K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

                                                                         CHIỀU BẰNG LĂNG(tiếp theo)Bờ sông,nó đã quen ngồi một mình,lặng lẽ,giờ đã có người ngồi cạnh nó,dòng sông nhộn nhịp khác xưa.Đóa hoa tím người ấy tặng nó,thay thế những bông hoa bằng lăng đã rụng hết để đếm những ngày tháng nó chờ đợi.Người ấy nhìn nó,ánh mắt nồng nàn,chan chứa một nỗi nhớ vô bờ.Người ấy đã...
Đọc tiếp

                                                                         CHIỀU BẰNG LĂNG(tiếp theo)

Bờ sông,nó đã quen ngồi một mình,lặng lẽ,giờ đã có người ngồi cạnh nó,dòng sông nhộn nhịp khác xưa.Đóa hoa tím người ấy tặng nó,thay thế những bông hoa bằng lăng đã rụng hết để đếm những ngày tháng nó chờ đợi.Người ấy nhìn nó,ánh mắt nồng nàn,chan chứa một nỗi nhớ vô bờ.Người ấy đã nói cho nó nghe điều bí mật mà ngày xưa nó mong ước được nghe người ấy nói.Người ấy nói về mùa đông giá lạnh nhưng vẫn ấm áp và nồng thắm.Người ấy nói về ước mơ.Ước mơ cũng đã thôi chờ đợi,trái tim của một người cũng đã thôi mong mỏi.

                                                                                            HẾT

4
16 tháng 1 2017

Câu hỏi là gì

16 tháng 1 2017

Tớ chỉ làm cho các cậu đọc thôi mà...

                                                                               CHIỀU BẰNG LĂNG(tiếp theo)Một buổi chiều,nó nhận được lá thư rồi lặng lẽ ra phía bờ sông ngồi đọc.Một bông hoa tím khẽ run run then gió rồi chợt rơi nhẹ trên vai nó.Một chút gió lao xao,thổi nhẹ làm mái tóc dài buông xuống cũng thoi thóp,động đậy.Thời tiết đã thay đổi,trời lành lạnh.Nó vẫn không biết rằng những ngày...
Đọc tiếp

                                                                               CHIỀU BẰNG LĂNG(tiếp theo)

Một buổi chiều,nó nhận được lá thư rồi lặng lẽ ra phía bờ sông ngồi đọc.Một bông hoa tím khẽ run run then gió rồi chợt rơi nhẹ trên vai nó.Một chút gió lao xao,thổi nhẹ làm mái tóc dài buông xuống cũng thoi thóp,động đậy.Thời tiết đã thay đổi,trời lành lạnh.Nó vẫn không biết rằng những ngày mùa đông đã đến.Gió thổi,những bông hoa bằng lăng rụng thêm,tím ngắt bờ sông.Màu tím,dòng sông...và cả nó nữa cũng chẳng biết chờ đợi điều gì...Nó chỉ biết nó đang chờ đợi và hy vọng và có lẽ chờ đợi điều đó đã trở thành một giấc mơ của riêng nó.Giấc mơ về một mùa đông...

Vào một buổi chiều đông,mùa đông,đúng sinh nhật nó.Nó vẫn có thói quen là sở thích nên khoác vội chiếc áo màu tím hoa bằng lăng rồi ra bờ sông lặng lẽ đọc thư,lặng lẽ buồn.Ánh mắt nhìn về dòng sông như mơ ước một điều gì nữa...

Đã lâu rồi không còn ai nhớ đến ngày sinh nhật của nó,bạn bè và cả những người thân của nó cũng vậy,không ai tặng nó dù một món quà nhỏ để nó vui,không ai nói với nó dù chỉ một lời để mùa đông nó không cảm thấy lạnh lùng và giá buốt.Chẳng ai biết nó mơ ước như thế nào.Người ấy sẽ trở về vào sinh nhật nó và cũng vào một ngày mùa đông và người ấy xòe tay tặng nó một đóa hoa tím rồi nói với nó điều bí mật về trái tim của một người...

