K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

27 tháng 1 2019

Gửi tới bạn yêu!

Hôm nay mình sẽ viết cho bạn nghe câu chuyện về người chú của mình người đàn ông dũng cảm nhất mình được biết. Chú chính là người cha thứ hai của mình.

Chú mình sinh ra đã thiệt thòi vì chú bị sứt môi hở hàm ếch. Ngày đó bà nội kể vì bị sứt miệng nói ngọng nên chú không được đến lớp như những người cùng trang lứa nhưng chú lại rất thông minh. Bà kể khi sinh chú ra bà đã sợ vì chú sứt toàn bộ vòm ăn không ăn được. Sau này chú phải ở viện suốt để họ cho ăn theo chuyên biệt. Dù trải qua 3 ca mổ nhưng vòm chú vẫn không thể phục hồi như người thường.

Chú là con út trong nhà, bố và các bác tôi đều lập gia đình chỉ còn chú là chú út cũng là người đã bết tất cả anh em chúng tôi. Chú dạy chúng tôi từ chữ a, b, c khi chúng tôi còn học mẫu giáo, chú làm đồ chơi cho tôi. Đôi tay thô kệch của chú có lúc đã làm tôi xấu hổ khi chú đến trường đón tôi nhưng rồi đó là lần tôi thấy ân hận nhất cuộc đời này. Bọn bạn gọi chú là Nam ngọng, tôi đã mắng chú lần sau đừng đến đón tôi nữa tôi không thích và tôi chỉ chờ bố mẹ tới đón. Lúc ấy, chú chỉ cười bào tôi “con xấu hổ à”. Tôi bảo vâng vì chú nói ngọng khiến con bị các bạn chào.

Đó là điều tôi ân hận mãi và sau này tôi đã xin lỗi chú. Tôi phải cảm ơn chú vì chú là tuổi thơ của tôi và các anh chị tôi.

Năm nay chú tôi đã 35 tuổi nhưng chú vẫn chưa lập gia đình. Chú vẫn lặng lẽ đi bên cạnh hạnh phúc của các anh, các chị mình và vui với các cháu.

Học hành không đến nơi đến chốn nhưng chú thông minh. Những món đồ chơi của chúng tôi đều do chú làm. Chú mở hẳn một cửa hàng làm đồ handmade và đến nay chú đã thành công.
Chú kiên trì, tỷ mỉ đến lạ thường. Khi chúng tôi nhăn nhó vì bài tập khó chú đều ở bên bảo không khó thì không vượt qua được chướng ngại vật đâu. Có lẽ vì thế, tụi tôi đứa nào cũng hau háu chinh phục những bài toán khó. Chú không phải là người dạy bài chúng tôi trực tiếp nhưng chú cổ động tinh thần cho tất cả tụi tôi.

Cứ tưởng một người đàn ông như chú sẽ chỉ biết nấu những món đơn giản thế mà chú của tôi nấu toàn những món lạ nhưng lại ngon vô cùng, khiến cho chúng tôi không bao giờ có thể ngớt lời trầm trồ thán phục. Không chỉ nấu ăn ngon, chú tôi còn cực kì khéo tay nữa. Từ những bộ bàn ghế, những chiếc bít khắc tên, hay đồ dùng bằng gỗ trong nhà,... chú đều có thể tự đóng từ gỗ, hoặc sửa chúng một cách dễ dàng.

Chú là một người làm việc có trách nhiệm, nhất là với cái công việc vất vả này thì để giữ được nó càng khó hơn. Ngày nắng cũng như ngày mưa, sớm hôm hay lúc khuya khoắt, chú không quản ngại chỉ cần các cháu gọi là chú tới. Chú dần trở thành chú xe ôm của chúng tôi. 7h tối chú đóng cửa quán là lúc chú tranh thu đón chị Thục Nhi nhà bác Văn, anh Quang nhà bác Hải và hai anh em tôi. Chú cứ như con tuấn mã vượt hết đoạn đường này tới đoạn đường khác để đón các cháu đi học thêm. Hình như với chú đó là hạnh phúc.

Những lúc thấy chú đăm chiêu, chúng tôi lại lân la gần tới hỏi chú. Bọn tôi lớn hơn, chú vấn nói khiếm khuyết là điều không ai muốn. Ranh giới giữa mặc cảm và hòa nhập không phải ai cũng có thể vượt qua. Chú chỉ muốn sống là chính mình, sống có ích mỗi ngày.

Chú dần trở thành ngọn lửa sẻ chia giúp tôi cảm thấy yêu cuộc sống hơn và biết nhìn vào xã hội nhất là những khiếm khuyết điều gì đó giống chú tôi vậy. Mỗi khi gặp một ai đó bị khiếm khuyết, tôi lại thầm cảm ơn chú tôi chỉ là đứa trẻ hở vòm miệng nặng và nói ngọn líu lô nhưng cảm ơn cuộc đời đã mang chú tới chi đại gia đình chúng tôi.

21 tháng 1 2019

Hưng Yên , năm 2019

Xin chào tất cả các bạn , sau đây mình xin giới thiệu cho các bạn về người hùng trong lòng của mình . Người đó không phải là một doanh nhân thành đạt và giàu có , cũng không phải là một nhân vật xuất chúng có tầm cỡ nào cả , mà đó chính là người bố yêu thương của mình .

Bố mình năm nay 39 tuổi , là một người công nhân bình thường và cũng là một người bố bình thường như bao người làm bố khác . Mình yêu quý bố hơn bao giờ hết , bố chính là tấm gương soi sáng để mình học theo .

Bố mình tuy là một công nhân bình thường , ngày đêm bận rộn nhưng bố mình vẫn có thời gian để trồng thêm các chậu cây cảnh vô cùng đẹp mắt . Bố mình rất khéo tay , những cái cây được bố mình tỉa tỉ mỉ và khéo léo nên trông chúng rất đẹp và lạ mắt . Bố mình còn lấy từ những tấm ván gỗ bỏ đi , đem về đục đẽo và làm thành một cái chậu hoa nhỏ nhắn .

Ngoài việc trồng cây , bố mình còn nuôi thêm gà để tăng thêm thu nhập . Bố mình rất gọn gàng và ngăn nắp , những đồ đạc trong nhà được bố sắp xếp một cách khoa học và đẹp mắt nhưng mà mình thì lại có tính lộn xộn và bừa bộn nên chỉ cần vắng bố một ngày thôi là ngồi nhà lại trở nen bừa bộ ngay . Nhiều lần như vậy nhưng bố đều không đánh mắng mình mà bố còn tỉ mỉ , nhẹ nhàng chỉ bảo lại mình .

