K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

20 tháng 11 2017

m chưa gặp đề này bao giờ ^_^

bạn cố gắng lên mạng tìm dàn ý hoặc bài để kham khảo nha !!!

20 tháng 11 2017

Các bạn có biết không ,tới là một đứa trẻ rất nghịch ngợm.Một lần,tôi lấy con dao và khắc thật sâu tên mình lên đó .Chẳng may bị thủng 1 lỗ nhỏ nên tôi nghĩ chắc cũng chẳng ai biết đâu nen toi da bo ra ngoai choi nhu ko biet chuyen gi.Toi do,toi dang ngu ngon thi bong nhien tu dau co tieng khoc thut thi.Toi lien day thi hoa ra cai bạn đang ngồi khóc và các bản đồ vật đang chăm sóc nó và có búp bê đang vá lại lỗ thủng.Tôi thấy vậy liền chạy đến xin lỗi bạn và hứa sẽ ko bao giờ nghịch ngợm như vậy nữa.Các bạn đồ chơi dã man tới và bảo tôi hay làm gì có thể để giúp bạn này lại.Tới báo đời sáng mai tôi sẽ lấy keo dính lại bạn và mọi người cứ ngủ đi.Bỗng có một con muỗi bay qua đợt làm tôi tỉnh giấc và òa ra đó chỉ là giấc mơ.sáng hôm sau,khi đã sửa xong bạn rhi tôi liền kể cho gia đình và các bạn cùng lớp và mọi người khuyên tôi đừng nghịch ngợm như thế nữa.Qua câu chuyện, mọi người dùng như tôi nhé!

4 tháng 3 2021

cái avatar nhìn sợ vãi

20 tháng 11 2017

tớ chưa bao giờ thấy mèo chảy nước mát

nhớ là:

1. ko chép trên mạng

2. tự làm hoặc đưa ra những lời hướng dẫn cụ thể

3. nếu trả lời thì phải trả lời cho đàng hoàng, ko viết một mẩu

4. ai làm giúp cho mk thì mk sẽ k cho

5. trả lời nhanh nha, ngày mai mk phải nộp rồi

     

8 tháng 5 2016

Sáng và ấm quá. Nắng đã lên rồi ư? Mở mắt ra nào!

Tôi đứng lên và ngước nhìn ngơ ngác. Đây là đâu? Tôi còn nhớ tôi đang rất mệt, nhắm mắt lại, tôi lang thang trong đêm tối và khi mở mắt ra tôi đã ở đây rồi. Tôi ngước nhìn. Bầu trời phía trên xanh ngọc với những đám mây trắng xốp như kẹo bông. Tất cả như ở rất gần như có thể với tay tới được. Nắng như một suối mật ong vàng chảy mãi tới chân trời, rất sáng nhưng không chói, ấm mà không nóng. Những dãy núi xa xa đón nắng pha sữa cho đứa bé Mặt Trời đang mơ màng thức giấc. Không gian tĩnh lặng mang hương đất mới…

Rồi bỗng đâu từ trên trời ai đánh rơi một dải lụa, dải lụa lấp lánh rồi chạy dài trên mặt đất thành một dòng sông. Một màn sương mờ bao phủ trên mặt sông rồi nhanh như cắt, đôi thiên thần nhỏ xíu kéo màn. Nhạc nổi lên. Tôi nhìn thấy những cô gái mặc váy kẻ ca-rô rộng đang nhảy múa bên những chàng trai ăn mặc sặc sỡ, những đứa bé xinh như búp bê cùng nắm tay nhau. Bánh kẹo, và thức ăn để trên mặt bàn Lễ hội ư?

Tôi định bước tới hỏi xem đây là đâu.


 
Ôi,  lạnh quá! Tôi rụt vội chân lại, những vòng nước lăm tăm hờn dỗi. Tôi không thể bước lên mặt sông. Có lẽ tôi quên kể với ban điều này thì phải, lễ hội được tổ chức trên mặt sông và họ như những thiên thần.

Thế là tôi không biết tôi đang ở đâu? Không biết tôi sẽ đi về đâu? Không thể lại gần những người mà tôi thấy? Tôi cô đơn. Không gian quanh tôi như một tấm lưới ngọc trai dù rất đẹp, rất lung linh nhưng nó chỉ là một tấm lưới chụp lấy tôi.

