K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

23 tháng 12 2017

Với vai trò là Trưởng thôn 8, ông Lưu Văn Tấn luôn nghiên cứu và nắm rõ các chủ trương, đường lối, chính sách của Đảng, Pháp luật của Nhà nước, các quy định, hương ước của địa phương để tuyên truyền vận động nhân dân đoàn kết, giữ gìn an ninh trật tự trong tình hình mới. Ở cái tuổi gần 60, sức khỏe giảm sút nhưng với Ông không có buổi tuần tra nào ở các điểm nóng về ANTT với Ban Công an xã Hạ Trạch mà Ông vắng mặt. Ông cho biết: Tình hình an ninh trật tự trong thôn rất phức tạp, nhất là việc thanh niên thường tụ tập ăn chơi, nhậu nhẹt, không chịu chăm lo làm ăn, gây mất an ninh trật tự thôn xóm. Với những đối tượng này, Ông thường xuyên theo dõi, để ý và trực tiếp đến nhà khuyên răn nhắc nhở. Các cuộc giải quyết tranh chấp, xích mích của thôn, không có cuộc nào thiếu mặt Ông. Trong quá trình hòa giải, ông Lưu Văn Tấn đã vận dụng những phong tục tập quán của địa phương, hương ước của thôn và những hiểu biết pháp luật giải thích thấu tình, đạt lý thuyết phục người dân. Nhờ vậy, tình hình an ninh trật tự trong thôn luôn được đảm bảo, ổn định.

Với sự nỗ lực không ngừng của Trưởng thôn Lưu Văn Tấn và sự đồng lòng của nhân dân, trong những năm trở lại đây đời sống của nhân dân Thôn 8 đã có nhiều khởi sắc, thôn đã thành lập được các mô hình như: Tổ tự quản về an ninh trật tự; tổ hòa giải; phối hợp với Mặt trận Tổ quốc Việt Nam xã xây dựng mô hình khu dân cư không có tội phạm.

Trường hợp của anh Lê Quang Tú là một ví dụ, trước đây Anh hay tụ tập bạn bè, gây rối trật tự công cộng, không chịu chăm lo làm ăn, làm ảnh hưởng đến an ninh thôn xóm. Ông Tấn cùng với các đồng chí Công an viên đến nhà nhắc nhở, giải thích, động viên anh Tú để trở thành người có ích cho xã hội. Giờ đây anh Lê Quang Tú đã tu chí và vươn lên làm kinh tế giỏi.

Không chỉ làm tốt trách nhiệm của một người Trưởng thôn, Ông còn là một tấm gương về lao động, sản xuất giỏi để mọi người học tập theo. Ông đã luôn tích cực học hỏi, áp dụng các tiến bộ của khoa học kỹ thuật vào sản xuất nên lúa, hoa màu của Ông luôn mang lại năng suất cao. Gia đình ông hiện có 1 hécta ao nuôi cá, 20 con lợn và trên 100 con gia cầm các loại. Nhờ áp dụng các biện pháp khoa học kỹ thuật trong chăn nuôi, chủ động phòng tránh dịch bệnh trên đàn gia súc, gia cầm nên đàn vật nuôi của gia đình Ông sinh trưởng và phát triển tốt, mỗi năm thu về trên 50 triệu đồng từ chăn nuôi.

Bên cạnh đó ông Tấn còn có tinh thần giúp đỡ bà con hàng xóm, đến từng hộ dân để vận động phát triển kinh tế gia đình, hướng dẫn kinh nghiệm, chia sẻ cách làm ăn, với phương châm “Cùng nhau thoát nghèo trên chính mảnh đất của mình”. Nhờ sự quan tâm, động viên đó, nên người dân đã biết phát huy những lợi thế của hệ thống kênh mương để trồng lúa, trồng bắp với năng suất ngày càng cao. Ông đã cùng với nhân dân trong thôn áp dụng có hiệu quả mô hình “Nuôi cá thả trên đồng ruộng lúa” đây là một mô hình phát triển kinh tế phù hợp với điều kiện kinh tế gia đình, lại dễ áp dụng vào thực tiễn.

Đánh giá về những đóng góp của ông Tấn, đồng chí Nguyễn Văn Huân, Trưởng Công an xã Hạ Trạch, cho biết: “Ông Tấn là một Trưởng thôn được người dân tin yêu, mến phục. Những đóng góp của ông Tấn có vai trò rất lớn trong việc phát triển kinh tế, nâng cao đời sống của người dân thôn 8”.

Với những đóng góp của mình, ông Lưu Văn Tấn đã được cấp ủy, chính quyền địa phương và bà con nhân dân trong thôn ghi nhận. Đó là niền vui, niềm động viên rất lớn để Ông tiếp tục hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình.