Bố mình cũng rất tốt và hòa đồng với hàng xóm láng giềng . Có nhà ai trong xóm mà gặp khó khăn thì bố mình sẵn sàng giúp đỡ . Nhưng mình ngưỡng mộ bố nhất vẫn là vào cái trận mưa năm ấy . Vào hôm ấy , trời mưa xối xả , nước mưa tuôn ào ào . Mặc dù cả con đường đều có chỗ thoát nướ nhưng không hiểu sao cống lại không thông , thế là nưỡ bị giữ lại ngập cả con đường . Mấy người đi xe máy , ô tô dù gấp đến máy cũng phải dừng xe lại mà đẩy , mà khổ nhất là phải đấy ô tô . Nhìn mọi người khổ sở như thế mình cũng tấy buồn mà chẳng biết làm gì dược , bỗng nhiên mình thấy bố mình tay cầm một cái xẻng , tay cầm một cái xô , người mặc áo mưa '' xông pha '' ra đường . Bố mình cẩn thận mò mẫm từng đường cống rồi bắt đầu xúc lên , bao nhiêu là túi rác được vứt ở đấy , thảo nào cống không thông . Mấy người hàng xóm thấy hành động của bố tôi thì vô cùng cảm kích , họ cùng líu ríu rủ nhau ra phụ giúp bố tôi . Chỉ một loáng , cống đã được thông , và xe cộ có thể đi lại bình thường . Sau lần ấy , bố tôi được mọi người tuyên dương rất nhiều , nhiều người còn gọi bố tôi là '' Anh hùng xanh '' nữa cơ . Tôi ngưỡng mộ bố của tôi .

Tôi càng ngưỡng mộ bố bao nhiêu thì tôi lại càng cảm thấy bản thân mình phải cố gắng học tập bố bấy nhiêu , bố như một chiếc gương sáng để dẫn đường chỉ lối cho tôi những con đường tốt nhất .

Tôi mong bố tôi có thật nhiều sức khỏe . Bố ơi ! Con yêu bố nhiều lắm !

mình tự làm nên có lẽ câu từ sẽ không đk mạch lạc cho lắm :D

24 tháng 2 2020

Mình khuyên bạn nên tự làm lấy. Chẳng nhẽ bạn đợi người khác làm xong rồi chép vào bài mình sao? Đấy cũng là copy mà.

    TL:

      - Mình có 4 nick:Bn vào câu hỏi tương tự,tìm câu trả lời của MIN TÂN.Đó là nick thứ 2 của mình,thư UPU là của mình viết.Không cóp mạng đâu!

T.i.c.k đúng nếu thấy mình đúng nhé!

Mục tiêu:100SP

Thật đấy,không tin nhắn với nick MIN TÂN sẽ rõ!

18 tháng 1 2019

Các bạn thân mến!

Chắc hẳn mỗi chúng ta đều có một ai đó được coi là người hùng, là hình tượng chuẩn mực để chúng ta hướng đến. Người hùng của các bạn có thể là một nhân vật mang sức mạnh siêu nhiên, một người anh hùng lịch sử tài trí và dũng cảm, hay cũng có thể là một người cô, người thầy, người lái đò thầm lặng đưa chúng ta đến bến bờ tri thức. Còn đối với riêng tôi, người hùng của tôi chính là ông nội.

Ông nội tôi năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi, râu tóc ông bạc phơ nhưng thật may mắn làm sao khi ở độ tuổi này ông vẫn còn được minh mẫn tuy rằng đôi mắt ông đã mờ dần đi theo năm tháng. Tôi thường về thăm ông vào mỗi dịp cuối tuần để nghe ông sẻ chia, tâm sự và cùng ông trồng các loài hoa ở khu vườn nhỏ trước sân. Sở thích của ông là sưu tầm cây cảnh nên ông trồng rất nhiều loại hoa như hoa lan, hoa hồng, hoa huệ, ...và nhiều cây ăn quả khác xung quanh ngôi nhà của mình. Đã có lần ông nói với tôi rằng, hoa mang đến cho con người cái đẹp, người thích chơi hoa là người yêu cái đẹp. Ông thích trồng hoa bởi ông yêu những vẻ đẹp đầy màu sắc mà chúng mang lại.

Trước đây, ông tôi là một người lính, một người chiến sĩ dũng cảm xung phong vào chiến trường miền Nam trong cuộc kháng chiến chống Mĩ để góp sức mình vào công cuộc chiến đấu chung của dân tộc, mang lại hòa bình, hạnh phúc cho nhân dân. Theo lời ông kể, đó là những năm tháng gian khổ nhưng cũng là những năm tháng hào hùng nhất trong lịch sử. Chiến tranh vô cùng ác liệt, có những ngày bom Mĩ dội xuống liên tiếp khiến đồng bào ta phải gánh chịu những đau thương không sao kể hết. Những người lính chỉ được về phép một, hai hôm rồi lại từ biệt gia đình, vợ con để lên chiến trường. Những người thanh niên trai trẻ phải từ giã làng quê, từ giã mối tình còn đang tươi đẹp để hành quân, chiến đấu vì miền Nam yêu dấu. Mười năm trong cuộc kháng chiến chống đế quốc Mĩ cũng là mười năm ông tôi trải qua đủ mọi cung bậc cảm xúc, trải qua mọi sự khắc nghiệt của chiến tranh. Mười năm ấy, gia đình không còn niềm tin, niềm hi vọng vào sự trở về của ông nữa.

