K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Thưở ấy ở làng quê, mẹ tôi dạy những đứa trẻ vốn chỉ quen mò cua bắt ốc, chăn trâu cắt cỏ. Có những thằng cu nghịch ngợm và viết xấu quá, nhiều buổi tối mẹ tôi bảo cả mấy đứa đến ngồi bên. Mẹ tôi đặt bàn tay thon thả xanh xao cầm lấy bàn tay bé nhỏ nhưng đã sớm khô ráp chai sần  của những thằng cu ấy. Mẹ tôi cầm tay học trò viết từng nét cong, nét thẳng. Rồi khi buông...
Đọc tiếp

Thưở ấy ở làng quê, mẹ tôi dạy những đứa trẻ vốn chỉ quen mò cua bắt ốc, chăn trâu cắt cỏ. Có những thằng cu nghịch ngợm và viết xấu quá, nhiều buổi tối mẹ tôi bảo cả mấy đứa đến ngồi bên. Mẹ tôi đặt bàn tay thon thả xanh xao cầm lấy bàn tay bé nhỏ nhưng đã sớm khô ráp chai sần  của những thằng cu ấy. Mẹ tôi cầm tay học trò viết từng nét cong, nét thẳng. Rồi khi buông ra để học trò tự viết lấy, tôi thấy mẹ tôi khẽ mím môi, hơi thở nhẹ hẳn đi, mái đầu như đưa theo bàn tay của các em. Đến khi xem lại những chữ học trò tròn trịa ngay ngắn, mẹ tôi khẽ gật đầu. Rồi mẹ tôi cất tiếng đọc, một giọng thanh thoát nhẹ nhàng để trẻ con bắt chước theo. Nghe học trò đọc, không thấy ngọng nữa, mẹ tôi mỉm cười trìu mến lắm.
                                                               ( Trích Nụ cười của mẹ - Lê Phương Liên)
Câu 1 (0.5 điểm): Em hãy xác định phương thức biểu đạt chính của đoạn trên?
Câu 2 (0.5 điểm): Xác định ngôi kể, nhân vật chính của đoạn văn ?
Câu 3 (1.0 điểm): Nêu nội dung chính của đoạn văn?
Câu 4 (1.0 điểm): Qua đoạn trên, tác giả muốn thể hiện tình cảm gì?
II. TẬP LÀM VĂN:  (7.0 điểm)
Câu 1 (2.0 điểm): Em có cảm nhận gì về người mẹ qua đoạn trích trên (khoảng 10 câu)
Câu 2 (5.0 điểm): Kể về một cuộc gặp gỡ đi thăm các chú bội đội.Câu hai xác định ngôi kể nhân vật chính của đoạn văn trên

0
      “Thuở ấy, ở làng quê, mẹ tôi dạy những đứa trẻ vốn chỉ quen mò cua bắt ốc, chăn trâu cắt cỏ. Có những thằng cu nghịch ngợm và viết xấu quá, nhiều buổi tối mẹ tôi bảo cả mấy đứa đến ngồi bên. Mẹ tôi đặt bàn tay thon thả xanh xao cầm lấy bàn tay bé nhỏ nhưng đã sớm khô ráp chai sần của những thằng cu ấy. Mẹ tôi cầm tay học trò viết từng nét cong, nét thẳng. Rồi khi buông ra để học...
Đọc tiếp

      “Thuở ấy, ở làng quê, mẹ tôi dạy những đứa trẻ vốn chỉ quen mò cua bắt ốc, chăn trâu cắt cỏ. Có những thằng cu nghịch ngợm và viết xấu quá, nhiều buổi tối mẹ tôi bảo cả mấy đứa đến ngồi bên. Mẹ tôi đặt bàn tay thon thả xanh xao cầm lấy bàn tay bé nhỏ nhưng đã sớm khô ráp chai sần của những thằng cu ấy. Mẹ tôi cầm tay học trò viết từng nét cong, nét thẳng. Rồi khi buông ra để học trò tự viết lấy, tôi thấy mẹ tôi khẽ mím môi, hơi thở nhẹ hẳn đi, mái đầu như đưa theo bàn tay của các em. Đến khi xem lại những chữ học trò tròn trịa, ngay ngắn, mẹ tôi khẽ gật đầu. Rồi mẹ tôi cất tiếng đọc, một giọng đọc thanh thoát, nhẹ nhàng để trẻ con bắt chước theo. Nghe học trò đọc, không thấy ngọng nữa, mẹ tôi mỉm cười trìu mến lắm.”

