuộc đời này!
Minh và Đơn xếp vào hàng dưới sân trường, phía các em nhỏ đang khóc nhè kia cũng đã bắt đầu ổn định hàng ngũ, thầy hiệu trưởng mỉm cười đầy hiền từ:
- Thôi nào các em, chúng ta lớn rồi, cần phải thôi dựa dẫm vào bố mẹ chứ ! Các em thấy không, các anh chị lớp lớn hơn đây này, thầy cô, mái trường này, ai cũng chào đón các em. Bước vào mái trường.....v.v.....
Minh nhăn mặt, huých huých tay Đơn đang đứng cạnh bên, hỏi:
- Cậu thấy sao?
Đơn ngáp ngắn ngáp dài, cả người mệt mỏi dựa hẳn vào người Minh, hay cánh tay ôm chặt lấy cánh tay phải của cậu, nũng nịu lắc la lắc lư:
- Bài phát biểu này so với bài khai giảng năm ngoái không sai một chữ.
- Hửm, sao cậu biết?
- Anh quên à ? Năm ngoái bố mẹ chả cho chúng mình lên trường tham quan thử còn gì ?
- Ừ...
❤️❤️❤️

0
Năm đấy hắn đến phủ của thượng thử dự yến tiệc, cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một nữ nhân đẹp như vậy.Nàng ở phía bên kia đình cùng đám nữ nhi ở những phủ khác thưởng trà làm thơ, hắn nhìn thấy nàng mang trên mình bộ y phục màu xanh nhạt, khí trời mùa hạ nóng nên với màu xanh cùng gương mặt trang điểm nhẹ của nàng khiến người khác vừa nhìn đã thấy yêu.Dù y phục...
Đọc tiếp

Năm đấy hắn đến phủ của thượng thử dự yến tiệc, cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một nữ nhân đẹp như vậy.

Nàng ở phía bên kia đình cùng đám nữ nhi ở những phủ khác thưởng trà làm thơ, hắn nhìn thấy nàng mang trên mình bộ y phục màu xanh nhạt, khí trời mùa hạ nóng nên với màu xanh cùng gương mặt trang điểm nhẹ của nàng khiến người khác vừa nhìn đã thấy yêu.

Dù y phục có màu không mấy màu sắc nhưng với khí chất của nàng đúng là nổi bật hơn hẳn những cô nương trong đình.

Hắn không tin vào tiếng sét ái tình, hắn cũng không nghĩ có một ngày hắn vừa gặp đã yêu một nữ nhân nào đấy.

Nhưng...

Khi hắn cho người điều tra thân phận của nàng, hắn lại cảm thấy vừa chán ghét vừa kinh tởm vẻ ngoài của nàng.

Nàng chính là đại tiểu thư của Mẫn Lan gia là chất nữ của đương kim quý phi, cũng là người gây ra cái chết oan ức của hoàng hậu cũng chính mà mẫu hậu của hắn.

Tưởng chừng như khi biết được thân phận của nàng, hắn sẽ thôi nghĩ về nàng nhưng ngược lại với những gì hắn mong muốn... Hắn nhớ nàng nhiều hơn, nụ cười ấy, ánh mắt ấy, khí chất ấy khiến hắn như phát điên vì hằng đêm hiện ra trong giấc ngủ của chính bản thân hắn.

Vậy là hắn nảy ra ý định trả thù bắt đầu từ nơi nàng, hắn muốn Mẫn Lan gia diệt vong, muốn vị quý phi kia thấy đau khổ khi người gây ra những sự tình này đều là cô chất nữ mà bà ta cưng chiều.

Vậy là nhân lúc nàng ra khỏi phủ thừa tướng để mua vải, đi dạo, đi chùa nhưng nơi mà nàng có thể đi qua hân đều có thể xuất hiện.

Đúng như những gì hắn tính toán, nàng không chút phòng bị mà tiếp xúc với hắn, lần đầu nàng hơi e ngại vì nam nữ đi chung quả thật hơi trái với quy tắc còn lại, nhưng sau này việc gặp hắn trở nên thường xuyên cũng khiến nàng cảm thấy trở nên thoải mái hơn.

Hắn nhớ hắn từng nói với nàng...

- Nàng thanh cao tao nhã lại quyến rũ như bông hoa mẫu đơn!

Đúng vậy đấy là những gì hắn có thể hình dung mà miêu tả một cách chính xác nhất vẻ đẹp mĩ miều của nàng.

Và rồi những gì đến rồi cũng sẽ đến. 
Ngày cả gia tộc Mẫn Lan biết rằng người đại tiểu thư Mẫn Lan Y nàng muốn gả chính là đương kim thái tử, từ lớn đến nhỏ Mẫn Lan gia đều như gà bay chó sủa.

Phụ thân nàng nhốt nàng trong kho củi, răn dạy nàng không được qua lại với hắn, Hắn nghe được tin tức liền bí mật đột nhập vào Mẫn Lan gia để xem tình hình của nàng.

Nàng ở đâu còn bộ dáng một tiểu thư sống trong nhung lụa nữa, nàng bây giờ ngồi trong góc nhà với bộ quần áo bị bẩn do đất cát, trên gương mặt là năm dấu ngón tay in hằn, hắn thấy nàng đang khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên mi khiến hắn đau lòng.