Khi cuộc đấu tranh của nhân dân ta giành thắng lợi, đất nước hoàn toàn được thống nhất, ông tôi trở lại quê hương trong niềm vui, niềm hạnh phúc đến òa khóc của mọi người. Điều tôi ngưỡng mộ ở ông không chỉ là sự dũng cảm, tinh thần chiến đấu quật cường vì tổ quốc mà còn bởi tình yêu mặn nồng giữa ông và bà tôi. Trước khi trở thành một người lính, ông tôi là một chàng trai trẻ còn bà tôi là một cô gái ông thôn chất phác, hiền lành. Giữa thời buổi sự sống và cái chết chỉ cách nhau trong gang tấc hai người không dám hứa sẽ chờ đợi nhau. Vậy mà mười năm trôi qua, tuổi thanh xuân của bà đã được bù đắp trong giây phút nhìn thấy ông lành lặn trở về. Lời hứa chờ đợi ấy dù không được nói ra nhưng cả hai đều đã ngầm hiểu. Cho đến tận bây giờ, khi lớp bụi thời gian dần phủ mờ lên tất cả thì ông bà tôi vẫn yêu thương nhau như thuở ban đầu. Ông luôn dành sự quan tâm cho bà, ông nói rằng dù có dành cả cuộc đời của mình thì cũng không thể bù đắp hết được những khổ cực, buồn tủi bà phải chịu đựng trong ngần ấy năm xa cách.

Sự hi sinh của ông dành cho gia đình vô cùng to lớn. Tuy đã có tuổi nhưng ông vẫn phụ giúp bố mẹ tôi những công việc vừa sức để bố mẹ tôi đỡ được phần nào vất vả. Sau khi chiến tranh kết thúc, ông được cấp trên cử đi học và trở thành một thầy giáo. Xen kẽ những bài giảng của ông là câu chuyện về chiến tranh, câu chuyện về tình người để các học sinh biết quý trọng hơn cuộc sống mình đang có. Mặc dù ông đã về hưu nhưng ngày Nhà giáo Việt Nam hàng năm có rất nhiều học sinh cũ đến thăm và tặng hoa chúc mừng người thầy đã dìu dắt và gắn bó với mình. Có những người trở thành bác sĩ cũng có người trở thành giáo viên, nhà báo. Nhưng cho dù làm ngành gì chăng nữa thì ông cũng đều dặn dò các học sinh phải có cái tâm, như vậy, mới đạt được thành công trong công việc. Có lẽ vì thế mà những học trò cũ luôn kính trọng và coi ông như người cha của mình.

Những lúc rảnh rỗi, ông thường kể cho tôi nghe các câu chuyện để chúng tôi biết thêm về lịch sử đất nước, về những con người hi sinh thầm lặng để chúng ta có được cuộc sống tự do như ngày hôm nay. Ông dạy tôi cách ứng xử trong cuộc sống hàng ngày, dạy tôi những phép toán mà tôi không tìm ra lời giải. Là một người nghiêm khắc nên khi những thành viên trong gia đình mắc lỗi hay xử sự không đúng ông tôi đều thẳng thắn góp ý. Tôi nhớ những ngày còn thơ bé, ông đã làm rất nhiều đồ chơi cho tôi. Ông dạy tôi cách gấp con hạc, chiếc thuyền thúng, thuyền buồm bằng giấy. Ông làm cả đèn ông sao cho tôi mỗi dịp Trung thu đến để tôi đi rước kiệu cùng các bạn. Không một ai trong xã hội chê trách ông về điều gì bởi ông là một người có trách nhiệm, một Đảng viên gương mẫu, một người cha, người ông mẫu mực. Ông còn nhiệt tình giúp đỡ những người xung quanh khi họ gặp khó khăn khiến họ cảm kích và biết ơn vô cùng.

Vào ngày sinh nhật, tôi bất ngờ nhận được món quà của ông. Đó là một chiếc xe đạp màu xanh tôi yêu thích. Ông không quên nhắc tôi phải học thật giỏi, thật chăm ngoan để xứng đáng là cháu ngoan Bác Hồ. Đồng thời, ông cũng không quên nhắc nhở bố mẹ tôi dù có bận rộn như thế nào cũng nên dành thời gian quan tâm, chăm sóc con cái. Những đứa trẻ rất cần sự lắng nghe của cha mẹ và tôi cũng vậy.

Tôi luôn nhận được sự khích lệ từ ông, mỗi kì được học sinh giỏi, ông thường thưởng cho tôi những món quà ý nghĩa. Đó là chiếc cặp sách hay những cuốn vở, chiếc bút để chuẩn bị cho một năm học mới. Là người đứng đầu trong gia đình, ông luôn bảo ban mọi thành viên cách sống, cách giao tiếp, ứng xử chuẩn mực nhất để không ai có thể chê trách. Ông luôn yêu thương hết mực các cháu nhưng cũng không quá nuông chiều để chúng làm nũng, đòi hỏi.

Đối với tôi, ông là một người hùng. Tôi ngưỡng mộ ông bởi cách sống, cách đối nhân xử thế, ngưỡng mộ ông ở sự hi sinh cao cả dành cho gia đình. Hi vọng rằng, ông sẽ luôn mạnh khỏe để bên cạnh chúng tôi và cùng chúng tôi có những giây phút ngập tràn yêu thương.

Tạm biệt và hẹn gặp lại các bạn nhé!

18 tháng 1 2019

Bạn tham khảo:

Thân gửi bạn

Trong những bức thư trước chúng ta đã trao đổi với nhau một cách rất hào hứng về chức vô địch AFF Cup 2018 của Đội tuyển Việt Nam. Và bạn có hỏi tôi về cầu thủ mà tôi yêu thích nhất phải không?

Nếu phải chọn ra cầu thủ ấn tượng nhất, tôi và chắc hẳn rất nhiều người khác sẽ nhắc đến Quang Hải, người hùng của đông đảo người hâm mộ bóng đá Việt Nam thời kỳ này.

Nhắc đến Quang Hải thì chúng ta sẽ nhớ đến những pha xử lý bóng khéo léo, đầy cảm hứng và sáng tạo vô tận của anh, cùng với khả năng sút xa trái phá, và khả năng đá phạt hoàn hảo.

Nhưng trên hành trình đến với chức vô địch AFF Cup vừa qua, chắc hẳn chúng ta cũng sẽ nhớ những lúc Quang Hải bị đối phương phạm lỗi liên tục, hết lần này đến lần khác, nhưng Quang Hải ngã xuống rồi vẫn đứng lên và thi đấu với tinh thần kiên định tuyệt vời.

Sự cứng cỏi của Quang Hải có lẽ là yếu tố quan trọng để anh bước vào môi trường bóng đá chuyên nghiệp từ rất sớm. Sau khi được đào tạo ở trung tâm bóng đá trẻ Hà Nội, cùng một thời gian được đào tạo ở trung tâm Hoàng Anh Gia Lai - JMG cùng lứa Công Phượng, Văn Toàn, Văn Thanh, Quang Hải đã sớm trưởng thành trên mọi cấp độ.