        (Nụ cười của mẹ - Lê Phương Liên – dẫn theo Ngữ văn 6 tập một- NXBGD, tr 122)

a.      (1,0đ): Đoạn văn trên kể theo ngôi thứ mấy? Cho biết phương thức biểu đạt của đoạn trích trên?

 

0
Thủa ấy ở làng quê, mẹ tôi dạy những đứa trẻ vốn chỉ quen mò cua bắt ốc, chăn trâu cắt cỏ. Có những thằng cu nghịch ngợm và viết xấu quá, nhiều buổi tối mẹ tôi bảo cả mấy đứa ngồi bên. Mẹ tôi đặt bàn tay thon thả xanh xao cầm lấy bàn tay bé nhỏ nhưng đã sớm khô ráp chai sần của những thằng cu ấy. Mẹ tôi cầm tay học trò viết, từng nét cong, nét thẳng. Rồi khi buông ra để học trò tự viết...
Đọc tiếp

Thủa ấy ở làng quê, mẹ tôi dạy những đứa trẻ vốn chỉ quen mò cua bắt ốc, chăn trâu cắt cỏ. Có những thằng cu nghịch ngợm và viết xấu quá, nhiều buổi tối mẹ tôi bảo cả mấy đứa ngồi bên. Mẹ tôi đặt bàn tay thon thả xanh xao cầm lấy bàn tay bé nhỏ nhưng đã sớm khô ráp chai sần của những thằng cu ấy. Mẹ tôi cầm tay học trò viết, từng nét cong, nét thẳng. Rồi khi buông ra để học trò tự viết lấy, tôi thấy mẹ tôi khẽ mím môi, hơi thở nhẹ hẳn đi, mái đầu như đưa theo bàn tay của các em. Đến khi xem lại những chữ học trò tròn trịa ngay ngắn, mẹ tôi khẽ gật đầu. Rồi mẹ tôi cất tiếng đọc, một giọng đọc thanh thoát nhẹ nhàng để trẻ con bắt chước theo. Nghe học trò đọc, không thấy nói ngọng nữa, mẹ tôi mỉm cười trìu mến lắm.

Nêu nội dung bài đọc  
1
12 tháng 12 2023

Nội dung bài đọc: Ca ngợi tấm lòng cao cả, tận tình chu đáo của người mẹ dành cho những đứa trẻ vốn chỉ quen mò cua bắt ốc, chăn trâu cắt cỏ. Nhờ có mẹ mà những đứa trẻ ấy được tiếp cận với con chữ và tri thức.

"Thuở ở làng què, mẹ tôi dạy những đứa trẻ bắt đầu tự tay mò cua bắt ốc, có những trò nghịch ngợm và viết dở, nhiều buổi tối mẹ tôi bảo cả mấy đứa đến ngồi bên."  Mẹ tôi đặt bàn tay thon thả xanh xao để lấy bàn tay nhỏ chứ không cần sớm khô ráp chai sẩn của những người theo dõi. Mẹ tôi cầm tay học trò từng nét, từng nét.  viết lấy, tôi thấy mẹ tôi mim môi, hơi thở nhẹ nhàng, thoải mái...
Đọc tiếp