23 tháng 12 2017

Với vai trò là Trưởng thôn 8, ông Lưu Văn Tấn luôn nghiên cứu và nắm rõ các chủ trương, đường lối, chính sách của Đảng, Pháp luật của Nhà nước, các quy định, hương ước của địa phương để tuyên truyền vận động nhân dân đoàn kết, giữ gìn an ninh trật tự trong tình hình mới. Ở cái tuổi gần 60, sức khỏe giảm sút nhưng với Ông không có buổi tuần tra nào ở các điểm nóng về ANTT với Ban Công an xã Hạ Trạch mà Ông vắng mặt. Ông cho biết: Tình hình an ninh trật tự trong thôn rất phức tạp, nhất là việc thanh niên thường tụ tập ăn chơi, nhậu nhẹt, không chịu chăm lo làm ăn, gây mất an ninh trật tự thôn xóm. Với những đối tượng này, Ông thường xuyên theo dõi, để ý và trực tiếp đến nhà khuyên răn nhắc nhở. Các cuộc giải quyết tranh chấp, xích mích của thôn, không có cuộc nào thiếu mặt Ông. Trong quá trình hòa giải, ông Lưu Văn Tấn đã vận dụng những phong tục tập quán của địa phương, hương ước của thôn và những hiểu biết pháp luật giải thích thấu tình, đạt lý thuyết phục người dân. Nhờ vậy, tình hình an ninh trật tự trong thôn luôn được đảm bảo, ổn định.

Với sự nỗ lực không ngừng của Trưởng thôn Lưu Văn Tấn và sự đồng lòng của nhân dân, trong những năm trở lại đây đời sống của nhân dân Thôn 8 đã có nhiều khởi sắc, thôn đã thành lập được các mô hình như: Tổ tự quản về an ninh trật tự; tổ hòa giải; phối hợp với Mặt trận Tổ quốc Việt Nam xã xây dựng mô hình khu dân cư không có tội phạm.

Trường hợp của anh Lê Quang Tú là một ví dụ, trước đây Anh hay tụ tập bạn bè, gây rối trật tự công cộng, không chịu chăm lo làm ăn, làm ảnh hưởng đến an ninh thôn xóm. Ông Tấn cùng với các đồng chí Công an viên đến nhà nhắc nhở, giải thích, động viên anh Tú để trở thành người có ích cho xã hội. Giờ đây anh Lê Quang Tú đã tu chí và vươn lên làm kinh tế giỏi.

Không chỉ làm tốt trách nhiệm của một người Trưởng thôn, Ông còn là một tấm gương về lao động, sản xuất giỏi để mọi người học tập theo. Ông đã luôn tích cực học hỏi, áp dụng các tiến bộ của khoa học kỹ thuật vào sản xuất nên lúa, hoa màu của Ông luôn mang lại năng suất cao. Gia đình ông hiện có 1 hécta ao nuôi cá, 20 con lợn và trên 100 con gia cầm các loại. Nhờ áp dụng các biện pháp khoa học kỹ thuật trong chăn nuôi, chủ động phòng tránh dịch bệnh trên đàn gia súc, gia cầm nên đàn vật nuôi của gia đình Ông sinh trưởng và phát triển tốt, mỗi năm thu về trên 50 triệu đồng từ chăn nuôi.

Bên cạnh đó ông Tấn còn có tinh thần giúp đỡ bà con hàng xóm, đến từng hộ dân để vận động phát triển kinh tế gia đình, hướng dẫn kinh nghiệm, chia sẻ cách làm ăn, với phương châm “Cùng nhau thoát nghèo trên chính mảnh đất của mình”. Nhờ sự quan tâm, động viên đó, nên người dân đã biết phát huy những lợi thế của hệ thống kênh mương để trồng lúa, trồng bắp với năng suất ngày càng cao. Ông đã cùng với nhân dân trong thôn áp dụng có hiệu quả mô hình “Nuôi cá thả trên đồng ruộng lúa” đây là một mô hình phát triển kinh tế phù hợp với điều kiện kinh tế gia đình, lại dễ áp dụng vào thực tiễn.

Đánh giá về những đóng góp của ông Tấn, đồng chí Nguyễn Văn Huân, Trưởng Công an xã Hạ Trạch, cho biết: “Ông Tấn là một Trưởng thôn được người dân tin yêu, mến phục. Những đóng góp của ông Tấn có vai trò rất lớn trong việc phát triển kinh tế, nâng cao đời sống của người dân thôn 8”.

Với những đóng góp của mình, ông Lưu Văn Tấn đã được cấp ủy, chính quyền địa phương và bà con nhân dân trong thôn ghi nhận. Đó là niền vui, niềm động viên rất lớn để Ông tiếp tục hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình.

10 tháng 12 2017

Đáp án B

15 tháng 11 2018

Người ta không dùng con lai kinh tế làm giống vì con lai kinh tế là thể dị hợp sẽ phân li và tạo ở đời sau thể đồng hợp lặn biểu hiện kiểu hình xấu.

Đáp án cần chọn là: B

Cà phê, ca cao, điều, hồ tiêu, chè, lạc.

HN
Hương Nguyễn
Giáo viên
7 tháng 5 2021

- Lĩnh vực nông nghiệp: cà chua, cây dưa, cây bưởi, cây hồng xiêm, cây đậu,...

- Lĩnh vực xây dựng: các cây lấy gỗ như cây sưa, 

- Lĩnh vực dịch vụ: các cây trồng làm cảnh như cây hoa mẫu đơn, cây đào,...

