K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

14 tháng 10 2018

Này chồng này mẹ này cha

Này là em ruột này là em dâu

Chồng+Mẹ+cha+em ruột(Thúy Vân+Vương Quan)+em dâu =6 người

14 tháng 10 2018

Ai làm được Mình cho like comme

13 tháng 10 2018

sáu người cơ à

ko phải 5 người sao

13 tháng 10 2018

Sao nguoi

6 tháng 10 2021

Tham khảo:

Khác với khung cảnh rạo rực, vui tươi vào buổi sớm của tiết thanh minh, buổi chiều Cảnh Ngày Xuân lại được Nguyễn Du khắc họa nhuốm một màu man mác, trầm lắng. Sáu câu thơ cuối trong bài Cảnh ngày xuân vẽ lên một nỗi niềm ưu tư, một nghệ thuật tả cảnh ngụ tình đầy dụng ý bậc cao của tác giả:

“Tà tà bóng ngả về Tây
Chị em thở thẩn dang tay ra về
Bước dần theo ngọn tiểu khê
Lần xem phong cảnh có bề thanh thanh
Nao nao dòng nước uốn quanh
Dịp cầu nho nhỏ cuối ghềnh bắc ngang.”

Không còn những nô nức, hồ hởi như ở đoạn đầu, đến đây giọng thơ lắng xuống, chậm rãi từng khắc như kéo dài ra một nỗi buồn da diết mênh mang, lênh láng đến xót lòng. Trong cái bức tranh buổi chiều man mác ấy có sự đan xen hài hòa của 3 màu sắc hữu tình: đó là thời gian là cảnh vật và không thể thiếu đó là con người.

Nguyễn Du thật khéo léo, tài tình khi mở ra khung cảnh hoàng hôn trữ tình, xuyến xao thật nhẹ nhàng, thật tự nhiên:

“Tà tà bóng ngả về Tây”

“Tà tà” gợi ra những ánh nắng nhè nhẹ đang lả lướt buông về phía cuối phương trời xa. Một chút chậm rãi, một chút chùng chình như muốn níu lại những khoảnh khắc tươi đẹp cuối cùng còn sót lại của cảnh ngày xuân. Cái nhịp sống chậm rãi, vô tình ấy khiến cho buổi chiều hiện về không mang màu sắc thê lương, buồn tủi, đớn đau quen thuộc như trong văn học cổ.

Những ánh nắng xế chiều buông xuống, khoác lên cảnh vật chiếc áo bảng lảng nỗi buồn:

“Bước dần theo ngọn tiểu khê
Lần xem phong cảnh có bề thanh thanh
Nao nao dòng nước uốn quanh
Dịp cầu nho nhỏ cuối ghềnh bắc ngang.”

Tác giả đã vận dụng linh hoạt các cảnh vật: ngọn tiểu khê; dòng nước; dịp cầu, ghềnh nước để tô vẽ nên bức tranh cảnh trời chiều. Đây là những cảnh vật đặc sắc, có thể khắc họa được rõ nét nhất dòng chuyển dịch chậm rãi của thời gian. “Ngọn tiểu khê” đang in những bóng dài lên cung đường; dòng nước quẩn quanh uốn khúc, róc rách; dịp cầu cuối ghềnh bắc ngang,…tất cả như đang ánh lên một nỗi bâng khuâng, nuối tiếc, tiếng nấc rủ rỉ, trơ trọi, vướng mắc đến nao lòng.

Hàng loạt các từ láy được đặc tả như: “nao nao; thanh thanh; nho nhỏ” làm dịu lại khung cảnh chiều tà; không đìu hiu; héo hắt mà vẫn thanh tao, lãng mạn. Dù nhỏ bé, cô quạnh, lững lờ nhưng vẫn đẹp, vẫn dịu nhẹ đến nao lòng người. Một nét vẽ với gam màu ấm lững lờ làm nức lòng bao lữ khách thanh minh.

