K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Ngày đầu tiên Thượng Đế tạo ra loài chó, Ngài bảo với nó : Hãy ngồi trước cửa nhà và sủa vào mặt bất cứ ai bước vào và bước ra. Ta sẽ cho ngươi 20 năm sống. Chó nói : Những 20 năm làm cái công việc sủa chán òm đó sao, xin Người cho con 10 năm thôi, còn 10 năm con tặng lại cho Người. Thượng Đế đồng ý. Ngày thứ hai Ngài tạo ra loài khỉ, Ngài bảo: Hãy dùng trò khỉ của ngươi để mua vui, làm trò cười cho...
Đọc tiếp

Ngày đầu tiên Thượng Đế tạo ra loài chó, Ngài bảo với nó : Hãy ngồi trước cửa nhà và sủa vào mặt bất cứ ai bước vào và bước ra. Ta sẽ cho ngươi 20 năm sống.
Chó nói : Những 20 năm làm cái công việc sủa chán òm đó sao, xin Người cho con 10 năm thôi, còn 10 năm con tặng lại cho Người. Thượng Đế đồng ý.
Ngày thứ hai Ngài tạo ra loài khỉ, Ngài bảo: Hãy dùng trò khỉ của ngươi để mua vui, làm trò cười cho thiên hạ. Ta sẽ cho ngươi 20 năm sống.
Khỉ nhún vai: Làm trò hề đến 20 năm ư, xin thôi, con trả lại cho Người 10 năm, con chỉ nhận 10 năm sống là quá đủ.
Thượng Đế hài lòng.
Ngày thứ ba Ngài tạo ra loài bò. Ngài bảo : Ngươi sẽ ra đồng cày với người nông dân, chịu đựng mưa nắng, sinh ra đàn bê, sữa của ngươi sẽ để nuôi bê và nuôi cả con người. Ta sẽ cho ngươi 60 năm sống.
Bò buồn bã: Cuộc sống khổ sở thế mà Người bắt con chịu đựng đến 60 năm ư, thôi con chỉ nhận 20 năm, còn lại 40 năm con tặng lại cho Người.
Ngày thứ tư Thương Đế tạo ra con người, Ngài bảo : Này, ngươi có quyền ăn, ngủ, chơi, yêu đương lập gia đình và hưởng thụ. Ta cho ngươi 20 năm sống.
Con người gào lên: Hả, chỉ có 20 năm thôi sao. Thế này nhé, con sẽ nhận 20 năm của con, 40 năm của con bò, 10 năm của con khỉ và 10 năm của con chó. Vậy là 80 năm, Ngài đồng ý nhé !
Thượng Đế gật đầu độ lượng.
Đó là lý do tại sao con người chúng ta có 20 năm đầu đời để ăn, ngủ, chơi, hưởng thụ cuộc sống. Rồi 40 năm kế tiếp chúng ta vất vả cày cuốc như trâu bò không quản mưa nắng để nuôi nấng hầu hạ gia đình. Rồi 10 năm kế tiếp chúng ta bày ra những trò khỉ để mua vui cho lũ cháu chắt ngây ngô. Và 10 năm cuối đời, chúng ta ngồi chò hó trước cửa nhà.

Đọc rùi cho mk min ý kiến nhoa!

1
20 tháng 1 2018

cũng được *ý kiến riêng*

btw, bạn vừa spam?

20 tháng 1 2018

Rảnh ha :v kemenodi =_= lúc nào cũng đi r bảo ''you spam'' . Tính làm sạch 4rum hử :|

Đọc bài và trả lời câu hỏi:   Những chú chó con ở cửa hiệuMột cậu bé xuất hiện ở cửa hàng bán chó và hỏi người chủ cửa hàng: “Giá mỗi con chó là bao nhiêu vậy bác?”Người chủ cửa hàng trả lời: “Khoảng từ 30 tới 50 đô-la một con”.Cậu bé rụt rè nói: “Cháu có thể xem chúng được không ạ?”.Người chủ mỉm cười rồi huýt sáo ra hiệu. Năm chú chó con bé xíu như năm cuộn...
Đọc tiếp

Đọc bài và trả lời câu hỏi:

   Những chú chó con ở cửa hiệu

Một cậu bé xuất hiện ở cửa hàng bán chó và hỏi người chủ cửa hàng: “Giá mỗi con chó là bao nhiêu vậy bác?”

Người chủ cửa hàng trả lời: “Khoảng từ 30 tới 50 đô-la một con”.

Cậu bé rụt rè nói: “Cháu có thể xem chúng được không ạ?”.

Người chủ mỉm cười rồi huýt sáo ra hiệu. Năm chú chó con bé xíu như năm cuộn len chạy ra, có một chú bị tụt lại phía sau khá xa. Cậu bé chú ý ngay tới chú chó chậm chạp, hơi khập khiễng đó. Cậu hỏi: “Con chó này bị sao vậy bác?”

 Ông chủ giải thích rằng nó bị tật ở khớp hông và nó sẽ bị khập khiễng suốt đời. Nghe vậy, cậu bé tỏ vẻ xúc động: “Đó chính là con chó cháu muốn mua”.

Chủ cửa hàng nói: “Nếu cháu thích con chó đó, ta sẽ tặng cho cháu. Nhưng ta biết cháu sẽ không muốn mua nó đâu.”

Gương mặt cậu bé thoáng buồn, cậu nhìn vào mắt chủ cửa hàng và nói: Cháu không muốn bác tặng nó cho cháu đâu. Con cho đó cũng có giá trị như những con chó khác mà. Cháu sẽ trả bác đúng giá. Ngay bây giờ cháu chỉ có thể trả bác được 2 đô-la 37 xu. Sau đó, mỗi tháng cháu sẽ trả dần bác 50 xu được không ạ?”

- Bác bảo thật nhé, cháu không nên mua con chó đó! – Người chủ cửa hàng khuyên – Nó không bao giờ có thể chạy nhảy và chơi đùa như những con chó khác được đâu.

