K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

16 tháng 6 2018

Vào ngày Giáng Sinh ai cũng có một ước mơ muốn ông già No-en thực hiện . Và em cũng không ngoại lệ .

Trên đời này , đối với em mẹ là người quan trọng nhất . Nhưng mấy hôm nay mẹ bị ốm đến nỗi không rời giường được . Gương mặt mẹ xanh xao , môi mẹ hơi thâm . Người mẹ đã gầy bây giờ lại càng gầy hơn . Mọi ngày , khi em đi học về sẽ thấy mẹ chờ em vào để cùng ăn với mẹ nhưng từ khi mẹ ốm dường như thói quen cứ về sẽ ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức từ bếp bay lên nhưng khi em vào bếp lại không thấy mẹ đâu mà chỉ thấy căn bếp vốn tràn ngập tiếng vui cười của cả nhà giờ đây lại trống vắng khiến căn bếp trở lên lạnh lẽo . Khi em cất cặp được một lúc thì thấy mẹ về với gương mặt phờ phạc , xanh xao của mẹ . Khi em hỏi ba thì mới biết rằng mẹ vừa mới đi truyền nước về xong khiến lòng em rất đau .

Em thương mẹ lắm và nhân ngày lễ Nô-en này em mong rằng mẹ sẽ khỏe hơn và nấu những bữa cơm vào những bữa tối cho cả gia đình ăn .

Mỗi năm, cứ sắp tới Giáng Sinh là em thấy rất hồi hộp. Em luôn ước ao vào đúng đêm Giáng Sinh sẽ có ông già Noel đến với em và trao cho em một món quà, nhưng điều đó em chưa bao giờ có được. Giáng Sinh năm nay em ước mình sẽ có một món quà đặc biệt, đó là một chiếc bút thần kỳ giúp em học giỏi hơn. Em rất mong điều ước đó trở thành hiện thực để em có thể học giỏi. Em mong ông già Noel sẽ đến tặng cho em món quà đó. Em rất mong ngày đó sẽ đến với em.

3 tháng 12 2017

“Ông già Nô-en kính yêu

Hàng năm cháu cứ mong đến tháng 12 cho ông và kể về những việc tốt cháu đã làm trong năm qua, chia sẻ với ông về những mơ ước của cháu trong cuộc sống cũng như về món quà Giáng sinh.

Ông ạ, năm nay cháu đã giữ đúng lời hứa với ông về việc sẽ cố gắng học thật tốt. Sau một năm, cháu đã có một giải nhất toán qua mạng cấp trường, giải nhất học sinh giỏi cấp trường, giải nhì viết chữ đẹp và giải cuộc thi IOE đấy. Đặc biệt hơn, trong bảng thành tích năm qua chính là giải nhất cuộc thi Trạng nguyên nhỏ tuổi cấp Quốc gia.

Cháu còn nhớ hồi năm ngoái, cháu đã hồi hộp như thế nào khi chờ đợi để xem tường thuật trực tiếp hành trình đêm Nô-en của ông trên mạng. Chiều ngày 24, thời gian trôi chậm lại, để đỡ sốt ruột, cháu đã dạo mấy vòng thăm ngôi làng thân yêu và xưởng chế tạo đồ chơi của ông. Đàn tuần lộc với con Eudolph màu đỏ hình như cũng bồn chồn, gõ móng liên hồi trên mặt băng. Rồi cũng đến giờ lên đường, cháu nhớ mãi hình ảnh cỗ xe chở đầy quà của ông lao vút trên nền trời Bắc cực xanh thẳm mang theo bao niềm vui của bạn nhỏ trên thế giới. Biển Bắc cực xanh lấp lánh phía dưới.

Khi màn đêm buông xuống cũng là lúc xe của ông bay qua thành phố đầu tiên. Cháu nhìn rất rõ trên màn hình máy tính mỗi thành phố ông ghé thăm. Mỗi hình ảnh mang cho cháu một cảm xúc khác nhau. Có những thành phố hoa lệ đầy ánh sáng như Paris, London, Tokio hay Bắc Kinh nhưng cũng có những thành phố nghèo nàn, đổ vỡ, chìm trong chiến tranh như Damas, Tripoli…

Tuy nhiên khi xe của ông bay qua, tất cả các thành phố đều trở nên sáng đèn rực bởi niềm hân hoan của các bạn nhỏ. Cháu còn cảm nhận trong thời khắc đó, cả thế giới như xích lại gần nhau hơn, ranh giới địa lý, văn hóa, niềm vui, nỗi đau bị xóa nhòa, chỉ còn hạnh phúc.

