K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Năm học mới đã tới, chợt nghe lòng phơi phới, trường mới, bạn mới và tất cả đều mới.Những chiếc áo dài thướt tha, lướt qua.Ôi thật là xinh quá, dzui quá (khà khà). Lớp mà nam còn ít hơn là nữ.Mà mấy bà còn hung dữ, nhưng được cái lại rất xinh và cũng rất nhiệt tình, nên chúng mình mới khổ, bị đè đầu cưỡi cổ, bị sai vặt tùm lum. Nhất là nhỏ lớp trưởng cứ bắt mình làm...
Đọc tiếp

Năm học mới đã tới, chợt nghe lòng phơi phới, trường mới, bạn mới và tất cả đều mới.Những chiếc áo dài thướt tha, lướt qua.Ôi thật là xinh quá, dzui quá (khà khà). Lớp mà nam còn ít hơn là nữ.Mà mấy bà còn hung dữ, nhưng được cái lại rất xinh và cũng rất nhiệt tình, nên chúng mình mới khổ, bị đè đầu cưỡi cổ, bị sai vặt tùm lum. Nhất là nhỏ lớp trưởng cứ bắt mình làm gương.Cứ kiểm tra bài tập, cứ không làm thì méc cô.Nhiều lúc ăn zero, còn nhỏ thì cười hô hô.Chỉ biết trách cái số cho gặp nhỏ chưa bồ. Đến 1 ngày chịu không nổi, ăn gối xôi cũng không dzô, cầm quyển tập chọi lên tường, nhỏ lớp trưởng chỉ nín câm, rồi âm thầm quay bước đi, nghe thiên hạ đã đồn rắng: nước mắt nhỏ đã nghẹn ngào tuôn rơi Kể từ ngày hôm đó, nhỏ cũng không la ló và cũng không thèm ngó, để mình qua 1 xó, chẳng còn ai chăm lo, và mình tìm thấy tư do, nhưng lại thiếu cái gì, khiến cho mình lại khó chịu. [Nữ:] Nắng lấp lánh trên cao bầy chim hót. Khẽ tiếng nói em yêu anh rồi. Vì anh ngốc anh đâu biết được. Thì em cứ ngu ngơ thế thôi. Cứ lóc chóc trêu anh vậy thôi đó. Và em ước mong sẽ có ngày Được nghe tiếng anh yêu nói rằng:\" I LOVE U\" [Nam:] Thôi thì làm con trai đã có lỗi thì xin lỗi :\"bạn đừng giận mình nữa nha, mình biết lỗi rồi mà, mình xin hứa về sau sẽ không hay nổi cáu, ngoan ngoãn mà lắng nghe những gì bạn sai bảo\" Thông minh thường xuyên tự nhiên ngu đột xuất.Nói ra 1 câu hứa đến bây giờ còn thấy hố.Trở thành 1 thằng ngố, giống như là tì nô, còn nhỏ là phú hộ, thoã sức mà đô hộ. Mua bánh tráng, mua nước ngọt, xách đôi giày, xách cái cặp, cái gì mình cũng gặp.Ôi thật là mất mặt trước cái lũ con trai, chúng nó cứ đùa dai, nhỏ thì cứ ra oai, thật tội nghiệp đời trai của mình. Vậy mà bây giờ còn nảy sinh cái trò mới.Phát cho mình cái Sphone, xái cái SIM Couples, bắt mình làm xe ôm những lúc khi nhỏ chán, không thì làm ông tám, ngồi thâu đêm suốt sáng.Nhưng mà...1 thời gian tiếp xúc..1 thời gian bị hành hạ...Và mình đã nhận ra, đắng sau cái ác ma...nhỏ thật là tốt bụng và thật là đáng yêu..giống như 1 thiên thần..