-    Sao em không tham gia lễ hội? Rất vui đấy!

Tôi ngước lên nhìn. Đó là một cô gái xinh đẹp với giọng nói trong như tiếng suối.

-    Chị ơi, đây là đâu? Chị là ai?

-    Chị là Li-dơ mà, chả phải em vẫn hay gọi tên chị lúc khóc nhè sao. Đây là thế giới của chị.

Thê giới của chị? Nghĩa là một bà tiên nào đấy đã tháo nút cho em vào thế giới cổ tích ư? Còn chị là Li-dơ? Trong trí tưởng tượng của em chị là một nàng công chúa với mái tóc dài màu vàng có những cái nơ và chiếc bờm lấp lánh, mặc một chiếc váy hồng đầy ngọc trai đứng bên cạnh nhà vua và mười một hoàng tử. Chị rất xinh và dễ thương.

-    Em nghĩ gì vậy? Sao em không vào lễ hội? Đi nào – chị cầm lấy tay tôi.

Tôi rút mạnh lại bàn tay và không biết có làm chị đau không nữa.

-    Em không đi đâu.

-    Tại sao?

-    Em không thích, thế thôi. Chị đi một mình đi.

-    Dũng cảm lên chứ. Đi…

-    Chị buông em ra. Mặc em. Sao chị cứ lải nhải thế nhỉ? Để tôi yên đi. Chị có biết chị đáng ghét lắm không?

Bạn có cho rằng tôi dở hơi không? Tự nhiên lại cáu. Tôi rất muốn đi nhưng tôi thừa biết tôi không thể.

Hai nàng tiên mặc chiếc áo xanh đưa Li-dơ đi. Chị ấy đến lễ hội mà. Ai thèm đứng đây với đứa cáu kỉnh như tôi.

Chị ấy đang nhảy múa xinh đẹp như một thiên thần. Những làn gió êm đềm cuốn lấy chị, nắng tết cho chị một chiếc vòng thật đẹp, chị càng trở nên lộng lẫy. Bỗng một tia mắt tinh nghịch nhìn về phía tôi khi tôi đang chăm chú nhìn chị. Chị ấy biết và cười đứa dở hơi như tôi đấy.

Chị nhẹ nhàng bước ra khỏi vũ hội, đi lại phía tôi. Tói cúi mặt xuống và nhìn những cọng cỏ dưới chân, đôi tai đỏ ửng.

Bắt quả tang nhé! – Chị nhoẻn cười đặt tay lên vai tôi.

Dù không muốn, tôi cựa người đế cánh tay rơi xuống. Chị tiến lại rất gần ghé sát vào tai tôi: Này! Cô bé. Em có biết em rất đáng yêu không? Tôi như bị điện giật. Tôi đáng yêu ư? Chẳng ai bảo thế cả. Bố thì bảo tôi vụng về, hậu đậu. mẹ thì bảo tôi vô dụng, còn em tôi thì bị tôi chọc đến mức quát lên rằng chị xấu lắm!

-    Thật… thật… là em đáng yêu không?

Tôi ngập ngừng hỏi.

Chị vuốt tóc tôi:

-    Có chứ, em rất đáng yêu. Mọi người đều bảo thế. Họ bảo thế nào nhỉ? À họ bảo chị mời cô bé đáng yêu vào lễ hội.

Chị cúi xuống nhìn vào đôi má đỏ ửng của tôi. Tôi biết chứ, lễ hội này là dành cho chị. Chúc mừng chị, mừng lễ cưới của chị và nhà vua, mừng cho các anh chị trở lại thành người. Chị cầm tay tôi dắt đi.

Bạn tin được không? Phép màu đấy. Tôi đi lên mặt sông và hình tôi soi xuống dòng sông thật đẹp. Nhưng có lẽ là chị đã giúp tôi, tôi làm sao làm nên điều kì diệu ấy. Bỗng tôi chới với, tôi ngã xuống sông. Lạnh quá. Cứu, cứu với. Tôi muốn nói mà không tài nào nói được. Tại sao vậy?

Khi tôi lên bờ thì đã là một con vịt ướt lướt thướt (mặc dù vịt chẳng bao giờ bị chìm). Mọi người cười, chế giễu tôi. Thật nực cười. Nực cười quá, tại sao tôi lại nghĩ mình làm dược? Tôi chỉ là một đứa bé xấu xí, vô dụng.