Ông vừa dứt lời, cậu bé liền cúi xuống vén ống quần lên, để lộ ra cái chân trái tật nguyền, cong vẹo được đỡ bằng một thanh kim loại. Cậu ngước nhìn ông chủ cửa hàng và khẽ bảo: “Chính cháu cũng chẳng chạy nhảy được mà và chú chó con này sẽ cần một ai đó hiểu và chơi với nó”.

      (Theo Dan Clark)

Chú giải:

- Đô-la: đơn vi tiền tệ chính thức của Mĩ, được làm bằng giấy.

- Tiền xu: tiền tệ của Mĩ, được đúc bằng hợp kim.

Câu chuyện muốn nói với chúng ta điều gì?

1
18 tháng 4 2019

Hướng dẫn giải:

- Câu chuyện muốn nói với chúng ta : hãy biết chia sẻ và đồng cảm với những người bị khuyết tật.

Đọc bài và trả lời câu hỏi:   Những chú chó con ở cửa hiệuMột cậu bé xuất hiện ở cửa hàng bán chó và hỏi người chủ cửa hàng: “Giá mỗi con chó là bao nhiêu vậy bác?”Người chủ cửa hàng trả lời: “Khoảng từ 30 tới 50 đô-la một con”.Cậu bé rụt rè nói: “Cháu có thể xem chúng được không ạ?”.Người chủ mỉm cười rồi huýt sáo ra hiệu. Năm chú chó con bé xíu như năm cuộn...
Đọc tiếp

Đọc bài và trả lời câu hỏi:

   Những chú chó con ở cửa hiệu

Một cậu bé xuất hiện ở cửa hàng bán chó và hỏi người chủ cửa hàng: “Giá mỗi con chó là bao nhiêu vậy bác?”

Người chủ cửa hàng trả lời: “Khoảng từ 30 tới 50 đô-la một con”.

Cậu bé rụt rè nói: “Cháu có thể xem chúng được không ạ?”.

Người chủ mỉm cười rồi huýt sáo ra hiệu. Năm chú chó con bé xíu như năm cuộn len chạy ra, có một chú bị tụt lại phía sau khá xa. Cậu bé chú ý ngay tới chú chó chậm chạp, hơi khập khiễng đó. Cậu hỏi: “Con chó này bị sao vậy bác?”

Ông chủ giải thích rằng nó bị tật ở khớp hông và nó sẽ bị khập khiễng suốt đời. Nghe vậy, cậu bé tỏ vẻ xúc động: “Đó chính là con chó cháu muốn mua”.

Chủ cửa hàng nói: “Nếu cháu thích con chó đó, ta sẽ tặng cho cháu. Nhưng ta biết cháu sẽ không muốn mua nó đâu.”

Gương mặt cậu bé thoáng buồn, cậu nhìn vào mắt chủ cửa hàng và nói: Cháu không muốn bác tặng nó cho cháu đâu. Con cho đó cũng có giá trị như những con chó khác mà. Cháu sẽ trả bác đúng giá. Ngay bây giờ cháu chỉ có thể trả bác được 2 đô-la 37 xu. Sau đó, mỗi tháng cháu sẽ trả dần bác 50 xu được không ạ?”

- Bác bảo thật nhé, cháu không nên mua con chó đó! – Người chủ cửa hàng khuyên – Nó không bao giờ có thể chạy nhảy và chơi đùa như những con chó khác được đâu.

Ông vừa dứt lời, cậu bé liền cúi xuống vén ống quần lên, để lộ ra cái chân trái tật nguyền, cong vẹo được đỡ bằng một thanh kim loại. Cậu ngước nhìn ông chủ cửa hàng và khẽ bảo: “Chính cháu cũng chẳng chạy nhảy được mà và chú chó con này sẽ cần một ai đó hiểu và chơi với nó”.

      (Theo Dan Clark)

Chú giải:

- Đô-la: đơn vi tiền tệ chính thức của Mĩ, được làm bằng giấy.

- Tiền xu: tiền tệ của Mĩ, được đúc bằng hợp kim.

Vì sao cậu bé không muốn người bán hàng tặng con chó đó cho cậu?

1
7 tháng 1 2019

Hướng dẫn giải:

- Cậu bé không muốn người bán hàng tặng con chó đó cho cậu vì con chó đó cũng có giá trị như những con chó khác.

Đọc bài và trả lời câu hỏi:   Những chú chó con ở cửa hiệuMột cậu bé xuất hiện ở cửa hàng bán chó và hỏi người chủ cửa hàng: “Giá mỗi con chó là bao nhiêu vậy bác?”Người chủ cửa hàng trả lời: “Khoảng từ 30 tới 50 đô-la một con”.Cậu bé rụt rè nói: “Cháu có thể xem chúng được không ạ?”.Người chủ mỉm cười rồi huýt sáo ra hiệu. Năm chú chó con bé xíu như năm cuộn...
Đọc tiếp

Đọc bài và trả lời câu hỏi:

   Những chú chó con ở cửa hiệu

Một cậu bé xuất hiện ở cửa hàng bán chó và hỏi người chủ cửa hàng: “Giá mỗi con chó là bao nhiêu vậy bác?”

Người chủ cửa hàng trả lời: “Khoảng từ 30 tới 50 đô-la một con”.

Cậu bé rụt rè nói: “Cháu có thể xem chúng được không ạ?”.

Người chủ mỉm cười rồi huýt sáo ra hiệu. Năm chú chó con bé xíu như năm cuộn len chạy ra, có một chú bị tụt lại phía sau khá xa. Cậu bé chú ý ngay tới chú chó chậm chạp, hơi khập khiễng đó. Cậu hỏi: “Con chó này bị sao vậy bác?”

Ông chủ giải thích rằng nó bị tật ở khớp hông và nó sẽ bị khập khiễng suốt đời. Nghe vậy, cậu bé tỏ vẻ xúc động: “Đó chính là con chó cháu muốn mua”.

Chủ cửa hàng nói: “Nếu cháu thích con chó đó, ta sẽ tặng cho cháu. Nhưng ta biết cháu sẽ không muốn mua nó đâu.”

Gương mặt cậu bé thoáng buồn, cậu nhìn vào mắt chủ cửa hàng và nói: Cháu không muốn bác tặng nó cho cháu đâu. Con cho đó cũng có giá trị như những con chó khác mà. Cháu sẽ trả bác đúng giá. Ngay bây giờ cháu chỉ có thể trả bác được 2 đô-la 37 xu. Sau đó, mỗi tháng cháu sẽ trả dần bác 50 xu được không ạ?”