"Thuở ở làng què, mẹ tôi dạy những đứa trẻ bắt đầu tự tay mò cua bắt ốc, có những trò nghịch ngợm và viết dở, nhiều buổi tối mẹ tôi bảo cả mấy đứa đến ngồi bên."  Mẹ tôi đặt bàn tay thon thả xanh xao để lấy bàn tay nhỏ chứ không cần sớm khô ráp chai sẩn của những người theo dõi. Mẹ tôi cầm tay học trò từng nét, từng nét.  viết lấy, tôi thấy mẹ tôi mim môi, hơi thở nhẹ nhàng, thoải mái như đưa ra bàn tay của các em. Đến khi xem lại các trò chơi xếp hình ngay lập tức, mẹ khê bắt đầu. Rồi mẹ tôi cất cánh.  tiếng đọc, một giọng thanh thoát, nhẹ nhàng để trẻ con bắt chước. Nghe trò chơi đọc, không thấy ngọng nữa, mẹ tôi cười trìu mến lắm. "

  (Nụ cười của mẹ Lê Phương Liên)

Câu 1.  Xác định ngôi nhà được tác giả sử dụng trong đoạn trích?  Thế giới văn học loại nào em học được sử dụng ngôi kể? 

Câu 2.  Người mẹ dạy những đứa trẻ nào?  Tìm từ miêu tả hình ảnh người mẹ trong đoạn trích. 

Câu 3.  Những công việc của người mẹ trong văn bản cho người ta thấy có những phẩm chất đáng quý? 

Câu 4 .  Sao chép một bài thơ hoặc câu ca dao nói lên công việc của cha mẹ. 

Câu 5.  Em mơ ước trong tương lai sẽ làm nghề gì?  Vì sao? 

PHẢN ỨNG II: VIÉT. Trong cuộc sống, mỗi chúng ta ai cũng có những kỷ niệm sâu sắc của mình với người thân, với bạn bè hoặc cô ấy.  Đó có thể là những kỷ niệm vui, buồn, thủ vị hoặc xúc động, ... Em hãy liệt kê lại một trong những kỷ niệm của bản thân mà em nhớ nhất.

1
6 tháng 1 2022
"Thuở ở làng què, mẹ tôi dạy những đứa trẻ bắt đầu tự tay mò cua bắt ốc, có những trò nghịch ngợm và viết dở, nhiều buổi tối mẹ tôi bảo cả mấy đứa đến ngồi bên."  Mẹ tôi đặt bàn tay thon thả xanh xao để lấy bàn tay nhỏ chứ không cần sớm khô ráp chai sẩn của những người theo dõi. Mẹ tôi cầm tay học trò từng nét, từng nét.  viết lấy, tôi thấy mẹ tôi mim môi, hơi thở nhẹ nhàng, thoải mái...
Đọc tiếp

"Thuở ở làng què, mẹ tôi dạy những đứa trẻ bắt đầu tự tay mò cua bắt ốc, có những trò nghịch ngợm và viết dở, nhiều buổi tối mẹ tôi bảo cả mấy đứa đến ngồi bên."  Mẹ tôi đặt bàn tay thon thả xanh xao để lấy bàn tay nhỏ chứ không cần sớm khô ráp chai sẩn của những người theo dõi. Mẹ tôi cầm tay học trò từng nét, từng nét.  viết lấy, tôi thấy mẹ tôi mim môi, hơi thở nhẹ nhàng, thoải mái như đưa ra bàn tay của các em. Đến khi xem lại các trò chơi xếp hình ngay lập tức, mẹ khê bắt đầu. Rồi mẹ tôi cất cánh.  tiếng đọc, một giọng thanh thoát, nhẹ nhàng để trẻ con bắt chước. Nghe trò chơi đọc, không thấy ngọng nữa, mẹ tôi cười trìu mến lắm. "

  (Nụ cười của mẹ Lê Phương Liên)

Câu 1.  Xác định ngôi nhà được tác giả sử dụng trong đoạn trích?  Thế giới văn học loại nào em học được sử dụng ngôi kể? 

Câu 2.  Người mẹ dạy những đứa trẻ nào?  Tìm từ miêu tả hình ảnh người mẹ trong đoạn trích. 