Hắn nhớ lúc đấy hắn đã ngồi cùng nàng cả đêm trong kho củi, nghe nàng nói hết nỗi lòng của mình, nàng còn hỏi hắn.

- Hậu cung ba ngàn giếng nước! Chàng có thể hay không chỉ múc nước ở một giếng?

Lúc ấy cả thân hình hắn như điếng đi, nữ nhân ở trước mặt hắn thật lạ.
Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, huống hồ thân phận hắn còn là thái tử, sau này hắn sẽ là hoàng thượng của một nước, vậy mà nữ nhân này khí phác thật lớn, nàng cự nhiên hỏi hắn cả đời nhất sinh nhất thế nhất song nhân.

Hắn muốn nói không, muốn cự tuyệt nàng, nhưng khi thấy trong ánh mắt ấy là những giọt lệ chưa trào cùng sự chờ đợi pha lẫn chút uất ức liền khiến hắn không tự chủ được mà hứa với nàng.

- Không hứa được với nàng sẽ yên vui một đời! Chỉ có thể yêu nàng sủng nàng khi ta còn một năm hay một giây để thở!

Sau hôm đấy, hắn trở về Đông Cung dâng tấu muốn lập thái tử phi, xin hoàng thượng vì hắn mà chỉ hôn đại tiểu thư Mẫn Lan gia là Mẫn Lan Y cho hắn.

Việc hắn cầu thân nàng khiến náo động đến cả hậu cung của hoàng thượng, người sốc hơn hết là vị quý phi Mẫn Lân Nhã kia, trên dưới hậu cung cả Mẫn Lan gia ai ai không biết năm xưa khi du ngoạn là do Mẫn Lan Nhã nàng vô tình khiến hoàng hậu rơi xuống xe ngựa khi có thích khách mới khiến hoàng hậu qua đời.

Mối thù giữa Mẫn Lan gia và Khắc gia nặng như nghìn cân vậy mà bây giờ chất ngoại của Khắc gia là đương kim thái tử hiên ngang cầu thân với chất nữ của Mẫn Lan gia đúng là nói không có âm mưu chỉ có khỉ trên rừng mới tin.

Mẫn Lan Nhã quý phi vì mong hoàng thượng đừng ban ra chiếu chỉ hôn mà quỳ suốt mấy canh giờ ngoài Dưỡng Tâm Điện đến mức sốt cao, không hiểu tại sao chỉ là sốt nhưng có thể khiến bà liệt giường. Bà ngày nào cũng thỉnh người đến mong hoàng thượng đến nhìn, nhưng khi cung nữ về báo tin rằng, hoàng thượng đã hạ chỉ tứ hôn, thì cả người bà như rơi vào vực sâu của địa ngục.

Cái uất ức cùng căn bệnh sốt khiến tin thần bà yếu đi cuối cùng bà cũng vì không chịu nỗi mà mất đi.

Ngược lại không khí u ám ở Mẫn Lan gia, Đông Cung và Khắc gia lại toàn một màu náo nhiệt, hắn nhận được tin kẻ hại chết mẫu hậu hắn qua đời thì liền sung sướng đến bao nhiêu.

Khắc gia cũng vì cái chết của quý phi mà cảm thấy mỗi thù mất đi nữ nhi được buông xuống.

Sau cái chết của quý phi qua đi là tân hôn của thái tử cùng Mẫn Lan đại tiểu thư được tiến hành.

Dù không muốn nhưng vì chiếu chỉ người nhà Mẫn Lan không có cách nào khác ngoài chấp thuận gả nàng đi.

Đêm tân hôn hắn nhìn nàng một thân hỉ phục ngồi trên giường liền cười lạnh, nữ nhân ngu ngốc kia vẫn nghĩ chỉ cần hắn yêu nàng thì liền bỏ qua mối thù ấy sao?

Hắn hận không chỉ có Mẫn Lan Nhã mà là trên dưới Mẫn Lan gia, hắn yêu nàng thì sao? Hắn vẫn yêu mẫu thân hắn hơn.

Đêm tân hôn hắn đối với nàng là nửa điểm dịu dàng cũng không có, đổi ngược lại là sự thô bạo dày vò, trong khi cùng nàng hoan ái hắn còn không ngừng chửi rủa nàng mang dáng vẻ đê tiện y như Mẫn Lan Nhã.

Càng lúc nàng càng ít xuất hiện trước mặt hắn hơn, có thể nói là không có dịp hắn sẽ không thấy được nàng.

Có lẽ nàng sợ hắn, cũng có lẽ là nàng kinh tởm con người thay đổi nhanh như chong chóng của hắn.

Đêm nào khi cả Đông cung chìm vào giấc ngủ hắn cũng im lặng đứng ngoài gian phòng của nàng, hắn nghe thấy tiếng nàng nức nở, hắn muốn chạy đến ôm lấy nàng xin lỗi nàng, nhưng một tia hận thù trong hắn liền dập tắt hết những yêu thương của hắn dành cho nàng.