Một mùa đông,mùa đông sau rồi mùa đông sau nữa,nó vẫn ngồi dưới gốc cây bằng lăng cạnh bờ sông.Chẳng ai biết nó có ngồi chờ đợi hay chỉ ngồi hóng gió?Nó cúi xuống nhặt từng cánh hoa rơi trên mặt đất,cẩn thận xếp chúng ngay ngắn vào từng trang vở.Cũng vẫn chiếc áo màu tím,nó ngồi đọc thư,tất cả những lá thư,hình như đã cũ và đã phai nhòa mực tím,chỉ duy nhất có một lá thư còn mới và trong đó nguyên vẹn một bông hoa khô màu tím,có lẽ ai đó đã ép kĩ vào thư rồi gửi tặng nó...Nó vẫn chờ đợi và nó tin tưởng,hy vọng.Ánh mắt nó vẫn xa xăm,lặng lẽ nhìn về khoảng trời xa xôi:"Có lẽ người ấy rồi sẽ về..."             (còn tiếp)

1
16 tháng 1 2017

Bn hỏi gì vậy?

Bn tk mk nhé

Mk tk lại

                                                                            CHIỀU BẰNG LĂNGThời học sinh nó yêu hoa tím.Yêu nhất bằng lăng.Phía sau trường nó học có một cây bằng lăng mọc lặng lẽ,trơ trụi cạnh bờ sông.Cũng chẳng biết có phải tại ai chẳng để ý hay chẳng ai yêu hoa bằng lăng mà chỉ có mỗi mình nó,thích ra ngồi dưới gốc cây bằng lăng và chỉ mỗi mình nó biết điều đó.Mùa hoa bằng...
Đọc tiếp

                                                                            CHIỀU BẰNG LĂNG

Thời học sinh nó yêu hoa tím.Yêu nhất bằng lăng.Phía sau trường nó học có một cây bằng lăng mọc lặng lẽ,trơ trụi cạnh bờ sông.Cũng chẳng biết có phải tại ai chẳng để ý hay chẳng ai yêu hoa bằng lăng mà chỉ có mỗi mình nó,thích ra ngồi dưới gốc cây bằng lăng và chỉ mỗi mình nó biết điều đó.

Mùa hoa bằng lăng nở.Giờ ra chơi,nó lặng lẽ bước ra khỏi lớp.Chẳng ai hỏi nó đi đâu?Không phải vì tiếc lời mà vì ai cũng biết nó vốn trầm lặng và ít nói...

Nó thích ngồi bên bờ sông hóng gió và sở thích này cũng đã trở thành thói quen của nó.Mà nó cũng chẳng biết thói quen này có từ khi nào nữa.Nó ngồi một mình dưới gốc cây bằng lăng,lắng nghe tiếng gió xì xào,rỉ vào ai nó những âm thanh thỏ thẻ,nó ngỡ như ai đang trò chuyện với nó.Thỉnh thoảng gió vẫn thổi lướt qua,nhè nhẹ vén mái tóc con trên trán nó về một phía,nghe thật mát mẻ và thoải mái.Dưới dòng sông,từng đợt sóng vỗ nhè nhẹ,những con sóng vỗ rờn rờn như một trò chơi rượt đuổi của trẻ con,phía xa xa vài vạt lục bình trổ hoa tím trôi bồng bềnh trên sông,bỗng dưng nó chạnh lòng,đôi mắt nhìn về phía chân trời xa và tự hỏi:"Chúng cứ bồng bềnh trôi mãi,liệu sẽ ra sao?Và đâu sẽ là bến dừng?"Nó vừa nghĩ về mình,và chợt hoài nghi cho số phận.          (còn tiếp)

3
16 tháng 1 2017

Tiếp đii bạn <3

16 tháng 1 2017

tiep di ban 

đọc và xác định bố cục của văn bản sau. Theo em, văn bản có đăm bảo tính mạch lạc không ? tại sao ? Ngày xửa ngày xưa, có một con thỏ và một con rùa chạy thi xem ai nhanh hơn. Thỏ xuất phát nhanh như tên bắn và chạy thục mạng một hồi. Sau khi thấy rằng đã bỏ khá xa rùa, thỏ nghĩ nó nên nghỉ ngơi dưới một tán cây bên đường và thư giãn trước khi tiếp tục cuộc đua. Thỏ ngồi dưới...
Đọc tiếp

đọc và xác định bố cục của văn bản sau. Theo em, văn bản có đăm bảo tính mạch lạc không ? tại sao ?

 Ngày xửa ngày xưa, có một con thỏ và một con rùa chạy thi xem ai nhanh hơn. Thỏ xuất phát nhanh như tên bắn và chạy thục mạng một hồi. Sau khi thấy rằng đã bỏ khá xa rùa, thỏ nghĩ nó nên nghỉ ngơi dưới một tán cây bên đường và thư giãn trước khi tiếp tục cuộc đua. Thỏ ngồi dưới bóng cây và nhanh chóng ngủ thiếp đi. Rùa từ từ vượt qua Thỏ và sớm kết thúc cuộc đua giành chiến thắng.

