K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

17 tháng 10 2021

yêu nha

17 tháng 10 2021

Em tham khảo nhé:

Thời gian trôi qua thật là nhanh, tôi đã là thành viên của mái trường yêu dấu này được hai năm rồi. Đến giờ, tôi vẫn còn cảm xúc nguyên vẹn của mùa hè hai năm về trước. Sau khi hoàn thành chương trình Tiểu học, cha mẹ có rất nhiều sự lựa chọn về một ngôi trường cấp 2 cho tôi. Nhưng có lẽ, duyên trời run rủi… để rồi trường Nguyễn Tất Thành, lớp A8 là nơi chắp cánh ước mơ tiếp theo cho tôi trên con đường dài trở thành một người có ích cho xã hội.

Trong khuôn viên trường Đại học Sư phạm Hà Nội, trường Nguyễn Tất Thành của tôi bao gọn một khoảnh nhỏ nhưng vẫn bề thế, vươn thật cao giữa bầu trời Thủ đô. Một khoảng xanh nho nhỏ với nắng thu vàng nhè nhẹ trong ngày “Chào học sinh lớp 6” để lại trong miền nhớ của tôi bao kí ức trong trẻo về những ngày sắp tới. Nụ cười thân thiện của cô giáo Thu Anh – Hiệu trưởng nhà trường; sự sáng tạo và năng động của các anh chị đến từ nhiều CLB; và sự rộn ràng trong không khí tươi vui của chương trình chào HS lớp 6 khiến ngày đầu đến lớp của chúng tôi từ sự bỡ ngỡ nhanh chóng hóa thân quen tự bao giờ. Sau ngày hôm ấy, lòng tôi luôn trào dâng một cảm giác lâng lâng khó tả. Để rối nó khiến tôi chờ đợi từng ngày, từng ngày đến ngày 1/8… ngày đầu tiên đi học.

 

Người đầu tiên để lại ấn tượng tại trường Nguyễn Tất Thành cho tôi đó chính là cô giáo Nguyễn Thị Thu Anh – Hiệu trưởng Nhà trường. Bạn có thích thú không khi được ngồi ăn cơm trưa ở lớp bán trú với “bạn Thu Anh”? Còn với tôi, lúc ấy, thấy vui lắm, lòng cứ rộn ràng lên mà chẳng nói được gì... Ấy là một lần lớp tôi ở lại ăn bán trú và thật bất ngờ, cô Thu Anh đã cầm một suất cơm trưa vào và ngồi xuống thật nhẹ nhàng bên chúng tôi và nói lời ân cần: “Chào các con 6A8, trưa nay các con cho bạn Thu Anh ăn cơm cùng với nhé!”. Cả lớp vừa ngỡ ngàng vừa cười ồ vỗ tay và đồng thanh: “Vâng ạ”. Thế là “bạn Thu Anh” với một suất ăn cũng y như chúng tôi từ tốn ngồi xuống ăn và trò chuyện thật gần gũi. “Bạn Thu Anh” còn ân cần đến từng bàn hỏi thăm các bạn với những câu hỏi quan tâm như tại sao tay lại nhiều mực thế này, tại sao tay lại xước rồi, sao không cởi áo khoác ra cho đỡ nóng,… Với tôi, sự giản dị, thân tình ấy chỉ có thể là những người bạn trao nhau. Đúng vậy, cô Thu Anh - Hiệu trưởng trường tôi thực sự hơn cả một người lãnh đạo nghiêm khắc, một người mẹ nhân từ mà còn là một người bạn gần gũi, sẻ chia. Ai ở trường Nguyễn Tất Thành mà chẳng tự hào khi là học sinh của cô Thu Anh phải không nào?

Nhưng người mà tôi yêu quý, kính trọng và dành nhiều niềm yêu mến hơn cả không ai khác chính là cô giáo chủ nhiệm lớp A8 của chúng tôi, cô giáo Ngọc Châu Vân. Ngày đầu tiên nhận lớp, tôi đã có cảm giác cô Vân thật gần gũi. Đúng như cái tên đặc biệt của cô - cô thật xinh đẹp như một viên ngọc châu báu. Cô Châu Vân có dáng người dong dỏng cao, làn da sáng nhẹ cùng khuôn mặt trái xoan, nhỏ nhắn. Nổi bật trên khuôn mặt ấy là đôi mắt như biết nói, đen láy, mỗi khi cô nở nụ cười, đôi mắt ấy lại sáng lên bao niềm cảm xúc. Nụ cười âu yếm ấy của cô đã bao lần xua tan đi sự mệt mỏi của chúng tôi. Nhưng tất cả vẻ đẹp bên ngoài đó chỉ là để tô điểm cho tâm hồn của một người mẹ dịu hiền, luôn cố gắng hết sức để các con tiến bộ!

Tôi ấn tượng mãi về cô, về cách cô khơi dậy ý thức học tập ở chúng tôi. Hôm ấy là ngày trả bài kiểm tra giữa học kì I năm lớp 6 - kì thi tập trung đầu tiên của chúng tôi. Lúc đó, chúng tôi mới vào cấp II nên còn lạ lẫm và vụng về lắm, học tập cũng không hề đơn giản như hồi Tiểu học. Những điểm 9, điểm 10 giờ đã trở nên xưa cũ. Thay vào đó là những điểm 6, điểm 7 và cả những điểm 4, điểm 5. Điểm thi của chúng tôi nếu không nói là tệ thì cũng là rất kém với kết quả của một lớp chọn. Hôm đó, không khí lớp học trầm lặng hơn bình thường. Vẫn đó phấn trắng, bảng đen, hành lang ánh nắng vàng ươm vẫn trải đầy; nhưng những khuôn mặt các bạn tôi trong lớp 6A8 không còn rạng rỡ, vui đùa như mọi hôm nữa; cô Châu Vân cũng không còn thường trực nụ cười đôn hậu nữa mà chỉ ánh lên một nỗi buồn thật rõ trong đôi mắt sâu thẳm của cô. Nhưng tuyệt nhiên, cô không mắng hay trách chúng tôi.

Hôm sau cô cũng không tỏ thái độ tức giận gì về việc chúng tôi bị điểm kém. Sự im lặng của cô không có nghĩa là cô mất niềm tin vào chúng tôi, chỉ là cô đang đau đáu nỗi niềm làm thế nào để khơi dậy hứng thú học tập từ đàn con thơ. Rồi, một hôm trong giờ Tự học, bàn tay cô nắn nót viết lên bảng dòng chữ: “Làm thế nào để học tốt?”. Sau đó cô mời các bạn được điểm cao trong kì thi vừa rồi lên chia sẻ với các bạn khác. Cô nói rằng mỗi người sẽ có phương pháp học tập khác nhau, chúng ta không phải bản sao của người khác, nhưng chúng ta có thể học từ người khác những điều phù hợp để biến nó thành của bản thân mình. Cô cũng gửi gắm: “Các con cứ hãy coi việc học như chơi một trò chơi, và trò chơi nào cũng có đích đến, đích đến là trái ngọt, là nụ cười. Vậy nên, các con hãy cố gắng nhìn nhận thật đơn giản việc học hành cũng như cố gắng đạt được cái đích chiến thắng. Cô tin các con sẽ thành công!”.

Những lời nói giản dị ấy của cô Châu Vân đến giờ tôi vẫn còn nhớ như in. Và đến kì thi cuối kì, lớp chúng tôi ai cũng tự nhủ rằng mình sẽ không để cô phải buồn, phải mệt nhọc nữa, chúng tôi sẽ làm cô vui. Thế rồi, điều chúng tôi mong muốn cũng đến, điểm số đã khác, không khí đã khác, tươi vui hơn và rạng ngời. Nụ cười đã trở lại trên khuôn mặt phúc hậu của cô với những lời chúc mừng. Tôi biết lúc ấy cô hạnh phúc, một niềm hạnh phúc thật giản dị, không phải vì cô, mà vì chúng tôi, những đứa con thân yêu của cô.

Tôi yêu những người mẹ thứ hai của tôi. Tôi yêu trường Nguyễn Tất Thành và cả những điều thật giản dị nơi đây. Những điều nhẹ nhàng và ấm áp ấy đã và đang có thật nhiều, và chắc chắn nó sẽ trở thành khoảng kí ức tươi đẹp theo tôi đến suốt cuộc đời.

7 tháng 11 2021

Tham khảo

Thời gian cứ thế trôi qua như thoi đưa, vậy là thấm thoắt đã mười hai năm học sắp trôi qua. Đứa trẻ ngày nào còn khóc lóc, đứng sau lưng mẹ trong ngày đầu tiên cắp sách đến trường. Giờ đây đã sắp phải nói lời chia tay với mái trường, với thầy cô, bạn bè và cũng chia tay luôn cả hai chữ "học sinh" của bản thân mình.

Vậy đấy, thời gian trôi qua có bao giờ trở lại, suốt những năm tháng qua gắn bó với "thầy cô và mái trường" nơi đã để lại cho tôi biết bao nhiêu kỉ niệm của một thời không thể nào quên. Chỉ còn vài ngày nữa thôi là đến ngày 20/11- ngày Nhà Giáo Việt Nam, cũng là ngày cuối cùng "tôi" của thời học sinh được bên mái trường, thầy cô và bạn bè nơi đây tại mái trường mang tên THPT chuyên Lê Quý Đôn - ngôi nhà thứ hai nơi tôi đã gắn bó.

Bất chợt những kỉ niệm trong tôi chợt ùa về một cách rõ nét hơn bao giờ hết đưa tôi trở về những ngày tháng còn là một đứa học sinh lớp 9. Nhớ ngày nào ngôi trường mang tên chuyên Lê Quý Đôn còn quá xa lạ với tôi, ngôi trường mơ ước của biết bao lứa học sinh như tôi. Có lẽ ấn tượng đầu tiên về ngôi trường chuyên Lê Quý Đôn này phải kể đến "con dốc" vừa dài, vừa cao vời vợi hiện ra trước mắt. Biết bao lần đứng dưới chân dốc trường nhìn lên, nơi một chân trời mới sắp mở ra trước mắt tôi. Leo lên hết con dốc ấy, lần đầu tiên đứng ở cổng trường học nhìn vào trường, tôi đã hét thật to như để thỏa mãn sự sung sướng, thích thú xen lẫn tò mò của bản thân mình về trường,...

15 tháng 11 2023

hảo 

Bạn tham khảo nhé:

Đối với tôi cuộc thi: "Những kỉ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường mến yêu" từ hai năm trước đã trở nên gắn bó và gần gũi thân thuộc. Năm 2018, Bộ giáo dục và Đào tạo phát động cuộc thi lần đầu tiên, tôi vẫn nhớ cái không khí hào hứng vui tươi và phấn khởi của các em học sinh trường tôi khi làm bài thi tham dự cuộc thi này. Rồi đến năm 2019, lần thứ hai cuộc thi được tổ chức vẫn là cái không khí ấy và nhìn những ánh mắt hạnh phúc của các em tôi càng nhận ra một điều, những ngày tháng dưới mái trường luôn là khoảng thanh xuân đẹp nhất của mỗi người vì nó cất giữ bao kỉ niệm của học trò cùng thầy cô, bè bạn, mái trường. Cuộc thi như trở thành một động lực để các em và những người làm nghề "gõ đầu trẻ" như tôi thấy yêu mến hơn trường lớp, yêu hơn nữa con đường đi, nghề nghiệp mà mình đã chọn lựa. Hai năm đó tôi không viết bài dự thi nào cho mình nhưng tôi vẫn luôn đồng hành cùng cuộc thi qua việc được đọc những bài của học trò mình viết. Khi thì các em viết và gửi cho tôi đọc bài với lí do: "Cô ơi, cô đọc bài viết của em đi cô bài em viết dự thi để tặng cô, đó là những kỉ niệm về cô đấy ạ". Khi lại là lí do: "Cô ơi, em gửi bài viết của em nhờ cô đọc và sửa giúp em một số lỗi dùng câu từ vì em không tìm ra được câu từ nào diễn đạt hay hơn, em thấy còn vụng về lúng túng lắm, đây là kỉ niệm em viết về cô giáo cũ của mình cô ạ." Cũng có năm là một cậu bé học trò lớp 6 vừa chuyển từ ngôi trường Tiểu học bước chân vào ngôi trường THCS của chúng tôi giờ ra chơi, em chạy lên bục giảng đầy hồn nhiên: "Con thưa cô, đây là bài dự thi của con cô sửa cho con lỗi sai chính tả". Cầm trên tay bài dự thi chỉ dài ba trang giấy a4 nhưng được em viết cẩn thận với kiểu luyện chữ viết đẹp nét thanh nét đậm cũng đủ cho tôi cảm nhận được lòng kính trọng của em với các thầy cô và tình yêu thơ văn đã như một ngọn lửa đang nhen nhóm trong lòng cậu học trò nhỏ bé ấy. Cứ như thế, tôi đọc bài của các em, cũng chỉ sửa cho các em lỗi sai chính tả và tôi cũng đã nói với các em: "Cô sẽ không sửa các chi tiết bởi cô muốn những gì các em viết là tình cảm thật, là cảm xúc thật của chính các em". Năm nay là năm thứ tư tôi lại tiếp tục đồng hành cùng cuộc thi nhưng lại là năm đầu tiên tôi viết một bài dự thi của chính tôi và cũng như các em học sinh của mình tôi viết đó là một lời tri ân chân thành sâu sắc nhất để gửi tặng tới một người mẹ thứ hai, một người đồng nghiệp - cô Trần Thị Bích Liên giáo viên ở ngôi trường THCS Lê Qúy Đôn mà những năm qua tôi đã đang công tác giảng dạy.