Năm tháng cứ thế trôi qua, hoàng đế băng hà, hắn đương nhiên là người thừa kế ngôi vị.
Việc đầu tiên hắn làm chính là giệt sạch gia tộc Mẫn Lan gia.

Hăn cứ ngỡ sau khi biết tin nàng sẽ nháo đến chỗ hắn, nhưng nàng lại im lặng ở trong Khôn Ninh Cung.

- Hoàng thượng... Hoàng hậu sảy thai rồi!

Tiếng thái giám ở ngoài vọng vào thư phòng khiến tấu chương trên tay hắn rơi xuống đất.

Hài tử của hắn với nàng mất rồi? 
Hắn một mạch hướng Khôn Ninh Cung mà đi, vừa đến hắn đã thấy đám oanh oanh yến yến hậu phi đứng trước cửa, hắn trong lòng cực chán ghét nhưng gương mặt ở ngoài lại chẳng để lộ chút suy nghĩ gì.

Hắn tiến thẳng vào gian phòng nghỉ của nàng, nhìn thấy nàng sắc mặt nhợt nhạt nằm trên giường, nàng vừa thấy hắn nước mắt đã rơi xuống như mưa tuôn, dù cả người mất sức nàng vẫn níu lấy tay hắn xin hắn vì nàng vì hài tử của nàng mà làm chủ.

Bàn tay hắn muốn đưa ra vỗ nhẹ lên người nàng để an ủi nhưng khi hình ảnh hắn quỳ trước đại điện mong phụ hoàng vì mẫu hậu và hắn làm chủ nhưng bị cự tuyệt hắn liền nổi nóng với nàng.

Hắn không chút lưu tình khẳng định nàng chính là không cận thận mới làm mất hài tử nên đừng ăn nói hàm hồ.

Khi hắn giật tay áo ra khỏi tay nàng và quay lưng đi, hắn cảm nhận được ánh mắt nàng đang tuyệt vọng nhìn hắn, hình như hắn cảm thấy không chỉ là tuyệt vọng mà là cả hận cả yêu.

Nếu có trách thì nên trách ông trời, nên trách ông ta tại sao lại để ngày đấy hắn nhìn thấy nàng đã yêu.

Phải trách ổng tại sao lại để nàng là nữ nhi của Mẫn Lan gia...

Rất lâu sau đấy hắn không còn đến Khôn Ninh Cung nữa, hắn không phải là lạnh nhạt nàng nhưng là hắn sợ phải đối mặt với nàng, hắn không biết hắn nên làm gì khi đứng trước mặt nàng.

Hậu cung đúng là nơi phiền phức, nàng vừa sảy thai lại đến hoàng quý phi sảy thai, và quan trong cả hậu cung ai cũng đổ lỗi cho nàng là người ra tay với cái thai đấy.

Hắn như hồ đồ mà nghe lời nữ nhân Hách Diệp kia tin rằng nàng vì oán hận mà hại chết đi hài tử trong bụng nàng ta. Hắn tìm đến khôn Ninh Cung mà đánh nàng nhục mạ nàng nhưng khi nàng thêu thào mà nói.

- Xin chàng... Tin thiếp!

Cả lòng hắn như mềm nhũn ra, hắn mới phát hiện với tính cách của nàng thì không bao giờ nàng làm như vậy, chính nàng đã trải qua nỗi đau mất con nàng chắc chắn sẽ không đẩy người khác vào nỗi đau khổ ấy.

Lại một lần nữa hắn bước ra khỏi Khôn Ninh Cung bỏ mặc nàng ngồi giữa nền đất lạnh, sau đấy hắn âm thầm điều tra mới phát hiện sự việc nàng ám hại đứa nhỏ trong bụng Hách Diệp là không hề có.

Hắn lại lần nữa cảm thấy tội lỗi với nàng.

Và rồi điều hắn sợ nhất là nàng rời đi cũng đã đến.
Ngày hôm đấy trời rất lạnh, nàng đứng trên bức tường thành cao vạn trượng quay đầu lại nhìn hắn.
Nàng mỉm cười gọi hắn là Kinh Vũ ca ca.
Nàng hỏi hắn có nhớ đã từng hứa gì với nàng hay không?
Nàng oán hắn tại sao không tin nàng!
Nàng nói hắn không đủ tư cách để hận nàng.

Từng câu từng chữ nàng nói đều như lưỡi dao sắc nhọn đâm vào trái tim hắn.
Hắn sợ nàng sẽ nhảy xuống phía dưới kia, nhưng hắn lại sợ mẫu thân trách hắn yêu và sợ mất con gái kẻ thù.

Và rồi... Giây phút nàng thả mình xuống tường thành là giây phút tim hắn ngừng đập, chỉ có một thứ suy nghĩ nếu không giữ nàng lại hắn sẽ vĩnh viễn mất nàng, hắn chạy như bay muốn nắm lấy cánh tay nàng những trễ rồi, nàng đã lỡ lững trên không trung.