Tôi chạy vội vào thân cây, ôm mặt khóc.

-    Chị đi đi, đừng theo em nữa.

-    Tại sao em cứ khóc một mình vậy, cho chị khóc với.

-     Bất giác, tôi úp đầu vào vai chị nức nở. Ấm áp và thơm đến kì lạ. Tự nhiên tôi muốn nói:

-     Chị tốt với em thế. Em hư lắm. Cả nhà ai cũng ghét em. Khi mẹ mắng em, bố chẳng bao giờ can cả. Mọi người bỏ mặc em. Bố mẹ chỉ thương thằng Tuấn thôi. Em ghét nó. Nó có gì hơn em chứ. Nó không làm việc nhà, nó đi chơi, bố mẹ cưng nó, cho nó kẹo. Em mắng nó là y rằng bị ăn bạt tai. Em ghét cỗ nhà em, em sẽ bỏ đi cho mà coi. Có ai cần em đâu…

-     Em đừng nghĩ thế Bố mẹ rất yêu em, họ đang tìm em đấy. Mẹ em đã khổ rất nhiều. Cả em em nữa. Họ không thể sống thiếu em.

-    Chị nói dối. Chị đừng bịa nữa. Chị có biết em ghen tị với chị biết chừng nào không? Chị xinh đẹp, chị là một công chúa, chị được mọi người yêu quý, được bà tiên giúp đỡ, chị đã làm được, đã tìm được các anh trai, đã tìm được hạnh phúc cho mình.

-     Em ghen với chị? Thế mà chị lại ghen với em đấy. Từ nhỏ chị đã ước ao có một gia đình hạnh phúc như em, công chúa thì sao? Chị vẫn phải lang thang tìm các anh mình. Hoàng tử thì sao? Họ cũng là những con thiên nga ao ước trở lại hình dạng con người. Tại sao em không quý trọng những gì em đang có. Chị chưa từng ghét các anh chị nhưng em biết không? Mất các anh, sống xa gia đình, cái cảm giác cô đơn thật là khó chịu. Chị đã rất cố gắng để tìm lại các anh. Tại sao em không cố tìm lại gia đình mình?

-     Chị có bà tiên giúp đỡ. Chị ở trong thế giới cổ tích và chị biết mong muốn của mình sẽ trở thành hiện thực, đó là cổ tích.

-     Không, chị đã rất cố gắng, chị cũng không biết chị có làm được không nhưng vì các anh, chị tin vào thành công. Chỉ cần niềm tin và cố gắng.

-     Chị nói sao? Niềm tin ư?

Tôi chưa bao giờ tin? Tin tôi hay tin ai? Tôi từng cố làm một đứa bé ngoan một lần thôi, tôi rửa bát và đánh vỡ bát, bị mắng. Tôi đã bỏ cuộc vì tôi biết rằng cố gắng là vô ích.

Giờ đây, đứng bên chị tôi thấy mình nhỏ bé. Tôi có tư cách gì mà ghen với chị chứ? Tôi nhu nhược, nhút nhát. Tôi không thể kiên cường như chị, không dũng cảm và giàu lòng yêu thương như chị.

Chị yêu các anh chị. Còn tôi, tôi đã yêu gia đình của mình chưa? Tôi chỉ biết than khóc thôi. Tôi dựa hẳn vào chị. Chao ôi! Ai biết rằng con người nhỏ bé này lại dám một mình lang thang trong rừng, lại dám đêm đêm vào nghĩa địa hái cây tầm ma. Ai biết đôi bàn tay này đã bị sưng phồng vì gai đâm. Ai biết trái tim kia đã chịu đau khổ, vất vả và phải sống câm lặng trong những ngày dài. Sức mạnh gì vậy?

Tôi cảm thấy đang ở rất gần những bông hoa trong tim chị. Trái tim ấy đẹp và sáng như pha lê mà những con ếch xấu xí không thể lại gần.

-    Em đã khóc hết chưa? Hết đau khổ, buồn bực chưa? Chứng ta vào lễ hội nào! Mọi người đang đợi đấy:

Tôi gật đầu. Dù chị không nói nhưng cả tôi và chị đều biết tôi sẽ làm được.