Kỉ niệm về cô đối với tôi có rất nhiều, 15 năm tôi tốt nghiệp ra trường được phân công về giảng dạy tuy chưa thật dài nhưng cô đã là người chỉ bảo, dạy dỗ ân cần và truyền đạt lại cho tôi những kiến thức, kinh nghiệm quý báu trong nghề. Tôi không quên được ngày đầu tiên khi tôi cầm giấy quyết định tới trường nộp để bắt đầu cho một hành trình dài cả cuộc đời tôi. Cũng chính ngày đầu tiên hôm ấy, tôi đã được gặp cô một người phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp với nụ cười luôn rạng rỡ trên môi nhưng rất mạnh mẽ quyết đoán để cho tới tận ngày hôm nay tôi vẫn luôn nói với các anh chị đồng nghiệp của mình: "Em yêu lắm nụ cười của cô, em thích nhất mỗi khi cô cười bởi nụ cười ấy đầy ấm áp và yêu thương". Những ngày mới ra trường bao bỡ ngỡ với công việc giảng dạy và chủ nhiệm dù những điều đó tôi cũng đã được học qua các đợt kiến tập, thực tập tại trường Cao đẳng sư phạm. Để giúp tôi nhanh chóng hòa nhập cùng môi trường mới cô đã dự giờ góp ý cho tôi những phương pháp và một số nội dung bài dạy. Tôi càng cảm phục cô hơn bởi một giáo viên dạy môn Sinh Học nhưng lại có những hiểu biết về cả các môn xã hội của chúng tôi. Tôi thấy tôi như trưởng thành lên nhiều hơn với những góp ý ấy có của cô. Nghề dạy học sẽ trở nên vui hơn khi làm công tác chủ nhiệm, dù công việc chủ nhiệm đôi khi có nhiều vất vả và khó khăn. Thế nhưng có không ít lần tôi đã khóc như một đứa trẻ vì lớp chủ nhiệm của mình khi bị cô phê bình, nhắc nhở. Sau này tôi càng thấm thía những lần cô góp ý rồi có cả những lần cô mắng chửi ấy cũng chẳng qua là muốn tôi nên người, muốn tôi làm tốt được công tác kiêm nhiệm mà thôi.

Tôi vốn sinh ra và lớn lên trong gia đình công nhân viên chức tuy nghèo khó nhưng tôi luôn được bao bọc bởi những yêu thương của bố mẹ do đó đôi khi tôi hay nản lòng trước những khó khăn. Có những việc trường lớp nhiều lúc tôi muốn bỏ cuộc nhưng khi nhìn thấy và chứng kiến những đam mê , nghị lực, lòng say mê nghề của cô khiến cho tôi càng thêm cố gắng. Năm học 2016-2017, tôi tham gia Hội thi giáo viên dạy giỏi môn Lịch Sử cấp Tỉnh, trước đó tôi cũng đã từng tham gia những lần hội giảng môn Văn và môn Sử cấp huyện. Các lần hội giảng huyện nhà tôi lại gần trường thi vì vậy việc đi lại chuẩn bị cho những tiết dạy không thật nhiều vất vả. Tham dự cấp tỉnh tôi phải ra Thành phố để dự thi trước ngày thi một ngày, xa gia đình, đi lại xa xôi những giây phút ngồi ôn lí thuyết rồi xem giáo án bài dạy đã có lúc tôi nghĩ hay mình bỏ cuộc. Nhưng tôi lại nhớ tới câu nói của cô: "Hội giảng là dịp để cháu học tập kinh nghiệm, phương pháp và cháu sẽ trưởng thành lên rất nhiều sau lần hội giảng Tỉnh. Cô cũng đã đi hội giảng Tỉnh và cô thấy việc cháu phải làm lúc này là cố gắng chuẩn bị cho mình một bài dạy thật tốt vượt qua được mọi khó khăn là cháu đã biết vượt lên chính mình". Rồi cô lại đưa ra cả những tấm gương giáo viên trường tôi đã từng vượt qua bao khó khăn và đã có những giờ hội giảng Tỉnh thành công như chị cô Tuấn, chị Oanh, anh Tiệp, chị Nga… để động viên tôi. Thế rồi ngày tôi dạy cũng đã đến, đó là một buổi sáng mùa đông đầy giá rét trời vừa mưa lại vừa lạnh ,tiết dậy của tôi là tiết thứ nhất. Dù đã chuẩn bị cho mình những tâm thế bình tĩnh nhưng một phần do thời tiết nên tôi thấy mình như run hơn nhiều. Tôi run vì rét và run vì bài dạy sắp tới của mình. Trời mùa đông nên dù đã gần 6h sáng nhưng trời vẫn còn tối vậy mà cô đã cùng với một số giáo viên trong trường cô Tuấn, chị Nga , chị Vân, em Ngọc, em Thủy đã có mặt tại trường thi THCS Hàn Thuyên thành phố Nam Định để cổ vũ tinh thần giờ dạy của tôi. Một chiếc khăn quàng cổ, ba chiếc áo khoác ấm đã được cô và mọi người mang ra cho tôi mặc. Tôi cũng biết để ra sớm như này mọi người đã đi từ 5h sáng để kịp ra chuẩn bị thêm cho tôi. Cô không quên dặn chị Nga giáo viên đi cùng cô dán cho tôi miếng dán giữ nhiệt để giữ ấm cho cơ thể và trang điểm một chút thật nhẹ nhàng thôi để lấy tự tin cho bài dạy của mình. Ba năm trôi qua, mỗi dịp có hội giảng là những kí ức ấy lại ùa về trong tôi như mới vừa diễn ra ngày hôm qua. Khó khăn của năm tháng ấy càng khiến tôi càng chân quý hơn những thành quả lao động mà mình đã tạo dựng nên ngày hôm nay.Tôi luôn nhớ buổi sáng mùa đông mưa rét ấy và cũng là một bài học để tôi dạy cho học trò mình trong cuộc sống nghị lực phấn đấu trước khó khăn là một điều cần mà các em cần phải học tập.

Có những việc làm, những câu nói của cô tuy không phải là kiến thức từ trong sách giáo khoa, qua các trang giáo án trên lớp nhưng nó lại là những bài học thật ý nghĩa và sâu sắc mà tôi đã được học từ cô. Năm 2017 là một mùa hè với cái nắng oi ả, lần thứ hai trường chúng tôi đã tổ chức chuyến đi từ thiện giúp đỡ người dân và học trò vùng cao nơi địa đầu Tổ Quốc- Hà Giang. Năm học trước đó, nhà trường cùng với một số thầy giáo đã có chuyến đi từ thiện ở nơi đây. Chuyến đi thành công nhưng khi trở về trường thầy chủ Tịch công đoàn còn nói thêm "Trên đó họ vẫn khó khăn và nghèo đói lắm". Vậy là thêm một lần nữa trực tiếp cô và Ban giám hiệu nhà trường tiếp tục đứng lên vận động các Doanh nghiệp, các nhà hảo tâm tài trợ cho chuyến đi từ thiện thứ hai của trường tôi quay trở lại nơi khó khăn ấy. Giáo viên chúng tôi, thì kêu gọi phụ huynh, học sinh trong lớp mình ủng hộ. Dẫu vẫn biết quê tôi không phải là thành phố phồn vinh đô thị mà là vùng quê nghèo chiêm trũng, người dân quê tôi cũng còn nhiều khó khăn ngay cả học sinh trường tôi dạy cũng vẫn còn nhiều em có những hoàn cảnh đặc biệt khó khăn vì vậy dù nhiều hay ít thì những gì chúng tôi giúp đỡ người dân và học sinh vùng cao chính là những san sẻ để trao những yêu thương, kết nối tinh thần đoàn kết, lá lành đùm lá rách, lá rách ít đùm lá rách nhiều, là những đạo lí truyền thống quý báu của dân tộc. Chuyến đi thứ hai ấy, được tổ chức vào dịp nghỉ hè tôi cũng may mắn được tham ra cùng đoàn đi từ thiện ấy của nhà trường. Ba ngày cho chuyến đi lên tới tận cột cờ Lũng Cũ tôi thêm thương hơn những con người những em học sinh nơi đây. Đường dốc đổ đèo vách dựng cheo leo có những cung đường đi ngay cả lái xe cũng không quen đường lên dốc nên chúng tôi phải đi bộ một đoạn khá dài. Đêm đầu tiên trời Hà Giang đổ mưa - Mưa rừng bão biển, thật không sai. Buổi sáng hôm sau chúng tôi lại lên đường , đường đi hai bên có những đoạn bị sạt lở núi do trận mưa lớn đêm qua, đã có lúc ngồi trên xe trong tôi xuất hiện ý nghĩ "Nếu đang đi mà xe gặp đúng lúc núi đang sạt lở thì sẽ ra sao?” Nhưng rồi nhìn những em bé, những người dân đang gùi trên lưng họ những hàng hóa suy nghĩ bi quan ấy lại mất luôn trong ý nghĩ của tôi. Đất Hà Giang những ngày hè thời tiết vẫn luôn khá mát mẻ sau cơn mưa rừng như có thêm một chút se lạnh một chút ấm áp như những ngày trời mới bắt đầu chớm đông. Xe của chúng tôi cũng đã an toàn cập bến ngôi trường liên cấp của huyện Hoàng Su Phì. Người dân nơi đây đã có mặt rất đông để chào đón đoàn từ thiện của trường tôi.Những chiếc chăn lông cừu, những chiếc chăn sông Hồng, những thùng mì tôm, những xúc giấy viết trắng tinh còn thơm mùi giấy mới, rồi cả những suất học bổng bằng tiền mặt hỗ trợ thêm để mua sách vở, mua tài liệu, dụng cụ học tập đã được cô trao tặng cho người dân và các em học sinh nơi đây. Tất cả tuy chưa thực sự nhiều nhưng cũng phần nào làm bớt đi những khó khăn nghèo đói ở nơi đó. Tôi thấy mỗi lần cô trao quà những cái bắt tay, nụ cười của cô như truyền thêm một sự nồng ấm và hạnh phúc còn với người dân nơi đây thì sự rụt rè, e ngại và khoảng cách ban đầu của họ với chúng tôi đã xóa đi.Những ánh mắt các em thơ, những niềm vui người lớn như đang tràn ngập ở nơi đây và đong đầy những yêu thương hạnh phúc. Và đến hôm nay tôi thật tự hào từ bài học yêu thương ấy tôi học được của cô, các học trò của tôi cũng đã học và làm theo. Năm học 2020-2021, tôi chủ nhiệm lớp 8a2, trong lớp tôi có ba học sinh có hoàn cảnh khó khăn, em thì phải sống cùng ông bà từ năm bốn tuổi vì bố mẹ li hôn, em thì bố mất , có em thì bố đang bệnh nặng. Năm đó do Covid-19 nên nhà trường đã không tổ chức hội trại thu như mọi năm cho các em, nhưng các bậc phụ huynh trong lớp tôi vẫn quan tâm , chuẩn bị rất chu đáo bánh sinh nhật, hoa quả, nước ngọt để liên hoan cho các em vào hôm 14. Trước ngày tổ chức, các em có xin phép tôi và các bậc phụ huynh cho các em được đặt áo đồng phục của riêng lớp chúng tôi đã đồng ý việc đó vì cũng mong muốn tuy vẫn còn nhiều khó khăn nhưng để khuyến khích động viên các em trong học tập và để các em được trọn vẹn niềm hạnh phúc trong ngày hội Trăng rằm. Ngày người bán hàng đem áo đồng phục đến cho lớp, hai em lớp trưởng và lớp phó trong lớp đã chạy đến bên tôi ghé tai thì thầm: "Cô ơi, chúng em đã tự bảo nhau mỗi người nộp thêm chút ít tiền nữa để mua áo đồng phục lớp tặng ba bạn Dương, Quang, Chi đấy cô ạ". Nghe các em nói, nhìn áo các em mặc tôi thực sự xúc động bởi đây là điều tôi chưa nói để bảo các em phải làm, tôi mới chỉ kể cho các em nghe về chuyến đi từ thiện Hà Giang năm ấy của tôi cùng Ban giám hiệu nhà trường và đaị diện Hội cha mẹ học sinh khi ngày đầu tiên tôi vào nhận lớp chủ nhiệm. Chiếc áo đồng phục màu xanh của các em sẽ là những hy vọng của tôi về các em về một tương lai tươi sáng cũng giống như cô khi trao những món quà cho người dân vùng cao với hy vọng về một cuộc sống hạnh phúc ấm áp hơn.

Một mùa Thu mới nữa lại về, sân trường tôi rực rỡ hơn với nhiều sắc hoa. Những giáo viên chúng tôi lại bận rộn chuẩn bị mọi thứ để đón học sinh mới vào trường , bao nhiêu năm rồi chúng tôi đã quen với việc làm là lao động vệ sinh lớp học , bổ sung thêm các chậu hoa, cây cảnh ở khu hành lang lớp mình và những thảm cỏ ba lá, cây hoa phía sân sau của trường. Những ngày đầu tiên , khi thấy cô trồng những cây hoa và chăm sóc trong tôi cũng chỉ có ý nghĩ đơn giản đó là cô đang hoàn thiện thêm các công việc để trường của chúng tôi được công nhận là trường ''Xanh-Sạch -Đẹp" hơn nữa cô lại là giáo viên dạy sinh thì đó là việc yêu thích của cô với thiên nhiên. Đến sau này tôi mới hiểu ý nghĩa việc trồng cây hoa, thảm cỏ của cô. Mỗi cây hoa cô trồng cùng những thảm cỏ ba lá xanh ấy chính là các khóa học sinh mới vào trường và cô luôn tin rằng những cây hoa, thảm cỏ ấy sẽ vươn lên tỏa hương thơm ngát, xanh mát như chính những khóa học trò dưới ngôi trường sẽ trưởng thành đi khắp mọi miền đất nước cùng thời gian. Ở ngôi trường ấy các em học sinh sẽ luôn được chăm sóc bởi tình yêu thương của mọi giáo viên. Việc trồng cây, trồng hoa, thảm cỏ đã trở thành một phong trào được mọi giáo viên chúng tôi và học sinh cùng thực hiện.Với học sinh đó cũng là một cách giáo dục cho các em ý thức kĩ năng sống để các em tự biết chăm sóc bảo vệ bản thân mình từ đó cũng có ý thức yêu thương mọi người xung quanh.