- Bác bảo thật nhé, cháu không nên mua con chó đó! – Người chủ cửa hàng khuyên – Nó không bao giờ có thể chạy nhảy và chơi đùa như những con chó khác được đâu.

Ông vừa dứt lời, cậu bé liền cúi xuống vén ống quần lên, để lộ ra cái chân trái tật nguyền, cong vẹo được đỡ bằng một thanh kim loại. Cậu ngước nhìn ông chủ cửa hàng và khẽ bảo: “Chính cháu cũng chẳng chạy nhảy được mà và chú chó con này sẽ cần một ai đó hiểu và chơi với nó”.

      (Theo Dan Clark)

Chú giải:

- Đô-la: đơn vi tiền tệ chính thức của Mĩ, được làm bằng giấy.

- Tiền xu: tiền tệ của Mĩ, được đúc bằng hợp kim.

Cậu bé khách hàng chú ý đến con chó nào?

2
23 tháng 5 2017

Hướng dẫn giải:

- Cậu bé khách hàng chú ý đến con chó chậm chạp nhất, chân hơi khập khiễng vì bị tật.

13 tháng 1 2022
Cậu bé khách hàng chú ý đến một chú chó đi chậm nhất,ở chân còn bị tật nguyền.
Đọc bài và trả lời câu hỏi:   Những chú chó con ở cửa hiệuMột cậu bé xuất hiện ở cửa hàng bán chó và hỏi người chủ cửa hàng: “Giá mỗi con chó là bao nhiêu vậy bác?”Người chủ cửa hàng trả lời: “Khoảng từ 30 tới 50 đô-la một con”.Cậu bé rụt rè nói: “Cháu có thể xem chúng được không ạ?”.Người chủ mỉm cười rồi huýt sáo ra hiệu. Năm chú chó con bé xíu như năm cuộn...
Đọc tiếp

Đọc bài và trả lời câu hỏi:

   Những chú chó con ở cửa hiệu

Một cậu bé xuất hiện ở cửa hàng bán chó và hỏi người chủ cửa hàng: “Giá mỗi con chó là bao nhiêu vậy bác?”

Người chủ cửa hàng trả lời: “Khoảng từ 30 tới 50 đô-la một con”.

Cậu bé rụt rè nói: “Cháu có thể xem chúng được không ạ?”.

Người chủ mỉm cười rồi huýt sáo ra hiệu. Năm chú chó con bé xíu như năm cuộn len chạy ra, có một chú bị tụt lại phía sau khá xa. Cậu bé chú ý ngay tới chú chó chậm chạp, hơi khập khiễng đó. Cậu hỏi: “Con chó này bị sao vậy bác?”

Ông chủ giải thích rằng nó bị tật ở khớp hông và nó sẽ bị khập khiễng suốt đời. Nghe vậy, cậu bé tỏ vẻ xúc động: “Đó chính là con chó cháu muốn mua”.

Chủ cửa hàng nói: “Nếu cháu thích con chó đó, ta sẽ tặng cho cháu. Nhưng ta biết cháu sẽ không muốn mua nó đâu.”

Gương mặt cậu bé thoáng buồn, cậu nhìn vào mắt chủ cửa hàng và nói: Cháu không muốn bác tặng nó cho cháu đâu. Con cho đó cũng có giá trị như những con chó khác mà. Cháu sẽ trả bác đúng giá. Ngay bây giờ cháu chỉ có thể trả bác được 2 đô-la 37 xu. Sau đó, mỗi tháng cháu sẽ trả dần bác 50 xu được không ạ?”

- Bác bảo thật nhé, cháu không nên mua con chó đó! – Người chủ cửa hàng khuyên – Nó không bao giờ có thể chạy nhảy và chơi đùa như những con chó khác được đâu.

Ông vừa dứt lời, cậu bé liền cúi xuống vén ống quần lên, để lộ ra cái chân trái tật nguyền, cong vẹo được đỡ bằng một thanh kim loại. Cậu ngước nhìn ông chủ cửa hàng và khẽ bảo: “Chính cháu cũng chẳng chạy nhảy được mà và chú chó con này sẽ cần một ai đó hiểu và chơi với nó”.

      (Theo Dan Clark)

Chú giải:

- Đô-la: đơn vi tiền tệ chính thức của Mĩ, được làm bằng giấy.

- Tiền xu: tiền tệ của Mĩ, được đúc bằng hợp kim.

Tại sao cậu lại mua con chó bị tật ở chân?

1
31 tháng 5 2018

Hướng dẫn giải:

- Cậu bé mua con chó bị tật ở chân vì chân trái của cậu bé cũng bị tật nguyền, cậu và chú chó sẽ hiểu và chia sẻ với nhau nhiều điều hơn.

HOẠT ĐỘNG QUAN SÁT VŨ TRỤ ĐƯỢC ĐƯA LÊN KHÔNG TRUNG NHƯ THẾ NÀO ? Năm 1959 Liên Xô cũ đã phóng máy thăm dò Mặt Trăng số 3 lên không trung và chụp ảnh Mặt Trăng. Qua những bức ảnh này lần đầu tiên con người thấy được diện mạo phía bên kia của Mặt Trăng. Bề mặt Mặt Trăng gồ ghề lỗ chỗ, đây là kết quả của các tiểu hành tinh không ngừng lao vào Mặt Trăng. Giống như một vệ sĩ...
Đọc tiếp

HOẠT ĐỘNG QUAN SÁT VŨ TRỤ ĐƯỢC ĐƯA LÊN KHÔNG TRUNG NHƯ THẾ NÀO ?

Năm 1959 Liên Xô cũ đã phóng máy thăm dò Mặt Trăng số 3 lên không trung và chụp ảnh Mặt Trăng. Qua những bức ảnh này lần đầu tiên con người thấy được diện mạo phía bên kia của Mặt Trăng. Bề mặt Mặt Trăng gồ ghề lỗ chỗ, đây là kết quả của các tiểu hành tinh không ngừng lao vào Mặt Trăng. Giống như một vệ sĩ trung thành, Mặt Trăng âm thầm lấy thân mình che chắn những đợt công kích của các du khách vũ trụ, bảo vệ sự bình yên cho Trái Đất. Và loài người chỉ biết được điều này khi hoạt động quan sát của chúng ta được đưa lên không trung.

