K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

24 tháng 5 2017

10 + 10 = 20

thứ 2 là ngày đầu tuần con chó nó cắn con heo thư 3 thứ 4 thứ 5 cả nhà đưa heo đi chích thứ 6 rồi đén thứ 7 con heo đau quá chết teo chủ nhật cả nhà đều vui vì có thịt heo ăn suốt ngày

24 tháng 5 2017

Tafolao, lo học đi,  ngày có 3 lần tk chứ mấy, ko ai rảnh 

21 tháng 1 2016

Mk nè , tick đi !!!

12 tháng 7 2021

Ok !!!!

trả lời

1+1=2

ko bít 

chúc bn học tốt

1 tháng 6 2019

1 + 1 =2

Hok tốt ~^^

k nhé

18 tháng 11 2016

Lời bài hát: Chúng Ta Không Thuộc Về Nhau

Nhạc sĩ: Sơn Tùng M-TP

Lời đăng bởi: bluesky88vn

Bài hát: Chúng Ta Không Thuộc Về Nhau - Sơn Tùng M-TP 

Niềm tin đã mất, giọt nước mắt cuốn kí ức anh chìm sâu 
Tình về nơi đâu, cô đơn đôi chân lạc trôi giữa bầu trời 
Màn đêm che giấu, từng góc tối khuất lấp phía sau bờ môi! 
Tại vì anh thôi, yêu say mê nên đôi khi quá dại khờ! 

Nhắm mắt ơ thờ anh không muốn lạc vào trong nỗi đau này 
Phía trước bây giờ ai đang nắm chặt bàn tay của em vậy ... 
Ai vậy ??? 
Mông lung như một trò đùa 
Anh xin giơ tay rút lui thôi 
Do ai ??? 
Trách ai bây giờ đây ???? 
Uhhhhhh .... 

Chúng ta không thuộc về nhau 
Chúng ta không thuộc về nhau 
Chúng ta không thuộc về nhau 
Em hãy cứ đi bên người mà em cần 
Trái tim không thuộc về nhau 
Giấc mơ không là của nhau 
Xoá câu ca buồn chiều mưa 
Anh lỡ xoá luôn yêu thương ngày xưa rồi 
Chúng ta không thuộc về nhau 

Hey... Từng đêm qua ... 
Cơn mưa bao vây chia rời đôi ta 
Em ... Ngày hôm qua ... 
Cuốn gió theo mây đi về nơi xa 
Trời xanh rộng bao la 
Anh lê đôi chân mình, 
Bơ vơ lang thang có lẽ 
Em đang yên vui bên nhân tình 
Quên đi để anh nhớ 
Hơi men để anh mơ 
Nơi đâu để anh giấu 
Một nỗi buồn vào trong thơ 

Nhắm mắt ơ thờ anh không muốn lạc vào trong nỗi đau này 
Phía trước bây giờ ai đang nắm chặt bàn tay của em vậy 
Mông lung như một trò đùa 
Anh xin giơ tay rút lui thôi 
Do ai ??? 
Trách ai bây giờ đây ???? 
Uhhhhhh .... 

Chúng ta không thuộc về nhau 
Chúng ta không thuộc về nhau 
Chúng ta không thuộc về nhau 
Em hãy cứ đi bên người mà em cần 
Trái tim không thuộc về nhau 
Giấc mơ không là của nhau 
Xoá câu ca buồn chiều mưa 
Anh lỡ xoá luôn yêu thương ngày xưa rồi 
Chúng ta không thuộc về nhau 

Chúng ta không thuộc về nhau 
Không thuộc về nhau ... Không thuộc về nhau ... 
Chúng ta không thuộc về nhau 
Không thuộc về nhau ... Không thuộc về nhau ... 

Chúng ta không thuộc về nhau 
Chúng ta không thuộc về nhau 
Chúng ta không thuộc về nhau 
Em hãy cứ đi bên người mà em cần 
Trái tim không thuộc về nhau 
Giấc mơ không là của nhau 
Xoá câu ca buồn chiều mưa 
Anh lỡ xoá luôn yêu thương ngày xưa rồi 
Chúng ta không thuộc về nhau !!!

bạn

18 tháng 11 2016

Niềm tin đã mất, giọt nước mắt cuốn kí ức anh chìm sâu 
Tình về nơi đâu, cô đơn đôi chân lạc trôi giữa bầu trời 
Màn đêm che giấu, từng góc tối khuất lấp phía sau bờ môi! 
Tại vì anh thôi, yêu say mê nên đôi khi quá dại khờ! 