''Mỗi mùa Xuân sang mẹ tôi lại thêm một tuổi" hết năm học này cô sẽ nghỉ hưu nhưng trong cô vẫn luôn tràn đầy những yêu thương lòng say mê đối với công việc trường lớp dường như tất cả chưa bao giờ dừng lại hoặc ngừng nghỉ đúng như những ngày tôi mới về trường đã được gặp cô. Xin được gửi tặng đến cô ngàn lời kính trọng và yêu thương của tôi đối với cô- người mẹ hiền thứ hai tuy không sinh ra tôi nhưng đã luôn yêu quý, dạy bảo tôi và giành cho tôi những tình cảm như chính một người con gái của mình. Ở cô, tôi đã được học thêm biết bao nhiêu bài học quý báu mà tôi không thể kể hết nhưng đã được tôi ghi nhớ mãi trong tim mình. Tất cả những bài học ấy đủ để tôi nhận thức rằng: "Yêu người bao nhiêu càng thêm yêu nghề bấy nhiêu".

16 tháng 11 2023

hết cứu

16 tháng 11 2023

sao dị

30 tháng 9 2018

Vào câu hỏi tương tự nha bn

Có đấy

K mk nhé

*Mio*

30 tháng 9 2018


Trong nhịp sống náo nhiệt, mọi thứ sẽ theo dòng thời gian bất tận lui vào dĩ vãng mịt mờ, bỏ lại sau lưng biết bao nỗi niềm hối tiếc. ngậm ngùi 2 tiếng giá như, tôi thật sự cảm thấy hối hận khi nghĩ về một lần lầm lỡ: tôi đã không học bài cũ khiến cô giáo dạy văn buồn. Tôi là 1 HS đc cô tin tưởng và quý mến. Vậy mà...
Sáng sớm, mọi vật bừng tỉnh sau 1 đêm dài. Những tia nắng tinh nghịch nhảy nhót trên những mái nhà. Mấy chú chim chuyền từ cành này sang cành khác. Tất cả đều vui vẻ, khác hẳn vs tâm trạng của tôi lúc này: Vội vàng, hối hả chạy nhanh đến trường. Đến lớp, tôi hấp tấp mở vở ôn lại chồng bài cũ chất cao như núi mà hôm qua tôi đã mải chơi quên chưa học
Trống vào lớp đã điểm. Tôi cố gắng vui vẻ vs mọi người như thường ngày. 
Tiết Sử, Toán, Công nghệ trôi qua nhẹ nhàng. Rồi tiết 4, tiết Ngữ Văn...
Cô giáo bước vào lớp, áo trắng giản dị. Mỉm cười đáp lời chào cả lớp, cô ra hiệu cho cả lớp ngồi xuống rồi lấy sổ điểm ra kiểm tra bài cũ. Tiếng tách tách bút căng thẳng. Tiếng lầm rầm học bài cũ của các bạn. Tôi nghe rõ cả tiếng đập trong lồng ngực mình.
- Nguyễn Văn A lên bảng!
Tiếng cô vang lên pha vỡ bầu không khí im lặng để rồi tan loãng trong những tiếng thở phào nhẹ nhõm của các bạn. Tôi chưa kịp sung sướng vì cảm thấy mình thật may mắn thì rủi thay, hôm nay cu cậu lại ko học bài. Thế là cô hạ tay cho điểm rồi kết thúc bằng 4 từ thật ngắn gọn: " Tường Vy lên bảng"
Tim tôi đập rộn lên như sắp chui ra khỏi lồng ngực. Tôi cố làm ra vẻ thản nhiên bước lên bảng. Rồi tôi nhớ gì thì diễn thế. Tôi lặng người đi trong tiếng xì xào của các bạn. Cô-giọng buồn buồn- bảo tôi về chỗ. Yên vị trên chiếc ghế quen thuộc song trong đầu tôi hộc độn bao nhiêu là ý nghĩ. Tôi lo sợ, tự trách bản thân. Tôi ngạc nhiên khi cô nhận xét thôi học bài chưa kĩ, thay vì chưa học bài. Ánh mắt cô nhìn như xoáy sâu vào tâm hồn tôi. Cả giờ học, ánh mắt ấy vẫn hướng về phía tôi như chứa đựng 1 dấu hỏi... Phải chăng sự lười biếng và chủ quan của tôi đã vô tình làm nhòa mờ tình cảm của cô dành cho tôi? Nhưng rồi nét mặt tươi sáng của cô khi gọi tôi đứng dậy và lời khen tôi về bài mới khiến tôi hiểu rằng: cô vẫn đặt niềm tin vào cô trò nhỏ, cô đã tha thứ cho tôi rồi...
Sau buổi học ấy, lòng tôi vẫn muón nói cô 1 lời xin lỗi mà ko dám.
Bây giờ khi nhớ lại chuyện cũ, tôi vẫn cảm thấy xót xa và nuối tiếc nhưng kophair chỉ vs 2 tiếng "giá như..." mà còn là 2 chữ " tôi sẽ..." chứa đầy tự tin và ý nghĩa.

Lop 7 ne kb di  

24 tháng 12 2020

Trường học - nơi mà bất kì người học sinh nào khi nhắc đến cũng rộn ràng những cảm xúc đan xen. Đó là nơi mà chúng ta trải qua những ngày tháng thanh xuân rực rỡ nhất, tươi đẹp nhất. Đến trường, chúng ta được học thêm rất nhiều thứ. Đó là những kiến thức ở đủ tất cả các lĩnh vực do thầy cô truyền thụ. Nhưng không phải chỉ có thể. Thấy cô ở trường còn dạy cho chúng ta những bài học làm người, làm một người tử tế. Dạy chúng ta rất nhiều những kĩ năng mềm thiết thực cho cuộc sống này. Ngoài ra, ta còn được học thêm ở những người bạn rất nhiều những điều hay ho. Tất nhiên, ngôi trường không chỉ là nơi để học tập. Ở đó, chúng ta còn được vui chơi, được khẳng định mình. Được làm quen với những người bạn đáng yêu, cùng nhau sẻ chia những vui buồn trong học tập. Đối với em, ngôi trường mà mình theo học là ngôi trường đẹp nhất. Dù trường đã xây từ rất lâu, không có thang máy, điều hòa, bể bơi như trường khác. Nhưng nó vẫn là ngôi nhà thứ hai của em. Ở đây, em đã được khóc, được cười, được trải qua muôn vàn những cung bậc cảm xúc. Ngôi trường đã cùng bố mẹ, thầy cô, bạn bè chứng kiến em mỗi ngày càng thêm trưởng thành, vững vàng tiến về phía trước. Dù sau này, được đi đến những nơi xa xôi, với vô vàn những cảnh đẹp hào nhoáng. Thì đối với em, hình ảnh ngôi trường nhỏ bé phía cuối con đường vẫn luôn là nơi đẹp nhất. 6. Cảm nghĩ về mái trường thân yêu - Mẫu 6 Là một học sinh, nơi quen thuộc nhất, nơi mà em luôn đến mỗi ngày với bao vui tươi, phấn khởi, chính là trường học. Trường học của em là trường tiểu học của làng, nằm ở trên ngọn đồi nhỏ. Dẫn lên trường, là một lỗi đi được lát bằng gạch nung đỏ. Hai bên là hàng hoa mười giờ đủ màu sắc do chính chúng em trồng và chăm sóc. Tiến lên sát trường, là cánh cổng sắt màu xanh, phía trên là tấm bảng có dòng chữ viết tên trường. Vào bên trong, là phần sân gạch rộng lớn, thoáng đãng. Trồng xen kẽ vài cây phượng và cây bàng. Đây là nơi mà chúng em tổ chức các hoạt động tập thể như chào cờ, tập thể dục, diễn văn nghệ… Và cũng là nơi cho em cùng các bạn vui chơi, giải trí sau các giờ học căng thẳng. Cả trường chỉ có 3 tòa nhà hai tầng, được sơn màu vàng, hơi cũ kĩ nhưng rất sạch sẽ. Trên mái nhà, là lá cờ đỏ sao vàng bay phấp phới giữa nền trời xanh. Mỗi lớp học đều có bảng đen, các bộ bàn ghế và chiếc tủ gỗ lớn ở phía sau. Thế nhưng thế là đã đủ để các thầy trò hăng say, miệt mài học tập. Để trang trí lớp, chúng em đã treo những tấm ảnh thật xinh, đem đến cả những chậu hoa nhỏ… Những hành động ấy khiến lớp học ấm cúng, thân thương lạ kì. Tại ngôi trường này, em đã có rất nhiều những kỉ niệm khó quên. Đó là những lần vui sướng vì được cô khen. Là những hôm cùng bạn ở lại tập văn nghệ. Là những lần cùng bạn lén ăn quà vặt trong lớp học. Là những hôm đi học muộn bị phạt chạy bộ quanh sân… Những kỉ niệm ấy, cùng ngôi trường yêu quý này, em sẽ vẫn luôn nhớ mãi, giữ mãi trong sâu thẳm trái tim của mình. 7. Cảm nghĩ về mái trường thân yêu - Mẫu 7 Mỗi người đều có một tuổi thơ. Tuổi thơ là quãng thời gian đẹp đẽ và quý giá nhất của mỗi người. Trong tuổi thơ luôn có một ngôi nhà rộng lớn, ngôi nhà không chỉ chứa ta mà còn chứa cả thầy cô giáo, bạn bè, kiến thức và tình cảm. Ngôi nhà ấy ai cũng biết, cũng yêu, đó chính là Mái trường thân yêu. Mái trường thật rộng lớn, tất cả đều mở rộng đón ta. Dù có lớn thế nào đi chăng nữa thì mái trường vẫn ấm áp, ngọt ngào và đẹp đến kì lạ. Mái trường là cái nôi của tri thức, bước đường của tương lai, là bài ca của tình bạn, … là tất cả những gì của ta. Có thể nói mái trường luôn sát cánh bên ta, là con đường rộng, dài, đầy chông gai nhưng cũng thắm đượm tình cảm. Nếu như để định nghĩa về mái trường thì quả thật rất nhiều nhưng nếu ai đó thực sự có mái trường trong trái tim thì mới hiểu được sâu sắc điều đó. Mái trường như một dấu ấn ngọt ngào nhưng cũng đầy nước mắt. Nhớ ngày còn bé khi ta lần đầu tiên cắp sách tới trường. Đối với ta lúc đó mái trường mới xa lạ, bí ẩn làm sao. Mọi thứ đều lạ lẫm, tất cả đều phải thay đổi. Ta đã được vào một thế giới mới, ta phải tự bước trên chính đôi chân nhỏ bé của mình. Nhưng sát cánh bên ta sẽ là bạn bè dìu dắt, dẫn đường chỉ lối cho ta là thầy có. Mái trường sẽ mở ra và tiếp nhận ta, chăm sóc và yêu thương ta không kém gì gia đình. Thời gian trôi qua để lại trong ta biết bao kỉ niệm. Giờ đây ta đã có kỉ niệm về mái trường; mọi thứ thật gần gũi, thân thiết và làm cho ta cảm thấy hạnh phúc. Mái trường đã cho ta quá nhiều, những thứ ấy ta đều phải nhớ, phải trân trọng, coi nó như thứ quý giá. Và thử tưởng tượng xem một ngày kia bạn sẽ rời xa mái trường. Và khi ngày ấy đến, nước mắt ai sẽ rơi, trái tim ai sẽ buồn, lòng ai sẽ đau? Đó chính là ta, bởi vì trong tim ta đã có mái trường, ta yêu thương và quý trọng mái trường. Mai đây, dù có đi đâu xa thì trái tim ta vẫn hướng về mái trường, về tuổi thơ. Mái trường là ngôi nhà thứ hai của ta. Nơi đây đã cho ta nhiều điều quý giá, luôn cổ vũ, động viên ta dù có thế nào. Cám ơn mái trường, tình yêu tuổi thơ của ta.

Cảm nghĩ về mái trường thân yêu - Mẫu 1

Tuổi học trò chính là quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời mỗi người, ở đó chúng ta đã có một thời gắn bó với thầy cô, bè bạn cùng bao kỉ niệm chẳng thể phai mờ. Và chắc rằng mái trường chính là nơi chứng kiến những cảm xúc vui buồn của thời mực tím. Tôi cũng có một ngôi trường gần gũi, và thân yêu như thế, nơi ấy đã chắp cánh cho những ước mơ của tôi cùng chúng bạn.

Ngôi trường cấp 2 mà tôi đang theo học gồm ba dãy nhà khang trang, sạch đẹp với những lớp sơn vàng còn tươi mới. Những dãy nhà tầng hiện đại, cùng không gian trong trường được bố trí nhiều cây xanh tạo môi trường thân thiện với thiên nhiên. Cảnh quan ngôi trường như một công viên xanh, với nhiều loại cây được trồng khoa học mang lại bầu không khí trong lành cho các bạn học sinh. Đến thăm mỗi phòng học, bạn không chỉ thấy ở đó những tiết giảng hăng say của các thầy cô giáo mà còn cả sự chú ý, sôi nổi của biết bao ánh mắt học trò phía dưới. Tôi yêu mái trường của tôi, vì nơi đây tôi được sự dạy dỗ ân tình từ thầy cô giáo. Mỗi ngày đến trường, thầy cô như mở ra cho tôi những tầm cao tri thức mới, bài học trên sách vở không còn khô khan nữa mà thay vào đó là tình thương, là tấm lòng yêu nghề mà thầy cô đã dành cho chúng tôi. Thầy cô là những người đưa đò cần mẫn nhất vẫn ở lại nơi bến đò kỷ niệm là ngôi trường yêu dấu của tôi.