Thỏ vô cùng thất vọng vì để thua rùa và nó nhận ra rằng mình đã quá tự tin, bất cẩn và thiếu kỉ luật. Nếu nó không xem mọi thứ quá dễ dàng và chắc chắn thì rùa ko thể nào có cơ hội hạ được nó. vì thế nó quyết định thách thức một cuộc thi mới. Rùa chấp nhận.

Rùa nghĩ kết quả và nhận ra rằng, nó không có cách nào thắng được thỏ trên đường đua vừa rồi. Nó suy nghĩ thêm và thách thỏ một cuộc đua khác nhưng có một chút thay đổi  về lộ trình. Thỏ đồng ý. Chúng bắt đầu cuộc đua. Như đã tự hứa với mình là phải luôn nhanh, thỏ bắt đầu chạy và chạy với tốc độ cao nhất cho đến bên bờ sông. Vạch đích đến còn hai cây số nưa, ở bên kia bờ sông. Thỏ  đành ngồi xuống và tự hỏi, không biết còn phải làm sao. Trong lúc đó , rùa đã đến nơi, lội xuống sông và bơi qua bờ bên kia, tiếp tục chạy và kết thúc đường đua.

Đến lúc này thỏ và rùa đã trở thành đôi bận thân thiết và họ cùng nhau suy ngẫm. Cả hai quyết định tổ chức một cuộc đua cuối nhưng họ sẽ cùng chung một đội.

Cuộc đua bắt đầu, thỏ cõng rùa chạy đến bên bờ sông, rùa lội xuốnvới các lần trước.g sông và cõng thỏ bơi qua bên kia bờ sông.lên đến bờ, thỏ lại cõng rùa đưa cả hai cùng về đích  sớm hơn rất nhiều so      

3
5 tháng 9 2016

Bố cục có 3 phần : 

- Phần 1: Từ đầu đến...giành chiến thắng

- Phần 2: Tiếp theo đến... cùng chung một đội

- Phần 3: Đoạn còn lại

+ Văn bản đảm bảo tính mạch lạc. 

- Vì văn bản được viết rõ ràng, dễ hiểu; sắp xếp các phần, các đoạn theo một trình tự nhất định.

1 tháng 9 2016

Bố cục:

Từ đầu dến giành chiens thắng

Tiếp theo dén chung 1 đội

doạn còn lại

5 tháng 1 2022

D

5 tháng 1 2022

D

Tuổi thơ của em được gắn  liền với hai chữ "Quê hương" . Đó là nơi có những cánh đồng lúa thẳng cánh cò bay hay những con đường in dấu chân quen ... Nhưng mà nơi gắn bó với em nhất vẫn là dòng sông Hồng chứa đầy ắp tiếng cười của bọn trẻ chúng em mỗi buổi chiều hè.Dòng sông Hồng đã là một nơi quá quen thuộc đối với em, dòng sông như một thiên đường chứa bao nhiêu kí ức...
Đọc tiếp

Tuổi thơ của em được gắn  liền với hai chữ "Quê hương" . Đó là nơi có những cánh đồng lúa thẳng cánh cò bay hay những con đường in dấu chân quen ... Nhưng mà nơi gắn bó với em nhất vẫn là dòng sông Hồng chứa đầy ắp tiếng cười của bọn trẻ chúng em mỗi buổi chiều hè.

Dòng sông Hồng đã là một nơi quá quen thuộc đối với em, dòng sông như một thiên đường chứa bao nhiêu kí ức tuổi thơ của em đối với dòng sông. Không rõ nguồn gốc của nó từ đâu, chỉ rõ là nó chảy từ Trung Quốc vào Việt Nam. Sông Hồng phải chảy qua bao nhiêu xã, huyện mới tới được Cổ Phúc. Con sông lặng đi trước vẻ đẹp của xóm làng. Nó trầm ngâm phản chiếu những hàng cây xanh xuống đôi bờ.

