K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Xin chào mọi người, hôm nay tôi xin viết câu chuyện này để mọi người cùng đọc, chứ tôi lâu lắm rồi không đăng chuyện, chuyện này có thật một trăm phần trăm, không gió nhé, ai tin mà không tin cũng được, tôi xin phép vào chuyện nhé.1 : Chuyện của ông ngoạiÔng và bà ngoại tôi vào nam lập nghiệp từ trẻ, vào Vĩnh Hưng nuôi heo, bò trong đấy, nhưng sau này không thích ở đó nữa vì khí hậu...
Đọc tiếp

Xin chào mọi người, hôm nay tôi xin viết câu chuyện này để mọi người cùng đọc, chứ tôi lâu lắm rồi không đăng chuyện, chuyện này có thật một trăm phần trăm, không gió nhé, ai tin mà không tin cũng được, tôi xin phép vào chuyện nhé.
1 : Chuyện của ông ngoại
Ông và bà ngoại tôi vào nam lập nghiệp từ trẻ, vào Vĩnh Hưng nuôi heo, bò trong đấy, nhưng sau này không thích ở đó nữa vì khí hậu không ổn định, dễ chết hoa màu nên bán ngôi nhà ở đây và vào Bạc Liêu xây nhà mong cuộc sống có chút tiến lên. Nhưng đời không như mơ các bạn ạ, sau khi xây nhà ở đó xong mới biết là đất chết, làm ăn không tiến, nên bán heo để trả nợ. Từ đó ông ngoại tôi ra Cầu Cãy Dầy bán vé số, lúc đó tôi cũng sinh ra và là trẻ sơ sinh thôi ông ngoại tôi thì 58 tuổi rồi, vào năm 1995 thì ông ngoại tôi mất, lúc đó tôi cũng vào mẫu giáo thôi nên không biết buồn khóc gì cả, vì non nớt mà các bạn, hình như ông ngoại tôi rất linh, hay cho người trong xóm gặp và cho số đề.
Điển hình là anh Đoàn ngang nhà tôi ( năm nay 28 tuổi ) hồi đó ảnh hay chơi khuya, ta nói đi đêm có ngày gặp ma, đúng thật, ảnh vừa vào hẻm đi ngang nhà tôi thì thấy ông ngoại tôi mặt quần xà lỏn, áo công nhân nâu trắng trải chiếc ghế bố ra trước nhà bảo bằng giọng khàn khàn :
– ” Ê thằng kia đi đâu khuya đấy, mai mốt rủ cháu tao đi chơi đêm nữa tao mách mẹ mày đấy !
Khỏi nói các bạn cũng hình dung mặt ảnh thế nào, co giò chạy vô nhà đập cửa bảo có ma, có ma, ông ngoại tôi cười và biến mất trong đêm, đến khi mẹ anh Đoàn ra bảo mày đi đâu mới về mà còn inh ỏi là sao ? Ảnh đáp lại : ” Ông năm về kìa trước cửa đó ! ”
Mẹ ảnh cũng run rồi bảo vào nhà đi chắc mày đi bấm điện tử nhiều quá loạn óc rồi, kể từ vụ đó tưởng êm rồi thì đến chị Ngân gặp ( chị ngân cũng sát nhà anh Đoàn và kế nhà tôi ) hôm đó đi chợ sớm sáng cúng cỗ vừa khoá cửa lại gặp giống cái hiện tượng anh Đoàn gặp một chiếc quần xà lỏn, áo công nhân nâu trắng bắt chiếc ghế bố ra nằm bảo :
” Mày đi đâu sớm thế N ? ”
Chị Ngân vì khi ông còn sống rất hay cho đồ nên quen lắm , nói :
” Ông năm đừng nhát con sợ lắm 📷 ”
Rồi sáng mai chị Ngân bảo mẹ tôi mua đồ về cúng thì vụ đó cũng êm xuôi.
2 : Chuyện ma của anh Đoàn
anh đoàn đây là anh mà bị ông tôi nhát nhé, chuyện này con trước khi ông tôi mất nữa.
Hôm đó anh chở bạn gái về nhà xong thì đạp xe về nhà ngủ, vừa bước tới hẻm nhìn ra cây mắm sau vườn ông Ba thì rùng mình thấy một bóng trắng đung đưa cùng mấy con rắn vòng vòng, hoảng quá vức cả xe đạp chạy ra hẻm xin ngủ nhờ nhà bạn. Sáng ra bảo cụ H trong xóm là người già lâu năm trong làng này bảo là : cây mắm đó xưa có phụ nữ bị lừa dối nên treo cổ tự vẫn, cụ kể tới đó ảnh rùng mình, cụ lắc đầu, tội nghiệp số chưa tận mà tình đã tận.
Cây mắm này còn nhiều chuyện lắm lần sau tôi sẽ kể típ, cậu Tư tôi cũng thấy khi đi tiểu ( nhà tôi và nhà anh Đoàn nhìn ra cửa có thể thấy cây mắm ), từ đó hết dám tiểu đêm phải mang bô vào buồng. Giờ bị chặt rồi nhưng nghe nói khi chặt còn ra nước đỏ nữa, không biết phải máu không nhưng ngta đồn vậy.

0
_ XIN CHÀO _- Tại đây, với tư cách à người dùng bingbe khá lâu rồi, mình muốn nói rằng: " Bingbe loạn thật rồi :) "- Cái lồn gì cũng phốt nhau được, mình xin chịu ạ :) Những chuyện bé thì xé ra to rồi chửi nhau loạn xạ cả lên,. Xong lại chỉ vì đăng hình nhiều quá cũng bị phốt, mình đéo hiểu cái logic củ chuối này nó ở đâu ra nữa? Mặc dù không gặp được nhau ngoài đời thì cha mẹ sinh...
Đọc tiếp

_ XIN CHÀO _

- Tại đây, với tư cách à người dùng bingbe khá lâu rồi, mình muốn nói rằng: " Bingbe loạn thật rồi :) "

- Cái lồn gì cũng phốt nhau được, mình xin chịu ạ :) Những chuyện bé thì xé ra to rồi chửi nhau loạn xạ cả lên,. Xong lại chỉ vì đăng hình nhiều quá cũng bị phốt, mình đéo hiểu cái logic củ chuối này nó ở đâu ra nữa? Mặc dù không gặp được nhau ngoài đời thì cha mẹ sinh cho chúng ta cái tay để làm gì? Bingbe nó có phần chats riêng để làm gì? Sao không vào nhắn tin riêng rồi hỏi: " Vì sao bạn không đăng hình cùng 1 tus " Hay là chỉ bạn ấy cách đăng ? Chỉ vì muốn thể hiện cái tôi của bản thân mà đăng tus phốt? Đéo hiểu? Tự trọng quá cao đó nhá :)