-Lĩnh vực y học: cây xạ đen, cây bồ kết

19 tháng 3 2022

Nhóm quyền chính trị :

- Quyền bầu cử, ứng cử vào các cơ quan quyền lực nhà nước ( Điều 27 )

- Quyền tham gia quản lí nhà nước ( Điều 28 )

- Quền tự do ngôn luật, tự do báo chí ( Điều 25 )

- Quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo ( Điều 24 )

-…….

Nhóm quyền dân sự :

- Quyền sống ( Điều 19 )

- Quyền bất khả xâm phạm về thân thể, được pháp luật bảo hộ về sức khỏe, danh dự và nhân phẩm ( Điều 20 )

- Quyền bất khả xâm phạm về đời sống riêng tư, bí mật cá nhân và bí mật gia đình ( Điều 21 )

- Quyền bất khả xâm phạm về chỗ ở ( Điều 22 )

- Quyền tự do đi lại và cơ trú ( Điều 23 )

- Quyền bình đẳng giới ( Điều 26 )

- Quyền tự do kết hôn và li hôn ( Điều 36 )

-….

Nhóm quyền về kinh tế:

- Quyền tự do kinh doanh ( Điều 33 )

- Quyền có việc làm ( Điều 35 )

- Quyền sở hữu về thu nhập hợp pháp, của cải để dành, nhà ở, tư liệu sinh hoạt, tư liệu sản xuất ( Điều 32 )

-……

Nhóm quyền văn hóa, xã hội:

- Quyền học tập ( Điều 39 )

- Quyền nghiên cứu khoa học và công nghệ, sáng tạo văn học, nghệ thuật ( Điều 40 )

- Quyền đảm bảo an sinh xã hội ( Điều 34 )

- Quyền được bảo vệ, chăm sóc sức khỏe ( Điều 38 )

-…..

19 tháng 3 2022

Chỉ là có vài ý kiến gần giống với bạn Sun Trần nhưng cũng sẽ có ý kiến khác.
+ Nhóm quyền chính trị : 

- Quyền được tham gia vào những thứ liên quan đến nhà nước

- Quyền được khiếu nại khi bản thân là người vô tội , muốn giúp bản thân không bị vu oan tội 

- Quyền tự do ngôn luận , được nói lên những điều bản thân nghĩ nhưng những điều đó phải là những điều theo hướng tích cực .

-....

+ Nhóm quyền dân sự :

- Quyền được bảo vệ nhân phẩm Danh dự khỏi những yếu tố xấu .
- Quyền được đi lại nơi trú như nhà , ...

- ...

+ Nhóm quyền kinh tế 

- Kinh doanh tự do nhưng phải đúng pháp luật 

- Quyền được buôn bán hàng .

-...

+ Nhóm quyền văn hoá , xã hội 

- Quyền được cho phép học tập , vui chơi 

- Quyền được tìm tòi , nghiên cực về nhiều lĩnh vực 

- Quyền được yêu thương . 
-...

 

19 tháng 10 2018

1.  Tuần trước, trường em phát động phong trào thi đua học tập và làm theo Năm điều Bác Hồ dạy. Em đã làm được một việc tốt: nhặt được của rơi, trả lại cho người bị mất.

   Trưa thứ năm, trên đường đi học về, qua quãng đường vắng, em nhìn thấy một túi xách nhỏ màu đen nằm ngay giữa đường. Em nhặt lên rồi vừa đi chậm chậm, vừa đưa mắt ngó chừng xem ai là chủ nhân của nó.

   Một lúc sau, vẫn không thấy người tìm kiếm. Em đoán người đánh rơi đã đi xa hoặc không biết rằng mình đã đánh rơi. Nếu biết, chắc giờ này người ấy đang loay hoay tìm kiếm. Ai nhỉ? Một bác cán bộ hay một chú công nhân, một anh bộ đội? Trong chiếc túi này đựng những gì? Tài liệu, giấy tờ hay tiền bạc? bao câu hỏi hiện lên trong óc. Em đưa mắt nhìn quanh lần nữa. Không ai chú ý tới em. Em nghĩ là trả hay không trả? Nếu mình không trả, có ai biết đâu mà trách? Có tiền, mình sẽ mua truyện tranh này, mua quần áo mới này và mua những đồ chơi mà mình ao ước từ lâu. Tưởng tượng đến lúc ấy, em thích lắm, bước chân như nhanh hơn, nhẹ nhàng hơn. Tiếng thầy Hiệu trưởng trong buổi lệ phát động thi đua như văng vẳng đâu đây: Các em hãy ghi nhớ Năm điều Bác Hồ dạy, cố gắng học tập tốt, tu dưỡng tốt để trở thành con ngoan, trò giỏi ...

   Không! Không nên tham của người khác! Phải trả lại thôi!

   Chủ nhân chiếc túi xách này sẽ mừng biết bao nếu tìm lại được nó. Nhưng biết ai là người đánh rơi mà trả? Tốt nhất là đem nộp cho các chú công an.

   Giữa trưa, trụ sở công an phường vắng vẻ, chỉ có một chú trực ban. Thấy em ngập ngừng ở cửa, chú vồn vã hỏi:

   - Có chuyện chi đó cháu?

