K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

18 tháng 8 2018

bạn gọi cho mk là biết ngay

18 tháng 8 2018

gọi gì ?

26 tháng 11 2016

tôi là một cậu bé con nhà nông dân bình thướng. nam nay toi 7 tuoi. hom do toi dang lam ruong cung cha thi quan vien dung ngua truoc dong ruong va do chung toi mot cau do rai oai oam. do la hoi xem trau cua nha toi cay mot ngay dc may duong. toi da biet vien quan muon lam kho chung toi nen da do lai rang ngua cua ong di mot ngay dc may buoc. vien uqan be tac . sau do vie quan ve bam bao voi nha vua nhung nha vua muon thu toi lan nua the la nha vua ban cho lang chung toi ba thung gao nep , ba con trau duc bat de thang 9 con. toi da biet y cua nha vua nen bao cha noi voi ca lang cu bo trau la an uong de hai cha con toi len kinh thanh. vua den noi toi gia vo la khoc am i de vua cho goi vao. den khi vua da cho toi vao thi nha vua hoi toi sao lai khoc toi lien meu mao tra loi vi cha con ko de em be cho con choi. ca trieu dinh deu bat cuoi. vua phan cha nguoi la giong duc lam sao ma de dc. the la toi lien tiep cau the sao ngai lai bat chung con nuoi ba con trau dc de thanh chin con a. nha vua bat cuoi khen toi..........

bạn tu lam tiepp nha

13 tháng 10 2019

Nhập vai Thạch Sanh :

Tôi vốn là một hoàng tử con nhà trời, nhưng vua cha muốn tôi có những trải nghiệm cuộc sống thực tế dưới trần gian để trưởng thành hơn, cũng là để khảo nghiệm cuộc sống của người dân nơi hạ giới nên đã cho tôi đầu thai vào kiếp người. Nhưng cuộc sống dưới trần thế này không phải cuộc sống nhung lụa, hòa quang như khi còn trên thiên đình mà tôi trở thành một con người hoàn toàn khác với cuộc sống khác, đó là cuộc sống nghèo khó, thiếu thốn tình thương phải tự mình mưu sinh. Hơn thế nữa, lần đầu tôi được tiếp xúc với những con người, tốt có, xấu có và phải vượt qua được hết những thử thách vua cha đặt ra tôi mới đạt được hạnh phúc thực sự.

Tên dưới trần thế của tôi là Thạch Sanh, tôi sinh ra trong một gia đình nghèo, bố mẹ làm nghề tiều phu, tuy nghèo nhưng bố mẹ luôn giành cho tôi những tình cảm thương yêu, quan tâm nhất. Nhưng bất hạnh thay, khi tôi vừa mới lên mười thì bố mẹ đều ra đi, tôi trở thành một đứa trẻ mồ côi sống cô đơn ở một vùng núi đá hẻo lánh. Gia tài bố mẹ để lại cho tôi chỉ là một căn lều lụp xụp, rách nát vốn chẳng thể che chắn hết những trận mưa, và một chiếc rìu để tôi có thể kiếm sống. Cuộc sống khó khăn, bất hạnh là vậy nhưng tôi không hề chán nản buông xuôi, ngược lại tôi luôn nỗ lực, phấn đấu lớn lên, trở thành một chàng trai khỏe mạnh, cao lớn.

Cuộc sống của tôi có lẽ cứ như vậy trôi qua nếu như không có cuộc gặp gỡ với Lí Thông, một tay buôn rượu. Khi gặp tôi thấy khỏe mạnh hắn ta đã tính toán để mang tôi về làm giàu cho mẹ con hắn, còn chủ động kết nghĩa huynh đệ với tôi. Lúc ấy tôi không hề biết được âm mưu thực dụng của hắn ta mà vô cùng cảm động vì từ nhỏ tôi đã sống quá cô đơn, ngoài bố mẹ thì hắn ta là người đầu tiên quan tâm đến tôi. Vậy là không hề suy tính mà đi theo hắn về nhà, với sức khỏe của tôi công việc làm ăn của Lí Thông ngày càng phát đạt, hắn ta lúc nào cũng ăn nói ngọt ngào làm tôi lầm tưởng hắn ta thực sự coi tôi là anh em.