Nhắm mắt ơ thờ anh không muốn lạc vào trong nỗi đau này 
Phía trước bây giờ ai đang nắm chặt bàn tay của em vậy ... 
Ai vậy ??? 
Mông lung như một trò đùa 
Anh xin giơ tay rút lui thôi 
Do ai ??? 
Trách ai bây giờ đây ???? 
Uhhhhhh .... 

Chúng ta không thuộc về nhau 
Chúng ta không thuộc về nhau 
Chúng ta không thuộc về nhau 
Em hãy cứ đi bên người mà em cần 
Trái tim không thuộc về nhau 
Giấc mơ không là của nhau 
Xoá câu ca buồn chiều mưa 
Anh lỡ xoá luôn yêu thương ngày xưa rồi 
Chúng ta không thuộc về nhau 

Hey... Từng đêm qua ... 
Cơn mưa bao vây chia rời đôi ta 
Em ... Ngày hôm qua ... 
Cuốn gió theo mây đi về nơi xa 
Trời xanh rộng bao la 
Anh lê đôi chân mình, 
Bơ vơ lang thang có lẽ 
Em đang yên vui bên nhân tình 
Quên đi để anh nhớ 
Hơi men để anh mơ 
Nơi đâu để anh giấu 
Một nỗi buồn vào trong thơ 

Nhắm mắt ơ thờ anh không muốn lạc vào trong nỗi đau này 
Phía trước bây giờ ai đang nắm chặt bàn tay của em vậy 
Mông lung như một trò đùa 
Anh xin giơ tay rút lui thôi 
Do ai ??? 
Trách ai bây giờ đây ???? 
Uhhhhhh .... 

Chúng ta không thuộc về nhau 
Chúng ta không thuộc về nhau 
Chúng ta không thuộc về nhau 
Em hãy cứ đi bên người mà em cần 
Trái tim không thuộc về nhau 
Giấc mơ không là của nhau 
Xoá câu ca buồn chiều mưa 
Anh lỡ xoá luôn yêu thương ngày xưa rồi 
Chúng ta không thuộc về nhau 

Chúng ta không thuộc về nhau 
Không thuộc về nhau ... Không thuộc về nhau ... 
Chúng ta không thuộc về nhau 
Không thuộc về nhau ... Không thuộc về nhau ... 

Chúng ta không thuộc về nhau 
Chúng ta không thuộc về nhau 
Chúng ta không thuộc về nhau 
Em hãy cứ đi bên người mà em cần 
Trái tim không thuộc về nhau 
Giấc mơ không là của nhau 
Xoá câu ca buồn chiều mưa 
Anh lỡ xoá luôn yêu thương ngày xưa rồi 
Chúng ta không thuộc về nhau !!!

Tôn sư trọng đạo là truyền thống nhân văn cao cả, ý nghĩa của dân tộc ta, truyền thống đó càng được thắp sáng và khơi dậy trong ngày 20/11, ngày lễ kỷ niệm nhà giáo Việt Nam 20/11, ngày mà thầy trò sẽ cùng nhau tri ân, cùng nhau trò chuyện, dù đó là những lời văn, lời thơ vô cùng mộc mạc nhưng xuất phát từ chính tấm lòng của các bạn. Hãy cùng gửi những lời chúc 20-11 tới người thầy, người cô của mình, những người đã góp phần xây đắp con đường ước mơ của mình từ còn khi ngồi ghế nhà trường, một lời chúc 20-11 giản dị những cũng đủ nói lên tấm lòng của bạn rồi.

Thơ họa Của Nguyễn Thành Sáng & Thi Hoàng (170)

Chuyện Trò Qua Lại

Thơ anh mấy bửa gần đây
Có nghe trống vắng, phôi phai nỗi lòng?

Vì sao trống vắng phôi phai
Hay là anh lại có ai? bắt hồn.
Thơ là tiếng của tâm lòng
Có chi để dạ lòng vòng giấu em?