Câu 3.  Những công việc của người mẹ trong văn bản cho người ta thấy có những phẩm chất đáng quý? 

Câu 4 .  Sao chép một bài thơ hoặc câu ca dao nói lên công việc của cha mẹ. 

Câu 5.  Em mơ ước trong tương lai sẽ làm nghề gì?  Vì sao? 

PHẢN ỨNG II: VIÉT. Trong cuộc sống, mỗi chúng ta ai cũng có những kỷ niệm sâu sắc của mình với người thân, với bạn bè hoặc cô ấy.  Đó có thể là những kỷ niệm vui, buồn, thủ vị hoặc xúc động, ... Em hãy liệt kê lại một trong những kỷ niệm của bản thân mà em nhớ nhất.

 

0
Đọc đoạn văn sau và trảlời các câu hỏi nêu bên dưới:“Thuởấy, ởlàng quê, mẹtôi dạy những đứa trẻvốn chỉquen mò cua bắt ốc, chăn trâu cắt cỏ.Có những thằng cu nghịch ngợm và viết xấu quá, nhiều buổi tối mẹtôi bảo cảmấy đứa đến ngồi bên. Mẹtôi đặt bàn tay thon thảxanh xao cầm lấy bàn tay bé nhỏnhưng đã sớm khô ráp chai sần của những thằng cu ấy. Mẹtôi cầm tay học trò viết từng nét...
Đọc tiếp

Đọc đoạn văn sau và trảlời các câu hỏi nêu bên dưới:“Thuởấy, ởlàng quê, mẹtôi dạy những đứa trẻvốn chỉquen mò cua bắt ốc, chăn trâu cắt cỏ.Có những thằng cu nghịch ngợm và viết xấu quá, nhiều buổi tối mẹtôi bảo cảmấy đứa đến ngồi bên. Mẹtôi đặt bàn tay thon thảxanh xao cầm lấy bàn tay bé nhỏnhưng đã sớm khô ráp chai sần của những thằng cu ấy. Mẹtôi cầm tay học trò viết từng nét cong, nét thẳng. Rồi khi buông ra đểhọc trò tựviết lấy, tôi thấy mẹtôi khẽmím môi, hơi thởnhẹhẳn đi, mái đầu như đưa theo bàn tay của các em. Đến khi xem lại những chữhọc trò tròn trịa, ngay ngắn, mẹtôi khẽgật đầu. Rồi mẹtôi cất tiếng đọc, một giọng đọc thanh thoát, nhẹnhàng đểtrẻcon bắt chước theo. Nghe học trò đọc, không thấy ngọng nữa, mẹtôi mỉm cười trìu mến lắm.”(Nụcười của mẹ-Lê Phương Liên –dẫn theo Ngữvăn 6 tập một-NXBGD, tr 122)Câu 1(1,0đ): Đoạn văn trên kể theo ngôi thứmấy? Tại sao em biết?

 

1
30 tháng 12 2021

1. Ngôi thứ nhất vì người kể xưng ''tôi''

Viết đoạn văn nêu cảm nghĩ của em về người mẹ trong đoạn trích sau :   Thủa ấy ở làng quê , mẹ tôi dạy cho những đứa trẻ vốn chỉ quen mò cua , bắt ốc , chăn trâu , cắt cỏ . Có những thằng cu nghịch nghợm và viết xấu quá nên nhiều bữa mẹ bảo cả mấy đứa đến ngồi bên . Mẹ đặt đôi bàn tây xanh xao , cầm lấy bàn tay bé nhỏ nhưng đã sớm khô ráp, chai sần của chúng . Mẹ tôi...
Đọc tiếp

Viết đoạn văn nêu cảm nghĩ của em về người mẹ trong đoạn trích sau :