Năm ấy, trong làng có một con xà tinh tác oai tác quái, đến kì hạn ba tháng người dân lại phải mang đến trước miếu của nó một thanh niên khỏe mạnh để cho nó tu luyện. Và lần này đến lượt Lí Thông, thế là mẹ con hắn đã toan tính mang tôi rat hay thế cho hắn, nói với tôi là trông trước miếu giúp hắn một đêm. Lúc ấy trong cảm nhận của tôi hắn là một người anh em tốt nên việc nhờ vả này đâu có ích gì. Đến tối tôi mang rìu ra canh trước cửa miếu, khi tôi đang thiu thiu ngủ thì bỗng hiện lên một con xà tinh khổng lồ, nó quấn lấy tôi và xiết chặt. Không hề nao núng, tôi vung rìu lên chiến đấu với nó, cuối cùng chặt đầu nó và mang về nhà. Khi thấy tôi về nhà mẹ con Lí Thông đã ngạc nhiên lắm vì chắc mẩm tôi đã nằm trong bụng xà tinh. Khi biết sự tình, mẹ con Lí Thông đã nói đó là vật nuôi của nhà vua, nay tôi chém Xà tinh thì thoát không khỏi tội chết, và nói tôi hãy trốn đi. Và nghiễm nghiên Lí Thông mang đầu xà tinh đi nhận thưởng.

Tôi vẫn không hề hay biết mà trở về típ lều nhỏ trước đây mình sinh sống. Vào buổi sáng nhiều ngày sau đó, khi đang chẻ củi thì tôi nghe thấy tiếng kêu cứu của một cô gái, ngẩng đầu lên nhìn thì ra cô gái bị đại bàng tinh quắp mang đi. Tôi đã lần theo đường bay của đại bàng đến một hang núi, đến trước cửa động đang định xông vào cứu người thì bị địa bàng tấn công, như lần trước tôi cũng giết được đại bàng, khi định xuống cứu thì Lí Thông cũng vừa đến nơi, nghe nói người bị bắt là công chúa và ai cứu công chúa sẽ được nhà vua trọng thưởng. Một lần nữa Lí Thông lừa tôi xuống hang đại bàng cứu công chúa, tôi ngay lập tức đồng ý. Khi công chúa lên đến nơi thì hắn ta lấy đá lấp cửa hang, để tôi không thể lên. Lúc bấy giờ tôi mới biết lòng dạ thâm độc của Lí Thông.

Tôi đã đi xung quanh hang động để tìm cửa ra thì vô tình cứu được con trai của vua thủy tề, sau đó được vị vua này ban cho cây đàn thần. Tôi mang theo đàn thần trở về túp lều của mình, nửa đêm hôm đó oan hồn của xà tinh và đại bàng đã đã lấy trộm bảo vật trong cung cấm, vu oan cho tôi, tôi bị giam vào trong ngục, buồn chán tôi mang cây đàn ra đánh thì có người mang tôi đến diện kiến nhà vua. Lúc này công chúa nhìn tôi và nói với vua cha rằng chính tôi đã cứu nàng. Nhà vua đã chọn tôi làm phò mã còn mẹ con Lí Thông thì bị trừng phạt thích đáng.

Không lâu sau đó, mười tám nước chư hầu đã kéo quân xâm lược, nhà vua đã giao cho tôi trọng trách cầm quân đánh giặc. Khi ra trận tôi dùng cây đàn thần vua thủy tề cho để làm tê liệt ý chí chiến đấu của quân giặc. Khi đã giành được thắng lợi tôi còn mang liêu cơm thần ra để thiết đãi quân chư hầu, ban đầu chúng tỏ vẻ coi thường lắm vì liêu cơm rất nhỏ mà quân sĩ đến vài chục vạn người. Nhưng liêu cơm ăn bao nhiêu cũng không hết, quân chư hầu bấy giờ mới tâm phục khẩu khục và không dám sang xâm phạm nữa. Cũng từ đó tôi và công chúa Quỳnh Nga sống hạnh phúc mãi mãi.