- Ngồi lại mà suy nghĩ đi, mình không cấm các cậu phốt nhưng phốt những chuyện cần phốt chứ đừng phốt mấy chuyện xàm chó nhá :)

- À còn 1 chuyện nữa, cái từ sân si í tớ hỏi rằng ở bingbe này có ai hiểu cặn kẽ từ này không? Chắc chưa đến 1/10 người trên bingbe hiểu đâu nhỉ? Các cậu dùng từ mà không xét theo trường hợp của nó một chút nào luôn ó :w Mình nghĩ các cậu nên suy nghĩ kĩ từng trường hợp đi rồi mới cmt từ " Sân si " đấy vào nhé :)

- Pp các cậu, chắc cũng có một số người biết tớ nên tớ khỏi phải giới thiệu làm gì nhỉ :)

7
8 tháng 11 2019

nếu bn có thể cho mk kb vs đứa sẽ bj mk phốt mk sẵn sàng nhắn tin riêng

trên tinh thần nhiều người họ cx chẳng muốn lm phiền mn

nhưng nếu nó lm phiền mn

mn sẽ phootss nó

đó lak chuyện đương nhin

và bn cx dag lm j đây

ko pk dag phốt à

8 tháng 11 2019

- Ủa, đây gọi là phốt ạ, chỉ là 1 bài nói về suy nghĩ riêng mà thôi nhé :)

- Mà chẳng lẽ cậu lại tối cổ đến mức như vậy ư? Không biết rằng có gr để làm gì nữa :w chịu luôn á. Mà cậu chỉ cần tìm những gr có bạn í tham gia và nhắn vào đấy, có thẻ bạn đấy sẽ đọc được nếu bạn đấy không đọc được thì những người có quan hệ với bạn đấy sẽ đọc được. Còn chưa biết chừng cậu cũng đã addfr với bạn ấy rồi nhé :)

23 tháng 12 2018

tôi ghét tất cả trừ sự chân thật

7 tháng 1 2019

mk 2k8

Xin chào mọi người, chuyện là hôm nay thì mình mới được sharing về một tình huống khá là hay, vậy nên muốn chia sẻ lại cho mọi người =)) Mặc dù câu hỏi này có vẻ là không liên quan đến chủ đề môn học bình thường một chút nhỉ, kiểu nó thuộc phần kĩ năng hơn ấy =)) Vậy nên mọi người thử say goodbye "Monday blues" với case này xem sao nhé =))Có một anh nhân sự làm việc tại khối sản xuất ở miền Bắc và...
Đọc tiếp

Xin chào mọi người, chuyện là hôm nay thì mình mới được sharing về một tình huống khá là hay, vậy nên muốn chia sẻ lại cho mọi người =)) Mặc dù câu hỏi này có vẻ là không liên quan đến chủ đề môn học bình thường một chút nhỉ, kiểu nó thuộc phần kĩ năng hơn ấy =)) Vậy nên mọi người thử say goodbye "Monday blues" với case này xem sao nhé =))

Có một anh nhân sự làm việc tại khối sản xuất ở miền Bắc và có tham vọng được thăng tiến lên quản lý chuỗi sản xuất. Nhưng vị trí này chỉ mở ở miền Nam, và trước Tết anh ấy đã đồng ý sẽ vào Nam. Vị trí cũ của anh ấy đã có bạn khác được promote lên, và vị trí của bạn đó được filled bởi một bạn khác từ trong Nam ra, mọi công việc đều được bàn giao xong. Nhưng sau Tết, anh ấy lại quyết định không vào Nam nữa với lý do lập gia đình, vợ anh ấy bắt lựa chọn giữa gia đình và công việc, và chị ấy cũng có một công việc rất tốt ở miền Bắc rồi nên chắc chắn sẽ không theo chồng vào Nam. 
Bạn có suy nghĩ như thế nào về tình huống trên? Và bạn sẽ làm gì để giải quyết với vai trò là một HR (human resources) manager - giám đốc quản trị nhân sự? 

Note: Công ty anh A đang làm là một công ty tương đối lớn và có tiếng tăm.

Chúc mọi người buổi tối vui vẻ =))

 

10
13 tháng 3 2023

mong nhận được nhiều góc nhìn từ các bạn ^^

13 tháng 3 2023

Thực ra thì e nghĩ nên thi đại học xong ròi mình bàn cái này sau dc k ạ, giờ e đọc thấy nó nhức nhức cái đầu quá

12 tháng 12 2023

🥰🥰❤️❤️

                                                                                            Anh cứ mãi như vậy nhé !Chap 4 :9h sáng, Yoongi có mặt tại phòng tập. Tranh thủ đợi các thành viên khác đến đủ, anh lướt qua SNS xem thông tin vài phút.  Ngón tay đang gạt nhẹ bỗng dừng lại. Anh thấy một bức ảnh của một chàng trai trông cũng ưa nhìn khoác vai một cô gái nhìn rất thân thiết kèm theo dòng chữ viết bằng...
Đọc tiếp

                                                                                            Anh cứ mãi như vậy nhé !

Chap 4 :