Từng hàng cây, từng góc sân trường nơi ấy đã cho tôi những tình bạn tuyệt vời của thời cắp sắp đến trường. Chúng tôi cùng nhau đọc một cuốn truyện tranh rồi cười khúc khích cùng dưới những hàng cây ấy. Chúng tôi từng lén lút chia nhau từng gói ô mai trong giờ học, rồi bị cô bắt được phạt đứng nghiêm trong giờ. Lũ học trò chúng tôi, từng vò đầu bứt trán vì một bài toán khó, nhưng rồi chúng tôi lại cùng nhau tìm ra cách giải trong tiếng cười hạnh phúc. Mái trường như một nơi nuôi dưỡng cho tôi những tình bạn đẹp của tuổi học trò, tình bạn ấy chẳng dễ gì có thể phai mờ.

Trường học cho tôi thêm những kiến thức để vững bước vào đời. Dưới mái trường này tôi đã có thêm biết bao những trải nghiệm tuyệt vời về cuộc sống. Nơi ấy tôi biết đến những bài giảng hay, lí thú từ thầy cô. Cho tôi những người bạn sẵn sàng chia sẻ với nhau mọi buồn vui trong cuộc sống. Tôi rất vui vì đã được học tập ở nơi đây những năm học THCS của tôi sẽ có thêm ý nghĩa vì đã được gắn bó với thầy cô, bè bạn dưới mái trường này.

Cảm nghĩ về mái trường thân yêu - Mẫu 2

Mỗi lần nghe câu hát “trường làng tôi cây xanh bóng vây quanh muôn chim hót vang lên êm đềm…” là tôi lại mường tượng ra một vùng đất nông thôn với những bầy trẻ con hồn nhiên lấm láp. Rồi trong tôi lại dập dồn những hồi ức của ngôi trường của tôi thời thơ ấu.

Đã hơn ba mươi năm qua, tính từ ngày đầu tiên tôi cắp sách đi học vỡ lòng. Trường của tôi là một căn nhà nhỏ, nơi cuối con hẻm nhỏ. Tôi nghe ba mẹ hồi ấy gọi tên trường là “Trường cô giáo Huế”. Nó không khác gì một căn nhà. Nó có bốn bức tường thấp, trên lợp mái tôn, khác chăng là có rất nhiều bàn ghế và trẻ con lớn nhỏ. Đó là nơi tôi đã học a, b, c trước khi vào lớp Một. Tôi còn nhớ mãi tâm trạng tôi chờ đợi cô giáo Huế nói tiếng Huế, giảng bài bằng tiếng Huế, nhưng tôi không được nghe, không được gặp ai tiếng Huế nơi đó bao giờ, vì người dạy tôi học là một cô giáo khác. Hình như cô giáo Huế là Hiệu trưởng.

Vài tháng sau, cha mẹ tôi chuyển nơi ở, tôi phải nghỉ học ở “Trường cô giáo Huế”và sau đó vào học lớp Một trường công lập. Từ trường cô giáo Huế bước vào một trường cấp một ở Sài Gòn lúc ấy, tôi như chim sổ lồng bay vào bầu trời rộng. Mỗi ngày, tôi đi bộ rất sớm đến trường vì rất sung sướng được ngắm nhìn cái cổng trường cao rộng, thênh thang màu vàng sẫm. Trước cổng trường rộn rã bao nhiêu cửa hàng bán dụng cụ học sinh với những cây thước kẻ đủ màu rực rỡ, Tôi chỉ có tiền mua một cây thôi. Nhưng khi nhìn người bán dụng cụ học sinh mang ra một bó thước kẻ bằng nhựa với những màu hồng, màu xanh lơ, màu da cam, màu xanh biển và màu vàng tưởi, tôi mê mẩn nhìn theo bàn tay của bà và làm bộ như lựa chọn kĩ lưỡng lắm. Tôi cố tình kéo dài cái thời gian ấy ra, vì thực tình tôi muốn có tất cả các cây thước ấy. Thước hai tấc tôi cũng thích, thước ba tấc cũng đẹp. Màu nào cũng hay. Chao ôi! Lựa chọn suy nghĩ gì thì cuối cùng cũng đành chọn lấy một cây thước hai tấc nào đó. Cái đồng tiền tôi đưa cho bà bán hàng đâu phải là để mua một cây thước trong tay, mà trả cho cái thời gian tôi được vuốt ve, ngắm nghía và lựa chọn một bó thước đủ màu, đủ kích cỡ trong tay mình.

Tôi học trong trường tiểu học Bàn Cờ ấy chỉ được mấy tháng, cha mẹ lại dọn nhà. Tôi xa ngôi trường ấy không một tiếng than van, nhưng trong tâm tưởng tôi, thì đó là một khung trời tươi đẹp nhất. Sau này, đi học các trường tiểu học tư thục, tôi lại nhớ về trường Bàn Cờ với hình ảnh một cái mái rộng trùm phủ trên đầu học sinh giờ chơi chúng tôi không bị nắng sợi, mưa tạt, như bàn tay thần kì của một bà Tiên, ông Bụt chở che đám học sinh bé bỏng, lúc ấy chúng tôi còn được xếp hàng uống sữa mỗi giờ ra chơi. Lớp học luôn mát mẻ, rộng rãi và lời cô giảng mới rõ ràng, đĩnh đạc làm sao. Sau này nhớ về ngôi trường ấy, tôi nhớ cả những hàng quà giản dị mà tôi luôn mua ăn với một nỗi thèm thuồng. Sau này tôi ít khi thấy bán ở nơi nào khác.

Sau này, đi qua những trường cũ, phố xưa, tôi luôn dáo dác hỏi tìm thầy cô cũ. Những cảnh cũ đã đổi thay, thầy xưa không còn ai, lòng tôi rưng rưng tự hỏi: “Thầy tôi giờ mái tóc có bạc không? Tuổi già, cuộc sống thầy như thế nào?”

Một buổi chiều mưa, tôi trú ở một mái hiên của sạp báo bên đường, nơi một lần thoáng thấy thầy hiệu trưởng cũ.

Hỏi thăm bâng quơ, tôi hay tin thầy hiệu trưởng bây giờ sống ở ngôi biệt thự MT, con cháu đầy đàn. Lòng tôi trút đi một nửa gánh nặng, vẫn còn một nửa gánh đè trên trái tim tôi. Đó là câu hỏi: “Bao giờ tìm thăm được thầy? Có kịp không trước khi thầy nhắm mắt xuôi tay?”.

 Cảm nghĩ về mái trường thân yêu - Mẫu 3

Cuộc đời mỗi con người đều là một cuộc hành trình rộng lớn thênh thang. Trong hành trình ấy, luôn có những khoảnh khắc thuộc về những nơi mà trái tim ngẩn ngơ thương thương nhớ nhớ. Một trong những nơi đặc biệt đó, không đâu khác chính là mái trường thân yêu.

Trường học trong mỗi cá nhân khác nhau lại mang một bóng hình khác nhau. Song nó đều mang ý nghĩa tuổi học trò hồn nhiên trong sáng. Có người ngây ngô yêu mái trường mầm non, có người lại bồn chồn yêu mái trường tiểu học. Còn em yêu da diết mái trường trung học thân yêu này. Em yêu biết mấy tòa nhà cổ kính, uy nghiêm, yên lặng khoác lên mình màu áo vàng sẫm, khiêm tốn ẩn mình sau những hàng cây xanh mướt phía xa xa. Yêu những hành lang quanh co xoắn ốc, mỗi sáng ban mai nắng chiếu chan hòa làm cả góc hành lang u tối sáng bừng lên, ngôi trường bỗng đẹp như một tòa lâu đài cổ.

Trong tiếng vọng về của quá khứ, em bồi hồi nhớ lại ngày đầu tiên đi học – ngày đầu tiên đến với ngôi trường này. Cảm giác hồi hộp, háo hức chờ mong dường như vẫn vẹn nguyên giống khoảnh khắc em bước chân qua cánh cổng lớn màu trắng tinh khôi. Cổng trường mở ra, cả thế giới bên trong náo nhiệt và đầy bất ngờ. Những hàng cây rì rào trong gió dần trở nên quen thuộc. Tiếng trống trường, tiếng chuông reo, tiếng cười đùa ồn ào huyên náo cũng lặng lẽ trở thành một phần quý giá của tuổi học trò.

Nhung nhớ biết nhường nào những tiết học thú vị, bổ ích! Lớp học lặng im trong tiếng giảng bài đều đều, ấm áp của thầy, của cô. Những ánh mắt chăm chú dõi theo nét phấn trắng trên nền bảng, khẩn trương như muốn trọn vẹn tiếp thu những kiến thức mới lạ trước mắt. Ánh mắt trong veo hài hòa trong không khí hăng say của cả lớp, khó quên đến không ngờ! Và tiếng chuông giải lao vừa reo, bức tranh cổ kính trong hồi ức bỗng mờ nhạt dần, cô cậu học trò ùa ra sân như bầy ong vỡ tổ, cả sân trường bỗng chìm trong nhiệt huyết thanh xuân. Góc này tụm năm tụm ba, chúi đầu vào cuốn truyện tranh, cuốn sách nhỏ. Góc này chạy nhảy nô đùa, quả cầu theo nhịp chân nâng lên hạ xuống. Những khoảnh khắc ấy sẽ trở thành những kỉ niệm bình yên đáng quý của cuộc đời.

Thời gian trôi đi, trường không đơn thuần chỉ là trường học nữa, nó trở thành một mái nhà. Đó là mái nhà thứ hai của rất nhiều, rất nhiều người, họ đã hạnh phúc và vui vẻ khi sống dưới mái nhà ấy. Nhớ về mái trường thân yêu là nhớ về thầy cô, nhớ về những tháng ngày được thầy cô quan tâm, chăm sóc, được thỏa sức nô đùa cùng bè bạn. Nhớ những bài học tri thức lí thú, nhớ những bài học đạo lý làm người, nhớ nụ cười ánh mắt nghiêm khắc mà bao dung, nhớ cả những mùa thi chợt đến. Mặc kệ ve kêu râm ran, mặc kệ những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, mặc kệ những tia nắng chói chang, cả lũ học trò nhỏ cứ mải mê dưới tán lá dày. Từng ngày từng ngày qua đi, trái tim cứ âm thầm khắc ghi từng kỉ niệm, từng khoảnh khắc dưới mái trường này. Đó là những khoảnh khắc buồn vui khó diễn tả. Để rồi một ngày kia, sân trường râm ran tiếng ve gọi hè. Và trong ánh nắng hè gay gắt, phượng bỗng rực đỏ một khoảng trời nhỏ bé, chúng em nhận ra một mùa thi, mùa chia li nữa lại về. Các anh chị cuối cấp ngỡ ngàng và lưu luyến, nhặt cánh phượng đỏ thắm ép chặt vào trang giấy, những dòng lưu bút chân thành cùng lời hứa hẹn một mai kia cùng về thăm lại mái trường thân yêu.

Bảng đen, phấn trắng, hoa phượng đỏ, tất cả đã trở thành hoài niệm của bao người về mái trường họ đã học. Trường học là một điểm dừng chân của chuyến tàu khám phá, trưởng thành. Điểm dừng ấy trong trái tim mang theo tình cảm xốn xang và ngây thơ, mang theo tuổi học trò rực rỡ tươi đẹp nhất.

Cảm nghĩ về mái trường thân yêu - Mẫu 4

Có lẽ tôi đã yêu ngôi trường này từ ngày tôi bước vào cánh cổng lớp bảy đây. Mới đây thôi không dài nhưng bao nhiêu đó đã làm cho tôi luôn ghi sâu kỉ niệm bên ngôi trường này. Những kỉ niệm hằn sâu trong tim kí ức tuổi học trò tôi, biết khi nào nó sẽ rời xa tôi, nếu một ngày tôi nhỡ quên nó thì tôi không là đứa con ngoan của ngôi trường yêu dấu ấy !

Chẳng có ai mà không có kỉ niệm bên ngôi trường của mình chỉ trừ khi những bạn tuổi hồng bất hạnh không được đi học. Thật thương cho số phận của họ, họ luôn ước mơ một ngày đến trường vui đùa, luôn muốn ngôi trường là ngôi nhà thứ hai của mình, coi thầy cô như cha mẹ. Thế mà tại sao giờ đây có một ít người không coi trọng thầy cô ngôi trường mình phải chăng điều đó khó làm hay sao? Nó có quá khó không? - tôi tự hỏi. Không đâu các bạn ạ! Hãy thử một lần dù một lần để yêu thương thầy cô, ngôi trường thì bạn sẽ thấy mình thay đổi hoàn toàn. Cảm giác được ở trường thật sự rất thú vị. Bên ánh nắng sân trường từng nụ cười rạng rỡ, hồn nhiên trên gương mặt thanh thoát của những cô cậu học trò nhỏ làm sân trường thêm rộn rã. Từng hàng ghế đá thân thương chan chứa kỉ niệm phượng hồng với tà áo dài duyên dáng đi thướt tha của sinh viên Việt Nam làm tôi đỗi tự hào. Ngôi trường đã để lại ấn tượng lớn cho tôi còn thầy cô thì tôi không thể bao giờ quên được. Nhớ những ngày thầy đã dạy cho tôi từng chút một, một người thầy bao dung nhân ái, đôi lúc nghiêm nghị nhưng ai biết đâu thầy đã khó nhọc sương phai. Còn các cô luôn quan tâm học trò nhỏ như chúng tôi, yêu thương từ ánh mắt trìu mến kia. Họ đã làm cho tôi thêm cảm xúc lân lân khó tả, làm sao biết đến bao giờ tôi mới có thể đền đáp công lao to lớn giáo dục chúng tôi. Tôi mãi khắc ghi những dấu ấn sâu đậm bên ngôi trường thân thương này.