   - Dạ thưa chú, cháu nhặt được cái túi xách này. Cháu đem nộp, nhờ chú trả lại cho người mất ạ!

   Đỡ chiếc túi từ tay em, chú tươi cười xoa đầu em rồi bảo:

   - Cháu ngoan lắm, không tham của rơi! Chú cháu mình xem trong này có những gì để còn ghi vào biên bản.

   Rồi chú lấy ra một xấp giấy tờ chủ quyền nhà, chủ quyền xe và hơn hai trăm ngàn tiền mặt. Chú ghi rõ từng thứ vào biên bản rồi yêu cầu em viết tên và địa chỉ xuống phía dưới.

   Sáng thứ hai tuần sau, em được thầy Hiệu trưởng và cô Tổng phụ trách tuyên dương trong tiết chào cờ. Tiếng vỗ tay nồng nhiệt của toàn trường khiến em vô cùng xúc động. Buổi tối, gia đình em tiếp một người khách lạ. Đó chính là chủ nhân của chiếc túi. Bác cám ơn em mãi và tặng em một trăm ngàn để mua sách vở và đồ chơi nhưng em kiên quyết từ chối.

   Ba mẹ em rất mừng vì em biết làm điều tốt. Lời khen chân thành của mọi người đối với em là phần thưởng quý giá nhất. Nhớ lại chuyện ấy, giờ đây em vẫn thấy vui.

2.   

Đọc sách, tôi rất thích một câu nói của nhà văn người Úc: "Không có gì là hoàn hảo, có chăng chỉ là sự đề cao mà thôi". Đúng, thử hỏi trong chúng ta có ai dám tự nói mình chưa mắc lỗi dù chỉ một lần không? Tôi cũng vậy, có lẽ tôi không thể quên lỗi lầm mình gây ra hôm đó, khiến người tôi yêu quý nhất – mẹ tôi, buồn lòng...

Hôm ấy, đất dát vàng ánh nắng, trời mát dịu, gió khẽ hôn lên má những người đi đường. Nhưng nó sẽ là ngày tuyệt đẹp, nếu tôi không có bài kiểm tra khoa học tệ hại đến như vậy, hậu quả của việc không chịu ôn bài. Về nhà, tôi bước nhẹ lên cầu thang mà chân nặng trĩu lại. Tôi buồn và lo vô cùng, nhất là khi gặp mẹ, người tôi nói rất chắc chắn vào tối qua: "Con học bài kỹ lắm rồi". Mẹ đâu biết khi mẹ lên nhà ông bà, ba đi công tác, tôi chỉ ngồi vào bàn máy tính chứ nào có ngồi vào bàn học, bởi tôi đinh ninh rằng cô sẽ không kiểm tra, vì tôi được mười điểm bài trước, nào ngờ cô cho làm bài kiểm tra mười lăm phút. Chả lẽ bây giờ lại nói với mẹ: "Con chưa học bài hôm qua" sao? Không, nhất định không. Đứng trước cửa, tôi bỗng nảy ra một ý "Mình thử nói dối mẹ xem sao". Nghĩ như vậy, tôi mở cửa bước vào nhà. Mẹ tôi từ trong bếp chạy ra. Nhìn mẹ, tôi chào lí nhí "Con chào mẹ". Như đoán biết được phần nào, mẹ tôi hỏi: "Có việc gì thế con"? Tôi đưa mẹ bài kiểm tra, nói ra vẻ ấm ức: Con bị đau tay, không tập trung làm bài được nên viết không kịp"... Mẹ tôi nhìn, tôi cố tránh hướng khác. Bỗng mẹ thở dài! "Con thay quần áo rồi tắm rửa đi!". Tôi "dạ" khẽ rồi đi nhanh vào phòng tắm và nghĩ thầm: "Ổn rồi, mọi việc thế là xong". Tôi tưởng chuyện như thế là kết thúc, nhưng tôi đã lầm. Sau ngày hôm đó, mẹ tôi cứ như người mất hồn, có lúc mẹ rửa bát chưa sạch, lại còn quên cắm nồi cơm điện. Thậm chí mẹ còn quên tắt đèn điện, điều mà lúc nào mẹ cũng nhắc tôi. Mẹ tôi ít cười và nói chuyện hơn. Đêm đêm, mẹ cứ trở mình không ngủ được. Bỗng dưng, tôi cảm thấy như mẹ đã biết tôi nói dối. Tôi hối hận khi nói dối mẹ. Nhưng tôi vẫn chưa đủ can đảm để xin lỗi mẹ. Hay nói cách khác, tôi vẫn chưa thừa nhận lỗi lầm của mình. Sáng một hôm, tôi dậy rất sớm, sớm đến nỗi ở ngoài cửa sổ sương đêm vẫn đang chảy "róc rách" trên kẽ lá.