13 tháng 10 2019

nhập vai thạch sanh:

Tôi là Thạch Sanh. Chắc mọi người đều nghe câu chuyện kể về tôi rồi. Bây giờ tôi đã lấy công chúa Quỳnh Nga và lên ngôi vua. Đôi khi tôi lại nhớ về kỉ niệm, tôi đã quen hoàng hậu của tôi như thế nào…

Sau khi nghe lời người anh kết nghĩa – Lí Thông trốn vào rừng, tôi trở lại đời sống như trước đây: một mình, không cha mẹ, người thân. Một sáng, tôi cầm cung và rìu đi săn. Bỗng, tôi nghe tiếng la hét trên cao. Ngước nhìn, tôi giật mình vì thấy một con đại bàng khổng lồ đang quắp một cô gái. Không do dự, tôi rút tên bắn vào cánh con đại bàng. Nó không chết, chỉ bị thương thôi. Lần theo dấu máu. tôi đến tận hang đại bàng trú ngụ. Tôi định xuống hang cứu cô gái nhưng hang quá sâu. Nghĩ rằng, con đại bàng cần phải trị thương, chưa làm gì được cô gái nên tôi trở về nhà, nhờ Lí Thông giúp đỡ.

Tôi nghe dân làng nói Lí Thông đang làm quan, hắn mở hội mười ngày ngay gần làng. Hôm đó là ngày cuối cùng. Tôi đến hội, gặp hắn, tôi kể hết mọi chuyện. Lí Thông mừng quýnh lên, hắn nói cho tôi biết, cô gái bị đại bàng quắp chính là công chúa Quỳnh Nga – con gái yêu của đức vua. Hắn còn khoe rằng: vua tin hắn, sai hắn đi tìm công chúa. Hắn mở hội để nghe ngóng tình hình. Hắn thúc tôi đưa đến chỗ công chúa. Tôi liền dẫn hắn và cả một đội lính vào rừng, đến nơi ở của con đại bàng.

Đến nơi, hắn và bọn lính sợ chết nên không dám xuống. Tôi liến bào hắn ở trên, giữ dây thừng để tôi trèo xuống hang. Tôi cầm đuốc đi sâu vào hang, có hai ngả rẽ, tôi đi thẳng vào lối giữa. Đi được một đoạn, tôi thấy một cô cái bị nhốt trong cái lồng rất to. Nhìn dáng vẻ kiêu sa và bộ váy áo lộng lẫy, tôi đoán đây là công chúa. Nàng nhìn tôi bằng đôi mắt đẫm nước đầy vẻ ngạc nhiên. Tôi tự giới thiệu mình là Thạch Sanh, đến đây để cứu công chúa. Theo chỉ dẫn của công chúa, tôi tìm đến được phòng của đại bàng. Sở dĩ công chúa biết đường vì nàng đã bỏ trốn nhưng không thành.

Con ác thú đang nằm trên một tảng đá lớn, nó có vẻ rất đau đớn. Phát hiện ra tôi, nó vùng dậy giao chiến. Con đại bàng này sống lâu, đã thành tinh nên có phép thuật. Sau một hồi giao tranh dữ dội, con quái vật bị tôi hạ gục bằng một mũi tên vào cổ. Tôi chạy về chỗ công chúa, dùng rìu đập tan xích sắt, giải thoát cho nàng. Ra cửa hang, tôi gọi Lí Thông thả thừng xuống. Nhưng khi công chúa thoát ra rồi, Lí Thông đã cắt đứt dây, lấy đá lấp cửa hang, nhốt tôi lại…

Chuyện sau đó thì mọi người đã biết. Giờ tôi không muốn nhắc lại nữa. Dù sao kẻ ác cũng đã bị trừng trị, còn tôi và hoàng hậu sống rất vui vẻ, hạnh phúc.