^^ [Nữ:] Nắng lấp lánh trên cao bầy chim hót. Khẽ tiếng nói em yêu anh rồi. Vì anh ngốc anh đâu biết được. Thì em cứ ngu ngơ thế thôi. Cứ lóc chóc trêu anh vậy thôi đó. Và em ước mong sẽ có ngày Được nghe tiếng anh yêu nói rằng:\" I LOVE U\" [Nam:] Bắt đầu biết vuốt gel...Bắt đầu biết style. Bắt đầu thích novou và bắt đầu thích đô hơn. Bắt đầu nghĩ vu vơ...Bắt đầu biết mộng mơ. Bắt đầu thích làm thơ rồi bắt đầu làm rapper. Kể từ ngày hôm đó và con mắt cứ hay nhòm ngó, về những nơi có nhỏ.Rồi từng bước chăm lo đến đám bạn thân của nhỏ...để mọi đều chưa rõ về nhỏ giờ sẽ được sáng tỏ. Và khi màn đêm buông xuống, có 1 bóng đèn hiu hắt, 1 bóng người đang cậm cụi học bài.Vì tương lai ngày mai, và vì 1 người con gái.Không 1 ai chê bai, vì mình trai tài gái sắc [Nam] Ê! Nhỏ lớp trưởng [Nữ] Có chuyện gì hông nhóc! [Nam] Tối thứ bảy tuần này bà có bận cái gì hông? [Nữ] Cũng hông biết nữa..có gì hok nè? [Nam] Thì tui có 2 tấm vé..được người ta cho free...nếu bà rãnh thì cùng đi...sao hã?? [Nữ] Tự nhiên tốt quá ha?Có ý đồ gì hok dzạ? [Nam] Hông có gì hết mà...quyết định dzậy nha..đúng 7h tối ở GALAXY...không gặp không về..^^ Chải chuốt vuốt gel...điệu gần 3 tiếng đồng hồ, cả chục bộ đồ mà chẳng cái nào vừa ý.Mang giày allstar cộng thêm cái áo Lacoste và cái quần Levi\'s, trông mình cũng bảnh trai. Đi ngang tiệm hoa, mua cho nàng 1 bó, xinh xinh nhỏ nhỏ thêm ngày hoa hồng.Vì hôm nay là ngày quan trọng bấy lâu nay mình chờ mong.Lời tỏ tình đầu lòng cầu mong sẽ thành công. 1 phút..2 phút còn gần cả 100 phút.Biết nói gì mơ mộng cho nhỏ sẽ rung động.1 giọt...2 giọt...rồi cơn mưa ào tới, cuốn trôi niềm phấn khởi, những hy vọng dần vơi.Chờ 1 tiếng rồi 2 tiếng...nhìn dòng người ra vào, tay trong tay cười nói,chỉ riêng mình thấy nhói.Rồi nghe tiếng bàn tán, có 1 vụ tai nạn, là 1 cô gái trẻ, trên người đầy máu me. Chạy khắp nơi tìm kiếm, cầu mong xin đừng là nhỏ nha, cầu mong nhỏ đừng tới, mình chờ đợi cũng không sao.Nhưng mà đến hiện trường nhìn thấy người đang bị thương, đúng là nhỏ lớp trưởng, cái người mà tui đang thương..T_T Ôm chặt nhỏ vào lòng, thật xót xa thật ra rứt.Đừng có gì nha ấy, vì mình chưa kịp cho ấy biết:\" Mình thích ấy biết mấy, mình muốn được bên ấy, quan tâm chăm sóc và bảo vệ cho ấy suốt đời\". [Nữ] Ngốc ơi là ngốc, tui đâu có bị gì đâu mà ông ngồi đó than khóc.Mới trật chân nên đi không được.Tại trời mưa như trút nước nên tui không đến sớm được còn không biết mà đỡ tui dậy, làm gì mà ngồi đấy.Mà sao.... ngốc quá dzậy chờ hoài mà ko thấy, thích tắm mưa ở đây lắm sao.Rồi ngày mai ông bệnh...ai làm osin cho tui...còn ai để tui bắt nạt...còn ai cùng tui đi chơi.Thiệt là ngốc quá trời! [Nam] Trời ơi trời...dzậy là hổng có sao à. Trời ơi trời...dzậy là hổng có gì à. Trời ơi trời...dzậy là tui bị hố tập 2 nữa hã trời..Chết tui rồi...T_T [Nữ] Đừng có quên những lời ban nãy ông đã nói.Có biết gì không? Những ngày qua tui chờ mong...mà ông để tui ngóng trông.đúng là...