Người ta thường ví thời gian như dòng sông trôi, nó cứ trôi mãi trôi mãi chẳng có bến dừng. Và tình yêu của tôi dành cho ngôi trường cũng thế nó sẽ mãi không bao giờ hết. Dẫu các bạn xem ngôi trường của mình như thế nào chứ riêng tôi tôi xem ngôi trường như ngôi nhà thứ hai của chúng tôi. Một ngôi trường luôn dang rộng đón nhận các đàn con thân yêu, những đứa con ngây thơ của tuổi mới lớn, những đứa con còn bộc trực cần những người cha người mẹ dạy dỗ. Ngôi trường đã là ngôi nhà thứ hai thì những người thầy, người cô như cha mẹ của chúng tôi. Họ lúc nào cũng tận tụy bên những trang giáo án. Những trang giáo án chứa bao tâm quyết, hi sinh của những bậc làm cha mẹ nơi đây dành cho chúng tôi. Tôi không biết trường các bạn ra sao nhưng ngôi trường của chính tôi đang học thì tôi yêu quý nhất. Yêu mái trường ngói đỏ lung linh, yêu hàng phượng vĩ thắp sáng tuổi học trò, yêu thầy cô, bạn bè quý mến.

Tôi vẫn nhớ như in cái ngày tôi đặt chân vào ngôi trường này, tất cả, tất cả dường như lạ lẫm. Tôi cũng như các bạn khác thôi, đôi lúc rụt rè, sợ hãi có lúc còn nép sau lưng người thân. Dần năm tháng trôi qua tôi càng thấy ngôi trường rất thân thương, luôn yêu thương chúng tôi, yêu các đàn con bé nhỏ, ngây thơ.

Tôi vẫn thường tự hỏi: " Tại sao thầy cô lại luôn mang đến cho chúng em tất cả kiến thức mà thầy cô có được". Đến bây giờ tôi mới hiểu được thầy cô luôn muốn chúng tôi thành tài, luôn mong chúng tôi nên người giữa biển đời mênh mông rộng lớn. Một biển đời còn lắm chông gai, gian khổ, đang cần những đôi tay của thầy cô dìu dắt trên con đường lạ lẫm kia. Con đường ấy đang ở tương lại và tôi sẽ mãi hướng về nơi ấy, một nơi hy vọng cho tương lai tốt đẹp.

Giờ đây không gì sánh bằng đi học cả. Tôi đã học được rất nhiều điều ở ngôi trường này. Tôi được bạn bè quý mến, được thầy cô yêu thương, quan tâm tôi rất nhiều, nhưng người muốn chúng tôi thành đạt là ngôi trường và thầy cô đây. Thầy cô ơi biết đến khi nào con mới đền đáp được công ơn của các thầy cô dành cho con. Điều ấy con luôn khắc ghi trong tim của con, dù mai này thời gian cứ trôi mãi, cuộc sống và chính con sẽ đổi thay nhưng con vẫn luôn khắc ghi sâu công lao của thầy cô. Công lao to lớn nhường nào. Bây giờ con mới biết rằng dù có dùng tiền để đền đáp công ơn của thầy cô thì cũng chỉ là vô nghĩa mà thôi. Nếu một ngày tôi nhỡ quên đi kỉ niệm bên ngôi trường, tôi có dùng tiền đền đáp thì có lẽ cũng chỉ là vô dụng thôi. Nhưng điều ấy sẽ không xảy ra đối với tôi, tôi luôn luôn mãi ghi nhớ về ngôi trường này. Ngôi trường thân yêu ơi con mong sao trường sẽ mãi dang rộng cánh cổng để đón các đàn con thân yêu, những người con còn ngây thơ bộc trực của tuổi mới lớn. Trường sẽ mãi là trường này đây, một ngôi trường đang ở trước mắt con, ngôi trường thân thương, luôn yêu các đàn con nhỏ. Thầy cô ơi, thầy cô cũng mãi là người dìu dắt mang đến cho chúng con kiến thức rộng mở đưa con đến tương lai còn xa kia ấy. Nơi được gọi là bờ bến tương lai.

Tôi nguyện làm đứa con ngoan của trường những biết là sẽ không thể nào được thế. Những con chỉ mong một điều rằng trường thân yêu ơi hãy luôn dang rộng vòng tay đón những đứa con thân yêu, mới lớn. Luôn đưa đàn con đến bờ bến tương lai rộng mở tri thức. Con mãi khắc ghi sâu kỉ niệm bên trường yêu dấu. Tôi sẽ không bao giờ quên một kỉ niệm vô giá không có vậy giá trị nào sánh bằng. Trường tôi là thế đấy, tôi yêu trường tôi lắm!

Cảm nghĩ về mái trường thân yêu - Mẫu 5

Trong những ngày này, ngôi trường Trưng Vương của tôi đang dần tiến đến những ngày kỉ niệm một trăm năm thành lập trường. Mỗi ngày đến trường, chúng tôi đều được lắng nghe những giai điệu vui tươi, sôi nổi, tự hào từ những bài hát truyền thống của nhà trường vang lên rộn rã. Mỗi ngày đến trường, tôi như thấy ngôi trường hiện ra đẹp đẽ hơn, cảm xúc của tôi cũng trở nên bồi hồi, xao xuyến hơn. Ngôi trường Trưng Vương của tôi...

Trường Trưng Vương trong tôi là vẻ đẹp cổ kính mang đậm phong cách kiến trúc Pháp, vẻ đẹp ấy làm say mê hồn người ngắm nhìn mỗi sớm mùa thu! Trong những buổi sớm như thế, tôi yêu biết bao hình ảnh ngôi trường hiện ra trong không gian mờ ảo của màn sương giăng nhẹ. Tôi yêu những bức tường màu vàng ánh lên trong những tia nắng hồng sớm mai. Lúc ấy, những ô cửa sổ màu xanh hiện ra thật nổi bật và đẹp đẽ biết mấy. Trong những giờ phút ngắn ngủi trước khi vào lớp, bên những ô cửa sổ là các bạn học sinh vui vẻ chuyện trò. Nếu may mắn, bạn sẽ bắt gặp những khoảnh khắc tuyệt đẹp khi một làn gió thổi qua, và những mái tóc , những chiếc khăn đỏ bay lên vừa mềm mại vừa rực rỡ. Tất cả hiện ra như một bức tranh tuyệt đẹp.

Tôi yêu cả những chiếc lá vàng xào xạc rơi xuống sân trường, xào xạc bước chân khi chúng tôi bước nhẹ qua. Tôi yêu mái trường Trưng Vương trong mọi khoảnh khắc, mọi góc nhìn. Yêu sao những ngày mùa hạ! Khi chúng tôi bận rộn với những bài kiểm tra, những điểm số , thì đâu đó trong vòm cây, tiếng ve đã ngân nga, vẫy gọi. Rồi cả một góc sân trường đường Hàng Bài bỗng bừng lên sắc đỏ rực rỡ của hoa phượng. Những ngày ấy, vào giờ ra chơi, tôi rất thích được ở lại thêm một chút nữa để ngắm nhìn khung cảnh tuyệt vời ấy.

Đối với tôi, mọi góc nhìn trong ngôi trường này đều đáng yêu và thân thương kì lạ! Tôi yêu cả những bậc thang gỗ đã nhẵn mòn theo thời gian, Chẳng hiểu sao, đã có biết bao lần, khi bước lên cầu thang, tôi đã thầm tự hỏi : “Chiếc cầu thang nhỏ này đã nâng bước chân của bao nhiêu học sinh trong một thế kỷ qua?". Tôi thích ngắm nhìn cả mái ngói rêu phong, cổ kính đã bạc màu theo thời gian vì che chở, bảo vệ bao lớp học trò qua những ngày mưa, nắng, gió, bão, ... Những học sinh Trưng Vương đã rời xa mái trường này, có lẽ, ai cũng nhớ đến những hình ảnh bình dị mà đẹp đẽ, thân thương vô ngần ấy, như tôi...

Không chỉ yêu, tôi cũng vô cùng tự hào về lịch sử và truyền thống của ngôi trường này. Tự hào biết bao khi trường tôi được vinh dự mang tên hai vị nữ anh hùng đầu tiên trong lịch sử chống giặc ngoại xâm của dân tộc ta. Tự hào vì Trưng Vương có lịch sử lâu đời với 5 lần Bác Hồ về thăm. Mỗi lần đứng dưới sân trường, tôi lại cảm thấy như vang lên lời dạy của Bác. Tôi như thấy hình ảnh của Bác với mái tóc bạc phơ, khuôn mặt hiền hậu đang đứng trò chuyện với chúng tôi.

Biết bao thế hệ học sinh Trưng Vương cũng có chung niềm tự hào như tôi bởi từ mái trường này, biết bao học sinh đã trở thành những người nổi tiếng và hết lòng cống hiến cho đất nước, cho nhân loại. Đó là giáo sư bác sĩ Tôn Thất Bách, Phó Thủ tướng Phạm Gia Khiêm, Chủ tịch Hội đồng quản trị FPT Trương Gia Bình, Viện sĩ Viện hàn lâm khoa học Hoa Kỳ Đàm Thanh Sơn...

Tôi yêu mái trường này bởi nơi đây đã tặng cho tôi bao nhiêu kỉ niệm đẹp mà có lẽ, tôi sẽ không bao giờ quên. Quên sao được những ngày đầu tiên bỡ ngỡ bước chân qua cánh cổng trường. Tôi ôi vẫn còn nhớ như in cái cảm giác ngỡ ngàng, thích thú khi thấy trường mình hiện ra thật đẹp, thật cổ kính biết bao. Để rồi từ đó, mỗi một ngày trôi qua, tôi lại thấy mình thật gắn bó hơn mái trường này.

Tôi sẽ không bao giờ quên được những giờ ra chơi vô cùng sôi động với những trò nghịch ngợm không thể tưởng của lũ học trò. Và có lẽ, tôi sẽ mãi khắc ghi trong tim mình những cảm xúc thật xúc động và thiêng liêng khi đứng dưới sân trường trong lễ chào cờ đầu tiên. Lúc ấy, chúng tôi, không ai bảo ai, ánh mắt đều hướng lên lá cờ đỏ sao vàng đang tung bay trong buổi ban mai. Có lẽ cảm giác như lịch sử truyền thống hào hùng của dân tộc đang vang lên trầm hùng, trang trọng trong bài hát “Quốc ca”.

Yêu là thế, vậy mà chỉ còn hơn 2 năm học nữa thôi, tôi sẽ phải tạm biệt mái trường này. Nhưng chỉ là tạm biệt thôi nhé, trường Trưng Vương của tôi. Bởi tôi biết, dù có đi đâu, có học ở những ngôi trường xa xôi ở tận phương trời nào, thì mái trường Trưng Vương vẫn sẽ mãi là tình yêu của tuổi thơ tôi!

Cảm nghĩ về mái trường thân yêu - Mẫu 6

Với tuổi học trò, ai cũng có cái nao nao của buổi tựu trường. Nhưng lần này, tôi tự nhiên thấy lạ. Lần đầu tiên tôi đến với mái trường THCS. Bao niềm vui, sự hãnh diện và cả sự rụt rè bỡ ngỡ cứ xen lẫn trong tôi với những ấn tượng sẽ đọng lại mãi trong lòng.

Ngày đầu tiên đến trường – đó là một ngày nắng ấm, khí trời dìu dịu êm ái, theo sự thông báo của nhà trường, tôi đã chuẩn bị đủ tất cả mọi thứ nào là quần áo, giày dép, tập sách,… Nhưng lòng tôi vẫn cứ xôn xao khó tả. Bởi trước mắt tôi lúc này là một khung trời mới: Bạn bè, thầy cô, trường lớp đều mới tinh. Trong những năm trước, sau ba tháng hè nghỉ học, chúng tôi lại trở về mái trường thân quen với những hàng cây, ghế đá, in đậm bao kỉ niệm của những lần nô đùa cùng bè bạn. Còn năm nay, tôi đã bước chân vào ngưỡng cửa cấp hai – một chân trời hoàn toàn mới lạ. Ngôi trường tôi học năm nay rất khang trang và không gian thoáng đãng… Từ cổng trường là một hàng cây me già rợp bóng mát dẫn lối vào các dãy phòng học ba tầng uy nghi, đẹp đẽ. Nào là hàng cây, phòng học, cột cờ, tất cả đều đập vào mắt tôi, khiến lòng không thể nén lại được cảm xúc ngỡ ngàng, bao niềm vui sướng và tôi đã thốt lên: Ôi! Ngôi trường đẹp quá!

Chúng tôi, các lớp Bảy, lớp Tám cũng như anh chị lớp chín được phân về các lớp. Tôi thầm ước sao cho mình có thể học chung với một số người bạn cũ. Tiếc thay, lớp tôi học hoàn toàn là bạn lạ. “Nhưng dần rồi mình cũng sẽ quen với những bạn ấy thôi” – tôi tự an ủi mình như thế. Sau mấy phút bỡ ngỡ ban đầu, tôi thấy cô giáo chủ nhiệm bước vào. Dáng đi, hình ảnh của cô làm cho tôi gợi nhớ về cô giáo chủ nhiệm năm lớp năm. vẫn một dáng người thon thả, đôi mắt hiền lành, mái tóc đen dài. Chính hình ảnh đó của cô đã làm cho tôi phần nào bớt đi sự lo lắng khi xung quanh tôi toàn là bạn lạ. Lời đầu tiên cô nói với chúng tôi là những lời dạy bảo ân cần về ý thức và trách nhiệm đối với bản thân, trường, lớp, trong học tập và rèn luyện trong năm học đầu tiên của ngưỡng cửa cấp ba. Tôi nghĩ đó là bài học đầu tiên mà tôi có thể có được ở ngôi trường mới này.