9h sáng, Yoongi có mặt tại phòng tập. Tranh thủ đợi các thành viên khác đến đủ, anh lướt qua SNS xem thông tin vài phút.  Ngón tay đang gạt nhẹ bỗng dừng lại. Anh thấy một bức ảnh của một chàng trai trông cũng ưa nhìn khoác vai một cô gái nhìn rất thân thiết kèm theo dòng chữ viết bằng tiếng Việt.
Cô gái ấy là Gill. Anh đang rất tò mò xem dòng chữ ấy là gì? Có chuyện gì mà mới sáng ra đã đăng ảnh trông thân thiết lại còn tag nhau vào. Tắt điện thoại vứt một bên anh coi như không có gì.
Buổi tập bắt đầu. Mọi người ai cũng tập trung riêng anh có chút khác lạ.
"Yoongi huyng, chân anh nên dang rộng ra chút nữa sẽ dễ quay và trông động tác sẽ đẹp hơn" Hoseok nói.
 "Hôm qua anh làm rất tốt mà" cậu nhắc nhở khi thấy anh có chút không tập trung.
Đến phần rap của anh. Namjoon buông câu trêu đùa:
"Chà, huyng hôm nay rap mạnh mẽ thế trông như muốn giết người nghe luôn, haha". Mọi người thấy lạ vì mọi lần trêu đùa là anh sẽ tiếp nối ngay tạo không khí vui vẻ hay làm mấy động tác hài hước trêu đùa lại mọi người thế mà hôm nay anh lại im lặng. Kèm theo cả bộ mặt khó ở. Ai cũng tự biết ý trao đổi ánh mắt với nhau dè chừng. Gần đến cuối bài bỗng dưng đột ngột anh rời vị trí bước đến góc phòng cầm điện thoại lên. Tất cả mọi người ngạc nhiên dừng động tác theo dõi hành động của anh. Tiếng anh vang lên là một tiếng chửi thề. Jimin trợn mắt ghé tai Taehyung nói thầm " Mày có biết cái gì đang xảy ra không?"
  Sau khi nhìn thấy tấm hình ấy, trong lòng anh có hàng ngàn câu hỏi được đặt ra. Chàng trai kia là ai? Có phải bạn cô ấy không? Sao lại thân thiết với cô vậy? Nhìn không giống bạn bạn bè chút nào. Dòng chữ kia có ý nghĩa gì? Mọi thứ cứ quanh quẩn trong đầu khiến anh không thể tập trung vào tập luyện. Anh không thể chịu được thêm nữa, bản tính tò mò không kìm lại được. Bỏ dở bước nhảy anh bước nhanh đến lấy điện thoại. Copy ngay dòng chữ tiếng việt kia để dịch  
" Em yêu, nhớ em quá bao giờ mới về thăm anh?" Vô thức anh bật ra một tiếng chửi thề. Giờ anh mới để ý có lẽ cơn giận không kìm chế được của anh đã làm ảnh hưởng tới cả nhóm nên đành nguôi ngoai và tiếp tục quay lại luyện tập. 
  Cô cầm cốc trà lên uống, tiện với tay lấy điện thoại nhắn tin cho anh nhưng mãi mà không thấy anh trả lời. Cô ngậm ngùi, chắc anh lại bận luyện tập rồi. 
Cuối cùng cũng thấy khuôn mặt của anh tại buổi chụp hình buổi chiều. Anh không thèm để ý đến cô dù cô là người đã nở nụ cười rất tươi trước để chào anh. Cô nói qua với các thành viên nội dung phỏng vấn rồi đưa camera cho mọi người tự quay. Jungkook nhận máy quay, trước khi bước đi ghé sát tai nói nhỏ với cô 
"Gill noona, hôm nay Yoongi huyng có chuyện gì đó bực mình thì phải, mặt anh ấy cứ tỏ ra khó chịu với mọi người". Cô gật đầu trả lời
 "Chị cũng đoán có chuyện gì đó, vì cả sáng chị nhắn tin, gọi điện không thấy anh ấy trả lời, để đó chị tìm hiểu".
Thấy anh đang cầm chiếc cà vạt, cô bước đến giúp anh thắt. Tay cô vòng qua lật nhẹ cổ áo anh. Vì anh cao hơn cô nửa cái đầu nên để cô dễ dàng hơn anh cúi nhẹ đầu thấp xuống. Khuôn mặt hai người đối diện nhau, cô nói nhỏ đủ để hai người nghe
 "Hôm nay anh mệt lắm hả? vì em không thấy anh trả lời tin nhắn cũng như gọi điện cho em". Anh im lặng tránh ánh mắt của cô. Tay cô vẫn thao tác nhẹ nhàng, bắt gặp thái độ như vậy cô không ép anh nói nữa. Cô chỉnh lại lần nữa để cà vạt ngay ngắn
"Em không có gì muốn nói với anh sao?" giọng nói trầm mọi ngày vang lên nhưng hôm nay nghe nó có phần lạnh lùng hơn.
"Em nhớ anh nhiều lắm?" cô thản nhiên trả lời. Vừa dứt câu đã thấy anh lạnh lùng quay đi không nói thêm lời nào. Hôm nay nhìn bóng lưng ấy thật đáng ghét. Rốt cuộc là có chuyện gì chứ? cô không muốn gặng hỏi anh vì tính cách của anh khi có chuyện gì đều im lặng suy nghĩ nếu muốn nói anh sẽ tự nói. Bây giờ cô sẽ chẳng làm được gì ngoài việc đợi anh tự nói  ra.
Trong khi đợi các thành viên khác chụp xong phần của mình, cô tranh thủ phỏng vấn Hoseok vài câu. Như mọi lần tắt máy quay là anh và cô lại tám quên trời đất. Cô hỏi anh có thấy  Yoongi nói gì với anh hay có chuyện gì đã xảy ra với Yoongi. 
"Là anh em của Yoongi huyng, anh sẽ thành thật kể cho em chuyện sáng nay" Hoseok nói phụ họa thêm bộ mặt nghiêm trọng. Người kể chuyện, người lắng nghe câu qua câu lại trêu đùa rồi cười lớn. Cô liếc mắt tới chỗ anh đang ngồi nhưng có vẻ anh không để ý, cô nhún vai quay lại nói với Hoseok:
"Em cũng chịu, anh ấy không nói rõ rồi hành xử cứ như em làm sai gì đó! anh nghĩ cách thăm dò giúp em xem có phải vấn đề từ em không?" cô nhìn Hoseok với vẻ mặt cầu cứu. Hoseok bật camera lên đi về phía Yoongi. 
"Huyng, nhìn vào đây nói điều gì đi" vẻ mặt Hoseok ra vẻ dễ thương kèm theo một nụ cười tươi giơ camera trước mặt anh.
Tay Yoongi che ống kính camera lại, nhìn Hoseok với ánh mắt khó chịu nói lời cảnh cáo:
 "Ya, lần sau cấm chú cười với cô ấy như thế nữa!"
Hoseok bày ra bộ mặt giả ngô "Ai? Gill hả? anh đang ghen sao?". Yoongi im lặng không trả lời.
 " Hồ hồ, anh đang ghen. Sáng nay sao anh lại hành động như thế?" nhân cơ hội cậu phải khai thác thông tin luôn.
Im lặng giây lát anh lấy điện thoại ra và cho Hoseok xem tấm ảnh đó.
 "Ồ, ra là vì cái này! nhưng có thể đây là bạn cô ấy?" cậu đưa ra ý kiến. 
"Chú mày có biết cái caption ghi thế nào không? Em yêu, nhớ em quá nó ghi như thế đấy! viết bằng tiếng việt, anh mày đã phải dịch thì mới biết được" giọng nói anh bực dọc. 
Chờ cho đến lượt Yoongi vào chụp hình Hoseok mới lại gần chỗ cô nói chuyện.
"Anh hỏi em điều này em phải nói thật với anh đấy!" anh nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc.
Cô tò mò "Anh hỏi đi, tự dưng lại nghiêm túc vậy?"
"Đáng ra anh không nên hỏi điều này nhưng ngoài Yoongi huyng, em có còn ai khác không?
"Anh hỏi vậy là sao? Yoongi anh ấy nghi em có người khác ư?" cô bối rối, rồi có thứ gì đó vụt qua đầu "Không lẽ là..."
   Từ chiều đến giờ anh với cô không nói thêm câu nào từ lúc cô giúp anh thắt cà vạt. Yoongi cũng chẳng biết cô rời đi lúc nào vì khi anh chụp xong hình đã không thấy cô đâu đã vậy không thèm để lại lời nhắn nào. Anh nằm trên giường cứ đắn  đo có nên gọi cho cô hay không. Cả ngày hôm nay anh đã suy nghĩ rất nhiều có lẽ giờ cũng đã đến lúc nói chuyện rõ ràng với cô. Vẫn còn đang phân vân thì điện thoại anh báo có tin nhắn 
" Em đang ở ngoài ban công anh ra đây một lát, em có chuyện muốn nói". Anh nhìn dòng tin nhắn hồi lâu rồi cuối cùng cũng với lấy chiếc áo khoác mỏng và đi ra ngoài. 
Ngoài ban công gió thổi nhẹ, Yoongi thấy cô đứng đấy tay đang cầm điện thoại nói chuyện facetime với ai đó rất vui vẻ. Trong lòng anh có chút khó chịu nhưng anh vẫn nhe nhàng bước đến 
" Em muốn nói chuyện gì?"
"Anh lại đây" cô kéo tay anh đứng sát gần cô. Anh làm ra vẻ khó chịu không thèm nhìn cô. 
"Yoongi-ssi, xin chào" giọng nói phát ra từ điện thoại. Anh giờ mới nhìn vào màn hình, bên kia là một đôi trai gái. Là chàng trai anh đã thấy trong bức ảnh sáng nay. Bên cạnh là cô gái rất xinh đẹp. 
"A, xin chào" anh đáp lại bối rối.
"Chào anh, tôi tên Misoo. Tôi là cũng là người Hàn nè. Đây là chồng sắp cưới của tôi" cô vừa nói vừa ôm lấy chàng trai bên cạnh "Anh ấy tên Thành, anh ấy và Gill là bạn thân nhiều năm rồi. Nhân tiện có anh ở đây tôi xin nói luôn. Tháng sau chúng tôi tổ chức đám cưới tính mời hai người nhưng Gill bảo anh có lịch trình và cô ấy cũng không thể về để dự đám cưới mặc cho chúng tôi đã phải đăng ảnh lên cả SNS kêu cô ấy về. Thật là tiếc đó" cô nói đồng thời giơ thiệp cưới đã ghi sẵn tên người nhận là anh và cô.
 "Chúng tôi sẽ tổ chức bên Việt Nam trước, chắc phải mấy tháng nữa chúng tôi mới qua Hàn để tổ chức mời bạn bè của tôi bên ấy, đến lúc đấy hai người nhất định phải đến nhé" Misoo nói.
"À, cái đó tất nhiên rồi. Hôm đấy nếu được tôi sẽ rap tặng hai người" Yoongi cười ngại ngùng.
"Yoongi-ssi, nếu Gill có bắt nạt anh thì liên lạc với tôi, tôi sẽ chỉ cách trị cô ấy cho anh. À, suýt quên! xin lỗi đã làm anh hiểu nhầm" Thành lên tiếng. 
"A, không phải xin lỗi, lỗi là của tôi. Chúc hai người thật hạnh phúc nhé"
"Cảm ơn anh, hai người cũng phải nhanh nhanh lên để chúng tôi còn chung vui"
"Anh cứ yên tâm về bạn thân của anh tôi sẽ chăm lo thật tốt" anh cười lớn để lộ hàm răng trắng
"Vậy thôi chúng tôi xin phép để dành thời gian cho hai người giải quyết nốt vấn đề" Misoo cười đầy ẩn ý "Tạm biệt hai người nhé".
Yoongi nhanh nhảu đáp "Tạm biệt, hẹn gặp lai ở Hàn nhé"
Anh tắt điện thoại, lén nhìn cô bằng đôi mắt ngại ngùng. Cô nhìn thấy cảnh đó thì bật cười to.
"Em cười cái gì đó, anh không có ghen!" anh chối bay, mặt đã bắt đầu ửng đỏ.
"Anh có biết là nhìn anh như này đáng yêu lắm không. Em vui vì ít ra anh cũng có ghen, nếu nói người cần ghen phải là em mới đúng. Từ lúc chưa nhận lời tỏ tình của anh cho đến tận bây giờ ngày nào em cũng thấy hình ảnh anh ngọt ngào với fan hỏi em có ghen không? đã vậy cả ngày hôm nay còn im lặng không thèm để ý người ta"
Anh cứ đứng đó nghe cô trách móc rồi nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô
"Anh xin lỗi, cả ngày hôm nay anh cũng đã suy nghĩ và nhớ em rất nhiều, giờ thì anh càng tin hơn rằng em chỉ có mình anh. À không! em chỉ được nhìn về phía anh thôi biết chưa. Thôi vào đi kẻo lạnh." Anh bước đi trước. Cô bước theo sau trêu đùa:
"Hôm nay anh đã lên cơn ghen phải không?"
"Không phải"
"Có người hôm nay ghen, haha"
"Không phải, anh không có ghen"
"Ôi có người ghen vì tôi"
"Ya, đừng có trêu anh nữa"​