Anh nào có giấu em chi
Nỗi lòng anh đã thơ ghi trọn lời

Đọc thơ em hiểu anh rồi
Đa sầu đa cảm cho người vấn vương

Hiểu rồi thì em nghĩ sao?
Vui, buồn hay vẫn một màu thanh thao?
Nguồn thơ chỉ có thế thôi
Có còn gì nữa ở nơi lòng nàng?

Vấn vương hình bóng của chàng
Đêm đêm thao thức mơ màng nhớ ai.

Anh đây cũng nhớ nàng hoài
Thơ tình là một nhưng hai nỗi niềm

Hình như mình có nhân duyên
Bỗng dưng san sẻ nỗi niềm với nhau

Để rồi em cắn anh đau
Và thêm chiêu nữa tay quàu búa sua

Hù thôi chứ được chi đâu
Giá mà ở trỏng còn lâu...anh hè.

Bây giờ mới biết nàng hù
Ôi thôi sướng quá khỏe ru hết rầu!

Em nào có ghét anh đâu
Mà sao anh lại nhiều rầu ít vui?

Anh rầu vì móng em dài 
Sợ chọc nàng giận quàu hoài ...anh đau

Anh điêu ngoa thế là cùng
Móng dài em vuốt để dùng khi((bị chọc) đau
Còn anh có tội gì đâu
Mà em lại phải "giận quàu" với anh?

Ủa à anh lộn rồi sao
Người thương đâu nỡ nào quàu mình đâu
Vậy mà trăn trở âu sầu
Lo xa mấy bước để sầu người thương
Thôi thì anh cho cục đường
Mong ai hết giận mà......thương anh nhiều!

Ặn đường ư dễ sâu răng
Em xin trái ớt cho bằng anh Ba

Thôi em! trái ớt bỏ ra
Nỡ nào anh để "người ta" ...sưng mồm!

Thôi thì xin một nụ hôn
Và xin chín giọt lệ buồn được chưa

Lệ buồn anh đã đem chôn
Chỉ còn ngàn nụ, nụ hôn cho nàng
Bởi em là ánh trăng vàng!...

Em đâu dám nhận về mình
Trăng vàng đẹp lắm lung linh sắc màu
Thương em anh tặng một câu
Làm em mắc cỡ mà rầu ruột ra.

Nỗi lòng anh đã trải ra
Những ngày ảm đạm chiều tà của anh
Gặp em như thể vầng trăng
Sưởi lòng anh ấm, trào dâng nỗi niềm

Lòng anh thấy quá yêu em
Không vầng trăng sáng êm đềm là chi?...
Không khen vì bởi bên ngoài
Mà khen vì bởi tình ai giống mình

Giống nhau ngắm ánh trăng xinh
Giống nhau hai tiếng "gọi mình" em ơi
Giống nhau tâm sự đầy vơi
Giống nhau vì bởi cùng lời...thương nhau!...

 

A. Mở bài: Giới thiệu (tưởng tượng) về câu chuyện mà em định kể (Lượm hay Đêm nay Bác không ngủ).

Lưu ý xác định ngôi kể ngay từ đầu (đóng vai nhân vật người chú hoặc nhân vật anh lính – ngôi thứ nhất; đóng vai một người đứng ngoài câu chuyện để kể lại – ngôi thứ ba).

B. Thân bài:

1. Kể lần lượt các chi tiết, các sự kiện diễn ra trong câu chuyện:

Ví dụ: Với chuyện Lượm, ta lần lượt kể:

- Chi tiết người chú gặp Lượm.

- Ấn tượng của người chú về hình dáng và tính cách Lượm.

- Chi tiết Lượm đi chuyển thư.

- Lượm hi sinh,…

2. Suy nghĩ của người kể và con người Lượm hoặc về Hồ Chí Minh.

C. Kết bài: Tưởng tượng về kết thúc của câu chuyện,

ví dụ:

- Sau ngày giải phóng, người chú về thăm mộ Lượm.

- Anh lính sau đó được đi làm cùng Bác.

Kể lại nội dung câu chuyện được ghi trong một bài thơ có tính chất tự sự (như "Lượm" hoặc "Đêm nay Bác không ngủ") theo những ngôi kể khác nhau (ngôi thứ ba hoặc ngôi thứ nhất).

Trong cuộc đời tôi, những ngày tháng đẹp nhất là những ngày tôi được sống và chiến đấu bên cạnh Bác. Những ngày ấy thực sự đã để lại trong tôi những kỷ niệm không thể nào quên.