Buổi sáng, dòng sông như một dải lụa đào thướt tha. Trưa về, dòng sông ánh lên một ánh nắng chói chang. Ven bờ, một chú cá rô phi hay một chú cò lông Trắng như vôi vẫn lim dim ngắm bóng mình dưới nước. Chiều chiều, chúng em thường rủ nhau ra sông tắm. Bọn em đùa nghịch, vùng vẫy làm nước bắn tung tóe. Cuối sông vang vọng lên tiếng thuyền mày của bác đánh cá làm vang vọng cả khúc sông. Buổi tối đến, ông trăng tròn nhô lên giữa làm sáng rực cả bầu trời. Thật kì lạ, tại sao có tới hai ông trăng, một ông trăng dưới nước, một ông trăng trên trời. Mỗi khi học bài xong, em thường rủ em trai với mấy em hàng xóm ra bờ sông thả diều. Vừa nghỉ ngơi lại được hưởng gió từ sông phả lên. Lòng em sung sướng vô cùng.

Em rất yêu quý dòng sông. Nó như một chiếc máy ảnh lưu giữ bao nhiêu kí ức tuổi thơ của em với dòng sông và mãi sau này, em cũng không thể quên được những kí niệm tuổi thơ đáng nhớ đó.

P/S: Nhờ các cao thủ rút gọn bài văn lại hộ tui với (Bài văn khi rút gọn vẫn phải đủ bar phần: Mở bài, thân bài, kết bài. Dù rút gọn như nào vẫn phải có mở bài gián tiếp và kết bài mở rộng. Bài văn phải đủ 16 câu hoặc trên 16 câu.)

1

để ngày mai tui T.I.C.K cho các cao thủ nhé, chứ bây giờ tui phải đi ngủ rồi, Tôi hứa là ngày mai tôi T ick không sót 1 ai luôn

30 tháng 6 2019

Ta có vận tốc của thuyền so với nước:

v t h = 6 , 2  km/h = 1,72m/s.

Thời gian chuyển động sang sông của thuyền:

t = 210 1 , 72 ≈ 122  giây.

Áp dụng công thức cộng vận tốc có thể suy ra vận tốc của dòng nước so với bờ sông:

v n / b = 64 122 = 0 , 52 m / s = 1 , 87 k m / h .  

Quê tôi, một làng quê nghèo nằm heo hắt ben con sông bình yên và thơ mộng ,ai đã từng đọc bài thơ nhớ con sông quê hương của nhà thơ nổi tiếng của tế hanh , thì đó , đó là dòng sông quê tôi, con sông đã gắn với những kỷ niệm của tôi , các bạn tôi , của tất cả các người dân nghèo nơi đây. Con sông chảy từ thượng nguồn, xẻ dọc giữa làng với làng , xã với xã . nhà tôi ở gần...
Đọc tiếp

Quê tôi, một làng quê nghèo nằm heo hắt ben con sông bình yên và thơ mộng ,ai đã từng đọc bài thơ nhớ con sông quê hương của nhà thơ nổi tiếng của tế hanh , thì đó , đó là dòng sông quê tôi, con sông đã gắn với những kỷ niệm của tôi , các bạn tôi , của tất cả các người dân nghèo nơi đây. Con sông chảy từ thượng nguồn, xẻ dọc giữa làng với làng , xã với xã . nhà tôi ở gần chợ cách con sông chỉ một dải đất rộng chừng một trăm mét , từ nhà tôi nhìn thẳng ra sông có thể thấy được làng bên kia rõ môn một , tất cả các giao thương người ta phải qua sông , từ đi chợ , đi làm hay đi ra bến xe đều phải qua con sông này . Thời buổi hiện đại , con đo chỉ còn tồn tại trong những câu thơ lời hát , nhưng ở quê tôi, nó là phương tiện đi lại hữu hiệu nhất giữa các làng các xã là cầu nối giữa đôi bờ mênh mông. .. tôi lớn lên ở đây từ nhỏ , nhà gần bến đò , nên chứng kiến rất nhiều những vụ lật đò thương tâm , nhưng vụ tai nạn trên bến đò năm 1997 làm 11 người chết là vụ tai nạn thương tâm nhất.

