K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

18 tháng 4 2023
Thời  gian Hùng đi trước Minh là :          7 - 6 = 1 (giờ)    Hùng đi trước Minh 12 km   Vận tốc ô tô gấp số lần xe đạp là :          48 : 12 = 4 (lần)   Vì Hùng và Minh đều đi đến tỉnh B cùng 1 lúc nên trong khoảng 1 thời gian như nhau Hùng đi quãng đường từ M đến B Minh đi từ A đến B . Vậy từ A đến B dài gấp 4 lần từ M đến B    Quãng đường tù A đến B dài là :        12 : 3 x 4 = 16 (km)    Thời gian Hùng đi đến B là           16 : 12 = 1 giờ 20 phút    Dũng khởi hành sau Hùng số thời gian là :          1 giờ 20 phút - 40 phút = 40 phút  Vận tốc của xe máy là :          16 x 60 : 40 = 24 (km/giờ)                             Đáp số : 24 km/giờ
20 tháng 4 2023

Thời gian để 2 xe gặp nhau là:

9 giờ 30 phút - 7 giờ = 2 giờ 30 phút

Đổi: 2 giờ 30 phút = 2,5 giờ

Tổng vận tốc của 2 xe là:

180÷2,5=72(km/h)

Vận tốc của ô tô là:

72 : (5+3) x 5 = 45 (km/h)

Vận tốc của xe máy là:

72 - 45 = 27 (km/h)

Đáp số: Ô tô: 45km/h

Xe máy: 27km/h

 Đáp án nha bn

1- Kết quả của học kì I, lớp 4A có 1/4 số học sinh đạt Học sinh Giỏi, 3/8 số học sinh đạt Học sinh Tiên tiến. Hỏi số học sinh không được khen chiếm bao nhiêu so với cả lớp?2 - Lớp 4B có 18 học sinh nam. Số học sinh nữ bằng 2/3 số học sinh cả lớp. Hỏi lớp 4A có bao nhiêu học sinh nữ.3- Cường có một số tiền, Cường đã tiêu hết 45000 đồng. Như vậy số tiền còn lại bằng 3/4 số...
Đọc tiếp

1- Kết quả của học kì I, lớp 4A có 1/4 số học sinh đạt Học sinh Giỏi, 3/8 số học sinh đạt Học sinh Tiên tiến. Hỏi số học sinh không được khen chiếm bao nhiêu so với cả lớp?

2 - Lớp 4B có 18 học sinh nam. Số học sinh nữ bằng 2/3 số học sinh cả lớp. Hỏi lớp 4A có bao nhiêu học sinh nữ.

3- Cường có một số tiền, Cường đã tiêu hết 45000 đồng. Như vậy số tiền còn lại bằng 3/4 số tiền Cường có ban đầu. Hỏi Cường còn lại bao nhiêu tiền?

4 - Lan có một số tiền. Lan đã tiêu hết 3/4 số tiền thì còn lại 20000 đồng. Hỏi lúc đầu Lan có bao nhiêu tiền ?

5- Nam có một số tiền, sau khi mua vở hết 5/8 số tiền thì Nam còn lại 24000 đồng. Hỏi lúc đầu Nam có bao nhiêu tiền?

6 - Một thùng chứa đầy dầu cân nặng 48 kg, người ta rót ra 5/9 số dầu trong thùng thì thùng dầu chỉ còn nặng 23 kg. Hỏi thùng không nặng bao nhiêu kg ?

- Một thùng chứa đầy mắm cân nặng 27 kg, người ta rót ra 2/5 số mắm trong thùng thì thùng mắm chỉ còn nặng 17 kg. Hỏi thùng không nặng bao nhiêu kg ?

7 - Tuổi em bằng 1/4 tuổi mẹ, tuổi anh bằng 3/8 tuổi mẹ. Biết tổng số tuổi của hai anh em là 30 tuổi. Tính số tuổi của mỗi người.

- Số tuổi em bằng 2/9 số tuổi bố, sô tuổi anh bằng 2/5 số tuổi bố. Biết tổng số tuổi của hai anh em là 28 tuổi. Tính số tuổi của mỗi người.

8- Một người bán trứng, buổi sáng bán được 1/5 số trứng, buổi chiều bán được 1/3 số trứng. Biết buổi chiều bán nhiều hơn buổi sáng là 30 quả. Hỏi còn lại bao nhiêu quả trứng?

- Một máy cày, ngày thứ nhất cày được 3/8 diện tích ruộng, ngày thứ hai cày được 2/5 diện tích ruộng và như vậy, ngày thứ hai đã cày nhiều hơn ngày thứ nhất 100m2. Hỏi mỗi ngày, máy cày đó đã cày được bao nhiêu diện tích ruộng?

- Qua đợt KTĐK lần II, lớp 5A có 5/8 số học sinh đạt điểm Giỏi, 1/4 số học sinh đạt điểm

khá, còn lại đạt điểm trung bình. Biết số hsinh đạt điểm Giỏi hơn số học sinh đạt điểm khá là 12 em.

a. Tính số học sinh lớp 5B.

b. Tính số học sinh mỗi loại.

9- Một xe máy đi quãng đường từ A đến B. Giờ thứ nhất đi được 2/7 quãng đường, giờ thứ hai đi được 1/7 quãng đường, giờ thứ ba ôtô đi 56 km nữa thì hết quãng đường. Hỏi quãng đường AB dài bao nhiêu km?

- Một ôtô đi quãng đường từ A đến B. Giờ thứ nhất đi được 2/5 quãng đường, giờ thứ hai đi được 3/7 quãng đường, giờ thứ ba ôtô đi 42 km nữa thì hết quãng đường. Hỏi quãng đường AB dài bao nhiêu km?

- Một người bán trứng, lần thứ nhất bán được 1/5 số trứng, lần thứ hai bán 3/8 số trứng thì còn lại 17 quả. Hỏi người đó đem bán ? quả trứng và mỗi lần bán bao nhiêu quả?

- Một bác công nhân, mỗi tháng ăn hết 1/2 sô tiền lương, trả tiền nhà hết 1/6 số tiền lương, tiêu vặt hết 1/5 số tiền lương, cuối tháng bác còn để dành được 200000 đồng. Tính xem lương tháng của bác công nhân là bao nhiêu?

10- Đạt có một số tiền. Đạt mua vở hết 2/3 số tiền, mua bút hết 1/5 số tiền còn lại sau khi mua vở thì còn lại 8000 đồng. Hỏi lúc đầu Đạt có bao nhiêu tiền ?