Lúc ấy, tôi là một anh lính mới (người chiến sĩ khi đó thường được gọi là đội viên). Đơn vị tôi vừa mới hành quân ra mặt trận thì cũng vừa lúc Bác trực tiếp ra chiến trường để chỉ đạo tiến quân. Đêm đó Bác ngủ lại cùng anh em ở đơn vị. Và cũng trong đêm đó, Bác đã để lại trong niềm yêu kính của tôi một ấn tượng khó phai.

Khoảng quá nửa đêm khi tất cả anh em chiến sĩ đã say sưa trong giấc ngủ thì không hiểu sao tôi lại bỗng nhiên chợt thức. Tôi chưa kịp nhổm dậy nhưng đã nhìn thấy khuôn mặt Bác. Bác còn thức và hình như Bác chưa hề ngủ. Bác ngồi trầm ngâm lặng yên bên bếp lửa. Ngoài trời mưa đã lác đác rơi. Tôi nhìn dáng Bác, càng nhìn tôi lại càng thương. Bác đang khơi ngọn lửa. Người cha già tóc bạc đang đốt lửa sưởi ấm cho tôi.

Tôi vẫn lặng yên và quan sát. Tôi thấy Bác đứng dậy. Bác đi dém lại những mảnh chăn một cách nhẹ nhàng. Nhìn Bác, tôi mơ màng như đang nằm trong giấc mộng. Bác mênh mông quá! Ấm nóng và cao quý quá! Tôi thổn thức và thì thầm hỏi nhỏ:

– Bác ơi! Bác chưa ngủ! Bác có lạnh lắm không?

Bác quay lại nhìn tôi trìu mến:

– Chú cứ việc ngủ ngon. Ngày mai đi đánh giặc.

Tôi vâng lời Bác nhắm mắt nhưng không sao ngủ được. Tôi bồn chồn, nằm và lo Bác Ốm. Chiến địch vẫn còn dài và bao khó khăn vẫn đợi chờ phía trước.

Lần thứ ba tôi tỉnh giấc. Tôi hốt hoảng giật mình khi thấy Bác vẫn ngồi đinh ninh, chòm râu im phăng phắc. Tôi vội vàng luống cuống:

– Bác ơi! Trời sắp sáng mất rồi, Bác nghỉ đi một lát. Bác vẫn nhẹ nhàng như lần trước:

– Chú cứ việc ngủ ngon. Ngày mai đi đánh giặc.

Bác ngủ không ngon vì Bác không thấy an lòng. Trời mưa như vậy không biết các cô chú dân công ăn ngủ làm sao. Ở trong rừng mà có mỗi manh áo mồng thì chắc là ướt mất. Bác thấy nóng ruột quá. Bác mong sao trời sáng thật mau.

Tôi nhìn Bác, lòng tôi ấm áp và vui sướng mênh mông. Đêm ấy, tôi thức luôn cùng Bác. Tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng bởi tôi đã nhận ra một điều dường như đã trở thành chân lý: Bác của chúng ta vĩ đại bởi Bác đã dành trọn cuộc đời cho những lo lắng và yêu thương.

Kể lại nội dung một câu chuyện được ghi trong một bài thơ có tính chất tự sự như (Lượm) theo ngôi thứ nhất?

Đó là những ngày ở Huế bắt đầu cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp xâm lược, năm 1947. Tôi lúc bấy giờ ở Hà Nội nhận lệnh khẩn cấp về Huế. Trên đường đi, tôi tình cờ gặp một chú bé giao liên tên Lượm, ở Hàng Bè. Lượm là một chú bé có dáng người nhỏ nhắn mà nhanh nhẹn. Chú đeo một cái túi xinh xinh bên mình. Chú có một đôi chân thoăn thoắt và cái đầu nghênh nghênh. Vẻ hồn nhiên và vui tươi ấy càng được tôn thêm bởi chiếc ca lô đội lệch, và mồm luôn huýt sáo như chú chim chích nhảy trên đường vàng.