Các cảnh vật được soi chiếu dưới ống kính từ gần đến xa, từ nhỏ bé đến to lớn. Một vài nét khắc họa lại vẽ được trọn vẹn một bức tranh xế chiều tuyệt đẹp đến thế. Thật huyền diệu và uyên bác biết chừng nào.

Một bức tranh muốn đẹp, muốn có hồn, muốn đậm sâu trong lòng độc giả thi không thể không có nhưng dáng dấp nhỏ bé của con người. Nguyễn Du sâu sắc vô cùng khi vận dụng khéo léo quy luật tả cảnh ngụ tình trong thơ văn xưa cổ: “Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu / Người buồn người có vui đâu bao giờ.” Cảnh vật thời gian như nhuốm màu tâm trạng của lòng người tơ vương:

“Chị em thơ thẩn dang day ra về
Bước dần theo ngọn tiểu khê
….
Nhìn xem phong cảnh có bề thanh thanh.”

Nếu như vào tiết trời sáng thanh minh tươi đẹp, dịu mát, căng tràn nhựa sống thì đến đây trời đã về cái cuối chiều, bữa tiệc vui nào cũng đến hồi kết. Con người trở về với cái chốn bình yên, với cái nhịp sống chậm rãi cuối ngày tàn. Những từ láy không chỉ miêu tả tâm trạng mà còn gợi nên lòng người. Hai chữ “thơ thẩn” bộc lộ trạng thái bần thần, nuối tiếc, lạc lõng, bơ vơ của chị em Kiều khi ra về. Hàng loạt các từ láy được đặt liên tiếp cuối mỗi câu thơ: “nao nao; thanh thanh; nho nhỏ” như một điệp khúc láy lại, xoáy sâu vào nỗi vô thức của dòng cảm xúc sâu lắng ấy. Một nỗi buồn da diết, miên man, kéo dài man mác.

Cảnh vật tĩnh lặng nhưng lòng người lại chẳng bình yên. Cụm từ “dang tay” được đặt chen ngang giữa dòng thơ như đang cố níu lại, cố tận hưởng nốt những dư vị ngọt ngào, đẹp đẽ cuối cùng còn sót lại của tiết Thanh minh tháng ba. Và phải chăng “dang tay” như cái ôm sẻ chia, cái ôm đồng cảm với nỗi niềm dạt dào của hai chị em Kiều.

Cảnh và người như giao hòa vào nhau, nâng đỡ nhau, tô điểm nhau làm nên một bức tranh cuối ngày thật đẹp, thật hòa quyện, khe khẽ sầu cay.

Đoạn thơ tuy ngắn nhưng lại được tác giả đầu tư công phu nhiều bút pháp nghệ thuật độc đáo, vừa cổ điển vừa hiện đại lại đậm chất thi vị. Nhịp thơ như dòng trôi nhẹ nhàng, lững lờ với các thanh trắc đan xen, nối nhau liên tiếp. Nghệ thuật tả cảnh ngụ tình cổ điển đặc sắc. Tất cả đã vẽ nên một bức tranh ánh chiều chan chứa màu sắc; âm thanh; và cả hồn người lay động. Một bức tranh chân thực nhưng lại ý nghĩa, tâm trạng vô ngần. Bức vẽ cũng như cánh cửa mở ra những dự cảm bất lành, chông chênh trong cuộc đời Kiều về sau này.

Hội xuân kết thúc cũng là lúc Kiều trở về với cuộc sống như ngày thường? Nhưng liệu rằng Kiều có còn được “bình yên sống trọn một kiếp người” trốn khuê các? Liệu rằng cuộc sống của Kiều có êm đềm, tươi đẹp như sắc tài của nàng. Bức tranh Cảnh ngày xuân đặc biệt là sáu câu thơ cuối đã hé lộ phần nào cuộc đời của người con gái sắc sảo ấy. Những câu thơ như làm dậy lại một nỗi niềm xưa cũ đầy bâng khuâng luyến lưu đầy dư vị.