0
27 tháng 1 2016

Ai thấy hay tick mình nha !

27 tháng 1 2016

Kho..................wa.....................troi.....................thi......................lanh.................ret.......................ai........................tich..........................ung.....................ho........................minh.....................cho....................do....................lanh

Tuổi học trò có biết bao chuyện buồn vui, hờn giận, nhớ nhung... rồi tất cả cũng trở thành những kỉ niệm đáng yêu đáng nhớ trong cuộc đời mỗi chúng ta. Với tôi, kỉ niệm không thể phai mờ trong tâm trí là ngày tổng kết năm học lớp Năm. Dường như đó cũng là một ngày tổng kết cấp học, để rồi từ đó, cuộc đời chúng tôi bước sang một trang mới. Ngày chia tay hội tụ bao tình...
Đọc tiếp

Tuổi học trò có biết bao chuyện buồn vui, hờn giận, nhớ nhung... rồi tất cả cũng trở thành những kỉ niệm đáng yêu đáng nhớ trong cuộc đời mỗi chúng ta. Với tôi, kỉ niệm không thể phai mờ trong tâm trí là ngày tổng kết năm học lớp Năm. Dường như đó cũng là một ngày tổng kết cấp học, để rồi từ đó, cuộc đời chúng tôi bước sang một trang mới. Ngày chia tay hội tụ bao tình cảm yêu mến xúc động dạt dào.
Tôi còn nhớ đó là chiều thứ ba. Hôm ấy, các bạn lớp tôi ai cũng đến dự đầy đủ. Ai nấy đều có vẻ mặt hớn hở vui tươi vàmặc đồng phục gọn gàng. Khi cả lớp đã đến hết, bạn lớp trưởng nhắc các bạn xếp lại bàn ghế ngay ngắn. Cô giáo bước vào lớp, chúng tôi đứng dậy chào. Cô mặc bộ quần áo thường ngày, nét mặt cô hiền hậu. Cô mời chúng tôi ngồi xuống và yêu cầu cả lớp trật tự để buổi lễ tổng kết được bắt đầu. Lúc nãy cả lớp còn ồn ào nhưng bây giờ đã im lặng ngay. Thoạt đầu, khi nghe cô khen ngợi thành tích chung của lớp ai cũng vui vẻ, hài lòng vì nghĩ rằng trong thành tích chung ấy có sự đóng góp của mình. Nhưng khi nghe cô chỉ ra những hạn chế còn tồn tại ai cũng cảm thấy xấu hổ vì chợt thấy bóng dáng mình trong đó. Một số bạn đã đứng lên nhận lỗi và hứa sẽ cố gắng sửa chữa để cô vui lòng. Nghe vậy cô giáo đã bớt lo lắng về chúng tôi, những học sinh trong mắt cô vẫn còn rất bé nhỏ ngây thơ, và cô nở một cụ cười rạng rỡ.
Tiếp đó, cô căn dặn chúng tôi một câu mà đến giờ tôi vẫn khắc ghi trong lòng: “Như vậy là năm học lớp Năm và cũng là năm năm dưới mái trường tiểu học đã trôi qua trong cuộc đời các em. Dù cô chỉ dạy các em một năm học cuối cấp nhưng cô nhận thấy các em đã rất cố gắng để đạt thành tích cao nhất trong suốt năm năm học. Tuy vẫn còn một sô bạn yếu kém chưa cố gắng nhưng cô tin các học sinh của cô sẽ có tự tin để bước vào một chặng đường vô cùng gian khổ, vất vả phía trước. Năm học tới, cô sẽ không còn dạy các em nữa nhưng cô hi vọng dù không có cô thì các em vẫn cố gắng trong học tập, lao động và nghe lời các thầy cô giáo mới. Cả lớp hãy hứa với cô đi!”. Nói đến đây thì cô dừng lại, những giọt nước mắt tràn ra trên hai má cô làm cho cả lớp không khỏi xúc động. Lớp chúng tôi là lớp đầu tiên mà cô làm chủ nhiệm. Với lớp, cô đã ân cần biết mấy, cô đã mang tất cả nhiệt huyết của tuổi trẻ để dạy dỗ và yêu thương chúng tôi. Bao nhiêu kỉ niệm về những ân nghĩa cô trò chợt ùa về. Vậy mà cô trò chúng tôi lại sắp phải xa nhau. Các bạn gái xúc động quá đã thút thít khóc. Tôi thì dù đã cố gượng cơn xúc động nhưng nước mắt cứ ứa ra ướt đẫm hai bên má. Cả lớp nghẹn ngào không ai nói được câu nào dù là để đáp lại lời cô. Cô giáo đã tin các học sinh yêu quý của cô sẽ có đủ vững vàng để tiến bước trên con đường này. Mai sau, khi lên cấp cao hơn, nếu gặp khó khăn, các em hãy về đây, cô sẵn sàng giúp đỡ các em và tiếp thêm sức mạnh để các em có thể vững tin trên con đường học tập. Cô tin ở các em!”. Những lời nói của cô thúc giục và làm cho chúng tôi vững tin hơn bao giờ hết. Tôi cảm thấy những lời ấy thật thấm thìa biết bao! Chúng như chiếc khăn mềm mại thấm nhanh những giọt nước mắt trên mỗi khuôn mặt chúng tôi. Rồi cô giáo tổ chức buổi liên hoan ngọt cuối cùng. Cô nói đây là buổi tổng kết nên mọi người hãy vui vẻ nói rồi cô hát tặng chúng tôi, kể cho chúng tôi nghe những câu chuyện cười. Thế là các bạn vui vẻ hẳn lên. Nắng vàng tươi trên sân ngày cuối cùng chúng tôi là học sinh tiểu học, không bỏ lỡ khoảnh khắc đẹp đẽ đó, chúng tôi mời cô ra chụp ảnh kỉ niệm. Buổi tổng kết ai nấy đều lưu luyến và điều hứa sẽ thi tốt để cô vui lòng.
Ngày tổng kết năm học lớp Năm đã qua từ rất lâu nhưng nó chất chứa nhiều tình cảm xúc động trong tuổi học trò của em. Giờ đây đã lớn khôn, nghĩ về ngày ấy, tôi không khỏi tiếc nuối nhưng nhiều hơn vẫn là quyết tâm học tập để xứng đáng với những kỉ niệm đẹp đẽ của tuổi thơ.

