K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

lấp la lấp lánh lung linh lập lòe le lói 👍👍👍

28 tháng 9 2021

5 từ láy là

Cong cong

Ngoằn nghoèn 

Gồ ghề

Bằng phẳng 

Nhấp nhô 

13 tháng 2 2020

mk con gap dang tuong tuong va mieu ta cam giac khi ban sap tro thanh 1 con zombie

13 tháng 2 2020

đúng, tưởng tượng ra đường phố không bóng người vì corona đi

học tốt ha

5 tháng 8 2019

Câu 2:

Lung linh

Lấp lánh

Long lanh

Lung lay

Lồng lộn

2 tháng 12 2021

Tham khảo!

 

Tôi ở thành phố, thật ít khi được nhìn thấy con trâu. Mỗi dịp mùa hè, khi cùng bố mẹ về quê thăm ông bà, lúc xe chạy qua cánh đồng lúa, tôi mới nhìn thấy mấy con trâu đang gặm cỏ trên đồng. Thỉnh thoảng, còn thấy một vài con trâu đang đầm mình trong bùn nước. Trong suy nghĩ của tôi, những con trâu ấy thật hiền lành.

Có thể nói trâu là loài động vật quen thuộc, gần gũi và hữu ích nhất trong các loài vật nuôi. Không biết người Việt đã thuần hóa trâu từ bao giờ, chỉ biết, từ khi có nền văn minh lúa nước là đã có con trâu nuôi trong các làng bản rồi. Từ bao đời nay, trâu lam lũ, vất vả sớm hôm cùng người nông dân cày ruộng. Dù ngày nắng hay ngày mữa, miễn con người cần tới là trâu không ngại gian lao. Trâu không chỉ hiền lành, chăm chỉ mà lại còn chịu thương, chịu khó. Dù mệt mỏi hay đuối sức, trâu vẫn cố làm cho xong việc rồi mới nghỉ ngơi bởi trâu biết nếu nó không làm thì chẳng ai có thể làm thay việc ấy được.

Hình ảnh con trâu hiền lành, chăm chỉ đã đi vào thơ ca, nhạc, họa, là biểu tượng cho đức tính kiên trì, bền bỉ. Hằng năm, để tôn vinh con trâu, khắp mọi nơi trên cả nước đều có những lễ hội đầy ý nghĩa. Hình ảnh con trâu đi trước cái cày đi sau vốn đã trở thành hình ảnh quen thuộc của làng quê Việt Nam. Dù ngày nay, máy cày đã cày thay trâu nhưng con trâu vẫn còn gắn bó sâu sắc với người nông dân và đồng ruộng Việt Nam.

2 tháng 12 2021

Tham Khảo 
Từ bao đời nay, trâu lam lũ, vất vả sớm hôm cùng người nông dân cày ruộng. Dù ngày nắng hay ngày mữa, miễn con người cần tới là trâu không ngại gian lao. Trâu không chỉ hiền lành, chăm chỉ mà lại còn chịu thương, chịu khó. Dù mệt mỏi hay đuối sức, trâu vẫn cố làm cho xong việc rồi mới nghỉ ngơi bởi trâu biết nếu nó không làm thì chẳng ai có thể làm thay việc ấy được.

 

16 tháng 9 2023

Các chi tiết miêu tả thiên nhiên và nhân vật “ta”

Nhận xét mối quan hệ giữa thiên nhiên và nhân vật “ta”

- Tả thiên nhiên:

+ Suối: chảy rì rầm, nghe như tiếng đàn cầm.

+ Đá: đá mọc rêu phơi

+ Rừng thông: thông mọc rất nhiều và dày tạo bóng mát để nhân vật “ta” nằm.

+ Cây trúc bóng râm: trúc rậm thành bóng râm mát, là nơi tác giả ngâm thơ.

- Tả con người: ngồi lên đá như ngồi chiếu êm; nằm

+ Một khung cảnh thú vị và nên thơ, thiên nhiên giống như người bạn, người tri kỷ.

+ Nhấn mạnh sự có mặt của “ta” trước cảnh đẹp của Côn Sơn.

+ Sử dụng nhiều từ khẳng định tư thế làm chủ của tác giả trước thiên nhiên Côn Sơn

=> Cảnh thiên nhiên đẹp được cảm nhận bằng hồn thơ tinh tế.

20 tháng 10 2021

Bạn tham khảo nha:

   Tuổi thơ của ai cũng sẽ có thật nhiều kỉ niệm đáng nhớ. Vui có, buồn có, sai lầm cũng có… Chính nhờ những kỉ niệm muôn hình muôn vẻ đó, đã tạo nên một tuổi thơ nhiệm màu. Bản thân em cũng vậy, và trong vô số kỉ niệm đó, em nhớ nhất vẫn là một lần em nói dối mẹ.

   Hồi đó, em đang học lớp 2, là một cô bé được mọi người nhận xét là thông minh nhưng lười biếng và thích nói dối. Hôm đó là một ngày thứ ba bình thường, sau khi ngủ dậy, tự nhiên em cảm thấy rất chán, không muốn đi học chút nào cả. Vì vậy, em đã đưa ra một quyết định sai lầm. Em giả vờ như mình bị đau bụng. Nằm ôm bụng ở trên giường mà không dậy đi học. Thấy em đã muộn vẫn chưa xuống ăn sáng, mẹ liền chạy lên phòng kiểm tra. Nhìn thấy em như vậy, mẹ lo lắng lắm. Ngay lập tức đi tìm dầu nóng xoa bóp bụng cho em. Vừa xoa vừa hỏi con đã đỡ chưa. Trong giây phút, em cảm thấy hối hận vì đã lừa mẹ. Nhưng rồi em vẫn im lặng và lắc đầu. Một lát sau, thấy em mãi không đỡ, mẹ liền bảo em hãy nằm nghỉ để mẹ gọi xin cô nghỉ buổi học hôm nay. Nhìn mẹ đi ra ngoài, em vui lắm, che lấp đi niềm thấp thỏm nãy giờ. Vì biết mình đã thành công rồi. Một lát sau, mẹ trở lại, dặn dò em vài điều rồi vội vàng đi làm.