Mái tóc đen buông dài, thân hình mang váy đỏ cùng với trời tuyết trắng xóa, thân ảnh nàng rời xuống như đang mua trong tuyết, nhưng khi nàng rơi xuống mặt tuyết thứ máu màu đỏ tuôn ra giữa nền tuyết đỏ trắng ngần, nhìn nàng lúc ấy chẳng khác gì đóa mẫu đơn nở rộ trong cái lạnh mùa đông.

Hắn cảm nhận được khóe mắt hắn cay dần đi, những giọt nước mắt của một bậc đế vương rơi xuống. Nàng không biết rằng hắn chưa từng quên những gì hắn nói, chỉ là hắn không làm được, không thực hiện được điều hắn hứa.

- Y nhi... Kinh Vũ ca ca nợ muội!

Giọng hắn khàn đi hắn chạy thật nhanh xuống những bậc thang tường thành, hắn như điên như dại lao vào ôm lấy thân thể của nàng, nhưng không kịp nữa rồi, nàng không còn chút hơi thở nào xót lại, chỉ có dòng máu ấm kia vẫn không ngừng trào ra.

- Y nhi... Nàng tỉnh lại được không?

-...

- Y nhi... Tỉnh lại chúng ta cùng nhau đi mua vải, cùng nhau đi ăn điểm tâm, cùng nhau đi chùa cầu phúc được không?

-...

- Y nhi... Nàng tỉnh lại đi được không? Ta sai rồi... Ta thực sự biết sai rồi...

-...

- Đứa nhỏ mất rồi ta sẽ cùng nàng cố gắng tạo ra đứa nhỏ khác được không?

-...

- Hậu cung ba ngàn giếng nước, ta chỉ múc nước ở một giếng thôi được không?

-...

- Y nhi... Chỉ cần nàng tỉnh lại nàng muốn gì Kinh Vũ ca ca cũng làm cho nàng!

Hắn cứ thế ở trong gió tuyết ôm lấy thân thể nàng mà lẩm bẩm, không biết hắn ôm nàng nói những gì nhưng hình như hậu cung phi tần phía sau đều quỳ gối xuống nhìn hắn, nhìn hắn như vậy các nữ nhân kia các nữ nhân kia đều cảm thấy ghen tị với nàng.

Rạng sáng hôm sau khi các triều thần vào cung để lên triều, khi đến cửa thành đều nhìn thấy đầu tiên là cả hậu cung các ngự lâm quân lẫn nhưng người nhỏ nhất đều quỳ rạp ở đấy. Và ở phía trên là nam nhân mang long bào quý gia ôm lấy nữ nhân kia trong vòng tay.

Người dân kinh thành cũng từ từ đi vào quỹ đạo một ngày thức dậy để buôn bán chứng kiến cảnh tượng hoàng thượng đau lòng ôm lấy xác hoàng hậu ngồi trước cửa hoàng cung cả đêm.

Nhiều đại thân muốn tiến lên khuyên hắn, nhưng khi nhìn thấy hắn cứ lẩm bẩm bên tai nàng thì lại không một ai dám lên tiếng.

Ai cũng sợ hắn không vui sẽ trút khổ lên người mình, vậy nên ai đi đến cửa hoàng cung đều quỳ rạp xuống.

Hắn ôm nàng đến gần hết ngày, nói đủ thứ vào tai nàng cuối cùng cũng đứng dậy ẵm nàng hướng về cửa cung mà đi, cả chân hắn đều mỏi nhừ khiến bước đi loạng choảng muốn ngã, hắn đi chưa đầy mười bước cả thân thể đã ngã dúi về phía trước nhưng tuyệt đối lại không hề buông nàng ra. Hết lần này ngã đến lần khác ngã hắn vẫn tuyệt nhiên ôm khư khư lấy nàng.

Hoàng hậu băng hà, hoàng thượng ra chiếu chỉ ngừng thiết triều một tháng cả đất nước để tang ba năm trong ba năm tuyệt đối không được cưới gả.
Quan lại triều thần đều phải mang áo tang, ăn chay, niệm phật cầu phúc cho hoàng hậu ở nơi cực lạc.

Trong năm ngày đại tang quần thần ai cũng phải đi viếng quan tài hoàng hậu, cả điện tràn đầy tiếng khóc bi ai, chỉ riêng một mình hắn ngồi sụp bên quan tài mà thủ thỉ.

- Các người... Cút hết cho trẫm!- Hắn quát lớn khi nghe tiếng khóc thê lương vang vọng khắp điện.

Giả tạo, tất cả đều giả tạo? Ở đây có mấy người vì nàng mất mà thương tiếc? Chỉ tổ đến làm màu thật làm bẩn nơi nàng nghỉ.

Hắn vừa quát lên tiếng khóc lại im bặt từng người từng người cứ thế mà ra khỏi điện mà ra phía ngoài sân điện để quỳ khấn.

Đại tang trong năm ngày cuối cùng cũng kết thúc, hoàng hậu được an táng ở Dụ Lăng.

Sau khi hoàng hậu mất hoàng thượng ra tiếp chiếu chỉ phá bỏ hậu cung, không được để nữ nhân nào sống ở đấy.
Ngay cả hoàng quý phi từng là sủng phi cũng bị đưa lên chùa làm ni cô.