Đến lúc tôi phải về, chị đưa cho tôi những hạt giống.

-    Em hãy gieo chúng xuống đất như gieo những ước mơ của mình. Ước mơ chỉ là ước mơ nhưng có ước mơ mới có dũng cảm thực hiện ước mơ.

Cảm ơn chị! Cảm ơn Li-dơ!

Chúc chị mọi người hạnh phúc!

Xa xa, đàn thiên nga và nàng Li-dơ như đang tạm biệt tôi…

Tôi bừng tỉnh. Đó là một giấc mơ. Tôi đang ngủ gật bên vỉa hè. Nhưng bạn có tin không? Trong tay tôi vẫn còn những hạt giống…

Tôi đã về nhà. Bố mẹ tôi rất mừng, thằng em tôi thì nhảy nhót như con chim non. Gia đình yêu quý của tôi đây!

Giấc mơ ấy đến với tôi hồi tôi tám tuổi. Và bạn ơi, nó đã làm thay đổi cả cuộc đời tôi. Hàng đêm, tôi vẫn hay kể lại cho em tôi giấc mơ ấy và nó thiếp đi trong tay tôi, lim dim ngủ… Nó mơ những giấc mơ…

Bài làm

Đã mấy năm trôi qua nhưng tôi vẫn nhớ như in những sự việc xảy ra đêm mùa đông năm ấy. Tôi nhớ, bởi chính cái thời gian đó, ước mơ của tôi đã trở thành sự thực, một ước mơ có lẽ nhỏ nhoi với nhiều người nhưng lại lớn lao đối với tôi.

Đó là năm tôi mười tuổi. Đêm ấy là một đêm thật đặc biệt. Khi mà trên toàn thế giới đang nô nức trong cờ hoa lộng lẫy, vui tươi để chào đón lễ Nô-en thì căn nhà tranh nhỏ bé của gia đình tôi vẫn vắng vẻ, lặng im không một bóng đèn. Lúc đó khoảng nửa đêm, khi bố mẹ tôi đã đi ngủ. Con Mi-lu chắc cũng vừa chợp mắt vì tôi không còn nghe tiếng gầm gừ của nó sủa mấy con chuột cống ban nãy nữa. Riêng tôi thì chưa ngủ được. Tôi định bụng đến bến bàn học, thắp ngọn đèn dầu lên để đọc nốt phần kết truyện Cô bé Lọ Lem mà tôi vừa tìm ra trong đống sách cũ rích của chị gái. Cuốn truyện đó rất hay: kể về một cô bé ngoan ngoãn, xinh đẹp nhưng lại phải chịu sự đày đọa của bà mẹ kế và hai cô em gái, khiến cô trở thành Lọ Lem. Nhưng tôi lại sợ bố mẹ tôi khó ngủ vì sớm mai, họ còn phải gánh hàng ra chợ. Tôi mờ nhẹ hai cánh cửa sổ, cố không để chúng kêu lên những tiếng răng rắc. Trăng hôm nay tròn thật, nhưng những áng mây mờ giăng qua làm ánh trăng chỉ còn lại hiu hắt. Gió đông thổi nhè nhẹ chỉ đủ làm vơi nốt mấy chiếc lá khô của cây dâu da đầu hè kêu bồm bộp, chứ không rin rít như mấy độ trước. Tôi chợt nghĩ đến cô bé Lọ Lem, tôi tưởng tượng ra gương mặt xinh đẹp của cô bé và giọng hát trong trẻo như sơn ca của Lọ Lem. Tôi ước sao mình có thể gặp được Lọ Lem dù chỉ một lần thôi.

Bỗng mây mù dần kéo sang hai bên, để lộ ra vầng trăng sáng chói treo lơ lửng trên không, làm tôi chăm chú. Kìa! Tôi nghe từ xa như có tiếng gì như một đoàn xe với những con ngựa kéo to khỏe đang tiến dần. Một đốm sáng, to dần và khổng lồ đổ xuống sân nhà tôi. Tôi kinh hoàng. Con Mi-lu không thấy sủa gì. Cái gì vậy nhỉ? Người ngoài hành tinh chăng? Tôi chưa kịp định thần thì đốm sáng đã nhạt dần, vụt tắt rồi lại là tiếng vó, tiếng kéo xe vội vã xa dần. Bỗng tôi giật mình khi nghe thấy tiếng nhạc và tiếng hát ở đâu đó. Hát rằng:

-      Là la lá la, tôi là cô bé Lọ Lem, tôi ở trong cỗ xe bằng quả bí ngô, hỡi hoàng tử đáng mến, là la lá la.