   Thủa ấy ở làng quê , mẹ tôi dạy cho những đứa trẻ vốn chỉ quen mò cua , bắt ốc , chăn trâu , cắt cỏ . Có những thằng cu nghịch nghợm và viết xấu quá nên nhiều bữa mẹ bảo cả mấy đứa đến ngồi bên . Mẹ đặt đôi bàn tây xanh xao , cầm lấy bàn tay bé nhỏ nhưng đã sớm khô ráp, chai sần của chúng . Mẹ tôi cầm tay học trò viết từng nét cong , nét thẳng, Rồi buông tay ra để học trò tự viết lấy, tôi thấy mẹ khẽ mím môi , hơi thở nhẹ hẳn đi . Khi học trò viết tròn trịa , ngay ngắn và đọc không thấy ngọng nữa , mẹ mĩm cười trìu mến lắm .........

                                                                                                                                                      ( Nụ cười của mẹ )

0
Câu 1: (4,0 điểm)         Đọc đoạn trích sau và trả lời những câu hỏi bên dưới:Thuở ấy ở làng quê, mẹ tôi dạy những đứa trẻ vốn chỉ quen mò cua bắt ốc, chăn trâu cắt cỏ. Có nững thằng cu nghịch ngợm và viết xấu quá, nhiều buổi tối mẹ tôi bảo cả mấy đứa đến ngồi bên, mẹ đặt bàn tay thon thả xanh xao cầm lấy bàn tay bé nhỏ nhưng đã sớm khô ráp chai sần của những thằng...
Đọc tiếp

Câu 1: (4,0 điểm)

        Đọc đoạn trích sau và trả lời những câu hỏi bên dưới:

Thuở ấy ở làng quê, mẹ tôi dạy những đứa trẻ vốn chỉ quen mò cua bắt ốc, chăn trâu cắt cỏ. Có nững thằng cu nghịch ngợm và viết xấu quá, nhiều buổi tối mẹ tôi bảo cả mấy đứa đến ngồi bên, mẹ đặt bàn tay thon thả xanh xao cầm lấy bàn tay bé nhỏ nhưng đã sớm khô ráp chai sần của những thằng cu ấy.

                                                                        (Nụ cười của mẹ, Ngữ văn 6, Tập 1)

a.      (0,5 điểm) Xác định ngôi kể được sử dụng trong đoạn trích trên?

b.     (0,5 điểm) Đoạn trích trên sử dụng phương thức biểu đạt nào?

c.      (1,0 điểm)  Xác định các cụm động từ, cụm tính từ xuất hiện trong đoạn trích trên. 

d.     (1,0 điểm) Đoạn trích trên để lại cho em suy nghĩ gì?

 Câu 2: (6,0 điểm)

Hãy viết một bài văn miêu tả cảnh thành phố nơi em sống vào một buổi sáng mùa hè.( HAY, KO LỦNG CỦNG, KO LẶP TỪ, NGÔN NHỮ HẤP DẪN, CHAO CHUỐT)

3
6 tháng 4 2020

Không làm mà muốn ăn thì chỉ có...À mà thôi...

6 tháng 4 2020

Chuẩn bạn ơi

ai thấy cảm động thì trả lời"Tuổi thơ tôi không được may mắn như bao đứa trẻ khác. Từ khi sinh ra tôi đã mồ côi cha. Một mình mẹ nuôi tôi khôn lớn, mẹ là người cha, người mẹ tuyệt vời nhất trên đời này. Nhưng khi tôi lên chín tuổi, thời gian quá ngắn giữa mẹ và tôi thế nhưng mẹ đã bỏ tôi một mình bơ vơ trên cõi đời này mà ra đi. Chỉ chín tuổi tôi còn quá nhỏ để hiểu...
Đọc tiếp

ai thấy cảm động thì trả lời

"Tuổi thơ tôi không được may mắn như bao đứa trẻ khác. Từ khi sinh ra tôi đã mồ côi cha. Một mình mẹ nuôi tôi khôn lớn, mẹ là người cha, người mẹ tuyệt vời nhất trên đời này. Nhưng khi tôi lên chín tuổi, thời gian quá ngắn giữa mẹ và tôi thế nhưng mẹ đã bỏ tôi một mình bơ vơ trên cõi đời này mà ra đi. 