Tôi còn nhớ rất rõ thời điểm đó là tháng 9, sau nhiều ngày lũ lụt nước xuống dần , trời bắt đầu hửng nắng tuy không còn mưa nhưng nước sông vẫn chảy khá siết , người bên kia sông bắt đầu đi chợ nhiều hơn bởi cả tháng trời nay họ không thể đi chợ vì lũ lụt . con đò chở khoảng mười lăm người qua sông , đang lướt nhẹ trên dòng sông lạnh ngắt thì một người khách làm rơi nón xuống , vì cố tình chụp lại , khiến con đò chồng chênh và lật úp , nước mới rút nên dòng sông vẫn chảy rất mạnh và con nước vẫn còn sâu quá đầu người, trong đó đa số là phụ nữ và trẻ em theo mẹ đi chợ , chỉ vài người đàn ông và ông lái đò thoát chết , còn lại 11 mạng người nằm trong lòng sống lạnh , và cũng cả tháng sau người ta mới tìm hết . Con khóc mẹ , bà khóc cháu , chồng khóc vợ , anh khóc e… không khí tang thương bao trùm cả một khúc sông. Nhang đèn hoa quả cúng kiếng mù mịt bến sông , khiến cho những ai nhìn vào cũng thấy lành lạnh . người lái đò bị công an bắt, người dân đi lại phải xuống bến dưới cách đó cả cây số , từ đó bên đò cung trở nên hoang lạnh .
thời gian trôi qua người sống cũng đã nguôi ngoai , nhưng người chết có lẽ họ không an phận , họ vẫn còn tiếc cuộc sống dương trần , vì vậy nên đã có rất nhiều những câu chuyện ma mị trên bến sông năm ấy . vào mùa hè dòng sông trơ đáy, chỗ sâu nhất cũng chỉ ngang bẹn của người lớn , có việc người dân vẫn lội qua khúc sông ấy mà không cần phải đi đò . ông Tư hoàng ở cạnh nhà tôi kể , có lần ông đi qua nhà người bạn bên kia sông đám giỗ , khi về lúc đó khoảng 7 giờ tối ổng ra đến bến đo , định săn quần lội qua , ổng như chết lặng khi thấy bên bờ sông một đám người phụ nữ có con nít có tóc tai rủ rượi , mặt mày trắng bệch , quần áo ướt sũng đang ngồi nhìn ra ngoài con sông khóc thút thít, tuy hơi sợ nhưng nghĩ là người nhà của người chết , vì thương nhớ người quá cố nên họ ra đây để thắp nhang nhưng bản tính to mo nên quyết định lại xem thử . khi lại gần ông phát hoảng khi thấy họ nhảy xuống sông và biến mất , trả lại không gian yên tĩnh lạ thường , biết gặp phải những oan hồn chết sông năm trước, tuy nhien la người cứng bóng vía ông vẫn qua sông và về nhà. Ông đã kể cho mọi người nghe , và nhiều người nói cũng đã từng gặp những chuyện như ông , riêng tôi thì tôi không tin lắm vào chuyện của ông kể , tôi cũng có nhiều người quen bên kia sông cũng đi đi , về về qua khúc sông ấy, thậm chí đi về khuya nhưng tôi có thấy gi đâu có lẽ tôi cứng vía . từ nhỏ tôi đã không bao giờ tin trên đời này có ma, ba tôi thường nói với ae tôi rằng chỉ có người mắc bệnh về tâm lý mới thấy ma , có lẽ tôi đã ảnh hưởng nhiều từ lối sống cách nghĩ của ông .
năm 98 khi tôi 17 tuổi, cái tuổi bẻ gãy sừng trâu cái tuổi quậy phá thích thể hiện mình thì nhậu nhẹt , cua gái , đi chơi đêm là chuyện rất đổi bình thường ở cái làng quê nghèo ven sông ấy . tôi còn nhớ rõ như in hôm đó là ngày rằm tháng 3 , thằng bạn bên kia sông có rủ tôi qua bên đó đá bóng , làm gì thì tôi có thể từ chối chứ đá bóng là tôi ok liền , trong các môn thể thao tôi thích nhất môn này . chiều hôm đó đá xong cũng đã 6h , về nhà nó nhậu khoảng 9h tôi ra về , thằng bạn nó rủ ở lại ngủ sáng về nhưng tôi không chịu , ngủ lạ nhà tôi ngủ không yên vả lại ba tôi khá nghiêm khắc trong vấn đề đi qua đêm của con cái . từ nhà đến bến sông khoảng 300m , ánh trăng cũng đã lên cao soi mọi vật rõ môn một , đêm đầu hè oi nồng, mô hôi bắt đầu lấm tấm trên lưng trên trán , cộng với vài ly rượu khiến tôi cảm thấy ngột ngạt khó chịu. Trên lối mòn nhỏ ra bến sống giờ này chắc chỉ có mình tôi, rồi cũng tới bến sông những cơn gió nhẹ cộng với hơi nước của con sông mát lạnh làm tôi cảm thấy dễ chịu những bụi tre già du đưa chạm vào nhau nghe ken két trong không gian tỉnh lặng , mặt sông loang loáng ánh trăng soi .