Tôi nhớ bắt đầu ấn tượng với Quang Hải trong màu áo U19 Việt Nam vào đến bán kết U19 Châu Á 2016. Rồi sau đó tôi càng ấn tượng hơn ở giải U20 World Cup 2017, nơi khả năng của Quang Hải và các đồng đội được thể hiện ở đấu trường thế giới dù chúng ta phải dừng bước sớm.

Ở giải đấu này cú sút đập cột của U20 Honduras có lẽ là dấu ấn lớn nhất của Quang Hải, đánh dấu sự tỏa sáng của ngôi sao mới trên bầu trời bóng đá Việt Nam ở tuổi 20.

Không lâu sau đó Quang Hải bắt đầu được gọi vào Đội tuyển quốc gia tham dự vòng loại Asian Cup và ghi được những bàn thắng đầu tiên.

Để rồi sang năm 2018, Quang Hải là nhân tố then chốt trong đội quân của huấn luyện viên Park Hang-seo liên tiếp có những chiến tích thần kỳ như giải U23 Châu Á, ASIAD, hay AFF Cup. Sẽ không ai trong chúng ta quên bàn thắng trong mưa tuyết trắng của Quang Hải ở trận chung kết U23 Châu Á, cùng phong độ tuyệt vời ở giải đấu này.

Sự ổn định của Quang Hải được duy trì giúp Đội tuyển Việt Nam lên ngôi vô địch AFF Cup, và rất xứng đáng khi Quang Hải nhận giải Cầu thủ xuất sắc nhất giải.

Ở Hà Nội FC, lâu nay Quang Hải cũng sớm trở thành một thành viên trụ cột, với không ít "siêu phẩm" ở giải vô địch quốc gia. Tôi cũng rất ngưỡng mộ Quang Hải ở điểm này.

Bạn chắc cũng đồng ý Quang Hải hiện nay đã là cầu thủ số 1 của bóng đá Việt Nam, và tôi tin rằng Quang Hải sẽ còn đạt được những đỉnh cao mới trong tương lai.

Bản thân tôi thấy Quang Hải là người có cuộc sống ổn định, không có điều tiếng gì trong khi cũng rất chỉn chu khi xuất hiện trước truyền thông; điều đó khiến tôi khâm phục anh hơn.

Quang Hải không chỉ là thần tượng, là người hùng của tôi mà chắc cũng là người hùng trong lòng nhiều bạn trẻ bởi anh mang lại niềm tin mạnh mẽ rằng bạn có thể vượt qua các giới hạn, nhất là giới hạn của bản thân, một cách hoàn hảo.

Bạn thấy thế nào về Quang Hải? Hãy viết thư hồi đáp tôi sớm nhé.

Tôi chờ đấy.

Ký tên:...

18 tháng 2 2019

Gửi tới bạn yêu!
Hôm nay mình sẽ viết cho bạn nghe câu chuyện về người chú của mình người đàn ông dũng cảm nhất mình được biết. Chú chính là người cha thứ hai của mình.

Chú mình sinh ra đã thiệt thòi vì chú bị sứt môi hở hàm ếch. Ngày đó bà nội kể vì bị sứt miệng nói ngọng nên chú không được đến lớp như những người cùng trang lứa nhưng chú lại rất thông minh. Bà kể khi sinh chú ra bà đã sợ vì chú sứt toàn bộ vòm ăn không ăn được. Sau này chú phải ở viện suốt để họ cho ăn theo chuyên biệt. Dù trải qua 3 ca mổ nhưng vòm chú vẫn không thể phục hồi như người thường.

Chú là con út trong nhà, bố và các bác tôi đều lập gia đình chỉ còn chú là chú út cũng là người đã bết tất cả anh em chúng tôi. Chú dạy chúng tôi từ chữ a, b, c khi chúng tôi còn học mẫu giáo, chú làm đồ chơi cho tôi. Đôi tay thô kệch của chú có lúc đã làm tôi xấu hổ khi chú đến trường đón tôi nhưng rồi đó là lần tôi thấy ân hận nhất cuộc đời này. Bọn bạn gọi chú là Nam ngọng, tôi đã mắng chú lần sau đừng đến đón tôi nữa tôi không thích và tôi chỉ chờ bố mẹ tới đón. Lúc ấy, chú chỉ cười bào tôi “con xấu hổ à”. Tôi bảo vâng vì chú nói ngọng khiến con bị các bạn chào.

Đó là điều tôi ân hận mãi và sau này tôi đã xin lỗi chú. Tôi phải cảm ơn chú vì chú là tuổi thơ của tôi và các anh chị tôi.

Năm nay chú tôi đã 35 tuổi nhưng chú vẫn chưa lập gia đình. Chú vẫn lặng lẽ đi bên cạnh hạnh phúc của các anh, các chị mình và vui với các cháu.

Học hành không đến nơi đến chốn nhưng chú thông minh. Những món đồ chơi của chúng tôi đều do chú làm. Chú mở hẳn một cửa hàng làm đồ handmade và đến nay chú đã thành công.

Chú kiên trì, tỷ mỉ đến lạ thường. Khi chúng tôi nhăn nhó vì bài tập khó chú đều ở bên bảo không khó thì không vượt qua được chướng ngại vật đâu. Có lẽ vì thế, tụi tôi đứa nào cũng hau háu chinh phục những bài toán khó. Chú không phải là người dạy bài chúng tôi trực tiếp nhưng chú cổ động tinh thần cho tất cả tụi tôi.

Cứ tưởng một người đàn ông như chú sẽ chỉ biết nấu những món đơn giản thế mà chú của tôi nấu toàn những món lạ nhưng lại ngon vô cùng, khiến cho chúng tôi không bao giờ có thể ngớt lời trầm trồ thán phục. Không chỉ nấu ăn ngon, chú tôi còn cực kì khéo tay nữa. Từ những bộ bàn ghế, những chiếc bít khắc tên, hay đồ dùng bằng gỗ trong nhà,... chú đều có thể tự đóng từ gỗ, hoặc sửa chúng một cách dễ dàng.