Cháu mở hộp quà ra, trong đó có một ngôi sao lấp lánh và một lá thư của ông viết rằng: “Ông tặng cháu ngôi sao sáng nhất trên bầu trời. Ngôi sao sẽ mãi sáng lấp lánh và đem lại may mắn cho cháu chừng nào cháu còn là một em bé ngoan”. Cháu đọc thư của ông và thầm hứa sẽ cố gắng giữ cho ngôi sao mãi sáng lấp lánh.Như đồng hồ nhà cháu điểm 12 giờ đêm, màn hình máy tính hiện dòng chữ “Hanoi, Vietnam” thì cháu đã thấy rất vui sướng. Cháu vội ra ban công chờ ông nhưng chỉ thấy có một hộp quà ngoài đó. Xe của ông đã đi qua mất rồi. Mẹ cháu bảo ông vội vì còn phải chia niềm vui cho nhiều bạn nhỏ khá nữa trong đêm giáng sinh đúng không ạ?

Thế rồi cháu thiếp đi lúc nào không hay. Đêm đó, cháu mơ thấy mình được ngồi trên cỗ xe và bay trên trời cao cùng ông, xung quanh cháu là hàng triệu, hàng triệu ngôi sao xanh biếc… Suốt đêm qua, cháu treo ngôi sao ông tặng ngoài cửa sổ để hàng đêm ngôi sao không phải xa các bạn trên trời cao. Đến hôm nay, ngôi sao vẫn sáng lấp lánh chứng tỏ cháu vẫn là em bé ngoan ông nhỉ? Ông ơi, Giáng sinh năm nay cháu muốn xin ông một cuốn sách về thiên văn và vũ trụ. Cháu mơ ước trở thành một phi hành gia để có thể bay thật cao khám phá bầu trời bao la mà cháu đã cùng ông bay trong giấc mơ Giáng sinh năm trước.

Chỉ còn gần 10 ngày nữa là đến giáng sinh rồi. Năm nay cháu sẽ mặc thật ấm và ra ban công đứng chờ ông trước nhé. Năm nay cháu học lớp 4 rồi, cháu đã được học khâu thêu từ đầu năm học. Cháu đã tự tay may cho ông một chiếc khăn quàng cổ. Cháu muốn tặng ông để quàng cổ cho ấm vì đêm Giáng sinh thường lạnh lắm, nhỡ ông ốm thì nhiều trẻ em ngoan sẽ không có quà mất. Năm nay, lúc bay qua nhà cháu ông bay chậm lại một chút nhé. Từ bé, cháu đã ước mơ một lần được ôm cổ, chạm vào chòm râu trắng như tuyết của ông mà nói rằng: “Ông ơi, cháu yêu ông rất nhiều. Cháu mong ước mơ của cháu sẽ trở thành hiện thực ông ạ”.

Cháu của ông:

Phạm Thuần Diệp

3 tháng 12 2017

Tôi không tin lắm vào những điều kỳ diệu, càng không tin vào truyện cổ tích. Năm nay tôi đã hai mươi mốt tuổi. Nhưng tôi tin vào những bức thư được gửi đi trước Giáng Sinh, từ căn nhà nhỏ của chúng tôi.

Đã thành thông lệ, hàng năm, cứ đến trước ngày lễ Giáng sinh là bố mẹ hối thúc chúng tôi viết một bức thư gửi ông già Noel. Bố mẹ tôi không khó khăn lắm để chúng tôi nghĩ rằng ông già Noel là có thật, vì hồi nhỏ, trí tưởng tượng của mấy chị em tôi hết sức phong phú. “Vậy, chứ con sẽ viết gì vào thư hả bố?”, nhỏ em tôi hỏi, một câu rất có lý. ‘Ừ thì con cứ viết năm rồi con ngoan ngoãn ra làm sao, cố gắng thế nào và món quà con đề nghị ông tặng là gì”. “Một món hay mấy món hả mẹ?”, tôi vặn vẹo lại mẹ tôi, khi mẹ đang nỗ lực trả lời “chất vấn” thay cho bố. “Mẹ nghĩ chỉ nên là món quà mà con ao ước nhất thôi. Vì ông già Noel rất bận và còn nhiều bạn nhỏ khác cũng muốn có quà như con vậy”.