Nhìn mẹ, mẹ vẫn đang ngủ say. Nhưng tôi đoán là mẹ mới chỉ ngủ được mà thôi. Tôi nghĩ: Quyển "Truyện về con người" chưa đọc, mình đọc thử xem". Nghĩ vậy, tôi lấy cuốn sách đó và giở trang đầu ra đọc. Phải chăng ông trời đã giúp tôi lấy cuốn sách đó để đọc câu chuyện "lỗi lầm" chăng ! "...Khi Thượng đế tạo ra con người, Ngài đã gắn cho họ hai cái túi vô hình, một túi chứa lỗi lầm của mọi người đeo trước ngực, còn cái túi kia đeo ở sau lưng chứa lỗi lầm của mình, nên con người thường không nhìn thấy lỗi của mình". Tôi suy ngẫm: "Mình không thấy lỗi lầm của mình sao?". Tôi nghĩ rất lâu, bất chợt mẹ tôi mở mắt, đi xuống giường. Nhìn mẹ, tự nhiên tôi đi đến một quyết định: Đợi mẹ vào phòng tắm, rồi lấy một mảnh giấy nắn nót đề vài chữ. Mẹ tôi bước ra, tôi để mảnh giấy trên bàn rồi chạy ù vào phòng tắm. Tôi đánh răng rửa mặt xong, đi ra và... chuẩn bị ăn bữa sáng ngon lành do mẹ làm. Và thật lạ, mảnh giấy ghi chữ: "Con xin lỗi mẹ" đã biến đâu mất, thay vào đó là một chiếc khăn thơm tình mẹ và cốc nước cam. Tôi cười, nụ cười mãn nguyện vì mẹ đã chấp nhận lời xin lỗi của tôi.

Đến bây giờ đã ba năm trôi qua, mảnh giấy đó vẫn nằm yên trong tủ đồ của mẹ. Tôi yêu mẹ vô cùng, và tự nhủ sẽ không bao giờ để mẹ buồn nữa. Tôi cũng rút ra được bài học quý báu: Khi bạn biết xin lỗi bố mẹ, bạn sẽ có nhiều hơn một thứ bạn vẫn đang có, đó là tình thương.

"Từ thuở sinh ra tình mẫu tử

Trao con ấm áp tựa nắng chiều".

3.  

Trong tuổi thơ của mỗi người, ai cũng có những kỉ niệm đáng nhớ về thầy, cô giáo cũ của mình, những kỉ niệm đẹp xen lẫn nỗi buồn đều được khắc sâu trong trí nhớ của chúng ta. Riêng tôi có một kỉ niệm mà tôi không bao giờ quên, kỉ niệm sâu sắc về một người thầy đáng kính của tôi.

Năm ấy, khi tôi còn học lớp một, tôi có những kỉ niệm đẹp về thầy giáo chủ nhiệm của mình. Tôi đã bước sang lớp một, ngưỡng cửa của bậc tiểu học, có nhiều bạn mới, thầy cô mới.

Ngày trọng đại ấy, ngày tôi không bao giờ quên. Sau buổi lễ khai giảng, tất cả các học sinh đều bước vào lớp học của mình để học buổi học đầu tiên và gặp gỡ thầy cô giáo chủ nhiệm của mình và cũng là người sẽ gắn bó với tôi trong suốt thời gian học tiểu học.

Khi thầy bước vào, dáng người thầy thật nhanh nhẹn và thầy chào chúng tôi. Tôi trông thầy cũng đã đứng tuổi, tóc thầy cũng đã điểm bạc, khuôn mặt thầy gầy, bàn tay thầy có nhiều vết nhăn, chắc thầy đã có mấy chục năm "lận đận" với học sinh. Thầy bước lên bục giảng, thầy ra hiệu cho chúng tôi im lặng và thầy nói: "Chào các con, thầy tên là Hồ Viết Cảnh, thầy sẽ chủ nhiệm lớp các con trong suốt bậc tiểu học". Giọng thầy thật ấm áp, nhẹ nhàng, làm cho những suy nghĩ trong đầu tôi về một người thầy giáo chủ nhiệm thật dữ dằn và nghiêm khắc đều tan biến.

Sau khi ra mắt chúng tôi, thầy bắt đầu dạy cho chúng tôi những bài học đầu tiên mà cũng là những bài học đầu đời dạy tôi nên người. Thầy viết lên bảng những dòng chữ đầu tiên, tôi trông thấy bàn tay thầy run run khi viết, sau này tôi mới biết, thầy phải chịu đựng những cơn đau do tham gia cuộc chiến tranh kháng chiến chống Mĩ để viết nên dòng chữ đẹp đó. Sau khi viết xong đề bài, thầy hỏi chúng tôi có thấy rõ không, một và bạn ngồi phía dưới do mắt kém nên không thấy liền được thầy chỗ khác cho phù hợp. Trong buổi học thầy đến tận chỗ của từng người để chỉ cho chúng tôi những chỗ không hiểu. Cuối giờ, thầy cho chúng tôi xếp hàng ra về, mọi người đi về rất thẳng hàng, tiếng cười đùa của một vài bạn đã làm xôn xao khắp sân trường. Buổi học đầu tiên đã kết thúc như vậy đó, thầy đã để lại cho tôi những suy nghĩ về một người thầy mẫu mực.