Ấn tượng nhất trong tôi là ngày khai giảng. Trong trang phục là một bộ đồ dài trắng tinh, tôi ra dáng là một nữ sinh thực sự. Tôi vừa thèn thẹn vừa cảm thấy mình như trưởng thành hơn. Tiếng trống khai trường do thầy Hiệu trưởng đánh gióng lên vang xa và âm thanh đó như lưu vào trong tôi một cảm xúc xao xuyến lạ lùng. Tôi biết là từ hôm nay tôi đã hoà nhập vào một môi trường mới.

Tôi được học trong một ngôi trường có bề dày thành tích và truyền thống dạy học – trường điểm của huyện, bản thân tôi có biết bao nhiêu niềm vui sướng và tự hào và có xen lẫn một vài nỗi lo sợ. Nhưng điều quan trọng trong tôi lúc này, tôi hứa sẽ quyết tâm học tập và rèn luyện sao cho xứng đáng với truyền thống của nhà trường.

Với bao nhiêu điều suy nghĩ trong tôi, có cả niềm vui xen lẫn niềm kiêu hãnh và cả sự thẹn thùng, bỡ ngỡ và một chút lo lắng. Bấy nhiêu cảm xúc của những ngày đầu tiên đó dưới mái trường trung học cơ sở chắc chắn sẽ đọng lại mãi trong lòng tôi như một dấu ấn không thể phai mờ.

Cảm nghĩ về mái trường thân yêu - Mẫu 7

Có nhạc sĩ nào đã viết: “Tuổi thơ như áng mây rồi sẽ mãi bay về cuối trời. Thời gian xóa đi những kỷ niệm dấu yêu. ” Nhưng tuổi thơ đối với tôi thì chẳng bao giờ xóa nhòa vì trong đó có một phần ký ức đẹp đẽ về ngôi trường Lý Tự Trọng – nơi đã và đang lưu giữ nhiều cảm xúc thiêng liêng của tôi.

Ngôi trường của tôi được xây dựng từ rất lâu với danh tiếng vang dội cả thành phố Tam Kỳ mà ai ai cũng biết tới. Đến bây giờ nó vẫn khang trang, bề thế với hai dãy nhà cao tầng được sơn màu vàng và khoảng sân trường rộng rãi. Từng phòng học lúc nào cũng vang lên lời giảng bài ân cần, dịu dàng của thầy cô,tiếng phát biểu dõng dạc hay tiếng nói cười hồn nhiên, vô tư, trong sáng của những bạn học sinh. Sân trường là nơi lý tưởng để chúng tôi học tập và vui chơi vì ở đây có những hàng cây xanh xào xạc lá và những cơn gió nhè nhẹ làm cho thoáng mát và dễ chịu.

Tôi yêu lắm sân trường này. Mỗi khoảnh đất, mỗi chiếc ghế đá đều in dấu những kỷ niệm của tôi về những lần đi học hay là những buổi đi tập múa hát tập thể, nghi thức đội,tuy rất mệt mỏi nhưng vui không kể xiết. Cây vẫn đứng đó, lá vẫn reo vui như ngày nào tôi mới vào lớp 6, ngỡ ngãng đứng nhìn sân trường thân yêu. Thế mà giờ bốn năm học đã trôi qua, tôi trở thành một học sinh lớp 9. Chỉ còn mấy tháng nữa là tôi sẽ phải rời xa mái trường này rồi. Thời gian ơi, xin hãy ngừng trôi để tôi mãi là cô học sinh trung học cơ sở,để tôi được sống mãi dưới mái trường này với bao thầy cô và bạn bè thân thương.

Và nơi đây cũng lưu giữ bao kỷ niệm vui buồn về những người thầy,người cô, những đứa bạn bè mà tôi yêu quý. Thầy cô của tôi luôn luôn dịu dàng mà nghiêm khắc,hết lòng truyền lại cho tôi bao bài học vô cùng quý giá về tri thức và cả những bài học về cuộc đời. Để xứng đáng với sự tận tình của thầy cô tôi sẽ cố gắng hoàn thành thật tốt kỳ thi sắp đến để dâng lên thầy cô những niềm vui trọn vẹn. Với tôi thầy, cô như những người cha, mẹ thứ hai còn những người bạn thì thân thiết như là người anh,người em của tôi luôn luôn sát cánh bên tôi trên con đường học tập. Mỗi khi buồn bã hay thất vọng tôi chỉ cần nhớ đến những người thầy, người cô, người bạn là lòng tôi lại trở nên ấm áp và vững vàng để có thể bước tiếp trên con đường phía trước. Và tôi hiểu rằng, tuy không nói ra nhưng các bạn của tôi, mọi người cũng cùng chung suy nghĩ ấy.

Thời gian trôi đi, tuổi thơ trôi đi như những làn sóng dập dềnh ra khơi không thể trở lại. Nhưng có một thứ luôn luôn ở lại cùng tôi đó chính là những ký ức đẹp đẽ về mái trường cấp hai yêu dấu!!!

Cảm nghĩ về mái trường thân yêu - Mẫu 8

Đã hơn một năm trôi qua kể từ ngày em được bước chân vào mái trường THCS Nguyễn Trãi, chỉ một năm thôi nhưng em đã thực sự yêu mến ngôi trường này. Không chỉ tự hào vì trường được mang tên Nguyễn Trãi - vị danh nhân lịch sử, nhà văn hóa vĩ đại của dân tộc, mà em còn gắn bó sâu sắc với bạn bè, thầy cô và từng sự vật nơi đây.

Người ta thường nói: thời gian trôi như một dòng sông, nó cuốn đi hết những kỉ niệm rồi chôn vùi xuống đáy sông sâu thẳm. Nhưng đối với em, những hình ảnh quen thuộc như cây phượng già, cái cột bóng rổ trên sân trường hay những chùm hoa dừa cạn ven hành lang đã được cất kĩ vào trong một ngăn khóa riêng mang tên “tuổi thơ” mà em sẽ mang theo suốt cuộc đời. Giờ đây, trong tiết trời cuối thu se lạnh, hoa đang tàn dần theo từng ngọn gió mùa đông bắc, nhưng những hình ảnh tươi đẹp về sân trường sẽ còn đọng mãi trong trái tim em.

Và hình ảnh sân trường thân yêu ấy luôn gắn liền với những người bạn đáng yêu, đáng quý của em. Ở đây chúng em sống trong tình yêu thương bạn bè giống như một mái ấm gia đình vậy. Những người bạn ấy chính là người mà em có thể chia sẻ những nỗi niềm buồn vui trong cuộc sống thường ngày. Chúng em vui chơi chan hòa với nhau và giúp đỡ nhau trong mọi việc. Nhiều lúc trong tập thể lớp còn xảy ra xích mích to nhỏ, nhưng sau đó, mọi người lại tươi cười với nhau và khoác vai nhau thân mật, vui vẻ. Nhớ biết bao nhiêu những bữa tiệc trung thu, cả lớp chúng em cùng nhau bày mâm cỗ một cách say mê. Hay những lần lớp chúng em tham gia thi bóng đá, các bạn nam luôn gắng sức mình để mang về ngôi vô địch cho cả lớp. Ngoài sân, chúng em cùng nhau cổ vũ thật nhiệt tình. Tuy 2 năm liền chỉ đạt giải nhì, nhưng đối với chúng em, tình đoàn kết vẫn là quan trọng nhất, chẳng vô địch, chúng em vẫn có thể cùng nhau tận hưởng niềm vui bằng cách “chén” một chầu kem ngon lành. Vì vậy, em rất trân trọng tình bạn vô giá dưới mái trường này.

Bạn bè chúng em như thể người một nhà và cha mẹ trong gia đình vĩ đại ấy chính là các thầy cô. Sau này khi bước vào con đường đời không ít chông gai, thì có lẽ em sẽ nhớ da diết về những tiết học mà thầy cô đã trao ánh mắt trìu mến và tấm lòng nhiệt huyết, yêu nghề cho đám học trò nhí nhố ngày nào. Có lúc thầy cô hiền hòa ân cần bảo ban chúng em. Có khi lại nghiêm khắc uốn nắm cho chúng em nên người. Và chẳng biết tự lúc nào, những tiết học quý giá và đẹp đẽ ấy đã trở thành một phần kí ức thiêng, một hành trang quý giá của chúng em để bước vào đời. Thầy cô ơi! Công lao của thầy cô thật như trời biển. Và con hiểu rằng, cho dù có bày tỏ thế nào cũng chẳng thể hết được tấm lòng biết ơn, trân trọng của chúng con với Thầy cô.

Bao nhiêu đó chưa thể nói hết những gì ngôi trường thân yêu này đem lại cho chúng em. Ở đây, chúng em được chắp thêm đôi cánh ước mơ, được bước vào thế giới kì diệu mà trong bài “Cổng trường mở ra” nhà văn Lí Lan đã viết. Mai này, dù có ra trường và trưởng thành thì chúng em sẽ mãi nhớ về mái trường THCS Nguyễn Trãi yêu thương.

Cảm nghĩ về mái trường thân yêu - Mẫu 9

Hôm nay trở về trường, hòa mình vào bầu không khí náo nức và tưng bừng của ngày lễ, những cảm xúc, hoài niệm trong em về bốn năm gắn bó với ngôi trường Gò Vấp chợt hiện về từ một miền ký ức. Hình ảnh quen thuộc của cánh cổng cũ kỹ, cây điệp già, gốc phượng, cột cờ cùng di ảnh Bác… đã khơi gợi lên những cảm xúc trong em, chúng hiện về thật mới mẻ và tinh khôi, hệt như em vẫn đang ngồi đây đó trên sân trường, vẫn là một cậu học trò nhỏ được dạy dỗ, che che trong vòng tay yêu thương của các thầy cô – những cảm xúc thật khó diễn tả bằng lời.

Thấm thoắt đã hơn bốn năm trôi qua, ngày nào em còn là một cậu bé lớp Sáu mới bước chân vào trường, bỡ ngỡ, rụt rè, giờ đã trưởng thành hơn, đã đạt được nhiều ước mơ mà em ấp ủ. Bốn năm với những tháng ngày miệt mài học tập, rèn luyện, bốn năm nếm trải những thất bại, những vấp ngã đầu đời, và cũng biết đến hương vị ngọt ngào của thành công, biết tận hưởng niềm vui thành quả sau quá trình dài cố gắng, nỗ lực. Trong suốt thời gian đó, mái trường đã là nơi em dần trưởng thành hơn, là mái nhà nhỏ chan chứa bao tình yêu thương, nơi đó có sự chăm sóc, dạy bảo của thầy cô, có vòng tay thân thương của bạn bè. Và hơn hết, đó là nơi em đã gắn bó bốn năm-những ngày tháng đong đầy xúc cảm yêu thương.

Hôm nay, nhân dịp 90 năm thành lập trường, em muốn nhắn gửi với tất cả mọi người rằng: “Em rất tự hào vì đã là một học sinh trường Gò Vấp”. Tự hào không chỉ vì truyền thống bề dày lịch sử của trường, vì những thành tích mà nhà trường đạt được, mà hơn thế nữa, như con cái tự hào về cha mẹ, như học trò tự hào về thầy cô, em tự hào về trường vì đây là nơi quá đỗi gắn bó, yêu thương – nơi ươm mầm và chắp cánh cho bao hoài bão, mơ ước của chúng em gần tới hiện thực.

Những ước mơ của cậu học trò lớp Sáu đam mê môn toán ngày nào, đã dần lớn lên theo ngày tháng. Mái trường là nơi nuôi dưỡng, là dòng sữa ngọt nuôi lớn những ước mơ ấy- nơi đó có thầy cô dìu dắt, nâng đỡ; có những anh chị với những thành tích rực rỡ tạo động cơ học tập cho đàn em; có những người bạn cùng chung niềm đam mê, chí hướng học tập. Và có lẽ, tự hào đơn giản chỉ vì trường đã trở thành một phần trong những ký ức tuyệt vời của tuổi thơ. Tự hào vì đó là những gì gần gũi, cụ thể nhất với bản thân, vì đó là nơi mình có thể tìm thấy chỗ dựa khi thất bại, tìm thấy người cùng tận hưởng niềm vui chiến thắng khi thành công.

Các em học sinh thân mến, ngay từ giờ hãy biết yêu quý và tự hào về mái trường nơi các em đang học tập. Bởi lẽ, đó chính là biểu hiện của người học sinh có đạo đức, đó là động lực giúp các em đạt được những thành tích cá nhân, tô điểm thêm cho vườn hoa thành tích nhà trường. Và bởi lẽ, biết yêu quý và tự hào về mái trường là cơ sở hình thành lòng yêu đất nước, yêu Tổ quốc sau này.

Cảm nghĩ về mái trường thân yêu - Mẫu 10

Ai đó đã từng nói rằng: Trường học là ngôi nhà thứ hai của mỗi học sinh. Thật vậy, trong những tháng ngày thơ ấu, mỗi ngày em dành rất nhiều thời gian ở trường. Để học tập, rèn luyện, để vui chơi và để trưởng thành. Vì vậy, em rất yêu quý ngôi trường của mình.