Chú là một người làm việc có trách nhiệm, nhất là với cái công việc vất vả này thì để giữ được nó càng khó hơn. Ngày nắng cũng như ngày mưa, sớm hôm hay lúc khuya khoắt, chú không quản ngại chỉ cần các cháu gọi là chú tới. Chú dần trở thành chú xe ôm của chúng tôi. 7h tối chú đóng cửa quán là lúc chú tranh thu đón chị Thục Nhi nhà bác Văn, anh Quang nhà bác Hải và hai anh em tôi. Chú cứ như con tuấn mã vượt hết đoạn đường này tới đoạn đường khác để đón các cháu đi học thêm. Hình như với chú đó là hạnh phúc.

Những lúc thấy chú đăm chiêu, chúng tôi lại lân la gần tới hỏi chú. Bọn tôi lớn hơn, chú vấn nói khiếm khuyết là điều không ai muốn. Ranh giới giữa mặc cảm và hòa nhập không phải ai cũng có thể vượt qua. Chú chỉ muốn sống là chính mình, sống có ích mỗi ngày.

Chú dần trở thành ngọn lửa sẻ chia giúp tôi cảm thấy yêu cuộc sống hơn và biết nhìn vào xã hội nhất là những khiếm khuyết điều gì đó giống chú tôi vậy. Mỗi khi gặp một ai đó bị khiếm khuyết, tôi lại thầm cảm ơn chú tôi chỉ là đứa trẻ hở vòm miệng nặng và nói ngọn líu lô nhưng cảm ơn cuộc đời đã mang chú tới chi đại gia đình chúng tôi.

18 tháng 2 2019

Chào các bạn!
Hôm nay tôi viết bức thư về người hùng của tôi người ấy không ai khác chính là Bố của tôi. Bố tôi là anh hùng thực sự của tôi vì ông ấy là người đặc biệt nhất trong cuộc đời tôi.

Với tôi, bố tôi là một bác sĩ và cũng là một người cha tuyệt vời nhất. Dù công việc vô cùng bận rộn bởi những đêm trực, những ngày đi học, đi làm nhưng bố vẫn luôn dành cho anh em tôi những ngày vui chơi quây quần vui vẻ nhất.

Những ngày trong tuần, bố tôi thường dành thời gian cho những người bệnh của mình. Ông không có thời gian để nghỉ ngơi vì bệnh nhân đến chỗ bố tôi quá đông. Lúc nào được nghỉ bố lại vội vàng về trường tranh thủ đón anh, em tôi để đỡ nhớ.

Tôi nhớ, năm 8 tuổi, mẹ đi công tác, em tôi về bà ngoại. Nhà chỉ còn tôi bị sốt, bố phải trực và không cắt trực được bố đành bế tôi lên xe và đưa tôi vào nằm phòng bác sĩ nơi bố và các đồng nghiệp của ông nghỉ ngơi sau mỗi tua trực dài.

Tôi sốt cao, bố cho tôi uống hạ sốt rồi ông lại lao nhanh ra phòng hồi sức cấp cứu nơi có những bệnh nhân đang cần ông. Ông như một cái máy, cái máy không ngừng nghỉ. 15 – 20 phút ông lại chạy qua hỏi tôi “con trai, con thấy ổn chứ!” Tôi gật đầu là bố tôi lại lao thoăn thoắt đi về phía phòng bệnh đèn sáng trưng kia.

Tôi không nhớ đã được bố đưa đi trực cùng bao nhiêu lần. Những lần đó, nhìn thấy công việc của bố tôi thấy bố thực sự là người hùng. Có những bữa cơm, nhận được điện thoại có ca cấp cứu nặng là ông lại bỏ bát, xoa đầu anh em tôi với lời hẹn “”các con ở nhà ngoan, bố vào viện”. Bóng ông lại hun hút hành lang toà nhà để đến với người bệnh. Có lúc, tôi thấy bố mình như anh hùng giải cứu thế giới.

Bố tôi nhận được nhiều giải thưởng từ cơ quan cũng như trong ngành và tôi thấy bố mình xứng đáng nhận được điều đó.

Khi về nhà, Bố đã cố gắng hết sức để giữ cho gia đình của chúng tôi hạnh phúc. Ông làm việc chăm chỉ để kiếm tiền cho gia đình chúng tôi. Ông ấy yêu thương anh em tôi rất nhiều và luôn cố gắng làm tôi vui mỗi khi tôi đang ở trong một tâm trạng buồn. Ông luôn dạy cho tôi những điều tốt và không làm hư tôi bằng cách mua cho tôi tất cả những điều mà tôi muốn. Nhưng đồng thời, ông đã tặng tôi rất nhiều điều mà tôi luôn luôn muốn có. Bố tôi đã luôn cố gắng với mức độ tốt nhất của mình để làm cho tôi trở nên một người tốt.

Dù bận rộn, bố vẫn luôn trao đổi với cô giáo của tôi về việc học của tôi và ông không bao giờ ép tôi phải học hành.

Ông ấy rất cẩn thận về những thứ tôi ăn. Ông luôn nhấn mạnh tôi ăn những thứ lành mạnh như trái cây và rau quả giàu vitamin và khoáng chất. Ông là một người cha tràn đầy yêu thương. Tôi lúc nào cũng thích dành thời gian với ông ấy và học hỏi những điều mới mẻ từ ông ấy. Ông đã dạy tôi bơi. Tính đến nay tôi đã giành được nhiều giải vô địch bơi lội. Bố của tôi đã giúp tôi rất nhiều trong việc học vấn. Ông không cho phép tôi tốn tiền học phí mà thay vào đó ông ngồi với tôi giải quyết những vấn đề đang xảy ra. Bởi vì niềm vẻ vang cho bố tôi nên Tôi thực hiện việc học rất tốt. Bố tôi là món quà quý giá nhất của Chúa dành tặng cho tôi.

Bố tôi là một người cha tràn đầy yêu thương và là người lịch thiệp nhất mà tôi từng thấy trong đời. Ông muốn tôi trở thành một con người tốt được như ông ấy. Đó là lý do tại sao ông luôn dạy tôi cách phân biệt giữa sai và đúng.

Ông là người bạn tốt nhất của tôi. Tôi có thể thảo luận về tất cả mọi thứ với ông ấy mà không hề do dự. Những điều mà tôi không bao giờ để lộ ra cho bất cứ người bạn thân thiết nào, tôi có thể dễ dàng thảo luận với bố tôi. Bất cứ khi nào tôi cần sự giúp đỡ của ông, ông luôn luôn ở đó. Ông ấy giống như một người hùng đối với tôi.