Tôi sửng sốt, trên… trên bàn học của tôi là cô bé Lọ Lem tí hon kìa! Tôi đã bất giác hét lên nếu Lọ Lem không ra hiệu cho tôi im lặng bằng cách đưa ngón tay trỏ cảu mình lên môi và khẽ suỵt nhỏ. Ngọn đèn dầu không cẳn thắp lên, tôi cũng vẫn nhìn rõ cô bé với chiếc váy hồng lộng lẫy có đính kim cương rực sáng. Thật giống như trong cổ tích, cô bé Lọ Lem đẹp tuyệt trần. Vì tôi đã thấy đôi mắt cô xanh, trong, lông mi dài, cong vút. Mái tóc vàng, bồng bềnh, thoang thoảng mùi thơm hoa cỏ đồng nội. Trên đó có gài chiếc vương miện nhỏ, bóng loáng. Cô bé Lọ Lem cất tiếng chào tôi:

-    Chào cô nhỏ!

Tôi lúng túng:

-    Chào… Chào Lọ Lem!

Sau một lúc bình tĩnh lại, tôi mới biết đây là sự thực, tôi sung sướng biết chừng nào. Tôi muốn ôm Lọ Lem vào lòng mà hôn thật nhiều nhưng ngặt nỗi, Lọ Lem nhỏ quá, tôi chỉ đặt được Lọ Lem trên tay như vẫn thường làm với con búp bê len của mình.

Tôi hỏi:

-    Công chúa Lọ Lem ơi, cô tới đây bằng gì?

Lọ Lem trả lời:

-    Tôi đi bằng cỗ xe bí ngô được sáu chú ngựa hóa từ sáu con chuột.

Tôi hỏi tiếp:

-   Thế tại sao Lọ Lem không đến chỗ ông già Nô-en để cùng vui hội với các nhân vật cổ tích khác?

Lọ Lem liền đáp:

-     Một lát nữa mới đến giờ. Chẳng phải bạn cũng rất muốn gặp tôi đó sao? Bạn là một cô bé ngoan ngoãn, chăm chỉ, và… cũng rách rưới như Lọ Lem ngày trước vậy…

Tôi buồn bã đặt Lọ Lem xuống bàn, ngắm qua bộ quần áo cũ nát của mình.

-    Nhưng tôi chẳng có bà tiên để cho quần áo mới, cho cỗ xe, cho hoàng tử như Lọ Lem… Nhà tôi nghèo lắm.

-    Bạn đừng lo, rồi bạn cũng sẽ được sung sướng… Lọ Lem nghiêng nghiêng đầu nhìn tôi và lấy tay lau nước mắt cho tôi. Rồi Lọ Lem mang một chiếc đũa thần ra, gõ nhẹ vào người tôi. Kìa, bộ đồ rách rưới của tôi biến đâu mất và thay vào đó là một bộ váy xanh lộng lẫy, tuyệt đẹp. Tóc của tôi cũng như được ai chải gọn và gài hoa vào. Tồi lấy mảnh gương nhỏ ra soi, đôi mắt tôi tròn xoe bất ngờ:

-Mình đây sao!

Từ bé đến giờ, chưa ai cho tôi món quả đẹp đến thế, có chăng chỉ là vài bộ đồ cũ, đồ rách mà thôi. Lọ Lem còn cho tôi bao nhiêu là truyện cổ tích, những cuốn truyện mà tôi ao ước bấy lâu nay khi thấy mấy đứa bạn tôi đọc.

Tôi và Lọ Lem ngồi nói chuyện hồi lâu về các thành viên trong gia đình của Lọ Lem. Nghe cô bé kể về họ thật thú vị. Từ sự tàn ác, đểu giả của bà mẹ kế, đến vị hoàng tử hào hoa, đáng mến của vương quổc nàng, cả về bà tiên nhân hậu đã cho Lọ Lem rất nhiều thứ… Tôi càng cảm thấy vui thay cho Lọ Lem vì cuối cùng cô bé cũng tìm được hạnh phúc của mình sau khi bị hắt hui bởi bà mẹ kế và hai cô em.