Những buổi học sau, thầy nghiêm khắc với những bạn lười học, khen thưởng những bạn ngoan. Giờ ra chơi, thầy đều ra chơi cùng chúng tôi, thầy chơi những trò chơi dân gian cùng với chúng tôi, nhìn khuôn mặt thầy lúc đấy thật đáng yêu, nhìn kĩ thầy, tôi có cảm giác khuôn mặt thầy rất giống khuôn mặt ông nội tôi. Ông tôi đã mất từ khi tôi còn nhỏ, những kỉ niệm đẹp của ông và tôi đều được tôi khắc ghi. Nhìn thầy, tôi cảm thấy nhớ đến ông, nhớ đến cảnh chơi đùa của hai ông cháu, tôi liền chạy vào phòng học, ngồi trong góc khóc. Lúc đó có một bàn tay đặt lên vai tôi khẽ vỗ về, hình ảnh ông nội vỗ về tôi mỗi khi buồn hiện về, tôi bỗng khóc to lên, không sao có thể kiềm chế được. Thì ra đó chính là thầy, thầy khẽ nói với tôi: "Thành, sao con khóc, nói ra để thầy chia sẻ với con". Rồi thầy ôm tôi vào lòng, nhận được sự an ủi của thầy, tôi càng khóc to hơn. Sau hôm đó tôi cảm thấy được thầy quan tâm nhiều hơn.

Vào một hôm, do tôi không học bài nên bị điểm kém, thầy liền mắng tôi, tôi liền chạy về chỗ ngồi, trong lòng tôi cảm thấy rất tức thầy. Vào giờ ra chơi thầy không ra chơi với các bạn như mọi khi, thầy xuống chỗ tôi. Thầy nói: "Thầy xin lỗi em vì đã quá nặng lời, nhưng em là lớp trưởng nên phải gương mẫu cho các bạn noi theo....". Thầy giảng lại cho tôi bài tôi chưa hiểu. Tôi nhìn thầy lúc đó mà trong lòng cảm thấy hối hận vô cùng, ân hận vì đã làm thầy buồn. Tôi tự hứa sẽ cố gắng phấn đấu tốt hơn.

Vậy đấy, thầy đã để lại cho tôi những kỉ niệm không bao giờ phai mờ về một người thầy giản dị mà thân thương. Tôi hứa sẽ cố gắng học tập để trở thành công dân tốt, có ích cho đất nước và xã hội. Công ơn thầy sẽ mãi được khắc ghi như câu danh ngôn:

"Ngọc không mài không sáng, người không học không tài."

4.  

Tuổi thơ là những ngày tháng rong chơi không lo nghĩ, là những nụ cười trong trẻo ngày nắng, những âm thanh vui vẻ lắng đọng ngày mưa. Tuổi thơ của tôi gói gọn trong một kỉ vật đến giờ vẫn được cất giữ trên vị trí đẹp nhất của tủ kính nơi phòng khách: con gấu bông.

Con gấu bông này tôi được mẹ tặng vào dịp sinh nhật 6 tuổi, khi mà ngày khai trường vào lớp 1 đã cận kề. Tôi vẫn còn nhớ cảm giác hạnh phúc đến vỡ òa khi bóc từng lớp giấy bọc quà, nhìn thấy chiếc tai gấu lấp ló phía trong bộp bìa carton. Cảm giác nghẹn ngào, xúc động đến mức tôi nhảy cẫng lên hò reo khiến cả nhà nhìn tôi thích thú trêu chọc. Tôi đã thích gấu bông từ rất lâu rồi, khi sang nhà chị họ chơi và thấy chị có một chú gấu Teddy để trên bàn học, tuy nhiên tôi biết gia đình mình không quá khá giả, mẹ và bố phải làm việc vất vả để kiếm tiền trang trải học phí và những lần ốm đau của tôi. Do đó, tôi không hề năn nỉ hay xin bố mẹ mua bất cứ món quà nào cả. Tuy nhiên, có lẽ vì nhìn thấy sự thích thú của tôi với chú gấu bông kia và muốn động viên tôi học tốt nên mẹ đã mua tặng tôi vào ngày sinh nhật món quà tuyệt vời đến vậy.

Tôi rất thích chú gấu mẹ tặng và đặt tên nó là Nhỏ, vì em cũng nhỏ xinh thôi, không quá to, vừa đủ để tôi ôm đi ngủ. Từ khi có chú gấu Nhỏ, tôi luôn mang theo em khi sang nhà hàng xóm chơi trò gia đình, em sẽ là em bé, tôi chăm em, cho em ăn, dỗ dành em khi ngủ... Tôi may áo cho em mặc, làm mọi thứ từ những tờ giấy lịch hay bất kể thứ gì tôi nghĩ ra để em có "một cuộc sống sung túc nhất".

Nhỏ toàn thân có màu nâu xám, đôi mắt đen láy như hai hạt nhãn và chiếc mũi xinh xinh hình tam giác. Tôi luôn cố gắng giữ gìn em, tuy nhiên có một ngày tôi ôm em sang nhà hàng xóm chơi như thường lệ, thì tôi làm em rách bục chỉ ở tay vì bị mắc vào đinh ở trên tường. Tôi lúc đó rất sợ, sợ vì mẹ sẽ trách mắng, lại buồn, buồn vì đây là món quà mẹ tặng, tôi không muốn em bị hỏng chút nào.