Chỉ chín tuổi tôi còn quá nhỏ để hiểu được sâu sắc việc mãi mãi không có mẹ bên cạnh. Như hình ảnh ngày nào của mẹ thì không bao giờ phai trong tôi, mỗi bước chân tôi đi như có bóng mẹ soi đường, chỉ tôi. Mẹ là người sống mãi mãi trong lòng tôi. Mẹ tôi là người phụ nữ mạnh mẽ, mẹ luôn sống vì tôi. 

Tuy cuộc sống vất vả và phải sống chung với căn bệnh hiểm nghèo nhưng mẹ sống rất lạc quan, yêu đời. Mẹ tôi cao, làn da xám đen vì nắng gió. Khuôn mặt phúc hậu, hiền từ. Mẹ luôn dạy bảo tôi những điều tốt nhất. 

Mẹ động viên tôi những khi tôi buồn, tôi thất bại. Mẹ luôn lo lắng, mang những điều tốt đẹp đến cho tôi còn tôi thì chỉ biết làm mẹ buồn, mẹ khóc. Mẹ dạy tôi rất nhiều điều "Phải sống trung thực, ngay thẳng. Phải biết ơn nhưng không được nhớ oán. 

Phải biết tha thứ yêu thương người khác. Nhất định chị em phải đoàn kết với nhau mà sống, đừng để mọi người chê cười con không có dạy". 

Đó là tất cả những gì mẹ để lại cho tôi trước lúc ra đi. Lúc đó, tôi chẳng hiểu gì cả, tôi sống vô tư có mẹ cũng như không có mẹ. Nhưng Mẹ ơi? Giờ con mới hiểu mồ cô mẹ là gì? 

Bài văn tả mẹ đạt điểm 10 của nữ sinh Kiểu Vân. (Ảnh chụp màn hình)

Giờ con mới biết những lời nói đó là tài sản quý giá nhất mà mẹ đã dành cho con. Con nhớ me nhiều lắm, nhất định cn sẽ làm theo những gì mẹ dạy. 

Mẹ tôi đã vượt qua khó khăn để sống và tôi cũng sẽ thế. Mẹ luôn là một vầng ánh sáng soi dẫn đường tôi. Những nụ cười của mẹ sao nó cứ hiện mãi trong đầu tôi cả lúc mẹ ra đi nữa. 

Giờ tôi muốn được nắm tay mẹ, muốn được ngồi vào mẹ nhưng tôi không thể! Mẹ tôi rất thương yêu tôi, mẹ đã hi sinh cuộc đời mình để tôi được sống tốt hơn. Ngày ấy, lúc mẹ đau đớn giữa đêm khuya, thấy mẹ đau tôi chẳng biết làm gì mà chỉ biết khóc. Mẹ nắm tay tôi và cười trong những giọt nước mắt "Mẹ không sao đâu con. 

Thế là tôi đã ngủ thiếp đi, sao tôi lại khờ dại đến ngu ngốc thế chứ? Tôi hiểu mẹ yêu tôi nhường nào và tôi cũng vậy. Tuy giờ không có mẹ bên cạnh nhưng mẹ vẫn sống trong tâm trí tôi. Tôi sẽ sống thật tốt để mẹ được vui lòng, giờ tôi chỉ có thể làm được thế thôi. 

Mẹ tôi là người thế đó, tôi chỉ có thể nói là mẹ tôi rất tuyệt. Mẹ là người tôi yêu quý nhất trên đời và dù me đi xa nhưng mẹ vẫn như còn đó đứng bên cạnh tôi. 

Giá như, tôi được sống với mẹ dù chỉ là một ngày. tôi sẽ chăm sóc cho mẹ, việc mà tôi chưa từng làm, tôi sẽ làm mẹ vui, không làm mẹ phải khóc. 