1
10 tháng 3 2022

Hoa mắt òi chời

Những năm thập niên 90 của Thế kỷ trước, em lúc ý sv năm đầu, nhà em và nhà gấu cách nhau 3 km, tối cuối tuần em toàn hì hụi đạp xe đến nhà gấu chơi. Hai nhà cách nhau 3 km nhưng thời ý đường xá vắng lắm chả như bây giờ. Đoạn đường từ nhà em đến nhà gấu đi qua một nghĩa địa gần sát đường, trời tháng 10 âm lịch đi qua đó vừa tối vừa lạnh, cũng ghê, nhưng đang máu yêu đương...
Đọc tiếp

Những năm thập niên 90 của Thế kỷ trước, em lúc ý sv năm đầu, nhà em và nhà gấu cách nhau 3 km, tối cuối tuần em toàn hì hụi đạp xe đến nhà gấu chơi. Hai nhà cách nhau 3 km nhưng thời ý đường xá vắng lắm chả như bây giờ. Đoạn đường từ nhà em đến nhà gấu đi qua một nghĩa địa gần sát đường, trời tháng 10 âm lịch đi qua đó vừa tối vừa lạnh, cũng ghê, nhưng đang máu yêu đương lên e chả nghĩ hay sợ gì. Một lần sau khi chơi ở nhà gấu về tầm 22h30, em hì hụi đạp xe về nhà, vừa đi vừa huýt sáo rất vui vẻ. Trời tháng 10 tối, đèn đường k có, tầm nhìn chỉ cỡ 20-25 m, đang đi tự nhiên em nghe tiếng xe máy nổ ầm ầm, kiểu xe bị ” nổ” bô hoặc bô tháo ra ý, trời tối như mực, căng mắt k nhìn thấy gì nên e sợ, đi nép vào sát mé đường vì sợ xe máy nó phang vào ( hồi ý chưa được tự do yêu đương toàn trốn đi chơi trộm, rủi có va chạm hay ngã thì to tội).

📷

Em căng mắt ra nhìn và để ý, thấy đối diện có 3 chú cởi trần cưỡi trên con xe cup78 càng vênh phóng ầm ầm vụt qua, chả thấy bật đèn đóm gì.Thở phảo nhẹ nhõm e lại tiếp tục đạp xe, tự nhiên tiếng xe máy im tịt như chưa hề có trước ý vài giây. Em lúc ý đầu nhảy số, chết mẹ, trời lạnh mà sao ba thằng ý cởi trần, giờ xe nó lại im, hay nó thấy mình đi 1 mình đường vắng nó dừng xe quay lại cướp. Em tăng tốc và cảnh giác cao độ, cố gắng đạp nhanh để về gần chỗ có nhà dân ven đường cách ý khoảng 700-800 m. Trời tối nên dù sợ bị cướp n không thể đi nhanh được, sau vài giây im lặng thì tiếng xe máy lại nổi lên, nó chạy ngay đằng sau em. Vừa đạp sát mép đường, thỉnh thoảng ngoái lại, nhưng trời tối quá em k tài nào nhìn thấy gì phía sau, chỉ cảm nhận là nó đang chạy ngay sau mình.

Lúc ý nghĩ thôi chắc nó tính cướp mình rồi, nhưng lạ là phải tầm mấy chục giây mà k thấy xe vượt qua hay tiến sát em, vì sợ và cảnh giác nên e vừa đạp xe vừa ngoái lại liên tục để quan sát. Chợt từ xa chỗ khúc cua có anh đèn xe loé sáng, em mừng lắm vì đó là đèn xe o tô. E gắng đạp thật nhanh, đến lúc cái xe oto hiện ra sau khúc cua, ánh đèn sáng loà, em ngoái lại nhìn, tuyệt nhiên k hề thấy cái xe máy nào sau em, truớc đó tầm 5-6 s vẫn có cảm giác nó đang đuổi sát lưng mà giờ k nghe tiếng xe và cũng k hề có cái xe nào, chỉ có bên tay trái là cái nghĩa địa với những ngôi mộ nằm cách đường tầm 30-40 m. Sau này em còn đi qua đó nhiều lần, k thấy gì, chỉ thỉnh thoảng da gà và tóc gáy dựng ngược lên thôi ( những lần sau liều mạng lôi trộm xe máy của ông cụ đi, qua đó là cứ hết ga hết số thôi)

Truyện Thứ 2 : Tác Giả Mít tố nữ

Chuyện xảy ra khi em còn trẻ và là lần đầu tiên trong đời nên em rất ấn tượng.

Hôm ấy bà chị họ em bị mổ ruột thừa. Em vừa đi làm về thì bác gái em kêu vào bệnh viện trông chị với bác. Thế là ăn tối xong, em xách đồ vào viện.

Bà chị vừa mổ ra nằm phòng hậu phẫu Bệnh viện Thống Nhất. Người nhà không có chỗ nghỉ, ban ngày loanh quanh bên ngoài tối mạnh ai trải chiếu chiếm chỗ nằm hành lang. 9h tối hai bác cháu em cũng chiếm một chỗ cách cửa phòng hậu phẫu không xa lắm.

Cái bệnh viện Thống nhất ngày đó cũ xì, đèn đóm âm u nhưng em cũng không thấy sợ gì lắm vì bên cạnh là bà bác to béo đẫy đà. Cảm giác nằm cạnh rất yên tâm. Nói chuyện qua lại một chút thì bác em ngủ mất. Em cũng nhắm mắt.

Đến bây giờ em vẫn nhớ là lúc đó em chưa ngủ. Chỉ vừa nằm xuống nhắm mắt thì em nghe một tràng cười khành khạch của đàn ông rồi tiếp đó là cảm giác nặng chịch cả người không thể nhúc nhích gì được. Em ra sức chống cự rồi tự nhiên người lại nhẹ hẫng. Em ngồi bật dậy bên tai vẫn nghe tiếng cười ma quái khó tả cứ vang lên xa dần. Ối cha mẹ ơi, em không dám nằm luôn, ngồi mà tỉnh như sáo. Đang ngồi thì lại nghe tiếng xe đẩy rầm rập chạy qua, một người lớn tuổi nằm trên băng ca được đưa về nhà.