 

 
12

Nội qui tham gia "Giúp tôi giải toán"

1. Không đưa câu hỏi linh tinh lên diễn đàn, chỉ đưa các bài mà mình không giải được hoặc các câu hỏi hay lên diễn đàn;

2. Không trả lời linh tinh, không phù hợp với nội dung câu hỏi trên diễn đàn.

3. Không "Đúng" vào các câu trả lời linh tinh nhằm gian lận điểm hỏi đáp.

Các bạn vi phạm 3 điều trên sẽ bị giáo viên của Online Math trừ hết điểm hỏi đáp, có thể bị khóa tài khoản hoặc bị cấm vĩnh viễn không đăng nhập vào trang web.

cậu nên xem thử bộ your name 

Hôm nay, sau khi ăn sáng xong tôi nhận được một lá thư bỏ dưới chân cửa:Người bạn không quen biết thân mến!Tôi có một bí mật muốn chia sẻ cho bạn biết. Năm 10 tuổi, tôi giết con cún ở nhà kế bên bằng món thịt tẩm bả chó. Thật là sai trái, tôi đau lòng và san sẻ lại câu chuyện với thằng bạn thân nhất của mình. Không ngờ nó lại phản bội tôi khi kể việc này cho cha của nó nghe. Tôi...
Đọc tiếp

Hôm nay, sau khi ăn sáng xong tôi nhận được một lá thư bỏ dưới chân cửa:

Người bạn không quen biết thân mến!

Tôi có một bí mật muốn chia sẻ cho bạn biết. Năm 10 tuổi, tôi giết con cún ở nhà kế bên bằng món thịt tẩm bả chó. Thật là sai trái, tôi đau lòng và san sẻ lại câu chuyện với thằng bạn thân nhất của mình. Không ngờ nó lại phản bội tôi khi kể việc này cho cha của nó nghe. Tôi đã phải giết cả hai bằng cách bỏ bả chó vào chai sữa được giao trước nhà họ.