31 tháng 10 2021

tham khảo:

Bạn có bao giờ nằm mơ thấy nhân vật nào đó trong những tác phẩm văn học? Với tôi, Thúy Vân là nhân vật đầu tiên tôi từng thấy trong giấc mơ của mình. Không những thế, giấc mơ ấy còn để lại ấn tượng sâu sắc và thật khó quên. Có thể vì tôi đã vô cùng băn khoăn khi biết Thúy Vân thay Thúy Kiều kết duyên với Kim Trọng. Điểu đó thật khó hiểu trong thời đại tôi đang sống nhưng trong giấc mơ, nàng Thúy Vân đã khiến tôi hiểu ra nhiều điều.

Trong giấc mơ, tôi thấy mình cùng các bạn trong lớp háo hức tham quan, khám phá làng quê và ngôi nhà của đại thi hào Nguyễn Du. Đó là chuyến đi học tập, trải nghiệm và đến thăm mộ cụ Tiên Điển của cả lớp. Khi đến trước mộ nhà thơ, tôi đứng tần ngần hồi lâu trong khi các bạn đểu đã đi nơi khác. Đột nhiên tôi thấy bóng dáng một cô gai yểu điệu xách theo một giỏ hương hoa đến viếng mộ. Tôi kinh ngạc trước bộ trang phục tươi tắn nhưng theo lối cổ trang cách đây mấy trăm năm mà cô gái xinh đẹp ấy đang vận trên người. Tóc cô vấn cao và cài trâm hệt những cô gái trong phim thời xưa vẫn hay trang điểm. Tôi nghĩ ngay, phải chăng đó là nàng Thúy Kiểu tài sắc trong “Đoạn trường tân thanh” mà Nguyễn Du đã dành bao tâm huyết sáng tác nên? Nhưng gương mặt nàng rõ ràng không ấn tượng ở vẻ đẹp sắc sảo, khuynh thành mà khiến tôi chú ý bởi vẻ phúc hậu, đoan trang. Tôi liền rảo bước trên cỏ xanh và mạnh dạn đến hỏi han nàng với tất cả sự thích thú của mình. Hỏi ra, tôi mới hay, nàng là Thúy Vân, em gái ruột của Thúy Kiểu.

Không giống những cô gái hiện đại với cằm V-line, sống mũi cao, môi chúm chím đỏ, nhưng Thúy Vân vẫn thu hút tôi bởi vẻ đằm thắm của nàng. Tôi liền nhớ đến mấy câu bà nội hay nhắc đến Thúy Vần mỗi khi nói vể Truyện Kiêu, giờ gặp nàng tôi mới thấy, quả thật Thúy Vần là mẫu phụ nữ đẹp thuần hậu, hài hòa đúng như cụ Tố Như đã miêu tả:

Vân xem trang trọng khác vời

Khuôn trăng đẩy đặn nét ngài nở nang

Hoa cười ngọc thốt đoan trang

Mây thua nước tóc tuyết nhường màu da.

Tôi luôn thấy Thúy Vân sống trong bi kịch nhưng nhiều người lại cho rằng nàng có số phận êm ấm, hạnh phúc. Gặp được nàng, tôi nóng lòng muốn bộc lộ nỗi bất bình của mình và muốn sẻ chia với nỗi niểm riêng của Thúy Vân. Khẽ nắm tay Thúy Vân, tôi hỏi: “Chị buồn lắm đúng không?”. Trái với dự đoán của tôi, Thúy Vân nhìn tôi ngạc nhiên rồi nói “Cô nương, không biết tôi phải buồn vì chuyện gì?”. Tôi suy nghĩ một lát rồi quyết định kể toàn bộ những gì mình biết về cuộc đời Thúy Vân cho nàng nghe và nói:

–Chị phải lấy người mình không yêu, phải chắp mối tơ thừa ngắn ngủi của chị gái là Thúy Kiểu, trong truyện lúc nào chị cũng bị coi là nhân vật phụ, lẽ nào chị không thấy buồn bực và đau khổ ư?