Cách đây rất lâu, người Trung Quốc đã biết chế tạo ra tên lửa. Trải qua nhiều lần thử nghiệm, năm 1926 nhà vật lý người Mỹ là Doddar Robet Hutchings đã phóng thành công một tên lửa có nhiên liệu là chất liệu lỏng. Trong đại chiến thế giới lần thứ hai người Đức đã chế tạo và sử dụng các tên lửa quân dụng cực mạnh nhưng Liên Xô mới là nước đầu tiên tiến vào không trung. Tháng 10 năm 1957 vệ tinh nhân tạo đầu tiên đi vào quỹ đạo, sau đó người Liên Xô còn đưa một chú chó nhỏ lên vũ trụ. Năm 1961, người Mỹ đã thành công đưa một con tinh tinh lên thái không. Lúc đầu nhịp tim của con vật này đập rất mạnh nhưng ngay sau đó nó đã khôi phục bình thường và trở về được mặt đất. Cùng lúc đó Liên Xô đã âm thầm chuẩn bị cho một kế hoạch lớn hơn và ngày 12 tháng 4 năm 1961, Gagarin đã làm nên lịch sử - trở thành người đầu tiên bay vào vũ trụ. Các kế hoạch của Liên Xô đưa ra nối tiếp nhau, người nữ phi hành đầu tiên bay vào vũ trụ rồi nhà du hành đầu tiên rời khỏi phi thuyền bước ra vũ trụ. Ngày 20 tháng 7 năm 1969 người Mỹ đặt chân lên Mặt Trăng. Năm 1975 tên lửa Sao Thổ cuối cùng của kế hoạch Apôlô được phóng lên đồng thời với một tên lửa của Liên Xô, hai phi thuyền đã tiếp giáp nhau trên quỹ đạo của Trái Đất.

0
Chắc hẳn trong số chúng ta không ai còn lạ gì Hachiko - chú chó đã trở thành biểu tượng của những chú chó khác, linh vật của Nhật Bản đại diện cho sự nhớ thương và trung thành của loài động vật này đối với con người - những người bạn thân nhất của chúng. Nhân dịp năm mới - năm của Chó, có lẽ ai trong số chúng ta cũng sẽ muốn một lần đọc lại câu chuyện về chú chó này.Hachiko -...
Đọc tiếp

Chắc hẳn trong số chúng ta không ai còn lạ gì Hachiko - chú chó đã trở thành biểu tượng của những chú chó khác, linh vật của Nhật Bản đại diện cho sự nhớ thương và trung thành của loài động vật này đối với con người - những người bạn thân nhất của chúng. Nhân dịp năm mới - năm của Chó, có lẽ ai trong số chúng ta cũng sẽ muốn một lần đọc lại câu chuyện về chú chó này.

Câu chuyện cảm động về chú chó hơn 9 năm đợi người chủ quá cố ở sân ga rồi ra đi trong niềm tiếc thương của cả nước Nhật - Ảnh 1.

Hachiko - chú khuyển chí tình đã đi vào lịch sử Nhật Bản.

Khi mới ra đời vào tháng 11/1923, chú chó thuộc giống Akita thuần Nhật cổ này có tên là Hachi. Hachi được đóng vào thùng gỗ và gửi tàu hỏa về miền Nam cho ông chủ mới - giáo sư Hidesaburo Ueno, giảng dạy tại trường Đại học Tokyo danh tiếng.Vì nhiều lý do mà giáo sư Ueno chọn cuộc sống độc thân, ông dành hầu hết thời gian rảnh rỗi của mình để dạy dỗ và chuyện trò với chú chó Akita Hachi. 

Chó là loài vật phản ảnh rõ ràng nhất sự chăm sóc của chủ nhân. Được giáo sư Ueno nuôi dưỡng cẩn thận, Hachi nhanh chóng lớn bổng, phổng phao và có phần to béo hơn hẳn so với những chú chó Akita khác. Đôi bạn một già, một chó này thường xuyên sánh bước tản bộ cùng nhau trên con đường ra ga tàu Shibuya ở gần nhà; chú chó Hachi thậm chí còn chờ đợi cho chủ nhân lên tàu rồi moi về; và cứ 3 giờ chiều hàng ngày, khi tàu cập bến, Hachi không ngoan đã đứng sẵn ở đó để đón chủ nhân, dù cho nắng mưa trưa hè hay tuyết rơi ngập sân.

Câu chuyện cảm động về chú chó hơn 9 năm đợi người chủ quá cố ở sân ga rồi ra đi trong niềm tiếc thương của cả nước Nhật - Ảnh 2.

Đều đặn, việc đón chủ đã trở thành nếp sinh hoạt không thể thiếu của Hachi nhỏ bé.

Những ngày vui vẻ cứ thế kéo dài cho tới một ngày nọ, chính xác là ngày 21/5/1925 định mệnh. Tai họa ập đến khi giáo sư Ueno bất ngờ đột quỵ do xuất huyết não khi ngay trên giảng đường. Thế nhưng Hachi nào có biết điều đó? Chú chó vẫn vui vẻ chạy ra ga đón chủ, đợi mãi, đợi mãi mà chủ không về. Ngày lại ngày, Hachi vẫn giữ nguyên thói quen chờ đón ông chủ của mình, và cứ thế, không quản nắng mưa, Hachi không vắng mặt một ngày nào trên sân ga Shibuya để chờ đón ông Ueno trong suốt 9 năm, 9 tháng và 15 ngày.

Câu chuyện cảm động về chú chó hơn 9 năm đợi người chủ quá cố ở sân ga rồi ra đi trong niềm tiếc thương của cả nước Nhật - Ảnh 3.

Trong suốt gần 10 năm tiếp theo của cuộc đời mình, Hachiko vẫn không từ bỏ thói quen ngóng chờ chủ nhân ở sân ga Shibuya.