Tôi và một chị hàng xóm đã lấy kim chỉ và khâu lại nhưng vẫn bị lòi bông ra ngoài. Tôi càng trở nên lo lắng. Khi mẹ biết chuyện, mẹ đã khâu lại giúp tôi, cười và nói: mẹ rất tự hào khi tôi biết tự khâu lại vì lúc đó tôi còn nhỏ, nhưng cũng lưu ý tôi không nên quá lo lắng về những chuyện vô tình xảy ra, cứ thoải mái đón nhận và chuyện gì cũng có cách giải quyết. Khi ấy, tôi vẫn chưa hiểu rõ lời mẹ nói, nhưng giờ đây nhớ lại, tôi đã có thể hiểu phần nào. Tôi đã không còn luống cuống khi gặp phải tình huống bất ngờ nữa. Thay vào đó, tôi bình tĩnh hơn và suy nghĩ tìm cách giải quyết, nếu việc nào khó quá, tôi sẽ đi tìm người nào đó có thể giúp mình.

Đó là bài học đầu tiên mẹ dạy tôi - một đứa trẻ nhỏ luôn lo lắng, luôn sợ hãi. Giờ đây, khi tôi đã lớn hơn, em gấu Nhỏ được mẹ cất trên ngăn tủ ở phòng khách, thỉnh thoảng được mẹ mang đi giặt cho đỡ bụi bặm. Mỗi khi nhìn thấy em gấu, tôi luôn tự nhủ với bản thân phải cố gắng, không được làm mẹ phiền lòng, phải mạnh mẽ và luôn bình tĩnh, lạc quan.

5 .   

Về trường Trung học cơ sở Nguyễn Bỉnh Khiêm, thuộc phường Hoà Minh – Quận Liên Chiểu, tôi được nghe những câu chuyện cảm động của các em học sinh nghèo, hoàn cảnh gia đình rất khó khăn nhưng vẫn vươn lên học giỏi toàn diện.

Trong đó một em đã để lại ấn tượng cho tôi nhiều nhất là em Lê Hồng Ân, học lớp 6/3. Mặc dù gia đình em có hoàn cảnh rất khó khăn, một mình mẹ em phải bươn chải kiếm tiền nuôi hai chị em ăn học. Như cô Phan Thị Lệ, mẹ em tâm sự: "Nhà cửa và mọi thứ đồ đạc trong nhà đều do người thân mua cho.Tôi làm công nhân ở khu công nghiệp tiền lương rất ít, phải chi tiêu thật tiết kiệm mới có tiền để hai con ăn học. Nhiều khi em Ân phải nhịn ăn sáng để dành tiền mua dụng cụ học tập. Nhưng tôi hạnh phúc là có được một đứa con học giỏi và ngoan hiền đến như vậy."

Hoàn cảnh gia đình khó khăn là vậy nhưng em Ân trong sáu năm liền là học sinh giỏi toàn diện của trường. Và hằng năm em luôn được thành phố trao học bổng học sinh hiếu học, có tinh thần vượt khó trong học tập. Ngoài ra, em còn được nhận học bổng từ các Hội khuyến học Quận, công ty bia Huế, công ty nhà máy nhựa,...

Em không chỉ là một học sinh ngoan hiền, học giỏi mà còn là một HS tham gia rất năng nổ các hoạt động của trường giao phó. Như cô Tổng phụ trách Hệ Thị Mỹ Đức nhận xét: "Em là một liên đội trưởng xuất sắc nhất của trường Tiểu học Duy Tân. Đến lớp 6 em vừa là một lớp trưởng, vừa là một chi đội trưởng rất năng động, nhiệt tình. Và em là một học sinh có nhiều đóng góp trong những phong trào của đoàn trường".

Ân học giỏi toàn diện các môn, trong đó đáng biểu dương là em thi được giải ba học sinh giỏi cấp thành phố năm lớp 5. Ngoài ra, em còn có tố chất năng khiếu rất nhiều lĩnh vực như vẽ, đàn, sáng tạo dụng cụ học tập, các phong trào thể thao,... . Đặc biệt là phong trào thể thao em đã được giải nhì bóng bàn năm lớp 4, đến lớp 6 em được giải ba cấp quận.

Em đứng đầu trong việc làm báo tường của lớp với những hình vẽ rất đẹp và có ý nghĩa.

Là một học sinh giỏi và có phẩm chất đạo đức tốt nên em rất được các thầy cô giáo và bạn bè trong trường quý mến. Cô Phan Thị Mỹ Vân, chủ nhiệm lớp nhận xét: "Em là một học sinh rất ngoan hiền, học giỏi tất cả các môn. Và là học sinh có kết quả học tập trong học kì I năm học 2008- 2009 cao nhất trường (9,5). Ngoài ra, em còn là một lớp trưởng rất năng động, nhiệt tình vì vậy mà tôi rất yên tâm khi giao cho em công việc điều hành lớp". Mặt khác, em là một học sinh rất giàu lòng tương thân tương ái, sẵn sàng giúp đỡ những bạn học sinh yếu kém trong lớp vươn lên trong học tập. Như em Nguyễn Quang Đạt, bạn cùng lớp em đã khen ngợi: "Ân là một người bạn rất tốt, nhiệt tình giúp đỡ em trong học tập. Và từ việc học nhóm với Ân mà em đã tiến bộ hơn rất nhiều".