Và điều tôi muốn nói với mẹ là "Mẹ ơi! Con yêu mẹ rất nhiều, con rất muốn được sống và lo cho mẹ. Mẹ ơi! Con rất muốn". Hỡi những ai còn mẹ thì đừng làm mẹ mình phải khóc, dù chỉ là một lần!".

3
17 tháng 1 2020

Huhu, Cảm động muốn khóc luôn ấy!

* bạn là người rất hiếu thảo ba mẹ bạn rất xứng đáng khi có bạn

* Nghĩ vậy ^_^

25 tháng 4 2020

cảm động quá

hu hu hu hu (<_>)

muốn khóc quá hu hu u

chúc  bạn học tốt

bài này được ko ta ? ​Chúng ta hãy dâng hiến lên những cành hồng đỏ thắm cho những ai còn mẹ và... những ai đã mất mẹ bằng 1 hoa hồng trắng....​​​Tuổi thơ tôi được sung sướng hơn rất nhiều người, vì tôi được rất nhiều người thân nuông chiều. Với tôi, tôi là 1 đứa bé độc nhất của dòng họ bên Nội, thế nên ai cũng cưng tôi và cho tôi những điều hạnh phúc nhất....Tôi...
Đọc tiếp

bài này được ko ta ?

 [​IMG]Chúng ta hãy dâng hiến lên những cành hồng đỏ thắm cho những ai còn mẹ và... những ai đã mất mẹ bằng 1 hoa hồng trắng....​​​Tuổi thơ tôi được sung sướng hơn rất nhiều người, vì tôi được rất nhiều người thân nuông chiều. Với tôi, tôi là 1 đứa bé độc nhất của dòng họ bên Nội, thế nên ai cũng cưng tôi và cho tôi những điều hạnh phúc nhất....Tôi hạnh phúc hơn chị 2, vì khi tôi được sinh ra là khi gia đình tôi khá giả, có dư có để..(Có thể sẽ thấy mâu thuẫn tại sao tôi bảo tôi là đứa con độc nhất bên Nội mà tôi lại có chị 2 )... Mẹ chăm nom tôi, thuê cả người trông tôi... khi chập chững thì tôi được đưa vào trường mầm non cũng có tiếng ở Cần Thơ. Được ăn học được nuông chiều... tôi cảm thấy hạnh phúc hơn hẵn tất cả ai....​​Thời gian cứ trôi mãi, gia đình tôi không còn được như trước vì Mẹ làm ăn thua lỗ, nhưng không bao giờ Mẹ để tôi thiếu thốn bất cứ điều gì...Chỉ cần tôi nói : " MẸ ƠI, CON THÍCH CÁI ĐÓ ".... chỉ trong vòng 1 ngày 2... tôi đã có... Quần áo tôi mặc cũng do mẹ đi mua, mặc dù khi mua ko có tôi theo... thế nhưng khi về tôi lại bận rất vừa.... Những lần tôi bệnh đến mức phải nhập viện thì cũng chỉ có Mẹ bên cạnh tôi, ánh mắt Mẹ buồn...thế mà tôi lại nhõng nhẽo thêm để Mẹ phải mệt vì tôi....​​Thấm thoát tuổi thơ cũng trải qua, tôi thành 1 cô thiếu nữ tuổi 16 trăng tròn.... lại như 1 con chim bước vào lồng.... Bước vào cấp 3.... Mẹ đi may cho tôi những bộ áo dài lộng lẫy nhất, Mẹ chăm chỉ tôi từng tý.... Vốn từ nhỏ đến lớn tôi chỉ lòng vòng cái xóm bé nhỏ, tôi ít khi đi đâu chơi nên khi vào học Phan Ngọc Hiển tôi chẳng biết trường nằm ở đâu...Thế là nhập học, Mẹ phải thuê người đưa tôi đi học và rước tôi về... nhiều khi tan học không thấy người ta đến.. .thì... tôi lại đứng khóc như 1 đứa trẻ con... trong khi đó tôi đã 16t đời....Có lẽ tôi đã quen trong vòng tay mẹ hiền....