Hu hu mình muốn tuổi học trò kéo dài mải mãi

0
Dưới đây là đoạn văn kể lại buổi đầu tiên đi học, con hãy lựa chọn một từ thích hợp điền vào chỗ trống để hoàn chỉnh đoạn văn:Thời gian trôi qua thật mau. Mới ngày nào em còn bỡ ngỡ, rụt rè khi bước vào lớp Một, thế mà nay em đã lên lớp Bốn. Dù đã trôi qua mấy năm, nhưng em vẫn nhớ như in những_________ về ngày đầu tiên đáng nhớ. Sáng hôm ấy, em________ thật sớm để cùng...
Đọc tiếp

Dưới đây là đoạn văn kể lại buổi đầu tiên đi học, con hãy lựa chọn một từ thích hợp điền vào chỗ trống để hoàn chỉnh đoạn văn:

Thời gian trôi qua thật mau. Mới ngày nào em còn bỡ ngỡ, rụt rè khi bước vào lớp Một, thế mà nay em đã lên lớp Bốn. Dù đã trôi qua mấy năm, nhưng em vẫn nhớ như in những_________ về ngày đầu tiên đáng nhớ. Sáng hôm ấy, em________ thật sớm để cùng mẹ_______ hành trang tới trường. Mẹ nắm tay em và căn dặn nhiều điều. Trong lòng em dâng lên những________ bồi hồi và xa xuyến trong buổi đầu tiên tới trường. Xa xa,________ của em hiện ra với đủ sắc cờ và hoa rực rỡ.______ trong tà áo dài dịu dàng, đón lấy tay em từ mẹ và hướng dẫn em đứng xếp hàng cùng các bạn. Cô đã________ chúng em rằng: hãy tự tin, đoàn kết và cố gắng thi đua học tập tốt. Lời dặn của cô tới giờ chúng em vẫn______ và noi theo. Em rất_______ trường, yêu lớp, yêu bè bạn và yêu cô giáo đầu tiên của mình. 

1
1 tháng 11 2018

Thời gian trôi qua thật mau. Mới ngày nào em còn bỡ ngỡ, rụt rè khi bước vào lớp Một, thế mà nay em đã lên lớp Bốn. Dù đã trôi qua mấy năm, nhưng em vẫn nhớ như in những kỉ niệm về ngày đầu tiên đáng nhớ. Sáng hôm ấy, em thức dậy thật sớm để cùng mẹ chuẩn bị hành trang tới trường. Mẹ nắm tay em và căn dặn nhiều điều. Trong lòng em dâng lên những cảm xúc bồi hồi và xa xuyến trong buổi đầu tiên tới trường. Xa xa, mái trường của em hiện ra với đủ sắc cờ và hoa rực rỡ. Cô giáo em trong tà áo dài dịu dàng, đón lấy tay em từ mẹ và hướng dẫn em đứng xếp hàng cùng các bạn. Cô đã động viên chúng em rằng: hãy tự tin, đoàn kết và cố gắng thi đua học tập tốt. Lời dặn của cô tới giờ chúng em vẫn còn nhớ và noi theo. Em rất yêu trường, yêu lớp, yêu bè bạn và yêu cô giáo đầu tiên của mình

Hãy chọn một bài văn mà bạn thấy hay hơn :                                          Bài văn 1Những buổi sáng đẹp trời, em cùng các bạn thường cắp sách tới trường với tâm trạng háo hức phấn khởi. Bởi niềm vui của tuổi thơ chúng em là những giây phút túm năm tụm bảy trước giờ học hay giờ ra chơi, những giây phút ngắm cảnh sân trường vào buổi sớm mai. Bầu trời trong xanh, thoáng đãng, không...
Đọc tiếp

Hãy chọn một bài văn mà bạn thấy hay hơn :

                                          Bài văn 1

Những buổi sáng đẹp trời, em cùng các bạn thường cắp sách tới trường với tâm trạng háo hức phấn khởi. Bởi niềm vui của tuổi thơ chúng em là những giây phút túm năm tụm bảy trước giờ học hay giờ ra chơi, những giây phút ngắm cảnh sân trường vào buổi sớm mai. 