Thế là tôi đã giết cả 3 sinh mạng, đau khổ dằn vặt tôi tìm đến đứa em gái và kể cho nó nghe. Thật là đáng ghét, sao nó lại kể cho cha mẹ tôi nghe cơ chứ? Không thể tin tưởng được ai cả.

Bây giờ tôi cảm thấy cắn rứt lương tâm với những chuyện tôi đã làm lắm, dù sao cũng rất vui vì đã được trò chuyện san sẻ cùng với bạn.

Thân ái, chào tạm biệt bạn!

hỏi sao khi ăn sáng ng này ra sao

3
8 tháng 6 2018

Thằng “tôi” (người viết thư) rất hay dằn vặt.
Lần đầu “tôi”  dằn vặt nên kể cho bạn thân nghe chuyện mình giết con cún. Sau đó đứa bạn lại tiết lộ điều này cho cha của mình => Tôi đã giết 2 cha con.
Kế đó, “tôi” kể cho em gái việc mình đã giết 3 sinh mạng nhưng em gái lại đi mách với cha mẹ => Tôi đã giết cha mẹ và em gái.
Lần này “tôi” lại dằn vặt, và “tôi” muốn thổ lộ điều đã làm cho một người nào đó.
Người này chính là nhân vật nhận thư.
Bởi những sai lầm lần trước nên giờ “tôi” không còn tin ai nữa => “tôi” sẽ giết luôn nhân vật nhận thư để bịt miệng.
Thủ pháp “tôi” sử dụng để giết sẽ tương tự như những lần trước, đó là bỏ bả chó vào thức ăn.
Để ý chi tiết đầu tiên của câu chuyện: “Sau khi ăn sáng xong tôi nhận được” => thức ăn đã dính bả rồi, thằng này sẽ chết.

8 tháng 6 2018

hay đấy thế nó có giết bạn ko nếu bạn kể cho ng khác hoặc chia sẻ lên đây ntn

# ĐoảnTrời đã khuya lắm rồi, tôi vừa làm xong đống bài tập chất cao như núi của giáo viên giao cho. Thật là mệt chết đi được ~. Ngả lưng xuống giường, tôi vội vàng cầm con dế yêu quý để xem tin nhắn mà ny gửi cho. Đây có lẽ là một thói quen không thể bỏ được của tôi rồi. Nhưng có lẽ làm tôi thất vọng, hụt hẫng. Không một tin nhắn gửi đến hỏi han như mọi khi, tôi cũng cảm...
Đọc tiếp

# Đoản
Trời đã khuya lắm rồi, tôi vừa làm xong đống bài tập chất cao như núi của giáo viên giao cho. Thật là mệt chết đi được ~. Ngả lưng xuống giường, tôi vội vàng cầm con dế yêu quý để xem tin nhắn mà ny gửi cho. Đây có lẽ là một thói quen không thể bỏ được của tôi rồi. Nhưng có lẽ làm tôi thất vọng, hụt hẫng. Không một tin nhắn gửi đến hỏi han như mọi khi, tôi cũng cảm thấy buồn lắm chứ. Chắc có lẽ anh ấy bận rồi cũng nên.
Nằm cảm thấy chán chường, tôi bấm thử vào nick facebook của anh để chơi cho đỡ chán, cũng lâu rồi tôi không vào nick của anh. Ồ, nick anh cũng khá nhiều thông báo, tin nhắn đấy. Nhưng tôi không rảnh mà xem trộm tin nhắn của anh, tôi chỉ lướt lướt bản tin mà thôi. Lướt mãi cũng chán tôi định off thì bỗng có tin nhắn Bảo Anh gửi đến và dòng chữ hiện lên:
- ck, bao giờ anh đá con Dương vậy?- Bảo Anh
- Từ từ đã nào, còn phải có trò vui cho màn kết chứ eiu.- Nhật Minh
- Không chịu đâu, dù gì anh cũng thắng cuộc lũ bạn rồi mà.- Bảo Anh
- Anh phải tốn công lắm mới tán được con mọt sách lạnh lùng ấy giờ phải chơi tý đã chứ.- Nhật Minh
- Hư hư anh thích trêu đùa mà bỏ mặc em à - Bảo Anh
- Anh chỉ yêu mình em mà thôi, làm sao mà bỏ được.- Nhật Minh
............
Những tin nhắn ấy đã đập vào mắt tôi. Tôi lúc này cảm giác thật là hỗn lộn chỉ có thể miêu tả bằng từ '' đau ''. Tôi ước gì đây chỉ là ảo tưởng mà thôi. Tôi- Ánh Dương này đang làm con rối cho họ ư? Rồi bạn thân tôi- Bảo Anh; người mà tôi yêu, tin tưởng, luôn nói yêu tôi thật lòng- Nhật Minh cũng lừa rối tôi ư? Họ là những người mà tôi luôn tin tưởng, giúp tôi vui vẻ, hòa đồng với mọi người thì ra là đang giễu cợt tôi

Cố gắng kìm nén nước mắt, tôi nhắn tin gửi cho Nhật Minh:
- Chúng mình chia tay đi.
cố gắng mãi tôi mới nhắn được dòng chữ chia tay với anh ấy. Tôi cảm thấy thật mệt mỏi. Tôi chặn hết tài khoản facebook, cắt đứt liên lạc với họ- những con người đã lừa dối tôi.