Ân là một học sinh không chỉ giỏi mà còn rất ham học và có tinh thần vượt khó. Ở trường, em là một học sinh giỏi, ngoan hiền được thầy cô bạn bè quý mến. Còn ở nhà em là một đứa con hết mực hiếu thảo, em luôn làm những công việc nhà khi mẹ đi vắng. Dù là còn nhỏ tuổi nhưng em nhận thức được hoàn cảnh khó khăn, thiếu thốn của gia đình vì thế mà em đã ra sức nổ lực học tập. Và em đã bộc lộ ước mơ của mình: "Em sẽ cố gắng học thật giỏi để trở thành một kiến trúc sư, đáp ứng được lòng mong mỏi của gia đình, thầy cô và bạn bè. Và để mẹ em đỡ khổ và vất vả hơn."

Với khả năng học giỏi toàn diện và nổ lực "vượt lên trên hoàn cảnh" cùng với sự dạy bảo của các thầy cô giáo, sự giúp đỡ của các cơ quan ban ngành, đoàn thể ... Tôi tin rằng Ân sẽ thực hiện được ước mơ của mình. Tinh thần hiếu học và nghị lực vươn lên không ngừng của Ân thật đáng khâm phục. Đó là tấm gương sáng để cho các bạn học sinh noi theo...

k minh nhé

4 tháng 2 2021

Câu 1 : 

 Thuận lợi: Phát triển nền kinh tế mở, phát triển ngành đánh bắt thủy hải sản, ngành GTVT biển.

+ Khó khăn: Hay xảy ra thiên tai: Động đất, núi lửa, sóng thần, bão, lũ,..

Câu 2 : 

- Do vị trí  của Nhật Bản nằm trên vành đai núi lửa Thái Bình Dương, nằm ở điểm nối của ba vùng kiến tạo địa chất đã khiến Nhật Bản thường xuyên phải chịu các dư trấn động đất nhẹ cũng như các hoạt động của núi lửa. Do nằm trong vành đia núi lửa Thái Bình Dương nên nền địa chất không bền vững mà thường  xuyên có những hoạt đông( như xô húc, chờm, tách dãn ...) đã làm cho quá trình động đất xảy ra. Chính quá trình này là nguyên nhân chủ yếu làm cho sóng thần hay núi lửa hoạt động.

Câu 3 : 

- Người dân Nhật Bản rất cần cù và không bao giờ chịu khất phục trước thiên nhiên. Vì thế họ luôn cố gắng để phát triển đất nước và giảm bớt thiệt bại do thiên nhiên gây ra. 

Câu 1:

– Nằm ở Đông Á, gồm 4 đảo lớn: Hô-cai-đô, Hôn-su, Xi-cô-cư, Kiu-xiu và hàng nghìn đảo nhỏ.

– Tại các vùng biển quanh quần đảo Nhật Bản, các dòng biển nóng và lạnh gặp nhau tạo nên ngư trường lớn với nhiều loại cá.

– Địa hình chủ yếu là núi, ít đồng bằng, sông ngòi ngắn, dốc; nhiều núi lửa, động đất.

– Nằm trong khu vực khí hậu gió mùa, mưa nhiều. Phía bắc có khí hậu ôn đới, phía nam có khí hậu cận nhiệt đới.

– Nghèo khoáng sản.

 

Câu 2:

-Nhật Bản là một quốc gia đặc biệt khi các mặt xung quanh của nó đều giáp biển. ... => Như vậy Nhật Bản phải chịu nhiều thiên tai như vậy đó là do vị trí của Nhật Bản nằm trong vành đia núi lửa Thái Bình Dương, nơi  cấu tạo địa chất không được ổn định.

 

-Các vụ thiên tai đó là:Động đất và sóng thần Tōhoku 2011,Thảm họa núi lửa Asama,Thảm họa núi lửa Ontake ,Thảm họa núi lửa Unzen,...

 

Câu 3:Người dân Nhật Bản có các đức tính như:cần cù,siêng năng,tiết kiệm,niềm nở,..

 

Điều em học được:Khi ta có các đức tính tốt,là một con người lương thiện thì sẽ đạt được nhiều thành công trong cuộc sống,sẽ được mọi người xung quanh yêu quý và kính trọng.

4 tháng 2 2020

* Những nét khác biệt của các quốc gia Đông Nam Á :

- Tín ngưỡng , phong tục : Một số người Ma - lai-xi - a, In - đô - nê- xi-a theo đạo Hồi, Người Mi-an-ma, Thái Lan,Cam - pu-chia theo đạo Phật,...

- Chính trị : Các nước trong khu vực theo chế độ cộng hòa, một số quốc gia theo chế độ quân chủ lập hiến