Sắp đến giờ Lọ Lem phải đi, tôi rất tiếc, Lọ Lem nói sẽ hát cho tôi nghe một khúc nhạc trước khi chia tay. Tôi đồng ý nhưng cũng không quên nhắc Lọ Lem hát nhỏ để không làm bố mẹ tôi thức giấc. Lọ Lem cười trìu mến và bắt đầu tiết mục. Lọ Lem hát rất hay, múa cũng dẻo nữa, đôi chân nhỏ của cô bé nhẹ lướt trên đế, trông cô bé như một diễn viên múa ba lê vậy.

-   Là la lá la, tôi là cô bé Lọ Lem, tôi ở trong cỗ xe bằng bí ngô, là la lá la…

Cứ thế, cứ thế, tôi say sưa theo giai điệu nhịp nhàng của khúc nhạc cho đến khi.

-    A! Tôi kêu lên khi có một giọt nước lạnh rơi vào má buốt lên, ánh sáng và bài hát vụt tắt. Chỉ còn tiếng chuông đồng hồ cúc cu điểm 12 giờ đêm. Tôi sững sờ, ngoài trời đang đổ mưa phùn, chính cơn mưa đã làm tôi tỉnh mộng. Hóa ra, cô bé Lọ Lem tôi gặp chỉ là giấc mơ thôi ư? Tôi vội nhìn lại mình, không còn váy nữa, tôi vẫn chỉ vận bộ đồ rách rưới. Chung quanh tôi tối om, tôi bỗng cảm thấy mình lạc lõng vô cùng. Tôi bất giác ôm mặt khóc nức nở. Cái ý nghĩ bị bỏ rơi, không được ông già Nô-en cho quà như những đứa trẻ khác làm tôi càng muốn khóc to hơn.

Chít chít, tiếng một chú chuột nhắt chạy vôi qua bàn tôi đã động phải vật gì kêu tách một cái. Tôi giật mình:

Là la lá la, tôi là cô bé Lọ Lem, tôi ở trong cỗ xe bằng quả bí ngô, hỡi hoàng tử đáng mến, là la lá la.

Cả khoảng không quanh tôi bừng sáng lên để hiện ra trước mắt tôi một búp bê Lọ Lem xinh xắn bằng nhựa đang quay múa. Tôi chưa khỏi ngạc nhiên thì cô bé đã ở ngay bên cạnh tôi với một cây bút cầm trên tay: Dòng chữ nắn nót trẻ con: Tặng bạn quà Nô-en nè! không khỏi làm tôi nghi ngờ. Cho đến tận sáng hôm sau, nỗi ngờ vực của tôi được giải thoát khi tôi bắt gặp nụ cười bất ngờ, thân thương cúa cậu bạn nhỏ bàn trên cho mình. Hóa ra, đêm Nô-en hôm qua, bạn ấy đã lén đến nhà tôi và đặt vào bàn học của tôi công chúa Lọ Lem qua song cửa sổ.

Tôi đã hiểu, khi gặp nhiều khó khăn trong cuộc sống thì quanh ta vẫn còn nhiều điều kì diệu như thế giới cổ tích.

8 tháng 5 2016

Đêm mùa hè, vầng trăng dịu dàng toả sáng khắp nơi. Ánh trăng chảy tràn qua kẽ lá, đọng từng giọt sáng lung linh trên chiếc chõng tre, nơi bà cháu em đang nằm hóng mát. Bà em có cả một kho truyện cổ tích mà lúc nào em cũng háo hức đón nghe. Tiếng bà kể chậm rãi thủ thỉ bên tai; em thấy mình bổng bềnh lơ lửng trong thế giới thần kì...

Tiếng trống đồng rộn rã đâu đây. A, hôm nay là ngày vua Hùng mở hội chọn người kế vị. Hai mươi vị hoàng tử đã vào cung, các lễ vật lần lượt được dầng lên. Chao ôi, toàn những sản vật quý hiếm trên rừng dưới biển, những ngọc ngà châu báu lấp loá dưới ánh mặt trời. Vua Hùng vẫn như còn băn khoăn điều gì. Vừa lúc đó, Lang Liêu bước vào. Khác với các anh, Lang Liêu vẫn mặc bộ quần áo nâu giản dị thường ngày. Chàng kính cẩn mở mâm lễ vật dâng vua cha. Một mùi thơm vừa mộc mạc vừa tinh khiết dậy lên. Vua Hùng tươi nét mặt và phán rằng:

- Đây mới chính là thứ lễ vật quý giá ta từng mong đợi! Lang Liêu, con xứng đáng là người nối ngôi cha!