Giữa những ngày kháng chiến toàn dân, chú bé liên lạc như làm tăng thêm niềm tin trong lòng người lính chúng tôi. Tranh thủ phút rảnh rỗi, tôi lại gần hỏi han, trò chuyện với chú. Chú vừa cười vừa nói với tôi:

"Cháu đi liên lạc

Vui lắm chú à

Ở đồn Mang Cá

Thích hơn ở nhà"

Tôi thật sự xúc động trước sự vô tư và hồn nhiên của chú bé. Cháu cười mà hai mí híp cả lại, má đỏ nâu như trái bồ quân chín tới... Chiến tranh còn dài, chúng tôi chia tay nhau, mỗi người đều quyết tâm làm tròn bổn phận của mình. Tôi lưu luyến nhìn theo bóng Lượm xa dần mà lòng thầm mong gặp lại cháu trong ngày khải hoàn ca chiến thắng.

Nhưng chiến tranh vẫn chứa nhiều tàn nhẫn. Vào một ngày tháng sáu, có giao liên đem tin đến, tôi bàng hoàng được tin Lượm đã hi sinh! Mắt tôi nhoà đi theo lời kể của người liên lạc...

"Lượm hi sinh khi đang làm nhiệm vụ. Cháu bị một viên đạn địch bắn tỉa. Nhìn cháu nằm trên lúa, tay còn nắm chặt bông, lá thư đề "Thượng khẩn" còn nằm trong cái xắc... mọi người không cầm được nước mắt..."

Cổ họng tôi nghẹn lại, hình ảnh yêu thương ngày nào của cháu hiện lên rõ mồn một:

"Chú bé loắt choắt

Cái xắc xinh xinh

Cái chân thoăn thoắt

Cái đầu nghênh nghênh

Ca lô đội lệch

Mồm huýt sáo vang

Như con chim chích

Nhảy trên đường vàng"

... Tôi giật mình tỉnh giấc, nước mắt còn đẫm trên mi... Giấc mơ trôi qua mà lòng tôi mãi còn bồi hồi xúc động. Khói lửa chiến tranh đã tắt hẳn lâu rồi. Lớp trên chúng tôi đang sống những ngày tháng thanh bình và có thể nói là đầy đủ, sung túc. Tất cả là do cha mẹ đã không quản công lao chăm chút, nhưng không thể không kể đến sự hi sinh to lớn của những người anh hùng, trong đó có Lượm - chú giao liên quả cảm!

Hãy ngủ yên Lượm ơi! Chúng tôi xin hứa sẽ cố gắng học thật giỏi để gìn giữ và xây dựng đất nước này. Giữa những ngày tháng thanh bình, trang viết của tôi thay nén hương thơm, xin được tri ân những người anh hùng vị quốc vong thân...

Ở một vùng nông thôn xa xôi vô cùng trù phú có một ông lão nông dân, cả cuộc đời ông gắn bó với đất đai, mùa màng, cây trái.

Ông yêu lao động như yêu chính cuộc sống của mình, ông cho rằng nếu cần cù lao động nhất định cuộc sống của con người sẽ sung túc, giàu có, ấm no. Vì thế khi sắp lìa trần, ông cho gọi tất cả các con trai đến để dặn dò. Ông sợ các con không có được tình yêu đất đai như mình nên ông đã nghĩ ra một câu chuyện: -Các con ơi, cha cảm thấy mình đang sắp về với Tổ tiên rồi, cha muốn nói với các con một bí mật này, ngày xưa khi các cụ nhà ta đến vùng đất này gây dựng cuộc sống mới, các cụ có đem theo một hũ vàng, vì sau này không cần dùng đến nên các cụ đã cho chôn hũ vàng trên mảnh ruộng này, cha thực sự không biết rõ hũ vàng đó ở đâu nên bao năm nay cha cặm cụi trên mảnh đất này để mong tìm thấy. Tuy không tìm thấy được vàng nhưng nhờ mảnh ruộng này mà chúng ta luôn đủ ăn đủ mặc. Giờ cha mong các con chớ có dại dột mà mang bán mảnh đất này của chúng ta, các con hãy cày xới nó lên, cày thật sâu, cuốc thật bẫm, lật từng thớ đất lên để tìm hũ vàng của Tổ tiên chúng ta! Các con ông cùng đồng thanh nói: -Xin cha yên lòng, chúng con nhất định làm theo lời cha dặn! Nghe xong ông lão mỉm cười yên tâm nhắm mắt.