Những năm sau đấy nữa người ta vẫn thấy nam nhân vận long bào sau khi thiết triều đều đến Khôn Ninh Cung nói chuyện một mình với bài vị.

________________________________________________________________________________________________________________________

Cái này tớ đăng tren Bing tuts lâu rồi nhưng ít được care nên đăng lên đây vậy ~

#Aiko

4
27 tháng 12 2018

Mink ko thích đọc truyện này

27 tháng 12 2018

truyện của bn viết cảm động quá

hu hu

Thời gian trà chiều, Cố Phức Nhiên khoan thai đến muộn, thong thả ung dung ngồi xuống đối diện với Quả cam và Đàm Tiêu Lâm.Quả cam cắn ống hút đánh giá Cố Phức Nhiên rồi nói: "Nhiên Nhiên, hai tháng này cậu ăn mặc toàn mấy cái kiểu đáng yêu không nha. Không tính mặc mấy kiểu quyến rũ yêu mị như xưa nữa sao?"Hôm nay Cố Phức Nhiên mặc một cái váy ngắn màu trắng xếp li, áo khoác ngoài...
Đọc tiếp

Thời gian trà chiều, Cố Phức Nhiên khoan thai đến muộn, thong thả ung dung ngồi xuống đối diện với Quả cam và Đàm Tiêu Lâm.

Quả cam cắn ống hút đánh giá Cố Phức Nhiên rồi nói: "Nhiên Nhiên, hai tháng này cậu ăn mặc toàn mấy cái kiểu đáng yêu không nha. Không tính mặc mấy kiểu quyến rũ yêu mị như xưa nữa sao?"

Hôm nay Cố Phức Nhiên mặc một cái váy ngắn màu trắng xếp li, áo khoác ngoài màu củ sen, phối hợp với một đôi giày nhỏ màu trắng và đôi vớ cao trên mắt cá. Cả người tỏa ra hơi thở thanh xuân người người thích.

"Cách trang điểm cũng thay đổi......" Đàm Tiêu Lâm nhìn lướt qua gương mặt nhu hòa điềm mỹ của nàng.

Cố Phức Nhiên nhướng mày, làm như thật gật gật đầu: "Ừ."

"Bạn trai vào đại học có phải rất cô đơn đúng không?" Quả cam chớp chớp mắt với nàng.

Cố Phức Nhiên cong khóe miệng: "Cũng không có, hắn sẽ thường xuyên về. Hắn nói chỉ cần đi tàu điện ngầm không đến một giờ."

Đàm Tiêu Lâm biết rõ chỗ hắn học: "Hắn hẳn là cố ý, muốn cách cậu gần hơn một chút. So với lúc hắn học cấp 3, thời gian vẫn dư dả hơn nhiều."

Cố Phức Nhiên nâng ly cà phê lên uống một hớp, buông lời nói: "Mình sẽ không để cậu ấy thường xuyên trở về đâu. Khai giảng tháng chín, mình cũng không cho hắn về. Bắt đầu từ mười tháng, mình mới cho hắn trở về một tháng một lần, nên để hắn dung nhập cuộc sống đại học nhiều hơn."

Quả cam hiểu ý cười: "Mình rất thích một người như cậu vậy, biết vì đối phương suy nghĩ."

"Một tháng mới thấy một lần cũng không sợ bạn trai nhỏ bị các cô nương ở đại học câu đi mất sao?" Đàm Tiêu Lâm trêu ghẹo nói.

Cố Phức Nhiên không đáp lại, rũ mắt nhìn ly cà phê. Ánh mắt tựa hồ trở nên ảm đạm.

Quả cam âm thầm đấm vào đùi Đàm Tiêu Lâm một quyền, ngại nàng ấy lại nói mấy câu đau lòng nữa. Nội tâm Cố Phức Nhiên yếu ớt, khẳng định sẽ sợ hãi mất đi An Bạch. Hơn nữa nàng có thể hiểu được nguyên nhân Cố Phức Nhiên đột nhiên lại ăn mặc trẻ tuổi lại.

Hiểu được mờ ám Quả cam đánh qua, Cố Phức Nhiên cười, không sao cả nhún nhún vai: "Hắn nguyện ý muốn đi đi về về như vậy, rốt cuộc quan trọng nhất vẫn là tự do."

....

Cố Phức Nhiên dừng xe cách trường học khá xa, nhìn An Bạch sải từng bước chân dài đi tới, rồi lên xe ngồi xuống.

Cố Phức Nhiên chống tay lái. Đôi mắt quyến rũ nghiêm túc nhìn chằm chằm An Bạch càng ngày càng tuấn lãng: "Có nhớ tôi không?"

"Có." An Bạch nhìn lướt qua phấn mắt màu cam nàng đánh. Đôi mắt thâm thúy đối diện với nàng.

"Nhớ đến mức nào?" Cố Phức Nhiên nháy mắt tiếp tục hỏi.

An Bạch không đáp lại, trực tiếp rướn người qua hôn lên đôi môi không son bất cứ thứ gì, hơi hơi dùng sức hôn một cái.

An Bạch lướt qua mặt nàng, nhìn ra bên ngoài cửa sổ: "Nhiên Nhiên có thể trực tiếp đến trường học tìm tôi."

