K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Có một ông lão bệnh nặng sắp chết nhưng ông rất sợ. Một người bạn tới thăm, ông liền than thở:

- Tôi chắc chết mất. Không biết chết có sướng không?

- Dĩ nhiên là sướng rồi.

- Sao ông biết?
- Nếu sau khi chết mà không sướng, người ta chết sẽ đều trốn về cả chứ. Đằng này chẳng thấy một người chết nào về cả, đủ biết chết là sướng rồi!

- Thế là ông kia không sợ nữa và cũng thanh thản ra đi.

12 tháng 11 2018

 thơ nhé:

  Một cây chẳng bằng chân em

Ba cây chụm lại cao bằng đít em

12 tháng 11 2018

Tiên học lễ, hậu học văn
Bán tự vi sư, nhất tự vi sư
Một chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy
Không thầy đố mày làm nên
Học thầy không tày học bạn
Một kho vàng không bằng một nang chữ
Muốn biết phải hỏi, muốn giỏi phải học
Ăn vóc học hay
Ông bảy mươi học ông bảy mốt
Dốt đến đâu học lâu cũng biết
Người không học như ngọc không mài
Trọng thầy mới được làm thầy
Một gánh sách không bằng một giáo viên giỏi
Thầy giáo là đường tinh, học sinh là đường đã lọc
Nhất quý nhì sư
Mồng một tết cha, mồng ba tết thầy
Ăn quả nhớ kẻ trồng cây

12 tháng 11 2018

chu de gi vay ban

12 tháng 11 2018

Bố hỏi con trai:

-Lớn lên con muốn làm j?

-Bác sĩ ạ

-Tuyệt,điều j làm con tự tin như thế

-Cô giáo luôn bảo con viết chữ giống bác sĩ ạ

mk lấy trog báo tài hoa trẻ đúng thì tk ko thì thui

12 tháng 11 2018

Tiên học lễ, hậu học văn
Bán tự vi sư, nhất tự vi sư
Một chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy
Không thầy đố mày làm nên
Học thầy không tày học bạn
Một kho vàng không bằng một nang chữ
Muốn biết phải hỏi, muốn giỏi phải học
Ăn vóc học hay
Ông bảy mươi học ông bảy mốt
Dốt đến đâu học lâu cũng biết
Người không học như ngọc không mài
Trọng thầy mới được làm thầy
Một gánh sách không bằng một giáo viên giỏi
Thầy giáo là đường tinh, học sinh là đường đã lọc
Nhất quý nhì sư
Mồng một tết cha, mồng ba tết thầy
Ăn quả nhớ kẻ trồng cây

1 tháng 6 2020

* Khổ cuối:

- Điệp ngữ “đêm nay” nhằm nhấn mạnh hình ảnh nhiều đêm Bác đã không ngủ => hình ảnh đêm không ngủ của Người đã hóa tượng đài trong lòng người chiến sĩ, trong lòng nhân dân để trở thành nguồn cảm hứng sáng tác cho thi ca.

- Khẳng định tình yêu thương, sự hi sinh, cống hiến của Bác là lẽ sống tất yếu, rất thường tình của lãnh tụ Hồ Chí Minh. 

15 tháng 11 2016

MB: Bác Hồ là một vị lãnh tụ vĩ đại của dân tộc và cách mạng việt nam . Người đã lãnh đạo nhân dân ta giành độc lập dân tộc, thống nhất tổ quốc và xây dựng chủ nghĩa xã hội . HCM còn là một danh nhận văn hóa thế giới, một nhà thơ lớn.Bài thơ cảnh khuya được bác viết ở chiến khu việt bắc trong những năm đàu của cuộc kháng chiến chống thực dân pháp . Hai bài thơ miêu tả cảnh trăng ở chiến khu việt bắc thể hiện tình cảm với thiên nhiên , tâm hồn nhạy cảm, lòng yêu nước sâu nặng và phong thái ung dung lạc quan của bác

KB: cảnh khuya là một bài thơ hay có sự kết hợp hài hòa giữa cổ điển và hiện đại , giữa hiện thực và lãng mạn . Bài thơ thể hiện sâu sắc tâm hồn tinh tế nhạy cảm , lòng yêu thiên nhiên , yêu nước sâu nặng và phong thái ung dung lạc quan của bác. Yêu thích bào thơ chúng ta càng thêm kính trọng và biết ơn bác

 

15 tháng 11 2016

lát mình gửi nah bây h mình pải đi học rùi

 

12 tháng 1 2018
Mùa HạTác giả: Xuân QuỳnhĐó là mùa của những tiếng chim reo
Trời xanh biếc, nắng tràn trên khắp ngả 
Đất thành cây, mật trào lên vị quả 
Bước chân người bỗng mở những đường đi

Đó là mùa không thể giấu che
Cả vạn vật đều phơi trần dưới nắng 
Biển xanh thẳm, cánh buồm lồng lộng trắng 
Từ những miền cay đắng hoá thành thơ.