Nghe tôi nói, thái độ của nàng vẫn ung dung và điểm đạm như thường, gương mặt hiền hậu không có chút mất bình tĩnh hay tỏ ra phiền muộn. Nàng thắp hương và khấn vái trước ngôi mộ rồi ôn tồn giải thích cho tôi nghe:

 

–Như cô nương nói, cô nương đến từ thế kỉ XXI, bởi vậy mà có nhiều điểu cô nương không hiểu được cũng là điều dễ hiểu. Tôi rất thương và khâm phục chị gái mình, vì gia biến mà chúng tôi mỗi người một ngả, chị gái tôi phải hi sinh cuộc đời và tình yêu của mình để lo cho gia đình. Tôi đã không làm được điều đó. Mạng của cả gia đình tôi, có khi cũng đểu là cuộc đời của chị tôi đánh đổi lấy. Còn về việc lấy chàng Kim, nếu như tôi không kết duyên với chàng thì phụ mẫu cũng sẽ tìm cho tôi một mối lương duyên khác như bao cô gái cùng thời của chúng tôi. Huồng hổ, Kim Trọng lại là người đường hoàng, tướng mạo tuấn tú, có tài thơ văn và sống cũng có tình có nghĩa. Tôi kết duyên với chàng vừa giúp chị tôi trả nghĩa chàng Kim lại vừa giúp tôi trả nghĩa được chị mình. Há chẳng phải đã vẹn đôi đường hay sao? Chàng không yêu tôi nhất, điều đó có quạn’ trọng bằng việc chị tôi đã đánh đổi cuộc đời mình để cứu nguy cho cả nhà chúng tôi hay không?

Lần này, chính tôi mới phải ngạc nhiên, hóa ra Thúy Vân không những không uất hận hay bi lụy vì chuyện lương duyên chỉ là chắp vá. Những suy nghĩ của nàng quả thực sâu sắc vô cùng, khác hẳn với những gì tôi vẫn nghĩ về nàng xưa nay. Nhưng tôi vẫn không hiểu sao sau mười lăm năm lưu lạc, nàng vẫn để chàng Kim đến với chị gái mình mà không chút ghen tuông. Hiểu được thắc mắc của tôi, Thúy Vân mỉm cười và lắc đẩu như thể tôi trẻ con và ngộ nghĩnh lắm. Tôi cố diễn giải cho nàng hiểu rằng: hôn nhân thời đại chúng tôi là phải tự do, là bình đẳng, là trên cơ sở tự nguyện, như cách mà bố mẹ tôi đã đến với nhau vậy. Huống chi, nàng và Kim Trọng đã là vợ chồng, vậy mà vẫn để chàng Kim đến với Thúy Kiều dễ dàng như thế.

Tôi đoán Thúy Vân không hiểu những gì tôi nói vì không thấy nàng nói gì. Tôi đánh bạo khuyên nàng:

–Chị đừng trở về nữa, ở đây sống với em. Em sẽ cho chị thấy đây là một xã hội đáng sống như thế nào. Em cũng là con gái nhưng được đi học, còn được làm cán bộ lớp. Mẹ em cũng đi làm, kiếm được nhiều tiền không kém gì bố em. Mà bố mẹ em rất bình đẳng, không ai ép buộc ai làm điểu gì mà người kia không muốn. Bây giờ em còn nhỏ nhưng khi em lớn, bố mẹ cũng không ép em phải lấy ai. Hôn nhân phải dựa trên tình yêu mới có thể bền vững.