"Đừng, nhiều người thấy, sợ ảnh hưởng đến hình tượng của cậu." Cố Phức Nhiên không vội không chậm mà vui đùa. Tay phải sờ lên sườn mặt tinh xảo của hắn: "Lên đại học càng ngày càng soái."

Tay nàng mềm ấm khô ráo, An Bạch nghiêm túc nói với nàng: "Về sau, Nhiên Nhiên có thể trực tiếp đến trường học tìm tôi."

"Vậy để xem tâm tình đã." Cố Phức Nhiên nghe hắn nói xong trong lòng mềm nhũn, làm bộ không thèm để ý mà nói sang chuyện khác: "Chúng ta đi biển ăn hải sản đi, tôi thèm ăn."

Từ động tác khởi động xe của nàng có thể nhìn thấy nàng mặc một cái váy ngắn, hắn không nhịn được nói: "Hôm nay là ngày đầu tiên Nhiên Nhiên có kinh nguyệt, vì sao lại mặc phía dưới ít như vậy?"

"Cậu thử sờ sờ phía dưới xem." Mắt Cố Phức Nhiên giảo hoạt, không buông tha bất kỳ cơ hội nào đùa giỡn hắn.

An Bạch không rõ nguyên do, khớp xương tay rõ ràng chần chờ chui vào trong váy nàng, chạm đến một mảng non mềm, không hề có băng vệ sinh.

Thì ra hôm nay không có kinh nguyệt, xem ra suy tính của hắn bị đẩy lùi về sau một ít, An Bạch sửa sang lại làn váy cho nàng một chút.

Cố Phức Nhiên nhìn tình hình giao thông phía trước, ngoài miệng trêu chọc: "Có phải cảm thấy siêu cấp may mắn đúng không? Tối nay có thể làm tình nha."

"Khi nào tới thì kêu tôi." An Bạch dò xét độ ấm trên đầu gối nàng một lát rồi mới yên tâm thu hồi tay.

"Được." Cố Phức Nhiên đáp lời ngắn gọn. Trong lòng đột nhiên nghĩ đến nếu về sau cùng hắn tách ra, thì có thể tìm được một nam sinh khác giống hắn nữa không?

Sẽ không đâu, sẽ không may mắn như vậy.

Từ sau khi khai giảng, bọn họ quyết định không về nhà An Bạch nữa. Phòng ở của Cố Phức Nhiên cách trường học gần hơn một chút, cho nên hai người trực tiếp ở tại nơi này của nàng.

Hai người ăn xong cơm chiều liền về nhà, ở trong phòng tắm bắt đầu triền miên lưu luyến. Cố Phức Nhiên mặc váy ngắn, chống trên bồn rửa tay bị An Bạch cắm vào từ phía sau.

"A...... An An lên đại học mạnh hơn nha...... Ya...... Sức lực thật lớn......" Ánh mắt Cố Phức Nhiên mê ly, nhìn An Bạch trong gương lộ ra dục sắc, cục kỳ câu nhân.

Một tay hắn túm eo nàng dùng sức va chạm, một tay khác vén mái tóc dài của Cố Phức Nhiên qua một bên cổ, rũ mắt hôn phía sau lưng gợi cảm của nàng làm cho phía dưới của Cố Phức Nhiên không nhịn được thít chặt lại: "Côn thịt của An An không cần lại phát dục thêm nữa, thô quá tiểu huyệt không chịu nổi."

Hô hấp An Bạch thô nặng đánh vào sau cổ nàng, âm thanh trầm thấp mơ hồ: "Chịu được."

"Ưm...... An An thao thật thoải mái......" Cố Phức Nhiên nhẹ lắc mông, giống như mèo rên rỉ.

An Bạch cúi người, đôi tay sờ lên cặp mông tròn trịa của nàng, rồi bóp chặt. Hạ thân dùng sức đâm vào cũng không vội rút ra, mà lại chậm rãi nghiền cọ hoa tâm của nàng. Để cho một khối thịt mềm kia giống hệt một cái miệng nhỏ liếm mút quy đầu của hắn.

Môi nhỏ âm hộ của Cố Phức Nhiên cắn nuốt côn thịt, quy đầu đâm thọc dẫn ra từng đợt khoái cảm: "A...... An An cắm mạnh quá......"

Làm nàng nhiều như vậy nhưng vẫn không bao giờ thấy đủ. Nàng giống như mật đường làm cho người khác nghiện. Một khi đã chui đầu vào thì sẽ cam tâm tình nguyện mà sa vào, muốn ngừng mà ngừng không được.

Dâm thủy chảy ra từ tiểu huyệt non mềm vẫn luôn bóp chặt. Côn thịt ra vào ở giữa còn có thể lôi kéo thịt mềm trong huyệt, mơn mởn nhiều nước liếm mút hắn. Lúc rút ra còn có thể nghe thấy tiếng nước.

"An An nhanh một chút, sâu một chút...... Dùng sức thao tôi đi......"

Hai người giống nhau đều phải nhịn dục vọng qua nhiều ngày. Tiểu huyệt và côn thịt cũng đói khát giống nhau. An Bạch nghe người dưới thân ngâm kêu, phần eo đẩy nhanh tốc độ thao vào.