​​Mẹ cho tôi học nhiều thứ, vừa học phổ thông, vừa học anh văn, học đàn, học thêm toán, lý..... và cả vi tính.... Việc học nhiều áp lực nên tôi thường hay ngất đi khi đang trong giờ học... Sức khỏe yếu và thêm 1 chuyện riêng của tôi và năm đó tôi đã nghĩ học... Vì 1 chuyện riêng mà tôi rất giận mẹ, giận ko nói chuyện với mẹ cả tháng.... Tôi biết yêu rồi đấy, tôi yêu 1 người lớn hơn tôi 12t, Mẹ biết và đã nói rất nhiều và cấm không cho tôi qua lại với anh ta.. .tôi lại giận Mẹ.... thế nhưng... Mẹ nói đúng thế... Được 2 tháng thì người ta đi cưới người khác. Lúc đó tôi lại nép vào Mẹ, Mẹ ơi con xin lỗi, con sai rồi....​​Lầm lỡ lại tiếp nối lỡ lầm, tôi yêu người thứ 2... Anh ta hơn tôi 6t.... Ban đầu Mẹ cũng thích anh ấy nhưng sau này thì không nữa vì Mẹ cho rằng tính anh ta rất ích kĩ, đàn ông ích kĩ thì không thể sống được... Tôi cãi lời Mẹ đó, tôi bỏ mẹ về nhà người ta sống.... lâu lâu tôi và anh ta cũng về nhà thăm Cha Mẹ.... Tôi biết Mẹ giận lắm nhưng Mẹ vẫn tỏ thái độ tốt vs anh ta, và tôi biết Mẹ làm vậy cũng chỉ vì muốn anh ta sẽ không tệ bạc vs tôi...​​Có lần vì anh ta tôi cãi 1 trận vs Mẹ, Mẹ ngồi và khóc.... tôi đau lắm nhưng vs bản tính bướng bỉnh của tôi, tôi ko thể lại ôm mẹ và nói tiếng xin lỗi...."Ngày xưa nó là đứa con khó nuôi nhất, mang thai nó đến khi đau bụng sinh, vào nhà thương mà đau bụng suốt nữa tháng mà nó chưa chịu chui ra.... Đến khi sinh nó xong thì nó khóc tối ngày sáng đêm, đêm Ba nó ngủ, nó khóc phải ẫm nó ra bờ sông dỗ....bây giờ nó lớn rồi vậy đó ..."Mẹ.. .con khóc trong lòng khi nghe Mẹ nói đó Mẹ, thế nhưng bản tính ko chịu khuất phục con vẫn ko thể nói tiếng xin lỗi mẹ... con ngỗ nghịch quá Mẹ ạ..!​​Thế rồi bây giờ khi chia tay người ta, và thế rồi tôi lại trở về bên Mẹ.... Mẹ vẫn lo lắng cho tôi như ngày nào, mặc dù nhiều chuyện tôi ko thích ở Mẹ, nhưng Mẹ, dù Mẹ ra sao và thế nào, Mẹ vẫn là Mẹ của con...CON YÊU MẸ....​​HÃY THA THỨ CHO CON NHỮNG THÁNG NGÀY LẦM LỠ, NHỮNG LẦN TRÁCH MÓC MẸ, HỜN GIẬN MẸ MÀ KO SUY NGHĨ ĐẾN CẢM NHẬN CỦA MẸ....CON XIN LỖI....​​Đi khắp thế gian không ai tốt bằng Mẹ.Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng Cha.Nước biển mênh mông không đong đầy tình Mẹ.Mây trời lồng lộng không phủ kín công Cha.Tần tảo sớm hôm Mẹ nuôi con khôn lớn.Mang cả tấm thân Cha che chở đời con.Ai còn Mẹ xin đừng làm Mẹ khóc.Đừng để buồn lên mắt Mẹ nghe không ?
19
15 tháng 5 2016

hay quá

 

15 tháng 5 2016

 cko mk hỏi bài này pn sưu tầm hay pn tự lm z?