Năm 1932, sau khi Hachi đợi chủ nhân được 7 năm, 1 sinh viên của giáo sư Ueno đã viết 1 bài báo kể về câu chuyện cảm động này và gửi đăng trên trang nhất tờ Tokyo Asahi. Ngay lập tức có rất nhiều người quan tâm lo lắng cho chú chó trung thành này. Tên của Hachi được đổi thành Hachiko - có nghĩa trìu mến và âu yếm; cũng từ Hachiko mà người Nhật thêm vào từ điển từ mới "chukhen" – chú chó nhỏ trung thành. Thậm chí, hoàng hậu Nhật Bản cũng đã dành tặng những lời khen cho Hachi; đồng thời những nhân viên nhà ga cũng dọn sẵn cho Hachi một ổ lót lông trong phòng trực để chú chó tá túc qua những ngày mưa nắng.

Câu chuyện cảm động về chú chó hơn 9 năm đợi người chủ quá cố ở sân ga rồi ra đi trong niềm tiếc thương của cả nước Nhật - Ảnh 4.

Câu chuyện về Hachiko có một sức lan tỏa mạnh mẽ, tới mức nhiều người dân Tokyo đã mặc nhiên coi việc chăm sóc chú chó nhỏ này trở thành một phần trách nhiệm của mình.

Thời gian dần trôi qua, nhiều ngày, nhiều tháng rồi nhiều năm, Hachiko vẫn có mặt đều đặn ở nhà ga vào lúc 3h chiều, mặc dù nó đã bị bệnh viêm khớp và đã quá già yếu. Cuối cùng vào ngày 8 tháng 3 năm 1935, gần 11 năm kể từ ngày nó nhìn thấy chủ nhân lần cuối cùng, người ta tìm thấy Hachiko - lúc đó đã 12 tuổi -nằm gục chết tại chính cái nơi mà nó đã đứng đợi chủ nhân của mình trong suốt nhiều năm. Người ta còn đồn rằng, đây là con phố trước đây Hachiko chưa từng qua, nhưng xác của chú lại tình cờ chỉ về hướng mộ giáo sư Ueno. Qua đời khi đã 12 năm tuổi, khoảng thời gian chờ đợi trong suốt 1 thập kỷ đã chiếm trọn cuộc đời Hachiko.

Câu chuyện cảm động về chú chó hơn 9 năm đợi người chủ quá cố ở sân ga rồi ra đi trong niềm tiếc thương của cả nước Nhật - Ảnh 5.

Vào ngày cuối đời, Hachiko vẫn thương tiếc ông chủ tới khôn cùng. Thế nhưng khi ra đi, Hachiko không hề cô đơn, khi gần như cả nước Nhật dõi theo bước chân liên thiên đàng của chú.

Cái chết của Hachiko được đăng lên trang nhất của rất nhiều tờ báo lúc bấy giờ và người ta đã dành hẳn một ngày để để tang Hachiko. Từ số tiền đóng góp của dân chúng trong cả nước, người dân đã thuê nhà điêu khắc Ando Teru để làm một bức tượng Hachiko bằng đồng. Khi bức tượng được hoàn thành và được đặt trang trọng ở bên trong sân ga, tại chính vị trí nó đã đứng đợi chủ nhân trong gần 10 năm.

Tuy nhiên, vài năm sau đó, Nhật Bản lâm vào chiến tranh, tất cả những thứ gì là kim loại đều bị lấy đi để làm vũ khí, không ngoại trừ bức tượng Hachiko. Sau khi chiến tranh kết thúc, vào năm 1948, Hachiko lại một lần nữa được tạc một bức tượng mới. Bức tượng đó được đặt ở ga Shibuya cho đến tận ngày hôm nay.

Câu chuyện cảm động về chú chó hơn 9 năm đợi người chủ quá cố ở sân ga rồi ra đi trong niềm tiếc thương của cả nước Nhật - Ảnh 6.

Bức tượng đồng đúc hình của Hachiko trước cửa ga Shibuya vẫn còn ở nguyên đó cho tới tận ngày nay.

 Đó là câu chuyện của rất nhiều năm về trước, vậy mà giờ đây, hình ảnh chú chó trung thành tại quận Nagano, Nhật Bản lại làm dấy lên biết bao xúc cảm trong lòng người dân Nhật Bản. Báo chí liên tục đăng tải nhiều tác phẩm thơ ca nhạc họa về chú chó trung thành Hachiko. Các cửa hiệu gần ga cũng nhanh nhạy cho ra nhiều mặt hàng mới như tem thư Hachiko, búp bê Hachiko... Các giáo viên coi Hachiko như tấm gương sáng về lòng trung thành cho học trò noi theo, các nghệ sĩ nổi tiếng cũng bắt đầu tán dương chú. Cả nước dấy lên phong trào phát triển giống chó Akita, những mong gia đình mình sẽ nuôi được một chú chó trung thành như vậy.

7
19 tháng 11 2018

Hic hic ...

Xúc động quá bạn :<

Meow~

15 tháng 1 2019

Một câu chuyện thật là cảm động Hu...Hu... ToT !!!

 Và cx thật ngưỡng mộ lòng trung thành của Hachiko

thử hỏi trên đời có mấy ai trung thành đc như Hachiko!

Ước gì tui có đc 1 chú chó như Hachiko!