Lạ lùng quá! Lễ vật gì đã khiến cho vua Hùng hài lòng đến thế?

Em vội vã bước tới gần Lang Liêu:

-       Lang Liêu ơi, chàng đã dâng vua cha lễ vật gì vậy?

Lang Liêu mỉm cười:

-       Cô bé ơi, có gì đâu! Tôi đã dùng gạo nếp, đậu xanh, thịt lợn, để làm ra hai thứ bánh dâng lên vua cha. Bánh chưng vuông tượng trưng cho mặt đất, bánh giầy tròn là hình ảnh của bầu trời. Bằng chính sức lao dộng của minh, tôi muón dâng lên Tiên Vương và vua cha cả trời đất này!

-       Chà! Hay thật! Lang Liêu ơi! Chàng sẽ là vị vua hiền tài nhất của muôn dân.

Tạm biệt Lang Liêu, em bước tiếp. Đang mải mê ngắm nhìn cỏ cây, hoa lá, em bỗng giật mình nghe tiếng khóc tức tưởi đâu đây. Kia rồi... bên bờ giếng có một cô gái quần áo rách rưới đang khóc. Chẳng lẽ chị Tấm đây sao?! Em khe khẽ hỏi:

-       Chị Tấm ơi, chị có diều chi oan ức vậy?

Chị Tấm ôm mặt nức nở:

-       Mẹ con nhà Cám dã giết Bống của tôi rồi! Hu... hu...

Em lau nước mắt cho chị:

-       Nín đi chị Tấm! Một con cá Bống bé nhỏ, có gì mà chị phải tiếc thương đến thế!

-       Nhưng dối với tôi lúc này, Bống là tất cả! Bống là người bạn tâm tình, là niềm an ủi. Mất Bống, tôi đau khổ lắm!

Hiểu được nỗi lòng của chị, em dịu dàng khuyên:

-       Một cô gái chăm ngoan, nhân hậu như chị nhất định sẽ được hạnh phúc, chị Tấm ạ!

Chị Tấm nhìn em, mắt ánh lên niềm hi vọng và tin tưởng.

Bỗng nhiên, một vầng hào quang loé sáng, Bụt xuất hiện ngay trước mặt. Đưa tay chậm rãi vuốt chòm râu bạc trắng như bông, Bụt ân cần nói với chị Tấm:

-       Cháu đừng buồn nữa! Cháu hãy tìm xương Bống bỏ vào lọ rồi chôn xuống chân giường. ít lâu sau, điều kì diệu sẽ đến với cháu đấy, cháu ạ!

Chị Tấm chưa kịp cảm ơn thì Bụt đã biến mất sau làn khói sương hư ảo. Em cùng chị tìm xương Bống nhưng tìm hoài không thấy. May sao con gà tốt bụng đã giúp chị tìm ra. Chị Tấm làm theo lời Bụt dặn. Lúc chia tay, em chúc chị gặp nhiều may mắn.

Em lại thong dong bước tiếp. Trên bãi cỏ non xanh, một bầy hươu dang nhởn nhơ gặm cỏ. Em mải mê bước theo chú hươu sao có cặp sừng tuyệt đẹp. Một khu rừng hiện ra trước mắt em. Tiếng chim hót ríu rít, suối chảy róc rách, những bông hoa rực rỡ lạ kì đang ngả đầu vào nhau thì thầm trò chuyện. Em dừng lại trước một tảng đá lớn màu trắng đục. Cạnh tảng đá là một cây cau cao vút, tàu cau rủ xuống như âu yếm, chở che. Một dây trầu với những chiếc lá xanh mượt mềm mại quấn chặt lấy thân cau như chẳng muốn rời.

Em thốt lên thích thú:

-       Ổ ! Thì ra anh em, vợ chồng nhà họ Cao đã gặp nhau ở chốn này!

-       Đúng đấy cô bé ạ!