Những người con của ông là những chàng trai hiếu thảo, khỏe mạnh và chăm chỉ. Các anh quyết định sẽ làm theo lời cha căn dặn. Người anh cả nói: -Đợi vụ mùa này thu hoạch xong, chúng ta sẽ cùng nhau xới tung mảnh đất này lên! Người em thứ hai nói: -Tay em khỏe nhất, em xin nhận nhiệm vụ cuốc đất! Cậu em út nhẹ nhàng thưa: -Các anh ơi, con trâu nhà mình nó nghe lời em nhất, để em cùng nó cày xới đất, nhất định em sẽ không bỏ qua một mẩu đất nào đâu!

Tháng 8 năm ấy, mấy anh em cùng hăng hái vác cày cuốc ra đồng, họ làm việc từ khi trời chưa sáng đến khi mặt trời lặn xuống dãy núi phía xa mới cùng nhau về nhà nghỉ ngơi. Mảnh ruộng được lật từ dưới sâu lên từng khối đất to đen óng, được phơi khô nỏ, rồi lại được bừa nhỏ ra để tìm vàng, đất đai trở nên tơi mịn màu mỡ dưới bàn tay chăm chỉ của những người con. Chẳng mấy chốc mùa gieo hạt đã đến, mấy anh em nhìn nhau: -Khéo công sức của mình bỏ xuống sông xuống biển hết các anh ạ! Người em út nói. Người em thứ hai lại nói:- Sao chúng mình chẳng thấy vàng bạc ở đâu cả, dù chúng mình đã lật không bỏ sót một khoảnh đất nào? Người anh cả quyết định:- Thôi, tuy chúng  mình chẳng tìm thấy hũ vàng như lời cha dặn, nhưng chúng mình đã làm đất tơi ra rồi, giờ chúng mình nên trồng trọt cho khỏi phí!

Năm đó mưa thuận gió hòa, hạt lúa gieo xuống đất tốt lớn lên trông thấy, lúa nặng trĩu bông, hạt mẩy tròn căng, nhìn cả thửa ruộng vàng óng ngút ngàn hút tầm mắt, mấy anh em vô cùng sung sướng. Ngày lúa chín, ba anh em ra đồng kĩu kịt gánh lúa về, thóc đổ hết bồ này đến bồ khác trong nhà đầy tràn, còn phải quây thêm những bồ thóc mới để chứa mới vừa.

Ngày thóc lúa đã thu hoạch phơi cất khô khén xong xuôi, bên mâm cơm mừng mùa màng bội thu, chợt họ nhìn nhau và dường như mới thấu hiểu lời cha dặn dò, nhờ sự chăm chỉ của chính mình, họ đã thu hoạch được cả một mùa vàng.

Ông lão nông dân thật là một người tài trí, thông minh. Bài học ông dạy các con vô cùng thấm thía, chúng ta đi tìm vàng ở đâu, khi mà vàng đang ở ngay trong chính bàn tay của chúng ta. Nếu chúng ta luôn chăm chỉ lao động thì tự khắc chúng ta sẽ nhận được kết quả tốt đẹp. Các con trai của ông đã nhận được một bài học giản dị về lao động. Em tin rằng họ sẽ trở thành những người nông dân cần cù, chăm chỉ và thông minh như người cha của họ.

hok tốt k nhé

11 tháng 9 2019

Ở một vùng nông thôn xa xôi vô cùng trù phú có một ông lão nông dân, cả cuộc đời ông gắn bó với đất đai, mùa màng, cây trái.

Ông yêu lao động như yêu chính cuộc sống của mình, ông cho rằng nếu cần cù lao động nhất định cuộc sống của con người sẽ sung túc, giàu có, ấm no. Vì thế khi sắp lìa trần, ông cho gọi tất cả các con trai đến để dặn dò. Ông sợ các con không có được tình yêu đất đai như mình nên ông đã nghĩ ra một câu chuyện: -Các con ơi, cha cảm thấy mình đang sắp về với Tổ tiên rồi, cha muốn nói với các con một bí mật này, ngày xưa khi các cụ nhà ta đến vùng đất này gây dựng cuộc sống mới, các cụ có đem theo một hũ vàng, vì sau này không cần dùng đến nên các cụ đã cho chôn hũ vàng trên mảnh ruộng này, cha thực sự không biết rõ hũ vàng đó ở đâu nên bao năm nay cha cặm cụi trên mảnh đất này để mong tìm thấy. Tuy không tìm thấy được vàng nhưng nhờ mảnh ruộng này mà chúng ta luôn đủ ăn đủ mặc. Giờ cha mong các con chớ có dại dột mà mang bán mảnh đất này của chúng ta, các con hãy cày xới nó lên, cày thật sâu, cuốc thật bẫm, lật từng thớ đất lên để tìm hũ vàng của Tổ tiên chúng ta! Các con ông cùng đồng thanh nói: -Xin cha yên lòng, chúng con nhất định làm theo lời cha dặn! Nghe xong ông lão mỉm cười yên tâm nhắm mắt.