0
Hi các thím !Em có một vấn đề nghiêm túc, mang tính tâm linh muốn hỏi ý kiến các thímchuyện là như thế này( không phải là tư vấn tình yêu nhé các thím, các mod đọc đoạn đầu đừng nhầm mà xóa post em:()trong lễ tổng kết năm học lớp 11, em bị một bạn viết thư tỏ tình(tạm gọi là A):(A đã thích em trước đó một thời gian, nhưng chắc trong ngày cuối cùng của năm mới dám viết thư tỏ...
Đọc tiếp

Hi các thím !
Em có một vấn đề nghiêm túc, mang tính tâm linh muốn hỏi ý kiến các thím
chuyện là như thế này
( không phải là tư vấn tình yêu nhé các thím, các mod đọc đoạn đầu đừng nhầm mà xóa post em:()
trong lễ tổng kết năm học lớp 11, em bị một bạn viết thư tỏ tình(tạm gọi là A):(
A đã thích em trước đó một thời gian, nhưng chắc trong ngày cuối cùng của năm mới dám viết thư tỏ tình
Em thì cũng quý, cũng thấy hay, nhưng yêu thì không?
Sau khi em đọc xong thư đó( trốn trong lớp học với một đứa bạn cùng nhóm)

📷

Bạn cùng nhóm mới khuyên em là không yêu cũng từ từ trả lời, chứ đừng bốp chát kiểu “mày điên à”. E nghe cũng có lý, với lại cũng chưa muốn trả lời luôn nên nghe theo

Lúc này A ở bên ngoài xin vào nói chuyện 5p, em k tiếp đuổi đi, xin mãi cũng k cho nên đành ra về
Em ra về, và đi ăn liên hoan với một lớp 12 sắp ra trường mà em có chơi cùng, Đang vui vẻ tự nhiên có một đứa bạn A(cũng là bạn em lao qua) kêu em
Mày ơi A hi sinh rồi, e tưởng là đùa, lúc ý vẫn còn với theo, hi sinh gì, rồi một đứa khác đi qua tiếp
Lên xe đi, em chạy theo trèo lên xe, xe đưa e thẳng vào bệnh viện, A đã đi átmarồi
A uống say( k biết có phần nào buồn vì do em), bị tai nạn:(

Ngày hôm đó cách sn em hai hôm , Trước đó bạn bè có nói, a đã chuẩn bị quà cho em:(
Vậy là A ra đi trong tâm trạng vẫn ngóng ở em một câu trả lời, vẫn đang day dứt về em, lúc đó e cũng viết cho A một lá thư,rồi k dám ra mộ đốt, đốt tại nhà các thím à
Thật sự thời gian đó em cũng rất sock, nhưng vì trẻ con nên qua thời gian lại quên luôn đi
Đến sinh nhật em năm sau, lúc đó em ngủ với mẹ, đang đêm em cảm giác có một người vòng qua ôm em, e giật mình tỉnh rồi e chợt nghĩ, mẹ e nằm đằng trước cơ mà, làm sao vòng tay ôm em từ phía kia đc, vô thức e đưa tay ra đằng trước thấy mẹ nằm đấy, sững người e quàng tay trở lại bên kia, tay em đập hẳn xuống giường..e tỉnh hẳn mồ hôi toát ra sợ hãi …chẳng hiểu sao lúc đó em nghĩ ngay tới A

Rồi mọi chuyện lại một lần nữa bị thời gian che lấp đi, em không nghĩ tới nữa, sống cs bình thường
Và rồi em tiếp tục yêu,2,3 lần nữa, đều e có tc, có yêu thật mà rồi không hiểu sao người ta lần lượt bỏ em ra đi,đã 7,8 năm kể từ ngày đó
Em không xấu, trước đây được nhiều ng thích, nhưng cứ ai đến một thời gian rồi cũng bỏ đi, tình duyên rất lận đận, giờ e cũng có tuổi, sắp thành gái ế rồi

Thời gian trở dần lại đây, em bắt đầu mơ hồ nghĩ lại về A, em tự hỏi không biết có phải mình bị duyên âm,vì khi A ra đi đúng ngày A tỏ tình với em, đang day dứt vì em…nên em mới cao số và những ng đến với em lần lượt bỏ em mà đi không:(

thật sự giờ em rất hoang mang, nếu có duyên âm thì phải làm sao, cúng giải hạn ở đâu, làm sao để người ta siêu thoát
Các thím tư vấn ngiêm túc hộ em với, dù sao ngta cũng mất rồi, em muốn tôn trọng
thật sự là rất buồn và suy nghĩ các thím à:(

0
Thằng ku em lái xe hàng vừa tạt qua em ngủ nhờ, ra mở cửa thấy mặt nó thất thần:-B. Em lúc mới nghe qua đt cũng đoán già non vài phần thôi vì lúc ấy nó nói bập bõm. Nãy về nó mới ngồi kể lại.Chuyện là ông anh nó mới mua lại 1 căn nhà cũ và hiện tại đang cho xây lại. Chả hiểu mấy hôm nữa mới đổ trần hay thế nào mà nhà thầu đưa máy với thiết bị đến nhưng ko thu xếp đc thợ...
Đọc tiếp

Thằng ku em lái xe hàng vừa tạt qua em ngủ nhờ, ra mở cửa thấy mặt nó thất thần:-B. Em lúc mới nghe qua đt cũng đoán già non vài phần thôi vì lúc ấy nó nói bập bõm. Nãy về nó mới ngồi kể lại.

Chuyện là ông anh nó mới mua lại 1 căn nhà cũ và hiện tại đang cho xây lại. Chả hiểu mấy hôm nữa mới đổ trần hay thế nào mà nhà thầu đưa máy với thiết bị đến nhưng ko thu xếp đc thợ thuyền ở lại. Nên ổng nhờ thằng này đến trông giúp 1 đêm.

Thằng này thì em biết nó cực dễ ngủ, bất chấp nơi chốn, đặt đít xuống ngủ ngay đc. Vì có hẹn chạy bộ với clb của em sáng mai (nó trong clb với em) nên khoảng 10h ban nãy là nó nằm khò rồi…

📷

Thế quái nào 2 lần bị bóng đè, lần 1 chân bị giữ. Lần 2 thì ngực bị đè, ếu thở nổi. Mà thằng này chưa biết sợ, còn vừa đi lấy dao vừa chửi đù má, đụ tía các kiểu. Kê dao bên cạnh tưởng là xong, yên tâm ngủ. Thiu thiu đc lúc thì nó kể chân lại bị giữ ko cựa đc. Nhưng lần này tởm nhất vì nó nghe rõ mồn một 1 giọng cười của đàn ông trung niên. Mà cười kiểu vừa đùa giỡn vừa khoái trá ấy. Rồi nó cứ thấy con dao để gần đầu ban nãy lơ lơ lửng lửng giữa ko trung rồi rơi xuống cắm phập vào ngực nó mấy lần. Ngực nhói, chân thì bị giữ ko chạy mà cũng chẳng hét đc. Nó bảo chưa bao giờ nó tuyệt vọng như lúc ấy.