Bầu trời trong xanh, thoáng đãng, không khí rất trong lành. Chỉ có tiếng lá cây xào xạc và tiếng chim hót líu lo. Lúc này, sân trường thật tĩnh mịch, yên ả. Có rất ít học sinh đến trường. Những ánh đèn trong lớp học dần được thắp sáng, những chiếc quạt cũng dần bật lên, để lộ những hàng ghế màu vàng. 

Ba dãy nhà tầng được xếp theo hình chữ L, để lại một khoảng sân trống rỗng với lá cờ đỏ sao vàng bay phấp phới, cũng chẳng có tiếng học sinh nô đùa. Mặt trời đã nhô lên, trông giống như quả bóng khổng lồ. Những tia nắng dìu dịu chiếu xuống sân trường làm nó sáng hẳn lên. Những giọt sương sáng sớm đọng lại trên những chiếc lá xanh non long lanh như những hạt ngọc. 

Một vài phút sau, học sinh đến nhiều hơn. Bây giờ, sân trường đã náo nhiệt hơn lúc trước. Tiếng học sinh cười, nói vang dội khắp sân trường. Mỗi bạn chơi một trò, bạn thì đá cầu, bạn thì nhảy dây... Chốc chốc tiếng reo hò lại rộ lên thán phục cổ vũ cho những người thắng cuộc. 

Trên cành phượng, cành xà cừ những chú chim sẻ, chim chích bông đua nhau nhảy nhót, cất tiếng hót líu lo như muốn cổ vũ, hòa mình với những cuộc vui phía dưới. Các thầy, cô giáo đều đã đến trường để chuẩn bị bài giảng của mình. Bác trống nằm im nhìn chúng em. Các khu nhà sáng rực lên như được dát vàng. 

Mấy phút sau, tiếng trống vào học vang lên: "Tùng! Tùng! Tùng!", thế là giờ học bắt đầu. Bên ngoài không khí lại tĩnh mịch, yên lặng trở lại. Chỉ còn lá cờ bay phần phật và tiếng cô giáo giảng bài vang vang. Em rất thích quang cảnh của buổi sớm mai vì đó là một quang cảnh yên tĩnh và thơ mộng đáng nhớ.

                                             Bài văn 2

Sáng nay em đến trường sớm hơn mọi ngày để trực nhật. Đây là dịp để em chứng kiến khung cảnh tĩnh lặng của khu trường. Đúng là nó khác hẳn với quang cảnh của một trường học giữa buổi mà chỉ cần đến trước nửa giờ thôi là có thể cảm nhận được sự khác nhau ấy. Em có cảm giác như lạc vào một chốn nào đó lạ lẫm, mặc dù nơi đây đã quá đỗi thân quen.

Khi em đến, tất cả như còn đang chìm trong giấc ngủ. Bác bảo vệ vẫn chưa mở cổng trường. Đứng bên ngoài, em ngắm nhìn và lắng nghe. Tất cả đều im lìm, cảnh vật như còn đang mơ màng, thấp thoáng ẩn hiện trong màn sương lãng đãng. Hàng cây im phăng phắc. Nhưng em có biết đâu rằng tất cả đều đang cựa mình chuyển động. Và lúc này chính là khoảnh khắc giao thời của ngày và đêm.

Bắt đầu là mặt trời, là ánh sáng. Tuy chưa le lói rõ, nhưng hừng đông đã nhanh chóng chiếm lĩnh mặt đất, tỏa sáng cảnh vật. Rồi là gió, chỉ trong phút chốc, những làn gió nhẹ như có vẻ uể oải nhưng đã xua tan dần những đám sương cuối cùng còn chập chờn trong các lùm cây và khẽ làm xao động lá cành. Chẳng biết từ lúc nào, những chú chim non tỉnh giấc sôi nổi cất tiếng hót líu lo, chào đón một ngày mới bắt đầu. 

Toàn bộ khu trường hiện ra rõ mồn một với tất cả dáng vẻ thường ngày của nó. Và cũng chỉ một lát nữa thôi, không khí náo nhiệt của buổi học như mọi ngày lại sắp diễn ra. Đã có thêm mấy bạn lớp khác cũng làm trực nhật như em. Bác bảo vệ cũng đã mở cổng và tắt điện bảo vệ. Chúng em chào bác rồi đi vào sân trường. Khu trường hình chữ U này, em đã đến đây từ hơn bốn năm trước nhưng vào cái buổi sớm tinh sương như thế này, em mới lại thấy được một quang cảnh khác và cái cảm giác lâng lâng, ngỡ ngàng thật khó tả. 