Dù tôi mới 15 tuổi nhưng bố đã chỉ cho tôi cách để đạt được thành công, bố chỉ ra cơ hội đang tồn tại trước mặt tôi. Nhưng đồng thời, ông đã để cho tôi tự quyết định về con đường mà tôi lựa chọn. Ông rất tự tin rằng những nỗ lực của ông sẽ làm cho tôi trở nên là một người tốt mà không bao giờ đi vào điều xấu. Nhìn sự tin tưởng của ông ấy trong tôi nên một ngày nào đó tôi muốn làm cho ông ấy tự hào.

Xin chào hẹn gặp lại!

nguồn:trên mạng

22 tháng 1 2021

Tham khảo:

Gửi chị gái yêu thương của em!

Năm 2020 vừa qua, Việt Nam và thế giới đã phải trải qua những ngày tháng khó khăn khi phải đối mặt với đại dịch Covid-19. Khi nhiều nước lựa chọn kinh tế, thay vì an nguy của người dân mà không có những biện pháp kiên quyết chống lại đại dịch. Thì chúng ta cảm thấy thật tự hào khi Việt Nam là một đất nước dám đặt sự an toàn của nhân dân lên trên lợi ích kinh tế.

Không chỉ gây ra những thiệt hại, mà nhìn nhận khách quan, Covid-19 cũng đem lại cho mỗi người thật nhiều trải nghiệm quý giá. Đối với chị em mình, đó sẽ là rất nhiều cái lần đầu tiên. Lần đầu tiên, cả gia đình mình cùng nhau nấu ăn. Lần đầu tiên, cả nhà mình cùng nhau ngồi xem một bộ phim… Em tin chắc đó sẽ là những kỉ niệm đẹp đẽ nhất đối với gia đình mình.

Nhưng, điều khiến em cảm thấy trân trọng và ngưỡng mộ nhất. Đó là bài học về tinh thần đoàn kết của người dân Việt Nam. Đất nước ta vốn là một dân tộc có truyền thống đoàn kết. Trong quá khứ, nhân dân ta đã từng đoàn kết chống lại biết bao nhiêu kẻ thù xâm lược để giành lại nền hòa bình. Đến hôm nay, tinh thần đoàn kết ấy lại một nữa chứng tỏ sức mạnh to lớn của nó để giúp Việt Nam chiến thắng đại dịch Covid-19. Ngay từ khi nước ta có ca nhiễm đầu tiên cho đến thời điểm số người nhiễm bệnh lên tới hàng chục, hàng trăm người. Từ các cấp chính quyền đến người dân đều thể hiện được tinh thần đoàn kết một lòng. Những quy định nghiêm ngặt của Nhà nước về việc phòng chống dịch bệnh lập tức được ban hành. Những người dân từ người già đến trẻ nhỏ đều nghiêm chỉnh chấp hành các quy định: như đeo khẩu trang khi đi đến nơi công cộng, thường xuyên rửa tay bằng nước sát khuẩn, hạn chế đi ra nơi đông người… Đặc biệt, trong thời điểm cả nước thực hiện giãn cách xã hội, toàn dân đều nghiêm chỉnh chấp hành. Nhiều bác sĩ dù còn trẻ hay đã về hưu đều sẵn sàng xung phong lên tuyến đầu chống dịch, thậm chí còn có cả những sinh viên của ngành y cũng sẵn sàng giúp sức. Những cây ATM gạo, ATM khẩu trang hay địa điểm phát thực phẩm miễn phí... được tạo ra không chỉ chứng tỏ tấm lòng tương thân tương ái mà còn là sự đoàn kết của toàn dân quyết đẩy lùi đại dịch… Bản thân một sinh viên như em, khi tham gia vào những công việc này, em cảm thấy vô cùng hạnh phúc và tự hào.

Đại dịch đã giúp chúng ta cũng nhận ra được những tình cảm thật tốt đẹp. “Không ai bị bỏ lại phía sau” - đó là câu khẩu hiệu mà mọi người dân Việt Nam đều biết đến. Sự đoàn kết xuất phát từ trên dưới một lòng đã đem lại sức mạnh to lớn. Việt Nam tự hào khi được đánh giá là một nước kiểm soát tốt dịch bệnh. Tuy còn một bộ phận không nhỏ những người vì lợi ích cá nhân mà bỏ qua lợi ích dân tộc. Nhưng tựu chung lại, dân tộc Việt Nam vẫn thể hiện được một tinh thần đoàn kết, trên dưới một lòng chống lại dịch bệnh Covid-19. Ai cũng đã hiểu được đây là một cuộc chiến dài ngày và cần phải có sự đoàn kết mới có thể chiến thắng được trận chiến này.

“Chống dịch như chống giặc” - cuộc chiến này vẫn còn lâu dài. Em và chị hãy cùng nhau góp một phần nhỏ bé của mình vào công tác phòng chống dịch bệnh. Thật hy vọng rằng đất nước mình sẽ sớm được bình an, chị nhỉ?

Cuối thư, em muốn chúc chị học tập tốt và giữ gìn sức khỏe!

22 tháng 1 2021

Tham khảo:

Hà Nội ngày 22 tháng 12 năm 2020

Anh ......... thân mến!

Em là ......... - em trai của anh đây. Chắc là anh rất bất ngờ khi nhận được bức thư này của em nhỉ? Vì bình thường em luôn rất lười viết. Thế nhưng hôm nay, em cầm bút lên, viết lá thư này gửi anh vì muốn được chia sẻ với anh đôi điều.

Chắc anh cũng biết, dạo gần đây, đại dịch Covid-19 đang hoành hành trên khắp thế giới, thu gặt vô số tính mạng của những con người vô tội. Khiến không biết bao người phải rơi vào cảnh tang thương. Mỗi khi nhìn thấy trên tivi hình ảnh những người dân đau khổ vì phải chia xa người thân, em lại không cầm được nước mắt. Chính vì thế, suốt mấy tháng nay, nước ta luôn trong trạng thái căng thẳng, ra sức thực hiện nhiều biện pháp để phòng tránh lây lan dịch bệnh. Sau thời gian đỉnh dịch, nước ta về cơ bản đã kiểm soát được tình hình, đưa cuộc sống của người dân về trạng thái ổn định thường ngày. Tuy nhiên, cũng vì vậy, có một bộ phận người dân thả lỏng quá mức, dễ đưa đến nguy hiểm. Và em nhận ra rằng, hình như trong đó có cả anh.