Khoái cảm từ xương cùng lan tràn đến toàn thân, hai người giống một thể thống nhất khó thể chia cắt.

Cố Phức Nhiên nắm lấy bàn tay to đang nắn đầu vú. Cái miệng nhỏ ngậm lấy ngón trỏ tinh xảo, đầu lưỡi liếm láp mút.

"A......" Ngón tay cảm nhận được cái lưỡi mềm mại, An Bạch không nhịn được nhẹ hít một hơi. Khoang miệng ướt át ấm áp kích thích côn thịt lại lớn thêm một vòng.

Nàng liếm mút ngón tay hắn giống hệt bình thường ngậm côn thịt. Cảm nhận côn thịt thô cứng của hắn mạnh mẽ cắm vào tiểu huyệt, thân thể Cố Phức Nhiên càng lúc càng gấp. Cảm giác ngứa ngáy và sung sướng to lớn chồng chất ở chỗ hai người giao hợp.

"Tôi muốn tới rồi...... An An lại dùng thêm lực một chút......"

"Ya a...... Chính là như vậy...... Nóng quá...... Dâm thủy chảy xuống đùi rồi...... A......" Miệng Cố Phức Nhiên nhả ngón tay ra, ngửa đầu rên rỉ.

Dâm huyệt càng thu càng chặt, An Bạch không nhịn được cắn răng va chạm, mỗi một lần đều muốn cắm côn thịt đến chỗ sâu nhất.

Khoái cảm càng lúc càng nhiều, thịt huyệt rút lại làm eo hắn căng thẳng. Tốc độ An Bạch càng lúc càng nhanh, cuối cùng hắn lại một lần nữa chọc một ngón tay vào trong miệng nàng, chơi đùa với đầu lưỡi ướt át linh hoạt của nàng.

Sau khi điên cuồng va chạm, mã mắt buông lỏng, bắn toàn bộ tinh dịch tích góp nãy giờ vào cơ thể của nàng.

"Ya...... Tinh dịch thật nhiều, nóng quá......" Cố Phức Nhiên trong cơn cao trào lắc mông, hưởng thụ tinh dịch bắn vào, sướng đến mức toàn thân run rẩy.

An Bạch lật người nàng lại ôm vào người, miệng hôn nàng, liếm mút nước bọt của nàng. Yết hầu lăn lên lộn dưới, ngón tay thon dài còn chậm rãi xoa nắn âm đế sưng to, kéo dài khoái cảm cho nàng.

Cố Phức Nhiên nắm trong tay côn thịt mà mình thích nhất, chưa kịp làm gì lại cứng lên. Nàng tựa như dây leo quấn trên người hắn.

"Oạch ——" Côn thịt lại một lần nữa xông vào hoa huyệt thối nát nhiều nước, bắt đầu một trận vui sướng mới.

Ở trong phòng tắm làm đủ rồi hai người mới tắm gội đi ra ngoài.

Cố Phức Nhiên lấy một cái quần lót, dựa vào trên người An Bạch rồi khom lưng mặc vào.

An Bạch đánh giá tủ quần áo chưa đóng lại trước mắt, có rất nhiều quần áo màu sắc tươi sáng mới được bỏ thêm vào: "Nhiên Nhiên sao lại không mặc những quần áo trước kia nữa vậy? Mấy màu này......"

Cố Phức Nhiên vừa nghe nói, trong lòng lập tức căng thẳng, đột nhiên không ngăn được cảm giác bực bội, vội vàng đánh gãy lời hắn nói: "Cậu không thích sao?"

An Bạch ôm nàng, ngửi ngửi mùi thơm từ nàng phát ra: "Thích."

"Vậy là tốt rồi." Cố Phức Nhiên quyến luyến cọ cọ cổ hắn.

An Bạch hôn sau cổ tuyết trắng của nàng. Bàn tay to nhẹ vỗ về sau sống lưng nàng, mày lại nhíu thật sâu.

——————

Cố tỷ tỷ muốn chia tay làm sao bây giờ?

An Bạch đệ đệ nhỏ giọng oán giận: Cả đêm? Nửa ngày? Hay một ngày?

Cố Phức Nhiên trợn trắng mắt, mặt mỉm cười: Cậu cho rằng chúng ta nghỉ cuối tuần sao?

0
An Bạch mới vừa rửa mặt xong, nghe thấy tiếng mở cửa, trên người mặc nguyên áo ngủ đi ra."Thân ái, xin lỗi vì về trễ." Cố Phức Nhiên cúi đầu, mệt mỏi đá rơi giày cao gót, thay dép lê, khi giương mắt lên đã là biểu tình nhẹ nhàng: "Tôi đi tắm rửa trước, chờ tôi nha."An Bạch nghe nàng nói xong, chỉ yên lặng nhìn đai váy của nàng, không hề dao động. Ánh mắt chậm rãi trở nên u ám....
Đọc tiếp

An Bạch mới vừa rửa mặt xong, nghe thấy tiếng mở cửa, trên người mặc nguyên áo ngủ đi ra.