Những người con của ông là những chàng trai hiếu thảo, khỏe mạnh và chăm chỉ. Các anh quyết định sẽ làm theo lời cha căn dặn. Người anh cả nói: -Đợi vụ mùa này thu hoạch xong, chúng ta sẽ cùng nhau xới tung mảnh đất này lên! Người em thứ hai nói: -Tay em khỏe nhất, em xin nhận nhiệm vụ cuốc đất! Cậu em út nhẹ nhàng thưa: -Các anh ơi, con trâu nhà mình nó nghe lời em nhất, để em cùng nó cày xới đất, nhất định em sẽ không bỏ qua một mẩu đất nào đâu!

Tháng 8 năm ấy, mấy anh em cùng hăng hái vác cày cuốc ra đồng, họ làm việc từ khi trời chưa sáng đến khi mặt trời lặn xuống dãy núi phía xa mới cùng nhau về nhà nghỉ ngơi. Mảnh ruộng được lật từ dưới sâu lên từng khối đất to đen óng, được phơi khô nỏ, rồi lại được bừa nhỏ ra để tìm vàng, đất đai trở nên tơi mịn màu mỡ dưới bàn tay chăm chỉ của những người con. Chẳng mấy chốc mùa gieo hạt đã đến, mấy anh em nhìn nhau: -Khéo công sức của mình bỏ xuống sông xuống biển hết các anh ạ! Người em út nói. Người em thứ hai lại nói:- Sao chúng mình chẳng thấy vàng bạc ở đâu cả, dù chúng mình đã lật không bỏ sót một khoảnh đất nào? Người anh cả quyết định:- Thôi, tuy chúng  mình chẳng tìm thấy hũ vàng như lời cha dặn, nhưng chúng mình đã làm đất tơi ra rồi, giờ chúng mình nên trồng trọt cho khỏi phí!

Năm đó mưa thuận gió hòa, hạt lúa gieo xuống đất tốt lớn lên trông thấy, lúa nặng trĩu bông, hạt mẩy tròn căng, nhìn cả thửa ruộng vàng óng ngút ngàn hút tầm mắt, mấy anh em vô cùng sung sướng. Ngày lúa chín, ba anh em ra đồng kĩu kịt gánh lúa về, thóc đổ hết bồ này đến bồ khác trong nhà đầy tràn, còn phải quây thêm những bồ thóc mới để chứa mới vừa.

Ngày thóc lúa đã thu hoạch phơi cất khô khén xong xuôi, bên mâm cơm mừng mùa màng bội thu, chợt họ nhìn nhau và dường như mới thấu hiểu lời cha dặn dò, nhờ sự chăm chỉ của chính mình, họ đã thu hoạch được cả một mùa vàng.

Ông lão nông dân thật là một người tài trí, thông minh. Bài học ông dạy các con vô cùng thấm thía, chúng ta đi tìm vàng ở đâu, khi mà vàng đang ở ngay trong chính bàn tay của chúng ta. Nếu chúng ta luôn chăm chỉ lao động thì tự khắc chúng ta sẽ nhận được kết quả tốt đẹp. Các con trai của ông đã nhận được một bài học giản dị về lao động. Em tin rằng họ sẽ trở thành những người nông dân cần cù, chăm chỉ và thông minh như người cha của họ.

#Châu's ngốc

6 tháng 10 2021

ko có bạn à hihi

6 tháng 10 2021

bạn không có bạn à hihi

19 tháng 8 2017

bn ơi 1+1 =2 bn nha theo toán học 

còn 1+1=1 vì một giọt nước + một giọt nước=1 giọt nước

19 tháng 8 2017

1+1=2 nhé bạn

19 tháng 11 2021
The magic bomb, ghệ đẹp , ..... mình chỉ biết nhiêu đó thôi , tịk cho mình nga.
19 tháng 11 2021

ok còn ai ko