(Nhưng mà nếu như ông chủ của Hachiko ko còn thì sau đó ai đã chăm sóc Hachiko?)

những chú chó ở cửa hiệumột cậu bé xuất hiện ở cửa hàng bán cho và hỏi người chủ cửa hàng giá mỗi con chó là bao nhiêungười chủ trả lời khoảng từ 30 tới 50 đô la một concậu bé rụt rè nói cháu có thể xem chúng được ko ạngười chủ hàng huýt sáo và ra hiệu tủ trong chiếc cũi năm chú chó con bé xíu như năm cuộn lệ chảy ra duy chỉ có một chữ tụt lại phía sau khá xangay lập tức...
Đọc tiếp

những chú chó ở cửa hiệu

một cậu bé xuất hiện ở cửa hàng bán cho và hỏi người chủ cửa hàng giá mỗi con chó là bao nhiêu

người chủ trả lời khoảng từ 30 tới 50 đô la một con

cậu bé rụt rè nói cháu có thể xem chúng được ko ạ

người chủ hàng huýt sáo và ra hiệu tủ trong chiếc cũi năm chú chó con bé xíu như năm cuộn lệ chảy ra duy chỉ có một chữ tụt lại phía sau khá xangay lập tức chú bé chu ý tới chú chó chậm chạp hỏi khiap khiêng đồ cậu liền hỏi con chó này bị sao vậy bác 

ông chủ giải thích rằng nó bị tật ở khớp hông và nó sẽ khập khiễng suốt đờinghe thế cậu bé tỏ ra xúc động do chinh la con cho chau muan mua

chủ cửa hàng nói nếu cháu thực sự thch con chó đó ta sẽ tặng cho cháu nhưng biết cháu sẽ ko muốn mua nó đâu

gương mặt chú bé thoáng buồn cậu nhìn thẳng vào mắt ông chủ cửa hàng và nói cháu ko muống bác tặng cho cháu dâu con chó này cũng có giá trị như những con chó khác cháu sẽ trả bác đúng giá thực ra ngay bây giờ cháu có thể trả bác 20 đó là thôisau đó mỗi tháng cháu sẽ trả bạc dan 

bác bảo thật nhé  cháu ko nên mua con chó đó  người chủ cửa hàng khuyến nó ko bao giờ có thể chạy nhảy và chơi đùa như những con chó khác đâu

ông vừa dứt lời cậu bé vừa chui xuống vén ống quần lên để lộ cái chân trái tật nguyền cong vẹo được đỡ bởi một thanh kim loại cậu ngước nhìn ông chủ cửa hàng và khẽ bảo chính cháu cũng chẳng chạy nhảy ước mà và chú chó con này sẽ cần một ai đó hiểu và chơi với nó

neu em la cau be trong truyen em se noi gi voi ong chu 

 

hãy nêu suy nghĩ của em khi đọc câu chuyện trên

từ giá trị trong câu còn chỗ đó cũng có giá trị như những con chó khác mà thuộc loại từ gì

a danh từ           b động từ                c    tính từ 

tìm từ thay rhe cho tự tăng trong câu văn chủ cửa hàng nói nếu cháu thực sự thích con chó đó ta sẽ tặng cho cháu

viet mot cau bieu lo cam xuc cua em ve con cho tat do

 

0
Hãy đọc nhá .Nhũng đứa con ngoan :Ngày xưa, khi tạo ra người Mẹ đầu tiên trên thế gian, ông Trời đã làm việc miệt mài suốt sáu ngày liền, quên ăn quên ngủ mà vẫn chưa xong việc.Thấy vậy một vị thần bèn hỏi:“Tại sao ngài lại mất quá nhiều thời giờ cho tạo vật này?”Ông Trời đáp: “Ngươi thấy đấy. Đây là một tạo vật cực kì phức tạp gồm hơn hai trăm bộ phận có thể thay...
Đọc tiếp

Hãy đọc nhá .Nhũng đứa con ngoan :

Ngày xưa, khi tạo ra người Mẹ đầu tiên trên thế gian, ông Trời đã làm việc miệt mài suốt sáu ngày liền, quên ăn quên ngủ mà vẫn chưa xong việc.Thấy vậy một vị thần bèn hỏi:

“Tại sao ngài lại mất quá nhiều thời giờ cho tạo vật này?”

Ông Trời đáp: “Ngươi thấy đấy. Đây là một tạo vật cực kì phức tạp gồm hơn hai trăm bộ phận có thể thay thế nhau và cực kì bền bỉ, nhưng lại không phải là gỗ đá vô tri vô giác. Tạo vật này có thể sống bằng nước lã và thức ăn thừa của con, nhưng lại đủ sức ôm ấp trong vòng tay nhiều đứa con cùng một lúc. Nụ hôn của nó có thể chữa lành mọi vết thương, từ vết trầy trên đầu gối cho tới một trái tim tan nát. Ngoài ra ta định ban cho vật này có sáu đôi tay”

Vị thần nọ ngạc nhiên: “Sáu đôi tay? Không thể tin được!”. Ông Trời đáp lại: “Thế còn ít đấy. Nếu nó có ba đôi mắt cũng chưa chắc đã đủ”. “Vậy thì ngài sẽ vi phạm các tiêu chuẩn về con người do chính ngài đặt ra trước đây”, vị thần nói.

Ông Trời gật đầu thở dài: “Đành vậy. Sinh vật này là vật ta tâm đắc nhất trong những gì ta đã tạo ra, nên ta dành mọi sự ưu ái cho nó. Nó có một đôi mắt nhìn xuyên qua cánh cửa đóng kín và biết được lũ trẻ đang làm gì. Đôi mắt thứ hai ở sau gáy để nhìn thấy mọi điều mà ai cũng nghĩ là không thể biết được. Đôi mắt thứ ba nằm trên trán để nhìn thấu ruột gan của những đứa con lầm lạc. Và đôi mắt này sẽ nói cho những đứa con đó biết rằng Mẹ chúng luôn hiểu, thương yêu và sẵn sàng tha thứ cho mọi lỗi lầm của chúng, dù bà không hề nói ra”.

Vị thần nọ chạm vào tạo vật mà ông Trời đang bỏ công cho ra đời và kêu lên: “Tại sao nó lại mềm mại đến thế?”. Ông trời đáp: “Vậy là ngươi chưa biết. Tạo vật này rất cứng cỏi. Ngươi không thể tưởng tượng nổi những khổ đau mà tạo vật này sẽ chịu đựng và những công việc mà nó phải hoàn tất trong cuộc đời.”

Vị thần dường như phát hiện ra điều gì, bèn đưa tay sờ lên má người Mẹ đang được ông Trời tạo ra “Ồ, thưa ngài. Hình như ngài để rớt cái gì ở đây”.

“Không phải. Đó là những giọt nước mắt đấy”, ông Trời thở dài.

“Nước mắt để làm gì, thưa ngài?”, vị thần hỏi.