Đúng là “ác giả ác báo”.

                                              bài làm

  Thuở xưa, thời vua Hùng Vương, đất nước ta có núi cao, sông rộng, trời đẹp nắng vàng, nhưng đồng ruộng thưa thớt, hoa quả chưa có nhiều thứ thơm ngọt như bây giờ. Vua Hùng Vương thứ mười bảy có một người con nuôi đó là tôi, tôi có tài tháo vát và có trí hơn người.

Vua yêu mến tôi rất nhiều, vì vậy thường ban cho của ngon vật quý. Thói thường, các quan được một chút lộc vua thì nâng niu ca tụng; riêng mình tôi bảo: "Của biếu là của lo, của cho là của nợ!" và xem thường các thứ ấy. Việc đến tai vua, vua giận lắm và bảo: "Đã thế ta cho nó cứ trông vào tài sức của nó xem có chết rũ xương ra không?".

     Thế là một buổi sớm, tự nhiên tôi lại thấy lính đến giải cả tôi lẫn vợ con của tôi xuống thuyền, chẳng cho mang theo một cái gì hết. Tôi nói mãi chúng mới để cho đem một cái gươm cùn hộ thân.

     Buồm căng gió, thuyền tròng trành nhằm biển khơi thẳng tiến. Bãi cát trắng, vệt cây xanh trong bờ lần lượt khuất đi, rồi bèo bọt, rác rểu, dấu vết của dân cư cũng không còn nữa, bây giờ chỉ thấy trời với nước xanh ngắt một mầu.

     Hôm sau thuyền đến một đảo nhỏ. Họ để gia đình tôi lên bờ với năm ngày lương thực, một chiếc nồi, rồi nhổ neo quay lái. Ba vợ của tôi bế con nhìn theo chiếc thuyền dần dần ra xa rồi khuất mất, nước mắt nhỏ như mưa. Từ nay có bao giờ nàng lại được cùng hàng xóm chia nhau những bắp ngô đầu mùa, hay nói một câu chuyện gia đình dưới ánh trăngnữa. Quay vào hòn đảo hoang vu nàng lại càng khiếp sợ hãi hùng, không biết rồi đây lấy gì mà ăn để sống tạm cho qua ngày tháng.

  Tôi dắt vợ con tìm được một cái hốc đá ở tạm. Rồi tôi cắp gươm đi thăm dò. Hòn đảo quả thật hoang vu, chỉ có ít cây cỏ lơ thơ và mấy loài chim biển. Tìm mãi mới thấy vài thứ quả chát chua và rau dại ăn tạm cho đỡ đói. Từ đấy, ngày ngày tôi trồng rau và tìm quả, nàng Ba thì ra bờ biển mò con ngao, cái hến. Đứa con lớn của tôi bắt chước tôi cũng cặm cụi làm bẫy đánh chim.

     Nhưng rồi chim dần dần quen bẫy, có khi suốt ngày thằng bé không bắt được một cái lông. Cá nhiều nhưng không lưới, quả thì có mùa. Cho nên thức ăn chính của vợ chồng con cái tôi vẫn là mấy thứ rau dại mà tôi trồng thành rau vườn. Cuộc đời của gia đình tôi vô cùng lao đao, vất vả, chẳng khác giống chim muông bao nhiêu. Tuy vậy tôi vẫn tin rằng một ngày kia, mình có thể làm cho đời sống khá lên.

     Một hôm có con chim đương ăn ngoài bãi thấy tôi đến, vội bay đi, bỏ lại một miếng mồi đo đỏ. Tôi cầm lên xem thì là một mảnh quả dưa bằng hai ngón tay. Tôi nghĩ thầm chim ăn được có lẽ người cũng ăn được, bèn nếm thử thì thấy có vị ngọt. Tôi ăn hết miếng dưa và nhặt hạt gói lại. Ngồi nghỉ một lát thấy mát ruột, đỡ đói, tôi có ý mừng, lấy gươm xới một khoảnh đất mà gieo hạt xuống.