Cả đêm hôm đó, tôi khóc. Khóc vì thấy mình thật ngu ngốc. Ngu ngốc đến nỗi không biết người ta đang đem mình ra cá cược. Tôi thấy thật hận mình. Tôi tự nhủ chỉ hnay tôi yếu đuối mà thôi, từ mai tôi sẽ sống tốt hơn.
_____________dải phân cách__________________
Sáng sớm hôm sau, tôi vẫn đi đến trường. Nhưng với khuôn mặt lạnh băng, không cảm xúc. Đâu còn sự hồn nhiên của cô gái 18 tuổi, tuổi tràn đầy nhiệt huyết. Tôi cảm thấy mình không thể như vậy, tôi không muốn mình bị tổn thương.
Những lời bàn tán về tôi vì thay đổi, nhưng tôi mặc kệ. Cô bạn thân giả tạo của tôi còn rối rít hỏi thăm:
- Bạn sao vậy? Có chuyện gì buồn à, tâm sự với mình đi
Nếu như là Anhs Dương ngày trước thì có lẽ đấy là một câu nói làm tôi vô cùng cảm kích và sẽ kể hết mọi buồn phiền cho cô ta nghe. Nhưng tôi giờ đã khác, câu nói đó làm tôi muốn ói ra mà thôi. Nhếch mép cười khinh bỉ cô bạn, tôi mỉa mai:
- Tôi vẫn tốt. Tốt vì mình đã đc trở thành 1 con rối rất hữu ích cho người ta.
Và tôi bước đi, gặp ánh mắt khó hiểu của Nhật Minh tôi chỉ cười lạnh.
từ đó tôi bỏ mặc tất cả chỉ chú tâm học và học mà thôi. Tôi muốn mình học thật giỏi để còn sang Mỹ du học, tôi muốn trốn tránh tất cả, rời khỏi nơi mà tôi coi là ác mộng.
______________3 tháng sau______________________
Thời gian trôi thật nhanh, thoáng cái đã đến ngày bế giảng rồi. Bước trên con đường đến trường với lòng tràn đầy hân hoan. Tôi rất vui vì mình đã đc đứng đầu thủ khoa, và còn vui hơn nữa, ngày mai tôi sẽ rời xa nơi này, có thể một thời gian dài hoặc là mãi mãi.
Buổi lễ kết thúc với sự buồn tẻ như mọi năm không hơn, không kém.
Lặng lẽ ra bước ra phía sau trường, tôi muốn lưu giữ chút kỉ niệm nào đó. Nơi này vẫn thật yên tĩnh, rất hợp với kiểu mọt sách của tôi. Chính tại nơi đây, Nhật Minh đã tỏ tình tôi; và chính tại nơi đây, anh ấy đã đeo bám dai diết tôi để tôi đồng ý. Quanh đây đâu đó có tiếng cười của anh, những câu nói ân cần, những câu trêu đùa tôi để muốn tôi cười, anh đã cho tôi mượn bờ vai để dựa khi tôi buồn,.... Có lẽ là ở đâu quanh sau trường cũng có hình ảnh tôi và anh. Say sưa với suy nghĩ của mình, bỗng sau lương tôi bỗng có giọng nói trầm ấm:
- Anh cần lời giải thích vì sao em muốn chia tay với anh?
Quay đầu lại, tôi lạnh nhạt nói:
- Hừ, anh chỉ lừa dối tôi. Xem tôi là con cờ để cá cược với bạn bè chứ không hơn không kém. Yêu ư? thật nực cười.
Anh không nói gì, cũng phải thôi, đấy là sự thật. Tôi bước đi để lại cho anh câu:
-Anh đã thắng rồi. tôi sẽ buông tay, anh hãy đi đi không phải gượng ép yêu tôi đâu.
Tôi bước đi thật nhanh, sợ mình sẽ yếu đuối và bật khóc trước người khác mất. Dù sao cũng cám ơn họ. Họ đã mang cho tôi một thanh xuân ngọt cũng có, đắng cũng có. Nhờ vậy tôi đã trưởng thành rồi, bước theo con đường phía trước nơi sẽ chào đón tôi.

___________________________________________________________________

Gửi cậu

Thanh xuân-quãng thời gian mà ai cũng sẽ trải qua. Tớ cũng đã đi qua rồi, nó ngọt, đắng, cay,...đầy đủ tư vị. Tớ cứ ngỡ, treenmais trường,, cuộc sống của tớ sẽ bình lặng mà trôi đi nhẹ nhàng, nhưng thật may mắn đã có cậu bước vào con đường lạnh lẽo mà tớ đang đi, cùng tớ rảo bước. Trên con đường ấy luôn có chàng trai tươi cười với tớ, nói chuyện cùng tớ, kiên nhẫn làm bạn với tớ. Cậu tiếp cận tớ vì mục đích, tham vọng của cậu. Nhưng dù sao tớ cũng rất vui, cám ơn ccaauj vì đã ở bên tớ. Cám ơn đã đi cùng tớ trên một đoạn đường, cám ơn đã bước vào thanh xuân của tớ. Chẳng thể biết cùng tương phùng không, nhưng không sao, cậu vẫn là một kí ức tươi đẹp trong tớ....

__________

Bạn đọc, bạn thấy nó không hay, ừm bạn có thể góp ý, tôi rất sẵn lòng....Mong chiếu cố

#truyện cũ

0
Tiều sử cuộc đời  lớp 1 đến lớp 8Cuối lớp 8. Tôi không có việc gì ngoài học, học chỉ để làm vui lòng cha mẹ, thầy cô. Mà thầy cô ư, chắc chỉ vui vì nghề nghiệp thôi chứ ai rảnh mà đi lo cho con nhà người khác, cố dạy tốt cho con nhà người ta để mình được lợi chứ thật ra thì giáo viên đâu có vui vì chuyện tôi được kết quả học tập tốt. Còn cha mẹ nhiều người đâu phải...
Đọc tiếp

Tiều sử cuộc đời  lớp 1 đến lớp 8

Cuối lớp 8. Tôi không có việc gì ngoài học, học chỉ để làm vui lòng cha mẹ, thầy cô. Mà thầy cô ư, chắc chỉ vui vì nghề nghiệp thôi chứ ai rảnh mà đi lo cho con nhà người khác, cố dạy tốt cho con nhà người ta để mình được lợi chứ thật ra thì giáo viên đâu có vui vì chuyện tôi được kết quả học tập tốt. Còn cha mẹ nhiều người đâu phải lấy thành tích học tập tốt của con mình để làm sung sướng để vui vẻ. Chủ yếu là họ chỉ lấy thành tích của con mình ra để nở mày nở mặt, để khoe với mọi người, chứ có mấy ai suy nghĩ đến con. Riêng tui thành tích học tập từ lớp 1 đến lp 7 toàn là “ danh hiệu học sinh giỏi” đều đứng trong “ top 10 “ cả lớp. Cả 1 thời như vậy liệu bố mẹ có vui mãi. Và cho đến năm nay chỉ vì 1 cái danh hiệu “học sinh tiên tiến” thôi những điều xấu nhất như đổ hết lên đầu tôi vậy.

Nói về tiểu sử tôi. Từ nhỏ tôi đâu phải là 1 thằng được bố mẹ nuông chiều. Là con hai và chỉ được may mắn sinh ra nhờ cái chết đầy đau đớn của anh thứ tôi. Là một người may mắn tôi nghĩ chắc tôi sẽ được sung sướng vui vẻ lắm. Nhưng sự thật đâu phải vậy. Tôi càng ngày càng lớn và bước vào độ tuổi dậy thì, là 1 thằng hậu đậu nên hay bị la, không sao cả vì đó là lỗi của tôi. Nhưng sự trưởng thành của tôi hình như là một gánh nặng đè lên đôi vai của bố mẹ tôi vậy. Sa vào điện tử từ nhỏ ( không hẳn là vậy : nhà có máy tính và có anh trai lớn hơn 7 tuổi nên anh làm j với máy tính tui biết hết ) nhưng không bao giờ tôi bỏ học đi chơi net cả, việc học hành vẫn đâu vào đó. Tui vẫn lớn dần...