“Để bộc lộ niềm vui, nỗi buồn, sự thất vọng, đau đớn, đơn độc và cả lòng tự hào – những thứ mà người Mẹ nào cũng sẽ trải qua”.

Hãy đọc và yêu mẹ của mình nhiều hơn nhé!


 

2
24 tháng 12 2015

hay  wá,làm mik nhớ mẹ  mik  đi công tác xa nhà

30 tháng 12 2015

cau dang bai viet hay qua ! qua tuyet luon y ! minh rat la thich . chuc cau lon len se la hoa si truyen dai 

Cổ tích về sự ra đời của người mẹNgày xưa, khi tạo ra người mẹ đầu tiên trên thế gian, Chúa trời đã làm việc miệt mài suốt 6 ngày liền, quên ăn quên ngủ mà vẫn chưa xong việc. Thấy vậy, một vị thần bèn hỏi: Tại sao ngài lại mất quá nhiều thời giờ cho tạo vật này?Chúa trời đáp:- Ngươi thấy đấy, đây là một tạo vật cực kỳ phức tạp gồm hơn 200 bộ phận có thể thay...
Đọc tiếp

Cổ tích về sự ra đời của người mẹ

Ngày xưa, khi tạo ra người mẹ đầu tiên trên thế gian, Chúa trời đã làm việc miệt mài suốt 6 ngày liền, quên ăn quên ngủ mà vẫn chưa xong việc. Thấy vậy, một vị thần bèn hỏi: Tại sao ngài lại mất quá nhiều thời giờ cho tạo vật này?

Chúa trời đáp:

- Ngươi thấy đấy, đây là một tạo vật cực kỳ phức tạp gồm hơn 200 bộ phận có thể thay thế nhau và cực kỳ bền bỉ, nhưng lại không phải là gỗ đá vô tri vô giác. Tạo vật này có thể sống bằng nước lã và thức ăn thừa của con, nhưng lại đủ sức ôm ấp trong vòng tay nhiều đứa con cùng một lúc. Nụ hôn của nó có thể chữa lành mọi vết thương, từ vết trầy trên đầu gối cho tới một trái tim tan nát. Ngoài ra, ta định ban cho tạo vật này có thể có 6 đôi tay.

Vị thần nọ ngạc nhiên:
- Sáu đôi tay? Không thể tin được!

Chúa trời đáp lại:

- Thế còn ít đấy. Nếu nó có 3 đôi mắt cũng chưa chắc đã đủ.

- Vậy thì ngài sẽ vi phạm các tiêu chuẩn về con người do chính ngài đặt ra trước đây - vị thần nói.

Chúa trời gật đầu thở dài:

- Đành vậy. Sinh vật này là vật ta tâm đắc nhất trong những gì ta đã tạo ra, nên ta dành mọi sự ưu ái cho nó. Nó có một đôi mắt nhìn xuyên qua cánh cửa đóng kín và biết được lũ trẻ đang làm gì. Đôi mắt thứ hai ở sau gáy để nhìn thấy mọi điều mà ai cũng nghĩ là không thể biết được. Đôi mắt thứ ba nằm trên trán để nhìn thấu ruột gan của những đứa con lầm lạc. Và đôi mắt này sẽ nói cho những đứa con đó biết rằng mẹ chúng luôn hiểu, thương yêu và sẵn sàng tha thứ cho mọi lỗi lầm của chúng, dù bà không hề nói ra.

Vị thần nọ sờ vào tạo vật mà Chúa trời đang bỏ công cho ra đời và kêu lên:

- Tại sao nó lại mềm mại đến thế?

Chúa trời đáp: "Vậy là ngươi chưa biết hết. Tạo vật này rất cứng cỏi. Ngươi không thể tưởng tượng nổi những khổ đau mà tạo vật này sẽ phải chịu đựng và những công việc mà nó phải hoàn tất trong cuộc đời".

Vị thần dường như phát hiện ra điều gì, bèn đưa tay sờ lên má người mẹ đang được Chúa trời tạo ra.

- Ồ, thưa ngài. Hình như ngài để rớt cái gì ở đây.

- Không phải. Đó là những giọt nước mắt đấy - Chúa trời thở dài.

- Nước mắt để làm gì, thưa ngài - vị thần hỏi.

- Để bộc lộ niềm vui, nỗi buồn, sự thất vọng, đau đớn, đơn độc và cả lòng tự hào những thứ mà người mẹ nào cũng sẽ trải qua.

- Người thật là hào phóng. Người có thể nghĩ ra mọi thứ trong một tạo vật duy nhất. Thậm chí Người còn tạo ra cả nước mắt.

- Ta e rằng là ngươi đã sai rồi. Ta tạo ra người phục nữ, nhưng cô ấy mới chính là người đã tạo ra nước mắt.

Trình bày suy nghĩ của em về câu chuyện trên

Cổ tích về sự ra đời của người mẹ

Ngày xưa, khi tạo ra người mẹ đầu tiên trên thế gian, Chúa trời đã làm việc miệt mài suốt 6 ngày liền, quên ăn quên ngủ mà vẫn chưa xong việc. Thấy vậy, một vị thần bèn hỏi: Tại sao ngài lại mất quá nhiều thời giờ cho tạo vật này?

Chúa trời đáp:

- Ngươi thấy đấy, đây là một tạo vật cực kỳ phức tạp gồm hơn 200 bộ phận có thể thay thế nhau và cực kỳ bền bỉ, nhưng lại không phải là gỗ đá vô tri vô giác. Tạo vật này có thể sống bằng nước lã và thức ăn thừa của con, nhưng lại đủ sức ôm ấp trong vòng tay nhiều đứa con cùng một lúc. Nụ hôn của nó có thể chữa lành mọi vết thương, từ vết trầy trên đầu gối cho tới một trái tim tan nát. Ngoài ra, ta định ban cho tạo vật này có thể có 6 đôi tay.

Vị thần nọ ngạc nhiên:
- Sáu đôi tay? Không thể tin được!

Chúa trời đáp lại:

- Thế còn ít đấy. Nếu nó có 3 đôi mắt cũng chưa chắc đã đủ.

- Vậy thì ngài sẽ vi phạm các tiêu chuẩn về con người do chính ngài đặt ra trước đây - vị thần nói.