Thế là chị em tôi hí húi ngồi viết những lá thư gửi ông già Noel. Bức thư đầu tiên của tôi, năm tôi học lớp một được viết với những dòng chữ to như con gà mái, chỉ vẻn vẹn có vài dòng: “Ông già Noel ơi, năm rồi cháu ngoan và học rất giỏi. Ông tặng cháu một hộp bút chì màu nhé. Loại có 48 màu và được đựng trong hộp sắt ý. Cháu cảm ơn ông”. Sau đêm Noel, tôi nhận được một hộp bút chì màu như mong đợi. Tôi chạy vòng quanh nhà, với hộp bút chì màu trên tay, hét vang trời. Ở một góc nào đó trong tim, tôi tin, ông già Noel đã chu du khắp trái đất và dừng lại tặng tôi một món quà nhỏ.

Vài năm về sau này, khi chúng tôi đã lớn hơn, thói quen đó vẫn được giữ lại. Rồi bí mật về những lá thư Giáng sinh được khám phá, khi tôi phát hiện ra, trong ngăn kéo của bố mẹ có một chồng thư của chúng tôi. Thay vì được gửi đến Bắc cực những lá thư chúng tôi viết gửi ông già Noel đều được gửi đến nhà tôi. Hoặc nói một cách khác, chúng chưa từng được gửi đi. Cũng đúng thôi, vì lần nào cũng thế, điệp khúc của bố mẹ luôn là: “Để đấy, bố mẹ gửi cho. Các con không biết cách gửi, lá thư thất lạc mất thì sao”. Một cách ngây thơ nhất trên đời, chúng tôi đưa cho bố mẹ những lá thư của mình với lòng tin tuyệt đối, ắt hẳn chúng sẽ đến được xứ sở có tuyết. Để rồi một ngày kia, khi bí mật được bật mí, chúng tôi buồn mất cả tuần.

Vài năm về sau nữa, khi chị em tôi đã thực sự lớn, đi học xa nhà thì những lá thư Giáng sinh chỉ còn là hồi ức. Cuối năm thường là dịp bố mẹ tôi rất bận với việc tổng kết điểm học kỳ I cho học sinh, với kế hoạch giảng dạy cho kỳ II. Chị em tôi cũng thế, cũng là những kỳ thi cuối kỳ nghẹt thở của thời sinh viên. Và nữa, những chuyến xe cuối năm thường đông người - điều khiến tôi e ngại khi muốn về nhà vào dịp Giáng sinh. Bù lại, tôi thường đón Giáng sinh cùng đám bạn thân. Bắt chước những đứa trẻ nhỏ, chúng tôi lại ngồi viết thư gửi ông già Noel. Lá thư của chúng tôi không ngắn tủn của hồi lên bảy, lên tám nữa. Thư của đứa nào cũng dài gần trang giấy và có đến cả tá quà cần tặng. Chúng tôi đọc to những lá thư lên và cười rộn rã. Những khách hàng của quán cà phê ngồi gần đấy cũng mỉm cười trước trò nhắng nhít. Cảm giác như tuổi thơ ùa lại, thật gần. Tôi bấm số, gọi cho mẹ vì nỗi nhớ nhung. Có tiếng rọt rẹt, và sau đó là giọng mẹ, ấm lắm: “Ừ, mẹ đây. Các con đón Giáng sinh vui cả chứ?” “Vâng, rất vui mẹ ạ. Bố mẹ không đi đâu sao? Mẹ đang làm gì đấy?” “Mẹ đang” - mẹ tôi ngập ngừng hồi lâu: “Mẹ đang ngồi xem lại những lá thư Giáng sinh của các con. Hồi đó, vui thật đấy”. Giọng mẹ nghèn nghẹn, cứ như sắp khóc. Tôi định càm ràm, mẹ kỳ lạ thật đấy, Giáng sinh là dịp vui sao giọng mẹ buồn ghê gớm rồi lại thôi. Người ta bảo, Giáng sinh là để về nhà. Còn tôi, chẳng Giáng sinh nào tôi về nhà, hỏi mẹ không buồn sao được?

*****************

Năm nay, tôi vẫn không thể về nhà vào dịp Giáng sinh. Tôi muốn đi học thêm 2 khóa tiếng Anh vào năm sau. Cách duy nhất để có tiền học thêm là tôi phải tích cực “cày bừa” từ bây giờ. Tôi đăng ký một suất thu ngân part - time trong siêu thị gần trường.