Tôi nói tràng giang đại hải, càng thấy biểu hiện ngạc nhiên của nàng, tôi càng hào hứng miêu tả vể thế giới mình đang sống. Đặc biệt, khi tôi nhắc đến những chiếc smart phone, ipad, mạng xã hội Facebook, tôi thấy nàng cười giống hệt như biểu hiện của tôi khi xem một chương trình giải trí trên truyền hình. Nàng từ tốn từ chối lời mời gia nhập thế giới đương đại của tôi. Thúy Vân xoa đầu tôi như mẹ tôi vẫn hay làm và dặn dò tôi một cách dịu dàng:

–Tôi biết các bạn học sinh thường nghĩ vê’ tôi thật đơn giản và cũng dễ dàng so sánh rất thiếu công bằng giữa thời đại của tôi với thời đại của các bạn. Nhưng tôi tự hỏi, nếu các bạn ở vào vị trí của tôi, nếu các bạn đứng trước người chị ruột thịt của mình vì mình, vì bố mẹ mình mà bước vào chỗ nguy hiểm, không biết các bạn có lựa chọn khác tôi không? So với sóng gió chị Kiều phải gánh chịu, tôi thấy mình may mắn hơn vạn lẩn. Tình yêu quan trọng thật đấy, nhưng tình nghĩa giữa chúng ta mới khiến mọi thứ bền lâu và tốt đẹp hơn.

Thúy Vân còn chúc mừng tôi vì được sinh ra và lớn lên trong một thời đại tiến bộ hơn thời đại mà nàng và Thúy Kiểu đã trải qua. Nàng cũng chúc tôi có được cuộc sống hạnh phúc và được làm những điểu mình thích, những điều mình giỏi giang. Tôi chưa kịp nói lời tạm biệt với nàng thì tiếng gọi đột ngột của Kì Anh, cậu em trai tinh nghịch, khiến tôi bừng tỉnh giấc mơ kì lạ của mình.

31 tháng 10 2021

Tham khảo!

Từ một thiếu nữ tài sắc sống trong cảnh "êm đềm trướng rủ màn che", sau khi tự nguyện bán mình để cứu cha, tôi rơi vào tay Mã Giám Sinh và Tú Bà mụ chủ lầu xanh. Do chưa ép được tôi tiếp khách làng chơi, Tú Bà đưa tôi ra ở lầu Ngưng Bích để xoa dịu và thực hiện âm mưu mới..

Lầu Ngưng Bích thật thơ mộng, nhưng lại hoang vắng đến rợn người.Ngồi trên lầu cao, tôi nhìn phía trước chỉ thấy núi non trùng điệp, ngẩng lên phía trên là vầng trăng như sắp chạm đầu, nhìn xuống phía dưới là những đoạn cát vàng trải dài vô tận, lác đác như “bụi hồng” nhỏ bé. Cả một không gian mênh mông, hoang vắng không một bóng người tôi càng thấy cô đơn, trơ trọi. Trong cái không gian rợn ngợp và thời gian dài dặc, quẩn quanh "mây sớm đèn khuya" gợi vòng tuần hoàn khép kín của thời gian, tất cả như giam hãm con người, như khắc sâu thêm nỗi đơn côi khiến tôi càng thấy "bẽ bàng" chán ngắt, buồn tủi. Tôi đau buồn, xấu hổ, tủi thẹn với thiên nhiên, với lòng mình, với những người thân yêu. Tôi chẳng biết tâm sự cùng ai. Sớm và khuya, ngày và đêm chỉ mình tôi thui thủi nơi đất khách quê người, chỉ còn biết làm bạn với thiên nhiên.

Tôi nhớ tới Kim Trọng, nhớ tới quãng thời gian hạnh phúc bên nhau, nhớ đến những lời thề nguyền dưới ánh trăng vằng vặc. Tôi dường như đắm chìm trong tâm trạng nhớ nhung. Tôi thương Kim Trọng đang mong chờ mình vô vọng, không biết tôi đã lỗi hẹn xưa.Nhưng thương chàng rồi lại thương mình. Thương mình bơ vơ bên trời góc bể, càng nuối tiếc mối tình đầu, càng hiểu rằng tấm son mà tôi dành cho chàng Kim chẳng bao giờ nguôi ngoai. Không chỉ vậy mà tấm son đã bị hoen ố của tôi đến khi nào mới rửa cho được. Tôi đau đớn xót xa.ân hận, tủi hổ.