Em bắt gặp nhiều lần, khi cùng mẹ đi siêu thị, anh không mang khẩu trang. Anh cũng thường xuyên đi chơi liên tục đến những nơi đông người như quán cafe, rạp chiếu phim… và tất nhiên anh không mang theo khẩu trang. Anh cũng thưa dần những lần rửa tay, sát khuẩn khi đi từ bên ngoài về. Em biết, những điều đó chỉ là những vấn đề nhỏ nhặt, không mấy ai để ý và rất nhiều người bạn ngoài kia của anh cũng vậy. Nhưng em vẫn mong anh sẽ thay đổi những thói quen đó. Thực hiện đúng theo những khuyến cáo của bộ y tế. Vì ngoài kia, vẫn còn rất nhiều những nguy hiểm tiềm tàng của đại dịch Covid mà chưa ai kiểm soát hoàn toàn được. Trước hết để bảo vệ cho sức khỏe của chính ánh. Để anh mãi là người anh trai cao lớn, mạnh mẽ, làm tấm gương tốt và luôn bảo vệ cho em. Và sau nữa, là để bảo vệ cho tất cả những người thân, người bạn yêu quý hằng ngày luôn ở bên cạnh anh. Anh nhé!

Em tin chắc rằng anh sẽ làm được. Và tất cả chúng ta - đất nước Việt Nam sẽ cùng nhau vượt qua đại dịch Covid-19 này mà không để lại bất kì ai ở lại phía sau của dòng chảy thời gian.

Em trai của anh

15 tháng 1 2019

Hà Nội năm 2018

Các bạn thân yêu!

Trong khoảng thời gian ngồi trên ghế nhà trường, chắc hẳn mỗi chúng ta đều thần tượng hoặc yêu quý một thầy cô nào đó. Đó có thể là thầy cô chủ nhiệm nghiêm khắc nhưng lại vô cùng yêu thương học sinh. Cũng có thể đó là cô giáo dạy âm nhạc có giọng hát hay hoặc thầy giáo dạy mĩ thuật vẽ rất đẹp,... Đối với tôi, người mà tôi thần tượng, coi là người hùng của mình chính là cô giáo dạy Lịch sử. Cô không chỉ là một cô giáo bộ môn mà còn là một người cô ruột của tôi nữa.

Cô của tôi tên là Phương Trúc, năm nay cô vừa tròn hai mươi tư tuổi. Cô có dáng người mảnh mai, làn da trắng hồng và một nụ cười như tỏa nắng. Mái tóc của cô được cắt ngắn đến ngang vai và tạo kiểu xoăn sóng làm tăng sự tươi trẻ, tràn đầy sức sống ở con người cô. Cô đảm nhiệm vai trò dạy bộ môn Lịch sử ở trường tôi. Không chỉ vậy, cô còn là một giáo viên dạy giỏi, một cô giáo luôn nhiệt tình và có trách nhiệm với học sinh và những bài giảng của mình. Trước khi lên lớp, cô đều chuẩn bị những bài dạy rất kĩ lưỡng, cô sử dụng công nghệ thông tin trong dạy học khiến học sinh thích thú hơn và lôi cuốn được các bạn tham gia vào các nhiệm vụ học tập, xây dựng bài học. Là một cô giáo trẻ tuổi nên cô Trúc vô cùng tâm lí, gần gũi với học sinh. Các bạn học sinh có thể chia sẻ với cô về những phần kiến thức chưa hiểu rõ một cách thoải mái. Bên cạnh đó, cô còn đặc biệt quan tâm đến những học sinh có hoàn cảnh khó khăn ở lớp chủ nhiệm để đến động viên, thăm hỏi.

Vào khoảng hai tháng trước, do mải chơi nên tôi đã quên làm bài tập về nhà môn của cô. Tôi cảm thấy xấu hổ vì điều đó. Chắc hẳn cô đã thất vọng về tôi nhiều lắm. May mắn làm sao khi cô không nói chuyện này với bố mẹ tôi. Cô chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở tôi phải học hành chăm chỉ để bố mẹ vui lòng, hơn nữa cũng đừng lơ là những môn học phụ. Học Lịch sử rất bổ ích bởi thông qua đó chúng ta biết được quá trình dựng nước, giữ nước của dân tộc ta, chúng ta cũngbiết được lòng yêu nước, căm thù giặc sâu sắc và các cuộc chiến tranh ác liệt mà nhân dân ta phải trải qua, chiến đấu hết mình để có được nền hòa bình, độc lập như ngày hôm nay. Tôi đã xin lỗi cô và hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa.

Ở nhà, tôi thường xuyên tâm sự những chuyện trên lớp với cô, tôi còn chia sẻ cho cô biết về ước mơ của mình. Đó là ước mơ trở thành một tiếp viên hàng không. Cô rất ủng hộ tôi tuy rằng công việc này khá vất vả. Cô không quên nhắc tôi phải ăn uống đầy đủ, rèn luyện sức khỏe thật tốt và trau dồi ngoại ngữ để có thể thực hiện ước mơ.

Các trường vùng cao đang thiếu giáo viên, do đó cô của tôi đã đăng kí và nhận được quyết định chuyển công tác lên miền đất Tây Bắc để giảng dạy. Khi biết tin này, ông bà tôi đã ngăn cản bởi cô đang được biên chế ở trường huyện, nay chuyển lên vùng cao biết bao khổ cực và vất vả lại xa gia đình, người thân, xa ngôi trường mà mình đã gắn bó. Tôi cũng không muốn cô đi nhưng hành động của cô khiến tôi rất ngưỡng mộ. Cô sẵn sàng từ bỏ sự ổn định trong sự nghiệp mình đang có để đến với tiếng gọi của vùng cao, để giúp các bạn học sinh dân tộc biết thêm về lịchsử nước mình cũng như lịch sử thế giới.