Đứng chôn chân hai tiếng trong siêu thị rộng lớn vào những ngày cuối năm, khi những gia đình tấp nập mua hàng khiến tôi nhớ gia đình muốn ứa nước mắt. Tôi nhớ những ngày còn nhỏ, chúng tôi ngồi hí hoáy viết thư gửi ông già Noel mà không biết rằng, thực ra, bức thư đó không hề được gửi đến Bắc cực. Tôi nhớ, tiếng kim thêu sột soạt trên nền vải vào những tối mẹ nhận hàng thêu về làm thêm, tiếng bố tôi ho khúc khắc trong đêm vào những ngày đi dạy về muộn. Bố mẹ tôi không giàu có nhưng đã luôn cho chúng tôi những Giáng sinh đủ đầy và ấm áp.

noelchen.jpg

Một buổi tối, khi gần đến Giáng sinh, tôi ngồi lại ở một góc của siêu thị. Lấy tờ giấy trắng tinh tươm, tôi ngồi viết một bức thư ngắn thôi, gửi ông già Noel. Trong bức thư, tôi nói về mùa đông lạnh giá của Hà Nội, về nỗi nhớ nhà chất đầy trong tim, về niềm hi vọng bé thơ vào những bức thư từng được đề gửi tới Bắc Cực cùng nỗi hàm ơn không nói lên lời. Sau rốt, tôi gấp bức thư vào phong bì. Ở địa chỉ người nhận, tôi không ghi Bắc cực như hồi nhỏ mà ghi địa chỉ nhà tôi.

Tôi tin, lá thư Giáng sinh ấy sẽ đến đúng địa chỉ mà nó cần đến. `

30 tháng 1 2022

Tham khảo:

 Với mỗi ý thích từng người, mỗi mùa lại mang những vẻ đẹp khác nhau. Nếu như xuân mang theo những hạt mưa lất phất bay, thu đến mang theo tiết trời se se lạnh với làn gió heo may, đông về lại với cái rét cắt da cắt thịt thì hè lại gợi về một kí ức một kỉ niệm khó phai trong tâm hồn. Chắc hẳn mỗi người khi nhắc tới hè là nghĩ ngay tới cái nắng . Mùa hè là mùa của nắng, nó không yếu ớt như mùa đông, không khô hanh như mùa thu mà trái lại nó chói chang, gay gắt, nó rọi chiếu vào từng cành cây cảnh vật chan hòa sắc nắng. Nó làm cho mọi cảnh vật dường như đều được khoác trên mình chiếc áo màu vàng. Bầu trời trong xanh, cao vời vợi không một gợn mây. Khi có những tia nắng tinh nghịch của mùa hè chiếu xuống thì vạn vật dường như cũng đang dần dần hay đổi. Những cây phượng đỏ rực như một mâm xôi gấc với những tán lá rộng đang che mát cho con đường. Dưới sắc nắng ấy thì màu đỏ càng trở nên tươi tắn và đẹp hơn. Trên cành cây là những chú ve kêu râm ran tạo nên một bản giao hưởng tuyệt vời- âm thanh không thể thiếu như báo hiệu hè về.Mùa hè cũng là mùa của sự chia xa mái trường quen thuộc, mùa học sinh được nghỉ ngơi thư giãn sau bao ngày vất vả.

Nhà thơ Tế Hanh trong bài thơ “ Nhớ con sông quê hương” đã từng nói:

“ Tâm hồn tôi là một buổi trưa hè

Rất đậm hương và rộn tiếng chim ” Quả đúng như thế , mùa hè còn là mùa của hoa thơm trái ngọt. Những trái mít căng đầy khi nó sắp chín ta vỗ vào thì sẽ thấy tiếng kêu bộp bộp, rồi khi bổ ra thì thơm phức cả nhà ăn thật ngon miệng. Mùa của những trái na chín ngọt trông thật thích mắt. Càng thích biết bao khi được tận tay hái những trái na mang vào để ăn. Từng hương vị của mỗi loại quả như hòa quyện vào nhau tạo nên những hương vị đặc trưng riêng của mùa hè. Mùa hè trên quê hương tôi là thế đấy. Tuy gần gũi, bình dị nhưng tràn đầy cảm xúc trong tâm trí tôi, là một phần không thể thiếu trong kí ức tuổi thơ tôi

Hà Nội ngày 02 tháng 11 năm 2021

Thành nhớ nhiều,

Thành ơi, kể từ khi em vào Nam đến nay thấm thoát đã được gần một năm rồi nhỉ? Hôm nay anh học bài xong, anh viết mấy dòng để hỏi thăm và kể cho em nghe về ước mơ của anh.