Tưởng tắc thở chết đến nơi thì đúng lúc lão anh nó gọi xem ngủ nghê thế nào. Chuông đt kêu nên thằng này vùng thoát đc. Nó kể thấy kinh khủng nhất là dậy rồi mà cái giọng cười khàn khàn vẫn vọng bên tai. Nghe rất điên dại và ám ảnh, lúc nãy nó kể mà em thấy gai ốc nó rần rần:-B

Nó chạy đc thì dông thẳng xe 1 mạch ra cái st Family ngoài đường chính gần đó. Ngồi đấy 1 lúc đỡ run mới dám chạy xe qua nhà em:-B

Thằng này lúc trước nói chuyện, em kể cho nó mình từng 5, 6 lần có lẽ là gặp phải hiện tượng âm linh, thì nó toàn cười bâng quơ châm biếm rồi bảo ko tin kiểu bỡn cợt. Nay em ko biết cái sự tình ban nãy nó gặp phải thực hư ra sao. Nhưng sau hôm nay chắc nó sẽ phải cẩn trọng hơn chút mỗi khi đến mấy nơi đất lạ:-B.

Ông anh nó giờ mới lằng nhằng. Mấy ngày tới có khi phải dò hỏi lại kỹ xem lai lịch cái khu đất ấy ra làm sao. Dính vào mấy chuyện đất đai với cất nóc này đúng là ko sơ sài đc

1
13 tháng 2 2022

?

Chào mọi người, lần đầu em viết truyện có gì sai xót m.n bỏ qua nhé ! Sau đây em xin kể một câu chuyện của chính bản thân mình.Em năm nay 16 tuổi , sống tại đăk nông và em là một người có thể nói là sợ ma nhưng vẫn thích nghe về ma. Em bị bệnh đau dạ dày nên khi bất cẩn em vẫn thường bị cơn đau hành hạ.Câu chuyện của em bắt đầu vào 2 năm trước , vào một đêm bệnh đau dạ dày...
Đọc tiếp

Chào mọi người, lần đầu em viết truyện có gì sai xót m.n bỏ qua nhé ! Sau đây em xin kể một câu chuyện của chính bản thân mình.

Em năm nay 16 tuổi , sống tại đăk nông và em là một người có thể nói là sợ ma nhưng vẫn thích nghe về ma. Em bị bệnh đau dạ dày nên khi bất cẩn em vẫn thường bị cơn đau hành hạ.

Câu chuyện của em bắt đầu vào 2 năm trước , vào một đêm bệnh đau dạ dày của em bị tái phát, nó khiến em k ngủ được, mọi lúc khi bị lên cơn đau em thường ngủ một giấc tỉnh dậy sẽ hết, nhưng hôm đó cơn đau khiến em k tài nào ngủ được đôi lúc chợp mắt một tí thì mơ thấy bạn bè mình đi gọi ngoại đưa em vào bệnh viện, khi mở mắt ra thì không thấy ai , và cứ thế giấc mơ đều như nhau chỉ khác người để em cầu cứu như lúc là ba, mẹ, em trai… Cơn đau kéo dài dai dẳng, cứ như bàn tay ai đang bóp chặt bao tử của em vậy ! Em đã phải cố ngồi dậy để đi lên được phòng mẹ lấy gói thuốc P uống ( ai bị đau dạ dày sẽ biết loại thuốc này) uống xong em đi xuống phòng để ngủ , dù thế nào thuốc cũng không có tác dụng , em đành ngồi dậy gọi đi tới phòng em V ( em trai của em) để nhờ em gọi ngoại đưa đi bệnh viện. Ngoại nghe vậy chạy ngay vào phòng em, khuôn mặt em lúc đó xanh xao như người mất hồn, sẵn có xe oto ở nhà nên cậu chở đi viện. Lên tới viện em được bác sĩ đưa vào phòng cấp cứu , khám, tiêm thuốc rồi bác sĩ đưa thuốc giảm đau cho em , lúc đó thì cũng hơn 1h sáng rồi . Phòng cấp cứu rất vắng chỉ có một phòng nhỏ của bác sĩ và 2 người nữa là em và mẹ

2. gặp quỷ giữa đêm khuya – Tác Giả doremon

chào mọi người lần đầu tiên tôi viết truyện nếu đọc ko hay thì xin đừng ném đá.Đây là câu truyện xảy ra với chú tôi hoàn toàn có thật 100% không thêm bớt.

Vào năm 1985 cuộc sống của người dân nơi tôi ở rất nghèo khổ.cuộc sống hằng ngày của chú tôi là chạy xe ba bánh nơi ở của chú là quận tám thời lúc đó đèn điện rất hiếm bởi vậy đèn đường ko có, vào một đêm hôm đó như thường lệ chú tôi vẫn chở khách đi lấy hàng bà khách này là mối của chú hằng ngày đúng 1h khuya chú chở bà ấy đi mua vịt về bình hưng đi ngang cầu Hiệp Ân phường 13 quận 8 cũ có hai tên giang hồ đâm lộn một thằng chết, một thằng ở tù , thằng chết thành quỷ ở dưới sông .Cách 2 tuần sau chú tôi chở bà bảy đi mua vịt ở cầu hiệp ân .

Tự nhiên chú tôi đẩy lên dóc cầu ,tới gần hết dóc cầu tự nhiên tới đó xe xúc dây xên lúc đó sông nước cạn chú tôi nhìn xuống mé sông thấy bóng của một người đàn ông đang bò lên ngồi ngay dóc cầu lúc đó chú tôi gắn dc dây xên rồi tiếp tục chú đẩy gần tới người đó chú nhìn vào mặt người đó thì thấy mặt người bự như cái măm tóc tai bù xù mặt máu me như một con quỷ chú tôi hết hồn lên xe chạy bán sống bán chết , ngày hôm sau chú tôi hỏi ra lẽ mới biết thằng chết đâm dưới sông là hồn ma của nó.

Từ đó về sau chú tôi ko dám đi chở vịt nữa.