     Ít ngày sau mấy hạt da mọc mầm đâm lá, bò tỏa ra khắp khoảnh đất. Nàng Ba cũng giúp tôi sớm chiều săn sóc mấy dây dưa lạ. Vợ chồng tôi hồi hộp trông thấy mấy cái hoa đầu tiên hé nở, rồi hoa kết quả, lúc đầu bằng ngón tay út, ít lâu sau đã như con chuột, rồi con lợn con. Thấy nó lớn mãi như không bao giờ thôi, tôi cũng không biết lúc nào nên hái. Một buổi sớm tinh mơ, nghe tiếng quạ kêu ngoài bãi, nàng Ba bảo chồng:

   - Ở đây hoang vắng, quạ không tụ họp bao giờ, nay chúng nó kêu inh ỏi một nơi, tất là có sự lạ. Anh ra xem thế nào!

    Tôi ra đến bãi thì đàn quạ bay đi bỏ lại quả dưa chúng vừa mổ thủng vài nơi. Tôi cắt dưa về. Khi tôi bổ dưa ra, cả nhà tôi lóa mắt vì mầu đỏ tươi của ruột dưa.    Đây đó giữa mầu đỏ, có những hạt đen như hạt huyền và bọc ngoài một lớp vỏ trắng viền xanh. Hai đứa bé thèm nhỏ nước rãi, nàng Ba thì cứ tấm tắc khen quả trông ngon mắt. Tôi cẩn thận cắt cho mỗi người một mảnh nhỏ ăn thử. Bốn người như một, khen ngợi cái vị thanh ngọt, cái mùi thơm nhẹ nhàng của quả lạ, ăn vào không những không xót ruột lại còn thấy đỡ khát và khỏe người ra. Đến trưa, tôi mạnh dạn bổ hết quả dưa cho con ăn đến no.

     Bấy giờ cả nhà tôi mừng rỡ, bồng bế nhau ra bãi, chọn những quả sẫm mầu dưa đem về, còn lại thì thay phiên nhau canh quả. Và từ đấy, gia đình tôi cứ trồng thêm ra mãi. Tất cả nông cụ chỉ gồm có một cái gươm cùn và mấy hòn đá mài bén, vì vậy thêm một gốc dưa là thêm không biết bao nhiêu mồ hôi nước mắt. Nhưng gia đình tôi chăm sóc hết lòng, nhờ vậy giống dưa càng ngày càng sai, quả càng to, thịt dày thêm mãi, vỏ mỏng dần đi, vị càng thơm ngọt.

     Cứ mỗi lần hái dưa, tôi lấy mấy quả đánh dấu thả ra biển. Dưa trôi biệt tăm tích không biết bao lần, trăng non rồi trăng già không biết bao bận, tôi vẫn không ngã lòng. Quả nhiên một hôm có một chiếc thuyền ghé đến hỏi xem ai đã trồng được giống dưa quý, để đổi về đem bán trên đất liền. Từ đấy tôi đổi được các thức ăn dùng thường ngày và còn cất được một cái nhà lá xinh xinh.

     Ít lâu sau, vua sai người ra cù lao ngoài biển Nga Sơn dò xét xem gia đình tôi ra làm sao, sống hay chết. Sứ thần về kể lại cảnh sống sung túc và nhàn nhã của vợ chồng tôi, nhà vua ngẫm nghĩ thấy thầm phục đứa con nuôi, bèn cho triệu tôi về phục lại chức vị cũ trong triều đình.

     Tôi đem về dâng cho vua giống dưa hấu mà mình may mắn có được. Rồi phân phát hột dưa cho dân chúng trồng ở những chỗ đất cát, làm giàu thêm cho xứ Việt một thứ trái cây danh tiếng. Hòn đảo mà tôi ở, được gọi là Châu An Tiêm.