Thành ơi, em có khỏe không? Bố Thành vẫn đi chữa bệnh chứ? Em vẫn học giỏi như ngày nào chứ? Mẹ em vẫn làm khu công nghiệp hả? Cu Thái đã đi mẫu giáo chưa? Trường em ở đấy đi có xa không?

Còn anh gia đình ở đây vẫn ổn như ngày nào. Năm nay anh học thầy Lập. Anh phải học 8 buổi đấy. Vất vả lắm Thành ạ vì học lớp 4 kiến thức nhiều cơ mà. Thầy giáo luôn bào rằng: “có công mài sắt có ngày nên kim” . Thành biết không? anh có một ước mơ sau này anh sẽ trở thành một bác sĩ đa khoa chữa được mọi bệnh hiểm nghèo cho mọi người dân. Anh hình dung ra, anh sẽ làm trong một bện viện lớn. Anh sẽ mặc những chiếc áo trăng đầu đội mũ chữ thập. Anh sẽ mổ những ca mổ với thiết bị hiện đại, cứu sống rất nhiều người.

Thành ơi, ước mơ của anh là như vậy đấy. Còn em ước mơ sau này sẽ làm gì? Em kể cho anh nghe đi? Anh chờ thư Thành nhé. Thôi thư anh viết đã dài, Anh dừng bút tại đây Anh chúc Thành học giỏi và gặp nhiều may mắn. Chúc ước của em sớm thành hiện thực.

Anh của em

Hoàng Thái

17 tháng 11 2021

mơ ước của bn là j mk mới bt đc

18 tháng 12 2016

dai hok muon viet

 

2 tháng 1 2022

Christmas is a celebration of Jesus Christ's birth. Some people celebrate Christmas differently, but it is all based upon the birth of Christ. Christmas is on December 25th. This is the day that Jesus is said to be born. Nobody really knows the exact date Jesus was born. Yet, in 137 AD, the Bishop of Rome ordered the birthday of The Christ child be celebrated as a solemn feast. In 350 AD, another Roman Bishop named Julius I, choose December 25th as the observance day of Christmas. People celebrate Christmas differently form one another. For example, my family celebrates Christmas by decorating our entire house. We also exchange gifts, go to church, and cook a big dinner. Even though we do all these things, we remember the "true" meaning of Christmas - To Celebrate the Birth of Jesus Christ.

Bài làm

Linh thân mến !!!!!

Bạn là người bạn thân duy nhất của mình, nên mình biết chắc rằng, bạn cũng là người duy nhất có thể biết được ước mơ của mình. Đúng vậy đó, ước mơ duy nhất của mình chính là được trở thành hoạ sĩ. Bạn cũng biết, mình thích vẽ từ khi còn nhỏ, nên mình muốn mình trở thành hoạ sĩ vẽ truyện tranh và bạn là nhà biên kịch của mình có được không???. Có thể bạn sẽ nói không, nhưng hai chúng ta chơi thân với nhau từ năm lớp 1, nên mình cũng hiểu rõ bạn hơn chính ai hết. Linh yêu quý, bạn hãy đồng hành cùng mình trên con đường này chứ????

Hãy hồi âm sớm cho mình nhé !!!!

                                                                                                                                       Bạn thân của bạn

                                                                                                                                     Vũ Thị Như  Quỳnh

31 tháng 7 2018

Lòng trung thành vô hạn với chủ nhân đã biến Fido trở thành một nhân vật nổi tiếng trong thập niên 1940-1950. Fido là một chú chó hoang trên đường phố Luco di Mugello, một thị trấn nhỏ ở Florence, Ý.

Năm 1941, ông Carlo Soriani tìm thấy Fido bị thương đang nằm bên đường và quyết định đưa chú chó về nhà để chăm sóc và nhận nuôi. Kể từ đó, mỗi khi Soriani đi xe bus từ nhà máy về nhà, Fido luôn đứng sẵn tại trạm xe bus để chờ ông. Suốt 2 năm trời, không ngày nào là Fido không đứng chờ Soriani ở trạm xe bus, sau đó cả hai cùng đi bộ về nhà. Một ngày nọ, nhà máy nơi Soriani làm việc bị trúng bom của phe Đồng minh, và ông cùng nhiều công nhân khác thiệt mạng.

Đêm hôm đó, khi Soriani không trở về, chú chó Fido lặng lẽ từ bến xe bus về nhà. Nhưng đến hôm sau, chú lại tiếp tục trở lại bến xe để chờ chủ. Cứ thế, trong suốt 15 năm ròng rã, ngày nào Fido cũng kiên nhẫn đứng ở bến xe chờ đợi người chủ không bao giờ trở về.