3. gặp ma sau xe – Tác Giả naishiteru

chào các bác, đọc chùa lâu nên muốn có chuyện góp vui! có j sai sót mong bỏ qua cho em ạ ! đây là chuyện đó ba mình kể lại! đầu đuôi là thế này: ngày xưa ba mình còn là một thanh niên “đập chai” thì tối hôm trời nóng wa, mà hồi xưa dell có quạt nhiều nên ba mik đạp xe hóng gió lòng vòng quanh khu phố

đi trên đường thì ko có đèn như giờ vậy nên tối om! Phải đi qua một đoạn đất đường sỏi đá! bỗng thấy 1 làn gió thổi buốt cả lưng, nổi cả da gà! Rồi nghe tiếng trẻ em khóc, gào thét như đòi bú ti mệ vậy! nó cứ khóc hoài như oán thán ai vậy đó! Ba mik ngoảnh đầu ra sau thì thấy….một đứa bé đang ngồi sau yên xe đạp khóc! lúc ấy ba mik cũng hoảng lắm chứ bộ, rồi ba đạp hết tốc lực, mồ hôi tuôn ra đầm đìa! LÚC đạp qua một đoạn đường đông người và có ánh sáng từ đèn điện phát ra thì ko nghe thấy tiếng khóc thét nữa!!

đứa bé cũng mất tiêu lun! từ hôm đó ba chẳng dám ra ngoài một mình nữa!
HẾT!

0
Mưa lạnh buốt kéo theo gió làm lay động hàng cây tạo ra những âm thanh vừa rú thét lại vừa như thì thầm. 11h đêm, đâu đó tại cung đường đèo Lộc Bắc, đoàn xe máy 5 chiếc nối đuôi nhau chậm rãi trên con đường ngoằn ngèo phủ đầy sương và gió. Sương mù lúc này đã dày đến mức chì cần cách xa nhau chừng 2 thước là không còn thấy người trước mặt. Ánh pha leo lét cùng với cả đèn...
Đọc tiếp

Mưa lạnh buốt kéo theo gió làm lay động hàng cây tạo ra những âm thanh vừa rú thét lại vừa như thì thầm. 11h đêm, đâu đó tại cung đường đèo Lộc Bắc, đoàn xe máy 5 chiếc nối đuôi nhau chậm rãi trên con đường ngoằn ngèo phủ đầy sương và gió. Sương mù lúc này đã dày đến mức chì cần cách xa nhau chừng 2 thước là không còn thấy người trước mặt. Ánh pha leo lét cùng với cả đèn trợ sáng dường như vẫn chưa đủ để lấp đầy khoảng tối mờ mịt phía trước mà chỉ đủ để cảm thấy được hàng cây bên kia con len đột ngột xuất hiện rồi lại đột ngột biến mất. Mưa vẫn rả rít và không có dấu hiệu dừng lại, sương mù càng dày đặc, không gian một màu xam xám, gió kêu thét không ngừng.

📷

Khung cảnh âm u, ma mị của vùng rừng núi giữa khuya như thế này có thể dễ dàng hạ gục bất cứ ai dù cho có gan dạ đến mấy. Hương cũng không ngoại lệ. Tuy vẫn tỏ ra bình thường từ hành động cho tới suy nghĩ thì cảm giác ớn lạnh vẫn chạy dọc sống lưng người con gái thành phố. Lời khẳng định cô không sợ gì cả từ lúc khởi hành khiến anh trưởng đoàn cũng chấp nhận cho cô chạy một mình, dẫu vậy cô vẫn được kèm trong giữa đoàn…

… – “Anh yên tâm, em chạy được, em không có sợ gì đâu, anh cứ chở chị Hạnh đi” – cô quả quyết lắm, còn nở nụ cười tự tin, anh Thắng thấy vậy cũng đồng ý nhưng vẫn xắp sếp cô chạy vào giữa.

Gần 11 giờ, cả đoàn đã tới được chân đèo, anh Thắng ra hiệu dừng. Năm chiếc xe lần lượt bật nhan tấp vào lề. Tuy đã nói rất kỹ từ lúc khởi hành nhưng anh Thắng vẫn lặp lại, nào là có đèn gì thì phải bật hết nhưng không được mở pha, hạn chế nhìn gương chiếu hậu, chạy chậm và bám nhau, theo sát len đường, có chuyện gì phải bóp còi 3 tiếng báo cả đoàn… Anh dặn dò từng người, cụ thể và chắc chắn, tính anh cẩn thận nên mọi người tin tưởng giao anh làm trưởng đoàn. Công tác tư tưởng xong xuôi, anh cũng phần nào yên tâm, mọi người lên xe, chuẩn bị vượt đèo.
Hương vừa yên vị trên chiếc xe, còn chưa gạt chân chống thì phía bên kia đường bỗng xuất hiện ánh đèn xe. Một đoàn tầm 8 chiếc xe từ phía trên đèo lao đến, mọi người đưa tay ra dấu chào nhưng đoàn xe cứ thế mà lao vút qua, vội vã, cứ như nhóm của Hương vô hình vậy. Bất ngờ nhưng sau đó lại có chút quái lạ.

– “Chắc đang đi sợ quá nên quay lại đây” – Hương cười thầm trong đầu, tâm trạng cô cho đến lúc này vẫn bình thường, còn có cả chút hào hứng xen lẫn cho đến khi …

… Sương mù dày quá, cách nhau chừng 2 thước thôi nhưng Hương chỉ thấy được một màu hồng hồng đo đỏ của đèn hậu xe trước. Mưa rớt vào người làm cô run lên vì lạnh. Đến khúc cua, xi nhan xe trước chớp nháy, cô nhìn vào công-tơ-mét, kim chỉ 30km/h. Gió rít qua chiếc nón ¾, làm phập phùng chiếc áo mưa, luồn qua tay lái rồi đập vào lan can bên đường. Theo quán tính cô nhìn theo, lọt vào mắt cô là cái bát nhang với nham nhở những chân nhang nguội lạnh đặt bên vệ đường. Cũng bình thường, những cái bát nhang như thế này nơi đâu cũng có, đặc biệt là những đọan đường đèo vì đi trên đèo hay gặp tai nạn, chết rất nhiều, cánh tài xế đặt đó để thắp nhang cho những người tử nạn vô danh, vừa như xin họ phù hộ cho việc đi lại dễ dàng, gọi là lòng thành. Nhưng quái lạ, đèn thì còn không soi rõ được cái lan can, mà sao cái bát nhang để tuốt bên dưới ấy Hương lại thấy nó rõ mồn một như thế. Trong đầu cô suy nghĩ như vậy, mắt vô thức nhìn vào gương chiếu hậu, cô giật thót mình, phía sau không có gì ngoài một màu hồng hồng xam xám do đèn hậu của xe cô phả vào sương. Không thấy đèn xe sau tuy vẫn thấy đèn xe trước, cô bị tuột xuống cuối đoàn từ bao giờ mà lại không hay biết.