Nhưng năm lớp 8 một cái năm mà ôi! Mọi điều tồi tệ như đổ hết lên đầu tôi vậy. Ngay đầu năm học chỉ vì ra cổng trường mua bút  mà bị kéo vào gặp cô phụ trách đội. Mọi sự thật về chuyện mua bút tôi đều nói ra nhưng có ai tin, mọi người đều nghĩ tôi đi ăn quà và bắt tôi viết bản kiểm điểm, trong khi đó lũ bạn tôi – lũ rác rưởi ấy ăn quà đâu có bị bắt < sao người bị bắt luôn là tôi vậy cho dù tôi không làm gì sai>  Tôi nghĩ “việc gì mình phải viết” và cô gọi ngay cho gia  đình. Và điều tôi ngạc nhiên nhất là gia đình tôi < không một ai tin tôi cả cho dù biết từ nhỏ đến giờ tôi chưa lần nào ăn quà >. Gia đình ư, chỗ tôi luôn dựa dẫm ư, chỗ tôi luôn tin tưởng ư, sự việc này gây cho tôi 1 cú sộc quá lớn đến tâm lý ( ps: bạn nghĩ việc này không quan trọng ư đừng hiểu như vậy mọi việc đều đi đến 1 đích thôi )

Đến kì nghỉ tết. Mới 3 ngày thôi trong 3 ngày đó không ngày nào là tôi không bị chửi: “ mày định không học ak” , “ chắc qua tết này mày bỏ học luôn đi”, “ kiểu gì tao cũng đốt hết sách mày”. Những lời nói như vậy bạn nghĩ ai có thể chịu được, ai có thể nghe mà không có cảm giác gì. Và một nỗi buồn u ám luôn vây quanh tôi trong suốt những ngày nghỉ tết. Nhiều lúc chỉ muốn gục mặt xuống mà khóc, mong rằng giọt nước mắt kia có thể làm trôi đi những vết thương lòng, trôi đi những nỗi buồn phiền trong tôi.

Sang học kì 2 một cái mới lại nổi lên trong tôi. Tôi nghĩ ai ở tuổi này cũng vậy cả. Tôi đã yêu một người. Đây cũng không phải là chuyện gì to tát quả nhỉ, các bạn nghĩ vậy thôi nhưng 1 đống thứ sảy ra đi kèm đến với tôi. Tôi yêu cô ấy và cũng nhận lại tình cảm vì tôi không phải là quá xấu. Nhắn tin qua lại cũng không có gì lạ. Mà theo các bạn nghĩ bố mẹ bạn có quyên xâm phạm đến những bí mật riêng tư của tôi không nhỉ. Theo như giáo dục cồng dân 8 thì bố mẹ làm như vậy là trái pháp luật cho dù đó là những thứ bố mẹ mua cho tôi đi nữa vì đó đã thuộc về tôi và do tôi quyết định đúng không. Ấy thế mà mọi tin nhắn tôi nhắn với cô ấy hay những bức thư tay bố mẹ tôi đều tìm mọi cách để đọc trộm, đây là cách bố mẹ tôi làm ư? Đây là cách bố mẹ tôi giáo dục tôi ư? bố mẹ tôi nghĩ tôi là con của họ mà những điều tôi làm bố mẹ tôi đều có quyền can thiệp sao? Và bố mẹ tôi đã đọc được dù không là tất cả nhưng 1 trận đòn và  những lời chửi mắng đến với tôi dồn dập, may mà cô ấy bố mẹ tôi không biết là ai và tôi cug ko cho biết chứ không cô ấy cũng bị giống tôi rồi.

Bố mẹ tôi từng nói” những gì ở trong nhà mình không được nói cho ai biết hết, nếu nói ra có nghĩa giống như là ‘ vạch áo cho người xem lưng’ “. Haha giờ tôi nghĩ lại thật là buồn cười mọi việc tôi làm có cái gì mà mọi người xung quanh không biết, lúc nào ra đường tôi cũng phải nghe những câu như là “ người yêu mày đâu rồi”, “đem người yêu mày tao xem mặt mũi thế nào” do ai: đều là nhờ cái phúc của bố mẹ tôi cả. Các bạn nghĩ tôi có thể chịu được sao. Là bố mẹ mà không biết bảo vệ con cái ak không biết tâm lý của con cái ak. Mọi người thường nói con cái đến tuổi dậy thì là độ tuổi mà con cái cần sự quan tâm của bố mẹ nhất cần những lời khuyên bảo, cần những câu dạy dỗ. Chứ tôi không cần họ làm quá lên vậy.

Có nhiều lúc tôi nghĩ sinh ra trên đời làm gì? để bị chửi ak? để mọi người chê trách ak? để nhận được sự đối xử như vậy ak?  nhiều khi tôi mong rằng mẹ tôi không bị sẩy sẽ không có tôi và tôi chẳng phải chịu như thế này. Và đôi lúc khi sự ức chế của tôi lên đến tột cùng thì tôi nghĩ” chết đi có lẽ kiếp sau minh sẽ được sống thanh thản” nhưng có 1 sự níu kéo nào đó làm tôi không thể chết được, vì sao ư? Tôi cũng không biết nữa. Câu truyện của tôi rất dài nhưng tôi sao có thể kể hết được. Trên đây là mọi nỗi lòng của một người học sinh bước vào tuổi dậy thì và là sự thật.

Tác giả

Lương Hữu Điền

 

10
23 tháng 2 2021

vãi lìn 

Ký ức tuổi thơCuối lớp 8. Tôi không có việc gì ngoài học, học chỉ để làm vui lòng cha mẹ, thầy cô. Mà thầy cô ư, chắc chỉ vui vì nghề nghiệp thôi chứ ai rảnh mà đi lo cho con nhà người khác, cố dạy tốt cho con nhà người ta để mình được lợi chứ thật ra thì giáo viên đâu có vui vì chuyện tôi được kết quả học tập tốt. Còn cha mẹ nhiều người đâu phải lấy thành tích học tập...
Đọc tiếp

Ký ức tuổi thơ

Cuối lớp 8. Tôi không có việc gì ngoài học, học chỉ để làm vui lòng cha mẹ, thầy cô. Mà thầy cô ư, chắc chỉ vui vì nghề nghiệp thôi chứ ai rảnh mà đi lo cho con nhà người khác, cố dạy tốt cho con nhà người ta để mình được lợi chứ thật ra thì giáo viên đâu có vui vì chuyện tôi được kết quả học tập tốt. Còn cha mẹ nhiều người đâu phải lấy thành tích học tập tốt của con mình để làm sung sướng để vui vẻ. Chủ yếu là họ chỉ lấy thành tích của con mình ra để nở mày nở mặt, để khoe với mọi người, chứ có mấy ai suy nghĩ đến con. Riêng tui thành tích học tập từ lớp 1 đến lp 7 toàn là “ danh hiệu học sinh giỏi” đều đứng trong “ top 10 “ cả lớp. Cả 1 thời như vậy liệu bố mẹ có vui mãi. Và cho đến năm nay chỉ vì 1 cái danh hiệu “học sinh tiên tiến” thôi những điều xấu nhất như đổ hết lên đầu tôi vậy.