                                                                               HẾT

Bạn nói mình kể lại những ngày đầu tiên Mai An Tiêm bị đày ra đảo hoang thôi nhưng mình kể lại hết câu chuyện cho nắm bắt câu chuyện này hơn

                               nhớ tick đúng chi mik nhé 

 

 

 

 

5 tháng 8 2018

     Trong việc học tập của các bạn học sinh, tôi là một trong những đồ vật không thể thiếu cho mỗi người ở lớp cũng như ở nhà. Tôi đã giúp các bạn trong việc học tập, rèn luyện. Nếu không có tôi, việc học tập của mọi người sẽ khá khó khăn, các bạn học sinh cũng không có điều kiện thuận lợi cho việc tiếp thu những kiến thức mới. Các bạn đã đoán ra tôi là ai chưa? Tôi xin tự giới thiệu, tôi là một chiếc bàn đã được mang đến trường học để phục vụ cho nhu cầu học tập của các bạn học sinh. Tôi đã tự hào về bản thân khi mình đã giúp được các bạn nhỏ học tập và rèn luyện. Nhưng tôi cũng có lúc cảm thấy buồn vì ý thức của một số bạn học sinh sử dụng tôi chưa được tốt, chưa thực sự quan tâm cũng như trân trọng đến sự có mặt của chúng tôi, các bạn đã dùng bút, chì bôi bẩn lên chúng tôi.

     Tôi đã được sinh ra và lớn lên tại một xưởng gỗ lớn có danh tiếng. Dưới bàn tay khéo léo, tỉ mỉ cùng với sự tâm huyết của ông chủ, tôi đã được tạo ra. Tôi cũng vui vì sau bao công lao chế tác của những người nghệ nhân thì giá trị của chúng tôi cũng đã được đưa vào sử dụng. Tôi được làm bằng gỗ lim. Khi mới đến trường, tôi là một chiếc bàn học mới tinh, bóng loáng, mặt bàn được bốn chiếc chân làm trụ nên vô cùng vững chắc, mặt bàn sáng bóng và được sơn một lớp sơn màu gỗ tươi rất đẹp. Tôi thơm mùi gỗ mới. Dưới mặt bàn là một ngăn nhỏ dùng để đựng cặp sách. Mọi bộ phận trên cơ thể tôi đều sẵn sàng để cho các bạn học sinh sử dụng. 

    Tôi rất nhớ cô chủ đầu tiên của tôi. Cô ấy của tôi là một học sinh học tốt, chăm chỉ ngoan ngoãn nên  ý thức giữ gìn cô ấy cũng rất tốt, mọi hoạt động đều rất nhẹ nhàng, ngay cả quyển sách mà các bạn để lên mặt bàn cũng vô cùng nhẹ nhàng, nâng niu, như thể sợ chúng tôi bị đau vậy. Sự nâng niu của cô làm tôi rất cảm động và tự hào về tấm lòng của cô bạn học sinh nhỏ tuổi này đối với mình. 

     Nhưng vào một ngày cuối tuần, đến tiết sinh hoạt, tôi nghe cô giáo bảo cô chủ của tôi sẽ chuyển trường vào tuần sau. Do bố mẹ của cô ấy có một số việc ở một nơi khác nên cô ấy phải chuyển trường theo gia đình. Tôi đã cảm thấy hơi buồn. Cô giáo đã chuyển chỗ của một cậu học sinh nghịch ngợm, lười học vào tôi.

     Thời gian đầu, tôi đã khá buồn vì luôn bị cậu ấy vẽ bậy, bôi bẩn. Không những thế, cậu ấy còn chạy nhảy trên bàn làm chúng tôi lấm bẩn, vì vậy, trên mặt bàn không chỉ có vết mực mà có cả những dấu chân trắng xóa trên đó nữa. Nếu khi mới được đưa vào sử dụng tôi vui mừng vì được cô chủ cũ nâng niu quý trọng thì bây giờ tôi lại rất buồn vì sự nghịch ngợm của cậu chủ mới. 