Sự trung thành của Fido đã khiến chú trở thành một nhân vật nổi tiếng ở Florence, và khi chú qua đời vào năm 1958, chú được chôn cất ngay cạnh mộ của ông chủ Soriani.

31 tháng 7 2018

Lòng trung thành vô hạn với chủ nhân đã biến Fido trở thành một nhân vật nổi tiếng trong thập niên 1940-1950. Fido là một chú chó hoang trên đường phố Luco di Mugello, một thị trấn nhỏ ở Florence, Ý.

Năm 1941, ông Carlo Soriani tìm thấy Fido bị thương đang nằm bên đường và quyết định đưa chú chó về nhà để chăm sóc và nhận nuôi. Kể từ đó, mỗi khi Soriani đi xe bus từ nhà máy về nhà, Fido luôn đứng sẵn tại trạm xe bus để chờ ông. Suốt 2 năm trời, không ngày nào là Fido không đứng chờ Soriani ở trạm xe bus, sau đó cả hai cùng đi bộ về nhà. Một ngày nọ, nhà máy nơi Soriani làm việc bị trúng bom của phe Đồng minh, và ông cùng nhiều công nhân khác thiệt mạng.

Đêm hôm đó, khi Soriani không trở về, chú chó Fido lặng lẽ từ bến xe bus về nhà. Nhưng đến hôm sau, chú lại tiếp tục trở lại bến xe để chờ chủ. Cứ thế, trong suốt 15 năm ròng rã, ngày nào Fido cũng kiên nhẫn đứng ở bến xe chờ đợi người chủ không bao giờ trở về.

Sự trung thành của Fido đã khiến chú trở thành một nhân vật nổi tiếng ở Florence, và khi chú qua đời vào năm 1958, chú được chôn cất ngay cạnh mộ của ông chủ Soriani.

chúc em hok tốt

24 tháng 1 2022

Tham Khảo 

+ Thi nhân đọc thơ cho trời và chư tiên nghe

+ Thái độ của thi nhân khi đọc thơ và việc thi nhân nói về tác phẩm của mình:

+ Thi nhân đọc rất cao hứng, sảng khoái và có phần tự đắc: “ Đọc hết văn vần sang văn xuôi/Hết văn thuyết lý lại văn chơi”

+ Thi nhân kể tường tận, chi tiết về các tác phẩm của mình: “Hai quyển khối tình văn lý thuyết/ Hai khối tình còn là văn chơi/ Thần tiên, giấc mộng văn tiểu thuyết….”

+ Giọng đọc: đa dạng, hóm hỉnh, ngông nghênh có phần tự đắc.

=> Đoạn thơ cho thấy thi nhân rất ý thức về tài năng văn thơ của mình và cũng là người táo bạo, dám đường hoàng bộc lộ “cái tôi” cá thể. Ông cũng rất “ngông” khi tìm đến trời để khẳng dịnh tài năng. Đây là niềm khát khai chân thành trong tâm hồn thi sĩ.

- Thái độ của người nghe: Rất ngưỡng mộ tài năng thơ văn của tác giả.

+ Thái độ của trời: khen rất nhiệt thành: văn thật tuyệt, văn trần được thế chắc có ít, văn chuốt như sao băng…

+ Thái độ của chư tiên: xúc động, hâm mộ và tán thưởng…Tâm nở dạ, cơ lè lưỡi…

=> Cả đoạn thơ mang đậm chất lãng mạng và thể hiện tư tưởng thoát li trước cuộc đời.

- Thi nhân trò chuyện với trời:

+ Thi nhân kể về hoàn cảnh của mình =>Trong văn chương việc thể hiện họ tên trong tác phẩm chính là một cách để khẳng định cái tôi cá nhân của mình.

+ Thi nhân kể về cuộc sống: Đó là môt cuộc sống nghèo khó, túng thiếu, thân phận nhà văn bị rẻ rúng, coi thường. Ở trần gian ông không tìm được tri âm, nên phải lên tận cỏi trời để thoả nguyện nỗi lòng.

=> Đó cũng chính là hiện thực cuộc sống của người nghệ sĩ trong xã hội lúc bấy giờ, một cuộc sống cơ cực không tấc đất cắm dùi, thân phận bĩ rẻ rúng, làm chẳng đủ ăn.

=> Qua đoạn thơ tác giả đã cho người đọc thấy một bức tranh chân thực và cảm động về chính cuộc đời mình và cuộc đời nhiều nhà văn nhà thơ khác.