Rồi tôi nhớ đến cha mẹ, thương cha mẹ ngày ngày tựa cửa ngóng trông, thương cho cha me ngày càng già, day dứt không được ở cận kề chăm sóc. Nỗi xót thương da diết và day dứt trong tôi khôn nguôi vì không thể quạt nồng, ấp lạnh, phụng dưỡng song thân khi già yếu. Nơi quê nhà giờ chắc tất cả đã đổi thay. Cha mẹ thì mỗi người thêm một già yếu mà tôi thì chẳng thể ở bên chăm sóc. Giờ đây khoảng cách không gian giữa tôi và cha mẹ diệu vợi.Buồn biết bao khi phải dấn thân vào nơi vô định. Buồn biết bao khi phải mãi mãi xa cách người yêu. Buồn biết bao khi có cha, mẹ mà không được phụng dưỡng sớm hôm. Một nỗi buồn mênh mông như đè nặng, bao quanh lấy tôi. Nhìn đâu tôi cũng thấy buồn, cảnh vật dù có đổi thay nhưng nỗi buồn của tôi thì như cố định. Tôi cảm nhận được những gì sẽ đến với mình như một định mệnh không sao thoát ra được.

 

Tôi nhớ thương cha mẹ, quê hương mong ước có ngày đoàn tụ và trông ra cửa bể lúc chiều hôm.Không gian mênh mông và thời gian buồn bã. Giữa khung cảnh ấy chỉ có một con thuyền vô định và hiện hữu với cánh buồm thấp thoáng xa xa như một ảo ảnh. Cảnh càng làm tôi buồn nhớ về cha mẹ, quê nhà xa cách, nỗi cô đơn và khát khao sum họp. Cánh hoa trôi man mác trên ngọn nước mới sa gợi trong lòng tôi nỗi buồn về thân phận trôi nổi của tôi không biết rồi sẽ bị trôi dạt, bị vùi dập ra sao.Tôi đau đớn cho thân phận của mình và đưa mắt nhìn bãi cỏ trước lầu.Cả nội cỏ trải ra mênh mông một màu vàng úa gợi tới sự héo tàn, buồn bã. Màu xanh nhàn nhạt trải dài từ mặt đất tới chân mây không phải màu xanh của sự sống của hy vọng mà chỉ gợi nỗi chán ngán vô vọng vì cuộc sống vô vị, tẻ nhạt, cô quạnh này không biết bao giờ mới kết thúc. Cảnh mờ mịt cũng giống như tương lai mờ mịt, thân phận nội cỏ hoa héo của tôi. Và tôi nghe con sóng nổi lên ầm ầm sau cơn gió. m thanh của tiếng sóng "ầm ầm" dữ dội va vào vách đá như đang ở dưới ngay dưới "ghế ngồi" của tôi. Tôi lo sợ, kinh hãi trước sóng gió, bão táp của cuộc đời này sắp đổ xuống đầu mình.

3 tháng 12 2021

Bạn tham khảo đoạn này nhé!

Tôi là Thu, sinh ra và lớn ở vùng sông nước Nam Bộ. Vào những kháng chiến chống Mỹ ác liệt, cả Miền Nam cùng sống và chiến đấu rất anh hùng. Tôi làm công tác giao liên, chuyên đưa đón cán bộ về nơi tập kết an toàn. Vào một ngày làm công tác giao liên, tôi tình cờ gặp lại Bác Ba, một người đồng đội của Ba tôi. Chưa kịp hỏi han tin tức về Ba, Tôi đã nhận được chiếc lược ngà, món quà ba đã tự tay làm cho Tôi. Nhìn chiếc lược, lòng tôi bồi hồi cảm xúc về Ba, người mà tôi ngày đêm mong nhớ. Hình ảnh về lần gặp ba nhiều năm về trước chợt hiện về trong kí ức của tôi.