     Được một thời gian sau, cô giáo phát hiện ra, cô đã yêu cầu cậu chủ phải lau chùi tôi thật sạch. Cậu chủ đã xin lỗi tôi và cô giáo, sau đó đã lau chùi tôi cẩn thận, tôi như lại được một lần nữa trở thành chiếc bàn mới vậy. Tôi đã tha thứ cho cậu chủ những lỗi lầm mà cậu ấy gây ra cho tôi. Cậu ấy đã ngoan ngoãn và chăm chỉ học tập hơn trước. Cậu ấy đã đối xử với tôi tốt, nâng niu tôi như một người bạn nên tôi vui lắm.

     Tôi và cậu chủ như đã trở thành một đôi bạn thân. Tôi rất vui vì cậu ấy đã có thể sửa đổi, không những thế, tôi thấy cậu chủ còn khuyên mọi người bảo vệ của công. Tôi sẽ cùng cậu ấy và những cô cậu chủ sau thực hiện việc học hành của họ.

5 tháng 8 2018

Reng, reng, ren…g”. Tiếng chuông thông báo giờ học kết thúc. Học sinh chạy ồ ạt ra khỏi lớp, chen lấn, xô đẩy nhau để cố gắng được về nhà sớm nhất dù chỉ nhỉnh vài phút đồng hồ.

Các chiếc bàn khác đều vui vẻ, tán gẫu với nhau về một ngày dài mệt mỏi làm việc nhưng bù lại, lại được các em học sinh lau chùi sạch sẽ nên chúng cũng không lấy gì làm mệt mỏi cho lắm. Chỉ riêng mình tôi (chiếc bàn xấu xí ở cuối lớp) là chẳng ai để ý tới cả. Ngồi buồn bã nhớ kỷ niệm năm xưa, tôi chỉ ước được về thời đấy.

Đó là lúc tôi vừa được hoàn thành, sạch sẽ tinh tươm và đẹp đẽ. Tôi được cùng các bạn của mình đến một ngôi trường mới xây. Ngày đầu tiên đi học, các em học sinh đều vui mừng, thích thú với những chiếc bàn mới tinh. Các em đều cố gắng chạy thật nhanh chân để chọn chiếc bàn mình thích nhất. Duy chỉ có cô bé gái có vẻ trông rụt rè là tiến đến cuối lớp và chọn tôi. Những ngày sau đó, tôi sống trong những ngày hạnh phúc nhất của cuộc đời mình. Cô bé luôn lau chùi bàn (tôi) sạch sẽ hơn tất cả các bàn khác. Cô ân cần, dịu dàng với tôi như thể tôi là món quà quý giá nhất của cô, một thứ vô giá.

Bỗng một ngày, rồi hai ngày, ba ngày, tôi không thấy cô bé đó đến nữa. Lòng tôi đau như cắt và nghĩ linh tinh: Liệu cô ấy có bị làm sao không? Cô vẫn ổn cả chứ. Cho đến một hôm, cô giáo vào lớp với vẻ mặt buồn, cô nói : “Các em à, do công ty của bố bị chuyển nên Susan sẽ theo bố và gia đình đi cùng, bạn ấy sẽ chuyển trường”. Cả lớp im lặng, không ai nói nửa lời. Còn tôi, tôi đau khổ vì mình đã để mất một cô chủ tốt.

Sau đó là chuỗi ngày dài đau khổ. Tôi bị hắt hủi, ở một mình. Bàn tôi dính đầy bụi bẩn nhưng mọi người cũng chẳng để ý. Nhìn các bạn tôi được cưng nựng, tôi ước thế quá. Trái tim tôi như đóng băng, như hàng ngàn cây kim cắm vào vậy. Cho đến một hôm, cô giáo dẫn vào một cậu bạn mới vào và cho ngồi ở vị trí của tôi. Lòng tôi vui mừng như Tết vì giờ này tôi sẽ không cô đơn, sẽ có người lau chùi cho tôi, trái tim tôi như nở hoa trở lại. Nhưng tôi không biết rằng, tôi đã vui mừng quá đỗi. Mỗi lần điểm kém, cậu cứa vào tôi những vết dao sắc, dây mực tím ra đầy người tôi. Và để giờ đây, đã có bao vết xước tôi không thể đếm được, bao nhiêu giọt mực đã hành hạ đời tôi.