Trước lúc rời xa gia đình, cô đến xoa đầu tôi và dặn dò tôi phải học tập thật tốt, khi nào về cô sẽ mua cho tôi một chiếc cặp sách hoặc một bộ quần áo bằng thổ cẩm của các dân tộc ở trên đó. Điều ấy khiến tôi vô cùng thích thú. Tôi hứa với cô sẽ chăm chỉ học bài và làm các bài tập về nhà để trở thành con ngoan trò giỏi, cháu ngoan Bác Hồ. Thỉnh thoảng cô liên lạc về gia đình và nói rằng cuộc sống vùng cao tuy có đôi chút khó khăn nhưng mọi người lại gắn bó với nhau như trong một gia đình nên cô cũng vơi bớt phần nào nỗi nhớ nhà.

Người cô của tôi xứng đáng là một người hùng khi không quản ngại khoảng cách xa xôi, vất vả để mang kiến thức đến rẻo cao Tây Bắc và truyền đạt cho học sinh những bài học quý giá.

Các bạn hãy kể về người hùng của mình đi nhé!

Tạm biệt các bạn

Trần Khánh Chi

15 tháng 1 2019

Tham khảo nha!!

Xin chào các bạn!

Nếu có người hỏi rằng ai là người hùng của tôi thì tôi sẽ không ngần ngại nói đó là anh trai của mình. Có được một người anh như vậy quả là một niềm hạnh phúc và may mắn.

Anh tôi tên là Minh Quân, anh ấy đang là sinh viên năm nhất chuyên ngành Ngôn ngữ Anh của trường Đại học Ngoại ngữ - Đại học Quốc gia Hà Nội. Dáng người anh khá cao và cân đối, đặc biệt anh có một nụ cười rất tươi. Anh là người lắng nghe, sẻ chia với tôi những câu chuyện ở lớp học và những câu chuyện về bạn bè, cuộc sống. Do tôi là em gái nên luôn được anh nhường nhịn và bảo vệ. Hai anh em sống hòa thuận và rất ít khi xảy ra tranh cãi vì bố mẹ thườngdạybảochúng tôi rằng chuyện gì cũng có cách giải quyết, anh em trong một nhà không nên to tiếng với nhau làm mất đi không khí vui vẻ.

Tôi và anh có rất nhiều kỉ niệm như những lần trốn bố mẹ đi bắt ve sầu hay những lần đi nướng ngô, nướng sắn cùng những đứa trẻ trong xóm. Nhưng kỉ niệm khiến tôi nhớ mãi đó là lần anh đã giải cứu tôi thoát khỏi mấy bạn học sinh lớp trên. Sau buổi học hôm đó, tôi đang đi xe đạp để về nhà thì bị mấy bạn học sinh trêu ghẹo, đi dàn hàng để chặn đường. Lúc đó, tôi gần như bật khóc vì bất lực, không có cách nào để thoát khỏi vòng vây ấy. Đúng lúc đó anh tôi xuất hiện. Tôi cứ ngỡ anh ấy sẽ quát tháo, to tiếng với các bạn kia một trận nhưng trái lại, bằng những lời lẽ nhẹ nhàng, anh đã khiến các bạn xin lỗi tôi và không chặn đường tôi nữa. Sau đó, trên đường trở về nhà tôi đã kể cho anh nghe những câu chuyện ở lớp. Tôi rất vui vì anh đã xuất hiện kịp thời để bảo vệ đứa em gái ngây thơ, bé bỏng này. Anh nhắc tôi lần sau đi học về thì nên đi cùng các bạn khác chứ không nên đi một mình, khi có chuyện gì không hay phải la lên thật to để mọi người xung quanh còn giúp đỡ.

Là con trai lớn nên hầu như các công việc nhà phụ giúp bố mẹ đều do anh làm, tôi chỉ làm phụ anh những việc nhỏ như quét nhà, nhặt rau,... Anh cũng không vì thế mà ghen tị với em gái, anh còn bảo rằng bây giờ anh làm đỡ tôi, sau này anh đi học Đại học thì nhường cho tôi làm hết. Thời gian trôi đi, hiện tại anh đã là cậu sinh viên năm nhất của một trường Đại học thuộc top đầu cả nước về chất lượng đào tạo. Anh chọn ngành Ngôn ngữ Anh vì muốn sử dụng ngôn ngữ này một cách thành thạo để trở thành phiên dịch, biên dịch viên trong các công ty, doanh nghiệp, nhà xuất bản hoặc có thể làm hướng dẫn viên du lịch, giảng viên giảng dạy trong các trường Đại học, Cao đẳng, Trung tâm ngoại ngữ và các trường Trung học, Tiểu học,... Tiếng anh là một ngôn ngữ phổ biến trong thời buổi hiện nay và sử dụng thành thạo tiếng Anh sẽ mở ra rất nhiều cơ hội làm việc nên anh luôn cố gắng trau dồi vốn kiến thức của mình.

Anh Minh Quân còn là người hướng dẫn tôi làm những bài toán khó và rèn luyện cho tôi về ngữ pháp môn Tiếng Anh cũng như các kĩ năng nghe, nói, đọc, viết của bộ môn này. Do hiện tại anh đi học xa nhà nên không hướng dẫn tôi học thường xuyên được nhưng mỗi lần về nhà, anh đều dành nhiều thời gian chỉ bảo tôi. Anh dặn dò tôi ở nhà phải biết nghe lời bố mẹ, cố gắng trở thành con ngoan trò giỏi để bố mẹ tự hào và giúp đỡ bố mẹ những công việc nhẹ để bố mẹ có thời gian nghỉ ngơi. Tính cách anh hòa đồng nên được nhiều bạn bè và thầy cô yêu mến. Mỗi lần anh rời nhà lên thành phố học, anh đều hứa sẽ mua quà cho tôi nếu tôi học giỏi và ngoan ngoãn. Quà của anh có khi là những gói bim bim, hộp kẹo sô-cô-la, chiếc cặp tóc mà tôi yêu thích cũng có khi là những cuốn truyện cổ tích, truyện ngụ ngôn, những cuốn hạt giống tâm hồn chứa đựng bao bài học ý nghĩa.

Anh trai của tôi tâm lí và luôn yêu thương em gái. Anh sẵn sàng bao che cho tôi khi tôi đi tắm mưa bị cảm lạnh cùng mấy đứa bạn trước bố mẹ để nhận lỗi về mình, đồng thời anh cũng nhắc nhở tôi phải biết giữ gìn sức khỏe để bố mẹ không lo lắng. Người hùng của tôi tuyệt vời như vậy đấy. Người hùng của các bạn thì sao, hãy kể cho tôi biết nhé!

Chào thân ái

...