Em giật mình ngẩng lên. Ngọn cau lắc lư thổ lộ tâm tình:

-       Cô bé ơi, ta đã nghi ngờ vợ và em trai, những người thân yêu nhất của ta. Ta dã mắc phải một lỗi lầm không thể tha thứ. Nhưng điều may mắn cuối cùng là gia đình ta đoàn tụ ở đây thành một tổ ấm vĩnh hằng. Cô bé ơi, hãy trân trọng tình máu thịt và đừng dể tâm hồn bị vấy bẩn bởi những điều nghi kị xấu xa...

Một giọt nước trong suốt như nước mắt từ tàu cau rơi xuống lá trầu không rồi rơi xuống tảng đá. Mắt em bỗng cay cay. Tình cảm yêu thương gắn bó của ba con người tội nghiệp này làm cho em cảm động.

Em tiếp tục cuộc phiêu du. Đến khi mỏi chân, em dừng lại trước cảnh tượng kì lạ: Một chàqg trai tuấn tú nằm trên chiếc võng đào mắc giữa hai thân cây đang say sưa thổi sáo. Trên triền đồi, đàn bò đông đúc đang thong dong gặm cỏ. Em vạch kẽ lá ra nhìn, sợ rằng một tiếng động mạnh lúc này sẽ phá hỏng mọi chuyện. Tiếng sáo vẫn dìu dặt như tâm tình, như mời gọi.

Bỗng có tiếng cành cây khô gãy dưới bước chân. Chảng trai biến mất, chỉ còn Sọ Dừa lăn lóc trên đám cỏ xanh. Có lẽ đây là chàng Sọ Dừa trong câu chuyện cổ tích bà đã kể cho em nghe nhiều lần.

Lát sau, một cô gái xinh đẹp tươi cười bước tới bên chàng. Nàng mở chiếc giỏ mây ra, lấy cơm canh ân cần mời chàng ăn. Sọ Dừa ăn uống ngon lành. Trong khi đó, cô gái nhìn chàng với ánh mắt đầy thiện cảm.

Khi cô gái ra về, em vội vàng chạy theo và hỏi:

-       Chị ơi! Chị có phải là nàng út con gái phú ông không? Tại sao chị lại yêu chàng Sọ Dừa xấu xí ?

Nàng út tươi cười đáp:

-       Em lạ lắm phải không? Lần đầu gặp Sọ Dừa, chị cũng có cảm giác sợ hãi như mọi người. Nhưng thấy ai cũng xa lánh chàng, mà chàng nào có tội tình gì nên chị lại thấy thương thương. Chàng phải chịu thiệt thòi quá nhiều. Chị muốn làm vơi đi phần nào nỗi cô đơn buồn tủi của chàng. Dần dần, chị đã quên hẳn cái vỏ ngoài xấu xí của chàng. Chị nhận thấy chàng là một con người hiếu thảo, siêng năng và có một tâm hồn đẹp đẽ. Chị say mê tiếng sáo của chàng và chị đã yêu chàng từ lúc nào chẳng rộ.

-       Ôi! Chị xinh đẹp và nhân hậu quá! Em chúc chị và chàng Sọ Dừa của chị dược sống hạnh phúc bên nhau !

Em vừa dứt lời thì một đám mây ngũ sắc sà xuống bao quanh Sọ Dừa. Thoáng chốc mây tan, một chàng trai tuấn tú hiện ra. Chàng dịu dàng nắm tay nàng út. Nàng út bối rối định rụt tay lại thì một giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên:

-       Nàng đừng sợ! Ta chính là Sọ Dừa đây! Tấm lòng nhân hậu của nàng và lời cầu chúc chân thành của cô bé đã giúp ta trở lại làm người.

Nàng út nắm tay em và thốt lên sung sướng:

-       Trời ơi! Chị biết lấy gì để đền ơn em đây!

-       Em xin chúc mừng anh chị!

Em choàng tỉnh dậy. Bà vẫn nằm bên cạnh, miệng móm mém nhai trẩu. Mùi trầu nồng ấm phảng phất xung quanh. Em ôm chặt lấy bà rồi thầm thì: “Bà ơi! Bà chính là bà tiên đầy phép màu nhiệm. Bà đã cho cháu những giấc mơ thật tuyệt vời!”.