Có lẽ, do ngày nào cũng đến trường vào cái lúc ồn ã nhất, náo nhiệt nhất, cứ lặp đi lặp lại cái cảnh nườm nượp những xe đạp, xe máy, những bước chân, những câu chuyện... nên không có được những cảm giác mới lạ ấy. Ngay cả cái biển đề ngoài cổng tên của trường mà hôm nay cũng gợi lên cảm giác lung linh, sâu lắng lạ thường. 

Thẳng cổng vào đi qua sân là phòng Ban giám hiệu, nằm giữa hai dãy lớp học, cửa vẫn khép. Cái trống bên hè chưa được đánh thức nên còn chưa biết đến trời đã sáng, vẫn nằm vo tròn trên giá gỗ. Em lướt nhìn dãy lớp Một, Hai, Ba ở tầng một. Tất cả mọi cửa sổ, cửa ra vào đều sơn xanh giống nhau và đều còn đóng kín. Có vài chú dơi đang chấp chới những vòng lượn cuối cùng trước khi chui vào tổ để tránh ánh sáng mặt trời. 

Vài cánh cửa đã mở và đã có tiếng người. Trên lan can của phòng cuối dãy có chú chim chích đang hót líu ríu. Chợt thấy bóng người, nó vụt bay ra lùm cây ngoài sân trường mà vẫn không ngừng hót. Thế rồi toàn bộ khu trường như rực sáng khi ánh nắng ban mai phản chiếu vào những bức tường vôi trắng toát. Thêm vào đó, một hồi trống gióng giả vang lên báo hiệu một ngày học mới bắt đầu. 

Cái không khí tấp nập ồn ào náo nhiệt cứ dần dần rộ lên bao trùm khu trường. Gió như cũng thổi mạnh lên trên những đám lá bàng, những cây xà cừ, phượng vĩ. Những khóm hoa tươi tốt dường như cũng phấn khởi chào đón các bạn nhỏ mà đung đưa khe khẽ, làm những giọt sương mai còn đọng lại dưới ánh nắng mặt trời trở nên lung linh huyền ảo. Lá quốc kì cũng đã cảm thấy đủ gió bắt đầu phấp phới. 

Rồi mọi người đến cũng đã đông đủ. Lớp nào đã vào lớp đấy. Cũng nhờ buổi trực nhật này em mới có dịp quan sát kĩ được quang cảnh trường em. Em rất yêu trường em vì “tới lớp tới trường nơi ấy có tình thương, bạn bè, thầy cô giáo, nơi ấy sao mà vui thế... ” và chắc hẳn không ai là không cảm thấy yêu thương mái trường của mình.

4
23 tháng 5 2018

theo mình bài 2 hay hơn tại nó dài, nhiều chi tiết và miêu tả cụ thể, rõ ràng hơn

CHÚC BẠN HỌC GIỎI NHÉ^.^

22 tháng 7 2018

2 nha bn

9 tháng 7 2016

thấy hay thấy thích cứ k nhiều vào

9 tháng 7 2016

Tuyệt vời ♥♥♥♥

8 tháng 5 2022

a. Hành vi của T là sai vì :

- Việc bao che cho bạn làm việc xấu là gián tiếp hại cho cuộc sống của bạn sau này , làm cha mẹ và thầy cô lo lắng

- Việc của T làm cũng là đang nói dối, tiếp tay cho bạn làm việc xấu

b. Nếu em là T , em sẽ :

- Báo cho cha, mẹ, thầy cô về địa điểm của hai bạn

- Khuyên hai bạn sau này phải chăm học hành, không ngao du chơi bời với những người xấu nữa và học cùng các bạn để cả 3 cùng tiến bộ

- Không được bỏ nhà và thực hiện các hành vi cá biệt trong trường làm cha mẹ, thầy cô lo lắng và phiền lòng 

 

8 tháng 5 2022

a. Hành vi của T là sai vì :

- Việc bao che cho bạn làm việc xấu là gián tiếp hại cho cuộc sống của bạn sau này , làm cha mẹ và thầy cô lo lắng

- Việc của T làm cũng là đang nói dối, tiếp tay cho bạn làm việc xấu

b. Nếu em là T , em sẽ :

- Báo cho cha, mẹ, thầy cô về địa điểm của hai bạn

- Khuyên hai bạn sau này phải chăm học hành, không ngao du chơi bời với những người xấu nữa và học cùng các bạn để cả 3 cùng tiến bộ

- Không được bỏ nhà và thực hiện các hành vi cá biệt trong trường làm cha mẹ, thầy cô lo lắng và phiền lòng 

 

8 tháng 12 2018

2)

Thời học sinh là quãng thời gian đẹp trong cuộc đời mỗi người. Chính vì vậy, những kỉ niệm gắn bó với tuổi thần tiên ấy cũng sẽ không bao giờ phai nhạt trong tâm trí chúng ta. Với tôi, ngày khai trường đầu tiên sẽ là hồi ức đẹp nhất để lại ấn tượng sâu sắc nhất.