Trường của em tên là Trường THCS Nguyễn Văn C, nằm ở một con ngõ nhỏ. Ngôi trường được xây khá lâu rồi, nên màu sơn có chút cũ. Tuy nhiên, các dụng cụ để học tập như máy tính, bảng, bàn ghế, bóng chuyền… thì đều rất mới. Trường của em gồm có ba tòa nhà chính, được chia đều cho các lớp học, cùng khu thư viện, hoạt động chung. Dù trường không quá lớn, nhưng đối với em, nó như là một thế giới vô cùng to lớn và kì diệu. Mỗi ngày đều khiến em được bất ngờ và vui vẻ.

Các giáo viên của trường em luôn giảng dạy rất nhiệt tình. Các thầy cô luôn quan tâm, lắng nghe học sinh, và cố gắng hết sức để mỗi học sinh đều có thể học tập tốt. Mỗi thầy cô đều có những phương pháp dạy học khác nhau, thế nhưng điểm chung của tất cả chính là trái tim nhiệt huyết yêu trường, yêu nghề. Trong đó, em ấn tượng nhất là cô giáo chủ nhiệm của em, cũng chính là cô giáo dạy môn Ngữ văn. Cô đã dạy em từ hồi em mới lên lớp 6. Điều khiến em ấn tượng với cô nhiều như vậy, chính bởi giọng nói nhẹ nhàng, dịu dàng của cô. Lời cô dạy êm như tiếng mẹ ru vậy. Khiến mỗi giờ học Văn với em thật bình yên.

Ở trường, em còn có rất nhiều người bạn thân thiết. Mỗi ngày, chúng em cùng nhau học tập, cùng nhau vui chơi. Luôn ở bên cạnh nhau mọi lúc mọi nơi. Khắp ngôi trường, từ sân bóng, thư viện, ban công, lớp học đâu đâu cũng là nơi mà chúng em từng ngồi học bài, tâm sự. Chính các bạn đã góp phần tạo cho em những ngày đến trường vui vẻ.

Khắp ngôi trường, nhìn đâu cũng chứa chan những kỉ niệm của em cả. Buồn có, vui có, thế nhưng tất cả cùng nhau tạo nên tuổi học trò hồn nhiên, vô tư của em. Dù trường em có thể không to lớn như trường khác, không nổi tiếng như trường khác, cũng không có nhiều giải thưởng như trường khác, thì đối với em trường vẫn là nơi tuyệt vời nhất.

Em yêu quý trường của em nhiều lắm. Em sẽ cố gắng học tập thật tốt để sau này có thể góp sức phát triển trường. Và em sẽ cố gắng tận hưởng những khoảng thời gian tốt đẹp khi được ở trường. Để tạo cho mình thật nhiều kỉ niệm tuyệt vời.

Cảm nghĩ về mái trường thân yêu - Mẫu 11

Mỗi người đều có một tuổi thơ. Tuổi thơ là quãng thời gian đẹp đẽ và quý giá nhất của mỗi người. Trong tuổi thơ luôn có một ngôi nhà rộng lớn, ngôi nhà không chỉ chứa ta mà còn chứa cả thầy cô giáo, bạn bè, kiến thức và tình cảm. Ngôi nhà ấy ai cũng biết, cũng yêu, đó chính là Mái trường thân yêu.

Mái trường thật rộng lớn, tất cả đều mở rộng đón ta. Dù có lớn thế nào đi chăng nữa thì mái trường vẫn ấm áp, ngọt ngào và đẹp đến kì lạ. Mái trường là cái nôi của tri thức, bước đường của tương lai, là bài ca của tình bạn, … là tất cả những gì của ta.

Có thể nói mái trường luôn sát cánh bên ta, là con đường rộng, dài, đầy chông gai nhưng cũng thắm đượm tình cảm. Nếu như để định nghĩa về mái trường thì quả thật rất nhiều nhưng nếu ai đó thực sự có mái trường trong trái tim thì mới hiểu được sâu sắc điều đó. Mái trường như một dấu ấn ngọt ngào nhưng cũng đầy nước mắt.

Nhớ ngày còn bé khi ta lần đầu tiên cắp sách tới trường. Đối với ta lúc đó mái trường mới xa lạ, bí ẩn làm sao. Mọi thứ đều lạ lẫm, tất cả đều phải thay đổi. Ta đã được vào một thế giới mới, ta phải tự bước trên chính đôi chân nhỏ bé của mình. Nhưng sát cánh bên ta sẽ là bạn bè dìu dắt, dẫn đường chỉ lối cho ta là thầy có. Mái trường sẽ mở ra và tiếp nhận ta, chăm sóc và yêu thương ta không kém gì gia đình. Thời gian trôi qua để lại trong ta biết bao kỉ niệm. Giờ đây ta đã có kỉ niệm về mái trường; mọi thứ thật gần gũi, thân thiết và làm cho ta cảm thấy hạnh phúc. Mái trường đã cho ta quá nhiều, những thứ ấy ta đều phải nhớ, phải trân trọng, coi nó như thứ quý giá. Và thử tưởng tượng xem một ngày kia bạn sẽ rời xa mái trường. Và khi ngày ấy đến, nước mắt ai sẽ rơi, trái tim ai sẽ buồn, lòng ai sẽ đau? Đó chính là ta, bởi vì trong tim ta đã có mái trường, ta yêu thương và quý trọng mái trường.

Mai đây, dù có đi đâu xa thì trái tim ta vẫn hướng về mái trường, về tuổi thơ. Mái trường là ngôi nhà thứ hai của ta. Nơi đây đã cho ta nhiều điều quý giá, luôn cổ vũ, động viên ta dù có thế nào. Cám ơn mái trường, tình yêu tuổi thơ của ta.

Cảm nghĩ về mái trường thân yêu - Mẫu 12

Với cuộc đời mỗi người, quãng đời học sinh là tuyệt vời, trong sáng và đẹp đẽ nhất. Quãng thời gian quý báu ấy của chúng ta gắn bó với biết bao ngôi trường yêu dấu. Có người yêu ngôi trường tiểu học, có người lại nhớ mái trường mầm non. Nhưng với tôi, hơn tất cả, tôi yêu nhất mái trường cấp hai - nơi tôi đang học - đơn giản bởi chính nơi đây tôi đã và đang lưu giữ được nhiều cảm xúc thiêng liêng nhất.

Ngôi trường của tôi là một ngôi trường mới, khang trang và đẹp đẽ với những dãy nhà cao tầng được sơn màu vàng, được lợp mái tôn đỏ tươi. Từng phòng học lúc nào cũng vang lên lời giảng bài ân cần của thầy cô, tiếng phát biểu dõng dạc hay tiếng cười nói hồn nhiên, vô tư, trong sáng của những bạn học sinh. Sân trường rộng rãi, thoáng mát nhờ những hàng cây xanh tươi xào xạc lá và những cơn gió nhè nhẹ. Đây thật là nơi lí tưởng chúng tôi chơi đùa.

Tôi yêu lắm sân trường này. Mỗi khoảng đất, mỗi chiếc ghế đá đều in dấu những kỉ niệm của tôi về những lần đi học hay chơi đùa cùng bạn bè hay cũng có thể là những buổi dọn vệ sinh vất vả mà vui không kể xiết. Cây vẫn đứng đó, lá vẫn reo vui như ngày tôi vào lớp sáu, ngỡ ngàng nhìn khoảng sân đẹp đẽ - thứ tài sản quý báu mà bắt đầu từ ngày ấy tôi cũng được "chia phần"!. Vâng, mọi thứ vẫn vẹn nguyên chỉ có chúng tôi là đang lớn lên. Thấm thoát hơn một năm đã trôi qua, giờ tôi đã là học sinh lớp bảy. Thời gian ơi, xin hãy ngừng trôi để tôi mãi là cô học sinh trung học cơ sở để tôi được sống mãi dưới mái trường này!

Và nơi đây cũng lưu giữ bao kỉ niệm đẹp đẽ về những người thầy cô, những đứa bạn bè mà tôi yêu quý. Thầy cô của tôi luôn dịu dàng mà nghiêm khắc, hết lòng truyền lại cho tôi bao bài học quý giá. Với tôi, thầy cô như những người cha, người mẹ thứ hai dạy dỗ chúng tôi thành người. Những người bạn lại là những người đồng hành tuyệt vời luôn sát cánh bên tôi trên con đường học tập. Tất cả là những người anh, người chị, người em thân thiết và gắn bó với nhau trong một đại gia đình rộng lớn. Mỗi khi buồn bã hay thất vọng, chỉ cần nghĩ tới ánh mắt trìu mến của thầy cô, nụ cười hồn nhiên của bạn bè, tôi lại thấy lòng như ấm áp hơn. Và tôi hiểu rằng, tuy không nói ra nhưng các bạn của tôi mọi người cũng cùng chung suy nghĩ ấy.

Ngôi trường còn ghi dấu không thể nào phai trong tôi vì những ngày kỷ niệm tưng bừng, rộn rã; những buổi liên hoan vui vẻ, ồn ào. Ngày khai trường, tết Trung thu, ngày hai mươi tháng mười một những ngày tháng tuyệt vời lần lượt trôi đi để lại trong tôi bao nuối tiếc về hôm qua và hi vọng về những ngày phía trước. Tôi bỗng cảm thấy lòng buồn man mác. Chỉ còn hai năm nữa là tôi sẽ phải rời xa mái trường này. Tôi sẽ lại học ở những ngôi trường mới, có những thầy cô bạn bè mới liệu những tháng ngày đẹp đẻ có được kéo dài lâu?

Có nhạc sĩ nào đã viết: “Tuổi thơ như áng mây, rồi sẽ mãi bay về cuối trời. Thời gian xoá những kỉ niệm dấu yêu”. Vậy thì tôi mong có thể gửi lòng mình vào nơi cuối trời ấy để mãi được sống bên mái trường cấp hai thân yêu của mình.

Thời gian trôi đi, tuổi thơ trôi đi như những làn sóng dập dềnh ra khơi không thể trở lại. Nhưng có một thứ mãi ở lại cùng tôi, đó chính là hình bóng mái trường cấp hai yêu dấu.

Cảm nghĩ về mái trường thân yêu - Mẫu 13

Mái trường luôn chiếm một vị trí đặc biệt trong trái tim mỗi người. Nơi ấy chất chứa bao kỉ niệm với thầy cô, bạn bè, lưu giữ khoảng thời gian đẹp nhất của đời người học sinh. Nhắc đến mái trường, cả bầu trời kí ức dường như lại ùa về trong ta, ta nghe đâu đây thấp thoáng tiếng nói tiếng cười của một thời áo trắng hồn nhiên thuở nào.

Mái trường là nơi cho ta kiến thức, nâng đỡ từng bước chân để ta tiến đến tương lai. Mái trường còn là nghĩa thầy trò, là khúc ca tình bạn, là tất cả những gì ngây thơ, hồn nhiên nhất của một thời trẻ thơ. Nhớ ngày còn bé khi ta lần đầu tiên được mẹ dắt tay đến trường, trường học đối với ta là một thế giới mới lạ, bí ẩn và rộng lớn. Rời tay mẹ bước qua cổng trường mà lòng ta tràn đầy băn khoăn và bỡ ngỡ. Và rồi ta cũng nhanh chóng hòa nhập với môi trường ấy khi có sự dìu dắt của các thầy cô, tình cảm chân thành của những người bạn mới. Trường học mang đến cho ta biết bao điều thú vị và bất ngờ. Những bài học vỡ lòng, những phép toán đầu tiên dường như mới chỉ là ngày hôm qua. Từng bước, từng bước một, ta dần tiến đến gần hơn với chân trời tri thức. Thầy cô dạy cho ta những bài học về cách sống, cách làm người: nhân chi sơ, tính bản thiện, ở hiền gặp lành, gieo gió gặt bão. Đầu óc non nớt của trẻ thơ dần được lấp đầy bởi những bài học sinh động và thú vị: những vùng đất xa xôi cách nửa vòng trái đất hay những trận đánh oai hùng của ông cha ta suốt chiều dài lịch sử. Thầy cô chính là những người lái đò tận tụy luôn kề bên, sát cánh và ủng hộ ta trên con đường chinh phục ước mơ. Họ hi sinh trong thầm lặng, làm tất cả mọi việc vì học sinh thân yêu: những đêm thao thức soạn bài, luôn gần gũi, động viên, an ủi hay đôi khi là trách mắng mỗi khi chúng ta phạm lỗi.

Mái trường còn chất chứa biết bao kỉ niệm tươi đẹp về bạn bè- những người đã gắn bó, đồng hành cùng ta trong suốt thời ấu thơ. Bạn bè cùng ta chia sẻ những sở thích, giúp đỡ ta trong học tập. Khi có chuyện buồn hay buồn, ta kể cho bạn nghe, nỗi buồn vơi đi một nửa, niềm vui lại như nhân đôi. Những giờ ra chơi, ta lại cùng bạn vui đùa dưới gốc phượng già tỏa bóng râm mát, nào là bắn bi, đá bóng, nhảy dây, chơi chuyền. Bạn bè trở thành chỗ dựa vững chắc về tinh thần cho ta, cùng ta đi qua những khó khăn thử thách.

Yêu mái trường, ta dường như yêu luôn cả những vật, những ngóc ngách nhỏ nhất. Tiếng trống trường điểm giờ lên lớp, giờ ra chơi sao mà cũng thân thương đến thế. Bác phượng già ở góc sân trường cũng trở thành một phần không thể thiếu trong những năm tháng cắp sách đến trường. Phượng chứng kiến mọi vui buồn của người học sinh, hoa phượng báo hiệu mùa thi đã đến. Dưới gốc phượng, những người học sinh cuối cấp bịn rịn chia tay nhau trong lưu luyến. Phấn trắng, bảng đen, ghế đá cái nào cũng như mang đầy tâm sự, in dấu những kỉ niệm về một thời học sinh tinh nghịch. Những ngày khai trường, ngày hai mươi tháng mười một vẫn còn đọng mãi trong ta cái không khí tưng bừng, náo nức.