=> Cảm hứng hiện thực bao trùm cả đoạn thơ này.

- Trách nhiệm và khát vọng của thi nhân:

+ Nhiệm vụ trời giao: Truyền bá thiên lương. =>Nhiệm vụ trên chứng tỏ Tản Đà lãng mạn chứ không hoàn toàn thoát li cuộc sống. Ông vẫn ý thức về nghĩa vụ, trách nhiệm đối với đời để đem lại cuộc sống ấm no hành phúc hơn.

+ Thi nhân khát khao được gánh vác việc đời => đó cũng là một cách tự khẳng định mình trước thời cuộc.
=> Như vậy có thể nói trong thơ Tản đà cảm hứng lãng mạng và cảm hứng hiện thực đan xen khăng khít.

4 tháng 3 2018

Trong cuộc đời mỗi người ngoài tình cảm gia đình còn có tình cảm bạn bè. Đó là một thứ tình cảm vô cùng quý giá, nó có thể giúp người ta vượt qua những khó khăn thử thách trong cuộc sống, hơn nữa đó còn là chỗ dựa tinh thần giúp ta quên đi những nỗi buồn, những vất vả khó khăn trong cuộc sống.

Trong văn chương, chúng ta cũng bắt gặp những tác phẩm ca ngợi tình bạn như Lưu Bình – Dương Lễ. Một người sẵn sàng đưa vợ mình đến giúp đỡ bạn trong lúc bạn gặp khó khăn, bế tắc. Hay như sự tích Trung Quốc có Bá Nha Tử Kì: Một người bạn ra đi, người ở lại không muốn đánh đàn nữa vì nghĩ rằng chẳng còn ai có thể hiểu được tiếng đàn của mình như người bạn đã mất. Hay như Tú Xương cũng có bài thơ Khóc Dương Khuê để nói lên tình cảm của mình với bạn. Đó có được những mối thâm tình ấy chắc chắn họ đã có những kỉ niệm sâu sắc bên nhau và hơn thế đó là sự đồng cảm, đồng điệu về tâm hồn.

Và trong cuộc sống đời thường chúng ta cũng bắt gặp những tình bạn chân thành và đáng quý. Khi còn ngồi trên ghế nhà trường em cũng chứng kiến những tình bạn như thế. Đó là những đôi bạn cùng giúp nhau học tập. Em đã từng chứng kiến hai người bạn chơi rất thân với nhau, song giữa họ lại co điểm khác là người thì học giỏi Văn, người thì học giỏi Toán. Tuy nhiên, trong những lần kiểm tra, họ không hề cho nhau chép bài dẫu hai người ngồi cùng bàn và sát nhau. Sau một thời gian, em thấy cả hai đều học tốt cả hai môn. Lúc đầu ai cũng tưởng họ cho nhau chép bài, nhưng sự thực thì họ đã giúp nhau khắc phục nhược điểm của từng người. Bạn học giỏi Toán thì giúp người giỏi Văn học Toán tốt hơn và ngược lại. Hai bạn đã giúp cho nhau có được kiến thức một cách chắc chắn. Như vậy trong học tập cũng như trong công việc, giúp nhau không có nghĩa là cho nhau một sự vật cụ thể mà có thể giúp nhau con đường, phương pháp để đạt được hiệu quả. Đó mới chính là một tình bạn chân chính, chân thành.

Ngoài ra tình bạn tốt còn giúp cho nhau vượt qua những nỗi buồn về tinh thần. Đó là khi người bạn của mình gặp chuyện không vui mình có thể đến để chia sẻ, động viên, an ủi họ.

Điều đó cũng được minh chứng qua tình bạn của em với Ngọc. Em với Ngọc học cùng lớp, ngồi cùng một chỗ và cùng chung khu tập thể. Hàng ngày em và Ngọc cùng nhau đi học, khi về cả hai cùng về và ăn cơm trưa xong em sang nhà Ngọc ôn bài, cùng nhau làm bài tập, và cùng bàn bạc, suy tính trước những bài khó. Trước đây, trong các môn học em ngại nhất là môn tiếng Anh, thế nhưng có Ngọc động viên, giúp đỡ nên chỉ trong một thời gian ngắn em đã tiến bộ hơn nhiều. Em còn nhớ có hôm Ngọc bỏ cả bữa trưa để giảng giải cho em hiểu và thuộc bằng được một số cấu trúc ngữ pháp. Nhờ sự tận tình chỉ giúp của Ngọc đến giờ em đã thích học môn tiếng Anh.