Đó là một ngày tôi sẽ không bao giờ quên - một buổi sáng cuối thu êm đềm, bầu trời cao, trong xanh, có ánh nắng vàng tươi. Cái mùa thu ở quê tôi thật đặc biệt - mùa thu miền Bắc trời se lạnh nhưng nó dịu ngọt và nhẹ nhàng. Tôi nao nao trong lòng những tưởng tượng ngây thơ với tâm trạng một đứa bé sắp đối diện với một sự kiện quan trọng. Con đường tới trường sao hôm nay dài đến lạ, cây xanh hơn và hoa ngát hương hơn. Hay tại lòng tôi hôm nay cũng bồi hồi hơn?

Ô kìa, kia có phải trường học nơi mà tôi sẽ đến? Tôi lờ mờ nhận ra như vậy vì nó khang trang và to lớn hơn hẳn. Tâm trạng tôi mỗi lúc thay đổi. Tôi không thấy quá sợ nhưng không hiểu sao sao chân tôi cứ díu lại. Dù vậy tôi vẫn cố bám chặt lấy tay mẹ. Trước mắt tôi là một cái cổng trường to lớn màu xanh ngọc bích. Tôi níu lấy tay mẹ rồi bước vào trường. Xung quanh tôi, hàng trăm các bạn học sinh cũng mang một nét mặt sợ hãi, cũng nép sau áo mẹ giống tôi. Nước mắt tôi bỗng dưng rơi. Có lẽ vì tôi sợ. Mẹ nắm tay, lau nước mắt cho tôi, động viên khích lệ giúp tôi lấy lại tinh thần.

Rồi tiếng trống vang lên báo hiệu giờ tập trung toàn trường. Lần đầu tiên tiếng trống trường dội vào lòng tôi - tiếng trống rộn ràng, giục giã, nao nức khiến tim tôi cũng muốn nhảy nhót. Chúng tôi đứng trang nghiêm dưới lá cờ Tổ quốc, hát vang bài Quốc ca.

Sau khi chào cờ xong, một thầy giáo trung tuổi lên đọc diễn văn khai trường và danh sách lớp. Tôi được vào lớp 1A. Khi vào đến lớp, tôi và những người bạn xa lạ bắt đầu làm quen nhau, đùa nghịch và tự lúc nào hết hẳn sự bỡ ngỡ ban đầu. Chúng tôi bắt đầu làm quen với cách cầm bút, khoanh tay, bắt đầu tập đọc những chữ a, b,... Nắng vẫn vàng ươm như rót mật. Chim vẫn hót líu lo trong tán bàng xanh rợp. Gió vẫn thổi những cơn mát dịu.

Nhiều năm trôi qua nhưng những cảm xúc về ngày khai trường vẫn in sâu trong trái tim tôi. Và mỗi năm, cứ đến ngày này, lòng tôi lại dâng lên những cảm xúc da diết khó tả.

8 tháng 12 2018

3)

Năm nay được lên lớp 6, lần đầu tiên tôi được tham dự lễ kỉ niệm Ngày Nhà giáo Việt Nam 20 – 11. Suốt buổi tối hôm trước, tôi bắt mẹ chọn cho tôi một bộ quần áo đẹp nhất, mẹ tôi còn chu đáo ra chợ mua cho tôi một bó hoa thật đẹp để ngày mai tôi đem tặng cô giáo chủ nhiệm. Buổi sáng hôm sau, tôi ngủ dậy sớm hơn mọi ngày, ăn sáng và mặc quần áo đẹp, trong lòng tôi vô cùng hồi hộp. Trước khi ra khỏi cổng tôi không quên ôm bó hoa tươi mà mẹ đã chuẩn bị sẵn từ tối hôm qua. Tôi tin rằng cô giáo sẽ rất thích bó hoa này.