"Thân ái, xin lỗi vì về trễ." Cố Phức Nhiên cúi đầu, mệt mỏi đá rơi giày cao gót, thay dép lê, khi giương mắt lên đã là biểu tình nhẹ nhàng: "Tôi đi tắm rửa trước, chờ tôi nha."

An Bạch nghe nàng nói xong, chỉ yên lặng nhìn đai váy của nàng, không hề dao động. Ánh mắt chậm rãi trở nên u ám. Ngữ khí ngày thường ôn hòa hiếm khi mang theo một chút châm chọc: "Cô vẫn còn tinh lực đi ứng phó với tôi sao?"

Thật là không thể hiểu được, vừa mới về nhà đã bị ném cho mặt nặng mặt nhẹ?

Cả người sau khi nghe An Bạch hỏi cái câu vô dụng như vậy trở nên cực kỳ không thoải mái. Cố Phức Nhiên thu lại ý cười, vẻ mặt căng thẳng, trong mắt kết băng. Khoé miệng gợi lên một nụ cười không sao cả nói: "Nói thật, cũng không còn."

Cười lạnh sượt qua bên người hắn, đi vào nhà vệ sinh nhỏ hẹp tắm rửa.

Chỗ ở của An Bạch, nàng đã đứt quãng ở được một tháng, cũng đã hoàn toàn thích ứng với cái phòng nhỏ đơn sơ mộc mạc này.

Cố Phức Nhiên cởi váy ra, ném qua một bên, quần lót và áo ngực thì ném vào chậu nhỏ màu xanh biếc mà hắn đã chuẩn bị sẵn. Vừa ném xong, Cố Phức Nhiên lại không vui mà đạp cho nó một đạp, rồi nhìn nó một đường lăn tròn, đụng vào cửa.

Nhanh chóng tắm rửa xong, Cố Phức Nhiên mặc váy ngủ và quần lót mà hắn đã sớm chuẩn bị tốt, thả tóc xuống, sấy sơ qua rồi mới xụ mặt đi ra ngoài.

Ra đến phòng ngủ cũng không thèm nhìn đến An Bạch ngồi ở mép giường đọc sách. Bước nhanh đến bên kia giường, sau đó lên giường nằm xuống, đắp kín chăn, đưa lưng về phía hắn nhắm mắt lại.

Nhìn không chịu được, lòng ẩn ẩn bực bội, An Bạch khép sách lại, thẩy qua một bên, lại vô tình nhìn thấy đồ vật mà hắn mua lúc tan tầm.

Hai hộp Durex, hắn kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra, bàn tay ném hai cái hộp đó vào bên trong. Sức lực có chút hơi mạnh nên phát ra một tiếng "uỳnh" liền bật ngược lại.

Đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, liền thấy chậu nhỏ màu xanh bị nàng đá lăn tới cửa. Quần lót và áo ngực rớt lung tung ngoài thành chậu, có thể thấy được nàng không có bao nhiêu kiên nhẫn.

An Bạch khom lưng cầm chậu lên, lấy áo ngực để qua một bên, định giặt quần lót trước.

Sáng nay, nàng ra cửa chọn quần lót màu đen gợi cảm. Hắn gỡ phần vải bị cuộn lại, tìm thấy vị trí đáy quần rồi nhìn nhìn, khô mát không có cái gì khác lạ cả.

Mở vòi nước, nước máy mát lạnh róc rách chảy xuống, hòa hoãn nội tâm bực bội của hắn. An Bạch bắt đầu chuyên tâm giặt sạch quần lót.

Tiếp đó là áo ngực màu hồng nhạt.

Một tháng trước, lần đầu tiên khi nàng câu dẫn hắn ở phòng học chính là mặc cái áo này.

Tiết tự học buổi tối kết thúc, hắn sửa soạn lại bút vở, định hơi muộn một chút mới đi về, lại không ngờ bị nàng chặn đường ở hành lang không có một bóng người.

Lui vào trong phòng học tối thui, nàng giống như một tinh linh đêm dán sát vào người hắn. Tay phải chui vào áo sơ mi, vuốt ve bờ ngực của hắn. Âm thanh trầm thấp mê người: "Tôi muốn cậu, cậu nguyện ý không?"

Hắn không đáp lại. Ánh mắt sắc bén đảo qua khuôn mặt nàng.

Nàng cười duyên buông tay hắn, kéo dây áo trên vai xuống, lộ ra áo ngực màu hồng nhạt, bao lấy bầu ngực đầy đặn. Da dẻ trắng như tuyết, càng sạch sẽ lại càng sắc tình.

"Cậu thích tôi không?" Cố Phức Nhiên đè trên người An Bạch, cặp vú ép vào người hắn. Khe rãnh thu lại, sâu đến hít thở không thông.

"Cô thích tôi?" An Bạch bình tĩnh, xem thường chỗ sâu hút kia, ách giọng hỏi ngược lại.

Đôi môi đỏ tươi của Cố Phức Nhiên giương lên: "Thích."

Cứ như vậy lẫn lộn ở cùng với nhau, hắn không nghĩ đến nguyên nhân khác, chỉ nghĩ rằng chính mình ở một người quá cô độc thôi.

0