Đó là mùa của những ước mơ 
Những dục vọng muôn đời không xiết kể 
Gió bão hoà, mưa thành sông thành bể 
Một thoáng nhìn có thể hoá tình yêu

Đó là mùa của những buổi chiều 
Cánh diều giấy nghiêng vòm trời cao vút
Tiếng dế thức suốt đêm dài oi bức
Tiếng cuốc dồn thúc giục nắng đang trưa

Mùa hạ của tôi, mùa hạ đã đi chưa
Ôi tuổi trẻ bao khát khao còn, hết?
Mà mặt đất màu xanh là vẫn biển
Quả ngọt ngào thắm thiết vẫn màu hoa.

28-6-1986

Xuân Quỳnh
12 tháng 1 2018
Mùa hạ

Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Xuân Quỳnh

Đó là mùa của những tiếng chim reo 
Trời xanh biếc, nắng tràn trên khắp ngả 
Đất thành cây, mật trào lên vị quả 
Bước chân người bỗng mở những đường đi 

Đó là mùa không thể giấu che 
Cả vạn vật đều phơi trần dưới nắng 
Biển xanh thẳm, cánh buồm lồng lộng trắng 
Từ những miền cay đắng hoá thành thơ. 

Đó là mùa của những ước mơ 
Những dục vọng muôn đời không xiết kể 
Gió bão hoà, mưa thành sông thành bể 
Một thoáng nhìn có thể hoá tình yêu 

Đó là mùa của những buổi chiều 
Cánh diều giấy nghiêng vòm trời cao vút 
Tiếng dế thức suốt đêm dài oi bức 
Tiếng cuốc dồn thúc giục nắng đang trưa 

Mùa hạ của tôi, mùa hạ đã đi chưa 
Ôi tuổi trẻ bao khát khao còn, hết? 
Mà mặt đất màu xanh là vẫn biển 
Quả ngọt ngào thắm thiết vẫn màu hoa.


28-6-1986 

Nguồn: Thơ Xuân Quỳnh, Kiều Văn chủ biên, NXB Đồng Nai, 1997

17 tháng 11 2019

 Tri thức ngày xưa trở lại đây,

    Ân tình sâu nặng của cô thầy!

    Người mang ánh sáng soi đời trẻ;

    Lái chuyến đò chiều sang bến đây?

    Đò đến vinh quang nơi đất lạ;

    Cám ơn người đã lái đò hay!

    Ơn này trò mãi ghi trong dạ…

    Người đã giúp con vượt đắng cay!

17 tháng 11 2019

Không đề

    Cầm bút lên định viết một bài thơ

    Chợt nhớ ra nay là ngày nhà giáo

    Chợt xấu hổ cho những lần cao ngạo

    Thì ra con cũng giống bấy nhiêu người.  

    Cầm bút lên điều đầu tiên con nghĩ

    Đâu là cha, là mẹ, là thầy…

    Chỉ là những cảm xúc vu vơ, tầm thường, nhỏ nhặt…

    Biết bao giờ con lớn được,  

    Thầy ơi ! Con viết về thầy, lại “phấn trắng”,”bảng đen”

    Lại “kính mến”, lại “hy sinh thầm lặng”…

    Những con chữ đều đều xếp thẳng

    Sao lại quặn lên những giả dối đến gai người.

    Đã rất chiều bến xe vắng quạnh hiu

    Chuyến xe cuối cùng bắt đầu lăn bánh

    Cửa sổ xe ù ù gió mạnh

    Con đường trôi về phía chẳng là nhà…  

    Mơ màng nghe tiếng cũ ê a

    Thầy gần lại thành bóng hình rất thực

    Có những điều vô cùng giản dị

    Sao mãi giờ con mới nhận ra.  

thơ tự viết : k cop mạng 
bài số 1

Đêm đêm làm bạn với u sầu ,

Mắt nhòa lệ ướt, bởi vì đâu?

 Hỏi trăng, sao buồn không đến hẹn?

 Mây đen giăng kín, phủ trên đầu.

Thơ tự viết , k cop mạng : 

bài số 2

Ngày nào gió thổi vào lòng sâu ,

 Niềm tin, sức sống thật muôn màu ,

 Mà nay tất cả còn sót lại ,

 Chỉ là vết tích của thương đau!

10 tháng 11 2018

 Tri thức ngày xưa trở lại đây,

    Ân tình sâu nặng của cô thầy!

    Người mang ánh sáng soi đời trẻ;

    Lái chuyến đò chiều sang bến đây?

    Đò đến vinh quang nơi đất lạ;

    Cám ơn người đã lái đò hay!

    Ơn này trò mãi ghi trong dạ…

    Người đã giúp con vượt đắng cay!

                          Nguyễn Trung Dzũng

10 tháng 11 2018

Cô ơi

    Rời mái trường thân yêu

    Bao năm rồi cô nhỉ?

    Trong em luôn đọng lại

    Lời dạy bảo của cô

    Ngày ấy vào mùa thu

    Bước chân em rộn rã...

    Cô không lời từ giã

    Xa trường tự lúc nào

    Em ngỡ như chiêm bao

    Cô về đâu, chẳng biết?

    Vẫn vang lời tha thiết

    Từ giọng cô dịu hiền

    Thời gian bước triền miên

    Cô chưa lần quay lại

    Chúng em nhớ cô mãi

    Mong thấy cô trở về

    Lúc xưa cô vỗ về...

    Nay chúng em khôn lớn

    Ngày rời trường gần đến

    Bao giờ gặp lại cô?!

                                      Thảo Thảo