Cũng giống như bao đứa trẻ thời chiến lúc bấy giờ, chúng tôi lớn lên với mẹ. Đàn ông bây giờ đều trực tiếp tham gia chiến đấu, đánh trả quân đội Mỹ xâm lược. Khi tôi được 1 tuổi, ba tôi theo mệnh lệnh của Tổ Quốc lên đường chiến đấu. Tôi hầu như không có bất cứ hình ảnh hay hoài niệm nào về Ba.

Thế nhưng mẹ tôi vẫn ngày đêm kể cho tôi về ba, người đàn ông mà mẹ và rất nhiều người xung quanh tự hào. Ba tôi là một người anh hùng, một chiến sĩ dũng cảm nơi đầu trận tuyến. Trong trí óc non nớt của mình, tôi đã vẽ ra hình ảnh của ba là người rất đẹp, khuôn mặt ba hiền lành, ba luôn nở nụ cười ấm áp với tôi.

Năm tháng cứ thế trôi đi, hình ảnh và nỗi nhớ ba cứ lớn dần lên trong tôi. Vào một ngày đang chơi ngoài sân, tôi chợt bị một tiếng kêu làm chú ý:

- Thu, con!

Tôi quanh lưng lại, thấy một người đàn ông da đen, rắn rỏi, nhưng khuôn mặt lại có một vết sẹo dài đỏ rất lớn. Tôi hoảng sợ, chạy lại ôm mẹ, không dám nhìn. Trong đầu tôi lúc này hiện lên nhiều câu hỏi: “ Đây là ai? Sao lại gọi mình là con? Ba của mình đây sao? Không phải? Khuôn mặt ba đâu như vậy? Ba không giống như mình nghĩ? Nhất định đây không phải là ba?”

Điều làm tôi bất ngờ là má tôi lại ôm chầm người đàn ông này và tỏ ra vô cùng thân thiết. Ông ta ở lại nhà tôi vài ngày, ông đều tìm cách làm thân với tôi nhưng tôi đều đẩy ông ra. Tôi không gọi ông ta là Ba, chỉ nói trổng:

- Vào ăn cơm

- Cơm chín rồi

Dù bị Má dọa đánh nhiều lần, hay người đàn ông đó có lại gần hay làm thân với tôi thế nào, tôi cũng không gọi tiếng Ba. Đối với tôi lúc này, đây là người đàn ông hoàn toàn xa lạ, không phải là Ba như tôi đã tưởng tượng ra bấy lâu nay.

Bữa ăn hôm đó, Ông ta gắp cho tôi một miếng trứng cá to vàng cho vào chén của tôi. Sẵn dịp không thích, tôi dùng chiếc của cả xoi vào chén, rồi bất thần hất trái trứng ra, văng tung tóe cả cơm ra ngoài. Có lẽ lúc này cơn nóng giận nhiều ngày đã lên tới đỉnh điểm, ông ta đã đánh vào mông tôi và hét lên:

- Sao mày cứng đầu quá vậy hả?

Bị đánh đau là thế, nhưng tôi không hề khóc lóc hay đạp đổ cả mâm cơm cho bõ tức. Tôi gắp miếng cá cho vào chén, đứng dậy rồi bước ra khỏi mâm cơm. Tôi xuống xuồng, mở lòi tói, khua rổn rảng, khua thật to, rồi bơi sang sông. Tôi sang nhà bà ngoại ở vì tôi không muốn nhìn thấy ông ta.

Trong bụng tôi nghĩ, chỉ hết đêm nay ông ta sẽ không còn ở đây nữa, tôi sẽ không phải nhìn thấy ông ta nữa. Đêm nằm bên ngoại, tôi nghe ngoại hỏi tại sao lại xa cách cha đến vậy. Tôi nói là vì vết sẹo đỏ trên mặt, ba tôi không có vết sẹo đó, còn người đàn ông này lại có. Tôi sợ vết sẹo đó, vì thế tôi nghĩ đó không phải là ba của tôi.

3 tháng 12 2021

nó có bị thiếu chỗ nàO không bạn