- “Thôi đừng buồn, đừng khóc nữa, có chúng tớ ở đây, sẽ luôn lắng nghe và chia sẻ cùng cậu mà.” Cô bạn bàn trên an ủi khi nghe tôi tâm sự về đời mình.

- “Không, các người không hiểu đâu, trước đó, các người cười nhạo tôi, sỉ nhục tôi để giờ nói vậy mong tôi tha thứ ư? Còn lâu, các người đâu hiểu bị cô đơn, đánh đập và sỉ nhục là thế nào? Tôi không cần những lời lẽ chẳng đúng sự thật, đầy sự giả tạo như vậy” - Tôi đã quát và gào lên với những chiếc bàn đó và tất cả các chiếc bàn trong lớp. Sự im lặng đáng sợ bao trùm lớp học.

Và khi bóng tối đến, tôi nhắm mắt và chìm vào giấc ngủ. Tôi mơ rằng mình là chiếc bàn xưa, xưa của ngày xưa ấy.

Và vâng, nếu bạn cũng là một chiếc bàn như tôi, thì hãy viết lên những dòng tâm sự đó nhé! Tôi sẽ lắng nghe và chia sẻ chân thực cùng các bạn (vì tôi cũng là một trong những chiếc bàn ấy.

7 tháng 2 2018

Sau cái chết của Dế Choắt, Dế Mèn đã có những ngày tháng phiêu lưuđầy mạo hiểm nhưng cũng hết sức thú vị. Tuy vậy, bài học đường đờiđầu tiên sau sự việc xảy ra với Dế Choắt vẫn ám ảnh Dế Mèn. Em hãy đóng vai nhân vật Dế Mèn, tưởng tượng và kể lại cuộc nóichuyện của Dế Mèn và Dế Choắt nhân một ngày Dế Mèn đến thăm mộDế Choắt.Mở bài: Giới thiệu hoàn cảnh xảy ra câu chuyện: thời gian, khung cảnh,các nhân vật tham gia.(Học sinh có thể sáng tạo ra một tình huống để giới thiệu về câu chuyệnđược kể)2,0
Thân bài:Đây là một đề văn mở yêu cầu học sinh vận dụng kiến thức về văn tự sựđể chuyển vai kể một câu chuyện theo tưởng tượng vì thế nên sự sángtạo của học sinh trong việc vận dụng kiến thức đã học với việc liên hệthực tế vô cùng quan trọng. Dế Choắt tuy là một nhân vật chính trongcuộc nói chuyện tuy nhiên là một nhân vật không còn tồn tại. Học sinhcó thể sáng tạo thêm các nhân vật khác cùng tham gia vào câu chuyệncho sinh động, hấp dẫn...- Kể lại cuộc nói chuyện giữa Dế Mèn và Dế Choắt kết hợp việc miêu tảcảnh vật thiên nhiên xung quanh qua đó bộc lộ cảm xúc, tâm trạng, suynghĩ của Dế Mèn:- Dế Mèn nhắc lại chuyện cũ đã gây ra với Dế Choắt: bài học đường đờiđầu tiên đầy ăn năn, hối hận.- Dế Mèn kể cho Dế Choắt nghe những tháng ngày phiêu lưu mạo hiểmvới những chiến tích và những thất bại của mình cùng những người bạnkhác.- Tâm sự về những dự định trong tương lai của Dế Mèn và những lờihứa hẹn với Dế Choắt.Khuyến khích những bài làm của học sinh giàu tính sáng tạo, có thể kểmột câu chuyện cụ thể, sinh động, ấn tượng, giàu ý nghĩa.Tình cảm, lời nhắn nhủ của Dế Mèn: - Bài học về sự gắn bó, yêu thương, đùm bọc, giúp đỡ nhau trong cuộcsống.- Kêu gọi niềm đam mê nhiệt huyết của tuổi trẻ khám phá cuộc sống,khám phá thế giới xung quanh.