Nói về tiểu sử tôi. Từ nhỏ tôi đâu phải là 1 thằng được bố mẹ nuông chiều. Là con hai và chỉ được may mắn sinh ra nhờ cái chết đầy đau đớn của anh thứ tôi. Là một người may mắn tôi nghĩ chắc tôi sẽ được sung sướng vui vẻ lắm. Nhưng sự thật đâu phải vậy. Tôi càng ngày càng lớn và bước vào độ tuổi dậy thì, là 1 thằng hậu đậu nên hay bị la, không sao cả vì đó là lỗi của tôi. Nhưng sự trưởng thành của tôi hình như là một gánh nặng đè lên đôi vai của bố mẹ tôi vậy. Sa vào điện tử từ nhỏ ( không hẳn là vậy : nhà có máy tính và có anh trai lớn hơn 7 tuổi nên anh làm j với máy tính tui biết hết ) nhưng không bao giờ tôi bỏ học đi chơi net cả, việc học hành vẫn đâu vào đó. Tui vẫn lớn dần...

Nhưng năm lớp 8 một cái năm mà ôi! Mọi điều tồi tệ như đổ hết lên đầu tôi vậy. Ngay đầu năm học chỉ vì ra cổng trường mua bút  mà bị kéo vào gặp cô phụ trách đội. Mọi sự thật về chuyện mua bút tôi đều nói ra nhưng có ai tin, mọi người đều nghĩ tôi đi ăn quà và bắt tôi viết bản kiểm điểm, trong khi đó lũ bạn tôi – lũ rác rưởi ấy ăn quà đâu có bị bắt < sao người bị bắt luôn là tôi vậy cho dù tôi không làm gì sai>  Tôi nghĩ “việc gì mình phải viết” và cô gọi ngay cho gia  đình. Và điều tôi ngạc nhiên nhất là gia đình tôi < không một ai tin tôi cả cho dù biết từ nhỏ đến giờ tôi chưa lần nào ăn quà >. Gia đình ư, chỗ tôi luôn dựa dẫm ư, chỗ tôi luôn tin tưởng ư, sự việc này gây cho tôi 1 cú sộc quá lớn đến tâm lý ( ps: bạn nghĩ việc này không quan trọng ư đừng hiểu như vậy mọi việc đều đi đến 1 đích thôi )

Đến kì nghỉ tết. Mới 3 ngày thôi trong 3 ngày đó không ngày nào là tôi không bị chửi: “ mày định không học ak” , “ chắc qua tết này mày bỏ học luôn đi”, “ kiểu gì tao cũng đốt hết sách mày”. Những lời nói như vậy bạn nghĩ ai có thể chịu được, ai có thể nghe mà không có cảm giác gì. Và một nỗi buồn u ám luôn vây quanh tôi trong suốt những ngày nghỉ tết. Nhiều lúc chỉ muốn gục mặt xuống mà khóc, mong rằng giọt nước mắt kia có thể làm trôi đi những vết thương lòng, trôi đi những nỗi buồn phiền trong tôi.

Sang học kì 2 một cái mới lại nổi lên trong tôi. Tôi nghĩ ai ở tuổi này cũng vậy cả. Tôi đã yêu một người. Đây cũng không phải là chuyện gì to tát quả nhỉ, các bạn nghĩ vậy thôi nhưng 1 đống thứ sảy ra đi kèm đến với tôi. Tôi yêu cô ấy và cũng nhận lại tình cảm vì tôi không phải là quá xấu. Nhắn tin qua lại cũng không có gì lạ. Mà theo các bạn nghĩ bố mẹ bạn có quyên xâm phạm đến những bí mật riêng tư của tôi không nhỉ. Theo như giáo dục cồng dân 8 thì bố mẹ làm như vậy là trái pháp luật cho dù đó là những thứ bố mẹ mua cho tôi đi nữa vì đó đã thuộc về tôi và do tôi quyết định đúng không. Ấy thế mà mọi tin nhắn tôi nhắn với cô ấy hay những bức thư tay bố mẹ tôi đều tìm mọi cách để đọc trộm, đây là cách bố mẹ tôi làm ư? Đây là cách bố mẹ tôi giáo dục tôi ư? bố mẹ tôi nghĩ tôi là con của họ mà những điều tôi làm bố mẹ tôi đều có quyền can thiệp sao? Và bố mẹ tôi đã đọc được dù không là tất cả nhưng 1 trận đòn và  những lời chửi mắng đến với tôi dồn dập, may mà cô ấy bố mẹ tôi không biết là ai và tôi cug ko cho biết chứ không cô ấy cũng bị giống tôi rồi.

Bố mẹ tôi từng nói” những gì ở trong nhà mình không được nói cho ai biết hết, nếu nói ra có nghĩa giống như là ‘ vạch áo cho người xem lưng’ “. Haha giờ tôi nghĩ lại thật là buồn cười mọi việc tôi làm có cái gì mà mọi người xung quanh không biết, lúc nào ra đường tôi cũng phải nghe những câu như là “ người yêu mày đâu rồi”, “đem người yêu mày tao xem mặt mũi thế nào” do ai: đều là nhờ cái phúc của bố mẹ tôi cả. Các bạn nghĩ tôi có thể chịu được sao. Là bố mẹ mà không biết bảo vệ con cái ak không biết tâm lý của con cái ak. Mọi người thường nói con cái đến tuổi dậy thì là độ tuổi mà con cái cần sự quan tâm của bố mẹ nhất cần những lời khuyên bảo, cần những câu dạy dỗ. Chứ tôi không cần họ làm quá lên vậy.

Có nhiều lúc tôi nghĩ sinh ra trên đời làm gì? để bị chửi ak? để mọi người chê trách ak? để nhận được sự đối xử như vậy ak?  nhiều khi tôi mong rằng mẹ tôi không bị sẩy sẽ không có tôi và tôi chẳng phải chịu như thế này. Và đôi lúc khi sự ức chế của tôi lên đến tột cùng thì tôi nghĩ” chết đi có lẽ kiếp sau minh sẽ được sống thanh thản” nhưng có 1 sự níu kéo nào đó làm tôi không thể chết được, vì sao ư? Tôi cũng không biết nữa. Câu truyện của tôi rất dài nhưng tôi sao có thể kể hết được. Trên đây là mọi nỗi lòng của một người học sinh bước vào tuổi dậy thì và là sự thật.

Tác giả

Lương Hữu Điền

 

1
20 tháng 2 2022

hay đó mik, ủng hộ