– “Sao mình giữa đoàn mà tuột xuống cuối lại không biết, rồi mọi người cũng không kêu nữa?” – cảm thấy kì lạ, suy nghĩ có phần hoảng hốt, trong đầu cô bỗng hiện lên hình ảnh cái bát nhang lúc nãy. Gió lại rít qua tai, cô rùng mình, nuốt nước bọt kêu cái ực, định bấm còi báo hiệu cho đoàn dừng lại thì trong gương chiếu hậu thấy thấp thoáng gì đó, hơi thở nặng, cô liếc nhìn. Là ánh đèn pha, cô chợt nhận ra, thì ra cô vừa qua khỏi khúc cua nhưng 2 xe sau vẫn chưa qua nên bị khuất, cô không nhìn thấy được.

Bật cười tự trấn an khi thấy mình vừa như phát hoảng, thở phào nhẹ nhõm, cô tập trung hơn, siết tay lái lần theo con len đường và bóng xe trước, đoàn xe cứ thế lao đi trong khung cảnh u ám ma mị bỏ lại đằng sau đoạn cua quái dị đang dần bị màn đêm bao phủ.

Sau việc vừa rồi, Hương có vẻ tỉnh táo hơn, nhưng sự bình tĩnh nhanh chóng biến mất khi sương mù tự dưng dày đặc hơn, như thể từ khắp cánh rừng sương mù cứ thế lao đến nuốt chửng cung đường. Đưa tay lau mặt đồng hồ, cô đang di chuyển với vận tốc 10 km/h. Ánh đèn xe phía trước dần dần biến mất, cô liếc nhìn gương, đằng sau cũng không còn gì ngoài một màu xám hồng thăm thẳm. Đoàn đã bị dãn ra. Bỗng dưng Hương cảm thấy cô độc đến rợn người, sương mù dày đến nổi như thể chỉ có mình cô với chiếc xe, cùng nhau mò mẫm trong cái không gian ma mị này. Cứ chạy như thế chừng 5p, mưa chỉ còn lất phất, nhưng gió vẫn rít, cứ mỗi cơn gió thúc vào người thì cái lạnh lại chạy dọc sống lưng, làm cả người cô run lên, đôi bàn tay nhỏ bé dù có đeo găng nhưng vẫn lạnh buốt chỉ biết nắm chặt tay lái. Đã có lúc Hương nghĩ đến việc bấm còi ra hiệu ngừng nhưng với bản tính cứng đầu cũng như những gì đã tuyên bố lúc đầu, cô chỉ cầu mong cho anh Thắng mau chóng nhận ra đoàn bị dãn mà dừng lại đợi, cô muốn thoát khỏi cảm giác cô độc này càng sớm càng tốt. “Bíp… bíp… bíp” – ba tiếng còi bỗng văng vẳng từ đâu đó phía trước như chiếc phao cứu sinh cho tâm trạng Hương lúc này. Bật nhan lên, đi tầm 10m, Hương nhìn thấy trong sương mù xuất hiện một chị nào đó, tay phải đưa cao vẫy vẫy, tay còn lại chỉ vảo con đường mòn sau lưng, ra hiệu cô đi theo vào. Việc thấy một thành viên trong đoàn làm Hương nhẹ nhõm hẳn, không cần suy nghĩ gì, cô đảo tay lái, chậm rãi chạy xe theo để chị ấy dẫn đường. Ý nghĩ nhóm sẽ dừng lại ở đây, đốt một ngọn lửa nhỏ sưởi ấm đợi sương tan dần làm Hương thích thú. Càng đi vào sâu sương mù càng nhạt bớt, hai bên cây cối um tùm cũng dần lộ ra, vẫn chưa thấy bọn anh Thắng đâu cả.

Chợt nhớ ra nhóm mình còn 2 xe đi sau nữa, không ai đón thì sao biết để đi vào đây được, Hương cất tiếng gọi, nhưng người đi phía trước có vẻ như không nghe thấy. Lúc này Hương mới để ý kỹ, cô gái phía trước mặc một bộ đồ cũ mèm, cảm thấy chút quái lạ, lúc mới rẽ vào sương mù còn dày, Hương không nhìn rõ mặt là ai, thấy là nhóm mình nên mới đi theo. Giật mình, Hương nhận ra cô gái phía trước đang ướt nhẹp, nhóm lúc xuất phát cô nhớ rõ người nào cũng mặc áo mưa cả. Cô lại gọi, lần này lớn hơn lần trước nhưng người đi phía trước vẫn không có dấu hiệu gì gọi là dừng lại cả. Bực mình, Hương đá pha, đồng thời cũng bóp còi, một hơi dài. Người phía trước đột ngột dừng lại, mưa và gió cũng dừng theo, cả cánh rừng im bặt không một tiếng động, Hương đã tính cất lời nhưng bỗng cô cảm thấy căng thẳng, một sự năng nề đang nuốt trọn cô. Bỗng cô gái đằng trước bắt đầu cởi chiếc nón bảo hiểm, từ từ quay đầu lại. Hương chết sững, khuôn mặt cô ta trắng toát không mắt, không mũi, chỉ có cái miệng đỏ lòm đang nhe ra hết cỡ, tóc rũ rượi lòa xòa. Cả cơ thể Hương lạnh toát, cứng đờ, cô hét lên, nhưng cổ họng cô cứ có gì đó bị nghẹn lại, cả một không gian âm u im lặng chỉ có tiếng tim cô đập liên hồi. Trước mặt cô tầm 6 bước chân, ánh đèn xe lờ mờ rọi vào cái khuôn mặt ma quỷ kia càng thêm đáng sợ. Rồi giữa không gian im lặng đó, cái miệng đỏ lòm kia cất tiếng cười, ha hả ha hả. Cái âm thanh đó làm từng đợt da gà sau lưng Hương chạy dọc lên mang tai, Hương co rúm người rại, chân muốn chạy nhưng cả người cứng đờ, khóe mắt cô ướt. Cô ta bước về phía lại Hương, miệng vẫn phát ra tiếng cười như của một con chó già chết đói sắp sửa cắn cổ con mèo nhỏ. Một bước, 2 bước, đến khi kịp nhận ra cô ta đang tiến lại, cái khuôn mặt không mắt mũi đó đã ở ngay trước mũi xe, đèn xe chiếu lên đôi hàm răng trắng toát trong cái miệng đỏ lòm đang nghiến lại ken két. Lúc này Hương không thể thở nổi được nữa, cô dùng chút sức lực còn lại cố gắng vùng vẫy, siết tay ga, chiếc xe quay 180˚, tiếng máy gắt lên, xe lao vút đi như đang chạy ra từ cõi chết. Hương kéo tay ga mà không dám quay lại nhìn, trong gương chiếu hậu, cái hình dáng nhộm đỏ màu đèn hậu ấy vẫn đứng đó và cười, tiếng cười ha hả đó cứ bám theo sau tai Hương, len lỏi tận vào trong đầu óc và lồng ngực mà siết lấy trái tim sợ hãi của cô. Chợt cô nhìn thấy gì đó xa xa phía trước, là ánh đèn pha, mà đúng hơn là nhóm của cô. Hương bật khóc thành tiếng.