Đến cổng trường, tôi thấy bạn nào cũng ăn mặc rất đẹp và trên tay các bạn cũng ôm một bó hoa như tôi. Trông trường tôi lúc này như một vườn hoa với đủ màu sắc rực rỡ. Tôi nhìn lên hai bên cổng trường, thật bất ngờ bởi màu đỏ rực của những lá cờ, trong sân trường phía lễ đài đã được trang trí hết sức đẹp mắt, trên chiếc phông màu xanh nổi bật lên hàng chữ: Chào mừng ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11, phía dưới có một chiếc bàn trải khăn đỏ và trên đó có một lẵng hoa to cũng có dòng chữ Chào mừng ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11.

Tôi cùng các bạn tung tăng bước vào sân trường, chúng tôi ồ lên vui thích khi thấy các thầy cô hôm nay đẹp một cách lạ thường, cô nào cũng mặc chiếc áo dài thướt tha, đủ màu sắc. Trên khuôn mặt của các cô đều được trang điểm nhẹ nhàng nên cô nào trông cô cũng xinh tươi. Còn các thầy thì trang tọng trong bộ comle. Tôi thấy yêu tất cả các thầy cô. Đang mải ngắm mọi người bỗng một hồi trống vang lên:

- Tùng! Tùng! Tùng!…

Các bạn học sinh từ các nơi ùa ra trước khán đài, nhanh chóng tập trung về lớp mình. Chỉ một loáng sau, tất cả đã xếp thành hàng lối trật tự đâu vào đấy. Chẳng ai bảo ai các bạn đều im lặng chờ hiệu lệnh của thầy tổng phụ trách.

Sau màn chào cờ và hát quốc ca, thầy hiệu trưởng ra đọc lời diễn văn trang trọng, sau đó thầy còn đọc một bài phát biểu dài về truyền thống và ý nghĩa của ngày nhà giáo Việt Nam. Tất cả mọi người đều chăm chú lắng nghe, mấy bạn mọi ngày vẫn hay nghịch trong giờ chào cờ hôm nay cũng im thin thít nghe thầy hiệu trưởng nói. Qua những lời thầy, tôi thấy hiểu hơn về ngày 20 – 11 này. Sau đó là đến màn văn nghệ, để có những tiết mục này các bạn và các anh chị đã tập luyện từ mấy tuần trước. Các chị hát rất hay và truyền cảm những bài hát ca ngợi thầy cô, những người đã dìu dắt chúng tôi nên người.

Sau mỗi tiết mục ấy cả trường lại rộn lên tiếng vỗ tay. Tiết mục văn nghệ tạm dừng, thầy hiệu trưởng cho phép chúng tôi được đem hoa lên tặng các thầy cô. Thế là tất cả mọi người ùa lên khán đài tặng các thầy cô những bó hoa tươi thắm nhất. Tôi cũng cố gắng len vào giữa để tặng hoa cho cô

giáo chủ nhiệm của mình. Lúc đến gần cô, tôi bỗng thấy hồi hộp khác hẳn mọi ngày. Cô nhìn tôi âu yếm và khen bó hoa của tôi đẹp quá. Tôi vui sướng chạy về chỗ của mình. Bạn nào bạn đấy cũng hớn hở như tôi, cả sân trường náo nhiệt đầy tiếng nói cười rộn rã.

Sau tiết mục tặng hoa, cô giáo Thanh, một cô giáo dạy văn rất hay, đại diện cho các thầy cô lên phát biểu cảm tưởng. Hôm nay trông cô xinh đẹp khác hẳn mọi ngày, cô mặc chiếc áo dài đỏ, khuôn mặt cô rạng rỡ, cô chỉ nói rất ngắn gọn vài lời nhưng vô cùng xúc động, sâu lắng.

Sau lời phát biểu của cô Thanh là đến bác hội trưởng hội phụ huynh, trong lời phát biểu bác nhắc nhiều đến công lao của các thầy cô với học trò,chúng tôi nghe mà cảm thấy vô cùng xúc động, hoà với không khí ấy chị Linh – học sinh lớp 9 cũng đại diện cho học sinh nói lời cảm ơn đến công lao dạy dỗ của các thầy cô giáo.

Sau buổi lễ các bạn còn ùa đến chụp ảnh với các thầy cô giáo, lớp tôi ai cũng muốn được đứng gần cô giáo chủ nhiệm nên tranh giành, trêu nhau í ới. Cô giáo tươi cười đứng giữa lũ nhóc chúng tôi.

Đến gần trưa buổi lễ mới kết thúc, mọi người ra về lòng phơi phới. Tôi tự hứa với lòng mình là sẽ cố gắng học tốt hơn để không phụ lòng các thầy cô. Và đó sẽ là buổi kỉ niệm ngày nhà giáo Việt Nam đáng nhớ nhất của tôi.