Đi qua bãi cát, chân tôi chạm dòng nước mát lạnh từ từ lội đi trên sông, nghĩ về trận bóng đá hồi chiều đầu óc tôi như nhẹ tenh ,chợt chân tôi chạm vào cái gì đó như một búi tóc , rồi cái gì đó nhớt nhớt lượn dưới chân minh, cảm giác như hàng chục bàn tay đang cố níu chân tôi lại , cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng , tôi đứng như trời trồng giữa dòng sông, cũng may là đầu hè dòng sông cũng cạn , nước đoạn sông tôi qua cũng chỉ đến bụng . tôi bắt đầu nghĩ đến những câu chuyên ma của ông 7 hoàng của những người đã kể , mà trước đó với tôi chỉ là nhảm nhí , để dọa con nít . cố lấy can dam tôi hít một hơi thật sâu, thò tay vốc nước rửa mặt cho tỉnh táo , co bước đi thật nhanh nhưng do lực cản của nước chân tôi vẫn nặng như chì , tuy nhien cái cảm giác của búi tóc , bàn tay dưới chân tôi lại hoàn toàn biến mất, tôi thở phào nhẹ nhõm , có lẽ đá bóng mệt lại thêm mấy li rượu làm tôi mất trí , nhưng duoi không gian tĩnh lặng tôi nghe rõ tiếng bì bõm phía sau lưng mình như có ai đó đang bơi , tôi ngoái đầu nhìn lại, dưới ánh trăng rằm loang loáng tôi nhìn rất rõ những khuân mặt trắng bệch , với đôi mắt không chút biểu cảm đang cố bơi sau lưng mình , đã qua quá nửa sông nên nước cũng cạn dần , tôi cố lội thật nhanh , có những lúc nhìn sát hai bên người nhưng bóng trắng ấy bơi dập dềnh bên cạnh ngước nhìn tôi với con mắt đen ngòm , sâu hoam , trong đời mình tôi chưa bao giờ có cảm giác sợ đến vậy .rồi tôi cũng đã đến được bờ cát , cố chạy một đoạn rồi cũng khuỵ xuống , có lẽ tôi đã hết sức vì quá mệt . Tiếng bì bõm cũng đã hết , không gian tĩnh lặng trở lại , chỉ còn phì phò tieng thở dốc của tôi , tôi đưa mắt nhìn ra mép sông , dưới ánh trăng rằm soi tỏ , một đoàn người lớn có nhỏ có đứng sắp một hàng ngang dài dưới mép nước nhìn tôi , như cố tìm, cố níu keo cái gì đó trong cuộc sống vốn không con thuộc về họ nữa , bây giờ thì tôi không còn cảm thấy sợ họ , nhìn những bóng trắng ướt sũng lần lượt kéo nhau ra giữa sông rồi mất hẳn , tôi thấy thương cho họ vô cùng những phận người đoan mệnh , ở dưới đó chắc họ lạnh lắm .
giờ này đã khuya , tôi lê những bước chân mệt mỏi trên con đường mòn về nhà , mắt tôi cay sè , cổ tôi nghen lai .giá như năm đó người lái đò có trách nhiệm hơn với công việc của mình, đừng chở quá tải , giá như người khách đó không tiếc cái nón lá của mình, và giá như quê tôi đừng quá nghèo để có một cây cầu, thì những con người tội nghiệp ấy đâu phải nằm bo vơ dưới lòng sông lạnh . Ở miền quê giờ này mọi người đã chìm trong giấc ngủ, chỉ có tiếng chó sủa, lâu lâu lại vang lên như xé tan màn đêm tĩnh lặng . nhà nhà đã tắt đèn di ngủ , nhưng ánh trăng vẫn sáng văng vặc trên đầu , trước mặt đèn nhà tôi vẫn sáng , có lẽ họ đang chờ tôi về , một trận lôi đình đang được ba tôi chờ sẵn …

0
1 tháng 11 2018

Tôi có lấy ví dụ về một dòng sông dòng sông vừa trôi chảy, vừa phải tìm nhận dọc đường đi của mình dòng nước khác. Dòng ngôn ngữ cũng vậy, một mặt nó phải giữ bản sắc cố hữu của dân tộc nhưng nó không được phép gạt bỏ, từ chối những thứ mà thời đại đem lại.