"Tuổi thơ như áng mây, rồi sẽ mãi bay về cuối trời. Thời gian xoá những kỉ niệm dấu yêu". Thời gian trôi đi mãi mãi không trở lại nhưng có một thứ vẫn sẽ mãi in đậm trong tâm trí tôi, đó là hình bóng về mái trường mến yêu, là khoảng thời gian tươi đẹp được gắn bó bên thầy cô, bạn bè.

Cảm nghĩ về mái trường thân yêu - Mẫu 14

Thời thơ ấu, ta được ở bên mẹ, được mẹ yêu thương và che chở. Khi lớn hơn một chút thì mái trường chính là ngôi nhà thứ hai bao bọc chúng ta suốt những năm tháng học trò.

Em hiện là học sinh lớp 7, trường em học ở cách nhà không xa. Em từng nghe mẹ kể, ngôi trường ấy mẹ cũng đã từng học khi xưa và ngôi trường em có từ rất lâu rồi. Dù bây giờ, trường được tu sửa lại rất nhiều nhưng nó vẫn ẩn chứa một sự cổ kính và trang nghiêm. Trường em rất rộng, khi đi từ cổng màu ghi nhạt vào sẽ thấy bác bằng lăng tím đứng đó như người bảo vệ lặng lẽ. Cứ đến mùa hoa nở, bằng lăng rụng tím một góc cổng trường trông rất thơ mộng. Lớp em nằm ngay giữa, đối diện với cổng trường. Tuy mới học ở đây 2 năm thôi nhưng mọi thứ dường như trở nên rất thân thuộc, em đã quen với màu tường vàng, bảng đen, và những cây bàng được trồng quanh sân trường. Dường như tất cả đều lưu giữ bao hoài niệm, kí ức của thế hệ học sinh đã từng học ở nơi đây. Cây bàng luôn trầm ổn, bình lặng như thế, cây cao, tán rộng, thu đến cây khoác màu áo đỏ tía, vài chiếc lá lìa cành chậm rãi đáp xuống như vừa chút đi một dấu ấn thời gian, đánh dấu sự chuyển mùa. Các bạn học sinh trường em ai cũng thích cây bàng, tuy nó không tươi mới như cây xoan, không mộng mơ như bằng lăng tím, không rực rỡ như cây phượng vỹ nhưng cây bàng lại mang màu sắc của thời gian, của tháng năm học trò.

Sau những ngày tháng bỡ ngỡ, em đã quen dần với không gian trường học, ngày ngày đi đến trường trên con đường quen thuộc với hàng phượng vỹ xanh ngát và mấy cây vú sữa ven đường, cùng các bạn khoác tay nhau ríu rít truyện trò là những lúc vui vẻ nhất, tiếng cười vang khắp không gian. Mái trường là nơi em gắn bó, học những điều hay lẽ phải, rèn luyện bản thân. Rồi sau những giờ học mệt mỏi, tiếng trống vang lên là lúc em được vui chơi cùng các bạn, nào là ô ăn quan, nào là nhảy dây, đá cầu,. . Hàng ngày chăm chú nghe thầy cô giảng những bài toán khó, những bài văn hay, từ đó bồi đắp tích lũy tri thức, biến lời cô, lời thầy thành hành trang của chính mình. Nơi đây như mái nhà thứ hai, chất chứa bao cảm xúc buồn vui tuổi học trò, em đã từng cười, từng khóc, từng hân hoan cùng các bạn trong những khoảnh khắc đáng nhớ. Nó giống như một thước phim tuyệt đẹp, tua lại mới cảm nhận được chúng ta đang trưởng thành từ những cảm xúc, những điều giản dị nhất mà không gian trong thước phim chính là mái trường thân yêu. Nơi đây, em quen được nhiều bạn tốt, cùng nhau làm những điều mình thích, cùng nhau vượt qua các kì thi tuy mệt nhoài mà vẫn cảm thấy thật mãn nguyện.

Trường em đẹp nhất có lẽ khi hè sang, những cây bàng xanh ngát, cây phượng vĩ đỏ rực một góc trời như đốm lửa thắp sáng tâm hồn cô học trò nhỏ. Đừng từ khoảng sân trường, nhìn bầu trời trong xanh và đẹp đến lạ kỳ với những đám mây trắng bồng bềnh trôi. Đám mây trắng như đi từ hiện tại vào những trang thơ em đã từng được học, vỗ về tâm hồn, khơi gợi trong em bao xúc cảm êm đềm. Và thế là hè đã về, học sinh chuẩn bị được nghỉ hè sau khi kì thi kết thúc, tiếng trống trường vang lên từng hồi như lưu luyến "tùng, tùng, tùng". Em nghe tiếng trống, nghe tiếng ve sầu kêu trên những cành phượng vỹ, vừa buồn vừa vui, buồn vì phải xa các bạn, xa mái trường, vui vì em sắp có một kì nghỉ hè thú vị. Có lẽ đó là cảm xúc mà ai ai cũng đã từng có trong cuộc đời học sinh, trong những năm tháng học trò. Dường như, sau này khi ta lớn lên và trưởng thành, mỗi khi nghe tiếng trống vang lên, tim ta lại đập rộn ràng.

Mái trường thân yêu đi vào trong tâm thức của mỗi người học sinh một cách dịu dàng, dịu dàng đến nỗi làm ta lưu luyến mãi không thôi.

Cảm nghĩ về mái trường thân yêu - Mẫu 15

Ngôi trường của em là một ngôi trường mới tinh vẫn còn hơi mùi sơn tường. Những năm trước trường em trông rất cũ, nhưng trong năm học mới này chúng em đã được chuyển sang một ngôi trường thật khang trang và đẹp đẽ. Em như cũng rất ấn tượng với những dãy nhà cao tầng của trường em cũng được sơn màu vàng thật đẹp. Mái trường màu vàng được ánh nắng mặt trời soi chiếu vào càng thêm đậm màu. Nhìn từ xa mái trường em thật bắt mắt biết bao nhiêu. Thế rồi em cũng nhận thấy được từng phòng học của trường em dường như lúc nào cũng vang lên lời giảng thật nhiệt huyết của thầy cô. Lớp học ai ai cũng ngoan ngoãn lắng nghe cô giáo giảng bài.

Phóng tầm mắt ra xa là sân trường như cũng thật rộng rãi nhờ có những hàng cây xanh đã tỏa những tán lá thật rộng ra. Sân trường cũng chính là nơi chúng em vui chơi những giờ ra chơi lý thú để giúp cho chúng em lấy lại cân bằng sau mỗi tiết học. Cơn gió như cứ thật nhẹ nhàng khẽ làm đu đưa hàng cây xanh và mang đến cho chúng em được cảm giác mát rượi. Em cũng yêu lắm sân trường của em. Em như cảm nhận được mỗi khoảng đất, hay cả những chiếc ghế đá đều in dấu biết bao nhiêu là kỷ niệm của em về những lần đi học hay chơi đùa cùng bạn bè. Mái trường thực sự là nơi mà em yêu thương và gắn bó. Thời gian cứ thấm thoát trôi qua và em cũng đã gắn bó với ngôi trường này 1 năm. Năm nay em đã lên lớp 7 và được học ở một ngôi trường khang trang như thế này thì thật thú vị biết bao nhiêu.

Ngôi trường như chất chứa biết bao nhiêu những kỷ niệm về những người thầy cô, những đứa bạn bè mà em rất yêu quý nữa. Có thể nói được thầy cô của em dưới mái trường này thì luôn luôn dịu dàng mà nghiêm khắc. Thầy cô luôn hết lòng truyền lại cho em và các bạn, những kiến thức thật quý giá biết bao nhiêu. Với em ngôi trường không chỉ là nơi che nắng che mưa nữa mà là nơi có thầy cô thân yêu của em. Thầy cô quả thật như những người cha, người mẹ thứ hai dạy dỗ chúng em như trưởng thành hơn và trở thành người công dân có ích cho xã hội. Em như nhận thấy được ngôi trường còn ghi dấu không thể nào có thể phai mờ trong em. Em biết được rằng ngôi trường luôn luôn là điểm tựa lý tưởng và chắp cánh cho em những ước mơ. Ngôi trường là nơi có những người bạn trang lứa có thể đồng hành cũng như động viên em để cho em sẻ chia được những vui buồn trong cuộc sống. Có những người bạn tốt thật là tuyệt vời biết bao nhiêu, khi không hiểu bài em cũng có thể nhờ bạn Hường giảng lại cho em. Cũng từ chính dưới mái trường này em cảm nhận được niềm hạnh phúc và vui sướng khi nhận được sự quan tâm của thầy cô và bạn bè.

Ngôi trường của em có những hàng cây xanh ngút ngàn, những phòng học thật rộng, có cả những trang thiết bị hiện đại lại được trang bị đầy đủ. Tất cả như tạo lên một không gian lớp thật đủ đầy giúp cho chúng em học tập trong điều kiện tốt nhất. Nhưng không phải chỉ có vậy thôi mà em yêu ngôi trường. Có lẽ những điều kiện vật chất này nó cũng chỉ là một phần, mà quan trọng hơn ở ngôi trường này em cũng cảm nhận được tình yêu thương của thầy cô nữa.

Em yêu mái trường này lắm vì nó cũng chính là nơi lưu giữ biết bao tình cảm gắn bó yêu thương của thầy cô, bạn bè dành cho em. Mai này dù có trưởng thành và xa mái trường thì em vẫn luôn luôn nhớ về mái trường THCS Nam Hà của em.

Cảm nghĩ về mái trường thân yêu - Mẫu 16

“Ơi hàng cây xanh thắm dưới mái trường mến yêu, có bầy chim đang hót âm thầm tựa như nói. ”. Đó là lời của bài hát “Mái trường mến yêu”, một bài hát lột tả hết những cung bậc cảm xúc của học sinh dành cho ngôi trường mến yêu của mình. Ngoài gia đình, thì mái trường chính là một trong những nơi nuôi dưỡng vun đắp cho ước mơ của con người.

Đó là một ngôi trường nằm ở vùng ven nội ô thành phố, ngôi trường nếu xét kĩ thì cũng không lớn. Ngôi trường của tôi ấy, là ngôi trường đã có tuổi cũng khá lâu đời, nghe những người lớn tuổi nói rằng nó được xây vào những ngày còn kháng chiến chống Mỹ. Ban đầu được xây dựng khá đơn giản để đáp ứng nhu cầu học tập của những gia đình không có điều kiện cho con lên vùng trung tâm thành phố học. Còn bây giờ đã được xây sửa, trang trí lại rất khang trang và rộng rãi. Các dãy học được xây theo hình chữ U, với khoảng trống sân rộng để tiện cho việc tổ chức các hoạt động lớn của trường. Tường được quét bằng vôi màu xanh thiên thanh nhìn rất dịu mắt, mái ngói xanh đậm thay cho màu đỏ tươi, điều ấy làm cho mỗi lần hoa phượng nở, hoa phượng như vị nữ hoàng, rực rỡ giữa nền xanh nhàn nhạt. Dưới hàng hiên từng lớp, hoa mười giờ và cỏ đậu phộng chen nhau nở làm rực rỡ sắc màu, với cái tên “Nguyễn Công Trứ” càng làm cho ngôi trường nên thơ theo tên của nhà văn lớn ấy.

Với tôi ngôi trường ấy chính là khoảng trời thanh xuân biết bao tươi đẹp, biết bao kỉ niệm mà không thể phai mờ. Tôi nhớ như in cái ngày đầu tiên đến trường với biết bao bỡ ngỡ, rụt rè và có khi đi vào nhầm cả lớp vì không để ý, tôi làm sao quên được những kỉ niệm đáng yêu khi cùng bạn bè chia nhau từng chiếc kẹo bé xíu, giúp đỡ nhau trong học tập, cùng nhau thả trò ức hiếp thằng bạn ngồi bàn bên, chúng tôi gắn bó như anh em trong gia đình.

Ngôi trường đã cho tôi những kiến thức bao la rộng lớn, là nơi có được những thầy cô như là cha mẹ, dạy dỗ chúng tôi nên người, không chỉ là về kiến thức, mà còn là về nhân cách. Những lần tham gia các hoạt động ngoại khóa, thì những thầy cô, bị lũ học trò chúng tôi quậy phá, không biết bao nhiêu mà lần, nhưng vẫn cười xòa cho qua, có những thầy cô giáo tâm hồn rất tươi trẻ, cùng chúng tôi vui chơi, khi ấy rũ bỏ vẻ ngoài nghiêm khắc trên lớp học, thầy cô chúng tôi gắn bó với nhau vô cùng.

Người ta hay bảo, ngôi trường chính là ngôi nhà thứ 2, đúng là như vậy. Vì sẽ chẳng có nơi nào khiến cho bạn cảm thấy mình được sẻ chia, được sống vui vẻ, vô tư như ở dưới mái trường. Nơi đó tôi có được những người cha mẹ mới, những người anh em bè bạn cùng nhau san sẻ ước mơ, hoài bão, và nhen nhóm nguồn nhiệt huyết giúp chúng ta thực hiện mơ ước của mình.

Với tôi hay bất cứ ai học dưới ngôi trường xinh đẹp này đều luôn luôn yêu mến bóng dáng những phòng học xanh xanh thấp thoáng dưới những tán phượng đỏ. Đó là mảng kí ức mà dù sau này có đi nơi đâu, tôi vẫn luôn nhớ về ngôi trường thân yêu. Không chỉ vậy, mà ngay cả lúc này, lúc còn ngồi trên ghế nhà trường tôi sẽ luôn tích cực học tập thật tốt, tham gia thật nhiều các hoạt động để vừa phát huy truyền thống, vừa gây dựng cho trường ngày một lớn mạnh hơn.

1 like nha bạnha