Trước đống lửa, chị Hạnh ngồi cạnh bên ôm cô vào lòng, Hương vẫn run lên bần bật khi kể lại việc vừa xảy ra. Anh Thắng kể rằng khi biết đoàn bị dãn đã ngay lập tức dừng lại nhưng chỉ thấy 2 xe đi sau mà không thấy cô đâu, rõ ràng cô không bị tuột lại, nếu có 2 xe sau đã biết, ai cũng nghĩ cô vẫn đi giữa đoàn, anh quyết định cho đoàn quay lại tìm, đến đoạn đường mòn thì nghe tiếng xe cô vọng lên từ bên trong, vừa vào không lâu đã thấy cô chạy ra. Mà nói mọi người mới để ý, lúc đi chuyển không ai thấy đoạn này có đường mòn nào cả, đến khi quay lại mới phát hiện. Nói tới đây mọi người ai nấy đều im lặng, câu chuyện của Hương cùng với những sự việc kì quái kia làm cho không khí căng thẳng, nỗi sợ ôm lấy từng người.

Anh Thắng quyết định đi tiếp, lần này chị Hạnh chở cô, chạy ngay sau anh. Cà 5 chiếc xe chạy sát nhau, sương mù đã không còn dảy như lúc đầu nữa. Ngồi phía sau Hạnh, cô ôm chặt lấy chị. Không còn là cô gái tự tin như lúc đầu nữa, Hương đã biết nhìn hàng cây rũ rượi chạy ngược về sau với đôi mắt ám ảnh sợ sệt. Gió thổi làm tóc cô lất phất, đưa tay vén lại tóc, cô bất giác nhớ về khuôn mặt đáng sợ kia, bỗng dưng cái tiếng ha hả ghê rợn lúc nãy lại cất lên, lúc thì như ngay sát sau tai Hương, lúc thì văng vẳng khắp cả cánh rừng. Hương lại run lên bằn bặt, khóe mắt cay, tay siết cứng chị Hạnh, trống ngực đập liên hồi, cô thì thào: “Chị ơi, chị có…” – chưa kịp nói hết câu, chị Hạnh đã từ từ quay đầu lại, với đôi mắt vô cùng sợ hãi nhìn cô: “Chị… chị cũng nghe thấy”.

3h sáng, một đoàn 5 chiếc xe lao đi trong đêm tối giữa bạt ngàn rừng núi, sương mù không quá dày nhưng vẫn đủ để làm âm u cả một cung đường, đâu đó lại vọng lên một tiếng cười gớm ghiếc đầy ám ảnh.

“Cô độc không đáng sợ, chỉ có một mình với thứ đáng sợ mới thực sự đáng sợ”

0
Điều gì làm bạn sợ nhất, đó không phải cảm giác nói dối bị phát hiện, không phải cảm giác đang chạy phi phi ngoài đường chợt thấy chú công an giơ tay mời chào, không phải cảm giác ai đó đang cầm một con dao hùng hổ đi về phía mình. Đó là cảm giác bạn nhận ra có ai đó luôn bên cạnh mình, ai đó luôn đi phía sau mình, và chợt nhận ra trong bóng đêm bên chiếc giường ngủ của bạn, cái...
Đọc tiếp