   Chờ mẹ ra khỏi cổng, em liền sung sướng bật dậy, chạy ngay ra phòng khách ngồi chơi. Mở tủ lạnh, lấy kẹo, bánh ra, vừa xem phim vừa ăn trong sung sướng. Đúng lúc đó, em nghe thấy tiếng mở cửa, vội nhìn sang thì em thấy mẹ đứng đó. Khuôn mặt đỏ bừng do di chuyển nhanh, trên tay là một túi thuốc và lồng đựng cháo ấm. Dường như quá ngạc nhiên, mẹ đứng sững người lại, chỉ thốt lên “Sao con…”. Nhưng dường như đã hiểu ra vấn đề, mặt mẹ trở nên buồn bã, ánh mắt thất vọng não nề nhìn về em. Rồi mẹ im lặng tiến về phía phòng bếp, đặt cháo và thuốc lên bàn rồi trở về phòng. Cả quá trình đó mẹ không hề nhìn hay nói với em một lời nào. Sự im lặng ấy như một nhát dao đang đâm vào trái tim của em. Thà rằng mẹ cứ chửi mắng, đánh đòn em, thì em còn đỡ khó chịu hơn như thế này. Ngồi một mình trên ghế, em cảm thấy dằn vặt đến vô cùng. Tự nhiên, em cảm thấy chính mình cũng không hiểu nổi mình nữa. Rằng tại sao lại nói dối, tại sao lại khiến mẹ phải đau lòng đến như vậy. Chẳng phải mẹ là người mà em yêu quý nhất trên đời hay sao? Vậy mà em nỡ lòng nào khiến mẹ phải chịu tổn thương đến như vậy. Càng suy nghĩ em càng cảm thấy mình thật là xấu tính, là một đứa trẻ tồi tệ. Và rồi, lấy hết can đảm tiến về phòng của mẹ. Lúc ấy, mẹ đang nằm trên giường, nhắm mắt lại như đang ngủ. Nhưng em biết rằng thực ra mẹ không hề ngủ đâu, mà mẹ đang chờ đợi một điều gì đấy. Và em đang làm điều mà mẹ chờ đợi nãy giờ. Em tiến lại gần, nằm xuống, ôm lấy mẹ, rồi nói:

   - Con xin lỗi mẹ ạ, con đã nói dối mẹ để được nghỉ học hôm nay. Hành động đó thật là sai lầm, nhưng con mong mẹ hãy bỏ qua cho con nhé. Con xin hứa từ nay về sau sẽ không bao giờ nói dối nữa. Nếu con phạm sai, thì mẹ đánh con thật đau vào là được.

20 tháng 10 2021

Tham khảo

  Tuổi thơ của mỗi con người luôn luôn có một số kỷ niệm đáng nhớ. Bản thân tôi cũng như thế, một kỷ niệm mà tôi không bao giờ có thể quên được đó là một lần tôi đã mắc lỗi khi đi chơi mà nói dối là đi học. Hôm ấy là một ngày nắng đẹp, bầu trời trong xanh như ngọc bích, từng cơn gió thổi nhẹ khiến lòng ngừoi trở nên bồi hồi. Tôi được bạn rủ đi chụp ảnh tại công viên hoa Thủ Lệ. Lúc đầu tôi cũng rất lo lắng, không nhận lời, bởi vì chiều hôm ấy là tiết học môn Văn. Một cô bé vốn chưa biết chốn học đi chơi, lừa dối cha mẹ như tôi thì tâm trạng sao không thể lo lắng được cơ chứ. Nhưng rồi cái đẹp, lung linh của những đóa hoa thi nhau nở sắc đã khiến trái tim tôi rung động. Những cảnh đẹp với lời gọi mời của bạn như một lời thôi miên thôi thúc tôi đưa ra quyết định. Tôi đã nói dối cha mẹ rằng đi học để được thỏa thích sự yêu thích cái đẹp của tôi. Sự việc đúng như tôi dự tình, kế hoạch diễn ra rất nình thuwogn. Bố mẹ chẳng ai nghi ngờ gì tôi cả. Buổi chiều hôm ấy tôi đã chơi rất vui vẻ, đã co những tấm ảnh để đời. tôi trở về nhà với một tâm trạng hân hoan, làm mọi việc diễn ra như bình thường. Bố mẹ vẫn vậy, hỏi han, động viên tôi về việc học. Không hiểu sao khi nhìn vào đôi mắt long lanh của mẹ khi đang phân tích lợi ích của việc học, khi dạy tôi cần phải trở thnahf một người ngoan ngoãn, nghe lời tôi lại thấy trái tim của mình rất đau. Sự vất vả của bố mẹ đổi lại cho tôi những ngày học trên lớp, vậy mà tôi lại nói dối để đi chơi ư. Tôi tự nhận thấy bản thân mình quá tồi. Sau lần đó tôi tự nhủ với bản than rằng phải học tập thật tốt để che đi những vết chai sạn trên bàn tay bố mẹ.