Chúa trời gật đầu thở dài:

- Đành vậy. Sinh vật này là vật ta tâm đắc nhất trong những gì ta đã tạo ra, nên ta dành mọi sự ưu ái cho nó. Nó có một đôi mắt nhìn xuyên qua cánh cửa đóng kín và biết được lũ trẻ đang làm gì. Đôi mắt thứ hai ở sau gáy để nhìn thấy mọi điều mà ai cũng nghĩ là không thể biết được. Đôi mắt thứ ba nằm trên trán để nhìn thấu ruột gan của những đứa con lầm lạc. Và đôi mắt này sẽ nói cho những đứa con đó biết rằng mẹ chúng luôn hiểu, thương yêu và sẵn sàng tha thứ cho mọi lỗi lầm của chúng, dù bà không hề nói ra.

Vị thần nọ sờ vào tạo vật mà Chúa trời đang bỏ công cho ra đời và kêu lên:

- Tại sao nó lại mềm mại đến thế?

Chúa trời đáp: "Vậy là ngươi chưa biết hết. Tạo vật này rất cứng cỏi. Ngươi không thể tưởng tượng nổi những khổ đau mà tạo vật này sẽ phải chịu đựng và những công việc mà nó phải hoàn tất trong cuộc đời".

Vị thần dường như phát hiện ra điều gì, bèn đưa tay sờ lên má người mẹ đang được Chúa trời tạo ra.

- Ồ, thưa ngài. Hình như ngài để rớt cái gì ở đây.

- Không phải. Đó là những giọt nước mắt đấy - Chúa trời thở dài.

- Nước mắt để làm gì, thưa ngài - vị thần hỏi.

- Để bộc lộ niềm vui, nỗi buồn, sự thất vọng, đau đớn, đơn độc và cả lòng tự hào những thứ mà người mẹ nào cũng sẽ trải qua.

- Người thật là hào phóng. Người có thể nghĩ ra mọi thứ trong một tạo vật duy nhất. Thậm chí Người còn tạo ra cả nước mắt.

- Ta e rằng là ngươi đã sai rồi. Ta tạo ra người phục nữ, nhưng cô ấy mới chính là người đã tạo ra nước mắt.

Trình bày suy nghĩ của em về câu chuyện trên

Cổ tích về sự ra đời của người mẹ

Ngày xưa, khi tạo ra người mẹ đầu tiên trên thế gian, Chúa trời đã làm việc miệt mài suốt 6 ngày liền, quên ăn quên ngủ mà vẫn chưa xong việc. Thấy vậy, một vị thần bèn hỏi: Tại sao ngài lại mất quá nhiều thời giờ cho tạo vật này?

Chúa trời đáp:

- Ngươi thấy đấy, đây là một tạo vật cực kỳ phức tạp gồm hơn 200 bộ phận có thể thay thế nhau và cực kỳ bền bỉ, nhưng lại không phải là gỗ đá vô tri vô giác. Tạo vật này có thể sống bằng nước lã và thức ăn thừa của con, nhưng lại đủ sức ôm ấp trong vòng tay nhiều đứa con cùng một lúc. Nụ hôn của nó có thể chữa lành mọi vết thương, từ vết trầy trên đầu gối cho tới một trái tim tan nát. Ngoài ra, ta định ban cho tạo vật này có thể có 6 đôi tay.

Vị thần nọ ngạc nhiên:
- Sáu đôi tay? Không thể tin được!

Chúa trời đáp lại:

- Thế còn ít đấy. Nếu nó có 3 đôi mắt cũng chưa chắc đã đủ.

- Vậy thì ngài sẽ vi phạm các tiêu chuẩn về con người do chính ngài đặt ra trước đây - vị thần nói.

Chúa trời gật đầu thở dài:

- Đành vậy. Sinh vật này là vật ta tâm đắc nhất trong những gì ta đã tạo ra, nên ta dành mọi sự ưu ái cho nó. Nó có một đôi mắt nhìn xuyên qua cánh cửa đóng kín và biết được lũ trẻ đang làm gì. Đôi mắt thứ hai ở sau gáy để nhìn thấy mọi điều mà ai cũng nghĩ là không thể biết được. Đôi mắt thứ ba nằm trên trán để nhìn thấu ruột gan của những đứa con lầm lạc. Và đôi mắt này sẽ nói cho những đứa con đó biết rằng mẹ chúng luôn hiểu, thương yêu và sẵn sàng tha thứ cho mọi lỗi lầm của chúng, dù bà không hề nói ra.

Vị thần nọ sờ vào tạo vật mà Chúa trời đang bỏ công cho ra đời và kêu lên:

- Tại sao nó lại mềm mại đến thế?

Chúa trời đáp: "Vậy là ngươi chưa biết hết. Tạo vật này rất cứng cỏi. Ngươi không thể tưởng tượng nổi những khổ đau mà tạo vật này sẽ phải chịu đựng và những công việc mà nó phải hoàn tất trong cuộc đời".

Vị thần dường như phát hiện ra điều gì, bèn đưa tay sờ lên má người mẹ đang được Chúa trời tạo ra.

- Ồ, thưa ngài. Hình như ngài để rớt cái gì ở đây.

- Không phải. Đó là những giọt nước mắt đấy - Chúa trời thở dài.

- Nước mắt để làm gì, thưa ngài - vị thần hỏi.

- Để bộc lộ niềm vui, nỗi buồn, sự thất vọng, đau đớn, đơn độc và cả lòng tự hào những thứ mà người mẹ nào cũng sẽ trải qua.

- Người thật là hào phóng. Người có thể nghĩ ra mọi thứ trong một tạo vật duy nhất. Thậm chí Người còn tạo ra cả nước mắt.

- Ta e rằng là ngươi đã sai rồi. Ta tạo ra người phục nữ, nhưng cô ấy mới chính là người đã tạo ra nước mắt.

Hãy viết bài văn nghị luận về câu chuyện trên

2
12 tháng 1 2020

đọc bbai của bạn hết bà thanh xuân còn chưa nói đến viết văn nghị luận nữa chác chết mất

12 tháng 1 2020

Bó tay, ko biết làm :"))