Ngoài việc giúp đỡ nhau trong học tập em và Ngọc còn thường xuyên chia sẻ với em những chuyện vui buồn trong gia đình, trong lớp học. Mỗi khi buồn mà được chia sẻ với Ngọc em cảm thấy nỗi buồn của em như vơi đi một nửa.

Tình bạn của em và Ngọc dường như mỗi ngày lại gắn bó hơn. Và em tin rằng đó là tình bạn chân thành nhất.

Em nhận ra rằng: Tình bạn chân thành là một tình bạn được xây dựng xuất phát từ lòng quý mến, đồng cảm, không chút vụ lợi, tính toán. Tình bạn đó có thể đem đến cho nhau niềm vui và hạnh phúc, đặc biệt là trong những lúc khó khăn, hoạn nạn.

4 tháng 3 2018

Con người, đặt bản thân là trung tâm, luôn có rất nhiều mối quan hệ xoay quanh. Có những người, những mỗi quan hệ chỉ thoáng qua nhưng cũng có những người hay những mối quan hệ bằng một cách nào đó luôn gắn bó với ta, đi theo ta trong suốt cuộc đời. Tình bạn là một mối quan hệ như vậy.

Trong cuộc đời mình, ai cũng có ít nhất là một vài người bạn. Tình bạn không đến từ một người, nó là sự sẻ chia, thông cảm, là sự thấu hiểu về nhau giữa hai người. Một tình bạn đẹp phải xuất phát từ sự chân thành, trong sáng, vô tư  và tin tưởng. Những điều này tưởng như đơn giản nhưng đó lại là điều kiện tiên quyết để khởi đầu một tình bạn đẹp. Con người luôn sợ cô đơn, luôn muốn có người đáng tin tưởng để có thể sẻ chia, tâm sự nhưng cũng luôn dè chừng, cảnh giác với những người muốn chạm vào cảm xúc của họ. Cũng phải thôi, thật tồi tệ nếu một người bạn coi là bạn, lắng nghe những điều họ sẻ chia biết đâu sau đó lại đem những câu chuyện của bạn ra làm trò đùa. Tình bạn cũng không thể bền vững nếu không trong sáng, có mục đích hay để lợi dụng lẫn nhau. Chúng ta không thể gọi một người là bạn mà luôn phải đề phòng họ.Để hai người khác nhau trở thành bạn của nhau cần rất lớn sự thấu hiểu. Bởi mỗi người sẽ có một tính cách khác nhau. Dẫu có thể có nét tương đồng nhưng điểm khác nhau sẽ vẫn rất lớn. Sự thấu hiểu đối với nhau không dễ dàng có được, nó cần phải có thời gian để vun đắp, có khó khăn hoạn nạn để thử thách và trưởng thành. Phải có sự sẻ chia, thông cảm và giúp đỡ lẫn nhau giữa hai người bạn mới có thể khiến họ hiểu nhau hơn. Mặt khác, con người không hoàn hảo, luôn có những thói quen xấu bên cạnh những cái tốt. Muốn tình bạn được bền lâu, ta không được bao che dung túng trước những thói quen xấu này.

Rất khó để có được một tình bạn nhưng một tình bạn đẹp sẽ khiến cuộc sống của ta thi vị hơn rất nhiều. Thật  bình yên khi gặp khó khăn mà luôn có người sẵn sàng đưa tay giúp đỡ hay khi có tâm sự có người yên lặng ngồi bên lắng nghe. Cũng thật hạnh phúc khi có tin tưởng chia sẻ với ta những điều giản dị. Và thật ấm áp khi có người luôn nhớ những thói quen nhỏ nhặt của ta để khi ta đi đâu, làm gì họ sẽ lại quan tâm, nhắc nhở. Nếu tìm được một người bạn như thế bạn sẽ cảm thấy hạnh phúc và đầy đủ vì bạn sẽ không phải lo âu hay đối mặt với những nỗi cô đơn hay sợ hãi trước cuộc sống tẻ nhạt.

Tình bạn là một món quà thiêng liêng và cao quý mà chúng ta cần trân trọng. Phải có tình bạn thì cuộc sống của chúng ta mới thật sự có ý nghĩa. Coi trọng tình bạn, nó sẽ đơm hoa kết trái và nảy nở mãi mãi không tàn lụi, là một vi thuốc tinh thần giúp ta luôn vững vàng trong cuộc sống hay khi đối mặt với khó khăn thử thách.