Điều gì làm bạn sợ nhất, đó không phải cảm giác nói dối bị phát hiện, không phải cảm giác đang chạy phi phi ngoài đường chợt thấy chú công an giơ tay mời chào, không phải cảm giác ai đó đang cầm một con dao hùng hổ đi về phía mình. Đó là cảm giác bạn nhận ra có ai đó luôn bên cạnh mình, ai đó luôn đi phía sau mình, và chợt nhận ra trong bóng đêm bên chiếc giường ngủ của bạn, cái bóng đen luôn ở bên cạnh ấy đang đứng phía đuôi giường nhìn bạn và cười một nụ cười ma mị.
Tôi năm đã được 23 tuổi đời, với những ước mơ hoài bão lớn lao vào làm việc với khả năng của mình. Cuộc sống vội vã nên luôn làm tôi không để ý những chuyện nhỏ nhặt xung quanh cho đến một ngày, cái ngày định mệnh đã đưa tôi vào một ngã rẻ khác, một ngã rẻ đến thế giới tâm linh, với những câu chuyện huyền bí, ma mị khó lí giải được.
Cách đây cũng được 1 tháng khi tôi vừa tròn 23 tuổi, tôi có đi cùng bạn tham gia một bữa tiệc giới thiệu CLB, tôi chợt khựng lại khi nghe tên của CLB này vì nó khá kì dị mà lại hơi tào lao-CLB Tâm linh-. Lúc tôi nhập tiệc, mọi người vẫn như bình thường cho đến khi có một người đàn ông đến bên cạnh tôi bắt chuyện, ông ấy nói với tôi ngắn gọn một câu và bỏ đi trong tích tắc khi tôi chưa hiểu vì sao ông ấy lại nói vậy
“Trong vòng 3 ngày nữa, con sẽ gặp chuyện con sẽ chưa bao giờ gặp trước đây. Nếu cần gì thì cứ lại đây tìm ta”
Khi về nhà tôi thấy lạ lùng câu nói của ông ta, không hiểu ý nghĩa của câu nói ấy là gì, 3 ngày nữa tôi sẽ làm sao. Nhưng rồi tôi nghĩ ông ấy chắc không được bình thường nên cũng chóng quên câu nói ấy.
Vào cái ngày cuối cùng, tức tròn 3 ngày tôi gặp ông ấy. Lúc ấy là khoảng 11h, tôi có qua nhà bạn và làm vài lon bia. Nhưng không hiểu sao tối hôm ấy tôi cảm thấy hơi mệt trong người dù tửu lượng tôi không quá yếu. Tôi xin phép đi về trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê. Đến khúc cua một đoạn đường, tôi không nhớ rõ lắm vì lúc ấy không để ý. Tôi cảm thấy phía trước có một cô gái đang chạy xe đạp trên đường, nhưng xung quanh thì trời tối thui. Tôi chỉ thấy cô gái dựa vào ánh đèn xe từ chiếc Dream của mình, tuy cô ấy chạy xe đạp nhưng sao chạy nhanh thật, tôi chạy mà cứ không theo kịp. Bỗng, vừa qua khúc cua ” Rầm” “Xoẹt…xoet.” Tôi tông phải một cái gì đó và theo quán tính tôi ngã xe và lao người xòe ra xa. Chân tay trầy xước hết cả lên, tôi vừa đau vừa nghĩ tuy mệt nhưng mình đâu đến nổi không thấy đường để mà chạy cơ chứ. Quay lại xem thử mình đâm phải cái gì, thì dưới ánh đèn xe đang nằm dưới thì tôi thấy cô gái lái xe đạp đang nằm im trước mũi xe tôi. Máu từ đầu cô ta chảy ra rất nhiều, ướt đỏ cả đường. Tôi tỉnh hẳn, giật mình không biết cô ta ở đâu ra mà tôi lại đâm phải chứ. Run run bước tới, tôi gọi cô ta nhưng không nghe tiếng trả lời. Khi tôi tới lật mặt cô ta ra xem thử thì khuôn mặt be bét máu, phần bên phải bị đập xuống đường bị biến dạng, bẹp dí như bị gì cán qua vậy. Tôi hoảng sợ thả cô ta ra, trong lòng lo lắng mình đã giết người rồi. Lúc ấy với cái suy nghĩ của một thằng con trai 23t thì tôi chỉ biết cách lên xe bỏ chạy. Trong lúc tôi chạy, tôi có quay đầu lại nhìn về phía sau xem thế nào. Tuy trong ánh đèn đuôi xe mờ mờ tôi giật mình lạnh người khi ngờ ngợ nhận ra cô ta giống như đang bò theo đuôi xe tôi vậy, hai bàn tay bám chặt xuống mặt đường bò rất nhanh. Tôi run run tay lái, do đang quay lại nên không để ý tung phải cái cột mốc km ngã xuống. Tôi quay lại thì không thấy gì cả, chắc là do mình tưởng tượng mà ra. Rồi lại nhanh chóng lên xe về nhà. Tôi không hề biết rằng, hôm đó đã thay đổi cuộc đời tôi như thế nào.
Khoảng 2h sáng tôi chạy về tới nhà với vết thương trên người đã khô máu, nhanh chóng cởi đồ vào tắm rửa. Lúc tôi đang tắm, thì do bên ngoài phòng tắm có bật đèn, và cửa phòng tắm là một tấm kính đục. Nhưng qua lớp kính tôi thấy một bóng người đang đi qua lại trong phòng, tôi nghĩ thằng bạn mình nó về nên vẫn tắm tiếp. Nhưng chỉ được vài giây thì tôi đứng hình, im lặng dưới vòi nước khi nhớ ra thằng bạn tôi nó dang đi du lịch với bạn gái nó ở Đà Nẵng mất rồi. Tôi đơ người, không lẽ là trộm nhưng không nếu là trộm thì nó đã biết tôi trong phòng tắm rồi. Tại sao lại đi qua lại, và dáng đi lững thững như bị què thế kia. Tôi nghĩ đến cô gái lúc nãy chợt rùng mình, không lẽ cô ta chưa chết kiếm mình để trả thù, nhưng với vết thường như vậy cô ta dậy nổi cũng là may mắn lắm rồi. Tôi vừa sợ đối diện với pháp luật vừa sợ trả thù, nhưng một ý nghĩa vụt qua đầu tôi khi tôi chợt nghĩ rằng cô ta là ma. Một luồn sóng lạnh chạy dọc lưng tôi khiến tôi nổi cả da gà lên. Cái bóng đó vẫn đi qua lại, nhưng hình như đang tiến về phía phòng tắm. Vì tôi thấy cái bóng đen qua tấm cửa nó càng ngày càng gần. Tôi im lặng nín thở dưới vòi sen. Bây giờ chỉ còn tiếng nước với tiếng tim tôi đập liên hồi, tôi run run khi cái bóng ấy đứng trước cửa phòng tắm.
“Rầm” Tôi đẩy mạnh cánh cửa phòng tắm ra, sẵn sàng chấp nhận nếu là trộm hay là ai đi nữa. Nhưng không, cái mà tôi sợ nhất đã xảy ra đó chính là không ai cả. Chỉ có đúng những bước chân hướng về phòng tắm và phía dưới cửa nhà tắm là một vủng máu khô đọng lại. Tôi hoảng sợ nhìn quoanh, suy nghĩ bấn loạn không biết làm thế nào cả, không kịp mặc quần áo tôi chụp lấy điện thoại gọi điện thoại cho thằng bạn tôi chạy qua nhà tôi gấp. Quấn đại cái khăn, tôi ngồi suy nghĩ nhưng không biết cái gì đang xảy ra với mình. Có phải cô gái tìm mình báo thù không, nhưng tại sao cô ta vào nhà được khi mình đã khóa cửa, và vũng máu ở đâu ra, cô ta đang ở đâu trong nhà. Tôi giật mình khi nghĩ đến chuyện này chợt lùi lại vào góc tường ngồi nhìn xung quanh, từ cầu thang lên nhà trên cho đến cửa xuống bếp.
5p sau tôi nghe tiếng gõ cửa, quái lạ sao thằng bạn tôi đến nhanh vậy. Tôi đi ra định mở cửa chợt khựng lại khi phát hiện ra không phải thằng bạn tôi, mà qua cái khe cửa sắt đã bị lởm chởm khe tôi nhận ra có một cái bóng đen cao thù lù, cao lắm đứng phía trước. Tôi lạnh người lùi lại, bỗng “Rầm, rầm rầm” tiếng đập cửa càng lớn, tôi sợ hãi la lớn.
“Ai đó, ai đang ở ngoài đó..”
Đáp lại tôi là một khoảng không im lặng đáng sợ, bỗng sợt qua tai tôi một âm thanh khiến tôi ngồi sụp xuống run run.
” Đền..mạng…đi…”
Tôi lắp bắp không nên lời, bỗng tiếng đập cửa lại vang lên.
Tôi run run lùi lại, chụp lấy cái dù bên cạnh. Tiếng thằng bạn tôi vang lên, tôi đi từ từ tới nhận ra nó liền mở cửa lôi nó vào kể hết mọi chuyện. Nó quả quyết cô gái đó không phải là người, tôi thì cho rằng là phải vì tôi đã nhìn khuôn mặt cô ta, và tôi là người tông cô ta mà. Nhưng điều gì đang xảy ra với tôi thì tôi không biết.
Tôi chợt nhớ tới lời ông già ở bữa tiệc hôm ấy, phải kiếm ông ta cho bằng được.
Còn nữa….

0