Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Sự xuất hiện đột ngột của vầng trăng trong tình huống đặc biệt đã gợi lên trong lòng nhân vật trữ tình bao suy ngẫm sâu sắc. Thật vậy, kết thúc tác phẩm vẫn là vầng trăng năm xưa: "Trăng cứ tròn vành vạnh". Từ láy "vành vạnh" nói lên sự viên mãn, tròn đầy, thủy chung của vầng trăng, đó là quá khứ nghĩa tình, không hề thay đổi. "Kể chi người vô tình" kết hợp với hình ảnh trăng cứ "tròn vành vạnh" cho thấy vầng trăng cao thượng, cao ngạo soi chiếu lương tâm con người. Đặc biệt từ láy "phăng phắc" trong cụm "im phăng phắc" có sức gợi rất lớn. Tuy chỉ là cái im lặng thôi nhưng đó là cái im lặng khiến con người phải "giật mình thức tỉnh". Sự thức tỉnh của lương tri, lương tâm. Như thế, nhận định về khổ cuối của bài thơ Ánh trăng hoàn toàn xác đáng.
Tham khảo ạ !!!
Vũ Nương là một người vợ chung thủy và yêu chồng. Chồng ra trận mới được một tuần thì nàng sinh ra một đứa cọn trai đặt tên là Đản. Mẹ chồng già yếu, ốm đau, nàng "hết sức thuốc thang", "ngọt ngào khôn khéo khuyên lơn". Vừa phụng dưỡng mẹ già, vừa chăm sóc nuôi dạy con thơ. Lúc mẹ chồng qua đời, nàng đã "hết lời thương xót", việc ma chay tế lễ được lo liệu, tổ chức rất chu đáo "như đối với cha mẹ đẻ mình". Qua đó, ta thấy trong Vũ Nương cùng xuất hiện 3 con người tốt đẹp: nàng dâu hiếu thảo, người vợ đảm đang thủy chung, người mẹ hiền đôn hậu. Đó là hình ảnh người phụ nữ lí tưởng trong xã hội phong kiến ngày xưa.